29.
Thái Hậu đã thể hiện ra mặt sẽ bảo vệ cái thai này của ta, ta càng không thèm kiêng nể vì, để bức đại phu nhân ra tay, ta đ.i.ên cuồng đối phó với Thẩm Thiên Thiên.
Ta cho người nhét chủy thủ dính đầy m/á/u dưới gối của Thẩm Thiên Thiên, cho người làm như vô tình đẩy ngã nàng ta, còn nửa đêm lén lút châm lửa ở trắc điện của nàng ta, tạo thành vụ hỏa hoạn bất ngờ…
Những việc ta làm đều là những gì trước kia Thẩm Thiên Thiên làm với ta và nương, giờ ta đây trả lại cho nàng ta. Nhưng Thẩm Thiên Thiên lại không được kiên cường như ta và nương, bị ta tr/a t/ấn cho phát đ.i.ê.n, ngày nào cũng truyền tin cầu cứu đến Thẩm phủ.
Nàng ta không phải không nghĩ tới chuyện tìm Hoàng Thượng và Thái Hậu, nhưng Hoàng Thượng thì mặc kệ, còn Thái Hậu có cảnh cáo ta vài câu, nhưng cũng chỉ là cảnh cáo mà thôi, cho nên nàng ta không còn cách nào khác ngoài tìm đại phu nhân cầu cứu.
Sau một tháng tr/a t/ấn Thẩm Thiên Thiên, người canh giữ ở Thẩm phủ rốt cuộc cũng truyền tin đến, bên phía đại phu nhân có động tĩnh.
Buổi tối Thẩm phủ đưa đến chỗ ta một phần điểm tâm, bên trong điểm tâm còn có một phong thư, trên đó viết ngắn gọn: S/ả/y thai ngay, nếu không xương cốt nương ngươi sẽ thành tro…
Ta nắm chặt phong thư, móng tay đâm vào lòng bàn tay, đại phu nhân không hổ là đại phu nhân, thủ đoạn đùa giỡn nhân tâm thật sự rất lợi hại.
Hóa ra át chủ bài của bà ta không chỉ là cái yếm kia của ta, yếm chỉ là một hư chiêu mà thôi, chiêu chí mạng của bà ta chính là tro cốt của nương ta.
Giữ tro cốt của nương ta trong tay, bà ta có thể điều khiển ta theo ý mình, kể cả giờ ta có mang long thai, bị bà ta bắt s/ả/y, bà ta nghĩ ta cũng sẽ không dám tố cáo lên Hoàng Thượng, vì bà ta còn chiêu này.
Tuy bà ta giỏi đùa giỡn lòng người, nhưng bà ta lại quên thật ra lòng người lại là thứ khó nắm bắt nhất.
Ta nhìn điểm tâm trên bàn, sau đó nói với tiểu thái giám ngoài cửa: “Đi thỉnh Thái Hậu nương nương tới đây…”
30.
Thái Hậu tới rất nhanh, bà ta đi tới ngồi xuống cạnh ta, nhìn điểm tâm trước mặt cười nói: “Không dám ăn?”
Ta nhìn về phía Thái Hậu nương nương: “Đại phu nhân yêu cầu thần thiếp bỏ đứa nhỏ trong bụng.”
Thái Hậu cầm một miếng bánh lên: “Ai gia đã nói sẽ che chở cho đứa nhỏ trong bụng ngươi, sẽ không kẻ nào dám làm hại nó. Ai gia vẫn luôn cho người để ý Thôi thị, là do gần đây ngươi quá mức, Thôi thị mới làm vậy.”
“Nhưng điểm tâm này ai gia đã cho người đổi rồi, nó không có độc, ngươi có thể ăn.”
Vừa nói Thái Hậu vừa cầm một miếng bánh lên ăn trước, hiển nhiên là đang cố gắng chứng minh cho ta thấy mọi chuyện đều nằm trong lòng bàn tay bà ta.
Ta cười gật đầu, tiện tay cầm một miếng bánh khác lên cắn một miếng: “Vậy đa tạ Thái Hậu nương nương!”
Thái Hậu thấy ta ăn điểm tâm, cười vui vẻ: “Chỉ cần ngươi nghe lời ai gia, chờ sinh được hoàng tử rồi, ngươi sẽ là Hoàng Hậu, sau này sẽ giống ai gia, trở thành mẫu nghi thiên hạ.”
Thái Hậu nói tới đây, tâm tình có vẻ không tồi, lại ăn thêm một miếng bánh nữa.
Ta lắc đầu: “Thái Hậu nương nương nói sai rồi, thần thiếp không giống ngài, thần thiếp sẽ không ngược đãi hài tử.”
Sắc mặt Thái Hậu biến hóa, sau đó lạnh lùng nhìn ta: “Thẩm mỹ nhân, ai gia hòa nhã với ngươi nên ngươi làm càn à?”
Ta nhìn thẳng mặt Thái Hậu: “Đại phu nhân nói cái ch*t của nương ta là do Thái Hậu ở sau lưng sai sử.”
Thái Hậu híp mắt: “Ngươi đang chất vấn ai gia sao?”
Ta không nói gì, cứ nhìn Thái Hậu như vậy.
Thái Hậu cười lạnh: “Xem ra ai gia đối xử với ngươi quá rộng lượng nên ngươi mới được nước lấn tới, ai gia cũng không ngại nói cho ngươi, là ai gia làm, nương ngươi xuất thân thấp hèn, ai gia coi trọng mẹ con ngươi là phúc khí của các ngươi, ai gia khuyên ngươi nên dưỡng thai cho tốt, nếu không ai gia có thể khiến ngươi sống không được ch*t không xong.”
Nói xong Thái Hậu chuẩn bị đứng dậy.
Ta lại bật cười ha hả, Thái Hậu nhìn ta khẽ nhíu mày.
Ta hỏi: “Thần thiếp luôn thắc mắc một vấn đề, vì sao Thái Hậu nương nương lại chấp nhất với việc phải có hoàng tử mang huyết thống Thẩm gia như vậy?”
Đã nói toẹt hết ra nên Thái Hậu cũng chẳng thèm giấu ta nữa, bà ta nói: “Các ngươi một đám tiện nhân, xuất thân thấp hèn lại có phúc khí mang thai hoàng tự, ai gia xuất thân cao quý, tại sao lại không thể, ai gia không phục. Dựa vào đâu mà đám đê tiện các ngươi đều có thể sinh hoàng tử, sau đó chúng còn có thể lên làm Hoàng Thượng? Phụ thân ai gia là thái phó, tại sao huyết mạch Thẩm gia ta lại không được làm Hoàng Thượng? Ai gia nhất định phải để huyết mạch Thẩm gia lên làm Thái Tử, sau đó là Hoàng Thượng, dù huyết mạch này cũng chẳng sạch sẽ gì…”
Nói xong Thái Hậu lạnh lùng nhìn bụng ta.
31.
Ta cười, hóa ra Thái Hậu gây ra mọi chuyện đều là vì thứ chấp niệm vớ vẩn này, ta cùng Hoàng Thượng chịu khổ chỉ là vì bà ta không phục.
Ta cười nhìn Thái Hậu, sau đó chậm rãi thò tay vào trong áo, móc ra một cái gối vải dưới cái nhìn kinh ngạc của bà ta.
“Thái Hậu nương nương, chỉ sợ là cái gối vải này không làm hoàng tử được.”
Thái Hậu trợn trắng mắt: “Sao ngươi dám? Con tiện nhân này, sao ngươi dám giả mang thai? Ngươi biết mình mang tội gì chưa?”
“Ngươi dám lừa ai gia, ai gia sẽ gi*t ngươi, ai gia sẽ nghiền xương ngươi thành tro.”
Ta tính toán thời gian cũng đã đến lúc, cười càng điên cuồng hơn: “Thái Hậu nương nương, giờ thứ bà khiến bà nhọc lòng e là làm sao sống ra khỏi đây được.”
Câu nói của ta khiến Thái Hậu đang phẫn nộ phải sững lại, sau đó bà ta cảm thấy khí huyết trong ngực cuồn cuộn, nôn ra một ngụm máu đen, máu còn vương trên khóe miệng, bà ta nhìn ta chằm chằm: “Ngươi hạ độc?”
Lúc này ngực ta cũng đau nhói, lục phủ ngũ tạng bắt đầu quặn lên, nhưng ta vẫn cười: “Thái Hậu nương nương nói sai rồi, sau khi chúng ta ch*t, Hoàng Thượng sẽ điều tra ra, độc này là do đại phu nhân hạ…”
Thái Hậu đứng không vững, ngồi bệt xuống ghế, miệng lẩm bẩm: “Không thể nào, không thể nào…”
Ta cười nói: “Thái Hậu nương nương, bà vẫn luôn đề phòng Hoàng Thượng, đề phòng Ngự Thiện Phòng nhưng lại không biết đề phòng chính mình, bà cho rằng ta bức đại phu nhân động thủ để làm gì, chính là để tương kế tựu kế đối phó với bà đó.”
“Bà quá tự tin, cho rằng hết thảy đều nằm trong lòng bàn tay mình, cho rằng điểm tâm đã được bà thay đổi sẽ an toàn, nhưng bà có bao giờ nghĩ tới, đồ của bà cũng không nhất định sẽ an toàn, vì có ta hạ độc.”
Thái Hậu nhìn ta, giãy giụa muốn đứng dậy, gọi với ra ngoài: “Người đâu, người đâu…”
Ta cười: “Thái Hậu nương nương không cần gọi, người của bà giờ bị mời đi uống trà hết rồi, bên ngoài không có ai đâu, bà yên tâm thăng thiên đi, chờ chúng ta ch*t rồi, đại phu nhân hạ độc chúng ta cũng sẽ phải ch*t, Thẩm Thiên Thiên là nữ nhi của bà ta cũng không thể thoát tội, kết cục cũng sẽ chẳng tốt đẹp đâu.”
“Huyết mạch Thẩm gia bẩn thỉu như vậy, còn muốn làm hoàng đế? Ta nghĩ nên tuyệt tử tuyệt tôn luôn thì hơn.”
Ta điên cuồng cười lớn, Thái Hậu nhìn ta, cuối cùng không cam lòng ngã nhào ra đất, thất khiếu ộc máu đen.
Ta cũng không chống đỡ được nữa, dựa vào giường nệm, tuy là sắp ch*t nhưng trong lòng ta rất vui, cuối cùng ta đã báo thù được cho nương, cho chính mình.
Lúc này một thân ảnh vàng sáng chậm rãi đi đến, chính là Hoàng Thượng.
32.
Hoàng Thượng nhìn thoáng qua Thái Hậu trên mặt đất, sau đó dời tầm mắt.
Hắn đi đến cạnh ta: “Thật ra ngươi có thể không cần ăn độc dược mà.”
Ta cười, máu tươi chảy ra từ khóe miệng, ta nhìn Hoàng Thượng nói: “Nếu ta không ch*t, chỉ có Thái Hậu ch*t, người khác sẽ hoài nghi, rồi sẽ có người thông minh nghĩ ra đây là kế hoạch của Hoàng Thượng, vậy thanh danh của người cũng bị hủy hoại.”
“Ta dùng mệnh mình đổi lại thanh danh cho Hoàng Thượng, cũng đáng giá.”
Ngoài miệng ta nói vậy, nhưng trong lòng lại nghĩ khác, độc dược là Hoàng Thượng đưa cho, nếu chỉ có Thái Hậu ch*t, ta còn sống, vậy Hoàng Thượng nhất định sẽ lo sự tình bại lộ, lặng lẽ gi*t ta. Người ở trên vị trí đế vương, chẳng lẽ lại nhân từ nương tay với mối họa rình rập mình?
Hiện giờ ta làm vậy chính là tranh thủ một tia hy vọng sống cuối cùng.
“Hoàng Thượng, sau này không ai có thể gièm pha người, người có thể lưu danh sử sách, ta ch*t cũng rất đáng.”
Ta vươn tay về phía Hoàng Thượng, hắn theo bản năng nắm lấy tay ta, ta cảm giác khí huyết trong người cuồn cuộn cồn cào, tuy rằng chỉ ăn một miếng bánh nhỏ nhưng độc này thật sự quá mạnh, ta biết mình cần nắm chắc tia hy vọng cuối cùng này.
Ta nhìn vào hư không, như đang nhớ lại điều gì, sau đó vẻ mặt bi thương cười khổ: “Chỉ tiếc là thần thiếp không thể đến Lĩnh Nam, trước kia thần thiếp từng đáp ứng nương sẽ cùng nương trở về cố hương Lĩnh Nam, ngắm nhìn vườn vải trải dài cả một ngọn núi, nếm thử vài quả vải nổi tiếng nơi đó…”
“Thật muốn ăn thử, tiếc là không đi được…”
Mẫu phi của Hoàng Thượng chính là người Lĩnh Nam, ta cố tình nói chuyện này, chính là muốn Hoàng Thượng cảm thấy ta với hắn có mối tương liên.
Hai chúng ta đều bị người khác hại ch*t mẫu thân, đều là người gốc Lĩnh Nam, từ nhỏ đã sống khổ sở, mà ta còn vì giữ thanh danh cho hắn mà chủ động chọn cái ch*t, trước khi ch*t lại vẫn còn rất nhiều tiếc nuối…
Ta nhìn gương mặt vẫn lạnh lùng không biểu cảm của Hoàng Thượng, lòng hơi trầm xuống, xem ra kế hoạch thất bại rồi, nhưng ta cũng không nuối tiếc, dù sao một mạng của ta cũng đã đổi được Thẩm gia diệt môn.
Ta nhìn Hoàng Thượng, cười thêm lần nữa rồi từ từ nhắm mắt lại.
33.
Không biết ta đã ngủ bao lâu, chờ đến lúc khôi phục tri giác mở mắt ra đã thấy mình đang trong một căn nhà bình thường của gia đình nông gia.
Ta lập tức tỉnh táo lại, ta biết mình không ch*t, ta đã nắm được cơ hội sống sót cuối cùng rồi.
Ta quay đầu sang, thấy một bóng người đang ngồi bên bàn nước nhìn ta.
Hai mắt ta hơi nheo lại, hóa ra là Hoàng Thượng, ta định xuống giường, Hoàng Thượng lại mở miệng: “Không cần đứng dậy.”
“Hôm qua Thái Hậu cùng Thẩm mỹ nhân đã được hạ táng, đại phu nhân Thẩm gia hạ độc hại Thẩm mỹ nhân, khiến Thái Hậu bị liên lụy, cả nhà Thẩm gia bị tống vào ngục, ba ngày sau xử trảm, Thôi thị lang dạy con không nghiêm, bị phán lưu đày, Hoàng Hậu Thẩm Thiên Thiên bị biếm vào lãnh cung…”
Những lời này của Hoàng Thượng nghĩa là mọi chuyện đã được giải quyết xong xuôi, từ nay ta không còn là Thẩm Viện nữa, không còn là Thẩm mỹ nhân trong cung nữa.
Hoàng Thượng chỉ vào một tờ giấy và một cái hũ đặt trên bàn, nói: “Trẫm đã mua một tòa nhà cùng mấy nô bộc ở Lĩnh Nam cho ngươi, đây là khế ước nhà đất cùng khế ước bán mình, ngươi mang theo tro cốt nương ngươi trở về đó, thay trẫm cùng mẫu phi sống một cuộc đời bình yên ở Lĩnh Nam.”
Nói xong Hoàng Thượng đứng dậy đi ra ngoài, ta nhìn theo bóng dáng cô tịch của hắn, vội vàng đứng dậy.
Sau đó chậm rãi hạ bái với Hoàng Thượng: “Dân nữ cung tiễn Hoàng Thượng, cầu cho Hoàng Thượng một đời bình an!”
Hoàng Thượng dừng bước nhưng không quay người lại, sau một lúc lâu mới mở miệng: “Tên ta là Lăng Tiêu.”
Nói xong Hoàng Thượng nhanh chóng rời đi.
34.
Ba ngày sau, ta mặc áo choàng trùm đầu, ôm hũ tro cốt của nương đi ra pháp trường, nhìn đám người đại phu nhân đang bị ghì trên pháp trường chờ xử trảm.
Quan giám trảm canh đúng chính ngọ, tung lệnh bài ch.é.m đầu ra, hét lớn: “Trảm!”
Đao phủ tiến lên, chuẩn bị hành hình, lúc này ta kéo mũ trùm đầu xuống, để lộ khuôn mặt, vì ta đứng ngay trước mặt đại phu nhân nên trong nháy mắt bà ta đã thấy ta.
Bà ta kinh ngạc, mắt trợn tròn, sau đó giãy giụa hét lớn: “Thẩm Viện không ch*t, con tiện nhân kia không ch*t, ta bị oan, ta bị oan…”
Đao phủ một chân đạp lên lưng bà ta, ấn bà ta lên đài, sau đó bổ đao xuống.
Một đao này ch/é/m xuống, đầu bà ta lăn ra đất.
Ta cười, ôm chặt tro cốt của nương trong lòng: “Nương, chúng ta về nhà thôi…”
(Hoàn)
Bình luận facebook