Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 462: Giận dỗi bỏ nhà đi
La Hiện Đình bị chết đuối, chết ở trụ sở chính của Thiên Lang, dùng ngón chân để nghĩ, cũng sẽ biết có liên quan đến Tô Duy.
Tô Yên và Tô Duy đã lại có quan hệ như vậy, Lục Cận Phong nhất thời cũng đã gặp khó khăn.
Tô Yên liếc Lục Cận Phong, trong lòng cũng bối rối, cô giành nói với Từ Như Phúc trước Lục Cận Phong: “Có thể là... em trai tôi hại chết em trai anh.”
Tô Duy đã làm những chuyện độc ác điên rồ như vậy không chỉ một lần, cô cũng không thể che đậy thêm được nữa.
Tô Yên cũng rất rõ khi nói ra hậu quả sẽ như thế nào, nó sẽ mang đến tai họa gì cho Tô Duy, nhưng cô cũng không thể vì Tô Duy là em trai của mình mà tiếp tục dung túng cho cậu ta thêm nữa.
Hiện tại vẫn chưa rõ tung tích của Tô Duy, nói không chừng cậu ta sẽ làm ra những khác nữa.
Nếu La Hiện Đình thực sự bị Tô Duy giết chết, thì Tô Duy nên phải chịu trách nhiệm hình sự tương ứng.
Nghe tin La Hiện Đình chết dưới tay em trai Tô Yên, Từ Như Phúc xúc động quá mức: “Em trai của cô đâu? Tại sao cậu ta lại giết chết em trai của tôi? Nếu như cô đã biết rồi thì tại sao lại che đậy, cô Tô, cô như vậy cũng không khác gì kẻ sát nhân.”
Lục Cận Phong đứng bảo vệ trước mặt Tô Yên, giọng nói lạnh lùng: “Xem ra anh Từ chưa từng thấy một sát nhân thực sự.”
“Ý anh là gì?” Từ Như Phúc không hiểu ý tứ sâu xa trong lời nói của Lục Cận Phong.
Lục Cận Phong ôm Tô Yên, nhẹ giọng nói: “Vợ chồng chúng tôi chỉ có thể nói bao nhiêu đó thôi. Tiếp theo nên làm thế nào, phải làm gì, không liên quan đến vợ chồng chúng tôi.”
Bỏ lại câu nói này, Lục Cận Phong đưa Tô Yên rời đi.
“Đứng lại.”
Từ Như Phúc ra tay ngăn anh lại.
Lục Cận Phong cơ thể nhanh nhẹn, hai người đã động tay với nhau, nhưng sau một vài chiêu, Từ Như Phúc bị buộc phải rút lui.
Lục Cận Phong đã được huấn luyện, vậy Từ Như Phúc làm gì có thể là đối thủ của anh được?
“Thay vì lãng phí thời gian và công sức với vợ chồng chúng tôi, chi bằng anh tiêu hao tinh lực của mình vào việc đi tìm kẻ thù.”
Lục Cận Phong không có tình cảm với Tô Duy, nếu không phải Tô Yên, anh đã tự mình ra tay rồi.
Tô Yên cũng biết rõ giới hạn của Lục Cận Phong, không trực tiếp ra tay với Tô Duy đã là sự khoan dung lớn nhất của anh rồi.
Còn chuyện người khác có tìm Tô Duy để trả thù thì anh không thể quản nổi.
Lục Cận Phong đưa Tô Yên rời đi, Từ Như Phúc cũng không đuổi theo nữa.
Lương Nghi đi tới, nói: “Người anh em, cậu không sao chứ, tại sao cậu lại gây chuyện với Lục Cận Phong ở Đế Đô? Đây không phải đang tự mình chuốc lấy phiền phức sao? Hai người cũng không có thù hận sâu sắc gì.”
Từ Như Phúc lạnh lùng nhíu mày: “Em trai của vợ anh ta đã giết chết Hiện Đình rồi.”
“Em trai của vợ anh ta...” Lương Nghi lướt qua quan hệ, rồi nói: “Vậy đó không phải là em rể của anh ta sao?”
…...
Trên đường trở về khách sạn, Tô Yên không nói gì, cũng thầm chấp nhận cách làm của Lục Cận Phong.
Đại nghĩa diệt thân.
Tô Duy đã... không còn đường cứu nữa rồi.
Trở về khách sạn, Tô Yên do dự nói: “Lục Cận Phong, anh sai người mang Tiểu Duy trở về đi. Thay vì để một ngày nào đó nó sẽ chết trong tay người khác, chi bằng anh tự mình ra tay. Tiểu Duy nhất định phải cho Lâu Doanh một lời giải thích.”
Tô Yên phải quyết tâm rất lớn mới có thể nói ra những lời này.
Bên phía Xa Thành Nghị chưa chắn đã thành công, bên phía Tô Duy cho dù thật sự có thuốc hay không, cũng đều phải thử.
Đôi mắt của Lục Cận Phong hơi lóe lên, cũng không hỏi thêm gì, chỉ nói một chữ: “Được.”
Ngày hôm sau.
Ánh ban mai chiếu vào sân khách sạn.
Lâu Doanh cảm thấy toàn thân nặng trĩu, cô ấy vùng vẫy lắm mới có thể tỉnh lại được.
Cô ấy biết rất rõ rằng mình không còn nhiều thời gian nữa, cô ấy không thể chết một cách oan uổng và thảm hại như vậy được.
“Gà luộc.”
Đầu óc Lâu Doanh có chút mơ hồ, cô ấy ngồi trên giường gõ đầu, gọi vài tiếng, nhưng trong phòng không có tiếng đáp lại, cô ấy quay đầu nhìn thì thấy trên giường bên cạnh không có ai, căn phòng cũng trống rỗng.
Vạn Nhất không có trong phòng.
“Gà luộc.”
Lâu Doanh bỗng nhiên hoảng sợ, mở cửa đi tìm thì tình cờ gặp chủ khách sạn, chủ khách sạn nói: “Sáng sớm tôi thấy anh ấy đi ra ngoài rồi, đi về phía con suối kia.”
“Lại quậy cái gì nữa đây?”
Lâu Doanh vừa tức giận vừa lo lắng, vội vàng đi tìm anh ta.
Trên đường đi, cô ấy nghe thấy có tiếng người nói chuyện.
“Hình như có người chết đuối bên dòng suối.”
“Tôi cũng nghe nói. Thật là đáng tiếc, nghe nói rằng người đàn ông đó trông đẹp trai lắm.”
“Nghe phong phanh hình như là một vụ mưu sát, bị người ta sát hại chứ không phải là chết đuối đây.”
Càng nghe, trái tim Lâu Doanh trở nên lạnh hơn, cô vội vã chạy đến dòng suối.
Trong khách sạn, Tô Yên và Lục Cận Phong cũng đã thức dậy và đang đi tìm Bạch Phi Minh và Lâu Doanh để ăn sáng thì Lục Cận Phong nhận được một cuộc gọi.
Hạ Vũ gọi đến.
“Đại ca, Hứa Nguyên, à không, là Tần Nhã Hân, đã chạy mất rồi.”
Tô Yên và Tô Duy đã lại có quan hệ như vậy, Lục Cận Phong nhất thời cũng đã gặp khó khăn.
Tô Yên liếc Lục Cận Phong, trong lòng cũng bối rối, cô giành nói với Từ Như Phúc trước Lục Cận Phong: “Có thể là... em trai tôi hại chết em trai anh.”
Tô Duy đã làm những chuyện độc ác điên rồ như vậy không chỉ một lần, cô cũng không thể che đậy thêm được nữa.
Tô Yên cũng rất rõ khi nói ra hậu quả sẽ như thế nào, nó sẽ mang đến tai họa gì cho Tô Duy, nhưng cô cũng không thể vì Tô Duy là em trai của mình mà tiếp tục dung túng cho cậu ta thêm nữa.
Hiện tại vẫn chưa rõ tung tích của Tô Duy, nói không chừng cậu ta sẽ làm ra những khác nữa.
Nếu La Hiện Đình thực sự bị Tô Duy giết chết, thì Tô Duy nên phải chịu trách nhiệm hình sự tương ứng.
Nghe tin La Hiện Đình chết dưới tay em trai Tô Yên, Từ Như Phúc xúc động quá mức: “Em trai của cô đâu? Tại sao cậu ta lại giết chết em trai của tôi? Nếu như cô đã biết rồi thì tại sao lại che đậy, cô Tô, cô như vậy cũng không khác gì kẻ sát nhân.”
Lục Cận Phong đứng bảo vệ trước mặt Tô Yên, giọng nói lạnh lùng: “Xem ra anh Từ chưa từng thấy một sát nhân thực sự.”
“Ý anh là gì?” Từ Như Phúc không hiểu ý tứ sâu xa trong lời nói của Lục Cận Phong.
Lục Cận Phong ôm Tô Yên, nhẹ giọng nói: “Vợ chồng chúng tôi chỉ có thể nói bao nhiêu đó thôi. Tiếp theo nên làm thế nào, phải làm gì, không liên quan đến vợ chồng chúng tôi.”
Bỏ lại câu nói này, Lục Cận Phong đưa Tô Yên rời đi.
“Đứng lại.”
Từ Như Phúc ra tay ngăn anh lại.
Lục Cận Phong cơ thể nhanh nhẹn, hai người đã động tay với nhau, nhưng sau một vài chiêu, Từ Như Phúc bị buộc phải rút lui.
Lục Cận Phong đã được huấn luyện, vậy Từ Như Phúc làm gì có thể là đối thủ của anh được?
“Thay vì lãng phí thời gian và công sức với vợ chồng chúng tôi, chi bằng anh tiêu hao tinh lực của mình vào việc đi tìm kẻ thù.”
Lục Cận Phong không có tình cảm với Tô Duy, nếu không phải Tô Yên, anh đã tự mình ra tay rồi.
Tô Yên cũng biết rõ giới hạn của Lục Cận Phong, không trực tiếp ra tay với Tô Duy đã là sự khoan dung lớn nhất của anh rồi.
Còn chuyện người khác có tìm Tô Duy để trả thù thì anh không thể quản nổi.
Lục Cận Phong đưa Tô Yên rời đi, Từ Như Phúc cũng không đuổi theo nữa.
Lương Nghi đi tới, nói: “Người anh em, cậu không sao chứ, tại sao cậu lại gây chuyện với Lục Cận Phong ở Đế Đô? Đây không phải đang tự mình chuốc lấy phiền phức sao? Hai người cũng không có thù hận sâu sắc gì.”
Từ Như Phúc lạnh lùng nhíu mày: “Em trai của vợ anh ta đã giết chết Hiện Đình rồi.”
“Em trai của vợ anh ta...” Lương Nghi lướt qua quan hệ, rồi nói: “Vậy đó không phải là em rể của anh ta sao?”
…...
Trên đường trở về khách sạn, Tô Yên không nói gì, cũng thầm chấp nhận cách làm của Lục Cận Phong.
Đại nghĩa diệt thân.
Tô Duy đã... không còn đường cứu nữa rồi.
Trở về khách sạn, Tô Yên do dự nói: “Lục Cận Phong, anh sai người mang Tiểu Duy trở về đi. Thay vì để một ngày nào đó nó sẽ chết trong tay người khác, chi bằng anh tự mình ra tay. Tiểu Duy nhất định phải cho Lâu Doanh một lời giải thích.”
Tô Yên phải quyết tâm rất lớn mới có thể nói ra những lời này.
Bên phía Xa Thành Nghị chưa chắn đã thành công, bên phía Tô Duy cho dù thật sự có thuốc hay không, cũng đều phải thử.
Đôi mắt của Lục Cận Phong hơi lóe lên, cũng không hỏi thêm gì, chỉ nói một chữ: “Được.”
Ngày hôm sau.
Ánh ban mai chiếu vào sân khách sạn.
Lâu Doanh cảm thấy toàn thân nặng trĩu, cô ấy vùng vẫy lắm mới có thể tỉnh lại được.
Cô ấy biết rất rõ rằng mình không còn nhiều thời gian nữa, cô ấy không thể chết một cách oan uổng và thảm hại như vậy được.
“Gà luộc.”
Đầu óc Lâu Doanh có chút mơ hồ, cô ấy ngồi trên giường gõ đầu, gọi vài tiếng, nhưng trong phòng không có tiếng đáp lại, cô ấy quay đầu nhìn thì thấy trên giường bên cạnh không có ai, căn phòng cũng trống rỗng.
Vạn Nhất không có trong phòng.
“Gà luộc.”
Lâu Doanh bỗng nhiên hoảng sợ, mở cửa đi tìm thì tình cờ gặp chủ khách sạn, chủ khách sạn nói: “Sáng sớm tôi thấy anh ấy đi ra ngoài rồi, đi về phía con suối kia.”
“Lại quậy cái gì nữa đây?”
Lâu Doanh vừa tức giận vừa lo lắng, vội vàng đi tìm anh ta.
Trên đường đi, cô ấy nghe thấy có tiếng người nói chuyện.
“Hình như có người chết đuối bên dòng suối.”
“Tôi cũng nghe nói. Thật là đáng tiếc, nghe nói rằng người đàn ông đó trông đẹp trai lắm.”
“Nghe phong phanh hình như là một vụ mưu sát, bị người ta sát hại chứ không phải là chết đuối đây.”
Càng nghe, trái tim Lâu Doanh trở nên lạnh hơn, cô vội vã chạy đến dòng suối.
Trong khách sạn, Tô Yên và Lục Cận Phong cũng đã thức dậy và đang đi tìm Bạch Phi Minh và Lâu Doanh để ăn sáng thì Lục Cận Phong nhận được một cuộc gọi.
Hạ Vũ gọi đến.
“Đại ca, Hứa Nguyên, à không, là Tần Nhã Hân, đã chạy mất rồi.”
Bình luận facebook