-
Chương 16-20
Chương 16 Thú triều
Lục Ly có chút gấp, theo lý mà nói Di tiểu thư sớm nên lên núi rồi. Hắn đứng lên đi qua đi lại, trong lòng âm thầm cầu nguyện, đừng xảy ra chuyện gì nha.
- Gào...
Đúng lúc này, ngoài ngàn dặm truyền đến tiếng thú gào to lớn. Tiếng rống kia vang dội hơn trước gấp mấy lần, chấn đến đám người Lục Ly, bao quát hộ vệ Liễu gia hai chân mềm nhũn, kém chút ngồi dưới đất.
Một cỗ khí tức hung lệ từ phương bắc truyền đến, mặc dù khoảng cách rất xa, nhưng đám người Lục Ly đều thấy lạnh cả người, nội tâm hoảng sợ.
Một lão giả run rẩy thì thào:
- Này, này ít nhất cũng là Huyền thú lục phẩm trở lên?
Huyền Vũ, Thần Hải, Hồn Đàm, Mệnh Luân, Bất Diệt, Quân Hầu, Nhân Hoàng!
Đẳng cấp của Huyền thú đối ứng với cảnh giới của võ giả, Huyền thú lục phẩm trở lên, là tương đương với trên Quân Hầu cảnh. Nếu như là Huyền thú thất phẩm, thì có thể so với cường giả Nhân Hoàng của nhân tộc.
Nhân Hoàng cảnh!
Đó là hoàng giả của nhân tộc, Bắc Mạc lớn như vậy cũng không có cường giả Nhân Hoàng? Có thể tưởng tượng giờ phút này Huyền thú gầm rú cường đại cỡ nào?
- Ô ô... Kíu kíu!
- Rống rống...
Từng tiếng thú gào không ngừng vang lên, những thú rống này yếu hơn rất nhiều, nhưng khoảng cách lại gần, tựa hồ ngay ở bên ngoài hai ba trăm dặm.
- Không xong!
Một hộ vệ Liễu gia sắc mặt đại biến, kinh hô lên:
- Thú Vương trong Hàn Băng Thâm Uyên rống to, tựa hồ Huyền thú ở ngoại vi bạo động rồi? Tuyệt đối đừng phát sinh thú triều...
- Thú triều?
Tất cả hộ vệ và người kéo quan tài sắc mặt đại biến, một khi phát sinh thú triều, hậu quả kia khó mà lường được.
Mười lăm năm trước, Hàn Băng Thâm Uyên phát sinh qua một lần thú triều, lần kia, mười mấy vạn con dân của Vũ Lăng Quận bị Huyền thú giết chết, nếu không phải cường giả các đại gia tộc xuất động, sợ là Vũ Lăng Quận đã gà chó không còn...
Nghĩ cái gì tới cái đó!
Nương theo từng tiếng thú rống chim kêu, trong dãy núi xa xa, từng đạo khí tức hung lệ xuất hiện. Ở bầu trời phương bắc, rất nhiều quái vật khổng lồ bay lên không, che đậy nửa bầu trời, từng con phi cầm huýt dài, xuyên kim nát thạch, khắp nơi chấn động.
- Con mẹ nó...
Lục Ly lo lắng, nhìn bộ dáng là sắp phát sinh thú triều, nói không chừng Địch Long bộ lạc sẽ gặp tai họa. Nội tâm của hắn cực kỳ lo lắng cho tỷ tỷ, chỉ là hắn còn có mấy viên Thối Thể Đan chưa cầm tới, làm sao có thể rời đi.
- Đầu tiên chờ chút đã!
Địch Long bộ lạc ở phía nam Hắc Ưng Lĩnh ba mươi dặm, coi như thú triều khuếch tán qua bên này, cũng sẽ đến Hắc Ưng Lĩnh trước, hắn có đầy đủ thời gian chạy về.
Hơn nữa bên Hàn Băng Thâm Uyên có rất nhiều cường giả, còn có tộc nhân của vô số bộ lạc đóng giữ. Những ngày này đám người Liễu Vũ không xuất hiện, hẳn là cũng đi bên kia đóng giữ, nói không chừng có thể ngăn cản thú triều khuếch tán.
- Kíu kíu...
Tiếng chim kêu càng ngày càng cuồng bạo, đám người Lục Ly ở trong đêm tối lờ mờ, nhìn thấy bầu trời phương bắc bị hung cầm che đậy, nội tâm không khỏi hoảng hốt, hoảng sợ bất an.
Đám hộ vệ Liễu gia cũng âm thầm kinh hãi, Liễu Vũ mang theo rất nhiều cường giả đi, hộ vệ lưu ở Hắc Ưng Lĩnh chỉ là Huyền Vũ cảnh, không có cường giả Thần Hải cảnh. Nếu như đám phi cầm kia khuếch tán qua bên này, sẽ có đại phiền toái.
- Chuẩn bị mở đại trận ra!
Một tiểu đội trưởng tu vi Huyền Vũ cảnh đỉnh phong quát lên, Hắc Ưng Lĩnh là Băng Táng Trận của Liễu gia, rất sớm đã bắt đầu xây dựng đại trận phòng ngự. Trước đó mấy ngày, đại trận đã xây dựng hoàn tất, sau khi mở ra có thể nhẹ nhõm ngăn cản Huyền thú ba bốn cấp công kích.
Bất quá khí tức hung cầm cường đại như thế, sợ là hung cầm bốn năm cấp, đừng nói bay tới một bầy, coi như tới hai ba con, mọi người cũng sẽ táng thân ở Hắc Ưng Lĩnh.
- Hưu...
Thời điểm rất nhiều lão giả chuẩn bị rút đi, phương bắc vang lên tiếng xé gió, một cỗ chiến xa tản mát ra ánh sáng hoàng kim từ phương bắc phá không bay đến.
Chiến xa kích xạ kim quang vạn trượng, vô số khí tức cường đại từ trong chiến xa truyền đến, ép tới đám người Lục Ly không thở nổi.
- Cường giả Bất Diệt cảnh, tốt rồi, sẽ không xảy ra chuyện lớn...
Tiểu đội trưởng như trút được gánh nặng, cường giả gia tộc siêu cấp xuất thủ, trấn áp hung cầm, những cường giả gia tộc siêu cấp kia sẽ không cho phép hung cầm mạnh mẽ làm hại khắp nơi.
- Phanh phanh phanh!
Từng cường giả mặc chiến giáp bay lên không, toàn thân phát sáng giống như mặt trời, đám người Lục Ly chỉ có thể nhìn thấy từng bóng người tản ra kim quang, vì khoảng cách quá xa nên thấy không rõ khuôn mặt.
Cường giả xuất thủ, từng dải lụa màu vàng to lớn bay ra, chiếu sáng bầu trời phương bắc. Từng con hung cầm bị nện rơi xuống, từng thanh âm chấn thiên động địa vang lên, sông núi rạn nứt, cự thạch đổ ngã.
- Đây mới thật sự là cường giả, đưa tay san bằng sông núi, phá nát cự thạch, trấn áp Huyền thú!
Lục Ly nhìn mà nhiệt huyết sôi trào, đáng tiếc những cường giả kia cách quá xa, tốc độ quá nhanh, hắn căn bản thấy không rõ động tác. Chỉ có thể nhìn thấy từng quang ảnh, từng tấm lụa to lớn.
- Kíu kíu...
Có mấy trăm chấm đen nhanh chóng khuếch tán về bên này, tiếng chim kêu càng ngày càng gần. Đám lão giả kéo quan tài sắc mặt đại biến, cái gì cũng không quan tâm, nhanh chóng xuống núi, ngay cả thù lao cũng không cần.
- Mở ra đại trận!
Tiểu đội trưởng rống to, Lục Ly cũng mặc kệ, nhanh chân lao xuống núi.
Hắc Ưng Lĩnh quá cao, mục tiêu quá rõ ràng. Mặc dù nghe tiếng chim kêu, hung cầm khuếch tán qua bên này không tính mạnh, nhưng số lượng quá nhiều, hơn nữa bên này vừa khai chiến, rất dễ dàng hấp dẫn càng nhiều Huyền thú tới.
Đỉnh núi sáng lên quang mang màu lam, hình thành một vòng bảo hộ móc ngược ở trên Hắc Ưng Lĩnh, bảo hộ toàn bộ tổ quan ở bên trong.
Hưu hưu hưu!
Ba hộ vệ Liễu gia cưỡi Ngân Lang từ trên núi chạy như bay xuống, tiểu đội trưởng quát khẽ:
- Chúng ta ngăn cản trước, các ngươi đi tìm Di tiểu thư, lập tức trở về gia tộc cầu viện.
- Di tiểu thư?
Chương 17 Ta cũng sẽ không đi
Lục Ly dừng chân, gần đây đan dược đều là lão giả bên người Di tiểu thư phát. Nếu như đi theo nhóm hộ vệ này tìm được Di tiểu thư, có thể nhận lấy Thối Thể Đan hay không?
Không có Thối Thể Đan, Lục Ly rất khó đạt tới vạn cân cự lực, cũng không thể thức tỉnh huyết mạch. Mắt thấy sắp đạt tới vạn cân cự lực, để hắn rất không cam tâm.
- Đi!
Một lát sau, Lục Ly hạ quyết tâm đi tìm Di tiểu thư.
Hắc Ưng Lĩnh cách Địch Long bộ lạc ba mươi dặm, ở giữa còn cách hai đại bộ lạc. Coi như thú triều muốn tai họa Địch Long bộ lạc cũng cần thời gian, đầy đủ hắn chạy trở về.
Lục Ly quyết định chủ ý, xuôi theo sơn đạo lao theo hộ vệ Liễu gia. Chỉ là hộ vệ Liễu gia đều cưỡi Ngân Lang, tốc độ quá nhanh, rất nhanh Lục Ly đã mất đi bóng dáng của bọn hắn.
- Đuổi theo!
Di tiểu thư là người Liễu gia phái tới giám thị sự tình kéo quan tài, nàng hẳn ở giữa Đoạn Nhận Lĩnh và Hắc Ưng Lĩnh, Lục Ly xuôi theo sơn đạo kéo quan tài lao nhanh, đi tìm Di tiểu thư lấy Thối Thể Đan.
- Kíu kíu...
Chạy hơn mười dặm, bên Hắc Ưng Lĩnh truyền đến từng tiếng chim kêu. Lục Ly quay đầu nhìn thoáng qua, mơ hồ nhìn thấy mấy trăm con hung cầm đang công kích vòng bảo hộ. Bất quá nhìn tình huống phẩm cấp của hung cầm không cao lắm, vòng bảo hộ màu lam còn không có phá vỡ.
Băng Táng Trận có hộ vệ của Liễu gia đi quan tâm, Lục Ly không cần để ý, xuôi theo sơn đạo lao nhanh.
Trời triệt để tối, tối nay thời tiết cũng không tệ lắm, có ánh trăng mông lung. Sơn đạo mỗi ngày này Lục Ly kéo quan tài đã sớm quen thuộc, hắn hết sức lao nhanh, thân hình không có dừng lại chút nào.
Chạy thêm bảy tám dặm, Lục Ly dừng lại. Phía trước truyền đến tiếng chim kêu, ẩn ẩn còn có tiếng hét phẫn nộ của võ giả.
Trầm ngâm một lát, Lục Ly bò lên trên một ngọn núi đá, trông về phía xa. Bên kia lại có ánh sáng nhàn nhạt, Lục Ly nhìn mấy lần lập tức minh bạch, đó là một bộ tổ quan của Liễu gia phát ra u quang.
- Di tiểu thư ở đó!
Lục Ly thấy được một bóng hình xinh đẹp màu tím, trong tay nàng cầm trường tiên, toàn thân có bạch quang lóng lánh, trường tiên ánh sáng rạng rỡ, rõ ràng là Huyền khí.
Bên người Di tiểu thư còn có bảy tám võ giả, ba hộ vệ vừa rồi cũng ở bên người Di tiểu thư. Bọn hắn bị một đám đại điểu màu đỏ bao vây, liếc nhìn lại, ít nhất cũng trên trăm con, tất cả mọi người tắm máu chiến đấu, có hai tên hộ vệ thụ thương, nửa người đều là máu.
Đại điểu kia rõ ràng là Huyền thú, lông vũ màu đỏ như lân phiến, phát ra hồng quang yếu ớt, đôi thiết trảo giống như bị lửa đốt đỏ lên.
- Huyền thú nhất phẩm, Hồng Lân Ưng!
Lục Ly nhận biết loại Huyền thú này, hắn thở dài một hơi, trước kia hắn tao ngộ qua Huyền thú này. Lực công kích không tính quá mạnh, nhưng phòng ngự rất khủng bố. Hai năm trước hắn bị một con Hồng Lân Ưng truy sát hơn mười dặm, cuối cùng trốn vào một sơn động mới may mắn thoát khỏi.
Hồng Lân Ưng không tính mạnh, nhưng vấn đề là số lượng nhiều lắm, trên trăm con Hồng Lân Ưng công kích liên miên không dứt, bên người Di tiểu thư lại chỉ có bảy tám người, chống cự rất gian nan.
- Di tiểu thư kia rất mạnh, xem ra đã đạt đến Huyền Vũ cảnh đỉnh phong.
Lục Ly âm thầm cảm khái, Di tiểu thư chỉ lớn hơn hắn tầm một hai tuổi, lại đạt đến Huyền Vũ cảnh đỉnh phong, mặc dù sinh ra ở đại gia tộc, nhưng tư chất xem như rất tốt.
- Làm sao bây giờ?
Đám người Di tiểu thư bị Hồng Lân Ưng bao vây, nếu hắn đến gần, tuyệt đối sẽ bị Hồng Lân Ưng công kích, không cẩn thận mạng nhỏ sẽ mất.
- Sớm biết nên đoạt chiến đao của Địch Cổ theo.
Lục Ly có chút hối hận, không có binh khí đối đầu với Hồng Lân Ưng là cực kỳ thiệt thòi. Công kích của Hồng Lân Ưng không tính mạnh, nhưng bị móng của nó bắt trúng, hoặc bị miệng ưng mổ trúng, thì hắn khẳng định sẽ bị trọng thương.
Lục Ly cách chiến trường chừng một dặm, giờ phút này ẩn thân ở sau tảng đá, Hồng Lân Ưng không có chú ý tới hắn. Nếu cứ như vậy rút lui, là hoàn toàn không có vấn đề.
- Liều mạng!
Cuối cùng hắn cắn răng quát khẽ, đám người Di tiểu thư đối đầu gần trăm con Hồng Lân Ưng có chút miễn cưỡng, rất có thể toàn bộ chiến tử. Nếu các nàng đều chết, hắn đi nơi nào lấy Thối Thể Đan, Liễu gia cũng sẽ không chịu trả. Đã tới, cứ như vậy rút đi, hắn rất không cam tâm.
Nắm giữ hơn chín nghìn cân cự lực, lực lượng của Lục Ly tăng nhiều. Hắn liếc nhìn vài lần, tìm được một cây gậy gỗ to bằng bắp đùi, vung gậy gỗ lặng yên tới gần chiến trường.
...
- A...
Tiếng gào rống vang lên, vai trái của một tên hộ vệ Liễu gia bị ưng trảo bắt trúng, bả vai xuất hiện mấy lỗ máu, máu me đầm đìa. Nếu không phải bên cạnh có người xuất thủ cứu giúp, đoán chừng đầu của hắn đã bị bẻ vụn.
- Chịu đựng!
Di tiểu thư đánh ra trường tiên, mang theo tiếng gió mạnh mẽ, đánh lui từng con Hồng Lân Ưng, nàng nghiêm nghị nói:
- Thú triều bạo động, gia tộc nhất định phát giác được, sẽ lập tức phái người đến cứu chúng ta, chịu đựng.
Mặc dù nói như vậy, nhưng nội tâm của Di tiểu thư lại trầm xuống, Vũ Lăng Thành cách bên này tám mươi dặm, coi như Thần Hải cảnh dùng tốc độ cao nhất chạy đều cũng cần hơn nửa canh giờ. Nhiều Hồng Lân Ưng như vậy, các nàng có thể kiên trì nửa canh giờ sao? Nơi này xung quanh trống trải, không có rừng cây sơn động trú ẩn, rất khó đào tẩu.
- Ta không nên phái Liễu Vũ rời đi.
Di tiểu thư âm thầm hối hận, lúc gia tộc điều Liễu Vũ đi có hỏi ý kiến của nàng. Nàng nghĩ chỉ là giám thị kéo quan tài mà thôi, có thể xảy ra chuyện gì? Vòng ngoài Hàn Băng Thâm Uyên lại có nhiều võ giả trú đóng qân như vậy, xảy ra chuyện cũng sẽ không tai họa tới bên này.
Nào biết một Thú Vương cường đại trong Hàn Băng Thâm Uyên bạo rống, kinh động Huyền thú cấp thấp ở vòng ngoài. Hết lần này tới lần khác nơi này lại có một bộ cổ quan chưa kéo tới Hắc Ưng Lĩnh, vì bảo hộ cổ quan, đám người Di tiểu thư mới bị Hồng Lân Ưng vây đánh...
Chương 18 Cứu binh đến rồi
- A...
Lại một tên hộ vệ bị miệng ưng mổ trúng, phần lưng xuất hiện lỗ máu. Bên các nàng ngoại trừ nàng và Hồng lão bên người có thể kích thương Hồng Lân Ưng, những người còn lại rất khó kích thương Hồng Lân Ưng, tình thế càng ngày càng nguy cơ.
Phòng ngự của Hồng Lân Ưng rất mạnh, hồng quang trên người có thể để lông vũ của chúng nó cứng như hàn thiết, đao kiếm bình thường rất khó phá vỡ.
Ngoại trừ Di tiểu thư và Hồng lão, hộ vệ còn lại đều là Huyền Vũ cảnh trung kỳ, trong tay chỉ có Huyền khí cấp thấp nhất, tự nhiên rất khó áp chế được Hồng Lân Ưng.
- Chẳng lẽ hôm nay ta phải chết ở đây?
Nghĩ tới đây, nội tâm của Di tiểu thư càng lúc càng trầm trọng, trường tiên trong tay hữu khí vô lực.
- Súc sinh, cút ngay cho ta!
Đúng lúc này, nơi xa truyền đến tiếng rống, sau đó một hắc ảnh từ đằng xa lao tới. Trong tay hắn cầm một cây gậy to lớn, hai bên cuồng quét, thế mà nhẹ nhõm đập bay hai con Hồng Lân Ưng.
Cứu binh đến rồi!
Mọi người tinh thần đại chấn, đôi mắt của Di tiểu thư phát sáng. Nhưng khi các nàng thấy rõ ràng người tới, lại không khỏi tái mặt, bọn hắn đều biết người tới, chính là Lục Ly.
Chờ bọn hắn nhìn thấy gậy gỗ trong tay Lục Ly, thì càng thêm bó tay. Lục Ly không cách nào tu luyện huyền lực, ngay cả võ giả cũng không phải, còn cầm một cây côn gỗ, hắn là đi tìm cái chết sao?
- Tiểu tử, đi mau, chớ tới gần!
Một tên hộ vệ không đành lòng quát lên, Lục Ly lại mắt điếc tai ngơ, như con báo xông đến.
Gậy gỗ trong tay hắn vung quét, không ngừng nện lên người Hồng Lân Ưng, từng con Hồng Lân Ưng bị đập bay, thế không thể đỡ!
- Ách?
Di tiểu thư và Hồng lão liếc nhau, thần sắc hai người có chút phấn chấn. Lục Ly này trời sinh thần lực, liên tục luyện hóa mười mấy viên Thối Thể Đan, giờ phút này ít nhất có vạn cân cự lực, ngược lại là một giúp đỡ kịp thời, nói không chừng hôm nay hắn thực có thể giúp các nàng một tay.
- Răng rắc!
Rất nhanh, đôi mắt của Di tiểu thư và Hồng lão ảm đạm xuống, côn gỗ của Lục Ly bị Hồng Lân Ưng bẻ vụn. Hồng Lân Ưng hò hét lao xuống, Lục Ly vì tránh né ưng trảo công kích, bất đắc dĩ lăn mấy vòng, bộ dáng cực kỳ chật vật...
- Tiểu tử đi mau, nếu không ngươi sẽ chết.
Hiện tại đại bộ phận Hồng Lân Ưng còn không có chú ý tới Lục Ly, còn có cơ hội đào tẩu, lại có hộ vệ không đành lòng quát lên, khuyên Lục Ly không nên chịu chết.
- Không, ta sẽ không đi!
Lục Ly nhảy dựng lên, hắn tránh trái tránh phải, tránh né ưng trảo công kích. Ánh mắt của hắn cực kỳ kiên định, chật vật chạy tới, không ngừng đến gần.
- Giết!
Tất cả hộ vệ bao quát Di tiểu thư đều có chút cảm động, nhìn không ra tiểu tử này còn nghĩa khí như vậy? Liều chết cũng muốn đến giúp bọn hắn.
Bất quá, sau một khắc Lục Ly hô lên một câu, lại làm cho mọi người ngã ngửa, Lục Ly quát to:
- Di tiểu thư, ngươi còn chưa trả thù lao, ta làm sao có thể đi?
- Cho ta một cây đao, càng nặng càng tốt!
Tiếng rống to của Lục Ly đánh thức mọi người, Hồng lão nghĩ nghĩ, sau đó quát khẽ:
- Liễu Cường, đưa đao của ngươi cho hắn.
Phòng ngự của Hồng Lân Ưng cường đại, hơn nữa còn biết bay, đối phó loại hung cầm này, huyền kỹ xảo diệu tác dụng không lớn, trừ khi có Huyền khí cao cấp, nếu không còn không bằng có một thân man lực.
Vừa rồi Lục Ly dùng gậy gỗ cũng có thể đập bay Hồng Lân Ưng, có thể tưởng tượng lực lượng của hắn khủng bố cỡ nào. Giữa sân ngoại trừ Hồng lão và Di tiểu thư, những người còn lại khí lực đều kém xa Lục Ly.
- Hưu!
Hộ vệ cánh tay trái thụ thương kia vội vàng ném chiến đao cho Lục Ly, hắn thì trốn ở dưới cổ quan hoàng kim, tránh bị Hồng Lân Ưng công kích.
- Tốt!
Bắt lấy chiến đao bay tới, khí chất cả người Lục Ly đại biến, giống như lúc đối đầu với Địch Hổ, hắn ngửa mặt lên trời gào to:
- Súc sinh, tới đi.
- Kíu kíu...
Một con Hồng Lân Ưng huýt dài đáp xuống, lợi trảo hiện ra hồng quang, tựa như móng vuốt của tử thần, muốn xé rách Lục Ly.
- Hưu!
Hai chân của Lục Ly hơi uốn lượn, như sừng sững trên đá lớn ở dưới thác nước, hắn vung chiến đao, như thiểm điện đánh ra bốn năm đao.
- Thu...
Hồng Lân Ưng thống khổ huýt dài, ở trong ánh mắt khϊế͙p͙ sợ của tất cả mọi người... một cái lợi trảo của Hồng Lân Ưng đứt gãy, hai cánh nó mở ra, đau nhức bay xa.
- Ngô...
Ngay cả Di tiểu thư cũng có chút mộng, bay đi kia thật là Hồng Lân Ưng sao? Làm sao có thể một đao bị chém đứt lợi trảo?
Phòng ngự của Hồng Lân Ưng cực kỳ kinh khủng, rất nhiều hộ vệ công kích nhiều lần, cũng chỉ có thể chém thương ưng trảo, ngay cả Hồng lão cũng rất khó trảm đứt ưng trảo.
- Đao thật nhanh!
Đôi mắt của Hồng lão sáng lên, cực kỳ phấn chấn, hắn nhìn thấy mọi người ngơ ngẩn thì quát to:
- Nhanh công kích, có tiểu tử này, tối nay chúng ta có cơ hội thoát hiểm rồi.
- Giết!
Mặc dù mấy tên hộ vệ khác còn rất kinh ngạc, nhưng đều nhao nhao công kích. Bên kia Lục Ly vừa công kích, vừa nhanh chóng tới gần, hắn lại chém một con Hồng Lân Ưng đang đáp xuống mấy đao.
- Thu...
Nương theo tiếng rên rỉ, nửa bên cánh của Hồng Lân Ưng bị bổ đứt, thân thể không cách nào giữ cân bằng, hung hăng rơi vào trong khe núi.
- Đao thật nhanh!
Lúc này Di tiểu thư thấy rõ, Lục Ly thi triển cũng không phải huyền kỹ cao thâm, trên tay hắn hoàn toàn không có huyền lực, cũng không dùng huyền kỹ. Đao pháp của hắn rất đơn giản, nhưng đao pháp lại có một điểm cực kỳ khủng bố.
Nhanh!
Nhanh như hồng quang!
Một giây đánh ra năm sáu đao, hơn nữa đều bổ vào một vị trí. Hắn nắm giữ lực lượng kinh khủng, chớp mắt bổ ra năm sáu đao, còn bổ vào một vị trí, trảo ưng cánh ưng bị chém đứt cũng dễ dàng lý giải.
Cái này giống như đốn cây, mỗi một đao bổ ra một lỗ nhỏ, liên tục bổ ở trên lỗ hổng này, cây lớn hơn nữa cũng sẽ bị chém đứt.
- Hưu hưu hưu!
Chương 19 Vực ngoại cuồng ma
Bên kia Hồng lão học theo cách của Lục Ly, không sử dụng huyền kỹ hoa mỹ, lựa chọn phương pháp chém đơn giản nhất, một hơi liên tục bổ ra vài đao. Hắn quả nhiên nhẹ nhõm chặt đứt ưng trảo, dọa chạy một con Hồng Lân Ưng.
- Tiểu thư, ngươi đổi vũ khí!
Mặt Hồng lão đỏ lên, nhìn Liễu Di hét lớn, sau đó tiếp tục tìm Hồng Lân Ưng khai chiến. Di tiểu thư tỉnh ngộ, đổi vũ khí với một người khác, trường tiên của nàng là Huyền khí Nhân giai thất phẩm, nhưng đối phó Hồng Lân Ưng căn bản không có tác dụng quá lớn.
Sau khi Di tiểu thư đổi vũ khí, học theo Lục Ly, nàng là Huyền Vũ cảnh đỉnh phong, lực lượng không kém Lục Ly chút nào. Bất quá nàng không am hiểu đao pháp, không cách nào chém đứt ưng trảo, chỉ có thể kích thương Hồng Lân Ưng, cũng xem như không tệ.
- Tiểu tử. tăng thêm tốc độ, nếu không sẽ hấp dẫn càng nhiều Hồng Lân Ưng.
Hồng lão càng đánh càng hăng, hắn nhìn Lục Ly rống to. Đoán chừng phương bắc đang phát sinh thú triều quy mô lớn, bên này chiến đấu càng lâu, càng dễ dàng hấp dẫn Huyền thú, một khi bị nhóm lớn Huyền thú vây quanh, tất cả mọi người đều sẽ chết.
- Tốt!
Lục Ly minh bạch điểm này, hắn vugn vẩy trường đao, mỗi lần bổ ra tất có một con Hồng Lân Ưng bị chặt thương.
- Keng...
Sau khi chặt mười mấy con Hồng Lân Ưng, chiến đao trong tay Lục Ly đứt gãy. Phòng ngự của Hồng Lân Ưng quá mạnh, chiến đao này chỉ là Huyền khí Nhân giai nhất phẩm, Lục Ly liên tục chém ở một vị trí, tự nhiên gánh không được...
Mất đi chiến đao, Lục Ly tựa như lão hổ không răng, chật vật tránh né Hồng Lân Ưng công kích, Hồng lão vội vàng hét lớn:
- Cho hắn đao khác!
- Không cần.
Lục Ly hét lớn, hắn lăn khỏi vị trí, thân thể như Ly Miêu vọt tới phụ cận mọi người. Sau đó ở trong ánh mắt kinh ngạc của tất cả mọi người, hai tay nắm lên xích sắt, vung mạnh cổ quan.
Cổ quan nặng ba ngàn cân, lại bị Lục Ly vung mạnh bay lên, tựa như một cái liên chùy xoay tròn...
- Oanh!
Cổ quan hoàng kim hung hăng nện lên người một con Hồng Lân Ưng, trọng lượng ba ngàn cân cũng không phải chơi. Con Hồng Lân Ưng kia bị đập bay, máu tươi tung tóe, vùng vẫy một hồi cũng không bay lên được.
- Oanh! Oanh! Oanh!
Lục Ly hóa thân thành vực ngoại cuồng ma, tay nắm xích sắt, vung lấy cổ quan hoàng kim, hung hăng đập bay từng con Hồng Lân Ưng.
Chỉ vừa đối mặt, đã đập bay bốn năm con Hồng Lân Ưng, hơn nữa Hồng Lân Ưng bị đập bay đều bị thương nặng.
- Tiểu tử, ngươi lớn mật!
Di tiểu thư giận tím mặt, liên tục phẫn nộ quát:
- Mau thả xuống, bên trong là tổ gia gia của ta!
Hồng lão và một đám hộ vệ hai mặt nhìn nhau, Lục Ly này quá lớn mật, trong cổ quan an táng di thể của liệt tổ liệt tông Liễu gia. Hắn vung cổ quan như vậy, hài cốt bên trong đoán chừng đã vỡ nát, đây chính là khinh nhờn tổ tiên, kinh động vong hồn, Di tiểu thư không nổi giận mới lạ.
Lục Ly không có để xuống, hắn vừa vung cổ quan công kích Hồng Lân Ưng, vừa quay đầu nói:
- Là mệnh quan trọng, hay tổ quan quan trọng? Không đánh lui Hồng Lân Ưng, chúng ta đều phải chết. Tổ quan này cũng sẽ không đập hư, nếu tổ tông ngươi có linh, khẳng định sẽ tha thứ chúng ta vô lễ.
Dùng chiến đao công kích Hồng Lân Ưng tốc độ quá chậm, không đánh lui đám Hồng Lân Ưng này, Di tiểu thư làm sao có thời gian cho hắn Thối Thể Đan? Lục Ly chỉ muốn Thối Thể Đan, hắn không muốn chết, vạn nhất hấp dẫn số lớn Huyền thú tới, hắn sẽ chết ở nơi này.
- Ngươi...
Di tiểu thư vừa tức vừa giận, nhưng không có ngăn cản hành vi vô lễ của Lục Ly. Tổ quan có cấm chế bảo hộ, sẽ không xảy ra chuyện gì.
Hồng lão trấn an nói:
- Tiểu thư, tình thế nguy cấp, ngộ biến tòng quyền, tổ tiên sẽ không trách tội ngươi. Bảo mệnh quan trọng, chúng ta mau chóng đánh lui Hồng Lân Ưng, sau đó rút lui.
Di tiểu thư chỉ có thể phát tiết lửa giận lên người Hồng Lân Ưng, thỉnh thoảng nhìn qua Lục Ly, sợ cấm chế bị hủy, hài cốt bên trong bay ra...
- Hát!
Lục Ly rống to, nắm lấy xích sắt, vung lấy cổ quan hoàng kim, mỗi lần hắn công kích đều có một hai con Hồng Lân Ưng bị đập bay, dữ dội đến không tưởng nổi.
- Biến thái...
Hai hộ vệ thụ thương trốn ở dưới tảng đá, hai người nhìn Lục Ly mà âm thầm líu lưỡi. Nửa tháng trước bọn hắn còn xem thường Lục Ly, hiện tại mới phát hiện nếu như khai chiến với tiểu tử này, sợ là hai người sẽ bị đập chết.
Đêm tối đìu hiu, gió lạnh sưu sưu.
Trên cổ đạo, một đám hồng ưng không ngừng lao xuống, một thiếu niên vung vẩy cổ quan, hình ảnh kia cực kỳ doạ người.
Có cổ quan làm vũ khí, tốc độ kích thương Hồng Lân Ưng tăng nhiều, mỗi lần Lục Ly đều có thể nhẹ nhõm đập bay một hai con Hồng Lân Ưng. Chỉ qua một nén hương, bốn phía đều là Hồng Lân Ưng bị nện thương.
Rất nhiều hung cầm bị đập gãy cánh không bay lên được, chỉ có thể nằm ở trên mặt đất vỗ cánh, lật mình huýt dài, bốn phía rất nhiều cây cối bị đụng ngã, vết trảo vết cắt khắp nơi, một mảnh hỗn độn.
Ba nén hương sau, Hồng Lân Ưng chỉ còn lại không tới mười con, nguy hiểm đã được giải trừ. Lục Ly mệt mỏi thở dốc, hắn để cổ quan xuống không công kích nữa, những Hồng Lân Ưng kia đều sợ vỡ mật, không dám tới gần hắn.
Cổ quan nặng nề giáng xuống, dẫn tới mặt đất chấn động, khóe miệng của Di tiểu thư co rút. Hài cốt bên trong sợ là bị chấn bể rồi? Đây chính là tổ tông của nàng...
- Hát!
Hồng lão đánh bay một con Hồng Lân Ưng, hắn liếc nhìn xung quanh, quả quyết hạ lệnh:
- Chuẩn bị rút lui, không thể ở nơi này, nhiều Hồng Lân Ưng như vậy, sẽ hấp dẫn càng nhiều Huyền thú.
- Tổ quan tại sao?
Di tiểu thư lo lắng, lui đi sẽ không có người thủ hộ tổ quan nha.
- Chớ để ý, tổ quan có cấm chế bảo hộ, Huyền thú không hủy được.
Hồng lão nghĩ nghĩ, phất tay nói.
Trong lòng Lục Ly hơi động, nhanh chóng kéo tổ quan đến bên một ngọn núi nhỏ, sau đó thân thể nhảy lên, nhấc chân đạp xuống mấy cước.
Núi nhỏ sụp đổ, bùn đất trượt xuống vùi lấp cổ quan, Lục Ly nói:
- Như vậy sẽ không có Huyền thú chú ý tổ quan nhà ngươi.
Chương 20 Có đến mà không có về
- Được, rút lui!
Di tiểu thư nhìn mấy lần, múa chiến đao đánh lui một con Hồng Lân Ưng, ra hiệu bọn hộ vệ rút lui, Lục Ly lại gấp, vội vàng nói:
- Chờ một chút, Di tiểu thư, ngươi còn chưa trả Thối Thể Đan cho ta.
- ...
Di tiểu thư trợn trắng mắt, trừng Lục Ly một cái, nhìn Hồng lão nhẹ gật đầu. Hồng lão lấy ra một cái túi nhỏ vung qua, còn một tên hộ vệ thì ném chiến đao tới, nói:
- Tiểu tử, trong này có mười viên Thối Thể Đan, đều cho ngươi, chiến đao này cầm lấy hộ thân đi.
- Đa tạ đại nhân.
Lục Ly tiếp nhận chiến đao, mở túi ra nhìn, khuôn mặt không khỏi mừng rỡ. Hắn chắp tay xoay người rời đi, phát sinh thú triều như vậy, hắn cũng rất lo lắng cho an nguy của tỷ tỷ.
- Chờ một chút!
Di tiểu thư kêu lên, Lục Ly nghi ngờ quay đầu. Di tiểu thư nói:
- Hôm nay ngươi giúp chúng ta, nếu muốn gia nhập Liễu gia, sau khi thú triều bình định, ngươi có thể tới Vũ Lăng Thành tìm ta.
Lục Ly không thể tu luyện huyền lực, trước kia Di tiểu thư một mực xem thường hắn. Hôm nay Lục Ly biểu lộ ra lực chiến đấu mạnh mẽ, nhất là đao pháp nhanh như thiểm điện kia, khiến Di tiểu thư lau mắt mà nhìn. Cộng thêm ân cứu mạng, nàng mới ném ra cành ô liu.
- Được, đa tạ tiểu thư.
Lục Ly vui vẻ, Liễu gia là bá chủ của Vũ Lăng Thành, gia tộc tam phẩm. Gia nhập Liễu gia, Địch Bá thấy hắn cũng phải cúi đầu, hắn có thể mang theo tỷ tỷ đi Vũ Lăng Thành ở, không sợ Địch Bá tìm phiền toái nữa.
Hồng lão và đám hộ vệ đánh lui mấy con Hồng Lân Ưng cuối cùng, lập tức mang theo Di tiểu thư rút lui. Các nàng không có đi Hắc Ưng Lĩnh, bên kia có trận pháp bảo hộ, Huyền thú không cách nào đánh tan, còn nếu như xuất hiện Huyền thú cường đại, các nàng tới cũng chỉ là chịu chết.
Lục Ly lao nhanh, hắn cũng không dám tới Hắc Ưng Lĩnh, chỉ có thể chạy nhanh về phía nam. Phía nam không có đường núi, hắn chỉ phải trèo đèo lội suối, gian nan tiến lên.
- Gào...
Phương bắc thỉnh thoảng truyền đến tiếng thú gào, cũng may khoảng cách rất xa, không uy hϊế͙p͙ được bên này. Lục Ly cũng không thèm quan tâm, chuyên tâm đi đường.
Hắn xách theo chiến đao, như dã thú chạy nhanh ở trong vùng hoang dã, đi hơn mười dặm, cuối cùng cũng tìm được đường núi quen thuộc.
Mấy nén hương sau, hắn đi ngang qua một bộ lạc, thấy bộ lạc kai mặc dù có chút ồn ào, lại không có Huyền thú công kích, trong lòng như trút được gánh nặng.
Bộ lạc này ở phái bắc Địch Long bộ lạc, nơi này an toàn, Địch Long bộ lạc khẳng định không có việc gì. Hắn nhanh chân chạy về, hao tốn nửa canh giờ, rốt cục đến bên ngoài bộ lạc.
Bộ lạc đèn đuốc sáng trưng, hỗn loạn tưng bừng, hiển nhiên là tiếng thú gào ở phương bắc kinh động bọn hắn. Lục Ly ở ngoài hàng rào thấy được một thân ảnh quen thuộc, lập tức rống to:
- Tỷ tỷ!
- Hô...
Lục Linh nhìn thấy Lục Ly bình yên trở về, thở ra một hơi thật dài. Bên ngoài có rất nhiều phụ nhân nhìn thấy Lục Ly đều thầm rủa, ánh mắt lạnh lùng, nhìn tỷ đệ Lục Ly cực kỳ khó chịu.
- Về nhà đi.
Lục Linh nhìn Lục Ly, khuôn mặt mỉm cười, căn bản không có chú ý kẻ khác. Sau khi vào nhà nàng mới hỏi:
- Hôm nay sao về muộn như vậy, phương bắc phát sinh thú triều sao? Ta nghe được rất nhiều Huyền thú gào thét.
- Vâng!
Lục Ly nhẹ gật đầu, nói tình huống một lần. Hắn sợ Lục Linh trách mắng, nên không có nói đi giải cứu đám người Di tiểu thư, chỉ nói tao ngộ mấy con Huyền thú cấp thấp, làm trễ nải thời gian. Bất quá hắn lại nói sự tình Di tiểu thư nguyện ý tiến cử hắn gia nhập Liễu gia.
- Cầm được Thối Thể Đan rồi? Tiểu thư Liễu gia còn nói sẽ tiến cử ngươi gia nhập Liễu gia?
Khuôn mặt của Lục Linh hồng nhuận, nàng gật đầu nói:
- Đệ ăn cơm xong thì đi luyện hóa Thối Thể Đan, chờ thú triều qua, chúng ta lập tức tới Vũ Lăng Thành thức tỉnh huyết mạch.
- Vâng!
Lục Ly ngồi xuống bàn ăn, bắt đầu ăn như hổ đói, hắn nghĩ nghĩ hỏi:
- Tỷ tỷ, thú triều sẽ không khuếch tán đến bên này chứ? Nếu không ngày mai đệ lại luyện hóa Thối Thể Đan?
- Không có việc gì.
Lục Linh xem thường nói:
- Trong Hàn Băng Thâm Uyên có nhiều cường giả như vậy, rất có thể thú triều là bọn hắn đưa tới, bọn hắn làm sao có thể trơ mắt nhìn sinh linh đồ thán? Yên tâm đi, bọn hắn tuyệt đối sẽ ra tay trấn áp thú triều.
- Cũng phải...
Lục Ly nghĩ tới ở Hắc Ưng Lĩnh nhìn thấy chiếc thượng cổ chiến xa kia, lòng có chút buông lỏng. Cường giả gia tộc đã xuất thủ, khẳng định sẽ quản đến cùng, chí ít sẽ trấn áp Huyền thú cường đại.
Cơm nước xong xuôi, Lục Ly lặng yên ra ngoài bộ lạc quan sát một phen, xác định không có Huyền thú tới gần mới trở về phòng bắt đầu luyện hóa Thối Thể Đan.
Hắn một lần luyện hóa năm viên Thối Thể Đan, không dám luyện hóa thêm, năm viên đủ tăng lên tới vạn cân cự lực rồi. Lúc luyện hóa, hắn nghe được phương bắc lại truyền tới tiếng rống to, trong bộ lạc thỉnh thoảng ồn ào lên, nhìn tình huống là tối nay sẽ không cách nào ngủ yên được rồi.
- Tỷ, đệ ngủ trước, có biến lập tức đánh thức đệ.
Sau khi luyện hóa Thối Thể Đan, Lục Ly mệt mỏi mắt mở không ra, hắn ra khỏi phòng nói với Lục Linh một tiếng, chờ Lục Linh đáp lại hắn mới bò lên giường nằm ngáy o o.
Lục Linh đợi một hồi, mới khập khiễng đi vào, trong tay nàng còn cầm một quyển sách, ngồi xuống bên giường Lục Ly. Bên ngoài quá ồn, nàng không ngủ được, dự định ở đây đọc sách một đêm.
Trước nửa đêm, tiếng thú gào không ngừng, bộ lạc không yên tĩnh được, tiếng hài tử khóc nỉ non. Lục Ly là thật sự mệt mỏi, kéo sáu quan tài, còn vung cổ quan chiến đấu với một đám Hồng Lân Ưng, vừa rồi luyện hóa năm viên Thối Thể Đan, coi như sét đánh hắn cũng không tỉnh được...
Vòng răng thú một mực lấp lóe, Lục Linh cũng không lo lắng. Thứ này là phụ thân nàng lưu cho Lục Ly, trong khoảng thời gian này thân thể của Lục Ly tốt lên, răng thú lập loè bạch quang rõ ràng là có lợi cho Lục Ly.
- Địch Hỏa Địch Hãn, bọn hắn dẫn người trở về!
- Tốt rồi, mọi người về ngủ đi, có Hỏa Nhi ở đây, sẽ không có việc gì.
- Tốt, Địch Hỏa trở về, chúng ta liền an tâm...
Lục Ly có chút gấp, theo lý mà nói Di tiểu thư sớm nên lên núi rồi. Hắn đứng lên đi qua đi lại, trong lòng âm thầm cầu nguyện, đừng xảy ra chuyện gì nha.
- Gào...
Đúng lúc này, ngoài ngàn dặm truyền đến tiếng thú gào to lớn. Tiếng rống kia vang dội hơn trước gấp mấy lần, chấn đến đám người Lục Ly, bao quát hộ vệ Liễu gia hai chân mềm nhũn, kém chút ngồi dưới đất.
Một cỗ khí tức hung lệ từ phương bắc truyền đến, mặc dù khoảng cách rất xa, nhưng đám người Lục Ly đều thấy lạnh cả người, nội tâm hoảng sợ.
Một lão giả run rẩy thì thào:
- Này, này ít nhất cũng là Huyền thú lục phẩm trở lên?
Huyền Vũ, Thần Hải, Hồn Đàm, Mệnh Luân, Bất Diệt, Quân Hầu, Nhân Hoàng!
Đẳng cấp của Huyền thú đối ứng với cảnh giới của võ giả, Huyền thú lục phẩm trở lên, là tương đương với trên Quân Hầu cảnh. Nếu như là Huyền thú thất phẩm, thì có thể so với cường giả Nhân Hoàng của nhân tộc.
Nhân Hoàng cảnh!
Đó là hoàng giả của nhân tộc, Bắc Mạc lớn như vậy cũng không có cường giả Nhân Hoàng? Có thể tưởng tượng giờ phút này Huyền thú gầm rú cường đại cỡ nào?
- Ô ô... Kíu kíu!
- Rống rống...
Từng tiếng thú gào không ngừng vang lên, những thú rống này yếu hơn rất nhiều, nhưng khoảng cách lại gần, tựa hồ ngay ở bên ngoài hai ba trăm dặm.
- Không xong!
Một hộ vệ Liễu gia sắc mặt đại biến, kinh hô lên:
- Thú Vương trong Hàn Băng Thâm Uyên rống to, tựa hồ Huyền thú ở ngoại vi bạo động rồi? Tuyệt đối đừng phát sinh thú triều...
- Thú triều?
Tất cả hộ vệ và người kéo quan tài sắc mặt đại biến, một khi phát sinh thú triều, hậu quả kia khó mà lường được.
Mười lăm năm trước, Hàn Băng Thâm Uyên phát sinh qua một lần thú triều, lần kia, mười mấy vạn con dân của Vũ Lăng Quận bị Huyền thú giết chết, nếu không phải cường giả các đại gia tộc xuất động, sợ là Vũ Lăng Quận đã gà chó không còn...
Nghĩ cái gì tới cái đó!
Nương theo từng tiếng thú rống chim kêu, trong dãy núi xa xa, từng đạo khí tức hung lệ xuất hiện. Ở bầu trời phương bắc, rất nhiều quái vật khổng lồ bay lên không, che đậy nửa bầu trời, từng con phi cầm huýt dài, xuyên kim nát thạch, khắp nơi chấn động.
- Con mẹ nó...
Lục Ly lo lắng, nhìn bộ dáng là sắp phát sinh thú triều, nói không chừng Địch Long bộ lạc sẽ gặp tai họa. Nội tâm của hắn cực kỳ lo lắng cho tỷ tỷ, chỉ là hắn còn có mấy viên Thối Thể Đan chưa cầm tới, làm sao có thể rời đi.
- Đầu tiên chờ chút đã!
Địch Long bộ lạc ở phía nam Hắc Ưng Lĩnh ba mươi dặm, coi như thú triều khuếch tán qua bên này, cũng sẽ đến Hắc Ưng Lĩnh trước, hắn có đầy đủ thời gian chạy về.
Hơn nữa bên Hàn Băng Thâm Uyên có rất nhiều cường giả, còn có tộc nhân của vô số bộ lạc đóng giữ. Những ngày này đám người Liễu Vũ không xuất hiện, hẳn là cũng đi bên kia đóng giữ, nói không chừng có thể ngăn cản thú triều khuếch tán.
- Kíu kíu...
Tiếng chim kêu càng ngày càng cuồng bạo, đám người Lục Ly ở trong đêm tối lờ mờ, nhìn thấy bầu trời phương bắc bị hung cầm che đậy, nội tâm không khỏi hoảng hốt, hoảng sợ bất an.
Đám hộ vệ Liễu gia cũng âm thầm kinh hãi, Liễu Vũ mang theo rất nhiều cường giả đi, hộ vệ lưu ở Hắc Ưng Lĩnh chỉ là Huyền Vũ cảnh, không có cường giả Thần Hải cảnh. Nếu như đám phi cầm kia khuếch tán qua bên này, sẽ có đại phiền toái.
- Chuẩn bị mở đại trận ra!
Một tiểu đội trưởng tu vi Huyền Vũ cảnh đỉnh phong quát lên, Hắc Ưng Lĩnh là Băng Táng Trận của Liễu gia, rất sớm đã bắt đầu xây dựng đại trận phòng ngự. Trước đó mấy ngày, đại trận đã xây dựng hoàn tất, sau khi mở ra có thể nhẹ nhõm ngăn cản Huyền thú ba bốn cấp công kích.
Bất quá khí tức hung cầm cường đại như thế, sợ là hung cầm bốn năm cấp, đừng nói bay tới một bầy, coi như tới hai ba con, mọi người cũng sẽ táng thân ở Hắc Ưng Lĩnh.
- Hưu...
Thời điểm rất nhiều lão giả chuẩn bị rút đi, phương bắc vang lên tiếng xé gió, một cỗ chiến xa tản mát ra ánh sáng hoàng kim từ phương bắc phá không bay đến.
Chiến xa kích xạ kim quang vạn trượng, vô số khí tức cường đại từ trong chiến xa truyền đến, ép tới đám người Lục Ly không thở nổi.
- Cường giả Bất Diệt cảnh, tốt rồi, sẽ không xảy ra chuyện lớn...
Tiểu đội trưởng như trút được gánh nặng, cường giả gia tộc siêu cấp xuất thủ, trấn áp hung cầm, những cường giả gia tộc siêu cấp kia sẽ không cho phép hung cầm mạnh mẽ làm hại khắp nơi.
- Phanh phanh phanh!
Từng cường giả mặc chiến giáp bay lên không, toàn thân phát sáng giống như mặt trời, đám người Lục Ly chỉ có thể nhìn thấy từng bóng người tản ra kim quang, vì khoảng cách quá xa nên thấy không rõ khuôn mặt.
Cường giả xuất thủ, từng dải lụa màu vàng to lớn bay ra, chiếu sáng bầu trời phương bắc. Từng con hung cầm bị nện rơi xuống, từng thanh âm chấn thiên động địa vang lên, sông núi rạn nứt, cự thạch đổ ngã.
- Đây mới thật sự là cường giả, đưa tay san bằng sông núi, phá nát cự thạch, trấn áp Huyền thú!
Lục Ly nhìn mà nhiệt huyết sôi trào, đáng tiếc những cường giả kia cách quá xa, tốc độ quá nhanh, hắn căn bản thấy không rõ động tác. Chỉ có thể nhìn thấy từng quang ảnh, từng tấm lụa to lớn.
- Kíu kíu...
Có mấy trăm chấm đen nhanh chóng khuếch tán về bên này, tiếng chim kêu càng ngày càng gần. Đám lão giả kéo quan tài sắc mặt đại biến, cái gì cũng không quan tâm, nhanh chóng xuống núi, ngay cả thù lao cũng không cần.
- Mở ra đại trận!
Tiểu đội trưởng rống to, Lục Ly cũng mặc kệ, nhanh chân lao xuống núi.
Hắc Ưng Lĩnh quá cao, mục tiêu quá rõ ràng. Mặc dù nghe tiếng chim kêu, hung cầm khuếch tán qua bên này không tính mạnh, nhưng số lượng quá nhiều, hơn nữa bên này vừa khai chiến, rất dễ dàng hấp dẫn càng nhiều Huyền thú tới.
Đỉnh núi sáng lên quang mang màu lam, hình thành một vòng bảo hộ móc ngược ở trên Hắc Ưng Lĩnh, bảo hộ toàn bộ tổ quan ở bên trong.
Hưu hưu hưu!
Ba hộ vệ Liễu gia cưỡi Ngân Lang từ trên núi chạy như bay xuống, tiểu đội trưởng quát khẽ:
- Chúng ta ngăn cản trước, các ngươi đi tìm Di tiểu thư, lập tức trở về gia tộc cầu viện.
- Di tiểu thư?
Chương 17 Ta cũng sẽ không đi
Lục Ly dừng chân, gần đây đan dược đều là lão giả bên người Di tiểu thư phát. Nếu như đi theo nhóm hộ vệ này tìm được Di tiểu thư, có thể nhận lấy Thối Thể Đan hay không?
Không có Thối Thể Đan, Lục Ly rất khó đạt tới vạn cân cự lực, cũng không thể thức tỉnh huyết mạch. Mắt thấy sắp đạt tới vạn cân cự lực, để hắn rất không cam tâm.
- Đi!
Một lát sau, Lục Ly hạ quyết tâm đi tìm Di tiểu thư.
Hắc Ưng Lĩnh cách Địch Long bộ lạc ba mươi dặm, ở giữa còn cách hai đại bộ lạc. Coi như thú triều muốn tai họa Địch Long bộ lạc cũng cần thời gian, đầy đủ hắn chạy trở về.
Lục Ly quyết định chủ ý, xuôi theo sơn đạo lao theo hộ vệ Liễu gia. Chỉ là hộ vệ Liễu gia đều cưỡi Ngân Lang, tốc độ quá nhanh, rất nhanh Lục Ly đã mất đi bóng dáng của bọn hắn.
- Đuổi theo!
Di tiểu thư là người Liễu gia phái tới giám thị sự tình kéo quan tài, nàng hẳn ở giữa Đoạn Nhận Lĩnh và Hắc Ưng Lĩnh, Lục Ly xuôi theo sơn đạo kéo quan tài lao nhanh, đi tìm Di tiểu thư lấy Thối Thể Đan.
- Kíu kíu...
Chạy hơn mười dặm, bên Hắc Ưng Lĩnh truyền đến từng tiếng chim kêu. Lục Ly quay đầu nhìn thoáng qua, mơ hồ nhìn thấy mấy trăm con hung cầm đang công kích vòng bảo hộ. Bất quá nhìn tình huống phẩm cấp của hung cầm không cao lắm, vòng bảo hộ màu lam còn không có phá vỡ.
Băng Táng Trận có hộ vệ của Liễu gia đi quan tâm, Lục Ly không cần để ý, xuôi theo sơn đạo lao nhanh.
Trời triệt để tối, tối nay thời tiết cũng không tệ lắm, có ánh trăng mông lung. Sơn đạo mỗi ngày này Lục Ly kéo quan tài đã sớm quen thuộc, hắn hết sức lao nhanh, thân hình không có dừng lại chút nào.
Chạy thêm bảy tám dặm, Lục Ly dừng lại. Phía trước truyền đến tiếng chim kêu, ẩn ẩn còn có tiếng hét phẫn nộ của võ giả.
Trầm ngâm một lát, Lục Ly bò lên trên một ngọn núi đá, trông về phía xa. Bên kia lại có ánh sáng nhàn nhạt, Lục Ly nhìn mấy lần lập tức minh bạch, đó là một bộ tổ quan của Liễu gia phát ra u quang.
- Di tiểu thư ở đó!
Lục Ly thấy được một bóng hình xinh đẹp màu tím, trong tay nàng cầm trường tiên, toàn thân có bạch quang lóng lánh, trường tiên ánh sáng rạng rỡ, rõ ràng là Huyền khí.
Bên người Di tiểu thư còn có bảy tám võ giả, ba hộ vệ vừa rồi cũng ở bên người Di tiểu thư. Bọn hắn bị một đám đại điểu màu đỏ bao vây, liếc nhìn lại, ít nhất cũng trên trăm con, tất cả mọi người tắm máu chiến đấu, có hai tên hộ vệ thụ thương, nửa người đều là máu.
Đại điểu kia rõ ràng là Huyền thú, lông vũ màu đỏ như lân phiến, phát ra hồng quang yếu ớt, đôi thiết trảo giống như bị lửa đốt đỏ lên.
- Huyền thú nhất phẩm, Hồng Lân Ưng!
Lục Ly nhận biết loại Huyền thú này, hắn thở dài một hơi, trước kia hắn tao ngộ qua Huyền thú này. Lực công kích không tính quá mạnh, nhưng phòng ngự rất khủng bố. Hai năm trước hắn bị một con Hồng Lân Ưng truy sát hơn mười dặm, cuối cùng trốn vào một sơn động mới may mắn thoát khỏi.
Hồng Lân Ưng không tính mạnh, nhưng vấn đề là số lượng nhiều lắm, trên trăm con Hồng Lân Ưng công kích liên miên không dứt, bên người Di tiểu thư lại chỉ có bảy tám người, chống cự rất gian nan.
- Di tiểu thư kia rất mạnh, xem ra đã đạt đến Huyền Vũ cảnh đỉnh phong.
Lục Ly âm thầm cảm khái, Di tiểu thư chỉ lớn hơn hắn tầm một hai tuổi, lại đạt đến Huyền Vũ cảnh đỉnh phong, mặc dù sinh ra ở đại gia tộc, nhưng tư chất xem như rất tốt.
- Làm sao bây giờ?
Đám người Di tiểu thư bị Hồng Lân Ưng bao vây, nếu hắn đến gần, tuyệt đối sẽ bị Hồng Lân Ưng công kích, không cẩn thận mạng nhỏ sẽ mất.
- Sớm biết nên đoạt chiến đao của Địch Cổ theo.
Lục Ly có chút hối hận, không có binh khí đối đầu với Hồng Lân Ưng là cực kỳ thiệt thòi. Công kích của Hồng Lân Ưng không tính mạnh, nhưng bị móng của nó bắt trúng, hoặc bị miệng ưng mổ trúng, thì hắn khẳng định sẽ bị trọng thương.
Lục Ly cách chiến trường chừng một dặm, giờ phút này ẩn thân ở sau tảng đá, Hồng Lân Ưng không có chú ý tới hắn. Nếu cứ như vậy rút lui, là hoàn toàn không có vấn đề.
- Liều mạng!
Cuối cùng hắn cắn răng quát khẽ, đám người Di tiểu thư đối đầu gần trăm con Hồng Lân Ưng có chút miễn cưỡng, rất có thể toàn bộ chiến tử. Nếu các nàng đều chết, hắn đi nơi nào lấy Thối Thể Đan, Liễu gia cũng sẽ không chịu trả. Đã tới, cứ như vậy rút đi, hắn rất không cam tâm.
Nắm giữ hơn chín nghìn cân cự lực, lực lượng của Lục Ly tăng nhiều. Hắn liếc nhìn vài lần, tìm được một cây gậy gỗ to bằng bắp đùi, vung gậy gỗ lặng yên tới gần chiến trường.
...
- A...
Tiếng gào rống vang lên, vai trái của một tên hộ vệ Liễu gia bị ưng trảo bắt trúng, bả vai xuất hiện mấy lỗ máu, máu me đầm đìa. Nếu không phải bên cạnh có người xuất thủ cứu giúp, đoán chừng đầu của hắn đã bị bẻ vụn.
- Chịu đựng!
Di tiểu thư đánh ra trường tiên, mang theo tiếng gió mạnh mẽ, đánh lui từng con Hồng Lân Ưng, nàng nghiêm nghị nói:
- Thú triều bạo động, gia tộc nhất định phát giác được, sẽ lập tức phái người đến cứu chúng ta, chịu đựng.
Mặc dù nói như vậy, nhưng nội tâm của Di tiểu thư lại trầm xuống, Vũ Lăng Thành cách bên này tám mươi dặm, coi như Thần Hải cảnh dùng tốc độ cao nhất chạy đều cũng cần hơn nửa canh giờ. Nhiều Hồng Lân Ưng như vậy, các nàng có thể kiên trì nửa canh giờ sao? Nơi này xung quanh trống trải, không có rừng cây sơn động trú ẩn, rất khó đào tẩu.
- Ta không nên phái Liễu Vũ rời đi.
Di tiểu thư âm thầm hối hận, lúc gia tộc điều Liễu Vũ đi có hỏi ý kiến của nàng. Nàng nghĩ chỉ là giám thị kéo quan tài mà thôi, có thể xảy ra chuyện gì? Vòng ngoài Hàn Băng Thâm Uyên lại có nhiều võ giả trú đóng qân như vậy, xảy ra chuyện cũng sẽ không tai họa tới bên này.
Nào biết một Thú Vương cường đại trong Hàn Băng Thâm Uyên bạo rống, kinh động Huyền thú cấp thấp ở vòng ngoài. Hết lần này tới lần khác nơi này lại có một bộ cổ quan chưa kéo tới Hắc Ưng Lĩnh, vì bảo hộ cổ quan, đám người Di tiểu thư mới bị Hồng Lân Ưng vây đánh...
Chương 18 Cứu binh đến rồi
- A...
Lại một tên hộ vệ bị miệng ưng mổ trúng, phần lưng xuất hiện lỗ máu. Bên các nàng ngoại trừ nàng và Hồng lão bên người có thể kích thương Hồng Lân Ưng, những người còn lại rất khó kích thương Hồng Lân Ưng, tình thế càng ngày càng nguy cơ.
Phòng ngự của Hồng Lân Ưng rất mạnh, hồng quang trên người có thể để lông vũ của chúng nó cứng như hàn thiết, đao kiếm bình thường rất khó phá vỡ.
Ngoại trừ Di tiểu thư và Hồng lão, hộ vệ còn lại đều là Huyền Vũ cảnh trung kỳ, trong tay chỉ có Huyền khí cấp thấp nhất, tự nhiên rất khó áp chế được Hồng Lân Ưng.
- Chẳng lẽ hôm nay ta phải chết ở đây?
Nghĩ tới đây, nội tâm của Di tiểu thư càng lúc càng trầm trọng, trường tiên trong tay hữu khí vô lực.
- Súc sinh, cút ngay cho ta!
Đúng lúc này, nơi xa truyền đến tiếng rống, sau đó một hắc ảnh từ đằng xa lao tới. Trong tay hắn cầm một cây gậy to lớn, hai bên cuồng quét, thế mà nhẹ nhõm đập bay hai con Hồng Lân Ưng.
Cứu binh đến rồi!
Mọi người tinh thần đại chấn, đôi mắt của Di tiểu thư phát sáng. Nhưng khi các nàng thấy rõ ràng người tới, lại không khỏi tái mặt, bọn hắn đều biết người tới, chính là Lục Ly.
Chờ bọn hắn nhìn thấy gậy gỗ trong tay Lục Ly, thì càng thêm bó tay. Lục Ly không cách nào tu luyện huyền lực, ngay cả võ giả cũng không phải, còn cầm một cây côn gỗ, hắn là đi tìm cái chết sao?
- Tiểu tử, đi mau, chớ tới gần!
Một tên hộ vệ không đành lòng quát lên, Lục Ly lại mắt điếc tai ngơ, như con báo xông đến.
Gậy gỗ trong tay hắn vung quét, không ngừng nện lên người Hồng Lân Ưng, từng con Hồng Lân Ưng bị đập bay, thế không thể đỡ!
- Ách?
Di tiểu thư và Hồng lão liếc nhau, thần sắc hai người có chút phấn chấn. Lục Ly này trời sinh thần lực, liên tục luyện hóa mười mấy viên Thối Thể Đan, giờ phút này ít nhất có vạn cân cự lực, ngược lại là một giúp đỡ kịp thời, nói không chừng hôm nay hắn thực có thể giúp các nàng một tay.
- Răng rắc!
Rất nhanh, đôi mắt của Di tiểu thư và Hồng lão ảm đạm xuống, côn gỗ của Lục Ly bị Hồng Lân Ưng bẻ vụn. Hồng Lân Ưng hò hét lao xuống, Lục Ly vì tránh né ưng trảo công kích, bất đắc dĩ lăn mấy vòng, bộ dáng cực kỳ chật vật...
- Tiểu tử đi mau, nếu không ngươi sẽ chết.
Hiện tại đại bộ phận Hồng Lân Ưng còn không có chú ý tới Lục Ly, còn có cơ hội đào tẩu, lại có hộ vệ không đành lòng quát lên, khuyên Lục Ly không nên chịu chết.
- Không, ta sẽ không đi!
Lục Ly nhảy dựng lên, hắn tránh trái tránh phải, tránh né ưng trảo công kích. Ánh mắt của hắn cực kỳ kiên định, chật vật chạy tới, không ngừng đến gần.
- Giết!
Tất cả hộ vệ bao quát Di tiểu thư đều có chút cảm động, nhìn không ra tiểu tử này còn nghĩa khí như vậy? Liều chết cũng muốn đến giúp bọn hắn.
Bất quá, sau một khắc Lục Ly hô lên một câu, lại làm cho mọi người ngã ngửa, Lục Ly quát to:
- Di tiểu thư, ngươi còn chưa trả thù lao, ta làm sao có thể đi?
- Cho ta một cây đao, càng nặng càng tốt!
Tiếng rống to của Lục Ly đánh thức mọi người, Hồng lão nghĩ nghĩ, sau đó quát khẽ:
- Liễu Cường, đưa đao của ngươi cho hắn.
Phòng ngự của Hồng Lân Ưng cường đại, hơn nữa còn biết bay, đối phó loại hung cầm này, huyền kỹ xảo diệu tác dụng không lớn, trừ khi có Huyền khí cao cấp, nếu không còn không bằng có một thân man lực.
Vừa rồi Lục Ly dùng gậy gỗ cũng có thể đập bay Hồng Lân Ưng, có thể tưởng tượng lực lượng của hắn khủng bố cỡ nào. Giữa sân ngoại trừ Hồng lão và Di tiểu thư, những người còn lại khí lực đều kém xa Lục Ly.
- Hưu!
Hộ vệ cánh tay trái thụ thương kia vội vàng ném chiến đao cho Lục Ly, hắn thì trốn ở dưới cổ quan hoàng kim, tránh bị Hồng Lân Ưng công kích.
- Tốt!
Bắt lấy chiến đao bay tới, khí chất cả người Lục Ly đại biến, giống như lúc đối đầu với Địch Hổ, hắn ngửa mặt lên trời gào to:
- Súc sinh, tới đi.
- Kíu kíu...
Một con Hồng Lân Ưng huýt dài đáp xuống, lợi trảo hiện ra hồng quang, tựa như móng vuốt của tử thần, muốn xé rách Lục Ly.
- Hưu!
Hai chân của Lục Ly hơi uốn lượn, như sừng sững trên đá lớn ở dưới thác nước, hắn vung chiến đao, như thiểm điện đánh ra bốn năm đao.
- Thu...
Hồng Lân Ưng thống khổ huýt dài, ở trong ánh mắt khϊế͙p͙ sợ của tất cả mọi người... một cái lợi trảo của Hồng Lân Ưng đứt gãy, hai cánh nó mở ra, đau nhức bay xa.
- Ngô...
Ngay cả Di tiểu thư cũng có chút mộng, bay đi kia thật là Hồng Lân Ưng sao? Làm sao có thể một đao bị chém đứt lợi trảo?
Phòng ngự của Hồng Lân Ưng cực kỳ kinh khủng, rất nhiều hộ vệ công kích nhiều lần, cũng chỉ có thể chém thương ưng trảo, ngay cả Hồng lão cũng rất khó trảm đứt ưng trảo.
- Đao thật nhanh!
Đôi mắt của Hồng lão sáng lên, cực kỳ phấn chấn, hắn nhìn thấy mọi người ngơ ngẩn thì quát to:
- Nhanh công kích, có tiểu tử này, tối nay chúng ta có cơ hội thoát hiểm rồi.
- Giết!
Mặc dù mấy tên hộ vệ khác còn rất kinh ngạc, nhưng đều nhao nhao công kích. Bên kia Lục Ly vừa công kích, vừa nhanh chóng tới gần, hắn lại chém một con Hồng Lân Ưng đang đáp xuống mấy đao.
- Thu...
Nương theo tiếng rên rỉ, nửa bên cánh của Hồng Lân Ưng bị bổ đứt, thân thể không cách nào giữ cân bằng, hung hăng rơi vào trong khe núi.
- Đao thật nhanh!
Lúc này Di tiểu thư thấy rõ, Lục Ly thi triển cũng không phải huyền kỹ cao thâm, trên tay hắn hoàn toàn không có huyền lực, cũng không dùng huyền kỹ. Đao pháp của hắn rất đơn giản, nhưng đao pháp lại có một điểm cực kỳ khủng bố.
Nhanh!
Nhanh như hồng quang!
Một giây đánh ra năm sáu đao, hơn nữa đều bổ vào một vị trí. Hắn nắm giữ lực lượng kinh khủng, chớp mắt bổ ra năm sáu đao, còn bổ vào một vị trí, trảo ưng cánh ưng bị chém đứt cũng dễ dàng lý giải.
Cái này giống như đốn cây, mỗi một đao bổ ra một lỗ nhỏ, liên tục bổ ở trên lỗ hổng này, cây lớn hơn nữa cũng sẽ bị chém đứt.
- Hưu hưu hưu!
Chương 19 Vực ngoại cuồng ma
Bên kia Hồng lão học theo cách của Lục Ly, không sử dụng huyền kỹ hoa mỹ, lựa chọn phương pháp chém đơn giản nhất, một hơi liên tục bổ ra vài đao. Hắn quả nhiên nhẹ nhõm chặt đứt ưng trảo, dọa chạy một con Hồng Lân Ưng.
- Tiểu thư, ngươi đổi vũ khí!
Mặt Hồng lão đỏ lên, nhìn Liễu Di hét lớn, sau đó tiếp tục tìm Hồng Lân Ưng khai chiến. Di tiểu thư tỉnh ngộ, đổi vũ khí với một người khác, trường tiên của nàng là Huyền khí Nhân giai thất phẩm, nhưng đối phó Hồng Lân Ưng căn bản không có tác dụng quá lớn.
Sau khi Di tiểu thư đổi vũ khí, học theo Lục Ly, nàng là Huyền Vũ cảnh đỉnh phong, lực lượng không kém Lục Ly chút nào. Bất quá nàng không am hiểu đao pháp, không cách nào chém đứt ưng trảo, chỉ có thể kích thương Hồng Lân Ưng, cũng xem như không tệ.
- Tiểu tử. tăng thêm tốc độ, nếu không sẽ hấp dẫn càng nhiều Hồng Lân Ưng.
Hồng lão càng đánh càng hăng, hắn nhìn Lục Ly rống to. Đoán chừng phương bắc đang phát sinh thú triều quy mô lớn, bên này chiến đấu càng lâu, càng dễ dàng hấp dẫn Huyền thú, một khi bị nhóm lớn Huyền thú vây quanh, tất cả mọi người đều sẽ chết.
- Tốt!
Lục Ly minh bạch điểm này, hắn vugn vẩy trường đao, mỗi lần bổ ra tất có một con Hồng Lân Ưng bị chặt thương.
- Keng...
Sau khi chặt mười mấy con Hồng Lân Ưng, chiến đao trong tay Lục Ly đứt gãy. Phòng ngự của Hồng Lân Ưng quá mạnh, chiến đao này chỉ là Huyền khí Nhân giai nhất phẩm, Lục Ly liên tục chém ở một vị trí, tự nhiên gánh không được...
Mất đi chiến đao, Lục Ly tựa như lão hổ không răng, chật vật tránh né Hồng Lân Ưng công kích, Hồng lão vội vàng hét lớn:
- Cho hắn đao khác!
- Không cần.
Lục Ly hét lớn, hắn lăn khỏi vị trí, thân thể như Ly Miêu vọt tới phụ cận mọi người. Sau đó ở trong ánh mắt kinh ngạc của tất cả mọi người, hai tay nắm lên xích sắt, vung mạnh cổ quan.
Cổ quan nặng ba ngàn cân, lại bị Lục Ly vung mạnh bay lên, tựa như một cái liên chùy xoay tròn...
- Oanh!
Cổ quan hoàng kim hung hăng nện lên người một con Hồng Lân Ưng, trọng lượng ba ngàn cân cũng không phải chơi. Con Hồng Lân Ưng kia bị đập bay, máu tươi tung tóe, vùng vẫy một hồi cũng không bay lên được.
- Oanh! Oanh! Oanh!
Lục Ly hóa thân thành vực ngoại cuồng ma, tay nắm xích sắt, vung lấy cổ quan hoàng kim, hung hăng đập bay từng con Hồng Lân Ưng.
Chỉ vừa đối mặt, đã đập bay bốn năm con Hồng Lân Ưng, hơn nữa Hồng Lân Ưng bị đập bay đều bị thương nặng.
- Tiểu tử, ngươi lớn mật!
Di tiểu thư giận tím mặt, liên tục phẫn nộ quát:
- Mau thả xuống, bên trong là tổ gia gia của ta!
Hồng lão và một đám hộ vệ hai mặt nhìn nhau, Lục Ly này quá lớn mật, trong cổ quan an táng di thể của liệt tổ liệt tông Liễu gia. Hắn vung cổ quan như vậy, hài cốt bên trong đoán chừng đã vỡ nát, đây chính là khinh nhờn tổ tiên, kinh động vong hồn, Di tiểu thư không nổi giận mới lạ.
Lục Ly không có để xuống, hắn vừa vung cổ quan công kích Hồng Lân Ưng, vừa quay đầu nói:
- Là mệnh quan trọng, hay tổ quan quan trọng? Không đánh lui Hồng Lân Ưng, chúng ta đều phải chết. Tổ quan này cũng sẽ không đập hư, nếu tổ tông ngươi có linh, khẳng định sẽ tha thứ chúng ta vô lễ.
Dùng chiến đao công kích Hồng Lân Ưng tốc độ quá chậm, không đánh lui đám Hồng Lân Ưng này, Di tiểu thư làm sao có thời gian cho hắn Thối Thể Đan? Lục Ly chỉ muốn Thối Thể Đan, hắn không muốn chết, vạn nhất hấp dẫn số lớn Huyền thú tới, hắn sẽ chết ở nơi này.
- Ngươi...
Di tiểu thư vừa tức vừa giận, nhưng không có ngăn cản hành vi vô lễ của Lục Ly. Tổ quan có cấm chế bảo hộ, sẽ không xảy ra chuyện gì.
Hồng lão trấn an nói:
- Tiểu thư, tình thế nguy cấp, ngộ biến tòng quyền, tổ tiên sẽ không trách tội ngươi. Bảo mệnh quan trọng, chúng ta mau chóng đánh lui Hồng Lân Ưng, sau đó rút lui.
Di tiểu thư chỉ có thể phát tiết lửa giận lên người Hồng Lân Ưng, thỉnh thoảng nhìn qua Lục Ly, sợ cấm chế bị hủy, hài cốt bên trong bay ra...
- Hát!
Lục Ly rống to, nắm lấy xích sắt, vung lấy cổ quan hoàng kim, mỗi lần hắn công kích đều có một hai con Hồng Lân Ưng bị đập bay, dữ dội đến không tưởng nổi.
- Biến thái...
Hai hộ vệ thụ thương trốn ở dưới tảng đá, hai người nhìn Lục Ly mà âm thầm líu lưỡi. Nửa tháng trước bọn hắn còn xem thường Lục Ly, hiện tại mới phát hiện nếu như khai chiến với tiểu tử này, sợ là hai người sẽ bị đập chết.
Đêm tối đìu hiu, gió lạnh sưu sưu.
Trên cổ đạo, một đám hồng ưng không ngừng lao xuống, một thiếu niên vung vẩy cổ quan, hình ảnh kia cực kỳ doạ người.
Có cổ quan làm vũ khí, tốc độ kích thương Hồng Lân Ưng tăng nhiều, mỗi lần Lục Ly đều có thể nhẹ nhõm đập bay một hai con Hồng Lân Ưng. Chỉ qua một nén hương, bốn phía đều là Hồng Lân Ưng bị nện thương.
Rất nhiều hung cầm bị đập gãy cánh không bay lên được, chỉ có thể nằm ở trên mặt đất vỗ cánh, lật mình huýt dài, bốn phía rất nhiều cây cối bị đụng ngã, vết trảo vết cắt khắp nơi, một mảnh hỗn độn.
Ba nén hương sau, Hồng Lân Ưng chỉ còn lại không tới mười con, nguy hiểm đã được giải trừ. Lục Ly mệt mỏi thở dốc, hắn để cổ quan xuống không công kích nữa, những Hồng Lân Ưng kia đều sợ vỡ mật, không dám tới gần hắn.
Cổ quan nặng nề giáng xuống, dẫn tới mặt đất chấn động, khóe miệng của Di tiểu thư co rút. Hài cốt bên trong sợ là bị chấn bể rồi? Đây chính là tổ tông của nàng...
- Hát!
Hồng lão đánh bay một con Hồng Lân Ưng, hắn liếc nhìn xung quanh, quả quyết hạ lệnh:
- Chuẩn bị rút lui, không thể ở nơi này, nhiều Hồng Lân Ưng như vậy, sẽ hấp dẫn càng nhiều Huyền thú.
- Tổ quan tại sao?
Di tiểu thư lo lắng, lui đi sẽ không có người thủ hộ tổ quan nha.
- Chớ để ý, tổ quan có cấm chế bảo hộ, Huyền thú không hủy được.
Hồng lão nghĩ nghĩ, phất tay nói.
Trong lòng Lục Ly hơi động, nhanh chóng kéo tổ quan đến bên một ngọn núi nhỏ, sau đó thân thể nhảy lên, nhấc chân đạp xuống mấy cước.
Núi nhỏ sụp đổ, bùn đất trượt xuống vùi lấp cổ quan, Lục Ly nói:
- Như vậy sẽ không có Huyền thú chú ý tổ quan nhà ngươi.
Chương 20 Có đến mà không có về
- Được, rút lui!
Di tiểu thư nhìn mấy lần, múa chiến đao đánh lui một con Hồng Lân Ưng, ra hiệu bọn hộ vệ rút lui, Lục Ly lại gấp, vội vàng nói:
- Chờ một chút, Di tiểu thư, ngươi còn chưa trả Thối Thể Đan cho ta.
- ...
Di tiểu thư trợn trắng mắt, trừng Lục Ly một cái, nhìn Hồng lão nhẹ gật đầu. Hồng lão lấy ra một cái túi nhỏ vung qua, còn một tên hộ vệ thì ném chiến đao tới, nói:
- Tiểu tử, trong này có mười viên Thối Thể Đan, đều cho ngươi, chiến đao này cầm lấy hộ thân đi.
- Đa tạ đại nhân.
Lục Ly tiếp nhận chiến đao, mở túi ra nhìn, khuôn mặt không khỏi mừng rỡ. Hắn chắp tay xoay người rời đi, phát sinh thú triều như vậy, hắn cũng rất lo lắng cho an nguy của tỷ tỷ.
- Chờ một chút!
Di tiểu thư kêu lên, Lục Ly nghi ngờ quay đầu. Di tiểu thư nói:
- Hôm nay ngươi giúp chúng ta, nếu muốn gia nhập Liễu gia, sau khi thú triều bình định, ngươi có thể tới Vũ Lăng Thành tìm ta.
Lục Ly không thể tu luyện huyền lực, trước kia Di tiểu thư một mực xem thường hắn. Hôm nay Lục Ly biểu lộ ra lực chiến đấu mạnh mẽ, nhất là đao pháp nhanh như thiểm điện kia, khiến Di tiểu thư lau mắt mà nhìn. Cộng thêm ân cứu mạng, nàng mới ném ra cành ô liu.
- Được, đa tạ tiểu thư.
Lục Ly vui vẻ, Liễu gia là bá chủ của Vũ Lăng Thành, gia tộc tam phẩm. Gia nhập Liễu gia, Địch Bá thấy hắn cũng phải cúi đầu, hắn có thể mang theo tỷ tỷ đi Vũ Lăng Thành ở, không sợ Địch Bá tìm phiền toái nữa.
Hồng lão và đám hộ vệ đánh lui mấy con Hồng Lân Ưng cuối cùng, lập tức mang theo Di tiểu thư rút lui. Các nàng không có đi Hắc Ưng Lĩnh, bên kia có trận pháp bảo hộ, Huyền thú không cách nào đánh tan, còn nếu như xuất hiện Huyền thú cường đại, các nàng tới cũng chỉ là chịu chết.
Lục Ly lao nhanh, hắn cũng không dám tới Hắc Ưng Lĩnh, chỉ có thể chạy nhanh về phía nam. Phía nam không có đường núi, hắn chỉ phải trèo đèo lội suối, gian nan tiến lên.
- Gào...
Phương bắc thỉnh thoảng truyền đến tiếng thú gào, cũng may khoảng cách rất xa, không uy hϊế͙p͙ được bên này. Lục Ly cũng không thèm quan tâm, chuyên tâm đi đường.
Hắn xách theo chiến đao, như dã thú chạy nhanh ở trong vùng hoang dã, đi hơn mười dặm, cuối cùng cũng tìm được đường núi quen thuộc.
Mấy nén hương sau, hắn đi ngang qua một bộ lạc, thấy bộ lạc kai mặc dù có chút ồn ào, lại không có Huyền thú công kích, trong lòng như trút được gánh nặng.
Bộ lạc này ở phái bắc Địch Long bộ lạc, nơi này an toàn, Địch Long bộ lạc khẳng định không có việc gì. Hắn nhanh chân chạy về, hao tốn nửa canh giờ, rốt cục đến bên ngoài bộ lạc.
Bộ lạc đèn đuốc sáng trưng, hỗn loạn tưng bừng, hiển nhiên là tiếng thú gào ở phương bắc kinh động bọn hắn. Lục Ly ở ngoài hàng rào thấy được một thân ảnh quen thuộc, lập tức rống to:
- Tỷ tỷ!
- Hô...
Lục Linh nhìn thấy Lục Ly bình yên trở về, thở ra một hơi thật dài. Bên ngoài có rất nhiều phụ nhân nhìn thấy Lục Ly đều thầm rủa, ánh mắt lạnh lùng, nhìn tỷ đệ Lục Ly cực kỳ khó chịu.
- Về nhà đi.
Lục Linh nhìn Lục Ly, khuôn mặt mỉm cười, căn bản không có chú ý kẻ khác. Sau khi vào nhà nàng mới hỏi:
- Hôm nay sao về muộn như vậy, phương bắc phát sinh thú triều sao? Ta nghe được rất nhiều Huyền thú gào thét.
- Vâng!
Lục Ly nhẹ gật đầu, nói tình huống một lần. Hắn sợ Lục Linh trách mắng, nên không có nói đi giải cứu đám người Di tiểu thư, chỉ nói tao ngộ mấy con Huyền thú cấp thấp, làm trễ nải thời gian. Bất quá hắn lại nói sự tình Di tiểu thư nguyện ý tiến cử hắn gia nhập Liễu gia.
- Cầm được Thối Thể Đan rồi? Tiểu thư Liễu gia còn nói sẽ tiến cử ngươi gia nhập Liễu gia?
Khuôn mặt của Lục Linh hồng nhuận, nàng gật đầu nói:
- Đệ ăn cơm xong thì đi luyện hóa Thối Thể Đan, chờ thú triều qua, chúng ta lập tức tới Vũ Lăng Thành thức tỉnh huyết mạch.
- Vâng!
Lục Ly ngồi xuống bàn ăn, bắt đầu ăn như hổ đói, hắn nghĩ nghĩ hỏi:
- Tỷ tỷ, thú triều sẽ không khuếch tán đến bên này chứ? Nếu không ngày mai đệ lại luyện hóa Thối Thể Đan?
- Không có việc gì.
Lục Linh xem thường nói:
- Trong Hàn Băng Thâm Uyên có nhiều cường giả như vậy, rất có thể thú triều là bọn hắn đưa tới, bọn hắn làm sao có thể trơ mắt nhìn sinh linh đồ thán? Yên tâm đi, bọn hắn tuyệt đối sẽ ra tay trấn áp thú triều.
- Cũng phải...
Lục Ly nghĩ tới ở Hắc Ưng Lĩnh nhìn thấy chiếc thượng cổ chiến xa kia, lòng có chút buông lỏng. Cường giả gia tộc đã xuất thủ, khẳng định sẽ quản đến cùng, chí ít sẽ trấn áp Huyền thú cường đại.
Cơm nước xong xuôi, Lục Ly lặng yên ra ngoài bộ lạc quan sát một phen, xác định không có Huyền thú tới gần mới trở về phòng bắt đầu luyện hóa Thối Thể Đan.
Hắn một lần luyện hóa năm viên Thối Thể Đan, không dám luyện hóa thêm, năm viên đủ tăng lên tới vạn cân cự lực rồi. Lúc luyện hóa, hắn nghe được phương bắc lại truyền tới tiếng rống to, trong bộ lạc thỉnh thoảng ồn ào lên, nhìn tình huống là tối nay sẽ không cách nào ngủ yên được rồi.
- Tỷ, đệ ngủ trước, có biến lập tức đánh thức đệ.
Sau khi luyện hóa Thối Thể Đan, Lục Ly mệt mỏi mắt mở không ra, hắn ra khỏi phòng nói với Lục Linh một tiếng, chờ Lục Linh đáp lại hắn mới bò lên giường nằm ngáy o o.
Lục Linh đợi một hồi, mới khập khiễng đi vào, trong tay nàng còn cầm một quyển sách, ngồi xuống bên giường Lục Ly. Bên ngoài quá ồn, nàng không ngủ được, dự định ở đây đọc sách một đêm.
Trước nửa đêm, tiếng thú gào không ngừng, bộ lạc không yên tĩnh được, tiếng hài tử khóc nỉ non. Lục Ly là thật sự mệt mỏi, kéo sáu quan tài, còn vung cổ quan chiến đấu với một đám Hồng Lân Ưng, vừa rồi luyện hóa năm viên Thối Thể Đan, coi như sét đánh hắn cũng không tỉnh được...
Vòng răng thú một mực lấp lóe, Lục Linh cũng không lo lắng. Thứ này là phụ thân nàng lưu cho Lục Ly, trong khoảng thời gian này thân thể của Lục Ly tốt lên, răng thú lập loè bạch quang rõ ràng là có lợi cho Lục Ly.
- Địch Hỏa Địch Hãn, bọn hắn dẫn người trở về!
- Tốt rồi, mọi người về ngủ đi, có Hỏa Nhi ở đây, sẽ không có việc gì.
- Tốt, Địch Hỏa trở về, chúng ta liền an tâm...