Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 6
Ái nghe tiếng con Mận nhắc tới tên Bảo Nam đột ngột bình tĩnh trở lại. Con Mận vuốt ngực cho Ái mà nước mắt nó cũng chảy vòng quanh. Nó nghèn nghẹn: mợ ơi! Mợ đừng doạ con sợ! Mợ bình tĩnh đi. Cậu Bảo Nam ngoan lắm! Mợ mau khoẻ lại còn chơi với cậu nhỏ.
Ái lặng thinh. Cảm giác muốn nôn ói cũng từ từ mà được kiểm soát.
Con Mận đỡ mợ Ái nằm xuống giường: mợ mau nằm nghỉ đi. Con xuống bếp nấu nước xông cho mợ. bà dặn mợ phải tắm rửa sạch sẽ và xông thường xuyên cho mau khoẻ lại. Con nghe người ta nói lá xông của dân tộc này tốt cho bà đẻ lắm mợ ạ! Mợ đúng là tốt phước. Ngay cả mợ cả cùng yêu quý và chăm sóc mợ chu đáo chứ con thấy nhiều nhà vợ hai không được sướng như mợ đâu.
Hai dòng nước mắt ấm nóng trào ra khoé mắt mợ Ái rơi xuống chiếu. Con Mận lắp bắp: mợ, mợ làm sao thế ạ? Mợ có đau ở đâu hay không?
Ái không đáp. Ánh mắt vô hồn nhìn thẳng lên trần nhà. Môi Ái mấp máy khẽ gọi: Bảo... Nam!
Đôi mắt kia từ từ khép lại!
Con Mận đứng nhìn mợ Ái mắt thì lèm nhèm nước, môi thì khẽ nhếch cười rồi gọi tên cậu nhỏ Bảo Nam. Nó nhíu mày tự nhủ: chắc mợ đẻ cậu nhỏ đau lắm nên mới khóc.
Nó nhanh chân bước ra ngoài đóng cửa tránh làm phiền mợ Ái nghỉ ngơi. Thằng Hận nhanh tay chốt cửa lại rồi đứng nghiêm trang một bên tựa mấy anh cảnh vệ. Con Mận chu cái mỏ: gớm! Làm cái gì mà anh phải chốt cửa chặt thế?
Thằng Hận liếc ánh mắt nhìn xung quanh rồi đáp: Mận không nghe người ta nói đàn bà đẻ dữ cho chó đẻ à? Mợ Duyên dặn tao đứng đây canh cửa tránh lúc mợ Ái lên cơn dữ lại cắn người khác.
Con Mận bĩu môi: cứ làm quá lên, mợ Ái hiền như bụt ấy. Em vừa đút mợ ấy uống hết chén thuốc xong. Mà mợ Duyên lần trước đẻ có dữ dằn gì đâu. Em thấy bà đâu bắt nhốt mợ lại như mợ Ái?
- Mày thì biết cái gì? Mau đi làm việc đi. Ở đây lải nhải rồi mợ Duyên thấy lại phạt bây giờ?
Con Mận nghe nhắc tới tên mợ Duyên lập tức rùng mình.
Tiếng mợ Duyên quát lớn: con Mận, mày ngủ trong ấy đấy à? Mau xuống nấu nước lá xông người cho mợ Ái.
Con Mận vội vã co cẳng mà chạy. Miệng nó léo nhéo: bà đẻ dữ như chó đẻ mà có người còn dữ hơn cả mợ Ái.
Trong phòng, Ái bỗng dưng mở trừng đôi mắt. Cô cứ nằm im như thế không chớp mắt nhìn lên trần nhà. Bao nhiêu hình ảnh đêm qua hiện về trước mắt Ái. Từng câu nói của bà Phú và Duyên làm Ái phải kinh sợ. Hoá ra bản thân Ái chính là một quân cờ trong tay họ. Ái vì nhẹ dạ mới dễ siêu lòng và đắm chìm trong cái gọi là tình yêu, là chân lý cuộc đời với Phú trong khi anh ta coi cô chính là công cụ sinh sản. Chính xác hơn họ buộc phải dựa vào cô để sinh đứa bé gái nhằm luyện bùa hộ mệnh và di cung hoán mệnh cho hắn. Cô thực sự quá đau đớn và kinh sợ trước hành động ác đức của gia đình bà Phú. Bởi họ đang tâm không kể tình thân mà ra tay với chính đứa con ruột thịt của mình hòng đạt được mục đích.
Nước mắt Ái lại lần nữa trào ra rơi trượt theo gò má thành từng giọt rơi xuống giường. Cô bỗng bật cười khanh khách. Trong đầu cô bấy giờ lại hận bọn họ tới tận xương tuỷ. Cô điên cuồng gào thét rồi tự đập đầu mình vào cạnh giường. Bỗng nhiên tiếng hét chói tai vang lên ngay cạnh giường khiến cô đứng sững người lại. Một giọng nói the thé vang lên: trả thù! Phải trả thù.
Cô hoảng hốt nhìn quanh quẩn trong phòng nhưng không thấy gì cả. Cô sực nhớ tới câu nói của người phụ nữ tên Diệp Linh Em từng nhắc cô trả thù. Cô lẩm bẩm: đúng rồi! Không thể chết! Mình không thể chết! Phải trả thù. Phải bảo vệ con của mình.
Ái nhìn quanh quẩn: Bảo Nam...Bảo Nam đâu? Con đâu? Con tôi đâu rồi?
Cô lao ra cửa đấm tay vào cửa rầm rầm và gọi: thả tôi ra. Mấy người mau thả tôi ra. Trả con cho tôi. Mau trả lại con cho tôi.
Thằng Hận nghe tiếng mợ Ái đập cửa và gào thét thì đứng ngồi không yên. Nó đi qua đi lại liên tục trước cửa phòng rồi lên tiếng trấn an: mợ Ái. Mợ mau bình tĩnh đi. Mợ cứ nằm trong ấy mà nghỉ ngơi. Khi nào mợ khoẻ lại bà sẽ đưa cậu Bảo Nam đến cho mợ.
Ái nghiến răng ken két. Thằng Hận nghe thấy mà nổi cả da gà. Nó khẽ rùng mình: khiếp thật! Đàn bà đẻ quả nhiên là dữ.
Phía đằng xa Phú và Duyên đang bước lại gần. Thằng Hận nhìn thấy vội chạy tới bẩm chuyện: bẩm cậu và mợ, mợ Duyên bị sao ấy. Mợ hò hét này giờ rồi còn nghiến răng ken két. Con đứng ngoài nghe mà da gà da vịt nổi hết cả lên rồi.
Phú đưa anh mắt nhìn Duyên: không lẽ điên rồi sao?
Duyên tiến lại gần khe cửa nheo mắt nhìn vào trong phòng. Ái đang ngồi dưới đất. Hai tay Ái đang ra sức cào cấu lên người lên mặt. Duyên thầm nhủ: nhanh thật! Thuốc này quả nhiên công hiệu. Không uổng công tao tăng gấp đôi liều lượng cho mày uống.
Cô ta nhếch mép cười mỉa mai: định làm bà Phú ư? Mày còn xanh và non lắm. Trái cây chín ép thường không ngọt đâu cưng.
Duyên lên tiếng: mình này, em Ái đúng là bị điên thật rồi. Thảo nào nửa đêm em ấy lại vác bụng mà chạy khỏi nhà. Cũng may mẹ tìm ra em ấy sớm chứ không Bảo Nam cũng không có mạng mà về nhà làm cậu ba.
Phú tiến lại gần cánh cửa toan mở ra thì Duyên nắm lấy tay chồng ngăn lại: anh cẩn thận. Em ấy giờ không phải người bình thường. Anh chờ thư thư vài bữa rồi tính.
Duyên quay ra dặn dò thằng Hận: mợ Ái đúng là bị bệnh điên. Chuyện này mày mà làm lộ ra ngoài làm mất mặt gia đình thì đừng có trách.
Thằng Hận vội vã đưa tay lên che miệng lại gật đầu: con biết rồi mợ ạ! Con sẽ giữ kín miệng lại.
Mợ Duyên khoác tay Phú đi về phòng. Mợ không quên dặn dò: mày phải canh mợ Ái cho cẩn thận, đừng để mợ ấy mở cửa chạy lung tung rồi không bắt được lại nghe không?
Thằng Hận gật đầu như búa bổ: vâng! Mợ yên tâm là con sẽ cẩn thận ạ!
Hai vợ chồng Phú vào tới Phòng Duyên quét ánh mắt hình lưỡi giáo về phía Phú: sao? Vẫn thương hoa tiếc ngọc sao?
Phú gãi đầu: thương cái gì một con điên lại còn bị mất trinh? Nếu mà mẹ không ép tôi phải làm nó có bầu thì loại gái nhơ bẩn ấy còn lâu tôi mới mó tới.
- Gớm! Thế ai ngày ngày trồng cây si trước cổng trường con Ái học thế? Cái tính nết anh tôi còn lạ sao?
- Tại thầy Lý nói người cần tìm đang ở trong đó nên tôi ngày nào cũng phải canh cái cổng trường ấy tìm kiếm còn gì nữa. Vả lại tôi làm vậy vì ai?
- vì cái khúc đuôi thừa phía dưới của anh chứ vì cái gì?
- Sai! Là vì mợ! Nếu tôi không qua tuổi 30 như lời nguyền thì mợ sẽ goá chồng. Mợ tuổi xuân phơi phới thế này lại chịu cảnh goá bụa hay sao?
Duyên sững người rồi thở dài: rốt cuộc là dòng tộc nhà anh trúng cái lời nguyền quỷ quái gì vậy? Thực tình biết sớm tôi đã không về làm vợ anh.
Phú bĩu môi: 8 tuổi đã nhơn nhơn theo tôi. 13 tuổi đã leo lên giường đàn ông làm tình. Mợ tưởng mợ danh giá lắm ấy. Tôi mà không lấy mợ thì xem mợ vác cái bụng ấy đi đâu mà lấy chồng?
Duyên tức giận tím tái cả mặt: anh...đồ khốn này. Chính anh dụ tôi chứ mình tôi làm được sao? Mà chẳng phải cũng tại dòng tộc nhà anh chết sớm nên buộc phải lấy vợ sớm còn sinh con nối dõi đó sao? Tôi về làm vợ anh sinh liền cho anh hai thằng con trai. anh đã là chồng tôi thì đừng mơ tưởng tới con đàn bà nào khác.
Duyên nói rồi đưa bàn tay mình lên cười tủm: bàn tay con này mới bóp chết 3 cái thai lạc giống của anh thôi. Nếu còn thì tôi không ngại bóp thêm vài cái nữa.
Duyên liếc ánh mắt cay độc về phía Phú nói tiếp: còn cái ngữ mấy con đàn bà trắc nết anh qua lại thì tôi sẽ biến nó thành đĩ để hàng ngàn thằng đàn ông giày xéo. Tôi sẽ không ngoại lệ bất cứ một con nào. Kể cả con Ái điên khùng kia cũng vậy. Chỉ cần nó sinh được đứa con gái để hoán mệnh cho anh xong tôi lập tức ném nó cho nhà chứa.
- Thầy Lý nói cô ta phải còn sống, cô ta chết thì không có lợi cho chúng ta.
- Thương à? Thương con vợ bé điên à?
Duyên nói rồi ngửa cổ cười ha hả: anh đừng tưởng tôi không biết anh nghĩ gì. Tôi thu xếp cho nó uống thuốc bổ rồi. Nó cũng được hầu tắm rửa xông háng sạch sẽ để chuẩn bị mang bầu tiếp. Anh cứ đợi mà hưởng đi. Từ nay chúng ta không ngủ chung, anh cũng không được phép ra ngoài tìm đàn bà, cố gắng giữ sức mà làm nó có bầu càng sớm càng tốt.
Duyên nói xong liền bước ra ngoài bỏ mặc Phú trong phòng. Phú khẽ nhếch mép cười nhạt rồi ngã người lên giường nằm nghỉ ngơi. Phú lấy Duyên từ khi mới 16 tuổi. Bà Phú vốn chỉ sinh được duy nhất một người con trai là anh thì bố anh đột ngột qua đời. Cái chết của ông Phú là cái chết ám ảnh mà tới giờ khi sự việc đã qua đi hơn 20 năm Phú vẫn còn bị ám ảnh.
Ngày hôm ấy như thường Lệ, Phú lè nhè bắt nạt bà vú rồi chạy đi tìm bố. Phú mở cửa phòng nhưng cửa lại chốt bên trong. Trong phòng có tiếng rên khe khẽ. Phú nghĩ ông Phú bị đau nên đập cửa: bố! Bố mau mở cửa cho con.
Ông Phú không hề đáp lại. Phú lắng tai nghe chỉ thấy tiếng rên rỉ càng lúc càng to. Phú lập tức chạy đi tìm mẹ.
Bà Phú lao tới rồi cũng hốt hoảng không khác gì con trai. Bà hô lớn: tụi bay đâu, mau phá cửa cho bà. Ông khoá trái cửa mất rồi.
Mấy người làm lập tức lao vào đạp tung cánh cửa rồi ập vào trong phòng.
Ông Phú đang trần truồng bò trên đất. Khắp người ngợm ông rướm đầy máu tươi.
Ai nhìn thấy cũng đều kinh sợ. Mấy con sen thấy thế vội vã che mặt hét toáng lên chạy ra ngoài. Bà Phú lao tới gầm lên: ông làm cái trò gì thế này?
Ông Phú ngước ánh mắt nhìn về bà Phú. Ông điên cuồng lao tới ôm lấy vợ rồi cắn xé. Bộ quần áo bà Phú mặc trên người bị ông xé toạc ra nhanh chóng. Bà Phú la oai oái: tụi bay mau giữ ông lại cho bà. Ông bị điên rồi.
Mấy người làm lập tức lao vào ôm lấy ông Phú. Ông to khoẻ lên vùng vẫy mạnh mẽ khiến bọn người làm bị đổ rạp ra đất. Ông nhào tới bà Phú lần nữa. Bà Phú hoảng loạn cầm cái bình gốm ném về phía ông. Chiếc bình gốm vỡ vụn. Ông không màng cứ chân trần dẫm lên mảnh vỡ mà lao tới vợ. Máu từ bàn chân ông tuôn ra theo bước chân ông quét xuống sàn. Bọn người làm lao vào kẻ ôm người giữ, kẻ khoá tay, kẻ cumg chân mới ngăn không cho ông chủ nhào tới chỗ bà chủ.
Bà Phú thất kinh: mau, mau trói ông lại cho bà.
Sợi dây thừng được quấn quanh người ông Phú nhiều vòng khiến ông không tài nào nhúc nhích và giãy đạp được nữa. Ông trợn mắt nhìn bà Phú tới mức rớt dãi trong miệng chảy trào cả ra ngoài.
Phú đứng yên trong góc nhà nhìn cảnh tượng kinh sợ ấy mà không dám lên tiếng. Bọn người làm vội vã hỏi: bà chủ, ông bị ma nhập rồi. Bà phải mời thầy về bắt ma giải tà cho ông đi bà. Con sợ cứ thế này ông bị con ma vật chết mất.
Bà Phú sửa lại quần áo trên người chỉ tay ra cửa mà nói lớn: mau, mau tìm thầy Mùi đến ngay cho bà. Cứ bảo ông bị ma nhập rồi rước thầy tới ngay.
Bà Phú sai người dọn dẹp lại căn phòng. Hai người làm đứng canh hai bên ông Phú đang bị trói chặt vào cột nhà. Ông bỗng ngoác cái miệng ra cười khanh khách. Giọng cười của ông man rợ khiến cho ai nấy nghe trúng không khỏi kinh sợ mà rùng mình. Phú bấy giờ khóc toáng lên. Ông Phú dừng lại rồi trừng mắt nhìn về phía con trai. Ông cố ngoác to cái miệng rồi thè cái lưỡi đỏ lòm nhơm nhớp máu kia ra ngoài. Phú sợ quá lùi sát lại bờ tường tính chạy ngược ra ngoài thì đụng trúng bà Phú. Bà sai con sen đưa Phú ra ngoài nhưng Phú nhất định không đi mà cứ ôm khư khư bà Phú. Bà bất lật kéo con trai lại an ủi: không sao đâu con. Con đừng sợ.
- Nhưng...nhưng bố bị sao thế mẹ? Con sợ.. con sợ lắm!
- Không sao! Bố bị trúng thuốc. Giờ mẹ mời thầy Mùi tới giải độc cho bố là sẽ không sao.
Bà Phú chờ mãi không thấy thầy Mùi xuất hiện. Ông Phú lại bắt đầu kêu gào và rên rỉ. Bà Phú bất lực khi nhìn chồng mình đang nghiến răng nghiến lợi cố sức thoát khỏi sợi dây trói. Hình như ông không còn nhận ra những người xung quanh. Ông bắt đầu nhích người từng khúc. Dường như trong cơ thể ông có một thú gì đó đang gặm nhấm. Ông đau đớn tới mồ hôi túa ra. Ánh mắt ông nhìn về phía bà đầy căm hận. Đôi mắt ấy bỗng dưng lại đột ngột ôn nhu. Bà hơi chột dạ: chuyện gì vậy? Sao giờ ông ấy lại thay đổi nhanh chóng thế kia?
Ông bỗng cất tiếng nói: mình ơi! Tôi muốn mình. Mình mau cho tôi đi. Tôi sắp không chịu đựng được nữa rồi.
Bà Phú rùng mình nghĩ tới hành động ban nãy của ông Phú. Ông chính là đã cố nhào tới đòi hỏi bà ngay trước mặt mọi người.
Bà chau mày, gương mặt đầy lo lắng: thầy Mùi đến chưa? Sao hôm nay tụi nó đi lâu thế? Mau chạy đi xem thầy đâu cho bà.
Một người ở chạy vội ra ngoài. Trong phòng bấy giờ còn lại một người làm và ba người nhà bà Phú. Ông Phú đột ngột thè cái lưỡi ra thở hổn hển rồi khẽ nói: đói quá quá! Mình ơi! Tôi đói quá! Mau lấy dao cắt thịt cho tôi đi.
Bà Phú rơi nước mắt động viên: mình chờ thầy Mùi tới. Chỉ một chút nữa thôi.
Ông Phú trợn mắt lên quát lớn: mau lên, mang dao lên cắt thịt cho tôi. Tôi đói!
Đôi mắt ông Phú trợn ngược và đỏ ngàu là hình ảnh Phú bị ám ảnh nhất. Ông đột ngột lấy răng cắn lấy lưỡi của mình. Bà Phú nhào vào hô lên: đừng, mình đừng cắn lưỡi. Mình sẽ chết đó.
Bà gào lên: thầy Mùi ơi! Thầy ở đâu mau tới giúp gia đình con.
Ông Phú dường như không nghe thấy lời bà Phú. Ông ra sức nghiến hàm răng của mình. Bà Phú bí quá vơ luôn cái gậy đập thẳng vào gáy ông với mục đích làm cho ông bất tỉnh nhân sự chờ thầy Mùi tới giúp. Cú đánh của bà Phú khá mạnh và quả nhiên ông Phú bị bất tỉnh gục đầu về phía trước. Bà nhào lại ôm lấy chồng: em xin lỗi mình. Mình đừng giận em. Em đúng là hết cách rồi.
Ông Phú bỗng ngóc cái đầu lên ngoạm một miếng trên tay bà Phú mà cắn. Bà Phú bị chồng cắn bất ngờ tới mức không kịp phản ứng. Lúc quá đau mới sực tỉnh táo lại thì ông đã ngon lành nhai miếng thịt trong miệng. Máu của bà thấm ra mép ông vô cùng đáng sợ.
Phú bấy giờ hét lên: mẹ...bố ăn thịt mẹ.
Ông Phú vẫn ngon lành nhai nhồm nhoàm. Ông đắc ý: ngon quá! Thịt ngon quá! Tôi thèm! Mau cho tôi.
Bà Phú hoảng hồn ôm lấy cánh tay vừa bị chồng cắn mất một miếng đau đớn kêu lên: ông..,ông điên rồi!
Ông lắc lư cái đầu, mắt vẫn trợn trừng lên không chớp rồi cười khằng khặc: nó...nó...ăn thịt tôi.
Ái lặng thinh. Cảm giác muốn nôn ói cũng từ từ mà được kiểm soát.
Con Mận đỡ mợ Ái nằm xuống giường: mợ mau nằm nghỉ đi. Con xuống bếp nấu nước xông cho mợ. bà dặn mợ phải tắm rửa sạch sẽ và xông thường xuyên cho mau khoẻ lại. Con nghe người ta nói lá xông của dân tộc này tốt cho bà đẻ lắm mợ ạ! Mợ đúng là tốt phước. Ngay cả mợ cả cùng yêu quý và chăm sóc mợ chu đáo chứ con thấy nhiều nhà vợ hai không được sướng như mợ đâu.
Hai dòng nước mắt ấm nóng trào ra khoé mắt mợ Ái rơi xuống chiếu. Con Mận lắp bắp: mợ, mợ làm sao thế ạ? Mợ có đau ở đâu hay không?
Ái không đáp. Ánh mắt vô hồn nhìn thẳng lên trần nhà. Môi Ái mấp máy khẽ gọi: Bảo... Nam!
Đôi mắt kia từ từ khép lại!
Con Mận đứng nhìn mợ Ái mắt thì lèm nhèm nước, môi thì khẽ nhếch cười rồi gọi tên cậu nhỏ Bảo Nam. Nó nhíu mày tự nhủ: chắc mợ đẻ cậu nhỏ đau lắm nên mới khóc.
Nó nhanh chân bước ra ngoài đóng cửa tránh làm phiền mợ Ái nghỉ ngơi. Thằng Hận nhanh tay chốt cửa lại rồi đứng nghiêm trang một bên tựa mấy anh cảnh vệ. Con Mận chu cái mỏ: gớm! Làm cái gì mà anh phải chốt cửa chặt thế?
Thằng Hận liếc ánh mắt nhìn xung quanh rồi đáp: Mận không nghe người ta nói đàn bà đẻ dữ cho chó đẻ à? Mợ Duyên dặn tao đứng đây canh cửa tránh lúc mợ Ái lên cơn dữ lại cắn người khác.
Con Mận bĩu môi: cứ làm quá lên, mợ Ái hiền như bụt ấy. Em vừa đút mợ ấy uống hết chén thuốc xong. Mà mợ Duyên lần trước đẻ có dữ dằn gì đâu. Em thấy bà đâu bắt nhốt mợ lại như mợ Ái?
- Mày thì biết cái gì? Mau đi làm việc đi. Ở đây lải nhải rồi mợ Duyên thấy lại phạt bây giờ?
Con Mận nghe nhắc tới tên mợ Duyên lập tức rùng mình.
Tiếng mợ Duyên quát lớn: con Mận, mày ngủ trong ấy đấy à? Mau xuống nấu nước lá xông người cho mợ Ái.
Con Mận vội vã co cẳng mà chạy. Miệng nó léo nhéo: bà đẻ dữ như chó đẻ mà có người còn dữ hơn cả mợ Ái.
Trong phòng, Ái bỗng dưng mở trừng đôi mắt. Cô cứ nằm im như thế không chớp mắt nhìn lên trần nhà. Bao nhiêu hình ảnh đêm qua hiện về trước mắt Ái. Từng câu nói của bà Phú và Duyên làm Ái phải kinh sợ. Hoá ra bản thân Ái chính là một quân cờ trong tay họ. Ái vì nhẹ dạ mới dễ siêu lòng và đắm chìm trong cái gọi là tình yêu, là chân lý cuộc đời với Phú trong khi anh ta coi cô chính là công cụ sinh sản. Chính xác hơn họ buộc phải dựa vào cô để sinh đứa bé gái nhằm luyện bùa hộ mệnh và di cung hoán mệnh cho hắn. Cô thực sự quá đau đớn và kinh sợ trước hành động ác đức của gia đình bà Phú. Bởi họ đang tâm không kể tình thân mà ra tay với chính đứa con ruột thịt của mình hòng đạt được mục đích.
Nước mắt Ái lại lần nữa trào ra rơi trượt theo gò má thành từng giọt rơi xuống giường. Cô bỗng bật cười khanh khách. Trong đầu cô bấy giờ lại hận bọn họ tới tận xương tuỷ. Cô điên cuồng gào thét rồi tự đập đầu mình vào cạnh giường. Bỗng nhiên tiếng hét chói tai vang lên ngay cạnh giường khiến cô đứng sững người lại. Một giọng nói the thé vang lên: trả thù! Phải trả thù.
Cô hoảng hốt nhìn quanh quẩn trong phòng nhưng không thấy gì cả. Cô sực nhớ tới câu nói của người phụ nữ tên Diệp Linh Em từng nhắc cô trả thù. Cô lẩm bẩm: đúng rồi! Không thể chết! Mình không thể chết! Phải trả thù. Phải bảo vệ con của mình.
Ái nhìn quanh quẩn: Bảo Nam...Bảo Nam đâu? Con đâu? Con tôi đâu rồi?
Cô lao ra cửa đấm tay vào cửa rầm rầm và gọi: thả tôi ra. Mấy người mau thả tôi ra. Trả con cho tôi. Mau trả lại con cho tôi.
Thằng Hận nghe tiếng mợ Ái đập cửa và gào thét thì đứng ngồi không yên. Nó đi qua đi lại liên tục trước cửa phòng rồi lên tiếng trấn an: mợ Ái. Mợ mau bình tĩnh đi. Mợ cứ nằm trong ấy mà nghỉ ngơi. Khi nào mợ khoẻ lại bà sẽ đưa cậu Bảo Nam đến cho mợ.
Ái nghiến răng ken két. Thằng Hận nghe thấy mà nổi cả da gà. Nó khẽ rùng mình: khiếp thật! Đàn bà đẻ quả nhiên là dữ.
Phía đằng xa Phú và Duyên đang bước lại gần. Thằng Hận nhìn thấy vội chạy tới bẩm chuyện: bẩm cậu và mợ, mợ Duyên bị sao ấy. Mợ hò hét này giờ rồi còn nghiến răng ken két. Con đứng ngoài nghe mà da gà da vịt nổi hết cả lên rồi.
Phú đưa anh mắt nhìn Duyên: không lẽ điên rồi sao?
Duyên tiến lại gần khe cửa nheo mắt nhìn vào trong phòng. Ái đang ngồi dưới đất. Hai tay Ái đang ra sức cào cấu lên người lên mặt. Duyên thầm nhủ: nhanh thật! Thuốc này quả nhiên công hiệu. Không uổng công tao tăng gấp đôi liều lượng cho mày uống.
Cô ta nhếch mép cười mỉa mai: định làm bà Phú ư? Mày còn xanh và non lắm. Trái cây chín ép thường không ngọt đâu cưng.
Duyên lên tiếng: mình này, em Ái đúng là bị điên thật rồi. Thảo nào nửa đêm em ấy lại vác bụng mà chạy khỏi nhà. Cũng may mẹ tìm ra em ấy sớm chứ không Bảo Nam cũng không có mạng mà về nhà làm cậu ba.
Phú tiến lại gần cánh cửa toan mở ra thì Duyên nắm lấy tay chồng ngăn lại: anh cẩn thận. Em ấy giờ không phải người bình thường. Anh chờ thư thư vài bữa rồi tính.
Duyên quay ra dặn dò thằng Hận: mợ Ái đúng là bị bệnh điên. Chuyện này mày mà làm lộ ra ngoài làm mất mặt gia đình thì đừng có trách.
Thằng Hận vội vã đưa tay lên che miệng lại gật đầu: con biết rồi mợ ạ! Con sẽ giữ kín miệng lại.
Mợ Duyên khoác tay Phú đi về phòng. Mợ không quên dặn dò: mày phải canh mợ Ái cho cẩn thận, đừng để mợ ấy mở cửa chạy lung tung rồi không bắt được lại nghe không?
Thằng Hận gật đầu như búa bổ: vâng! Mợ yên tâm là con sẽ cẩn thận ạ!
Hai vợ chồng Phú vào tới Phòng Duyên quét ánh mắt hình lưỡi giáo về phía Phú: sao? Vẫn thương hoa tiếc ngọc sao?
Phú gãi đầu: thương cái gì một con điên lại còn bị mất trinh? Nếu mà mẹ không ép tôi phải làm nó có bầu thì loại gái nhơ bẩn ấy còn lâu tôi mới mó tới.
- Gớm! Thế ai ngày ngày trồng cây si trước cổng trường con Ái học thế? Cái tính nết anh tôi còn lạ sao?
- Tại thầy Lý nói người cần tìm đang ở trong đó nên tôi ngày nào cũng phải canh cái cổng trường ấy tìm kiếm còn gì nữa. Vả lại tôi làm vậy vì ai?
- vì cái khúc đuôi thừa phía dưới của anh chứ vì cái gì?
- Sai! Là vì mợ! Nếu tôi không qua tuổi 30 như lời nguyền thì mợ sẽ goá chồng. Mợ tuổi xuân phơi phới thế này lại chịu cảnh goá bụa hay sao?
Duyên sững người rồi thở dài: rốt cuộc là dòng tộc nhà anh trúng cái lời nguyền quỷ quái gì vậy? Thực tình biết sớm tôi đã không về làm vợ anh.
Phú bĩu môi: 8 tuổi đã nhơn nhơn theo tôi. 13 tuổi đã leo lên giường đàn ông làm tình. Mợ tưởng mợ danh giá lắm ấy. Tôi mà không lấy mợ thì xem mợ vác cái bụng ấy đi đâu mà lấy chồng?
Duyên tức giận tím tái cả mặt: anh...đồ khốn này. Chính anh dụ tôi chứ mình tôi làm được sao? Mà chẳng phải cũng tại dòng tộc nhà anh chết sớm nên buộc phải lấy vợ sớm còn sinh con nối dõi đó sao? Tôi về làm vợ anh sinh liền cho anh hai thằng con trai. anh đã là chồng tôi thì đừng mơ tưởng tới con đàn bà nào khác.
Duyên nói rồi đưa bàn tay mình lên cười tủm: bàn tay con này mới bóp chết 3 cái thai lạc giống của anh thôi. Nếu còn thì tôi không ngại bóp thêm vài cái nữa.
Duyên liếc ánh mắt cay độc về phía Phú nói tiếp: còn cái ngữ mấy con đàn bà trắc nết anh qua lại thì tôi sẽ biến nó thành đĩ để hàng ngàn thằng đàn ông giày xéo. Tôi sẽ không ngoại lệ bất cứ một con nào. Kể cả con Ái điên khùng kia cũng vậy. Chỉ cần nó sinh được đứa con gái để hoán mệnh cho anh xong tôi lập tức ném nó cho nhà chứa.
- Thầy Lý nói cô ta phải còn sống, cô ta chết thì không có lợi cho chúng ta.
- Thương à? Thương con vợ bé điên à?
Duyên nói rồi ngửa cổ cười ha hả: anh đừng tưởng tôi không biết anh nghĩ gì. Tôi thu xếp cho nó uống thuốc bổ rồi. Nó cũng được hầu tắm rửa xông háng sạch sẽ để chuẩn bị mang bầu tiếp. Anh cứ đợi mà hưởng đi. Từ nay chúng ta không ngủ chung, anh cũng không được phép ra ngoài tìm đàn bà, cố gắng giữ sức mà làm nó có bầu càng sớm càng tốt.
Duyên nói xong liền bước ra ngoài bỏ mặc Phú trong phòng. Phú khẽ nhếch mép cười nhạt rồi ngã người lên giường nằm nghỉ ngơi. Phú lấy Duyên từ khi mới 16 tuổi. Bà Phú vốn chỉ sinh được duy nhất một người con trai là anh thì bố anh đột ngột qua đời. Cái chết của ông Phú là cái chết ám ảnh mà tới giờ khi sự việc đã qua đi hơn 20 năm Phú vẫn còn bị ám ảnh.
Ngày hôm ấy như thường Lệ, Phú lè nhè bắt nạt bà vú rồi chạy đi tìm bố. Phú mở cửa phòng nhưng cửa lại chốt bên trong. Trong phòng có tiếng rên khe khẽ. Phú nghĩ ông Phú bị đau nên đập cửa: bố! Bố mau mở cửa cho con.
Ông Phú không hề đáp lại. Phú lắng tai nghe chỉ thấy tiếng rên rỉ càng lúc càng to. Phú lập tức chạy đi tìm mẹ.
Bà Phú lao tới rồi cũng hốt hoảng không khác gì con trai. Bà hô lớn: tụi bay đâu, mau phá cửa cho bà. Ông khoá trái cửa mất rồi.
Mấy người làm lập tức lao vào đạp tung cánh cửa rồi ập vào trong phòng.
Ông Phú đang trần truồng bò trên đất. Khắp người ngợm ông rướm đầy máu tươi.
Ai nhìn thấy cũng đều kinh sợ. Mấy con sen thấy thế vội vã che mặt hét toáng lên chạy ra ngoài. Bà Phú lao tới gầm lên: ông làm cái trò gì thế này?
Ông Phú ngước ánh mắt nhìn về bà Phú. Ông điên cuồng lao tới ôm lấy vợ rồi cắn xé. Bộ quần áo bà Phú mặc trên người bị ông xé toạc ra nhanh chóng. Bà Phú la oai oái: tụi bay mau giữ ông lại cho bà. Ông bị điên rồi.
Mấy người làm lập tức lao vào ôm lấy ông Phú. Ông to khoẻ lên vùng vẫy mạnh mẽ khiến bọn người làm bị đổ rạp ra đất. Ông nhào tới bà Phú lần nữa. Bà Phú hoảng loạn cầm cái bình gốm ném về phía ông. Chiếc bình gốm vỡ vụn. Ông không màng cứ chân trần dẫm lên mảnh vỡ mà lao tới vợ. Máu từ bàn chân ông tuôn ra theo bước chân ông quét xuống sàn. Bọn người làm lao vào kẻ ôm người giữ, kẻ khoá tay, kẻ cumg chân mới ngăn không cho ông chủ nhào tới chỗ bà chủ.
Bà Phú thất kinh: mau, mau trói ông lại cho bà.
Sợi dây thừng được quấn quanh người ông Phú nhiều vòng khiến ông không tài nào nhúc nhích và giãy đạp được nữa. Ông trợn mắt nhìn bà Phú tới mức rớt dãi trong miệng chảy trào cả ra ngoài.
Phú đứng yên trong góc nhà nhìn cảnh tượng kinh sợ ấy mà không dám lên tiếng. Bọn người làm vội vã hỏi: bà chủ, ông bị ma nhập rồi. Bà phải mời thầy về bắt ma giải tà cho ông đi bà. Con sợ cứ thế này ông bị con ma vật chết mất.
Bà Phú sửa lại quần áo trên người chỉ tay ra cửa mà nói lớn: mau, mau tìm thầy Mùi đến ngay cho bà. Cứ bảo ông bị ma nhập rồi rước thầy tới ngay.
Bà Phú sai người dọn dẹp lại căn phòng. Hai người làm đứng canh hai bên ông Phú đang bị trói chặt vào cột nhà. Ông bỗng ngoác cái miệng ra cười khanh khách. Giọng cười của ông man rợ khiến cho ai nấy nghe trúng không khỏi kinh sợ mà rùng mình. Phú bấy giờ khóc toáng lên. Ông Phú dừng lại rồi trừng mắt nhìn về phía con trai. Ông cố ngoác to cái miệng rồi thè cái lưỡi đỏ lòm nhơm nhớp máu kia ra ngoài. Phú sợ quá lùi sát lại bờ tường tính chạy ngược ra ngoài thì đụng trúng bà Phú. Bà sai con sen đưa Phú ra ngoài nhưng Phú nhất định không đi mà cứ ôm khư khư bà Phú. Bà bất lật kéo con trai lại an ủi: không sao đâu con. Con đừng sợ.
- Nhưng...nhưng bố bị sao thế mẹ? Con sợ.. con sợ lắm!
- Không sao! Bố bị trúng thuốc. Giờ mẹ mời thầy Mùi tới giải độc cho bố là sẽ không sao.
Bà Phú chờ mãi không thấy thầy Mùi xuất hiện. Ông Phú lại bắt đầu kêu gào và rên rỉ. Bà Phú bất lực khi nhìn chồng mình đang nghiến răng nghiến lợi cố sức thoát khỏi sợi dây trói. Hình như ông không còn nhận ra những người xung quanh. Ông bắt đầu nhích người từng khúc. Dường như trong cơ thể ông có một thú gì đó đang gặm nhấm. Ông đau đớn tới mồ hôi túa ra. Ánh mắt ông nhìn về phía bà đầy căm hận. Đôi mắt ấy bỗng dưng lại đột ngột ôn nhu. Bà hơi chột dạ: chuyện gì vậy? Sao giờ ông ấy lại thay đổi nhanh chóng thế kia?
Ông bỗng cất tiếng nói: mình ơi! Tôi muốn mình. Mình mau cho tôi đi. Tôi sắp không chịu đựng được nữa rồi.
Bà Phú rùng mình nghĩ tới hành động ban nãy của ông Phú. Ông chính là đã cố nhào tới đòi hỏi bà ngay trước mặt mọi người.
Bà chau mày, gương mặt đầy lo lắng: thầy Mùi đến chưa? Sao hôm nay tụi nó đi lâu thế? Mau chạy đi xem thầy đâu cho bà.
Một người ở chạy vội ra ngoài. Trong phòng bấy giờ còn lại một người làm và ba người nhà bà Phú. Ông Phú đột ngột thè cái lưỡi ra thở hổn hển rồi khẽ nói: đói quá quá! Mình ơi! Tôi đói quá! Mau lấy dao cắt thịt cho tôi đi.
Bà Phú rơi nước mắt động viên: mình chờ thầy Mùi tới. Chỉ một chút nữa thôi.
Ông Phú trợn mắt lên quát lớn: mau lên, mang dao lên cắt thịt cho tôi. Tôi đói!
Đôi mắt ông Phú trợn ngược và đỏ ngàu là hình ảnh Phú bị ám ảnh nhất. Ông đột ngột lấy răng cắn lấy lưỡi của mình. Bà Phú nhào vào hô lên: đừng, mình đừng cắn lưỡi. Mình sẽ chết đó.
Bà gào lên: thầy Mùi ơi! Thầy ở đâu mau tới giúp gia đình con.
Ông Phú dường như không nghe thấy lời bà Phú. Ông ra sức nghiến hàm răng của mình. Bà Phú bí quá vơ luôn cái gậy đập thẳng vào gáy ông với mục đích làm cho ông bất tỉnh nhân sự chờ thầy Mùi tới giúp. Cú đánh của bà Phú khá mạnh và quả nhiên ông Phú bị bất tỉnh gục đầu về phía trước. Bà nhào lại ôm lấy chồng: em xin lỗi mình. Mình đừng giận em. Em đúng là hết cách rồi.
Ông Phú bỗng ngóc cái đầu lên ngoạm một miếng trên tay bà Phú mà cắn. Bà Phú bị chồng cắn bất ngờ tới mức không kịp phản ứng. Lúc quá đau mới sực tỉnh táo lại thì ông đã ngon lành nhai miếng thịt trong miệng. Máu của bà thấm ra mép ông vô cùng đáng sợ.
Phú bấy giờ hét lên: mẹ...bố ăn thịt mẹ.
Ông Phú vẫn ngon lành nhai nhồm nhoàm. Ông đắc ý: ngon quá! Thịt ngon quá! Tôi thèm! Mau cho tôi.
Bà Phú hoảng hồn ôm lấy cánh tay vừa bị chồng cắn mất một miếng đau đớn kêu lên: ông..,ông điên rồi!
Ông lắc lư cái đầu, mắt vẫn trợn trừng lên không chớp rồi cười khằng khặc: nó...nó...ăn thịt tôi.
Bình luận facebook