• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full LẼ NÀO EM KHÔNG BIẾT? (1 Viewer)

  • Chương 16: Anh ở nơi đâu, anh đang làm gì?

Tay cầm bức vẽ mà run run, phải mất cả tối hôm qua, cậu mới hoàn thành tác phẩm, và cũng phải đắn đo mấy tiếng mới dám kí tên DMM – Wind.



Không biết Nguyệt Dương đã nhận được bản scan chưa?



Thông minh như vậy, những lần trước, cậu hỏi, không đoán được, chứ lần này, chắc phải nghĩ ra chứ, rõ ràng như thế mà!!!



Hi vọng, lần này sẽ mở ra một trang mới cho hai người.



Có thông báo mail mới, Vũ Phong nín thở click vào hòm thư đến, hồi hộp hơn bao giờ hết.



Mặt cậu ngắn tũn…



Hà Nguyệt Dương cũng vẽ, mà là 6 bức tranh nhỏ lồng ghép thành một câu truyện. Bức đầu giữ y nguyên bức của cậu.



Từ bức thứ hai, thằng con trai bị đấm, đá, tát…chà đạp không thương tiếc.



Tới cuối cùng, là hình ảnh đứa con gái kiêu ngạo, còn thằng bé thì quỳ gối van xin, khúm núm ôm lấy chân con bé.



Bên dưới kí:”D… Me May…P/s: Lần sau chửi thì chửi thẳng, không phải viết tắt, hèn!!!”



Đất trời cái IQ154…lại một lần nữa khiến cậu méo cả mặt. DMM…ngọt ngào như vậy mà với Hà Nguyệt Dương, thành một câu chửi mất dậy như vậy.



Nghĩ đi nghĩ lại, phải, chắc chỉ có cậu ta mới hoang tưởng đến mức đó được thôi!



Quá là chán, cậu gõ gõ, gửi tối hậu thư cuối cùng tới Nguyệt Dương:



‘Nguyệt, tôi xin lỗi về thời gian vừa qua



Giỏi, công nhận cậu rất giỏi, tôi chịu thua



Uẩn khúc của chúng ta, tạm gác lại đi!!!’



Hà Dương nhận thư, lúc đầu liếc qua, cảm thấy hơi nguôi nguôi, nhưng chỉ chưa đầy một phút sau, đã điên cả người…



‘Vũ Phong, dám chơi chữ hả?!’



Ba chữ cái đầu tiên của mỗi câu…N…G…U…mịa!!!



Dám chửi xéo ngay trong thư xin lỗi.



Ngay lập tức, ăn miếng trả miếng, dùng lại chiến thuật của cậu ta, cô làm một bài thơ con cóc, tựa là:”Hãy nói cho em biết, Vũ Huỳnh Phong, anh ở nơi đâu? Anh đang làm gì???”



“Phương trời xa



Hồ nước lạnh, trong vắt



Ong bướm vo ve



Nhiều lúc cảnh vật làm em nhớ anh



Gào thét tên anh trong vô vọng



Đời đời kiếp kiếp,



Anh có biết?Anh có hiểu?



Nỗi niềm này?



Gió thổi, chim bay, đàn lợn kêu



Ỉn in, in ỉn, làm em nhớ anh



Anh đang ở nơi đâu? Anh đang làm gì?



Điệp điệp trùng trùng nỗi nhớ nỗi mong



Ùn ùn bay về trong lòng, đau đau đớn đớn…



Nói cho em biết, anh đang ở đâu, đang làm gì…?







Có người xúc động, tim tưởng chừng muốn rơi ra ngoài. Nhưng cảm xúc đó chỉ được vài tích tắc thôi…Thật tiếc!



Trên đời này, chắc chỉ có Hà Nguyệt Dương…chỉ duy nhất cô mới đưa được máu điên lên tới đỉnh đầu của Vũ Huỳnh Phong, nén giận, cậu rep lại ngay lập tức:



“Dù sao anh cũng cảm động



Em chửi anh, anh biết, nhưng vẫn là cảm động



Anh cũng nhớ em



Rất rất nhớ…



Mình đừng cãi nhau nữa nhé, đó không phải là cái anh muốn!



Yên tâm, trận này anh sẽ nhường em, em thắng



Mưa nhẹ, gió thổi, mây trôi, trên cánh đồng



Ong bay, bướm lượn



Oải hương thơm mát



Nguyệt đẹp như Nguyệt….”



5 phút, 10 phút, 30 phút…



Cả tiếng sau, Hà Nguyệt Dương vẫn ngây ngô…thường thì cô cũng chỉ gây sự khi người ta gây sự với cô.



Nhưng tên Phong này, gửi cái của khỉ gì vậy, dùng cả kính lúp soi cũng không thấy ý tứ xỉa đểu ở đâu cả.



Còn các chữ đầu dòng, chả nhẽ đây mới là DMM mà hắn viết lần trước… không phải chứ…nghĩ tới mà Dương đỏ bừng.



Không, nhất định là cậu ta cố ý làm cô mất tập trung mà ra đòn hiểm, cũng may là cô lí trí. Tuy nhiên, lần đó Nguyệt Dương cũng không gửi gì lại nữa, chuyện đó cứ thế mà qua.



….



Tháng tư, ngoài việc các đội tuyển của trường, học sinh lấy từ khối 11, 12 tập trung thi Quốc gia, thì khối 10 cũng sôi nổi không kém bởi kì thi Olympic duyên hải Bắc Bộ.



Mỗi khối chuyên chỉ chọn ba người, chính vì vậy, cạnh tranh rất khắt khe.



Thầy phụ trách khối chuyên Toán nói, tổng điểm tất cả các bài kiểm tra từ trước tới nay nhân hệ số 1, còn một bài quyết định, thi 4 tiếng thứ ba tuần tới, nhân hệ số 5.



Đây cũng là cơ hội cho các học sinh cùng nhau cố gắng.



Vũ Phong rất chăm chỉ, cố gắng, không phải vì cái suất đi Hải Phòng, mà bởi một lý do rất củ chuối, cậu muốn điểm của mình, vượt trội điểm của con bàn trên.



Cậu với người khác chưa từng quan tâm tới điểm chác, xếp hạng, nhưng lúc nào cũng mong, so với Hà Nguyệt Dương, cậu giỏi giang hơn một chút…



Mà khổ nỗi, điểm của cậu và cô, xưa nay, trừ đi, lấy trị tuyệt đối luôn nhỏ hơn hoặc bằng 0.5…haizz…



Cho nên, rất mong chờ vào bài kiểm tra lần này!



Ngày thi…



Đề ra rất sát, độ khó tăng dần, lần này có bài hình học cuối cùng rất hiểm, muốn làm được phải thực sự xuất sắc, chính vì vậy, không khí kiểm tra cũng khá căng thẳng.



Còn hai mươi phút mới hết giờ, vậy mà Vũ Phong đã đặt bút. Thật không ngờ!



Tới tận phút thu bài, Hà Dương vẫn viết chưa xong, nài nỉ xin thầy thêm một phút nữa, lớp trưởng Toán 2 thấy vậy, không khỏi cười thầm trong bụng!



Chiều thứ năm



Biết học sinh hồi hộp đợi chờ kết quả, thầy giáo cũng chấm điểm rất nhanh, thời khắc trả bài, đứa nào đứa đó nín thở.



Con 10 đỏ chói được phát cho Vũ Phong làm mọi người kính nể, cũng có nghĩa, chỉ còn hai chỗ trống.



-“Thầy, lớp nhiều bạn được 10 không ạ?”



-“Chỉ một thôi…”



Các bạn học càng thêm trầm trồ, khóe môi ai đó khẽ mỉm cười, bài này hệ số 5, vậy là, cuối cùng cũng có ngày hơn được con bé đáng ghét đó!



Cố đứng lên liếc sang bài Dương, xa xa nên chỉ nhìn thấy số 1 rất to…mà cả lớp học chuyên chỉ có mình cậu được 10, vậy chả nhẽ…trời, không thể nào!!!



Thành tích học tập của cậu ta sao có thể giảm đáng kể vậy!



Chẳng nhẽ có gì uẩn khúc???



Từ bé tới lớn đều học chung, năm nào tổ chức thi Olympic, cũng là hai người đi thi cùng nhau, lần này, là lần đầu tiên Phong ra chiến trận một mình, nghĩ ngợi, trong lòng thật không thoải mái.



Tự nhiên lại thấy thương thương.



Vừa muốn xem con bé thế nào, vừa sợ quay sang, bắt gặp nét buồn trong mắt nó… ai đó trầm tư hẳn, khẽ thở dài!



Lưỡng lự một lúc, mới dám từ từ liếc sang.



Bắt gặp nó vẫn đang toe toét với thằng An đó, từ thương thành bực, thật bực…kết quả kém như thế mà vẫn có thể vui được, đúng là yêu đương lăng nhăng chẳng để ý tới học hành, đáng đời!



-“Ok, mọi người đều nhận được kết quả rồi… ”



Tiếng thầy giáo trầm ấm.



-“Bây giờ, tôi sẽ đọc tổng điểm của 10 bài kiểm tra từ đầu năm tới giờ, 9 bài hệ số 1, bài cuối hệ số 5, chúng ta sẽ bắt đầu từ cuối lên…”



Thầy rất hay, đôi khi chỉ cần kết nối máy tính vào máy chiếu là được, lại còn đem đọc từng đứa, từng đứa một, làm chúng sinh nhột tim muốn chết.



Thói quen là kết quả luôn được công bố từ thấp nhất tới cao nhất. Theo nhẩm tính của Phong, lần này Dương chỉ được cộng vào điểm tổng 5 điểm, chắc chắn vinh dự được đọc gần đầu rồi…



Chỉ có điều, Hà Nguyệt Dương trước giờ luôn luẩn quẩn trong top 5, không biết hôm nay thì rớt xuống tới tận chỗ nào???



“75. Nguyễn Thế Hiển Toán 2. Tổng điểm: 79



74. Nguyến Tiến Lập Toán 2. Tổng điểm: 80.5



73. Trần Văn Quỳnh Toán 2. Tổng điểm: 85



…..



…..



35. Nguyễn Thị Tố Uyên. Toán 1. Tổng điểm: 103



34. Nguyễn Thị Dung Toán 2. Tổng điểm:105



33. Lê Hương Như Huệ Toán 1. Tổng điểm: 109



….”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom