-
Chương 26: Thủ cung sa
Phượng Vũ Thiên không nói, nhưng biến thân trở thành một cái đuôi con, cố chấp đi theo sau Long Y Hoàng, như bóng với hình, làm Long Y Hoàng thiếu chút nữa sẽ phát điên.
Sau đó, hai người không hài hòa ở chung năm ngày.
Bóng cây lần lượt thay đổi, tường ngói lưu ly đỏ thắm, trong yên tĩnh chỉ còn lại có tiếng ve chậm rãi lượn lờ, bóng cây xanh ấm áp, màu xanh biếc, màu gỗ mà mộc mạc, cho thấy bầu không khí cổ xưa của đình nghỉ chân đứng sừng sững,, một nữ tử quần trắng, làn váy xòe như cánh bướm, ngồi ngay ngắn trong đình, tỉ mỉ đọc sách. Tóc dài từng sợi bay phấp phơi, không có trang sức thừa thãi, chỉ có một cây trâm màu vàng, cuối tram là hoa sen nở rộ xen kẽ cố định, mộc mạc mà hoa mỹ. Bốn phía đình đều được bóng râm bao phủ, hoa hồng của cây lá trải dài,nổi bật lên đó là người con gái ngũ quan tinh mỹ tuyệt thế.
Nàng đọc quyển sách trên tay, dần dần xuất thần, vì vậy không chú ý đến bóng dáng đang từ từ nhích lại gần mình, thẳng cho đến lúc, một tiếng giọng nói quen thuộc không thể quen thuộc hơn, như một đạo sấm sét, đột nhiên đem nàng như đi vào trong cõi thần tiên gọi tỉnh lại —— "Thái tử phi!"
Long Y Hoàng rõ ràng bị dọa, toàn thân run lên, quyển sách trên tay đương nhiên rơi xuống đất, cố gắng hồi phục thần trí, từ từ xoay người lại, sắc mặt giận dữ, nghiến răng nghiến lợi: "Phượng Vũ Thiên !"
"Hắc hắc, thật khó cho người nha, bận như vậy mà còn nhàn rỗi nhớ đến ta." Phượng Vũ Thiên cười, nhảy qua lan can cổ, cầm trong tay đĩa hoa quả đặt trên bàn trước mặt hai người: "Sao thế, Oanh Nhi chưa có hầu hạ ngươi sao?"
"Đoạn thời gian trước hoàng hậu gọi nàng đi, nói là có chuyện gì đó, phỏng chừng trong mấy ngày nay sẽ không có khả năng quay lại rồi." Long Y Hoàng vỗ vỗ ngực kinh hồn chưa tan, đem quyển sách đang cầm đặt lên bàn, mười ngón tay ngọc, trong trắng như ngọc, đặt trên sách da màu đen hình thành tương phản rõ ràng. Nàng có thói quen thích dạo ngón tay trên chiếc nhẫn của mình, nói: "Ngươi tới làm gì?"
"Nhàm chán! Gần đây đều không có việc gì để làm!" Phượng Vũ Thiên tì vào bàn kêu gào, sau đó hai đầu ngón tay bốc lên một quả nho, bỏ vào trong miệng, thờ ơ nhai.
"Phượng Trữ Lan đâu? Hắn kệ ngươi?" Long Y Hoàng ấn động chốt mở, ngân châm bắn ra, lại ấn một lần nữa, ngân châm thu hồi, lặp lại như thế, nàng cũng không nhàm chán, mà may mắn, lượng ám khí đủ chuẩn, đủ cho nàng chơi đùa trên đó thật lâu.
"Hắn không biết đã đi đâu , ta cũng không có chỗ để đi, cũng chỉ có thể tới tìm ngươi , dù sao ngươi cũng không có việc gì không phải sao?"
"Ai nói ta không có, ta đây không phải là đang xem sách sao!" Long Y Hoàng lấy tay chỉ chỉ bìa sách.
"Sách gì? À... 《 Phượng thị hoàng triều 》? Trời, sách đã lão như thế này cũng bị ngươi lấy đến đây!" Phượng Vũ Thiên sợ hãi than. (*ở đây anh Thiên muốn nói sách cũ, nhưng với bản tính của ảnh ta thấy để chữ lão hay hơn*)
"Ta vừa mới đến chưa đủ một tháng, đối với sự tình nơi đây cùng nhân vật cũng không tính là hiểu hết, hiện nay là thời điểm tốt để bổ sung, bất quá, trong bản ghi chép có phải không đủ hoàn thiện hay không? Có một số chi tiết rõ ràng là tóm gọn, đọc cảm thấy rất lạ, hoàn toàn không nối liền." Long Y Hoàng nói xong, thuận tay mở sách ra: "Ngươi xem nơi này, là bản ghi chép toàn bộ các hoàng tử, nhưng mà, chỉ có bắt đầu ghi lại từ Nhị hoàng tử, mãi cho đến phần sau ta không thấy kết thúc, kia đại hoàng tử đâu? Đi nơi nào ? Thân là trưởng tử cũng là người đầu tiên thừa kế hoàng vị, không lý do không nhớ."
“Đúng vậy, vốn là có ghi chép về đại hoàng tử, bất quá, rất nhiều năm trước từng phát sinh một sự kiện, oanh động rất lớn, về sau lại lắng xuống, toàn bộ người có liên quan đến việc đó đều được thủ tiêu, không cho phép nhắc lại." Ngón tay thon dài của Phượng Vũ Thiên đẩy ra khẽ hở ở mặt trong trang giấy, hiện ra một chút trang giấy còn sót lại đến giờ: "Tuy rằng về sau sự việc đó được làm sáng tỏ, nhưng bản ghi chép mất đi đã bị hủy, hơn nữa người cũng không có trở về, cho nên như vậy coi như không có."
"Đó sự việc gì? Liên lụy đến bao nhiêu người ?"
"Hoàng hậu lén gặp tình nhân, việc này còn không lớn sao? Huyên náo dư luận xôn xao, lòng người hoảng sợ, hiện tại nhớ tới đều nghĩ mà sợ."
"Hoàng... hậu..." Long Y Hoàng trừng mắt to.
"Nói đúng ra là hoàng hậu tiền nhiệm, không phải mẫu hậu hiện tại, về sau hoàng hậu kia bị xử tử , ba năm sau đó mới có người thay nàng lật lại bản án, cũng bởi vì nàng đã chết, cho nên mới có hoàng hậu hiện tại, ngươi có thể hiểu chưa?"
"Căn bản đã hiểu..."
"Đại hoàng tử là con trai của nàng, song, sau khi sự việc kia phát sinh lập tức bốc hơi khỏi cung, không có ai biết hắn đi đâu, cũng không người nào biết hắn sống hay chết, đã biến mất mười mấy năm, nhưng gần đây... Quên đi, đây không phải là chuyện ngươi quản lý." Phượng Vũ Thiên đột nhiên lắc đầu, ngừng nói, lại cầm lấy một quả nho, bỏ vào miệng chậm rãi nhai nuốt.
"Đại hoàng tử là ai? Tên là gì?" Lòng hiếu kì của Long Y Hoàng bị thổi lên.
"A ~ hôm nay thời tiết thật tốt a, đã lâu không có đi ra ngoài hoạt động gân cốt , ừ, ta nghĩ chúng ta đến vùng ngoại ô chơi đi..." Phượng Vũ Thiên ngửa đầu nhìn trời, sau đó lập tức chuyển thân chuồn mất.
"Còn muốn chạy? Đem nói rõ ràng cho ta!" Long Y Hoàng duỗi tay ra, kéo lấy vạt áo của hắn, đe dọa: "Ngươi nếu không nói, ta sẽ lập tức cho ngươi biến thành bộ xương khô!"
Phượng Vũ Thiên dừng lại, ngẫm lại mấy ngày nay Long Y Hoàng vẫn thí nghiệm không ngừng các độc khí quý giá của nàng cho hắn, mồ hôi lạnh lập tức bốc lên: "Ta, ta thật sự không biết! Khi đó ta mới bao nhiêu tuổi a! Làm sao có thể nhớ rõ nhiều chuyện như vậy!"
"... Vậy cút đi,cút ra xa cho ta!" Long Y Hoàng mặt không chút thay đổi buông tay ra, tiếp tục cầm lấy sách lật xem.
"A ~ bất quá, chi bằng ngươi đi hỏi hoàng huynh, hắn có thể sẽ biết nha!" Phượng Vũ Thiên thần bí hề hề tới gần bên tai Long Y Hoàng, nhỏ giọng nói.
"Ngươi muốn ta đến hỏi hắn, ta thà rằng cả đời không biết."
"Các ngươi không phải phu thê sao? Tại sao khoảng cách vẫn lớn như vậy? Ai, về sau trải qua cả đời như thế nào đây." Phượng Vũ Thiên thương xót nói.
"Khoảng cách của chúng ta ngươi cũng không phải không biết sao, còn tới đây giả mù sa mưa... Cả đời? Rất xa xôi , ta không dám nghĩ đến."
"Đừng bi quan như vậy chứ, kỳ thật hoàng huynh chỉ là rất tức giận, bởi vì hôn sự này là hắn bị ép buộc ở phiá sau, khó tránh khỏi sẽ đem tất cả tức giận ra trút trên người ngươi." Phượng Vũ Thiên ngồi xuống lần nữa, an ủi Long Y Hoàng.
"Ta không dám cầu cái gì xa vời, chỉ hy vọng không cần xảy ra chuyện gì nữa, bình bình đạm đạm trôi qua như vậy là tốt rồi, ta cũng không dám hy vọng xa vời rằng hắn sẽ đối với ta tốt như thế nào, nhưng mà, ta không muốn lại chia rẽ thêm với hắn." Long Y Hoàng cúi đầu, chậm rãi cuộn tay áo của mình... Trên cánh tay trắng noãn, một đường sẹo được khắc sâu vững vàng kết lại, giống như bóng ma không thể xóa đi—— cái vết sẹo kia lúc đầu ở chỗ ấy, vốn là thủ cung sa, lúc đó bị nàng khoét đi, cho đến nay, cũng đã để lại sẹo, tin rằng dấu vết này sẽ thay thế ấn ký vốn đỏ tươi kia, vẫn ở lại trên người nàng, trở thành vết tích không thể không bao giờ nhạt phai.
Phượng Vũ Thiên lần đầu tiên nhìn thấy vết sẹo này, đồng tử co rút lại một chút —— hắn biết vị trí đó, cũng biết cái vị trí kia vốn là cái gì: "Ngươi cùng hắn... Chẳng lẽ còn không có?"
"Ban đầu không có, về sau mới..." Sắc mặt Long Y Hoàng đột nhiên trắng bệch, lại nói không được, nhanh chóng kéo tay áo xuống, cầm lấy sách xem.
Phượng Vũ Thiên bị hành động kỳ quái của nàng khiến cho hồ đồ, sau đó đột nhiên cảm giác được cái gì, chậm rãi quay đầu lại ... Giữa bụi cây kia, một gã nam tử cao gầy đang đẩy cành lá che ở trước người ra, nhìn về phía bọn họ, mà ở bên cạnh hắn, là một nữ tử tung tăng vui vẻ, nam tử vẻ mặt nghiêm túc, lại đứng như vậy mà nhìn bọn họ —— là Phượng Trữ Lan !
Phượng Vũ Thiên nhìn hắn, nhìn nhìn lại Nhan phi bên cạnh hắn, quay đầu về, đột nhiên nhìn thấy ngón tay Long Y Hoàng đang cầm sách, các đốt ngón tay cũng đã trở nên trắng bệch.
Sau đó, hai người không hài hòa ở chung năm ngày.
Bóng cây lần lượt thay đổi, tường ngói lưu ly đỏ thắm, trong yên tĩnh chỉ còn lại có tiếng ve chậm rãi lượn lờ, bóng cây xanh ấm áp, màu xanh biếc, màu gỗ mà mộc mạc, cho thấy bầu không khí cổ xưa của đình nghỉ chân đứng sừng sững,, một nữ tử quần trắng, làn váy xòe như cánh bướm, ngồi ngay ngắn trong đình, tỉ mỉ đọc sách. Tóc dài từng sợi bay phấp phơi, không có trang sức thừa thãi, chỉ có một cây trâm màu vàng, cuối tram là hoa sen nở rộ xen kẽ cố định, mộc mạc mà hoa mỹ. Bốn phía đình đều được bóng râm bao phủ, hoa hồng của cây lá trải dài,nổi bật lên đó là người con gái ngũ quan tinh mỹ tuyệt thế.
Nàng đọc quyển sách trên tay, dần dần xuất thần, vì vậy không chú ý đến bóng dáng đang từ từ nhích lại gần mình, thẳng cho đến lúc, một tiếng giọng nói quen thuộc không thể quen thuộc hơn, như một đạo sấm sét, đột nhiên đem nàng như đi vào trong cõi thần tiên gọi tỉnh lại —— "Thái tử phi!"
Long Y Hoàng rõ ràng bị dọa, toàn thân run lên, quyển sách trên tay đương nhiên rơi xuống đất, cố gắng hồi phục thần trí, từ từ xoay người lại, sắc mặt giận dữ, nghiến răng nghiến lợi: "Phượng Vũ Thiên !"
"Hắc hắc, thật khó cho người nha, bận như vậy mà còn nhàn rỗi nhớ đến ta." Phượng Vũ Thiên cười, nhảy qua lan can cổ, cầm trong tay đĩa hoa quả đặt trên bàn trước mặt hai người: "Sao thế, Oanh Nhi chưa có hầu hạ ngươi sao?"
"Đoạn thời gian trước hoàng hậu gọi nàng đi, nói là có chuyện gì đó, phỏng chừng trong mấy ngày nay sẽ không có khả năng quay lại rồi." Long Y Hoàng vỗ vỗ ngực kinh hồn chưa tan, đem quyển sách đang cầm đặt lên bàn, mười ngón tay ngọc, trong trắng như ngọc, đặt trên sách da màu đen hình thành tương phản rõ ràng. Nàng có thói quen thích dạo ngón tay trên chiếc nhẫn của mình, nói: "Ngươi tới làm gì?"
"Nhàm chán! Gần đây đều không có việc gì để làm!" Phượng Vũ Thiên tì vào bàn kêu gào, sau đó hai đầu ngón tay bốc lên một quả nho, bỏ vào trong miệng, thờ ơ nhai.
"Phượng Trữ Lan đâu? Hắn kệ ngươi?" Long Y Hoàng ấn động chốt mở, ngân châm bắn ra, lại ấn một lần nữa, ngân châm thu hồi, lặp lại như thế, nàng cũng không nhàm chán, mà may mắn, lượng ám khí đủ chuẩn, đủ cho nàng chơi đùa trên đó thật lâu.
"Hắn không biết đã đi đâu , ta cũng không có chỗ để đi, cũng chỉ có thể tới tìm ngươi , dù sao ngươi cũng không có việc gì không phải sao?"
"Ai nói ta không có, ta đây không phải là đang xem sách sao!" Long Y Hoàng lấy tay chỉ chỉ bìa sách.
"Sách gì? À... 《 Phượng thị hoàng triều 》? Trời, sách đã lão như thế này cũng bị ngươi lấy đến đây!" Phượng Vũ Thiên sợ hãi than. (*ở đây anh Thiên muốn nói sách cũ, nhưng với bản tính của ảnh ta thấy để chữ lão hay hơn*)
"Ta vừa mới đến chưa đủ một tháng, đối với sự tình nơi đây cùng nhân vật cũng không tính là hiểu hết, hiện nay là thời điểm tốt để bổ sung, bất quá, trong bản ghi chép có phải không đủ hoàn thiện hay không? Có một số chi tiết rõ ràng là tóm gọn, đọc cảm thấy rất lạ, hoàn toàn không nối liền." Long Y Hoàng nói xong, thuận tay mở sách ra: "Ngươi xem nơi này, là bản ghi chép toàn bộ các hoàng tử, nhưng mà, chỉ có bắt đầu ghi lại từ Nhị hoàng tử, mãi cho đến phần sau ta không thấy kết thúc, kia đại hoàng tử đâu? Đi nơi nào ? Thân là trưởng tử cũng là người đầu tiên thừa kế hoàng vị, không lý do không nhớ."
“Đúng vậy, vốn là có ghi chép về đại hoàng tử, bất quá, rất nhiều năm trước từng phát sinh một sự kiện, oanh động rất lớn, về sau lại lắng xuống, toàn bộ người có liên quan đến việc đó đều được thủ tiêu, không cho phép nhắc lại." Ngón tay thon dài của Phượng Vũ Thiên đẩy ra khẽ hở ở mặt trong trang giấy, hiện ra một chút trang giấy còn sót lại đến giờ: "Tuy rằng về sau sự việc đó được làm sáng tỏ, nhưng bản ghi chép mất đi đã bị hủy, hơn nữa người cũng không có trở về, cho nên như vậy coi như không có."
"Đó sự việc gì? Liên lụy đến bao nhiêu người ?"
"Hoàng hậu lén gặp tình nhân, việc này còn không lớn sao? Huyên náo dư luận xôn xao, lòng người hoảng sợ, hiện tại nhớ tới đều nghĩ mà sợ."
"Hoàng... hậu..." Long Y Hoàng trừng mắt to.
"Nói đúng ra là hoàng hậu tiền nhiệm, không phải mẫu hậu hiện tại, về sau hoàng hậu kia bị xử tử , ba năm sau đó mới có người thay nàng lật lại bản án, cũng bởi vì nàng đã chết, cho nên mới có hoàng hậu hiện tại, ngươi có thể hiểu chưa?"
"Căn bản đã hiểu..."
"Đại hoàng tử là con trai của nàng, song, sau khi sự việc kia phát sinh lập tức bốc hơi khỏi cung, không có ai biết hắn đi đâu, cũng không người nào biết hắn sống hay chết, đã biến mất mười mấy năm, nhưng gần đây... Quên đi, đây không phải là chuyện ngươi quản lý." Phượng Vũ Thiên đột nhiên lắc đầu, ngừng nói, lại cầm lấy một quả nho, bỏ vào miệng chậm rãi nhai nuốt.
"Đại hoàng tử là ai? Tên là gì?" Lòng hiếu kì của Long Y Hoàng bị thổi lên.
"A ~ hôm nay thời tiết thật tốt a, đã lâu không có đi ra ngoài hoạt động gân cốt , ừ, ta nghĩ chúng ta đến vùng ngoại ô chơi đi..." Phượng Vũ Thiên ngửa đầu nhìn trời, sau đó lập tức chuyển thân chuồn mất.
"Còn muốn chạy? Đem nói rõ ràng cho ta!" Long Y Hoàng duỗi tay ra, kéo lấy vạt áo của hắn, đe dọa: "Ngươi nếu không nói, ta sẽ lập tức cho ngươi biến thành bộ xương khô!"
Phượng Vũ Thiên dừng lại, ngẫm lại mấy ngày nay Long Y Hoàng vẫn thí nghiệm không ngừng các độc khí quý giá của nàng cho hắn, mồ hôi lạnh lập tức bốc lên: "Ta, ta thật sự không biết! Khi đó ta mới bao nhiêu tuổi a! Làm sao có thể nhớ rõ nhiều chuyện như vậy!"
"... Vậy cút đi,cút ra xa cho ta!" Long Y Hoàng mặt không chút thay đổi buông tay ra, tiếp tục cầm lấy sách lật xem.
"A ~ bất quá, chi bằng ngươi đi hỏi hoàng huynh, hắn có thể sẽ biết nha!" Phượng Vũ Thiên thần bí hề hề tới gần bên tai Long Y Hoàng, nhỏ giọng nói.
"Ngươi muốn ta đến hỏi hắn, ta thà rằng cả đời không biết."
"Các ngươi không phải phu thê sao? Tại sao khoảng cách vẫn lớn như vậy? Ai, về sau trải qua cả đời như thế nào đây." Phượng Vũ Thiên thương xót nói.
"Khoảng cách của chúng ta ngươi cũng không phải không biết sao, còn tới đây giả mù sa mưa... Cả đời? Rất xa xôi , ta không dám nghĩ đến."
"Đừng bi quan như vậy chứ, kỳ thật hoàng huynh chỉ là rất tức giận, bởi vì hôn sự này là hắn bị ép buộc ở phiá sau, khó tránh khỏi sẽ đem tất cả tức giận ra trút trên người ngươi." Phượng Vũ Thiên ngồi xuống lần nữa, an ủi Long Y Hoàng.
"Ta không dám cầu cái gì xa vời, chỉ hy vọng không cần xảy ra chuyện gì nữa, bình bình đạm đạm trôi qua như vậy là tốt rồi, ta cũng không dám hy vọng xa vời rằng hắn sẽ đối với ta tốt như thế nào, nhưng mà, ta không muốn lại chia rẽ thêm với hắn." Long Y Hoàng cúi đầu, chậm rãi cuộn tay áo của mình... Trên cánh tay trắng noãn, một đường sẹo được khắc sâu vững vàng kết lại, giống như bóng ma không thể xóa đi—— cái vết sẹo kia lúc đầu ở chỗ ấy, vốn là thủ cung sa, lúc đó bị nàng khoét đi, cho đến nay, cũng đã để lại sẹo, tin rằng dấu vết này sẽ thay thế ấn ký vốn đỏ tươi kia, vẫn ở lại trên người nàng, trở thành vết tích không thể không bao giờ nhạt phai.
Phượng Vũ Thiên lần đầu tiên nhìn thấy vết sẹo này, đồng tử co rút lại một chút —— hắn biết vị trí đó, cũng biết cái vị trí kia vốn là cái gì: "Ngươi cùng hắn... Chẳng lẽ còn không có?"
"Ban đầu không có, về sau mới..." Sắc mặt Long Y Hoàng đột nhiên trắng bệch, lại nói không được, nhanh chóng kéo tay áo xuống, cầm lấy sách xem.
Phượng Vũ Thiên bị hành động kỳ quái của nàng khiến cho hồ đồ, sau đó đột nhiên cảm giác được cái gì, chậm rãi quay đầu lại ... Giữa bụi cây kia, một gã nam tử cao gầy đang đẩy cành lá che ở trước người ra, nhìn về phía bọn họ, mà ở bên cạnh hắn, là một nữ tử tung tăng vui vẻ, nam tử vẻ mặt nghiêm túc, lại đứng như vậy mà nhìn bọn họ —— là Phượng Trữ Lan !
Phượng Vũ Thiên nhìn hắn, nhìn nhìn lại Nhan phi bên cạnh hắn, quay đầu về, đột nhiên nhìn thấy ngón tay Long Y Hoàng đang cầm sách, các đốt ngón tay cũng đã trở nên trắng bệch.
Last edited:
Bình luận facebook