Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 834-835
Sau khi ra khỏi hang động, Long tiền bối đã tự tìm chỗ để vẽ bản đồ đường đi tới Đông Đảo.
Mặc dù tuổi ông ta đã cao nhưng cũng may trí nhớ tốt nên vẫn có thể vẽ đường dễ dàng. Có điều vừa đi tới, ông ta đã cảm thấy ngỡ ngàng vì cảnh tượng trước mắt.
Chỉ thấy Diệp Thiên một tay giơ Thuỷ Tổ Kiếm, tay còn lại giơ ra hai ngón tay, sau đó từ vị trí chuôi kiếm, Diệp Thiên cứ thế miết thanh kiếm.
Có thể nhìn ra một luồng sáng loáng màu ánh vàng xuất phát từ đầu ngón tay, bị Diệp Thiên ép vào thanh kiếm.
“Thần tính li binh?”, Long tiền bối kinh ngạc, mặt ông ta biến sắc. “Không thể nào, thủ pháp này đã thất truyền, vả lại về cơ bản không thể thành công”.
“Thần tính li binh, tức là thần tính bị huỷ diệt”.
“Chỉ có binh khí mới có thể là vật cắt đứt thần tính được”.
Nhưng ngay sau đó, giọng nói của Long tiền bối đã im bặt. Sau đó liền trông thấy một luồng thần tính bị Diệp Thiên ép ra khỏi kiếm và cứ thế lững lờ trong bàn tay Diệp Thiên như một sinh mệnh sống vậy.
“Sao, sao có thể?”, Long tiền bối ngạc nhiên, trong mắt ông ta rõ vẻ không sao tin nổi. Ông ta cũng được coi là người hiểu nhiều biết nhiều vì dù gì cũng xuất thân trong gia tộc quy ẩn cho nên ông ta cũng biết đôi chút về một số thứ liên quan đến thần tính.
“Trong sách cổ của gia tộc quy ẩn chúng tôi có ghi chép, sau khi thần tính thoát li khỏi binh khí thì sẽ lập tức tiêu tán, không thể nào giữ lại được”.
“Bây giờ, chuyện này…”.
Ông ta cứng đơ người, còn động tác của Diệp Thiên thì không ngừng lại. Rất nhanh chóng, luồng thần tính được lôi ra kia được di chuyển tới vết thương trên người La Hằng.
Khi thần tính và vết thương trên người La Hằng tiếp xúc với nhau, chỉ cần tốc độ bằng mắt thường cũng có thể thấy cánh tay và phần chân bị huỷ bỏ trước đó của ông ta dần dần hồi phục.
“Chuyện gì thế này?”
“Thật sự có thể tạo ra xương cốt và da thịt sao?”
“Lợi hại quá”.
Người nào người nấy đều tỏ ra hết sức ngỡ ngàng, đặc biệt là bản thân La Hằng, lúc này vẻ mặt ông ta mới nhiều sắc thái làm sao, thậm chí ông ta còn không kiềm chế nổi mà bật khóc.
Vốn dĩ ông ta đã cảm thấy tuyệt vọng với thân thể tàn tật không nguyên vẹn của mình. Ông ta không ngờ và cũng không dám tưởng tượng sẽ có ngày này.
Thân thể tàn tật có thể hồi phục lại.
Nếu như trước ngày hôm nay có người nói với ông ta như vậy thì ông ta tuyệt đối không tin lấy một từ. Thực ra vừa rồi ông ta cũng không tin. Cho tới bây giờ, mọi thứ hiện ra thật sự trước mặt ông ta, ông ta mới tin.
Cảm giác tê dại của cơ thể và các tri giác từ cánh tay với chân bắt đầu xuất hiện lại.
“La Minh Chủ, cơ thể ông sẽ hồi phục hoàn toàn trong vòng một ngày. Trong một ngày này, ngoài việc kiêng nước ra thì không có gì trở ngại”, Diệp Thiên nhắc nhở.
“Cảm tạ cậu Diệp”, La Hằng định quỳ xuống cảm ơn.
Diệp Thiên phất một tay, một làn gió xuất hiện cứ thế quấn lấy La Hằng khiến ông ta không thể nào quỳ xuống được.
Cảnh này lại khiến người ta phải thảng thốt. Rốt cục đây là thực lực thế nào mà có thể chỉ phất tay cũng đã có thể khiến cơ thể của một võ sĩ tầng thứ mười bị điều khiển?
“Quỳ thì không cần, sau này ông quản lý Bắc Thiên Các cho tốt, bảo vệ nền võ thuật của Bắc Cương là được”, Diệp Thiên dặn dò.
“Cậu Diệp xin yên tâm, cậu đã giao trọng trách cho tôi thì cho dù có chết tôi cũng phải làm bằng được”, La Hằng gật đầu quả quyết.
Diệp Thiên vẫy tay gọi Long tiền bối, dặn dò: “Long tiền bối, những việc sau này ở Bắc Cương cần ông đích thân ra mặt, tiện cho La Hằng ngồi vững vào vị trí Các Chủ Bắc Thiên Các”.
Long tiền bối đã định thần trở lại. Ông ta vội gật đầu, bảo đảm: “Cậu Diệp xin cứ yên tâm, sau này nhà họ Long chúng tôi sẽ có người đến đây hợp tác với Bắc Thiên Các, cùng bảo vệ sự an toàn của Bắc Cương”.
Những lời này không hẳn là chí công vô tư giúp đỡ Bắc Thiên Các. Chẳng qua ông ta mượn việc hợp tác với Bắc Thiên Các, mượn việc ổn định cục diện Bắc Cương mà nịnh Diệp Thiên.
Trước đây, Long tiền bối có thể chỉ thấy rằng Diệp Thiên là một võ sĩ giỏi nhưng vừa rồi, sau khi chứng kiến cảnh cứu người từ thần tính đó, ông ta có động lực cam tâm tình nguyện nịnh nọt Diệp Thiên hơn.
Một vị thần như vậy đương nhiên nịnh sớm càng tốt.
“Đưa bản đồ cho tôi”, Diệp Thiên gật đầu rồi chậm rãi giơ tay.
Long tiền bối vội giao bản đồ đường đi tới Đông Đảo cho Diệp Thiên, sau đó ông ta vô thức đưa mắt nhìn về thanh Thuỷ Tổ Kiếm trong tay Diệp Thiên, lên tiếng: “Cậu Diệp, thanh Thuỷ Tổ Kiếm trong tay cậu đã hoàn toàn mất đi thần tính. Nếu như không lưu giữ nó một cách đặc biệt thì rất khó có thể tới được Đông Đảo”.
Thần binh có thể được gọi là thần binh ngoài chất liệu của bản thân nó ra thì còn vì thần binh có thể chứa đựng thần tính. Có thần tính dưỡng binh khí thì thần binh mới càng ngày càng mạnh. Vũ khí bình thường không thể chứa thần tính, nhưng có thể lưu giữ trong thời gian rất dài.
Còn thần binh một khi mất đi thần tính, nếu không có cách nào bảo vệ và giữ gìn nó thì sẽ dần dần bị các tạp chất của thế giới bên ngoài ăn mòn, cuối cùng trở thành đồ bỏ đi.
Diệp Thiên vừa nhìn bản đồ vừa nói: “Thuỷ Tổ Kiếm có duyên với tôi, nó sẽ không dễ dàng bị huỷ hoại đâu”.
Anh có được chân truyền của Thuỷ Tổ, thanh Thuỷ Tổ Kiếm này lại là thần binh chuyên dụng năm xưa của Thuỷ Tổ cho nên có một loại ràng buộc đặc biệt bên trong đó, hoặc có thể nói là mối quan hệ tương trợ lẫn nhau.
Chỉ cần Diệp Thiên cầm lấy nó thì Thuỷ Tổ Kiếm sẽ không bị huỷ hoại.
Long tiền bối như hiểu như không.
Còn Diệp Thiên đang nhìn bản đồ thì khẽ cau mày, nói: “Bản đồ này của ông sao lại vẽ lằng nhằng lộn xộn như vậy?”
Vì trên đó có không ít con đường rõ ràng nối với nhau, cũng có thể nói sau khi đi qua một con đường nào đó lại còn phải vòng một vòng lớn, quay lại con đường giao điểm đã đi qua.
Long tiền bối vội đáp: “Nơi ở của các gia tộc quy ẩn đều rất thần bí, trông thì giống giao điểm nhưng thực tế thì hai địa điểm không cùng một mặt phẳng”.
“Có nơi nằm bên dưới con đường đầu tiên, có thể là địa đạo, cũng có thể là biển hồ. Có nơi nằm bên trên con đường đầu tiên, có khả năng nằm trên núi cao, cũng có khả năng ở trên khinh khí cầu trong mây mù”.
Long tiền bối giải thích. Ông ta nói với vẻ thản nhiên nhưng người bên cạnh nghe lại không hiểu gì. Gia tộc ẩn thân còn có thể sống trên khinh khí cầu sao?
Chuyện gì thế chứ?
Diệp Thiên vốn dĩ là người không giỏi nhận biết đường, nhìn tấm bản đồ này liền hoa mắt.
Thế nhưng Long tiền bối đã chủ động lên tiếng: “Cậu Diệp, vừa hay cháu tôi cũng chuẩn bị đi Đông Đảo, nếu cậu không ngại thì lát nữa tôi gửi thông tin của nó cho cậu, cậu và nó gặp nhau rồi để nó dẫn đường cho cậu”.
“Trùng hợp vậy sao?”
Diệp Thiên nhìn Long tiền bối với vẻ hoài nghi.
Sau đó thấy Long tiền bối liền bật cười, nói: “Được rồi, tôi nói thật nhé, lần này mục đích tôi ra khỏi gia tộc quy ẩn chính là vì đứa cháu này”.
Chương 834: Cháu của Long tiền bối
“Mục đích là cháu ông?”, Diệp Thiên hiếu kỳ.
Sau đó Long Tiền bối tiếp tục nói: “Cháu tôi trốn ra khỏi gia tộc quy ẩn, nó có được một thứ đồ mà theo như nó nói thì chính là bảo bối tìm thần binh”.
“Nhưng thực lực của nó lại quá yếu, tới hiện tại mới chỉ là võ sĩ tầng thứ tư”.
“Nhưng nó cũng đã hơn hai mươi tuổi rồi”.
“Một cô gái ở bên ngoài nếu gặp người xấu, thì kể cả là gia tộc quy ẩn như chúng tôi cũng rất khó đuổi tới được”, Long tiền bối nói thật.
Diệp Thiên tỏ vẻ không hiểu: “Tại sao không phải là đích thân ông đi tìm cô ấy? Với thực lực của ông thì việc bắt cô ấy về cũng dễ như trở bàn tay thôi phải không?”
Vừa rồi Long tiền bối có nói gửi vị trí của cháu ông ta cho anh, cũng có nghĩa là đối phương có thể tìm thấy vị trí của cháu mình.
Một bên là võ sĩ tầng thứ mười, một bên là võ sĩ tầng thứ tư, không cần nghĩ cũng biết lợi hại tới mực nào. Căn bản không cần Diệp Thiên phải can dự vào.
Long tiền bối đáp: “Không phải, cháu tôi tương đối đặc biệt. Bản tính nó không hứng thú với võ thuật, cũng không có tư chất thiên bẩm, nhưng nó lại rất giỏi trong việc phát minh, và đã phát minh ra không ít thứ đồ”.
“Phát minh?”, Diệp Thiên hiếu kỳ.
Long tiền bối gật đầu: “Cậu Diệp có lẽ không biết một số phát minh ở thế giới bên ngoài thực ra đều xuất phát từ gia tộc quy ẩn. Gia tộc quy ẩn không những tiến bộ, thậm chí nhiều lúc còn tạo ra trào lưu”.
“Mặc dù trong các gia tộc quy ẩn còn bảo tồn lại không ít đồ cổ xưa, thế nhưng cái mạnh trong gia tộc quy ẩn lại là những thứ đồ về phương diện khoa học kỹ thuật”.
Long tiền bối nói đến đây thì có vẻ tự hào.
Diệp Thiên sực tỉnh, anh cũng hiểu ra rằng tại sao các gia tộc quy ẩn lại có thể ẩn náu kín kẽ như vậy trong một xã hội hiện đại thế này.
Hoá ra đều dựa vào khoa học kỹ thuật. Khoa học kỹ thuật ở các gia tộc quy ẩn phát triển hơn thế giới bên ngoài.
Long tiền bối nói tiếp: “Cháu tôi đã cải tạo một cái xe, tốc độ không những nhanh, còn nhanh hơn võ sĩ tầng thứ mười mà thậm chí nó còn có thể bay”.
Diệp Thiên càng nghe thì càng ngạc nhiên.
Long tiền bối nói: “Tôi chắc chắn không thể bắt được nó cho nên chỉ có thể nhờ cậu rồi. Cháu tôi dựa vào thứ đồ đó và một số thứ khác có thể làm mê hoặc người ta nên không dễ gì đối phó với nó, vả lại tôi cũng không dám ra tay quá đà sợ làm tổn thương nó”.
“Thực lực của cậu DIệp vượt qua tầng thứ mười cho nên chỉ có cậu mới có thể đưa được cháu tôi về thôi”, Long tiền bối nói tới cuối thì nhìn Diệp Thiên với vẻ mặt khẩn cầu.
Mục đích của ông ta chính là đưa cháu gái về, còn tới Bắc Thiên Các chẳng qua chỉ là hứng thú. Với địa vị của gia tộc quy ẩn thì bên trong Bắc Thiên Các cũng chỉ có Thuỷ Tổ Kiếm mới có chút sức hút với bọn họ, còn những thứ khác thì không.
Nhưng hiện giờ Thuỷ Tổ Kiếm đã mất đi thần tính, chỉ có thể đem tới Đông Đảo để khôi phục lại, vả lại người cầm kiếm còn là Diệp Thiên nữa. Long tiền bối càng không có hứng thú.
“Gửi vị trí hiện giờ của cháu ông cho tôi”, Diệp Thiên nghĩ một lát, cuối cùng cũng gật đầu đồng ý.
Long tiền bối mừng rơn, thế nhưng ngay sau đó Diệp Thiên đã thêm một câu: “Nhưng điều kiện thống nhất trước, tôi phải hoàn thành việc của mình mới giúp ông đưa cháu gái ông về bên ông”.
“Cậu Diệp cứ làm việc của mình. Vốn dĩ cậu cũng chỉ cần người dẫn đường, cháu tôi vừa hay phù hợp dẫn đường cho cậu, nó đi theo cậu sẽ không gặp nguy hiểm, bản thân nó an toàn là tôi yên tâm rồi”, Long tiền bối chủ yếu sợ cháu mình xảy ra chuyện.
Mặc dù cháu ông ta có vẻ kỳ lạ nhưng nếu như võ sĩ tầng thứ mười không tính toán đến hậu quả mà cứ thế liều ra tay với cô ấy thì cũng sẽ rất nguy hiểm.
Đêm hôm đó, Diệp Thiên thông qua cách đặc biệt liên hệ được với cô gái đó và hỏi rõ được địa chỉ của cô.
Điều đáng nói là lúc tối, Du Thanh và Du Yên vào phòng Diệp Thiên, bọn họ nói rằng muốn đi theo Diệp Thiên.
Đương nhiên Diệp Thiên từ chối thẳng. Không phải anh sợ vướng víu. Có hai cô gái xinh đẹp này ở bên, lại còn là hai chị em song sinh, không biết bao nhiêu người ngưỡng mộ nữa. Nhưng chủ yếu vì thái độ của bọn họ thực sự khiến người ta không thể nào chịu nổi.
Lúc nào bọn họ cũng giữ thái độ nhất nhất phải có Diệp Thiên, có cảm giác cả đời này cứ phải bám lấy Diệp Thiên.
Người bình thường trông vậy ai mà chịu nổi, cho nên Diệp Thiên giả vờ thử thách hai người bọn họ, đẩy bọn họ cho Bạch Tử U. Nếu có thể kiên trì chịu thử thách thì có thể cho bọn họ đi cùng cũng không sao.
Sáng hôm sau, Diệp Thiên dậy từ rất sớm. Vừa ra ngoài anh liền thấy La Hằng đứng ngoài. Cơ thể ông ta sau một đêm đã hồi phục nhưng vẫn chưa hoàn toàn hồi phục về trạng thái ban đầu, có điều tinh thần đã khởi sắc hơn rất nhiều.
“Cậu Diệp, biết cậu phải đi Đông Đảo nên tôi dậy sớm tiễn cậu một đoạn”, La Hằng nói đầy cảm kích.
Diệp Thiên khoát tay cười, nói: “Ông cứ nghỉ ngơi bình phục đi”.
Diệp Thiên có ấn tượng tốt đẹp với La Hằng, vả lại tính cách của đối phương cũng rất tốt cho nên Diệp Thiên mới giúp ông ta khôi phục lại cơ thể và từ chối để La Hằng tiễn mình.
Diệp Thiên ra khỏi Bắc Thiên Các. Khi vào đây, khung cảnh vô cùng náo nhiệt, đâu đâu cũng toàn người là người, nhưng khi đi ra lại có cảm giác đìu hiu vắng vẻ.
“Cũng không biết lúc quay lại nơi này sẽ ra sao?”
Diệp Thiên lẩm nhẩm, sau đó lên chiếc xe mà Bạch Tử U đã chuẩn bị trước, đi tới chỗ cháu của Long tiền bối.
Điều đáng nói là hôm qua Long tiền bối liên lạc được với cháu mình, cô ấy cũng đã nói chuyện với Diệp Thiên. Nghe giọng thì có vẻ như là một cô gái rất chín chắn và lý trí. Không biết khi gặp thì cô gái trông thế nào.
“Long Thanh Thi…”
Diệp Thiên cầm điện thoại, bên trên còn có một tấm ảnh Long tiền bối gửi cho anh về cháu gái mình.
Cô gái trông hết sức xinh đẹp, không hề thua kém mấy người phía Bạch Tử U, vả lại còn có nét đẹp rất đặc biệt, phong cách vừa khác lạ nhưng lại hết sức ngọt ngào.
…..
Buổi trưa, lái xe lên tiếng: “Anh Diệp, tới rồi”.
Diệp Thiên nhắm mắt nghỉ ngơi, nghe xong thì liền mở mắt ra. Anh nhìn ra ngoài cửa sổ, là lối vào của một rừng rậm, con đường phía trước, xe không vào được, chỉ có thể đi bộ.
Sau khi xuống xe, Diệp Thiên bảo lái xe quay về còn mình thì nhìn ngó xung quanh.
Bên ngoài là một cánh đồng, mùa này không phải là tiết Mang chủng hoặc vụ thu hoạch nên trông trống trải mênh mông, không thấy bóng người nào khác.
Ở một bên lại chỉ toàn là cây với cối rậm rì khiến người ta có cảm giác mát mẻ hơn hẳn.
Vù, vù vù…
Đột nhiên có tiếng vang lạ kỳ phát ra từ bên trong cánh rừng rậm.
Chương 835: Đi về Đông Đảo
Mặc dù tuổi ông ta đã cao nhưng cũng may trí nhớ tốt nên vẫn có thể vẽ đường dễ dàng. Có điều vừa đi tới, ông ta đã cảm thấy ngỡ ngàng vì cảnh tượng trước mắt.
Chỉ thấy Diệp Thiên một tay giơ Thuỷ Tổ Kiếm, tay còn lại giơ ra hai ngón tay, sau đó từ vị trí chuôi kiếm, Diệp Thiên cứ thế miết thanh kiếm.
Có thể nhìn ra một luồng sáng loáng màu ánh vàng xuất phát từ đầu ngón tay, bị Diệp Thiên ép vào thanh kiếm.
“Thần tính li binh?”, Long tiền bối kinh ngạc, mặt ông ta biến sắc. “Không thể nào, thủ pháp này đã thất truyền, vả lại về cơ bản không thể thành công”.
“Thần tính li binh, tức là thần tính bị huỷ diệt”.
“Chỉ có binh khí mới có thể là vật cắt đứt thần tính được”.
Nhưng ngay sau đó, giọng nói của Long tiền bối đã im bặt. Sau đó liền trông thấy một luồng thần tính bị Diệp Thiên ép ra khỏi kiếm và cứ thế lững lờ trong bàn tay Diệp Thiên như một sinh mệnh sống vậy.
“Sao, sao có thể?”, Long tiền bối ngạc nhiên, trong mắt ông ta rõ vẻ không sao tin nổi. Ông ta cũng được coi là người hiểu nhiều biết nhiều vì dù gì cũng xuất thân trong gia tộc quy ẩn cho nên ông ta cũng biết đôi chút về một số thứ liên quan đến thần tính.
“Trong sách cổ của gia tộc quy ẩn chúng tôi có ghi chép, sau khi thần tính thoát li khỏi binh khí thì sẽ lập tức tiêu tán, không thể nào giữ lại được”.
“Bây giờ, chuyện này…”.
Ông ta cứng đơ người, còn động tác của Diệp Thiên thì không ngừng lại. Rất nhanh chóng, luồng thần tính được lôi ra kia được di chuyển tới vết thương trên người La Hằng.
Khi thần tính và vết thương trên người La Hằng tiếp xúc với nhau, chỉ cần tốc độ bằng mắt thường cũng có thể thấy cánh tay và phần chân bị huỷ bỏ trước đó của ông ta dần dần hồi phục.
“Chuyện gì thế này?”
“Thật sự có thể tạo ra xương cốt và da thịt sao?”
“Lợi hại quá”.
Người nào người nấy đều tỏ ra hết sức ngỡ ngàng, đặc biệt là bản thân La Hằng, lúc này vẻ mặt ông ta mới nhiều sắc thái làm sao, thậm chí ông ta còn không kiềm chế nổi mà bật khóc.
Vốn dĩ ông ta đã cảm thấy tuyệt vọng với thân thể tàn tật không nguyên vẹn của mình. Ông ta không ngờ và cũng không dám tưởng tượng sẽ có ngày này.
Thân thể tàn tật có thể hồi phục lại.
Nếu như trước ngày hôm nay có người nói với ông ta như vậy thì ông ta tuyệt đối không tin lấy một từ. Thực ra vừa rồi ông ta cũng không tin. Cho tới bây giờ, mọi thứ hiện ra thật sự trước mặt ông ta, ông ta mới tin.
Cảm giác tê dại của cơ thể và các tri giác từ cánh tay với chân bắt đầu xuất hiện lại.
“La Minh Chủ, cơ thể ông sẽ hồi phục hoàn toàn trong vòng một ngày. Trong một ngày này, ngoài việc kiêng nước ra thì không có gì trở ngại”, Diệp Thiên nhắc nhở.
“Cảm tạ cậu Diệp”, La Hằng định quỳ xuống cảm ơn.
Diệp Thiên phất một tay, một làn gió xuất hiện cứ thế quấn lấy La Hằng khiến ông ta không thể nào quỳ xuống được.
Cảnh này lại khiến người ta phải thảng thốt. Rốt cục đây là thực lực thế nào mà có thể chỉ phất tay cũng đã có thể khiến cơ thể của một võ sĩ tầng thứ mười bị điều khiển?
“Quỳ thì không cần, sau này ông quản lý Bắc Thiên Các cho tốt, bảo vệ nền võ thuật của Bắc Cương là được”, Diệp Thiên dặn dò.
“Cậu Diệp xin yên tâm, cậu đã giao trọng trách cho tôi thì cho dù có chết tôi cũng phải làm bằng được”, La Hằng gật đầu quả quyết.
Diệp Thiên vẫy tay gọi Long tiền bối, dặn dò: “Long tiền bối, những việc sau này ở Bắc Cương cần ông đích thân ra mặt, tiện cho La Hằng ngồi vững vào vị trí Các Chủ Bắc Thiên Các”.
Long tiền bối đã định thần trở lại. Ông ta vội gật đầu, bảo đảm: “Cậu Diệp xin cứ yên tâm, sau này nhà họ Long chúng tôi sẽ có người đến đây hợp tác với Bắc Thiên Các, cùng bảo vệ sự an toàn của Bắc Cương”.
Những lời này không hẳn là chí công vô tư giúp đỡ Bắc Thiên Các. Chẳng qua ông ta mượn việc hợp tác với Bắc Thiên Các, mượn việc ổn định cục diện Bắc Cương mà nịnh Diệp Thiên.
Trước đây, Long tiền bối có thể chỉ thấy rằng Diệp Thiên là một võ sĩ giỏi nhưng vừa rồi, sau khi chứng kiến cảnh cứu người từ thần tính đó, ông ta có động lực cam tâm tình nguyện nịnh nọt Diệp Thiên hơn.
Một vị thần như vậy đương nhiên nịnh sớm càng tốt.
“Đưa bản đồ cho tôi”, Diệp Thiên gật đầu rồi chậm rãi giơ tay.
Long tiền bối vội giao bản đồ đường đi tới Đông Đảo cho Diệp Thiên, sau đó ông ta vô thức đưa mắt nhìn về thanh Thuỷ Tổ Kiếm trong tay Diệp Thiên, lên tiếng: “Cậu Diệp, thanh Thuỷ Tổ Kiếm trong tay cậu đã hoàn toàn mất đi thần tính. Nếu như không lưu giữ nó một cách đặc biệt thì rất khó có thể tới được Đông Đảo”.
Thần binh có thể được gọi là thần binh ngoài chất liệu của bản thân nó ra thì còn vì thần binh có thể chứa đựng thần tính. Có thần tính dưỡng binh khí thì thần binh mới càng ngày càng mạnh. Vũ khí bình thường không thể chứa thần tính, nhưng có thể lưu giữ trong thời gian rất dài.
Còn thần binh một khi mất đi thần tính, nếu không có cách nào bảo vệ và giữ gìn nó thì sẽ dần dần bị các tạp chất của thế giới bên ngoài ăn mòn, cuối cùng trở thành đồ bỏ đi.
Diệp Thiên vừa nhìn bản đồ vừa nói: “Thuỷ Tổ Kiếm có duyên với tôi, nó sẽ không dễ dàng bị huỷ hoại đâu”.
Anh có được chân truyền của Thuỷ Tổ, thanh Thuỷ Tổ Kiếm này lại là thần binh chuyên dụng năm xưa của Thuỷ Tổ cho nên có một loại ràng buộc đặc biệt bên trong đó, hoặc có thể nói là mối quan hệ tương trợ lẫn nhau.
Chỉ cần Diệp Thiên cầm lấy nó thì Thuỷ Tổ Kiếm sẽ không bị huỷ hoại.
Long tiền bối như hiểu như không.
Còn Diệp Thiên đang nhìn bản đồ thì khẽ cau mày, nói: “Bản đồ này của ông sao lại vẽ lằng nhằng lộn xộn như vậy?”
Vì trên đó có không ít con đường rõ ràng nối với nhau, cũng có thể nói sau khi đi qua một con đường nào đó lại còn phải vòng một vòng lớn, quay lại con đường giao điểm đã đi qua.
Long tiền bối vội đáp: “Nơi ở của các gia tộc quy ẩn đều rất thần bí, trông thì giống giao điểm nhưng thực tế thì hai địa điểm không cùng một mặt phẳng”.
“Có nơi nằm bên dưới con đường đầu tiên, có thể là địa đạo, cũng có thể là biển hồ. Có nơi nằm bên trên con đường đầu tiên, có khả năng nằm trên núi cao, cũng có khả năng ở trên khinh khí cầu trong mây mù”.
Long tiền bối giải thích. Ông ta nói với vẻ thản nhiên nhưng người bên cạnh nghe lại không hiểu gì. Gia tộc ẩn thân còn có thể sống trên khinh khí cầu sao?
Chuyện gì thế chứ?
Diệp Thiên vốn dĩ là người không giỏi nhận biết đường, nhìn tấm bản đồ này liền hoa mắt.
Thế nhưng Long tiền bối đã chủ động lên tiếng: “Cậu Diệp, vừa hay cháu tôi cũng chuẩn bị đi Đông Đảo, nếu cậu không ngại thì lát nữa tôi gửi thông tin của nó cho cậu, cậu và nó gặp nhau rồi để nó dẫn đường cho cậu”.
“Trùng hợp vậy sao?”
Diệp Thiên nhìn Long tiền bối với vẻ hoài nghi.
Sau đó thấy Long tiền bối liền bật cười, nói: “Được rồi, tôi nói thật nhé, lần này mục đích tôi ra khỏi gia tộc quy ẩn chính là vì đứa cháu này”.
Chương 834: Cháu của Long tiền bối
“Mục đích là cháu ông?”, Diệp Thiên hiếu kỳ.
Sau đó Long Tiền bối tiếp tục nói: “Cháu tôi trốn ra khỏi gia tộc quy ẩn, nó có được một thứ đồ mà theo như nó nói thì chính là bảo bối tìm thần binh”.
“Nhưng thực lực của nó lại quá yếu, tới hiện tại mới chỉ là võ sĩ tầng thứ tư”.
“Nhưng nó cũng đã hơn hai mươi tuổi rồi”.
“Một cô gái ở bên ngoài nếu gặp người xấu, thì kể cả là gia tộc quy ẩn như chúng tôi cũng rất khó đuổi tới được”, Long tiền bối nói thật.
Diệp Thiên tỏ vẻ không hiểu: “Tại sao không phải là đích thân ông đi tìm cô ấy? Với thực lực của ông thì việc bắt cô ấy về cũng dễ như trở bàn tay thôi phải không?”
Vừa rồi Long tiền bối có nói gửi vị trí của cháu ông ta cho anh, cũng có nghĩa là đối phương có thể tìm thấy vị trí của cháu mình.
Một bên là võ sĩ tầng thứ mười, một bên là võ sĩ tầng thứ tư, không cần nghĩ cũng biết lợi hại tới mực nào. Căn bản không cần Diệp Thiên phải can dự vào.
Long tiền bối đáp: “Không phải, cháu tôi tương đối đặc biệt. Bản tính nó không hứng thú với võ thuật, cũng không có tư chất thiên bẩm, nhưng nó lại rất giỏi trong việc phát minh, và đã phát minh ra không ít thứ đồ”.
“Phát minh?”, Diệp Thiên hiếu kỳ.
Long tiền bối gật đầu: “Cậu Diệp có lẽ không biết một số phát minh ở thế giới bên ngoài thực ra đều xuất phát từ gia tộc quy ẩn. Gia tộc quy ẩn không những tiến bộ, thậm chí nhiều lúc còn tạo ra trào lưu”.
“Mặc dù trong các gia tộc quy ẩn còn bảo tồn lại không ít đồ cổ xưa, thế nhưng cái mạnh trong gia tộc quy ẩn lại là những thứ đồ về phương diện khoa học kỹ thuật”.
Long tiền bối nói đến đây thì có vẻ tự hào.
Diệp Thiên sực tỉnh, anh cũng hiểu ra rằng tại sao các gia tộc quy ẩn lại có thể ẩn náu kín kẽ như vậy trong một xã hội hiện đại thế này.
Hoá ra đều dựa vào khoa học kỹ thuật. Khoa học kỹ thuật ở các gia tộc quy ẩn phát triển hơn thế giới bên ngoài.
Long tiền bối nói tiếp: “Cháu tôi đã cải tạo một cái xe, tốc độ không những nhanh, còn nhanh hơn võ sĩ tầng thứ mười mà thậm chí nó còn có thể bay”.
Diệp Thiên càng nghe thì càng ngạc nhiên.
Long tiền bối nói: “Tôi chắc chắn không thể bắt được nó cho nên chỉ có thể nhờ cậu rồi. Cháu tôi dựa vào thứ đồ đó và một số thứ khác có thể làm mê hoặc người ta nên không dễ gì đối phó với nó, vả lại tôi cũng không dám ra tay quá đà sợ làm tổn thương nó”.
“Thực lực của cậu DIệp vượt qua tầng thứ mười cho nên chỉ có cậu mới có thể đưa được cháu tôi về thôi”, Long tiền bối nói tới cuối thì nhìn Diệp Thiên với vẻ mặt khẩn cầu.
Mục đích của ông ta chính là đưa cháu gái về, còn tới Bắc Thiên Các chẳng qua chỉ là hứng thú. Với địa vị của gia tộc quy ẩn thì bên trong Bắc Thiên Các cũng chỉ có Thuỷ Tổ Kiếm mới có chút sức hút với bọn họ, còn những thứ khác thì không.
Nhưng hiện giờ Thuỷ Tổ Kiếm đã mất đi thần tính, chỉ có thể đem tới Đông Đảo để khôi phục lại, vả lại người cầm kiếm còn là Diệp Thiên nữa. Long tiền bối càng không có hứng thú.
“Gửi vị trí hiện giờ của cháu ông cho tôi”, Diệp Thiên nghĩ một lát, cuối cùng cũng gật đầu đồng ý.
Long tiền bối mừng rơn, thế nhưng ngay sau đó Diệp Thiên đã thêm một câu: “Nhưng điều kiện thống nhất trước, tôi phải hoàn thành việc của mình mới giúp ông đưa cháu gái ông về bên ông”.
“Cậu Diệp cứ làm việc của mình. Vốn dĩ cậu cũng chỉ cần người dẫn đường, cháu tôi vừa hay phù hợp dẫn đường cho cậu, nó đi theo cậu sẽ không gặp nguy hiểm, bản thân nó an toàn là tôi yên tâm rồi”, Long tiền bối chủ yếu sợ cháu mình xảy ra chuyện.
Mặc dù cháu ông ta có vẻ kỳ lạ nhưng nếu như võ sĩ tầng thứ mười không tính toán đến hậu quả mà cứ thế liều ra tay với cô ấy thì cũng sẽ rất nguy hiểm.
Đêm hôm đó, Diệp Thiên thông qua cách đặc biệt liên hệ được với cô gái đó và hỏi rõ được địa chỉ của cô.
Điều đáng nói là lúc tối, Du Thanh và Du Yên vào phòng Diệp Thiên, bọn họ nói rằng muốn đi theo Diệp Thiên.
Đương nhiên Diệp Thiên từ chối thẳng. Không phải anh sợ vướng víu. Có hai cô gái xinh đẹp này ở bên, lại còn là hai chị em song sinh, không biết bao nhiêu người ngưỡng mộ nữa. Nhưng chủ yếu vì thái độ của bọn họ thực sự khiến người ta không thể nào chịu nổi.
Lúc nào bọn họ cũng giữ thái độ nhất nhất phải có Diệp Thiên, có cảm giác cả đời này cứ phải bám lấy Diệp Thiên.
Người bình thường trông vậy ai mà chịu nổi, cho nên Diệp Thiên giả vờ thử thách hai người bọn họ, đẩy bọn họ cho Bạch Tử U. Nếu có thể kiên trì chịu thử thách thì có thể cho bọn họ đi cùng cũng không sao.
Sáng hôm sau, Diệp Thiên dậy từ rất sớm. Vừa ra ngoài anh liền thấy La Hằng đứng ngoài. Cơ thể ông ta sau một đêm đã hồi phục nhưng vẫn chưa hoàn toàn hồi phục về trạng thái ban đầu, có điều tinh thần đã khởi sắc hơn rất nhiều.
“Cậu Diệp, biết cậu phải đi Đông Đảo nên tôi dậy sớm tiễn cậu một đoạn”, La Hằng nói đầy cảm kích.
Diệp Thiên khoát tay cười, nói: “Ông cứ nghỉ ngơi bình phục đi”.
Diệp Thiên có ấn tượng tốt đẹp với La Hằng, vả lại tính cách của đối phương cũng rất tốt cho nên Diệp Thiên mới giúp ông ta khôi phục lại cơ thể và từ chối để La Hằng tiễn mình.
Diệp Thiên ra khỏi Bắc Thiên Các. Khi vào đây, khung cảnh vô cùng náo nhiệt, đâu đâu cũng toàn người là người, nhưng khi đi ra lại có cảm giác đìu hiu vắng vẻ.
“Cũng không biết lúc quay lại nơi này sẽ ra sao?”
Diệp Thiên lẩm nhẩm, sau đó lên chiếc xe mà Bạch Tử U đã chuẩn bị trước, đi tới chỗ cháu của Long tiền bối.
Điều đáng nói là hôm qua Long tiền bối liên lạc được với cháu mình, cô ấy cũng đã nói chuyện với Diệp Thiên. Nghe giọng thì có vẻ như là một cô gái rất chín chắn và lý trí. Không biết khi gặp thì cô gái trông thế nào.
“Long Thanh Thi…”
Diệp Thiên cầm điện thoại, bên trên còn có một tấm ảnh Long tiền bối gửi cho anh về cháu gái mình.
Cô gái trông hết sức xinh đẹp, không hề thua kém mấy người phía Bạch Tử U, vả lại còn có nét đẹp rất đặc biệt, phong cách vừa khác lạ nhưng lại hết sức ngọt ngào.
…..
Buổi trưa, lái xe lên tiếng: “Anh Diệp, tới rồi”.
Diệp Thiên nhắm mắt nghỉ ngơi, nghe xong thì liền mở mắt ra. Anh nhìn ra ngoài cửa sổ, là lối vào của một rừng rậm, con đường phía trước, xe không vào được, chỉ có thể đi bộ.
Sau khi xuống xe, Diệp Thiên bảo lái xe quay về còn mình thì nhìn ngó xung quanh.
Bên ngoài là một cánh đồng, mùa này không phải là tiết Mang chủng hoặc vụ thu hoạch nên trông trống trải mênh mông, không thấy bóng người nào khác.
Ở một bên lại chỉ toàn là cây với cối rậm rì khiến người ta có cảm giác mát mẻ hơn hẳn.
Vù, vù vù…
Đột nhiên có tiếng vang lạ kỳ phát ra từ bên trong cánh rừng rậm.
Chương 835: Đi về Đông Đảo