• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Lãnh cung thái tử phi (1 Viewer)

  • Chương 20: Người như Nhan phi

Lúc Phượng Trữ Lan nói những lời này , Long Y Hoàng chỉ là nhìn hắn, khóe mắt có nụ cười thản nhiên, mang theo hơi trào phúng.

Thật lâu, thấy đối phương không có nói gì nữa, nàng mới cất tiếng: “Nói xong rồi à?Cũng chỉ có thế … này thôi sao?”

“Nếu như ngươi thích,sau này ta rất có nhiều thời gian.” Phượng Trữ Lan quyết không chịu thiệt một câu.

“Thái tử điện hạ, ngài bịa chuyện đều không nghĩ nên phác thảo bản nháp trước sao? … Còn có, ta tới nơi này không phải để đập phá, chỉ là một khối ngọc bích, ta cũng không có nói là không đền, ngài cần gì kích động như thế?” Long Y Hoàng cười như không có chuyện gì xảy ra, xoay người sang chỗ khác, ngay lúc Phượng Trữ Lan định mở miệng nói gì đó, nàng lại xoay người lại “Đúng rồi, điện hạ, ta còn chưa ca ngợi ngài nữa, ngài thủ bút đặt danh[1] thật ta thanh nhã lại có thâm ý[2], Như? Ha ha, đúng là một chữ có tác dụng vô cùng đặc biệt sâu xa mà…”

[1]: tự mình đề bút đặt tên

[2]: ý nghĩa sâu xa

“Long Y Hoàng, ngươi muốn nói cái gì.” Phượng Trữ Lan thay đổi góc độ, đem Nhan phi đặt phía sau,mắt nheo lại.

“Ta lười nói thừa cùng ngươi, bởi vì ta không muốn quan hệ của chúng ta thêm tồi tệ nữa, như thế, thì không chỉ còn là vấn đề của hai người … Còn nữa, ta một mực nhường nhịn, nhưng ngươi lại đi gây sự trước… Ta xin khuyên một câu, đừng tưởng ta nhường nhịn cho rằng ta yếu đuối, là người thì nhẫn nại cũng là có hạn, đến lúc ta không nhin được nữa, có trời mới biết là ta sẽ làm gì? Chính ta cũng còn chưa biết được đâu.”

Phượng Trữ Lan im lặng, chỉ trơ mắt nhìn – ánh mắt vẫn ác độc.

“Sẽ không tiếp tục quấy rầy hai vị, nếu như đối với phượng loan ngọc này canh cánh trong lòng không thoải mái, thần thiếp bất tài, trong của hồi môn đồ cưới trái lại cũng không ít, tư chất so với cổ văn ngọc kia chỉ hơn chứ không kém, nếu Như nhan phi thích, có thể đến chỗ ta lấy, cáo từ.” Nói xong, Long Y Hoàng lập tức xoay người đi.

“Long Y Hoàng… Ngươi đã công khai đối đầu với ta, nếu đã vậy thì không nên oán trời trách đất ….” Phượng Trữ Lan từ từ cong khóe miệng, quay người lại ôm lấy Nhan phi vào lòng, đi về trong lầu các.

Đọc đúng theo mặt chữ, ý nghĩa gì… Nhan phi ngẩng đầu lên, thấy mặt Phượng Trữ Lan nghiêm túc, lòng bàn tay đột nhiên toát ra mồ hôi lạnh.

Ra khỏi Khuynh thiên uyển, Long Y Hoàng liếc mắt Oanh nhi nhìn gần đó.

“Oanh nhi? Ngươi tới nơi này làm gì?” Long Y Hoàng nhẹ nhàng đi tới.

Oanh nhi đột nhiên bị nàng phát hiện, vội vàng trả lời: “Dạ, mới vừa rồi nô tỳ nghe nói ngài đi cùng Nhan phi, sau đó lại thấy thái tử cũng đi, cho nên…”

“Lo lắng cho ta sao? Chỉ cần hắn không làm gì quá đáng, thì cũng không có chuyện gì xảy ra.”

“Vậy…”

“Phượng Trữ Lan là người thông minh, chút thủ đoạn nhỏ vừa rồi của Nhan Phi chẳng lẽ hắn lại không biết sao ? Chỉ là hắn một lòng khúc mắc đối với ta , cho nên mượn cớ đập phá khắp nơi thôi… Chỉ cần hắn không quá đáng với ta, ta cũng không muốn đối đầu gay gắt với hắn, như vậy đối với ai cũng tốt…”Long Y Hoàng có chút bất đắc dĩ – lắc đầu: “Chúng ta đi thôi.”

“Vâng, thái tử phi.”

“Rất buồn sao? Oanh nhi.”

“Không có.”

“Ta trái lại cảm thấy có chút nhàm chán … Luôn ngốc ở nơi ngột ngạt như vậy, sớm muộn cũng sẽ mốc meo lên thôi, ngươi cũng rất nhớ Lang Ly Uyên không phải sao?”

“Lang công tử hắn, hắn nói một tháng sau mới trở về, cho nên… "

“Sao, ta đã hiểu, tình nhân không có ở đây, tất nhiên chuyện gì cũng không có thú vị , bất quá ta cũng đang có hứng thú đi ra ngoài chơi,ngươi đi cùng ta không? “

“Vâng”

“Ai, hy vọng bộ dạng hiện giờ của ta đi ra ngoài sẽ không làm hỏng hình ảnh thì tốt!” Long Y Hoàng cúi người nhìn vào hồ nước, nhìn bóng dáng xiêu xiêu vẹo vẹo trong hồ, cảm khái vạn lần, vươn tay sờ sờ vết tích đã nhạt dần bên gò má:” Lâu như thế mới tan nha…”

Oanh nhi đứng ở phía sau nàng, không nói gì.

“Chúng ta đi thôi, may ra có thể sẽ gặp gỡ Lang Ly Uyên thứ hai cũng không chừng a…” Ngẩng đầu lên Long Y Hoàng đảo qua phiền muộn vừa rồi trong mắt, xoay người lại nắm lấy cổ tay Oanh nhi, không khỏi lôi kéo nàng đi về cửa chính.

Trên đường cũng rất nhốn nháo , Long Y Hoàng vẫn như trước khí thế bừng bừng du ngoạn khắp nơi, nhưng Oanh nhi vẫn một mực đi theo sau nàng.

”Ta nghe nói một thời gian ngắn nữa, tên Phượng Trữ Lan kia muốn tổ chức yến tiệc ở Đông cung ? Tại sao thế ?” Long Y Hoàng đứng ở trước quầy nhỏ , nét mặt có ý nghiên cứu rất chăm chú.

“Là tiệc rượu đón tiếp Cửu hoàng tử nên Thái tử điện hạ đặc biệt chuẩn bị.”

“Cửu hoàng tử? Ai?”

“Là huynh đệ cùng một mẫu thân với Thái tử điện hạ.”

" Tình cảm của bon họ rất tốt sao ? "

“Đúng vậy.”

“À.” Vẻ mặt Long Y Hoàng không chút thay đổi – nhún nhún vai, tiếp tục đi dạo.

Đột nhiên, phía trước cách đó không xa có đám người bắt đầu ồn ào , sau đó giống như nước rẽ tách ra hai phía.

Trong lúc đó ở giữa xuất hiện hai người, một trước một sau gắt gao truy đuổi, khiến cho bốn phía ồn ào.

Long Y Hoàng phản ứng được tương đối chậm, đến lúc xoay người lại, thì cũng là lúc hai người đó đã như gió mà xẹt qua bên cạnh nàng, khiến cho tóc dài cùng tay áo tung bay.

“Ngươi không sánh bằng ta ” Rõ ràng, hai bóng dáng ở phía trước cách nàng không xa đột nhiên dừng lại, một người phía sau nắm chặt cổ tay người trước mặt, tốc độ thật sự rất nhanh , vị trí của Long Y Hoàng đứng cũng tương đối gần một trong hai người đó, nên nghe được rất rõ thanh âm đắc ý của tên nam tử kia.

“Vũ công tử, ngươi làm như vậy là có ý gì !”Người phía trước bị hắn nắm tay cũng là một tên nam tửhiển nhiên là đang tức giận .

“A, chẳng lẽ chơi không vui sao? Lẽ nào, ngươi đối với bản thân mình lại thiếu tự tin như vậy?” Nam nhân được xưng là Vũ công tử kia cười đắc ý, khuôn mặt cũng vô cùng tuấn lãng mang theo đó là không rõ tà mị [1] cùng yêu cổ [2], một thân mang trường bào màu lam, tóc dài chậm rãi bay bay trong gió, cùng kèm theo ngũ quan sắc bén, ánh sáng trong mắt chói mắt.

[1]: vẻ đẹp gian tà bất chính

[2]: vẻ độc mê hoặc lòng người

Long Y Hoàng lúc này mới nhìn rõ, nam tử bị chế trụ phía trước một thân bạch y, ngọc quan[3] buộc tóc dài, vóc người dù mặc phong phanh nhưng cũng rất thon dài rắn rỏi, đầu so với công tử áo lam kia hơi thấp, nhìn lại khuôn mặt… Long Y Hoàng thiếu chút nữa không thở được, mặt cũng cần phải như trắng như ngọc vậy chứ, rõ ràng, rõ ràng đeo mặt nạ nửa bên!

[3]: vật dùng để buộc tóc

Mặt nạ màu bạc, che đi nửa khuôn mặt, mặt nạ dường như có hoa văn màu bạc, mặc dù không nhìn rõ mặt hắn cho lắm, nhưng thấy rất rõ ánh mắt kia.

“Ta và chủ thượng của ngươi không phải là bằng hữu tốt sao, tại sao ngươi cung kính với hắn như vậy, đối với ta lại trái ngược hoàn toàn?” Vũ công tử không biết từ nơi nào biến ra cây quạt, dùng nó nâng cằm đối phương lên, không đếm xỉa đến ánh mắt quan sát của dân chúng bên đường, trêu trọc hắn.

“Chủ thượng là chủ thượng, ngươi là ngươi! Vốn dĩ không thể nhập làm một!” Bạch y nam tử nắm chặc vỏ kiếm, dùng lực đẩy cây quạt của hắn ra.

“Vậy sao, chơi không vui, đoán xem, lần này để ngươi đi thì… được rồi, đừng, khuynh… Kêu không được, tên của ngươi nữ tính như vậy cũng là do chủ nhân ngươi đặt cho? Ừm, mặc dù là nữ tính nhưng cũng rất hợp với ngươi … "

“Vũ Thiên!”

Mắt thấy đối phương sẽ rút kiếm ra khỏi vỏ, người bị kêu lên tên đầy đủ – Vũ Thiên công tử lập tức buông: “Nói một chút mà thôi, không cần cho là thật.”

Bạch y nam tử tức giận thu tay, tức tối rời đi, bóng dáng nhanh chóng biến mất vào đám người.

“Nghiêm túc như vậy… Còn dám gạt ta nói không có chuyện gì?” Vũ công tử mở quạt, đặt cánh quạt trước mặt, sau đó xoay người, rời đi.

Người xung quanh cũng đã tản ra, chỉ có Long Y Hoàng vẫn đang đứng tại chỗ theo dõi từng hành động của hắn, mãi đến khi hắn quay người, hai người bốn mắt nhìn nhau.

“Vị tiểu thư này có chuyện gì sao?” Hắn hỏi rất lễ phép .

Long Y Hoàng không đáp, chỉ là nhìn hắn.

“Hay, có phải tại hạ đã mạo phạm tiểu thư hay không?”

Cũng không đáp.

“Tiểu thư, có chuyện gì cứ nói thẳng…” Vũ Thiên đã bị ánh mắt vô cùng thương xót của Long Y Hoàng nhìn đến mức không được tự nhiên, dùng quạt che khuất mũi, một đôi mắt sáng như kiếm nhìn nàng.

“Ai, ta không phản đối , Oanh nhi, chúng ta đi thôi.” Long Y Hoàng thương xót lắc đầu, kêu Oanh nhi một tiếng, không muốn nói gì thêm.

“Tiểu thư, ” Động tác của Vũ Thiên so với nàng còn nhanh hơn một bước, đảo mắt đã vọt đến trước mặt nàng, từ trên cao nhìn xuống, âm trầm nhìn nàng, trầm tĩnh mở miệng: “Mong cô nương nói rõ ràng.”
 
Advertisement
Last edited:

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom