-
Chương 47
Hà Xuyên Châu quay về nhà, gọi cho Vương Tập Phi mấy cuộc nhưng đều nghe thấy âm báo thuê bao. Cô lại gọi cho Châu Thác Hàng, đối phương cũng không nghe máy.
Mãi cho tới khoảng chín giờ, Châu Thác Hàng rời khỏi đồn cảnh sát, nhìn thấy cuộc gọi nhỡ của cô thì gọi lại ngay.
Hai người đồng thanh nói.
“Tập Phi đâu?”
“Anh không sao.”
Tiếp đó là sự tĩnh lặng như tờ.
Hà Xuyên Châu hoàn hồn, lên tiếng trước: “Em biết anh không sao.”
Châu Thác Hàng chậm rãi đáp: “Ồ.”
Hôm nay Hà Xuyên Châu nghe thấy chữ “ồ” quá nhiều lần, lần đầu tiên cô nhận thấy cảm xúc ẩn giấu trong chữ này lại phong phú tới vậy.
Cô còn chưa nghiền ngẫm xong, Châu Thác Hàng đã nói: “Sáng nay cậu ấy nói tới đón em. Sao thế?”
Hà Xuyên Châu: “Cậu ấy đi rồi, để lại thẻ ngân hàng cho em. Cậu ấy đi gấp quá, em cảm thấy không đúng lắm.”
Giọng điệu Châu Thác Hàng trở nên nghiêm túc: “Em đợi anh chút.”
Anh tắt máy, mấy phút sau lại gọi lại.
“Không nghe máy.” Châu Thác Hàng nói: “Hay là đi tìm bố cậu ấy rồi?”
Hà Xuyên Châu cũng không muốn lây nhiễm cảm giác sợ hãi lúc này, biết đâu Vương Tập Phi chỉ tạm thời mất liên lạc thì sao. Cô bình tĩnh lại, ôn hòa đáp: “Có thể lắm, ngày mai em đi tìm chú Vương hỏi xem.”
“Anh đi cùng em.” Chắc Châu Thác Hàng đang đứng bên đường, vì cô nghe thấy có tiếng gió. Anh hỏi tiếp: “Mấy giờ?”
Bố Vương Tập Phi tên là Vương Cao Chiêm, trước khi vào tù, ông ấy là một kế toán.
Sáng hôm sau, khi Hà Xuyên Châu tìm thấy ông ấy theo địa chỉ có được, ông ấy đang ngồi cạnh một bàn ăn nhỏ bên đường ăn sáng.
Hai xưởng bánh bao nhỏ nghi ngút khói nằm trên bàn, bên cạnh còn có một bát nước đậu và một bát mì. Đồ ăn vẫn còn đầy, chắc ông vừa ngồi xuống không lâu.
Vương Cao Chiêm thấy Hà Xuyên Châu thì chưa nhận ra ngay, ông ấy chỉ nhìn một cái rồi cúi đầu, thổi bát nước đậu nguội bớt.
Người thanh niên ngồi cùng bàn ông ấy lập tức tỏ ra khoa trương, làm như đón khách quý tới: “Ấy, cảnh sát Hà đấy hả? Sớm vậy cô tới đây ăn sáng sao? Chắc đây là đồng nghiệp mới của cô nhỉ? Đẹp trai đấy.”
Người này khoảng ba mươi tuổi.
Châu Thác Hàng đứng sau Hà Xuyên Châu, anh không quen anh ta nên không trả lời. Hà Xuyên Châu dùng chân móc ghế ở dưới gầm bàn ra, ngồi xuống chiếc bàn bốn góc nhỏ hẹp, đối diện Vương Cao Chiêm.
Ghế nhựa có tuổi đời khá lâu, bên trên dính một lớp bẩn màu đen. Châu Thác Hàng nhìn một cái, cảm thấy đứng thì quá bắt mắt, nên vẫn ngồi xuống chỗ trống duy nhất.
Hà Xuyên Châu nghiêng đầu, hỏi: “Hai người quen nhau sao?”
“Quen chứ, đây là đại ca của tôi!” Trịnh Hiển Văn hút mấy sợi mì, sau đó ngẩng đầu lên quan sát biểu cảm của cô, thấy ánh mắt cô nhìn chằm chằm Vương Cao Chiêm, anh ta cười nói: “Cô cũng quen anh ấy sao? Không phải hôm nay cô tới tìm tôi hả?”
Hà Xuyên Châu khá bất ngờ trước sự xuất hiện của anh ta, vậy nên vẻ mặt cô rất lạnh lùng, hỏi: “Anh ra tù từ lúc nào?”
“Được một khoảng thời gian rồi.” Trịnh Hiển Văn vẫn cười, anh ta đặt đũa xuống, không ăn nữa, lấy hộp thuốc trong túi quần ra, nhiệt tình đưa tới: “Cô hút không?”
Châu Thác Hàng đẩy về, Trịnh Hiển Văn liếc anh một cách kỳ quái, sau đó bỏ hộp thuốc xuống.
Hà Xuyên Châu hỏi: “Sao hai người lại ở cùng nhau?”
Trịnh Hiển Văn đưa tay khoác vai Vương Cao Chiêm, xích người tới gần, khẽ va vào ông ấy một cái.
Vương Cao Chiêm đang uống nước đậu, cơ thể gầy gò nghiêng sang một bên, nước đậu trong tay bắn lên quần áo, một ít còn bắn lên mặt ông ấy.
Ông ấy im lặng đặt bát xuống, giơ tay lau sạch miệng, không bận tâm tới sự quấy rầy của Trịnh Hiển Văn, quay sang ăn bánh bao ở giữa bàn.
Trịnh Hiển Văn như người không xương, thân thiết vỗ vai Vương Cao Chiêm, giới thiệu: “Chúng tôi ở cùng một phòng! Bây giờ anh ấy là người anh em tốt nhất của tôi! Hai chúng tôi cùng ăn cơm, cùng kiếm tiền. Cảnh sát Hà, không phải các cô nói phải đối mặt với tương lai sao? Bây giờ chúng tôi đang sống đấy.”
Vương Cao Chiêm ăn rất chậm, có cảm giác như đang cố tình làm vậy. Hai tay ông ấy run lên, không cầm nổi một cái bánh bao nhỏ, vậy nên ông ấy đã dùng đũa gắp từng cái vào miệng.
Bả vai ông ấy không rộng, ống tay áo màu xanh trắng lại quá khổ, phủ kín người ông ấy, kết hợp với mái tóc bạc nửa đầu và biểu cảm cứng đờ, khiến cho người nhìn có cảm giác ông ấy đã bị năm tháng mài mòn, tàn dại, không sức sống.
Hà Xuyên Châu luôn nhìn ông ăn cơm, một lúc lâu sau cô mới nói với Trịnh Hiển Văn: “Chú ý chút, đừng để vào lại đó.”
Trịnh Hiển Văn giơ hai tay lên, lập tức chứng minh sự trong sạch của mình: “Ai nói với cô vậy, tôi là công dân tuân thủ pháp luật đấy! Trước đây tôi bị người ta hại, sau này chắc chắn không như vậy nữa đâu.”
Ánh mắt Hà Xuyên Châu mang theo lời cảnh cáo nguy hiểm, giọng điệu lại rất bình thản: “Đừng để tôi nhắm vào anh.”
Trịnh Hiển Văn hạ tay xuống, mỉm cười, cất hộp thuốc trên bàn vào túi quần.
Châu Thác Hàng nhìn hai người. Mặc dù một người cười nói thoải mái, người còn lại bình tĩnh, ôn hòa, nhưng hiển nhiên họ không hợp nhau.
Hà Xuyên Châu mặc kệ anh ta, gõ mặt bàn trước mặt Vương Cao Chiêm. Khi ông ta ngẩng đầu lên, cô hỏi: “Bác còn nhớ cháu không?”
Vương Cao Chiêm như không còn linh hồn, ánh mắt trống rỗng, gật đầu.
Hà Xuyên Châu hỏi tiếp: “Bác biết Vương Tập Phi đi đâu không? Hôm qua cậu ấy có liên lạc với bác không?”
Vương Cao Chiêm cầm cái bánh bao thứ hai, nói: “Không.”
Trịnh Hiển Văn nhiệt tình hóng chuyện, tò mò hỏi: “Ai thế?”
Vương Cao Chiêm ăn một miếng, chậm chạp nói: “Con trai tôi.”
Hà Xuyên Châu nghe thấy giọng nói khàn đặc của ông, rõ ràng là cùng một gương mặt, nhưng lại không thể hòa làm một với người trong ký ức của cô.
Khi Vương Tập Phi vừa lên lớp chín, Hà Xuyên Châu và Châu Thác Hàng có cùng cậu tới nhà tù thăm Vương Cao Chiêm một lần.
Nguyên nhân là do Vương Tập Phi vô tình biết được mỗi tháng Vương Cao Chiêm đều gửi một số tiền cho người nhà, bảo họ chăm sóc cậu nhiều hơn. Số tiền không lớn lắm, chỉ khoảng 1000 tệ, là tiền lương ông tích được khi lao động công ích trong này, còn có một phần nhỏ được gửi vào tài khoản của ông, định dùng trang trải cho cuộc sống của hai bố con sau khi ông ta ra tù.
Vương Tập Phi tới là muốn nói với ông ấy, không cần gửi tiền cho mình nữa, cậu không nhận được, trường học có rất nhiều khoản hỗ trợ, tạm thời không thiếu tiền.
Nhưng khi gần tới cổng, Vương Tập Phi lại không muốn đi vào.
Nhà tù ở ngoại ô lạnh lẽo, âm u, cánh cổng sắt cao chót vớt che kín tầm nhìn, đường phố vắng lặng, tiếng gió đìu hiu khiến nơi này trông vô cùng u ám.
Cậu lấy lý do mình đau bụng, phải đi vệ sinh, cuối cùng Châu Thác Hàng và Hà Xuyên Châu đi vào chuyển lời cho cậu.
Năm đó Vương Tập Phi vừa tròn 14 tuổi, Vương Cao Chiêm vừa hay ngược lại, 41 tuổi.
Vương Cao Chiêm đã ngồi tù bảy năm, lúc này ông ấy cúi đầu, vẻ mặt tiều tụy, mới hơn bốn mươi mà tóc đã bạc hơn nửa.
Trông ông ấy như một người thật thà, chất phác, gương mặt không có điểm nào hung hãn, cơ thể cũng nhỏ bé, gầy gò. Ai nhìn vào cũng không thể ngờ tới ông sẽ là một phạm nhân giết người.
Khi họ đi vào, ông ấy nắm chặt hai tay, căng thẳng nhìn phía sau họ. Không thấy Vương Tập Phi, vẻ mặt ông ấy trở nên ảm đạm, đôi mắt lúng túng, run rẩy nhìn cánh cửa đóng chặt, ngay cả Hà Xuyên Châu cũng không nỡ nhìn.
Chắc ông ấy rất yêu thương Vương Tập Phi.
Châu Thác Hàng lấy sổ ghi chép trong cặp ra, đọc cho ông ấy nghe từng mục đích trong chuyến đi này của Vương Tập Phi.
Vương Cao Chiêm thất thần, vai rủ xuống, nhưng vẫn thấy được ông ấy đang nghiêm túc lắng nghe.
Thật ra Vương Tập Phi không có gì cần chuyển lời lắm, chỉ có vài ba câu.
Ngoại trừ không cần chuyển tiền nữa ra, thì chỉ còn năm sau cậu sẽ lên cấp ba.
Châu Thác Hàng không chịu được ánh mắt của Vương Cao Chiêm, anh gấp sổ lại, mặt không biến sắc bịa ra một đoạn, dùng giọng điệu của Vương Tập Phi để nói tình hình gần đây của cậu ấy cho ông nghe.
Ví dụ như hiện tại thành tích học tập của Vương Tập Phi rất tốt, mặc dù không có tiền đi học thêm, nhưng mấy anh chị sẽ dạy cậu. Giáo viên nói cậu hoàn toàn có thể thi vào trường điểm.
Hay như bây giờ người chăm sóc Vương Tập Phi là bố của Hà Xuyên Châu, năm mới ông ấy sẽ mua quần áo mới cho cậu, còn đi họp phụ huynh cho cậu nữa.
Mọi thứ đều rất tốt.
Vương Cao Chiêm nghe mãi, khóe miệng nở một nụ cười. Nụ cười có phần cứng ngắc nhưng lại không hề chua chát, nếp nhăn trên mặt ông hiện ra hết, thể hiện phần nào cảm giác như được an ủi.
Châu Thác Hàng dừng lại, ngước mắt nhìn đối phương. Anh không thể nào quên ánh nước trong đôi mắt trải đời ấy, sau khi hết giờ thăm hỏi, anh còn nói với Hà Xuyên Châu: “Trông ông ấy sống không tốt lắm.”
Mí mắt trùng xuống, ánh mắt nhẫn nhịn, sâu thăm thẳm, đó là cảm giác mà người trong độ tuổi như họ không thể cảm nhận được, nhưng họ có thể đọc ra được sự đau khổ trong đó.
“Tập Phi lại không vào, đúng thật là.” Châu Thác Hàng nhỏ giọng nói: “Sau này nó sẽ hối hận.”
Mười năm trôi qua, Vương Cao Chiêm vẫn sống không tốt. Ngoại ra hình như ông còn thay đổi hoàn toàn.
Sự ấm áp đã tan biến, chỉ còn sót lại sự trống rỗng và tê dại. Khi nghe thấy tên Vương Tập Phi, ông chỉ thoáng dao động rồi thôi.
Hà Xuyên Châu nghĩ một hồi rồi nói: “Tập Phi nói nó chưa kịp xin lỗi những lời quá đáng đã nói với bác trước đó. Bác đừng để ý.”
Vương Cao Chiêm không có phản ứng gì, đáp: “Tôi không nhớ nữa.”
“Nếu như cậu ấy tới tìm bác, mong bác nói với cháu.” Hà Xuyên Châu lấy điện thoại ra: “Cháu cho bác số điện thoại, bác có điện thoại không?”
Vương Cao Chiêm lấy điện thoại thông minh trong túi ra. Ông không quen dùng thứ này, mật khẩu cũng không đặt, cứ thế đưa nó cho Hà Xuyên Châu.
Hà Xuyên Châu lưu số và tên cho ông ấy, cô chợt nhận thấy ông có tải Wechat, thế là lại kết bạn Wechat.
Trịnh Hiển Văn không chịu ngừng nghỉ một giây nào, anh ta rung chân, giơ tay nói: “Con trai anh Vương chính là cháu trai tôi, cậu ấy sau vậy? Có chuyện gì có thể tìm tôi giúp đỡ.”
Hà Xuyên Châu vốn định lấy thẻ của Vương Tập Phi ra, thấy Trịnh Văn Hiển ở đây, cô không nhắc tới chuyện này nữa, mà trả điện thoại cho ông, nói: “Có chuyện gì bác liên hệ với cháu, nhớ đọc tin nhắn của cháu.”
Trịnh Hiển Văn thấy cô định đi thì quay đầu gọi: “Cảnh sát Hà, lần sau gặp lại!”
Mãi cho tới khoảng chín giờ, Châu Thác Hàng rời khỏi đồn cảnh sát, nhìn thấy cuộc gọi nhỡ của cô thì gọi lại ngay.
Hai người đồng thanh nói.
“Tập Phi đâu?”
“Anh không sao.”
Tiếp đó là sự tĩnh lặng như tờ.
Hà Xuyên Châu hoàn hồn, lên tiếng trước: “Em biết anh không sao.”
Châu Thác Hàng chậm rãi đáp: “Ồ.”
Hôm nay Hà Xuyên Châu nghe thấy chữ “ồ” quá nhiều lần, lần đầu tiên cô nhận thấy cảm xúc ẩn giấu trong chữ này lại phong phú tới vậy.
Cô còn chưa nghiền ngẫm xong, Châu Thác Hàng đã nói: “Sáng nay cậu ấy nói tới đón em. Sao thế?”
Hà Xuyên Châu: “Cậu ấy đi rồi, để lại thẻ ngân hàng cho em. Cậu ấy đi gấp quá, em cảm thấy không đúng lắm.”
Giọng điệu Châu Thác Hàng trở nên nghiêm túc: “Em đợi anh chút.”
Anh tắt máy, mấy phút sau lại gọi lại.
“Không nghe máy.” Châu Thác Hàng nói: “Hay là đi tìm bố cậu ấy rồi?”
Hà Xuyên Châu cũng không muốn lây nhiễm cảm giác sợ hãi lúc này, biết đâu Vương Tập Phi chỉ tạm thời mất liên lạc thì sao. Cô bình tĩnh lại, ôn hòa đáp: “Có thể lắm, ngày mai em đi tìm chú Vương hỏi xem.”
“Anh đi cùng em.” Chắc Châu Thác Hàng đang đứng bên đường, vì cô nghe thấy có tiếng gió. Anh hỏi tiếp: “Mấy giờ?”
Bố Vương Tập Phi tên là Vương Cao Chiêm, trước khi vào tù, ông ấy là một kế toán.
Sáng hôm sau, khi Hà Xuyên Châu tìm thấy ông ấy theo địa chỉ có được, ông ấy đang ngồi cạnh một bàn ăn nhỏ bên đường ăn sáng.
Hai xưởng bánh bao nhỏ nghi ngút khói nằm trên bàn, bên cạnh còn có một bát nước đậu và một bát mì. Đồ ăn vẫn còn đầy, chắc ông vừa ngồi xuống không lâu.
Vương Cao Chiêm thấy Hà Xuyên Châu thì chưa nhận ra ngay, ông ấy chỉ nhìn một cái rồi cúi đầu, thổi bát nước đậu nguội bớt.
Người thanh niên ngồi cùng bàn ông ấy lập tức tỏ ra khoa trương, làm như đón khách quý tới: “Ấy, cảnh sát Hà đấy hả? Sớm vậy cô tới đây ăn sáng sao? Chắc đây là đồng nghiệp mới của cô nhỉ? Đẹp trai đấy.”
Người này khoảng ba mươi tuổi.
Châu Thác Hàng đứng sau Hà Xuyên Châu, anh không quen anh ta nên không trả lời. Hà Xuyên Châu dùng chân móc ghế ở dưới gầm bàn ra, ngồi xuống chiếc bàn bốn góc nhỏ hẹp, đối diện Vương Cao Chiêm.
Ghế nhựa có tuổi đời khá lâu, bên trên dính một lớp bẩn màu đen. Châu Thác Hàng nhìn một cái, cảm thấy đứng thì quá bắt mắt, nên vẫn ngồi xuống chỗ trống duy nhất.
Hà Xuyên Châu nghiêng đầu, hỏi: “Hai người quen nhau sao?”
“Quen chứ, đây là đại ca của tôi!” Trịnh Hiển Văn hút mấy sợi mì, sau đó ngẩng đầu lên quan sát biểu cảm của cô, thấy ánh mắt cô nhìn chằm chằm Vương Cao Chiêm, anh ta cười nói: “Cô cũng quen anh ấy sao? Không phải hôm nay cô tới tìm tôi hả?”
Hà Xuyên Châu khá bất ngờ trước sự xuất hiện của anh ta, vậy nên vẻ mặt cô rất lạnh lùng, hỏi: “Anh ra tù từ lúc nào?”
“Được một khoảng thời gian rồi.” Trịnh Hiển Văn vẫn cười, anh ta đặt đũa xuống, không ăn nữa, lấy hộp thuốc trong túi quần ra, nhiệt tình đưa tới: “Cô hút không?”
Châu Thác Hàng đẩy về, Trịnh Hiển Văn liếc anh một cách kỳ quái, sau đó bỏ hộp thuốc xuống.
Hà Xuyên Châu hỏi: “Sao hai người lại ở cùng nhau?”
Trịnh Hiển Văn đưa tay khoác vai Vương Cao Chiêm, xích người tới gần, khẽ va vào ông ấy một cái.
Vương Cao Chiêm đang uống nước đậu, cơ thể gầy gò nghiêng sang một bên, nước đậu trong tay bắn lên quần áo, một ít còn bắn lên mặt ông ấy.
Ông ấy im lặng đặt bát xuống, giơ tay lau sạch miệng, không bận tâm tới sự quấy rầy của Trịnh Hiển Văn, quay sang ăn bánh bao ở giữa bàn.
Trịnh Hiển Văn như người không xương, thân thiết vỗ vai Vương Cao Chiêm, giới thiệu: “Chúng tôi ở cùng một phòng! Bây giờ anh ấy là người anh em tốt nhất của tôi! Hai chúng tôi cùng ăn cơm, cùng kiếm tiền. Cảnh sát Hà, không phải các cô nói phải đối mặt với tương lai sao? Bây giờ chúng tôi đang sống đấy.”
Vương Cao Chiêm ăn rất chậm, có cảm giác như đang cố tình làm vậy. Hai tay ông ấy run lên, không cầm nổi một cái bánh bao nhỏ, vậy nên ông ấy đã dùng đũa gắp từng cái vào miệng.
Bả vai ông ấy không rộng, ống tay áo màu xanh trắng lại quá khổ, phủ kín người ông ấy, kết hợp với mái tóc bạc nửa đầu và biểu cảm cứng đờ, khiến cho người nhìn có cảm giác ông ấy đã bị năm tháng mài mòn, tàn dại, không sức sống.
Hà Xuyên Châu luôn nhìn ông ăn cơm, một lúc lâu sau cô mới nói với Trịnh Hiển Văn: “Chú ý chút, đừng để vào lại đó.”
Trịnh Hiển Văn giơ hai tay lên, lập tức chứng minh sự trong sạch của mình: “Ai nói với cô vậy, tôi là công dân tuân thủ pháp luật đấy! Trước đây tôi bị người ta hại, sau này chắc chắn không như vậy nữa đâu.”
Ánh mắt Hà Xuyên Châu mang theo lời cảnh cáo nguy hiểm, giọng điệu lại rất bình thản: “Đừng để tôi nhắm vào anh.”
Trịnh Hiển Văn hạ tay xuống, mỉm cười, cất hộp thuốc trên bàn vào túi quần.
Châu Thác Hàng nhìn hai người. Mặc dù một người cười nói thoải mái, người còn lại bình tĩnh, ôn hòa, nhưng hiển nhiên họ không hợp nhau.
Hà Xuyên Châu mặc kệ anh ta, gõ mặt bàn trước mặt Vương Cao Chiêm. Khi ông ta ngẩng đầu lên, cô hỏi: “Bác còn nhớ cháu không?”
Vương Cao Chiêm như không còn linh hồn, ánh mắt trống rỗng, gật đầu.
Hà Xuyên Châu hỏi tiếp: “Bác biết Vương Tập Phi đi đâu không? Hôm qua cậu ấy có liên lạc với bác không?”
Vương Cao Chiêm cầm cái bánh bao thứ hai, nói: “Không.”
Trịnh Hiển Văn nhiệt tình hóng chuyện, tò mò hỏi: “Ai thế?”
Vương Cao Chiêm ăn một miếng, chậm chạp nói: “Con trai tôi.”
Hà Xuyên Châu nghe thấy giọng nói khàn đặc của ông, rõ ràng là cùng một gương mặt, nhưng lại không thể hòa làm một với người trong ký ức của cô.
Khi Vương Tập Phi vừa lên lớp chín, Hà Xuyên Châu và Châu Thác Hàng có cùng cậu tới nhà tù thăm Vương Cao Chiêm một lần.
Nguyên nhân là do Vương Tập Phi vô tình biết được mỗi tháng Vương Cao Chiêm đều gửi một số tiền cho người nhà, bảo họ chăm sóc cậu nhiều hơn. Số tiền không lớn lắm, chỉ khoảng 1000 tệ, là tiền lương ông tích được khi lao động công ích trong này, còn có một phần nhỏ được gửi vào tài khoản của ông, định dùng trang trải cho cuộc sống của hai bố con sau khi ông ta ra tù.
Vương Tập Phi tới là muốn nói với ông ấy, không cần gửi tiền cho mình nữa, cậu không nhận được, trường học có rất nhiều khoản hỗ trợ, tạm thời không thiếu tiền.
Nhưng khi gần tới cổng, Vương Tập Phi lại không muốn đi vào.
Nhà tù ở ngoại ô lạnh lẽo, âm u, cánh cổng sắt cao chót vớt che kín tầm nhìn, đường phố vắng lặng, tiếng gió đìu hiu khiến nơi này trông vô cùng u ám.
Cậu lấy lý do mình đau bụng, phải đi vệ sinh, cuối cùng Châu Thác Hàng và Hà Xuyên Châu đi vào chuyển lời cho cậu.
Năm đó Vương Tập Phi vừa tròn 14 tuổi, Vương Cao Chiêm vừa hay ngược lại, 41 tuổi.
Vương Cao Chiêm đã ngồi tù bảy năm, lúc này ông ấy cúi đầu, vẻ mặt tiều tụy, mới hơn bốn mươi mà tóc đã bạc hơn nửa.
Trông ông ấy như một người thật thà, chất phác, gương mặt không có điểm nào hung hãn, cơ thể cũng nhỏ bé, gầy gò. Ai nhìn vào cũng không thể ngờ tới ông sẽ là một phạm nhân giết người.
Khi họ đi vào, ông ấy nắm chặt hai tay, căng thẳng nhìn phía sau họ. Không thấy Vương Tập Phi, vẻ mặt ông ấy trở nên ảm đạm, đôi mắt lúng túng, run rẩy nhìn cánh cửa đóng chặt, ngay cả Hà Xuyên Châu cũng không nỡ nhìn.
Chắc ông ấy rất yêu thương Vương Tập Phi.
Châu Thác Hàng lấy sổ ghi chép trong cặp ra, đọc cho ông ấy nghe từng mục đích trong chuyến đi này của Vương Tập Phi.
Vương Cao Chiêm thất thần, vai rủ xuống, nhưng vẫn thấy được ông ấy đang nghiêm túc lắng nghe.
Thật ra Vương Tập Phi không có gì cần chuyển lời lắm, chỉ có vài ba câu.
Ngoại trừ không cần chuyển tiền nữa ra, thì chỉ còn năm sau cậu sẽ lên cấp ba.
Châu Thác Hàng không chịu được ánh mắt của Vương Cao Chiêm, anh gấp sổ lại, mặt không biến sắc bịa ra một đoạn, dùng giọng điệu của Vương Tập Phi để nói tình hình gần đây của cậu ấy cho ông nghe.
Ví dụ như hiện tại thành tích học tập của Vương Tập Phi rất tốt, mặc dù không có tiền đi học thêm, nhưng mấy anh chị sẽ dạy cậu. Giáo viên nói cậu hoàn toàn có thể thi vào trường điểm.
Hay như bây giờ người chăm sóc Vương Tập Phi là bố của Hà Xuyên Châu, năm mới ông ấy sẽ mua quần áo mới cho cậu, còn đi họp phụ huynh cho cậu nữa.
Mọi thứ đều rất tốt.
Vương Cao Chiêm nghe mãi, khóe miệng nở một nụ cười. Nụ cười có phần cứng ngắc nhưng lại không hề chua chát, nếp nhăn trên mặt ông hiện ra hết, thể hiện phần nào cảm giác như được an ủi.
Châu Thác Hàng dừng lại, ngước mắt nhìn đối phương. Anh không thể nào quên ánh nước trong đôi mắt trải đời ấy, sau khi hết giờ thăm hỏi, anh còn nói với Hà Xuyên Châu: “Trông ông ấy sống không tốt lắm.”
Mí mắt trùng xuống, ánh mắt nhẫn nhịn, sâu thăm thẳm, đó là cảm giác mà người trong độ tuổi như họ không thể cảm nhận được, nhưng họ có thể đọc ra được sự đau khổ trong đó.
“Tập Phi lại không vào, đúng thật là.” Châu Thác Hàng nhỏ giọng nói: “Sau này nó sẽ hối hận.”
Mười năm trôi qua, Vương Cao Chiêm vẫn sống không tốt. Ngoại ra hình như ông còn thay đổi hoàn toàn.
Sự ấm áp đã tan biến, chỉ còn sót lại sự trống rỗng và tê dại. Khi nghe thấy tên Vương Tập Phi, ông chỉ thoáng dao động rồi thôi.
Hà Xuyên Châu nghĩ một hồi rồi nói: “Tập Phi nói nó chưa kịp xin lỗi những lời quá đáng đã nói với bác trước đó. Bác đừng để ý.”
Vương Cao Chiêm không có phản ứng gì, đáp: “Tôi không nhớ nữa.”
“Nếu như cậu ấy tới tìm bác, mong bác nói với cháu.” Hà Xuyên Châu lấy điện thoại ra: “Cháu cho bác số điện thoại, bác có điện thoại không?”
Vương Cao Chiêm lấy điện thoại thông minh trong túi ra. Ông không quen dùng thứ này, mật khẩu cũng không đặt, cứ thế đưa nó cho Hà Xuyên Châu.
Hà Xuyên Châu lưu số và tên cho ông ấy, cô chợt nhận thấy ông có tải Wechat, thế là lại kết bạn Wechat.
Trịnh Hiển Văn không chịu ngừng nghỉ một giây nào, anh ta rung chân, giơ tay nói: “Con trai anh Vương chính là cháu trai tôi, cậu ấy sau vậy? Có chuyện gì có thể tìm tôi giúp đỡ.”
Hà Xuyên Châu vốn định lấy thẻ của Vương Tập Phi ra, thấy Trịnh Văn Hiển ở đây, cô không nhắc tới chuyện này nữa, mà trả điện thoại cho ông, nói: “Có chuyện gì bác liên hệ với cháu, nhớ đọc tin nhắn của cháu.”
Trịnh Hiển Văn thấy cô định đi thì quay đầu gọi: “Cảnh sát Hà, lần sau gặp lại!”