-
Phần IV
22.
Thẩm Thiên Thiên sau khi nghe tin ta mang thai đã đập nát hết đồ sứ trong Phượng Vũ Cung, nhưng lại không đến tìm ta gây khó dễ.
Đương nhiên hiện tại nàng ta sẽ nhịn, nhịn ta mười tháng, chờ ta thay nàng ta sinh hoàng tử, nhưng thật đáng tiếc, nàng ta không tìm ta gây phiền toái, ta lại muốn đến tìm nàng ta đây.
Ta bảo phủ Nội Vụ đưa đồ bổ của Phượng Vũ Cung sang chỗ ta, ta đến Ngự Thiện Phòng đúng lúc họ chuẩn bị đưa đồ ăn qua cho Thẩm Thiên Thiên, món gì nàng ta thích ta sẽ nói mình muốn ăn rồi lấy đi hết, khi Hoàng Thượng triệu Thẩm Thiên Thiên thị tẩm, ta sẽ lấy cớ đau bụng để thỉnh Hoàng Thượng tới chỗ ta,...
Sau một tháng ta làm đủ trò, Thẩm Thiên Thiên cũng phát hỏa, nàng ta dẫn người hùng hổ xông vào viện của ta: “Thẩm Viện, ngươi đừng có ép người quá đáng.”
Ta xoa xoa bụng, cười cười nhìn nàng ta: “Hoàng Hậu nói gì vậy, thần thiếp không hiểu.”
Thẩm Thiên Thiên tức đến phát run, cả giận nói: “Thẩm Viện, rốt cuộc ngươi muốn làm gì?”
Ta tiến lên vài bước áp sát Thẩm Thiên Thiên, nàng ta tuy đang bực nhưng vẫn còn lý trí, vội vàng lùi về sau, tránh xa bụng ta: “Ngươi định hãm hại bổn cung?”
Ta không nói gì, lại tiến đến gần, Thẩm Thiên Thiên liên tục lùi về sau, sau đó cũng không thèm mắng ta nữa, nhanh chóng xoay người rời đi.
Nhìn bộ dáng chạy trối ch*t của Thẩm Thiên Thiên, ta cười vang.
Thẩm Thiên Thiên nói sai rồi, không phải ta muốn hãm hại nàng ta mà là muốn lôi đại phu nhân ra. Nếu Thái Hậu đã không giúp thì ta chỉ có thể tự mình động thủ.
Quả nhiên Thẩm Thiên Thiên vừa về Phượng Vũ Cung lập tức sai người về Thẩm phủ truyền tin, cái nết gặp chuyện là tìm người giúp của nàng ta vẫn không đổi, đương nhiên trong cung Thái Hậu không đứng về phía nàng ta nữa, nàng ta chỉ có thể đi tìm đại phu nhân.
Ngày thứ hai, đại phu nhân liền đệ thiệp tiến cung.
Bà ta đi bái kiến Thái Hậu trước, sau đó đến Phượng Vũ Cung, trò chuyện với Thẩm Thiên Thiên nửa canh giờ xong liền có một tiểu cung nữ tới mời ta qua đó.
Ta hít một hơi thật sâu, đến lúc báo thù rồi.
23.
Đi vào Phượng Vũ Cung, ta nghe thấy tiếng cười đùa nói chuyện của đại phu nhân cùng Thẩm Thiên Thiên, nàng ta có vẻ rất vui.
Sau khi tiểu cung nữ đi vào thông báo, tiếng cười lập tức im bặt, sau đó ta được mời đi vào.
Vào nội điện, thấy Thẩm Thiên Thiên cùng đại phu nhân đều đang ngồi trên ghế cao, ta cũng trực tiếp đi tới một bên, ngồi xuống.
Sắc mặt đại phu nhân sầm xuống: “Thẩm mỹ nhân làm càn, nhìn thấy Hoàng Hậu sao không hành lễ? Là đang coi thường Hoàng Hậu sao?”
Ta liếc mắt nhìn bà ta: “Thẩm phu nhân làm càn, nhìn thấy bổn mỹ nhân sao không hành lễ? Là đang coi thường Hoàng Thượng sao?”
Hô hấp đại phu nhân cứng lại, sắc mặt càng thêm khó coi.
Thẩm Thiên Thiên thấp giọng nói: “Mẫu thân, người nhìn đi, bình thường nàng ta cũng kiêu ngạo vậy đấy.”
Đại phu nhân vỗ nhẹ vào tay Thẩm Thiên Thiên, ý bảo nàng ta cứ yên tâm, không cần sốt ruột, sau đó nhìn về phía ta: “Thẩm mỹ nhân muốn xé rách mặt với chúng ta sao?”
Trong lòng ta cười nhạo, chẳng phải đã xé từ lâu rồi sao?
“Thẩm mỹ nhân có phải đã quên chuyện ta nói trước khi tiến cung không?”
Đại phu nhân thấy ta thờ ơ, giọng mang theo uy hiếp.
“Nói gì?” Ta nhướng mày hỏi.
Đại phu nhân từ trong tay áo móc ra một cái yếm, ném sang một bên: “Ngươi nên cụp cái đuôi lại ngoan ngoãn chút đi, sinh được hoàng tử, có lẽ ta sẽ phát thiện tâm mà tha cho ngươi một mạng.”
“Nếu ngươi còn dám tiếp tục trêu chọc Hoàng Hậu, bổn phu nhân có thể không cần hoàng tử nữa nhưng nhất định phải lộng ch*t ngươi.”
Nhìn cái yếm trước mặt, ta chỉ cảm thấy buồn cười, không nhịn được bật cười ra tiếng.
Đại phu nhân cùng Thẩm Thiên Thiên vốn tưởng rằng ta sẽ sợ hãi, sẽ tức giận, nhưng không thể ngờ ta lại bật cười, cả hai ngẩn ra.
Ta nhìn đại phu nhân nói: “Thẩm phu nhân, ta đoán bà sẽ không dám lấy cái yếm này ra đâu.”
Đại phu nhân hừ lạnh: “Sao ta lại không dám?”
Ta cười nói: “Bởi vì sau khi bà lấy ra, thanh danh của Thẩm Thiên Thiên cũng sẽ bị hủy hoại hoàn toàn.”
Đại phu nhân sửng sốt, rõ ràng là chưa hiểu ý ta.
Ta hảo tâm nhắc nhở một câu: “Hay là chúng ta chờ một lát, có lẽ sắp có trò hay đấy.”
24.
Ta bình tĩnh bất ngờ, đại phu nhân cùng Thẩm Thiên Thiên lại hơi bối rối.
Ba người chúng ta cứ thế ngồi im uống trà, khoảng nửa canh giờ sau, một tiểu cung nữ vội vàng chạy vào, quỳ rạp bên chân đại phu nhân: “Phu nhân, trong phủ vừa cho người đưa tin tới, xảy ra chuyện rồi…”
Thẩm Thiên Thiên liếc mắt nhìn ta rồi vội hỏi: “Chuyện gì?”
Tiểu cung nữ kia run run rẩy rẩy mở miệng: “Trong phủ sai người tới báo, có hai tên du côn vô lại cầm yếm của Hoàng Hậu nương nương đến phủ, nói trước kia đã định chung thân với Hoàng Hậu nương nương…”
Tiểu cung nữ còn chưa nói xong, Thẩm Thiên Thiên đã cả giận rú lên: “Nói hươu nói vượn…”
Đại phu nhân thì day day trán, nhìn ta hỏi: “Là ngươi làm?”
Ta cười buông chén trà xuống: “Đại phu nhân nói đùa, liên quan gì đến ta, nhưng mà hôm nay hai tên du côn đó tìm đến phủ còn đỡ, dù sao cũng là ở trong phủ, trực tiếp xử lý là được. Nhưng ngày mai lại có mấy tên tới tửu lầu, quán trà tuyên bố vậy thì phải làm sao bây giờ?”
Đại phu nhân tức nghẹn họng, vỗ vỗ ngực như muốn ngất đi.
Thẩm Thiên Thiên đập bàn, hận không thể nhào lên xé x(á)c ta: “Ngươi cho rằng tìm mấy tên vô lại du thủ du thực đó rồi nói gì người ta cũng tin sao? Yếm ngươi nói của ta là giả nhưng yếm của ngươi là thật, chỉ cần so sánh đường may hoa văn là sẽ rõ ràng chân tướng.”
Ta nhìn Thẩm Thiên Thiên: “Hoàng Hậu nương nương lầm rồi, chuyện bắt bóng bắt gió, người khác có thèm quan tâm là thật hay giả không? Không hề, cái bọn họ quan tâm là có người để chê cười. Người không thích Thẩm gia rất nhiều, người muốn kéo ngươi xuống khỏi vị trí Hoàng Hậu này cũng chẳng ít, dù sao ta cũng chỉ là một thứ nữ nho nhỏ mệnh tiện, nếu lúc đó đại phu nhân còn lấy cái yếm của ta ra, không phải người khác sẽ càng được nước mà nói tỷ muội Thẩm gia chúng ta thật thích tặng yếm cho người khác sao? Muốn ch*t thì cùng nhau ch*t!”
25.
Thẩm Thiên Thiên ngồi xuống, sắc mặt tái nhợt, hoang mang lo sợ nhìn về phía đại phu nhân.
Lúc này đại phu nhân phẫn hận nhìn ta chằm chằm, nghiến răng nghiến lợi nói: “Bổn phu nhân xem nhẹ ngươi rồi, ngươi thông minh hơn nương ngươi nhiều, bổn phu nhân ngày ngày đ(á)nh chó, không ngờ ch(ó) không biết sợ mà còn dám cắn trả……”
Ta chỉ cười không nói gì, tay vỗ về bụng.
Đại phu nhân nhìn ta: “Rốt cuộc ngươi muốn gì?”
Ta cười nhạo một tiếng: “Nợ m/áu trả bằng m/áu, chỉ cần bà ch*t đi, ta đây sẽ không nhằm vào Thẩm Thiên Thiên nữa.”
Đại phu nhân cười lớn: “Thẩm Viện, ngươi thật là si tâm vọng tưởng, ngươi nghĩ như vậy đã có thể bức tử ta? Thanh danh của Thiên Thiên có Thái Hậu nương nương che chở, đừng nói ngươi nghĩ rằng mang thai rồi, Thái Hậu nương nương sẽ giúp ngươi?”
“Dù không có Thiên Thiên, Thái Hậu nương nương cũng sẽ không để ngươi lên làm Hoàng Hậu đâu, ngươi với Thái Hậu có mối thù gi*t mẹ, nương ngươi ch*t không phải chỉ có bàn tay của mình ta đâu.”
“Lúc trước chính Thái Hậu nương nương nghe nói nương ngươi thể chất đặc thù nên đã sai ta làm những chuyện đó, thủ đoạn bỏ mẹ lấy con cũng chẳng phải Thái Hậu làm lần đầu. Hơn nữa nếu lão gia không cho phép, một tên gia đinh sao có thể xuất hiện trong thư phòng ông ấy để làm chuyện mèo mả gà đồng với nương ngươi?”
“Thẩm Viện, Thái Hậu với lão gia còn ở đây, ngươi có làm gì cũng không động được đến địa vị của Thiên Thiên, hiện tại ngươi còn không mau cầu xin Thiên Thiên đi, may ra sau khi ngươi hạ sinh hoàng tử, chúng ta còn tha cho cái mạng ch(ó) của ngươi.”
Thì ra là thế, thì ra là thế, giờ phút này cuối cùng ta cũng hiểu tại sao ngày ấy khi nghe tin ta mang thai, Thái Hậu lại buột miệng nói ta giống nương có thể chất đặc thù.
Hóa ra mọi chuyện đều do bà ta thao túng, bà ta mới chính là đầu sỏ hại ch*t nương ta.
Ta thấy cơn nóng giận dâng lên đến đỉnh đầu, nhìn đại phu nhân, ta lạnh lùng nói một câu: “Nếu bà nói Thẩm lão gia cùng Thái Hậu là hậu thuẫn của bà, ta đây liền gi*t bọn họ trước.”
26.
Rời khỏi Phượng Vũ Cung, ta quay về nội viện, tự nhốt mình trong phòng, suy nghĩ suốt cả đêm. Sáng sớm hôm sau, ta một mình tới Dưỡng Tâm Điện gặp Hoàng Thượng.
“Thần thiếp sẽ giúp Hoàng Thượng gi*t Thái Hậu, cầu Hoàng Thượng giúp thần thiếp gi*t Thẩm An.”
Đây là câu đầu tiên ta nói ngay khi gặp Hoàng Thượng, Thẩm An cha ta chính là một tên cầm thú.
Hoàng Thượng dường như đã đoán trước được ta sẽ đến, hắn cười nhìn ta: “Biết chân tướng rồi?”
Ta gật đầu, hóa ra Hoàng Thượng chuyện gì cũng biết.
Hắn đứng dậy đi đến bên cạnh ta, duỗi tay kéo ta cùng ngồi xuống: “Thái Hậu nương nương của chúng ta mưu mô vậy đấy, chỉ núp phía sau thao túng, năm đó mẫu phi trẫm cũng ch*t như vậy.”
“Bà ta ở trước mặt phụ hoàng luôn bày ra bộ dáng đối xử với trẫm rất tốt, nhưng khi phụ hoàng không có mặt, bà ta liền hiện nguyên hình, bà ta chửi mắng đ(á)nh đập trẫm, thậm chí vì tranh sủng mà còn cố ý làm trẫm sinh bệnh. Có một lần trẫm phát sốt suýt nữa không qua khỏi, chỉ vì bà ta không vừa mắt một phi tần đang được sủng ái, khi phi tần kia đưa thức ăn cho trẫm, bà ta đã cho trẫm uống thuốc để phát bệnh rồi giá họa cho phi tần đó…”
Ta nhìn Hoàng Thượng, thì ra người ngồi trên ngôi cửu ngũ chí tôn như hắn, cuộc sống cũng gian nan như vậy.
“Thần thiếp sẽ giúp Hoàng Thượng gi*t Thái Hậu, cầu Hoàng Thượng giúp thần thiếp gi*t Thẩm An.”
Ta lặp lại câu này, ta biết Hoàng Thượng không tiện ra tay với Thái Hậu, vì thời hiện tại còn coi trọng đạo hiếu, đặc biệt hắn còn là Hoàng Thượng, nếu hắn động thủ với Thái Hậu mà phạm chỉ một chút sai lầm thôi, sai lầm đó sẽ bị phóng đại, hắn sẽ bị lên án cả đời, thậm chí để lại vết nhơ trong sử sách.
Hoàng Thượng nghiêm túc nhìn ta: “Được!”
27.
Ba ngày sau, Hoàng Thượng lấy danh nghĩa của ta, tặng một đám mỹ nhân cho cha ta, nói với bên ngoài rằng nữ nhi sau khi mang thai mới cảm thấy làm cha mẹ không dễ dàng gì, lo lắng phụ thân tuyệt hậu nên mới gom đủ kiểu mỹ nữ cho cha để báo hiếu.
Đây là yêu cầu của ta, cha ta không phải rất háo sắc sao? Vậy cho ông ta ch*t trên người nữ nhân luôn đi.
Những mỹ nhân này đều là do Hoàng Thượng chọn lựa kỹ càng, bảo đảm cha ta sẽ yêu thích cực kỳ.
Vì chuyện này mà Thái Hậu tới tìm ta, ta cũng chỉ nói một câu: “Vì chuyện nối dõi tông đường của Thẩm gia, nếu đại phu nhân không được thì đổi người khác.”
Thái Hậu cho rằng ta chỉ muốn đối phó với đại phu nhân nên cũng không quản nhiều.
Đại phu nhân trước kia có thể bắt chẹt đám người trong hậu viện của cha ta là vì khế ước bán thân của họ nằm trong tay bà ta, đáng tiếc lần này những mỹ nữ đó đều do Hoàng Thượng ban tặng, bà ta không quản nổi.
Chỉ sau một tháng, cha ta té xỉu, đại phu nhân thỉnh ngự y đến xem, ngự y xem xong chỉ nói một câu: Tình thế khó xoay chuyển!
Nghe được tin này, tâm tình ta rất tốt, không thể không bội phục thủ đoạn của Hoàng Thượng.
Có lẽ hắn đã sớm muốn đối phó với cha ta, những mỹ nữ này không biết hắn đã thu thập mất bao lâu, mỗi người đều như vưu vật. Có những nữ nhân như vậy ở trong hậu viện, cha ta háo sắc sao nhịn nổi, nhưng tuổi ông ta cũng chẳng trẻ trung gì, dung t(ụ)c quá độ cơ thể sao chịu được?
Dù thái y đã nỗ lực cứu chữa nhưng chưa đầy một tháng sau, cha ta qua đời.
Sau ngày hạ táng ông ta, đại phu nhân lập tức tiến cung tìm Thái Hậu, muốn trị tội ta.
28.
Khi ta tiến vào Thọ Khang Cung, đại phu nhân trước mặt Thái Hậu đang lên án ta hại ch*t cha.
Thái Hậu day day trán, đối với cái ch*t của cha ta, Thái Hậu cũng khá thờ ơ, ta không thấy bà ta thương tâm chút nào.
Thái Hậu thấy ta tiến vào, còn ra hiệu cho ma ma đỡ ta ngồi xuống.
“Thái Hậu nương nương, người phải làm chủ cho lão nô, là Thẩm Viện hại ch*t lão gia, Thậm Viện hận Thẩm gia chúng ta, nó muốn hủy hoại Thẩm gia.”
Đại phu nhân tiếp tục lên án.
Ta nhìn lướt qua đại phu nhân, sau đó nhìn Thái Hậu: “Thái Hậu nương nương, Thẩm gia suy tàn thì thần thiếp cũng chẳng thể nào sống nổi ở trong hoàng cung này, cha thần thiếp trầm mê nữ sắc, ngay cả tổ phụ cũng không quản được, chuyện này sao có thể trách thần thiếp.”
“Hôm nay bụng thần thiếp có chút không thoải mái, xin phép về trước.”
Thái Hậu nghe ta nói bụng không thoải mái liền trở nên căng thẳng, vội hỏi: “Thỉnh thái y đến xem chưa?”
Ta trả lời: “Thái y nói là vì thương tâm quá độ, phụ thân đại nhân mất, thần thiếp khó tránh khỏi đau buồn.”
Thái Hậu nghiêm mặt nói: “Người ch*t cũng đã đi rồi, ngươi không phải lo những chuyện đó, dưỡng thai cho tốt, không ai làm gì được hài tử trong bụng ngươi, chuyện này ai gia đảm bảo.”
Quả nhiên quan hệ giữa Thái Hậu với cha ta cũng chẳng tốt đẹp gì, hay nói cách khác thì Thái Hậu chỉ quan tâm chuyện huyết mạch hoàng gia phải là từ Thẩm gia nhà bà ta mà ra, để bà ta có thể củng cố địa vị, chứ chuyện sống ch*t của những người khác trong Thẩm gia cũng chẳng đáng quan tâm.
Thái Hậu tuy đang nói với ta, nhưng ánh mắt lại dừng trên người đại phu nhân.
Sắc mặt đại phu nhân sa sầm, biết khóc lóc kể lể nữa cũng vô dụng, hiện giờ ta đang mang long thai, đây là bùa hộ mệnh của ta.
Khi ta với đại phu nhân cùng ra khỏi Thọ Khang Cung, ta nhìn bà ta khẽ cười một tiếng: “Ta nói được thì sẽ làm được, Thẩm lão gia là người đầu tiên, sau đó chính là Thẩm Thiên Thiên mà bà yêu thương nhất, cuối cùng chính là bà. Chỉ cần ta còn mang long thai, bây giờ ta có dùng d/ao trực tiếp th.ọ.c ch*t các ngươi, Thái Hậu cũng sẽ giúp ta thoát tội.”
Nói xong ta không đợi đại phu nhân phản ứng lại, cười lớn rời đi.
Ta có thể cảm nhận được ánh mắt oán hận của đại phu nhân dính trên người ta, nhưng ta không thèm để ý, trò hay còn ở phía sau.