• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Lãnh cung thái tử phi (3 Viewers)

  • Chương 25: Tình yêu không giới- chân ái vô giới

Kết quả, việc này chỉ đến "Cô nhi" liền im lặng , Phượng Vũ Thiên ngoan ngoãn ngậm miệng lại, mặc cho Long Y Hoàng nhõng nhẽo và cứng rắn như thế nào, một chút cũng không moi ra được tin tức nào có ích.

Kế tiếp, Phượng Vũ Thiên bỏ qua u sầu, lôi kéo Long Y Hoàng lên bè trúc, hai người ở trên mặt sông dao động, du ngoạn thật lâu.

Bè trúc phá vỡ mặt nước, kích thích từng mãnh gợn sóng, rong chơi đến giữa hồ sen rộng lớn, chậm rãi đi trước mở đường những lá sen xanh.

Phượng Vũ Thiên hái được một đóa sen, đặt ở trước ngực mình khoa tay múa chân, tất cả đều như một nữ yêu cơ gây tai hoạ, hắn đem hoa sen hái xuống từng cánh, ném vào trong nước, phá tan bóng phản chiếu, cũng phá vỡ tâm bình tĩnh như nước của mình: "Long Y Hoàng, ta hỏi ngươi một vấn đề."

"Ừ, hỏi đi." Long Y Hoàng ngồi ở trên ghế nhỏ, dùng đầu ngón tay lướt trên bề mặt sông.

"Ngươi đối với việc hai nam nhân yêu nhau ôm nhau có ý kiến gì không? Có phải cũng nghĩ rằng khó có thể chấp nhận, vẫn cảm thấy rất ghê tởm, đúng là thế tục không thể dễ dàng gì mà khoan dung hay không?"

"Ta cảm thấy không có gì, thích chính là thích, yêu chính là yêu , không phân biệt giới tính.”

"Chẳng lẽ ngươi một chút cũng không cảm thấy ghê tởm sao?"

"Vì cái gì phải cảm thấy ghê tởm? Yêu vốn dĩ chính là thứ gì đó có trong tiềm thức, chỉ là xuất hiện ra ở trên người nào đó đều tốt mà, không liên quan đến giới tính, chỉ cần mình thích."

"Giải thích của ngươi thật đặc biệt."

"Bởi vì ta tận mắt chứng kiến, lúc đầu cũng không thể tiếp thu, sau đó mới phát hiện, kỳ thật tình yêu chân chính là không có phân biệt giới tính, chỉ cần chân thành, giới tính đều không phải là rào cản." Long Y Hoàng giơ tay lên, vẫy bọt nước, đứng lên, vỗ vỗ váy, nhìn Phượng Vũ Thiên .

"Ngươi thấy tận mắt qua?"

“Đúng vậy nha, ai, đại ca đáng thương của ta, tình huống của hắn so với Phượng Trữ Lan kém không có mấy, hắn sống lâu như vậy, không có coi trọng một nữ nhân nào, lại đánh rơi tâm mình trên người một người nam nhân." Long Y Hoàng ngẩng đầu nhìn sắc trời đã tối dần, cầm lấy gậy trúc bên cạnh, đi đến phần đuôi bè trúc: "Trở về thôi, đã khuya rồi ."

"Ngươi, có thể kể ta chuyện của đại ca ngươi không?" Phượng Vũ Thiên vội vàng đứng dậy.

"Ngươi tò mò như vậy làm gì? Chẳng qua, về sau người kia đã chết, thật sự vô cùng đáng tiếc, hắn vì không muốn đại ca thương tâm, mãi cho đến lúc chết, đều không hề phúc đáp cho tình yêu đó, ta thấy ca ca thật đáng thương, vẫn vướng mắt đến bây giờ." Long Y Hoàng đem gậy trúc cắm vào đáy sông, từ từ đẩy mạnh bè trúc đi trước cập vào bờ: "Rõ ràng hai người đều yêu nhau a, đều kỳ quái như thế."

"Kia, vậy cha mẹ ngươi mặc kệ sao? Đối với loại sự tình này, phải là cực lực phản đối mới đúng, bọn họ không phải ăn rất nhiều khổ?"

"Ngươi suy nghĩ nhiều quá đi, mẹ ruột của ta cũng không phải là người cứng nhắc như vậy, người nói chỉ cần ca ca thích là tốt rồi, mà cha sao, hắn yêu mẫu thân như vậy, cũng yêu thương ca ca như thế, làm sao chịu đối đầu với mẹ và đi ngăn cản chứ? Ai, nói tóm lại, vẫn là tâm cơ người kia nặng nề, luôn lợi dụng tình yêu đại ca dành cho hắn... Không nói , càng nói càng khó chịu." Long Y Hoàng rất nhanh dừng lại đề tài, cúi đầu, chậm rãi chống đỡ bè trúc di động cập bờ, sau đó tự mình nhảy lên rồi đi.

Nàng vẫn nhớ rõ hoàng hôn ngày đó, đại ca của mình một thân khôi giáp lóe sáng đến chói mắt, ở nơi chiến trường không có một bóng người, ôm xác người kia khóc rống, trời chiều đem bóng dáng hai người kéo lại thật sự rất dài, rất dài vô cùng thương cảm.

Từ đó về sau, Long Diệp Vũ tự mình đã thu lại tính cách phản nghịch cùng phóng túng, chuyển biến thành trưởng tử rất trầm ổn chín chắn, hắn bắt đầu đảo ngược lịch sử quá khứ phong lưu của mình, trở thành một người si tình, đến nay vẫn không truê đùa khiêu khích người khác.

Khụ, cho nên, nên nói hắn thế nào đây? Tình yêu gì đó a, thật là hại chết người , có thể làm cho một người từ lão hổ thay đổi thành miêu, nhìn xem Giang Ngạn Chỉ đối với hắn vừa đấm vừa xoa tra tấn mười bảy năm, đúng là còn chưa đủ bằng hắn nhận thức người kia hơn mười ngày.

(Giải thích một chút: *ở đây muốn nói người tên Giang Ngạn muốn thay đổi tình phong lưu cùng quậy phá của anh Long Diệp Vũ nên suốt 17 năm mềm rắn đủ biện pháp cũng không bằng anh yêu và biết người kia trong vòng 10 ngày.* *Còn Giang Ngạn là ai? Nam hay nữ thì bí mật….*)

"Vậy còn ngươi? Có người thích hay không?" Phượng Vũ Thiên cầm hoa trong tay, cũng nhảy lên bờ.

"Từng có, chăng qua cũng đã là chuyện tình một năm trước, không nói cũng được."

"Nói cho ta đi, ta cảm thấy hứng thú đối với việc này!" Phượng Vũ Thiên mặt dày mày dạn đứng lên.

"Ai, hồi ức thống khổ a, tưởng rằng ta Long Y Hoàng nam nhân nào còn chưa thấy qua, vậy mà động tâm với hắn, thật sự là châm chọc! Châm chọc! Không nói , càng nói càng hỏa!" Long Y Hoàng khoát tay, nhìn lướt qua mọi nơi, nhắm ngay đường vừa rồi, nhấc váy bước đi.

"Người ngươi thích chính là ai?" Phượng Vũ Thiên phản ứng cũng không chậm, lập tức cả người hắn đi theo sau, ngoan tựa như cái đuôi nhỏ.

"Không nói! Đó là tâm bệnh của ta!" Long Y Hoàng không kiên nhẫn nữa, cước bộ cũng nhanh hơn.

"Nói đi nói đi! Không cần nhỏ mọn như vậy chứ!" Phượng Vũ Thiên lại không từ bỏ,hắn cũng cố chấp đuổi theo nàng.

"Phiền chết! Phượng Vũ Thiên , ta thấy rõ ràng ngươi nên gọi là Phượng Thương Dăng [1], quên đi! Ầm ĩ như thế này!"

[1]: Phượng Thương Dăng: phượng ruồi bọ

"Không ngại! Chỉ cần ngươi nói người kia là ai, ngươi yêu thế nào, thì muốn kêu ta như thế nào thì kêu, Phượng Thương Dăng cũng không sai... A, ta đã hiểu, ngươi thích hoàng huynh của ta đúng hay không! Cho nên hiện tại mới vội vã tránh né sự thật như vậy!" Phượng Vũ Thiên bừng tỉnh đại ngộ nói.

"Ta thích hắn, ta hiện tại lập tức sẽ chết cho ngươi xem!"

"Vậy ngươi nói, rốt cuộc là ai, nếu như không nói ta đây sẽ đem lời nói của ngươi rằng thích hoàng huynh của ta lập tức nói cho hắn biết ngay... Cứ như vậy đi, ta đây đi tìm hắn !"

"Phượng Vũ Thiên ! Trở lại cho ta!"

"Chịu nói sao?"

"Ta..."

"Vậy ta đây đi thôi." Dứt lời, Phượng Vũ Thiên thật sự bày ra tư thế ngàn dặm trường chinh [2], chuẩn bị đi ra ngoài tìm Phượng Trữ Lan .

[2]: tư thế chuẩn bị đi xa

"Ta nói! Người kia kêu là Quân Linh! Ngươi chịu chưa!" Long Y Hoàng theo bản năng liền thốt ra.

"A? Quân Linh, chẳng lẽ là vị Kiền Quốc kia..." Phượng Vũ Thiên giật mình nói.

"Chính là hắn! Tốt lắm, chúng ta trở về!" Long Y Hoàng không muốn nhiều lời, nắm chặc tay áo của Phượng Vũ Thiên xem hắn như người chết mà kéo đi.

"Các ngươi làm sao biết nhau? Hơn nữa ta nghe nói... Nương ngươi, cũng chính là Dực Vương phi, từng theo hắn và cũng từng có với hắn một ít chuyện xưa." Phượng Vũ Thiên công phu bát quái đúng là hạng nhất: "Chuyện của bọn họ ảnh hưởng rất lớn nha, ở các quốc gia hoàng tộc lúc nào cũng truyền lưu rộng rãi, đương nhiên, cuối cùng lại ghen tị với cha ngươi không thôi, không ngừng hâm mộ, đều nói là mỹ nhân đẹp nhất cuối cùng rơi vào người của hắn, khẳng định là hắn , đến chết đều... Ách, thật có lỗi, ta đã nói điều không nên nói ..." Nhìn sắc mặt Long Y Hoàng không tốt , Phượng Vũ Thiên lập tức câm miệng.

"Không sao, dù sao cũng không có gì... À, đúng vậy, Quân Linh từng là vị hôn phu của mẹ ta, nhưng mẹ ta vì cha quả quyết từ bỏ hắn, từ bỏ quyền sở hữu chiếc ghế làm cho nữ nhân thiên hạ đều ghen tị gì đó, ngược lại thành công làm cho nam nhân thiên hạ đều ghen tị với phụ thân , ai... Hơn nữa thời điểm đó, đại ca cũng đã ở trong bụng của nàng." Long Y Hoàng buông tay áo hắn ra, giương mắt nhìn người rất thưa thớt ở ngã tư đường: "Phượng Vũ Thiên , thật sự không cần nói thêm gì nữa đi, chúng ta trở về đi."

"Ừm, tốt, chúng ta trở về." Mắt thấy sắc mặt Long Y Hoàng càng không tốt, kẻ thức thời là trang tuấn kiệt Phượng Vũ Thiên đi đầu trước.

"Phượng Vũ Thiên ... Ta nghĩ ta với ngươi ở cùng một chỗ, bị tức mà chết là chuyện sớm hay muộn thôi!." Long Y Hoàng nhụt chí giống như nản lòng, bả vai sụp xuống.

"Ta không nói nữa còn không được sao, thật là... Đúng rồi, cuối cùng hỏi ngươi một vấn đề, ừ, nếu xuất hiện một người khác cùng tranh đoạt vị trí hoàng vị với hoàng huynh, ngươi sẽ giúp ai?"

"Ngươi nói xem ta còn có lựa chọn khác sao?"

"Ai, nói đi nói đi! Ta giả thiết một chút, nếu người cùng hoàng huynh tranh đoạt hoàng vị, là người ngươi thích , cũng thích ngươi, hiện tại hoàng huynh lại không thích ngươi, ngươi sẽ giúp ai?"

"Ta sẽ không có người thích."

"Cho ta một cái đáp án rõ ràng chứ! Tẩu tử! Đừng keo kiệt lời của ngươi nha!"

"Ta nói, ta sẽ không có người thích, mà ta và ca ca ngươi lại là con châu chấu cùng trên sợi dây, ngươi nói, ta còn có thể giúp ai? Đi, tiểu hài tử ..." Long Y Hoàng khinh thường nhìn hắn, sau đó từ từ vòng qua người hắn, giống như thất thần đi hướng phía trước mà đến.

"Này! Ngươi chỉ có bối phận so với ta cao hơn! Nhưng luận tuổi tác, ta so với ngươi còn lớn hơn!" Tôn nghiêm nam nhân của Phượng Vũ Thiên như bị giẫm đạp, tức giận mà oa oa kêu loạn.

"Dưới tình huống này, bối phận quyết định tất cả, tiểu đệ đệ, ngươi vẫn nên về nhà tìm nương mà ôm đi, ta cũng phải đi về , như vậy đi, sau khi từ biệt, ngươi không cần xuất hiện ra trước mặt ta nữa ..."
 
Advertisement
Last edited:

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom