Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 495: Sửa cho tôi đẹp một chút
Tô Yên không tỉnh táo lắm, cô nhìn Chu Kiệt, trong đầu hơi mờ mịt, hơi đau.
Giọng cô hơi khàn, rất khó nghe.
Chu Kiệt nghe thấy Tô Yên gọi mình, vui mừng khôn xiết: “Ừ, là tôi, Tô Yên, cô tỉnh rồi à, để tôi đi tìm bác sĩ.”
Tô Yên nhắm mắt, cô vẫn rất mệt mỏi, mắt hơi nhức.
Chu Kiệt trượt xe lăn định ra ngoài, xe lăn của Lục Cận Phong lại trượt từ ngoài vào.
Bốn mắt nhìn nhau, sắc mặt của Lục Cận Phong lập tức đen đi.
Tần Chấn Lâm nhìn thấy Chu Kiệt, bối rối hỏi: “Cậu là ai, đến phòng bệnh của con gái tôi làm gì?”
Tần Chấn Lâm không biết Chu Kiệt.
Chu Kiệt có cảm giác chột dạ, tay nắm lấy tay vịn của xe lăn, nói: “Tôi là bạn của Tô Yên, đến thăm cô ấy, đúng rồi, Tô Yên tỉnh rồi.”
Vừa nghe thấy Tô Yên tỉnh rồi, Lục Cận Phong lập tức trượt xe lăn đến bên giường.
Tần Chấn Lâm cũng kích động đến bật cười: “Con gái tôi tỉnh rồi.”
“Yên Yên.” Lục Cận Phong vui mừng đến sắp khóc.
Tô Yên mở mắt ra, nghiêng đầu qua nhìn anh, cũng không nói gì, tròng mắt chuyển động qua lại trên người Lục Cận Phong, gương mặt cô bị băng gạc băng lại, nên không nhìn thấy biểu cảm gì khác.
“Yên Yên, cuối cùng em cũng tỉnh rồi, có khó chịu chỗ nào không?” Lục Cận Phong nắm lấy tay Tô Yên, vui mừng đến tròng mắt cũng chảy nước mắt.
Tô Yên nâng tay kia lên, lau đi nước mắt của Lục Cận Phong: “Đã bao nhiêu tuổi rồi, sao lại khóc, ông xã, anh khóc trông thật xấu.”
Tiếng gọi ông xã này khiến tâm trạng của Lục Cận Phong lại càng phức tạp đủ vị hơn, anh hôn lên tay Tô Yên, giọng nói cũng trở nên nghẹn ngào: “Yên Yên, cảm ơn em đã tỉnh lại.”
Tần Chấn Lâm vui mừng cười lớn: “Tiểu Yên, cha là cha con, con có còn nhớ cha không, Con đã hôn mê một tháng rồi, cuối cùng cũng tỉnh lại rồi, con còn không tỉnh dậy, nước mắt của mẹ con cũng sắp khô cạn rồi. Bây giờ cha sẽ gọi điện thoại cho mẹ con ngay, thông báo tin vui này cho bà ấy.”
Tô Yên trợn mắt: “Não tôi đâu có bị hỏng, đồng chí Tần, tôi vẫn nhớ ông.”
Nghe thấy cách gọi quen thuộc, Tần Chấn Lâm càng vui mừng hơn.
Cách gọi đồng chí Tần này còn khiến ông ta cảm thấy thân thiết hơn là gọi cha, đây là cách gọi chỉ thuộc về riêng con gái của ông ta.
Chu Kiệt nhìn thấy Lục Cận Phong và Tô Yên đan chặt mười ngón tay vào nhau, trong lòng khổ sở, anh ta biết mình ở đây chỉ là dư thừa.
Nhìn thấy Tô Yên tỉnh lại, anh ta cũng yên tâm rồi.
Chu Kiệt trượt xe lăn rời đi. Tần Chấn Lâm gọi điện thoại thông báo tin Tô Yên đã tỉnh lại cho tất cả mọi người, ông ta hận không thể cầm cái loa phát thanh thông báo cho cả thế giới biết.
Vừa nghe thấy Tô Yên đã tỉnh lại, ai ai cũng vui mừng chạy đến bệnh viện.
Xa Thành Nghị làm kiểm tra cho Tô Yên, nói: “Hồi phục không tệ, người đã tỉnh rồi thì vấn đề không lớn nữa, dưỡng bệnh thêm vài tháng là được.”
Có thể đưa ra thời gian để Tô Yên khôi phục, tức là không còn là vấn đề nữa.
Tô Yên tỉnh một lúc, đầu óc cũng ngày càng tỉnh táo, cô sờ mặt mình, có băng gạc băng lại, nói chuyện cũng không tiện.
Ký ức bên sườn dốc lướt qua đầu cô vài lần, cảm giác hoảng sợ và đau đớn đó dường như vẫn còn mới đây.
Vết thương trên mặt Tô Yên đã đến giờ thay thuốc, Xa Thành Nghị cầm thuốc đến thay cho cô.
Tô Yên vội nói: “Ông xã, mau, đưa cho em cái gương.”
Cô muốn nhìn xem mặt mình bị thương đến như thế nào.
Lục Cận Phong nhìn mặt của Tô Yên, thương đến khá… nặng.
Phụ nữ yêu cái đẹp, dù chỉ là một vết sẹo nhỏ trên mặt cũng vô cùng ảnh hưởng đến vẻ đẹp, huống chi cô bị thương đến mức này.
Lục Cận Phong nói một cách uyển chuyển: “Bà xã, không cần gấp, đắp thuốc trước, đợi sau này khỏi rồi hẵng nhìn.”
Giọng điệu của Tô Yên rất chán nản: “Chết rồi chết rồi, anh mà cũng nói như vậy, vậy chắc chắn là em bị huỷ dung rồi. Em có thể sống đến ngày hôm nay, hơn một nửa là dựa vào gương mặt này, nếu như bị huỷ dung thật, vậy thì gay go rồi.”
Người có thể công khai nói mình sống dựa vào mặt, cũng chỉ có một mình Tô Yên.
Lục Cận Phong an ủi: “Ở trong lòng anh, em lúc nào cũng là đẹp nhất.”
“Được rồi, lời của đàn ông toàn là dối trá, nếu năm đó anh lên giường với một người phụ nữ xấu xí, anh sẽ nhìn trúng em sao? Không có gương mặt này, chắc chắn em không đã sống được đến tập thứ ba.”
Lục Cận Phong: “…”
Xa Thành Nghị đang thay thuốc: “…”
Xa Thành Nghị ho khẽ một tiếng, nhắc nhở sự tồn tại của mình với hai người đang ở đây.
Tô Yên nhìn qua anh ta: “Đàn ông các người đều là động vật yêu bằng mắt, mau lên, đưa cái gương cho tôi, tôi muốn nhìn mặt của mình.”
Tô Yên kiên trì, Lục Cận Phong và Xa Thành Nghị cũng không có cách nào khác, chỉ đành tìm cái gương đến.
Lục Cận Phong sợ một lát Tô Yên sẽ bị đả kích, nói: “Bà xã, một lát em đừng quá kích động, cũng đừng tự ti, dù cho em có trở nên thế nào, anh cũng vẫn yêu em, nếu em không tin, anh sẽ chọc mù mắt mình.”
Tô Yên bĩu môi: “Em có xấu đến mức khiến anh tự huỷ hoại mắt mình sao?”
Lục Cận Phong: “…”
Anh không phải là có ý này.
Lục Cận Phong không nói nữa, cũng không dám nói nữa.
Xa Thành Nghị bắt đầu tháo băng gạc, Tô Yên cầm gương, nhìn chằm chằm bản thân mình trong gương.
Theo lớp băng gạc dần được tháo ra, trái tim của Lục Cận Phong cũng bị treo lên, trông anh còn căng thẳng hơn cả Tô Yên.
Đợi đến khi băng gạc đã tháo ra hết rồi, Tô Yên nhìn bản thân mình trong gương, ngẩn ra suốt mấy phút đồng hồ.
Bầu không khí cũng đông cứng trong giây phút này, Lục Cận Phong và Xa Thành Nghị để ý đến phản ứng của Tô Yên, đều không dám lên tiếng quấy rầy.
Tô Yên nhìn chằm chằm mình trong gương, nhìn rồi lại nhìn, rồi lại giơ tay lên sờ, nói: “Đúng là rất xấu.”
Trên mặt có vết sẹo rất to, còn có nhiều vết thương nhỏ, gương mặt này, đến cô cũng không nhìn nổi.
Tô Yên rùng mình một cái, vào lúc Lục Cận Phong chuẩn bị an ủi cô, cô lại cười nhìn về phía Xa Thành Nghị, hỏi một cách nghiêm túc: “Anh biết phẫu thuật thẩm mỹ không? Hay là nhân cơ hội này chỉnh sửa một chút, cứ làm theo gương mặt của Lâm Thanh Hà, Trương Mẫn hay Phạm Băng Băng gì đó, chỉnh cho tôi đẹp một chút, làm ơn.”
Hai người kia: “…”
Sao cô lại có phản ứng khác bình thường thế này?
Không phải nên cảm xúc sụp đổ mà khóc lớn sao? Sao còn cười được thế.
Giọng cô hơi khàn, rất khó nghe.
Chu Kiệt nghe thấy Tô Yên gọi mình, vui mừng khôn xiết: “Ừ, là tôi, Tô Yên, cô tỉnh rồi à, để tôi đi tìm bác sĩ.”
Tô Yên nhắm mắt, cô vẫn rất mệt mỏi, mắt hơi nhức.
Chu Kiệt trượt xe lăn định ra ngoài, xe lăn của Lục Cận Phong lại trượt từ ngoài vào.
Bốn mắt nhìn nhau, sắc mặt của Lục Cận Phong lập tức đen đi.
Tần Chấn Lâm nhìn thấy Chu Kiệt, bối rối hỏi: “Cậu là ai, đến phòng bệnh của con gái tôi làm gì?”
Tần Chấn Lâm không biết Chu Kiệt.
Chu Kiệt có cảm giác chột dạ, tay nắm lấy tay vịn của xe lăn, nói: “Tôi là bạn của Tô Yên, đến thăm cô ấy, đúng rồi, Tô Yên tỉnh rồi.”
Vừa nghe thấy Tô Yên tỉnh rồi, Lục Cận Phong lập tức trượt xe lăn đến bên giường.
Tần Chấn Lâm cũng kích động đến bật cười: “Con gái tôi tỉnh rồi.”
“Yên Yên.” Lục Cận Phong vui mừng đến sắp khóc.
Tô Yên mở mắt ra, nghiêng đầu qua nhìn anh, cũng không nói gì, tròng mắt chuyển động qua lại trên người Lục Cận Phong, gương mặt cô bị băng gạc băng lại, nên không nhìn thấy biểu cảm gì khác.
“Yên Yên, cuối cùng em cũng tỉnh rồi, có khó chịu chỗ nào không?” Lục Cận Phong nắm lấy tay Tô Yên, vui mừng đến tròng mắt cũng chảy nước mắt.
Tô Yên nâng tay kia lên, lau đi nước mắt của Lục Cận Phong: “Đã bao nhiêu tuổi rồi, sao lại khóc, ông xã, anh khóc trông thật xấu.”
Tiếng gọi ông xã này khiến tâm trạng của Lục Cận Phong lại càng phức tạp đủ vị hơn, anh hôn lên tay Tô Yên, giọng nói cũng trở nên nghẹn ngào: “Yên Yên, cảm ơn em đã tỉnh lại.”
Tần Chấn Lâm vui mừng cười lớn: “Tiểu Yên, cha là cha con, con có còn nhớ cha không, Con đã hôn mê một tháng rồi, cuối cùng cũng tỉnh lại rồi, con còn không tỉnh dậy, nước mắt của mẹ con cũng sắp khô cạn rồi. Bây giờ cha sẽ gọi điện thoại cho mẹ con ngay, thông báo tin vui này cho bà ấy.”
Tô Yên trợn mắt: “Não tôi đâu có bị hỏng, đồng chí Tần, tôi vẫn nhớ ông.”
Nghe thấy cách gọi quen thuộc, Tần Chấn Lâm càng vui mừng hơn.
Cách gọi đồng chí Tần này còn khiến ông ta cảm thấy thân thiết hơn là gọi cha, đây là cách gọi chỉ thuộc về riêng con gái của ông ta.
Chu Kiệt nhìn thấy Lục Cận Phong và Tô Yên đan chặt mười ngón tay vào nhau, trong lòng khổ sở, anh ta biết mình ở đây chỉ là dư thừa.
Nhìn thấy Tô Yên tỉnh lại, anh ta cũng yên tâm rồi.
Chu Kiệt trượt xe lăn rời đi. Tần Chấn Lâm gọi điện thoại thông báo tin Tô Yên đã tỉnh lại cho tất cả mọi người, ông ta hận không thể cầm cái loa phát thanh thông báo cho cả thế giới biết.
Vừa nghe thấy Tô Yên đã tỉnh lại, ai ai cũng vui mừng chạy đến bệnh viện.
Xa Thành Nghị làm kiểm tra cho Tô Yên, nói: “Hồi phục không tệ, người đã tỉnh rồi thì vấn đề không lớn nữa, dưỡng bệnh thêm vài tháng là được.”
Có thể đưa ra thời gian để Tô Yên khôi phục, tức là không còn là vấn đề nữa.
Tô Yên tỉnh một lúc, đầu óc cũng ngày càng tỉnh táo, cô sờ mặt mình, có băng gạc băng lại, nói chuyện cũng không tiện.
Ký ức bên sườn dốc lướt qua đầu cô vài lần, cảm giác hoảng sợ và đau đớn đó dường như vẫn còn mới đây.
Vết thương trên mặt Tô Yên đã đến giờ thay thuốc, Xa Thành Nghị cầm thuốc đến thay cho cô.
Tô Yên vội nói: “Ông xã, mau, đưa cho em cái gương.”
Cô muốn nhìn xem mặt mình bị thương đến như thế nào.
Lục Cận Phong nhìn mặt của Tô Yên, thương đến khá… nặng.
Phụ nữ yêu cái đẹp, dù chỉ là một vết sẹo nhỏ trên mặt cũng vô cùng ảnh hưởng đến vẻ đẹp, huống chi cô bị thương đến mức này.
Lục Cận Phong nói một cách uyển chuyển: “Bà xã, không cần gấp, đắp thuốc trước, đợi sau này khỏi rồi hẵng nhìn.”
Giọng điệu của Tô Yên rất chán nản: “Chết rồi chết rồi, anh mà cũng nói như vậy, vậy chắc chắn là em bị huỷ dung rồi. Em có thể sống đến ngày hôm nay, hơn một nửa là dựa vào gương mặt này, nếu như bị huỷ dung thật, vậy thì gay go rồi.”
Người có thể công khai nói mình sống dựa vào mặt, cũng chỉ có một mình Tô Yên.
Lục Cận Phong an ủi: “Ở trong lòng anh, em lúc nào cũng là đẹp nhất.”
“Được rồi, lời của đàn ông toàn là dối trá, nếu năm đó anh lên giường với một người phụ nữ xấu xí, anh sẽ nhìn trúng em sao? Không có gương mặt này, chắc chắn em không đã sống được đến tập thứ ba.”
Lục Cận Phong: “…”
Xa Thành Nghị đang thay thuốc: “…”
Xa Thành Nghị ho khẽ một tiếng, nhắc nhở sự tồn tại của mình với hai người đang ở đây.
Tô Yên nhìn qua anh ta: “Đàn ông các người đều là động vật yêu bằng mắt, mau lên, đưa cái gương cho tôi, tôi muốn nhìn mặt của mình.”
Tô Yên kiên trì, Lục Cận Phong và Xa Thành Nghị cũng không có cách nào khác, chỉ đành tìm cái gương đến.
Lục Cận Phong sợ một lát Tô Yên sẽ bị đả kích, nói: “Bà xã, một lát em đừng quá kích động, cũng đừng tự ti, dù cho em có trở nên thế nào, anh cũng vẫn yêu em, nếu em không tin, anh sẽ chọc mù mắt mình.”
Tô Yên bĩu môi: “Em có xấu đến mức khiến anh tự huỷ hoại mắt mình sao?”
Lục Cận Phong: “…”
Anh không phải là có ý này.
Lục Cận Phong không nói nữa, cũng không dám nói nữa.
Xa Thành Nghị bắt đầu tháo băng gạc, Tô Yên cầm gương, nhìn chằm chằm bản thân mình trong gương.
Theo lớp băng gạc dần được tháo ra, trái tim của Lục Cận Phong cũng bị treo lên, trông anh còn căng thẳng hơn cả Tô Yên.
Đợi đến khi băng gạc đã tháo ra hết rồi, Tô Yên nhìn bản thân mình trong gương, ngẩn ra suốt mấy phút đồng hồ.
Bầu không khí cũng đông cứng trong giây phút này, Lục Cận Phong và Xa Thành Nghị để ý đến phản ứng của Tô Yên, đều không dám lên tiếng quấy rầy.
Tô Yên nhìn chằm chằm mình trong gương, nhìn rồi lại nhìn, rồi lại giơ tay lên sờ, nói: “Đúng là rất xấu.”
Trên mặt có vết sẹo rất to, còn có nhiều vết thương nhỏ, gương mặt này, đến cô cũng không nhìn nổi.
Tô Yên rùng mình một cái, vào lúc Lục Cận Phong chuẩn bị an ủi cô, cô lại cười nhìn về phía Xa Thành Nghị, hỏi một cách nghiêm túc: “Anh biết phẫu thuật thẩm mỹ không? Hay là nhân cơ hội này chỉnh sửa một chút, cứ làm theo gương mặt của Lâm Thanh Hà, Trương Mẫn hay Phạm Băng Băng gì đó, chỉnh cho tôi đẹp một chút, làm ơn.”
Hai người kia: “…”
Sao cô lại có phản ứng khác bình thường thế này?
Không phải nên cảm xúc sụp đổ mà khóc lớn sao? Sao còn cười được thế.
Bình luận facebook