-
Chương 27: Thân thể không khoẻ
"Ta trở về phòng trước." Long Y Hoàng bỗng nhiên khép sách lại đứng lên, vội vàng để lại một câu nói, sau đó nhanh chóng rời đi.
Phượng Vũ Thiên nhìn nàng càng chạy càng xa, dần dần hóa thành một cái điểm trắng, cả người mới quay lại, nhìn Phượng Trữ Lan : "Ca, ngươi đây là làm gì?"
Phượng Trữ Lan đẩy nhánh cây ra, chầm chậm nghĩ muốn đi đến đình, ở phía sau hắn, Nhan phi đang dùng cây quạt vờn bướm: "Ta cái gì cũng không có làm, là chính cô ta tự rời đi."
"Ngươi... Thật sự là chưa thấy qua phu thê nào như các ngươi vậy."Phượng Vũ Thiên bĩu môi.
"Ta chưa từng thừa nhận ta cùng nàng là phu thê." Phượng Trữ Lan khoanh tay mà đứng, y một thân dài ngọc thụ lâm phong, dáng người cao ngất.
"Ca, ngươi từ nhỏ đến lớn đều là ngoan cố như vậy, cứng đầu!"
"Sao, nếu ta lập tức đối tốt với nàng, và bất cứ lúc nào cũng yêu thương nàng, đây mới là người hiền lành ? Ta làm không được, chỉ cần một ngày nàng là Thái tử phi, ta cừu hận đối với nàng lại càng sâu hơn." Phượng Trữ Lan chậm rãi giơ tay lên, gió mát thổi qua, vài chiếc lá cây bay xuống rơi vào lòng bàn tay của hắn, sau đó bàn tay chậm rãi khép lại, rũ xuống, mở ra, vài chiếc lá cây kia rõ ràng tan xương nát thịt, từ đầu ngón tay rơi xuống.
"Nàng thực đáng thương, đơn thân một mình đến dị quốc tha hương, nếu ngươi cũng không đối với nàng tốt, sau này nàng nên sông thế nào chứ?"
"Không liên quan đến ta."
"Hoàng huynh, ngươi chẳng những ngoan cố, còn ích kỷ vô cùng!" Phượng Vũ Thiên cho hắn một cái mặt quỷ.
"Ta không có ngăn cản nàng, nếu nàng không muốn, có thể tùy thời rời đi, không có ý kiến." Phượng Trữ Lan chậm rãi xoay người, đưa lưng về phía Phượng Vũ Thiên .
"Ngươi nghĩ có thể được sao? Nếu nàng vô duyên vô cớ về nước, nhất định sẽ tạo thành chia rẽ quan hệ hai nước, đến lúc đó sự tình đã có thể không đơn giản là chuyện phu thê các ngươi không hợp, nói không tốt là dẫn đến chiến sự hai nước."
"Hừ! Phiền nhất chính là điểm ấy!"
"Phù! Không nói, dù sao nói cũng vô dụng, ngươi cũng nghe không vào, bất quá, ngươi không bồi nàng, ta bồi nàng là được! Thật sự là nhìn rõ sự máu lạnh tàn nhẫn của ngươi!" Phượng Vũ Thiên nhảy xuống lan can, cũng muốn chạy lấy người.
"Ta nói trước, ngươi bồi Long Y Hoàng thì bồi, nhưng không cần mượn cơ hội để dây dưa với Nhan Nhi, nếu lại có cái hành động gì quá phận chớ có trách ta không nhớ đến tình huynh đệ!" Phượng Vũ Thiên mới rời đi hai bước, lời Phượng Trữ Lan lạnh lùng uy hiếp theo sau.
"A! Ngươi bị tình yêu mê hoặc ánh mắt nha... Quả nhiên hồ đồ, liều lĩnh! Ngay cả thân huynh đệ cũng đối xử như vậy, khó trách Long Y Hoàng ." Phượng Vũ Thiên sửng sốt nửa ngày, rất nhanh hoàn hồn.
"Chuyện của ta không cần ngươi lo."
"Ta cũng sẽ không trông nom !" Phượng Vũ Thiên gầm nhẹ một tiếng, bước nhanh đi khỏi.
Phượng Trữ Lan đứng tại chỗ, một lát sau nhích người, nhàn nhạt để lại một câu với Nhan phi: "Chúng ta trở về đi, Nhan Nhi.", sau đó cả người ẩn vào rừng cây.
"Được." Nhan phi buông tha cho đàn bướm, ngoan ngoãn đi theo sau Phượng Trữ Lan, quạt nhẹ lay động, che khuất nửa bên mặt, một đôi mắt phượng quyến rũ, xẹt qua một tia thâm thúy.
Phượng Vũ Thiên cũng tức giận, hơn mười ngày kế tiếp đều chơi xấu Thái tử phủ, chết sống đi theo sau Long Y Hoàng, đặc biệt biểu hiện đối với nàng ở trước mặt Phượng Trữ Lan nào là quan tâm cùng phục tùng, cho thị nữ Oanh Nhi bên người đi ra rất xa, Oanh Nhi chỉ có thể đi theo phía mà giương mắt nhìn.
"Lừa mình dối người a, chưa thấy qua ngươi như vậy, Phượng Vũ Thiên, dỗi như vậy, ngươi rất chịu thiệt mà." Bên trong gian phòng tráng lệ. Long Y Hoàng cầm chiếc quạt đong đưa cao thấp, che môi đỏ đang cười hì hì, ánh mắt lóe sáng: "Thích người ta phải đi nói chứ! Chỉ biết nín, chỉ làm hỏng bản thân mình thôi."
Phượng Vũ Thiên rất giống một quả khí cầu bị nhụt chí, yếu ớt ghé vào trên mặt bàn, sắp chết còn ngang ngạnh nói: "Ai nói ta thích hắn, ai nói ... Bản công tử sẽ không giống ca ca yêu cùng một người..."
"Ngoan, khi lừa gạt mình là hành vi không tốt đó! Đi, chuẩn bị bó hoa tươi nhất, bảo thạch mấy rương, thừa dịp hắn còn là danh hoa không chủ trước, nói ra mọi chuyện đi, như thế sẽ xong hết mọi chuyện ." Long Y Hoàng thu quạt lại, ở trước mắt hắn dạy bảo, hảo tâm nhắc nhở. "Ta mới không có thích hắn! Ta, ta hiện tại chỉ là... Chính là có điểm nhàm chán mà thôi." Phượng Vũ Thiên nói càng ngày càng nhỏ, nhỏ đến mức thành thì thào, cuối cùng im lặng.
"Ngươi đó, chiêu này ở trước mặt ta dù dùng như thế nào, không thích? Ngươi chỉ đi lừa tiểu hài tử mà thôi! Là ai mấy ngày hôm trước còn cố ý tới hỏi ta đưa lễ vật gì tốt nhất, đi nơi nào du ngoạn rất hữu tình, cái gì mà tính tình thế nào mới lấy lòng người, làm thế nào mới có thể dễ dàng làm cho đối phương mê luyến yêu mình đây?" Long Y Hoàng cười gian, cười hiểm, từ từ tựa lưng vào ghế ngồi, các ngón tay tái nhợt đặt ở tay vịn gỗ lim, chậm rãi gõ.
"Vô dụng, hắn một chút cũng không có động tâm, ngược lại làm ta bị ca ca mắng vài lần ." Phượng Vũ Thiên tuyệt vọng lắc đầu.
"Tương tư đơn phương không phải đơn giản như vậy mà xong việc, ngươi nhiều lắm thì bỏ một chút công phu, làm cho hắn chú ý đến ngươi, sau đó lại từ từ phát triển, không cần nóng vội, bằng không hoàn toàn ngược lại là cô đơn." Long Y Hoàng nghiêng đầu sang, nhìn qua bên cạnh, cây cột màu đỏ thẫm, màn màu vàng thêu hoa, đang theo gió phất phới... Oanh Nhi tại sao đi lâu như vậy còn chưa có trở lại?
"Ta bây giờ thật sự sắp tuyệt vọng sắp chết, chuyện gì dù thế nào cũng không thuận lợi, giống như trời cố ý đối nghịch với ta, giống như…."
"Mới vài ngày mà thành như vậy ? Đúng rồi, hôm trước ngươi mất tích cả ngày, đi đâu? Vừa đúng lúc Hoàng hậu đến xem, còn hỏi ta về ngươi, ta cũng không biết nên trả lời nàng như thế nào mới được."
"Ta ở bên ngoài chơi hội, cũng không có gì." Phượng Vũ Thiên từ từ nhắm mắt lại đáp, nhỏ giọng đáp, nhìn dáng vẻ của hắn, cho dù Long Y Hoàng không truy vấn nữa cũng biết chuyện gì xảy ra, ai, đáng thương nha, tương tư đơn phương..."Ngọ thiện liền ở chỗ này ăn đi, sau đó buổi chiều theo ta đi ra ngoài ngao du, nhìn ngươi như vậy, đều sẽ thành một mảnh mây đen rất nhanh, vài lần thất bại mà thôi, lần sau sẽ kiếm trở lại... Oanh Nhi đến đây." Long Y Hoàng ngẩng đầu, nhìn thấy Oanh Nhi mang theo một đám thị nữ từ ngoài cửa đi vào, mỗi thị nữ trong tay đều bưng một chén đĩa sứ men xanh khắc hoa, vừa thấy trên chén đĩa là món ngon mỹ vị nhìn khiến người nhỏ dãi, phối cùng hoa tươi cùng hoa quả trang trí, lại đáng chú ý. Trong lúc ấy, thị nữ theo trình tự đi đến trước bàn đặt xuống trước mặt hai người rồi lui ra, trên bàn là dụng cụ pha trà tử sa, từ từ đem thức ăn mang lên bàn.
Vẻ mặt Phượng Vũ Thiên sa sút cầm đũa ngà voi, ở trên đồ ăn lượn một vòng, lại buông xuống: "Không muốn ăn uống, nghĩ tới... Dù ăn uống gì đều không có hứng."
"Không muốn ăn cũng phải ăn, ngươi xem xem chính mình đi, nếu gầy đi sẽ thành bộ xương , nhanh lên, chờ đồ ăn nguội ngươi lại càng không muốn ăn." Long Y Hoàng không có đệ đệ hoặc là muội muội, trước đây ở vương phủ, bởi vì nhỏ nhất mà quang minh chính đại được tiếp nhận rồi được chiếu cố cẩn thận từ bốn phương tám hướng, chưa từng có chiếu cố quá người khác, hiện đang nhìn Phượng Vũ Thiên , nàng thực biến hắn trở thành đệ đệ của mình mà quan tâm, đang lúc nhiệt tình đưa cho hắn đĩa rau, nghiễm nhiên đã đủ tư cách trở thành một tỷ tỷ từ lâu.
"Vậy còn ngươi, ngươi không ăn sao?" Phượng Vũ Thiên hữu lực vô thần [1] nâng mí mắt lên, nhìn bát Long Y Hoàng trống trơn, đột nhiên hỏi một câu.
[1]: có sức nhưng không có tinh thần
"Mấy ngày nay cả người ta không thoải mái, không có muốn ăn gì, ngươi ăn trước đi, ta đói bụng sẽ ăn." Long Y Hoàng vẫn đang tiếp tục gắp rau.
"Có phải nguyên do bởi vì ngày hôm qua ngươi cùng ca ca cãi nhau hay không? Thật sự là lỗi của ta, vốn dĩ kia là chuyện của ta, thế nhưng nhờ ngươi giúp ta... Có phải vì vậy hay không, ngươi mới ăn uống không tốt?" Phượng Vũ Thiên ngồi thẳng người cẩn thận hỏi.
"Không phải, nguyên nhân không phải vì vậy, vốn quan hệ ta với Phượng Trữ Lan đã không tốt , cãi nhau chỉ là chuyện sớm muộn mà... Hơn nữa, ta cũng không cần thiết vì hắn mà tự mình hại mình, chỉ là thân thể có chút không thoải mái, một chút mà thôi." Sắc mặt Long Y Hoàng từ từ trắng bệch, quay đầu cho Oanh Nhi một cái ánh mắt, Oanh Nhi vâng mệnh, đi đến bên cạnh nàng, cúi người cẩn thận nói vài câu. Long Y Hoàng nhẹ nhàng gật đầu, sau đó đứng lên: "Phượng Vũ Thiên , trước hết ngươi cứ ăn đi, ta có chút việc phải rời khỏi một chút, một lát sẽ quay lại."
"Ngươi đi đâu vậy?" Phượng Vũ Thiên phát hiện có gì đó mơ hồ không đúng.
"Phải đi đến tiền sảnh một chút, có người chờ ta ở đó, trở lại nhanh thôi, Oanh Nhi, chúng ta đi thôi." Long Y Hoàng gật gật đầu, vỗ vỗ bả vai Phượng Vũ Thiên , vòng qua bàn rời đi.
Phượng Vũ Thiên ngẫm nghĩ, vẫn cảm thấy có cái gì đó không đúng, giống như có đại sự gì đã xảy ra, tức khắc đứng dậy, theo đuôi Long Y Hoàng, cẩn thận đi theo nàng , cố gắng không để nàng phát hiện, sau đó, một đường theo tới tiền sảnh. Trong đại sảnh, chỉ có một vị trưởng giả đứng đang đợi, Long Y Hoàng ngồi xuống ở ghế dựa trước mặt trưởng giả, ngẩng đầu nói vài câu, rồi vươn cổ tay trắng noãn như ngọc để trên mặt bàn.
Trưởng giả vuốt cằm, sau đó vươn ngón tay như cây khô, nhẹ nhàng đặt trên cổ tay Long Y Hoàng, ngưng thần cẩn thận chẩn đoán bệnh rồi đứng lên.
Phượng Vũ Thiên nhìn nàng càng chạy càng xa, dần dần hóa thành một cái điểm trắng, cả người mới quay lại, nhìn Phượng Trữ Lan : "Ca, ngươi đây là làm gì?"
Phượng Trữ Lan đẩy nhánh cây ra, chầm chậm nghĩ muốn đi đến đình, ở phía sau hắn, Nhan phi đang dùng cây quạt vờn bướm: "Ta cái gì cũng không có làm, là chính cô ta tự rời đi."
"Ngươi... Thật sự là chưa thấy qua phu thê nào như các ngươi vậy."Phượng Vũ Thiên bĩu môi.
"Ta chưa từng thừa nhận ta cùng nàng là phu thê." Phượng Trữ Lan khoanh tay mà đứng, y một thân dài ngọc thụ lâm phong, dáng người cao ngất.
"Ca, ngươi từ nhỏ đến lớn đều là ngoan cố như vậy, cứng đầu!"
"Sao, nếu ta lập tức đối tốt với nàng, và bất cứ lúc nào cũng yêu thương nàng, đây mới là người hiền lành ? Ta làm không được, chỉ cần một ngày nàng là Thái tử phi, ta cừu hận đối với nàng lại càng sâu hơn." Phượng Trữ Lan chậm rãi giơ tay lên, gió mát thổi qua, vài chiếc lá cây bay xuống rơi vào lòng bàn tay của hắn, sau đó bàn tay chậm rãi khép lại, rũ xuống, mở ra, vài chiếc lá cây kia rõ ràng tan xương nát thịt, từ đầu ngón tay rơi xuống.
"Nàng thực đáng thương, đơn thân một mình đến dị quốc tha hương, nếu ngươi cũng không đối với nàng tốt, sau này nàng nên sông thế nào chứ?"
"Không liên quan đến ta."
"Hoàng huynh, ngươi chẳng những ngoan cố, còn ích kỷ vô cùng!" Phượng Vũ Thiên cho hắn một cái mặt quỷ.
"Ta không có ngăn cản nàng, nếu nàng không muốn, có thể tùy thời rời đi, không có ý kiến." Phượng Trữ Lan chậm rãi xoay người, đưa lưng về phía Phượng Vũ Thiên .
"Ngươi nghĩ có thể được sao? Nếu nàng vô duyên vô cớ về nước, nhất định sẽ tạo thành chia rẽ quan hệ hai nước, đến lúc đó sự tình đã có thể không đơn giản là chuyện phu thê các ngươi không hợp, nói không tốt là dẫn đến chiến sự hai nước."
"Hừ! Phiền nhất chính là điểm ấy!"
"Phù! Không nói, dù sao nói cũng vô dụng, ngươi cũng nghe không vào, bất quá, ngươi không bồi nàng, ta bồi nàng là được! Thật sự là nhìn rõ sự máu lạnh tàn nhẫn của ngươi!" Phượng Vũ Thiên nhảy xuống lan can, cũng muốn chạy lấy người.
"Ta nói trước, ngươi bồi Long Y Hoàng thì bồi, nhưng không cần mượn cơ hội để dây dưa với Nhan Nhi, nếu lại có cái hành động gì quá phận chớ có trách ta không nhớ đến tình huynh đệ!" Phượng Vũ Thiên mới rời đi hai bước, lời Phượng Trữ Lan lạnh lùng uy hiếp theo sau.
"A! Ngươi bị tình yêu mê hoặc ánh mắt nha... Quả nhiên hồ đồ, liều lĩnh! Ngay cả thân huynh đệ cũng đối xử như vậy, khó trách Long Y Hoàng ." Phượng Vũ Thiên sửng sốt nửa ngày, rất nhanh hoàn hồn.
"Chuyện của ta không cần ngươi lo."
"Ta cũng sẽ không trông nom !" Phượng Vũ Thiên gầm nhẹ một tiếng, bước nhanh đi khỏi.
Phượng Trữ Lan đứng tại chỗ, một lát sau nhích người, nhàn nhạt để lại một câu với Nhan phi: "Chúng ta trở về đi, Nhan Nhi.", sau đó cả người ẩn vào rừng cây.
"Được." Nhan phi buông tha cho đàn bướm, ngoan ngoãn đi theo sau Phượng Trữ Lan, quạt nhẹ lay động, che khuất nửa bên mặt, một đôi mắt phượng quyến rũ, xẹt qua một tia thâm thúy.
Phượng Vũ Thiên cũng tức giận, hơn mười ngày kế tiếp đều chơi xấu Thái tử phủ, chết sống đi theo sau Long Y Hoàng, đặc biệt biểu hiện đối với nàng ở trước mặt Phượng Trữ Lan nào là quan tâm cùng phục tùng, cho thị nữ Oanh Nhi bên người đi ra rất xa, Oanh Nhi chỉ có thể đi theo phía mà giương mắt nhìn.
"Lừa mình dối người a, chưa thấy qua ngươi như vậy, Phượng Vũ Thiên, dỗi như vậy, ngươi rất chịu thiệt mà." Bên trong gian phòng tráng lệ. Long Y Hoàng cầm chiếc quạt đong đưa cao thấp, che môi đỏ đang cười hì hì, ánh mắt lóe sáng: "Thích người ta phải đi nói chứ! Chỉ biết nín, chỉ làm hỏng bản thân mình thôi."
Phượng Vũ Thiên rất giống một quả khí cầu bị nhụt chí, yếu ớt ghé vào trên mặt bàn, sắp chết còn ngang ngạnh nói: "Ai nói ta thích hắn, ai nói ... Bản công tử sẽ không giống ca ca yêu cùng một người..."
"Ngoan, khi lừa gạt mình là hành vi không tốt đó! Đi, chuẩn bị bó hoa tươi nhất, bảo thạch mấy rương, thừa dịp hắn còn là danh hoa không chủ trước, nói ra mọi chuyện đi, như thế sẽ xong hết mọi chuyện ." Long Y Hoàng thu quạt lại, ở trước mắt hắn dạy bảo, hảo tâm nhắc nhở. "Ta mới không có thích hắn! Ta, ta hiện tại chỉ là... Chính là có điểm nhàm chán mà thôi." Phượng Vũ Thiên nói càng ngày càng nhỏ, nhỏ đến mức thành thì thào, cuối cùng im lặng.
"Ngươi đó, chiêu này ở trước mặt ta dù dùng như thế nào, không thích? Ngươi chỉ đi lừa tiểu hài tử mà thôi! Là ai mấy ngày hôm trước còn cố ý tới hỏi ta đưa lễ vật gì tốt nhất, đi nơi nào du ngoạn rất hữu tình, cái gì mà tính tình thế nào mới lấy lòng người, làm thế nào mới có thể dễ dàng làm cho đối phương mê luyến yêu mình đây?" Long Y Hoàng cười gian, cười hiểm, từ từ tựa lưng vào ghế ngồi, các ngón tay tái nhợt đặt ở tay vịn gỗ lim, chậm rãi gõ.
"Vô dụng, hắn một chút cũng không có động tâm, ngược lại làm ta bị ca ca mắng vài lần ." Phượng Vũ Thiên tuyệt vọng lắc đầu.
"Tương tư đơn phương không phải đơn giản như vậy mà xong việc, ngươi nhiều lắm thì bỏ một chút công phu, làm cho hắn chú ý đến ngươi, sau đó lại từ từ phát triển, không cần nóng vội, bằng không hoàn toàn ngược lại là cô đơn." Long Y Hoàng nghiêng đầu sang, nhìn qua bên cạnh, cây cột màu đỏ thẫm, màn màu vàng thêu hoa, đang theo gió phất phới... Oanh Nhi tại sao đi lâu như vậy còn chưa có trở lại?
"Ta bây giờ thật sự sắp tuyệt vọng sắp chết, chuyện gì dù thế nào cũng không thuận lợi, giống như trời cố ý đối nghịch với ta, giống như…."
"Mới vài ngày mà thành như vậy ? Đúng rồi, hôm trước ngươi mất tích cả ngày, đi đâu? Vừa đúng lúc Hoàng hậu đến xem, còn hỏi ta về ngươi, ta cũng không biết nên trả lời nàng như thế nào mới được."
"Ta ở bên ngoài chơi hội, cũng không có gì." Phượng Vũ Thiên từ từ nhắm mắt lại đáp, nhỏ giọng đáp, nhìn dáng vẻ của hắn, cho dù Long Y Hoàng không truy vấn nữa cũng biết chuyện gì xảy ra, ai, đáng thương nha, tương tư đơn phương..."Ngọ thiện liền ở chỗ này ăn đi, sau đó buổi chiều theo ta đi ra ngoài ngao du, nhìn ngươi như vậy, đều sẽ thành một mảnh mây đen rất nhanh, vài lần thất bại mà thôi, lần sau sẽ kiếm trở lại... Oanh Nhi đến đây." Long Y Hoàng ngẩng đầu, nhìn thấy Oanh Nhi mang theo một đám thị nữ từ ngoài cửa đi vào, mỗi thị nữ trong tay đều bưng một chén đĩa sứ men xanh khắc hoa, vừa thấy trên chén đĩa là món ngon mỹ vị nhìn khiến người nhỏ dãi, phối cùng hoa tươi cùng hoa quả trang trí, lại đáng chú ý. Trong lúc ấy, thị nữ theo trình tự đi đến trước bàn đặt xuống trước mặt hai người rồi lui ra, trên bàn là dụng cụ pha trà tử sa, từ từ đem thức ăn mang lên bàn.
Vẻ mặt Phượng Vũ Thiên sa sút cầm đũa ngà voi, ở trên đồ ăn lượn một vòng, lại buông xuống: "Không muốn ăn uống, nghĩ tới... Dù ăn uống gì đều không có hứng."
"Không muốn ăn cũng phải ăn, ngươi xem xem chính mình đi, nếu gầy đi sẽ thành bộ xương , nhanh lên, chờ đồ ăn nguội ngươi lại càng không muốn ăn." Long Y Hoàng không có đệ đệ hoặc là muội muội, trước đây ở vương phủ, bởi vì nhỏ nhất mà quang minh chính đại được tiếp nhận rồi được chiếu cố cẩn thận từ bốn phương tám hướng, chưa từng có chiếu cố quá người khác, hiện đang nhìn Phượng Vũ Thiên , nàng thực biến hắn trở thành đệ đệ của mình mà quan tâm, đang lúc nhiệt tình đưa cho hắn đĩa rau, nghiễm nhiên đã đủ tư cách trở thành một tỷ tỷ từ lâu.
"Vậy còn ngươi, ngươi không ăn sao?" Phượng Vũ Thiên hữu lực vô thần [1] nâng mí mắt lên, nhìn bát Long Y Hoàng trống trơn, đột nhiên hỏi một câu.
[1]: có sức nhưng không có tinh thần
"Mấy ngày nay cả người ta không thoải mái, không có muốn ăn gì, ngươi ăn trước đi, ta đói bụng sẽ ăn." Long Y Hoàng vẫn đang tiếp tục gắp rau.
"Có phải nguyên do bởi vì ngày hôm qua ngươi cùng ca ca cãi nhau hay không? Thật sự là lỗi của ta, vốn dĩ kia là chuyện của ta, thế nhưng nhờ ngươi giúp ta... Có phải vì vậy hay không, ngươi mới ăn uống không tốt?" Phượng Vũ Thiên ngồi thẳng người cẩn thận hỏi.
"Không phải, nguyên nhân không phải vì vậy, vốn quan hệ ta với Phượng Trữ Lan đã không tốt , cãi nhau chỉ là chuyện sớm muộn mà... Hơn nữa, ta cũng không cần thiết vì hắn mà tự mình hại mình, chỉ là thân thể có chút không thoải mái, một chút mà thôi." Sắc mặt Long Y Hoàng từ từ trắng bệch, quay đầu cho Oanh Nhi một cái ánh mắt, Oanh Nhi vâng mệnh, đi đến bên cạnh nàng, cúi người cẩn thận nói vài câu. Long Y Hoàng nhẹ nhàng gật đầu, sau đó đứng lên: "Phượng Vũ Thiên , trước hết ngươi cứ ăn đi, ta có chút việc phải rời khỏi một chút, một lát sẽ quay lại."
"Ngươi đi đâu vậy?" Phượng Vũ Thiên phát hiện có gì đó mơ hồ không đúng.
"Phải đi đến tiền sảnh một chút, có người chờ ta ở đó, trở lại nhanh thôi, Oanh Nhi, chúng ta đi thôi." Long Y Hoàng gật gật đầu, vỗ vỗ bả vai Phượng Vũ Thiên , vòng qua bàn rời đi.
Phượng Vũ Thiên ngẫm nghĩ, vẫn cảm thấy có cái gì đó không đúng, giống như có đại sự gì đã xảy ra, tức khắc đứng dậy, theo đuôi Long Y Hoàng, cẩn thận đi theo nàng , cố gắng không để nàng phát hiện, sau đó, một đường theo tới tiền sảnh. Trong đại sảnh, chỉ có một vị trưởng giả đứng đang đợi, Long Y Hoàng ngồi xuống ở ghế dựa trước mặt trưởng giả, ngẩng đầu nói vài câu, rồi vươn cổ tay trắng noãn như ngọc để trên mặt bàn.
Trưởng giả vuốt cằm, sau đó vươn ngón tay như cây khô, nhẹ nhàng đặt trên cổ tay Long Y Hoàng, ngưng thần cẩn thận chẩn đoán bệnh rồi đứng lên.
Last edited: