Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 809-811
Chương 809: Ông còn chưa chết?
Mấy người phía Bạch Tử U ra ngoài. Bọn họ đứng trên nóc của mê cung, phóng tầm mắt nhìn xung quanh và có thể nhìn ra rõ ràng mê cung đang sụp đổ dần dần.
Đồng thời, bọn họ cũng cảm nhận được mê cung này rộng lớn thế nào. Lúc này phần đầu ra còn cách bọn họ lên tới hàng trăm mét.
Nếu như bình thường thì mười ngày hay nửa tháng cũng không thể ra khỏi đây. Đây chính là điểm đặc biệt của nơi này.
“Ấy, sao chẳng có lấy một ai?”, Du Thanh và Du Yên sáng mắt lên, bọn họ nhìn về phía xa. Ngọn núi thứ ba to lớn vô cùng. Ngoài mấy người bọn họ ra thì không thấy thêm ai khác, bao gồm cả Triệu Sóc đã ra ngoài từ trước đó.
Theo lý mà nói thì sau khi Triệu Sóc sống sót ra ngoài nhất định sẽ nói với Các Chủ Bắc Dương về tình hình bên trong, sau đó đổ oan mưu hại và dẫn người tới bịt lỗ hổng mới phải.
Đợi khi bọn họ ra thì hoặc là phải chết, hoặc là bị bắt sống. Không có lý gì mà chẳng có lấy một ai thế này.
“Tôi biết rồi”, Bạch Tử U lên tiếng. Lúc này về cơ bản cô đã hồi phục lại.
“Mọi người có nhớ trước đó anh Diệp nói với Triệu Sóc gì không?”
Ai nấy đều ngỡ ngàng gật đầu. Bọn họ nhớ rất rõ.
Bạch Tử U nói tiếp: “Anh Diệp nói Triệu Sóc và Trương Linh Phóng chẳng qua chỉ là quân cờ của Bắc Thiên Các, kết cục của hai người bọn họ cũng đã được định sẵn là phải chết rồi”.
“Nếu như mọi thứ đều được sắp xếp ổn thoả thì bọn họ đương nhiên biết về tình hình của Thuỷ Tổ Kiếm”.
“Giống như chúng ta, nếu không phải có anh Diệp cứu giúp thì có thể sống sao? E rằng không ai có thể ngờ nổi sẽ có người ngăn được Thuỷ Tổ Kiếm lại cho nên trong mắt Bắc Thiên Các, chúng ta về cơ bản đã chết, tuyệt đối không thể nào sống sót”.
“Cũng chính vì vậy nên kẻ là quân cờ trong việc này chỉ có thể bị trừ khử ngay lập tức vì chỉ có người chết mới mang theo mọi bí mật mà đi”.
Mọi người nghe Bạch Tử U nói xong thì kinh ngạc. Nếu như vậy thì có thể giải thích vì sao khi bọn họ ra lại không ai ngăn cản, cũng không ai bịt lỗi hổng này. Vì người người của Bắc Thiên Các đều cho rằng bọn họ đã chết.
“Vậy… bây giờ bọn họ đâu cả rồi?”, La Hằng nghi hoặc. Cho dù cho rằng bọn họ đã chết thì cũng không đến mức rời đi cả chứ?
Lần này Chu Hoàng lên tiếng: “Sự việc đã tới nước này thì cũng dễ lý giải”.
“Bắc Thiên Các vừa muốn hợp tác với các thế lực khác, vừa muốn tự mình bố trí cục diện, đặc biệt là cục diện của mê cung này, chắc chắn do một mình Bắc Thiên Các làm”.
“Nhưng bọn họ muốn đảm bảo không ai nghi ngờ, không muốn ảnh hưởng tới việc hợp tác nên chỉ có thể nhanh chóng tiến hành bố trí cục diện về sau, cho nên nếu tôi đoán không nhầm thì cục diện cuối cùng chính là ở đỉnh chính”.
Mọi người đưa mắt nhìn nhau và tỏ ra kinh ngạc. Đặc biệt là La Hằng, ông ta cảm thấy có một cơn gió lạnh thổi tới và cảm thấy như bọn họ chính là mớ kiến con trong cơn gió lạnh đó mà thôi.
Nhưng đột nhiên, có một ngày đàn kiến đi tới chỗ xuất phát của cơn gió và phát hiện ra nguồn cơn là do con người thổi.
Sinh tử hoàn toàn đã bị đối phương nắm trong lòng bàn tay và bọn họ chẳng qua chỉ là lũ kiến bị chơi đùa, bất cứ lúc nào cũng có thể bị giết.
La Hằng cảm thấy hối hận vô cùng. Nếu không phải gặp được mấy người phía Diệp Thiên, hoặc có thể nói nếu không phải gặp được Diệp Thiên thì lần này ông ta chắc chắn đã bỏ mạng tại Bắc Thiên Các rồi.
Thực sự quá đáng sợ!
“Chúng ta tới đỉnh chính thôi”, Chu Hoàng nhắc nhở.
Bạch Tử U gật đầu.
“Không đợi anh Diệp sao?”, La Hằng định thần trở lại và lên tiếng hỏi.
Ông ta phát hiện ra đi cùng Diệp Thiên sẽ an toàn hơn, còn nếu đi tách Diệp Thiên thì ông ta chỉ thấy lạnh toát người, mồ hôi đầm đìa.
Bạch Tử U và Chu Hoàng gần như lắc đầu cùng lúc, nói: “Không cần, chúng ta đi trước”.
Hai người bọn họ theo Diệp Thiên đã lâu nên hiểu Diệp Thiên nhất. Bọn họ biết lúc nào nên làm gì.
Ông cố Chu cũng có đôi phần hiểu Diệp Thiên nên khi thấy La Hằng do dự thì cười, an ủi: “La Hằng, cậu yên tâm, trước đó ở mê cung bị Thuỷ Tổ Kiếm uy hiếp nhưng giờ ra ngoài đã không còn Thuỷ Tổ Kiếm uy hiếp nữa. Mấy võ sĩ tầng thứ mười chúng ta chỉ cần liên kết lại thì việc ra, vào Bắc Thiên Các là do chúng ta quyết định”.
La Hằng định thần trở lại, cười khổ.
Vừa rồi ông ta quá hoang mang. Sau khi bị Thuỷ Tổ Kiếm uy hiếp, lại thêm bản thân bị tàn tật nên nhất thời khiến ông ta hoài nghi thực lực của bản thân.
Hiện giờ nghe ông cố Chu nói vậy, ông ta mới nhớ ra mình là võ sĩ tầng thứ mười. Không chỉ ông ta mà ông cố Chu, Bạch Tử U và Chu Hoàng đều là võ sĩ tầng thứ mười.
Đông Phương Tĩnh là võ sĩ tầng thứ tám. Du Thanh và Du Yên yếu hơn một chút nhưng cũng là tầng thứ bảy rồi. Bọn họ liên kết lại thì thực lực cũng không hề kém cạnh so với võ sĩ tầng thứ tám.
“Vậy tới đỉnh chính”, La Hằng nén thở. Ông ta muốn tận tay giết chết Bắc Dương.
Mấy người đi trước, còn Diệp Thiên đã quay lại bên trong mê cung tìm Trương Linh Phóng.
Sau khi trở thành kẻ tàn phế, Trương Linh Phóng chỉ là một người bình thường, lại thêm trước đó vung kiếm liên tục nên ông ta đã gần như bị liệt, chân tay không sao cử động nổi, khí huyết bên trong cơ thể cạn kiệt.
“Cuối cùng phải chết sao…”, Trương Linh Phóng dựa vào tường, cố gắng ngẩng đầu nhìn về phía xa, nơi những viên đá đang rơi như mưa kia chẳng mấy chốc sẽ lan tới chỗ ông ta.
Thực ra bây giờ ông ta đã biết rằng mình không chỉ là một quân cờ trong tay Bắc Thiên Các mà Thuỷ Tổ Kiếm cũng là Bắc Thiên Các cố ý để ông ta lấy đi.
Mục đích chính là giết chết những người trong này.
Làm được chưa? Làm được rồi!
Trương Linh Phóng thấy uy lực của Thuỷ Tổ Kiếm, lại tận tay dùng nó nên ông ta biết rằng Triệu Sóc với thực lực mạnh hơn ông ta mà dùng Thuỷ Tổ Kiếm thì uy lực có thể phát huy khủng khiếp cỡ nào.
Không một ai có thể ngăn lại. Kể cả là Diệp Thiên cũng không thể!
Trong mắt ông ta, Diệp Thiên đến một nhát kiếm cũng không ngăn lại được và đã bị giết.
Vui vẻ không?
Trương Linh Phóng lại không thấy vui vẻ mà thấy hối hận.
Nếu như ngay từ đầu ông ta không tham dự bữa tiệc mừng thọ của ông cố Chu, không đi đoạt cái gọi là Sơn Hà Lệnh, không xảy ra mâu thuẫn với Diệp Thiên thì có lẽ giờ này ông ta còn có thể là Trưởng Lão có tương lai nhất của Bắc Thiên Các vì dù sao ông ta cũng là kiếm tu.
Nếu đạt tới tầng thứ mười, dựa vào sự tu luyện của ông ta thì nói không chừng thực lực có thể đấu lại với Bắc Dương.
Các Chủ tương lai của Bắc Thiên Các thậm chí có khả năng là ông ta. Thế nhưng mọi thứ đã bị ông ta huỷ hoại, giống như một giấc mông tan, vĩnh viễn không bao giờ trở thành sự thực.
“Còn chưa chết?”, đương lúc Trương Linh Phóng thở dài chuẩn bị nhắm mắt thì một giọng nói quen thuộc vang lên.
Ông ta định nhắm mắt thì lại chợt mở tròn mắt ra nhìn với vẻ kinh ngạc.
Trước mắt ông ta có một người đang đứng đó.
Chương 810: Sao mày có thể làm được?
“Mày, mày còn chưa chết?”, Trương Linh Phóng trợn to mắt nhìn chằm chằm vào bóng người trước mặt.
Người đó không phải ai khác mà chính là Diệp Thiên.
Từ sau khi ông ta bị Diệp Thiên huỷ đi tu vi, kể cả ông ta ăn hay ngủ, trong đầu cũng chỉ toàn hình ảnh của Diệp Thiên. Ông ta ôm nỗi hận thấu xương tuỷ.
Mỗi ngày, mỗi giờ, mỗi khắc ông ta chỉ muốn giết chết kẻ thù của mình. Nếu không phải Diệp Thiên huỷ đi tu vi của ông ta thì bây giờ ông ta cũng sẽ không nhếch nhác như vậy, thậm chí không biết bao giờ sẽ chết.
Tất cả, tất cả mọi thứ đều là do Diệp Thiên gây ra cho nên lúc này khi thấy Diệp Thiên còn sống, Trương Linh Phóng suýt chút nữa thì phun ra cả máu.
“Ông mong tôi chết lắm à?”
Diệp Thiên bật cười đi tới trước mặt Trương Linh Phóng. Anh cúi đầu nhìn đối phương, nói: “Ông chưa bao giờ từng nghĩ tới tại sao mình lại biến thành bộ dạng như ngày hôm nay sao?”
“Tao nói cho mày biết, tao đã hận mày tới tận xương tuỷ, chỉ hận không thể ăn thịt mày, uống máu mày. Bây giờ cho dù mày có nói gì thì tao cũng không nghe đâu”.
Nói xong, ông ta dứt khoát nhắm mắt lại, bày ra bộ dạng muốn chết.
Mặc dù trong lòng ông ta không mong muốn như vậy nhưng khi thấy kẻ thù còn sống, thậm chí lại không hề thương tổn gì mà đứng trước mặt ông ta sừng sững như thế, ông tha thật sự rơi vào tuyệt vọng.
Lúc này một bên thực lực dồi dào, một bên thì như ngọn đèn hắt hiu trước gió, về cơ bản có thể tuyên bố báo thù trong vô vọng cho nên lúc này trong lòng Trương Linh Phóng chỉ muốn chết đi cho rồi.
Chết sớm thì đầu thai sớm.
Nếu kiếp sau còn cơ hội, ông ta nhất định sẽ báo thù rửa hận.
“Tôi có thể khiến ông khôi phục lại tu vi”, đột nhiên Diệp Thiên lên tiếng.
Vốn dĩ Trương Linh Phóng đã dứt khoát coi những lời Diệp Thiên là mây bay gió thoảng nhưng khi nghe vậy, ông ta lập tức ngây người.
Ông ta mở to mắt, nhưng ngay sau đó lại lẩm bẩm: “Từ cổ tới kim, chỉ cần là võ sĩ bị huỷ đi tu vi thì không một ai có thể khôi phục lại. Bây giờ mày lại bảo với tao mày có thể khôi phục tu vi cho tao sao? Đúng là nực cười”.
Diệp Thiên không nói nhiều. Anh giơ tay ra, sau đó dưới con mắt chất đầy thù hận của Trương Linh Phóng, anh chậm rãi điểm vào phần trán của đối phương chỉ bằng một ngón tay.
Trương Linh Phóng còn tưởng rằng Diệp Thiên muốn giết mình nên ông ta thở phào nhẹ nhõm. Ông ta không có dũng khí tự sát, lại trở thành bộ dạng sống dở chết dở thế này, bị Diệp Thiên giết chết nói không chừng sẽ không cảm thấy đau đớn nhiều.
Chỉ là trong lòng ông ta vẫn còn muốn sống, vẫn còn thương yêu cuộc đời này, thế nhưng mọi thứ bây giờ đã xa rồi.
Diệp Thiên chỉ điểm vào giữa hai đầu lông mày của Trương Linh Phóng nhưng không khiến ông ta cảm thấy đau đớn mà ngược lại, một luồng khí tức ấm nồng toát ra, cứ thế thâm nhập vào cơ thể Trương Linh Phóng.
“Không hổ là người có thể sống sót dưới Thuỷ Tổ Kiếm, thực lực quả nhiên mạnh kinh người. Đến việc giết người cũng không khiến người ta cảm thấy đau đớn”.
“Luồng khí ấm nóng đó có lẽ chính là máu của mình?”, Trương Linh Phóng tự nhủ.
Chỉ trong một giây, hai giây…
Thời gian chầm chậm trôi đi, Trương Linh Phóng vẫn tỉnh táo, thậm chí càng lúc càng tỉnh hơn.
Đến cơ thể yếu ớt, bất cứ lúc nào cũng có thể đổ vật thì lại dần dần dồi dào sức lực, còn phần kinh mạch bị phế bỏ không thể dùng đến thì lúc này lại như cây cối sau cơn mưa xuân căng tràn sức sống.
“Ừm?”, Trương Linh Phóng đột nhiên mở to mắt, mặt ông ta kinh ngạc thấy rõ và không sao tin nổi.
“Không, không thể nào”.
Ông ta ngỡ ngàng, giọng nói tỏ vẻ khó tin: “Thực lực của mình… đang khôi phục!”
Võ sĩ tầng thứ nhất, tầng thứ hai, tầng thứ ba…
Cho tới khi thực lực khôi phục về tầng thứ sáu thì mới dừng lại và lúc này Diệp Thiên mới thu tay về.
Sau đó, trước sự hoang mang và ngỡ ngàng của Trương Linh Phóng, Diệp Thiên mới chậm rãi lên tiếng: “Giờ ông tin tôi có thể khôi phục lại vu vi cho ông chưa?”
Trương Linh Phóng định thần trở lại, lắp bắp nói: “Mày, sao mày có thể làm được?”
Diệp Thiên khoát tay: “Cái này thì ông không cần phải biết. Bây giờ việc ông cần làm là tôi hỏi gì ông đều phải trả lời. Nếu như ông trả lời khiến tôi hài lòng thì tôi tiếp tục khôi phục tu vi cho ông, cho tới khi tu vi của ông hoàn toàn được khôi phục”.
“Có thể khôi phục hoàn toàn không?”, Trương Linh Phóng lại một lần nữa kinh ngạc. Ông ta có cảm giác tê tê toàn thân.
Vừa rồi khi Diệp Thiên thu tay về, ông ta đã khôi phục lên tới tầng thứ sáu cho nên ông ta còn cho rằng Diệp Thiên chỉ có thể làm tới mức này.
Nhưng kể cả là khôi phục thực lực tới tầng thứ sáu thì cũng đã đủ khiến Trương Linh Phóng vui mừng khôn tả rồi.
Thực lực bị huỷ, tu vi bị huỷ có thể được khôi phục sao? Đây chính là điều mà từ trước đến nay Trương Linh Phóng chưa từng nghĩ tới, cũng không dám nghĩ tới vì trong tất cả ghi chép liên quan về võ sĩ, thậm chí là trong truyền tuyết thì võ sĩ bị tàn phế chưa bao giờ có ai có thể khôi phục lại tu vi cả.
Nếu không phải lúc này chính bản thân ông ta được trải nghiệm thì ông ta tuyệt đối không bao giờ tin. Đây rõ ràng là vô lý nhưng hiện giờ nó lại xảy ra rất chân thực.
Trương Linh Phóng chỉ biết kinh ngạc. Thế nhưng ông ta cũng là người hiểu sâu rộng nên rất nhanh đã kìm nén lại mọi sự kích động của bản thân và nhìn Diệp Thiên, nói: “Mày muốn biết gì?”
Thấy Trương Linh Phóng đã bình tĩnh trở lại, Diệp Thiên mới lên tiếng: “Ngày tiệc mừng thọ ông cố Chu, Bắc Thiên Các không có thành viên cốt cán tới tham gia, tại sao lại là ông tới?”
“Còn Sơn Hà Lệnh, với thực lực của Bắc Thiên Các, sớm đã mạnh nhất Bắc Cương, tại sao lại để ông tới nhà họ Chu cướp?”, Diệp Thiên hỏi hai câu. Đây không phải là hai vấn đề quan trọng lắm nhưng Diệp Thiên lại tò mò hai chuyện này.
Cho dù trước đó hay bây giờ thì thực lực mà Bắc Thiên Các phô bày ra cũng đủ để xưng vương xưng bá ở đất Bắc Cương này.
Chỉ cần Bắc Thiên Các muốn, thậm chí có thể có vô số gia tộc và thế lực theo họ và nghe theo lời Bắc Thiên Các cho nên đột nhiên cử Trương Linh Phóng tới nhà họ Chu lại có đôi chút kỳ lạ.
Dù gì thì Sơn Hà Lệnh đối với Bắc Thiên Các mà nói là thứ có cũng được mà không có cũng chẳng sao, vả lại bọn họ chỉ cử một mình Trương Linh Phóng đi.
Mặc dù lúc đó thực lực của Trương Linh Phóng vào tầng thứ chín, còn là kiếm tu nhưng thực lực của ông ta không thể nào là người mạnh nhất được vì dù gì thì ông cố Chu cũng đạt tầng thứ mười.
Trương Linh Phóng có mạnh thế nào cũng không thể là đối thủ của ông cố Chu.
“Đây chính là nhiệm vụ đặc biệt mà Các Chủ Bắc Thiên Các giao cho tôi”.
Trương Linh Phóng nghe Diệp Thiên hỏi vậy thì lập tức trả lời: “Nhiệm vụ chính mà ông ta giao cho tôi thực ra không phải là đoạt lấy Sơn Hà Lệnh mà là kích động nhà họ Chu, kích động tất cả mọi người tham gia buổi yến tiệc mừng thọ ông cố Chu, khiến mọi người đều xảy ra mâu thuẫn”.
“Nếu có thể làm chia rẽ nhà họ Chu thì lại là một việc vô cùng tốt”.
“Chỉ là không may gặp phải…”
Nói tới cuối, ông ta nhìn Diệp Thiên. Thực ra nếu không phải là Diệp Thiên thì lúc đó nhà họ Chu chắc chắn rơi vào thế bí và cục diện cũng sẽ rất hỗn loạn, chí ít thì Thiên Khải có thể làm loạn cục diện lúc đó.
Chương 811: Lối vào
Câu hỏi mà Diệp Thiên hỏi không phải là không thể trả lời, có điều hai câu hỏi này của Diệp Thiên lại khiến Trương Linh Phóng cảm thấy kỳ lạ.
Nên biết rằng việc này chỉ có ông ta và Các Chủ Bắc Dương biết. Lúc đó ông ta nhận nhiệm vụ bí mật, người ngoài không ai hay.
Nhưng bây giờ Diệp Thiên đột ngột hỏi tới khiến ông ta không khỏi ngỡ ngàng. Ông ta đã gặp rất nhiều cao thủ, nhưng người có thể quan sát tỉ mỉ như Diệp Thiên thì không hề có lấy ai ngang bằng cả.
Diệp Thiên nghe Trương Linh Phóng trả lời xong thì gật đầu, như thể biết thêm được gì đó. Anh cười nhạt, nói: “Bắc Dương có biết tôi ở nhà họ Chu không? Có biết Thiên Khải sẽ tham gia tiệc mừng thọ ông cố Chu không?”
“Cái này….”, Trương Linh Phóng nghĩ một lát rồi đáp: “Cái này thì tôi không rõ”.
Diệp Thiên chậm rãi nó: “Xem ra trước khi diễn ra tiệc mừng thọ của ông cố Chu, Bắc Thiên Các đã bắt đầu bố trí rồi”.
“Còn được bố trí trước tiệc mừng thọ bao lâu, thì có lẽ là khi thông tin Thuỷ Tổ Kiếm được đồn ra ngoài, cũng có thể là hai năm gần đây, cũng có thể được bố trí bởi Các Chủ tiền nhiệm của Bắc Thiên Các”.
“Tới thời Bắc Dương, cuối cùng không nhẫn nhịn nổi nên mới bắt đầu thực thi kế hoạch”.
Diệp Thiên giống như đang giải thích, lại giống như tự nhủ.
Trương Linh Phóng nghe xong thì thẫn thờ, sau đó ông ta thấy Diệp Thiên tiếp tục nói: “Ông chính là quân cờ mà Bắc Dương chọn lựa từ trước”.
“Ông ta cử ông tới tham gia tiệc mừng thọ ông cố Chu mục đích không chỉ là làm loạn mối quan hệ của mọi người mà chủ yếu chính là khiến Thiên Khải và tôi đánh nhau”.
“Thế nhưng ông ta không ngờ rằng kết cục cuối cùng lại là Thiên Khải rút lui khỏi cuộc tranh đoạt. Rất rõ ràng, Thiên Khải cũng đã nhận ra đó là cái bẫy cho nên mới nhảy ra khỏi đó trước”.
“Còn ông, vẫn chỉ là quân cờ”.
“Thế nhưng khi ông sống sót trở về, tới đêm trước ngày diễn ra cuộc so tài lại một lần nữa bị Bắc Dương lợi dụng”, Diệp Thiên nói từng câu từng từ nhưng Trương Linh Phóng không nhịn nổi nữa bèn lên tiếng ngắt lời: “Mặc dù cậu đã giúp tôi khôi phục lại tu vi những cũng không được ăn nói bừa”.
“Tới bây giờ ông vẫn còn tin Bắc Dương à? Hay là ông cho rằng không phải mình bị gài bẫy làm một quân cờ?”, Diệp Thiên lắc đầu.
“Đầu tiên, Thuỷ Tổ Kiếm ông cũng đụng tới rồi nên ông biết nó có ý nghĩa và đáng quý thế nào với Bắc Thiên Các phải không?”
“Nhưng Bắc Dương lại khiến ông dễ dàng đoạt được nó, ông cho rằng là trùng hợp sao?”
“Còn nữa, hiện giờ Triệu Sóc có lẽ đã chết rồi”.
Một loạt những vấn đề và chuyện sinh tử liên quan đến Triệu Sóc đến tai Trương Linh Phóng khiến ông ta run rẩy.
“Thất Trưởng Lão chết rồi?”
Ông ta ngỡ ngàng, vô thức lên tiếng hỏi: “Không phải chứ? Một người bị huỷ đi tu vi như tôi còn có thể vung vài nhát kiếm. Một võ sĩ tầng thứ mười như ông ta không thể chết như vậy chứ?”
Trương Linh Phóng còn cho rằng Triệu Sóc vì lạm dụng Thuỷ Tổ Kiếm, cạn kiệt sinh lực nên mới chết vì dù sao uy lực của Thuỷ Tổ Kiếm thế nào, ông ta cũng đã chứng kiến. Ai cầm tới nó cũng gần như là thiên hạ vô địch, không thể có kẻ nào khác có thể giết người đang cầm Thuỷ Tổ Kiếm được.
Diệp Thiên giải thích: “Thuỷ Tổ Kiếm đó chỉ có thể được dùng trong mê cung thôi”.
“Hả?”, Trương Linh Phóng trợn tròn mắt tỏ vẻ kinh ngạc. Ông ta thấy khó tin, nhưng lúc này Diệp Thiên không hề muốn lừa ông ta nên nghe vậy thì ông ta cứng đơ người.
Thuỷ Tổ Kiếm chỉ có thể dùng trong mê cung sao.
“Còn về Triệu Sóc, có lẽ đã bị Bắc Dương giết”, Diệp Thiên nói.
Mặc dù lúc đó Triệu Sóc đã ra ngoài nhưng với tính cách của Bắc Dương, ông ta tuyệt đối sẽ không cho ai làm lộ kế hoạch của mình nên đương nhiên ông ta sẽ giữ kín như bưng và xử lý những người biết, cho nên kết cục của Triệu Sóc đương nhiên không cần phải nghĩ nhiều.
“Bắc Dương giết chết Thất Trưởng Lão?”
Trương Linh Phóng nghe xong thì kinh ngạc, không thể nào tin nổi. Cho dù là Diệp Thiên nói ra thì ông ta cũng không dám tin.
Đó là Thất Trưởng Lão đấy!
Ông ta có địa vị còn cao hơn cả Trương Linh Phóng, năm xưa đến Trương Linh Phóng cũng còn có cơ hội trở thành người của Các Chủ Bắc Thiên Các thì càng không phải bàn tới một Thất Trưởng Lão đã đột phá lên tầng thứ mười.
Đường đường là võ sĩ tầng thứ mười, một người như vậy ở Bắc Cương có thể coi là kẻ mạnh đứng nhất, đứng nhì, là một sự tồn tại mà biết bao nhiêu người ngưỡng mộ, thậm chí còn một số gia tộc và thế lực bằng lòng bỏ ra tất cả để lôi kéo về.
Kể cả là thế lực vượt trội như Bắc Thiên Các thì võ sĩ đạt tầng thứ mười cũng vô cùng hiếm hoi.
Sao có thể bị giết chết như vậy được?
Đây mới là điểm mấu chốt mà ông ta nghi ngờ.
Diệp Thiên nói: “Đây cũng chính là sự nghi ngờ của tôi, cho nên tôi muốn hỏi ông, khi đoạt được Thuỷ Tổ Kiếm ông có phát hiện ra nội bộ Bắc Thiên Các có gì khác thường không?”
Vấn đề này mới là vấn đề mà Diệp Thiên muốn biết. Thực ra anh hoàn toàn có thể tự điều tra về nội bộ Bắc Thiên Các nhưng có một số việc tự mình đích thân điều tra và âm thầm nghe ngóng thì hiệu quả của việc nghe ngóng sẽ khác hơn.
Nếu anh đích thân nhúng tay điều tra, có lẽ sẽ huỷ luôn kế hoạch của Bắc Dương, nhưng kế hoạch bị huỷ thì có nghĩa nó không còn tồn tại nữa, cũng chẳng thu được gì.
Diệp Thiên muốn biết trước kế hoạch cuối cùng của Bắc Dương, cái bẫy cuối cùng rốt cục là gì?
Có cần anh ra tay trước hay không?
Hay là đợi tới khi Bắc Dương triển khai kế hoạch cuối cùng thì mới ra tay?
Trương Linh Phóng cũng không dám phản bác lại những gì mà Diệp Thiên vừa nói, lúc này ông ta lập tức nhớ lại tình hình khi đoạt Thuỷ Tổ Kiếm.
Một lát sau, ông ta mới lên tiếng: “Trưởng Lão trông coi kiếm không có ở đó, tôi có thể đoạt được kiếm dễ dàng, sau đó thì ra vào thoải mái không ai ngăn cản”.
Thực ra câu này của ông ta cũng chính là sự thừa nhận những phỏng đoán của Diệp Thiên.
Thuỷ Tổ Kiếm căn bản là cái bẫy mà Bắc Dương gài Trương Linh Phóng để ông ta lấy nó đi.
“Đúng rồi”, Trương Linh Phóng đột nhiên nhớ ra gì đó, lập tức lên tiếng: “Cánh cửa ở địa đạo bên dưới đỉnh chính mở rồi”.
“Cánh cửa ở địa đạo?”, đây là lần đầu tiên Diệp Thiên nghe thấy từ này.
Trương Linh Phóng giải thích: “Cánh cửa ở địa đạo đó thực chất mới chính là lối vào của Ngũ Phong Sơn”.
“Nghe nói nếu đi vào từ cánh cửa ở địa đạo thì có thể tới khu vực trung tâm của Ngũ Phong Sơn, ở đó có rất nhiều chân truyền. Nếu vận may tốt có thể cảm ngộ được gì đó và đoạt được chân truyền, trở thành võ sĩ tầng thứ mười nhanh chóng”.
Khi nói những lời này, ông ta mang vẻ mặt đầy hy vọng, nhưng cuối cùng ông ta lại thở dài: “Cánh cửa ở địa đạo của Ngũ Phong Sơn một năm chỉ mở một lần, mở sau khi đại hội của Bắc Thiên Các kết thúc, đó là sự động viên khích lệ đối với những võ sĩ chiến thắng, đương nhiên điều kiện tiên quyết chính là người thắng cuộc phải tham gia vào Bắc Thiên Các”.
“Ban đầu Bắc Dương cảm ngộ được một vật gì đó ở địa đạo nên cuối cùng mới có thể dễ dàng trở thành võ sĩ tầng thứ mười, thậm chí cuối cùng ngồi vững vào vị trí Các Chủ Bắc Thiên Các”.
“Mà nơi đó chỉ có thể có duy nhất một người vào sau khi kết thúc cuộc so tài. Những người khác không có cơ hội này, bao gồm cả thành viên của Bắc Thiên Các”, Trương Linh Phóng giải thích.
Mấy người phía Bạch Tử U ra ngoài. Bọn họ đứng trên nóc của mê cung, phóng tầm mắt nhìn xung quanh và có thể nhìn ra rõ ràng mê cung đang sụp đổ dần dần.
Đồng thời, bọn họ cũng cảm nhận được mê cung này rộng lớn thế nào. Lúc này phần đầu ra còn cách bọn họ lên tới hàng trăm mét.
Nếu như bình thường thì mười ngày hay nửa tháng cũng không thể ra khỏi đây. Đây chính là điểm đặc biệt của nơi này.
“Ấy, sao chẳng có lấy một ai?”, Du Thanh và Du Yên sáng mắt lên, bọn họ nhìn về phía xa. Ngọn núi thứ ba to lớn vô cùng. Ngoài mấy người bọn họ ra thì không thấy thêm ai khác, bao gồm cả Triệu Sóc đã ra ngoài từ trước đó.
Theo lý mà nói thì sau khi Triệu Sóc sống sót ra ngoài nhất định sẽ nói với Các Chủ Bắc Dương về tình hình bên trong, sau đó đổ oan mưu hại và dẫn người tới bịt lỗ hổng mới phải.
Đợi khi bọn họ ra thì hoặc là phải chết, hoặc là bị bắt sống. Không có lý gì mà chẳng có lấy một ai thế này.
“Tôi biết rồi”, Bạch Tử U lên tiếng. Lúc này về cơ bản cô đã hồi phục lại.
“Mọi người có nhớ trước đó anh Diệp nói với Triệu Sóc gì không?”
Ai nấy đều ngỡ ngàng gật đầu. Bọn họ nhớ rất rõ.
Bạch Tử U nói tiếp: “Anh Diệp nói Triệu Sóc và Trương Linh Phóng chẳng qua chỉ là quân cờ của Bắc Thiên Các, kết cục của hai người bọn họ cũng đã được định sẵn là phải chết rồi”.
“Nếu như mọi thứ đều được sắp xếp ổn thoả thì bọn họ đương nhiên biết về tình hình của Thuỷ Tổ Kiếm”.
“Giống như chúng ta, nếu không phải có anh Diệp cứu giúp thì có thể sống sao? E rằng không ai có thể ngờ nổi sẽ có người ngăn được Thuỷ Tổ Kiếm lại cho nên trong mắt Bắc Thiên Các, chúng ta về cơ bản đã chết, tuyệt đối không thể nào sống sót”.
“Cũng chính vì vậy nên kẻ là quân cờ trong việc này chỉ có thể bị trừ khử ngay lập tức vì chỉ có người chết mới mang theo mọi bí mật mà đi”.
Mọi người nghe Bạch Tử U nói xong thì kinh ngạc. Nếu như vậy thì có thể giải thích vì sao khi bọn họ ra lại không ai ngăn cản, cũng không ai bịt lỗi hổng này. Vì người người của Bắc Thiên Các đều cho rằng bọn họ đã chết.
“Vậy… bây giờ bọn họ đâu cả rồi?”, La Hằng nghi hoặc. Cho dù cho rằng bọn họ đã chết thì cũng không đến mức rời đi cả chứ?
Lần này Chu Hoàng lên tiếng: “Sự việc đã tới nước này thì cũng dễ lý giải”.
“Bắc Thiên Các vừa muốn hợp tác với các thế lực khác, vừa muốn tự mình bố trí cục diện, đặc biệt là cục diện của mê cung này, chắc chắn do một mình Bắc Thiên Các làm”.
“Nhưng bọn họ muốn đảm bảo không ai nghi ngờ, không muốn ảnh hưởng tới việc hợp tác nên chỉ có thể nhanh chóng tiến hành bố trí cục diện về sau, cho nên nếu tôi đoán không nhầm thì cục diện cuối cùng chính là ở đỉnh chính”.
Mọi người đưa mắt nhìn nhau và tỏ ra kinh ngạc. Đặc biệt là La Hằng, ông ta cảm thấy có một cơn gió lạnh thổi tới và cảm thấy như bọn họ chính là mớ kiến con trong cơn gió lạnh đó mà thôi.
Nhưng đột nhiên, có một ngày đàn kiến đi tới chỗ xuất phát của cơn gió và phát hiện ra nguồn cơn là do con người thổi.
Sinh tử hoàn toàn đã bị đối phương nắm trong lòng bàn tay và bọn họ chẳng qua chỉ là lũ kiến bị chơi đùa, bất cứ lúc nào cũng có thể bị giết.
La Hằng cảm thấy hối hận vô cùng. Nếu không phải gặp được mấy người phía Diệp Thiên, hoặc có thể nói nếu không phải gặp được Diệp Thiên thì lần này ông ta chắc chắn đã bỏ mạng tại Bắc Thiên Các rồi.
Thực sự quá đáng sợ!
“Chúng ta tới đỉnh chính thôi”, Chu Hoàng nhắc nhở.
Bạch Tử U gật đầu.
“Không đợi anh Diệp sao?”, La Hằng định thần trở lại và lên tiếng hỏi.
Ông ta phát hiện ra đi cùng Diệp Thiên sẽ an toàn hơn, còn nếu đi tách Diệp Thiên thì ông ta chỉ thấy lạnh toát người, mồ hôi đầm đìa.
Bạch Tử U và Chu Hoàng gần như lắc đầu cùng lúc, nói: “Không cần, chúng ta đi trước”.
Hai người bọn họ theo Diệp Thiên đã lâu nên hiểu Diệp Thiên nhất. Bọn họ biết lúc nào nên làm gì.
Ông cố Chu cũng có đôi phần hiểu Diệp Thiên nên khi thấy La Hằng do dự thì cười, an ủi: “La Hằng, cậu yên tâm, trước đó ở mê cung bị Thuỷ Tổ Kiếm uy hiếp nhưng giờ ra ngoài đã không còn Thuỷ Tổ Kiếm uy hiếp nữa. Mấy võ sĩ tầng thứ mười chúng ta chỉ cần liên kết lại thì việc ra, vào Bắc Thiên Các là do chúng ta quyết định”.
La Hằng định thần trở lại, cười khổ.
Vừa rồi ông ta quá hoang mang. Sau khi bị Thuỷ Tổ Kiếm uy hiếp, lại thêm bản thân bị tàn tật nên nhất thời khiến ông ta hoài nghi thực lực của bản thân.
Hiện giờ nghe ông cố Chu nói vậy, ông ta mới nhớ ra mình là võ sĩ tầng thứ mười. Không chỉ ông ta mà ông cố Chu, Bạch Tử U và Chu Hoàng đều là võ sĩ tầng thứ mười.
Đông Phương Tĩnh là võ sĩ tầng thứ tám. Du Thanh và Du Yên yếu hơn một chút nhưng cũng là tầng thứ bảy rồi. Bọn họ liên kết lại thì thực lực cũng không hề kém cạnh so với võ sĩ tầng thứ tám.
“Vậy tới đỉnh chính”, La Hằng nén thở. Ông ta muốn tận tay giết chết Bắc Dương.
Mấy người đi trước, còn Diệp Thiên đã quay lại bên trong mê cung tìm Trương Linh Phóng.
Sau khi trở thành kẻ tàn phế, Trương Linh Phóng chỉ là một người bình thường, lại thêm trước đó vung kiếm liên tục nên ông ta đã gần như bị liệt, chân tay không sao cử động nổi, khí huyết bên trong cơ thể cạn kiệt.
“Cuối cùng phải chết sao…”, Trương Linh Phóng dựa vào tường, cố gắng ngẩng đầu nhìn về phía xa, nơi những viên đá đang rơi như mưa kia chẳng mấy chốc sẽ lan tới chỗ ông ta.
Thực ra bây giờ ông ta đã biết rằng mình không chỉ là một quân cờ trong tay Bắc Thiên Các mà Thuỷ Tổ Kiếm cũng là Bắc Thiên Các cố ý để ông ta lấy đi.
Mục đích chính là giết chết những người trong này.
Làm được chưa? Làm được rồi!
Trương Linh Phóng thấy uy lực của Thuỷ Tổ Kiếm, lại tận tay dùng nó nên ông ta biết rằng Triệu Sóc với thực lực mạnh hơn ông ta mà dùng Thuỷ Tổ Kiếm thì uy lực có thể phát huy khủng khiếp cỡ nào.
Không một ai có thể ngăn lại. Kể cả là Diệp Thiên cũng không thể!
Trong mắt ông ta, Diệp Thiên đến một nhát kiếm cũng không ngăn lại được và đã bị giết.
Vui vẻ không?
Trương Linh Phóng lại không thấy vui vẻ mà thấy hối hận.
Nếu như ngay từ đầu ông ta không tham dự bữa tiệc mừng thọ của ông cố Chu, không đi đoạt cái gọi là Sơn Hà Lệnh, không xảy ra mâu thuẫn với Diệp Thiên thì có lẽ giờ này ông ta còn có thể là Trưởng Lão có tương lai nhất của Bắc Thiên Các vì dù sao ông ta cũng là kiếm tu.
Nếu đạt tới tầng thứ mười, dựa vào sự tu luyện của ông ta thì nói không chừng thực lực có thể đấu lại với Bắc Dương.
Các Chủ tương lai của Bắc Thiên Các thậm chí có khả năng là ông ta. Thế nhưng mọi thứ đã bị ông ta huỷ hoại, giống như một giấc mông tan, vĩnh viễn không bao giờ trở thành sự thực.
“Còn chưa chết?”, đương lúc Trương Linh Phóng thở dài chuẩn bị nhắm mắt thì một giọng nói quen thuộc vang lên.
Ông ta định nhắm mắt thì lại chợt mở tròn mắt ra nhìn với vẻ kinh ngạc.
Trước mắt ông ta có một người đang đứng đó.
Chương 810: Sao mày có thể làm được?
“Mày, mày còn chưa chết?”, Trương Linh Phóng trợn to mắt nhìn chằm chằm vào bóng người trước mặt.
Người đó không phải ai khác mà chính là Diệp Thiên.
Từ sau khi ông ta bị Diệp Thiên huỷ đi tu vi, kể cả ông ta ăn hay ngủ, trong đầu cũng chỉ toàn hình ảnh của Diệp Thiên. Ông ta ôm nỗi hận thấu xương tuỷ.
Mỗi ngày, mỗi giờ, mỗi khắc ông ta chỉ muốn giết chết kẻ thù của mình. Nếu không phải Diệp Thiên huỷ đi tu vi của ông ta thì bây giờ ông ta cũng sẽ không nhếch nhác như vậy, thậm chí không biết bao giờ sẽ chết.
Tất cả, tất cả mọi thứ đều là do Diệp Thiên gây ra cho nên lúc này khi thấy Diệp Thiên còn sống, Trương Linh Phóng suýt chút nữa thì phun ra cả máu.
“Ông mong tôi chết lắm à?”
Diệp Thiên bật cười đi tới trước mặt Trương Linh Phóng. Anh cúi đầu nhìn đối phương, nói: “Ông chưa bao giờ từng nghĩ tới tại sao mình lại biến thành bộ dạng như ngày hôm nay sao?”
“Tao nói cho mày biết, tao đã hận mày tới tận xương tuỷ, chỉ hận không thể ăn thịt mày, uống máu mày. Bây giờ cho dù mày có nói gì thì tao cũng không nghe đâu”.
Nói xong, ông ta dứt khoát nhắm mắt lại, bày ra bộ dạng muốn chết.
Mặc dù trong lòng ông ta không mong muốn như vậy nhưng khi thấy kẻ thù còn sống, thậm chí lại không hề thương tổn gì mà đứng trước mặt ông ta sừng sững như thế, ông tha thật sự rơi vào tuyệt vọng.
Lúc này một bên thực lực dồi dào, một bên thì như ngọn đèn hắt hiu trước gió, về cơ bản có thể tuyên bố báo thù trong vô vọng cho nên lúc này trong lòng Trương Linh Phóng chỉ muốn chết đi cho rồi.
Chết sớm thì đầu thai sớm.
Nếu kiếp sau còn cơ hội, ông ta nhất định sẽ báo thù rửa hận.
“Tôi có thể khiến ông khôi phục lại tu vi”, đột nhiên Diệp Thiên lên tiếng.
Vốn dĩ Trương Linh Phóng đã dứt khoát coi những lời Diệp Thiên là mây bay gió thoảng nhưng khi nghe vậy, ông ta lập tức ngây người.
Ông ta mở to mắt, nhưng ngay sau đó lại lẩm bẩm: “Từ cổ tới kim, chỉ cần là võ sĩ bị huỷ đi tu vi thì không một ai có thể khôi phục lại. Bây giờ mày lại bảo với tao mày có thể khôi phục tu vi cho tao sao? Đúng là nực cười”.
Diệp Thiên không nói nhiều. Anh giơ tay ra, sau đó dưới con mắt chất đầy thù hận của Trương Linh Phóng, anh chậm rãi điểm vào phần trán của đối phương chỉ bằng một ngón tay.
Trương Linh Phóng còn tưởng rằng Diệp Thiên muốn giết mình nên ông ta thở phào nhẹ nhõm. Ông ta không có dũng khí tự sát, lại trở thành bộ dạng sống dở chết dở thế này, bị Diệp Thiên giết chết nói không chừng sẽ không cảm thấy đau đớn nhiều.
Chỉ là trong lòng ông ta vẫn còn muốn sống, vẫn còn thương yêu cuộc đời này, thế nhưng mọi thứ bây giờ đã xa rồi.
Diệp Thiên chỉ điểm vào giữa hai đầu lông mày của Trương Linh Phóng nhưng không khiến ông ta cảm thấy đau đớn mà ngược lại, một luồng khí tức ấm nồng toát ra, cứ thế thâm nhập vào cơ thể Trương Linh Phóng.
“Không hổ là người có thể sống sót dưới Thuỷ Tổ Kiếm, thực lực quả nhiên mạnh kinh người. Đến việc giết người cũng không khiến người ta cảm thấy đau đớn”.
“Luồng khí ấm nóng đó có lẽ chính là máu của mình?”, Trương Linh Phóng tự nhủ.
Chỉ trong một giây, hai giây…
Thời gian chầm chậm trôi đi, Trương Linh Phóng vẫn tỉnh táo, thậm chí càng lúc càng tỉnh hơn.
Đến cơ thể yếu ớt, bất cứ lúc nào cũng có thể đổ vật thì lại dần dần dồi dào sức lực, còn phần kinh mạch bị phế bỏ không thể dùng đến thì lúc này lại như cây cối sau cơn mưa xuân căng tràn sức sống.
“Ừm?”, Trương Linh Phóng đột nhiên mở to mắt, mặt ông ta kinh ngạc thấy rõ và không sao tin nổi.
“Không, không thể nào”.
Ông ta ngỡ ngàng, giọng nói tỏ vẻ khó tin: “Thực lực của mình… đang khôi phục!”
Võ sĩ tầng thứ nhất, tầng thứ hai, tầng thứ ba…
Cho tới khi thực lực khôi phục về tầng thứ sáu thì mới dừng lại và lúc này Diệp Thiên mới thu tay về.
Sau đó, trước sự hoang mang và ngỡ ngàng của Trương Linh Phóng, Diệp Thiên mới chậm rãi lên tiếng: “Giờ ông tin tôi có thể khôi phục lại vu vi cho ông chưa?”
Trương Linh Phóng định thần trở lại, lắp bắp nói: “Mày, sao mày có thể làm được?”
Diệp Thiên khoát tay: “Cái này thì ông không cần phải biết. Bây giờ việc ông cần làm là tôi hỏi gì ông đều phải trả lời. Nếu như ông trả lời khiến tôi hài lòng thì tôi tiếp tục khôi phục tu vi cho ông, cho tới khi tu vi của ông hoàn toàn được khôi phục”.
“Có thể khôi phục hoàn toàn không?”, Trương Linh Phóng lại một lần nữa kinh ngạc. Ông ta có cảm giác tê tê toàn thân.
Vừa rồi khi Diệp Thiên thu tay về, ông ta đã khôi phục lên tới tầng thứ sáu cho nên ông ta còn cho rằng Diệp Thiên chỉ có thể làm tới mức này.
Nhưng kể cả là khôi phục thực lực tới tầng thứ sáu thì cũng đã đủ khiến Trương Linh Phóng vui mừng khôn tả rồi.
Thực lực bị huỷ, tu vi bị huỷ có thể được khôi phục sao? Đây chính là điều mà từ trước đến nay Trương Linh Phóng chưa từng nghĩ tới, cũng không dám nghĩ tới vì trong tất cả ghi chép liên quan về võ sĩ, thậm chí là trong truyền tuyết thì võ sĩ bị tàn phế chưa bao giờ có ai có thể khôi phục lại tu vi cả.
Nếu không phải lúc này chính bản thân ông ta được trải nghiệm thì ông ta tuyệt đối không bao giờ tin. Đây rõ ràng là vô lý nhưng hiện giờ nó lại xảy ra rất chân thực.
Trương Linh Phóng chỉ biết kinh ngạc. Thế nhưng ông ta cũng là người hiểu sâu rộng nên rất nhanh đã kìm nén lại mọi sự kích động của bản thân và nhìn Diệp Thiên, nói: “Mày muốn biết gì?”
Thấy Trương Linh Phóng đã bình tĩnh trở lại, Diệp Thiên mới lên tiếng: “Ngày tiệc mừng thọ ông cố Chu, Bắc Thiên Các không có thành viên cốt cán tới tham gia, tại sao lại là ông tới?”
“Còn Sơn Hà Lệnh, với thực lực của Bắc Thiên Các, sớm đã mạnh nhất Bắc Cương, tại sao lại để ông tới nhà họ Chu cướp?”, Diệp Thiên hỏi hai câu. Đây không phải là hai vấn đề quan trọng lắm nhưng Diệp Thiên lại tò mò hai chuyện này.
Cho dù trước đó hay bây giờ thì thực lực mà Bắc Thiên Các phô bày ra cũng đủ để xưng vương xưng bá ở đất Bắc Cương này.
Chỉ cần Bắc Thiên Các muốn, thậm chí có thể có vô số gia tộc và thế lực theo họ và nghe theo lời Bắc Thiên Các cho nên đột nhiên cử Trương Linh Phóng tới nhà họ Chu lại có đôi chút kỳ lạ.
Dù gì thì Sơn Hà Lệnh đối với Bắc Thiên Các mà nói là thứ có cũng được mà không có cũng chẳng sao, vả lại bọn họ chỉ cử một mình Trương Linh Phóng đi.
Mặc dù lúc đó thực lực của Trương Linh Phóng vào tầng thứ chín, còn là kiếm tu nhưng thực lực của ông ta không thể nào là người mạnh nhất được vì dù gì thì ông cố Chu cũng đạt tầng thứ mười.
Trương Linh Phóng có mạnh thế nào cũng không thể là đối thủ của ông cố Chu.
“Đây chính là nhiệm vụ đặc biệt mà Các Chủ Bắc Thiên Các giao cho tôi”.
Trương Linh Phóng nghe Diệp Thiên hỏi vậy thì lập tức trả lời: “Nhiệm vụ chính mà ông ta giao cho tôi thực ra không phải là đoạt lấy Sơn Hà Lệnh mà là kích động nhà họ Chu, kích động tất cả mọi người tham gia buổi yến tiệc mừng thọ ông cố Chu, khiến mọi người đều xảy ra mâu thuẫn”.
“Nếu có thể làm chia rẽ nhà họ Chu thì lại là một việc vô cùng tốt”.
“Chỉ là không may gặp phải…”
Nói tới cuối, ông ta nhìn Diệp Thiên. Thực ra nếu không phải là Diệp Thiên thì lúc đó nhà họ Chu chắc chắn rơi vào thế bí và cục diện cũng sẽ rất hỗn loạn, chí ít thì Thiên Khải có thể làm loạn cục diện lúc đó.
Chương 811: Lối vào
Câu hỏi mà Diệp Thiên hỏi không phải là không thể trả lời, có điều hai câu hỏi này của Diệp Thiên lại khiến Trương Linh Phóng cảm thấy kỳ lạ.
Nên biết rằng việc này chỉ có ông ta và Các Chủ Bắc Dương biết. Lúc đó ông ta nhận nhiệm vụ bí mật, người ngoài không ai hay.
Nhưng bây giờ Diệp Thiên đột ngột hỏi tới khiến ông ta không khỏi ngỡ ngàng. Ông ta đã gặp rất nhiều cao thủ, nhưng người có thể quan sát tỉ mỉ như Diệp Thiên thì không hề có lấy ai ngang bằng cả.
Diệp Thiên nghe Trương Linh Phóng trả lời xong thì gật đầu, như thể biết thêm được gì đó. Anh cười nhạt, nói: “Bắc Dương có biết tôi ở nhà họ Chu không? Có biết Thiên Khải sẽ tham gia tiệc mừng thọ ông cố Chu không?”
“Cái này….”, Trương Linh Phóng nghĩ một lát rồi đáp: “Cái này thì tôi không rõ”.
Diệp Thiên chậm rãi nó: “Xem ra trước khi diễn ra tiệc mừng thọ của ông cố Chu, Bắc Thiên Các đã bắt đầu bố trí rồi”.
“Còn được bố trí trước tiệc mừng thọ bao lâu, thì có lẽ là khi thông tin Thuỷ Tổ Kiếm được đồn ra ngoài, cũng có thể là hai năm gần đây, cũng có thể được bố trí bởi Các Chủ tiền nhiệm của Bắc Thiên Các”.
“Tới thời Bắc Dương, cuối cùng không nhẫn nhịn nổi nên mới bắt đầu thực thi kế hoạch”.
Diệp Thiên giống như đang giải thích, lại giống như tự nhủ.
Trương Linh Phóng nghe xong thì thẫn thờ, sau đó ông ta thấy Diệp Thiên tiếp tục nói: “Ông chính là quân cờ mà Bắc Dương chọn lựa từ trước”.
“Ông ta cử ông tới tham gia tiệc mừng thọ ông cố Chu mục đích không chỉ là làm loạn mối quan hệ của mọi người mà chủ yếu chính là khiến Thiên Khải và tôi đánh nhau”.
“Thế nhưng ông ta không ngờ rằng kết cục cuối cùng lại là Thiên Khải rút lui khỏi cuộc tranh đoạt. Rất rõ ràng, Thiên Khải cũng đã nhận ra đó là cái bẫy cho nên mới nhảy ra khỏi đó trước”.
“Còn ông, vẫn chỉ là quân cờ”.
“Thế nhưng khi ông sống sót trở về, tới đêm trước ngày diễn ra cuộc so tài lại một lần nữa bị Bắc Dương lợi dụng”, Diệp Thiên nói từng câu từng từ nhưng Trương Linh Phóng không nhịn nổi nữa bèn lên tiếng ngắt lời: “Mặc dù cậu đã giúp tôi khôi phục lại tu vi những cũng không được ăn nói bừa”.
“Tới bây giờ ông vẫn còn tin Bắc Dương à? Hay là ông cho rằng không phải mình bị gài bẫy làm một quân cờ?”, Diệp Thiên lắc đầu.
“Đầu tiên, Thuỷ Tổ Kiếm ông cũng đụng tới rồi nên ông biết nó có ý nghĩa và đáng quý thế nào với Bắc Thiên Các phải không?”
“Nhưng Bắc Dương lại khiến ông dễ dàng đoạt được nó, ông cho rằng là trùng hợp sao?”
“Còn nữa, hiện giờ Triệu Sóc có lẽ đã chết rồi”.
Một loạt những vấn đề và chuyện sinh tử liên quan đến Triệu Sóc đến tai Trương Linh Phóng khiến ông ta run rẩy.
“Thất Trưởng Lão chết rồi?”
Ông ta ngỡ ngàng, vô thức lên tiếng hỏi: “Không phải chứ? Một người bị huỷ đi tu vi như tôi còn có thể vung vài nhát kiếm. Một võ sĩ tầng thứ mười như ông ta không thể chết như vậy chứ?”
Trương Linh Phóng còn cho rằng Triệu Sóc vì lạm dụng Thuỷ Tổ Kiếm, cạn kiệt sinh lực nên mới chết vì dù sao uy lực của Thuỷ Tổ Kiếm thế nào, ông ta cũng đã chứng kiến. Ai cầm tới nó cũng gần như là thiên hạ vô địch, không thể có kẻ nào khác có thể giết người đang cầm Thuỷ Tổ Kiếm được.
Diệp Thiên giải thích: “Thuỷ Tổ Kiếm đó chỉ có thể được dùng trong mê cung thôi”.
“Hả?”, Trương Linh Phóng trợn tròn mắt tỏ vẻ kinh ngạc. Ông ta thấy khó tin, nhưng lúc này Diệp Thiên không hề muốn lừa ông ta nên nghe vậy thì ông ta cứng đơ người.
Thuỷ Tổ Kiếm chỉ có thể dùng trong mê cung sao.
“Còn về Triệu Sóc, có lẽ đã bị Bắc Dương giết”, Diệp Thiên nói.
Mặc dù lúc đó Triệu Sóc đã ra ngoài nhưng với tính cách của Bắc Dương, ông ta tuyệt đối sẽ không cho ai làm lộ kế hoạch của mình nên đương nhiên ông ta sẽ giữ kín như bưng và xử lý những người biết, cho nên kết cục của Triệu Sóc đương nhiên không cần phải nghĩ nhiều.
“Bắc Dương giết chết Thất Trưởng Lão?”
Trương Linh Phóng nghe xong thì kinh ngạc, không thể nào tin nổi. Cho dù là Diệp Thiên nói ra thì ông ta cũng không dám tin.
Đó là Thất Trưởng Lão đấy!
Ông ta có địa vị còn cao hơn cả Trương Linh Phóng, năm xưa đến Trương Linh Phóng cũng còn có cơ hội trở thành người của Các Chủ Bắc Thiên Các thì càng không phải bàn tới một Thất Trưởng Lão đã đột phá lên tầng thứ mười.
Đường đường là võ sĩ tầng thứ mười, một người như vậy ở Bắc Cương có thể coi là kẻ mạnh đứng nhất, đứng nhì, là một sự tồn tại mà biết bao nhiêu người ngưỡng mộ, thậm chí còn một số gia tộc và thế lực bằng lòng bỏ ra tất cả để lôi kéo về.
Kể cả là thế lực vượt trội như Bắc Thiên Các thì võ sĩ đạt tầng thứ mười cũng vô cùng hiếm hoi.
Sao có thể bị giết chết như vậy được?
Đây mới là điểm mấu chốt mà ông ta nghi ngờ.
Diệp Thiên nói: “Đây cũng chính là sự nghi ngờ của tôi, cho nên tôi muốn hỏi ông, khi đoạt được Thuỷ Tổ Kiếm ông có phát hiện ra nội bộ Bắc Thiên Các có gì khác thường không?”
Vấn đề này mới là vấn đề mà Diệp Thiên muốn biết. Thực ra anh hoàn toàn có thể tự điều tra về nội bộ Bắc Thiên Các nhưng có một số việc tự mình đích thân điều tra và âm thầm nghe ngóng thì hiệu quả của việc nghe ngóng sẽ khác hơn.
Nếu anh đích thân nhúng tay điều tra, có lẽ sẽ huỷ luôn kế hoạch của Bắc Dương, nhưng kế hoạch bị huỷ thì có nghĩa nó không còn tồn tại nữa, cũng chẳng thu được gì.
Diệp Thiên muốn biết trước kế hoạch cuối cùng của Bắc Dương, cái bẫy cuối cùng rốt cục là gì?
Có cần anh ra tay trước hay không?
Hay là đợi tới khi Bắc Dương triển khai kế hoạch cuối cùng thì mới ra tay?
Trương Linh Phóng cũng không dám phản bác lại những gì mà Diệp Thiên vừa nói, lúc này ông ta lập tức nhớ lại tình hình khi đoạt Thuỷ Tổ Kiếm.
Một lát sau, ông ta mới lên tiếng: “Trưởng Lão trông coi kiếm không có ở đó, tôi có thể đoạt được kiếm dễ dàng, sau đó thì ra vào thoải mái không ai ngăn cản”.
Thực ra câu này của ông ta cũng chính là sự thừa nhận những phỏng đoán của Diệp Thiên.
Thuỷ Tổ Kiếm căn bản là cái bẫy mà Bắc Dương gài Trương Linh Phóng để ông ta lấy nó đi.
“Đúng rồi”, Trương Linh Phóng đột nhiên nhớ ra gì đó, lập tức lên tiếng: “Cánh cửa ở địa đạo bên dưới đỉnh chính mở rồi”.
“Cánh cửa ở địa đạo?”, đây là lần đầu tiên Diệp Thiên nghe thấy từ này.
Trương Linh Phóng giải thích: “Cánh cửa ở địa đạo đó thực chất mới chính là lối vào của Ngũ Phong Sơn”.
“Nghe nói nếu đi vào từ cánh cửa ở địa đạo thì có thể tới khu vực trung tâm của Ngũ Phong Sơn, ở đó có rất nhiều chân truyền. Nếu vận may tốt có thể cảm ngộ được gì đó và đoạt được chân truyền, trở thành võ sĩ tầng thứ mười nhanh chóng”.
Khi nói những lời này, ông ta mang vẻ mặt đầy hy vọng, nhưng cuối cùng ông ta lại thở dài: “Cánh cửa ở địa đạo của Ngũ Phong Sơn một năm chỉ mở một lần, mở sau khi đại hội của Bắc Thiên Các kết thúc, đó là sự động viên khích lệ đối với những võ sĩ chiến thắng, đương nhiên điều kiện tiên quyết chính là người thắng cuộc phải tham gia vào Bắc Thiên Các”.
“Ban đầu Bắc Dương cảm ngộ được một vật gì đó ở địa đạo nên cuối cùng mới có thể dễ dàng trở thành võ sĩ tầng thứ mười, thậm chí cuối cùng ngồi vững vào vị trí Các Chủ Bắc Thiên Các”.
“Mà nơi đó chỉ có thể có duy nhất một người vào sau khi kết thúc cuộc so tài. Những người khác không có cơ hội này, bao gồm cả thành viên của Bắc Thiên Các”, Trương Linh Phóng giải thích.
Bình luận facebook