• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Lãnh cung thái tử phi (2 Viewers)

  • Chương 19 : Hai phi đối lập

Long Y Hoàng cúi người xuống, nhặt cái lược đã thành mảnh nhở, sau đó vén tay áo lên, nhìn vết tích trên tay mình, dự định ra ngoài cũng lập tức tiêu tan.

Dự định trước lúc vết thương dần dần mất hẳn cố gắng đi ra ngoài càng ít càng tốt, khi chính thức gặp mặt Nhan phi đã là giữa trưa ngày thứ ba.

Trong khoảng thời gian hai ngày trước , Long Y Hoàng một mực nghỉ ngơi ở trong phòng, không gặp bất cứ ai, lẳng lặng chờ vết thương biến mất.

Nhưng mà, trời sinh tính hiếu động làm nàng nhẫn nại không được bao lâu, đến giữa trưa ngày thứ ba cũng không nhịn được nữa mà đi ra khỏi phòng.

Nàng không muốn lại bị hoàng hậu chọn làm bia trút giận, chỉ đi dạo một chút ở hậu hoa viên thái tử phủ.

Bố cục hậu hoa viên rất đơn giản,liễu xanh hai bờ, trong đó là không ít những cành hoa đào nở, hoa mai nở , hồ nước dưới kia là tản mạn những đóa sen hồng xinh đẹp, hai bên bờ sông là từng mảng hoa cúc lớn, cách bài trí khá là hòa hợp với thiên nhiên, rất đơn giản, những chòi nghỉ mát đều dùng cổ thụ nhiều tuổi tạo thành, không có nửa điểm giả, tự nhiên mà cổ kính.

Thật đoán không ra, loại người như Phượng Trữ Lan …,không ngờ cũng thích những đồ vật mộc mạc, Long Y Hoàng vẫn cho rằng hắn cũng như những hoa hoa công tử kia, chỉ thích dùng đồ nạm vàng thế ngọc xa xỉ .

Nhưng, dù Phượng Trữ Lan có yêu thích cái gì, có tốt đẹp thế nào, trải qua bao nhiêu chuyện như vậy, Long Y Hoàng cũng không dám có nửa tia hi vọng xa vời về tương lai với hắn.

Vì vậy, Long Y Hoàng chỉ có đi dạo khắp nơi không mục đích, phía đối diện là hai than ảnh thướt tha đang đi tới.

Nữ tử y phục màu vàng trang nhã đi trước , tóc dài thả xuống hai bên vai, ngũ quan không có đẹp diễm lệ như Long Y Hoàng, chỉ là một vẻ đẹp ôn nhu, tựa như mưa phùn trời xuân, ngạo mạn đến tận cốt, so với vẻ đẹp của Long Y Hoàng thì quá mức trí mạng.

Giống như độc dược, ban đầu là chầm chậm, sau đó sẽ lấy mạng ngay tức khắc.

Đi phía sau hoàng y nữ tử, chính là tiểu nha hoàn đi theo.

Hai người một trước một sau dọc theo ven hồ nước,từ từ đi về hướng Long Y Hoàng.

Long Y Hoàng nhìn bóng dáng của nàng có điểm quen mắt, sau đó bừng tỉnh đại ngộ, mỹ nhân kia là người mà Phượng Trữ Lan một mực giữ chặt bên cạnh, còn tự mình ban tên cho thành Như Nhan.

Nữ tử đi tới trước mặt Long Y Hoàng, không có nửa phần không được tự nhiên, ngược lại cười dịu dàng, sau đó nhẹ nhàng hạ người, thanh âm tựa như nước suối: “Thái tử phi.”

Long Y Hoàng từ từ gợi lên khóe miệng: “Độc mặc dù là mạn tính , nhưng cũng sẽ trí mạng.”

“Thái tử phi nói quá lời, Nhan nhi không có được như lời ngài nói vậy. "

“ Không phải sao? Không phải thế thì Phượng Trữ Lan tại sao lại bị ngươi mê hoặc đến thần hồn điên đảo ? Ta trước kia chưa bao giờ thấy qua ngươi, hôm nay vừa thấy, lúc này mới chợt hiểu, ngươi thật sự có thể khiến nam nhân đánh mất tâm và tài.”

Nhan phi âm thầm cười trộm,độ cong khóe môi ngày càng cong hơn: “Kỳ thật thái tử phi so sánh thiếp thân càng thêm kinh diễm hơn, chỉ là, thái tử yêu mến ai cũng không đoán được.”

“Ừ, chính xác, nhưng mà không quan trọng, ta đối với hắn, cũng không có tình cảm gì đáng nói.” Long Y Hoàng cũng cười,phất nhẹ cánh tay áo, đi qua bên người Nhan phi: “Thái tử phi, bất quá cũng chỉ là một tước hiệu hào nhoáng bên ngoài mà thôi, nói ra, ngược lại còn thành trò cười. "

“Kỳ thật, thái tử đối ngài cũng không phải không có tình cảm, nếu không có tình cảm, vài ngày trước đó, tại sao chọn tẩm cung của ngài mà lâm hạnh ? Đồng thời… ” Nhan phi ở phía sau Long Y Hoàng, tay áo chậm rãi giơ lên , che dấu nụ cười vui vẻ bên môi, nhỏ giọng nói: “Thương yêu một chút, cũng không nhỏ, thật sự làm thiếp thân cô độc ở khuê phòng ganh tỵ không thôi.”

“À, ” Long Y Hoàng mắt hơi chớp, lông mi phủ đi đôi mắt đau buồn cùng oán giận của nàng, đôi môi hơi giật giật: “Như vậy hả…”

“Hiện tại thái tử không có ở đây, thiếp thân nghĩ nên bồi thái tử phi đi du ngoạn trong đình viện , không biết ý thái tử phi thế nào ? ” Nhan phi cố tỏ thái độ nhiệt tình, trực tiếp đi tới trước mặt Long Y Hoàng.

“Không cần như vậy, thân thể ta không thoải mái.” Long Y Hoàng thẳng thắn cự tuyệt .

“Chẳng lẽ thái tử phi, là không nể mặt mũi thiếp thân sao ? Hay là, thái tử phi thân hình kim chi ngọc diệp như vậy, tại sao lại ủy khuất cùng thiếp ở chung một con đường…” Nhan phi mặt mày ai oán – nỉ non nói.

Long Y Hoàng nâng mắt, nhìn trong mắt nàng ta không dấu được tia đắc ý, cười khổ lắc đầu, sau đó lại gật đầu :”Vậy được rồi, dù sao ta cũng không có chuyện gì làm.”

Vì vậy, Nhan phi cười đến rung người ,kéo tay Long Y Hoàng đi một mạch chỉ trỏ,đi vào lối nhỏ mòn u tối, kéo Long Y Hoàng đến gần chỗ ở của mình.

Long Y Hoàng chưa từng đi qua chỗ như thế này, vừa ngẩng đầu, lúc này mới thấy tấm bia đá trước tiểu viện, cùng với ba chữ to " Khuynh Thiên Uyển ".

Tên thật kỳ lạ, Phượng Trữ Lan đều đặt tên kỳ lạ như vậy sao?

Nhan phi phân phó nha hoàn đi chuẩn bị nước trà cùng điểm tâm, dẫn Long Y Hoàng tới giữa sân đình ngồi xuống.

Long Y Hoàng nhàm chán đánh giá khắp nơi, quả là khác hẳn với bên ngoài, trong viện trái lại lại vô cùng hoa lệ,cũng đúng, người mình yêu mà, không muốn nàng ta ủy khuất ở một nơi không có thứ gì.

Còn như lầu các của Nhan phi lại vô cùng xa hoa, hoành phi đặt trước cửa chính, dùng thiếp vàng – chữ to rồng bay phượng múa vẽ ba chữ " Tuyệt Nhan các "

Lại là một cái tên mà ý nghĩa rất kỳ quái.

Ngẫm lại chỗ ở của bản thân mình , một cái tên, hình như cũng không có.

Nhan phi đang hăng hái bừng bừng, giới thiệu cho nàng hoàn cảnh bốn phía, nhưng mỗi một câu đều nhắc tới Phượng Trữ Lan , Long Y Hoàng vừa nghe vừa ngáp, một câu cũng không muốn nghe.

Rất nhanh, thị nữ bưng trà cùng điểm tâm lên, đồng thời cầm theo chiếc hộp gỗ hoàng dương vô cùng đẹp.

“Đây là phượng loan ngọc, thái tử lần trước đưa cho thiếp thân, hiện tại mời thái tử phi nhìn xem, bình phẩm tính chất của ngọc này như thế nào ?” Mắt Nhan phi lúc này đều tràn ngập vui vẻ, ngón tay thon dài mềm mại mở nắp hộp ra.

Long Y Hoàng lúc này mới phát hiện một vấn đề, Nhan phi vô luận là từ khí chất, lời nói hay hành động đều có thần thái, đều là nồng đậm – quyến rũ, cùng vẻ thanh nhã điềm tĩnh trên người –thì trang điểm vô cùng tương xứng, nhưng, ngũ quan phối hợp ôn nhu.

“Tính chất rất tốt, ngay cả thái tử đối với cũng thế?” Long Y Hoàng cười nói.

“Thái tử phi chê cười, ngọc này vốn là một đôi, hiện tại lại chỉ cô đơn một mình, khó tránh khỏi có chút cô tịch, khó tránh được cảm giác thê lương. "

“Ngươi muốn nói, nửa miếng ngọc còn lại là đang ở trên người Phượng Trữ Lan .”

“Không phải , nửa cái còn lại ở đâu ?Thiếp thân cũng không biết…” Nhan phi lắc đầu,đẩy cái hộp tới trước Long Y Hoàng: “Thỉnh thái tử phi nhìn qua, nếu sau này tìm thấy một nửa khác, hy vọng thái tử phi có thể cho thiếp biết. "

“Thật không, nguyên lai ngươi cũng tính toán đến chuyện này.” Long Y Hoàng lấy tay nắm lây mép hộp, kéo về phía mình.

“Đúng vậy, đối với chuyện này, thiếp thân đúng là rất canh cánh trong lòng.” Ánh mắt Nhan phi đột nhiên nhìn phía sau Long Y Hoàng, tay đột nhiên dùng sức đẩy mạnh cái hộp sau đó nhanh chóng thu tay.

Lẽ ra cái hộp ở ven mép bàn, lần này, là thẳng tắp rơi xuống đất,Long Y Hoàng giật mình rút tay về.

Cái hộp rơi trên mặt đất, phát ra thanh âm chói tai, ngọc bội bên trong rơi xuống đất, bởi vì có sắp đặt từ trước, khiến cho phượng hoàng vốn tinh xảo tan tành.

“Long Y Hoàng, ngươi làm gì!” Âm thanh giận dữ trầm thấp bỗng nhiên từ phía sau truyền đến, lập tức Long Y Hoàng bị một bàn tay mạnh mẽ nắm lấy rồi kéo lên.

Đột nhiên lực đạo lớn xuất hiện khiến Long Y Hoàng suýt nữa té ngã, lùi sang bên cạnh vài bước, dựa vào trên bàn, lúc này mới tránh khỏi vận mệnh tiếp xúc thân mât với đất.

Mà Phượng Trữ Lan , đã không biết đến từ lúc nào, đến bên cạnh Nhan phi, dùng cánh tay của mình bảo vệ nàng.

“Không, không trách thái tử phi, đều là thiếp thân không cẩn thận mới…” Nhan phi tay đặt trên ngực Phượng Trữ Lan , vội vàng giải thích .

Long Y Hoàng không nói gì.

“Ngay cả miếng ngọc bội của người khác ngươi cũng ném, mảnh vỡ đang ở dưới chân ngươi, Long Y Hoàng, ta không nghĩ ngươi là người như vậy.” Phượng Trữ Lan nhìn thoáng qua những mảnh nhỏ dưới đất, nhíu mày nói.

Long Y Hoàng cũng không nói gì, cả người từ từ đúng dậy,suy nghĩ một chút: “Ta…”

“Thế nào ” Mắt Phượng Trữ Lan lộ ra cái nhìn khinh miệt: “Ta mới sủng hạnh ngươi có một lần thì trở nên vô pháp vô thiên như vậy ? Muốn đem địa vị thái tử phi của mình ngồi cho vững? Nên dung loại thủ đoạn hạ đẳng như vậy sao?”

Long Y Hoàng chán nản,lời muốn nói như cứng đờ nghẹn ở cổ họng, nửa ngày cũng không nói ra được. chợt, nàng hiểu được cái gì, khẽ cười một tiếng, không trả lời.

“Ngươi cút ngay, sau này nếu dám bước vào chỗ này một bước, ta nhất định sẽ cho ngươi biết mùi vị địa ngục là như thế nào!.”
 
Advertisement
Last edited:

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom