Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 56-60
Rồi đưa môi hôn ngấu nghiến hôn Gia Kì, cô bị hắn hôn đầy bạo lực môi bắt đầu sưng mọng. đau rát, Gia Ki đưa tay đẩy hắn ra nhưng sức lực của cô sau sánh bằng hắn, Gia Kì tức tối cắn chặt răng để hắn không luồng được vào trong, Vụ Quân đưa tay xé rách áo ngủ cô những hạt cúc áo rơi xuống sàn.
Gia Kì bị hắn bóp chặt lấy eo đau đớn bất giác rên lên một tiếng, liền bị Vu Quân xâm nhập vào bên trong khoang miệng quấn lấy đầu lưỡi của cô điên cuồng cắn mút lấy môi cô.
Rồi hắn bể lấy Gia Ki đi đến giường đè cô xuống một cách bạo lực, đưa hai tay cô lên đỉnh đầu cố định lại đưa chân kẹp giữ chân cô để cô không thể vùng vẫy, hắn rời khỏi đôi môi liếm lắp phần cổ trắng ngần của Gia Kì, đôi môi bị hắn buông tha đã sưng mọng, Gia Ki khóc không thành tiếng, nước mắt cứ tuôn xuống, cô thật sự không hiểu vì sao hắn lại đối xử với cô như vậy.
Hắn bị dục vọng chiếm Hữu mất hết lý trí, bắt đầu nới lỏng bàn tay đang giữ chặt cô, Gia Ki quay người đưa miệng cắt lấy cánh tay hắn một cái thật mạnh, khiến cánh tay Vu Quân chảy máu nhưng hắn dường như không muốn dừng lại hành động của mình vẫn điên cuồng hôn từng nơi trên cơ thể Gia Kì để lại những vết bầm nhỏ trên đó, cổ tay bị hắn bóp chặt đã đỏ ngần, Gia Kì bất lực nước mắt cứ tuôn ra không ngừng, Vu Quân hôn lên những giọt nước mắt đó, cảm thấy tội lỗi từ từ buồng cô ra, hắn ngồi dậy, Gia Kì thấy hắn đã buông tha cho cô, đưa tay tát hắn một cái thật mạnh nói.
"Anh bị điên rồi".
Vụ Quân đưa tay sờ lên má, trước giờ hắn chưa bị một người phụ nữ nào đánh cả, chỉ có
một mình Gia Kì mới dám làm điều này với hắn.
Sao khi đưa tay tát Vu Quân một cái, Gia Kì hoảng sợ hắn sẽ cưỡng bức cô một lần nữa, nên lùi về phía sau đưa tay, mở hộc tủ lấy ra một con dao rọc giấy kề lên cổ mình nói.
" Nếu anh còn làm như vậy, tôi sẽ tự tử tại đây, tôi nói là sẽ làm".
Cô ấn sâu lưỡi dao vào cổ đến nổi bật máu ra, Vụ Quân thấy dường như cô không nói đùa, hắn đứng lên gương mặt lạnh lùng đi ra ngoài.
Sao khi hắn đi Gia Kì mới buông con dao xuống sợ hãi ngồi gục người ôm lấy đầu gối, khóc lớn để giải toả nổi ấm ức trong lòng.
Vụ Quân sao khi ra khỏi phòng liền xuống nhà lái xe đi ra ngoài, trong đôi mắt hắn như rực lửa nhấn ga điên cuồng tăng tốc chạy trên đường.
Hắn đến một quán bar để uống rượu, nhân viên thấy Vu Quân vội chạy đến dẫn đường cho hắn đến phòng vip, một mình ngồi trong căn phòng hắn vừa uống vừa tức giận ném những ly rượu vào tường, trước mặt hắn là những mảnh thủy tinh, lấp lánh.
Về phần Gia Kì cô cảm thấy vừa sợ hãi vừa đau lòng thầm nghĩ tại sao hắn lại đối xử với cô như vậy, cô không tài nào chợp mắt được, cứ thế đến gần sáng cô mới mệt mỏi thiếp đi.
Đúng như lời Vụ Quân nói sáng thức dậy cô định mở cửa đi ra ngoài, nhưng cửa đã bị khoá chặt, Gia Kì đập tay vào cửa nói lớn.
" Bà Dung, Bà Dung mở cửa cho tôi".
Bà quản gia nghe Gia Kì gọi liền chạy lên.
"Thưa thiếu phu nhân, thiếu gia có căn dặn là không cho cô ra ngoài trong một tuần, tôi sẽ đem thức ăn lên cho cô, cô cứ yên tâm".
Gia Kì nghe bà quản gia nói Gia Kì vô cùng phẫn nộ.
" Sao lại làm vậy với tôi mau thả tôi ra".
Cô vừa nói vừa đập tay vào cửa đầy bất lực.
Bà quản gia khó xử nói.
"Khi chọn bước trên cùng một con đường với hắn, cô chẳng bao giờ hối hận. Dù tương lai có thế nào, cô chỉ hi vọng hai người vẫn dành cho nhau sự tin tưởng vẹn nguyên như hôm nay chính hắn đã đẩy cô ra khỏi vòng tay mình, lòng tin đã không còn thì làm gì có thể tồn tại một tình yêu vĩnh cửu được chứ?
Sau một hồi suy nghĩ, cô bất giác cười lên đầy đau khổ, nhìn cô vô cùng đáng thương.
Cả ngày hôm đó Gia Ki không động đến một miếng thức ăn nào hết, cứ cuộn mình trong chăn, bà quản gia cảm thấy lo lắng ra sức khuyên nhủ nhưng chẳng có hề hức gì với cô.
Đến tối Vụ Quân đi làm về, được bà quản gia thông báo tình hình của Gia Kì, hắn lo lắng kêu người đem thức ăn lên mở cửa đi vào phòng, căn phòng tối ôm, chỉ thấy một bên giường nhô lên một thân hình nhỏ bé yếu ớt đang cuộn mình trong chăn, Vu Quân đến bất công tắc đèn lên, căn phòng sáng lên nhưng Gia Kì cũng không động đậy, cô cứ giữ nguyên tư thế nằm nghiêng qua một bên, hắn tiến về phía Gia Kì nói.
" Muốn tuyệt thực, để được thả ra à".
Gia Kì buồn chán không thèm trả lời hắn cô nhắm mắt không quan tâm gì đến hắn, Vu Quân đưa tay lên sờ lên mái tóc của cô, Gia Ki liền đưa tay gạt tay hắn ra nói lớn.
"Đừng động vào tối".
Vụ Quân cảm thấy khó chịu khi bị cô ghét bỏ như vậy, hắn cầm đĩa thức ăn đến, ngồi lên giường múc lấy một muỗng súp đưa lên miệng Gia Kì.
" Mau ăn đi, cả ngày nay em đã không ăn gì rồi"
Gia Kì liếc nhìn hắn đầy đau thương đưa tay hất đổ chén súp mà hắn đang bưng.
"Đi ra ngoài tôi không muốn ăn ".
Trán của Vụ Quân lúc này đã nổi gân xanh, gương mặt tối sầm lại, lộ rõ vẻ tức giận, đưa tay bóp lấy cằm cô lạnh lùng nói.
" Đừng tưởng làm như vậy tôi sẽ cho em ra ngoài, ngoan ngoãn nghe lời tôi còn suy nghĩ lại, đã là người phụ nữ của tôi thì đừng có mơ tưởng tới người đàn ông khác".
Cô hất cằm khỏi tay hắn, gương mặt đầy thất vọng về hắn đau khổ nói.
" Tôi muốn ly hôn, để anh và cô ấy có thể toàn tâm toàn ý đến với nhau ".
Hắn nghe những lời cô nói dường như đã vượt quá sức chịu đựng của mình tức giận ấn cô xuống giường nói.
"Ly hôn, em tưởng mình có thể thoát khỏi đây sao, rút lại lời nói ngay, muốn rời xa tôi cũng được nhưng tôi không chắc ba mẹ em sẽ gặp chuyện gì đầu "
Gia Kì nghe những lời hắn nói đột nhiên bừng tỉnh.
" Anh đang đe doạ tôi đấy à".
Vụ Quân nhếch mép cười đểu.
"Tôi không đe doạ mà tôi sẽ làm nếu em muốn rời bỏ tôi".
Gia Kì tức giận vùng vẫy nói.
"Đồ tham lam, chẳng phải anh đã có Lệ Mỹ rồi sao, còn muốn tôi ở bên cạnh làm gì"
Hắn vẫn hiên ngang áp sát mặt mình vào mặt có hại chóp mũi của họ chạm nhau hắn khàn, giọng nói.
"Đơn giản vì em là vợ tôi, tôi không muốn ai thay thế em".
Gia Kì bị hơi thở nóng bỏng của hắn làm cho khó chịu quay đầu sang nơi khác, Vu Quân dường như không muốn bỏ qua cho cô, luồng tay vào áo ngủ của cô vuốt ve đôi gò bồng căng bóng trắng mịn, Gia Kì bị hắn chạm vào nơi nhạy cảm, bắt đầu vùng vẫy nói lớn.
"Tôi không muốn mau tôi buông ra ".
Hắn đưa mối ghé sát vào tai cô, thì thào.
" Đây là nghĩ vụ của một người vợ, em hãy an phần, có thể tôi sẽ suy nghĩ lại trả tự do cho em".
Gia Ki bị hắn vuốt ve da gà đã nổi lên từng cơn, giọng cô bắt đầu lạc đi khoé mắt đã thấm đầm giọt lệ, khi bị hắn giày vò.
" Đừng mà tôi xin anh".
Vu Quân dường như không muốn nghe lời cầu xin của cô, hắn cúi người mút lấy cánh môi anh đào của cô, Gia Kì vẫn cắn chặt răng không cho hắn xâu nhập vào trong khoang miệng, nhưng hắn là Bạch Vu Quân không không dễ gì chịu buông tha cho cô, hắn đưa tay bóp mạnh một bên ngực của Gia Ki khiến cô đau đớn la lên một cái, rồi từ từ xâm nhập vào
khoang miệng cô, những trò bỉ ổi này hắn chỉ làm với cô.
Gia Ki không muốn đón nhận nụ hôn của hắn, cô dùng hết sức cắn mạnh vào môi dưới của Vu Quân khiến nó bật máu, tưởng chừng như hắn sẽ mất hứng khi bị cắn, nhưng không hẳn đưa tay lau lấy vệt máu trên môi, gương hắn mặt lộ rõ sự thích thú, tiếp tục cuối người hôn lấy cô, cơ thể cô bị hắn **** *** đến tê dại, không kiềm chế được rên lên một tiếng, nhưng cô binh miệng lại để mình không phát ra những âm thanh xấu hổ đó.
Hắn đưa tay luồng vào quần lót của Gia Kì, mơn trớn nơi tư mật của cô, Gia Kì bị hắn làm cho cả người căng cứng khó chịu, Vu Quân đưa ngón tay vào sâu hoa nguyệt của cô trêu ghẹo, Gia Kì giật bắn người đẩy ngực hắn ra nỉ non cầu xin.
"Đừng mà...".
Giọng hắn khàn đục khi bị dục vọng chiếm hữu.
" Miệng thì không muốn, em xem cơ thể em rất chân thật ".
Hắn đưa ngón tay vừa cho vào nơi đó dính rất nhiều chất dịch của cô, Gia Kì xấu hổ né tránh.
Nhưng hắn bắt cô phải đối diện với mình đưa tay cố định sau gáy của cô, phủ môi mình lên môi cô, Gia Ki bị hắn hôn đế mất hết lý trí không còn chống cự nữa, Vu Quân bắt đầu cởi hết những thứ vướng víu trên cơ thể cô và hắn, hai thân thể trần trụi dính chặt nhau, hắn để chân Gia Kì kẹp ngang hông mình rồi từ từ xâm nhập vào cơ thể cô, từng đợi khoái cảm ập đến, Gia Kì chống tay lên vai hắn, cơ thể bị hắn xâm nhập không chịu nổi miệng đã bắt đầu rên rỉ, Vu Quân như một con hổ đói, điên cuồng chiếm lấy cô, đôi gò bồng đã bị hắn cắn mút đến ửng đỏ, Gia Kì chịu không nổi, sự tăng tốc của hắn cô rên rỉ nói.
" Um....chậm thôi, đau".
Hắn lúc này mới giảm tốc độ sợ làm tổn thương cô, hôn lên đôi môi nhỏ của Gia Kì để an ủi.
Hai người cứ thể quấn lấy nhau không rời, tận hưởng sự sung sướng của đối phương mang lại, căn phòng phát ra những âm thanh khiến cho một người đang đứng ở bên ngoài nghe lén cảm thấy tức giận.
Lệ Mỹ bấu chặt lấy ngón tay vào lòng bàn tay, đôi mắt rực lửa tức tối bỏ về phòng, Cô ta cứ ngỡ kế hoạch của mình và Đinh Tùng đã thành công chia rẽ Gia kì và Vụ Quân, nhưng mọi chuyện đã đi ngược lại, dường như Hắn đã yêu cô nên không muốn Gia Ki rời xa mình, đó là một cách chiếm hữu bá đạo của hắn.
Không biết đến bao lâu hắn mới chịu buông tha cho cô trút hết tất cả tinh hoa của mình vào sâu trong cơ thể cô, rồi gục đầu vào hổm cổ Gia kì thở dốc, sau đợi vận động vừa rồi cơ thể cô đã thấm hết mồ hôi cả người nhơn nhớt khó chịu định ngồi dậy vào phòng tắm rửa nhưng đôi chân run rẩy bước đi không nổi, đành bất lực mệt mỏi nằm ngủ, như vật đó của hắn vẫn nằm trong cơ thể cô, dường như đó mà một cách chiếm hữu bá đạo của hắn.
Sáng thức dậy, cơ thể Gia Ki đau ê ẩm cô làm khòm ngồi dậy Vu Quân vẫn còn ngủ, Gia Kì. nhìn hắn đầy căm phẫn hận không thể đâm cho hắn một nhát dao, cô từ từ bước xuống giường đi vào phòng tắm, bỗng nhiên từ đâu có một lực tay bế cô lên, Gia Kì ra sức vùng vẫy.
" Buông tôi ra anh muốn làm gì nữa ".
Hắn dường như không nghe lời cô nói bế cô đi thẳng vào phòng tắm đặt cô xuống bồn nước xả nước ra rồi đi ra ngoài, để Gia Ki có thể tự nhiên hơi, cô ngồi thẩn thờ trong bồn một hồi vì hành động lúc này của hắn, một lúc sau mới bắt đầu kì cọ tắm rửa.
Sau khi tắm xong cô đi ra ngồi lên ghế soi gương chảy lại mái tóc của mình, hắn từ ngoài đi vào mặc trên người bộ vest chuẩn bị đi làm, Gia Kì thấy hắn sợ hãi, đến mức làm rơi chiếc lược trên tay, Vu Quân từ từ tiến về phía Gia Kì hắn khom người xuống nhặt lấy chiếc lược đưa lên chải chuốt mái tóc đen dài của cô, Gia Kì bất giác nhìn hắn đề phòng, Vu Quân khom người xuống đưa mặt chạm vào mả Gia Kì nhìn vào ánh mắt cô trong gương phản chiếu nói.
" Mau xuống nhà ăn sáng"
Gia Kì lạnh lùng trả lời.
"Tôi không ăn".
Rồi cô vội đứng lên nhưng bị lực tay của hắn ấn xuống phà hơi thở nóng bỏng vào cổ Gia kì nói.
" Không muốn ăn trên bàn hay là tôi cho em ăn trên giường như tối hôm qua ".
Gia Ki khinh bỉ liếc nhìn hắn qua gương.
" Anh đúng là đồ tồi, tôi ghét anh".
Vụ Quân cười đểu nói.
"Đúng là tôi rất tồi, tồi đến mức khiến em phải rên rỉ dưới thân mình ".
Gia Kì thật sự không chịu được khi phải nghe những lời biến thái mà hắn thốt ra, cuối cùng cô cũng đi theo hắn xuống phòng ăn.
Xuống phòng ăn đã thấy Lệ Mỹ ngồi trên bàn ăn, gương mặt cô ta có vẻ không vui khi thấy Vụ Quân và Gia Kì đi cùng nhau.
Gia Kì ngồi xuống bàn không nhìn Lệ Mỹ lấy một cái, cô ta bắt đầu lên tiếng mỉa mai.
" Hôm qua sau không thấy cô Gia Kì ra khỏi phòng vậy, cô không khoẻ sao ?".
Gia kì hít một hơi quay sang chỗ khác không thèm trả lời.
Lệ Mỹ cảm thấy như bị bẻ mặt, liếc Gia Kì một cái, quay sang nói với Vu Quân.
"Anh à hôm qua anh đã hứa sẽ đưa em đi chơi nhớ chứ, sẵn tiện hôm nay em rãnh rỗi hay là chúng ta đi đi".
Vụ Quân ngồi cắt đĩa thịt bò trước mặt đưa sang cho Gia Ki nói.
" cũng được ăn sáng xong chúng ta sẽ đi".
Lệ Mỹ cười vui vẻ đắc ý nhìn Gia Kì, cô chẳng thèm quan tâm cắm cúi ăn, ăn được vài miếng Gia Kì đứng dậy đi lên phòng, cô cảm thấy mình như đang cản trở họ thể hiện tình cảm với nhau nên rời đi sớm.
Vu Quân vẫn ngồi ăn hắn thấy cô đi lên phòng từ phía sau vang lên giọng nói.
"Lên phòng thay đồ".
Gia Kì khó hiểu quay lại hỏi.
" Để làm gì ?".
Hắn vẫn ung dung nói.
"Đi ra ngoài cùng tôi"
Gia Kì phẫn nộ nói.
"Tôi không rãnh rỗi đi chơi với các người, tự mình đi đi".
Hắn bỏ nĩa xuống gương mặt tối sầm lại.
" Đừng để tôi nói lại lần thứ hai".
Gia Kì bực tức bỏ lên phòng, cô thật sự sợ con người của hắn, gia đình cô đã bị hắn làm cho ra nông nỗi này, cô không muốn ba mẹ mình phải chịu khổ vì mình nữa nên tạm thời cô sẽ ngoan ngoãn nghe lời của hắn để xoa dịu hắn, một thời gian sau cô sẽ rời xa hắn.
Lệ Mỹ nghệ Vu Quân nói sẽ đưa Gia Ki đi cùng gương mặt lộ rõ sự khó chịu bàn tay nắm chặt chiếc nĩa, kế hoạch tiếp cận Vu Quân của cô luôn bị Gia Kì xen ngang khiến cho cô ta càng căm ghét Gia Kì hơn nữa.
Lúc này Thiên Ngọc cũng đến, cô cười nói vui vẻ.
"Chào anh hai và chị Lệ Mỹ".
Lệ Mỹ thấy Thiên Ngọc liền đổi lại bộ mặt dịu dàng vui vẻ cười.
" Chào em".
Thiên Ngọc đi đến bàn ăn ngồi xuống.
Lệ Mỹ liền thân thiện nói.
" Em đã ăn gì chưa ? , cùng dùng bữa đi".
Thiên Ngọc lắc đầu nói.
"Em đã ăn ở nhà rồi chị và anh Hai cứ ăn đi".
Vu Quân vẫn ngồi ăn biểu cảm khuôn mặt không thay đổi lạnh lùng hiên ngang.
Lệ Mỹ lên tiếng đề nghị.
" Hôm nay chị và anh hai em đi chơi, em có muốn đi không ?"
Thiên Ngọc nghe đến đi chơi mắt sáng rỡ lên.
"Đi chơi à ?"
Lệ Mỹ cười nhẹ nói.
" Đúng vậy em có muốn đi không ?"
Thiên Ngọc bỗng nhiên xìu xuống nói.
" Nhưng em đi theo sẽ phiền hai người lắm, lâu lắm rồi hai người mới có khoảng thời gian bên nhau".
Lệ Mỹ liền móc méo nói.
" Có cả Gia Kì đi nữa không phải chỉ có anh chị thôi đâu em cứ yên tâm".
Thiên Ngọc nhìn Lệ Mỹ đầy phẫn nộ nói.
"Cái gì thật không chị".
Lệ Mỹ gật gật đầu.
Thiên Ngọc gương mặt đầy quả quyết.
"Vậy em cũng sẽ đi ".
Sau khi tất cả mọi người chuẩn bị xong đi ra xe, Gia Kì mặc trên người một chiếc váy màu trắng mái tóc đen buông xõa trên đôi mắt ẩn chứa một nỗi buồn không ai thấu, Còn Lệ Mỹ thì diện cho mình một chiếc đầm đen nhìn cô ta vô cùng quyến rũ xinh đẹp, hai người mang một nét đẹp khác nhau như tấm gương phản chiếu.
Gia Kì thẫn thờ nhìn trời nhìn mây, Thiên Ngọc và Lệ Mỹ luôn cố tình tách Vu Quân ra khỏi cô, họ mới thật sự là một gia đình có chỉ là món đồ chơi để hẳn tùy tiện trêu đùa khi bị nắm được điểm yếu.
Bỗng một người thanh niên trẻ tuổi tiến về phía Gia Kì anh ta có ý định hỏi đường, nhưng đây là lần đầu đến đây cô cũng không rõ địa hình cho lắm nên cũng không giúp được gì, anh ta cám ơn Gia Kì, cô cũng cười nhẹ gật đầu đáp lại thành ý của anh ta.
Cảnh tượng đó đã lọt vào mắt của ba người phía trước, Thiên Ngọc không thể nào bỏ lỡ thời cơ chế giễu Gia Ki.
"Suốt quãng đường đi chơi, lúc nào cũng bày ra khuôn mặt chằm dằm, có đàn ông đến bắt chuyện là bắt đầu cười nói, đúng là hết nói
nổi"
Lệ Mỹ đứng kế bên bắt đầu diễn vở kịch thánh thiện nói.
" Thiên Ngọc em đừng nói như vậy, chắc hôm nay Gia Kì không khoẻ nên mới như vậy".
Thiên Ngọc biểu môi nói " Chị đừng có mà nghĩ tốt cho cô ta quá"
Vu Quân đứng im lặng từ nảy đến giờ gương mặt lạnh lùng nhìn về phía Gia Ki, rồi nói với Thiên Ngọc và Lệ Mỹ.
"Hai người cứ đi chơi thoải mái đi, muốn mua gì thì sửa dụng thẻ này".
Hắn đưa chiếc thẻ cho Thiên Ngọc rồi nói tiếp.
" Lát nữa anh sẽ cho người đến đón, bây giờ anh có việc phải về trước"
Nói rồi Vu Quân đi đến nắm lấy cổ tay Gia Kì đầy bạo lực kéo cô đi.
Để lại Thiên Ngọc và Lệ Mỹ, cô ta vô cùng phẫn nộ đưa đôi mắt như muốn giết người về phía Gia Kì, còn Thiên Ngọc vẫn còn ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang xảy ra, rồi Thiên Ngọc kéo tay Lệ Mỹ tiếp tục đi vào khu vui chơi, mặc dù không muốn nhưng Lệ Mỹ cũng phải chiều theo Thiên Ngọc để còn có người đứng về phía mình.
Gia Kì bị hắn kéo đi vô cớ không biết chuyện gì tức giận nói.
" Anh làm gì vậy, buông ra anh đang làm tôi đau đấy".
Vụ Quân không trả lời vẫn gương mặt vẫn lạnh lùng tối sầm lại kéo cô đi, ra đến xe hắn nhét Gia Kì vào trong xe, rồi đóng cửa lại.
Hắn bắt đầu lái xe ra khỏi chỗ đó ra đường chính điên cuồng nhấn ga chạy với tốc độ nhanh nhất, Gia Kì sợ hãi dù đã thắt dây an toàn nhưng chạy với tốc độ này có thật sự không thể nào chịu nỗi móng tay bấu chặt vào thành ghế tức giận nói.
"Anh bị điện hả, giảm tốc độ lại đi, muốn chết thì chết một mình đi còn lôi tôi theo làm gì".
Hắn mặt không biểu cảm càng chạy nhanh hơn con người này thật sự cố không thể nào hiểu nổi, không nói là cô đã làm sai chuyện gì cứ điên cuồng hành hạ cô, Gia Kì sợ đến phát khóc nghẹn ngào nói.
" Mau giảm tốc độ lại đi mà, tôi sợ".
Vụ Quân lúc này đã nghe được lời cầu xin của cô nên hạ ga xuống thấp, tấp vào bên đường dừng xe lại, hắn thắng gấp khiến Gia Kì ngã nhào về phía trước may là có dây an toàn giữ cô lại.
Gia Kì vội vã gỡ dây an toàn, mở cửa chạy ra ngoài, nhưng vừa đưa tay đến tay nắm cửa đã bị hắn chồm đến giữ chặt lại, Gia Kì nhìn hắn đầy phẫn nộ nói.
"Tránh ra tôi sẽ bắt taxi về, tôi không muốn giao mạng sống của mình cho một người như anh"
Vu Quân tức giận kéo mạnh Gia Kì ngồi lên đùi mình, hắn hành động quá nhanh khiến cô không kịp phản ứng đã nằm gọn trong lòng hắn.
" Người như tôi là người như thế nào ?"
Giọng nói của hắn đã lạnh đi một phần.
Gia Kì tức giận vùng vẫy nói.
"Buông ra mau ".
Gia Kì bị hắn bóp chặt lấy eo đau đớn bất giác rên lên một tiếng, liền bị Vu Quân xâm nhập vào bên trong khoang miệng quấn lấy đầu lưỡi của cô điên cuồng cắn mút lấy môi cô.
Rồi hắn bể lấy Gia Ki đi đến giường đè cô xuống một cách bạo lực, đưa hai tay cô lên đỉnh đầu cố định lại đưa chân kẹp giữ chân cô để cô không thể vùng vẫy, hắn rời khỏi đôi môi liếm lắp phần cổ trắng ngần của Gia Kì, đôi môi bị hắn buông tha đã sưng mọng, Gia Ki khóc không thành tiếng, nước mắt cứ tuôn xuống, cô thật sự không hiểu vì sao hắn lại đối xử với cô như vậy.
Hắn bị dục vọng chiếm Hữu mất hết lý trí, bắt đầu nới lỏng bàn tay đang giữ chặt cô, Gia Ki quay người đưa miệng cắt lấy cánh tay hắn một cái thật mạnh, khiến cánh tay Vu Quân chảy máu nhưng hắn dường như không muốn dừng lại hành động của mình vẫn điên cuồng hôn từng nơi trên cơ thể Gia Kì để lại những vết bầm nhỏ trên đó, cổ tay bị hắn bóp chặt đã đỏ ngần, Gia Kì bất lực nước mắt cứ tuôn ra không ngừng, Vu Quân hôn lên những giọt nước mắt đó, cảm thấy tội lỗi từ từ buồng cô ra, hắn ngồi dậy, Gia Kì thấy hắn đã buông tha cho cô, đưa tay tát hắn một cái thật mạnh nói.
"Anh bị điên rồi".
Vụ Quân đưa tay sờ lên má, trước giờ hắn chưa bị một người phụ nữ nào đánh cả, chỉ có
một mình Gia Kì mới dám làm điều này với hắn.
Sao khi đưa tay tát Vu Quân một cái, Gia Kì hoảng sợ hắn sẽ cưỡng bức cô một lần nữa, nên lùi về phía sau đưa tay, mở hộc tủ lấy ra một con dao rọc giấy kề lên cổ mình nói.
" Nếu anh còn làm như vậy, tôi sẽ tự tử tại đây, tôi nói là sẽ làm".
Cô ấn sâu lưỡi dao vào cổ đến nổi bật máu ra, Vụ Quân thấy dường như cô không nói đùa, hắn đứng lên gương mặt lạnh lùng đi ra ngoài.
Sao khi hắn đi Gia Kì mới buông con dao xuống sợ hãi ngồi gục người ôm lấy đầu gối, khóc lớn để giải toả nổi ấm ức trong lòng.
Vụ Quân sao khi ra khỏi phòng liền xuống nhà lái xe đi ra ngoài, trong đôi mắt hắn như rực lửa nhấn ga điên cuồng tăng tốc chạy trên đường.
Hắn đến một quán bar để uống rượu, nhân viên thấy Vu Quân vội chạy đến dẫn đường cho hắn đến phòng vip, một mình ngồi trong căn phòng hắn vừa uống vừa tức giận ném những ly rượu vào tường, trước mặt hắn là những mảnh thủy tinh, lấp lánh.
Về phần Gia Kì cô cảm thấy vừa sợ hãi vừa đau lòng thầm nghĩ tại sao hắn lại đối xử với cô như vậy, cô không tài nào chợp mắt được, cứ thế đến gần sáng cô mới mệt mỏi thiếp đi.
Đúng như lời Vụ Quân nói sáng thức dậy cô định mở cửa đi ra ngoài, nhưng cửa đã bị khoá chặt, Gia Kì đập tay vào cửa nói lớn.
" Bà Dung, Bà Dung mở cửa cho tôi".
Bà quản gia nghe Gia Kì gọi liền chạy lên.
"Thưa thiếu phu nhân, thiếu gia có căn dặn là không cho cô ra ngoài trong một tuần, tôi sẽ đem thức ăn lên cho cô, cô cứ yên tâm".
Gia Kì nghe bà quản gia nói Gia Kì vô cùng phẫn nộ.
" Sao lại làm vậy với tôi mau thả tôi ra".
Cô vừa nói vừa đập tay vào cửa đầy bất lực.
Bà quản gia khó xử nói.
"Khi chọn bước trên cùng một con đường với hắn, cô chẳng bao giờ hối hận. Dù tương lai có thế nào, cô chỉ hi vọng hai người vẫn dành cho nhau sự tin tưởng vẹn nguyên như hôm nay chính hắn đã đẩy cô ra khỏi vòng tay mình, lòng tin đã không còn thì làm gì có thể tồn tại một tình yêu vĩnh cửu được chứ?
Sau một hồi suy nghĩ, cô bất giác cười lên đầy đau khổ, nhìn cô vô cùng đáng thương.
Cả ngày hôm đó Gia Ki không động đến một miếng thức ăn nào hết, cứ cuộn mình trong chăn, bà quản gia cảm thấy lo lắng ra sức khuyên nhủ nhưng chẳng có hề hức gì với cô.
Đến tối Vụ Quân đi làm về, được bà quản gia thông báo tình hình của Gia Kì, hắn lo lắng kêu người đem thức ăn lên mở cửa đi vào phòng, căn phòng tối ôm, chỉ thấy một bên giường nhô lên một thân hình nhỏ bé yếu ớt đang cuộn mình trong chăn, Vu Quân đến bất công tắc đèn lên, căn phòng sáng lên nhưng Gia Kì cũng không động đậy, cô cứ giữ nguyên tư thế nằm nghiêng qua một bên, hắn tiến về phía Gia Kì nói.
" Muốn tuyệt thực, để được thả ra à".
Gia Kì buồn chán không thèm trả lời hắn cô nhắm mắt không quan tâm gì đến hắn, Vu Quân đưa tay lên sờ lên mái tóc của cô, Gia Ki liền đưa tay gạt tay hắn ra nói lớn.
"Đừng động vào tối".
Vụ Quân cảm thấy khó chịu khi bị cô ghét bỏ như vậy, hắn cầm đĩa thức ăn đến, ngồi lên giường múc lấy một muỗng súp đưa lên miệng Gia Kì.
" Mau ăn đi, cả ngày nay em đã không ăn gì rồi"
Gia Kì liếc nhìn hắn đầy đau thương đưa tay hất đổ chén súp mà hắn đang bưng.
"Đi ra ngoài tôi không muốn ăn ".
Trán của Vụ Quân lúc này đã nổi gân xanh, gương mặt tối sầm lại, lộ rõ vẻ tức giận, đưa tay bóp lấy cằm cô lạnh lùng nói.
" Đừng tưởng làm như vậy tôi sẽ cho em ra ngoài, ngoan ngoãn nghe lời tôi còn suy nghĩ lại, đã là người phụ nữ của tôi thì đừng có mơ tưởng tới người đàn ông khác".
Cô hất cằm khỏi tay hắn, gương mặt đầy thất vọng về hắn đau khổ nói.
" Tôi muốn ly hôn, để anh và cô ấy có thể toàn tâm toàn ý đến với nhau ".
Hắn nghe những lời cô nói dường như đã vượt quá sức chịu đựng của mình tức giận ấn cô xuống giường nói.
"Ly hôn, em tưởng mình có thể thoát khỏi đây sao, rút lại lời nói ngay, muốn rời xa tôi cũng được nhưng tôi không chắc ba mẹ em sẽ gặp chuyện gì đầu "
Gia Kì nghe những lời hắn nói đột nhiên bừng tỉnh.
" Anh đang đe doạ tôi đấy à".
Vụ Quân nhếch mép cười đểu.
"Tôi không đe doạ mà tôi sẽ làm nếu em muốn rời bỏ tôi".
Gia Kì tức giận vùng vẫy nói.
"Đồ tham lam, chẳng phải anh đã có Lệ Mỹ rồi sao, còn muốn tôi ở bên cạnh làm gì"
Hắn vẫn hiên ngang áp sát mặt mình vào mặt có hại chóp mũi của họ chạm nhau hắn khàn, giọng nói.
"Đơn giản vì em là vợ tôi, tôi không muốn ai thay thế em".
Gia Kì bị hơi thở nóng bỏng của hắn làm cho khó chịu quay đầu sang nơi khác, Vu Quân dường như không muốn bỏ qua cho cô, luồng tay vào áo ngủ của cô vuốt ve đôi gò bồng căng bóng trắng mịn, Gia Kì bị hắn chạm vào nơi nhạy cảm, bắt đầu vùng vẫy nói lớn.
"Tôi không muốn mau tôi buông ra ".
Hắn đưa mối ghé sát vào tai cô, thì thào.
" Đây là nghĩ vụ của một người vợ, em hãy an phần, có thể tôi sẽ suy nghĩ lại trả tự do cho em".
Gia Ki bị hắn vuốt ve da gà đã nổi lên từng cơn, giọng cô bắt đầu lạc đi khoé mắt đã thấm đầm giọt lệ, khi bị hắn giày vò.
" Đừng mà tôi xin anh".
Vu Quân dường như không muốn nghe lời cầu xin của cô, hắn cúi người mút lấy cánh môi anh đào của cô, Gia Kì vẫn cắn chặt răng không cho hắn xâu nhập vào trong khoang miệng, nhưng hắn là Bạch Vu Quân không không dễ gì chịu buông tha cho cô, hắn đưa tay bóp mạnh một bên ngực của Gia Ki khiến cô đau đớn la lên một cái, rồi từ từ xâm nhập vào
khoang miệng cô, những trò bỉ ổi này hắn chỉ làm với cô.
Gia Ki không muốn đón nhận nụ hôn của hắn, cô dùng hết sức cắn mạnh vào môi dưới của Vu Quân khiến nó bật máu, tưởng chừng như hắn sẽ mất hứng khi bị cắn, nhưng không hẳn đưa tay lau lấy vệt máu trên môi, gương hắn mặt lộ rõ sự thích thú, tiếp tục cuối người hôn lấy cô, cơ thể cô bị hắn **** *** đến tê dại, không kiềm chế được rên lên một tiếng, nhưng cô binh miệng lại để mình không phát ra những âm thanh xấu hổ đó.
Hắn đưa tay luồng vào quần lót của Gia Kì, mơn trớn nơi tư mật của cô, Gia Kì bị hắn làm cho cả người căng cứng khó chịu, Vu Quân đưa ngón tay vào sâu hoa nguyệt của cô trêu ghẹo, Gia Kì giật bắn người đẩy ngực hắn ra nỉ non cầu xin.
"Đừng mà...".
Giọng hắn khàn đục khi bị dục vọng chiếm hữu.
" Miệng thì không muốn, em xem cơ thể em rất chân thật ".
Hắn đưa ngón tay vừa cho vào nơi đó dính rất nhiều chất dịch của cô, Gia Kì xấu hổ né tránh.
Nhưng hắn bắt cô phải đối diện với mình đưa tay cố định sau gáy của cô, phủ môi mình lên môi cô, Gia Ki bị hắn hôn đế mất hết lý trí không còn chống cự nữa, Vu Quân bắt đầu cởi hết những thứ vướng víu trên cơ thể cô và hắn, hai thân thể trần trụi dính chặt nhau, hắn để chân Gia Kì kẹp ngang hông mình rồi từ từ xâm nhập vào cơ thể cô, từng đợi khoái cảm ập đến, Gia Kì chống tay lên vai hắn, cơ thể bị hắn xâm nhập không chịu nổi miệng đã bắt đầu rên rỉ, Vu Quân như một con hổ đói, điên cuồng chiếm lấy cô, đôi gò bồng đã bị hắn cắn mút đến ửng đỏ, Gia Kì chịu không nổi, sự tăng tốc của hắn cô rên rỉ nói.
" Um....chậm thôi, đau".
Hắn lúc này mới giảm tốc độ sợ làm tổn thương cô, hôn lên đôi môi nhỏ của Gia Kì để an ủi.
Hai người cứ thể quấn lấy nhau không rời, tận hưởng sự sung sướng của đối phương mang lại, căn phòng phát ra những âm thanh khiến cho một người đang đứng ở bên ngoài nghe lén cảm thấy tức giận.
Lệ Mỹ bấu chặt lấy ngón tay vào lòng bàn tay, đôi mắt rực lửa tức tối bỏ về phòng, Cô ta cứ ngỡ kế hoạch của mình và Đinh Tùng đã thành công chia rẽ Gia kì và Vụ Quân, nhưng mọi chuyện đã đi ngược lại, dường như Hắn đã yêu cô nên không muốn Gia Ki rời xa mình, đó là một cách chiếm hữu bá đạo của hắn.
Không biết đến bao lâu hắn mới chịu buông tha cho cô trút hết tất cả tinh hoa của mình vào sâu trong cơ thể cô, rồi gục đầu vào hổm cổ Gia kì thở dốc, sau đợi vận động vừa rồi cơ thể cô đã thấm hết mồ hôi cả người nhơn nhớt khó chịu định ngồi dậy vào phòng tắm rửa nhưng đôi chân run rẩy bước đi không nổi, đành bất lực mệt mỏi nằm ngủ, như vật đó của hắn vẫn nằm trong cơ thể cô, dường như đó mà một cách chiếm hữu bá đạo của hắn.
Sáng thức dậy, cơ thể Gia Ki đau ê ẩm cô làm khòm ngồi dậy Vu Quân vẫn còn ngủ, Gia Kì. nhìn hắn đầy căm phẫn hận không thể đâm cho hắn một nhát dao, cô từ từ bước xuống giường đi vào phòng tắm, bỗng nhiên từ đâu có một lực tay bế cô lên, Gia Kì ra sức vùng vẫy.
" Buông tôi ra anh muốn làm gì nữa ".
Hắn dường như không nghe lời cô nói bế cô đi thẳng vào phòng tắm đặt cô xuống bồn nước xả nước ra rồi đi ra ngoài, để Gia Ki có thể tự nhiên hơi, cô ngồi thẩn thờ trong bồn một hồi vì hành động lúc này của hắn, một lúc sau mới bắt đầu kì cọ tắm rửa.
Sau khi tắm xong cô đi ra ngồi lên ghế soi gương chảy lại mái tóc của mình, hắn từ ngoài đi vào mặc trên người bộ vest chuẩn bị đi làm, Gia Kì thấy hắn sợ hãi, đến mức làm rơi chiếc lược trên tay, Vu Quân từ từ tiến về phía Gia Kì hắn khom người xuống nhặt lấy chiếc lược đưa lên chải chuốt mái tóc đen dài của cô, Gia Kì bất giác nhìn hắn đề phòng, Vu Quân khom người xuống đưa mặt chạm vào mả Gia Kì nhìn vào ánh mắt cô trong gương phản chiếu nói.
" Mau xuống nhà ăn sáng"
Gia Kì lạnh lùng trả lời.
"Tôi không ăn".
Rồi cô vội đứng lên nhưng bị lực tay của hắn ấn xuống phà hơi thở nóng bỏng vào cổ Gia kì nói.
" Không muốn ăn trên bàn hay là tôi cho em ăn trên giường như tối hôm qua ".
Gia Ki khinh bỉ liếc nhìn hắn qua gương.
" Anh đúng là đồ tồi, tôi ghét anh".
Vụ Quân cười đểu nói.
"Đúng là tôi rất tồi, tồi đến mức khiến em phải rên rỉ dưới thân mình ".
Gia Kì thật sự không chịu được khi phải nghe những lời biến thái mà hắn thốt ra, cuối cùng cô cũng đi theo hắn xuống phòng ăn.
Xuống phòng ăn đã thấy Lệ Mỹ ngồi trên bàn ăn, gương mặt cô ta có vẻ không vui khi thấy Vụ Quân và Gia Kì đi cùng nhau.
Gia Kì ngồi xuống bàn không nhìn Lệ Mỹ lấy một cái, cô ta bắt đầu lên tiếng mỉa mai.
" Hôm qua sau không thấy cô Gia Kì ra khỏi phòng vậy, cô không khoẻ sao ?".
Gia kì hít một hơi quay sang chỗ khác không thèm trả lời.
Lệ Mỹ cảm thấy như bị bẻ mặt, liếc Gia Kì một cái, quay sang nói với Vu Quân.
"Anh à hôm qua anh đã hứa sẽ đưa em đi chơi nhớ chứ, sẵn tiện hôm nay em rãnh rỗi hay là chúng ta đi đi".
Vụ Quân ngồi cắt đĩa thịt bò trước mặt đưa sang cho Gia Ki nói.
" cũng được ăn sáng xong chúng ta sẽ đi".
Lệ Mỹ cười vui vẻ đắc ý nhìn Gia Kì, cô chẳng thèm quan tâm cắm cúi ăn, ăn được vài miếng Gia Kì đứng dậy đi lên phòng, cô cảm thấy mình như đang cản trở họ thể hiện tình cảm với nhau nên rời đi sớm.
Vu Quân vẫn ngồi ăn hắn thấy cô đi lên phòng từ phía sau vang lên giọng nói.
"Lên phòng thay đồ".
Gia Kì khó hiểu quay lại hỏi.
" Để làm gì ?".
Hắn vẫn ung dung nói.
"Đi ra ngoài cùng tôi"
Gia Kì phẫn nộ nói.
"Tôi không rãnh rỗi đi chơi với các người, tự mình đi đi".
Hắn bỏ nĩa xuống gương mặt tối sầm lại.
" Đừng để tôi nói lại lần thứ hai".
Gia Kì bực tức bỏ lên phòng, cô thật sự sợ con người của hắn, gia đình cô đã bị hắn làm cho ra nông nỗi này, cô không muốn ba mẹ mình phải chịu khổ vì mình nữa nên tạm thời cô sẽ ngoan ngoãn nghe lời của hắn để xoa dịu hắn, một thời gian sau cô sẽ rời xa hắn.
Lệ Mỹ nghệ Vu Quân nói sẽ đưa Gia Ki đi cùng gương mặt lộ rõ sự khó chịu bàn tay nắm chặt chiếc nĩa, kế hoạch tiếp cận Vu Quân của cô luôn bị Gia Kì xen ngang khiến cho cô ta càng căm ghét Gia Kì hơn nữa.
Lúc này Thiên Ngọc cũng đến, cô cười nói vui vẻ.
"Chào anh hai và chị Lệ Mỹ".
Lệ Mỹ thấy Thiên Ngọc liền đổi lại bộ mặt dịu dàng vui vẻ cười.
" Chào em".
Thiên Ngọc đi đến bàn ăn ngồi xuống.
Lệ Mỹ liền thân thiện nói.
" Em đã ăn gì chưa ? , cùng dùng bữa đi".
Thiên Ngọc lắc đầu nói.
"Em đã ăn ở nhà rồi chị và anh Hai cứ ăn đi".
Vu Quân vẫn ngồi ăn biểu cảm khuôn mặt không thay đổi lạnh lùng hiên ngang.
Lệ Mỹ lên tiếng đề nghị.
" Hôm nay chị và anh hai em đi chơi, em có muốn đi không ?"
Thiên Ngọc nghe đến đi chơi mắt sáng rỡ lên.
"Đi chơi à ?"
Lệ Mỹ cười nhẹ nói.
" Đúng vậy em có muốn đi không ?"
Thiên Ngọc bỗng nhiên xìu xuống nói.
" Nhưng em đi theo sẽ phiền hai người lắm, lâu lắm rồi hai người mới có khoảng thời gian bên nhau".
Lệ Mỹ liền móc méo nói.
" Có cả Gia Kì đi nữa không phải chỉ có anh chị thôi đâu em cứ yên tâm".
Thiên Ngọc nhìn Lệ Mỹ đầy phẫn nộ nói.
"Cái gì thật không chị".
Lệ Mỹ gật gật đầu.
Thiên Ngọc gương mặt đầy quả quyết.
"Vậy em cũng sẽ đi ".
Sau khi tất cả mọi người chuẩn bị xong đi ra xe, Gia Kì mặc trên người một chiếc váy màu trắng mái tóc đen buông xõa trên đôi mắt ẩn chứa một nỗi buồn không ai thấu, Còn Lệ Mỹ thì diện cho mình một chiếc đầm đen nhìn cô ta vô cùng quyến rũ xinh đẹp, hai người mang một nét đẹp khác nhau như tấm gương phản chiếu.
Gia Kì thẫn thờ nhìn trời nhìn mây, Thiên Ngọc và Lệ Mỹ luôn cố tình tách Vu Quân ra khỏi cô, họ mới thật sự là một gia đình có chỉ là món đồ chơi để hẳn tùy tiện trêu đùa khi bị nắm được điểm yếu.
Bỗng một người thanh niên trẻ tuổi tiến về phía Gia Kì anh ta có ý định hỏi đường, nhưng đây là lần đầu đến đây cô cũng không rõ địa hình cho lắm nên cũng không giúp được gì, anh ta cám ơn Gia Kì, cô cũng cười nhẹ gật đầu đáp lại thành ý của anh ta.
Cảnh tượng đó đã lọt vào mắt của ba người phía trước, Thiên Ngọc không thể nào bỏ lỡ thời cơ chế giễu Gia Ki.
"Suốt quãng đường đi chơi, lúc nào cũng bày ra khuôn mặt chằm dằm, có đàn ông đến bắt chuyện là bắt đầu cười nói, đúng là hết nói
nổi"
Lệ Mỹ đứng kế bên bắt đầu diễn vở kịch thánh thiện nói.
" Thiên Ngọc em đừng nói như vậy, chắc hôm nay Gia Kì không khoẻ nên mới như vậy".
Thiên Ngọc biểu môi nói " Chị đừng có mà nghĩ tốt cho cô ta quá"
Vu Quân đứng im lặng từ nảy đến giờ gương mặt lạnh lùng nhìn về phía Gia Ki, rồi nói với Thiên Ngọc và Lệ Mỹ.
"Hai người cứ đi chơi thoải mái đi, muốn mua gì thì sửa dụng thẻ này".
Hắn đưa chiếc thẻ cho Thiên Ngọc rồi nói tiếp.
" Lát nữa anh sẽ cho người đến đón, bây giờ anh có việc phải về trước"
Nói rồi Vu Quân đi đến nắm lấy cổ tay Gia Kì đầy bạo lực kéo cô đi.
Để lại Thiên Ngọc và Lệ Mỹ, cô ta vô cùng phẫn nộ đưa đôi mắt như muốn giết người về phía Gia Kì, còn Thiên Ngọc vẫn còn ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang xảy ra, rồi Thiên Ngọc kéo tay Lệ Mỹ tiếp tục đi vào khu vui chơi, mặc dù không muốn nhưng Lệ Mỹ cũng phải chiều theo Thiên Ngọc để còn có người đứng về phía mình.
Gia Kì bị hắn kéo đi vô cớ không biết chuyện gì tức giận nói.
" Anh làm gì vậy, buông ra anh đang làm tôi đau đấy".
Vụ Quân không trả lời vẫn gương mặt vẫn lạnh lùng tối sầm lại kéo cô đi, ra đến xe hắn nhét Gia Kì vào trong xe, rồi đóng cửa lại.
Hắn bắt đầu lái xe ra khỏi chỗ đó ra đường chính điên cuồng nhấn ga chạy với tốc độ nhanh nhất, Gia Kì sợ hãi dù đã thắt dây an toàn nhưng chạy với tốc độ này có thật sự không thể nào chịu nỗi móng tay bấu chặt vào thành ghế tức giận nói.
"Anh bị điện hả, giảm tốc độ lại đi, muốn chết thì chết một mình đi còn lôi tôi theo làm gì".
Hắn mặt không biểu cảm càng chạy nhanh hơn con người này thật sự cố không thể nào hiểu nổi, không nói là cô đã làm sai chuyện gì cứ điên cuồng hành hạ cô, Gia Kì sợ đến phát khóc nghẹn ngào nói.
" Mau giảm tốc độ lại đi mà, tôi sợ".
Vụ Quân lúc này đã nghe được lời cầu xin của cô nên hạ ga xuống thấp, tấp vào bên đường dừng xe lại, hắn thắng gấp khiến Gia Kì ngã nhào về phía trước may là có dây an toàn giữ cô lại.
Gia Kì vội vã gỡ dây an toàn, mở cửa chạy ra ngoài, nhưng vừa đưa tay đến tay nắm cửa đã bị hắn chồm đến giữ chặt lại, Gia Kì nhìn hắn đầy phẫn nộ nói.
"Tránh ra tôi sẽ bắt taxi về, tôi không muốn giao mạng sống của mình cho một người như anh"
Vu Quân tức giận kéo mạnh Gia Kì ngồi lên đùi mình, hắn hành động quá nhanh khiến cô không kịp phản ứng đã nằm gọn trong lòng hắn.
" Người như tôi là người như thế nào ?"
Giọng nói của hắn đã lạnh đi một phần.
Gia Kì tức giận vùng vẫy nói.
"Buông ra mau ".
Bình luận facebook