-
Chương 11
Nơi camera quay chính diện không phải là cổng lớn của tòa nhà mà là một con đường nhỏ hay đi lại tới tòa nhà mục tiêu. Camera đó vừa hay bổ sung vào điểm mù của hệ thống camera giám sát khu dân cư Quảng Nguyên.
Kết hợp thêm mấy video của camera tại lối ra vào nữa là có thể xác định toàn bộ đối tượng từng xuất hiện ở hiện trường gây án.
Ngày 18 tháng 3 là thứ hai, vào buổi trưa, đa số người dân đều đi làm, do vậy số người đi vào khu dân cư rất ít. Ngoại trừ nhân viên giao hàng và nhân viên ship đồ ăn ra, chỉ có mấy người già đưa trẻ con ra ngoài hóng gió.
Mọi người quây kín trước máy tính, nhìn chằm chằm cảnh đang chiếu.
Tốc độ video được chỉnh lên nhanh gấp đôi, mấy người lác đác đi qua camera rồi rẽ vào con đường nhỏ, điều này khiến ai ai cũng bất giác thở phào nhẹ nhõm.
12 giờ 36 phút, nhân viên của nhà hàng xuất hiện. 12 giờ 45 phút, người thanh niên rời khỏi khu dân cư. Mọi việc đều như lời khai cậu ta cung cấp.
Ngoại trừ người này ra, không còn ai khiến họ chú ý.
Từ Ngọc quay đầu nhìn Hà Xuyên Châu, tỏ ra vô cùng tích cực, nhiệt tình, giơ ngón cái về phía màn hình, hùng hổ nói: “Có cần điều tra lại những người này một lượt không?”
Đây chính là cái gọi là huênh hoang.
Từ Ngọc chỉ nói đùa cho có.
Phải là người xuất hiện trước, rời đi sau nhân viên nhà hàng, ở lại hiện trường một lúc mới đủ điều kiện gây án. Không nhiều mục tiêu phù hợp với yêu cầu này.
Mấy người trong đội họ coi như cũng may mắn. Họ vừa tổng kết lại nhiệm vụ của các thành viên xong, Hà Xuyên Châu đã kêu tạm dừng.
Cô đứng sau Từ Ngọc, khom lưng, tay phải đưa ra từ sau vai đối phương, ngoắc tay ra hiệu cho cô ấy zoom cận cảnh.
“Có một người giao đồ ăn, chính là người đi xe điện màu đen ấy, sau khi anh ta đi vào hình như không hề đi ra. Các cô xác nhận lại xem.”
Từ Ngọc lập tức zoom cận cảnh, tìm kiếm thời gian anh chàng giao đồ ăn xuất hiện.
11 giờ 42 phút.
Chỉ khoảng 10 phút sau khi Châu Thác Hàng rời đi.
Hai đồng nghiệp khác cũng điều chỉnh thời gian tới khung đó, nhanh chóng xác nhận lại, một lát sau có người giơ tay báo cáo: “Đã nửa tiếng trôi qua nhưng bên tôi vẫn không xuất hiện bóng dáng cậu ta.”
“Đường bên tôi cũng không có.”
Chẳng bao lâu sau, Từ Ngọc ra sức ấn chuột, một tay còn lại hào hứng đập bàn: “Tôi tìm được rồi, cậu ta vẫn đi ra từ bên này, vào lúc 12 giờ 56 phút. Cũng tức là cậu ta đã ở bên trong tròn 1 tiếng 14 phút.”
Mọi người tới gần, kiểm tra gương mặt phóng to trên màn hình.
Do đối phương đội mũ, cúi đầu, lại mặc áo mùa đông cao cổ nên camera chỉ quay được một góc mặt của cậu ta, không thể nhìn rõ ngũ quan.
Nhưng biển số xe điện đã hiện lên rõ ràng khi cậu ta quay xe.
“A…”
Mọi người đã thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng có thể tạm biệt công cuộc giám sát, kiểm tra camera dài đằng đẵng này. Đồng thời họ cũng có ấn tượng tốt hơn hẳn với Châu Thác Hàng.
Mọi người nghi hoặc có lẽ trước đó Châu Thác Hàng đã biết sơ hở của camera khu dân cư Quảng Nguyên, cho nên mới cố tình lắp một camera không dây vào đầu xe, ngay cả góc độ cũng được chỉnh vô cùng hoàn hảo.
Rất có khả năng phóng viên điều tra Đào Tiên Dũng trước đó đã nói cho anh biết.
Người của đội trưởng Hà quả nhiên đáng tin như cô.
Đương nhiên nếu hôm qua khi bị hỏi, anh có thể lấy ra thứ này thì càng tốt hơn.
Mọi người vội vã rời đi điều tra, đến khi tra ra được thông tin chủ xe, họ lại phát hiện mục tiêu không phù hợp.
Cho dù không nhìn rõ mặt của kẻ tình nghi, nhưng ít nhất họ cũng có thể nhận định đối phương cao khoảng 1m85, dáng người rắn rỏi, săn chắc.
Nhưng chủ xe điện lại là một người thanh niên hơi béo, chỉ cao khoảng 1m75.
Tiến độ công việc gập ghềnh, trắc trở, cộng thêm cơn mệt mỏi sau nhiều ngày thức đêm nhanh chóng xua tan chút niềm vui nho nhỏ trước đó.
Mặt ai nấy cũng sầm sì, hai mắt vô hồn, họ đứng dồn vào một chỗ, khiến nơi này y như động của thần chết.
Chủ xe vừa đẩy cửa đi vào đã chứng kiến cảnh tượng u ám đó, thấy mấy người xuất trình thẻ công tác của mình, anh ta lập tức hoảng sợ, lắp bắp nói: “Xe của tôi… mấy ngày trước tôi cho đồng nghiệp mượn xe. Vợ tôi vừa sinh con, tôi luôn ở nhà với cô ấy. Tôi không có thời gian làm chuyện gì hết! Rốt cuộc cậu ta, cậu ta mang xe tôi đi làm gì?”
Từ Ngọc thấy anh ta sợ tới mức hai tay run lẩy bẩy, cô ấy nghĩ lại, sau đó nở một nụ cười tiêu chuẩn, hỏi: “Anh cho ai mượn?”
Người đàn ông rùng mình trước sự thân thiện của cô ấy, anh ta cúi đầu khai ra tên: “Lưu Quang Dục.”
Anh ta vội giải thích cho bản thân, muốn tách biệt hoàn toàn với Lưu Quang Dục: “Chúng tôi cùng quê, cậu ta không có tiền mua xe điện, chỗ giao đồ trước đó có thể thuê được xe, nhưng về sau cậu ta trả căn nhà đang thuê, nơi giao hàng gần nhà mới không cho thuê xe. Vốn dĩ cậu ta muốn đổi nghề, chuyển sang giao hàng thôi, nhưng nghe nói gần đây tôi không dùng tới xe nên cậu ta đã mượn xe tôi. Cậu ta thuê, thuê nó một tháng, nói là mang đi làm.”
Anh ta thấy biểu cảm trên mặt Từ Ngọc ngày càng cứng ngắc, thậm chí khóe miệng còn nở nụ cười méo mó, làm anh ta sợ tới phát khóc, hỏi: “Tôi, tôi làm vậy cũng là phạm pháp sao cô cảnh sát? Không tới mức đó chứ?”
Từ Ngọc xoa mặt, đè nén những cơ thịt không kiềm chế được xuống, hỏi: “Chữ Quang nào, chữ Dục nào? Anh có cách thức liên lạc với cậu ta, rồi địa chỉ nhà của cậu ta nữa?”
Người đàn ông lập tức gật đầu: “Có, trước đây cậu ta có nói với tôi mình ở đâu, tôi đi tìm lại nhật ký trò chuyện.”
***
Ba mươi phút sau, mấy người Từ Ngọc lái xe tới chỗ ở của Lưu Quang Dục. Họ gõ cửa mấy lần, không ai trả lời, sau khi chủ nhà tới mở cửa, họ phát hiện bên trong đã không có ai ở.
Căn nhà rộng hơn 30m vuông, dưới đất toàn là túi đồ đủ màu sắc, trên bàn còn có mấy hộp mì đã dùng.
Trong nhà không có giường, chỉ có một tấm pallet kê dưới đất. Tủ quần áo đơn giản hé mở, bên treo mấy bộ quần áo cũ.
Từ Ngọc đi ra ban công, phát hiện Lưu Quang Dục lại nuôi một đống cây ở đây. Chậu trồng hoa không phải chậu hoa thật sự mà chỉ là những thùng xốp hoặc đồ đựng nhặt về, nhưng chậu nào cũng đầy ắp cây cỏ. Do lâu ngày không được tưới nước nên lá cây đều khô héo.
Ngoại trừ một cây dâu đã ra quả ra, Từ Ngọc không biết những cây khác là gì, một đồng nghiệp đi tới, chỉ vào từng cây nói: “Đây là ớt đỏ Capsicum Annuum, đây là hoa giấy. Đừng thấy nó trơ trọi mà nghĩ đã chết, tưới nước đều đều một khoảng thời gian nữa là nó sống lại ngay. Cây này khá giống cà chua bi. Haiz, đáng tiếc, quả dâu khó lắm mới ra lại bị thối rồi.”
Từ Ngọc tìm một nơi yên tĩnh gọi cho Hà Xuyên Châu. Sau khi cuộc gọi được kết nối, cô ấy không hề giữ hình tượng, ngồi xổm ở bậc thang, vò đầu báo cáo.
“Đội trưởng Hà, có một tin tốt. Có lẽ chúng tôi tìm được chính chủ rồi, kẻ tình nghi tên Lưu Quang Dục, năm nay 26 tuổi, người thành phố C. Hiện tại công việc chính là giao đồ ăn.” Từ Ngọc khổ sở nói: “Còn một tin xấu là có thể anh ta đã bỏ chạy.”
40 phút sau, Hà Xuyên Châu tới hiện trường.
Cô nhìn mặt đất bừa bộn, nhíu mày hỏi: “Các cô lục tung lên à?”
Từ Ngọc không nhận được cái oan này, cô ấy nói: “Chúng tôi là người như thế sao? Vốn dĩ nó đã thế này rồi.”
Họ đã kiểm tra lại toàn bộ căn phòng, ngoại trừ rác ra thì chỉ còn những đồ sinh hoạt hàng ngày, không phát hiện ra manh mối nào.
Từ Ngọc nói: “Trong nhà không để lại đồ vật gì quý giá. Chắc Lưu Quang Dục chỉ mang tài sản chủ yếu và ít quần áo đi thôi.”
Dường như Lưu Quang Dục chỉ sống tạm bợ ở nơi này, có thể rời đi bất cứ lúc nào, do vậy anh ta mới không để lại dấu vết gì đặc biệt.
Ngoại trừ trồng ít rau cỏ, hoa lá ra, không thấy anh ta có sở thích nào khác. Căn nhà không được dọn dẹp sạch sẽ, nhưng anh ta cũng không uống rượu, hút thuốc, ăn vặt.
Quần áo để lại trông có vẻ khá cũ, hơn nữa còn rộng hơn dáng người anh ta nhiều, không biết do anh ta đã mặc nhiều quá nên vậy hay đây vốn dĩ là đồ second hand mà anh ta mua.
Anh ta sống rất tiết kiệm, ngay cả đôi dép tông bị anh ta vứt ở đầu giường cũng có dấu hiệu từng chắp vá.
Hà Xuyên Châu đi tới trước bàn gỗ duy nhất trong phòng, kéo ngăn tủ ra, phát hiện bên trong có một xấp giấy quảng cáo đủ màu sắc, đa số đều là giấy Lưu Quang Dục tiện tay vứt vào.
Cô lấy ra xem từng tờ một.
Đối với rất nhiều người, thành phố A cũng giống như xấp giấy quảng cáo này, tràn ngập màu sắc, ẩn chứa vô vàn cám dỗ. Nhưng đối với một số người, họ lại thấy nó rất khó để hòa nhập, khô khan, xa xôi. Nó đã dùng sự phồn hoa, thác loạn, tiêu khiển của mình để ngăn cách họ ở bên ngoài.
Từ Ngọc đi theo sau cô, cô ấy giở sổ ghi chép ra, tường thuật lại: “Lưu Quang Dục sống rất túng quẫn. Chủ của xe điện là bạn của anh ta, cũng là người thành phố C giống anh ta, trước đây hai người họ là bạn học cấp hai. Chủ xe đã tới thành phố A vào năm năm trước, về sau nghe nói Lưu Quang Dục cũng muốn tới đây làm việc nên đã nói với anh ta nơi này cũng được, thế là năm kia, chắc tháng 8 năm 2017, Lưu Quang Dục cũng ra ngoài này. Anh ta luôn làm việc có trách nhiệm, chủ yếu là mấy việc giao đồ ăn, làm chân chạy vặt, mặc dù vất vả nhưng cũng có thể kiếm được cơm ăn. Anh ta không có bất kỳ qua lại nào trong cuộc sống của Đào Tiên Dũng, theo lý mà nói anh ta không có động cơ giết Đào Tiên Dũng.”
Hà Xuyên Châu gật đầu, không phủ nhận.
Từ Ngọc thấy cô chăm chú đọc tờ quảng cáo trong tay, cô ấy cũng đi tới nhìn, không phát hiện ra điểm nào bất thường, do vậy đã nghi hoặc hỏi: “Đội trưởng Hà, thứ này có vấn đề sao?”
Hà Xuyên Châu liếc nhìn tờ quảng cáo, sau đó rút một tờ khác ra, giơ trước mắt Từ Ngọc: “Vấn đề cũng không lớn lắm. Tất cả địa chỉ công ty quảng cáo đều gần trung tâm thương mại phía trước, có lẽ khi Lưu Quang Dục đi giao đồ ăn qua đó đã nhận được chúng. Chỉ có địa chỉ tờ quảng cáo này là gần đại học A, cách đại học A khoảng 20km.”
Hà Xuyên Châu lục tìm một lúc, lại rút ra một tờ: “Còn là hai tờ, thời gian diễn ra hoạt động khác nhau.”
Một tờ là quảng cáo khai xuân năm 2018, tờ còn lại là quảng cáo back to school vào tháng 9 năm ngoái.
“Hả?” Từ Ngọc nhớ lại, gật đầu nói: “Phải rồi, nghe nói trước đây anh ta giao đồ ăn gần đại học A. Kết quả ba tháng chủ nhà tăng giá nhà lên hai lần, anh ta không thuê nổi nên đã chuyển tới đây. Chắc tiện tay mang nó tới chăng?”
Hà Xuyên Châu cười hỏi: “Lúc cô chuyển nhà còn cố tình đóng gói hai tờ quảng cáo này theo sao?”
Từ Ngọc: “Hả?”
Cô ấy nhận lấy tờ quảng cáo, đọc từ đầu tới cuối.
Đây là cửa hàng sách cũ gần trường đại học A, đồng thời cũng là nơi bán đồ văn phòng phẩm và một ít dụng cụ thể dục. Từ những lời quảng cáo bên trên có thể thấy có lẽ là một đàn chị tốt nghiệp đại học A mở.
Thiết kế giao diện không có gì đặc biệt, ảnh nền tờ quảng cáo là một bóng nữ sinh đang đọc sách.
Hà Xuyên Châu kiểm tra lại căn phòng một vòng, xác nhận không có phát hiện nào khác cô mới lấy điện thoại ra nhìn màn hình, nói: “Sắp xếp lại đồ đạc có ích, mang về cục rồi nói sau.”
***
Anh Hoàng đã cho người đi xin phép điều tra tài liệu liên quan tới Lưu Quang Dục, lúc này trong văn phòng không có ai.
Hà Xuyên Châu ngồi xuống chỗ ngồi, dùng điện thoại quét mã QR trên tờ quảng cáo.
Thiệu Trí Tên đi qua chỗ cô mấy lần, có lẽ đã thật sự không nhịn nổi nữa nên cậu dè dặt cúi đầu hỏi: “Đội trưởng Hà, cô có cần đi xem anh Châu không?”
Hà Xuyên Châu sững sờ, mãi sau mới hiểu, cô kinh ngạc nói: “Anh ta vẫn ở đó sao?”
Thiệu Trí Tân: “Còn gì nữa!”
Anh Hoàng ở bên kia nghe thấy lập tức càm ràm: “Không phải cô bảo anh ta ở lại sao?”
Hà Xuyên Châu cảm thấy kỳ lạ: “Tôi bảo anh ta ở lại lúc nào?”
“Tôi còn nghe thấy!” Anh Hoàng thấy bất công cho Châu Thác Hàng, nghiêm túc khiển trách: “Hà Xuyên Châu, cô quá đáng rồi đấy!”
Nói rồi anh ấy quay lưng lại, nghiêng mặt đi, lông mày nhếch lên trên, dạt dào tình cảm nói: “Đợi tôi.”
Hà Xuyên Châu: “??”
Từ Ngọc lập tức đi tới cạnh anh ấy, bày ra dáng vẻ tương tự, chớp mắt, lẳng lơ nói: “Đợi tôi.”
Hà Xuyên Châu cảm thấy gân xanh trên trán mình đang bay nhảy.
Anh Hoàng chơi vẫn chưa chán, gọi thêm người nữa: “Trí Tân, cậu cũng tới làm lại đi.”
Thiệu Trí Tân đã tìm được cả tông giọng phù hợp, bị Hà Xuyên Châu uy hiếp lườm một cái, cậu ấy lập tức run sợ, ngoan ngoãn đứng ra sau.
Từ Ngọc khinh thường: “Đúng là thỏ đế.”
Thiệu Trí Tân không hiểu cô ấy sống tới hôm nay kiểu gì.
Nhưng Từ Ngọc là người chuyên tiếp khách, cậu thì đâu phải? Cậu chỉ là một cây đinh nhỏ, trước mắt còn chưa được đóng chắc, sao dám tạo phản?
Hà Xuyên Châu bị cảnh người ca kẻ xướng của hai người kia chọc cười: “Ý tôi nói là bảo anh ta đợi tôi làm việc xong, sau đó sắp xếp thời gian gặp. Sao tôi có thể phá được một vụ án trong mấy tiếng đồng hồ chứ?”
“Vậy cũng đâu phải không có.” Anh Hoàng kỳ quái nói: “Hơn nữa người ta cũng không phải cảnh sát. Cô chỉ nói một câu như vậy, anh ấy hiểu nhầm cũng hợp tình hợp lí. Lẽ nào trách anh ấy được sao?”
Từ Ngọc tức giận phụ họa: “Đúng vậy, anh ấy là công dân nhiệt tình đấy!”
Hà Xuyên Châu bị hỏi tới nghẹn lời, cô đặt điện thoại xuống, cười lạnh với mấy người họ.
Loạn rồi, loạn cả rồi.
Mấy người này đang đứng về phía ai vậy?
Kết hợp thêm mấy video của camera tại lối ra vào nữa là có thể xác định toàn bộ đối tượng từng xuất hiện ở hiện trường gây án.
Ngày 18 tháng 3 là thứ hai, vào buổi trưa, đa số người dân đều đi làm, do vậy số người đi vào khu dân cư rất ít. Ngoại trừ nhân viên giao hàng và nhân viên ship đồ ăn ra, chỉ có mấy người già đưa trẻ con ra ngoài hóng gió.
Mọi người quây kín trước máy tính, nhìn chằm chằm cảnh đang chiếu.
Tốc độ video được chỉnh lên nhanh gấp đôi, mấy người lác đác đi qua camera rồi rẽ vào con đường nhỏ, điều này khiến ai ai cũng bất giác thở phào nhẹ nhõm.
12 giờ 36 phút, nhân viên của nhà hàng xuất hiện. 12 giờ 45 phút, người thanh niên rời khỏi khu dân cư. Mọi việc đều như lời khai cậu ta cung cấp.
Ngoại trừ người này ra, không còn ai khiến họ chú ý.
Từ Ngọc quay đầu nhìn Hà Xuyên Châu, tỏ ra vô cùng tích cực, nhiệt tình, giơ ngón cái về phía màn hình, hùng hổ nói: “Có cần điều tra lại những người này một lượt không?”
Đây chính là cái gọi là huênh hoang.
Từ Ngọc chỉ nói đùa cho có.
Phải là người xuất hiện trước, rời đi sau nhân viên nhà hàng, ở lại hiện trường một lúc mới đủ điều kiện gây án. Không nhiều mục tiêu phù hợp với yêu cầu này.
Mấy người trong đội họ coi như cũng may mắn. Họ vừa tổng kết lại nhiệm vụ của các thành viên xong, Hà Xuyên Châu đã kêu tạm dừng.
Cô đứng sau Từ Ngọc, khom lưng, tay phải đưa ra từ sau vai đối phương, ngoắc tay ra hiệu cho cô ấy zoom cận cảnh.
“Có một người giao đồ ăn, chính là người đi xe điện màu đen ấy, sau khi anh ta đi vào hình như không hề đi ra. Các cô xác nhận lại xem.”
Từ Ngọc lập tức zoom cận cảnh, tìm kiếm thời gian anh chàng giao đồ ăn xuất hiện.
11 giờ 42 phút.
Chỉ khoảng 10 phút sau khi Châu Thác Hàng rời đi.
Hai đồng nghiệp khác cũng điều chỉnh thời gian tới khung đó, nhanh chóng xác nhận lại, một lát sau có người giơ tay báo cáo: “Đã nửa tiếng trôi qua nhưng bên tôi vẫn không xuất hiện bóng dáng cậu ta.”
“Đường bên tôi cũng không có.”
Chẳng bao lâu sau, Từ Ngọc ra sức ấn chuột, một tay còn lại hào hứng đập bàn: “Tôi tìm được rồi, cậu ta vẫn đi ra từ bên này, vào lúc 12 giờ 56 phút. Cũng tức là cậu ta đã ở bên trong tròn 1 tiếng 14 phút.”
Mọi người tới gần, kiểm tra gương mặt phóng to trên màn hình.
Do đối phương đội mũ, cúi đầu, lại mặc áo mùa đông cao cổ nên camera chỉ quay được một góc mặt của cậu ta, không thể nhìn rõ ngũ quan.
Nhưng biển số xe điện đã hiện lên rõ ràng khi cậu ta quay xe.
“A…”
Mọi người đã thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng có thể tạm biệt công cuộc giám sát, kiểm tra camera dài đằng đẵng này. Đồng thời họ cũng có ấn tượng tốt hơn hẳn với Châu Thác Hàng.
Mọi người nghi hoặc có lẽ trước đó Châu Thác Hàng đã biết sơ hở của camera khu dân cư Quảng Nguyên, cho nên mới cố tình lắp một camera không dây vào đầu xe, ngay cả góc độ cũng được chỉnh vô cùng hoàn hảo.
Rất có khả năng phóng viên điều tra Đào Tiên Dũng trước đó đã nói cho anh biết.
Người của đội trưởng Hà quả nhiên đáng tin như cô.
Đương nhiên nếu hôm qua khi bị hỏi, anh có thể lấy ra thứ này thì càng tốt hơn.
Mọi người vội vã rời đi điều tra, đến khi tra ra được thông tin chủ xe, họ lại phát hiện mục tiêu không phù hợp.
Cho dù không nhìn rõ mặt của kẻ tình nghi, nhưng ít nhất họ cũng có thể nhận định đối phương cao khoảng 1m85, dáng người rắn rỏi, săn chắc.
Nhưng chủ xe điện lại là một người thanh niên hơi béo, chỉ cao khoảng 1m75.
Tiến độ công việc gập ghềnh, trắc trở, cộng thêm cơn mệt mỏi sau nhiều ngày thức đêm nhanh chóng xua tan chút niềm vui nho nhỏ trước đó.
Mặt ai nấy cũng sầm sì, hai mắt vô hồn, họ đứng dồn vào một chỗ, khiến nơi này y như động của thần chết.
Chủ xe vừa đẩy cửa đi vào đã chứng kiến cảnh tượng u ám đó, thấy mấy người xuất trình thẻ công tác của mình, anh ta lập tức hoảng sợ, lắp bắp nói: “Xe của tôi… mấy ngày trước tôi cho đồng nghiệp mượn xe. Vợ tôi vừa sinh con, tôi luôn ở nhà với cô ấy. Tôi không có thời gian làm chuyện gì hết! Rốt cuộc cậu ta, cậu ta mang xe tôi đi làm gì?”
Từ Ngọc thấy anh ta sợ tới mức hai tay run lẩy bẩy, cô ấy nghĩ lại, sau đó nở một nụ cười tiêu chuẩn, hỏi: “Anh cho ai mượn?”
Người đàn ông rùng mình trước sự thân thiện của cô ấy, anh ta cúi đầu khai ra tên: “Lưu Quang Dục.”
Anh ta vội giải thích cho bản thân, muốn tách biệt hoàn toàn với Lưu Quang Dục: “Chúng tôi cùng quê, cậu ta không có tiền mua xe điện, chỗ giao đồ trước đó có thể thuê được xe, nhưng về sau cậu ta trả căn nhà đang thuê, nơi giao hàng gần nhà mới không cho thuê xe. Vốn dĩ cậu ta muốn đổi nghề, chuyển sang giao hàng thôi, nhưng nghe nói gần đây tôi không dùng tới xe nên cậu ta đã mượn xe tôi. Cậu ta thuê, thuê nó một tháng, nói là mang đi làm.”
Anh ta thấy biểu cảm trên mặt Từ Ngọc ngày càng cứng ngắc, thậm chí khóe miệng còn nở nụ cười méo mó, làm anh ta sợ tới phát khóc, hỏi: “Tôi, tôi làm vậy cũng là phạm pháp sao cô cảnh sát? Không tới mức đó chứ?”
Từ Ngọc xoa mặt, đè nén những cơ thịt không kiềm chế được xuống, hỏi: “Chữ Quang nào, chữ Dục nào? Anh có cách thức liên lạc với cậu ta, rồi địa chỉ nhà của cậu ta nữa?”
Người đàn ông lập tức gật đầu: “Có, trước đây cậu ta có nói với tôi mình ở đâu, tôi đi tìm lại nhật ký trò chuyện.”
***
Ba mươi phút sau, mấy người Từ Ngọc lái xe tới chỗ ở của Lưu Quang Dục. Họ gõ cửa mấy lần, không ai trả lời, sau khi chủ nhà tới mở cửa, họ phát hiện bên trong đã không có ai ở.
Căn nhà rộng hơn 30m vuông, dưới đất toàn là túi đồ đủ màu sắc, trên bàn còn có mấy hộp mì đã dùng.
Trong nhà không có giường, chỉ có một tấm pallet kê dưới đất. Tủ quần áo đơn giản hé mở, bên treo mấy bộ quần áo cũ.
Từ Ngọc đi ra ban công, phát hiện Lưu Quang Dục lại nuôi một đống cây ở đây. Chậu trồng hoa không phải chậu hoa thật sự mà chỉ là những thùng xốp hoặc đồ đựng nhặt về, nhưng chậu nào cũng đầy ắp cây cỏ. Do lâu ngày không được tưới nước nên lá cây đều khô héo.
Ngoại trừ một cây dâu đã ra quả ra, Từ Ngọc không biết những cây khác là gì, một đồng nghiệp đi tới, chỉ vào từng cây nói: “Đây là ớt đỏ Capsicum Annuum, đây là hoa giấy. Đừng thấy nó trơ trọi mà nghĩ đã chết, tưới nước đều đều một khoảng thời gian nữa là nó sống lại ngay. Cây này khá giống cà chua bi. Haiz, đáng tiếc, quả dâu khó lắm mới ra lại bị thối rồi.”
Từ Ngọc tìm một nơi yên tĩnh gọi cho Hà Xuyên Châu. Sau khi cuộc gọi được kết nối, cô ấy không hề giữ hình tượng, ngồi xổm ở bậc thang, vò đầu báo cáo.
“Đội trưởng Hà, có một tin tốt. Có lẽ chúng tôi tìm được chính chủ rồi, kẻ tình nghi tên Lưu Quang Dục, năm nay 26 tuổi, người thành phố C. Hiện tại công việc chính là giao đồ ăn.” Từ Ngọc khổ sở nói: “Còn một tin xấu là có thể anh ta đã bỏ chạy.”
40 phút sau, Hà Xuyên Châu tới hiện trường.
Cô nhìn mặt đất bừa bộn, nhíu mày hỏi: “Các cô lục tung lên à?”
Từ Ngọc không nhận được cái oan này, cô ấy nói: “Chúng tôi là người như thế sao? Vốn dĩ nó đã thế này rồi.”
Họ đã kiểm tra lại toàn bộ căn phòng, ngoại trừ rác ra thì chỉ còn những đồ sinh hoạt hàng ngày, không phát hiện ra manh mối nào.
Từ Ngọc nói: “Trong nhà không để lại đồ vật gì quý giá. Chắc Lưu Quang Dục chỉ mang tài sản chủ yếu và ít quần áo đi thôi.”
Dường như Lưu Quang Dục chỉ sống tạm bợ ở nơi này, có thể rời đi bất cứ lúc nào, do vậy anh ta mới không để lại dấu vết gì đặc biệt.
Ngoại trừ trồng ít rau cỏ, hoa lá ra, không thấy anh ta có sở thích nào khác. Căn nhà không được dọn dẹp sạch sẽ, nhưng anh ta cũng không uống rượu, hút thuốc, ăn vặt.
Quần áo để lại trông có vẻ khá cũ, hơn nữa còn rộng hơn dáng người anh ta nhiều, không biết do anh ta đã mặc nhiều quá nên vậy hay đây vốn dĩ là đồ second hand mà anh ta mua.
Anh ta sống rất tiết kiệm, ngay cả đôi dép tông bị anh ta vứt ở đầu giường cũng có dấu hiệu từng chắp vá.
Hà Xuyên Châu đi tới trước bàn gỗ duy nhất trong phòng, kéo ngăn tủ ra, phát hiện bên trong có một xấp giấy quảng cáo đủ màu sắc, đa số đều là giấy Lưu Quang Dục tiện tay vứt vào.
Cô lấy ra xem từng tờ một.
Đối với rất nhiều người, thành phố A cũng giống như xấp giấy quảng cáo này, tràn ngập màu sắc, ẩn chứa vô vàn cám dỗ. Nhưng đối với một số người, họ lại thấy nó rất khó để hòa nhập, khô khan, xa xôi. Nó đã dùng sự phồn hoa, thác loạn, tiêu khiển của mình để ngăn cách họ ở bên ngoài.
Từ Ngọc đi theo sau cô, cô ấy giở sổ ghi chép ra, tường thuật lại: “Lưu Quang Dục sống rất túng quẫn. Chủ của xe điện là bạn của anh ta, cũng là người thành phố C giống anh ta, trước đây hai người họ là bạn học cấp hai. Chủ xe đã tới thành phố A vào năm năm trước, về sau nghe nói Lưu Quang Dục cũng muốn tới đây làm việc nên đã nói với anh ta nơi này cũng được, thế là năm kia, chắc tháng 8 năm 2017, Lưu Quang Dục cũng ra ngoài này. Anh ta luôn làm việc có trách nhiệm, chủ yếu là mấy việc giao đồ ăn, làm chân chạy vặt, mặc dù vất vả nhưng cũng có thể kiếm được cơm ăn. Anh ta không có bất kỳ qua lại nào trong cuộc sống của Đào Tiên Dũng, theo lý mà nói anh ta không có động cơ giết Đào Tiên Dũng.”
Hà Xuyên Châu gật đầu, không phủ nhận.
Từ Ngọc thấy cô chăm chú đọc tờ quảng cáo trong tay, cô ấy cũng đi tới nhìn, không phát hiện ra điểm nào bất thường, do vậy đã nghi hoặc hỏi: “Đội trưởng Hà, thứ này có vấn đề sao?”
Hà Xuyên Châu liếc nhìn tờ quảng cáo, sau đó rút một tờ khác ra, giơ trước mắt Từ Ngọc: “Vấn đề cũng không lớn lắm. Tất cả địa chỉ công ty quảng cáo đều gần trung tâm thương mại phía trước, có lẽ khi Lưu Quang Dục đi giao đồ ăn qua đó đã nhận được chúng. Chỉ có địa chỉ tờ quảng cáo này là gần đại học A, cách đại học A khoảng 20km.”
Hà Xuyên Châu lục tìm một lúc, lại rút ra một tờ: “Còn là hai tờ, thời gian diễn ra hoạt động khác nhau.”
Một tờ là quảng cáo khai xuân năm 2018, tờ còn lại là quảng cáo back to school vào tháng 9 năm ngoái.
“Hả?” Từ Ngọc nhớ lại, gật đầu nói: “Phải rồi, nghe nói trước đây anh ta giao đồ ăn gần đại học A. Kết quả ba tháng chủ nhà tăng giá nhà lên hai lần, anh ta không thuê nổi nên đã chuyển tới đây. Chắc tiện tay mang nó tới chăng?”
Hà Xuyên Châu cười hỏi: “Lúc cô chuyển nhà còn cố tình đóng gói hai tờ quảng cáo này theo sao?”
Từ Ngọc: “Hả?”
Cô ấy nhận lấy tờ quảng cáo, đọc từ đầu tới cuối.
Đây là cửa hàng sách cũ gần trường đại học A, đồng thời cũng là nơi bán đồ văn phòng phẩm và một ít dụng cụ thể dục. Từ những lời quảng cáo bên trên có thể thấy có lẽ là một đàn chị tốt nghiệp đại học A mở.
Thiết kế giao diện không có gì đặc biệt, ảnh nền tờ quảng cáo là một bóng nữ sinh đang đọc sách.
Hà Xuyên Châu kiểm tra lại căn phòng một vòng, xác nhận không có phát hiện nào khác cô mới lấy điện thoại ra nhìn màn hình, nói: “Sắp xếp lại đồ đạc có ích, mang về cục rồi nói sau.”
***
Anh Hoàng đã cho người đi xin phép điều tra tài liệu liên quan tới Lưu Quang Dục, lúc này trong văn phòng không có ai.
Hà Xuyên Châu ngồi xuống chỗ ngồi, dùng điện thoại quét mã QR trên tờ quảng cáo.
Thiệu Trí Tên đi qua chỗ cô mấy lần, có lẽ đã thật sự không nhịn nổi nữa nên cậu dè dặt cúi đầu hỏi: “Đội trưởng Hà, cô có cần đi xem anh Châu không?”
Hà Xuyên Châu sững sờ, mãi sau mới hiểu, cô kinh ngạc nói: “Anh ta vẫn ở đó sao?”
Thiệu Trí Tân: “Còn gì nữa!”
Anh Hoàng ở bên kia nghe thấy lập tức càm ràm: “Không phải cô bảo anh ta ở lại sao?”
Hà Xuyên Châu cảm thấy kỳ lạ: “Tôi bảo anh ta ở lại lúc nào?”
“Tôi còn nghe thấy!” Anh Hoàng thấy bất công cho Châu Thác Hàng, nghiêm túc khiển trách: “Hà Xuyên Châu, cô quá đáng rồi đấy!”
Nói rồi anh ấy quay lưng lại, nghiêng mặt đi, lông mày nhếch lên trên, dạt dào tình cảm nói: “Đợi tôi.”
Hà Xuyên Châu: “??”
Từ Ngọc lập tức đi tới cạnh anh ấy, bày ra dáng vẻ tương tự, chớp mắt, lẳng lơ nói: “Đợi tôi.”
Hà Xuyên Châu cảm thấy gân xanh trên trán mình đang bay nhảy.
Anh Hoàng chơi vẫn chưa chán, gọi thêm người nữa: “Trí Tân, cậu cũng tới làm lại đi.”
Thiệu Trí Tân đã tìm được cả tông giọng phù hợp, bị Hà Xuyên Châu uy hiếp lườm một cái, cậu ấy lập tức run sợ, ngoan ngoãn đứng ra sau.
Từ Ngọc khinh thường: “Đúng là thỏ đế.”
Thiệu Trí Tân không hiểu cô ấy sống tới hôm nay kiểu gì.
Nhưng Từ Ngọc là người chuyên tiếp khách, cậu thì đâu phải? Cậu chỉ là một cây đinh nhỏ, trước mắt còn chưa được đóng chắc, sao dám tạo phản?
Hà Xuyên Châu bị cảnh người ca kẻ xướng của hai người kia chọc cười: “Ý tôi nói là bảo anh ta đợi tôi làm việc xong, sau đó sắp xếp thời gian gặp. Sao tôi có thể phá được một vụ án trong mấy tiếng đồng hồ chứ?”
“Vậy cũng đâu phải không có.” Anh Hoàng kỳ quái nói: “Hơn nữa người ta cũng không phải cảnh sát. Cô chỉ nói một câu như vậy, anh ấy hiểu nhầm cũng hợp tình hợp lí. Lẽ nào trách anh ấy được sao?”
Từ Ngọc tức giận phụ họa: “Đúng vậy, anh ấy là công dân nhiệt tình đấy!”
Hà Xuyên Châu bị hỏi tới nghẹn lời, cô đặt điện thoại xuống, cười lạnh với mấy người họ.
Loạn rồi, loạn cả rồi.
Mấy người này đang đứng về phía ai vậy?