Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 500: Giải quyết nghiệt chủng
Phản ứng của An Hinh khiến cho Tô Yên có dự cảm không lành.
An Hinh vô cùng khó chịu trong lòng, nôn mất nửa ngày, Tô a yên rót cho cô ấy một cốc nước: “Hinh Hinh, không phải cậu…?”
An Hinh lắc đầu: “Không, không phải, mình chỉ là ăn phải đồ linh tinh mặc thôi, Tô Yên, mình không sao.”
Nếu như chỉ đơn giản là ăn linh tinh bị đau bụng, thì tại sao An Hinh lại có phản ứng mãnh liệt như vậy?
“Hinh Hinh…”
Tô Yên còn chưa nói xong thì Lý Văn đột nhiên đi vào.
“Chị, em đến thăm chị.” Lý Văn đẩy cửa vào, cầm theo không ít đồ dinh dưỡng, trước đó anh ta không biết An Hinh sẽ ở đây, khi thấy An Hinh, anh ta rất vui: “Hinh Hinh, em cũng ở đây.”
Dạo gần đây An Hinh vẫn luôn trốn anh ta, Lý Văn đang vô cùng buồn phiền, lúc trước không phải vẫn tốt sao, đột nhiên lại trốn anh ta như trốn thú dữ, cũng không liên lạc được.
An Hinh không được quá tự nhiên, cúi mắt gật đầu: “Ừ, tôi đến thăm Tô Yên.”
Có Lý Văn ở đây, Tô Yên cũng không tiếp tục hỏi.
“Thật trùng hợp, anh cũng đến thăm chị.” Lý Văn thấy An Hinh, giống như là thấy ánh mặt trời vậy, trên mặt anh ta không giấu nổi ý cười: “Hinh Hinh, sắc mặt em không tốt, có phải là người không khoẻ không?”
“Không, không phải, tôi rất khỏe.” An Hinh căng thẳng trong lòng, có cảm giác sợ hãi sẽ bị người khác nhìn thấu.
Tô Yên thấy An Hinh gặp khó khăn, nên đã thay cô ấy giải vây, thay đổi chủ đề: “Lý Văn, tôi đã tỉnh dậy lâu như vậy rồi, sao giờ cậu mới tới thăm tôi?”
Tô Yên cố ý hỏi tội.
Lý Văn cười đáp: “Chị, lúc trước em có chút chuyện chậm trễ, nghe mẹ em nói chị tỉnh lại rồi, không có gì nghiêm trọng, không phải vì thế em mới không vội sao, chị, đã đỡ hơn chưa?”
Tô Yên bình thản trả lời: “Ừ, tốt hơn nhiều rồi.”
An Hinh lại cảm thấy không thoải mái, tiếp tục ở lại sẽ bị lộ mất, sau đó cũng nói: “Tô Yên, cậu nghỉ ngơi nhiều chút, mình về trước đây, ngày mai lại đến thăm cậu.”
Tô Yên biết An Hinh có chuyện trong lòng, có chướng ngại vật Lý Văn ở đây, cũng không cách nào nói được chuyện khác, chỉ có thể gật đầu.
“Ừ, vậy thì cậu đi đường nhớ chú ý an toàn, có chuyện gì thì gọi điện cho tớ.”
“Ừ.”
An Hinh đi trước.
Lý Văn cũng muốn đi, Tô Yên cố tình gọi anh ta lại: “Còn chưa ngồi ấm mông đã muốn đi rồi?”
Lý Văn nhìn bóng ảnh đang rời ra của An Hinh, trong lòng gấp muốn chết nhưng vẫn phải cười cười nói: “Chị, ngày khác em lại đến thăm chị.”
“Lý Văn…”
Tô Yên không thể giữ Lý Văn lại, Lý Văn đã đuổi theo An Hinh rồi.
An Hinh đi rất nhanh, bây giờ đang đứng trước cửa đợi thang máy.”
“Hinh Hinh, anh tiễn em.” Lý Văn mặt giày đứng cạnh cô ấy: “Đúng rồi, mẹ anh ngày nào cũng nhắc đến em, em đã rất lâu không qua nhà rồi, tối nay có muốn đến nhà anh ăn cơm không?”
“Tôi không đi được rồi, còn có chuyện.”
Thang máy mở ra, An Hinh đi vào.
Lúc trước An Hinh chán ghét Lý Văn là bởi vì có ấn tượng không tốt ban đầu về Lý Văn, thêm cả danh tiếng bên ngoài của Lý Văn, rồi còn thường làm ra những chuyện mất mặt của những tên đàn ông sến sẩm, vì thế trước giờ An Hinh đều không thích Lý Văn.
Trải qua nhiều ngày tiếp xúc như vậy, quan hệ của hai người cũng đã tốt lên rất nhiều, tuy rằng chưa thể nói là người yêu, nhưng ít nhất là đã là bạn bè.
Nhưng An Hinh của bây giờ, không thể nào quay về với thái độ trước đó nữa rồi, thậm chí còn lạnh lùng hơn cả thái độ của hồi trước.
Lý Văn cực kỳ buồn phiền, anh ta cũng không nói chuyện chỉ là âm thầm đi bên cạnh An Hinh.
Hai người ra khỏi thang máy, Lý Văn vẫn không rời một bước rời khỏi trái phải của An Hinh.
Lý Văn càng đến gần, càng đối xử tốt với cô ấy, An Hinh sẽ càng bất an trong lòng.
“Lý Văn, anh đừng có đi theo tôi nữa, tôi tự mình về.
“Dù sao thì anh cũng không có chuyện gì.” Lý Văn cười hì hì đáp: “Hinh Hinh, có phải em gặp phải chuyện gì rồi không? Gặp chuyện gì thì em nói cho anh biết, anh nhất định sẽ ra mặt giúp em, danh tiếng Lý Văn của anh ở Đế Đô cũng không phải là hư danh, không ai là không nể mặt anh, tuy rằng đây chỉ đều là dựa vào mặt mũi của cha, nhưng dù sao không phải ai cũng như anh biết đầu thai, đây là kỹ năng sống, cách bơi nhanh nhất.”
“Tại sao phải bơi nhanh?”
“Không phải anh đã tranh đấu cùng với hàng tỷ vạn anh em khác sao? Ai có thể chạy đến phía trước, thì mới có ngày hôm nay.”
Qua vài giây An Hinh mới phản ứng lại: “Anh đúng thật là biết cách mở lời.”
“Hinh Hinh, em lại cười rồi.” Lý Văn thấy An Hinh cười, anh ta cũng cười theo.
An Hinh nhận thức được tâm trạng của mình sẽ bị ảnh hưởng bởi Lý Văn, quay mặt sang hướng khác nói: “Tôi không nói với anh nữa, tôi về đây.”
“Bây giờ em sống ở đâu? Anh nghe nói em không ở nhà họ An, có phải đã cãi nhau cùng cha rồi không? Bỏ nhà ra đi sao? Loại chuyện như bỏ nhà ra đi anh có nhiều kinh nghiệm nhất…”
Hai người ra khỏi bệnh viện, không chú ý đến ban nãy nói cười đã bị người khác trông thấy.
An Minh chống gậy, cùng với một y tá xuống lầu đi dạo, vô tình gặp hai người An Hinh và Lý Văn.
Anh ta ở viện lâu như vậy, An Hinh chưa lần nào đến thăm anh ta.
Thấy hai người vui vẻ như vậy, sắc mặt An Minh chợt trở nên khó khăn, phẫn nộ đến mức bóp chặt gậy, hai má hóp chặt lại, ánh mắt xẹt qua tia sát ý, anh ta gọi một cuộc điện thoại: “Tìm anh để làm một chuyện…”
An Hinh vẫn luôn ở khách sạn, để phòng bị người nhà tìm được, cô ấy không ngừng đổi khách sạn.
Lý Văn đưa cô về, lo cô sẽ đói nên đã dùng mọi thủ đoạn để cô xuống tầng đi ăn nhà hàng cùng anh ta.
An Hinh quả thực đói, đúng lúc cũng là giờ ăn tối, hai người gọi vài món ăn ở nhà hàng.
Hiện tại An Hinh rất mẫn cảm với những đồ ăn có mùi lạ, vừa ngửi là buồn nôn, điều này vô tình nhắc nhở cô, trong bụng cô đang tồn tại một nghiệt chủng không nên tồn tại.
Trong lòng cô lại bắt đầu oán hận, tâm trạng cũng vì thế mà xấu theo, tính tình bộc phát, ăn được vài miếng là đã cảm thấy cơ thể không thoải mái, quay trở về khách sạn.
Lý Văn chỉ tiễn cô tới cửa thang máy, đây là đang quan tâm đến danh tiếng của An Hinh, Lý Văn của lúc trước, làm gì quan tâm đến những cái này, danh tiếng của con gái thì liên quan gì tới anh ta chứ?
Đợi đến khi An Hinh lên rằng, Lý Văn nghĩ tới An Hinh không có khẩu vị, nhất định là do thức ăn không hợp khẩu vị, vì thế anh ta gọi điện cho Lưu Tuyết Lam: “Mẹ, nấu giúp con vài món thanh đạm, con sẽ về bây giờ, khẩu vị Hinh Hinh không tốt, nấu cho cô ấy ăn…”
Trong phòng khách sạn, An Hinh lại không thoải mái, ở trong phòng vệ sinh nôn cả buổi, cô càng ngày càng sợ hãi, trốn ở trong khóc rất lâu.
Cô cảm thấy bầu trời của bản thân đã sụp đổ.
Cô không thể giữ lại đứa trẻ này, tuyệt đối không thể.
An Hinh lấy thuốc của bệnh viện từ trong túi ra, bảo nhân viên khách sạn mang đi nấu thuốc.
Đây là thuốc phá thai.
An Hinh có chút tính tình của tiểu thư, cũng có lúc bướng bỉnh, nhưng khi thật sự thuốc phá thai được mang tới, cô nhìn thuốc rồi lại khóc, cô không dám xuống tay.
Cô là một người đến cả kiến còn không dám dẫn chết, loại chuyện giết người như vậy, cô không dám.
Cô hoàng mang lo sợ, trong đầu rối như tơ vò.
Đúng lúc An Hinh đang run rẩy thuốc thì Tô Yên gọi điện tới.
An Hinh bị tiếng chuông điện thoại làm cho giật mình, để thuốc lại chỗ cũ, điều chỉnh ổn cảm xúc, cố gắng không để Tô Yên nghe thấy manh mối.
“Tô Yên, sao thế?”
“Hinh Hinh, cậu không sao chứ? Trước đó có Lý Văn, mình không tiện hỏi, bây giờ cậu ở đâu? Cậu đừng có làm chuyện gì ngốc nghếch.”
Từ lúc Lý Văn và An Hinh rời đi, Tô Yên cảm thấy trong lòng bất an.
An Hinh chưa từng gặp chuyện gì lớn nhẹ vậy, nhất định bây giờ cô ấy đang rất sợ.
“Mình không sao, mình…” An Hinh đang nói, nước mắt liền chảy ra, cô cắn chặt môi, không nói ra lời.
An Hinh vô cùng khó chịu trong lòng, nôn mất nửa ngày, Tô a yên rót cho cô ấy một cốc nước: “Hinh Hinh, không phải cậu…?”
An Hinh lắc đầu: “Không, không phải, mình chỉ là ăn phải đồ linh tinh mặc thôi, Tô Yên, mình không sao.”
Nếu như chỉ đơn giản là ăn linh tinh bị đau bụng, thì tại sao An Hinh lại có phản ứng mãnh liệt như vậy?
“Hinh Hinh…”
Tô Yên còn chưa nói xong thì Lý Văn đột nhiên đi vào.
“Chị, em đến thăm chị.” Lý Văn đẩy cửa vào, cầm theo không ít đồ dinh dưỡng, trước đó anh ta không biết An Hinh sẽ ở đây, khi thấy An Hinh, anh ta rất vui: “Hinh Hinh, em cũng ở đây.”
Dạo gần đây An Hinh vẫn luôn trốn anh ta, Lý Văn đang vô cùng buồn phiền, lúc trước không phải vẫn tốt sao, đột nhiên lại trốn anh ta như trốn thú dữ, cũng không liên lạc được.
An Hinh không được quá tự nhiên, cúi mắt gật đầu: “Ừ, tôi đến thăm Tô Yên.”
Có Lý Văn ở đây, Tô Yên cũng không tiếp tục hỏi.
“Thật trùng hợp, anh cũng đến thăm chị.” Lý Văn thấy An Hinh, giống như là thấy ánh mặt trời vậy, trên mặt anh ta không giấu nổi ý cười: “Hinh Hinh, sắc mặt em không tốt, có phải là người không khoẻ không?”
“Không, không phải, tôi rất khỏe.” An Hinh căng thẳng trong lòng, có cảm giác sợ hãi sẽ bị người khác nhìn thấu.
Tô Yên thấy An Hinh gặp khó khăn, nên đã thay cô ấy giải vây, thay đổi chủ đề: “Lý Văn, tôi đã tỉnh dậy lâu như vậy rồi, sao giờ cậu mới tới thăm tôi?”
Tô Yên cố ý hỏi tội.
Lý Văn cười đáp: “Chị, lúc trước em có chút chuyện chậm trễ, nghe mẹ em nói chị tỉnh lại rồi, không có gì nghiêm trọng, không phải vì thế em mới không vội sao, chị, đã đỡ hơn chưa?”
Tô Yên bình thản trả lời: “Ừ, tốt hơn nhiều rồi.”
An Hinh lại cảm thấy không thoải mái, tiếp tục ở lại sẽ bị lộ mất, sau đó cũng nói: “Tô Yên, cậu nghỉ ngơi nhiều chút, mình về trước đây, ngày mai lại đến thăm cậu.”
Tô Yên biết An Hinh có chuyện trong lòng, có chướng ngại vật Lý Văn ở đây, cũng không cách nào nói được chuyện khác, chỉ có thể gật đầu.
“Ừ, vậy thì cậu đi đường nhớ chú ý an toàn, có chuyện gì thì gọi điện cho tớ.”
“Ừ.”
An Hinh đi trước.
Lý Văn cũng muốn đi, Tô Yên cố tình gọi anh ta lại: “Còn chưa ngồi ấm mông đã muốn đi rồi?”
Lý Văn nhìn bóng ảnh đang rời ra của An Hinh, trong lòng gấp muốn chết nhưng vẫn phải cười cười nói: “Chị, ngày khác em lại đến thăm chị.”
“Lý Văn…”
Tô Yên không thể giữ Lý Văn lại, Lý Văn đã đuổi theo An Hinh rồi.
An Hinh đi rất nhanh, bây giờ đang đứng trước cửa đợi thang máy.”
“Hinh Hinh, anh tiễn em.” Lý Văn mặt giày đứng cạnh cô ấy: “Đúng rồi, mẹ anh ngày nào cũng nhắc đến em, em đã rất lâu không qua nhà rồi, tối nay có muốn đến nhà anh ăn cơm không?”
“Tôi không đi được rồi, còn có chuyện.”
Thang máy mở ra, An Hinh đi vào.
Lúc trước An Hinh chán ghét Lý Văn là bởi vì có ấn tượng không tốt ban đầu về Lý Văn, thêm cả danh tiếng bên ngoài của Lý Văn, rồi còn thường làm ra những chuyện mất mặt của những tên đàn ông sến sẩm, vì thế trước giờ An Hinh đều không thích Lý Văn.
Trải qua nhiều ngày tiếp xúc như vậy, quan hệ của hai người cũng đã tốt lên rất nhiều, tuy rằng chưa thể nói là người yêu, nhưng ít nhất là đã là bạn bè.
Nhưng An Hinh của bây giờ, không thể nào quay về với thái độ trước đó nữa rồi, thậm chí còn lạnh lùng hơn cả thái độ của hồi trước.
Lý Văn cực kỳ buồn phiền, anh ta cũng không nói chuyện chỉ là âm thầm đi bên cạnh An Hinh.
Hai người ra khỏi thang máy, Lý Văn vẫn không rời một bước rời khỏi trái phải của An Hinh.
Lý Văn càng đến gần, càng đối xử tốt với cô ấy, An Hinh sẽ càng bất an trong lòng.
“Lý Văn, anh đừng có đi theo tôi nữa, tôi tự mình về.
“Dù sao thì anh cũng không có chuyện gì.” Lý Văn cười hì hì đáp: “Hinh Hinh, có phải em gặp phải chuyện gì rồi không? Gặp chuyện gì thì em nói cho anh biết, anh nhất định sẽ ra mặt giúp em, danh tiếng Lý Văn của anh ở Đế Đô cũng không phải là hư danh, không ai là không nể mặt anh, tuy rằng đây chỉ đều là dựa vào mặt mũi của cha, nhưng dù sao không phải ai cũng như anh biết đầu thai, đây là kỹ năng sống, cách bơi nhanh nhất.”
“Tại sao phải bơi nhanh?”
“Không phải anh đã tranh đấu cùng với hàng tỷ vạn anh em khác sao? Ai có thể chạy đến phía trước, thì mới có ngày hôm nay.”
Qua vài giây An Hinh mới phản ứng lại: “Anh đúng thật là biết cách mở lời.”
“Hinh Hinh, em lại cười rồi.” Lý Văn thấy An Hinh cười, anh ta cũng cười theo.
An Hinh nhận thức được tâm trạng của mình sẽ bị ảnh hưởng bởi Lý Văn, quay mặt sang hướng khác nói: “Tôi không nói với anh nữa, tôi về đây.”
“Bây giờ em sống ở đâu? Anh nghe nói em không ở nhà họ An, có phải đã cãi nhau cùng cha rồi không? Bỏ nhà ra đi sao? Loại chuyện như bỏ nhà ra đi anh có nhiều kinh nghiệm nhất…”
Hai người ra khỏi bệnh viện, không chú ý đến ban nãy nói cười đã bị người khác trông thấy.
An Minh chống gậy, cùng với một y tá xuống lầu đi dạo, vô tình gặp hai người An Hinh và Lý Văn.
Anh ta ở viện lâu như vậy, An Hinh chưa lần nào đến thăm anh ta.
Thấy hai người vui vẻ như vậy, sắc mặt An Minh chợt trở nên khó khăn, phẫn nộ đến mức bóp chặt gậy, hai má hóp chặt lại, ánh mắt xẹt qua tia sát ý, anh ta gọi một cuộc điện thoại: “Tìm anh để làm một chuyện…”
An Hinh vẫn luôn ở khách sạn, để phòng bị người nhà tìm được, cô ấy không ngừng đổi khách sạn.
Lý Văn đưa cô về, lo cô sẽ đói nên đã dùng mọi thủ đoạn để cô xuống tầng đi ăn nhà hàng cùng anh ta.
An Hinh quả thực đói, đúng lúc cũng là giờ ăn tối, hai người gọi vài món ăn ở nhà hàng.
Hiện tại An Hinh rất mẫn cảm với những đồ ăn có mùi lạ, vừa ngửi là buồn nôn, điều này vô tình nhắc nhở cô, trong bụng cô đang tồn tại một nghiệt chủng không nên tồn tại.
Trong lòng cô lại bắt đầu oán hận, tâm trạng cũng vì thế mà xấu theo, tính tình bộc phát, ăn được vài miếng là đã cảm thấy cơ thể không thoải mái, quay trở về khách sạn.
Lý Văn chỉ tiễn cô tới cửa thang máy, đây là đang quan tâm đến danh tiếng của An Hinh, Lý Văn của lúc trước, làm gì quan tâm đến những cái này, danh tiếng của con gái thì liên quan gì tới anh ta chứ?
Đợi đến khi An Hinh lên rằng, Lý Văn nghĩ tới An Hinh không có khẩu vị, nhất định là do thức ăn không hợp khẩu vị, vì thế anh ta gọi điện cho Lưu Tuyết Lam: “Mẹ, nấu giúp con vài món thanh đạm, con sẽ về bây giờ, khẩu vị Hinh Hinh không tốt, nấu cho cô ấy ăn…”
Trong phòng khách sạn, An Hinh lại không thoải mái, ở trong phòng vệ sinh nôn cả buổi, cô càng ngày càng sợ hãi, trốn ở trong khóc rất lâu.
Cô cảm thấy bầu trời của bản thân đã sụp đổ.
Cô không thể giữ lại đứa trẻ này, tuyệt đối không thể.
An Hinh lấy thuốc của bệnh viện từ trong túi ra, bảo nhân viên khách sạn mang đi nấu thuốc.
Đây là thuốc phá thai.
An Hinh có chút tính tình của tiểu thư, cũng có lúc bướng bỉnh, nhưng khi thật sự thuốc phá thai được mang tới, cô nhìn thuốc rồi lại khóc, cô không dám xuống tay.
Cô là một người đến cả kiến còn không dám dẫn chết, loại chuyện giết người như vậy, cô không dám.
Cô hoàng mang lo sợ, trong đầu rối như tơ vò.
Đúng lúc An Hinh đang run rẩy thuốc thì Tô Yên gọi điện tới.
An Hinh bị tiếng chuông điện thoại làm cho giật mình, để thuốc lại chỗ cũ, điều chỉnh ổn cảm xúc, cố gắng không để Tô Yên nghe thấy manh mối.
“Tô Yên, sao thế?”
“Hinh Hinh, cậu không sao chứ? Trước đó có Lý Văn, mình không tiện hỏi, bây giờ cậu ở đâu? Cậu đừng có làm chuyện gì ngốc nghếch.”
Từ lúc Lý Văn và An Hinh rời đi, Tô Yên cảm thấy trong lòng bất an.
An Hinh chưa từng gặp chuyện gì lớn nhẹ vậy, nhất định bây giờ cô ấy đang rất sợ.
“Mình không sao, mình…” An Hinh đang nói, nước mắt liền chảy ra, cô cắn chặt môi, không nói ra lời.
Bình luận facebook