Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 76: Tô Yên đưa Tô Vân vào cục cảnh sát
Tô Yên biến mất ngay trong tầm mắt, Tô Vân cảm thấy có gì đó không đúng, xuống xe chuẩn bị xem xét.
Tô Vân vừa xuống xe, có hai người đàn ông xông ra từ sau lưng, một người bịt miệng cô ta lại, một tay bắt lấy chân cô ta, cách thức giống y như bắt Trần Hạo lúc nãy.
Hai người khiêng Tô Vân lên, mau chóng đi sâu vào trong rừng đầm lầy.
Ở bên kia.
Tô Yên ở trong một chiếc xe dừng bên trong khu rừng, Trần Hạo bị đạp một cái rơi xuống xe, sau đó lại bị người mà Tô Yên dẫn đến mau chóng trói lên cây.
Bốn phía không có người, cho dù Trần Hạo có gào đến rách cổ họng cũng không có ai nghe thấy.
Tô Yên ung dung xuống xe, cô không thể không cảm ơn Tô Vân đã tìm được một nơi tốt như thế này.
Trần Hạo nhìn hai người đàn ông một trái một phải bên cạnh Tô Yên, cậu ta bị dáng điệu này dọa cho sợ hãi: “Cô Tô, tôi sai rồi, cô tha cho tôi đi.”
Tô Yên lạnh lùng nhếch khóe môi, đi đến trước mặt Trần Hạo, rút tiền mặt từ trong túi cậu ta ra, cười khẩy nói: “Năm ngàn tệ, Tô Vân đưa à? Chỉ có nhiêu đây thôi sao?”
“Cô Tô, tôi cũng chỉ là nhận tiền làm việc thôi, huống chi tôi cũng không đâu có làm gì được cô đâu, cô rộng lượng tha cho tôi đi.” Trần Hạo cầu xin một cách cợt nhả.
“Anh cảm thấy tôi sẽ bỏ qua cho người đã từng xâm hại tôi vào năm năm trước sao?” Ánh mắt Tô Yên lạnh lùng nhìn chằm chằm Trần Hạo, trong mắt tràn đầy thù hận: “Bây giờ tôi hận không thể dùng một dao giết chết anh, anh thật sự nghĩ rằng tôi để Tô Vân tìm anh là vì muốn tìm đứa nhỏ đó sao?”
Trần Hạo phản ứng kịp, ánh mắt nhìn Tô Yên tràn đầy hoảng sợ: “Cô là vì trả thù?”
“Ha!” Ánh mắt của Tô Yên sắc bén nhìn Trần Hạo: “Tô Vân chủ động tìm ra anh, tôi sẽ không cần tốn nhiều công sức nữa, vậy thì cớ sao mà không làm? Anh có biết năm đó sau khi tôi tỉnh dậy, việc mà tôi muốn làm nhất là gì không?”
Tô Yên không để tâm mà nghịch cây dao trong tay, khi nhận được điện thoại của Tô Vân, hận thù năm năm trước cũng bị moi ra lại.
Cô gọi điện thoại cho Lý Mộc Sinh để mượn bốn người, tối nay, cô sẽ tự đòi lại công bằng cho bản thân mình.
“Cô Tô, tha mạng, cầu xin cô hãy tha cho tôi một con đường sống, tôi không cần tiền nữa, đây đều là do em gái cô muốn hại cô, không liên quan đến tôi.” Trần Hạo giãy giụa, nhưng hai tay hai chân của cậu ta đều đã bị trói lại, vốn dĩ không thể giãy ra được.
Trần Hạo ân hận vì chuyện đã làm trước kia, cậu ta đã bị tiền che mờ mắt nên mới đồng ý với Tô Vân làm ra chuyện đó.
Trộm gà không thành lại còn mất nắm gạo, hôm nay cậu ta nằm trong tay Tô Yên, muốn thoát khỏi đây là chuyện vô cùng khó khăn.
“Tha cho anh, để anh lại đi giúp Tô Vân hại người à?” Tô Yên nắm lấy cằm Trần Hạo, trong mắt loé qua ý muốn giết người: “Bây giờ tôi thấy anh, trong lòng đã cảm thấy buồn nôn, là anh đã giúp Tô Vân hãm hại tôi, anh là đồng loã, bây giờ tôi còn muốn giết anh nữa kìa.”
Dưới ánh trăng, con dao trong tay Tô Yên phát ra ánh sáng sắc lạnh.
Trần Hạo bị doạ đến suýt nữa đã tè ra quần: “Cô Tô, cô bình tĩnh chút đi, năm đó tôi vốn dĩ không hề chạm vào cô, tôi gạt Tô Vân thôi.”
“Thật không biết xấu hổ, dám làm mà không dám nhận.” Tô Yên phẫn nộ nói: “Lúc nãy chính miệng anh thừa nhận, anh cảm thấy tôi sẽ tin anh nữa sao?”
“Những gì tôi nói là thật.” Trần Hạo gấp gáp giải thích: “Năm đó tôi đã nhận tiền, nhưng khi tôi vào phòng, bên trong lại không hề có người nào, tôi thật sự không chạm vào cô. Nếu tôi có nói nửa câu giả dối, tôi sẽ là cháu của cô.”
Năm đó, Tô Yên bị Tô Vân bỏ thuốc, Trần Hạo vẫn luôn ở bên cạnh chờ đợi. Lúc đó, cậu ta đúng là rất thèm muốn sắc đẹp của Tô Yên, vẫn luôn đợi Tô Yên rơi vào bẫy, được đưa về phòng.
Khi Trần Hạo nhận được tin nhắn của Tô Vân bảo cậu ta đến phòng 806, trong phòng vốn dĩ không có người nào. Sau đó cậu ta mới biết, bảng số phòng bị ngược nên cậu ta đi nhầm vào phòng 809.
Số 9 biến thành số 6, đây cũng đâu phải là chuyện cậu ta có thể lường trước.
Đã nhận tiền nhưng không làm được việc, năm đó Trần Hạo vốn định nói cho Tô Vân nghe, nhưng Tô Vân lại gọi điện thoại nói chuyện đã thành công, còn gửi luôn số tiền còn lại cho cậu ta, nên sau đó cậu ta cũng không nhắc đến chuyện này nữa.
Những gì Trần Hạo nói không giống như đang nói xạo, nhưng năm đó Tô Yên đã thật sự bị xâm phạm.
Tô Yên không tin, chỉ cho rằng Trần Hạo đang nói dối để phủi bỏ trách nhiệm.
Tô Yên buông Trần Hạo ra: “Muốn tôi tha cho anh, cũng không phải là không thể.”
“Thật sao?” Mặt Trần Hạo tỏ vẻ vui mừng: “Cô Tô, cô thật là người đẹp có tấm lòng lương thiện, vậy cô mau cởi trói cho tôi đi.”
“Đừng gấp.” Tô Yên nói: “Có thể thả anh, nhưng tôi có điều kiện, chỉ cần anh khai báo rõ không sót một chữ chuyện năm đó Tô Yên gài bẫy hãm hại tôi, và việc mua chuộc anh như thế nào, tôi sẽ buông tha cho anh.”
Trần Hạo cảnh giác, bất lực nói: “Cô Tô, năm đó tôi thật sự không chạm vào cô.”
Nếu thật sự khai ra, vậy cậu ta phải ngồi tù sao?
“Tôi và Tô Vân luôn bất hoà với nhau, cô ta năm lần bảy lượt muốn hãm hại tôi, lần này tôi cũng chỉ là trả đũa mà thôi, chỉ cần anh chỉ ra và xác nhận Tô Yên, tôi sẽ bỏ qua cho anh. Không phải anh nói anh không có làm sao, vậy thì sẽ không cấu thành tội danh, anh sợ gì chứ?”
Trần Hạo không xâm phạm, nhưng là xâm phạm không thành, cũng phải chịu trách nhiệm trước pháp luật.
Trần Hạo là một tên côn đồ sống lang thang, làm sao hiểu rõ luật pháp. Cậu ta cho rằng mình không làm, dù sao cũng là do Tô Vân sai khiến, chỉ cần đẩy hết trách nhiệm cho Tô Vân thì cậu ta sẽ không sao nữa.
Trần Hạo lập tức đồng ý: “Được được được, tôi sẽ nói. Cô Tô, cô nói lời phải giữ lời đấy, chuyện này thật sự không liên quan đến tôi.”
“Lấy bút ghi âm ra ghi âm lại lời anh ta nói. “Tô Yên căn dặn hai người cô dẫn đến.
Bút ghi âm đã được chuẩn bị từ lâu rồi, vì để giữ lại tính mạng, Trần Hạo cũng chỉ đành khai rõ hết chuyện năm đó.
Nhưng Trần Hạo vẫn luôn nhấn mạnh bản thân mình không hề xâm phạm Tô Yên, chuyện bỏ thuốc là do Tô Vân làm, không liên quan gì đến cậu ta.
Tô Yên đứng ở một bên nghe, lại trải qua nỗi đau năm năm trước lần nữa.
Nỗi đau đêm đó vẫn còn đọng trong tâm trí cô, chỉ cần nghĩ đến, sự phẫn nộ và nỗi đau khổ sẽ giống như thuỷ triều dâng lên, nhấn chìm cả người cô.
Sự bất lực và do dự của đêm đó đều là do Tô Vân và người đàn ông trước mặt mang đến cho cô.
Sự thù hận khiến cả người cô run rẩy, khiến lòng bàn tay cô lạnh ngắt.
Sau khi ghi âm xong, Tô Yên mở mắt ra, trong mắt vô cùng lạnh lẽo.
“Rốt cuộc đứa nhỏ kia đã ném vào trại mồ côi nào?”
“Cô Tô, tôi thật sự không biết đứa nhỏ nào cả, lúc nãy tôi không nghĩ mà nói bậy bạ thôi.” Trần Hạo sắp khóc rồi, cậu ta thật là mồm thối, dẫn hoạ vào người.
Tô Yên thấy Trần Hạo không thừa nhận, mở miệng là nói dối, sắc mặt của cô trầm xuống: “Nghĩ kỹ rồi hãy nói.”
“Tôi thật sự không biết, làm sao tôi biết cô đã mang thai đứa con của ai chứ, tôi thật là oan ức mà, không ăn được thịt, còn dây hoạ lên người.” Trần Hạo vội vàng giải thích: “Tôi không biết đứa nhỏ đó ở đâu, cô Tô, cô tha cho tôi đi.”
Vệ sĩ hỏi: “Cô Tô, xử lý người đàn ông này thế nào?”
“Phế bỏ, sau đó đưa anh ta vào cục cảnh sát cùng với Tô Vân.” Tô Yên đâm cây dao trong tay lên thân cây bên cạnh, lần này, cô sẽ không mềm lòng nữa.
Nếu đã không hỏi ra được, vậy thì không cần nhiều lời nữa.
Mặc kệ người đàn ông này nói thật hay nói dối, lúc nãy nếu cô không dẫn theo người tới, vậy thì tối nay cô đã gặp nguy hiểm rồi.
Đàn ông kiểu này, để lại chỉ là tai hoạ mà thôi.
Nếu đã muốn gây án, vậy thì cô sẽ phế bỏ “công cụ gây án”.
Dao đâm vào thân cây phát ra tiếng lạch cạch, khiến Trần Hạo bị doạ đến chân cũng mềm nhũn: “Cô Tô, cô không thể qua cầu rút ván như vậy, lúc nãy cô đã đồng ý là sẽ tha cho tôi mà. Năm đó tôi thật sự không có xâm phạm cô, không phải là tôi làm, đúng là tôi có ý nghĩ đó, nhưng tôi đâu có làm được.”
Trần Hạo đã nhận ra mình trúng kế của Tô Yên rồi.
Tô Yên hoàn toàn không hề có ý định bỏ qua cho cậu ta.
Lúc nãy cô gài bẫy cậu ta mà thôi.
“Cô Tô, tha mạng, tha mạng… a…”
Tô Yên quay lưng đi, vệ sĩ đưa dao trong tay lên rồi chém xuống, Trần Hạo hét lên một tiếng thảm thiết rồi ngất đi.
“Cô Tô, đã đưa người đến rồi.”
Hai người lúc nãy bắt Tô Vân đưa cô ta đến đây.
Tô Vân nhìn thấy Trần Hạo bị trói trên cây và vũng máu dưới đũng quần cậu ta, bị dọa đến sắc mặt lập tức trở nên trắng bệch.
130
2340
Tô Vân vừa xuống xe, có hai người đàn ông xông ra từ sau lưng, một người bịt miệng cô ta lại, một tay bắt lấy chân cô ta, cách thức giống y như bắt Trần Hạo lúc nãy.
Hai người khiêng Tô Vân lên, mau chóng đi sâu vào trong rừng đầm lầy.
Ở bên kia.
Tô Yên ở trong một chiếc xe dừng bên trong khu rừng, Trần Hạo bị đạp một cái rơi xuống xe, sau đó lại bị người mà Tô Yên dẫn đến mau chóng trói lên cây.
Bốn phía không có người, cho dù Trần Hạo có gào đến rách cổ họng cũng không có ai nghe thấy.
Tô Yên ung dung xuống xe, cô không thể không cảm ơn Tô Vân đã tìm được một nơi tốt như thế này.
Trần Hạo nhìn hai người đàn ông một trái một phải bên cạnh Tô Yên, cậu ta bị dáng điệu này dọa cho sợ hãi: “Cô Tô, tôi sai rồi, cô tha cho tôi đi.”
Tô Yên lạnh lùng nhếch khóe môi, đi đến trước mặt Trần Hạo, rút tiền mặt từ trong túi cậu ta ra, cười khẩy nói: “Năm ngàn tệ, Tô Vân đưa à? Chỉ có nhiêu đây thôi sao?”
“Cô Tô, tôi cũng chỉ là nhận tiền làm việc thôi, huống chi tôi cũng không đâu có làm gì được cô đâu, cô rộng lượng tha cho tôi đi.” Trần Hạo cầu xin một cách cợt nhả.
“Anh cảm thấy tôi sẽ bỏ qua cho người đã từng xâm hại tôi vào năm năm trước sao?” Ánh mắt Tô Yên lạnh lùng nhìn chằm chằm Trần Hạo, trong mắt tràn đầy thù hận: “Bây giờ tôi hận không thể dùng một dao giết chết anh, anh thật sự nghĩ rằng tôi để Tô Vân tìm anh là vì muốn tìm đứa nhỏ đó sao?”
Trần Hạo phản ứng kịp, ánh mắt nhìn Tô Yên tràn đầy hoảng sợ: “Cô là vì trả thù?”
“Ha!” Ánh mắt của Tô Yên sắc bén nhìn Trần Hạo: “Tô Vân chủ động tìm ra anh, tôi sẽ không cần tốn nhiều công sức nữa, vậy thì cớ sao mà không làm? Anh có biết năm đó sau khi tôi tỉnh dậy, việc mà tôi muốn làm nhất là gì không?”
Tô Yên không để tâm mà nghịch cây dao trong tay, khi nhận được điện thoại của Tô Vân, hận thù năm năm trước cũng bị moi ra lại.
Cô gọi điện thoại cho Lý Mộc Sinh để mượn bốn người, tối nay, cô sẽ tự đòi lại công bằng cho bản thân mình.
“Cô Tô, tha mạng, cầu xin cô hãy tha cho tôi một con đường sống, tôi không cần tiền nữa, đây đều là do em gái cô muốn hại cô, không liên quan đến tôi.” Trần Hạo giãy giụa, nhưng hai tay hai chân của cậu ta đều đã bị trói lại, vốn dĩ không thể giãy ra được.
Trần Hạo ân hận vì chuyện đã làm trước kia, cậu ta đã bị tiền che mờ mắt nên mới đồng ý với Tô Vân làm ra chuyện đó.
Trộm gà không thành lại còn mất nắm gạo, hôm nay cậu ta nằm trong tay Tô Yên, muốn thoát khỏi đây là chuyện vô cùng khó khăn.
“Tha cho anh, để anh lại đi giúp Tô Vân hại người à?” Tô Yên nắm lấy cằm Trần Hạo, trong mắt loé qua ý muốn giết người: “Bây giờ tôi thấy anh, trong lòng đã cảm thấy buồn nôn, là anh đã giúp Tô Vân hãm hại tôi, anh là đồng loã, bây giờ tôi còn muốn giết anh nữa kìa.”
Dưới ánh trăng, con dao trong tay Tô Yên phát ra ánh sáng sắc lạnh.
Trần Hạo bị doạ đến suýt nữa đã tè ra quần: “Cô Tô, cô bình tĩnh chút đi, năm đó tôi vốn dĩ không hề chạm vào cô, tôi gạt Tô Vân thôi.”
“Thật không biết xấu hổ, dám làm mà không dám nhận.” Tô Yên phẫn nộ nói: “Lúc nãy chính miệng anh thừa nhận, anh cảm thấy tôi sẽ tin anh nữa sao?”
“Những gì tôi nói là thật.” Trần Hạo gấp gáp giải thích: “Năm đó tôi đã nhận tiền, nhưng khi tôi vào phòng, bên trong lại không hề có người nào, tôi thật sự không chạm vào cô. Nếu tôi có nói nửa câu giả dối, tôi sẽ là cháu của cô.”
Năm đó, Tô Yên bị Tô Vân bỏ thuốc, Trần Hạo vẫn luôn ở bên cạnh chờ đợi. Lúc đó, cậu ta đúng là rất thèm muốn sắc đẹp của Tô Yên, vẫn luôn đợi Tô Yên rơi vào bẫy, được đưa về phòng.
Khi Trần Hạo nhận được tin nhắn của Tô Vân bảo cậu ta đến phòng 806, trong phòng vốn dĩ không có người nào. Sau đó cậu ta mới biết, bảng số phòng bị ngược nên cậu ta đi nhầm vào phòng 809.
Số 9 biến thành số 6, đây cũng đâu phải là chuyện cậu ta có thể lường trước.
Đã nhận tiền nhưng không làm được việc, năm đó Trần Hạo vốn định nói cho Tô Vân nghe, nhưng Tô Vân lại gọi điện thoại nói chuyện đã thành công, còn gửi luôn số tiền còn lại cho cậu ta, nên sau đó cậu ta cũng không nhắc đến chuyện này nữa.
Những gì Trần Hạo nói không giống như đang nói xạo, nhưng năm đó Tô Yên đã thật sự bị xâm phạm.
Tô Yên không tin, chỉ cho rằng Trần Hạo đang nói dối để phủi bỏ trách nhiệm.
Tô Yên buông Trần Hạo ra: “Muốn tôi tha cho anh, cũng không phải là không thể.”
“Thật sao?” Mặt Trần Hạo tỏ vẻ vui mừng: “Cô Tô, cô thật là người đẹp có tấm lòng lương thiện, vậy cô mau cởi trói cho tôi đi.”
“Đừng gấp.” Tô Yên nói: “Có thể thả anh, nhưng tôi có điều kiện, chỉ cần anh khai báo rõ không sót một chữ chuyện năm đó Tô Yên gài bẫy hãm hại tôi, và việc mua chuộc anh như thế nào, tôi sẽ buông tha cho anh.”
Trần Hạo cảnh giác, bất lực nói: “Cô Tô, năm đó tôi thật sự không chạm vào cô.”
Nếu thật sự khai ra, vậy cậu ta phải ngồi tù sao?
“Tôi và Tô Vân luôn bất hoà với nhau, cô ta năm lần bảy lượt muốn hãm hại tôi, lần này tôi cũng chỉ là trả đũa mà thôi, chỉ cần anh chỉ ra và xác nhận Tô Yên, tôi sẽ bỏ qua cho anh. Không phải anh nói anh không có làm sao, vậy thì sẽ không cấu thành tội danh, anh sợ gì chứ?”
Trần Hạo không xâm phạm, nhưng là xâm phạm không thành, cũng phải chịu trách nhiệm trước pháp luật.
Trần Hạo là một tên côn đồ sống lang thang, làm sao hiểu rõ luật pháp. Cậu ta cho rằng mình không làm, dù sao cũng là do Tô Vân sai khiến, chỉ cần đẩy hết trách nhiệm cho Tô Vân thì cậu ta sẽ không sao nữa.
Trần Hạo lập tức đồng ý: “Được được được, tôi sẽ nói. Cô Tô, cô nói lời phải giữ lời đấy, chuyện này thật sự không liên quan đến tôi.”
“Lấy bút ghi âm ra ghi âm lại lời anh ta nói. “Tô Yên căn dặn hai người cô dẫn đến.
Bút ghi âm đã được chuẩn bị từ lâu rồi, vì để giữ lại tính mạng, Trần Hạo cũng chỉ đành khai rõ hết chuyện năm đó.
Nhưng Trần Hạo vẫn luôn nhấn mạnh bản thân mình không hề xâm phạm Tô Yên, chuyện bỏ thuốc là do Tô Vân làm, không liên quan gì đến cậu ta.
Tô Yên đứng ở một bên nghe, lại trải qua nỗi đau năm năm trước lần nữa.
Nỗi đau đêm đó vẫn còn đọng trong tâm trí cô, chỉ cần nghĩ đến, sự phẫn nộ và nỗi đau khổ sẽ giống như thuỷ triều dâng lên, nhấn chìm cả người cô.
Sự bất lực và do dự của đêm đó đều là do Tô Vân và người đàn ông trước mặt mang đến cho cô.
Sự thù hận khiến cả người cô run rẩy, khiến lòng bàn tay cô lạnh ngắt.
Sau khi ghi âm xong, Tô Yên mở mắt ra, trong mắt vô cùng lạnh lẽo.
“Rốt cuộc đứa nhỏ kia đã ném vào trại mồ côi nào?”
“Cô Tô, tôi thật sự không biết đứa nhỏ nào cả, lúc nãy tôi không nghĩ mà nói bậy bạ thôi.” Trần Hạo sắp khóc rồi, cậu ta thật là mồm thối, dẫn hoạ vào người.
Tô Yên thấy Trần Hạo không thừa nhận, mở miệng là nói dối, sắc mặt của cô trầm xuống: “Nghĩ kỹ rồi hãy nói.”
“Tôi thật sự không biết, làm sao tôi biết cô đã mang thai đứa con của ai chứ, tôi thật là oan ức mà, không ăn được thịt, còn dây hoạ lên người.” Trần Hạo vội vàng giải thích: “Tôi không biết đứa nhỏ đó ở đâu, cô Tô, cô tha cho tôi đi.”
Vệ sĩ hỏi: “Cô Tô, xử lý người đàn ông này thế nào?”
“Phế bỏ, sau đó đưa anh ta vào cục cảnh sát cùng với Tô Vân.” Tô Yên đâm cây dao trong tay lên thân cây bên cạnh, lần này, cô sẽ không mềm lòng nữa.
Nếu đã không hỏi ra được, vậy thì không cần nhiều lời nữa.
Mặc kệ người đàn ông này nói thật hay nói dối, lúc nãy nếu cô không dẫn theo người tới, vậy thì tối nay cô đã gặp nguy hiểm rồi.
Đàn ông kiểu này, để lại chỉ là tai hoạ mà thôi.
Nếu đã muốn gây án, vậy thì cô sẽ phế bỏ “công cụ gây án”.
Dao đâm vào thân cây phát ra tiếng lạch cạch, khiến Trần Hạo bị doạ đến chân cũng mềm nhũn: “Cô Tô, cô không thể qua cầu rút ván như vậy, lúc nãy cô đã đồng ý là sẽ tha cho tôi mà. Năm đó tôi thật sự không có xâm phạm cô, không phải là tôi làm, đúng là tôi có ý nghĩ đó, nhưng tôi đâu có làm được.”
Trần Hạo đã nhận ra mình trúng kế của Tô Yên rồi.
Tô Yên hoàn toàn không hề có ý định bỏ qua cho cậu ta.
Lúc nãy cô gài bẫy cậu ta mà thôi.
“Cô Tô, tha mạng, tha mạng… a…”
Tô Yên quay lưng đi, vệ sĩ đưa dao trong tay lên rồi chém xuống, Trần Hạo hét lên một tiếng thảm thiết rồi ngất đi.
“Cô Tô, đã đưa người đến rồi.”
Hai người lúc nãy bắt Tô Vân đưa cô ta đến đây.
Tô Vân nhìn thấy Trần Hạo bị trói trên cây và vũng máu dưới đũng quần cậu ta, bị dọa đến sắc mặt lập tức trở nên trắng bệch.
130
2340
Bình luận facebook