Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 836-839
Chương 836: Long Thi Thanh
Ngẩng đầu lên liền trông thấy một chiếc xe bay từ trên trời xuống.
Long tiền bối nói không sai. Nếu không phải tận mắt chứng kiến thì Diệp Thiên thật sự còn cho rằng ông ta đang nói khoác nữa.
Cho dù là anh đã gặp qua rất nhiều chuyện ly kỳ, nhưng đây là lần đầu tiên anh được trông thấy một chiếc xe bay thực thụ cho nên cũng không tránh khỏi ngỡ ngàng.
Tiếng gió vù vù chính là âm thanh phát ra từ ống phun khí của chiếc xe bay.
Chẳng mấy chốc, chiếc xe bay đã hạ độ cao xuống phía trước mặt anh.
Một bóng dáng xinh đẹp bước xuống xe, tiếp đó là những âm thanh dịu dàng du dương như chim vàng oanh: “Anh chính là Diệp Thiên, người mà ông của em nói sao? Xin chào, em là Long Thi Thanh”.
Nói rồi, cô gái chủ động giơ tay ra.
Diệp Thiên nhìn về phía tiếng nói được vang lên, chỉ thấy một cô gái hết sức xinh đẹp xuất hiện.
Long Thi Thanh trông mới chỉ chừng mười tám, mười chín tuổi. Có vẻ như vẫn đang còn đi học. Thế nhưng giọng nói của cô bé nghe ra thì lại có phần trưởng thành. Có điều trông cô bé lại rất trẻ.
Lúc này cô gái đang cười tươi như hoa, hai mắt nheo lại thành hình trăng lưỡi liềm.
“Chào em, anh là Diệp Thiên”, Diệp Thiên chủ động giơ tay ra.
Hai người cứ thế mà bắt tay nhau. Diệp Thiên dường như cảm thấy có một luồng sức mạnh truyền đến, đồng thời bàn tay của Long Thi Thanh bất giác cũng nắm chặt hơn, như thể gọng kìm vậy.
Thú vị đấy.
Diệp Thiên khẽ cười. Xem ra cô nha đầu này muốn thử sức chịu đựng của mình đây mà. Đối với Diệp Thiên mà nói thì anh chỉ cần nhìn là đã có thể nhận ra được sức mạnh của Long Thi Thanh. Đúng như Long tiền bối nói, cô gái này không có hứng thú với võ học, quả thực là cũng không có khả năng thiên bẩm.
Nếu như thật sự luận về cảnh giới võ học thì cô ấy mới chỉ đạt trình độ nhập môn mà thôi. Với khả năng như vậy mà cũng muốn thử sức với mình sao? Diệp Thiên cảm thấy cô gái như đang làm trò cười vậy.
Anh cũng không có thêm bất cứ hành động gì thừa thãi. Chỉ sẽ dùng lực mà sắc mặt của cô gái đã tái mét đi. Vì cô ấy đột nhiên phát hiện ra rằng bàn tay mình đang nắm chả khác gì là gang là thép. Rắn rỏi vô cùng.
Cho dù cô có dùng sức thế nào thì căn bản cũng không thể kiểm soát được tay của Diệp Thiên.
“Đây…”, như nhận ra có gì đó không ổn, lúc này cô gái mới ngẩng đầu nhìn Diệp Thiên.
Diệp Thiên chỉ cười từ tốn, tỏ vẻ không hề quan tâm.
“Ha, ông em nói quả thật không sai. Anh Diệp quả là lợi hại”, Long Thi Thanh nói rồi định thu tay về.
Điều kỳ lạ xảy ra lúc này. Tay của cô như dính vào Diệp Thiên vậy. Có làm thế nào cũng không thu tay về được, còn Diệp Thiên thì cứ thế buông tay, không hề có bất cứ hành động gì khác thường.
“Anh…”
Long Thi Thanh có vẻ sốt ruột. Khuôn mặt thanh tú lúc này đỏ ửng lên.
Thực ra Diệp Thiên chẳng qua cũng chỉ là vận công âm thầm kiểm soát hành động của cô ấy mà thôi.
Lúc này Diệp Thiên mới thu nội lại nội công. Long Thi Thanh cuối cùng cũng cảm thấy thoải mái hơn.
“Thế nào?”, Diệp Thiên cười hỏi.
“Thôi bỏ đi, anh đúng là có chút tài cán. Có điều em cũng chẳng giỏi về võ thuật. Anh có hơn em về mảng này thì cũng chẳng có gì là giỏi cả”, Long Thi Thanh bĩu môi.
Nhà đầu này đúng là cũng biết cho mình một con đường lui. Có điều Diệp Thiên cũng sẽ không tính toán với cô. Anh đi vào chủ đề chính: “Được rồi, giờ em cũng đã biết thực lực của anh rồi đấy. Chúng ta đi Đông Đảo nhé?”
“Cũng đúng, chúng ta cũng không thể bỏ lỡ việc chính”, Long Thi Thanh vỗ ngực giống như nhớ ra gì đó. “Đi thôi, chúng ta lên xe thôi”.
Nói rồi, cô đóng cửa xe lại. Diệp Thiên cũng không khách sáo làm gì, anh ngồi vào ghế phụ.
Sau khi thắt dây an toàn xong, Long Thi Thanh đạp ga: “Anh Diệp chú ý, chúng ta sắp xuất phát rồi”.
Ù…
Tiếng động cơ đột nhiên vang lên. Ngay sau đó chiếc xe bay giống như một mũi tên lao về phía trước. Không thể phủ nhận tốc độ của chiếc xe bay này rất nhanh. Cũng không biết cô ấy làm thế nào mà có thể cải tạo nó được.
“Không ngờ em còn trẻ như vậy mà lại rất có bản lĩnh. Chiếc xe bay này là do em tự thiết kế và cải tạo sao?”, rõ ràng Diệp Thiên có hứng thú với nó.
Anh định chạm vào chiếc xe một chút thì Long Thi Thanh lập tức ngăn lại: “Đừng, anh không hiểu nguyên lý của nó, đừng đụng linh tinh không là hỏng xe của em đấy”.
Diệp Thiên lập tức thu tay về.
“Không phải mình em cải tạo, mà còn có công của anh trai em nữa. Anh ấy biết nhiều lắm, có cơ hội em sẽ giới thiệu anh ấy với anh”, Long Thi Thanh nói.
Long Thi Thanh là một người rất thân thiện. Cô rõ ràng không tính toán những việc vừa xảy ra. Được một lúc là đã cười nói vui vẻ rồi.
“Được”, Diệp Thiên đáp lời. “Có điều anh cũng muốn hỏi một chút. Chúng ta bay trên trời như thế này, lẽ nào không bị người khác trông thấy sao?”
“Đương nhiên là không rồi. Bởi vì chiếc xe này dùng chất liệu phản quang với kĩ thuật tiên tiến nhất, cho nên chiếc xe bay này đối với người khác mà nói là vô hình”, Long Thi Thanh giải thích.
Diệp Thiên gật đầu, về điểm này thì anh có thể hiểu được. Vì các quốc gia khác nhau đều đang nghiên cứu những chất liệu vô hình khác nhau, và lại còn thu được một số tiến triển. Trên báo cũng đã đăng tin rồi. Có điều những thứ như thế này ở thế giới bên ngoài cũng chỉ là đang trong giai đoạn thực nghiệm mà thôi. Không ngờ đến tay cô bé này thì nó lại được phát huy thành thực tế rồi.
Chiếc xe bay của hai người cứ thế lao thật nhanh về phía trước. Chẳng mấy chốc mà đã có thể trông thấy biển rộng bao la ở cách đó không xa.
Tốc độ của xe quả thật rất nhanh. Có lẽ rằng ngoài đi máy bay ra thì những võ sĩ bình thường hoặc có lái xe cũng khó mà đuổi theo kịp.
Lẽ nào đúng như Long tiền bối nói, người thường cũng không bắt nổi cô bé.
Với tốc độ này thì có lẽ những võ sĩ từ tầng thứ chín trở xuống cũng đừng mong mà đuổi kịp cô. Vả lại, cũng không biết là cô bé có những tài năng gì khác nữa. E rằng đến cả võ sĩ tầng thứ mười mà thực lực kém một chút thì cũng chưa chắc là đối thủ của cô bé.
Trước mặt là biển trời bao la, sóng nước dập dờn. Trên mặt biển rộng vô bờ ấy, thi thoảng có một vài con thuyền lướt qua. Đó chính là thuyền của ngư dân ra biển để đánh bắt cá.
Chiếc xe di chuyển càng ngày càng cách bờ biển thêm xa. Phóng tầm mắt ra xa, duy chỉ có một màu xanh thẳm lấp đầy đôi mắt. Đột nhiên bên trong màu xanh vô tận ấy lại có một điểm đen xuất hiện.
Lại gần hơn một chút, Diệp Thiên mới nhìn rõ điểm đen đó không phải gì khác mà chính là một hòn đảo.
Từ trên cao phóng tầm mắt xuống, hòn đảo chỉ là một điểm đen rất nhỏ. Thế nhưng trên thực tế, nó phải rộng lớn đến bằng cả một thành phố.
“Tới rồi, nơi này chính là Đông Đảo”, Long Thi Thanh cười nói.
Đông Đảo!
Diệp Thiên chợt thấy lòng thấp thỏm mong chờ. Chiếc xe dần dần hạ độ cao, Đông Đảo càng trở nên thật hơn bao giờ hết.
Chẳng mấy chốc, cả hai người dừng lại ở bến sông. Diệp Thiên mới nhận ra rằng ở đây có rất nhiều xe bay. Vả lại, còn là những chiếc xe bay với đủ loại màu sắc khác nhau. Không chỉ là xe bay mà còn có rất nhiều những phương tiện giao thông trông kỳ lạ vô cùng, đều là những phương tiện mà trước nay anh chưa bao giờ từng thấy.
Giây phút anh đặt chân vào Đông Đảo, một luồng khí tức khác thường chợt ấp đến.
Khi tức ở đây khác hoàn toàn so với bên ngoài, Diệp Thiên như bước vào tiên cảnh chốn trần gian.
“Thế nào, Đông Đảo rất khác biệt phải không anh?”, Long Thi Thanh cười nói. “Mau đi theo em”.
Nói rồi cô vẫy tay, chạy về phía trước. Xem ra cô ấy rất thông thạo đường xá ở đây.
Chương 837: Nguy cơ của nhà họ Mặc
“Nhà họ Mặc ở đâu? Giờ em đưa anh tới nhà họ Mặc sao?”, Diệp Thiên hỏi.
“Đương nhiên không phải rồi. Dẫn anh tới một nơi để nghe ngóng thông tin”, Long Thi Thanh thản nhiên đáp.
“Nơi nghe ngóng thông tin?”, Diệp Thiên thấy kỳ lạ.
Lẽ nào đến cô bé cũng không biết nhà họ Mặc ở đâu?
Như nhận ra sự thắc mắc của Diệp Thiên, Long Thi Thanh mới bụm miệng cười, nói: “Em không giấu anh nữa. Kể cả là ở Đông Đảo thì nhà họ Mặc cũng là một sự tồn tại vô cùng thần bí. Rất ít giao du với bên ngoài, rất ít khi lộ diện ở Đông Đảo. Muốn tìm được đến nhà họ Mặc thì ngoài đợi bọn họ tự tìm đến, thì phải thông qua cách khác để gặp được bọn họ”.
“Hoá ra là vậy. Em thông thạo đường ở đây, vậy em dẫn anh đi nhé”, Diệp Thiên đáp.
Hai người cứ thế đi về phía Đông Đảo. Chẳng mấy chốc bọn họ đã vào trong một cái ngõ rất sâu. Diệp Thiên đưa mắt nhìn một lượt và nhận ra con ngõ này rất khác so với bên ngoài kia.
Những nơi khác ở Đông Đảo đều rất giàu có phồn vinh, vả lại trông hết sức mới lạ và kỳ thú, y hệt như trong phim viễn tưởng vậy.
Thế nhưng con ngõ này trông lại có vẻ lâu đời và tồi tàn, so với những nơi khác của Đông Đảo thì chẳng khác gì là hai thế giới khác nhau.
Điều này khiến người ta không khỏi cảm thấy kỳ lạ.
“Nơi này chính là vùng đất lâu đời nhất của Đông Đảo nên trông nó có vẻ lâu đời. Sau này, người ở Đông Đảo đến đây nhiều hơn nên mới có thêm những khu vực khác được hiện đại hoá đi”, Long Thi Thanh giải thích.
“Vậy em đưa anh tới đây là muốn gặp ai sao?”, Diệp Thiên hỏi lại.
Hai người cứ thế đi về phía trước thêm một đoạn nữa thì trông thấy một tòa kiến trúc vô cùng to lớn.
“Chúng ta tới nơi rồi”, Long Thi Thanh chỉ vào toà kiến trúc trước mặt, cười nói với Diệp Thiên.
Nhìn về phía tay cô bé chị. Và chợt nhận ra rằng đây chính là một quán bar. Khi bọn họ tới Đông Đảo, trời cũng đã về chiều nên những ánh đèn neon đủ sắc màu của quán ba cũng được bật lên.
“Đây chính là nơi nhiều thông tin nhất ở Đông Đảo, muốn nghe ngóng tin tức gì thì đều có thể tới đy nghe ngóng”, Long Thi Thanh giới thiệu.
Diệp Thiên không nói gì thêm, anh bèn đi cùng cô vào trong. Sau khi vào trong quán bar, Diệp Thiên liền cảm thấy mình như bước vào một thế giới khác vậy. Trong quán bar đèn xanh đèn đỏ nhấp nhảy, hoàn toàn khác với sự vắng vẻ bên ngoài. Chỉ cần đưa mắt nhìn là có thể thấy những bóng người muôn hình muôn vẻ, còn cách ăn mặc của hai người bọn họ thì lại không kéo theo sự chú ý của người xung quanh.
Hoặc có thể nói đối với những người ở đây thì bọn họ thấy những người ăn mặc như vậy quá nhiều rồi thì phải?
“Xin chào anh Vương”, tới trước quầy bar ngồi xuống, Long Thi Thanh như nhận ra người quen nên lên tiếng chào một cậu thanh niên trước quầy bar.
Cậu thanh niên kia vừa nhìn thấy cô bé thì cười hồ hởi đi tới: “Ồ, đây không phải là em Long sao? Lâu rồi không gặp em”.
Đây là một cậu thanh niên chừng hai mươi tuổi, có lẽ là rất thân thiết với Long Thi Thanh.
Lúc này hai người cười nói rất vui vẻ.
“Em Long, vị này là…bạn trai của em sao?”, cậu ta nhìn về phía Diệp Thiên hỏi với giọng đầy tò mò.
Nói thực thì khi thấy Long Thi Thanh dẫn mình tới một nơi như vậy, Diệp Thiên cũng thấy rất ngạc nhiên vì dù sao cô bé hãy còn ngây thơ, đơn thuần như một học sinh kia mà. Trông chẳng ăn nhập gì với một nơi ồn ào náo nhiệt thế này.
“Anh Vương, anh lại trêu em rồi. Anh ấy không phải là bạn của em, nói chính xác ra thì là bạn của ông em”.
Long Thi Thanh giới thiệu: “Anh Diệp Thiên, đây là anh Long, Vương Thiên Hoa. Nếu anh muốn nghe ngóng thông tin về nhà họ Mặc thì có thể tìm anh ấy”.
Diệp Thiên đi tới trước: “Chào cậu”.
Vừa rồi khi Long Thi Thanh nói chuyện với Vương Thiên Hoa, Diệp Thiên vẫn dứng lặng một bên quan sát, mãi tới bây giờ anh mới từ từ đi tới.
“Chào anh”, Vương Thiên Hoa rất lịch thiệp.
Có điều cậu ta lại cau mày hỏi: “Anh muốn gặp nhà họ Mặc? Nhưng… nhà họ Mặc cũng không dễ dàng mà gặp được đâu”.
“Tôi biết, người nhà họ Mặc trước nay hành tung bí ẩn”, Diệp Thiên gật đầu nói.
“Ừm, cũng không hẳn là vậy”, thế nhưng Vương Thiên Long lại thở dài. “Mà là…gần đây nhà họ Mặc gặp không ít rắc rối”.
“Rắc rối?”
Diệp Thiên nghe xong thì cảm thấy kỳ lạ. Nhà họ Mặc là gì chứ? Một gia tộc quý ẩn, thâm sâu khó dò sao có thể bị người khác gây ra rắc rối được?
Như nhận ra được thắc mắc của Diệp Thiên, cậu ta giải thích: “Có một gia tộc quy ẩn khác cũng tìm tới bọn họ. Gia tộc này cũng giống như nhà họ Mặc, đều luyện vũ khí. Mà cái bọn họ tranh chấp lại bắt nguồn từ một quặng thần hiếm thấy”.
Vương thiên Hoa chậm rãi nói với Diệp Thiên những việc xảy ra thời gian gần đây. Hóa ra không lâu trước đó, trên một hòn đảo nhỏ ở bên ngoài biển Đông, nhà họ Mặc phát hiện ra một quặng và trong đó có nguồn liệu luyện vũ khí rất đáng giá.
Khi bọn họ định khai thác thì bị một nhóm người khác nhòm ngó, đó chính là nhà họ Phong.
Nhà họ Phong giống với nhà họ Mặc, đều là gia tộc luyện vũ khí cả hàng nghìn năm nay, cũng không biết ai tiết lộ thông tin mà nhà họ Phong cũng biết đến sự tồn tại của quặng này cho nên bọn họ mới muốn có được nó.
Vì quặng này là do nhà họ Mặc phát hiện ra trước cho nên bọn họ đương nhiên không đồng ý dâng cho kẻ khác. Hai bên vì vậy mà xảy ra mâu thuẫn.
Nhà họ Mặc rất mạnh nhưng nhà họ Phong cũng không phải vừa. Hai bên ngang sức ngang tài, không ai chịu nhường ai.
Thế nhưng nhà họ Phong cũng không biết tìm đâu ra cao thủ. Có cao thủ này giúp sức, nên nhà họ Mặc mới dần dần yếu thế.
Vốn dĩ cuộc tranh chấp này nhà họ Mặc thất bại nhưng nhà họ Phong lại không muốn kết thúc như vậy. Sau khi có được sự hỗ trợ của cao thủ kia, nhà họ Phong lại đuổi cùng giết tận.
Nhà họ Mặc đáng thương, tồn tại cả hàng nghìn năm mà giờ lại bước vào con đường diệt vong.
Bọn họ quyết định trong vòng ba ngày sẽ triển khai trận đấu cuối cùng. Chỉ sợ rằng tới lúc đó nhà họ Mặc cũng không thể nào tồn tại thêm được nữa.
Khi nói những câu này, Vương Thiên Long tỏ rõ sự nuối tiếc, có thể thấy cậu ta cũng không mong muốn thấy nhà họ Mặc bị diệt vong.
Vì dù sao thì nhà họ Mặc cũng là gia tộc luyện vũ khí được người ta biết đến từ lâu đời nay. Với cách nói của cậu ta thì nhà họ Phong không mạnh bằng nhà họ Mặc trên phương diện chế tạo vũ khí. Nếu không thì bọn họ cũng sẽ không dùng cách này để sát phạt và giành lấy chiến thắng.
“Trời ơi, sao lại xảy ra chuyện này được cơ chứ. Thế nhưng nhà họ Mặc cũng tồn tại cả hàng nghìn năm rồi, lẽ nào bọn họ không có vũ khí gì mạnh để đấu lại sao?”, Long Thi Thanh kinh ngạc.
“Có chứ, nhưng thực lực của bọn họ không mạnh bằng cao nhân này. Nghe nói người này có liên quan đến Bạch Cốt Hội”.
Vương Thiên Long thở dài. Lại là Bạch Cốt Hội.
Bọn họ quả thực là âm hồn không tiêu tán. Diệp Thiên thầm nhủ.
Chương 838: Ông không phải là người nhà họ Mặc
“Nếu anh Diệp muốn tìm tới nhà họ Mặc thì giờ vẫn chưa phải lúc phù hợp. Ngược lại rất có thể chuốc thêm họa vào thân”, Vương Thiên Hoa khuyên giải.
“Hừm”, thế nhưng Diệp Thiên lại cười hết sức điềm tĩnh. “Cảm ơn cậu Vương nhắc nhở, thế nhưng lần này tôi nhất định phải tới đó”.
“Đúng vậy, đã đến đây rồi thì chúng ta đương nhiên không thể bỏ giữa chừng được”, Long Thi Thanh cũng gật đầu.
“Ừm. Nếu như vậy thì hai người có thể thế này…”, Viên Thiên Hoa nhìn xung quanh một lượt, quả quyết không ai chú ý đến thì mới ghé sát tai bọn họ, hạ giọng nói.
“Thế này cũng được?”, Long Thi Thanh ngạc nhiên.
“Đương nhiên rồi, có gì mà không được chứ?”, Viên Thiên Hoa cười đáp.
“Vậy thì cảm ơn cậu nhé”, Diệp Thiên chắp tay nói cảm ơn.
Đã có cách rồi thì bây giờ bọn họ đương nhiên cũng không cần thiết phải ở lại đây nữa.
Chào tạm biệt Vương Thiên Hoa, cả hai người đi về phía nhà họ Mặc. Chỉ có điều, Vương Thiên Hoa ở đằng sau họ lại để lộ ra nét mặt hết sức phức tạp.
…..
“Diệp Thiên, anh cho rằng chúng ta có thể thuận lợi tìm tới được nhà họ Mặ không?”, Long Thi Thanh hỏi.
“Lẽ nào em không tin vào anh Vương đó?”, Diệp Thiên hỏi lại.
“Không, không, không, nhưng trong lòng em có cảm giác bất an. Hình như, hình như em cảm nhận được có gì đó sẽ xảy ra”, Long Thi Thanh nói với giọng bất lực.
“Vậy sao? Cho dù là gặp phải chuyện gì thì cứ đến rồi biết thôi”, Diệp Thiên không mấy bận tâm.
Cũng đúng, thực lực của anh mạnh như vậy, đương nhiên sẽ không để ý tới những điều này.
Đương lúc mải suy nghĩ, đã thấy Diệp Thiên đi ra ngoài cách mình rất xa rồi. Long Thi Thanh vội đuổi theo.
Đại bản doanh của nhà họ Mặc không nằm ở hòn đảo chính ở Đông Đảo mà nằm ở một hòn đảo nhỏ cách Đông Đảo không quá xa.
Đông Đảo chỉ là cái tên gọi chung thôi.
Ngoài diện tích của hòn đảo chính rộng lớn nhất ra thì Đông Đảo còn có mười mấy đảo lớn nhỏ khác nhau, trong đó hòn đảo lớn nhất chính là nơi nhà họ Mặc sinh sống.
Theo lý mà nói, nếu không có sự cho phép của nhà họ Mặc thì người ngoài không được phép vào đó. Vì vậy, bọn họ tới bên cảng khẩu rồi cứ thế tìm tới một người đàn ông ở đây.
“Các người nhanh tay lên, mau vận chuyển hết hàng lên thuyền cho tôi”, người đàn ông đang chỉ huy rất nhiều công nhân.
“Xin chào, chúng tôi muốn tới gặp nhà họ Mặc”, Diệp Thiên đi tới, nói thẳng.
“Nhà họ Mặc?”, người đàn ông dừng tay. “Lẽ nào mấy người không biết nếu không có lời mời của nhà họ Mặc thì ai cũng không được phép vào đảo sao?”, ông ta nói với giọng chất vấn.
“Nhưng tôi có thể giúp nhà họ Mặc hoá giải những nguy cơ mà họ gặp phải”, Diệp Thiên nói tiếp.
Người đàn ông nghe vậy thì quay người làm tiếp việc của mình. Rõ ràng, ông ta không định lãng phí thời gian của mình.
Nhưng nghe Diệp Thiên nói vậy, ông ta vẫn thấy hơi rùng mình. Cánh tay vừa giơ lên hãy còn khựng lại giữa không trung. Chỉ nghe ông ta nói: “Cậu…thật sự có thể giúp nhà họ Mặc sao?”
“Đương nhiên rồi”, Diệp Thiên đáp lại không chút do dự.
Suy nghĩ một hồi, ông ta mới lên tiếng: “Đã vậy thì hai người theo tôi”, nói rồi ông ta dẫn hai người phía Diệp Thiên lên một con thuyền. Ông ta cũng không nói gì thêm, cứ thế điều khiển con thuyền đi về phía hòn đảo cách đó không xa.
Trên cả đoạn đường, ông ta không nói năng gì.
Ông ta đứng vững ở mũi thuyền. Gió biển thổi tới, thổi bạt vạt áo ông ta càng khiến ông ta cảm thấy tỉnh táo hơn.
“Cậu bạn này, cậu chắc chắn giúp được nhà họ Mặc chứ?”, ông ta quay người lại nhìn Diệp Thiên như muốn xác nhận lại lần nữa.
“Đương nhiên rồi”, Diệp Thiên điềm tĩnh đáp lời.
Thế nhưng khi nhìn người đàn ông, Diệp Thiên nhận ra rằng trong ánh mắt ông ta hãy còn run run. Đôi mắt đó lại mang theo ánh nhìn sắc lạnh nghiêm nghị. Khi hai người nhìn nhau, anh thậm chí còn thấy được sự hoang mang trong nét mặt ông ta.
“Chú à, chúng ta không phải tới nhà họ Mặc sao?”, Long Thi Thanh nhìn xung quanh, phát hiện ra con thuyền đi không đúng hướng.
Người đàn ông không trả lời.
Long Thi Thanh lại hỏi tiếp nhưng vẫn không nhận được câu trả lời.
“Cẩn thận”, đột nhiên Diệp Thiên lao như tên bay về phía trước, kéo Long Thi Thanh về phía sau mình.
Vì người đàn ông kia bất ngờ rút con dao găm ở hông ra, chĩa về phía Long Thi Thanh.
Roẹt!
Vẫn là Diệp Thiên nhanh tay. Anh lập tức giúp Long Thi Thanh gạt đi nhát chém này.
Giỏi lắm…
Diệp Thiên thầm nhủ.
Long Thi Thanh tái mét mặt: “Rốt cục có chuyện gì vậy chứ?”
Diệp Thiên lạnh lùng cười đáp: “Vì người này căn bản không phải là người nhà họ Mặc”.
“Cái gì?”, Long Thi Thanh kinh ngạc.
Người đàn ông đó bị Diệp Thiên khống chế một tay, nhưng tay còn lại của ông ta lại không hề để thảnh thơi.
Roẹt!
Lại một ánh sáng sắc lạnh vút qua. Con dao thứ hai được rút ra, đâm về phía Diệp Thiên.
“Dám giở trò trước mặt tôi à?”.
Diệp Thiên không nhiều lời, anh tung một đạp về phía bụng của người đàn ông kia.
Ông ta kêu lên thất thanh, mắt trợn trừng, thân hình lảo đảo bay ra ngoài, ngã văng vào mạn thuyền.
Bịch!
Con thuyền chòng chành.
Người đàn ông như bao cát nặng, ngã vật ra và không còn sức đứng dậy nữa.
“Mày, mày…”, ông ta lẩm bẩm.
Thế nhưung ông ta chỉ nhìn thấy không biết bao nhiêu máu tươi ứa ra.
“Người này không phải người nhà họ Mặc? Vậy ông ta là…?”, Long Thi Thanh định thần trở lại.
Diệp Thiên lôi tay áo đối phương và phát hiện trên tay trái ông ta xăm hình đầu lâu.
“Bạch Cốt Hội…”
Xem ra mọi thứ đã tỏ tường.
Long Thi Thanh hoang mang: “Diệp Thiên, người nhà họ Mặc có phải là gặp nạn khó lường rồi không?”
Lúc này, Diệp Thiên mới điều chuyển phương hướng, lái con thuyền đi về phía hòn đảo nhà họ Mặc.
Dần dần, cả hai người đi tới gần hòn đảo hơn.
Trên đảo, cây cối rất rậm nhưng Diệp Thiên thấy rằng đây lại chính là một nơi nguy cơ giết chóc rất cao.
“Anh không biết, nhưng có một điểm có thể khẳng định rằng, tiếp theo chúng ta phải đối mặt với một mối hoạ vô cùng lớn”, nói rồi, anh nhìn sang Long Thi Thanh. “Hay là giờ anh đưa em quay về?”
“Em không về”, Long Thi Thanh ngẩng đầu nhìn Diệp Thiên kiên định. “Anh đi đâu em theo đấy”.
“Em không sợ sao?”
“Có gì mà sợ. Anh không biết trong tay em có bao nhiêu thứ hay ho đâu. Võ sĩ tầng thứ chín bình thường cũng không phải là đối thủ của em”, Long Thi Thanh vỗ ngực nói.
Cũng đúng. Diệp Thiên bật cười. Nha đầu này lanh lợi thông minh, còn tự chế ra chiếc xe bay. Ai mà biết được trong tay cô bé có những thứ đồ chơi kỳ quái gì chứ?
“Đã vậy thì em chú ý an toàn. Nếu như lát nữa đánh nhau thật thì chưa chắc anh đã tới kịp để cứu em đâu”.
“Anh yên tâm, em nhanh lắm”.
Cả hai người cứ thế nói chuyện mà tới bến cảng lúc nào không hay.
Hòn đảo này không lớn bằng hòn đảo chính nhưng diện tích không phải là nhỏ. Dù sao cũng là một hòn đảo riêng nên quy mô chắc chắn không thể bằng hòn đảo chính được.
Có điều lúc này trên đảo lại không có lấy bóng người. Bầu không khí thậm chí còn mang mùi máu tươi.
Chương 839: Hung thủ xuất hiện
“Diệp Thiên, chúng ta…”, cảm nhận được mùi máu tanh, Long Thi Thanh cũng cảnh giác hơn.
“Đừng nói gì”, thế nhưng Diệp Thiên lại nhắc nhở.
Anh cũng cảm nhận được mùi máu tanh nồng. Lúc này Diệp Thiên im lặng vì bầu không khí xung quanh không cho anh cơ hội này.
Rất nhanh chóng, hai người đã lên đảo. trên đảo vô cùng yên tĩnh, có thể nói là không có lấy chút tạp âm.
Bọn họ nhìn xung quanh và nhận ra rằng trên đảo chẳng có lấy bóng người.
“Sao ở đây lại không có người chứ? Có phải là… bọn họ đều chết cả rồi không?”, Long Thi Thanh cảm thấy sợ hãi. Cô nép sau Diệp Thiên.
Diệp Thiên cũng thấy thú vị. Vừa rồi nha đầu này còn nói hùng hồn không sợ, thế mà gặp cảnh này lại bày ra bộ dạng như đứa trẻ vậy.
Diệp Thiên đương nhiên không cười cô bé mà cứ thế đi vào sâu trong đảo hơn.
Anh lại muốn xem xem trên đảo rốt cục xảy ra chuyện gì.
“Cứu, cứu với…”, lúc này hai người nghe thấy âm thanh kêu cứu thất thanh.
Vì xung quanh rất yên tĩnh nên âm thanh đó đương nhiên là vang tới chỗ bọn họ luôn rồi.
“Bên này”, Long Thi Thanh nghe vậy thì lập tức chạy về phía có tiếng kêu cứu.
Chỉ thấy một vũng máu đỏ tươi và có một bóng người đang nằm dưới đất. Trông bộ dạng người này hết sức đau khổ, không ngừng vùng vẫy.
“Anh sao rồi?” Long Thi Thanh chạy tới. Cô định đỡ người này dậy nhưng phát hiện ra mình quá yếu và người này quá nặng. Cô căn bản không thể nào đỡ nổi.
Diệp Thiên đi tới đỡ Long Thi Thanh dậy: “Rốt cục là ai mà khiến anh bị thương tới mức này?”, Diệp Thiên hỏi thẳng.
“Tôi cũng không biết. Tôi là người nhà họ Mặc, đột nhiên có một đám người tới đây. Bọn họ tấn công chúng tôi. Rất nhiều người, rất nhiều người đều bị bọn họ bắt đi rồi…”
Người này vừa nói vừa nôn khan.
“Có lẽ là người nhà họ Phong”, Long Thi Thanh lập tức đưa ra phán đoán.
Nhưng nghe vậy thì Diệp Thiên ở bên cạnh lại nói: “Sự việc vẫn chưa có minh chứng, em đừng đoán bừa”.
“Còn có thể là ai khác nữa sao?”, Long Thi Thanh hỏi lại.
Diệp Thiên lặng im hồi lâu rồi mới hỏi: “Vậy anh biết những người khác ở đâu không? Hoặc có thể nói, anh có biết bọn họ bắt người nhà họ Mặc đi đâu rồi không?”
“Tôi biết, chính là ở lư nhúng kiếm ở khu trung tâm trên đảo”, người đàn ông trả lời.
“Vậy anh dẫn chúng tôi đi tới đó nhé”, Diệp Thiên nói rồi đẩy một luồng sức mạnh vào cơ thể người này.
Đột nhiên, người này cảm thấy khoẻ mạnh khác thường. Vừa rồi khi nói chuyện, Diệp Thiên cũng đã thăm dò cơ thể người này một lúc và phát hiện trên cơ thể anh ta không hề có gì cản trở gì cho nên vết thương của anh ta cũng chỉ là vết thương ngoài da thôi.
Do vậy mà Diệp Thiên chỉ cần xử lý đơn giản là đã có thể khiến anh ta hồi phục rồi.
“Được, được”, người này gật đầu ngay lập tức. “Người nhà họ Mặc đều bị bắt đi rồi. Cũng không biết là phải gọi ai cứu giúp nữa. Hai người đã đến đây rồi thì tốt quá”, nói rồi, anh ta đi nhanh về phía trước.
Diệp Thiên và Long Thi Thanh đi theo sau. Bọn họ di chuyển rất nhanh, đi băng qua từng con đường trên đảo.
Chẳng mấy chốc đã tới nơi sâu nhất trên đảo. Trên cả chặng đường đi, ánh mắt Diệp Thiên không rời khỏi những kiến trúc được xây dựng ở đây.
Anh phát hiện ra rằng nơi này giống với những nơi khác trên Đông Đảo. Mọi thứ ở đây được xây dựng với khoa học kỹ thuật hiện đại. Chỉ tiếc là hiện giờ cả hòn đảo lại trở nên hoang tàn, giống như nó vừa gặp tai hoạ lớn vậy.
Mãi tới khi tới lư nhúng kiếm, mọi người lại càng thấy căng thẳng hơn, bởi nơi này còn hoang tàn hơn các nơi khác rất nhiều.
Xem ra ở đây quả thực đã xảy ra trận đại chiến rồi.
“Hai vị, mau tới đây. Bọn họ ở trong này…”, người đàn ông rõ ràng rất cuống.
Long Thi Thanh đang định đi tới thì Diệp Thiên ngăn cô lại: “Từ đã”.
Long Thi Thanh khó hiểu: “Sao vậy ạ? Không phải giờ chúng ta nên nhanh chóng đi cứu người sao?”
“Người thì phải cứu rồi nhưng không phải bây giờ. Hiện giờ đang lúc cấp bách, phải loại bỏ những rắc rối khác trước đã”, ánh mắt Diệp Thiên trở nên nghiêm nghị hơn.
“Diệp Thiên, anh… anh có ý gì vậy?”, Long Thi Thanh nhìn Diệp Thiên với vẻ mặt khó hiểu.
Còn người đàn ông kia lúc này tỏ vẻ gấp gáp hơn hẳn. “Đúng vậy, rốt cục cậu có muốn cứu giúp chúng tôi không?”
“Người tôi cần giúp là người nhà họ Mặc. Nhưng đáng tiếc, anh không phải người nhà họ Mặc”, giọng Diệp Thiên lạnh lùng hơn hẳn.
Chẳng mấy chốc, bầu không khí trở nên hết sức căng thẳng.
Người đàn ông kia sáng mắt lên, nhưng anh ta lại tỏ vẻ hoài nghi: “Cậu, câu nói linh tinh gì thế hả? Sao tôi lại không phải người nhà họ Mặc được?”
“Thật sao? Vậy tôi hỏi anh, tại sao thực lực của anh rất mạnh mà bị người ta đánh bị thương?”, Diệp Thiên hỏi lại.
Lần này Long Thi Thanh cũng cảm thấy kỳ lạ. Cô dùng ánh mắt nghi nghờ nhìn người đàn ông kia.
Lúc này cô chỉ muốn có được đáp án từ người này.
Người đàn ông thấy vậy thì tỏ vẻ căng thẳng: “Đây, đây…”
“Nói đi, anh rốt cục là ai?”, Diệp Thiên đi về phía trước.
Đồng thời, anh cũng vận khí tức trên người. Trong chốc lát đã đè nén người đàn ông kia.
Anh ta lắp bắp một hồi định nói gì đó nhưng cuối cùng thì không nói nổi thành lời.
“Hừ, không ngờ cậu lại nhạy cảm đến vậy”.
“Nhưng giờ mày mới phát hiện ra có gì bất thường thì đã muộn rồi. Ngoan ngoãn chịu chết đi”.
Đột nhiên một giọng nói vang lên.
“Là ai?”, Long Thi Thanh kinh ngạc.
Diệp Thiên tiến lên trước một bước, đẩy cô về phía sau mình.
Lúc này anh đã nhìn thấy một bóng người từ từ đi ra khỏi lư nhúng kiếm.
Trên người người này mang theo khí thế hết sức mạnh mẽ. Khi người này xuất hiện thì ánh mắt của những người ở đây đều phải đổ dồn về đó.
Vì điều này có nghĩa rằng nguồn gốc của mọi chuyện đã có manh mối rồi.
“Diệp Thiên, đây…”, Long Thi Thanh sợ hãi.
“Đừng sợ, có anh đây”, lúc này Diệp Thiên đẩy cô về phía sau mình, nói hết sức điềm tĩnh.
Đồng thời anh nhìn về phía người trước mặt, nói: “Là người của nhà họ Phong hay người của Bạch Cốt Hội?”
Ngẩng đầu lên liền trông thấy một chiếc xe bay từ trên trời xuống.
Long tiền bối nói không sai. Nếu không phải tận mắt chứng kiến thì Diệp Thiên thật sự còn cho rằng ông ta đang nói khoác nữa.
Cho dù là anh đã gặp qua rất nhiều chuyện ly kỳ, nhưng đây là lần đầu tiên anh được trông thấy một chiếc xe bay thực thụ cho nên cũng không tránh khỏi ngỡ ngàng.
Tiếng gió vù vù chính là âm thanh phát ra từ ống phun khí của chiếc xe bay.
Chẳng mấy chốc, chiếc xe bay đã hạ độ cao xuống phía trước mặt anh.
Một bóng dáng xinh đẹp bước xuống xe, tiếp đó là những âm thanh dịu dàng du dương như chim vàng oanh: “Anh chính là Diệp Thiên, người mà ông của em nói sao? Xin chào, em là Long Thi Thanh”.
Nói rồi, cô gái chủ động giơ tay ra.
Diệp Thiên nhìn về phía tiếng nói được vang lên, chỉ thấy một cô gái hết sức xinh đẹp xuất hiện.
Long Thi Thanh trông mới chỉ chừng mười tám, mười chín tuổi. Có vẻ như vẫn đang còn đi học. Thế nhưng giọng nói của cô bé nghe ra thì lại có phần trưởng thành. Có điều trông cô bé lại rất trẻ.
Lúc này cô gái đang cười tươi như hoa, hai mắt nheo lại thành hình trăng lưỡi liềm.
“Chào em, anh là Diệp Thiên”, Diệp Thiên chủ động giơ tay ra.
Hai người cứ thế mà bắt tay nhau. Diệp Thiên dường như cảm thấy có một luồng sức mạnh truyền đến, đồng thời bàn tay của Long Thi Thanh bất giác cũng nắm chặt hơn, như thể gọng kìm vậy.
Thú vị đấy.
Diệp Thiên khẽ cười. Xem ra cô nha đầu này muốn thử sức chịu đựng của mình đây mà. Đối với Diệp Thiên mà nói thì anh chỉ cần nhìn là đã có thể nhận ra được sức mạnh của Long Thi Thanh. Đúng như Long tiền bối nói, cô gái này không có hứng thú với võ học, quả thực là cũng không có khả năng thiên bẩm.
Nếu như thật sự luận về cảnh giới võ học thì cô ấy mới chỉ đạt trình độ nhập môn mà thôi. Với khả năng như vậy mà cũng muốn thử sức với mình sao? Diệp Thiên cảm thấy cô gái như đang làm trò cười vậy.
Anh cũng không có thêm bất cứ hành động gì thừa thãi. Chỉ sẽ dùng lực mà sắc mặt của cô gái đã tái mét đi. Vì cô ấy đột nhiên phát hiện ra rằng bàn tay mình đang nắm chả khác gì là gang là thép. Rắn rỏi vô cùng.
Cho dù cô có dùng sức thế nào thì căn bản cũng không thể kiểm soát được tay của Diệp Thiên.
“Đây…”, như nhận ra có gì đó không ổn, lúc này cô gái mới ngẩng đầu nhìn Diệp Thiên.
Diệp Thiên chỉ cười từ tốn, tỏ vẻ không hề quan tâm.
“Ha, ông em nói quả thật không sai. Anh Diệp quả là lợi hại”, Long Thi Thanh nói rồi định thu tay về.
Điều kỳ lạ xảy ra lúc này. Tay của cô như dính vào Diệp Thiên vậy. Có làm thế nào cũng không thu tay về được, còn Diệp Thiên thì cứ thế buông tay, không hề có bất cứ hành động gì khác thường.
“Anh…”
Long Thi Thanh có vẻ sốt ruột. Khuôn mặt thanh tú lúc này đỏ ửng lên.
Thực ra Diệp Thiên chẳng qua cũng chỉ là vận công âm thầm kiểm soát hành động của cô ấy mà thôi.
Lúc này Diệp Thiên mới thu nội lại nội công. Long Thi Thanh cuối cùng cũng cảm thấy thoải mái hơn.
“Thế nào?”, Diệp Thiên cười hỏi.
“Thôi bỏ đi, anh đúng là có chút tài cán. Có điều em cũng chẳng giỏi về võ thuật. Anh có hơn em về mảng này thì cũng chẳng có gì là giỏi cả”, Long Thi Thanh bĩu môi.
Nhà đầu này đúng là cũng biết cho mình một con đường lui. Có điều Diệp Thiên cũng sẽ không tính toán với cô. Anh đi vào chủ đề chính: “Được rồi, giờ em cũng đã biết thực lực của anh rồi đấy. Chúng ta đi Đông Đảo nhé?”
“Cũng đúng, chúng ta cũng không thể bỏ lỡ việc chính”, Long Thi Thanh vỗ ngực giống như nhớ ra gì đó. “Đi thôi, chúng ta lên xe thôi”.
Nói rồi, cô đóng cửa xe lại. Diệp Thiên cũng không khách sáo làm gì, anh ngồi vào ghế phụ.
Sau khi thắt dây an toàn xong, Long Thi Thanh đạp ga: “Anh Diệp chú ý, chúng ta sắp xuất phát rồi”.
Ù…
Tiếng động cơ đột nhiên vang lên. Ngay sau đó chiếc xe bay giống như một mũi tên lao về phía trước. Không thể phủ nhận tốc độ của chiếc xe bay này rất nhanh. Cũng không biết cô ấy làm thế nào mà có thể cải tạo nó được.
“Không ngờ em còn trẻ như vậy mà lại rất có bản lĩnh. Chiếc xe bay này là do em tự thiết kế và cải tạo sao?”, rõ ràng Diệp Thiên có hứng thú với nó.
Anh định chạm vào chiếc xe một chút thì Long Thi Thanh lập tức ngăn lại: “Đừng, anh không hiểu nguyên lý của nó, đừng đụng linh tinh không là hỏng xe của em đấy”.
Diệp Thiên lập tức thu tay về.
“Không phải mình em cải tạo, mà còn có công của anh trai em nữa. Anh ấy biết nhiều lắm, có cơ hội em sẽ giới thiệu anh ấy với anh”, Long Thi Thanh nói.
Long Thi Thanh là một người rất thân thiện. Cô rõ ràng không tính toán những việc vừa xảy ra. Được một lúc là đã cười nói vui vẻ rồi.
“Được”, Diệp Thiên đáp lời. “Có điều anh cũng muốn hỏi một chút. Chúng ta bay trên trời như thế này, lẽ nào không bị người khác trông thấy sao?”
“Đương nhiên là không rồi. Bởi vì chiếc xe này dùng chất liệu phản quang với kĩ thuật tiên tiến nhất, cho nên chiếc xe bay này đối với người khác mà nói là vô hình”, Long Thi Thanh giải thích.
Diệp Thiên gật đầu, về điểm này thì anh có thể hiểu được. Vì các quốc gia khác nhau đều đang nghiên cứu những chất liệu vô hình khác nhau, và lại còn thu được một số tiến triển. Trên báo cũng đã đăng tin rồi. Có điều những thứ như thế này ở thế giới bên ngoài cũng chỉ là đang trong giai đoạn thực nghiệm mà thôi. Không ngờ đến tay cô bé này thì nó lại được phát huy thành thực tế rồi.
Chiếc xe bay của hai người cứ thế lao thật nhanh về phía trước. Chẳng mấy chốc mà đã có thể trông thấy biển rộng bao la ở cách đó không xa.
Tốc độ của xe quả thật rất nhanh. Có lẽ rằng ngoài đi máy bay ra thì những võ sĩ bình thường hoặc có lái xe cũng khó mà đuổi theo kịp.
Lẽ nào đúng như Long tiền bối nói, người thường cũng không bắt nổi cô bé.
Với tốc độ này thì có lẽ những võ sĩ từ tầng thứ chín trở xuống cũng đừng mong mà đuổi kịp cô. Vả lại, cũng không biết là cô bé có những tài năng gì khác nữa. E rằng đến cả võ sĩ tầng thứ mười mà thực lực kém một chút thì cũng chưa chắc là đối thủ của cô bé.
Trước mặt là biển trời bao la, sóng nước dập dờn. Trên mặt biển rộng vô bờ ấy, thi thoảng có một vài con thuyền lướt qua. Đó chính là thuyền của ngư dân ra biển để đánh bắt cá.
Chiếc xe di chuyển càng ngày càng cách bờ biển thêm xa. Phóng tầm mắt ra xa, duy chỉ có một màu xanh thẳm lấp đầy đôi mắt. Đột nhiên bên trong màu xanh vô tận ấy lại có một điểm đen xuất hiện.
Lại gần hơn một chút, Diệp Thiên mới nhìn rõ điểm đen đó không phải gì khác mà chính là một hòn đảo.
Từ trên cao phóng tầm mắt xuống, hòn đảo chỉ là một điểm đen rất nhỏ. Thế nhưng trên thực tế, nó phải rộng lớn đến bằng cả một thành phố.
“Tới rồi, nơi này chính là Đông Đảo”, Long Thi Thanh cười nói.
Đông Đảo!
Diệp Thiên chợt thấy lòng thấp thỏm mong chờ. Chiếc xe dần dần hạ độ cao, Đông Đảo càng trở nên thật hơn bao giờ hết.
Chẳng mấy chốc, cả hai người dừng lại ở bến sông. Diệp Thiên mới nhận ra rằng ở đây có rất nhiều xe bay. Vả lại, còn là những chiếc xe bay với đủ loại màu sắc khác nhau. Không chỉ là xe bay mà còn có rất nhiều những phương tiện giao thông trông kỳ lạ vô cùng, đều là những phương tiện mà trước nay anh chưa bao giờ từng thấy.
Giây phút anh đặt chân vào Đông Đảo, một luồng khí tức khác thường chợt ấp đến.
Khi tức ở đây khác hoàn toàn so với bên ngoài, Diệp Thiên như bước vào tiên cảnh chốn trần gian.
“Thế nào, Đông Đảo rất khác biệt phải không anh?”, Long Thi Thanh cười nói. “Mau đi theo em”.
Nói rồi cô vẫy tay, chạy về phía trước. Xem ra cô ấy rất thông thạo đường xá ở đây.
Chương 837: Nguy cơ của nhà họ Mặc
“Nhà họ Mặc ở đâu? Giờ em đưa anh tới nhà họ Mặc sao?”, Diệp Thiên hỏi.
“Đương nhiên không phải rồi. Dẫn anh tới một nơi để nghe ngóng thông tin”, Long Thi Thanh thản nhiên đáp.
“Nơi nghe ngóng thông tin?”, Diệp Thiên thấy kỳ lạ.
Lẽ nào đến cô bé cũng không biết nhà họ Mặc ở đâu?
Như nhận ra sự thắc mắc của Diệp Thiên, Long Thi Thanh mới bụm miệng cười, nói: “Em không giấu anh nữa. Kể cả là ở Đông Đảo thì nhà họ Mặc cũng là một sự tồn tại vô cùng thần bí. Rất ít giao du với bên ngoài, rất ít khi lộ diện ở Đông Đảo. Muốn tìm được đến nhà họ Mặc thì ngoài đợi bọn họ tự tìm đến, thì phải thông qua cách khác để gặp được bọn họ”.
“Hoá ra là vậy. Em thông thạo đường ở đây, vậy em dẫn anh đi nhé”, Diệp Thiên đáp.
Hai người cứ thế đi về phía Đông Đảo. Chẳng mấy chốc bọn họ đã vào trong một cái ngõ rất sâu. Diệp Thiên đưa mắt nhìn một lượt và nhận ra con ngõ này rất khác so với bên ngoài kia.
Những nơi khác ở Đông Đảo đều rất giàu có phồn vinh, vả lại trông hết sức mới lạ và kỳ thú, y hệt như trong phim viễn tưởng vậy.
Thế nhưng con ngõ này trông lại có vẻ lâu đời và tồi tàn, so với những nơi khác của Đông Đảo thì chẳng khác gì là hai thế giới khác nhau.
Điều này khiến người ta không khỏi cảm thấy kỳ lạ.
“Nơi này chính là vùng đất lâu đời nhất của Đông Đảo nên trông nó có vẻ lâu đời. Sau này, người ở Đông Đảo đến đây nhiều hơn nên mới có thêm những khu vực khác được hiện đại hoá đi”, Long Thi Thanh giải thích.
“Vậy em đưa anh tới đây là muốn gặp ai sao?”, Diệp Thiên hỏi lại.
Hai người cứ thế đi về phía trước thêm một đoạn nữa thì trông thấy một tòa kiến trúc vô cùng to lớn.
“Chúng ta tới nơi rồi”, Long Thi Thanh chỉ vào toà kiến trúc trước mặt, cười nói với Diệp Thiên.
Nhìn về phía tay cô bé chị. Và chợt nhận ra rằng đây chính là một quán bar. Khi bọn họ tới Đông Đảo, trời cũng đã về chiều nên những ánh đèn neon đủ sắc màu của quán ba cũng được bật lên.
“Đây chính là nơi nhiều thông tin nhất ở Đông Đảo, muốn nghe ngóng tin tức gì thì đều có thể tới đy nghe ngóng”, Long Thi Thanh giới thiệu.
Diệp Thiên không nói gì thêm, anh bèn đi cùng cô vào trong. Sau khi vào trong quán bar, Diệp Thiên liền cảm thấy mình như bước vào một thế giới khác vậy. Trong quán bar đèn xanh đèn đỏ nhấp nhảy, hoàn toàn khác với sự vắng vẻ bên ngoài. Chỉ cần đưa mắt nhìn là có thể thấy những bóng người muôn hình muôn vẻ, còn cách ăn mặc của hai người bọn họ thì lại không kéo theo sự chú ý của người xung quanh.
Hoặc có thể nói đối với những người ở đây thì bọn họ thấy những người ăn mặc như vậy quá nhiều rồi thì phải?
“Xin chào anh Vương”, tới trước quầy bar ngồi xuống, Long Thi Thanh như nhận ra người quen nên lên tiếng chào một cậu thanh niên trước quầy bar.
Cậu thanh niên kia vừa nhìn thấy cô bé thì cười hồ hởi đi tới: “Ồ, đây không phải là em Long sao? Lâu rồi không gặp em”.
Đây là một cậu thanh niên chừng hai mươi tuổi, có lẽ là rất thân thiết với Long Thi Thanh.
Lúc này hai người cười nói rất vui vẻ.
“Em Long, vị này là…bạn trai của em sao?”, cậu ta nhìn về phía Diệp Thiên hỏi với giọng đầy tò mò.
Nói thực thì khi thấy Long Thi Thanh dẫn mình tới một nơi như vậy, Diệp Thiên cũng thấy rất ngạc nhiên vì dù sao cô bé hãy còn ngây thơ, đơn thuần như một học sinh kia mà. Trông chẳng ăn nhập gì với một nơi ồn ào náo nhiệt thế này.
“Anh Vương, anh lại trêu em rồi. Anh ấy không phải là bạn của em, nói chính xác ra thì là bạn của ông em”.
Long Thi Thanh giới thiệu: “Anh Diệp Thiên, đây là anh Long, Vương Thiên Hoa. Nếu anh muốn nghe ngóng thông tin về nhà họ Mặc thì có thể tìm anh ấy”.
Diệp Thiên đi tới trước: “Chào cậu”.
Vừa rồi khi Long Thi Thanh nói chuyện với Vương Thiên Hoa, Diệp Thiên vẫn dứng lặng một bên quan sát, mãi tới bây giờ anh mới từ từ đi tới.
“Chào anh”, Vương Thiên Hoa rất lịch thiệp.
Có điều cậu ta lại cau mày hỏi: “Anh muốn gặp nhà họ Mặc? Nhưng… nhà họ Mặc cũng không dễ dàng mà gặp được đâu”.
“Tôi biết, người nhà họ Mặc trước nay hành tung bí ẩn”, Diệp Thiên gật đầu nói.
“Ừm, cũng không hẳn là vậy”, thế nhưng Vương Thiên Long lại thở dài. “Mà là…gần đây nhà họ Mặc gặp không ít rắc rối”.
“Rắc rối?”
Diệp Thiên nghe xong thì cảm thấy kỳ lạ. Nhà họ Mặc là gì chứ? Một gia tộc quý ẩn, thâm sâu khó dò sao có thể bị người khác gây ra rắc rối được?
Như nhận ra được thắc mắc của Diệp Thiên, cậu ta giải thích: “Có một gia tộc quy ẩn khác cũng tìm tới bọn họ. Gia tộc này cũng giống như nhà họ Mặc, đều luyện vũ khí. Mà cái bọn họ tranh chấp lại bắt nguồn từ một quặng thần hiếm thấy”.
Vương thiên Hoa chậm rãi nói với Diệp Thiên những việc xảy ra thời gian gần đây. Hóa ra không lâu trước đó, trên một hòn đảo nhỏ ở bên ngoài biển Đông, nhà họ Mặc phát hiện ra một quặng và trong đó có nguồn liệu luyện vũ khí rất đáng giá.
Khi bọn họ định khai thác thì bị một nhóm người khác nhòm ngó, đó chính là nhà họ Phong.
Nhà họ Phong giống với nhà họ Mặc, đều là gia tộc luyện vũ khí cả hàng nghìn năm nay, cũng không biết ai tiết lộ thông tin mà nhà họ Phong cũng biết đến sự tồn tại của quặng này cho nên bọn họ mới muốn có được nó.
Vì quặng này là do nhà họ Mặc phát hiện ra trước cho nên bọn họ đương nhiên không đồng ý dâng cho kẻ khác. Hai bên vì vậy mà xảy ra mâu thuẫn.
Nhà họ Mặc rất mạnh nhưng nhà họ Phong cũng không phải vừa. Hai bên ngang sức ngang tài, không ai chịu nhường ai.
Thế nhưng nhà họ Phong cũng không biết tìm đâu ra cao thủ. Có cao thủ này giúp sức, nên nhà họ Mặc mới dần dần yếu thế.
Vốn dĩ cuộc tranh chấp này nhà họ Mặc thất bại nhưng nhà họ Phong lại không muốn kết thúc như vậy. Sau khi có được sự hỗ trợ của cao thủ kia, nhà họ Phong lại đuổi cùng giết tận.
Nhà họ Mặc đáng thương, tồn tại cả hàng nghìn năm mà giờ lại bước vào con đường diệt vong.
Bọn họ quyết định trong vòng ba ngày sẽ triển khai trận đấu cuối cùng. Chỉ sợ rằng tới lúc đó nhà họ Mặc cũng không thể nào tồn tại thêm được nữa.
Khi nói những câu này, Vương Thiên Long tỏ rõ sự nuối tiếc, có thể thấy cậu ta cũng không mong muốn thấy nhà họ Mặc bị diệt vong.
Vì dù sao thì nhà họ Mặc cũng là gia tộc luyện vũ khí được người ta biết đến từ lâu đời nay. Với cách nói của cậu ta thì nhà họ Phong không mạnh bằng nhà họ Mặc trên phương diện chế tạo vũ khí. Nếu không thì bọn họ cũng sẽ không dùng cách này để sát phạt và giành lấy chiến thắng.
“Trời ơi, sao lại xảy ra chuyện này được cơ chứ. Thế nhưng nhà họ Mặc cũng tồn tại cả hàng nghìn năm rồi, lẽ nào bọn họ không có vũ khí gì mạnh để đấu lại sao?”, Long Thi Thanh kinh ngạc.
“Có chứ, nhưng thực lực của bọn họ không mạnh bằng cao nhân này. Nghe nói người này có liên quan đến Bạch Cốt Hội”.
Vương Thiên Long thở dài. Lại là Bạch Cốt Hội.
Bọn họ quả thực là âm hồn không tiêu tán. Diệp Thiên thầm nhủ.
Chương 838: Ông không phải là người nhà họ Mặc
“Nếu anh Diệp muốn tìm tới nhà họ Mặc thì giờ vẫn chưa phải lúc phù hợp. Ngược lại rất có thể chuốc thêm họa vào thân”, Vương Thiên Hoa khuyên giải.
“Hừm”, thế nhưng Diệp Thiên lại cười hết sức điềm tĩnh. “Cảm ơn cậu Vương nhắc nhở, thế nhưng lần này tôi nhất định phải tới đó”.
“Đúng vậy, đã đến đây rồi thì chúng ta đương nhiên không thể bỏ giữa chừng được”, Long Thi Thanh cũng gật đầu.
“Ừm. Nếu như vậy thì hai người có thể thế này…”, Viên Thiên Hoa nhìn xung quanh một lượt, quả quyết không ai chú ý đến thì mới ghé sát tai bọn họ, hạ giọng nói.
“Thế này cũng được?”, Long Thi Thanh ngạc nhiên.
“Đương nhiên rồi, có gì mà không được chứ?”, Viên Thiên Hoa cười đáp.
“Vậy thì cảm ơn cậu nhé”, Diệp Thiên chắp tay nói cảm ơn.
Đã có cách rồi thì bây giờ bọn họ đương nhiên cũng không cần thiết phải ở lại đây nữa.
Chào tạm biệt Vương Thiên Hoa, cả hai người đi về phía nhà họ Mặc. Chỉ có điều, Vương Thiên Hoa ở đằng sau họ lại để lộ ra nét mặt hết sức phức tạp.
…..
“Diệp Thiên, anh cho rằng chúng ta có thể thuận lợi tìm tới được nhà họ Mặ không?”, Long Thi Thanh hỏi.
“Lẽ nào em không tin vào anh Vương đó?”, Diệp Thiên hỏi lại.
“Không, không, không, nhưng trong lòng em có cảm giác bất an. Hình như, hình như em cảm nhận được có gì đó sẽ xảy ra”, Long Thi Thanh nói với giọng bất lực.
“Vậy sao? Cho dù là gặp phải chuyện gì thì cứ đến rồi biết thôi”, Diệp Thiên không mấy bận tâm.
Cũng đúng, thực lực của anh mạnh như vậy, đương nhiên sẽ không để ý tới những điều này.
Đương lúc mải suy nghĩ, đã thấy Diệp Thiên đi ra ngoài cách mình rất xa rồi. Long Thi Thanh vội đuổi theo.
Đại bản doanh của nhà họ Mặc không nằm ở hòn đảo chính ở Đông Đảo mà nằm ở một hòn đảo nhỏ cách Đông Đảo không quá xa.
Đông Đảo chỉ là cái tên gọi chung thôi.
Ngoài diện tích của hòn đảo chính rộng lớn nhất ra thì Đông Đảo còn có mười mấy đảo lớn nhỏ khác nhau, trong đó hòn đảo lớn nhất chính là nơi nhà họ Mặc sinh sống.
Theo lý mà nói, nếu không có sự cho phép của nhà họ Mặc thì người ngoài không được phép vào đó. Vì vậy, bọn họ tới bên cảng khẩu rồi cứ thế tìm tới một người đàn ông ở đây.
“Các người nhanh tay lên, mau vận chuyển hết hàng lên thuyền cho tôi”, người đàn ông đang chỉ huy rất nhiều công nhân.
“Xin chào, chúng tôi muốn tới gặp nhà họ Mặc”, Diệp Thiên đi tới, nói thẳng.
“Nhà họ Mặc?”, người đàn ông dừng tay. “Lẽ nào mấy người không biết nếu không có lời mời của nhà họ Mặc thì ai cũng không được phép vào đảo sao?”, ông ta nói với giọng chất vấn.
“Nhưng tôi có thể giúp nhà họ Mặc hoá giải những nguy cơ mà họ gặp phải”, Diệp Thiên nói tiếp.
Người đàn ông nghe vậy thì quay người làm tiếp việc của mình. Rõ ràng, ông ta không định lãng phí thời gian của mình.
Nhưng nghe Diệp Thiên nói vậy, ông ta vẫn thấy hơi rùng mình. Cánh tay vừa giơ lên hãy còn khựng lại giữa không trung. Chỉ nghe ông ta nói: “Cậu…thật sự có thể giúp nhà họ Mặc sao?”
“Đương nhiên rồi”, Diệp Thiên đáp lại không chút do dự.
Suy nghĩ một hồi, ông ta mới lên tiếng: “Đã vậy thì hai người theo tôi”, nói rồi ông ta dẫn hai người phía Diệp Thiên lên một con thuyền. Ông ta cũng không nói gì thêm, cứ thế điều khiển con thuyền đi về phía hòn đảo cách đó không xa.
Trên cả đoạn đường, ông ta không nói năng gì.
Ông ta đứng vững ở mũi thuyền. Gió biển thổi tới, thổi bạt vạt áo ông ta càng khiến ông ta cảm thấy tỉnh táo hơn.
“Cậu bạn này, cậu chắc chắn giúp được nhà họ Mặc chứ?”, ông ta quay người lại nhìn Diệp Thiên như muốn xác nhận lại lần nữa.
“Đương nhiên rồi”, Diệp Thiên điềm tĩnh đáp lời.
Thế nhưng khi nhìn người đàn ông, Diệp Thiên nhận ra rằng trong ánh mắt ông ta hãy còn run run. Đôi mắt đó lại mang theo ánh nhìn sắc lạnh nghiêm nghị. Khi hai người nhìn nhau, anh thậm chí còn thấy được sự hoang mang trong nét mặt ông ta.
“Chú à, chúng ta không phải tới nhà họ Mặc sao?”, Long Thi Thanh nhìn xung quanh, phát hiện ra con thuyền đi không đúng hướng.
Người đàn ông không trả lời.
Long Thi Thanh lại hỏi tiếp nhưng vẫn không nhận được câu trả lời.
“Cẩn thận”, đột nhiên Diệp Thiên lao như tên bay về phía trước, kéo Long Thi Thanh về phía sau mình.
Vì người đàn ông kia bất ngờ rút con dao găm ở hông ra, chĩa về phía Long Thi Thanh.
Roẹt!
Vẫn là Diệp Thiên nhanh tay. Anh lập tức giúp Long Thi Thanh gạt đi nhát chém này.
Giỏi lắm…
Diệp Thiên thầm nhủ.
Long Thi Thanh tái mét mặt: “Rốt cục có chuyện gì vậy chứ?”
Diệp Thiên lạnh lùng cười đáp: “Vì người này căn bản không phải là người nhà họ Mặc”.
“Cái gì?”, Long Thi Thanh kinh ngạc.
Người đàn ông đó bị Diệp Thiên khống chế một tay, nhưng tay còn lại của ông ta lại không hề để thảnh thơi.
Roẹt!
Lại một ánh sáng sắc lạnh vút qua. Con dao thứ hai được rút ra, đâm về phía Diệp Thiên.
“Dám giở trò trước mặt tôi à?”.
Diệp Thiên không nhiều lời, anh tung một đạp về phía bụng của người đàn ông kia.
Ông ta kêu lên thất thanh, mắt trợn trừng, thân hình lảo đảo bay ra ngoài, ngã văng vào mạn thuyền.
Bịch!
Con thuyền chòng chành.
Người đàn ông như bao cát nặng, ngã vật ra và không còn sức đứng dậy nữa.
“Mày, mày…”, ông ta lẩm bẩm.
Thế nhưung ông ta chỉ nhìn thấy không biết bao nhiêu máu tươi ứa ra.
“Người này không phải người nhà họ Mặc? Vậy ông ta là…?”, Long Thi Thanh định thần trở lại.
Diệp Thiên lôi tay áo đối phương và phát hiện trên tay trái ông ta xăm hình đầu lâu.
“Bạch Cốt Hội…”
Xem ra mọi thứ đã tỏ tường.
Long Thi Thanh hoang mang: “Diệp Thiên, người nhà họ Mặc có phải là gặp nạn khó lường rồi không?”
Lúc này, Diệp Thiên mới điều chuyển phương hướng, lái con thuyền đi về phía hòn đảo nhà họ Mặc.
Dần dần, cả hai người đi tới gần hòn đảo hơn.
Trên đảo, cây cối rất rậm nhưng Diệp Thiên thấy rằng đây lại chính là một nơi nguy cơ giết chóc rất cao.
“Anh không biết, nhưng có một điểm có thể khẳng định rằng, tiếp theo chúng ta phải đối mặt với một mối hoạ vô cùng lớn”, nói rồi, anh nhìn sang Long Thi Thanh. “Hay là giờ anh đưa em quay về?”
“Em không về”, Long Thi Thanh ngẩng đầu nhìn Diệp Thiên kiên định. “Anh đi đâu em theo đấy”.
“Em không sợ sao?”
“Có gì mà sợ. Anh không biết trong tay em có bao nhiêu thứ hay ho đâu. Võ sĩ tầng thứ chín bình thường cũng không phải là đối thủ của em”, Long Thi Thanh vỗ ngực nói.
Cũng đúng. Diệp Thiên bật cười. Nha đầu này lanh lợi thông minh, còn tự chế ra chiếc xe bay. Ai mà biết được trong tay cô bé có những thứ đồ chơi kỳ quái gì chứ?
“Đã vậy thì em chú ý an toàn. Nếu như lát nữa đánh nhau thật thì chưa chắc anh đã tới kịp để cứu em đâu”.
“Anh yên tâm, em nhanh lắm”.
Cả hai người cứ thế nói chuyện mà tới bến cảng lúc nào không hay.
Hòn đảo này không lớn bằng hòn đảo chính nhưng diện tích không phải là nhỏ. Dù sao cũng là một hòn đảo riêng nên quy mô chắc chắn không thể bằng hòn đảo chính được.
Có điều lúc này trên đảo lại không có lấy bóng người. Bầu không khí thậm chí còn mang mùi máu tươi.
Chương 839: Hung thủ xuất hiện
“Diệp Thiên, chúng ta…”, cảm nhận được mùi máu tanh, Long Thi Thanh cũng cảnh giác hơn.
“Đừng nói gì”, thế nhưng Diệp Thiên lại nhắc nhở.
Anh cũng cảm nhận được mùi máu tanh nồng. Lúc này Diệp Thiên im lặng vì bầu không khí xung quanh không cho anh cơ hội này.
Rất nhanh chóng, hai người đã lên đảo. trên đảo vô cùng yên tĩnh, có thể nói là không có lấy chút tạp âm.
Bọn họ nhìn xung quanh và nhận ra rằng trên đảo chẳng có lấy bóng người.
“Sao ở đây lại không có người chứ? Có phải là… bọn họ đều chết cả rồi không?”, Long Thi Thanh cảm thấy sợ hãi. Cô nép sau Diệp Thiên.
Diệp Thiên cũng thấy thú vị. Vừa rồi nha đầu này còn nói hùng hồn không sợ, thế mà gặp cảnh này lại bày ra bộ dạng như đứa trẻ vậy.
Diệp Thiên đương nhiên không cười cô bé mà cứ thế đi vào sâu trong đảo hơn.
Anh lại muốn xem xem trên đảo rốt cục xảy ra chuyện gì.
“Cứu, cứu với…”, lúc này hai người nghe thấy âm thanh kêu cứu thất thanh.
Vì xung quanh rất yên tĩnh nên âm thanh đó đương nhiên là vang tới chỗ bọn họ luôn rồi.
“Bên này”, Long Thi Thanh nghe vậy thì lập tức chạy về phía có tiếng kêu cứu.
Chỉ thấy một vũng máu đỏ tươi và có một bóng người đang nằm dưới đất. Trông bộ dạng người này hết sức đau khổ, không ngừng vùng vẫy.
“Anh sao rồi?” Long Thi Thanh chạy tới. Cô định đỡ người này dậy nhưng phát hiện ra mình quá yếu và người này quá nặng. Cô căn bản không thể nào đỡ nổi.
Diệp Thiên đi tới đỡ Long Thi Thanh dậy: “Rốt cục là ai mà khiến anh bị thương tới mức này?”, Diệp Thiên hỏi thẳng.
“Tôi cũng không biết. Tôi là người nhà họ Mặc, đột nhiên có một đám người tới đây. Bọn họ tấn công chúng tôi. Rất nhiều người, rất nhiều người đều bị bọn họ bắt đi rồi…”
Người này vừa nói vừa nôn khan.
“Có lẽ là người nhà họ Phong”, Long Thi Thanh lập tức đưa ra phán đoán.
Nhưng nghe vậy thì Diệp Thiên ở bên cạnh lại nói: “Sự việc vẫn chưa có minh chứng, em đừng đoán bừa”.
“Còn có thể là ai khác nữa sao?”, Long Thi Thanh hỏi lại.
Diệp Thiên lặng im hồi lâu rồi mới hỏi: “Vậy anh biết những người khác ở đâu không? Hoặc có thể nói, anh có biết bọn họ bắt người nhà họ Mặc đi đâu rồi không?”
“Tôi biết, chính là ở lư nhúng kiếm ở khu trung tâm trên đảo”, người đàn ông trả lời.
“Vậy anh dẫn chúng tôi đi tới đó nhé”, Diệp Thiên nói rồi đẩy một luồng sức mạnh vào cơ thể người này.
Đột nhiên, người này cảm thấy khoẻ mạnh khác thường. Vừa rồi khi nói chuyện, Diệp Thiên cũng đã thăm dò cơ thể người này một lúc và phát hiện trên cơ thể anh ta không hề có gì cản trở gì cho nên vết thương của anh ta cũng chỉ là vết thương ngoài da thôi.
Do vậy mà Diệp Thiên chỉ cần xử lý đơn giản là đã có thể khiến anh ta hồi phục rồi.
“Được, được”, người này gật đầu ngay lập tức. “Người nhà họ Mặc đều bị bắt đi rồi. Cũng không biết là phải gọi ai cứu giúp nữa. Hai người đã đến đây rồi thì tốt quá”, nói rồi, anh ta đi nhanh về phía trước.
Diệp Thiên và Long Thi Thanh đi theo sau. Bọn họ di chuyển rất nhanh, đi băng qua từng con đường trên đảo.
Chẳng mấy chốc đã tới nơi sâu nhất trên đảo. Trên cả chặng đường đi, ánh mắt Diệp Thiên không rời khỏi những kiến trúc được xây dựng ở đây.
Anh phát hiện ra rằng nơi này giống với những nơi khác trên Đông Đảo. Mọi thứ ở đây được xây dựng với khoa học kỹ thuật hiện đại. Chỉ tiếc là hiện giờ cả hòn đảo lại trở nên hoang tàn, giống như nó vừa gặp tai hoạ lớn vậy.
Mãi tới khi tới lư nhúng kiếm, mọi người lại càng thấy căng thẳng hơn, bởi nơi này còn hoang tàn hơn các nơi khác rất nhiều.
Xem ra ở đây quả thực đã xảy ra trận đại chiến rồi.
“Hai vị, mau tới đây. Bọn họ ở trong này…”, người đàn ông rõ ràng rất cuống.
Long Thi Thanh đang định đi tới thì Diệp Thiên ngăn cô lại: “Từ đã”.
Long Thi Thanh khó hiểu: “Sao vậy ạ? Không phải giờ chúng ta nên nhanh chóng đi cứu người sao?”
“Người thì phải cứu rồi nhưng không phải bây giờ. Hiện giờ đang lúc cấp bách, phải loại bỏ những rắc rối khác trước đã”, ánh mắt Diệp Thiên trở nên nghiêm nghị hơn.
“Diệp Thiên, anh… anh có ý gì vậy?”, Long Thi Thanh nhìn Diệp Thiên với vẻ mặt khó hiểu.
Còn người đàn ông kia lúc này tỏ vẻ gấp gáp hơn hẳn. “Đúng vậy, rốt cục cậu có muốn cứu giúp chúng tôi không?”
“Người tôi cần giúp là người nhà họ Mặc. Nhưng đáng tiếc, anh không phải người nhà họ Mặc”, giọng Diệp Thiên lạnh lùng hơn hẳn.
Chẳng mấy chốc, bầu không khí trở nên hết sức căng thẳng.
Người đàn ông kia sáng mắt lên, nhưng anh ta lại tỏ vẻ hoài nghi: “Cậu, câu nói linh tinh gì thế hả? Sao tôi lại không phải người nhà họ Mặc được?”
“Thật sao? Vậy tôi hỏi anh, tại sao thực lực của anh rất mạnh mà bị người ta đánh bị thương?”, Diệp Thiên hỏi lại.
Lần này Long Thi Thanh cũng cảm thấy kỳ lạ. Cô dùng ánh mắt nghi nghờ nhìn người đàn ông kia.
Lúc này cô chỉ muốn có được đáp án từ người này.
Người đàn ông thấy vậy thì tỏ vẻ căng thẳng: “Đây, đây…”
“Nói đi, anh rốt cục là ai?”, Diệp Thiên đi về phía trước.
Đồng thời, anh cũng vận khí tức trên người. Trong chốc lát đã đè nén người đàn ông kia.
Anh ta lắp bắp một hồi định nói gì đó nhưng cuối cùng thì không nói nổi thành lời.
“Hừ, không ngờ cậu lại nhạy cảm đến vậy”.
“Nhưng giờ mày mới phát hiện ra có gì bất thường thì đã muộn rồi. Ngoan ngoãn chịu chết đi”.
Đột nhiên một giọng nói vang lên.
“Là ai?”, Long Thi Thanh kinh ngạc.
Diệp Thiên tiến lên trước một bước, đẩy cô về phía sau mình.
Lúc này anh đã nhìn thấy một bóng người từ từ đi ra khỏi lư nhúng kiếm.
Trên người người này mang theo khí thế hết sức mạnh mẽ. Khi người này xuất hiện thì ánh mắt của những người ở đây đều phải đổ dồn về đó.
Vì điều này có nghĩa rằng nguồn gốc của mọi chuyện đã có manh mối rồi.
“Diệp Thiên, đây…”, Long Thi Thanh sợ hãi.
“Đừng sợ, có anh đây”, lúc này Diệp Thiên đẩy cô về phía sau mình, nói hết sức điềm tĩnh.
Đồng thời anh nhìn về phía người trước mặt, nói: “Là người của nhà họ Phong hay người của Bạch Cốt Hội?”
Bình luận facebook