Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 41-45
Vụ Quân vẫn im lặng không trả lời cô.
Gia Kì tiếp tục nói.
"Tôi đã nghe mẹ anh kể về cô gái đó, tôi biết anh và cô ấy rất yêu nhau, nhưng trong tình yêu chúng ta nên học cách buông bỏ, để hai người có thể giải thoát cho nhau, dù biết bản thân sẽ rất đau đớn chịu nhiều tổn thương nhưng anh hãy học cách chấp nhận và đương đầu với nó".
Gia Kì hít một hơi thật sâu rồi nói tiếp.
" Tôi biết mình không có tư cách để khuyên nhủ hay xen vào chuyện riêng của anh, bởi vì tôi chỉ là cô vợ hờ không hơn không kém, nhưng nhìn thấy anh như vậy tôi thật sự thấy rất lo lắng đừng tự hành hạ bản thân mình nữa hút thuốc rất có hại cho sức khỏe".
Nó rồi cô mỉm cười nhẹ rồi quay đi ra ngoài.
Nó rồi cô mỉm cười nhẹ rồi quay đi ra ngoài,
Vụ Quân đưa tay kéo cô lại ngồi lên đùi mình, Gia Kì lúc đầu hơi bất ngờ, cô cứ ngỡ những lời cô nói không hề có giá trị với hắn ta.
Rồi Vụ Quân vùi đầu vào cổ cô hít một hơi thật sâu mùi hương thơm tho trên cơ thể Gia Kì giọng trầm ấm nói.
" Nếu sau này em cũng bỏ tôi đi thì sao ?"
Gia Kì nhìn vào đôi mắt chứ đựng sự đau buồn của hắn nói.
"Vậy nếu sao này cô gái đó quay về với anh thì sao ?"
Vụ Quân ôm cô tự vào lòng mình nói.
" Đã rất nhiều năm rồi tôi không còn nhớ nổi gương mặt cô ấy như thế nào nữa, nó chỉ còn là quá khứ, hiện tại em đã là vợ của tôi, tôi sẽ không để tâm đến một ai khác, tôi sẽ giành tình yêu và những thứ tốt đẹp nhất cho em".
Gia Kì nghe hắn nói cũng mát lòng phần nào miệng liền chọc ghẹo.
" Hiện tại là em vậy trước đó là bao nhiêu người hả ?".
Vụ Quân bật cười.
"Em ghen à".
Gia Kì bĩu môi giận dỗi nói.
" Nếu anh khai thật thì sẽ được sự khoan hồng của em"
" Nhiều quá anh không đếm xuể".
Hắn cười gian tà
Gia Kì giận dỗi vùng vẫy khỏi vòng tay hắn.
" Không đếm xuể thì không được lại gần em trong một tháng"
Vụ Quân đưa tay véo lấy đôi má của cô đầy cưng chiều.
Căn phòng bây giờ đã không còn u ám nữa thay vào đó là tiếng cười của Gia Kì khi bị hắn chọc ghẹo.
Cô đưa tay ôm lấy cổ hắn tựa đầu vào vai Vu Quân nói.
" Nếu sau này anh quyết định như thế nào em cũng sẽ tôn trọng anh, dù cho anh có muốn buông tay em đi nữa em cũng sẽ chấp nhận ".
Vu Quân nghe những lời cô nói bỗng chao mày lại.
" Ý em là sao ?, chưa gì em đã có ý định rời xa anh rồi sao"
Gia Kì ngồi bật dậy vội giải thích.
" Không phải như vậy, ý của em là.......um um".
Những lời chưa kịp nói ra đã bị hắn dùng nụ hôn chặn lại Gia Kì không kịp phản ứng đã bị Vu Quân hôn đến mê muội, hai đôi môi chạm vào nhau như đã cởi bỏ mọi khoảng cách dần thấu hiểu nhau lắng nghe trái tim của nhau.
Hắn chà sát môi mình vào vào môi Gia Kì rồi xâm nhập vào khoang miệng rồi quấn lấy đầu lưỡi cô, Gia Kì bị hôn đến mức không còn chút sức lực nào đưa tay ôm lấy cổ hắn, bàn tay không an phận của Vụ Quân bắt đầu sờ soạng khắp cơ thể cô, luồng một tay vào váy ngủ của bóp lấy đôi gò bồng căng tròn khiến Gia Kì rên lên một tiếng, hắn trượt xuống liếm lắp cổ trắng ngần của cô, Gia Kì đã bị Vu Quân làm cho lơ lửng, cô xấu hổ nói lí nhí vào tại hắn.
" Về phòng ngủ, rồi làm có được không ?"
Vụ Quân dường như không muốn làm theo lời cô hắn tiếp tục áp sát cơ thể cô vào cơ thể hắn ra sức **** *** nụ hoa của Gia Kì, cô bị hắn mơn trớn đến mức cơ thể căng cứng miệng nhỏ không ngừng nói.
" Đừng mà ..."
Vụ Quân đưa tay hất những thứ trên bàn làm việc xuống đất, rồi đặt Gia Kì ngồi lên đó nhưng đôi môi của hắn không ngừng chiếm lấy môi cô hôn sâu , đồ ngủ của Gia Kì đã bị Vu Quân lột sạch cơ thể trần trụi căn bóng mềm mại lộ ra trước mặt hắn, Vụ Quân điên cuồng cúi đầu xuống cắn mút đôi gò bồng mềm mại, Gia Kì không ngừng rên rỉ đưa tay luồn qua những sợi tóc đen mượt của hắn.
Vụ Quân như phát điện trước cơ thể mềm mại của cô, hắn đưa tay cởi cúc áo của mình ra lộ ra cơ bắp rắn chắc, Gia Kì đưa tay sờ lên cơ thể hoàn mĩ đó, khiến hắn rên lên một tiếng rồi tiếp tục chiếm lấy đôi môi đỏ mọng của cô, nơi đó của cả hai người đã ẩm ướt khó chịu, Vụ Quân đã cởi luôn chiếc quần cuối cùng ra đưa vật đó xâm nhập vào cơ thể Gia Kì.
Từng đợi nhấp nhô nhịp nhàng, khiến cho Gia Kì rên rỉ không ngừng, hắn đưa miệng cắn nhẹ vào vành tai cô giọng khàn đục đầy dục vọng nói
" Gọi anh là Quân "
Gia Kì thở dốc miệng phát ra âm thanh quyến rũ
"Quân......um um"
Vu Quân không kiềm chế được trước tiểu yêu tinh quyến rũ này càng ra sức xâm nhập, Gia Kì bị hắn thúc vào sâu tận sâu bên trong, như lên tận chín tần
mây, hắn quá mạnh mẽ hết lần này đến lần khác khiến cho cô ngất đi vì mệt
mỏi.
Vụ Quân bế Gia kì về phòng lấy khăn lau người mặc đồ lại, ôm cô vào lòng để ngủ, người con gái nằm trong lòng khiến cho hắn cảm thấy bình yên, một phiền muộn đều tan biến.
sáng thức bên dưới nhà đã rộn ràng tiếng nói, Vu Quân và Gia Kì bước xuống đã thấy Thiên Ngọc cười nói vui vẻ với một ai đó ở trong khuôn bếp.
Cô ta nhìn thấy Vu Quân liền mừng rỡ vẫy tay gọi.
" Anh Hai xuống dùng bữa sáng đi, em có một bất ngờ cho anh đây ".
Vu Quân và Gia Kì bước xuống bật thang tiến về phía bàn ăn, hai người đang bước đi bỗng nhiên, Vu Quân đứng khựng lại gương mặt đăm chiêu nhìn về phía khuôn bếp.
Là một người phụ nữ dịu dàng xinh đẹp đang đứng đó, tóc cô buông xoã dài,
mặc trên người một chiếc đần hoa trong vô cùng nữ tính thùy mị, gương mặt rạng ngời ngũ quan sắc bén khiến người ta đắm chìm vào.
Thiên Ngọc chạy đến khoác lấy tay Vụ Quân nói.
" Em đã gặp chị Lệ Mỹ ở Canada, chị ấy đã kể cho em nghe mọi chuyện tại sao chị ấy rời đi, em nghĩ hai người nên hoà giải với nhau, dù gì chị ấy cũng đã quay trở về rồi".
Vụ Quân gương mặt tối sầm lại đôi mắt chỉ còn sự tức giận, hắn hất mạnh tay Thiên Ngọc ra giọng lạnh lùng nói.
"Đưa cô ta ra khỏi đây, nếu không từ nay về sao em đừng đến đây nữa".
Thiên Ngọc thấy Vu Quân nổi giận bắt đầu sợ hãi nói.
" Nhưng mà......
" Thiên Ngọc đủ rồi em".
Lệ Mỹ cắt ngang lời cô ta, rồi quay sang nhìn Vu Quân nói.
"Em biết anh rất giận khi em bỏ đi không một lý do, em thật sự rất xin lỗi, được rồi anh không muốn em ở đây em sẽ đi ".
Nói rồi cô ta quay người bước ra ngoài nước mắt đầm đìa.
Thiên Ngọc thấy Lệ Mỹ bỏ đi tức giận nhìn Gia Kì nói.
"Tất cả là đều tại cô, cô là người đã xen vô giữa anh hai và chị Lệ Mỹ, tôi sẽ không bao giờ chấp nhận cô đâu".
Gia Kì hơi bất ngờ khi bị cô ta nói như vậy, trên mặt cô đầy sự khó hiểu, tại sao họ lại yêu nhau sâu đậm rồi lại hận nhau đến đau lòng như thế, có phải thật cô là người đã xen vào hay chỉ là người thay thế nhất thời mà thôi.
Vụ Quân tức giận quát Thiên Ngọc.
"Em ăn nói với
Bữa sáng chưa kịp ăn đã gặp phải hoàn cảnh này thật khiến con người ta khó nuốt trôi.
Vu Quân quay sang nói với Gia Kì.
"Em cứ ăn sáng đi anh đến công ty đây, chuyện lúc nãy đừng bận tâm đến ".
Gia Kì gật đầu, rồi hắn quay người đi ra xe để đến công ty.
Bỏ lại mình cô trong căn nhà đầy trống rỗng, Gia Kì đã bắt đầu hoài nghi về vị trí của mình trong lòng Vu Quân.
Ăn sáng cô đến thăm ba mẹ rồi sang nhà Tiểu Minh chơi trên đường đi cô thập thò không biết có nên hỏi Phi Ưng để biết hơn về cô gái đó dù gì cô cũng đã là vợ của Vụ Quân cô nên biết mọi chuyện về hắn, rồi cô cũng quyết định hỏi.
" Này anh Phi Ưng tôi có thể hỏi anh một số vấn đề được không ?"
Phi Ưng nhìn vào gương chiếu hậu nói
"Vâng thiếu phu nhân cứ hỏi".
" Cô gái tên Lệ Mỹ và Vu Quân đã xảy ra chuyện gì đến nổi nghe nhắc đến tên cô ấy, Vu Quân lại nổi giận đùng đùng như vậy ?"
Phi Ưng ngập ngừng một lúc sao mới trả lời.
" Thiếu gia không cho ai trong chúng tôi nói về chuyện đó, nhưng cô là vợ ngài ấy nên tôi nghĩ cô cũng nên biết "
Phi Ưng bắt đầu kể
"Thiếu gia và cô Lệ Mỹ đã yêu nhau được 5 năm, ngoài cô ấy ra ngài ấy không có bất kỳ mối quan hệ lăng nhăng nào bên ngoài một lòng với cô ấy, hai người đã dự định đến kết hôn với nhau, trước ngày kết hôn một tuần cô ấy đã bỏ đi không một tung tích gì, thiếu gia cho người đều ra thì nghe nói cô ấy đã đi theo người đàn ông khác, ngài ấy như chìm sâu trong tuyệt vọng ngày đêm làm bạn với rượu và thuốc lá. Mẹ ngài ấy vô cùng đau xót tìm nhiều cô gái khác đến để mai mối nhưng càng làm ngài ấy nổi giận hơn. Tính từ ngày cô Lệ Mỹ bỏ đi đến nay đã được 5 năm, khoảng một thời gian rất lâu ngài ấy mới lấy lại tinh thần để tiếp tục công việc nhưng tính cách ngài ấy đã thay đổi hoàn toàn tàn bạo lạnh lùng quyết đoán, cho đến gặp gỡ và lấy cô làm vợ".
Sao khi nghe Phi Ưng nói mọi chuyện Gia Kì cảm thấy thương xót cho hắn, 5 năm chung thủy với một người, cũng là 5 năm đau khổ trong tình yêu.
Cô lên tiếng nói tiếp.
" Lúc sáng Lệ Mỹ có đến nhà nhưng đã bị Vu Quân nặng lời nên bỏ về"
Phi Ưng mặt mày đầy đăm chiêu nói
" Không biết cô ta về đây với mục đích gì nữa, lúc cô ấy và thiếu gia còn ở bên nhau, tôi luôn có cảm giác cô ấy không thật lòng với ngài ấy, thường có tin đồn cô ta hẹn hò với người đàn ông khác, nhưng vì yêu thương mù quáng nên thiếu gia đều cho qua tất cả, đến ngày cô ta bỏ đi cùng với người đàn ông đó, ngài ấy mới ngộ nhận ra thì mọi chuyện đã quá muộn".
Gia Kì thầm nghĩ trong đầu một người lạnh lùng sắc đá như anh lại là một kẻ si tình đến vậy, cô cũng hơi bất ngờ khi Phi Ưng lại kể hết mọi chuyện cho cô nghe như vậy.
Phi Ưng nhìn vào gương chiếu hậu tiếp tục nói
"Tôi mong là thiếu phu nhân không đối xử với ngài ấy như vậy ".
Gia Kì cười nhẹ nói.
"Được rồi tôi hứa với anh, sẽ đối xử tốt với anh ấy".
Ở một phía khác Lệ Mỹ đang ngồi bắt chéo chân gương mặt đầy tức giận nói chuyện với một người đàn ông,
Người đàn ông đó là Trần Đinh Tùng con trai của tập đoàn Trần Thị nổi tiếng, lớn mạnh cũng có sức ảnh hưởng trong thế giới ngầm, chỉ sao Bạch gia, hắn luôn có dã tâm nằm trùm toàn bộ thế giới ngầm lật đổ Bạch gia, âm mưu này đã được hắn vạch ra từ 5 năm trước, hắn luôn muốn đối đầu với Vu Quân để khẳng định vị thế của mình trên thương trường.
Lệ Mỹ là tình nhân của Đinh Tùng, 5 năm trước chính hắn đã đẩy cô đến với Vụ Quân nhằm lợi dụng tình cảm của Vụ Quân cho một phần kế hoạch của hắn ta, nhưng mọi chuyện không suông sẻ như hắn nghĩ khi Lệ Mỹ sắp bị bại lộ hắn đã nhanh chóng đưa cô sang nước ngoài, đợi mọi việc lắng xuống sẽ thực hiện kế hoạch tiếp theo.
Quay về thực tại câu chuyện của hai người Lệ Mỹ nói.
" Vụ Quân đã thẳng tay đuổi em ra khỏi nhà, đúng là xấu mặt anh nói xem chúng ta nên làm gì tiếp theo".
Đinh Tùng tiến về phía Lệ Mỹ đưa cho cô một ly rượu vang nói.
" Chẳng phải em nói hắn rất si tình hay sao, anh đã cho người điều tra hắn vẫn còn giữ mọi thứ về em, vậy chứ tỏ em vẫn còn hiện hữu trong lòng hắn, hãy từ từ tiếp cận hắn một lần nữa, anh nghĩ em dư thừa khả năng để làm việc đó "
Lệ Mỹ tức giận nhìn Đinh Tùng nói.
"Anh luôn đẩy em cho người đàn ông khác, đến khi nào mới cho em một danh phận chính thức để danh chính ngôn thuận ở bên anh đây, anh cũng biết là em yêu anh mà".
Đinh Tùng đưa tay véo lấy cằm Lệ Mỹ nói.
" Đây sẽ là phi vụ cuối cùng của em, mọi chuyện xong xuôi, anh sẽ đưa lễ vật đến cưới em".
Lệ Mỹ hất tay hắn ra nói
" Nói lời hãy giữ lấy lời em sẽ cố gắng hoàn thành nhiệm vụ thật tốt, để được bên anh".
Cô đưa môi hôn hắn một cái rồi, bước ra ngoài.
Đinh Tùng nhìn con chuột bạch bị tình yêu làm cho mù quáng luôn làm theo những lời hắn nói thật đáng thương, không hề hay biết hắn chỉ đang lợi dụng cô thôi. Tình yêu có thể khiến con người ta mù quáng đâm đầu vào con đường tội lỗi không thể nào dứt ra được.
Gia Ki đến thăm ba mẹ gần tối mới về, khi vào nhà cô nghe bà quản gia nói là Vụ Quân đã về nhà chính để mẹ hắn nói chuyện, Gia Kì đã biết được vấn đề tại sao mẹ chồng cô gọi Vu Quân về nhà chính, chắc chuyện Lệ Mỹ quay về đã truyền đến tai bà.
Gia Kì nhìn bà quản gia nói.
" Tôi có thể hỏi bà một số chuyện được không ?"
Bà quản gia cung kính trả lời.
" Được thưa thiếu phu nhân ".
Gia Kì và bà đi đến ghế sofa ngồi xuống, cô bắt đầu hỏi.
" Bà có thể cho tôi biết một chút về cô Thiên Ngọc được không ?"
Cô cần phải nắm bắt được tính cách của mọi người trong gia đình này để có thể đối phó trong mọi hoàn cảnh.
Bà quản gia bắt đầu trả lời :
"Thưa thiếu phu nhân, cô Thiên Ngọc là con gái của ông Bạch Vu Tiến, em của ông chủ Bạch Vu Cảnh, cô ấy cũng cùng họ với cậu Vu Quân và cậu Vu Hạo, năm nay cô ấy 21 tuổi bằng tuổi với thiếu phu nhân đây, vì là con gái độc nhất trong gia đình, nên được mọi người rất cưng chiều, cậu Vụ Hạo và cậu Vụ Quân em cô như em gái ruột, cô ấy gọi cậu Vụ Hạo là anh cả cậu Vụ Quân là anh hai ".
Gia Kì ngồi nghe bà quản gia nói xong cô tiếp tục hỏi.
" vậy có Thiên Ngọc và Lệ Mỹ có mối quan hệ như thế nào tôi thấy hai người họ hình như rất thân thiết với nhau thì phải ?"
D" Dạ đúng lúc trước cô Thiên Ngọc rất thích cô Lệ Mỹ, ngày trước cô Lệ Mỹ từng ở đây ngày nào cô Thiên Ngọc cũng đến rủ nhau đi mua sắm ăn uống họ rất thân thiết với nhau chắc do hợp nhau về tính cách và sở thích".
Gia Kì gật đầu khi đã hiểu ra mọi vấn đề của Thiên Ngọc cô nói với bà quản gia.
" Cám ơn bà, được rồi bà màu đi nghỉ ngơi đi".
Bà quản gia cúi chào rồi đi vào phòng.
Gia Kì đứng lên định bước lên phòng, bỗng nhiên một bóng người xuất hiện, là Vụ Quân người anh ta nồng nặc mùi rượu, nhưng bước đi vẫn vững chắc chắc, lý trí cũng tỉnh táo chắc không say cho lắm.
Gia Kì thấy Vu Quân vẫn đứng đó nhìn cô, Gia Kì khó hiểu bước về phía hắn
nói.
"Anh sao vậy ? , sao người toàn mùi rượu thế ?"
Vụ Quân đến gần sát Gia Kì gục đầu xuống vai cô đưa tay ôm lấy vòng eo thon thả của cô áp sát cơ thể cô vào cơ thể hắn, cô có thể cảm nhận được hơi thở nóng ấm của hắn.
Gia Kì lúc đầu hơi bất ngờ, nhưng sao đó đưa tay ôm lại vuốt ve lưng hắn nói.
" Anh bị làm sao vậy kể em nghe được không ?"
Vụ Quân đứng thẳng người dậy đặt lên môi cô một nụ hôn nhẹ nhàng rồi nói.
" không có gì chỉ là nhớ em mà thôi"
Chắc chắn trong lòng hắn đang chứ nhiều tâm sự, rối bời khi Lệ Mỹ quay về.
Gia Kì sờ lên má Vu Quân đầy sự ân cần nói.
"Anh đã ăn gì chưa?"
Vu Quân đưa tay lên nắm lấy tay cô hôn lên mu bàn rồi nói.
" Bây giờ anh chỉ muốn ăn em".
Gia Kì nghe Vu Quân nói mặt đỏ lại, cô hiểu những lời anh ta nói có ngụ ý gì nhưng giả vờ ngây ngốc nói.
"Em làm sao mà ăn được anh khéo đùa thật đó"
Rồi cô vội quay người chạy lên phòng, đi được vài bước cô đã bị anh ta tóm lấy eo bế thốc cô lên. Gia Kì giật mình ôm lấy cổ Vụ Quân nói.
" Anh định làm gì vậy ?"
Vụ Quân đưa môi hôn vào môi cô một cách dịu dàng nói.
" Hôm nay em sẽ là bữa tối của anh, bế lên để dùng bữa chứ làm gì".
Gia Kì bị hắn bị lên phòng mặt đỏ bừng miệng nhỏ lí nhí nói.
" Mau thả em xuống đi xấu hổ quá"
Vụ Quân nhếch mép cười.
"Đây là nhà của anh không có gì phải xấu hổ cả".
Đêm đó hai người quấn lấy nhau không rời, hắn vô cùng dịu dàng nâng niu cô, khiến cho Gia Kì cảm nhận từng đợt khoái cảm mà hắn mang lại, họ như hoà làm một.
Sáng hôm sau, Vu Quân vẫn quấn lấy Gia Kì không chịu buông, cô bắt đầu nhút nhít quay người lại đối diện với hắn đưa tay lên nghịch những sợi tóc đen mượt của hắn sờ lên sống mũi cao vuốt của hắn.
Vụ Quân từ từ mở mắt gương mặt ngáy ngủ nhưng vẫn không vơi đi sự đẹp trai của hắn, đưa môi hôn vào trán Gia Kì nói.
" Chào buổi sáng vợ yêu ".
Gia Kì nghe những lời sến sẩm đó nổi da gà từng cơn, một con người lạnh lùng như hắn cũng nói được những lời này khiến cho cô không khỏi bất ngờ.
" Hôm nay anh không đến công ty à?"
Vụ Quân cười cười ôm cô vào lòng nói
" không anh muốn ở nhà ôm em cả ngày ".
Gia Kì xô hẳn ra nói.
" Nhưng em không muốn ôm anh cả ngày đầu, đêm qua đã quá đủ rồi".
Cô làm khòm ngồi dậy lại bị Vu Quân cười gian tà kéo cô xuống tiếp tục nằm vào lòng hắn rồi trầm giọng nói.
" Đừng rời xa
Đây không phải là sự thương hại, mà là tình cảm thật lòng cô dành cho hắn, cô gái bé nhỏ đã phải lòng một người đàn ông đã chịu nhiều tổn thương, khiến cho cô càng yêu hắn nhiều hơn.
Sao một hồi dây dưa trên giường vụ Quân của đã chịu buông tha cho Gia Kì để đi đến công ty.
Gia Kì được bà quản gia nói lại là mẹ chồng cô gọi cô về nhà chính có chuyện cần nói, Gia Kì dùng bữa xong lên phòng thay đồ rồi ra xe đi đến nhà chính.
Ngồi xe khoảng 15 phút đã đến nhà chính cô bước xuống đi vào trong, một người hầu bước lại cúi đầu nói với cô.
" Dạ chào thiếu phu nhân, phu nhân đang ở ngoài vườn mời cô ra đó ạ".
Nói rồi cô người hầu dẫn đường cho Gia Kì, ra đến sân vườn thấy bà Hạnh Nghi ngồi uống trà với thần thái sang trọng, Gia Kì bước đến chào hỏi bà.
" Con chào mẹ".
Bà Hạnh Nghi thấy cô liền vui vẻ cười.
" Con ngồi đi"
Gia Kì ngồi xuống ghế, rồi bà bắt đầu hỏi
"Con cũng đã biết Lệ Mỹ đã quay về rồi chứ ?"
Gia Kì gật đầu.
Rồi bà Hạnh Nghi tiếp tục nói.
" Mẹ không muốn Vu Quân dính líu đến cô ta nữa, nó là con trai của mẹ, nên mẹ rất hiểu tính cách của nó,chắc chắn nó vẫn còn vương vấn cô ta, mẹ mong con có thể hiểu và dùng thời gian để xoa dịu kí ức đáng quên đó của nó, bằng tình yêu và sự chân thành của con".
Bà thở dài một cái rồi nói tiếp.
"Ta biết ta rất ích kỉ khi ra điều kiện này với con, sau này con làm mẹ rồi thì sẽ hiểu nổi lòng của ta, ta không muốn nó rơi vào vũng bùn đó một lần nữa, con có thể giúp ta được chứ ".
Gia Kì gật đầu lễ phép nói.
"Dạ con sẽ cố hết sức vì con đã là vợ của anh ấy mẹ cứ yên tâm".
Nghe cô nói như vậy bà Hạnh Nghi rất vui cười tươi tỏ vẻ hài lòng nói.
"Vậy thì quá tốt rồi, ta cám ơn con"
Rồi bà chợt nhớ ra chuyện gì đó tiếp tục nói.
"còn về con bé Thiên Ngọc nó còn nhỏ chưa biết phải trái, ta nghe nói nó có nói những điều khó nghe với con, mong con đừng để bụng, vì được cưng chiều quá nên nó mới như vậy, chúng ta sẽ dạy dỗ lại nó con cứ yên tâm".
Cuộc nói chuyện của họ dần dần dễ chịu hơn sau khi mọi vấn đề được nói ra.
ở một khía cạnh khác Vu Quân đang làm việc ở công ty, hắn đang cúi đầu xem tài liệu rất chăm chú, bỗng một người phụ nữ ngang nhiên mở cửa phòng làm việc của hắn ra không gõ cửa bước vào, trước giờ nhân viên chưa ai dám làm như vậy với hắn, Vu Quân đưa đôi mắt lạnh lùng nhìn lên, đó là Lệ Mỹ hôm nay cô ấy mặc một chiếc đầm nhẹ nhàng như một nàng thơ nhìn vô cùng diệu dàng xinh đẹp, cô ấy mỉm cười tươi tắn tiến về phía bàn làm việc của Vụ Quân, hắn ta lạnh lùng hỏi.
" Cô đến đây để làm gì ?"
Lệ Mỹ tiến đến gần sát đưa tay xoa xoa bờ vai của hắn nói.
" Em đến đây để thăm anh, trong mấy năm qua em không ngừng nhớ đến anh, anh có biết không hả".
Vụ Quân đứng lên tiến về phía cửa kính quay người về phía cô ta nói
" Nếu như nhớ tôi tại sao cô lại bỏ đi ?".
Lệ Mỹ bước đến ôm hắn từ phía sau nước mắt lưng tròng nói.
" Em biết em đã sai, nhưng em làm vậy chỉ vì yêu anh mà thôi, xin anh hãy để em quay về bên cạnh anh ".
Vụ Quân dứt khoát đẩy tay cô ta ra nói.
" Bây giờ tôi đã có vợ rồi, mong cô hãy giữ tự trọng".
Nghe Vu Quân nói những lời cay đắng đó, Lệ Mỹ đã đầm đìa nước mắt nói.
"Em không tin là anh yêu cô ta, anh lấy cô ta chỉ để che lấp nỗi đau khi em rời đi mà thôi".
Vụ Quân lạnh lùng dứt khoát nói.
" Cô đừng nghĩ mình quan trọng đến vậy ".
Hắn lớn tiếng gọi Phi Ưng.
L.
"Phi Ưng tiền khách giúp tôi".
Lệ Mỹ khóc nức nở nói.
" Em sẽ không bỏ cuộc đầu, em tin chắc anh vẫn còn yêu em".
Rồi cô quay mặt bỏ đi, ra khỏi công ty Lệ Mỹ liền lau đi những giọt nước mắt giả tạo của mình bước đi đầy hiên ngang.
Vụ Quân ngồi trong phòng làm việc bắt đầu chìm vào dòng suy nghĩ, bây giờ hắn không còn như trước, nhưng trong sâu tận đáy lòng hắn vẫn còn tồn tại
một chút gì đó đối với Lệ Mỹ.
sao khi từ nhà chính trở về Gia Kì không ngừng suy nghĩ, tuy đã mạnh miệng hứa với mẹ chồng cô như vậy, nhưng hiện tại cô không biết phải làm như thế nào, mọi chuyện xảy đến quá nhanh, trong chuyện tình cảm không thể ép buộc cảm xúc của ai.
Tình yêu chỉ mới nhen nhóm của cô có thể thay đổi được mọi chuyện.
Về phần Vu Quân tâm trạng của hắn vẫn chưa bình ổn, bỗng tiếng chuông điện thoại vang lên, hắn nhìn dòng chữ hiện lên trên màng hình, gương mặt chán nản bắt máy.
" Có chuyện gì ?"
Thiên Ngọc ở đầu giây bên kia vội vàng nói.
" Anh Hai sao anh lại đối xử như vậy với chị Lệ Mỹ, thật đúng là tồi tệ mà được rồi bây giờ em sẽ nói hết mọi chuyện không giấu giếm gì nữa hết, chị Lệ Mỹ bỏ đi là do bị mẹ anh ép buộc đó".
Vu Quân đơ người lại nhưng vẫn nghe Thiên Ngọc nói tiếp.
" Mẹ anh đã đến gặp chị ấy đe doạ bảo chị ấy hãy rời xa anh, không muốn anh và chị ấy ở bên cạnh nhau, lúc em gặp chị ấy ở canada chị ấy đã khóc rất nhiều và kể cho em nghe mọi chuyện và còn nói với em là đừng nói mọi chuyện cho anh biết, sợ anh và mẹ anh sẽ cãi nhau mất đi tình cảm gia đình, chị ấy thật sự rất đáng thương, anh hãy suy nghĩ lại đi ".
Vu Quân hít một hơi rồi lạnh lùng nói.
" Đó có phải là sự thật không ?".
Thiên Ngọc bên kia chắc nịch khẳng định.
"Em là em gái của anh không lẽ lại nói dối anh trai của mình".
Vụ Quân lúc này sự tức giận đã lên tới đỉnh điểm, hắn không ngờ mẹ mình lại đối xử với mình như vậy, trước giờ luôn muốn chia rẽ tình cảm của hắn và Lệ Mỹ.
Vụ Quân cúp máy không nói thêm lời nào, đứng dậy đi xuống hầm giữ xe, lái xe lao như tên bay đến nhà chính để hỏi bà Hạnh Nghi cho ra lẽ, hắn tăng tốc điên cuồng lái xe đến đó.
Đến nơi Vu Quân gương mặt tối sầm lại, đi thật nhanh vào nhà, bà Hạnh Nghi đang ngồi đọc tạp chí, thấy Vu Quân đến liền vui vẻ tươi cười, hắn tức giận đến trước mặt bà Hạnh Nghi nói.
" Có phải năm xưa chính mẹ là người đã ép buộc Lệ Mỹ rời xa con không ?"
Bà Hạnh Nghi mặt bắt đầu cứng đờ ấp úng nói.
" Sao....con lại hỏi ta chuyện đó"
Vu Quân như bị một con quỷ dữ nhập vào người hắn điên cuồng quát lớn.
" Có phải là sự thật hay không?"
2
Bà Hạnh Nghi thấy hắn không còn khống chế được lời nói của mình bắt đầu thấy sợ hãi nói.
" Chính mẹ là người làm, nhưng cũng chỉ vì muốn tốt cho con thôi, cô ta thật sự không đơn giản như con nghĩ đâu tin mẹ đi ".
Hắn điên cuồng thịnh nộ.
" Mẹ bảo con tin mẹ, nhưng mẹ không bao giờ tạo cho con lòng tin, gian dối con suốt mấy năm qua".
Bà Hạnh Nghi thấy mọi chuyện ngày càng nghiêm trọng với giải thích.
" Con hãy nghe mẹ nói đã ".
Hắn cắt ngang lời bà Hạnh Nghi.
"Từ nay trở đi con sẽ không bước chân vào ngôi nhà này nữa bước ".
Rồi hắn quay người bước ra ngoài ngọn lửa trên người bùng cháy dữ dội.
Vì đến nhà hắn tức giận quát mắng những người hầu.
" Các người đều là lũ vô dụng, cút hết đi".
Rồi đập phá đồ đạc khắp nơi, Gia Kì nghe tiếng động lớn của sự đổ vỡ, cô giật mình vội chạy xuống nhà, mọi thứ trước mắt khiến người khác khiếp sợ những món đồ đạc bị hắn ném xuống sàn vỡ tan
Gia Kì bị hắn không thèm đoái hoài đến trong lòng có chút khó chịu, cô vội lên phòng làm việc của hắn để hỏi cho ra lẽ.
Lên đến phòng Gia Kì xô cửa đi vào trong, căn phòng vô cùng lộn xộn, giấy tờ trên bàn đều bị hắn hất tung xuống sàn nhà, Vu Quân đứng ngoài bang công cầm một điếu thuốc khói trắng bay nghi ngút đứng quay lưng về phía Gia Kì giọng hắn lạnh lại nói.
"Em ra ngoài đi anh muốn ở một mình".
Gia Kì dường như không nghe lời hắn cô càng bước vào trong, hắn tức giận quát lớn.
" Đi Ra Ngoài Mau "
Gia Kì hơi khó chịu khi bị hắn quát mắng một cách vô cớ như vậy nhưng hắn đang rất tức giận cô cũng không muốn nhiều lời nên cô đành quay người rời đi, vô tình chân cô đạp trúng mảnh vỡ từ ly rượu thủy tinh mà hắn hất tung làm vỡ lúc này, máu bắt đầu tuôn ra cô đau đớn kêu lên.
"A......"
Vụ Quân bất giác quay lại hắn thấy chân Gia Kì không ngừng chảy máu hắn lo lắng chạy đến xem cô thế nào, Gia Kì bị mảnh vỡ đó đâm khá sâu máu đã chảy ra rất nhiều, Vu Quân bước đến bên hỏi.
"Em có sao không ?".
Gia Kì giận dỗi nước mắt lưng tròng vì bị hắn quát lúc này nói.
" Không cần anh quan tâm".
Rồi cô bước đi, nhưng vì chân bị đau nên cô không giữ được thăng bằng ngã nhàu xuống, Vu Quân nhanh tay đỡ lấy cô bế cô lên, Gia Kì vùng vẫy khỏi vòng tay hắn nói với giọng giận dỗi.
" Mau buông em ra, em tự đi được ".
Vu Quân mệt mỏi hít một hơi rồi nói.
(D)
"Được rồi anh xin lỗi vì đã quát em, để anh bế về phòng xử lý viết thương máu đã chảy rất nhiều rồi này ".
Gia Kì không nói gì, để hắn bế về phòng Vu Quân đặt cô ngồi xuống giường cẩn thận, rồi đến bên hộc tủ lấy ra hộp sơ cứu để băng bó cho cô, suốt khoảng thời gian hắn tập trung băng bó cho Gia Kì cả hai điều im lặng bầu không khí lạnh lẽo bao trùm, cô đã bắt đầu cảm nhận được đều gì đó trong Vụ Quân đã bắt đầu thay đổi Gia Kì lên tiếng để phá vỡ bầu không khí nghẹt thở này.
" Có chuyện gì mà làm anh tức giận đến như vậy ?".
Vu Quân băng bó vết thương cho cô xong không trả lời câu hỏi của cô mà chuyển sang chủ đề khác.
"Được rồi em mau ngủ sớm đi không có chuyện gì đâu".
Rồi hắn đem cất hộp sơ cứu quay người đi ra ngoài, để lại một mình Gia KÌ trong căn phòng tối, cô bắt đầu cảm thấy hoài nghi về tình yêu của hắn, có phải có chỉ là người thay thế.
Đêm hôm qua Gia Kì đã mất ngủ trầm trọng vì suy nghĩ quá nhiều khiến cô không tài nào chợp mắt được, đến gần sáng cô mới ngủ được một chút.
Về phía Vu Quân cả đêm hôm qua hắn không về nhà không biết hắn đã đi đầu gặp gỡ ai, cả Gia Kì cũng chẳng biết, đến sáng Gia Kì thức dậy xuống lầu nghe bà quản gia nói là hắn đã đến quán bar uống rượu suốt đêm đến khi say không còn đứng vững nữa nhân viên đã gọi cho Phi Ưng đến đưa hắn về, nhưng lúc sáng vừa thức dậy Vu Quân đã đến công ty.
Gia Kì cảm thấy buồn chán trước mọi chuyện diễn ra trước mắt từ trước đến giờ cô chưa thật sự hiểu Vu Quân bây giờ cũng vậy, hắn có quá nhiều bí mật khiến cô không thể nào chạm đến được.
Gia Kì đang ngồi trên bàn dùng bữa sáng, bỗng nghe tiếng cười nói vui vẻ của hai người phụ nữ, Thiên Ngọc và Lệ Mỹ bước vào nhà còn có hai vệ sĩ đi theo xách theo rất nhiều hành lý.
Gia Kì cảm thấy có chuyện gì đó không ổn sấp xảy đến với cô, cô vội đứng dậy đi ra ngoài sảnh xem có chuyện gì.
Thiên Ngọc vừa thấy Gia Kì liền vênh váo nói.
" Từ nay chị Lệ Mỹ sẽ chuyển về đây sống với anh hai, cô biết điều thì nên ly hôn với anh hai tôi rồi rời khỏi căn nhà này đi, cô nên biết ai mới là chủ nhân của căn nhà này".
Lệ Mỹ nghệ Thiên Ngọc nói xong gương mặt liền diễn nét khó xử giọng dịu dàng nói tiếp câu.
"Thiên Ngọc à đừng nói chuyện như vậy không nên đâu"
Thiên Ngọc nghe Lệ Mỹ nói, càng hống hách hơn nói.
" Em phải nói để cô ta biết mình ở vị trí nào, cô ta cũng chỉ vì tiền của anh hai mới kết hôn với anh hai thôi, chị cũng hiểu ý em mà ".
Gia Kì đứng im lặng nhịn nhục từ nảy đến giờ bắt đầu lạnh giọng nói.
"Trước giờ tôi luôn nhịn bởi vì tôi nghĩ cô là em gái của Vu Quân nhưng càng nhịn thì cô càng quá đáng, sẵn tiện hôm nay tôi sẽ dạy cho cô biết thế nào là phép tắc trên dưới".
Gia Kì hít một hơi nói tiếp
"cô đừng vội phán xét người khác như vậy, chắc gì bản thân cô trong sạch
mà lại đi nói xấu người khác, nhìn cô cũng có học thức sao mở lời ra lúc nào cũng chửi mắng người khác một cách vô văn hóa như vậy ".
Thiên Ngọc bị Gia Kì nói đến cứng miệng tức giận la lên.
"Đừng hòng tôi gọi cô là chị dâu, đồ rác rưởi, chắc cô đã dùng những thủ đoạn đê hèn để được bước chân vào nhà họ Bạch, anh hai tôi bị mờ mắt mới lấy cô".
Gia Kì lúc này cơn giận cũng đã lên tới đỉnh điểm khi nghe những lời chửi rủa của Thiên Ngọc cô thật sự không thể nào chịu nổi m, bắt đầu phản công lại.
Lệ Mỹ thấy hai người họ sấp xảy ra trận cãi vã lớn vội vàng ngàn lời.
"Xin cô Gia Kì thứ lỗi cho, con bé còn nhỏ không khống chế được lời nói của mình mong cô thứ lỗi cho"
Thiên Ngọc đứng kế bên nghe Lệ Mỹ nói khó chịu phản bát
" Chị à loại người này chúng ta không nên xin lỗi ".
Lệ Mỹ chậc lưỡi một cái nói với Thiên Ngọc.
"Em mà còn như vậy chị sẽ giận luôn đó".
Thiên Ngọc nghe xong liền ủ rũ im bặt.
Rồi Lệ Mỹ quay sang nhìn Gia Kì nói.
" Rất vui được gặp cô, tôi xin tự giới thiệu tôi là Lệ Mỹ tôi sẽ ở lại đây một thời gian, có gì không vừa ý mong cô bỏ qua cho".
Gia Kì đơ người khi nghe Lệ Mỹ nói, tại sao lại gặp phải tình cảnh ngang trái như thế này, người yêu cũ của chồng mình lại đến sống chung với cô chẳng khác nào chuyện tình tay ba.
Gia Kì lúc này mới lên tiếng hỏi.
" Cô đã hỏi ý Vụ Quân chưa mà đến đây ?"
Thiên Ngọc vội xen lời.
" Không có sự cho phép của anh hai mà chúng tôi giám đến đây à".
Thiên Ngọc quay sang nắm lấy cánh tay Lệ Mỹ rồi nói.
" Mình đi thôi chị hạng người này chúng ta không nên nói nhiều ".
Rồi Thiên Ngọc Kéo tay Lệ Mỹ đi lên phòng không quên quay sang quát đám người hầu.
" Các người nhìn cái gì, còn không mau lên dọn phòng cho cô Lệ Mỹ".
Gia Kì đứng giữ sảnh nhà gương mặt đầy sự hoang mang, mọi chuyện cứ xảy đến dồn dập khiến cho cô cảm thấy mệt mỏi không nên làm gì nữa.
Bỗng tiếng chuông điện thoại của cô vang lên làm cho Gia Kì quay về thực tại, một người hầu vội mang điện thoại đến cho cô, Gia Kì màng hình dòng chữ hiện lên người gọi là Vu Quân.
Gia Kì chần chừ một hồi lâu mới bắt máy cô hi vọng mọi chuyện không như Lệ Mỹ nói.
"Alo ".
Đầu giây bên kia chỉ nghe được tiếng thở mệt mỏi, rồi một giọng nói trầm ấm vang lên.
"Em đã gặp Lệ Mỹ rồi chứ ?".
Gia Kì cũng nhẹ giọng đáp.
" Gặp rồi, là anh đồng ý cho cô ấy đến đây hả ?"
Vu Quân hít một hơi rồi nói.
" Đúng là anh đã đồng ý nhưng anh có lý do để làm như vậy mong em hiểu ".
Gia Kì cảm thấy trong lòng vô cùng bối rối cô không biết nên đối diện với hoàn cảnh này như thế nào, nhưng con tim và lý trí không cho phép cô yếu đuối.
"Được rồi anh không cần giải thích nhiều đâu, miễn là anh cảm thấy vui vẻ là được, và hãy cho em một lý do chính đáng để sau này em không cảm thấy phiền lòng về mọi việc ".
Sao khi nghe tin Lệ Mỹ chuyển đến sống chung với Vụ Quân, bà Hạnh Nghi vô cùng tức giận, tức tốc kêu tài xế lái xe chạy đến đó.
Đến nơi bà vội vàng đi vào nhà thấy Lệ Mỹ và Thiên Ngọc đang cười nói với nhau rôm rả, bà tức giận bước đi thật nhanh vào trong nhà đến trước mặt Lệ Mỹ tát cho cô một cái thật mạnh khiến cô ngã nhào xuống sàn, Thiên Ngọc hoảng sợ đỡ lấy Lệ Mỹ, bà Hạnh Nghi bắt đầu buông lời cay độc.
"Ả hồ ly tinh, không biết xấu hổ còn quay về đây làm gì".
Thiên Ngọc vội vàng ngăn bà Hạnh Nghi lại nói
" Má hai bình tĩnh lại đi mọi chuyện không như má hai nghĩ đâu ".
Bà Hạnh Nghi tức giận nhìn sang Thiên Ngọc.
" Con đó không biết tốt xấu gì, mà lại bênh vực cô ta, tại chúng ta cưng chiều con quá nên sinh hư đúng không, lát nữa về ta sẽ kêu ba con dạy dỗ lại con
Thiên Ngọc bị bà hù doạ đến mức sắp khóc ấp úng nói.
" Má hai con xin lỗi, xin đừng nói với ba con"
Dường như cô rất sợ gia pháp của ba mình nên hết mực năn nỉ bà Hạnh Nghi.
Bà Hạnh Nghi hừ một cái với Thiên Ngọc rồi quay sang trừng mắt với Lệ Mỹ, cô ta nước mắt đã đẫm lệ gương mặt bị sương lên do cái tát của bà Hạnh Nghi.
Gia Kì từ trên lầu chứng kiến mọi chuyện vội chạy xuống ngăn cảng mẹ chồng lại.
" Mẹ à có chuyện gì xin hãy bình tĩnh dù gì cô ấy cũng là khách của Vụ Quân"
Bà Hạnh Nghi lúc này mới xìu xuống một chút bà quay sang nói với Gia Kì.
" Hạng người như cô ta không bao giờ xứng đáng bước vào căn nhà này ".
Gia Kì đến bên mẹ chồng vuốt lửa giận trong người bà xuống.
"Được rồi con hiểu mà mẹ xin mẹ hãy bình tĩnh, chúng ta làm như vậy Vu Quân sẽ không vui đâu".
Bà Hạnh Nghi vẫn chưa nguôi ngoai cơn giận nhưng Vu Quân đã rất giận khi biết chính bà là người gián tiếp đuổi cô ta đi 5 năm trước nếu bây giờ còn làm ầm ĩ lên chắc chắn Vu Quân sẽ không bỏ qua cho bà lần nữa.
Bà nhìn sang Gia Kì đổi giọng nhẹ nhàng nói
" Chiều nay hãy đến nhà chính ta có chuyện muốn nói với con".
Gia Kì gật đầu đáp.
" Vâng thưa mẹ".
Rồi bà quay sang trừng mắt nhìn Lệ Mỹ kiểu răng đe, lôi Thiên Ngọc về chung trên đường đi bà không ngừng giáo huấn Thiên Ngọc.
"Từ nay về sau ta cấm con giao du với hạng người đó"
Thiên Ngọc chỉ biết vâng dạ cho qua chuyện.
Gia Kì đi đến nhẹ giọng hỏi Lệ Mỹ.
" Cô ổn chứ tôi sẽ kêu người đưa thuốc cho cô xoa vào để bớt sưng ".
Lệ Mỹ nhìn Gia Kì bằng ánh mắt căm ghét gằn giọng nói.
" Đừng có ở đó dở thói mèo khóc chuột, chứ không phải chính cô là người đã gọi bà ấy đến để sỉ nhục tôi hay sao".
Gia Kì nghe Lệ Mỹ nói có phần hơi bất ngờ, tính cách của cô ấy thay đổi đến chóng mặt lúc sáng còn rất dịu dàng bây giờ đã trở thành một con người khác.
Gia Kì lên tiếng.
" Tôi không có ý đó, tôi cũng không có gọi mẹ đến, cô đừng có hiểu lầm".
Lệ Mỹ tức giận nói lớn.
" Không phải cô thì là ai chứ, đồ đàn bà thâm độc, cô nghĩ Vụ Quân sẽ toàn tâm toàn ý ở bên cô khi tôi đã quay về rồi sao ".
Lệ Mỹ nhếch miệng cười đắc ý nói tiếp.
"Tôi đã ở bên anh ấy 5 năm rồi, một cô vợ hờ như cô chẳng có gì to tát cả, cô nghĩ Vu Quân yêu cô sao không hề có chuyện đó anh ấy chỉ muốn quên đi tôi nên mới lấy cô làm bức bình phong thôi cô gái ngây thơ à"
Cô ta cười đầy nguy hiểm nói tiếp.
"Tôi sẽ cho cô rời khỏi căn nhà này sớm thôi cứ yên tâm đi".
Gia Kì bị những lời đe doạ của Lệ Mỹ làm cho khó chịu trái tim cô đã bắt đầu nghẹn lại những lời nói đó thật sự quá nặng nề như sắp đè nát trái tim cô.
Gia Kì lấy lại lý trí phản bát
" Tùy cô tôi sẽ ra đi nếu thật sự Vụ Quân muốn ở bên cô ".
Gia Kì không muốn đôi co thêm nữa nên quay người đi lên phòng.
Gia Kì tiếp tục nói.
"Tôi đã nghe mẹ anh kể về cô gái đó, tôi biết anh và cô ấy rất yêu nhau, nhưng trong tình yêu chúng ta nên học cách buông bỏ, để hai người có thể giải thoát cho nhau, dù biết bản thân sẽ rất đau đớn chịu nhiều tổn thương nhưng anh hãy học cách chấp nhận và đương đầu với nó".
Gia Kì hít một hơi thật sâu rồi nói tiếp.
" Tôi biết mình không có tư cách để khuyên nhủ hay xen vào chuyện riêng của anh, bởi vì tôi chỉ là cô vợ hờ không hơn không kém, nhưng nhìn thấy anh như vậy tôi thật sự thấy rất lo lắng đừng tự hành hạ bản thân mình nữa hút thuốc rất có hại cho sức khỏe".
Nó rồi cô mỉm cười nhẹ rồi quay đi ra ngoài.
Nó rồi cô mỉm cười nhẹ rồi quay đi ra ngoài,
Vụ Quân đưa tay kéo cô lại ngồi lên đùi mình, Gia Kì lúc đầu hơi bất ngờ, cô cứ ngỡ những lời cô nói không hề có giá trị với hắn ta.
Rồi Vụ Quân vùi đầu vào cổ cô hít một hơi thật sâu mùi hương thơm tho trên cơ thể Gia Kì giọng trầm ấm nói.
" Nếu sau này em cũng bỏ tôi đi thì sao ?"
Gia Kì nhìn vào đôi mắt chứ đựng sự đau buồn của hắn nói.
"Vậy nếu sao này cô gái đó quay về với anh thì sao ?"
Vụ Quân ôm cô tự vào lòng mình nói.
" Đã rất nhiều năm rồi tôi không còn nhớ nổi gương mặt cô ấy như thế nào nữa, nó chỉ còn là quá khứ, hiện tại em đã là vợ của tôi, tôi sẽ không để tâm đến một ai khác, tôi sẽ giành tình yêu và những thứ tốt đẹp nhất cho em".
Gia Kì nghe hắn nói cũng mát lòng phần nào miệng liền chọc ghẹo.
" Hiện tại là em vậy trước đó là bao nhiêu người hả ?".
Vụ Quân bật cười.
"Em ghen à".
Gia Kì bĩu môi giận dỗi nói.
" Nếu anh khai thật thì sẽ được sự khoan hồng của em"
" Nhiều quá anh không đếm xuể".
Hắn cười gian tà
Gia Kì giận dỗi vùng vẫy khỏi vòng tay hắn.
" Không đếm xuể thì không được lại gần em trong một tháng"
Vụ Quân đưa tay véo lấy đôi má của cô đầy cưng chiều.
Căn phòng bây giờ đã không còn u ám nữa thay vào đó là tiếng cười của Gia Kì khi bị hắn chọc ghẹo.
Cô đưa tay ôm lấy cổ hắn tựa đầu vào vai Vu Quân nói.
" Nếu sau này anh quyết định như thế nào em cũng sẽ tôn trọng anh, dù cho anh có muốn buông tay em đi nữa em cũng sẽ chấp nhận ".
Vu Quân nghe những lời cô nói bỗng chao mày lại.
" Ý em là sao ?, chưa gì em đã có ý định rời xa anh rồi sao"
Gia Kì ngồi bật dậy vội giải thích.
" Không phải như vậy, ý của em là.......um um".
Những lời chưa kịp nói ra đã bị hắn dùng nụ hôn chặn lại Gia Kì không kịp phản ứng đã bị Vu Quân hôn đến mê muội, hai đôi môi chạm vào nhau như đã cởi bỏ mọi khoảng cách dần thấu hiểu nhau lắng nghe trái tim của nhau.
Hắn chà sát môi mình vào vào môi Gia Kì rồi xâm nhập vào khoang miệng rồi quấn lấy đầu lưỡi cô, Gia Kì bị hôn đến mức không còn chút sức lực nào đưa tay ôm lấy cổ hắn, bàn tay không an phận của Vụ Quân bắt đầu sờ soạng khắp cơ thể cô, luồng một tay vào váy ngủ của bóp lấy đôi gò bồng căng tròn khiến Gia Kì rên lên một tiếng, hắn trượt xuống liếm lắp cổ trắng ngần của cô, Gia Kì đã bị Vu Quân làm cho lơ lửng, cô xấu hổ nói lí nhí vào tại hắn.
" Về phòng ngủ, rồi làm có được không ?"
Vụ Quân dường như không muốn làm theo lời cô hắn tiếp tục áp sát cơ thể cô vào cơ thể hắn ra sức **** *** nụ hoa của Gia Kì, cô bị hắn mơn trớn đến mức cơ thể căng cứng miệng nhỏ không ngừng nói.
" Đừng mà ..."
Vụ Quân đưa tay hất những thứ trên bàn làm việc xuống đất, rồi đặt Gia Kì ngồi lên đó nhưng đôi môi của hắn không ngừng chiếm lấy môi cô hôn sâu , đồ ngủ của Gia Kì đã bị Vu Quân lột sạch cơ thể trần trụi căn bóng mềm mại lộ ra trước mặt hắn, Vụ Quân điên cuồng cúi đầu xuống cắn mút đôi gò bồng mềm mại, Gia Kì không ngừng rên rỉ đưa tay luồn qua những sợi tóc đen mượt của hắn.
Vụ Quân như phát điện trước cơ thể mềm mại của cô, hắn đưa tay cởi cúc áo của mình ra lộ ra cơ bắp rắn chắc, Gia Kì đưa tay sờ lên cơ thể hoàn mĩ đó, khiến hắn rên lên một tiếng rồi tiếp tục chiếm lấy đôi môi đỏ mọng của cô, nơi đó của cả hai người đã ẩm ướt khó chịu, Vụ Quân đã cởi luôn chiếc quần cuối cùng ra đưa vật đó xâm nhập vào cơ thể Gia Kì.
Từng đợi nhấp nhô nhịp nhàng, khiến cho Gia Kì rên rỉ không ngừng, hắn đưa miệng cắn nhẹ vào vành tai cô giọng khàn đục đầy dục vọng nói
" Gọi anh là Quân "
Gia Kì thở dốc miệng phát ra âm thanh quyến rũ
"Quân......um um"
Vu Quân không kiềm chế được trước tiểu yêu tinh quyến rũ này càng ra sức xâm nhập, Gia Kì bị hắn thúc vào sâu tận sâu bên trong, như lên tận chín tần
mây, hắn quá mạnh mẽ hết lần này đến lần khác khiến cho cô ngất đi vì mệt
mỏi.
Vụ Quân bế Gia kì về phòng lấy khăn lau người mặc đồ lại, ôm cô vào lòng để ngủ, người con gái nằm trong lòng khiến cho hắn cảm thấy bình yên, một phiền muộn đều tan biến.
sáng thức bên dưới nhà đã rộn ràng tiếng nói, Vu Quân và Gia Kì bước xuống đã thấy Thiên Ngọc cười nói vui vẻ với một ai đó ở trong khuôn bếp.
Cô ta nhìn thấy Vu Quân liền mừng rỡ vẫy tay gọi.
" Anh Hai xuống dùng bữa sáng đi, em có một bất ngờ cho anh đây ".
Vu Quân và Gia Kì bước xuống bật thang tiến về phía bàn ăn, hai người đang bước đi bỗng nhiên, Vu Quân đứng khựng lại gương mặt đăm chiêu nhìn về phía khuôn bếp.
Là một người phụ nữ dịu dàng xinh đẹp đang đứng đó, tóc cô buông xoã dài,
mặc trên người một chiếc đần hoa trong vô cùng nữ tính thùy mị, gương mặt rạng ngời ngũ quan sắc bén khiến người ta đắm chìm vào.
Thiên Ngọc chạy đến khoác lấy tay Vụ Quân nói.
" Em đã gặp chị Lệ Mỹ ở Canada, chị ấy đã kể cho em nghe mọi chuyện tại sao chị ấy rời đi, em nghĩ hai người nên hoà giải với nhau, dù gì chị ấy cũng đã quay trở về rồi".
Vụ Quân gương mặt tối sầm lại đôi mắt chỉ còn sự tức giận, hắn hất mạnh tay Thiên Ngọc ra giọng lạnh lùng nói.
"Đưa cô ta ra khỏi đây, nếu không từ nay về sao em đừng đến đây nữa".
Thiên Ngọc thấy Vu Quân nổi giận bắt đầu sợ hãi nói.
" Nhưng mà......
" Thiên Ngọc đủ rồi em".
Lệ Mỹ cắt ngang lời cô ta, rồi quay sang nhìn Vu Quân nói.
"Em biết anh rất giận khi em bỏ đi không một lý do, em thật sự rất xin lỗi, được rồi anh không muốn em ở đây em sẽ đi ".
Nói rồi cô ta quay người bước ra ngoài nước mắt đầm đìa.
Thiên Ngọc thấy Lệ Mỹ bỏ đi tức giận nhìn Gia Kì nói.
"Tất cả là đều tại cô, cô là người đã xen vô giữa anh hai và chị Lệ Mỹ, tôi sẽ không bao giờ chấp nhận cô đâu".
Gia Kì hơi bất ngờ khi bị cô ta nói như vậy, trên mặt cô đầy sự khó hiểu, tại sao họ lại yêu nhau sâu đậm rồi lại hận nhau đến đau lòng như thế, có phải thật cô là người đã xen vào hay chỉ là người thay thế nhất thời mà thôi.
Vụ Quân tức giận quát Thiên Ngọc.
"Em ăn nói với
Bữa sáng chưa kịp ăn đã gặp phải hoàn cảnh này thật khiến con người ta khó nuốt trôi.
Vu Quân quay sang nói với Gia Kì.
"Em cứ ăn sáng đi anh đến công ty đây, chuyện lúc nãy đừng bận tâm đến ".
Gia Kì gật đầu, rồi hắn quay người đi ra xe để đến công ty.
Bỏ lại mình cô trong căn nhà đầy trống rỗng, Gia Kì đã bắt đầu hoài nghi về vị trí của mình trong lòng Vu Quân.
Ăn sáng cô đến thăm ba mẹ rồi sang nhà Tiểu Minh chơi trên đường đi cô thập thò không biết có nên hỏi Phi Ưng để biết hơn về cô gái đó dù gì cô cũng đã là vợ của Vụ Quân cô nên biết mọi chuyện về hắn, rồi cô cũng quyết định hỏi.
" Này anh Phi Ưng tôi có thể hỏi anh một số vấn đề được không ?"
Phi Ưng nhìn vào gương chiếu hậu nói
"Vâng thiếu phu nhân cứ hỏi".
" Cô gái tên Lệ Mỹ và Vu Quân đã xảy ra chuyện gì đến nổi nghe nhắc đến tên cô ấy, Vu Quân lại nổi giận đùng đùng như vậy ?"
Phi Ưng ngập ngừng một lúc sao mới trả lời.
" Thiếu gia không cho ai trong chúng tôi nói về chuyện đó, nhưng cô là vợ ngài ấy nên tôi nghĩ cô cũng nên biết "
Phi Ưng bắt đầu kể
"Thiếu gia và cô Lệ Mỹ đã yêu nhau được 5 năm, ngoài cô ấy ra ngài ấy không có bất kỳ mối quan hệ lăng nhăng nào bên ngoài một lòng với cô ấy, hai người đã dự định đến kết hôn với nhau, trước ngày kết hôn một tuần cô ấy đã bỏ đi không một tung tích gì, thiếu gia cho người đều ra thì nghe nói cô ấy đã đi theo người đàn ông khác, ngài ấy như chìm sâu trong tuyệt vọng ngày đêm làm bạn với rượu và thuốc lá. Mẹ ngài ấy vô cùng đau xót tìm nhiều cô gái khác đến để mai mối nhưng càng làm ngài ấy nổi giận hơn. Tính từ ngày cô Lệ Mỹ bỏ đi đến nay đã được 5 năm, khoảng một thời gian rất lâu ngài ấy mới lấy lại tinh thần để tiếp tục công việc nhưng tính cách ngài ấy đã thay đổi hoàn toàn tàn bạo lạnh lùng quyết đoán, cho đến gặp gỡ và lấy cô làm vợ".
Sao khi nghe Phi Ưng nói mọi chuyện Gia Kì cảm thấy thương xót cho hắn, 5 năm chung thủy với một người, cũng là 5 năm đau khổ trong tình yêu.
Cô lên tiếng nói tiếp.
" Lúc sáng Lệ Mỹ có đến nhà nhưng đã bị Vu Quân nặng lời nên bỏ về"
Phi Ưng mặt mày đầy đăm chiêu nói
" Không biết cô ta về đây với mục đích gì nữa, lúc cô ấy và thiếu gia còn ở bên nhau, tôi luôn có cảm giác cô ấy không thật lòng với ngài ấy, thường có tin đồn cô ta hẹn hò với người đàn ông khác, nhưng vì yêu thương mù quáng nên thiếu gia đều cho qua tất cả, đến ngày cô ta bỏ đi cùng với người đàn ông đó, ngài ấy mới ngộ nhận ra thì mọi chuyện đã quá muộn".
Gia Kì thầm nghĩ trong đầu một người lạnh lùng sắc đá như anh lại là một kẻ si tình đến vậy, cô cũng hơi bất ngờ khi Phi Ưng lại kể hết mọi chuyện cho cô nghe như vậy.
Phi Ưng nhìn vào gương chiếu hậu tiếp tục nói
"Tôi mong là thiếu phu nhân không đối xử với ngài ấy như vậy ".
Gia Kì cười nhẹ nói.
"Được rồi tôi hứa với anh, sẽ đối xử tốt với anh ấy".
Ở một phía khác Lệ Mỹ đang ngồi bắt chéo chân gương mặt đầy tức giận nói chuyện với một người đàn ông,
Người đàn ông đó là Trần Đinh Tùng con trai của tập đoàn Trần Thị nổi tiếng, lớn mạnh cũng có sức ảnh hưởng trong thế giới ngầm, chỉ sao Bạch gia, hắn luôn có dã tâm nằm trùm toàn bộ thế giới ngầm lật đổ Bạch gia, âm mưu này đã được hắn vạch ra từ 5 năm trước, hắn luôn muốn đối đầu với Vu Quân để khẳng định vị thế của mình trên thương trường.
Lệ Mỹ là tình nhân của Đinh Tùng, 5 năm trước chính hắn đã đẩy cô đến với Vụ Quân nhằm lợi dụng tình cảm của Vụ Quân cho một phần kế hoạch của hắn ta, nhưng mọi chuyện không suông sẻ như hắn nghĩ khi Lệ Mỹ sắp bị bại lộ hắn đã nhanh chóng đưa cô sang nước ngoài, đợi mọi việc lắng xuống sẽ thực hiện kế hoạch tiếp theo.
Quay về thực tại câu chuyện của hai người Lệ Mỹ nói.
" Vụ Quân đã thẳng tay đuổi em ra khỏi nhà, đúng là xấu mặt anh nói xem chúng ta nên làm gì tiếp theo".
Đinh Tùng tiến về phía Lệ Mỹ đưa cho cô một ly rượu vang nói.
" Chẳng phải em nói hắn rất si tình hay sao, anh đã cho người điều tra hắn vẫn còn giữ mọi thứ về em, vậy chứ tỏ em vẫn còn hiện hữu trong lòng hắn, hãy từ từ tiếp cận hắn một lần nữa, anh nghĩ em dư thừa khả năng để làm việc đó "
Lệ Mỹ tức giận nhìn Đinh Tùng nói.
"Anh luôn đẩy em cho người đàn ông khác, đến khi nào mới cho em một danh phận chính thức để danh chính ngôn thuận ở bên anh đây, anh cũng biết là em yêu anh mà".
Đinh Tùng đưa tay véo lấy cằm Lệ Mỹ nói.
" Đây sẽ là phi vụ cuối cùng của em, mọi chuyện xong xuôi, anh sẽ đưa lễ vật đến cưới em".
Lệ Mỹ hất tay hắn ra nói
" Nói lời hãy giữ lấy lời em sẽ cố gắng hoàn thành nhiệm vụ thật tốt, để được bên anh".
Cô đưa môi hôn hắn một cái rồi, bước ra ngoài.
Đinh Tùng nhìn con chuột bạch bị tình yêu làm cho mù quáng luôn làm theo những lời hắn nói thật đáng thương, không hề hay biết hắn chỉ đang lợi dụng cô thôi. Tình yêu có thể khiến con người ta mù quáng đâm đầu vào con đường tội lỗi không thể nào dứt ra được.
Gia Ki đến thăm ba mẹ gần tối mới về, khi vào nhà cô nghe bà quản gia nói là Vụ Quân đã về nhà chính để mẹ hắn nói chuyện, Gia Kì đã biết được vấn đề tại sao mẹ chồng cô gọi Vu Quân về nhà chính, chắc chuyện Lệ Mỹ quay về đã truyền đến tai bà.
Gia Kì nhìn bà quản gia nói.
" Tôi có thể hỏi bà một số chuyện được không ?"
Bà quản gia cung kính trả lời.
" Được thưa thiếu phu nhân ".
Gia Kì và bà đi đến ghế sofa ngồi xuống, cô bắt đầu hỏi.
" Bà có thể cho tôi biết một chút về cô Thiên Ngọc được không ?"
Cô cần phải nắm bắt được tính cách của mọi người trong gia đình này để có thể đối phó trong mọi hoàn cảnh.
Bà quản gia bắt đầu trả lời :
"Thưa thiếu phu nhân, cô Thiên Ngọc là con gái của ông Bạch Vu Tiến, em của ông chủ Bạch Vu Cảnh, cô ấy cũng cùng họ với cậu Vu Quân và cậu Vu Hạo, năm nay cô ấy 21 tuổi bằng tuổi với thiếu phu nhân đây, vì là con gái độc nhất trong gia đình, nên được mọi người rất cưng chiều, cậu Vụ Hạo và cậu Vụ Quân em cô như em gái ruột, cô ấy gọi cậu Vụ Hạo là anh cả cậu Vụ Quân là anh hai ".
Gia Kì ngồi nghe bà quản gia nói xong cô tiếp tục hỏi.
" vậy có Thiên Ngọc và Lệ Mỹ có mối quan hệ như thế nào tôi thấy hai người họ hình như rất thân thiết với nhau thì phải ?"
D" Dạ đúng lúc trước cô Thiên Ngọc rất thích cô Lệ Mỹ, ngày trước cô Lệ Mỹ từng ở đây ngày nào cô Thiên Ngọc cũng đến rủ nhau đi mua sắm ăn uống họ rất thân thiết với nhau chắc do hợp nhau về tính cách và sở thích".
Gia Kì gật đầu khi đã hiểu ra mọi vấn đề của Thiên Ngọc cô nói với bà quản gia.
" Cám ơn bà, được rồi bà màu đi nghỉ ngơi đi".
Bà quản gia cúi chào rồi đi vào phòng.
Gia Kì đứng lên định bước lên phòng, bỗng nhiên một bóng người xuất hiện, là Vụ Quân người anh ta nồng nặc mùi rượu, nhưng bước đi vẫn vững chắc chắc, lý trí cũng tỉnh táo chắc không say cho lắm.
Gia Kì thấy Vu Quân vẫn đứng đó nhìn cô, Gia Kì khó hiểu bước về phía hắn
nói.
"Anh sao vậy ? , sao người toàn mùi rượu thế ?"
Vụ Quân đến gần sát Gia Kì gục đầu xuống vai cô đưa tay ôm lấy vòng eo thon thả của cô áp sát cơ thể cô vào cơ thể hắn, cô có thể cảm nhận được hơi thở nóng ấm của hắn.
Gia Kì lúc đầu hơi bất ngờ, nhưng sao đó đưa tay ôm lại vuốt ve lưng hắn nói.
" Anh bị làm sao vậy kể em nghe được không ?"
Vụ Quân đứng thẳng người dậy đặt lên môi cô một nụ hôn nhẹ nhàng rồi nói.
" không có gì chỉ là nhớ em mà thôi"
Chắc chắn trong lòng hắn đang chứ nhiều tâm sự, rối bời khi Lệ Mỹ quay về.
Gia Kì sờ lên má Vu Quân đầy sự ân cần nói.
"Anh đã ăn gì chưa?"
Vu Quân đưa tay lên nắm lấy tay cô hôn lên mu bàn rồi nói.
" Bây giờ anh chỉ muốn ăn em".
Gia Kì nghe Vu Quân nói mặt đỏ lại, cô hiểu những lời anh ta nói có ngụ ý gì nhưng giả vờ ngây ngốc nói.
"Em làm sao mà ăn được anh khéo đùa thật đó"
Rồi cô vội quay người chạy lên phòng, đi được vài bước cô đã bị anh ta tóm lấy eo bế thốc cô lên. Gia Kì giật mình ôm lấy cổ Vụ Quân nói.
" Anh định làm gì vậy ?"
Vụ Quân đưa môi hôn vào môi cô một cách dịu dàng nói.
" Hôm nay em sẽ là bữa tối của anh, bế lên để dùng bữa chứ làm gì".
Gia Kì bị hắn bị lên phòng mặt đỏ bừng miệng nhỏ lí nhí nói.
" Mau thả em xuống đi xấu hổ quá"
Vụ Quân nhếch mép cười.
"Đây là nhà của anh không có gì phải xấu hổ cả".
Đêm đó hai người quấn lấy nhau không rời, hắn vô cùng dịu dàng nâng niu cô, khiến cho Gia Kì cảm nhận từng đợt khoái cảm mà hắn mang lại, họ như hoà làm một.
Sáng hôm sau, Vu Quân vẫn quấn lấy Gia Kì không chịu buông, cô bắt đầu nhút nhít quay người lại đối diện với hắn đưa tay lên nghịch những sợi tóc đen mượt của hắn sờ lên sống mũi cao vuốt của hắn.
Vụ Quân từ từ mở mắt gương mặt ngáy ngủ nhưng vẫn không vơi đi sự đẹp trai của hắn, đưa môi hôn vào trán Gia Kì nói.
" Chào buổi sáng vợ yêu ".
Gia Kì nghe những lời sến sẩm đó nổi da gà từng cơn, một con người lạnh lùng như hắn cũng nói được những lời này khiến cho cô không khỏi bất ngờ.
" Hôm nay anh không đến công ty à?"
Vụ Quân cười cười ôm cô vào lòng nói
" không anh muốn ở nhà ôm em cả ngày ".
Gia Kì xô hẳn ra nói.
" Nhưng em không muốn ôm anh cả ngày đầu, đêm qua đã quá đủ rồi".
Cô làm khòm ngồi dậy lại bị Vu Quân cười gian tà kéo cô xuống tiếp tục nằm vào lòng hắn rồi trầm giọng nói.
" Đừng rời xa
Đây không phải là sự thương hại, mà là tình cảm thật lòng cô dành cho hắn, cô gái bé nhỏ đã phải lòng một người đàn ông đã chịu nhiều tổn thương, khiến cho cô càng yêu hắn nhiều hơn.
Sao một hồi dây dưa trên giường vụ Quân của đã chịu buông tha cho Gia Kì để đi đến công ty.
Gia Kì được bà quản gia nói lại là mẹ chồng cô gọi cô về nhà chính có chuyện cần nói, Gia Kì dùng bữa xong lên phòng thay đồ rồi ra xe đi đến nhà chính.
Ngồi xe khoảng 15 phút đã đến nhà chính cô bước xuống đi vào trong, một người hầu bước lại cúi đầu nói với cô.
" Dạ chào thiếu phu nhân, phu nhân đang ở ngoài vườn mời cô ra đó ạ".
Nói rồi cô người hầu dẫn đường cho Gia Kì, ra đến sân vườn thấy bà Hạnh Nghi ngồi uống trà với thần thái sang trọng, Gia Kì bước đến chào hỏi bà.
" Con chào mẹ".
Bà Hạnh Nghi thấy cô liền vui vẻ cười.
" Con ngồi đi"
Gia Kì ngồi xuống ghế, rồi bà bắt đầu hỏi
"Con cũng đã biết Lệ Mỹ đã quay về rồi chứ ?"
Gia Kì gật đầu.
Rồi bà Hạnh Nghi tiếp tục nói.
" Mẹ không muốn Vu Quân dính líu đến cô ta nữa, nó là con trai của mẹ, nên mẹ rất hiểu tính cách của nó,chắc chắn nó vẫn còn vương vấn cô ta, mẹ mong con có thể hiểu và dùng thời gian để xoa dịu kí ức đáng quên đó của nó, bằng tình yêu và sự chân thành của con".
Bà thở dài một cái rồi nói tiếp.
"Ta biết ta rất ích kỉ khi ra điều kiện này với con, sau này con làm mẹ rồi thì sẽ hiểu nổi lòng của ta, ta không muốn nó rơi vào vũng bùn đó một lần nữa, con có thể giúp ta được chứ ".
Gia Kì gật đầu lễ phép nói.
"Dạ con sẽ cố hết sức vì con đã là vợ của anh ấy mẹ cứ yên tâm".
Nghe cô nói như vậy bà Hạnh Nghi rất vui cười tươi tỏ vẻ hài lòng nói.
"Vậy thì quá tốt rồi, ta cám ơn con"
Rồi bà chợt nhớ ra chuyện gì đó tiếp tục nói.
"còn về con bé Thiên Ngọc nó còn nhỏ chưa biết phải trái, ta nghe nói nó có nói những điều khó nghe với con, mong con đừng để bụng, vì được cưng chiều quá nên nó mới như vậy, chúng ta sẽ dạy dỗ lại nó con cứ yên tâm".
Cuộc nói chuyện của họ dần dần dễ chịu hơn sau khi mọi vấn đề được nói ra.
ở một khía cạnh khác Vu Quân đang làm việc ở công ty, hắn đang cúi đầu xem tài liệu rất chăm chú, bỗng một người phụ nữ ngang nhiên mở cửa phòng làm việc của hắn ra không gõ cửa bước vào, trước giờ nhân viên chưa ai dám làm như vậy với hắn, Vu Quân đưa đôi mắt lạnh lùng nhìn lên, đó là Lệ Mỹ hôm nay cô ấy mặc một chiếc đầm nhẹ nhàng như một nàng thơ nhìn vô cùng diệu dàng xinh đẹp, cô ấy mỉm cười tươi tắn tiến về phía bàn làm việc của Vụ Quân, hắn ta lạnh lùng hỏi.
" Cô đến đây để làm gì ?"
Lệ Mỹ tiến đến gần sát đưa tay xoa xoa bờ vai của hắn nói.
" Em đến đây để thăm anh, trong mấy năm qua em không ngừng nhớ đến anh, anh có biết không hả".
Vụ Quân đứng lên tiến về phía cửa kính quay người về phía cô ta nói
" Nếu như nhớ tôi tại sao cô lại bỏ đi ?".
Lệ Mỹ bước đến ôm hắn từ phía sau nước mắt lưng tròng nói.
" Em biết em đã sai, nhưng em làm vậy chỉ vì yêu anh mà thôi, xin anh hãy để em quay về bên cạnh anh ".
Vụ Quân dứt khoát đẩy tay cô ta ra nói.
" Bây giờ tôi đã có vợ rồi, mong cô hãy giữ tự trọng".
Nghe Vu Quân nói những lời cay đắng đó, Lệ Mỹ đã đầm đìa nước mắt nói.
"Em không tin là anh yêu cô ta, anh lấy cô ta chỉ để che lấp nỗi đau khi em rời đi mà thôi".
Vụ Quân lạnh lùng dứt khoát nói.
" Cô đừng nghĩ mình quan trọng đến vậy ".
Hắn lớn tiếng gọi Phi Ưng.
L.
"Phi Ưng tiền khách giúp tôi".
Lệ Mỹ khóc nức nở nói.
" Em sẽ không bỏ cuộc đầu, em tin chắc anh vẫn còn yêu em".
Rồi cô quay mặt bỏ đi, ra khỏi công ty Lệ Mỹ liền lau đi những giọt nước mắt giả tạo của mình bước đi đầy hiên ngang.
Vụ Quân ngồi trong phòng làm việc bắt đầu chìm vào dòng suy nghĩ, bây giờ hắn không còn như trước, nhưng trong sâu tận đáy lòng hắn vẫn còn tồn tại
một chút gì đó đối với Lệ Mỹ.
sao khi từ nhà chính trở về Gia Kì không ngừng suy nghĩ, tuy đã mạnh miệng hứa với mẹ chồng cô như vậy, nhưng hiện tại cô không biết phải làm như thế nào, mọi chuyện xảy đến quá nhanh, trong chuyện tình cảm không thể ép buộc cảm xúc của ai.
Tình yêu chỉ mới nhen nhóm của cô có thể thay đổi được mọi chuyện.
Về phần Vu Quân tâm trạng của hắn vẫn chưa bình ổn, bỗng tiếng chuông điện thoại vang lên, hắn nhìn dòng chữ hiện lên trên màng hình, gương mặt chán nản bắt máy.
" Có chuyện gì ?"
Thiên Ngọc ở đầu giây bên kia vội vàng nói.
" Anh Hai sao anh lại đối xử như vậy với chị Lệ Mỹ, thật đúng là tồi tệ mà được rồi bây giờ em sẽ nói hết mọi chuyện không giấu giếm gì nữa hết, chị Lệ Mỹ bỏ đi là do bị mẹ anh ép buộc đó".
Vu Quân đơ người lại nhưng vẫn nghe Thiên Ngọc nói tiếp.
" Mẹ anh đã đến gặp chị ấy đe doạ bảo chị ấy hãy rời xa anh, không muốn anh và chị ấy ở bên cạnh nhau, lúc em gặp chị ấy ở canada chị ấy đã khóc rất nhiều và kể cho em nghe mọi chuyện và còn nói với em là đừng nói mọi chuyện cho anh biết, sợ anh và mẹ anh sẽ cãi nhau mất đi tình cảm gia đình, chị ấy thật sự rất đáng thương, anh hãy suy nghĩ lại đi ".
Vu Quân hít một hơi rồi lạnh lùng nói.
" Đó có phải là sự thật không ?".
Thiên Ngọc bên kia chắc nịch khẳng định.
"Em là em gái của anh không lẽ lại nói dối anh trai của mình".
Vụ Quân lúc này sự tức giận đã lên tới đỉnh điểm, hắn không ngờ mẹ mình lại đối xử với mình như vậy, trước giờ luôn muốn chia rẽ tình cảm của hắn và Lệ Mỹ.
Vụ Quân cúp máy không nói thêm lời nào, đứng dậy đi xuống hầm giữ xe, lái xe lao như tên bay đến nhà chính để hỏi bà Hạnh Nghi cho ra lẽ, hắn tăng tốc điên cuồng lái xe đến đó.
Đến nơi Vu Quân gương mặt tối sầm lại, đi thật nhanh vào nhà, bà Hạnh Nghi đang ngồi đọc tạp chí, thấy Vu Quân đến liền vui vẻ tươi cười, hắn tức giận đến trước mặt bà Hạnh Nghi nói.
" Có phải năm xưa chính mẹ là người đã ép buộc Lệ Mỹ rời xa con không ?"
Bà Hạnh Nghi mặt bắt đầu cứng đờ ấp úng nói.
" Sao....con lại hỏi ta chuyện đó"
Vu Quân như bị một con quỷ dữ nhập vào người hắn điên cuồng quát lớn.
" Có phải là sự thật hay không?"
2
Bà Hạnh Nghi thấy hắn không còn khống chế được lời nói của mình bắt đầu thấy sợ hãi nói.
" Chính mẹ là người làm, nhưng cũng chỉ vì muốn tốt cho con thôi, cô ta thật sự không đơn giản như con nghĩ đâu tin mẹ đi ".
Hắn điên cuồng thịnh nộ.
" Mẹ bảo con tin mẹ, nhưng mẹ không bao giờ tạo cho con lòng tin, gian dối con suốt mấy năm qua".
Bà Hạnh Nghi thấy mọi chuyện ngày càng nghiêm trọng với giải thích.
" Con hãy nghe mẹ nói đã ".
Hắn cắt ngang lời bà Hạnh Nghi.
"Từ nay trở đi con sẽ không bước chân vào ngôi nhà này nữa bước ".
Rồi hắn quay người bước ra ngoài ngọn lửa trên người bùng cháy dữ dội.
Vì đến nhà hắn tức giận quát mắng những người hầu.
" Các người đều là lũ vô dụng, cút hết đi".
Rồi đập phá đồ đạc khắp nơi, Gia Kì nghe tiếng động lớn của sự đổ vỡ, cô giật mình vội chạy xuống nhà, mọi thứ trước mắt khiến người khác khiếp sợ những món đồ đạc bị hắn ném xuống sàn vỡ tan
Gia Kì bị hắn không thèm đoái hoài đến trong lòng có chút khó chịu, cô vội lên phòng làm việc của hắn để hỏi cho ra lẽ.
Lên đến phòng Gia Kì xô cửa đi vào trong, căn phòng vô cùng lộn xộn, giấy tờ trên bàn đều bị hắn hất tung xuống sàn nhà, Vu Quân đứng ngoài bang công cầm một điếu thuốc khói trắng bay nghi ngút đứng quay lưng về phía Gia Kì giọng hắn lạnh lại nói.
"Em ra ngoài đi anh muốn ở một mình".
Gia Kì dường như không nghe lời hắn cô càng bước vào trong, hắn tức giận quát lớn.
" Đi Ra Ngoài Mau "
Gia Kì hơi khó chịu khi bị hắn quát mắng một cách vô cớ như vậy nhưng hắn đang rất tức giận cô cũng không muốn nhiều lời nên cô đành quay người rời đi, vô tình chân cô đạp trúng mảnh vỡ từ ly rượu thủy tinh mà hắn hất tung làm vỡ lúc này, máu bắt đầu tuôn ra cô đau đớn kêu lên.
"A......"
Vụ Quân bất giác quay lại hắn thấy chân Gia Kì không ngừng chảy máu hắn lo lắng chạy đến xem cô thế nào, Gia Kì bị mảnh vỡ đó đâm khá sâu máu đã chảy ra rất nhiều, Vu Quân bước đến bên hỏi.
"Em có sao không ?".
Gia Kì giận dỗi nước mắt lưng tròng vì bị hắn quát lúc này nói.
" Không cần anh quan tâm".
Rồi cô bước đi, nhưng vì chân bị đau nên cô không giữ được thăng bằng ngã nhàu xuống, Vu Quân nhanh tay đỡ lấy cô bế cô lên, Gia Kì vùng vẫy khỏi vòng tay hắn nói với giọng giận dỗi.
" Mau buông em ra, em tự đi được ".
Vu Quân mệt mỏi hít một hơi rồi nói.
(D)
"Được rồi anh xin lỗi vì đã quát em, để anh bế về phòng xử lý viết thương máu đã chảy rất nhiều rồi này ".
Gia Kì không nói gì, để hắn bế về phòng Vu Quân đặt cô ngồi xuống giường cẩn thận, rồi đến bên hộc tủ lấy ra hộp sơ cứu để băng bó cho cô, suốt khoảng thời gian hắn tập trung băng bó cho Gia Kì cả hai điều im lặng bầu không khí lạnh lẽo bao trùm, cô đã bắt đầu cảm nhận được đều gì đó trong Vụ Quân đã bắt đầu thay đổi Gia Kì lên tiếng để phá vỡ bầu không khí nghẹt thở này.
" Có chuyện gì mà làm anh tức giận đến như vậy ?".
Vu Quân băng bó vết thương cho cô xong không trả lời câu hỏi của cô mà chuyển sang chủ đề khác.
"Được rồi em mau ngủ sớm đi không có chuyện gì đâu".
Rồi hắn đem cất hộp sơ cứu quay người đi ra ngoài, để lại một mình Gia KÌ trong căn phòng tối, cô bắt đầu cảm thấy hoài nghi về tình yêu của hắn, có phải có chỉ là người thay thế.
Đêm hôm qua Gia Kì đã mất ngủ trầm trọng vì suy nghĩ quá nhiều khiến cô không tài nào chợp mắt được, đến gần sáng cô mới ngủ được một chút.
Về phía Vu Quân cả đêm hôm qua hắn không về nhà không biết hắn đã đi đầu gặp gỡ ai, cả Gia Kì cũng chẳng biết, đến sáng Gia Kì thức dậy xuống lầu nghe bà quản gia nói là hắn đã đến quán bar uống rượu suốt đêm đến khi say không còn đứng vững nữa nhân viên đã gọi cho Phi Ưng đến đưa hắn về, nhưng lúc sáng vừa thức dậy Vu Quân đã đến công ty.
Gia Kì cảm thấy buồn chán trước mọi chuyện diễn ra trước mắt từ trước đến giờ cô chưa thật sự hiểu Vu Quân bây giờ cũng vậy, hắn có quá nhiều bí mật khiến cô không thể nào chạm đến được.
Gia Kì đang ngồi trên bàn dùng bữa sáng, bỗng nghe tiếng cười nói vui vẻ của hai người phụ nữ, Thiên Ngọc và Lệ Mỹ bước vào nhà còn có hai vệ sĩ đi theo xách theo rất nhiều hành lý.
Gia Kì cảm thấy có chuyện gì đó không ổn sấp xảy đến với cô, cô vội đứng dậy đi ra ngoài sảnh xem có chuyện gì.
Thiên Ngọc vừa thấy Gia Kì liền vênh váo nói.
" Từ nay chị Lệ Mỹ sẽ chuyển về đây sống với anh hai, cô biết điều thì nên ly hôn với anh hai tôi rồi rời khỏi căn nhà này đi, cô nên biết ai mới là chủ nhân của căn nhà này".
Lệ Mỹ nghệ Thiên Ngọc nói xong gương mặt liền diễn nét khó xử giọng dịu dàng nói tiếp câu.
"Thiên Ngọc à đừng nói chuyện như vậy không nên đâu"
Thiên Ngọc nghe Lệ Mỹ nói, càng hống hách hơn nói.
" Em phải nói để cô ta biết mình ở vị trí nào, cô ta cũng chỉ vì tiền của anh hai mới kết hôn với anh hai thôi, chị cũng hiểu ý em mà ".
Gia Kì đứng im lặng nhịn nhục từ nảy đến giờ bắt đầu lạnh giọng nói.
"Trước giờ tôi luôn nhịn bởi vì tôi nghĩ cô là em gái của Vu Quân nhưng càng nhịn thì cô càng quá đáng, sẵn tiện hôm nay tôi sẽ dạy cho cô biết thế nào là phép tắc trên dưới".
Gia Kì hít một hơi nói tiếp
"cô đừng vội phán xét người khác như vậy, chắc gì bản thân cô trong sạch
mà lại đi nói xấu người khác, nhìn cô cũng có học thức sao mở lời ra lúc nào cũng chửi mắng người khác một cách vô văn hóa như vậy ".
Thiên Ngọc bị Gia Kì nói đến cứng miệng tức giận la lên.
"Đừng hòng tôi gọi cô là chị dâu, đồ rác rưởi, chắc cô đã dùng những thủ đoạn đê hèn để được bước chân vào nhà họ Bạch, anh hai tôi bị mờ mắt mới lấy cô".
Gia Kì lúc này cơn giận cũng đã lên tới đỉnh điểm khi nghe những lời chửi rủa của Thiên Ngọc cô thật sự không thể nào chịu nổi m, bắt đầu phản công lại.
Lệ Mỹ thấy hai người họ sấp xảy ra trận cãi vã lớn vội vàng ngàn lời.
"Xin cô Gia Kì thứ lỗi cho, con bé còn nhỏ không khống chế được lời nói của mình mong cô thứ lỗi cho"
Thiên Ngọc đứng kế bên nghe Lệ Mỹ nói khó chịu phản bát
" Chị à loại người này chúng ta không nên xin lỗi ".
Lệ Mỹ chậc lưỡi một cái nói với Thiên Ngọc.
"Em mà còn như vậy chị sẽ giận luôn đó".
Thiên Ngọc nghe xong liền ủ rũ im bặt.
Rồi Lệ Mỹ quay sang nhìn Gia Kì nói.
" Rất vui được gặp cô, tôi xin tự giới thiệu tôi là Lệ Mỹ tôi sẽ ở lại đây một thời gian, có gì không vừa ý mong cô bỏ qua cho".
Gia Kì đơ người khi nghe Lệ Mỹ nói, tại sao lại gặp phải tình cảnh ngang trái như thế này, người yêu cũ của chồng mình lại đến sống chung với cô chẳng khác nào chuyện tình tay ba.
Gia Kì lúc này mới lên tiếng hỏi.
" Cô đã hỏi ý Vụ Quân chưa mà đến đây ?"
Thiên Ngọc vội xen lời.
" Không có sự cho phép của anh hai mà chúng tôi giám đến đây à".
Thiên Ngọc quay sang nắm lấy cánh tay Lệ Mỹ rồi nói.
" Mình đi thôi chị hạng người này chúng ta không nên nói nhiều ".
Rồi Thiên Ngọc Kéo tay Lệ Mỹ đi lên phòng không quên quay sang quát đám người hầu.
" Các người nhìn cái gì, còn không mau lên dọn phòng cho cô Lệ Mỹ".
Gia Kì đứng giữ sảnh nhà gương mặt đầy sự hoang mang, mọi chuyện cứ xảy đến dồn dập khiến cho cô cảm thấy mệt mỏi không nên làm gì nữa.
Bỗng tiếng chuông điện thoại của cô vang lên làm cho Gia Kì quay về thực tại, một người hầu vội mang điện thoại đến cho cô, Gia Kì màng hình dòng chữ hiện lên người gọi là Vu Quân.
Gia Kì chần chừ một hồi lâu mới bắt máy cô hi vọng mọi chuyện không như Lệ Mỹ nói.
"Alo ".
Đầu giây bên kia chỉ nghe được tiếng thở mệt mỏi, rồi một giọng nói trầm ấm vang lên.
"Em đã gặp Lệ Mỹ rồi chứ ?".
Gia Kì cũng nhẹ giọng đáp.
" Gặp rồi, là anh đồng ý cho cô ấy đến đây hả ?"
Vu Quân hít một hơi rồi nói.
" Đúng là anh đã đồng ý nhưng anh có lý do để làm như vậy mong em hiểu ".
Gia Kì cảm thấy trong lòng vô cùng bối rối cô không biết nên đối diện với hoàn cảnh này như thế nào, nhưng con tim và lý trí không cho phép cô yếu đuối.
"Được rồi anh không cần giải thích nhiều đâu, miễn là anh cảm thấy vui vẻ là được, và hãy cho em một lý do chính đáng để sau này em không cảm thấy phiền lòng về mọi việc ".
Sao khi nghe tin Lệ Mỹ chuyển đến sống chung với Vụ Quân, bà Hạnh Nghi vô cùng tức giận, tức tốc kêu tài xế lái xe chạy đến đó.
Đến nơi bà vội vàng đi vào nhà thấy Lệ Mỹ và Thiên Ngọc đang cười nói với nhau rôm rả, bà tức giận bước đi thật nhanh vào trong nhà đến trước mặt Lệ Mỹ tát cho cô một cái thật mạnh khiến cô ngã nhào xuống sàn, Thiên Ngọc hoảng sợ đỡ lấy Lệ Mỹ, bà Hạnh Nghi bắt đầu buông lời cay độc.
"Ả hồ ly tinh, không biết xấu hổ còn quay về đây làm gì".
Thiên Ngọc vội vàng ngăn bà Hạnh Nghi lại nói
" Má hai bình tĩnh lại đi mọi chuyện không như má hai nghĩ đâu ".
Bà Hạnh Nghi tức giận nhìn sang Thiên Ngọc.
" Con đó không biết tốt xấu gì, mà lại bênh vực cô ta, tại chúng ta cưng chiều con quá nên sinh hư đúng không, lát nữa về ta sẽ kêu ba con dạy dỗ lại con
Thiên Ngọc bị bà hù doạ đến mức sắp khóc ấp úng nói.
" Má hai con xin lỗi, xin đừng nói với ba con"
Dường như cô rất sợ gia pháp của ba mình nên hết mực năn nỉ bà Hạnh Nghi.
Bà Hạnh Nghi hừ một cái với Thiên Ngọc rồi quay sang trừng mắt với Lệ Mỹ, cô ta nước mắt đã đẫm lệ gương mặt bị sương lên do cái tát của bà Hạnh Nghi.
Gia Kì từ trên lầu chứng kiến mọi chuyện vội chạy xuống ngăn cảng mẹ chồng lại.
" Mẹ à có chuyện gì xin hãy bình tĩnh dù gì cô ấy cũng là khách của Vụ Quân"
Bà Hạnh Nghi lúc này mới xìu xuống một chút bà quay sang nói với Gia Kì.
" Hạng người như cô ta không bao giờ xứng đáng bước vào căn nhà này ".
Gia Kì đến bên mẹ chồng vuốt lửa giận trong người bà xuống.
"Được rồi con hiểu mà mẹ xin mẹ hãy bình tĩnh, chúng ta làm như vậy Vu Quân sẽ không vui đâu".
Bà Hạnh Nghi vẫn chưa nguôi ngoai cơn giận nhưng Vu Quân đã rất giận khi biết chính bà là người gián tiếp đuổi cô ta đi 5 năm trước nếu bây giờ còn làm ầm ĩ lên chắc chắn Vu Quân sẽ không bỏ qua cho bà lần nữa.
Bà nhìn sang Gia Kì đổi giọng nhẹ nhàng nói
" Chiều nay hãy đến nhà chính ta có chuyện muốn nói với con".
Gia Kì gật đầu đáp.
" Vâng thưa mẹ".
Rồi bà quay sang trừng mắt nhìn Lệ Mỹ kiểu răng đe, lôi Thiên Ngọc về chung trên đường đi bà không ngừng giáo huấn Thiên Ngọc.
"Từ nay về sau ta cấm con giao du với hạng người đó"
Thiên Ngọc chỉ biết vâng dạ cho qua chuyện.
Gia Kì đi đến nhẹ giọng hỏi Lệ Mỹ.
" Cô ổn chứ tôi sẽ kêu người đưa thuốc cho cô xoa vào để bớt sưng ".
Lệ Mỹ nhìn Gia Kì bằng ánh mắt căm ghét gằn giọng nói.
" Đừng có ở đó dở thói mèo khóc chuột, chứ không phải chính cô là người đã gọi bà ấy đến để sỉ nhục tôi hay sao".
Gia Kì nghe Lệ Mỹ nói có phần hơi bất ngờ, tính cách của cô ấy thay đổi đến chóng mặt lúc sáng còn rất dịu dàng bây giờ đã trở thành một con người khác.
Gia Kì lên tiếng.
" Tôi không có ý đó, tôi cũng không có gọi mẹ đến, cô đừng có hiểu lầm".
Lệ Mỹ tức giận nói lớn.
" Không phải cô thì là ai chứ, đồ đàn bà thâm độc, cô nghĩ Vụ Quân sẽ toàn tâm toàn ý ở bên cô khi tôi đã quay về rồi sao ".
Lệ Mỹ nhếch miệng cười đắc ý nói tiếp.
"Tôi đã ở bên anh ấy 5 năm rồi, một cô vợ hờ như cô chẳng có gì to tát cả, cô nghĩ Vu Quân yêu cô sao không hề có chuyện đó anh ấy chỉ muốn quên đi tôi nên mới lấy cô làm bức bình phong thôi cô gái ngây thơ à"
Cô ta cười đầy nguy hiểm nói tiếp.
"Tôi sẽ cho cô rời khỏi căn nhà này sớm thôi cứ yên tâm đi".
Gia Kì bị những lời đe doạ của Lệ Mỹ làm cho khó chịu trái tim cô đã bắt đầu nghẹn lại những lời nói đó thật sự quá nặng nề như sắp đè nát trái tim cô.
Gia Kì lấy lại lý trí phản bát
" Tùy cô tôi sẽ ra đi nếu thật sự Vụ Quân muốn ở bên cô ".
Gia Kì không muốn đôi co thêm nữa nên quay người đi lên phòng.
Bình luận facebook