Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 507: Thuốc độc mãn tính
Lâu Doanh cũng không nghi ngờ gì nhiều đối với việc Vạn Nhất không thể sinh con, rất nhanh đã chấp nhận.
Cô ta còn vỗ vai Vạn Nhất, an ủi nói: “Anh yên tâm, em sẽ không cười nhạo anh đâu.”
Nếu sớm biết Vạn Nhất không thể sinh con, cô ta đã không uống thuốc rồi, uổng công.
Vạn Nhất lộ ra nụ cười còn khó coi hơn khóc.
Sau khi làm kiểm tra cho Vạn Nhất xong, đến lượt Vạn Linh San.
Gần đây Vạn Linh San luôn cảm thấy đầu óc không tỉnh táo, có lúc tính khí vô cùng nóng nảy, giống như thùng thuốc nổ vậy, châm một cái là cháy.
Cô ta cũng đã đến bệnh viện kiểm tra, kết quả chẩn đoán là trầm cảm sau sinh.
Đứa nhỏ đã sinh ra gần một năm rồi, cô ta vừa giàu có lại xinh đẹp, phía sau có một đống bảo mẫu chăm con cho, cha mẹ chồng cũng không dám chọc tức cô ta, gần đây Sở Hướng Nam cũng rất an phận, sao cô ta có thể mắc chứng trầm cảm sau sinh được chứ.
Xa Thành Nghị lấy máu của Vạn Linh San, làm phân tích máu.
Sau khi làm phân tích mấy lần, Xa Thành Nghị khá bất ngờ với kết quả.
Vạn Linh San đợi ở bên ngoài, Vạn Nhất thấy Xa Thành Nghị lắc đầu, hỏi: “Thật sự có chuyện gì rồi sao?”
“Ừ.” Xa Thành Nghị nói: “Trúng độc, người đầu độc có tâm tư rất kín kẽ, bỏ liều lượng không nhiều, nhưng thấm vào từng chút một, chỉ cần nửa năm là đủ để lấy mạng.”
“Trúng độc? Ai dám đầu độc nó?” Vạn Nhất cũng ngạc nhiên: “Tính tình của Vạn Linh San đúng là hơi nóng nảy, miệng cũng hơi độc, nhưng cũng đâu đến mức khiến người ta đầu độc chứ.”
Lâu Doanh châm chọc: “Đã tìm đường chết đến như vậy rồi, người khác chỉ dùng thuốc độc mãn tính, đã xem như là nương tay lắm rồi.”
Xét về quan hệ mà nói, bây giờ Vạn Linh San vẫn phải gọi Lâu Doanh một tiếng chị dâu.
Mặc dù Vạn Linh San là con riêng, nhưng cuối cùng thì vẫn mang họ Vạn, có người muốn hại Vạn Linh San, chắc chắn Vạn Nhất không thể ngồi yên không lo.
“Xa Thành Nghị, có thể trị không?”
“Có thể trị, nhưng nếu không tìm ra người đầu độc, tôi ở bên này trị, bên kia lại bỏ độc, như vậy cũng chẳng có tác dụng.”
Lúc này Vạn Linh San vẫn không biết mình bị trúng độc, cô ta đang đợi ở hành lang, nửa ngày cũng không thấy có kết quả, cảm thấy hơi sốt ruột.
Trong lòng sốt ruột, tính khí lại bộc phát, Vạn Linh San đang định đi vào phòng làm việc, thì Sở Hướng Nam đến.
“Linh San.” Sở Hướng Nam chạy chậm đến: “Anh nghe mẹ nói em đến bệnh viện làm kiểm tra, cơ thể có chỗ nào không khỏe sao?”
“Em không có chỗ nào không khoẻ, đều là do bọn họ chuyện nhỏ hoá to thôi.” Vạn Linh San nói: “Đều là lang băm, gạt tiền thôi, bác sĩ trước kia còn nói em bị trầm cảm, em thấy bọn họ ghen ghét em sống tốt quá thì đó.”
“Em không sao thì tốt rồi.” Sở Hướng Nam âm thầm thở phào một hơi: “Vậy anh đưa em về.”
Vừa chuẩn bị đi, mấy người Vạn Nhất đi từ trong ra.
Nhìn thấy Vạn Nhất, trên mặt Sở Hướng Nam nở nụ cười: “Anh cả.”
Trước kia Vạn Nhất ngốc, vốn tưởng rằng có thể chiếm được chút lợi ích, bây giờ mới chẳng bao lâu, anh ta đã khỏi rồi, trong lòng Sở Hướng Nam vô cùng buồn bực.
Vạn Nhất gật đầu, nhìn Lâu Doanh một cái: “Gọi chị dâu.”
Không có quá nhiều người biết chuyện Vạn Nhất và Lâu Doanh kết hôn, trước kia Sở Hướng Nam đúng là không biết thật, đến Vạn Linh San cũng là gần đây mới biết.
Vạn Linh San nói: “Hướng Nam, đây là chị dâu mà anh cả mới cưới.”
Trước kia anh ta đã từng gặp, nhưng không ngờ Lâu Doanh lại gả cho Vạn Nhất.
Vẻ ngoài Lâu Doanh xuất chúng, Sở Hướng Nam nhìn thêm vài lần: “Chị dâu.”
Tiếng chị dâu này khiến Lâu Doanh nghe mà chẳng thoải mái chút nào, cô ta cũng không thích mấy kiểu góp vui thế này.
“Mấy người nói chuyện đi, tôi đến phòng bệnh của chị tôi.”
Hạ Phi và Hạ Vũ Mặc đưa Kawaii đến bệnh viện thăm Tô Yên, huấn luyện trên đảo không thể bỏ, ý của Lục Cận Phong là bảo Hạ Phi và Hạ Vũ Mặc trở về đảo.
Hạ Phi nhìn Kawaii, nói: “Cha, mẹ, con và em trai quay về đảo, Kawaii ở lại đây, cha mẹ giúp con chăm sóc em ấy trước.”
Lâu Doanh từ ngoài đi vào, đúng lúc nghe thấy câu này, nói đùa: “Có tiền đồ đấy, còn biết giao vợ của mình cho cha mẹ chăm sóc, vợ được nuôi từ nhỏ, như vậy sau này sẽ không có mâu thuẫn mẹ chồng nàng dâu nữa.”
Kawaii vừa nghe thấy để cô bé ở lại thì lập tức tỏ vẻ không vui: “Anh Phi, em muốn đi theo anh và anh Vũ cơ.”
Hạ Vũ Mặc giơ tay phát biểu ý kiến: “Đừng có theo anh, em dính anh trai anh là được rồi.”
Câu này khiến Tô Yên không nhịn được cười, vỗ nhẹ lên sau ót Hạ Vũ Mặc: “Nhóc con.”
Hạ Phi nói với Kawaii: “Em ở lại đây, cha mẹ anh sẽ chăm sóc cho em, bọn họ rất dễ ở chung, em cũng đừng sợ, ở trên đảo có thể có tiền đồ gì chứ, lớn lên rồi cũng sẽ trở thành phụ nữ nam tính như dì út vậy, đi theo mẹ anh thì khác, lớn lên rồi sẽ là một thục nữ dịu dàng, con gái thì phải có dáng vẻ của con gái.”
Giọng điệu sâu xa này khiến Tô Yên và Lục Cận Phong dở khóc dở cười.
Còn Lâu Doanh thì tỏ vẻ không vui: “Này này này, phụ nữ nam tính thì sao chứ? Còn nữa, Hạ Phi, sự hiểu biết của con về mẹ con có hơi sai rồi đó, với kiểu của mẹ con mà là thục nữ dịu dàng sao, ha ha, cười chết dì rồi…”
“Hửm?” Tô Yên híp mắt nhìn Lâu Doanh.
Lâu Doanh lập tức phản ứng kịp thời, thu lại nụ cười: “Chị, Hạ Phi nói không sai, chị em dịu dàng hơn người, vừa lương thiện lại hào phóng.”
Lâu Doanh cố gắng nịnh hót, ý muốn sống sót mạnh mẽ.
Cuối cùng Hạ Phi cũng thuyết phục được Kawaii chịu ở lại, mấy người ở trong phòng bệnh một lúc rồi rời đi, Tô Yên giữ lại một mình Lâu Doanh.
“Lâu Doanh, em đến bệnh viện tâm thần thăm Tiểu Duy một chút, gần đây mí mắt của chị giật dữ quá.”
Cô ta còn vỗ vai Vạn Nhất, an ủi nói: “Anh yên tâm, em sẽ không cười nhạo anh đâu.”
Nếu sớm biết Vạn Nhất không thể sinh con, cô ta đã không uống thuốc rồi, uổng công.
Vạn Nhất lộ ra nụ cười còn khó coi hơn khóc.
Sau khi làm kiểm tra cho Vạn Nhất xong, đến lượt Vạn Linh San.
Gần đây Vạn Linh San luôn cảm thấy đầu óc không tỉnh táo, có lúc tính khí vô cùng nóng nảy, giống như thùng thuốc nổ vậy, châm một cái là cháy.
Cô ta cũng đã đến bệnh viện kiểm tra, kết quả chẩn đoán là trầm cảm sau sinh.
Đứa nhỏ đã sinh ra gần một năm rồi, cô ta vừa giàu có lại xinh đẹp, phía sau có một đống bảo mẫu chăm con cho, cha mẹ chồng cũng không dám chọc tức cô ta, gần đây Sở Hướng Nam cũng rất an phận, sao cô ta có thể mắc chứng trầm cảm sau sinh được chứ.
Xa Thành Nghị lấy máu của Vạn Linh San, làm phân tích máu.
Sau khi làm phân tích mấy lần, Xa Thành Nghị khá bất ngờ với kết quả.
Vạn Linh San đợi ở bên ngoài, Vạn Nhất thấy Xa Thành Nghị lắc đầu, hỏi: “Thật sự có chuyện gì rồi sao?”
“Ừ.” Xa Thành Nghị nói: “Trúng độc, người đầu độc có tâm tư rất kín kẽ, bỏ liều lượng không nhiều, nhưng thấm vào từng chút một, chỉ cần nửa năm là đủ để lấy mạng.”
“Trúng độc? Ai dám đầu độc nó?” Vạn Nhất cũng ngạc nhiên: “Tính tình của Vạn Linh San đúng là hơi nóng nảy, miệng cũng hơi độc, nhưng cũng đâu đến mức khiến người ta đầu độc chứ.”
Lâu Doanh châm chọc: “Đã tìm đường chết đến như vậy rồi, người khác chỉ dùng thuốc độc mãn tính, đã xem như là nương tay lắm rồi.”
Xét về quan hệ mà nói, bây giờ Vạn Linh San vẫn phải gọi Lâu Doanh một tiếng chị dâu.
Mặc dù Vạn Linh San là con riêng, nhưng cuối cùng thì vẫn mang họ Vạn, có người muốn hại Vạn Linh San, chắc chắn Vạn Nhất không thể ngồi yên không lo.
“Xa Thành Nghị, có thể trị không?”
“Có thể trị, nhưng nếu không tìm ra người đầu độc, tôi ở bên này trị, bên kia lại bỏ độc, như vậy cũng chẳng có tác dụng.”
Lúc này Vạn Linh San vẫn không biết mình bị trúng độc, cô ta đang đợi ở hành lang, nửa ngày cũng không thấy có kết quả, cảm thấy hơi sốt ruột.
Trong lòng sốt ruột, tính khí lại bộc phát, Vạn Linh San đang định đi vào phòng làm việc, thì Sở Hướng Nam đến.
“Linh San.” Sở Hướng Nam chạy chậm đến: “Anh nghe mẹ nói em đến bệnh viện làm kiểm tra, cơ thể có chỗ nào không khỏe sao?”
“Em không có chỗ nào không khoẻ, đều là do bọn họ chuyện nhỏ hoá to thôi.” Vạn Linh San nói: “Đều là lang băm, gạt tiền thôi, bác sĩ trước kia còn nói em bị trầm cảm, em thấy bọn họ ghen ghét em sống tốt quá thì đó.”
“Em không sao thì tốt rồi.” Sở Hướng Nam âm thầm thở phào một hơi: “Vậy anh đưa em về.”
Vừa chuẩn bị đi, mấy người Vạn Nhất đi từ trong ra.
Nhìn thấy Vạn Nhất, trên mặt Sở Hướng Nam nở nụ cười: “Anh cả.”
Trước kia Vạn Nhất ngốc, vốn tưởng rằng có thể chiếm được chút lợi ích, bây giờ mới chẳng bao lâu, anh ta đã khỏi rồi, trong lòng Sở Hướng Nam vô cùng buồn bực.
Vạn Nhất gật đầu, nhìn Lâu Doanh một cái: “Gọi chị dâu.”
Không có quá nhiều người biết chuyện Vạn Nhất và Lâu Doanh kết hôn, trước kia Sở Hướng Nam đúng là không biết thật, đến Vạn Linh San cũng là gần đây mới biết.
Vạn Linh San nói: “Hướng Nam, đây là chị dâu mà anh cả mới cưới.”
Trước kia anh ta đã từng gặp, nhưng không ngờ Lâu Doanh lại gả cho Vạn Nhất.
Vẻ ngoài Lâu Doanh xuất chúng, Sở Hướng Nam nhìn thêm vài lần: “Chị dâu.”
Tiếng chị dâu này khiến Lâu Doanh nghe mà chẳng thoải mái chút nào, cô ta cũng không thích mấy kiểu góp vui thế này.
“Mấy người nói chuyện đi, tôi đến phòng bệnh của chị tôi.”
Hạ Phi và Hạ Vũ Mặc đưa Kawaii đến bệnh viện thăm Tô Yên, huấn luyện trên đảo không thể bỏ, ý của Lục Cận Phong là bảo Hạ Phi và Hạ Vũ Mặc trở về đảo.
Hạ Phi nhìn Kawaii, nói: “Cha, mẹ, con và em trai quay về đảo, Kawaii ở lại đây, cha mẹ giúp con chăm sóc em ấy trước.”
Lâu Doanh từ ngoài đi vào, đúng lúc nghe thấy câu này, nói đùa: “Có tiền đồ đấy, còn biết giao vợ của mình cho cha mẹ chăm sóc, vợ được nuôi từ nhỏ, như vậy sau này sẽ không có mâu thuẫn mẹ chồng nàng dâu nữa.”
Kawaii vừa nghe thấy để cô bé ở lại thì lập tức tỏ vẻ không vui: “Anh Phi, em muốn đi theo anh và anh Vũ cơ.”
Hạ Vũ Mặc giơ tay phát biểu ý kiến: “Đừng có theo anh, em dính anh trai anh là được rồi.”
Câu này khiến Tô Yên không nhịn được cười, vỗ nhẹ lên sau ót Hạ Vũ Mặc: “Nhóc con.”
Hạ Phi nói với Kawaii: “Em ở lại đây, cha mẹ anh sẽ chăm sóc cho em, bọn họ rất dễ ở chung, em cũng đừng sợ, ở trên đảo có thể có tiền đồ gì chứ, lớn lên rồi cũng sẽ trở thành phụ nữ nam tính như dì út vậy, đi theo mẹ anh thì khác, lớn lên rồi sẽ là một thục nữ dịu dàng, con gái thì phải có dáng vẻ của con gái.”
Giọng điệu sâu xa này khiến Tô Yên và Lục Cận Phong dở khóc dở cười.
Còn Lâu Doanh thì tỏ vẻ không vui: “Này này này, phụ nữ nam tính thì sao chứ? Còn nữa, Hạ Phi, sự hiểu biết của con về mẹ con có hơi sai rồi đó, với kiểu của mẹ con mà là thục nữ dịu dàng sao, ha ha, cười chết dì rồi…”
“Hửm?” Tô Yên híp mắt nhìn Lâu Doanh.
Lâu Doanh lập tức phản ứng kịp thời, thu lại nụ cười: “Chị, Hạ Phi nói không sai, chị em dịu dàng hơn người, vừa lương thiện lại hào phóng.”
Lâu Doanh cố gắng nịnh hót, ý muốn sống sót mạnh mẽ.
Cuối cùng Hạ Phi cũng thuyết phục được Kawaii chịu ở lại, mấy người ở trong phòng bệnh một lúc rồi rời đi, Tô Yên giữ lại một mình Lâu Doanh.
“Lâu Doanh, em đến bệnh viện tâm thần thăm Tiểu Duy một chút, gần đây mí mắt của chị giật dữ quá.”
Bình luận facebook