-
Chương 72
Hà Xuyên Châu hoang mang, tưởng mình đang xem bộ phim bi kịch nào đó.
Giang Chiếu Lâm phát giác ra vẻ mặt cô không ổn lắm, cậu đột nhiên tới gần, quay sang nhìn điện thoại cô, sau khi nhìn rõ cậu ấy cũng sững sờ.
Điều cậu ấy sợ nhất là Đào Tư Duyệt tự sát, hoặc đi giết người với Vương Tập Phi. Biết được cô chỉ bị trói, cậu có phần hoang mang, tâm trạng thay đổi chóng mặt, không nói ra được nên thở phào nhẹ nhõm hay căng thẳng hơn nữa.
Hà Xuyên Châu còn chưa kịp hỏi rõ tình hình, Châu Thác Hàng đã gửi nội dung cô cần biết qua.
Châu Thác Hàng: “Có lẽ là cậu ấy tự gửi, vì rất nhiều phóng viên ở thành phố A đều nhận được email có chứa video này, mấy trang mạng nổi tiếng cũng đã lan truyền đoạn video. Khi nhìn thấy file giải nén anh còn không để ý, bạn gửi cho anh anh mới biết.”
“Nhìn có vẻ là video quay lại chứ không phải phát trực tiếp, thời gian quay chưa xác định được.”
“Em vào thẳng trang gốc xem đi, bài viết gốc vẫn chưa bị xóa đấu.” Kèm theo đó là đường link.
Hà Xuyên Châu ấn vào.
Tốc độ mạng của điện thoại quá chậm, sau khi chuyển vào trang web thì màn hình trắng xóa, khung trên cùng hiển thị dòng chữ “đang tải xuống”. Mấy giây sau, ảnh quảng cáo thi nhau xuất hiện, video vẫn không thể phát được.
Có lẽ vì số lượng người truy cập cùng lúc quá lớn, trang mạng đã bị nghẽn.
Giang Chiếu Lâm nóng lòng như lửa đốt, cậu ấy lấy điện thoại mình ra tìm kiếm.
Hà Xuyên Châu nói với Từ Ngọc: “Báo với anh Hoàng, bảo anh ấy là Vương Tập Phi đã đăng video mình bắt cóc Đào Tư Duyệt lên mạng, kêu anh ấy lập tức điều tra địa chỉ IP.”
Từ Ngọc đã tìm kiếm thông tin, cô ấy vội vã đáp: “Rõ!”
Hà Xuyên Châu: “Liên lạc với bên trang web, bảo họ nhanh chóng gỡ video xuống.”
Chẳng mấy chốc bên phía anh Hoàng đã nghe máy, sau khi Từ Ngọc nói mấy câu, cô ấy quay đầu hỏi Hà Xuyên Châu: “Anh Hoàng hỏi trang web nào… Đội trưởng Hà, tôi không biết thông tin chi tiết.”
Hà Xuyên Châu nhận lấy điện thoại cô ấy, vội vã đi ra ngoài, khi tới cửa, cô ấy quay đầu ngăn Giang Chiếu Lâm đang định đi theo, dặn dò: “Cậu đứng ở đây trước đã, đừng đi lung tung.”
Sau đó cô bảo với đồng nghiệp phía sau: “Phiền anh đi qua đó với tôi để bổ sung các tình tiết sự việc.”
Vì để tránh kiểm duyệt, Vương Tập Phi cắt video thành bốn đoạn, tiêu đề vô cùng thu hút: “Bị bắt cóc thì phải làm sao?”, “Kỹ năng diễn xuất của người này đỉnh quá”, “Ai biết đây là phim gì không?”, “Sốc, sự thật lại là như vậy!”…
Điện thoại Hà Xuyên Châu load nửa ngày trời mới chỉ nhìn thấy được tiêu đề, tới khi cô quay về văn phòng, mở máy tính ra, video đã bị gỡ xuống.
“Tốc độ kiểm duyệt lần này nhanh thế nhỉ, nhạy bén đấy.” Từ Ngọc đang kiểm tra các trang mạng lớn một lượt, cô ấy giơ tay lên, cao giọng nói: “Đội trưởng Hà, video trên Weibo với Douyin cũng bị xóa rồi.”
Ban đầu cư dân mạng còn chưa hiểu gì, tưởng video bị gỡ chỉ đơn giản là nội dung có thể ảnh hưởng không tốt tới người khác, nhưng chẳng mấy chốc đã có người chỉ ra người trong video rất giống Đào Tư Duyệt, có thể có liên quan tới vụ án Đào Tiên Dũng bị hại.
Nội dung trong phần bình luận vô cùng hỗn tạp. Có người nói độ phân giải của video không cao, không chuyên nghiệp. Có người đăng ảnh Đào Tư Duyệt xuất hiện trong thời sự lên so sánh luôn, có người một mực cho rằng đây là một vụ án bắt cóc thật sự. Đương nhiên phần lớn đều cho rằng đây chỉ là một video do ai đó chán quá nên muốn phát ti3t, đăng lên thôi.
Khi ai nấy đều đang nửa tin nửa ngờ, trang web đăng video đã bị gỡ video, tố cáo, khiến mọi người vô cùng hào hứng, chẳng mấy chốc họ đã đổ xô vào những trang web khác để xem.
Hà Xuyên Châu tìm mấy từ khóa, xác nhận tạm thời chưa ai chỉ rõ thân phận người đeo mặt nạ, cô gửi tin nhắn vào trong nhóm, nới qua tình hình hiện tại. Sau đó cô bảo đồng nghiệp tới an ủi Giang Chiếu Lâm, kêu cậu ấy đợi thông báo cụ thể.
Anh Hoàng đưa người chạy vào văn phòng, còn chưa đứng vững đã gân cổ lên hét: “Qua đây hết đi, chuẩn bị mở cuộc họp!”
Anh ấy đặt đồ trong tay xuống, vội vã nói: “Đã tra ra được địa chỉ IP của tài khoản đó, là IP ở một quán net trong thành phố A. Tôi đã cho cảnh sát khu đó tới kiểm tra camera giám sát, xem có thể tìm được tung tích của Vương Tập Phi không. Các cô đã xem nội dung trong video chưa?”
Từ Ngọc đáp: “Còn chưa kịp xem.”
“Vậy cùng xem một lượt trước đã, lát nữa nhân viên kỹ thuật mới tới được, tôi đã gửi video cho họ trước rồi.”
Anh Hoàng ra hiệu cho thanh niên ôm máy tính đi lên trước, tiếp đó kêu Thiệu Trí Tân kéo rèm cửa lại, cuối cùng quay người nói với Hà Xuyên Châu: “Trên đường đi tôi có nghe một đoạn trong video. Đội trưởng Hà, vụ án này liên quan chặt chẽ tới cô.”
Thiệu Trí Tân nghi hoặc: “Có phải đội trưởng Hà…”
Vẻ mặt anh Hoàng bình thản: “Giang Chiếu Lâm kiên quyết muốn cho cô phá vụ án này, cục trưởng Phùng bảo tôi hỏi ý kiến của cô.”
Hà Xuyên Châu đã chuyển ghế tới, ngồi ở vị trí trước màn hình máy chiếu, mặt không biến sắc nói: “Phát video đi.”
Video bắt đầu chạy, thứ vang lên đầu tiên là một đoạn tạp âm.
Hà Xuyên Châu nín thở mấy giây, cảm giấy âm thanh đó như tiếng gió.
Phía sau là một bức tường màu trắng xóa, bên dưới có dính một mảng vết bẩn loang lổ, có dấu chân, cũng có dấu dao cứa. Trong góc còn có một chỗ tường bị bong sơn ra hết, để lộ ra vết bùn đất màu xám. Mọi thứ đều cho thấy căn phòng này được xây dựng rất sơ sài, hoặc đã bị bỏ hoang lâu ngày.
Máy quay chưa quay tới cửa sổ nhưng dựa theo độ sáng, có thể thấy nguồn sáng tới từ góc trái máy quay.
Sàn nhà bằng gỗ được quét dọn sạch sẽ, không có vỏ đồ ăn ngoài.
Trong đoạn video đầu tiên, cảm xúc của hai người đó vẫn khá ổn định.
Dao Vương Tập Phi cầm kề sát cổ Đào Tư Duyệt, nhưng lưỡi dao không cứa thẳng vào da cô ta, nhìn tư thế không thấy cậu ấy có ý định tấn công gì.
Cậu ấy xé băng dính ở miệng Đào Tư Duyệt ra, giọng điệu như đang đọc kịch bản đã học thuộc trước: “Cô tên gì?”
Đào Tư Duyệt cúi đầu, giọng nói khẽ khàng, mơ hồ, họ đã chỉnh âm lượng lên cao nhất nhưng vẫn không nghe rõ.
Vương Tập Phi cũng không bận tâm, hỏi thêm: “Bố cô là ai?”
“Đào Tiên Dũng.”
Vương Tập Phi: “Cô biết tại sao hôm nay tôi bắt cô tới đây không?”
Dường như Đào Tư Duyệt vô cùng sợ ống kính, cô ta luôn nhìn về hướng khác, gặp phải câu hỏi không muốn trả lời, cô ta nhìn lên trần nhà rồi lại nhìn xuống sàn nhà.
Vương Tập Phi hỏi từng câu một: “Cô còn nhớ Hà Húc chứ?”
Đào Tư Duyệt vẫn im lặng, thể hiện sự kháng cự, không phối hợp.
Vương Tập Phi đi lên trước hai bước, cầm thiết bị ghi hình lên, tay phải cậu bóp cằm Đào Tư Duyệt, ép cô ta nhìn về phía màn hình.
Đào Tư Duyệt nuốt nước bọt, nhắm mắt lại rồi nói: “Tôi nhớ.”
“Ông ấy là một cảnh sát luôn sẵn sàng hy sinh vì người khác.” Vương Tập Phi bổ sung một câu, sau đó hỏi tiếp: “Cô biết ông ấy chết thế nào không?”
Đào Tư Duyệt gật đầu, Vương Tập Phi lớn giọng: “Vậy cô nói đi! Cô không dám nói sao?”
Môi Đào Tư Duyệt run lên, cô ta nhỏ giọng đáp: “Không liên quan tới tôi.”
Tay Vương Tập Phi cầm chặt lấy dao, tay trái quay một cái, khiến lưỡi dao kề sát cằm cô ta, cậu nghiến răng nói: “Không liên quan tới cô? Cô dám nói lại lần nữa không?”
Đào Tư Duyệt không dám cử động, vì để tránh vũ khí của cậu, cô ta bị ép phải ngửa đầu ra sau. Chỗ xương ở bả vai nhô lên, cô ta há miệng, ra sức hít thở như đang bị bóp chặt cổ.
“Đây là Vương Tập Phi sao?” Anh Hoàng chỉ vào màn hình, không nhịn được lên tiếng cắt ngang: “Cậu thanh niên này hơi hung dữ nhỉ?”
Mặc dù chưa từng gặp Vương Tập Phi ngoài đời, nhưng dựa theo nội dung video và lời giới thiệu của Hà Xuyên Châu, họ đều vô thức cho rằng Vương Tập Phi là người có đạo đức, dịu dàng, nhưng tên bắt cóc đeo mặt nạ trong video lại vô cùng thô bạo, tàn nhẫn.
Khi mọi người nghĩ Đào Tư Duyệt sắp ngất đi, Vương Tập Phi đột nhiên buông tay, đi ra sau cô ta.
Mặt Đào Tư Duyệt trắng bệch, cằm hiện lên vết đỏ.
Cô ta nghiêng mặt sang một bên, hoảng sợ vùng vẫy, một tay Vương Tập Phi giữ vai cô ta, lạnh lùng hỏi: “Cô nhớ đây là nơi nào không?”
Cả người Đào Tư Duyệt run cầm cập.
Mọi thứ quá chân thật, giống như là phản ứng sợ hãi trong vô thức, Hà Xuyên Châu chắc chắn đây không phải hành động có thể diễn ra được, Đào Tư Duyệt rất sợ nơi này.
“Tôi biết hết mọi thứ, cô đừng hòng lừa tôi!” Vương Tập Phi thấp giọng nói: “Cô sẽ gặp báo ứng thôi Đào Tư Duyệt! Hà Húc đối xử tốt với cô như vậy, cô lại lợi dụng ông ấy, còn ép ông ấy tới chết! Cô cũng là hung thủ!”
Đào Tư Duyệt kích động phản bác: “Tôi không có, tôi không phải hung thủ!”
Vương Tập Phi cúi người, gào lên: “Đào Tiên Dũng và Hàn Tùng Sơn đều là cá mè một lứa! Cô cũng là bè lũ với đám bọn họ! Rõ ràng cô biết sự thật, nhưng lại giúp họ vu oan Hà Húc, nói ông ấy đã xâm hại cô. Bố cô kiếm được bộn tiền từ tiền quyên góp và sự đồng cảm của mọi người, cô lại dám nói không liên quan gì tới cô sao?”
Khóe mắt Đào Tư Duyệt ướt nhẹp, cô ta lắp bắp lặp lại: “Tôi không có…”
Vương Tập Phi gặng hỏi: “Khi cô học lớp 12, rốt cuộc có người nào thật sự c**ng hi3p cô không?”
Đào Tư Duyệt đau khổ né tránh, nhưng lại bị cậu giữ bả vai lại, cô ta hoảng hốt gật đầu.
“Là ai?” Vương Tập Phi: “Cô nói đi, rốt cuộc là ai?”
Đoạn video đầu tiên dừng tại đây, Hà Xuyên Châu ấn mở video thứ hai, anh Hoàng nghiêng đầu nhìn cô, muốn nói lại thôi.
Giang Chiếu Lâm phát giác ra vẻ mặt cô không ổn lắm, cậu đột nhiên tới gần, quay sang nhìn điện thoại cô, sau khi nhìn rõ cậu ấy cũng sững sờ.
Điều cậu ấy sợ nhất là Đào Tư Duyệt tự sát, hoặc đi giết người với Vương Tập Phi. Biết được cô chỉ bị trói, cậu có phần hoang mang, tâm trạng thay đổi chóng mặt, không nói ra được nên thở phào nhẹ nhõm hay căng thẳng hơn nữa.
Hà Xuyên Châu còn chưa kịp hỏi rõ tình hình, Châu Thác Hàng đã gửi nội dung cô cần biết qua.
Châu Thác Hàng: “Có lẽ là cậu ấy tự gửi, vì rất nhiều phóng viên ở thành phố A đều nhận được email có chứa video này, mấy trang mạng nổi tiếng cũng đã lan truyền đoạn video. Khi nhìn thấy file giải nén anh còn không để ý, bạn gửi cho anh anh mới biết.”
“Nhìn có vẻ là video quay lại chứ không phải phát trực tiếp, thời gian quay chưa xác định được.”
“Em vào thẳng trang gốc xem đi, bài viết gốc vẫn chưa bị xóa đấu.” Kèm theo đó là đường link.
Hà Xuyên Châu ấn vào.
Tốc độ mạng của điện thoại quá chậm, sau khi chuyển vào trang web thì màn hình trắng xóa, khung trên cùng hiển thị dòng chữ “đang tải xuống”. Mấy giây sau, ảnh quảng cáo thi nhau xuất hiện, video vẫn không thể phát được.
Có lẽ vì số lượng người truy cập cùng lúc quá lớn, trang mạng đã bị nghẽn.
Giang Chiếu Lâm nóng lòng như lửa đốt, cậu ấy lấy điện thoại mình ra tìm kiếm.
Hà Xuyên Châu nói với Từ Ngọc: “Báo với anh Hoàng, bảo anh ấy là Vương Tập Phi đã đăng video mình bắt cóc Đào Tư Duyệt lên mạng, kêu anh ấy lập tức điều tra địa chỉ IP.”
Từ Ngọc đã tìm kiếm thông tin, cô ấy vội vã đáp: “Rõ!”
Hà Xuyên Châu: “Liên lạc với bên trang web, bảo họ nhanh chóng gỡ video xuống.”
Chẳng mấy chốc bên phía anh Hoàng đã nghe máy, sau khi Từ Ngọc nói mấy câu, cô ấy quay đầu hỏi Hà Xuyên Châu: “Anh Hoàng hỏi trang web nào… Đội trưởng Hà, tôi không biết thông tin chi tiết.”
Hà Xuyên Châu nhận lấy điện thoại cô ấy, vội vã đi ra ngoài, khi tới cửa, cô ấy quay đầu ngăn Giang Chiếu Lâm đang định đi theo, dặn dò: “Cậu đứng ở đây trước đã, đừng đi lung tung.”
Sau đó cô bảo với đồng nghiệp phía sau: “Phiền anh đi qua đó với tôi để bổ sung các tình tiết sự việc.”
Vì để tránh kiểm duyệt, Vương Tập Phi cắt video thành bốn đoạn, tiêu đề vô cùng thu hút: “Bị bắt cóc thì phải làm sao?”, “Kỹ năng diễn xuất của người này đỉnh quá”, “Ai biết đây là phim gì không?”, “Sốc, sự thật lại là như vậy!”…
Điện thoại Hà Xuyên Châu load nửa ngày trời mới chỉ nhìn thấy được tiêu đề, tới khi cô quay về văn phòng, mở máy tính ra, video đã bị gỡ xuống.
“Tốc độ kiểm duyệt lần này nhanh thế nhỉ, nhạy bén đấy.” Từ Ngọc đang kiểm tra các trang mạng lớn một lượt, cô ấy giơ tay lên, cao giọng nói: “Đội trưởng Hà, video trên Weibo với Douyin cũng bị xóa rồi.”
Ban đầu cư dân mạng còn chưa hiểu gì, tưởng video bị gỡ chỉ đơn giản là nội dung có thể ảnh hưởng không tốt tới người khác, nhưng chẳng mấy chốc đã có người chỉ ra người trong video rất giống Đào Tư Duyệt, có thể có liên quan tới vụ án Đào Tiên Dũng bị hại.
Nội dung trong phần bình luận vô cùng hỗn tạp. Có người nói độ phân giải của video không cao, không chuyên nghiệp. Có người đăng ảnh Đào Tư Duyệt xuất hiện trong thời sự lên so sánh luôn, có người một mực cho rằng đây là một vụ án bắt cóc thật sự. Đương nhiên phần lớn đều cho rằng đây chỉ là một video do ai đó chán quá nên muốn phát ti3t, đăng lên thôi.
Khi ai nấy đều đang nửa tin nửa ngờ, trang web đăng video đã bị gỡ video, tố cáo, khiến mọi người vô cùng hào hứng, chẳng mấy chốc họ đã đổ xô vào những trang web khác để xem.
Hà Xuyên Châu tìm mấy từ khóa, xác nhận tạm thời chưa ai chỉ rõ thân phận người đeo mặt nạ, cô gửi tin nhắn vào trong nhóm, nới qua tình hình hiện tại. Sau đó cô bảo đồng nghiệp tới an ủi Giang Chiếu Lâm, kêu cậu ấy đợi thông báo cụ thể.
Anh Hoàng đưa người chạy vào văn phòng, còn chưa đứng vững đã gân cổ lên hét: “Qua đây hết đi, chuẩn bị mở cuộc họp!”
Anh ấy đặt đồ trong tay xuống, vội vã nói: “Đã tra ra được địa chỉ IP của tài khoản đó, là IP ở một quán net trong thành phố A. Tôi đã cho cảnh sát khu đó tới kiểm tra camera giám sát, xem có thể tìm được tung tích của Vương Tập Phi không. Các cô đã xem nội dung trong video chưa?”
Từ Ngọc đáp: “Còn chưa kịp xem.”
“Vậy cùng xem một lượt trước đã, lát nữa nhân viên kỹ thuật mới tới được, tôi đã gửi video cho họ trước rồi.”
Anh Hoàng ra hiệu cho thanh niên ôm máy tính đi lên trước, tiếp đó kêu Thiệu Trí Tân kéo rèm cửa lại, cuối cùng quay người nói với Hà Xuyên Châu: “Trên đường đi tôi có nghe một đoạn trong video. Đội trưởng Hà, vụ án này liên quan chặt chẽ tới cô.”
Thiệu Trí Tân nghi hoặc: “Có phải đội trưởng Hà…”
Vẻ mặt anh Hoàng bình thản: “Giang Chiếu Lâm kiên quyết muốn cho cô phá vụ án này, cục trưởng Phùng bảo tôi hỏi ý kiến của cô.”
Hà Xuyên Châu đã chuyển ghế tới, ngồi ở vị trí trước màn hình máy chiếu, mặt không biến sắc nói: “Phát video đi.”
Video bắt đầu chạy, thứ vang lên đầu tiên là một đoạn tạp âm.
Hà Xuyên Châu nín thở mấy giây, cảm giấy âm thanh đó như tiếng gió.
Phía sau là một bức tường màu trắng xóa, bên dưới có dính một mảng vết bẩn loang lổ, có dấu chân, cũng có dấu dao cứa. Trong góc còn có một chỗ tường bị bong sơn ra hết, để lộ ra vết bùn đất màu xám. Mọi thứ đều cho thấy căn phòng này được xây dựng rất sơ sài, hoặc đã bị bỏ hoang lâu ngày.
Máy quay chưa quay tới cửa sổ nhưng dựa theo độ sáng, có thể thấy nguồn sáng tới từ góc trái máy quay.
Sàn nhà bằng gỗ được quét dọn sạch sẽ, không có vỏ đồ ăn ngoài.
Trong đoạn video đầu tiên, cảm xúc của hai người đó vẫn khá ổn định.
Dao Vương Tập Phi cầm kề sát cổ Đào Tư Duyệt, nhưng lưỡi dao không cứa thẳng vào da cô ta, nhìn tư thế không thấy cậu ấy có ý định tấn công gì.
Cậu ấy xé băng dính ở miệng Đào Tư Duyệt ra, giọng điệu như đang đọc kịch bản đã học thuộc trước: “Cô tên gì?”
Đào Tư Duyệt cúi đầu, giọng nói khẽ khàng, mơ hồ, họ đã chỉnh âm lượng lên cao nhất nhưng vẫn không nghe rõ.
Vương Tập Phi cũng không bận tâm, hỏi thêm: “Bố cô là ai?”
“Đào Tiên Dũng.”
Vương Tập Phi: “Cô biết tại sao hôm nay tôi bắt cô tới đây không?”
Dường như Đào Tư Duyệt vô cùng sợ ống kính, cô ta luôn nhìn về hướng khác, gặp phải câu hỏi không muốn trả lời, cô ta nhìn lên trần nhà rồi lại nhìn xuống sàn nhà.
Vương Tập Phi hỏi từng câu một: “Cô còn nhớ Hà Húc chứ?”
Đào Tư Duyệt vẫn im lặng, thể hiện sự kháng cự, không phối hợp.
Vương Tập Phi đi lên trước hai bước, cầm thiết bị ghi hình lên, tay phải cậu bóp cằm Đào Tư Duyệt, ép cô ta nhìn về phía màn hình.
Đào Tư Duyệt nuốt nước bọt, nhắm mắt lại rồi nói: “Tôi nhớ.”
“Ông ấy là một cảnh sát luôn sẵn sàng hy sinh vì người khác.” Vương Tập Phi bổ sung một câu, sau đó hỏi tiếp: “Cô biết ông ấy chết thế nào không?”
Đào Tư Duyệt gật đầu, Vương Tập Phi lớn giọng: “Vậy cô nói đi! Cô không dám nói sao?”
Môi Đào Tư Duyệt run lên, cô ta nhỏ giọng đáp: “Không liên quan tới tôi.”
Tay Vương Tập Phi cầm chặt lấy dao, tay trái quay một cái, khiến lưỡi dao kề sát cằm cô ta, cậu nghiến răng nói: “Không liên quan tới cô? Cô dám nói lại lần nữa không?”
Đào Tư Duyệt không dám cử động, vì để tránh vũ khí của cậu, cô ta bị ép phải ngửa đầu ra sau. Chỗ xương ở bả vai nhô lên, cô ta há miệng, ra sức hít thở như đang bị bóp chặt cổ.
“Đây là Vương Tập Phi sao?” Anh Hoàng chỉ vào màn hình, không nhịn được lên tiếng cắt ngang: “Cậu thanh niên này hơi hung dữ nhỉ?”
Mặc dù chưa từng gặp Vương Tập Phi ngoài đời, nhưng dựa theo nội dung video và lời giới thiệu của Hà Xuyên Châu, họ đều vô thức cho rằng Vương Tập Phi là người có đạo đức, dịu dàng, nhưng tên bắt cóc đeo mặt nạ trong video lại vô cùng thô bạo, tàn nhẫn.
Khi mọi người nghĩ Đào Tư Duyệt sắp ngất đi, Vương Tập Phi đột nhiên buông tay, đi ra sau cô ta.
Mặt Đào Tư Duyệt trắng bệch, cằm hiện lên vết đỏ.
Cô ta nghiêng mặt sang một bên, hoảng sợ vùng vẫy, một tay Vương Tập Phi giữ vai cô ta, lạnh lùng hỏi: “Cô nhớ đây là nơi nào không?”
Cả người Đào Tư Duyệt run cầm cập.
Mọi thứ quá chân thật, giống như là phản ứng sợ hãi trong vô thức, Hà Xuyên Châu chắc chắn đây không phải hành động có thể diễn ra được, Đào Tư Duyệt rất sợ nơi này.
“Tôi biết hết mọi thứ, cô đừng hòng lừa tôi!” Vương Tập Phi thấp giọng nói: “Cô sẽ gặp báo ứng thôi Đào Tư Duyệt! Hà Húc đối xử tốt với cô như vậy, cô lại lợi dụng ông ấy, còn ép ông ấy tới chết! Cô cũng là hung thủ!”
Đào Tư Duyệt kích động phản bác: “Tôi không có, tôi không phải hung thủ!”
Vương Tập Phi cúi người, gào lên: “Đào Tiên Dũng và Hàn Tùng Sơn đều là cá mè một lứa! Cô cũng là bè lũ với đám bọn họ! Rõ ràng cô biết sự thật, nhưng lại giúp họ vu oan Hà Húc, nói ông ấy đã xâm hại cô. Bố cô kiếm được bộn tiền từ tiền quyên góp và sự đồng cảm của mọi người, cô lại dám nói không liên quan gì tới cô sao?”
Khóe mắt Đào Tư Duyệt ướt nhẹp, cô ta lắp bắp lặp lại: “Tôi không có…”
Vương Tập Phi gặng hỏi: “Khi cô học lớp 12, rốt cuộc có người nào thật sự c**ng hi3p cô không?”
Đào Tư Duyệt đau khổ né tránh, nhưng lại bị cậu giữ bả vai lại, cô ta hoảng hốt gật đầu.
“Là ai?” Vương Tập Phi: “Cô nói đi, rốt cuộc là ai?”
Đoạn video đầu tiên dừng tại đây, Hà Xuyên Châu ấn mở video thứ hai, anh Hoàng nghiêng đầu nhìn cô, muốn nói lại thôi.