Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 828-833
“Hự…”, Diệp Huy như nghe thấy âm thanh phát ra bên trong cơ thể. Ngay sau đó, vùng đan điền của hắn ta lan đến cơn đau dữ dội.
“Anh, anh phế đi tu vi của tôi?”
Khi Diệp Huy định thần trở lại thì trợn tròn mắt nhìn về phía Diệp Thiên, tỏ vẻ không sao tin nổi và trên mặt hắn ta rõ sự thất vọng.
Diệp Thiên thản nhiên lên tiếng: “Chết và phế đi tu vi, cậu chỉ được chọn một trong hai”.
Nghe vậy, Diệp Huy lập tức im bặt, không dám nói thêm lời nào, nhưng trong lòng hắn ta đã vỡ vụn từ lâu.
Đối với võ sĩ theo võ cổ mà nói, ngoài tính mạng ra thì không có gì quan trọng hơn tu vi cả. Kể cả là tính mạng thì cũng ngang với tu vi. Thế nhưng hiện giờ tu vi của hắn đã bị phế bỏ, trở thành một người bình thường không hơn không kém.
Sau khi ra tay xong, Diệp Thiên không còn quan tâm tới Diệp Huy nữa.
Đối với người nhà họ Diệp như Diệp Huy, anh sẽ không ra tay nương tình. Nhưng hiện giờ thông tin về bố mình cụ thể thế nào anh vẫn chưa biết, cho nên vẫn nên để lại một sợi dây câu con cá lớn.
Lúc này bên trong hang động im bặt lạ thường. Cho dù là khí oxy không còn đủ, phần lớn mọi người hít thở đều rất khó khăn nhưng vẫn cố gắng nhẫn nhịn, chỉ sợ phát ra tiếng động khiến Diệp Thiên chú ý đến mình. Phần lớn bọn họ đều sợ làm Diệp Thiên nổi giận.
Chỉ cần Diệp Thiên tuỳ ý ra tay là có thể giết chết võ sĩ tầng thứ mười, đây không phải là điều mà bọn họ có thể tưởng tượng được.
Diệp Thiên không quan tâm tới đám người. anh đi về phía đối diện, là vị trí bức tường bằng phẳng đã bị Diệp Thiên phát hiện trước đó, sau đó đưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Diệp Thiên lập tức ra tay. Chỉ thấy anh chậm rãi giơ một cánh tay ra chạm vào phần bề mặt trơn nhẵn bằng phẳng của bức tường.
Cuối cùng, một lực mạnh từ trong cơ thể Diệp Thiên phóng ra, cứ thế thuận theo hướng của cánh tay, đi xuống lòng bàn tay và hướng vào bức tường.
Rầm!
Tiếng nổ kịch liệt vang lên. Cả hang động đột nhiên rung chuyển. Khi tiếng động dừng lại, tất cả mọi người đều kinh ngạc nhìn bức tường vốn dĩ kiên cố, dù mọi người có nghĩ cách gì, dù võ sĩ tầng thứ mười có dùng hết sức cũng không thể làm đổ thì lúc này nó đã nứt lìa.
Sau đó Diệp Thiên thò tay vào trong, dùng sức kéo.
Giây phút sau đó, một bóng người quen thuộc bị Diệp Thiên lôi ra ngoài.
Chỉ thấy bóng người kia bị kéo thì nhắm chặt mắt lại như đang chìm trong trạng thái ngủ say. Thế nhưng giây phút bị ném xuống đất, đối phương lập tức mở mắt ra, vả lại còn nhanh chóng đứng dậy khỏi mặt đất.
“Bắc Dương?”
Khi mọi người nhìn rõ người này là ai thì đều tỏ ra hết sức kinh ngạc.
Bóng người quen thuộc này không phải ai khác mà chính là người đi trước dẫn đường đưa bọn họ vào đây. Bắc Dương – Các Chủ Bắc Thiên Các.
Có điều giữa đường thì ông ta đột nhiên mất tích. Hiện giờ xem ra không phải là mất tích mà ông ta nhân lúc nội bộ trục trặc đã lẻn vào chỗ khác né tránh.
Bắc Dương đã tỉnh táo lại. Ông ta lập tức chỉ vào Diệp Thiên tỏ vẻ không sao tin nổi: “Mày, mày còn sống?”
Ngay sau đó ông ta đưa mắt nhìn xung quanh, rồi ngây người tại chỗ. Vài xác chết nằm trên đất đập vào mắt ông ta. Ngoại trừ Trình Phi ra thì những võ sĩ tầng thứ mười khác đều là những người hợp tác với ông ta.
Xác của Thiên Khải cũng ở đó. Thực ra Bắc Dương đã biết từ lâu rằng người mặc đồ kín bưng kia chính là Thiên Khải, nhưng một người có thực lực khủng khiếp như vậy mà nay đã chết rồi.
Còn Diệp Thiên vốn dĩ bỏ mạng bên trong mê cung như dự đoán của ông ta thì hiện giờ lại sống sờ sờ xuất hiện trước mặt ông ta, vả lại còn có thể đánh sập cả bức tường kiên cố lôi ông ta ra ngoài.
Chỉ cần là một người có tư duy bình thường thì lúc này đều ngỡ ngàng.
“Bắc Dương chó chết. Mẹ kiếp, hoá ra ông trốn ở đây à?”
“Nói xem có chuyện gì?”
“Mau mở cửa động thả bọn tôi ra ngoài”.
“Bắc Dương, hôm nay nếu ông không chết thì chúng tôi cũng sẽ không sống ra ngoài”.
Cả đám người thấy Bắc Dương thì phẫn nộ thấy rõ. Bắc Dương vừa hợp tác với nhóm người phía Tô Vân Hải, muốn lấy tính mạng bọn họ. Ông ta lại tự bố trí bẫy muốn giết cả những bên hợp tác với ông ta.
Một con người gian manh giảo hoạt thế này, nếu không chết thì e rằng sau này tất cả mọi người đều không thể yên tâm.
Bắc Dương nhả ra cặn khí. Hồi lâu sau ông ta mới khôi phục lại tâm trạng rồi lạnh lùng nói: “Các vị, các vị muốn tôi chết vậy sao?”
“Bớt lời đi, chúng tôi hận không thể ăn thịt, uống máu ông cho rồi”, mọi người tức tối vô cùng.
Nếu không phải Diệp Thiên đững giữa thì bọn họ đã không nhịn nổi mà xông lên rồi.
Bắc Dương đột nhiên bật cười, sau đó ông ta nhìn sang Diệp Thiên: “Không hổ là Lăng Thiên Chiến Thần, mỗi lần xuất hiện đều khiến người ta phải ngỡ ngàng”.
“Không biết vì sao mày có thể sống sót ra khỏi mê cung, nhưng tao cũng không muốn biết”.
“Còn những người khác hôm nay không thể ra khỏi đây, đương nhiên, cũng bao gồm cả mày”.
Bắc Dương nói với giọng rất tự tin nhưng lại khiến người ta khó hiểu.
Tình hình lúc này đã rõ mười mươi. Mấy người hợp tác với Bắc Dương đã bị Diệp Thiên xử lý, hiện giờ chỉ còn lại một mình ông ta đối diện với bao nhiêu người.
Thực lực của Bắc Dương là tầng Đỉnh Phong thứ mười, vẫn nằm trong phạm vi tầng thứ mười. Chỉ cần mọi người liên thủ thì căn bản không cần phải sợ đối phương.
Vả lại, còn có một vị thần như Diệp Thiên ở đây nữa.
“Thuỷ Tổ Kiếm”, đột nhiên Bắc Dương ngừng cười vung tay.
Ngay sau đó nghe “tách” một tiếng, giây phút sau đó mặt đất đứt nứt lìa.
Một thanh trường kiếm cổ xuất hiện từ lòng đất, cứ thế chồi lên nằm trong tay Bắc Dương.
Vẫn là thanh Thuỷ Tổ Kiếm đó, có điều nó đã dài hơn so với trước đó vài phần, và còn mang theo sức sống giống như con người vậy.
Sức sống này còn mang theo luồng khí tức nào đó.
Võ sĩ thực lực yếu khi cảm nhận kỹ thì đều bất giác run rẩy, giống như động vật yếu ớt đột nhiên gặp phải mãnh thú vậy.
Thật sự rất đáng sợ.
Còn Bắc Dương, sau khi nắm chặt thanh kiếm thì dòng máu trong cơ thể bắt đầu cuộn trào.
Mặt ông ta nổi gân xanh. Luồng khí tức đế vương độc nhất vô nhị hình thành.
Và tình cảnh lúc này ứng với câu nói “Có được Thuỷ Tổ Kiếm là có được thiên hạ”.
“Đáng tiếc, nó được luyện chưa đầy nửa tiếng. Nếu thêm nửa tiếng nữa thì toàn bộ các người đều bị bề mặt nung luyện đến chết. Và lúc đó Thuỷ Tổ Kiếm trong tay tôi sẽ hoàn toàn hồi phục lại một phần mười thần tính của thời kỳ đỉnh cao”, Bắc Dương chậm rãi lên tiếng.
Mặt ông ta tỏ vẻ hưng phấn thấy rõ.
Nếu vừa rồi ông ta bị Diệp Thiên lôi ra từ bên trong bức tường và xử lý ông ta trong phút chốc, thì ông ta không có cơ hội cầm được thanh kiếm.
Thế nhưng mọi thứ đã quá muộn. Chỉ cần cầm Thuỷ Tổ Kiếm, ông ta chính là thiên hạ vô địch.
“Thế nhưng cho dù là vậy thì thần tính của Thuỷ Tổ Kiếm cũng chỉ đủ tôi dùng mà thôi, vả lại còn không cần lo phải trả giá cho việc tiêu tốn tuổi thọ”.
Chương 828: Tóm Bắc Dương
“Ông, ông…”, Long tiền bối cảm nhận được khí thế từ trên người Bắc Dương đang dần chuyển hoá từ bình thường sang mức độ vô cùng khủng khiếp, tất cả đều là do thanh cổ kiếm trong tay ông ta.
Thế nhưng Bắc Dương cũng nói rằng Thuỷ Tổ Kiếm chỉ có thể sử dụng bên trong mê cung, vậy giờ là thế nào?
Thế nhưng ngay sau đó, ông ta phải kinh ngạc hét lên: “Bắc Dương, ông lừa chúng tôi”.
“Ở đây căn bản không phải là đỉnh luyện đan gì cả mà chính là lò luyện vũ khí”.
“Vừa rồi rõ ràng là đang luyện vũ khí! Đặt Thuỷ Tổ Kiếm dưới đất, sau đó chúng ta ở phía trên làm dưỡng liệu cho nó”.
“Chẳng trách mà lâu như vậy rồi lò lửa cũng không thấy hoạt động gì”.
Long tiền bối kiến thức uyên thâm, lúc này nhanh chóng nghĩ ra gì đó. Mọi người cũng kinh ngạc theo, thế nhưng phần lớn đều tỏ ra hoang mang, căn bản không hiểu có chuyện gì đang xảy ra và bọn họ càng không hiểu cái gì là “luyện vũ khí” cả.
Diệp Huy ở phía xa thốt lên: “Bắc Dương, ông muốn bị Đảo Chủ Đông Đảo giết sao?”
Bắc Dương nghe vậy thì quay đầu lại nhìn Diệp Huy, sau đó bật cười lạnh lùng: “Đông Đảo…vùng đất đạo mạo trang nghiêm luyện vũ khí sao? Thay vì việc đưa Thuỷ Tổ Kiếm cho bọn họ khôi phục lại thì chi bằng tự bản thân tôi làm”.
“Bao nhiêu năm rồi, tôi chỉ đợi ngày hôm nay”.
“Còn các người cũng chỉ là vật dưỡng cho nên các người nên cảm thấy may mắn và vui mừng vì được nhìn thấy thần binh tái sinh”.
“Đây chính là vinh hạnh của các người”.
Nói rồi, Bắc Dương vung thanh Thuỷ Tổ Kiếm ra hướng về phía Diệp Huy.
Diệp Huy biến sắc, căn bản không thể nào né tránh. Hắn bị thần binh như Thuỷ Tổ Kiếm khống chế, cho dù tốc độ xuất kiếm của đối phương có chậm như rùa thì cũng không thể nào né tránh được.
Đừng nói là Diệp Huy bị huỷ đi tu vi. Kể cả là võ sĩ tầng đỉnh phong thứ mười cũng không thể nào né tránh được.
Do vậy mà Diệp Huy chỉ có thể kịp hét lớn: “Người của Đông Đảo sẽ tới giết ông”.
Kiếm khí vút qua. Tiếng hét của Diệp Huy im bặt và hắn đã bị Thuỷ Tổ Kiếm chém tan nát.
Uy lực khủng khiếp khiến người ta phải ghê rợn.
Sau một đường kiếm, Bắc Dương tỏ vẻ hưng phấn và kích động thấy rõ, đồng thời ông ta lại cười điên cuồng: “Đông Đảo thì sao? Không cần bọn họ tới tìm tôi, đợi tôi quen thuộc nắm bắt Thuỷ Tổ Kiếm thì sẽ đích thân tới gặp bọn họ”.
Giọng điệu của Bắc Dương rõ cái vẻ ngông cuồng và tự tin. Thế nhưng lúc này không một ai chất vấn.
“Làm sao đây, làm sao đây?”
Nhóm người phía Long tiền bối sợ hãi, người nào người nấy vẻ mặt hoang mang, nhất thời không biết phải làm sao để xử lý tình cảnh trước mặt.
Né tránh? Căn bản không thể né tránh.
Phản kháng? Đương nhiên là chuyện không thể.
Lúc này Bắc Dương có Thuỷ Tổ Kiếm trong tay, thực lực của ông ta đã đột phá khỏi tầng thứ mười, bước vào tầng cảnh giới mới mà mọi người đều không hề biết đến.
Đó là một sự đàn áp tuyệt đối, không tồn tại cái gọi là thách thức. Giống như con kiến dù có to thế nào đi nữa thì cũng không thể giết chết một con voi khoẻ như vâm được.
Thế là bọn họ tuyệt vọng.
Bách Mi thầm nhủ: “Chết ở đây cũng được, sau này cũng không sợ bị bất cứ thứ gì khác ảnh hưởng”.
Thế nhưng cô ta vừa dứt lời, bên cạnh đã có âm thanh khác vang lên: “Yên tâm, không chết được đâu”.
“Ừm?”, Bách Mi đưa mắt nhìn qua.
Người nói chính là Đông Phương Tĩnh. Chỉ thấy cô đứng từ xa nhìn Diệp Thiên với vẻ mặt đầy tự tin.
Lúc này kiếm khí khủng khiếp lại được vung ra.
Bắc Dương không định lãng phí thêm thời gian nữa. Ông ta dự định nhanh chóng tốc chiến tốc thắng, giết chết tất cả những người bên trong hang động.
Nhát kiếm đó có uy lực khủng khiếp đến mức khiến tất cả mọi người đều run rẩy, thậm chí đứng còn không vững, cứ thế chao đảo.
Thế nhưng vẫn có một người đứng vững hiên ngang.
“Hả?”, Bắc Dương kinh ngạc. Ông ta cũng nhìn thấy người này.
Thế nhưng ngay sau đó ông ta lại lạnh lùng hẳn lại. Đứng trước Thuỷ Tổ Kiếm, bất cứ sinh mệnh nào cũng mong manh mà thôi
Không có ngoại lệ.
Vì vậy lúc này ông ta đã vượt qua tầng cảnh giới thứ mười. Và trên đời này, người có thể vượt qua tầng thứ mười hiện giờ cũng chỉ có trong các gia tộc quy ẩn.
Nhưng những người đó tuổi đã cao, thông thường không có việc gì xảy ra thì bọn họ cũng không ra ngoài.
Thế nhưng giây phút sau đó, mặt Bắc Dương đã thay đổi hẳn.
Kiếm Khí vung qua người Diệp Thiên, có điều nó không tiếp tục phóng ra lực mạnh nữa vì sau khi vung qua người Diệp Thiên, thanh kiếm như được hoá giải, cứ thế mất đi uy lực.
“Không thể nào”.
Bắc Dương thét lên kinh ngạc còn những người khác, sau khi cảm nhận được khí tức khủng khiếp biến mất thì cũng hồi phục lại trạng thái, người nào người nấy đứng thẳng người.
Sau đó từng ánh mắt đều đổ dồn lên người Diệp Thiên. Chỉ thấy Diệp Thiên vẫn đứng đó sừng sững hiên ngang như thể đối diện với anh không phải là võ sĩ tầng thứ mười trong tay có Thuỷ Tổ Kiếm mà chỉ là một đứa trẻ đang chơi thanh kiếm đồ chơi thôi vậy.
“Không thể nào, không thể nào…”, Bắc Dương hạ giọng, trên mặt viết rõ vài chữ “không thể nào tin nổi”.
Ngay sau đó ông ta trở nên điên cuồng hơn hẳn. Ông ta vội vàng vung Thủy Tổ Kiếm trong tay.
Vút! Vút! Vút!
Lần này ba nhát kiếm liên tiếp được vung về phía Diệp Thiên, vả lại kiếm khí còn mạnh mẽ hơn nhiều so với nhát kiếm vừa rồi.
“Chết cho tao”.
“Chết!”
“Chết!”
Bắc Dương điên cuồng. Mặt ông ta tỏ vẻ khát máu, như thể ông ta trông thấy vật sống đều muốn đuổi cùng giết tận vậy.
Thuỷ Tổ Kiếm…nhập ma!
Khi ba nhát kiếm chém qua người Diệp Thiên, nó không hề trúng người anh mà đều bị tản ra, giống như thể không khí bình thường tan ra vậy.
Không hề gây bất kỳ thương tổn nào cho Diệp Thiên. Còn lần này, tất cả mọi người đều nhìn thấy rõ ràng.
Cả hang động chìm vào im lặng. Sự tĩnh lặng chết chóc.
Tất cả mọi người đều kinh hãi nhìn Diệp Thiên chằm chằm, đến thở bọn họ cũng không dám thở.
“Không, không…”
Bắc Dương là người phản ứng lại đầu tiên, nhưng thần sắc của ông ta đã cứng đơ lại, trong đôi mắt, trên khuôn mặt đều rõ vẻ không thể nào tin nổi và chẳng hiểu chuyện gì đang xay ra.
Ông ta không tin vào những gì vừa xảy ra vì trong tay ông ta đang cầm Thuỷ Tổ Kiếm.
Võ sĩ tầng Đỉnh Phong thứ mười đều bị kiếm khí này giết chết, tại sao thằng nhãi trước mặt lại không hề hấn gì?
Cộp, cộp, cộp…
Một loạt âm thanh của tiếng bước chân vang lên. Bắc Dương nghe xong thì lập tức đưa mắt nhìn. Chỉ thấy Diệp Thiên đang chậm rãi đi tới. Ông ta gào thét điên cuồng và tiếp tục vung kiếm.
“Chết, chết, chết…mày chết cho tao”.
Sau đó cho dù ông ta có vung kiếm thế nào thì Thuỷ Tổ Kiếm lúc này cũng không thể vung ra kiếm khí, giống như thần tính của nó trong chốc lát đã tiêu tan hết cả.
Reng! Reng! Reng!
Thế nhưng Thủy Tổ Kiếm lại tự rung lên, như thể một sinh mạng còn sống vậy. Lúc này nó rõ ràng rung kịch liệt như được nhân tính hoá, chẳng khác gì nó đang gặp được “người thân” của mình vậy.
Khi Diệp Thiên càng lại gần nó, sự thể hiện của nó càng mãnh liệt hơn.
Chương 829: Chết cho tao
Chương 830: Biến mình trở nên mạnh hơn
“Thanh kiếm này…không còn thuộc về ông nữa”, khi Diệp Thiên tới gần, anh lên tiếng với giọng bình thản rồi chậm rãi giơ tay ra.
Chỉ một chiêu rất nhẹ, Thuỷ Tổ Kiếm liền bay ra khỏi tay Bắc Dương, cuối cùng nằm gọn trong tay Diệp Thiên.
“Mày…”, Bắc Dương trợn tròn mắt tỏ vẻ kinh ngạc không thôi.
Diệp Thiên thản nhiên cười, nói: “Kỳ lạ lắm phải không?”
Bắc Dương giật giật khoé mắt, lắp bắp: “Mày…Mày đã tới phía dưới của mê cung?”
Diệp Thiên gật đầu: “Xem ra ông biết phía dưới mê cung có gì?”
Bắc Dương ngừng một lúc rồi mới thở dài, lắc đầu, đáp: “Tao gây dựng Bắc Thiên Các bao nhiêu năm nay nhưng chưa bao giờ xuống dưới đó, chỉ là đoán bên dưới đó có gì mà thôi. Thế nhưng thực không đủ lớn mạnh thì không thể xuống đó được”.
Diệp Thiên tỏ vẻ hiếu kỳ: “Có Thuỷ Tổ Kiếm cũng không được sao?”
Bắc Dương lắc đầu: “Thuỷ Tổ Kiếm chỉ có thể sử dụng bên trong mê cung, càng xuống phía dưới càng không còn tác dụng.”
“Cũng chính vì vậy mà tao mới cố gắng nghĩ mọi cách để khôi phục lại Thuỷ Tổ Kiếm khiến Thuỷ Tổ Kiếm lấy lại thần tính, cho dù chỉ là một chút”.
“Đáng tiếc, người tính không bằng trời tính. Tao bố trí bẫy bao nhiêu năm chỉ đợi ngày hôm nay”.
“Không ngờ lại gặp phải mày”.
Khi nói những lời này, giọng nói của Bắc Dương rõ vẻ không cam nhưng lại chỉ có thể thoả hiệp.
Diệp Thiên lắc đầu cười, nói: “Không, cho dù không gặp tôi thì ông cũng không thể thành công”.
Bắc Dương cau mày: “Tại sao?”
Diệp Thiên đáp: “Khi Thuỷ Tổ Kiếm lấy lại được thần tính thì đã không còn là thần binh bình thường nữa. Với thực lực tầng thứ mười của ông thì căn bản không thể nắm chắc nó trong tay. Kết cục cuối cùng ông sẽ bị u mê, sau đó bị Thuỷ Tổ Kiếm phản lại, khống chế và sau cùng sẽ vĩnh viễn bị chôn vùi dưới phần đất này”.
Bắc Dương trợn mắt nhưng ngay sau đó ông ta lại lấy lại trạng thái như ban đầu: “Hoá ra là vậy, mọi thứ đều là do trời định sao?”
Diệp Thiên đáp: “Chỉ tin thiên mệnh, kết cục sẽ được định đoạt, còn ông, không chỉ là muốn khôi phục lại thần tính của Thuỷ Tố Kiếm phải không?”
“Nếu tôi đoán không nhầm thì nơi này được dùng với hai mục đích”.
“Thứ nhất, dùng để luyện binh khí; Thứ hai, dùng để luyện đan”.
“Nói đi, rốt cục ông là ai?”
Diệp Thiên hỏi thẳng. Những tấm bia đá ở đây không phải chỉ để trưng bày cho có. Từ khi mọi người bước vào đây đã bị những thứ viết trên bia đá kia làm cho mê mẩn.
Có thể thấy những bia đá này mới chính là thứ khủng khiếp nhất. Diệp Thiên đã nghi ngờ từ trước, những tấm bia đá này chẳng qua chỉ là những thứ mà võ sĩ theo võ cổ để lại, là công cụ trung gian để có thể sống lại.
Chỉ cần có người nào đó thật sự cảm ngộ được thì đương nhiên sẽ bị miền kí ức thần bí thâm nhập vào cơ thể, chiếm cứ lấy não bộ.
Khi thâm nhập vào cơ thể đến mức độ nào đó, những ký ức này sẽ chiếm thế thượng phong, cuối cùng thành công đoạt lấy thể xác và đạt được mục đích trùng sinh.
Nói ví dụ đơn giản, những tấm bia đá này đều là các thẻ nhớ còn Bắc Dương là chiếc điện thoại. Khi Bắc Dương đem những thứ lưu trong thẻ nhớ chuyển sang lưu lại trên điện thoại thì những thông tin đó không nhất định là thứ thuộc về ông ta nữa.
Những miền ký ức của người khác lại có thể chiếm cứ não bộ của mình.
Bắc Dương ngạc nhiên nhìn Diệp Thiên như thể không ngờ nổi Diệp Thiên có thể biết mọi thứ như vậy. Hồi lâu sau ông ta mới cười, nói: “Đều bị cậu nhìn ra cả rồi”.
“Thế những cũng không nghiêm trọng như cậu nghĩ đâu. Tôi vẫn là Bắc Dương, chỉ là ký ức chân truyền tôi có được quá nhiều nên mất đi một khoảng thời gian”.
“Cũng may chân truyền này thực sự đã lâu rồi nên tôi mới có thể thoát li ra khỏi nó được”.
“Có điều hiện giờ nói những thứ này cũng chẳng quan trọng nữa”.
Nói tới cuối cùng, Bắc Dương thở phào nhẹ nhõm như thể ông ta đã trút hết được mọi tâm tư và được giải thoát vậy.
“Tôi vốn dĩ không thuộc về Bắc Thiên Các, chỉ là trong một lần so tài, tôi có cơ hội may mắn được vào đây, sau đó cảm ngộ thành công nên trở thành võ sĩ tầng thứ mười”.
“Chỉ là sau này thời gian trôi qua lâu rồi, nhiều gông cùm cứ thế đến bủa vây lấy tôi. Và đó chính là việc chấn hưng lại Bắc Thiên Các, để Bắc Thiên Các có được địa vị giống như các gia tộc quy ẩn.
“Nhưng được mấy năm thì tôi phát hiện ra thực lực của tôi không thể tăng lên được”.
“Lúc đó tôi mới hiểu ra rằng tu vi thực lực mà tôi may mắn có được chỉ là trong một lần mà thôi, và nó sẽ huỷ cái gốc rễ căn bản và tiền đồ tương lai của tôi”.
“Thế là tôi chỉ có thể hướng mục tiêu sang việc nâng cao thực lực bằng cách khác”.
“Đó chính là Thuỷ Tổ Kiếm”.
Bắc Dương chậm rãi nói toàn bộ những gì mình đã trải qua.
Nghe ông ta nói xong, sắc mặt Diệp Thiên không mấy thay đổi nhưng trong lòng lại thêm tỏ tường. Rất nhiều việc trước đó anh không hiểu hoàn toàn ví dụ như vì sao cuộc so tài của Bắc Thiên Các lại tổ chức trước, tại sao bên ngoài đã lưu truyền thông tin về Thuỷ Tổ Kiếm từ lâu, cũng như sự khoa trương từ trước đến nay của Bắc Thiên Các đột nhiên lại bớt đi rất nhiều, và cuối cùng dẫn tới cục diện như ngày hôm nay.
Thế nhưng nếu như không có anh thì Bắc Dương có khả năng có thể khôi phục lại thần tính của Thuỷ Tổ Kiếm.
Thực lực của Thuỷ Tổ Kiếm không ai hiểu rõ hơn Diệp Thiên, cho dù là người thường hay võ sĩ thì khi sử dụng Thuỷ Tổ Kiếm, uy lực có thể vung ra đều vô cùng khủng khiếp.
Có thể coi là “huỷ thiên diệt địa”.
Giống như trước đó khi ở bên trong mê cung, Triệu Sóc và Trương Linh Phóng sử dụng kiếm, hiệu quả mà thanh kiếm mang lại thật sự có thể gọi là “vô địch”.
Nhưng nó chỉ có thể được sử dụng bên trong mê cung. Nếu thật sự để Bắc Dương khôi phục lại thần tính của Thuỷ Tổ Kiếm thì có thể quang minh chính đại sử dụng nó ở thế giới bên ngoài.
Lúc đó không thể dùng từ đáng sợ để hình dung được mà có thể coi là ngày tận thế của con người.
Vì sử dụng thuỷ tổ kiếm buộc phải là bản thân Thuỷ Tổ hoặc là người có được chân truyền của Thuỷ Tổ.
Những người khác sử dụng, kết cục không cần phải bàn nhiều. Kể cả là Bắc Dương thì cũng sẽ tẩu hoả nhập ma, cuối cùng biến thành bộ máy tàn sát mà thôi.
“Ông vội vàng quá”, Diệp Thiên lên tiếng.
Thực ra đối với cách làm của Bắc Dương, Diệp Thiên có thể hiểu được, thậm chí nếu đổi lại là anh thì vì để Bắc Thiên Các có thể tồn tại như các gia tộc quy ẩn, anh cũng có thể sử dụng một số thủ đoạn.
Thế nhưng tuyệt đối không phải là thủ đoạn cực đoan như Bắc Dương.
“Tôi vội vàng rồi…”, Bắc Dương tự nhủ.
Diệp Thiên đáp: “Nếu tôi đoán không nhầm thì Trưởng Lão của Bắc Thiên Các đã bỏ mạng ở đây phải không?”
Bắc Dương thẫn thờ nhưng trầm ngâm không nói gì. Thực ra trạng thái này của ông ta cũng coi như mặc nhận lời Diệp Thiên nói rồi.
Diệp Thiên tiếp tục: “Nơi này dùng để luyện đan và luyện vũ khí. Trước đó, ông chắc chắn đã thử luyện đan ở đây nhưng không thành công”.
“Những việc này vừa rồi ông cũng đã nói rồi”.
Vừa rồi Bắc Dương đã nói ông ta tìm cách tăng thực lực trước, nhưng vì sức mạnh mà ông ta có đã huỷ đi nền móng của ông ta nên khiến ông ta mãi mãi chỉ có thể đạt tầng cảnh giới thứ mười.
Cho nên chỉ có thể tìm cách biến mình trở nên mạnh hơn.
Chương 831: Muốn rút lui thì tìm tôi
“Trước khi giết tôi, tôi có thể hỏi cậu một chuyện không?”
Bắc Dương nhìn về phía Diệp Thiên, sắc mặt tối sầm cả lại, rõ ràng ông ta đang rơi vào tuyệt vọng. Tâm chí đã chết nên cho dù Diệp Thiên không giết ông ta thì ông ta cũng sẽ từ từ biến thành cái xác mà thôi.
Diệp Thiên gật đầu: “Ông hỏi đi”.
Bắc Dương cười, hỏi: “Có lẽ cậu đã có được chân truyền của Thuỷ Tổ phải không?”
Diệp Thiên lại gật đầu.
Bắc Dương liền giải thích: “Quả nhiên là vậy. Vùng đất bên dưới mê cung chỉ có võ sĩ vượt qua tầng thứ mười mới có thể xuống dưới đó. Và ở đó có chân truyền của Thuỷ Tổ. Mặc dù không cam tâm nhưng cuối cùng tôi cũng biết mình đoán không nhầm”.
Vốn dĩ ông ta muốn khôi phục lại thần tính của Thuỷ Tổ Kiếm, sau đó phát huy tác dụng của Thuỷ Tổ Kiếm ở vùng đất đó, chỉ có như vậy thì chân truyền của Thuỷ Tổ mới thuộc về ông ta.
Đáng tiếc, người tính không bằng trời tính.
“Tại sao?”, Bắc Dương lặng người, tỏ ra mơ hồ.
Diệp Thiên đáp: “Cảnh giới của Thuỷ Tổ thuộc phạm trù không thể nào nhận biết được. Chân truyền của ông ấy đương nhiên vô cùng mạnh mẽ. Nếu như chỉ có thực lực tầng thứ mười thì kết cục chỉ có thể là chết, chỉ có thể bị chân truyền làm tan nát cơ thể, phá bỏ não bộ”.
Nhớ tới khi mình nhận được chân truyền của Thuỷ Tổ, Diệp Thiên còn sợ mình không thể nào tiếp nhận nổi nó.
Diệp Thiên là trường hợp đặc biệt cho nên mới có thể trở thành một võ sĩ vượt qua tầng thứ mười trong môi trường sống hiện đại thế này, còn người ngoài thì không.
Kể cả là những gia tộc quy ẩn, bên trong đó còn lưu giữ môi trường tôi luyện cổ xưa và còn bồi dưỡng ra không ít những võ sĩ mạnh nhưng bọn họ e rằng cũng khó có thể tiếp nhận được chân truyền của Thuỷ Tổ.
Bắc Dương chốc lát chìm vào trạng thái mênh mang vô định. Trong lòng ông ta tự thấy nực cười còn khuôn mặt lại tỏ vẻ thản nhiên nhẹ nhàng như không: “Hoá ra cậu đã siêu thoát từ trước. Trên tầng thứ mười chính là Tông Sư, còn trên Tông Sư là Đại Tông Sư. Sau khi cậu đoạt được chân truyền thì thực lưc có khả năng đã là Đại Tông Sư rồi”.
Diệp Thiên trầm tư suy nghĩ. Anh không gật đầu cũng không lắc đầu. Anh cũng không dám chắc với thực lực hiện giờ của mình, nhưng anh lại có một cảm giác hết sức đặc biệt đó chính là Thuỷ Tổ sống lại cũng chưa chắc là đối tủ của anh.
Cảm giác này rất kỳ diệu, không tiếp xúc với cỗ quan tài bằng gỗ sẽ không có được cảm giác này.
Vì Diệp Thiên là người duy nhất cho tới hiện tại tiếp xúc với cỗ quan tài bằng gỗ cho nên anh có thể cảm nhận được cái chết của Thuỷ Tổ không hề bình thường.
Nên biết rằng võ sĩ tầng thứ mười bình thường có thể sống tới hàng trăm tuổi, còn Thuỷ Tổ trong truyền thuyết sống ở thời đại xưa còn chưa tới trăm tuổi đã ra đi.
Còn cổ mộ kia căn bản không phải là nơi đặt thi thể của Thuỷ Tổ mà là một nơi để tế bái hoặc có thể nói là nơi đã được phong ấn thì hợp lý hơn.
Thời gian lâu dần, Thuỷ Tổ chết đi nhưng phong ấn vẫn còn đó, cho nên vẫn giữ lại được chân truyền mà Thuỷ Tổ để lại trước khi chết.
Còn phong ấn, hiện giờ đã suy yếu không còn là phong ấn mạnh mẽ như trước. Cuối cùng Diệp Thiên không chỉ giành được chân truyền của Thuỷ Tổ mà còn có thể đoạt được sức mạnh phong ấn kia, cho nên mới có Diệp Thiên của ngày hôm nay.
Một sự tồn tại vô cùng đặc biệt.
Những điều này Diệp Thiên không nói ra vì chắc chắn không có ai tin. Kể cả có tin thì phần lớn đều mang trạng thái hoang mang.
Trên đời này có lẽ không cho phép có một sự tồn tại giống như “quái vật” như Diệp Thiên.
“Hy vọng kiếp sau tôi có thể sống làm một người bình thường, vĩnh viễn không rơi vào vòng xoay của võ sĩ”.
Bắc Dương có được đáp án mình cần thì chậm rãi ngồi xuống, sau đó nhắm nghiền hai mắt.
Diệp Thiên không nói gì nhiều mà từ từ giơ tay đặt vào đỉnh đầu của Bắc Dương.
Giây phút sau đó…
Bắc Dương vốn dĩ đã bình tĩnh trở lại và chỉ còn chờ đợi cái chết thì đột nhiên mở trừng mắt, ngỡ ngàng, sợ hãi, hoang mang… và còn có cả kinh ngạc. Tất cả mọi trạng thái cảm xúc đều thể hiện trong đôi mắt ông ta.
“Đây là…Thần…”, Bắc Dương nói ngắc ngứ như định nói thêm gì đó nhưng dưới sức mạnh thôn tính đặc biệt của Diệp Thiên, thực lực, sinh mạng, khí huyết của ông ta đã tiêu tán nhanh chóng.
Chẳng mất mấy thời gian, Bắc Dương giống hệt với người trước mặt ông ta, co rúm lại và trở thành một cái xác.
Vừa rồi Diệp Thiên đứng cách xa Bắc Dương, lại thêm Diệp Thiên dùng cách dặc biệt ngăn việc mọi người nghe được cuộc hội thoại của hai người cho nên chẳng ai hay gì về nội dung bọn họ vừa nói cả.
Mọi người chỉ thấy sợ hãi vì gặp một người mạnh đến mức vô địch như Diệp Thiên. Đến cả Bắc Dương tay cầm Thuỷ Tổ Kiếm cũng phải bỏ mạng dưới tay anh.
Không ít người còn run rẩy, khi nhìn Diệp Thiên bọn họ đều như đang nhìn thấy ma thấy quỷ vậy.
Diệp Thiên không quan tâm tới bọn họ. Sau khi xử lý xong Bắc Dương, anh mới thu tay về, sau đó dưới con mắt ngạc nhiên của mọi người, Diệp Thiên tung một đòn về phía bức tường kiên cố.
Chỉ nghe thấy một tiếng “rầm”, mọi người còn tưởng là bức tường không thể nào bị hư hại thì đột nhiên nó đã đổ sập.
“Đây, đây…”
“Có còn là người nữa không vậy?”
“Sợ quá, thực lực của cậu ta rốt cục là tầng cảnh giới nào?”
Khi Diệp Thiên hạ tay xuống, anh thản nhiên lên tiếng: “Các vị, mời ra ngoài”.
Một luồng gió thổi tới khiến người ta cảm thấy mát mẻ, sảng khoái. Bầu không khí trong lành xung quanh càng khiến người ta như được sống lại vậy.
Lúc này không cần người khác phải thúc giục, người nào người nấy vội chạy ra ngoài.
Thế nhưng khi đi qua Diệp Thiên, bọn họ đều tỏ vẻ cung kính bội phần.
“Đa tạ”.
Bách Mi đi sau, khi đi qua Diệp Thiên, cô ta cảm ơn Diệp Thiên bằng giọng ấm áp.
Diệp Thiên chỉ điềm tĩnh đáp: “Không cần cảm ơn, cô nên thấy may mắn vì mình còn sống”.
Bách Mi sững người nhưng lại chỉ biết cười trừ. Thực ra cô ta còn muốn nói mình bị ép. Từ khi gia nhập vào Bạch Cốt Hội, cô ta không còn được là mình nữa. Làm bất cứ việc gì cũng phải theo sự sắp xếp của Bạch Cốt Hội.
Đặc biệt là Hội Trưởng Bắc Thiên Các, thực lực cũng đã vượt qua tầng cảnh giới thứ mười.
Muốn rút ư? Cũng được thôi, nhưng kết cục sẽ rất thảm thiết.
Diệp Thiên giống như nhìn ra tâm tư của Bách Mi, anh chậm rãi lên tiếng: “Đi đi, biết rằng cô bất đắc dĩ. Nếu sau này muốn ra khỏi Bạch Cốt Hội thì tìm tôi”.
Vốn dĩ Bách Mi còn mang bộ mặt khổ tâm, đôi mắt tối sầm nhưng sau khi nghe Diệp Thiên nói vậy, khuôn mặt cô ta sáng lạn hẳng lên, trong đôi mắt còn có thần thái hơn hẳn.
“Đa tạ”.
Lời cảm ơn này Bách Mi nói ra rất tự nhiên và còn mang theo sự ngại ngùng nữa.
Hai người như thể mới quen biết nhau vậy.
Sau đó Bách Mi rời đi, Đông Phương Tĩnh đương nhiên chưa đi, thế nhưng cuối cùng vẫn còn lại một người nữa.
Chương 832: Đông Đảo họ Mặc
Người còn lại râu tóc bạc phơ, là Long tiền bối, xuất thân trong gia tộc quy ẩn.
Ông ta đã nhận được chỉ thị của Diệp Thiên từ trước nên ở lại. Thấy người ta cũng đã đi gần hết nên mới vội đi theo.
Lúc này vẻ mặt ông ta tỏ ra cung kính vô cùng, thái độ lại rất thận trọng.
Đứa nào đang đọc truyện trên web khác làĐứa nào đang đọc truyện trên web khác làm chó làm chó nhém chó làm chó nhé
Mặc dù xuất thân từ gia tộc quy ẩn, địa vị cao quý nhưng khi ra ngoài, bất cứ ai gặp ông ta cũng tỏ ra cung kính. Kể cả là Bắc Dương của Bắc Thiên Các cũng kính trọng ông ta bội phần và không dám thờ ơ.Đứa nào đang đọc truyện trên web khác làm chó làm chó nhé
Thế nhưng quy tắc trên đời này vẫn phụ thuộc vào hai chữ “thực lực”. Chỉ cần có thực lực thì mới là người mạnh thực sự.
Ví dụ như bây giờ, thực lực của Diệp Thiên rõ ràng mạnh hơn Long tiền bối, cho nên đối phương mới nghe lời anh và tỏ ra cung kính với anh.Đứa nào đang đọc trĐĐứa nào copy truyện là chó đẻứa nào copy truyện là chó đẻuyện trên web khác làm chó làm chó nhé
“Cậu có gì cần dặn dò?”Đứa Đứa nào copy truyện là chó đẻnào copy truyện là chó đẻ
Long tiền bối lên tiếng hỏi, khuôn mặt hãy còn mang theo nụ cười: “Tôi xuất thân từ gia tộc quy ẩn, trong gia tộc tôi, tôi cũng được coi là tiền bối. Nếu cậu Diệp có gì cần dặn dò thì cứ nói với tôi. Tôi nghĩ nhà họ Long chúng tôi có thể xử lý được một số việc đấy”.
Gia tộc quy ẩn trong mắt người ngoài đều là sự tồn tại vô cùng thần bí. Người thường căn bản không chạm tới được. Kể cả là một số thế lực lớn mạnh cũng rất khó tiếp xúc được với người trong gia tộc quy ẩn.
Ngoài ra, những người sống trong gia tộc quy ẩn luôn có sức mạnh vô cùng khủng khiếp.
Vì nếu không có thực lực lớn mạnh thì căn bản không thể nào chèo chống được cả một gia tộc vững vàng.
Thế nhưng võ sĩ tầng thứ mười sống bên trong gia tộc quy ẩn cũng thuộc vào hàng thực lực tương đối cao rồi, cho nên Long tiền bối mới nói những lời tự tin như vậy.
Chỉ cần ông ta lên tiếng thì về cơ bản cả gia tộc đều sẽ dốc sức, chỉ cần là việc không quá giới hạn là được.
“Ông hiểu gì về Đông Đảo?”, Diệp Thiên hỏi những thắc mắc trong lòng.Copy truyện từ Tam linh 247.com
“Đông Đảo”, hai từ này được nhắc tới liên tục không chỉ từ Diệp Huy mà còn có Thiên Khải, thậm chí tới Bắc Dương, trong những giây phút cuối cùng cũng thể hiện mình biết đến Đông Đảo.Copy truyện từ Tam linh 247.com
Long tiền bối lập tức đáp lời: “Đông Đảo là một gia tộc quy ẩn chuyên tu luyện và khôi phục lại thần binh. Cả gia tộc đều mang họ Mặc”.
“Mạc?”Copy truyện từ Tam linh 247.com
Diệp Thiên còn tưởng rằng là họ “Mạc” vì khi nghe xong anh liền nhớ tới nhà họ Mạc.
Thế nhưng ngay sau đó, Long tiền bối lại nói tiếp: “Nghe nói Đông Đảo trước kia là địa bàn của nhà họ Lỗ Ban, sau này bị nhà họ Mặc chiếm cứ, tiến hành thay đổi nên trở thành nơi luyện và khôi phục thần binh”.Ăn cắp từ Tam linh 247.com
“Thanh Thuỷ Tổ Kiếm kia có thể mang tới Đông Đảo xem xem. Với giá trị của nó thì nói không chừng người của nhà họ Mặc ở Đông Đảo xem xong cũng sẽ khôi phục lại miễn phí cho cậu”, Long tiền bối nói xong, ánh mắt nhìn về phía thanh Thuỷ Tổ Kiếm trong tay Diệp Thiên.
Thế nhưng mặt ông ta lại không thể hiện ra vẻ tham lam mà ngược lại còn tỏ ra ngưỡng mộ.Ăn cắp từ Tam linh 247.com
Dù gì người hiện giờ đang cầm Thuỷ Tổ Kiếm cũng là một người mạnh tới mức có thể giết chết võ sĩ tầng thứ mười trong phút chốc. Kể cả là không có Thuỷ Tổ Kiếm thì cũng không ảnh hưởng đến thực lực của người khác.Ăn cắp từ Tam linh 247.com
Cho nên căn bản không thể nào tham lam nổi hoặc mang theo ý định cướp đoạt.Ăn cắp từ Tam linh 247.com
Ông ta không dám.
Long tiền bối tuyệt đối sẽ không làm như vậy. Ông ta sống bao nhiêu năm trên đời rồi cho nên đương nhiên hiểu những điều này.
Ông ta biết mình mà ra tay cướp kiếm thì e rằng Thuỷ Tổ Kiếm không nằm yên trong nay nổi một giây là đã bị đoạt lấy. Còn kết cục của ông ta chính là chết.Tôi không bieetys mính asal alfm cái quái gì
“Vậy làm thế nào để tới được Đông Đảo?”, Diệp Thiên đã dao động.Tôi không bieetys mính asal alfm cái quái gì
Khôi phục lại Thuỷ Tổ Kiếm là việc đầu tiên, còn việc quan trọng hơn cả đó chính là tìm tung tích của bố anh. Hiện giờ cũng chỉ còn địa bàn của các gia tộc quy ẩn là anh chưa tìm đến.Tôi không bieetys mính asal alfm cái quái gì
Bố anh rất có thể ở những nơi như vậy.tại sáo bạn lái làm như vậy
Long tiền bối nghĩ một lát, nói: “Những gia tộc quy ẩn đều có những cách ẩn náu đặc biệt. Thông thường khoa học kỹ thuật hiện đại cũng rất khó phát hiện ra”.tại sáo bạn lái làm như vậy
“Đông Đảo là một hòn đảo, thế nhưng hòn đảo này rất lớn, cũng không kém gì cả một thành phố”.tại sáo bạn lái làm như vậy
“Nếu muốn đi thì rất khó, thế nhưng có được tín vật của gia tộc quy ẩn hoặc đi đúng đường tới gia tộc quy ẩn thì có thể tìm đến đó được”.
“Đông Đảo cũng rất nổi tiếng trong các gia tộc quy ẩn. Dù sao bọn họ cũng chuyên khôi phục thần binh để kinh doanh cho nên đương nhiên hy vọng nhiều người tới đó”.tại sáo bạn lái làđừng làm như vậy nhữ nhém như vậyđừng làm như vậy nhữ nhé
Nghe Long tiền bối nói vậy, Diệp Thiên cũng yên tâm hơn một chút.tạiđừng làm như vậy nhữ nhé sđừng làm như vậy nhữ nhéáo bạn lái làm như vậytất cả chúng ta dai sai rồitất cả chúng ta dai sai rồi
Nếu chỉ biết đến Đông Đảo mà không biết vị trí cụ thể của Đông Đảo, hoặc có thể nói căn bản sẽ không thể nào tới được Đông Đảo.
“Ông có tín vật? Hay là ông có biết đường đến Đông Đảo cụ thể thế nào không?”, Diệp Thiên hỏi thẳng, cũng không muốn lãng phí thêm thời gian.tất cả chúng ta dai sai rồitất cả chúng ta dai sai rồi
Không biết trên đường sẽ gặp phải những gì nhưng việc đến Đông Đảo không thể chậm trễ. Thiên Khải từng nói muốn biết tung tích của bố mình thì bắt buộc phải tới được Đông Đảo trong vòng một tháng.tất cả tất cả chúng ta dai sai rồichúng ta dai sai rồi
Cho dù đối phương nói thật hay giả thì Diệp Thiên cũng phải thử. Ngộ nhỡ là thật thì sao?tất cả chtất cả chúng ta dai sai rồiúng ta dai sai rồi
Long tiền bối gật đầu, đáp: “Tôi biết đường tới Đông Đảo, lát nữa tôi sẽ vẽ cho cậu bản đồ tới Đông Đảo, còn tín vật..cái này cậu phải tự nghĩ cách. Thứ nhất, tín vật rất hiếm. Mặc dù tôi có nhưng nếu không cần thì cũng không mang ra. Thứ hai, tín vật phải đi theo chủ, nó chỉ có thể làm vật trung gian, không để đối phương đuổi theo, thực tế còn phải xem ai là người cầm đến tín vật nữa”.
“Hoá ra là vậy, vậy lát nữa ông vẽ bản đồ cho tôi”, Diệp Thiên gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.tất cả ctất cả chúng ta dai sai rồihúng ta dai sai rồi
Anh cũng không làm khó Long tiền bối nữa. Sau đó, ba người trong đó có Đông Phương Tĩnh cùng đi ra khỏi hang động.
Vừa ra ngoài liền thấy nhóm người Bạch Tử U. Thế nhưng vẫn còn một gương mặt quen thuộc nữa.
“Đông Phương Tĩnh, có thể ra tay báo thù rồi”.
Chu Hoàng tiến tới Đông Phương Tĩnh, nói: “Người này chính là người nhà họ Doanh, có địa vị trong nhà họ Doanh. Mặc dù không thể triệt để diệt sạch nhà họ Doanh nhưng có thể giết một tên có địa vị trong đó cũng coi như báo được thù một phần rồi”.
Đông Phương Tĩnh nhìn về người ăn mặc loè loẹt. Đó chính là Doanh Quân.
Đối phương trước đó đi theo Chu Phong và Diệp Huy, cùng ra khỏi mê cung nhưng cũng không biết vận may của hắn tốt hay xấu mà mặc dù ra ngoài được nhưng hắn vẫn bị kiếm khí của Thuỷ Tổ Kiếm làm cho bị thương, cuối cùng lại bị Bắc Dương sắp xếp người nhốt lại.
Đương nhiên, hiện giờ hắn ta bị nhóm người phía Bạch Tử U tìm thấy cho nên lúc này bị trói ở đây.
Doanh Quân đã tỉnh lại từ lâu có điều hắn không chú ý tới Bạch Tử U mà nhìn về phía Diệp Thiên cười khổ: “Không ngờ mọi thứ lại bị một mình anh làm loạn lên”.
Diệp Thiên cũng nhìn Doanh Quân bình tĩnh nói: “Nếu nói ra chỗ ẩn náu của nhà họ Doanh thì cậu có thể sống”.
Doanh Quân khẽ cười, lắc đầu: “Có lẽ anh đã từng tiếp xúc với người nhà họ Doanh nên biết rằng nhà họ Doanh chúng tôi có những ai. Bao nhiêu năm rồi, chúng tôi quy ẩn, vẫn luôn âm thầm phát triển trong bóng tối, sống những ngày không có ánh mặt chời, trốn chui trốn lủi như lũ chuột”.
“Hiện giờ không dễ gì mới khởi sắc được một chút, tương lai chắc chắn có thể xuất hiện trước mặt đám đông, càng có khả năng thành lập gia tộc, từng bước phát triển, bước ra khỏi hàng ngũ của các gia tộc quy ẩn”.
“Những thứ này đều là mục tiêu cuối cùng của nhà họ Doanh, cũng là ý nguyện của mỗi người trong nhà họ Doanh”.
“Cho nên muốn giết tôi thì cứ ra tay đi. Nói thêm cũng vô ích thôi”, Doanh Quân nói xong thì nhắm mắt lại.
Chương 833: Cái này không thành vấn đề
Lời của Doanh Quân rất dứt khoát nhưng đôi chân hắn lại bất giác run lên.tất cả chúng ta dai sai rồi
Mặc dù hắn vẫn rất sợ hãi nhưng lại mang theo tư tưởng hy sinh vì gia tộc.tất cả chúng ta dai sai rồi
“Tinh thần đáng khen, đáng tiếc mối thù gia tộc là một loại ràng buộc”, Diệp Thiên gật đầu.tất cả chúng ta dai sai rồi
Dù sớm đoán ra được Doanh Quân tuyệt đối sẽ không để lộ nơi ẩn náu của nhà họ Doanh nhưng hiện giờ thấy hắn như vậy, Diệp Thiên không khỏi tỏ ra bái phục.tất cả chúng ta dai sai rồi
Một luồng sáng sắc lạnh lướt qua.
Đông Phương Tĩnh ra tay, con dao găm của cô rạch qua cổ Doanh Quân. Đối phương mở mắt tỏ vẻ thư thái và được giải thoát.tất cả chúng ta dai sai rồi
Cuối cùng hắn cũng tắt thở, cái xác chầm chậm ngã ra đất. Diệp Thiên không lựa chọn hút lấy thực lực của đối phương. Giải quyết xong việc của Doanh Quân, anh liền sắp xếp những việc sau đó.tất cả chúng ta dai sai rồi
La Hằng đã tàn tật, nhưng cũng may thực lực của ông ta hãy còn. Võ sĩ tầng thứ mười có tàn tật thì cũng ở tầng Đỉnh Phong.tất cả chúng ta dai sai rồi
“Tôi quay về sẽ giải tán Bắc Cương Minh, sau đó mở một võ quán. Ai muốn tới võ quán của tôi đều được, học viên không cần quá nhiều. Năm mươi là đủ”, La Hằng đã nghĩ thoáng hơn.đừng quái lại với tap
Trên khuôn mặt ông ta thoải mái hơn hẳn. Ông ta chậm rãi nói: “Cho dù Bắc Cương Minh phát triển mạnh như Bắc Thiên Các thì kết cục cuối cùng vẫn chỉ là phí công vô ích thôi”.đừng quái lại với tapđừng quái lại với tap
Thế nhưng ông ta dứt lời, Diệp Thiên đã lên tiếng: “La Minh Chủ, chi bằng ông làm Các Chủ Bắc Thiên Các đi”.đừng quái lại với tap
“Hả?”, La Hằng nghe vậy thì suý chút nữa còn tưởng tai mình có vấn đề.đừng quái lại với tap
Xung quanh vô cùng yên tĩnh, sau đó mọi người đổ dồn ánh mắt lần lượt nhìn Diệp Thiên với vẻ ngỡ ngàng.đừng quái lđừng quái lại với tapại với tap
Chỉ thấy Diệp Thiên nói tiếp: “Bắc Dương trong những phút cuối cùng của cuộc đời đều dốc toàn lực, được ăn cả ngã về không, phần lớn các Trưởng Lão đều bị ông ta lừa tới Đỉnh Thuỷ Tổ và trở thành dưỡng liệu”.thật xấu hổ với mình
“Hiện giờ Bắc Thiên Các như rắn mất đầu, người thực lực cao cũng không còn. Cả một sự tồn tại như vậy mà sụp đổ thì quả thực cũng thật đáng tiếc”.thật xấu hổ với mìnhthật xấu hổ với mình
“Vả lại các thế lực bên ngoài Bắc Cương vẫn luôn chằm chằm như hổ đói. Nếu không có thế lực như Bắc Thiên Các trấn giữ để uy hiếp thì e rằng các thế lực bên ngoài đã xông vào Bắc Cương rồi. Tới lúc đó ông có mở võ quán cũng không thể ung dung tự tại được”.
Diệp Thiên nói từng câu rõ ràng, không ít người tỏ vẻ đồng tình. Sau đó người nào người nấy đều ngỡ ngàng.
Trong trận so tài lần này ở Bắc Thiên Các, những người phải bỏ mạng phần lớn đều là võ sĩ bản địa, thậm chí đến Bắc Thiên Các cũng đã giảm đi một nửa số lượng người.thật xấu hổ với mìnhthật xấu hổ với mình
Nếu các thế lực bên ngoài tấn công vào thì kết quả không cần nghĩ cũng biết. Chắc chắn không thể nào chống lại nổi.
“Tôi đồng ý để Minh Chủ La Hằng chèo chống Bắc Thiên Các”, ông cố Chu lên tiếng đầu tiên.thật xấu hổ với mình
La Hằng vội đáp: “Tôi đã tàn tật, sao có thể đảm đương được?”thật xấu hổ với mình
“Vả lại tôi biết cậu Diệp ý chí hướng lớn, chắc chắn không thể nhằm vào vị trí Các Chủ Bắc Thiên Các được. Nhưng dù là vậy thì cũng không phải là tôi. Còn ông cố Chu, với thực lực cao cường và tầm nhìn xa của ông, sẽ có nhiều người ủng hộ đấy”, La Hằng tỏ vẻ kinh ngạc, sau đó thì vội từ chối.thật xấu hổ với mình
Ông ta tự biết mình hiện giờ thế nào.thật xấu hổ với mình
Mặc dù thực lực của ông ta là tầng thứ mười nhưng hiện giờ ông ta đã tàn tật, cho dù thực lực còn đó nhưng vĩnh viễn chỉ có thể là võ sĩ tầng thứ mười, còn hiện giờ ở đây cũng đã có vài võ sĩ tầng thứ mười rồi.
Mỗi người đều mạnh hơn ông ta cho nên ông ta từ chối không phải không muốn làm Các Chủ. Ông ta muốn làm nhưng biết mình đang ở đâu. Cho dù ông ta có làm Các Chủ thì những người ở dưới không phục, như vậy cũng chẳng có tác dụng gì.anh đang làm gì thế
Ông cố Chu lắc đầu: “Tôi là người của nhà họ Chu. Nếu gia nhập vào Bắc Thiên Các, thậm chí làm Các Chủ thì bên ngoài sẽ nhìn nhà họ Chu của tôi thế nào chứ?”anh đang làm gì thế
“Tới lúc đó e rằng tất cả đệ tử của Bắc Thiên Các đều sẽ cho rằng Bắc Thiên Các thực ra đã mang họ Chu, chỉ bồi dưỡng cho người nhà họ Chu thôi”.anh đang làm gì thế
“Tới lúc đó, Bắc Thiên Các tồn tại cũng chỉ là hữu danh vô thực”, ông cố Chu phản bác lại rất rõ ràng.anh đanh đang làm gì thếang làm gì thế
“Đây…”, La Hằng bất giác không biết phải trả lời lại làm sao nên lập tức di chuyển ánh mắt nhìn Chu Hoàng và Bạch Tử U, nói: “Hai vị cô nương thực lực hùng mạnh, chắc chắn có khả năng đảm đương vị trí Các Chủ Bắc Thiên Các”.anh đaanh đang làm gì thếng làm gì thế
Bạch Tử U và Chu Hoàng đương nhiên lắc đầu, nói: “Chúng tôi chỉ làm việc cho anh Diệp, sẽ không làm Các Chủ gì đâu, vả lại chúng tôi cũng không làm nổi, không có kinh nghiệm”.
Bọn họ đương nhiên không thể tách rời Diệp Thiên được.
Nếu như Diệp Thiên làm Các Chủ Bắc Thiên Các thì bọn họ cũng sẽ đi theo. Nếu Diệp Thiên không làm thì bọn họ tuyệt đối không thể lưu lại đây.
“Nhưng cơ thể này của tôi…”, La Hằng cười khổ nhìn thân thể tàn tật của mình mà sầu lòng.Đứa nào đang đọc truyện trên web khác làm chó làm chó nhé
Thế nhưng ngay sau đó, Diệp Thiên lên tiếng: “Cái này không thành vấn đề”.Đứa nào đang đọc truyện trên web khác làm chó làm chó nhé
“Hả?”, mọi người đều nhìn Diệp Thiên tỏ vẻ tò mò, không hiểu anh có ý gì.Đứa nào đang đọc truyện trên web khác làm chó làm chó nhé
Cơ thể tàn tật cho dù đối với người thường hay với võ sĩ mà nói đều là việc vô cùng nghiêm trọng, sao có thể không thành vấn đề chứ.
La Hằng định nói gì đó thì cảnh tiếp theo khiến ông ta phải á khẩu. Ông ta mở to mắt nhìn từng hành động của Diệp Thiên.Đứa nào copy truyện là chó đẻ
Chỉ thấy Diệp Thiên giơ thanh Thuỷ Tổ Kiếm lên, một luồng sáng loé lên trên thanh kiếm.Đứa nào copy truyện là chó đẻ
“Thuỷ Tổ Kiếm khôi phục lại một chút thần tính”.Đứa nào copy truyện là chó đẻ
Diệp Thiên chậm rãi nói: “Thần tính này đại diện cho sự sinh sôi vô hạn, cho dù chỉ là một chút thì cũng có thể đổi lấy sự sinh sôi cho vạn vật”.Đứa nào copy truyện là chó đẻ
“Khi Thuỷ Tổ Kiếm mất đi thần tính, người dùng bên trong mê cung muốn phát huy tác dụng của nó cũng phải hao tổn tuổi thọ, thể lực, thậm chí là tinh thần và khí huyết”.
“Nhưng nếu như khôi phục lại thần tính thì sẽ không hao tổn những thứ này nữa”.
“Cho nên sự tồn tại của thần tính giống như tuổi thọ, thể lực, tinh thần và khí huyết của con người vậy”.
“Do vậy mà nó cũng hoàn toàn có khả năng làm con người ta sống chết, tạo ra xương cốt, da ”, Diệp Thiên nói từng câu một.
Những người xung quanh không hiểu về thần tính bằng anh. Tác dụng của thần tính lớn, thậm chí có thể coi là khủng khiếp.
Thế nhưng còn có một điểm mà Diệp Thiên chưa nói ra. Đó chính là dù thần tính có lớn mạnh, tác dụng có khủng khiếp thì cũng phải tương xứng với thực lực của anh thì mới có thể đạt được hiệu quả nhất định”.
“Không, không thể”, La Hằng kinh ngạc, không dám tin những gì Diệp Thiên nói.
Thực ra không chỉ ông ta mà những người khác cũng ngỡ ngàng. Đây là lần đầu tiên bọn họ nghe nói về thần tính.
“Cậu Diệp, tôi vẽ xong đường tới Đông Đảo rồi”, lúc này ở phía cách đó không xa có giọng nói vang lên, ngay sau đó Long tiền bối xuất hiện và đi về phía này.
“Anh, anh phế đi tu vi của tôi?”
Khi Diệp Huy định thần trở lại thì trợn tròn mắt nhìn về phía Diệp Thiên, tỏ vẻ không sao tin nổi và trên mặt hắn ta rõ sự thất vọng.
Diệp Thiên thản nhiên lên tiếng: “Chết và phế đi tu vi, cậu chỉ được chọn một trong hai”.
Nghe vậy, Diệp Huy lập tức im bặt, không dám nói thêm lời nào, nhưng trong lòng hắn ta đã vỡ vụn từ lâu.
Đối với võ sĩ theo võ cổ mà nói, ngoài tính mạng ra thì không có gì quan trọng hơn tu vi cả. Kể cả là tính mạng thì cũng ngang với tu vi. Thế nhưng hiện giờ tu vi của hắn đã bị phế bỏ, trở thành một người bình thường không hơn không kém.
Sau khi ra tay xong, Diệp Thiên không còn quan tâm tới Diệp Huy nữa.
Đối với người nhà họ Diệp như Diệp Huy, anh sẽ không ra tay nương tình. Nhưng hiện giờ thông tin về bố mình cụ thể thế nào anh vẫn chưa biết, cho nên vẫn nên để lại một sợi dây câu con cá lớn.
Lúc này bên trong hang động im bặt lạ thường. Cho dù là khí oxy không còn đủ, phần lớn mọi người hít thở đều rất khó khăn nhưng vẫn cố gắng nhẫn nhịn, chỉ sợ phát ra tiếng động khiến Diệp Thiên chú ý đến mình. Phần lớn bọn họ đều sợ làm Diệp Thiên nổi giận.
Chỉ cần Diệp Thiên tuỳ ý ra tay là có thể giết chết võ sĩ tầng thứ mười, đây không phải là điều mà bọn họ có thể tưởng tượng được.
Diệp Thiên không quan tâm tới đám người. anh đi về phía đối diện, là vị trí bức tường bằng phẳng đã bị Diệp Thiên phát hiện trước đó, sau đó đưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Diệp Thiên lập tức ra tay. Chỉ thấy anh chậm rãi giơ một cánh tay ra chạm vào phần bề mặt trơn nhẵn bằng phẳng của bức tường.
Cuối cùng, một lực mạnh từ trong cơ thể Diệp Thiên phóng ra, cứ thế thuận theo hướng của cánh tay, đi xuống lòng bàn tay và hướng vào bức tường.
Rầm!
Tiếng nổ kịch liệt vang lên. Cả hang động đột nhiên rung chuyển. Khi tiếng động dừng lại, tất cả mọi người đều kinh ngạc nhìn bức tường vốn dĩ kiên cố, dù mọi người có nghĩ cách gì, dù võ sĩ tầng thứ mười có dùng hết sức cũng không thể làm đổ thì lúc này nó đã nứt lìa.
Sau đó Diệp Thiên thò tay vào trong, dùng sức kéo.
Giây phút sau đó, một bóng người quen thuộc bị Diệp Thiên lôi ra ngoài.
Chỉ thấy bóng người kia bị kéo thì nhắm chặt mắt lại như đang chìm trong trạng thái ngủ say. Thế nhưng giây phút bị ném xuống đất, đối phương lập tức mở mắt ra, vả lại còn nhanh chóng đứng dậy khỏi mặt đất.
“Bắc Dương?”
Khi mọi người nhìn rõ người này là ai thì đều tỏ ra hết sức kinh ngạc.
Bóng người quen thuộc này không phải ai khác mà chính là người đi trước dẫn đường đưa bọn họ vào đây. Bắc Dương – Các Chủ Bắc Thiên Các.
Có điều giữa đường thì ông ta đột nhiên mất tích. Hiện giờ xem ra không phải là mất tích mà ông ta nhân lúc nội bộ trục trặc đã lẻn vào chỗ khác né tránh.
Bắc Dương đã tỉnh táo lại. Ông ta lập tức chỉ vào Diệp Thiên tỏ vẻ không sao tin nổi: “Mày, mày còn sống?”
Ngay sau đó ông ta đưa mắt nhìn xung quanh, rồi ngây người tại chỗ. Vài xác chết nằm trên đất đập vào mắt ông ta. Ngoại trừ Trình Phi ra thì những võ sĩ tầng thứ mười khác đều là những người hợp tác với ông ta.
Xác của Thiên Khải cũng ở đó. Thực ra Bắc Dương đã biết từ lâu rằng người mặc đồ kín bưng kia chính là Thiên Khải, nhưng một người có thực lực khủng khiếp như vậy mà nay đã chết rồi.
Còn Diệp Thiên vốn dĩ bỏ mạng bên trong mê cung như dự đoán của ông ta thì hiện giờ lại sống sờ sờ xuất hiện trước mặt ông ta, vả lại còn có thể đánh sập cả bức tường kiên cố lôi ông ta ra ngoài.
Chỉ cần là một người có tư duy bình thường thì lúc này đều ngỡ ngàng.
“Bắc Dương chó chết. Mẹ kiếp, hoá ra ông trốn ở đây à?”
“Nói xem có chuyện gì?”
“Mau mở cửa động thả bọn tôi ra ngoài”.
“Bắc Dương, hôm nay nếu ông không chết thì chúng tôi cũng sẽ không sống ra ngoài”.
Cả đám người thấy Bắc Dương thì phẫn nộ thấy rõ. Bắc Dương vừa hợp tác với nhóm người phía Tô Vân Hải, muốn lấy tính mạng bọn họ. Ông ta lại tự bố trí bẫy muốn giết cả những bên hợp tác với ông ta.
Một con người gian manh giảo hoạt thế này, nếu không chết thì e rằng sau này tất cả mọi người đều không thể yên tâm.
Bắc Dương nhả ra cặn khí. Hồi lâu sau ông ta mới khôi phục lại tâm trạng rồi lạnh lùng nói: “Các vị, các vị muốn tôi chết vậy sao?”
“Bớt lời đi, chúng tôi hận không thể ăn thịt, uống máu ông cho rồi”, mọi người tức tối vô cùng.
Nếu không phải Diệp Thiên đững giữa thì bọn họ đã không nhịn nổi mà xông lên rồi.
Bắc Dương đột nhiên bật cười, sau đó ông ta nhìn sang Diệp Thiên: “Không hổ là Lăng Thiên Chiến Thần, mỗi lần xuất hiện đều khiến người ta phải ngỡ ngàng”.
“Không biết vì sao mày có thể sống sót ra khỏi mê cung, nhưng tao cũng không muốn biết”.
“Còn những người khác hôm nay không thể ra khỏi đây, đương nhiên, cũng bao gồm cả mày”.
Bắc Dương nói với giọng rất tự tin nhưng lại khiến người ta khó hiểu.
Tình hình lúc này đã rõ mười mươi. Mấy người hợp tác với Bắc Dương đã bị Diệp Thiên xử lý, hiện giờ chỉ còn lại một mình ông ta đối diện với bao nhiêu người.
Thực lực của Bắc Dương là tầng Đỉnh Phong thứ mười, vẫn nằm trong phạm vi tầng thứ mười. Chỉ cần mọi người liên thủ thì căn bản không cần phải sợ đối phương.
Vả lại, còn có một vị thần như Diệp Thiên ở đây nữa.
“Thuỷ Tổ Kiếm”, đột nhiên Bắc Dương ngừng cười vung tay.
Ngay sau đó nghe “tách” một tiếng, giây phút sau đó mặt đất đứt nứt lìa.
Một thanh trường kiếm cổ xuất hiện từ lòng đất, cứ thế chồi lên nằm trong tay Bắc Dương.
Vẫn là thanh Thuỷ Tổ Kiếm đó, có điều nó đã dài hơn so với trước đó vài phần, và còn mang theo sức sống giống như con người vậy.
Sức sống này còn mang theo luồng khí tức nào đó.
Võ sĩ thực lực yếu khi cảm nhận kỹ thì đều bất giác run rẩy, giống như động vật yếu ớt đột nhiên gặp phải mãnh thú vậy.
Thật sự rất đáng sợ.
Còn Bắc Dương, sau khi nắm chặt thanh kiếm thì dòng máu trong cơ thể bắt đầu cuộn trào.
Mặt ông ta nổi gân xanh. Luồng khí tức đế vương độc nhất vô nhị hình thành.
Và tình cảnh lúc này ứng với câu nói “Có được Thuỷ Tổ Kiếm là có được thiên hạ”.
“Đáng tiếc, nó được luyện chưa đầy nửa tiếng. Nếu thêm nửa tiếng nữa thì toàn bộ các người đều bị bề mặt nung luyện đến chết. Và lúc đó Thuỷ Tổ Kiếm trong tay tôi sẽ hoàn toàn hồi phục lại một phần mười thần tính của thời kỳ đỉnh cao”, Bắc Dương chậm rãi lên tiếng.
Mặt ông ta tỏ vẻ hưng phấn thấy rõ.
Nếu vừa rồi ông ta bị Diệp Thiên lôi ra từ bên trong bức tường và xử lý ông ta trong phút chốc, thì ông ta không có cơ hội cầm được thanh kiếm.
Thế nhưng mọi thứ đã quá muộn. Chỉ cần cầm Thuỷ Tổ Kiếm, ông ta chính là thiên hạ vô địch.
“Thế nhưng cho dù là vậy thì thần tính của Thuỷ Tổ Kiếm cũng chỉ đủ tôi dùng mà thôi, vả lại còn không cần lo phải trả giá cho việc tiêu tốn tuổi thọ”.
Chương 828: Tóm Bắc Dương
“Ông, ông…”, Long tiền bối cảm nhận được khí thế từ trên người Bắc Dương đang dần chuyển hoá từ bình thường sang mức độ vô cùng khủng khiếp, tất cả đều là do thanh cổ kiếm trong tay ông ta.
Thế nhưng Bắc Dương cũng nói rằng Thuỷ Tổ Kiếm chỉ có thể sử dụng bên trong mê cung, vậy giờ là thế nào?
Thế nhưng ngay sau đó, ông ta phải kinh ngạc hét lên: “Bắc Dương, ông lừa chúng tôi”.
“Ở đây căn bản không phải là đỉnh luyện đan gì cả mà chính là lò luyện vũ khí”.
“Vừa rồi rõ ràng là đang luyện vũ khí! Đặt Thuỷ Tổ Kiếm dưới đất, sau đó chúng ta ở phía trên làm dưỡng liệu cho nó”.
“Chẳng trách mà lâu như vậy rồi lò lửa cũng không thấy hoạt động gì”.
Long tiền bối kiến thức uyên thâm, lúc này nhanh chóng nghĩ ra gì đó. Mọi người cũng kinh ngạc theo, thế nhưng phần lớn đều tỏ ra hoang mang, căn bản không hiểu có chuyện gì đang xảy ra và bọn họ càng không hiểu cái gì là “luyện vũ khí” cả.
Diệp Huy ở phía xa thốt lên: “Bắc Dương, ông muốn bị Đảo Chủ Đông Đảo giết sao?”
Bắc Dương nghe vậy thì quay đầu lại nhìn Diệp Huy, sau đó bật cười lạnh lùng: “Đông Đảo…vùng đất đạo mạo trang nghiêm luyện vũ khí sao? Thay vì việc đưa Thuỷ Tổ Kiếm cho bọn họ khôi phục lại thì chi bằng tự bản thân tôi làm”.
“Bao nhiêu năm rồi, tôi chỉ đợi ngày hôm nay”.
“Còn các người cũng chỉ là vật dưỡng cho nên các người nên cảm thấy may mắn và vui mừng vì được nhìn thấy thần binh tái sinh”.
“Đây chính là vinh hạnh của các người”.
Nói rồi, Bắc Dương vung thanh Thuỷ Tổ Kiếm ra hướng về phía Diệp Huy.
Diệp Huy biến sắc, căn bản không thể nào né tránh. Hắn bị thần binh như Thuỷ Tổ Kiếm khống chế, cho dù tốc độ xuất kiếm của đối phương có chậm như rùa thì cũng không thể nào né tránh được.
Đừng nói là Diệp Huy bị huỷ đi tu vi. Kể cả là võ sĩ tầng đỉnh phong thứ mười cũng không thể nào né tránh được.
Do vậy mà Diệp Huy chỉ có thể kịp hét lớn: “Người của Đông Đảo sẽ tới giết ông”.
Kiếm khí vút qua. Tiếng hét của Diệp Huy im bặt và hắn đã bị Thuỷ Tổ Kiếm chém tan nát.
Uy lực khủng khiếp khiến người ta phải ghê rợn.
Sau một đường kiếm, Bắc Dương tỏ vẻ hưng phấn và kích động thấy rõ, đồng thời ông ta lại cười điên cuồng: “Đông Đảo thì sao? Không cần bọn họ tới tìm tôi, đợi tôi quen thuộc nắm bắt Thuỷ Tổ Kiếm thì sẽ đích thân tới gặp bọn họ”.
Giọng điệu của Bắc Dương rõ cái vẻ ngông cuồng và tự tin. Thế nhưng lúc này không một ai chất vấn.
“Làm sao đây, làm sao đây?”
Nhóm người phía Long tiền bối sợ hãi, người nào người nấy vẻ mặt hoang mang, nhất thời không biết phải làm sao để xử lý tình cảnh trước mặt.
Né tránh? Căn bản không thể né tránh.
Phản kháng? Đương nhiên là chuyện không thể.
Lúc này Bắc Dương có Thuỷ Tổ Kiếm trong tay, thực lực của ông ta đã đột phá khỏi tầng thứ mười, bước vào tầng cảnh giới mới mà mọi người đều không hề biết đến.
Đó là một sự đàn áp tuyệt đối, không tồn tại cái gọi là thách thức. Giống như con kiến dù có to thế nào đi nữa thì cũng không thể giết chết một con voi khoẻ như vâm được.
Thế là bọn họ tuyệt vọng.
Bách Mi thầm nhủ: “Chết ở đây cũng được, sau này cũng không sợ bị bất cứ thứ gì khác ảnh hưởng”.
Thế nhưng cô ta vừa dứt lời, bên cạnh đã có âm thanh khác vang lên: “Yên tâm, không chết được đâu”.
“Ừm?”, Bách Mi đưa mắt nhìn qua.
Người nói chính là Đông Phương Tĩnh. Chỉ thấy cô đứng từ xa nhìn Diệp Thiên với vẻ mặt đầy tự tin.
Lúc này kiếm khí khủng khiếp lại được vung ra.
Bắc Dương không định lãng phí thêm thời gian nữa. Ông ta dự định nhanh chóng tốc chiến tốc thắng, giết chết tất cả những người bên trong hang động.
Nhát kiếm đó có uy lực khủng khiếp đến mức khiến tất cả mọi người đều run rẩy, thậm chí đứng còn không vững, cứ thế chao đảo.
Thế nhưng vẫn có một người đứng vững hiên ngang.
“Hả?”, Bắc Dương kinh ngạc. Ông ta cũng nhìn thấy người này.
Thế nhưng ngay sau đó ông ta lại lạnh lùng hẳn lại. Đứng trước Thuỷ Tổ Kiếm, bất cứ sinh mệnh nào cũng mong manh mà thôi
Không có ngoại lệ.
Vì vậy lúc này ông ta đã vượt qua tầng cảnh giới thứ mười. Và trên đời này, người có thể vượt qua tầng thứ mười hiện giờ cũng chỉ có trong các gia tộc quy ẩn.
Nhưng những người đó tuổi đã cao, thông thường không có việc gì xảy ra thì bọn họ cũng không ra ngoài.
Thế nhưng giây phút sau đó, mặt Bắc Dương đã thay đổi hẳn.
Kiếm Khí vung qua người Diệp Thiên, có điều nó không tiếp tục phóng ra lực mạnh nữa vì sau khi vung qua người Diệp Thiên, thanh kiếm như được hoá giải, cứ thế mất đi uy lực.
“Không thể nào”.
Bắc Dương thét lên kinh ngạc còn những người khác, sau khi cảm nhận được khí tức khủng khiếp biến mất thì cũng hồi phục lại trạng thái, người nào người nấy đứng thẳng người.
Sau đó từng ánh mắt đều đổ dồn lên người Diệp Thiên. Chỉ thấy Diệp Thiên vẫn đứng đó sừng sững hiên ngang như thể đối diện với anh không phải là võ sĩ tầng thứ mười trong tay có Thuỷ Tổ Kiếm mà chỉ là một đứa trẻ đang chơi thanh kiếm đồ chơi thôi vậy.
“Không thể nào, không thể nào…”, Bắc Dương hạ giọng, trên mặt viết rõ vài chữ “không thể nào tin nổi”.
Ngay sau đó ông ta trở nên điên cuồng hơn hẳn. Ông ta vội vàng vung Thủy Tổ Kiếm trong tay.
Vút! Vút! Vút!
Lần này ba nhát kiếm liên tiếp được vung về phía Diệp Thiên, vả lại kiếm khí còn mạnh mẽ hơn nhiều so với nhát kiếm vừa rồi.
“Chết cho tao”.
“Chết!”
“Chết!”
Bắc Dương điên cuồng. Mặt ông ta tỏ vẻ khát máu, như thể ông ta trông thấy vật sống đều muốn đuổi cùng giết tận vậy.
Thuỷ Tổ Kiếm…nhập ma!
Khi ba nhát kiếm chém qua người Diệp Thiên, nó không hề trúng người anh mà đều bị tản ra, giống như thể không khí bình thường tan ra vậy.
Không hề gây bất kỳ thương tổn nào cho Diệp Thiên. Còn lần này, tất cả mọi người đều nhìn thấy rõ ràng.
Cả hang động chìm vào im lặng. Sự tĩnh lặng chết chóc.
Tất cả mọi người đều kinh hãi nhìn Diệp Thiên chằm chằm, đến thở bọn họ cũng không dám thở.
“Không, không…”
Bắc Dương là người phản ứng lại đầu tiên, nhưng thần sắc của ông ta đã cứng đơ lại, trong đôi mắt, trên khuôn mặt đều rõ vẻ không thể nào tin nổi và chẳng hiểu chuyện gì đang xay ra.
Ông ta không tin vào những gì vừa xảy ra vì trong tay ông ta đang cầm Thuỷ Tổ Kiếm.
Võ sĩ tầng Đỉnh Phong thứ mười đều bị kiếm khí này giết chết, tại sao thằng nhãi trước mặt lại không hề hấn gì?
Cộp, cộp, cộp…
Một loạt âm thanh của tiếng bước chân vang lên. Bắc Dương nghe xong thì lập tức đưa mắt nhìn. Chỉ thấy Diệp Thiên đang chậm rãi đi tới. Ông ta gào thét điên cuồng và tiếp tục vung kiếm.
“Chết, chết, chết…mày chết cho tao”.
Sau đó cho dù ông ta có vung kiếm thế nào thì Thuỷ Tổ Kiếm lúc này cũng không thể vung ra kiếm khí, giống như thần tính của nó trong chốc lát đã tiêu tan hết cả.
Reng! Reng! Reng!
Thế nhưng Thủy Tổ Kiếm lại tự rung lên, như thể một sinh mạng còn sống vậy. Lúc này nó rõ ràng rung kịch liệt như được nhân tính hoá, chẳng khác gì nó đang gặp được “người thân” của mình vậy.
Khi Diệp Thiên càng lại gần nó, sự thể hiện của nó càng mãnh liệt hơn.
Chương 829: Chết cho tao
Chương 830: Biến mình trở nên mạnh hơn
“Thanh kiếm này…không còn thuộc về ông nữa”, khi Diệp Thiên tới gần, anh lên tiếng với giọng bình thản rồi chậm rãi giơ tay ra.
Chỉ một chiêu rất nhẹ, Thuỷ Tổ Kiếm liền bay ra khỏi tay Bắc Dương, cuối cùng nằm gọn trong tay Diệp Thiên.
“Mày…”, Bắc Dương trợn tròn mắt tỏ vẻ kinh ngạc không thôi.
Diệp Thiên thản nhiên cười, nói: “Kỳ lạ lắm phải không?”
Bắc Dương giật giật khoé mắt, lắp bắp: “Mày…Mày đã tới phía dưới của mê cung?”
Diệp Thiên gật đầu: “Xem ra ông biết phía dưới mê cung có gì?”
Bắc Dương ngừng một lúc rồi mới thở dài, lắc đầu, đáp: “Tao gây dựng Bắc Thiên Các bao nhiêu năm nay nhưng chưa bao giờ xuống dưới đó, chỉ là đoán bên dưới đó có gì mà thôi. Thế nhưng thực không đủ lớn mạnh thì không thể xuống đó được”.
Diệp Thiên tỏ vẻ hiếu kỳ: “Có Thuỷ Tổ Kiếm cũng không được sao?”
Bắc Dương lắc đầu: “Thuỷ Tổ Kiếm chỉ có thể sử dụng bên trong mê cung, càng xuống phía dưới càng không còn tác dụng.”
“Cũng chính vì vậy mà tao mới cố gắng nghĩ mọi cách để khôi phục lại Thuỷ Tổ Kiếm khiến Thuỷ Tổ Kiếm lấy lại thần tính, cho dù chỉ là một chút”.
“Đáng tiếc, người tính không bằng trời tính. Tao bố trí bẫy bao nhiêu năm chỉ đợi ngày hôm nay”.
“Không ngờ lại gặp phải mày”.
Khi nói những lời này, giọng nói của Bắc Dương rõ vẻ không cam nhưng lại chỉ có thể thoả hiệp.
Diệp Thiên lắc đầu cười, nói: “Không, cho dù không gặp tôi thì ông cũng không thể thành công”.
Bắc Dương cau mày: “Tại sao?”
Diệp Thiên đáp: “Khi Thuỷ Tổ Kiếm lấy lại được thần tính thì đã không còn là thần binh bình thường nữa. Với thực lực tầng thứ mười của ông thì căn bản không thể nắm chắc nó trong tay. Kết cục cuối cùng ông sẽ bị u mê, sau đó bị Thuỷ Tổ Kiếm phản lại, khống chế và sau cùng sẽ vĩnh viễn bị chôn vùi dưới phần đất này”.
Bắc Dương trợn mắt nhưng ngay sau đó ông ta lại lấy lại trạng thái như ban đầu: “Hoá ra là vậy, mọi thứ đều là do trời định sao?”
Diệp Thiên đáp: “Chỉ tin thiên mệnh, kết cục sẽ được định đoạt, còn ông, không chỉ là muốn khôi phục lại thần tính của Thuỷ Tố Kiếm phải không?”
“Nếu tôi đoán không nhầm thì nơi này được dùng với hai mục đích”.
“Thứ nhất, dùng để luyện binh khí; Thứ hai, dùng để luyện đan”.
“Nói đi, rốt cục ông là ai?”
Diệp Thiên hỏi thẳng. Những tấm bia đá ở đây không phải chỉ để trưng bày cho có. Từ khi mọi người bước vào đây đã bị những thứ viết trên bia đá kia làm cho mê mẩn.
Có thể thấy những bia đá này mới chính là thứ khủng khiếp nhất. Diệp Thiên đã nghi ngờ từ trước, những tấm bia đá này chẳng qua chỉ là những thứ mà võ sĩ theo võ cổ để lại, là công cụ trung gian để có thể sống lại.
Chỉ cần có người nào đó thật sự cảm ngộ được thì đương nhiên sẽ bị miền kí ức thần bí thâm nhập vào cơ thể, chiếm cứ lấy não bộ.
Khi thâm nhập vào cơ thể đến mức độ nào đó, những ký ức này sẽ chiếm thế thượng phong, cuối cùng thành công đoạt lấy thể xác và đạt được mục đích trùng sinh.
Nói ví dụ đơn giản, những tấm bia đá này đều là các thẻ nhớ còn Bắc Dương là chiếc điện thoại. Khi Bắc Dương đem những thứ lưu trong thẻ nhớ chuyển sang lưu lại trên điện thoại thì những thông tin đó không nhất định là thứ thuộc về ông ta nữa.
Những miền ký ức của người khác lại có thể chiếm cứ não bộ của mình.
Bắc Dương ngạc nhiên nhìn Diệp Thiên như thể không ngờ nổi Diệp Thiên có thể biết mọi thứ như vậy. Hồi lâu sau ông ta mới cười, nói: “Đều bị cậu nhìn ra cả rồi”.
“Thế những cũng không nghiêm trọng như cậu nghĩ đâu. Tôi vẫn là Bắc Dương, chỉ là ký ức chân truyền tôi có được quá nhiều nên mất đi một khoảng thời gian”.
“Cũng may chân truyền này thực sự đã lâu rồi nên tôi mới có thể thoát li ra khỏi nó được”.
“Có điều hiện giờ nói những thứ này cũng chẳng quan trọng nữa”.
Nói tới cuối cùng, Bắc Dương thở phào nhẹ nhõm như thể ông ta đã trút hết được mọi tâm tư và được giải thoát vậy.
“Tôi vốn dĩ không thuộc về Bắc Thiên Các, chỉ là trong một lần so tài, tôi có cơ hội may mắn được vào đây, sau đó cảm ngộ thành công nên trở thành võ sĩ tầng thứ mười”.
“Chỉ là sau này thời gian trôi qua lâu rồi, nhiều gông cùm cứ thế đến bủa vây lấy tôi. Và đó chính là việc chấn hưng lại Bắc Thiên Các, để Bắc Thiên Các có được địa vị giống như các gia tộc quy ẩn.
“Nhưng được mấy năm thì tôi phát hiện ra thực lực của tôi không thể tăng lên được”.
“Lúc đó tôi mới hiểu ra rằng tu vi thực lực mà tôi may mắn có được chỉ là trong một lần mà thôi, và nó sẽ huỷ cái gốc rễ căn bản và tiền đồ tương lai của tôi”.
“Thế là tôi chỉ có thể hướng mục tiêu sang việc nâng cao thực lực bằng cách khác”.
“Đó chính là Thuỷ Tổ Kiếm”.
Bắc Dương chậm rãi nói toàn bộ những gì mình đã trải qua.
Nghe ông ta nói xong, sắc mặt Diệp Thiên không mấy thay đổi nhưng trong lòng lại thêm tỏ tường. Rất nhiều việc trước đó anh không hiểu hoàn toàn ví dụ như vì sao cuộc so tài của Bắc Thiên Các lại tổ chức trước, tại sao bên ngoài đã lưu truyền thông tin về Thuỷ Tổ Kiếm từ lâu, cũng như sự khoa trương từ trước đến nay của Bắc Thiên Các đột nhiên lại bớt đi rất nhiều, và cuối cùng dẫn tới cục diện như ngày hôm nay.
Thế nhưng nếu như không có anh thì Bắc Dương có khả năng có thể khôi phục lại thần tính của Thuỷ Tổ Kiếm.
Thực lực của Thuỷ Tổ Kiếm không ai hiểu rõ hơn Diệp Thiên, cho dù là người thường hay võ sĩ thì khi sử dụng Thuỷ Tổ Kiếm, uy lực có thể vung ra đều vô cùng khủng khiếp.
Có thể coi là “huỷ thiên diệt địa”.
Giống như trước đó khi ở bên trong mê cung, Triệu Sóc và Trương Linh Phóng sử dụng kiếm, hiệu quả mà thanh kiếm mang lại thật sự có thể gọi là “vô địch”.
Nhưng nó chỉ có thể được sử dụng bên trong mê cung. Nếu thật sự để Bắc Dương khôi phục lại thần tính của Thuỷ Tổ Kiếm thì có thể quang minh chính đại sử dụng nó ở thế giới bên ngoài.
Lúc đó không thể dùng từ đáng sợ để hình dung được mà có thể coi là ngày tận thế của con người.
Vì sử dụng thuỷ tổ kiếm buộc phải là bản thân Thuỷ Tổ hoặc là người có được chân truyền của Thuỷ Tổ.
Những người khác sử dụng, kết cục không cần phải bàn nhiều. Kể cả là Bắc Dương thì cũng sẽ tẩu hoả nhập ma, cuối cùng biến thành bộ máy tàn sát mà thôi.
“Ông vội vàng quá”, Diệp Thiên lên tiếng.
Thực ra đối với cách làm của Bắc Dương, Diệp Thiên có thể hiểu được, thậm chí nếu đổi lại là anh thì vì để Bắc Thiên Các có thể tồn tại như các gia tộc quy ẩn, anh cũng có thể sử dụng một số thủ đoạn.
Thế nhưng tuyệt đối không phải là thủ đoạn cực đoan như Bắc Dương.
“Tôi vội vàng rồi…”, Bắc Dương tự nhủ.
Diệp Thiên đáp: “Nếu tôi đoán không nhầm thì Trưởng Lão của Bắc Thiên Các đã bỏ mạng ở đây phải không?”
Bắc Dương thẫn thờ nhưng trầm ngâm không nói gì. Thực ra trạng thái này của ông ta cũng coi như mặc nhận lời Diệp Thiên nói rồi.
Diệp Thiên tiếp tục: “Nơi này dùng để luyện đan và luyện vũ khí. Trước đó, ông chắc chắn đã thử luyện đan ở đây nhưng không thành công”.
“Những việc này vừa rồi ông cũng đã nói rồi”.
Vừa rồi Bắc Dương đã nói ông ta tìm cách tăng thực lực trước, nhưng vì sức mạnh mà ông ta có đã huỷ đi nền móng của ông ta nên khiến ông ta mãi mãi chỉ có thể đạt tầng cảnh giới thứ mười.
Cho nên chỉ có thể tìm cách biến mình trở nên mạnh hơn.
Chương 831: Muốn rút lui thì tìm tôi
“Trước khi giết tôi, tôi có thể hỏi cậu một chuyện không?”
Bắc Dương nhìn về phía Diệp Thiên, sắc mặt tối sầm cả lại, rõ ràng ông ta đang rơi vào tuyệt vọng. Tâm chí đã chết nên cho dù Diệp Thiên không giết ông ta thì ông ta cũng sẽ từ từ biến thành cái xác mà thôi.
Diệp Thiên gật đầu: “Ông hỏi đi”.
Bắc Dương cười, hỏi: “Có lẽ cậu đã có được chân truyền của Thuỷ Tổ phải không?”
Diệp Thiên lại gật đầu.
Bắc Dương liền giải thích: “Quả nhiên là vậy. Vùng đất bên dưới mê cung chỉ có võ sĩ vượt qua tầng thứ mười mới có thể xuống dưới đó. Và ở đó có chân truyền của Thuỷ Tổ. Mặc dù không cam tâm nhưng cuối cùng tôi cũng biết mình đoán không nhầm”.
Vốn dĩ ông ta muốn khôi phục lại thần tính của Thuỷ Tổ Kiếm, sau đó phát huy tác dụng của Thuỷ Tổ Kiếm ở vùng đất đó, chỉ có như vậy thì chân truyền của Thuỷ Tổ mới thuộc về ông ta.
Đáng tiếc, người tính không bằng trời tính.
“Tại sao?”, Bắc Dương lặng người, tỏ ra mơ hồ.
Diệp Thiên đáp: “Cảnh giới của Thuỷ Tổ thuộc phạm trù không thể nào nhận biết được. Chân truyền của ông ấy đương nhiên vô cùng mạnh mẽ. Nếu như chỉ có thực lực tầng thứ mười thì kết cục chỉ có thể là chết, chỉ có thể bị chân truyền làm tan nát cơ thể, phá bỏ não bộ”.
Nhớ tới khi mình nhận được chân truyền của Thuỷ Tổ, Diệp Thiên còn sợ mình không thể nào tiếp nhận nổi nó.
Diệp Thiên là trường hợp đặc biệt cho nên mới có thể trở thành một võ sĩ vượt qua tầng thứ mười trong môi trường sống hiện đại thế này, còn người ngoài thì không.
Kể cả là những gia tộc quy ẩn, bên trong đó còn lưu giữ môi trường tôi luyện cổ xưa và còn bồi dưỡng ra không ít những võ sĩ mạnh nhưng bọn họ e rằng cũng khó có thể tiếp nhận được chân truyền của Thuỷ Tổ.
Bắc Dương chốc lát chìm vào trạng thái mênh mang vô định. Trong lòng ông ta tự thấy nực cười còn khuôn mặt lại tỏ vẻ thản nhiên nhẹ nhàng như không: “Hoá ra cậu đã siêu thoát từ trước. Trên tầng thứ mười chính là Tông Sư, còn trên Tông Sư là Đại Tông Sư. Sau khi cậu đoạt được chân truyền thì thực lưc có khả năng đã là Đại Tông Sư rồi”.
Diệp Thiên trầm tư suy nghĩ. Anh không gật đầu cũng không lắc đầu. Anh cũng không dám chắc với thực lực hiện giờ của mình, nhưng anh lại có một cảm giác hết sức đặc biệt đó chính là Thuỷ Tổ sống lại cũng chưa chắc là đối tủ của anh.
Cảm giác này rất kỳ diệu, không tiếp xúc với cỗ quan tài bằng gỗ sẽ không có được cảm giác này.
Vì Diệp Thiên là người duy nhất cho tới hiện tại tiếp xúc với cỗ quan tài bằng gỗ cho nên anh có thể cảm nhận được cái chết của Thuỷ Tổ không hề bình thường.
Nên biết rằng võ sĩ tầng thứ mười bình thường có thể sống tới hàng trăm tuổi, còn Thuỷ Tổ trong truyền thuyết sống ở thời đại xưa còn chưa tới trăm tuổi đã ra đi.
Còn cổ mộ kia căn bản không phải là nơi đặt thi thể của Thuỷ Tổ mà là một nơi để tế bái hoặc có thể nói là nơi đã được phong ấn thì hợp lý hơn.
Thời gian lâu dần, Thuỷ Tổ chết đi nhưng phong ấn vẫn còn đó, cho nên vẫn giữ lại được chân truyền mà Thuỷ Tổ để lại trước khi chết.
Còn phong ấn, hiện giờ đã suy yếu không còn là phong ấn mạnh mẽ như trước. Cuối cùng Diệp Thiên không chỉ giành được chân truyền của Thuỷ Tổ mà còn có thể đoạt được sức mạnh phong ấn kia, cho nên mới có Diệp Thiên của ngày hôm nay.
Một sự tồn tại vô cùng đặc biệt.
Những điều này Diệp Thiên không nói ra vì chắc chắn không có ai tin. Kể cả có tin thì phần lớn đều mang trạng thái hoang mang.
Trên đời này có lẽ không cho phép có một sự tồn tại giống như “quái vật” như Diệp Thiên.
“Hy vọng kiếp sau tôi có thể sống làm một người bình thường, vĩnh viễn không rơi vào vòng xoay của võ sĩ”.
Bắc Dương có được đáp án mình cần thì chậm rãi ngồi xuống, sau đó nhắm nghiền hai mắt.
Diệp Thiên không nói gì nhiều mà từ từ giơ tay đặt vào đỉnh đầu của Bắc Dương.
Giây phút sau đó…
Bắc Dương vốn dĩ đã bình tĩnh trở lại và chỉ còn chờ đợi cái chết thì đột nhiên mở trừng mắt, ngỡ ngàng, sợ hãi, hoang mang… và còn có cả kinh ngạc. Tất cả mọi trạng thái cảm xúc đều thể hiện trong đôi mắt ông ta.
“Đây là…Thần…”, Bắc Dương nói ngắc ngứ như định nói thêm gì đó nhưng dưới sức mạnh thôn tính đặc biệt của Diệp Thiên, thực lực, sinh mạng, khí huyết của ông ta đã tiêu tán nhanh chóng.
Chẳng mất mấy thời gian, Bắc Dương giống hệt với người trước mặt ông ta, co rúm lại và trở thành một cái xác.
Vừa rồi Diệp Thiên đứng cách xa Bắc Dương, lại thêm Diệp Thiên dùng cách dặc biệt ngăn việc mọi người nghe được cuộc hội thoại của hai người cho nên chẳng ai hay gì về nội dung bọn họ vừa nói cả.
Mọi người chỉ thấy sợ hãi vì gặp một người mạnh đến mức vô địch như Diệp Thiên. Đến cả Bắc Dương tay cầm Thuỷ Tổ Kiếm cũng phải bỏ mạng dưới tay anh.
Không ít người còn run rẩy, khi nhìn Diệp Thiên bọn họ đều như đang nhìn thấy ma thấy quỷ vậy.
Diệp Thiên không quan tâm tới bọn họ. Sau khi xử lý xong Bắc Dương, anh mới thu tay về, sau đó dưới con mắt ngạc nhiên của mọi người, Diệp Thiên tung một đòn về phía bức tường kiên cố.
Chỉ nghe thấy một tiếng “rầm”, mọi người còn tưởng là bức tường không thể nào bị hư hại thì đột nhiên nó đã đổ sập.
“Đây, đây…”
“Có còn là người nữa không vậy?”
“Sợ quá, thực lực của cậu ta rốt cục là tầng cảnh giới nào?”
Khi Diệp Thiên hạ tay xuống, anh thản nhiên lên tiếng: “Các vị, mời ra ngoài”.
Một luồng gió thổi tới khiến người ta cảm thấy mát mẻ, sảng khoái. Bầu không khí trong lành xung quanh càng khiến người ta như được sống lại vậy.
Lúc này không cần người khác phải thúc giục, người nào người nấy vội chạy ra ngoài.
Thế nhưng khi đi qua Diệp Thiên, bọn họ đều tỏ vẻ cung kính bội phần.
“Đa tạ”.
Bách Mi đi sau, khi đi qua Diệp Thiên, cô ta cảm ơn Diệp Thiên bằng giọng ấm áp.
Diệp Thiên chỉ điềm tĩnh đáp: “Không cần cảm ơn, cô nên thấy may mắn vì mình còn sống”.
Bách Mi sững người nhưng lại chỉ biết cười trừ. Thực ra cô ta còn muốn nói mình bị ép. Từ khi gia nhập vào Bạch Cốt Hội, cô ta không còn được là mình nữa. Làm bất cứ việc gì cũng phải theo sự sắp xếp của Bạch Cốt Hội.
Đặc biệt là Hội Trưởng Bắc Thiên Các, thực lực cũng đã vượt qua tầng cảnh giới thứ mười.
Muốn rút ư? Cũng được thôi, nhưng kết cục sẽ rất thảm thiết.
Diệp Thiên giống như nhìn ra tâm tư của Bách Mi, anh chậm rãi lên tiếng: “Đi đi, biết rằng cô bất đắc dĩ. Nếu sau này muốn ra khỏi Bạch Cốt Hội thì tìm tôi”.
Vốn dĩ Bách Mi còn mang bộ mặt khổ tâm, đôi mắt tối sầm nhưng sau khi nghe Diệp Thiên nói vậy, khuôn mặt cô ta sáng lạn hẳng lên, trong đôi mắt còn có thần thái hơn hẳn.
“Đa tạ”.
Lời cảm ơn này Bách Mi nói ra rất tự nhiên và còn mang theo sự ngại ngùng nữa.
Hai người như thể mới quen biết nhau vậy.
Sau đó Bách Mi rời đi, Đông Phương Tĩnh đương nhiên chưa đi, thế nhưng cuối cùng vẫn còn lại một người nữa.
Chương 832: Đông Đảo họ Mặc
Người còn lại râu tóc bạc phơ, là Long tiền bối, xuất thân trong gia tộc quy ẩn.
Ông ta đã nhận được chỉ thị của Diệp Thiên từ trước nên ở lại. Thấy người ta cũng đã đi gần hết nên mới vội đi theo.
Lúc này vẻ mặt ông ta tỏ ra cung kính vô cùng, thái độ lại rất thận trọng.
Đứa nào đang đọc truyện trên web khác làĐứa nào đang đọc truyện trên web khác làm chó làm chó nhém chó làm chó nhé
Mặc dù xuất thân từ gia tộc quy ẩn, địa vị cao quý nhưng khi ra ngoài, bất cứ ai gặp ông ta cũng tỏ ra cung kính. Kể cả là Bắc Dương của Bắc Thiên Các cũng kính trọng ông ta bội phần và không dám thờ ơ.Đứa nào đang đọc truyện trên web khác làm chó làm chó nhé
Thế nhưng quy tắc trên đời này vẫn phụ thuộc vào hai chữ “thực lực”. Chỉ cần có thực lực thì mới là người mạnh thực sự.
Ví dụ như bây giờ, thực lực của Diệp Thiên rõ ràng mạnh hơn Long tiền bối, cho nên đối phương mới nghe lời anh và tỏ ra cung kính với anh.Đứa nào đang đọc trĐĐứa nào copy truyện là chó đẻứa nào copy truyện là chó đẻuyện trên web khác làm chó làm chó nhé
“Cậu có gì cần dặn dò?”Đứa Đứa nào copy truyện là chó đẻnào copy truyện là chó đẻ
Long tiền bối lên tiếng hỏi, khuôn mặt hãy còn mang theo nụ cười: “Tôi xuất thân từ gia tộc quy ẩn, trong gia tộc tôi, tôi cũng được coi là tiền bối. Nếu cậu Diệp có gì cần dặn dò thì cứ nói với tôi. Tôi nghĩ nhà họ Long chúng tôi có thể xử lý được một số việc đấy”.
Gia tộc quy ẩn trong mắt người ngoài đều là sự tồn tại vô cùng thần bí. Người thường căn bản không chạm tới được. Kể cả là một số thế lực lớn mạnh cũng rất khó tiếp xúc được với người trong gia tộc quy ẩn.
Ngoài ra, những người sống trong gia tộc quy ẩn luôn có sức mạnh vô cùng khủng khiếp.
Vì nếu không có thực lực lớn mạnh thì căn bản không thể nào chèo chống được cả một gia tộc vững vàng.
Thế nhưng võ sĩ tầng thứ mười sống bên trong gia tộc quy ẩn cũng thuộc vào hàng thực lực tương đối cao rồi, cho nên Long tiền bối mới nói những lời tự tin như vậy.
Chỉ cần ông ta lên tiếng thì về cơ bản cả gia tộc đều sẽ dốc sức, chỉ cần là việc không quá giới hạn là được.
“Ông hiểu gì về Đông Đảo?”, Diệp Thiên hỏi những thắc mắc trong lòng.Copy truyện từ Tam linh 247.com
“Đông Đảo”, hai từ này được nhắc tới liên tục không chỉ từ Diệp Huy mà còn có Thiên Khải, thậm chí tới Bắc Dương, trong những giây phút cuối cùng cũng thể hiện mình biết đến Đông Đảo.Copy truyện từ Tam linh 247.com
Long tiền bối lập tức đáp lời: “Đông Đảo là một gia tộc quy ẩn chuyên tu luyện và khôi phục lại thần binh. Cả gia tộc đều mang họ Mặc”.
“Mạc?”Copy truyện từ Tam linh 247.com
Diệp Thiên còn tưởng rằng là họ “Mạc” vì khi nghe xong anh liền nhớ tới nhà họ Mạc.
Thế nhưng ngay sau đó, Long tiền bối lại nói tiếp: “Nghe nói Đông Đảo trước kia là địa bàn của nhà họ Lỗ Ban, sau này bị nhà họ Mặc chiếm cứ, tiến hành thay đổi nên trở thành nơi luyện và khôi phục thần binh”.Ăn cắp từ Tam linh 247.com
“Thanh Thuỷ Tổ Kiếm kia có thể mang tới Đông Đảo xem xem. Với giá trị của nó thì nói không chừng người của nhà họ Mặc ở Đông Đảo xem xong cũng sẽ khôi phục lại miễn phí cho cậu”, Long tiền bối nói xong, ánh mắt nhìn về phía thanh Thuỷ Tổ Kiếm trong tay Diệp Thiên.
Thế nhưng mặt ông ta lại không thể hiện ra vẻ tham lam mà ngược lại còn tỏ ra ngưỡng mộ.Ăn cắp từ Tam linh 247.com
Dù gì người hiện giờ đang cầm Thuỷ Tổ Kiếm cũng là một người mạnh tới mức có thể giết chết võ sĩ tầng thứ mười trong phút chốc. Kể cả là không có Thuỷ Tổ Kiếm thì cũng không ảnh hưởng đến thực lực của người khác.Ăn cắp từ Tam linh 247.com
Cho nên căn bản không thể nào tham lam nổi hoặc mang theo ý định cướp đoạt.Ăn cắp từ Tam linh 247.com
Ông ta không dám.
Long tiền bối tuyệt đối sẽ không làm như vậy. Ông ta sống bao nhiêu năm trên đời rồi cho nên đương nhiên hiểu những điều này.
Ông ta biết mình mà ra tay cướp kiếm thì e rằng Thuỷ Tổ Kiếm không nằm yên trong nay nổi một giây là đã bị đoạt lấy. Còn kết cục của ông ta chính là chết.Tôi không bieetys mính asal alfm cái quái gì
“Vậy làm thế nào để tới được Đông Đảo?”, Diệp Thiên đã dao động.Tôi không bieetys mính asal alfm cái quái gì
Khôi phục lại Thuỷ Tổ Kiếm là việc đầu tiên, còn việc quan trọng hơn cả đó chính là tìm tung tích của bố anh. Hiện giờ cũng chỉ còn địa bàn của các gia tộc quy ẩn là anh chưa tìm đến.Tôi không bieetys mính asal alfm cái quái gì
Bố anh rất có thể ở những nơi như vậy.tại sáo bạn lái làm như vậy
Long tiền bối nghĩ một lát, nói: “Những gia tộc quy ẩn đều có những cách ẩn náu đặc biệt. Thông thường khoa học kỹ thuật hiện đại cũng rất khó phát hiện ra”.tại sáo bạn lái làm như vậy
“Đông Đảo là một hòn đảo, thế nhưng hòn đảo này rất lớn, cũng không kém gì cả một thành phố”.tại sáo bạn lái làm như vậy
“Nếu muốn đi thì rất khó, thế nhưng có được tín vật của gia tộc quy ẩn hoặc đi đúng đường tới gia tộc quy ẩn thì có thể tìm đến đó được”.
“Đông Đảo cũng rất nổi tiếng trong các gia tộc quy ẩn. Dù sao bọn họ cũng chuyên khôi phục thần binh để kinh doanh cho nên đương nhiên hy vọng nhiều người tới đó”.tại sáo bạn lái làđừng làm như vậy nhữ nhém như vậyđừng làm như vậy nhữ nhé
Nghe Long tiền bối nói vậy, Diệp Thiên cũng yên tâm hơn một chút.tạiđừng làm như vậy nhữ nhé sđừng làm như vậy nhữ nhéáo bạn lái làm như vậytất cả chúng ta dai sai rồitất cả chúng ta dai sai rồi
Nếu chỉ biết đến Đông Đảo mà không biết vị trí cụ thể của Đông Đảo, hoặc có thể nói căn bản sẽ không thể nào tới được Đông Đảo.
“Ông có tín vật? Hay là ông có biết đường đến Đông Đảo cụ thể thế nào không?”, Diệp Thiên hỏi thẳng, cũng không muốn lãng phí thêm thời gian.tất cả chúng ta dai sai rồitất cả chúng ta dai sai rồi
Không biết trên đường sẽ gặp phải những gì nhưng việc đến Đông Đảo không thể chậm trễ. Thiên Khải từng nói muốn biết tung tích của bố mình thì bắt buộc phải tới được Đông Đảo trong vòng một tháng.tất cả tất cả chúng ta dai sai rồichúng ta dai sai rồi
Cho dù đối phương nói thật hay giả thì Diệp Thiên cũng phải thử. Ngộ nhỡ là thật thì sao?tất cả chtất cả chúng ta dai sai rồiúng ta dai sai rồi
Long tiền bối gật đầu, đáp: “Tôi biết đường tới Đông Đảo, lát nữa tôi sẽ vẽ cho cậu bản đồ tới Đông Đảo, còn tín vật..cái này cậu phải tự nghĩ cách. Thứ nhất, tín vật rất hiếm. Mặc dù tôi có nhưng nếu không cần thì cũng không mang ra. Thứ hai, tín vật phải đi theo chủ, nó chỉ có thể làm vật trung gian, không để đối phương đuổi theo, thực tế còn phải xem ai là người cầm đến tín vật nữa”.
“Hoá ra là vậy, vậy lát nữa ông vẽ bản đồ cho tôi”, Diệp Thiên gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.tất cả ctất cả chúng ta dai sai rồihúng ta dai sai rồi
Anh cũng không làm khó Long tiền bối nữa. Sau đó, ba người trong đó có Đông Phương Tĩnh cùng đi ra khỏi hang động.
Vừa ra ngoài liền thấy nhóm người Bạch Tử U. Thế nhưng vẫn còn một gương mặt quen thuộc nữa.
“Đông Phương Tĩnh, có thể ra tay báo thù rồi”.
Chu Hoàng tiến tới Đông Phương Tĩnh, nói: “Người này chính là người nhà họ Doanh, có địa vị trong nhà họ Doanh. Mặc dù không thể triệt để diệt sạch nhà họ Doanh nhưng có thể giết một tên có địa vị trong đó cũng coi như báo được thù một phần rồi”.
Đông Phương Tĩnh nhìn về người ăn mặc loè loẹt. Đó chính là Doanh Quân.
Đối phương trước đó đi theo Chu Phong và Diệp Huy, cùng ra khỏi mê cung nhưng cũng không biết vận may của hắn tốt hay xấu mà mặc dù ra ngoài được nhưng hắn vẫn bị kiếm khí của Thuỷ Tổ Kiếm làm cho bị thương, cuối cùng lại bị Bắc Dương sắp xếp người nhốt lại.
Đương nhiên, hiện giờ hắn ta bị nhóm người phía Bạch Tử U tìm thấy cho nên lúc này bị trói ở đây.
Doanh Quân đã tỉnh lại từ lâu có điều hắn không chú ý tới Bạch Tử U mà nhìn về phía Diệp Thiên cười khổ: “Không ngờ mọi thứ lại bị một mình anh làm loạn lên”.
Diệp Thiên cũng nhìn Doanh Quân bình tĩnh nói: “Nếu nói ra chỗ ẩn náu của nhà họ Doanh thì cậu có thể sống”.
Doanh Quân khẽ cười, lắc đầu: “Có lẽ anh đã từng tiếp xúc với người nhà họ Doanh nên biết rằng nhà họ Doanh chúng tôi có những ai. Bao nhiêu năm rồi, chúng tôi quy ẩn, vẫn luôn âm thầm phát triển trong bóng tối, sống những ngày không có ánh mặt chời, trốn chui trốn lủi như lũ chuột”.
“Hiện giờ không dễ gì mới khởi sắc được một chút, tương lai chắc chắn có thể xuất hiện trước mặt đám đông, càng có khả năng thành lập gia tộc, từng bước phát triển, bước ra khỏi hàng ngũ của các gia tộc quy ẩn”.
“Những thứ này đều là mục tiêu cuối cùng của nhà họ Doanh, cũng là ý nguyện của mỗi người trong nhà họ Doanh”.
“Cho nên muốn giết tôi thì cứ ra tay đi. Nói thêm cũng vô ích thôi”, Doanh Quân nói xong thì nhắm mắt lại.
Chương 833: Cái này không thành vấn đề
Lời của Doanh Quân rất dứt khoát nhưng đôi chân hắn lại bất giác run lên.tất cả chúng ta dai sai rồi
Mặc dù hắn vẫn rất sợ hãi nhưng lại mang theo tư tưởng hy sinh vì gia tộc.tất cả chúng ta dai sai rồi
“Tinh thần đáng khen, đáng tiếc mối thù gia tộc là một loại ràng buộc”, Diệp Thiên gật đầu.tất cả chúng ta dai sai rồi
Dù sớm đoán ra được Doanh Quân tuyệt đối sẽ không để lộ nơi ẩn náu của nhà họ Doanh nhưng hiện giờ thấy hắn như vậy, Diệp Thiên không khỏi tỏ ra bái phục.tất cả chúng ta dai sai rồi
Một luồng sáng sắc lạnh lướt qua.
Đông Phương Tĩnh ra tay, con dao găm của cô rạch qua cổ Doanh Quân. Đối phương mở mắt tỏ vẻ thư thái và được giải thoát.tất cả chúng ta dai sai rồi
Cuối cùng hắn cũng tắt thở, cái xác chầm chậm ngã ra đất. Diệp Thiên không lựa chọn hút lấy thực lực của đối phương. Giải quyết xong việc của Doanh Quân, anh liền sắp xếp những việc sau đó.tất cả chúng ta dai sai rồi
La Hằng đã tàn tật, nhưng cũng may thực lực của ông ta hãy còn. Võ sĩ tầng thứ mười có tàn tật thì cũng ở tầng Đỉnh Phong.tất cả chúng ta dai sai rồi
“Tôi quay về sẽ giải tán Bắc Cương Minh, sau đó mở một võ quán. Ai muốn tới võ quán của tôi đều được, học viên không cần quá nhiều. Năm mươi là đủ”, La Hằng đã nghĩ thoáng hơn.đừng quái lại với tap
Trên khuôn mặt ông ta thoải mái hơn hẳn. Ông ta chậm rãi nói: “Cho dù Bắc Cương Minh phát triển mạnh như Bắc Thiên Các thì kết cục cuối cùng vẫn chỉ là phí công vô ích thôi”.đừng quái lại với tapđừng quái lại với tap
Thế nhưng ông ta dứt lời, Diệp Thiên đã lên tiếng: “La Minh Chủ, chi bằng ông làm Các Chủ Bắc Thiên Các đi”.đừng quái lại với tap
“Hả?”, La Hằng nghe vậy thì suý chút nữa còn tưởng tai mình có vấn đề.đừng quái lại với tap
Xung quanh vô cùng yên tĩnh, sau đó mọi người đổ dồn ánh mắt lần lượt nhìn Diệp Thiên với vẻ ngỡ ngàng.đừng quái lđừng quái lại với tapại với tap
Chỉ thấy Diệp Thiên nói tiếp: “Bắc Dương trong những phút cuối cùng của cuộc đời đều dốc toàn lực, được ăn cả ngã về không, phần lớn các Trưởng Lão đều bị ông ta lừa tới Đỉnh Thuỷ Tổ và trở thành dưỡng liệu”.thật xấu hổ với mình
“Hiện giờ Bắc Thiên Các như rắn mất đầu, người thực lực cao cũng không còn. Cả một sự tồn tại như vậy mà sụp đổ thì quả thực cũng thật đáng tiếc”.thật xấu hổ với mìnhthật xấu hổ với mình
“Vả lại các thế lực bên ngoài Bắc Cương vẫn luôn chằm chằm như hổ đói. Nếu không có thế lực như Bắc Thiên Các trấn giữ để uy hiếp thì e rằng các thế lực bên ngoài đã xông vào Bắc Cương rồi. Tới lúc đó ông có mở võ quán cũng không thể ung dung tự tại được”.
Diệp Thiên nói từng câu rõ ràng, không ít người tỏ vẻ đồng tình. Sau đó người nào người nấy đều ngỡ ngàng.
Trong trận so tài lần này ở Bắc Thiên Các, những người phải bỏ mạng phần lớn đều là võ sĩ bản địa, thậm chí đến Bắc Thiên Các cũng đã giảm đi một nửa số lượng người.thật xấu hổ với mìnhthật xấu hổ với mình
Nếu các thế lực bên ngoài tấn công vào thì kết quả không cần nghĩ cũng biết. Chắc chắn không thể nào chống lại nổi.
“Tôi đồng ý để Minh Chủ La Hằng chèo chống Bắc Thiên Các”, ông cố Chu lên tiếng đầu tiên.thật xấu hổ với mình
La Hằng vội đáp: “Tôi đã tàn tật, sao có thể đảm đương được?”thật xấu hổ với mình
“Vả lại tôi biết cậu Diệp ý chí hướng lớn, chắc chắn không thể nhằm vào vị trí Các Chủ Bắc Thiên Các được. Nhưng dù là vậy thì cũng không phải là tôi. Còn ông cố Chu, với thực lực cao cường và tầm nhìn xa của ông, sẽ có nhiều người ủng hộ đấy”, La Hằng tỏ vẻ kinh ngạc, sau đó thì vội từ chối.thật xấu hổ với mình
Ông ta tự biết mình hiện giờ thế nào.thật xấu hổ với mình
Mặc dù thực lực của ông ta là tầng thứ mười nhưng hiện giờ ông ta đã tàn tật, cho dù thực lực còn đó nhưng vĩnh viễn chỉ có thể là võ sĩ tầng thứ mười, còn hiện giờ ở đây cũng đã có vài võ sĩ tầng thứ mười rồi.
Mỗi người đều mạnh hơn ông ta cho nên ông ta từ chối không phải không muốn làm Các Chủ. Ông ta muốn làm nhưng biết mình đang ở đâu. Cho dù ông ta có làm Các Chủ thì những người ở dưới không phục, như vậy cũng chẳng có tác dụng gì.anh đang làm gì thế
Ông cố Chu lắc đầu: “Tôi là người của nhà họ Chu. Nếu gia nhập vào Bắc Thiên Các, thậm chí làm Các Chủ thì bên ngoài sẽ nhìn nhà họ Chu của tôi thế nào chứ?”anh đang làm gì thế
“Tới lúc đó e rằng tất cả đệ tử của Bắc Thiên Các đều sẽ cho rằng Bắc Thiên Các thực ra đã mang họ Chu, chỉ bồi dưỡng cho người nhà họ Chu thôi”.anh đang làm gì thế
“Tới lúc đó, Bắc Thiên Các tồn tại cũng chỉ là hữu danh vô thực”, ông cố Chu phản bác lại rất rõ ràng.anh đanh đang làm gì thếang làm gì thế
“Đây…”, La Hằng bất giác không biết phải trả lời lại làm sao nên lập tức di chuyển ánh mắt nhìn Chu Hoàng và Bạch Tử U, nói: “Hai vị cô nương thực lực hùng mạnh, chắc chắn có khả năng đảm đương vị trí Các Chủ Bắc Thiên Các”.anh đaanh đang làm gì thếng làm gì thế
Bạch Tử U và Chu Hoàng đương nhiên lắc đầu, nói: “Chúng tôi chỉ làm việc cho anh Diệp, sẽ không làm Các Chủ gì đâu, vả lại chúng tôi cũng không làm nổi, không có kinh nghiệm”.
Bọn họ đương nhiên không thể tách rời Diệp Thiên được.
Nếu như Diệp Thiên làm Các Chủ Bắc Thiên Các thì bọn họ cũng sẽ đi theo. Nếu Diệp Thiên không làm thì bọn họ tuyệt đối không thể lưu lại đây.
“Nhưng cơ thể này của tôi…”, La Hằng cười khổ nhìn thân thể tàn tật của mình mà sầu lòng.Đứa nào đang đọc truyện trên web khác làm chó làm chó nhé
Thế nhưng ngay sau đó, Diệp Thiên lên tiếng: “Cái này không thành vấn đề”.Đứa nào đang đọc truyện trên web khác làm chó làm chó nhé
“Hả?”, mọi người đều nhìn Diệp Thiên tỏ vẻ tò mò, không hiểu anh có ý gì.Đứa nào đang đọc truyện trên web khác làm chó làm chó nhé
Cơ thể tàn tật cho dù đối với người thường hay với võ sĩ mà nói đều là việc vô cùng nghiêm trọng, sao có thể không thành vấn đề chứ.
La Hằng định nói gì đó thì cảnh tiếp theo khiến ông ta phải á khẩu. Ông ta mở to mắt nhìn từng hành động của Diệp Thiên.Đứa nào copy truyện là chó đẻ
Chỉ thấy Diệp Thiên giơ thanh Thuỷ Tổ Kiếm lên, một luồng sáng loé lên trên thanh kiếm.Đứa nào copy truyện là chó đẻ
“Thuỷ Tổ Kiếm khôi phục lại một chút thần tính”.Đứa nào copy truyện là chó đẻ
Diệp Thiên chậm rãi nói: “Thần tính này đại diện cho sự sinh sôi vô hạn, cho dù chỉ là một chút thì cũng có thể đổi lấy sự sinh sôi cho vạn vật”.Đứa nào copy truyện là chó đẻ
“Khi Thuỷ Tổ Kiếm mất đi thần tính, người dùng bên trong mê cung muốn phát huy tác dụng của nó cũng phải hao tổn tuổi thọ, thể lực, thậm chí là tinh thần và khí huyết”.
“Nhưng nếu như khôi phục lại thần tính thì sẽ không hao tổn những thứ này nữa”.
“Cho nên sự tồn tại của thần tính giống như tuổi thọ, thể lực, tinh thần và khí huyết của con người vậy”.
“Do vậy mà nó cũng hoàn toàn có khả năng làm con người ta sống chết, tạo ra xương cốt, da ”, Diệp Thiên nói từng câu một.
Những người xung quanh không hiểu về thần tính bằng anh. Tác dụng của thần tính lớn, thậm chí có thể coi là khủng khiếp.
Thế nhưng còn có một điểm mà Diệp Thiên chưa nói ra. Đó chính là dù thần tính có lớn mạnh, tác dụng có khủng khiếp thì cũng phải tương xứng với thực lực của anh thì mới có thể đạt được hiệu quả nhất định”.
“Không, không thể”, La Hằng kinh ngạc, không dám tin những gì Diệp Thiên nói.
Thực ra không chỉ ông ta mà những người khác cũng ngỡ ngàng. Đây là lần đầu tiên bọn họ nghe nói về thần tính.
“Cậu Diệp, tôi vẽ xong đường tới Đông Đảo rồi”, lúc này ở phía cách đó không xa có giọng nói vang lên, ngay sau đó Long tiền bối xuất hiện và đi về phía này.
Last edited: