Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 25: Hối hận đến chết
“Tùy mày.” Tô Đình Nghiêm đã sớm cảm giác mấy thứ đồ kia đem lại vận xui, cho nên ông ta rất sảng khoái đáp lại: “Đồ của mẹ mày đều để ở trong nhà kho, tự đi mà lấy, lấy xong thì nhanh chóng cút, kẻo người nhà họ Lý tìm tới đây thì rách việc.”
Thấy dáng vẻ kinh sợ của Tô Đình Nghiêm, hận một nỗi không thể cắt đứt quan hệ với mình, Tô Yên cảm thấy trong lòng nguội lạnh.
“Ông yên tâm, tôi nhất định sẽ không làm liên lụy tới nhà họ Tô, chuyện mà tự tôi làm thì tự tôi sẽ giải quyết, mấy năm nay tôi cũng quen rồi.” Tô Yên nhếch miệng: “ Kể từ khi Tần Phương Linh bước vào trong căn nhà này, phản bội mẹ tôi thì trái tim tôi cũng đã chết rồi.”
“Tô Yên, mày nói linh tinh cái gì vậy? Đứa con gái bất hiếu, mày còn nguyền rủa cả bố ruột của mày nữa à?” Tô Đình Nghiêm không nén nổi tức giận.
“Vậy mà lại khiến tổng giám đốc Tô tức giận rồi? Cái này không phải là tôi học từ ông sao?” Tô Yên cười lạnh: “Có điều tôi cũng rất khâm phục tổng giám đốc Tô đây, Tần Phương Linh ngoại tình sau lưng, cắm cho ông một quả sừng, vậy mà ông vẫn có thể nhịn nhục không tống cổ bà ta ra khỏi nhà, năm đó mẹ tôi chẳng làm gì có lỗi với ông, vậy mà ông quy cho bà ấy phản bội ông, bây giờ thì ông thật sự bị phản bội rồi.”
Tô Đình Nghiêm tức giận đập tay xuống bàn: “Tô Yên, mày giống y hệt mẹ mày, vừa độc ác vừa máu lạnh, chuyện tối hôm qua, chẳng lẽ không phải do chính mày bày ra sao? Tao vẫn chưa già, cũng không có mù mà không nhìn ra trò hề của mày.”
“Vâng, tôi cũng đánh giá thấp tổng giám đốc Tô rồi, đúng là gừng càng già càng cay.” Tô Yên bình tĩnh nhìn Tô Đình Nghiêm: “Tiền quỹ để mua bán trong công ty, tối qua cũng không tính là tôi lừa ông, chẳng phải tiền vốn đầu tư đã dâng lên tận cửa cho ông rồi sao? Tổng giám đốc Tô không phải vì muốn giữ lại Tần Phương Linh để trục lợi bên Chu Hoàng Long đấy chứ?”
Cũng mới vừa nãy thôi, Tô Yên đã nhìn thấu ý đồ của Tô Đình Nghiêm.
Thật sự cô rất bái phục Tô Đình Nghiêm, ông ta có thể nhịn nhục để người khác cắm sừng mình, định lợi dụng Tần Phương Linh để trục lợi từ chỗ Chu Hoàng Long.
Bị nói trúng tim đen, Tô Đình Nghiêm tức đến mức đỏ mặt tía tai, hổn hển nói: “Mày nói linh tinh cái gì đấy, mau lấy đồ rồi đi đi cho tao.”
Tô Yên chẳng thèm đứng lại thêm một giây nào, cô lập tức xoay người đi về nhà kho.
Cửa nhà kho không khoá, bên trong đều là đồ đạc cũ không còn sử dụng đến, người giúp việc cũng ít khi vào đây, cho nên rất bẩn.
Tô Yên tìm thấy di vật của mẹ, là một cái hòm bằng gỗ lim đã bị phủ một lớp bụi.
Bên trong cái hòm này đựng cái gì, Tô Yên cũng không biết, cô chưa bao giờ nhìn thấy nó.
Trước lúc mẹ cô mất, bà ấy đã dặn rằng cái hòm này là cố ý để lại cho cô.
Từ sau khi Tần Phương Linh bước vào nhà, đã mấy lần bà ta để ý tới cái hòm này, Tô Yên phải ra mặt bà ta mới thôi không tìm cách mở cái hòm này ra nữa, về sau cũng chẳng biết sao nó lại bị giấu trong này.”
Tô Yên cũng không ngờ Tô Đình Nghiêm lại vứt cái hòm di vật của mẹ cô để lại vào trong nhà kho này.
Tô Yên lau sạch lớp bụi trên mặt hòm rồi ôm nó đi xuống dưới lầu, vừa đi đến phòng khách thì cô đã thấy người giúp việc hớt hải chạy tới nói: “Bà chủ, ông chủ, người nhà họ Lý tới rồi.”
Không ai ngờ được người nhà họ Lý lại tới sớm thế.
Tô Yên ôm chiếc hòm đứng nguyên tại chỗ, chỉ còn vài bậc thang nữa là xuống dưới lầu rồi, Tô Đình Phong ở ngay đằng sau phát hoảng: “Đưa nó ra bằng cửa sau, đừng liên luỵ đến chúng tôi.”
Tô Đình Nghiêm dùng sức kéo Tô Yên ra, ông ta gấp đến độ như muốn ném cô ngã sang một bên.
Nhất thời Tô Yên đứng không được vững, suýt nữa thì ngã từ trên cầu thang xuống, cô nhanh như cắt bấu vào lan can, chân thì ngoắc vào một cột gỗ ngay bên cạnh, đau đến mức cô phải hít vào một ngụm khí lạnh, ngay lập tức, nước mắt cô không ngừng tuôn rơi.
Lúc đó tâm trạng Tô Yên như rơi vào băng lạnh, trong lòng cảm thấy cực kỳ lạnh lẽo.
Tô Yên lại cảm nhận được sự lạnh bạc của cha mình thêm một lần nữa.
“Chị.” Tô Duy nhanh chóng chạy tới đỡ Tô Yên, rồi cậu ta quay sang Tô Đình Nghiêm: “Ông dám động vào chị tôi?”
Nói xong, Tô Duy định xắn tay áo lên ra tay.
“Tiểu Duy.” Tô Yên cố nén cơn đau ở eo ngăn Tô Duy lại, cô nhìn ánh mắt lạnh lùng vô tình của Tô Đình Nghiêm rồi nói: “Tổng giám đốc Tô, ông yên tâm, tôi sẽ không liên luỵ đến ông đâu.”
Trong người cô chảy dòng máu của Tô Đình Nghiêm, cho dù cô có tức giận hay căm thù đến đâu thì cũng không thể động tay chân với ông ta.
Tô Đình Nghiêm bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của Tô Yên, trong lòng ông ta cảm thấy hơi hụt hẫng, ánh mắt thoáng hiện lên một chút áy náy, thế nhưng vừa thấy Lý Mộc Sinh thì chút áy náy đó liền tan biến hoàn toàn, chỉ còn lại sự căm hận đối với cô mà thôi.
Bây giờ đã không kịp rời khỏi đây nữa rồi.
“Tổng giám đốc Lý tới thăm, quả là vinh dự cho tôi quá.” Tô Đình Nghiêm niềm nở ra cửa chào khách.
Tần Phương Linh và Tô Vân nhìn nhau, ánh mắt bọn họ đều toát lên vẻ đắc ý xem trò vui.
“Tổng giám đốc Tô.” Lý Mộc Sinh cũng không nói lòng vòng, trực tiếp nói luôn mục đích của chuyến đi ngày hôm nay: “Hôm nay tôi đến là vì chuyện tối qua xảy ra giữa con gái lớn Tô Yên của ông và con trai tôi.”
Nghe xong, sắc mặt của Tô Đình Nghiêm lập tức tái nhợt, ông ta tưởng rằng Lý Mộc Sinh tới hỏi tội, đối mặt với Lý Mộc Sinh đang gây khó dễ cho mình, ông ta vội vàng nói: “Tổng giám đốc Lý, ông hiểu lầm rồi, Tô Đình Nghiêm tôi chỉ có duy nhất một đứa con gái tên Tô Vân, không phải tên Tô Yên, tôi cũng nghe nói qua một chút về chuyện tối qua, ông muốn xử lý Tô Yên như nào cũng được, nó không liên quan đến nhà họ Tô chúng tôi, Tô Đình Nghiêm tôi cũng sẽ không có nửa câu oán giận.”
Vốn là Lý Mộc Sinh chưa biết chuyện Tô Đình Nghiêm đã cắt đứt quan hệ với Tô Yên, tin tức đầy trên mạng, có điều ông ta là một người thông minh, vừa nghe đã biết được suy nghĩ của Tô Đình Nghiêm.
Tần Phương Linh đứng một bên cũng hùa theo: “Đúng đúng đúng, tổng giám đốc Lý à, kẻ đánh người là Tô Yên, không liên quan đến nhà họ Tô, Tô Yên ở đằng kia, ông cứ việc đi tìm nó tính sổ.”
Tần Phương Linh chỉ tay về phía Tô Yên.
Lý Mộc Sinh nhìn thấy Tô Yên, ánh mắt ông ta hiện lên tia kinh ngạc.
Lý Mộc Sinh đã gặp qua vô số người, cũng từng nghe con trai mình nhắc tới Tô Yên là một cô gái vô cùng xinh đẹp, nhưng giờ tận mắt nhìn thấy cô mới cảm thấy cực kỳ kinh ngạc.
Điều khiến Lý Mộc Sinh sững sờ không chỉ có ngoại hình xinh đẹp của Tô Yên mà còn bởi khí chất thanh nhã phóng khoáng toát ra từ người cô, tựa như một đoá u lan nơi cùng cốc, lẳng lặng đơm hoa, đoan trang tao nhã, có phong thái của một người đứng đầu.
Điều này càng khiến Lý Mộc Sinh ngộ ra được lý do vì sao cậu cả nhà họ Lục, Lục Cận Phong lại để ý tới cô, không đơn giản chỉ vì ngoại hình.
Nhất định sau này Tô Yên sẽ trở thành một bà chủ rất khác của nhà họ Lục.
Tô Vân thấy Lý Mộc Sinh nhìn chằm chằm Tô Yên thì chắc mẩm phen này Tô Yên xong đời rồi, nghĩ vậy cô ta bèn cảm thấy vô cùng đắc ý.
Tô Yên bước lên đằng trước một cách quang minh chính đại, vô cùng bình tĩnh mà nói: “Tổng giám đốc Lý, tôi chính là Tô Yên, tôi rất xin lỗi vì chuyện xảy ra tối qua, về phần vết thương của cậu chủ nhà ông, tôi rất lấy làm tiếc.”
Cô cũng biết hôm nay không dễ gì nhà họ cho qua chuyện, thế nên cũng đã sớm chuẩn bị sẵn tinh thần.
Tô Yên làm như vậy, cũng là vì không muốn liên luỵ Lục Cận Phong, với cái tính có thù tất báo của Lý Văn, nếu như thực sự nhà họ Lý tìm tới hỏi tội Lục Cận Phong thì e sẽ gây khó dễ cho anh ở thành phố này.
Trong lúc mọi người đều đang đợi Lý Mộc Sinh gây khó dễ cho Tô Yên thì Lý Mộc Sinh lại vô cùng kính nể nói: “Cô Tô, là do tôi dạy con không tốt, cho nên hôm nay tôi tới là muốn đặc biệt thể hiện thành ý muốn xin lỗi cô, hôm qua cô làm vậy là đúng, tôi còn phải biết ơn cô Tô đây đã ra tay, giúp tôi giáo huấn lại thằng con bất hiếu này.”
Lời nói của Lý Mộc Sinh khiến tất cả mọi người đều chấn động tới mức suýt rơi cả mắt kính.
Tần Phương Linh trợn tròn mắt: “Tổng giám đốc Lý, có phải ông nói nhầm không? Không phải ông đến đây để hỏi tội sao? Tô Yên cho người đánh Lý Văn phải nhập viện đó, sao ông lại còn xin lỗi nó chứ?”
Tô Đình Nghiêm cũng cảm thấy thật khó tin: “Tổng giám đốc Lý, ông thế này là có ý gì? Không phải ông tới hỏi tội Tô Yên sao?”
Lý Mộc Sinh mỉm cười: “Sao tôi lại trách cô Tô được, tôi còn lạ gì tính nết thằng con trai mình nữa, hôm qua rõ ràng là nó quấy rối cô Tô trước, người cần nói xin lỗi phải là nhà họ Lý tôi mới đúng, cô Tô, đây là quà mà tôi đã chuẩn bị để chuộc lỗi với cô, mong cô rộng lượng mà bỏ qua cho thằng con trai của tôi.”
Thấy dáng vẻ kinh sợ của Tô Đình Nghiêm, hận một nỗi không thể cắt đứt quan hệ với mình, Tô Yên cảm thấy trong lòng nguội lạnh.
“Ông yên tâm, tôi nhất định sẽ không làm liên lụy tới nhà họ Tô, chuyện mà tự tôi làm thì tự tôi sẽ giải quyết, mấy năm nay tôi cũng quen rồi.” Tô Yên nhếch miệng: “ Kể từ khi Tần Phương Linh bước vào trong căn nhà này, phản bội mẹ tôi thì trái tim tôi cũng đã chết rồi.”
“Tô Yên, mày nói linh tinh cái gì vậy? Đứa con gái bất hiếu, mày còn nguyền rủa cả bố ruột của mày nữa à?” Tô Đình Nghiêm không nén nổi tức giận.
“Vậy mà lại khiến tổng giám đốc Tô tức giận rồi? Cái này không phải là tôi học từ ông sao?” Tô Yên cười lạnh: “Có điều tôi cũng rất khâm phục tổng giám đốc Tô đây, Tần Phương Linh ngoại tình sau lưng, cắm cho ông một quả sừng, vậy mà ông vẫn có thể nhịn nhục không tống cổ bà ta ra khỏi nhà, năm đó mẹ tôi chẳng làm gì có lỗi với ông, vậy mà ông quy cho bà ấy phản bội ông, bây giờ thì ông thật sự bị phản bội rồi.”
Tô Đình Nghiêm tức giận đập tay xuống bàn: “Tô Yên, mày giống y hệt mẹ mày, vừa độc ác vừa máu lạnh, chuyện tối hôm qua, chẳng lẽ không phải do chính mày bày ra sao? Tao vẫn chưa già, cũng không có mù mà không nhìn ra trò hề của mày.”
“Vâng, tôi cũng đánh giá thấp tổng giám đốc Tô rồi, đúng là gừng càng già càng cay.” Tô Yên bình tĩnh nhìn Tô Đình Nghiêm: “Tiền quỹ để mua bán trong công ty, tối qua cũng không tính là tôi lừa ông, chẳng phải tiền vốn đầu tư đã dâng lên tận cửa cho ông rồi sao? Tổng giám đốc Tô không phải vì muốn giữ lại Tần Phương Linh để trục lợi bên Chu Hoàng Long đấy chứ?”
Cũng mới vừa nãy thôi, Tô Yên đã nhìn thấu ý đồ của Tô Đình Nghiêm.
Thật sự cô rất bái phục Tô Đình Nghiêm, ông ta có thể nhịn nhục để người khác cắm sừng mình, định lợi dụng Tần Phương Linh để trục lợi từ chỗ Chu Hoàng Long.
Bị nói trúng tim đen, Tô Đình Nghiêm tức đến mức đỏ mặt tía tai, hổn hển nói: “Mày nói linh tinh cái gì đấy, mau lấy đồ rồi đi đi cho tao.”
Tô Yên chẳng thèm đứng lại thêm một giây nào, cô lập tức xoay người đi về nhà kho.
Cửa nhà kho không khoá, bên trong đều là đồ đạc cũ không còn sử dụng đến, người giúp việc cũng ít khi vào đây, cho nên rất bẩn.
Tô Yên tìm thấy di vật của mẹ, là một cái hòm bằng gỗ lim đã bị phủ một lớp bụi.
Bên trong cái hòm này đựng cái gì, Tô Yên cũng không biết, cô chưa bao giờ nhìn thấy nó.
Trước lúc mẹ cô mất, bà ấy đã dặn rằng cái hòm này là cố ý để lại cho cô.
Từ sau khi Tần Phương Linh bước vào nhà, đã mấy lần bà ta để ý tới cái hòm này, Tô Yên phải ra mặt bà ta mới thôi không tìm cách mở cái hòm này ra nữa, về sau cũng chẳng biết sao nó lại bị giấu trong này.”
Tô Yên cũng không ngờ Tô Đình Nghiêm lại vứt cái hòm di vật của mẹ cô để lại vào trong nhà kho này.
Tô Yên lau sạch lớp bụi trên mặt hòm rồi ôm nó đi xuống dưới lầu, vừa đi đến phòng khách thì cô đã thấy người giúp việc hớt hải chạy tới nói: “Bà chủ, ông chủ, người nhà họ Lý tới rồi.”
Không ai ngờ được người nhà họ Lý lại tới sớm thế.
Tô Yên ôm chiếc hòm đứng nguyên tại chỗ, chỉ còn vài bậc thang nữa là xuống dưới lầu rồi, Tô Đình Phong ở ngay đằng sau phát hoảng: “Đưa nó ra bằng cửa sau, đừng liên luỵ đến chúng tôi.”
Tô Đình Nghiêm dùng sức kéo Tô Yên ra, ông ta gấp đến độ như muốn ném cô ngã sang một bên.
Nhất thời Tô Yên đứng không được vững, suýt nữa thì ngã từ trên cầu thang xuống, cô nhanh như cắt bấu vào lan can, chân thì ngoắc vào một cột gỗ ngay bên cạnh, đau đến mức cô phải hít vào một ngụm khí lạnh, ngay lập tức, nước mắt cô không ngừng tuôn rơi.
Lúc đó tâm trạng Tô Yên như rơi vào băng lạnh, trong lòng cảm thấy cực kỳ lạnh lẽo.
Tô Yên lại cảm nhận được sự lạnh bạc của cha mình thêm một lần nữa.
“Chị.” Tô Duy nhanh chóng chạy tới đỡ Tô Yên, rồi cậu ta quay sang Tô Đình Nghiêm: “Ông dám động vào chị tôi?”
Nói xong, Tô Duy định xắn tay áo lên ra tay.
“Tiểu Duy.” Tô Yên cố nén cơn đau ở eo ngăn Tô Duy lại, cô nhìn ánh mắt lạnh lùng vô tình của Tô Đình Nghiêm rồi nói: “Tổng giám đốc Tô, ông yên tâm, tôi sẽ không liên luỵ đến ông đâu.”
Trong người cô chảy dòng máu của Tô Đình Nghiêm, cho dù cô có tức giận hay căm thù đến đâu thì cũng không thể động tay chân với ông ta.
Tô Đình Nghiêm bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của Tô Yên, trong lòng ông ta cảm thấy hơi hụt hẫng, ánh mắt thoáng hiện lên một chút áy náy, thế nhưng vừa thấy Lý Mộc Sinh thì chút áy náy đó liền tan biến hoàn toàn, chỉ còn lại sự căm hận đối với cô mà thôi.
Bây giờ đã không kịp rời khỏi đây nữa rồi.
“Tổng giám đốc Lý tới thăm, quả là vinh dự cho tôi quá.” Tô Đình Nghiêm niềm nở ra cửa chào khách.
Tần Phương Linh và Tô Vân nhìn nhau, ánh mắt bọn họ đều toát lên vẻ đắc ý xem trò vui.
“Tổng giám đốc Tô.” Lý Mộc Sinh cũng không nói lòng vòng, trực tiếp nói luôn mục đích của chuyến đi ngày hôm nay: “Hôm nay tôi đến là vì chuyện tối qua xảy ra giữa con gái lớn Tô Yên của ông và con trai tôi.”
Nghe xong, sắc mặt của Tô Đình Nghiêm lập tức tái nhợt, ông ta tưởng rằng Lý Mộc Sinh tới hỏi tội, đối mặt với Lý Mộc Sinh đang gây khó dễ cho mình, ông ta vội vàng nói: “Tổng giám đốc Lý, ông hiểu lầm rồi, Tô Đình Nghiêm tôi chỉ có duy nhất một đứa con gái tên Tô Vân, không phải tên Tô Yên, tôi cũng nghe nói qua một chút về chuyện tối qua, ông muốn xử lý Tô Yên như nào cũng được, nó không liên quan đến nhà họ Tô chúng tôi, Tô Đình Nghiêm tôi cũng sẽ không có nửa câu oán giận.”
Vốn là Lý Mộc Sinh chưa biết chuyện Tô Đình Nghiêm đã cắt đứt quan hệ với Tô Yên, tin tức đầy trên mạng, có điều ông ta là một người thông minh, vừa nghe đã biết được suy nghĩ của Tô Đình Nghiêm.
Tần Phương Linh đứng một bên cũng hùa theo: “Đúng đúng đúng, tổng giám đốc Lý à, kẻ đánh người là Tô Yên, không liên quan đến nhà họ Tô, Tô Yên ở đằng kia, ông cứ việc đi tìm nó tính sổ.”
Tần Phương Linh chỉ tay về phía Tô Yên.
Lý Mộc Sinh nhìn thấy Tô Yên, ánh mắt ông ta hiện lên tia kinh ngạc.
Lý Mộc Sinh đã gặp qua vô số người, cũng từng nghe con trai mình nhắc tới Tô Yên là một cô gái vô cùng xinh đẹp, nhưng giờ tận mắt nhìn thấy cô mới cảm thấy cực kỳ kinh ngạc.
Điều khiến Lý Mộc Sinh sững sờ không chỉ có ngoại hình xinh đẹp của Tô Yên mà còn bởi khí chất thanh nhã phóng khoáng toát ra từ người cô, tựa như một đoá u lan nơi cùng cốc, lẳng lặng đơm hoa, đoan trang tao nhã, có phong thái của một người đứng đầu.
Điều này càng khiến Lý Mộc Sinh ngộ ra được lý do vì sao cậu cả nhà họ Lục, Lục Cận Phong lại để ý tới cô, không đơn giản chỉ vì ngoại hình.
Nhất định sau này Tô Yên sẽ trở thành một bà chủ rất khác của nhà họ Lục.
Tô Vân thấy Lý Mộc Sinh nhìn chằm chằm Tô Yên thì chắc mẩm phen này Tô Yên xong đời rồi, nghĩ vậy cô ta bèn cảm thấy vô cùng đắc ý.
Tô Yên bước lên đằng trước một cách quang minh chính đại, vô cùng bình tĩnh mà nói: “Tổng giám đốc Lý, tôi chính là Tô Yên, tôi rất xin lỗi vì chuyện xảy ra tối qua, về phần vết thương của cậu chủ nhà ông, tôi rất lấy làm tiếc.”
Cô cũng biết hôm nay không dễ gì nhà họ cho qua chuyện, thế nên cũng đã sớm chuẩn bị sẵn tinh thần.
Tô Yên làm như vậy, cũng là vì không muốn liên luỵ Lục Cận Phong, với cái tính có thù tất báo của Lý Văn, nếu như thực sự nhà họ Lý tìm tới hỏi tội Lục Cận Phong thì e sẽ gây khó dễ cho anh ở thành phố này.
Trong lúc mọi người đều đang đợi Lý Mộc Sinh gây khó dễ cho Tô Yên thì Lý Mộc Sinh lại vô cùng kính nể nói: “Cô Tô, là do tôi dạy con không tốt, cho nên hôm nay tôi tới là muốn đặc biệt thể hiện thành ý muốn xin lỗi cô, hôm qua cô làm vậy là đúng, tôi còn phải biết ơn cô Tô đây đã ra tay, giúp tôi giáo huấn lại thằng con bất hiếu này.”
Lời nói của Lý Mộc Sinh khiến tất cả mọi người đều chấn động tới mức suýt rơi cả mắt kính.
Tần Phương Linh trợn tròn mắt: “Tổng giám đốc Lý, có phải ông nói nhầm không? Không phải ông đến đây để hỏi tội sao? Tô Yên cho người đánh Lý Văn phải nhập viện đó, sao ông lại còn xin lỗi nó chứ?”
Tô Đình Nghiêm cũng cảm thấy thật khó tin: “Tổng giám đốc Lý, ông thế này là có ý gì? Không phải ông tới hỏi tội Tô Yên sao?”
Lý Mộc Sinh mỉm cười: “Sao tôi lại trách cô Tô được, tôi còn lạ gì tính nết thằng con trai mình nữa, hôm qua rõ ràng là nó quấy rối cô Tô trước, người cần nói xin lỗi phải là nhà họ Lý tôi mới đúng, cô Tô, đây là quà mà tôi đã chuẩn bị để chuộc lỗi với cô, mong cô rộng lượng mà bỏ qua cho thằng con trai của tôi.”
Bình luận facebook