Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 523: Cửa xe đã hàn chặt
Lục Cận Phong ngã xuống ghế sô pha, Tô Yên duỗi hai chân ra ngồi lên người anh, rồi đưa tay vào quần tây của anh.
Khóe miệng Lục Cận Phong nhếch lên mỉm cười, anh mặc cho Tô Yên muốn làm gì thì làm, rồi không quên nói một câu: “Mệt thì nói một tiếng để anh.”
“Anh coi thường ai vậy?”
Thực tế chứng minh đây quả thực là mất sức, Tô Yên không thể chịu đựng được nữa nên đã bỏ cuộc giữa chừng rồi bị Lục Cận Phong giành lại quyền chủ động rồi tiến công.
Tô Yên nằm trên sô pha, không quên hùng hổ nói: “Lần sau, lần sau em nhất định sẽ khiến anh phải xin tha.”
“Hửm?” Giọng nói của Lục Cận Phong dày, anh còn kéo dài âm cuối, mang cảm giác vô cùng quyến rũ, anh va chạm mạnh rồi nằm trên lưng Tô Yên, kề sát vào tai cô rồi nói bằng giọng từ tính tràn đầy cưng chiều và thỏa mãn: “Ai cầu xin ai?”
“A! Em van xin, em van xin!” Tô Yên nắm chặt hai tay vào thành ghế sô pha chịu đựng khoái cảm tột cùng mà Lục Cận Phong mang lại cho cô.
Nghe thấy giọng nói của Tô Yên, khóe miệng của Lục Cận Phong khẽ nhếch lên, anh cắn nhẹ bả vai của cô: “Sắp xong rồi!”
Hiệu quả cách âm của căn nhà rất tốt nên người ăn uống hay đi bộ ở tầng dưới hoàn toàn không nghe thấy bất kì tiếng động gì ở tầng trên.
Lâu Doanh sau khi cơm xong rồi đi dạo ở sân sau cả nhà họ Lục, mặc dù trời đã trở lạnh mọi thứ đều trở nên hiu quạnh nhưng vườn sau nhà họ Lục cây cối vẫn tràn đầy sức sống.
Đây đều là những loại cây trái mùa được trồng theo công nghệ mới, khi bị khô héo thì nhà vườn sẽ thay định kỳ.
Lâu Doanh nói: “Đây chính là niềm vui của người giàu có, đúng là không có nhân tính.”
Bạch Phi Minh đi bên cạnh nói: “Tiền tiết kiệm của cậu đủ để mua mấy hòn đảo rồi.”
“Nhưng không giống nhau, tiền của mình đều là lấy tính mạng để đổi lấy.” Lâu Doanh đột nhiên thở dài: “Phi Minh, hai chúng ta đã nghỉ ngơi lâu như vậy, có phải nên làm một vụ không? Không thể cứ miệng ăn núi lở được.”
Bạch Phi Minh sửa lại: “Là mình miệng ăn núi lở.”
Tốt xấu gì thì bây giờ Lâu Doanh còn có Vạn Nhất, sản nghiệp của nhà họ Vạn trải dài khắp cả nước, tốc độ kiếm tiền chẳng phải tính bằng giây sao?
“Nhà họ Vạn có bao nhiêu tiền không liên quan đến mình.” Lâu Doanh thở dài nói: “Hai bọn mình chỉ là ngoài ý muốn.”
“Sao vậy, bây giờ vẫn muốn ly hôn sao?”
“Tạm thời không ly hôn, xem biểu hiện của anh ta đã nếu không người ta sẽ cho rằng mình không nói đạo lý.” Cô ta lạnh lùng tùy tiện hái một đóa hoa không biết tên rồi nói: “Chuyện của đàn ông cứ gác qua một bên đã, phụ nữ vẫn phải chuyên tâm vào sự nghiệp, mình lên mạng xem gần đây có nhiệm vụ gì không kiếm chút tiền tiêu vặt.”
Lâu Doanh đã rất lâu không lên mạng rồi, đây là một trang web chuyên nhận nhiệm vụ trên đường, người thuê đăng nhiệm vụ lên và ghi rõ tiền công hoặc tiền công có thể thương lượng.
Đương nhiên địa vị xã hội của Lâu Doanh và Bạch Phi Minh đang tăng trên thị trường nên rất ít người có thể mời được hai bọn họ.
Hai người họ cơ bản chỉ cần làm một vụ là đủ ăn cả năm.
Lâu Doanh vừa lên mạng đã thấy một đơn hàng, cô ta bị tiền lương hấp dẫn.
Lâu Doanh hưng phấn đếm đầu ngón tay: “Chín chữ số, làm một vụ là có thể mua được nửa hòn đảo.”
Bạch Phi Minh nghe xong cũng rất kinh ngạc: “Ai mà lại hào phóng như vậy?”
Lâu Doanh tiếp tục nhìn xuống dưới, cô ta lập tức sa sầm mặt mũi: “Gì vậy, là đồng rupee Ấn Độ, không đáng tiền.”
“Đồng rupee Ấn Độ chín chữ số cũng không phải ít, nhiệm vụ gì?” Bạch Phi Minh sáp lại gần nhìn: “Cướp bảo vật?”
Về phần chi tiết nhiệm vụ trên đó không viết gì, nhiệm vụ này có rất nhiều người đã lướt xem nhưng đến giờ vẫn chưa có ai nhận.
Bạch Phi Minh nói: “Sợ là có vấn đề, đừng nhận thì hơn...”
Còn chưa nói xong thì Lâu Doanh đã bấm nhận đơn, cô ta quay đầu nhìn Bạch Phi Minh: “Dù sao thì không có việc gì, mình rất tò mò muốn xem thử rốt cuộc là bảo vật gì?”
“Cậu chắc chắn không phải vì tránh Vạn Nhất chứ?”
Bạch Phi Minh đúng là đi guốc trong bụng Lâu Doanh, cái gì cũng biết.
“Ai cũng không thể ngăn cản mình kiếm tiền.” Lâu Doanh nhanh nhẹn nói: “Phi Minh, thu dọn đồ đạc, chúng ta lập tức xuất phát.”
“Không chào hỏi một tiếng à?”
“Nếu mình nói thì anh ta có thể không đi theo sao?”
Bạch Phi Minh hiểu ý: “Mình đi trước.”
“Lát nữa mình đến sau.” Lâu Doanh phải tiễn Vạn Nhất đi trước.
Bạch Phi Minh: “Sao mình có cảm giác hai chúng ta đang chạy trốn vậy?”
Lâu Doanh cười nói: “Tự tin lên, đây không phải là cảm giác đâu.”
Bạch Phi Minh rời đi trước, Lâu Doanh dụ Vạn Nhất về nhà họ Vạn trước sau đó cô ta mới đuổi theo Bạch Phi Minh.
Không ai nói gì về chuyện hai người họ ra ngoài kiếm tiền tiêu vặt, đến cả Tô Yên và Lâu Doanh cũng chỉ gửi một tin nhắn nói có việc ra ngoài.
Đây vốn dĩ chính là trạng thái cuộc sống của Lâu Doanh và Bạch Phi Minh, thỉnh thoảng sẽ biến mất một thời gian, hai bọn họ đã đi qua khắp mọi nơi, lúc đó Lệ Quốc Minh cũng sẽ không hoàn toàn khống chế hai bọn họ, bọn họ được tự do.
Khi Lâu Doanh và Bạch Phi Minh một lần nữa bước chân lên con đường ngày trước, Lâu Doanh cảm thấy vô cùng vui vẻ, cô ta dang rộng hai tay ôm lấy Bạch Phi Minh: “Phi Minh, đây mới là cuộc sống mà mình mong muốn.”
Một cuộc sống tự do.
Tiêu diêu tự tại giữa đất trời.
Bên cạnh có một người tri kỉ là đủ rồi.
Lâu Doanh vốn là người bay lượn ở chân trời chứ không phải là những cậu ấm cô chiêu con nhà giàu có đấu đá ghen tị nhau, cô ta không phải là chim hoàng yến.
Bạch Phi Minh nhìn thấy nụ cười vốn đã lâu không hiển hiện trên gương mặt của Lâu Doanh, trong lòng cảm thấy rất vui.
“Làm xong vụ này, chắc sau này Vạn Nhất sẽ coi mình là tình địch mất.”
Lâu Doanh mỉm cười: “Chúng ta mới là tình yêu đích thực.”
Một giờ sau khi Lâu Doanh và Bạch Phi Minh lên đường Vạn Nhất đang xem bản đồ ở biệt thự Nam Sơn.
Xa Thành Nghị đi đến hỏi: “Cậu đã xem bản đồ này cả nửa ngày rồi, nghiên cứu gì vậy?”
“Vợ tôi.”
Xa Thành Nghị: “???”
Trong đầu toàn dấu chấm hỏi.
Vạn Nhất chống tay lên bàn rồi nhìn chằm chằm vào bản đồ đang chuyển động trên màn hình lớn và nói: “Lâu Doanh và Bạch Phi Minh đã ra ngoài mà không nói với tôi, từ việc phân tích quỹ đạo di chuyển của họ thì hai người họ chắc đã đến nước S.”
“Cậu bị bỏ rơi rồi à?” Xa Thành Nghị nói trúng tim đen.
Vạn Nhất: “...”
“Vợ tôi ra ngoài cho khuây khỏa.”
“Vợ cậu không đưa cậu theo.” Xa Thành Nghị tiếp tục xát muối vào tim anh ta.
Vạn Nhất quay người lặng lẽ cầm lấy một chai nước rồi uống một ngụm để an ủi.
Ngay từ đầu Vạn Nhất đã biết Lâu Doanh và Bạch Phi Minh muốn đi, chút mánh khóe của Lâu Doanh không giấu nổi anh ta.
Nhìn thấy Vạn Nhất trầm ngâm, Xa Thành Nghị đi tới nói: “Tôi vẫn luôn tò mò, sao cậu lại thích Lâu Doanh vậy?”
Xa Thành Nghị cứ nghĩ rằng Vạn Nhất sẽ mãi độc thân hoặc lấy một cô chiêu con nhà giàu nhưng không ngờ cuối cùng anh ta lại tìm môt oan gia.
Vạn Nhất và Lâu Doanh trước đây có thể dùng hình ảnh mèo và chuột để hình dung.
Vạn Nhất liếc nhìn Xa Thành Nghị : “Loại độc thân như cậu không hiểu đâu.”
Xa Thành Nghị: “...”
Lục Cận Phong cũng từng nói như vậy.
Ở nhà cũ của nhà họ Lục.
Sau khi “vận động” xong Tô Yên mệt mỏi nên cô lại ngủ thêm hơn một tiếng nữa.
Cô bị tiếng gõ của đánh thức, người gõ cửa là Lệ Uyển: “Tiểu Yên, con dậy chưa? Người nhà họ An đến tìm con, đang ở dưới phòng khách.”
Tô Yên mở to hai mắt, An Minh đến tìm sao?
Lục Cận Phong đến công ty rồi, Tô Yên lật người ngồi dậy, cô đã quên mất chuyện liên lạc với An Hinh.
An Minh đến tìm cô nhất định là vì An Hinh.
Tô Yên thay quần áo và xuống tầng, An Minh đang ngồi trong phòng khách, khuôn mặt tái nhợt, đôi mắt đỏ ngầu.
Khóe miệng Lục Cận Phong nhếch lên mỉm cười, anh mặc cho Tô Yên muốn làm gì thì làm, rồi không quên nói một câu: “Mệt thì nói một tiếng để anh.”
“Anh coi thường ai vậy?”
Thực tế chứng minh đây quả thực là mất sức, Tô Yên không thể chịu đựng được nữa nên đã bỏ cuộc giữa chừng rồi bị Lục Cận Phong giành lại quyền chủ động rồi tiến công.
Tô Yên nằm trên sô pha, không quên hùng hổ nói: “Lần sau, lần sau em nhất định sẽ khiến anh phải xin tha.”
“Hửm?” Giọng nói của Lục Cận Phong dày, anh còn kéo dài âm cuối, mang cảm giác vô cùng quyến rũ, anh va chạm mạnh rồi nằm trên lưng Tô Yên, kề sát vào tai cô rồi nói bằng giọng từ tính tràn đầy cưng chiều và thỏa mãn: “Ai cầu xin ai?”
“A! Em van xin, em van xin!” Tô Yên nắm chặt hai tay vào thành ghế sô pha chịu đựng khoái cảm tột cùng mà Lục Cận Phong mang lại cho cô.
Nghe thấy giọng nói của Tô Yên, khóe miệng của Lục Cận Phong khẽ nhếch lên, anh cắn nhẹ bả vai của cô: “Sắp xong rồi!”
Hiệu quả cách âm của căn nhà rất tốt nên người ăn uống hay đi bộ ở tầng dưới hoàn toàn không nghe thấy bất kì tiếng động gì ở tầng trên.
Lâu Doanh sau khi cơm xong rồi đi dạo ở sân sau cả nhà họ Lục, mặc dù trời đã trở lạnh mọi thứ đều trở nên hiu quạnh nhưng vườn sau nhà họ Lục cây cối vẫn tràn đầy sức sống.
Đây đều là những loại cây trái mùa được trồng theo công nghệ mới, khi bị khô héo thì nhà vườn sẽ thay định kỳ.
Lâu Doanh nói: “Đây chính là niềm vui của người giàu có, đúng là không có nhân tính.”
Bạch Phi Minh đi bên cạnh nói: “Tiền tiết kiệm của cậu đủ để mua mấy hòn đảo rồi.”
“Nhưng không giống nhau, tiền của mình đều là lấy tính mạng để đổi lấy.” Lâu Doanh đột nhiên thở dài: “Phi Minh, hai chúng ta đã nghỉ ngơi lâu như vậy, có phải nên làm một vụ không? Không thể cứ miệng ăn núi lở được.”
Bạch Phi Minh sửa lại: “Là mình miệng ăn núi lở.”
Tốt xấu gì thì bây giờ Lâu Doanh còn có Vạn Nhất, sản nghiệp của nhà họ Vạn trải dài khắp cả nước, tốc độ kiếm tiền chẳng phải tính bằng giây sao?
“Nhà họ Vạn có bao nhiêu tiền không liên quan đến mình.” Lâu Doanh thở dài nói: “Hai bọn mình chỉ là ngoài ý muốn.”
“Sao vậy, bây giờ vẫn muốn ly hôn sao?”
“Tạm thời không ly hôn, xem biểu hiện của anh ta đã nếu không người ta sẽ cho rằng mình không nói đạo lý.” Cô ta lạnh lùng tùy tiện hái một đóa hoa không biết tên rồi nói: “Chuyện của đàn ông cứ gác qua một bên đã, phụ nữ vẫn phải chuyên tâm vào sự nghiệp, mình lên mạng xem gần đây có nhiệm vụ gì không kiếm chút tiền tiêu vặt.”
Lâu Doanh đã rất lâu không lên mạng rồi, đây là một trang web chuyên nhận nhiệm vụ trên đường, người thuê đăng nhiệm vụ lên và ghi rõ tiền công hoặc tiền công có thể thương lượng.
Đương nhiên địa vị xã hội của Lâu Doanh và Bạch Phi Minh đang tăng trên thị trường nên rất ít người có thể mời được hai bọn họ.
Hai người họ cơ bản chỉ cần làm một vụ là đủ ăn cả năm.
Lâu Doanh vừa lên mạng đã thấy một đơn hàng, cô ta bị tiền lương hấp dẫn.
Lâu Doanh hưng phấn đếm đầu ngón tay: “Chín chữ số, làm một vụ là có thể mua được nửa hòn đảo.”
Bạch Phi Minh nghe xong cũng rất kinh ngạc: “Ai mà lại hào phóng như vậy?”
Lâu Doanh tiếp tục nhìn xuống dưới, cô ta lập tức sa sầm mặt mũi: “Gì vậy, là đồng rupee Ấn Độ, không đáng tiền.”
“Đồng rupee Ấn Độ chín chữ số cũng không phải ít, nhiệm vụ gì?” Bạch Phi Minh sáp lại gần nhìn: “Cướp bảo vật?”
Về phần chi tiết nhiệm vụ trên đó không viết gì, nhiệm vụ này có rất nhiều người đã lướt xem nhưng đến giờ vẫn chưa có ai nhận.
Bạch Phi Minh nói: “Sợ là có vấn đề, đừng nhận thì hơn...”
Còn chưa nói xong thì Lâu Doanh đã bấm nhận đơn, cô ta quay đầu nhìn Bạch Phi Minh: “Dù sao thì không có việc gì, mình rất tò mò muốn xem thử rốt cuộc là bảo vật gì?”
“Cậu chắc chắn không phải vì tránh Vạn Nhất chứ?”
Bạch Phi Minh đúng là đi guốc trong bụng Lâu Doanh, cái gì cũng biết.
“Ai cũng không thể ngăn cản mình kiếm tiền.” Lâu Doanh nhanh nhẹn nói: “Phi Minh, thu dọn đồ đạc, chúng ta lập tức xuất phát.”
“Không chào hỏi một tiếng à?”
“Nếu mình nói thì anh ta có thể không đi theo sao?”
Bạch Phi Minh hiểu ý: “Mình đi trước.”
“Lát nữa mình đến sau.” Lâu Doanh phải tiễn Vạn Nhất đi trước.
Bạch Phi Minh: “Sao mình có cảm giác hai chúng ta đang chạy trốn vậy?”
Lâu Doanh cười nói: “Tự tin lên, đây không phải là cảm giác đâu.”
Bạch Phi Minh rời đi trước, Lâu Doanh dụ Vạn Nhất về nhà họ Vạn trước sau đó cô ta mới đuổi theo Bạch Phi Minh.
Không ai nói gì về chuyện hai người họ ra ngoài kiếm tiền tiêu vặt, đến cả Tô Yên và Lâu Doanh cũng chỉ gửi một tin nhắn nói có việc ra ngoài.
Đây vốn dĩ chính là trạng thái cuộc sống của Lâu Doanh và Bạch Phi Minh, thỉnh thoảng sẽ biến mất một thời gian, hai bọn họ đã đi qua khắp mọi nơi, lúc đó Lệ Quốc Minh cũng sẽ không hoàn toàn khống chế hai bọn họ, bọn họ được tự do.
Khi Lâu Doanh và Bạch Phi Minh một lần nữa bước chân lên con đường ngày trước, Lâu Doanh cảm thấy vô cùng vui vẻ, cô ta dang rộng hai tay ôm lấy Bạch Phi Minh: “Phi Minh, đây mới là cuộc sống mà mình mong muốn.”
Một cuộc sống tự do.
Tiêu diêu tự tại giữa đất trời.
Bên cạnh có một người tri kỉ là đủ rồi.
Lâu Doanh vốn là người bay lượn ở chân trời chứ không phải là những cậu ấm cô chiêu con nhà giàu có đấu đá ghen tị nhau, cô ta không phải là chim hoàng yến.
Bạch Phi Minh nhìn thấy nụ cười vốn đã lâu không hiển hiện trên gương mặt của Lâu Doanh, trong lòng cảm thấy rất vui.
“Làm xong vụ này, chắc sau này Vạn Nhất sẽ coi mình là tình địch mất.”
Lâu Doanh mỉm cười: “Chúng ta mới là tình yêu đích thực.”
Một giờ sau khi Lâu Doanh và Bạch Phi Minh lên đường Vạn Nhất đang xem bản đồ ở biệt thự Nam Sơn.
Xa Thành Nghị đi đến hỏi: “Cậu đã xem bản đồ này cả nửa ngày rồi, nghiên cứu gì vậy?”
“Vợ tôi.”
Xa Thành Nghị: “???”
Trong đầu toàn dấu chấm hỏi.
Vạn Nhất chống tay lên bàn rồi nhìn chằm chằm vào bản đồ đang chuyển động trên màn hình lớn và nói: “Lâu Doanh và Bạch Phi Minh đã ra ngoài mà không nói với tôi, từ việc phân tích quỹ đạo di chuyển của họ thì hai người họ chắc đã đến nước S.”
“Cậu bị bỏ rơi rồi à?” Xa Thành Nghị nói trúng tim đen.
Vạn Nhất: “...”
“Vợ tôi ra ngoài cho khuây khỏa.”
“Vợ cậu không đưa cậu theo.” Xa Thành Nghị tiếp tục xát muối vào tim anh ta.
Vạn Nhất quay người lặng lẽ cầm lấy một chai nước rồi uống một ngụm để an ủi.
Ngay từ đầu Vạn Nhất đã biết Lâu Doanh và Bạch Phi Minh muốn đi, chút mánh khóe của Lâu Doanh không giấu nổi anh ta.
Nhìn thấy Vạn Nhất trầm ngâm, Xa Thành Nghị đi tới nói: “Tôi vẫn luôn tò mò, sao cậu lại thích Lâu Doanh vậy?”
Xa Thành Nghị cứ nghĩ rằng Vạn Nhất sẽ mãi độc thân hoặc lấy một cô chiêu con nhà giàu nhưng không ngờ cuối cùng anh ta lại tìm môt oan gia.
Vạn Nhất và Lâu Doanh trước đây có thể dùng hình ảnh mèo và chuột để hình dung.
Vạn Nhất liếc nhìn Xa Thành Nghị : “Loại độc thân như cậu không hiểu đâu.”
Xa Thành Nghị: “...”
Lục Cận Phong cũng từng nói như vậy.
Ở nhà cũ của nhà họ Lục.
Sau khi “vận động” xong Tô Yên mệt mỏi nên cô lại ngủ thêm hơn một tiếng nữa.
Cô bị tiếng gõ của đánh thức, người gõ cửa là Lệ Uyển: “Tiểu Yên, con dậy chưa? Người nhà họ An đến tìm con, đang ở dưới phòng khách.”
Tô Yên mở to hai mắt, An Minh đến tìm sao?
Lục Cận Phong đến công ty rồi, Tô Yên lật người ngồi dậy, cô đã quên mất chuyện liên lạc với An Hinh.
An Minh đến tìm cô nhất định là vì An Hinh.
Tô Yên thay quần áo và xuống tầng, An Minh đang ngồi trong phòng khách, khuôn mặt tái nhợt, đôi mắt đỏ ngầu.
Bình luận facebook