• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full LẼ NÀO EM KHÔNG BIẾT? (3 Viewers)

  • Chương 66: Yêu thương nhung nhớ

Royal Bar, 12 giờ đêm.



-“Phục vụ, thêm rượu!”



Người đàn ông ngồi bàn đối diện, không kìm nổi mà đi tới.



-“Cô gái, uống ít thôi!”



-“Anh thì biết cái gì chứ? Đưa đây?”



-“Tôi nói rồi, cô nên về nhà đi…”



-“Haha, nhà anh có chị gái không? Anh có anh trai chứ?”



-“Tôi có, cô say rồi!”



-“Tôi không say, chị ta là cái gì chứ? Tại sao ông trời lại ưu đãi tới vậy? Từ bé đã luôn xuất sắc hơn tôi, đến cả người tôi yêu thương nhất cũng yêu chị ta, ba mẹ tôi thì thiên vị khỏi phải nói rồi…”



Người đàn ông ánh mắt đồng cảm, ngồi xuống rót một ly rượu, anh nói:



-“Tôi cũng vậy, tôi có anh trai, anh trai tôi quản lý cả tập đoàn, còn tôi, cũng chỉ là một giám đốc nhỏ nhoi. Từ bé, mẹ tôi lúc nào cũng thương anh tôi nhất.”



-“Xem ra chúng ta đồng cảnh ngộ rồi!”



-“ Anh ấy đẹp trai hơn tôi rất nhiều lần…”



-“Haha…chị tôi thì giống tôi đấy, giống như đúc luôn, chúng tôi là chị em sinh đôi …vậy mà người ấy, luôn luôn phân biệt được, chỉ cần chạm mặt đối diện, anh ấy liền phân biệt được tôi và chị…hơn mười chín năm, ánh mắt anh ấy chỉ có chị…”



-“ Cô có biết, rất nhiều lần tôi cũng thèm khát được cuộc sống như anh ấy không? Một cô vợ giảng viên xinh đẹp dịu hiền, một đứa con trai kháu khỉnh, một tình yêu rực lửa…sự nghiệp, tình cảm, anh ấy đều thăng hoa. Còn tôi? Tôi yêu một cô bé tha thiết, rồi cuối cùng, tôi phát hiện ra, cô ấy…là em gái mình…”



-“Haha, nghe có vẻ anh thê thảm quá nhỉ? Nhưng thôi, vẫn còn hơn, tôi còn chẳng được người ta để ý…”



Hà Nguyệt Anh bần thần, giọng nói bi thương.



-“Anh bảo chúng ta phải làm sao? Chúng ta phải kiện ai bây giờ? Tại sao lại bất công tới thế?”



-“Thực ra cũng không bất công đâu, có muốn nghe tôi nói không?”



-“Có, nói đi!”



-“Có những khi, tôi ganh tỵ với anh trai tôi. Nhưng rồi, khi tỉnh táo lại, tôi mới nhận ra, thực sự thì anh ấy rất mệt mỏi, mỗi khi tập đoàn xảy ra chuyện gì, người đứng mũi chịu sào là anh ấy, anh ấy cũng luôn nhường nhịn tôi…chị cô có nhường cô không?”



-“Haha, chị ta á, chị ta có mà dám không nhường!”



-“Vậy là cô cũng có người chị tuyệt vời rồi còn gì?”



-“Không phải chị ta tuyệt vời, mà là tôi có cách làm cho chị ta phải nghe theo mình, chị ta sợ tôi, haha!”



Người đàn ông giọng nói trầm trầm.



-“Cô sai rồi, nếu như cô nói, một người xuất sắc như vậy, làm gì có lý do gì để sợ cô, chẳng qua, cô ấy rất yêu quý cô mà thôi…”



-“Haha, cứ thử cho tôi mọi thứ xem, tôi cũng rộng lượng, cũng yêu quý chị ấy như vậy!”



Hà Nguyệt Anh trong cơn say, đem toàn bộ mọi chuyện ra kể với người đàn ông lạ mặt…cũng không ngờ, anh ta lại lắng nghe chăm chú như thế.



-“Haha, đã hiểu vấn đề, hóa ra cô ích kỉ xấu tính như vậy?”



-“CÁI GÌ?”



Ly rượu hất thẳng vào mặt người đối diện.



-“CÚT! Các người, các người toàn về phe chị ta thôi, biến cho tôi…”



Người đàn ông không những không tức, anh ta giữ tay cô gái trẻ, thì thầm.



-“Cô nghĩ mà xem, luận về tài sản, cô giàu có gấp một trăm, thậm chí một ngàn lần chị mình, luận về mức độ nổi tiếng, chắc không phải bàn. Luận về nhan sắc, cô được chưng diện, dùng nhiều hàng hiệu, chắc chắn khi đứng cạnh, cô nổi bật hơn. Chị cô có gì hơn cô?”



-“Anh…anh…im đi…”



-“Luận về tình thân gia đình, cứ coi như chị cô được ba mẹ cô yêu hơn, nhưng cô lại được chị cô coi như bảo vật, còn cô thì luôn ghen ghét, vậy là chị cô thiệt rõ ràng…mọi tai họa cô gây, mọi khó khăn cô gặp phải, chị cô đều đi đằng sau giải quyết…”



-“Câm ngay!”



-“Có chăng chỉ là chị cô được người đàn ông đó yêu hơn, nhưng mà phải nói rằng, có thể đó là người dành cho chị cô, còn cô, vẫn có người đàn ông ngoài kia dành cho cô mà…”



-“Biến!”



Chiếc ly thủy tinh vỡ choang dưới đất, người đàn ông mỉm cười bước đi, để lại cô gái trẻ đầy phẫn uất.



-“Hà Nguyệt Dương, tôi không phục, tại sao mọi người đều đứng về phía chị? Tôi nhất định không chịu, nếu là hai chúng ta không thể cùng đạt được thì sẽ cùng không có gì!”



*****



***************



Mười bốn ngày kể từ ngày cô đi.



Người ta nói, cô chỉ xin nghỉ hai tháng. Phải chăng hai tháng nữa cô sẽ trở lại?



Hà Nguyệt Dương hóa ra còn có biệt tài trốn, cô trốn thật giỏi.



Nỗi nhớ giày vò, nỗi hối hẫn khôn nguôi, mệt mỏi bất lực…cuộc sống của anh, quả thật giống như địa ngục.



Điện thoại đổ chuông.



Lần nào anh cũng hi vọng nhỏ nhoi, và lần này, chẳng ngoại lệ.



-“Phong!”



-“Hiếu à, có tin gì không?”



-“Tin khỉ gì, ông mau vác cái mặt đến đây cho tôi nhờ, tôi mà biết có ngày hôm nay thì ngày xưa không bao giờ tôi cùng mở công ty với ông nhé!”



-“Biết cũng muộn rồi!”



-“Này, từ đã, loại điên kia, điên rồi hả, con Dương nó người lớn rồi, nó đi ắt nó sẽ về, bây giờ ông mau tới đây đi!”



-“Tôi bận lắm!”



-“Bận khỉ gì, bận ở nhà ôm gối của nó khóc lóc hả? Đàn ông đàn ang…mau lên, tôi cần ông tới quyết vài việc…”



-“Nói linh tinh, bà và Nghĩa tự quyết đi!”



-“Thì ông cũng phải tới kí giấy chuyển quyền cho tôi chứ, tự tôi làm được à, thằng rồ kia, mau tới đi hay bắt bà đây phải qua đấy hả?”



-“Được rồi…được rồi…đợi tôi tý!”



…..



…..



Hiếu lại bù đầu với đống hợp đồng. Nàng cũng chẳng hiểu chuyện gì xảy ra, chẳng ai nói cho nàng biết. Chỉ biết, Phong dạo này tìm Dương điên loạn, Dương thì mất tích. Xâu chuỗi thêm việc Dương cho Phong máu, lẽ nào, hai đứa chúng nó yêu nhau?



Suy luận của nàng, Nghĩa nhất mực ủng hộ.



Nhưng mà nàng không muốn nghĩ thế đâu, bởi vì mỗi lần muốn làm Nghĩa ghen, coi trọng nàng, nàng toàn lôi Phong ra, dọa cho Nghĩa sợ tới tấp, giờ Phong mà yêu Dương, thì nàng phải dùng ai để “giữ gìn hạnh phúc gia đình” cơ chứ?



Kiểu ở đời hình như ở hiền gặp lành, nàng còn đang suy tính thì ông trời đã đưa “con tốt” tới. Đúng rồi, là đứa này chứ ai? Nhiếp ảnh gia mới của công ty, định cư ở Mỹ từ bé, nay trở về cội nguồn.



-“Chị Hiếu…”



Thằng bé nhanh nhảu, Hiếu đon đả.



-“Gớm, Long làm gì mà gọi là chị, già thế? Cứ gọi mình là bạn bè, hay là em là được…”



-“Ừ, vậy thì gọi em nhé, không khách sáo!”



-“Được, thế tuần vừa rồi đi dã ngoại có thu được gì không? Đã sẵn sàng quay lại làm việc chưa?”



Hiếu thấy Long lấy máy ảnh, tìm kiếm điều gì đó. Đúng lúc ấy, nhân vật gây cho nàng nhiều ức chế nhất trong năm cũng xuất hiện. Nhìn cậu ta, người không ra người, ngợm không ra ngợm, trông thương quá, nàng cũng chẳng nỡ mắng.



-“Giấy tờ kia, ông kí rồi biến đi!”



Phong cứ thế cầm bút tới bàn làm việc, Long vừa hay tìm được ảnh, đưa cho Hiếu xem, tâm đắc.



-“Em có tin vào điều kì diệu không? Anh đã gặp một người trên bản Mèo, giống hệt em diễn viên của công ty mình, lúc đầu còn tưởng em ấy tới quay phim, sau hỏi người ở bản mới biết, cô này là giáo viên ở đây!”



Hiếu nhìn tấm ảnh, gương mặt thất thần, nói câu được câu không.



-“Nó…nó…chính là nó…con ranh…”



-“Em sao vậy? Giống lắm đúng không, giống cái em, tên là gì nhỉ, lần trước mới chỉ giới thiệu qua nên anh cũng không nhớ rõ…Nguyệt…Nguyệt …gì đó… ”



Tiếng Long làm ai đó sững lại, còn Hiếu nói một hồi.



-“Nguyệt Anh, con dở kia là Nguyệt Dương, chúng nó là chị em sinh đôi, kì diệu cái quái gì, anh mới về nước nên không biết!”



Nàng vừa dứt lời, Phong đã lao vào người đối diện, giật lấy máy ảnh, cả người gần như bùng nổ.



-“Ở đâu…cậu chụp ở đâu …”



-“Tôi, ở bản Mèo…”



-“Cụ thể ở đâu?”



Long nói một lúc, sau lại bổ sung:



-“Nhưng cậu để mấy ngày nữa hãng đi, có việc gì gấp hả? Nghe nói tối nay trên đó có bão lớn, nên tôi mới phải về sớm đấy…”



Tiếc là người nào đó chẳng thèm nghe lời khuyên quý giá, đã vội vã rời khỏi.



…..



…..



Trên bản làng xa xôi.



-“Cô giáo, cô giáo ơi!”



Hà Nguyệt Dương ra mở cửa, giọng nói ngọt ngào.



-“Sao con?”



-“Con và anh Tèo định lên huyện mua lương thực, cô đi không? Mấy ngày nữa bão lớn lắm, phải mua đồ dự trữ cô ạ…”



-“Cô…”



-“Cô không đi cũng được, cô thích ăn gì con mua về cho cô?”



Nguyệt Dương lưỡng lự, một hồi quyết định đi cùng học trò. Anh Tèo của bé Vịt lái công nông, cô và bé ngồi sau trò chuyện.



Tính ra cũng tới bản được nửa tháng rồi. Nhớ lại cái ngày nhặt được tờ rơi tuyển giáo viên cho lớp học tình thương, một thân một mình lặn lội tới đây, may mắn thay, mọi người đều rất tốt, cũng rất quý các cô giáo. Cuộc sống thật đơn giản nhưng ấm tình người.



Cô nhớ người ấy, cô đã biết, người ấy từng thích cô, yêu cô, nhưng cô căn bản chẳng có cách nào đối diện, người ấy dù sao cũng từng hẹn hò với em gái cô, người yêu hiện tại đang là Thùy Vân, cô quả thật nghĩ không thông…



Chiếc công nông dừng lại ở phố huyện, ba người chọn những đồ dùng và thức ăn cần thiết, đoạn, hai đứa rủ cô giáo vào bưu điện huyện chơi. Tèo và Vịt ngồi internet, nên Nguyệt Dương tranh thủ gọi cho ba mẹ.



-“Mẹ nghe con!”



-“Ba mẹ khỏe không ạ?”



-“Khỏe, ba con đang bơi, mọi thứ tốt cả chứ, cuộc sống rừng núi có cực không con?”



-“Vui lắm mẹ ạ!”



-“Sao con không gọi bằng di động? Đây là số ở bưu điện huyện hả con?”



-“Ở bản không có sóng mẹ ạ, di động hình như con để quên ở nhà!”



-“Ừ, thấy bà ngoại bảo có người cứ tìm con đấy! Có muốn chia sẻ cho ba mẹ không?”



-“Thực sự…con rất rối…”



-“Vậy thì để sau nhé, ba mẹ tôn trọng, dù sao các con cũng lớn hết rồi…”



-“Mẹ, đừng…”



-“Ừ, yên tâm, mẹ không nói con ở đâu cả!”



-“Vâng…”







-“Cô giáo, cô giáo có facebook không? Vào chơi đi, hay lắm, rồi kết bạn với con! Hay con tạo nick facebook cho cô giáo nhé!”



Cậu học trò cố kéo cô giáo ngồi xuống, Nguyệt Dương phì cười.



-“Cô có!”



-“Vậy cô vào đi, add con đi!”



Vịt năn nỉ nhiều quá, Nguyệt Dương đành vào. Facebook này, chắc cũng “mốc meo”, lâu lắm cô không dùng.



Tin nhắn, hỏi thăm của bạn bè sau vụ scandal năm đó, chủ yếu là động viên cô cố gắng. Giờ mới biết, thực sự có nhiều bạn tốt.



Và người ấy…



‘Moon, I miss you…’



‘Nguyệt Dương, tôi sai rồi, ngày hôm đó tôi không nên mắng cậu, Tết này cậu có về không? Tôi muốn gặp cậu!’



‘Nguyệt, sao không dùng face? Cả mail, cả điện thoại nữa, cậu chán ghét tôi tới thế ư?’



‘Thư tôi gửi cho cậu, nhờ Nguyệt Anh, cậu nhận được chứ? Sao không trả lời tôi, cậu vẫn giận tôi thế ư?’



….



‘Nghe nói cậu có bạn trai mới, chúc mừng nhé!’



….



‘Nghe nói cậu vừa chia tay, thôi đừng buồn.’



….



‘Tôi quả thật đang rất mất bình tĩnh, Nguyệt ạ. Tôi đã làm visa, đặt vé máy bay sang Pháp, tôi định đúng dịp sinh nhật cậu, sẽ gây cho cậu bất ngờ, sẽ cầm bó hoa hồng tới trước mặt cậu, rồi tỏ tình với cậu, nhưng mà sao cơ? Tôi chậm chân mất rồi phải không? Cậu đã có người yêu mới, còn cùng nhau vi vu đi Đức tận hưởng…’



‘Nguyệt Dương, tôi thật không còn lòng tự trọng nữa, nhưng nếu cậu đổi ý định, nếu cậu muốn gặp tôi, thì hãy nhắn lại cho tôi một chữ,chỉ cần một chữ thôi, tôi lập tức sang với cậu, còn nếu không, tôi sẽ không làm phiền cậu…’



…..



‘Nguyệt, về đi, tôi sẽ lo cho cậu!’



‘Tôi đã nghe chuyện, quả thật rất đau lòng…có lẽ, trái tim cậu không bao giờ mở cửa với tôi cả…’



….



….



Rất nhiều, rất nhiều những tin nhắn gửi đều đặn trong vòng năm năm, người ấy, những năm tháng đó, cũng chẳng hề hạnh phúc…và sự thực…lẽ nào chuyện hẹn hò, mang thai, là Nguyệt Anh bịa???



….



‘Nguyệt Dương, em ở đâu? Anh sai rồi…’



‘Anh không rõ em có xem được tin nhắn này không, nhưng anh gần như phát điên, em hiểu không?’



‘Anh biết rồi, biết tất cả. Anh xin lỗi vì sự ngu xuẩn của mình, một trăm, một ngàn lời xin lỗi chắc cũng không đủ…làm ơn đi em…’



‘Anh đã xem những bức vẽ đó, anh chỉ muốn làm em ghen thôi, anh và Thùy Vân, chẳng có gì hết, anh không nghĩ anh đã làm em đau tới thế…’



‘Tha cho anh đi, đừng độc ác như vậy…’



‘Về đi, thích trừng trị anh như nào cũng được…xin em đấy!’



….



Cả người cô bủn rủn, nước mắt không ngừng rơi, người ấy và cô…thật giống nhau…thật ngốc nghếch…



-“Cô giáo, cô sao vậy, chúng ta chuẩn bị về thôi ạ!”



-“Không sao, cô đọc một câu chuyện xúc động thôi…”



-“Vâng ạ!”



Hà Nguyệt Dương cố gắng giữ bình tĩnh, cô xem nhanh nốt các tin nhắn còn lại.



‘Hà Nguyệt Dương, anh bị ốm rồi, rất nặng.’



Nước mắt lại càng chảy nhiều, đó là tin nhắn cuối cùng, cách đây ba ngày. Lo lắng sợ hãi ngập tràn, người ấy bị ốm? Liệu anh có làm sao? Tính anh rất lười đi bệnh viện, cũng thương ba mẹ nên thường không nói, ai sẽ chăm sóc anh, ai sẽ nấu cơm cho anh?



Anh ổn chứ? Tại sao ba ngày qua không có thêm tin nhắn nào?



Người cô run tới tê dại, bần thần bước tới cột điện thoại, nhấn số, hồi hộp chờ đợi.



…..



-“Alo?”



-“Tỷ…sao lại là tỷ?”



-“Không là ta thì là ai, con muội khốn nạn, sao lại là mi? Mi chết ở đâu giờ mới ló ra là sao?”



-“Muội muốn tìm Phong?”



-“Không phải tìm, nó đang tới chỗ muội đó, đi vội quá vứt cả điện thoại ở công ty!”



-“Tỷ…đùa à…”



-“Đùa con khỉ, nó đi rồi…”



Hiếu và Nguyệt Dương nói chuyện một hồi, cô như hóa đá. Cả quãng đường về, cảm giác không thể thở nổi.



…..



…..



Chiều tối, gió bắt đầu đập mạnh, mưa lớn xối xả.



Có người con gái, đứng ở mép nhà sàn, ánh mắt hướng về phía chân đồi mong đợi.



Nếu tính thời gian người ấy đi, có lẽ tầm này đã phải tới nơi.



Một tiếng, hai tiếng…rồi ba tiếng…



Chỉ có tiếng sấm sét và tiếng núi rừng…ai đó tự an ủi, có lẽ người ấy nghỉ giữa đường, có lẽ mai người ấy sẽ đi tiếp.



Nhưng rồi, lòng cô lại không yên, bồn chồn khó tả.



Nước dưới chân đồi đã ngập tới ngang người, nước càng lên cao bao nhiêu, nỗi lo trong lòng cô dâng trào bấy nhiêu. Tim nhói theo từng nhịp, có người đổ mồ hôi lạnh, đôi chân không ngừng đi qua đi lại, đôi bàn tay đặt trước ngực, không ngừng cầu nguyện.



Những giây phút dài nhất đời cô…chậm rãi trôi qua…



Tia chớp đánh nhì nhằng một góc trời, tia sáng ấy lóe lên, bóng dáng người dưới kia càng thêm sắc nét, là anh? Ai đó vừa khóc vừa cười, giọng nói khản đặc:



-“PHONG! Có phải cậu không?”



-“Phong ơi! Phong?”



Nghe tiếng gọi, bóng người kia ngước lên, trời tối mù mịt, ánh đèn pin mờ mờ, cô chẳng nhìn rõ mặt người ấy nữa, nhưng giọng nói này, giọng nói…không thể lẫn vào đâu được…



-“Nguyệt, lên nhà đi, mưa! Mau lên!”



Đúng rồi, đúng là anh, anh đã tới…và an toàn, cô thở phào, vội vã chạy xuống dưới.



XOẠC!



Đường đồi trơn như đổ mỡ, Nguyệt Dương không cẩn thận mà đá phải hòn sỏi, lăn tự do xuống dưới. Nhưng thế này chẳng phải trời giúp cô sao? Cô đang ở rất gần, rất gần anh rồi, chỉ có điều, không tài nào mà đứng dậy được.



Ở đây, cô nhìn rõ Phong hơn, anh hốt hoảng lao về phía cô…giờ phút bàn tay anh chạm vào người, trái tim cô như muốn vỡ tan thành từng mảnh.



-“Nguyệt!”



Nghe tiếng gọi thân thương ấy, ai đó khóc òa. Cô chẳng hiểu vì sao mình khóc, là do cô bị ngã đau? Là do anh không sao cả? Là do cô đã rất nhớ anh? Là do cô biết, anh yêu cô…trước giờ chỉ yêu mình cô?



Sống mũi anh cũng đỏ rực, lấy tay xoa đi những giọt lệ trên má cô, đặt một nụ hôn trên trán, anh thì thầm.



-“Không sao…không sao rồi, anh tới đây rồi!”



Trời vẫn mưa rả rích, xa xa, có người con trai siết chặt người con gái tiến về phía nhà sàn, khóe mội nở nụ cười hạnh phúc!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom