1.
Cha ta là một kẻ háo sắc, chưa bao giờ kiềm chế được trước nữ sắc, cho nên trong phủ có rất nhiều nha hoàn thông phòng, hậu viện rối loạn.
Tổ phụ rất đau đầu, trước khi lâm chung suy đi tính lại, quyết định cưới nữ nhi duy nhất của Lại Bộ thị lang, Thôi thị làm chính thê cho ông ta.
Thôi thị rất lợi hại, sau khi trở thành đại phu nhân liền bán hết nha hoàn thông phòng của cha ta đi, chỉ để lại mấy người nhát gan dễ bảo.
Có nha hoàn không cam lòng đi tìm cha ta tố cáo, nhưng cha ta là kẻ bạc tình, sủng hạnh nàng nào vài ba lần là chán nên cũng chẳng thèm quan tâm, mặc kệ sống ch*t của các nàng.
Đại phu nhân rất nhanh đã xử lý được hậu viện, để trấn an cha ta, cách một khoảng thời gian đại phu nhân sẽ gọi người môi giới đến, mua vài nha hoàn có chút tư sắc đến hầu hạ cha ta, phần lớn đám nha hoàn này mấy tháng sau sẽ lại bị bán ra ngoài.
Có người thu xếp đầy đủ, cha ta vừa lòng nên đối xử với đại phu nhân rất tốt, người ngoài nhìn vào cũng coi họ là một đôi phu thê hòa thuận xứng đôi.
Nhưng chuyện gì cũng có ngoài ý muốn, nương ta chính là cái ngoài ý muốn đó.
2.
Nương ta khác với những nha hoàn kia, bà là người đầu tiên cha ta mở miệng bảo đại phu nhân mua về.
Cha ta bình thường không quản chuyện mua bán nha hoàn, nhưng hôm đó khi người môi giới đưa nương ta cùng vài người khác đến phủ laik gặp ngay cha ta ở cửa, cha ta vừa lướt qua đã nhìn trúng nương ta, phá lệ mở miệng nói đại phu nhân hãy mua nương ta.
Trước mặt cha ta, đại phu nhân ra vẻ thoải mái mua nương ta về, sau đó lấy danh nghĩ dạy quy củ cho nương để đưa bà về viện của mình.
Đêm đó đại phu nhân sai người rót vào miệng nương ta ba chén lớn dược tuyệt tử, nước thuốc lạnh lẽo khiến nương ta đau vật vã, hạ thân xuất huyết không ngừng.
Năm đó nương ta còn nhỏ, trong lòng sợ hãi, chỉ biết quỳ cầu đại phu nhân tha mạng, đáng tiếc đại phu nhân hoàn toàn không quan tâm, sai người kéo nương ta nhốt vào phòng chứa củi.
Ba ngày sau đại phu nhân mới cho người thả nương ta ra, sau đó sai hai bà tử rửa mặt cho nương, không cho ăn uống nghỉ ngơi gì đã đưa đến viện của cha.
Đêm đó lão gia muốn sủng hạnh nương ta, nhưng nương ta nhịn đói ba ngày, hơn nữa dược tuyệt tử lạnh lẽo thương thân, chuyện phòng the chưa làm được một nửa nương ta đã té xỉu trên giường.
Cha ta mất hứng, thập phần buồn bực, sai người đưa nương về lại viện của đại phu nhân.
3.
Từ đó cha ta mất hứng thú với nương, cuộc sống của nương yên bình hơn nhiều, được đại phu nhân sắp xếp cho làm nha hoàn rửa bô trong phủ.
Tuy hàng ngày phải ngửi mùi khó chịu nhưng tốt xấu gì cũng được ăn mặc đầy đủ, nương ta rất vui.
Sau này nương ta mới biết, cha ta vì túng dục quá độ nên khó khăn trong việc có con, đại phu nhân đã nhập phủ ba năm cũng không mang thai, bà ta lo nha hoàn thông phòng trong phủ có thể sinh trưởng tử trước nên ai cũng bị ép uống dược tuyệt tử.
Chỉ là người khác uống một chén, còn nương ta phải uống tới ba chén.
Nương ta nhập phủ được hai tháng thì đại phu nhân mang thai, bà ta rất vui, ban thưởng cho toàn phủ, ngay cả nương cũng được một cái đùi gà.
Chỉ là khi nương ta chuẩn bị cho đùi gà vào miệng lại cảm thấy đùi gà thật dầu mỡ, ngửi vào buồn nôn. Lúc đó nương còn nhỏ chưa hiểu gì, nhưng những người bên cạnh thì khác, cùng ngày hôm đó nương bị đưa đến viện của đại phu nhân.
Một đại phu bắt mạch cho nương ta rồi quay lại nói với đại phu nhân: “Là hỉ mạch!”
Sắc mặt đại phu nhân vô cùng khó coi, đạp thẳng vào người nương ta một cước: “Bổn phu nhân coi thường ngươi rồi, sống dưới mi mắt ta, đã uống dược tuyệt tử mà còn có thể mang thai, cũng có vài phần thủ đoạn đấy.”
“Nghiệt chủng này là do ngươi tư thông với thằng hầu nào mà ra?”
Nương ta bị đá ngã lăn ra đất, đầu óc ong ong, nhưng nghe thấy câu cuối của đại phủ nhân, liền biết bà ta định đổ oan để gi*t nương ta.
4.
Nương sợ hãi, chuẩn bị xin nha thì lão bà tử hầu hạ bên cạnh đại phu nhân lại ghé tai bà ta nói gì đó, vẻ u ám trên mặt đại phu nhân mới từ từ biến mất, sau đó an bài cho nương ta dưỡng thai ngay trong viện đại phu nhân.
Khi ta bắt đầu hiểu chuyện, nương mới nói với ta, dù lão bà tử kia cố tình nói nhỏ với đại phu nhân nhưng bà vẫn mơ hồ nghe được vài chữ, trong đó có bốn chữ tới tận bây giờ nương nhớ rõ, đó chính là: “Bỏ mẹ lấy con.”
Nói xong nương ôm chặt lấy ta: “May mà Viện Nhi là nữ hài tử, nếu không mạng nương cũng chẳng còn.”
Ta hiểu lời nương nói, cũng đoán ra được tính toán của đại phu nhân. Rõ ràng là bà ta sợ cái thai mình sinh ra không phải nhi tử, định chờ nương sinh xong, nếu là nhi tử sẽ ôm về nuôi, sau đó diệt trừ nương, một lần và mãi mãi.
Tiếc là cả đại phu nhân cùng nương ta đều sinh nữ nhi, một thứ nữ sẽ chẳng có uy hiếp gì nên nương ta không cần phải ch*t.
Từ nhỏ ta đã lớn lên trong viện đại phu nhân, chứng kiến cảnh nương ta bị đại phu nhân khinh nhục. Bà ta dùng bữa, nương phải quỳ gối bên cạnh gắp thức ăn, bà ta nằm ngủ, nương phải quỳ cạnh giường quạt gió, đuổi muỗi.
Mỗi ngày nương còn phải rửa chân cho đại phu nhân, đó mới là việc tra tấn người khác nhất.
Ngâm chân, rửa sạch, kì cọ, xoa bóp, thoa dầu thơm… Mỗi bước đều phải làm thật cẩn thận, chỉ cần hơi mạnh tay, nương sẽ bị đ/ánh.
Khi còn nhỏ ta xót nương, cảm thấy đại phu nhân quá phận nên thừa dịp đại phu nhân vô cớ trách đ/ánh nương, ta đã lén dẫn cha tới xem.
Ta vốn muốn để cha chủ trì công đạo cho nương, ai ngờ đâu, cha ta căn bản chẳng quan tâm, lại còn quay lại cho ta một bạt tai, tức giận mắng: “Tuổi còn nhỏ mà tâm cơ thâm trầm ác độc!”
Kết quả là sau đó ta cùng nương bị đại phu nhân đánh hai mươi trượng, ba tháng không xuống được giường.
5.
Từ sau chuyện đó ta mới hiểu, cha ta căn bản luôn khinh thường nữ nhân, cảm thấy nữ nhân thấp hèn, chỉ những nữ nhân mang lại giá trị cho ông thì mới được đối xử khác.
Kể cả nữ nhân đó có là thê thiếp hay nữ nhi của ông ta, ông ta vẫn nghĩ vậy, trong đó bao gồm cả nữ nhi do đại phu nhân sinh ra, Thẩm Thiên Thiên.
Đương nhiên Thẩm Thiên Thiên sẽ không giống ta, nàng ta vẫn có chút giá trị lợi dụng, vì nàng ta được chọn sẵn để trở thành Hoàng Hậu.
Tổ phụ ta là thái phó của tiên đế, tổ phụ chỉ có hai người con, nhi tử là cha ta còn nữ nhi gả cho tiên đế, là Hoàng Hậu của tiên đế.
Chỉ là Hoàng Hậu cũng giống như cha ta, chuyện sinh con nối dõi rất khó khăn, cũng may lúc ấy trong cùng có phi tần khó sinh mà ch*t, để lại hoàng tử cho Hoàng Hậu nuôi.
Sau khi tiên đế qua đời, Hoàng Hậu đã nâng đỡ hài tử này lên làm Hoàng Thượng, bà ta cũng thuận lý thành chương thành Thái Hậu.
Vì muốn nâng đỡ mẫu gia, củng cố địa vị bản thân nên Thái Hậu muốn Hoàng Thượng lập Thẩm Thiên Thiên làm hậu, địa vị của nàng ta cũng vì vậy mà cao hơn ta nhiều.
Nương ta là người hiền lành cam chịu, bao nhiêu năm qua cũng không tranh đoạt gì. Nhưng sau khi Thẩm Thiên Thiên xuất giá lại bắt đầu chạy đôn chạy đáo lo hôn sự cho ta, dù sao ta cũng chỉ nhỏ hơn Thẩm Thiên Thiên hai tháng.
Để cầu đại phu nhân tìm cho ta một mối hôn sự tốt, nương đã chịu đựng đủ loại trách phạt, dạy dỗ của bà ta, mong bà ta vui vẻ.
Cho đến một ngày nương ta vừa đi hầu hạ đại phu nhân ngủ không bao lâu thì đã lén chạy về, mặt bà tái nhợt, ta còn nghĩ nương bị đại phu nhân trách phạt, đang định an ủi.
Nương lại tuyệt vọng nhìn ta: “Viện Nhi, đại phu nhân muốn gả con cho Tôn quản gia!”
6.
Tôn quản gia là quản sự theo đại phu nhân từ nhà đẻ sang đây. Ông ta góa vợ, có một nữ nhi. Năm nay ông ta cũng đã gần 40, đúng tầm tuổi cha ta.
Ta cảm thấy không thể như vậy, dù cha không thèm để ý đến ta nhưng ta tốt xấu gì vẫn là nữ nhi của ông ta, sao ông ta lại chấp nhận gả nữ nhi của mình cho một người góa vợ được, chẳng phải sẽ bị người khác chê cười sao?
Nương ta khóc lóc nói: “Tôn quản gia nói nếu cưới được con thì sẽ đồng ý để nữ nhi làm nha hoàn thông phòng cho cha con.”
Ta nghe thấy tin này, đầu óc như bị sét đánh, với cái tính háo sắc của cha ta, có khả năng ông ta sẽ thật sự đồng ý mối hôn sự này. Bởi vì giá trị của ta trong mắt ông ta cũng chẳng khác gì một nha hoàn.
Ta hoang mang lo sợ, nương lại dần bình tĩnh hơn, dặn ta đừng lo, bà sẽ tự có cách, ta chỉ cần kiên nhẫn chờ.
Cũng may nữ nhi của Tôn quản gia còn chưa cập kê, vậy chuyện này cũng kéo dài được một thời gian.
Từ sau ngày hôm đó, nương bắt đầu hay ra ngoài vào buổi tối, hơn nữa trước khi đi còn trang điểm, mỗi lần đều rất khuya mới về.
Ta sợ nương làm việc ngốc nghếch gì nên nằng nặc hỏi rõ, nương lại chỉ cười nói: “Viện Nhi, nương nghĩ ra cách rồi, chờ ba tháng nữa thôi, lúc đó nương chắc chắn có thể thuyết phục cha con.”
7.
Thật vất vả chịu đựng đến tháng thứ hai, một hôm sau giờ ngọ, nương ta mặt mũi bừng bừng hưng phấn kéo ta vào phòng.
“Viện Nhi, nương mang thai rồi, đã tìm đại phu bắt mạch.”
“Nếu lần này sinh được một nhi tử, cha con nhất định sẽ nể mặt nhi tử trong bụng mà không gả con cho Tôn quản gia nữa.”
Ta khiếp sợ trong lòng, cuối cùng cũng biết được tại sao gần đây nương hay ra ngoài vào ban đêm, hóa ra là đi tìm cách bò lên giường cha.
Trong lòng ta vô cùng khó chịu, ta nhớ nương từng nói, bà rất sợ cha ta, bởi vì lần đầu khi cùng cha lên giường khiến bà bị ám ảnh, từ đây bà luôn sợ hãi chuyện này, vậy nên những năm gần đây, bà thường cố tình ăn mặc lôi thôi, mong không phải hầu hạ cha.
Vậy mà giờ vì ta, nương lại chủ động làm vậy… Nghĩ đến đây ta lòng ta đầy chua xót.
Nương nhìn vẻ mặt ta, còn cười an ủi: “Nương không sao đâu, chờ tối cha con về, nương sẽ nói với ông ấy, đến lúc đó cuộc sống của chúng ta sẽ tốt hơn.”
Ta gật gật đầu, cố gượng cười, hy vọng nương không phải lo lắng cho ta nữa.
Nhưng còn chưa chờ đến buổi tối cha trở về, đại phu nhân đã mang theo mấy gã sai vặt xông vào phòng, phía sau bà ta còn có một đại phu, ta cùng nương nháy mắt hiểu ra, đại phu nhân đã biết chuyện.
Mấy gã sai vặt lập tức nhào tới, đ/á/nh nương cùng ta hôn mê bất tỉnh.
8.
Đến khi tỉnh lại, ta phát hiện mình bị trói, miệng bịt kín, bên cạnh còn có hai lão bà tử bên người đại phu nhân đè ta xuống, trước mặt ta là một cánh cửa, xuyên qua khe cửa ta thấy nương đang nằm trên giường.
Lúc này phòng của nương đóng chặt cửa, ta chưa kịp hiểu gì đã thấy cha ta mang theo vài hạ nhân vọt vào viện, phía sau là đại phu nhân.
Cha ta hùng hổ đá văng cửa phòng nương, sau đó ta nghe thấy tiếng cha rống lên, rồi mấy gã sai vặt kéo từ trong phòng ra một nam một nữ quần áo xộc xệch.
Nữ nhân kia chính là nương ta, còn nam nhân là một gia đinh trong phủ, khóe miệng nương còn rỉ máu, đang giãy giụa muốn nói chuyện nhưng không biết vì sao lại không nói ra được thành lời, chỉ có thể liều mạng khua tay múa chân rồi chỉ chỉ vào bụng.
Gia đinh kia liền mở miệng xin tha: “Lão gia tha mạng, là nàng ta câu dẫn nô tài, nô tài nhất thời hồ đồ, nhất thời hồ đồ…”
Cha ta mặc kệ nương đang khua tay múa chân, hung hăng đạp nương ta một cước, nương khóc thét lên, ngã nhào xuống đất không đứng dậy nổi. Đại phu nhân bên cạnh đứng bên cạnh nở nụ cười.
Trong nháy mắt ta đã hiểu chuyện gì đang xảy ra, giãy giụa muốn thoát ra nhưng hai lão bà tử bên người đại phu nhân đè nặng, ta không thể nhúc nhích.
Ta nghe cha ta giận dữ nói: “Đ/á/nh ch*t đôi gian phu d(â)m phụ này cho ta!”
Mấy gia đinh trong phủ lập tức cầm gậy gộc hung ác tiến lên, chỉ thấy gậy cứ thế hạ xuống, nương ta ngã trong vũng m(á)u, hai tay gắt gao ôm bụng, sau đó dùng hết sức lực ngẩng đầu lên nhìn bốn phía như đang tìm kiếm ai.
Ta đã rơi lệ đầy mặt, tầm mắt mơ hồ, ta biết nương đang tìm ta, cố gắng giãy giụa nức nở, muốn vùng ra nhưng không thoát được khỏi hai lão bà tử.
Ta tuyệt vọng, chỉ có thể trơ mắt nhìn nương từ từ gục đầu xuống, lịm đi.
Giờ phút này, ta cảm thấy sống không bằng ch*t.
Ta nhìn chằm chằm cha ta cùng đại phu nhân, trong lòng âm thầm hạ lời thề, ta sẽ đấu với bọn họ đến ch*t.
Bình luận facebook