Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 471: Mọi người đều là người đã có vợ
Đêm ngày càng sâu.
Lâu Doanh đang ngủ ngon lành, bỗng nhiên cảm thấy lồng ngực ngột ngạt khó chịu, cô bừng tỉnh, gọi Bạch Phi Minh đang nằm sấp ngủ ở bên cạnh dậy theo.
“Phi Minh, mình không ngủ được nữa, mình vừa mới mơ thấy một giấc mơ, trong đó mình thấy Gà luộc khỏi bệnh rồi.”
Bạch Phi Minh vẫn đang rất buồn ngủ, thuận theo hỏi: “Sau đó thì sao?”
“Sau đó khi anh ta biết chuyện hai tụi mình đã lãnh giấy kết hôn, cứ luôn miệng nói là mình lừa gạt con trai nhà lành, nói cái gì mà không giữ lời.”
“Cậu đúng là có thể xem là lừa gạt người ta.” Bạch Phi Minh đổi tư thế, ngồi thẳng dậy: “Trước đó Tô Yên đã nói thế nào? Vạn Nhất là kiểu người không có ý thức độc lập, một khi mà Vạn Nhất không muốn, trên pháp luật, cuộc hôn nhân của hai người cũng không có hiệu lực.”
Lâu Doanh nói: “Còn không phải là vì mình tưởng mình sắp chết rồi, cảm thấy mắc nợ, nên mới trong lúc nhanh miệng lỡ nói ra là đi lãnh giấy kết hôn sao, ai biết mẹ nó anh ta lại tốc độ như vậy, dọn cả cục dân chính qua, để hai tụi mình lãnh giấy ngay tại chỗ.”
Bạch Phi Minh nghiêm túc hỏi: “Lâu Doanh, nếu Vạn Nhất thật sự khỏi bệnh rồi, cậu định làm thế nào?”
“Nếu như anh ta khỏi rồi, đương nhiên là ai về nhà nấy.” Lâu Doanh cào cào tóc, nói: “Thực ra mình ấy mà, vẫn chưa thật sự chuẩn bị tốt để kết hôn, nếu như anh ta khỏi rồi, vậy mình cũng không còn nợ nần gì nữa.”
Bạch Phi Minh nhìn chằm chằm Lâu Doanh một lúc, tổng kết lại: “Tô Yên tổng kết rất đúng, tồi tệ.”
Trước đây thì ăn sạch rồi không thừa nhận, bây giờ lãnh giấy kết hôn rồi cũng không muốn thừa nhận.
Lâu Doanh: “…”
“Phi Minh, rốt cuộc cậu đứng về phía nào vậy.” Lâu Doanh nói: “Lúc nãy mình mơ thấy tự Gà luộc muốn ly hôn với mình, anh ta còn cười nhạo mình, nói mình lừa gạt anh ta. Nếu anh tình táo lại, thật sự cười nhạo mình, không chịu thừa nhận, vậy mình sẽ mất mặt lắm. Vì vậy mình quyết định rồi, mình phải ra tay trước thì tốt hơn.”
“Cậu định làm thế nào?”
“Đầu tiên là tìm một hacker, hack vào hệ thống của Cục dân chính, đổi giấy kết hôn của tụi mình thành giấy ly hôn, hoặc là trực tiếp xoá đi hồ sơ kết hôn của bọn mình, cậu cảm thấy cách này của mình thế nào?” Lâu Doanh cảm thấy làm như vậy thật sự rất tuyệt: “Nói chung cũng chỉ có mấy người biết tụi mình đã lãnh giấy kết hôn, cậu không nói, mình không nói, không phải là sẽ không ai biết sao.”
Bạch Phi Minh tưởng rằng Lâu Doanh nói đùa, bởi vì Lâu Doanh thường hay nghĩ sao nói vậy, nên Bạch Phi Minh cũng không để tâm, cô ta thật sự quá buồn ngủ rồi, nên nói: “Tuỳ cậu vậy, mình ngủ một lúc đã, buồn ngủ quá.”
Dù sao Lâu Doanh cũng không ngủ được, cô cứ nghĩ đến trong giấc mơ Vạn Nhất cười nhạo cô, nói mấy lời như cô nhân lúc anh ta bị ngốc mà lừa gạt anh ta, trong lòng vốn đã thích anh ta từ lâu như lại không thừa nhận, sự tự tôn đáng chết của Lâu Doanh lại quấy phá.
Cô tuyệt đối không thể để Vạn Nhất có cơ hội cười nhạo mình, lịch sử đen này đủ để anh ta cười nhạo cô cả đời.
Nghĩ thôi cũng thấy đáng sợ rồi.
Lâu Doanh cầm điện thoại lên, bắt đầu tìm kiếm bạn tốt trong danh bạ, phiêu bạt giang hồ nhiều năm như vậy, cô cũng quen được vài hacker.
Người thuộc phái hành động, nói làm là làm ngay.
Nhưng Lâu Doanh có thế nào cũng không ngờ được, những lời nói vừa rồi của cô đã lọt vào trong tai người nào đó.
Ở trước cửa phòng bệnh, Vạn Nhất đã đứng một lúc lâu, nghe thấy hết tất cả những lời của Lâu Doanh không sót một chữ.
Lúc này, trong mắt Vạn Nhất lóe lên ánh sáng, giống như một con hồ ly già giảo hoạt.
Vạn Nhất trở về phòng bệnh của mình, gọi điện thoại cho Lục Cận Phong.
Ở trong khách sạn, Lục Cận Phong đang ôm Tô Yên ngủ say sưa, nghe thấy tiếng chuông, anh hơi nhíu mày, vì không muốn ồn đến Tô Yên, anh cầm điện thoại lên nghe: “Ai vậy?”
Lục Cận Phong không nhìn người gọi đến.
“Đại ca, giúp em một chút, vợ em muốn trở mặt không chịu nhận…” Vạn Nhất nói sơ lược những gì anh ta vừa nghe lén được.
Điều Lục Cận Phong quan tâm không nằm ở những gì Lâu Doanh nói, mà là ở chỗ: “Mấy người Xa Thành Nghị kích thích cậu một chút, lại thật sự kích thích cho cậu khỏi bệnh rồi, quả nhiên vẫn là phương thuốc dân gian có hiệu quả.”
Vạn Nhất: “…”
“Đại ca, đây không phải là trọng điểm, vợ em muốn ly hôn với em.”
Lúc kết hôn không bàn bạc với anh ta, bây giờ ly hôn cũng không định bàn bạc với anh ta, Vạn Nhất bỗng nhiên cảm thấy, anh ta làm đàn ông thật thất bại.
Lục Cận Phong nhìn Tô Yên ở bên cạnh bị ồn đến lật người tiếp tục ngủ, nói với Vạn Nhất ở bên kia điện thoại: “Cậu làm ồn đến giấc ngủ của vợ tôi rồi.”
Nói cứ như ai đó không có vợ vậy.
Vạn Nhất khóc không ra nước mắt: “Đại ca, chi phí trong một năm sắp tới của Ám Dạ, em bao.”
“Năm năm.”
Đúng là giở công phu sư tử ngoạm.
Không, đây chắc chắn là thừa nước đục thả câu.
Vạn Nhất cò kè mặc cả: “Ba năm.”
“Bảy năm.”
“Đại ca, người ta đều là trả giá, sao anh còn nâng giá.”
“Chín năm…”
Vạn Nhất mau chóng nói: “Năm năm, chốt kèo.”
“Chốt kèo.”
Vạn Nhất có cảm giác lại bị lừa vào tròng rồi.
“Đại ca, anh nhanh một chút, vợ em đang tìm hacker rồi.”
“Ừm!” Lục Cận Phong đáp một tiếng rồi cúp điện thoại.
Việc chuyên nghiệp thì phải tìm người chuyên nghiệp.
Trong Ám Dạ, người có kỹ thuật hack giỏi nhất không phải là Hạ Huy, mà là Lục Cận Phong.
Vì để không ồn đến Tô Yên, động tác của Lục Cận Phong rất nhẹ nhàng, anh lấy máy tính ra, hack vào hệ thống…
Hacker mà Lâu Doanh dùng giá cao để thuê, sau khi hack vào hệ thống thì không điều tra được gì cả.
Sáng sớm ngày hôm sau.
Khi Lâu Doanh nhận được điện thoại của đối phương, người đó nói: “Cục dân chính không có tên của cô, cô bảo tôi sửa thế nào được, chuyện này tôi không làm được.”
“Không có tên, sao lại vậy, nhất định là do kỹ thuật của anh không tốt, anh mau trả lại tiền cho tôi.”
Việc có làm được hay không không quan trọng, quan trọng là phải lấy lại tiền về.
Đối phương: “…”
“Tôi chưa thấy ai keo kiệt như cô.”
Lâu Doanh hừ lạnh một tiếng: “Quen biết lâu như vậy, đừng ép tôi phải đến tận nơi đòi.”
“Được rồi được rồi, tôi gửi lại tiền vào tài khoản của cô.”
Danh tiếng trong giang hồ của Lâu Doanh rất không tốt.
Không thể chọc, mọi người đều chỉ có thể tránh né.
Lâu Doanh nhận được tin nhắn thông báo của ngân hàng, tiền đã về tài khoản, đang định tìm người khác làm, thì nghe thấy Vạn Nhất đang khóc điên khùng: “Chị ơi, chị chưa chết, thật là tốt quá, hu hu, hù chết em rồi.”
Lâu Doanh vừa ngẩng đầu, đã nhìn thấy Vạn Nhất đang xông thẳng về phía mình, nhào lên người cô.
“Cái tên ngốc này, eo của tôi.”
Thích
Theo dõi
Quà
Vote
72
4427
17107
379
Bình luận nổi bật
Tổng số 7 câu trả lời
Ha Nguyen
Ha ha kẻ cắp bà già gặp nhau haizz Lâu Doanh Vạn Nhất
1
1 ngày trước
1
Diệu Linh
chời mấy ngày có 1 chap 1
1 ngày trước
Viết bình luận
Chương 472: Giả heo ăn thịt hổ
Vạn Nhất nhào thẳng đến đè Lâu Doanh dưới thân, sức nặng mấy chục ký, cộng thêm lực đẩy, thật chẳng phải đùa.
Lâu Doanh đang ngủ ngon lành, bỗng nhiên cảm thấy lồng ngực ngột ngạt khó chịu, cô bừng tỉnh, gọi Bạch Phi Minh đang nằm sấp ngủ ở bên cạnh dậy theo.
“Phi Minh, mình không ngủ được nữa, mình vừa mới mơ thấy một giấc mơ, trong đó mình thấy Gà luộc khỏi bệnh rồi.”
Bạch Phi Minh vẫn đang rất buồn ngủ, thuận theo hỏi: “Sau đó thì sao?”
“Sau đó khi anh ta biết chuyện hai tụi mình đã lãnh giấy kết hôn, cứ luôn miệng nói là mình lừa gạt con trai nhà lành, nói cái gì mà không giữ lời.”
“Cậu đúng là có thể xem là lừa gạt người ta.” Bạch Phi Minh đổi tư thế, ngồi thẳng dậy: “Trước đó Tô Yên đã nói thế nào? Vạn Nhất là kiểu người không có ý thức độc lập, một khi mà Vạn Nhất không muốn, trên pháp luật, cuộc hôn nhân của hai người cũng không có hiệu lực.”
Lâu Doanh nói: “Còn không phải là vì mình tưởng mình sắp chết rồi, cảm thấy mắc nợ, nên mới trong lúc nhanh miệng lỡ nói ra là đi lãnh giấy kết hôn sao, ai biết mẹ nó anh ta lại tốc độ như vậy, dọn cả cục dân chính qua, để hai tụi mình lãnh giấy ngay tại chỗ.”
Bạch Phi Minh nghiêm túc hỏi: “Lâu Doanh, nếu Vạn Nhất thật sự khỏi bệnh rồi, cậu định làm thế nào?”
“Nếu như anh ta khỏi rồi, đương nhiên là ai về nhà nấy.” Lâu Doanh cào cào tóc, nói: “Thực ra mình ấy mà, vẫn chưa thật sự chuẩn bị tốt để kết hôn, nếu như anh ta khỏi rồi, vậy mình cũng không còn nợ nần gì nữa.”
Bạch Phi Minh nhìn chằm chằm Lâu Doanh một lúc, tổng kết lại: “Tô Yên tổng kết rất đúng, tồi tệ.”
Trước đây thì ăn sạch rồi không thừa nhận, bây giờ lãnh giấy kết hôn rồi cũng không muốn thừa nhận.
Lâu Doanh: “…”
“Phi Minh, rốt cuộc cậu đứng về phía nào vậy.” Lâu Doanh nói: “Lúc nãy mình mơ thấy tự Gà luộc muốn ly hôn với mình, anh ta còn cười nhạo mình, nói mình lừa gạt anh ta. Nếu anh tình táo lại, thật sự cười nhạo mình, không chịu thừa nhận, vậy mình sẽ mất mặt lắm. Vì vậy mình quyết định rồi, mình phải ra tay trước thì tốt hơn.”
“Cậu định làm thế nào?”
“Đầu tiên là tìm một hacker, hack vào hệ thống của Cục dân chính, đổi giấy kết hôn của tụi mình thành giấy ly hôn, hoặc là trực tiếp xoá đi hồ sơ kết hôn của bọn mình, cậu cảm thấy cách này của mình thế nào?” Lâu Doanh cảm thấy làm như vậy thật sự rất tuyệt: “Nói chung cũng chỉ có mấy người biết tụi mình đã lãnh giấy kết hôn, cậu không nói, mình không nói, không phải là sẽ không ai biết sao.”
Bạch Phi Minh tưởng rằng Lâu Doanh nói đùa, bởi vì Lâu Doanh thường hay nghĩ sao nói vậy, nên Bạch Phi Minh cũng không để tâm, cô ta thật sự quá buồn ngủ rồi, nên nói: “Tuỳ cậu vậy, mình ngủ một lúc đã, buồn ngủ quá.”
Dù sao Lâu Doanh cũng không ngủ được, cô cứ nghĩ đến trong giấc mơ Vạn Nhất cười nhạo cô, nói mấy lời như cô nhân lúc anh ta bị ngốc mà lừa gạt anh ta, trong lòng vốn đã thích anh ta từ lâu như lại không thừa nhận, sự tự tôn đáng chết của Lâu Doanh lại quấy phá.
Cô tuyệt đối không thể để Vạn Nhất có cơ hội cười nhạo mình, lịch sử đen này đủ để anh ta cười nhạo cô cả đời.
Nghĩ thôi cũng thấy đáng sợ rồi.
Lâu Doanh cầm điện thoại lên, bắt đầu tìm kiếm bạn tốt trong danh bạ, phiêu bạt giang hồ nhiều năm như vậy, cô cũng quen được vài hacker.
Người thuộc phái hành động, nói làm là làm ngay.
Nhưng Lâu Doanh có thế nào cũng không ngờ được, những lời nói vừa rồi của cô đã lọt vào trong tai người nào đó.
Ở trước cửa phòng bệnh, Vạn Nhất đã đứng một lúc lâu, nghe thấy hết tất cả những lời của Lâu Doanh không sót một chữ.
Lúc này, trong mắt Vạn Nhất lóe lên ánh sáng, giống như một con hồ ly già giảo hoạt.
Vạn Nhất trở về phòng bệnh của mình, gọi điện thoại cho Lục Cận Phong.
Ở trong khách sạn, Lục Cận Phong đang ôm Tô Yên ngủ say sưa, nghe thấy tiếng chuông, anh hơi nhíu mày, vì không muốn ồn đến Tô Yên, anh cầm điện thoại lên nghe: “Ai vậy?”
Lục Cận Phong không nhìn người gọi đến.
“Đại ca, giúp em một chút, vợ em muốn trở mặt không chịu nhận…” Vạn Nhất nói sơ lược những gì anh ta vừa nghe lén được.
Điều Lục Cận Phong quan tâm không nằm ở những gì Lâu Doanh nói, mà là ở chỗ: “Mấy người Xa Thành Nghị kích thích cậu một chút, lại thật sự kích thích cho cậu khỏi bệnh rồi, quả nhiên vẫn là phương thuốc dân gian có hiệu quả.”
Vạn Nhất: “…”
“Đại ca, đây không phải là trọng điểm, vợ em muốn ly hôn với em.”
Lúc kết hôn không bàn bạc với anh ta, bây giờ ly hôn cũng không định bàn bạc với anh ta, Vạn Nhất bỗng nhiên cảm thấy, anh ta làm đàn ông thật thất bại.
Lục Cận Phong nhìn Tô Yên ở bên cạnh bị ồn đến lật người tiếp tục ngủ, nói với Vạn Nhất ở bên kia điện thoại: “Cậu làm ồn đến giấc ngủ của vợ tôi rồi.”
Nói cứ như ai đó không có vợ vậy.
Vạn Nhất khóc không ra nước mắt: “Đại ca, chi phí trong một năm sắp tới của Ám Dạ, em bao.”
“Năm năm.”
Đúng là giở công phu sư tử ngoạm.
Không, đây chắc chắn là thừa nước đục thả câu.
Vạn Nhất cò kè mặc cả: “Ba năm.”
“Bảy năm.”
“Đại ca, người ta đều là trả giá, sao anh còn nâng giá.”
“Chín năm…”
Vạn Nhất mau chóng nói: “Năm năm, chốt kèo.”
“Chốt kèo.”
Vạn Nhất có cảm giác lại bị lừa vào tròng rồi.
“Đại ca, anh nhanh một chút, vợ em đang tìm hacker rồi.”
“Ừm!” Lục Cận Phong đáp một tiếng rồi cúp điện thoại.
Việc chuyên nghiệp thì phải tìm người chuyên nghiệp.
Trong Ám Dạ, người có kỹ thuật hack giỏi nhất không phải là Hạ Huy, mà là Lục Cận Phong.
Vì để không ồn đến Tô Yên, động tác của Lục Cận Phong rất nhẹ nhàng, anh lấy máy tính ra, hack vào hệ thống…
Hacker mà Lâu Doanh dùng giá cao để thuê, sau khi hack vào hệ thống thì không điều tra được gì cả.
Sáng sớm ngày hôm sau.
Khi Lâu Doanh nhận được điện thoại của đối phương, người đó nói: “Cục dân chính không có tên của cô, cô bảo tôi sửa thế nào được, chuyện này tôi không làm được.”
“Không có tên, sao lại vậy, nhất định là do kỹ thuật của anh không tốt, anh mau trả lại tiền cho tôi.”
Việc có làm được hay không không quan trọng, quan trọng là phải lấy lại tiền về.
Đối phương: “…”
“Tôi chưa thấy ai keo kiệt như cô.”
Lâu Doanh hừ lạnh một tiếng: “Quen biết lâu như vậy, đừng ép tôi phải đến tận nơi đòi.”
“Được rồi được rồi, tôi gửi lại tiền vào tài khoản của cô.”
Danh tiếng trong giang hồ của Lâu Doanh rất không tốt.
Không thể chọc, mọi người đều chỉ có thể tránh né.
Lâu Doanh nhận được tin nhắn thông báo của ngân hàng, tiền đã về tài khoản, đang định tìm người khác làm, thì nghe thấy Vạn Nhất đang khóc điên khùng: “Chị ơi, chị chưa chết, thật là tốt quá, hu hu, hù chết em rồi.”
Lâu Doanh vừa ngẩng đầu, đã nhìn thấy Vạn Nhất đang xông thẳng về phía mình, nhào lên người cô.
“Cái tên ngốc này, eo của tôi.”
Thích
Theo dõi
Quà
Vote
72
4427
17107
379
Bình luận nổi bật
Tổng số 7 câu trả lời
Ha Nguyen
Ha ha kẻ cắp bà già gặp nhau haizz Lâu Doanh Vạn Nhất
1
1 ngày trước
1
Diệu Linh
chời mấy ngày có 1 chap 1
1 ngày trước
Viết bình luận
Chương 472: Giả heo ăn thịt hổ
Vạn Nhất nhào thẳng đến đè Lâu Doanh dưới thân, sức nặng mấy chục ký, cộng thêm lực đẩy, thật chẳng phải đùa.
Bình luận facebook