Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 806-809
“Thuỷ Tổ Kiếm mất đi thần tính? Biến thành một thành kiếm bình thường?”
Mọi người nge xong thì đều trợn tròn mắt nhìn Bắc Dương. Thấy đối phương chẳng thay đổi sắc mặt, ánh mắt vẫn rất kiên định thì bọn họ biết rằng những gì ông ta vừa nói đều là thật.
Vậy là bọn họ ít nhiều cũng thể hiện ra có đôi chút thất vọng. Nếu như uy lực của Thuỷ Tổ Kiếm còn thì có lẽ bọn họ sẽ muốn ra tay đoạt nó về chứ cũng không đến mức như hiện tại, chỉ trơ mắt nhìn như vậy.
Đối với một thần binh như Thuỷ Tổ Kiếm, không một võ sĩ nào có thể từ chối. Trong một số lời đồn còn nhắc tới vũ khí này có thể nâng thực lực của một người tới mức gần như vô hạn, còn Thuỷ Tổ Kiếm hay còn gọi là thanh kiếm mà Thuỷ Tổ đã từng dùng thì đương nhiên càng lợi hại.
“Được, việc Thuỷ Tổ Kiếm đã nói rõ ràng rồi, vậy thì tại sao lại có mê cung Thiên Ngoại. Các Chủ Bắc Dương hiện giờ có phải cũng nên nói toàn bộ sự thật ra để giải quyết sự nghi hoặc trong lòng mọi người không?”
Tô Vân Hải nhắc nhở.
Đối với một số chuyện bí mật của Bắc Thiên Các, ông ta đã muốn biết từ lâu và muốn tìm hiểu nhưng mãi vẫn không có cơ hội.
Dù gì cũng là bí mật của người ta, một mình ông ta là người ngoài, không thể cứ lên tiếng hỏi như vậy được. Thế nhưng, bây giờ cơ hội đến rồi.
“Cái này…”, Bắc Dương cau mày, như thể không muốn nói lắm.
Thế nhưng Tô Vân Hải lại tiếp tục lên tiếng: “Các Chủ Bắc Dương, ngay từ đầu chúng tôi đều dốc lòng phối hợp với ông. Bây giờ xảy ra chuyện, nếu ông còn muốn che giấu thì không được ổn cho lắm đâu”.
Bắc Dương nheo mắt, nhìn Tô Vân Hải với vẻ không mấy hài lòng. Thế nhưng ngay sau đó…
Lại là giọng nói khác vang lên, và người lên tiếng chính là người đang mặc kín bưng. Người này nói: “Tình hình của mê cung Thiên Ngoại tôi cũng muốn biết. Các Chủ Bắc Dương cũng nên nói ra đi. Ví dụ như như vật liệu xây dựng lên mê cung này tại sao có thể kiên cố đến mức võ sĩ tầng thứ mười dốc toàn lực cũng không thể để lại dấu tích gì trên đó, nhưng lại có thể dùng ngoại lực để xây dựng thành mê cung. Tuyệt đối không phải là tự nhiên hình thành được”.
“Vả lại, vùng đất mà Bắc Thiên Các toạ lạc mặc dù là một vùng đất lành nhưng cũng không trùng hợp đến mức trên mỗi đỉnh đều có một ải thử thách, vả lại đều giống như tự nhiên hình thành nhưng lại do con người làm ra”.
“Nhưng với nhân lực trước mắt, cho dù là với cả máy móc tiên tiến thì cũng không thể xây dựng nơi này thành nhiều kiến trúc và nhiều ải như vậy được”.
“Điều khiến người ta cảm thấy khó hiểu nhất vẫn chính là Thuỷ Tổ Kiếm. Tại sao chỉ có Bắc Thiên Các của ông là có nó?”
Những lời này về cơ bản đều là những lời chất vấn, ép hỏi.
Bạch Ngục và Bách Mi của Bạch Cốt Hội không nói gì, nhưng đôi mắt bọn họ cũng nhìn về phía Bắc Dương. Rõ ràng, hai người bọn họ cũng muốn biết những điều này.
“Các vị thật sự muốn biết?”, Bắc Dương ngừng một lát rồi tự nhiên bật cười.
Mấy người bọn họ chợt ngây ra, Tô Vân Hải lên tiếng nói: “Nếu không tiện nói thì thôi, tuy nhiên sự hợp tác giữa chúng ta cũng chấm dứt từ đây vì dù sao không có nền tảng là sự tin tưởng, lại thêm địa bàn của Bắc Thiên Các các ông, ai biết được tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn?”
“Mặc dù mấy người chúng tôi thực lực cũng không hề vừa nhưng ở địa bàn Bắc Thiên Các của các ông vẫn phải cẩn thận”.
Câu này rõ ràng là mũi dùi chĩa thẳng vào Bắc Dương, và nói ra mọi suy nghĩ tâm tư của mọi người.
“Tô Môn Chủ nói không sai”.
Câu nói này là của Bạch Ngục. Hắn ta lạnh lùng nói: “Không chỉ là việc của mê cung Thiên Ngoại, còn việc những quái vật rừng sâu. Rõ ràng trước đó bọn chúng đã bị tiêu diệt hết sạch, tại sao Bắc Thiên Các của ông còn xuất hiện? Vả lại số lượng lại nhiều vô cùng, không giống như còn sót lại từ thực nghiệm trước kia mà lại giống như một loại vật thí nghiệm thất bại gần đây mới sản sinh ra”.
Bầu không khí trở nên căng thẳng. Người bịt kín kia lại nói tiếp: “Điều kiện tiên quyết của tin tưởng chính là đủ hiểu biết. Các Chủ Bắc Dương, nếu không ngại thì ông nói đi”.
“Kế hoạch của chúng ta đã được triển khai, bây giờ nếu gián đoạn thì không hề có lợi cho bên nào cả, đặc biệt là đối với Bắc Thiên Các của ông mà nói, lần này có bao nhiêu người chết, sau này e rằng sẽ gặp không ít rắc rối”.
“Cho nên tiếp tục hợp tác, sau đó làm một mẻ mà nhàn về sau, hoặc chấm dứt hợp tác từ đây, sau này đứng về phía đối đầu với nhau, cái này phải xem sự lựa chọn của Các Chủ Bắc Dương rồi”.
Chỉ có Bách Mi là không nói lời nào. Ánh mắt cô ta chốc chốc lại nhìn về phía mê cung, mong đợi một bóng hình nào đó có thể đi ra.
Cô ta đương nhiên muốn biết tình hình bên trong mê cung. Mấy ngày nay cô ta và Bạch Ngục đều canh giữ ở lối ra của khu vực trung gian trong mê cung nhưng thực chất, diện tích bên trong khu vực đó cũng nhỏ, hai người bọn họ căn bản chẳng vào làm gì cho nên cũng không biết sau khi điều chỉnh các cửa ải bên trong mê cung thì tình hình cụ thể ra sao.
Nhưng tình hình lúc này lại có phát sinh mới, có người đoạt lấy thần binh Thuỷ Tổ Kiếm của Bắc Thiên Các, vả lại chính Bắc Dương còn nói là Diệp Thiên đoạt.
Còn uy lực của Thuỷ Tổ Kiếm thế nào thì bọn họ lại càng không rõ.
Nhưng Bách Mi là người đã từng tiếp xúc với Diệp Thiên, không nói cô ta hiểu Diệp Thiên bao nhiêu nhưng cô ta dám khẳng định với tính cách của Diệp Thiên thì tuyệt đối sẽ không làm mấy trò vặt vãnh như đi trộm cắp như vậy chứ đừng nói là dựa vào thực lực của Diệp Thiên, e rằng có muốn trừ khử Thiên Khải và Bắc Dương thì chẳng ai trong số hai người này là đối thủ của anh cả.
Diệp Thiên căn bản không thể là người trộm Thuỷ Tổ Kiếm được.
Đương nhiên, Thuỷ Tổ Kiếm vốn là thần binh, người ngấp nghé mong đoạt được nó lại quá nhiều, cũng có khả năng sẽ có người trộm nó nhưng người này tuyệt đối không phải Diệp Thiên cho nên Bách Mi càng muốn biết tình hình bên trong mê cung Thiên Ngoại hơn.
Hồi lâu, Bắc Dương mới thở dài lên tiếng: “Được rồi, các vị đã muốn biết, thực ra nói cũng không sao”.
“Vả lại cũng không phải là việc gì to tát. Dù sao thì Bắc Thiên Các của tôi xây dựng ở đây cũng lâu năm rồi, những gì dám tìm hiểu cũng đã tìm hiểu rồi cho nên bí mật để giữ lại cũng chẳng nhiều”.
“Còn mê cung Thiên Ngoại, thực tế không phải là mê cung gì mà là một ngôi mộ cổ”.
Bắc Dương giải thích xong thì mọi người đều tỏ vẻ nghiêm túc hẳn.
“Cổ mộ?”
Khi nghe hai từ này, mấy người bọn họ đều thay đổi nét mặt nhanh chóng, đặc biệt là Tô Vân Hải. Ông ta cau mày: “Mộ của ai?”
Ông ta không tin lắm vì thực sự nghe vô cùng khó tin.
Một nơi rộng lớn như vậy lại là ngôi mộ cổ?
“Không phải là Thuỷ Tổ Mộ chứ?”
Người bịt kín kia vô thức lên tiếng hỏi.
Nào ngờ Bắc Dương lại gật đầu: “Chính xác là Thuỷ Tổ Mộ”.
“Cái gì?”
Thấy Bắc Dương xác nhận, những người khác sáng cả mắt lên. Nếu những gì Bắc Dương nói là thật vậy thì bảo vật bên trong Thuỷ Tổ Mộ sẽ rất nhiều, dù gì Thuỷ Tổ cũng là người rất mạnh trong truyền thuyết, vả lại còn là một ngôi mộ vô cùng rộng lớn. Nếu không có một số bảo bối được giấu trong đó thì thật khó tin.
Cho nên mấy người bọn họ nóng lòng thấy rõ.
Chương 806: Liên tục chất vấn
“Thực ra không chỉ mê cung Thiên Ngoại, mà địa điểm mà Bắc Thiên Các chiếm cứ đều nằm trong phạm vi của Thuỷ Tổ Mộ, bao gồm cả năm ngọn núi”, Bắc Dương lại nói ra một sự việc hết sức chấn động.
Cả Bắc Thiên Các đều là Thuỷ Tổ Mộ?
Đây… đây có phải khoa trương quá rồi không?
Mấy người bọn họ cũng coi như hiểu biết rộng, nhưng lúc này khi nghe Bắc Dương nói vậy thì mặt mày biến sắc.
Bạch Ngục không nhịn nổi, lên tiếng trước: “Các Chủ Bắc Dương, cá nhân tôi không tin cho lắm. Chi bằng mọi người cùng vào bên trong mê cung khảo sát một lần. Các vị nghĩ thế nào?”
Câu nói cuối cùng hắn nhìn sang Tô Vân Hải. Sau khi biết nơi này thực ra chính là Thuỷ Tổ Mộ, bọn họ sốt ruột hẳn. Trong lòng bọn họ sớm đã mường tượng ra một cảnh tượng, bên trong đó bảo vật rất nhiều, khắp nơi đều là thần binh, thậm chí còn có những món đồ mạnh như trong truyền thuyết, hoặc có thể là chân truyền của Thuỷ Tổ?
Nói tóm lại, lúc này tất cả mọi người đều nóng lòng muốn vào trong thăm dò.
Nghe Bạch Ngục nói vậy, Bắc Dương cười đáp: “Cậu Bạch, cậu nghĩ gì tôi đều biết cả, không cần phải nói khéo thế đâu”.
“Nhưng cậu cần nghĩ cho kỹ. Nên biết rằng nếu như bên trong có bảo vật gì, Bắc Thiên Các của tôi toạ lạc ở đây bao nhiêu năm như vậy mà lại không đoạt lấy sao?”
Câu nói này của ông ta khiến mọi người sực tỉnh, sau đó bọn họ nghĩ thông suốt rồi. Đúng vậy, nếu như bên trong đó mà có bảo vật gì thì chẳng nhẽ bọn họ lại để cho người khác lấy mất? Chắc chắn Bắc Thiên Các đã đoạt từ trước rồi.
Vả lại Bắc Thiên Các toạ lạc ở đây bao lâu rồi? Không phải một, hai năm, cũng không phải mười, hai mươi năm mà là hàng trăm năm. Không biết qua mấy đời rồi nữa.
Cho dù bên trong đó có những tảng đá có thể mang đi thì e rằng Bắc Thiên Các cũng chẳng để lại.
“Không sao, vào xem thôi mà”, Bạch Ngục thấy hơi mất mặt nhưng hắn vẫn kiên định với những lời vừa nói.
“Các vị có thể vào trong đó”.
Bắc Dương không ngăn lại mà gật đầu nói tiếp: “Mê cung Thiên Ngoại này mở với bên ngoài nhiều năm, gần như mỗi năm đều có người vào trong đó”.
“Cho nên vốn dĩ không phải là nơi thần kỳ gì, điểm khác biệt duy nhất chính là sau khi bộ máy điều khiển khởi động thì mọi nguy hiểm trùng trùng sẽ bủa vây, thậm chí đến võ sĩ tầng thứ mười vào đó cũng có khả năng bỏ mạng”.
“Trước đó cậu Bạch và cô Bách Mi cũng đã đóng toàn bộ công tắc bên trong mê cung rồi”.
Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, nhất thời không biết phải phản bác lại thế nào.
Vì những gì mà Bắc Dương nói đều là thật. Mê cung này đúng là mở với bên ngoài từ lâu, vả lại bao nhiêu năm rồi cũng chẳng thấy ai lấy được thứ gì ra từ đó cả cho nên hiện giờ có muốn lấy được gì thì căn bản là điều không thể.
Vì khả năng cao là mọi thứ đã bị Bắc Dương càn quét sạch rồi.
Thế nhưng Bách Mi đột nhiên lại nghi hoặc hỏi: “Lẽ nào những công tắc đó chỉ có thể sử dụng một lần?”
Trước khi cô ta rời đi còn mở công tắc bên trong con đường mà Diệp Thiên đi. Nếu không có tác dụng thì há chẳng phải là…
Lần này Bắc Dương không nói gì. Bạch Ngục bật cười, nói: “Quên mất không nói với cô. Các Chủ Bắc Dương trước đó đã nói với tôi, những công tắc này chỉ có thể dùng một lần. Sau khi đóng lại thì chỉ còn nước tìm cách đi ra thôi”.
Bách Mi biến sắc. Bạch Ngục thấy vậy thì nhếch miệng cười một nụ cười hết sức tàn nhẫn.
Thực ra khi rời đi, hắn đã trông thấy hành động của Bách Mi với công tắc, chỉ là vì hắn biết trước sự thật nên không nói gì. Bây giờ nói ra quả thực thật sảng khoái.
Còn bên trong mê cung kia cụ thể nguy hiểm thế nào thì không phải là việc mà hắn phải nghĩ.
Bắc Dương gật đầu nói: “Công tắc bên trong mê cung chỉ có thể dùng một lần. Mà nguyên nhân không gì khác ngoài lâu năm rồi, rất nhiều công tắc đã vô tác dụng, cho nên chỉ có thể dùng một lần”.
“Đương nhiên, cái bị hỏng chỉ là máy móc còn những máy móc không thể điều khiển bên trong mê cung thì chúng tôi có thể mở cửa đá ở cửa vào và cửa ra của mê cung”.
“Cho nên nếu như bọn họ có thể né những bộ máy điều khiển nhiều vô kể bên trong kia thì cũng có thể có cơ hội ra ngoài”.
Bắc Dương nói như thật. Thực ra đến bản thân ông ta cũng không nắm chắc vì môi trường mê cung sau khi bật bộ máy điều khiến lên, đến ông ta còn không rõ. Chỉ có tài liệu ghi chép của Bắc Thiên Các để lại có nói đến sau khi công tắc đóng lại, bên trong mê cung nguy hiểm trùng trùng.
Võ sĩ tầng thứ mười cũng có thể ngặp nạn.
Còn bao nhiêu năm trôi qua rồi, thực tế thế nào thì không phải Bắc Dương có thể biết được.
“Bây giờ triển khai công việc tiếp theo thế nào được?”, người mắc kín mít kia đột nhiên hỏi.
Bây giờ những người ra ngoài mới chỉ là số ít trong số những người đã vào trong kia.
Ví dụ những người ở bên trong con đường của Chu Phong và Diệp Huy phần lớn đều đã ra ngoài.
Con đường mà Doanh Quân đi chỉ có một người ra và còn bị trọng thương, hôn mê bất tỉnh. Hiện giờ những con đường khác không hề có chút động tĩnh nào, cũng chẳng một bóng người bước ra.
Nếu cứ thế tiến hành tiếp những công việc sau đó thì sợ là không thể thuyết phục được mọi người.
Bắc Dương nghĩ một lát rồi nói: “Hãy còn sớm, đợi tới gần tối, nếu như vẫn không có ai ra thì cứ dẫn người tới đỉnh chính trước, sau đó làm theo kế hoạch, sắp xếp những thế lực và gia tộc hợp tác với chúng ta sang một bên, những người còn lại xếp sang một bên, sau đó đợi thời cơ ra tay”.
“Thời gian kéo dài lâu rồi, càng lâu thêm thì càng dễ thất bại”.
“Đã đến lúc giải quyết dứt khoát rồi”.
“Đợi sau khi xử lý sạch những thế lực và gia tộc không hợp tác, Bắc Cương này chính là của chúng ta. Tới lúc đó có thể phân chia lại tuỳ ý”, Bắc Dương nói với giọng điệu đầy sức mê hoặc, như thể một vị truyền đạo, cho người ta thấy những mặt lợi.
Đương nhiên, mấy người trước mặt cũng không dễ gì mà bị tẩy não như những thanh niên non nớt. Lúc này bọn họ thể hiện hết sức bình thường vì trong lòng bọn họ lúc này lại hứng thú với Thuỷ Tổ Mộ hơn.
Mấy người sau đó không nói thêm gì nữa.
Sau khi mấy người bọn họ tản đi, Bắc Dương đứng một mình ở nơi cao nhất. Hồi lâu, ông ta mới thầm nhủ: “Xem ra kế hoạch thành công rồi, theo như ghi chép của sư tổ thì uy lực của Thuỷ Tổ Kiếm bên trong mê cung rất khủng khiếp, nếu không phải là tông sư thì không thể ngăn lại được”.
“Còn tông sư… là người có thực lực vượt qua tầng thứ mười, còn hiện giờ có lẽ chỉ có những gia tộc cổ xưa quy ẩn hàng trăm năm mới có thể có tông sư”.
“Ha ha, thế nhưng việc này mà thành công thì Bắc Thiên Các ta cũng sẽ có tông sư”, Bắc Dương hưng phấn thấy rõ.
Trong mắt ông ta, mấy người phía Diệp Thiên đã bỏ mạng dưới thanh Thuỷ Tổ Kiếm từ lâu rồi, vì đây chính là một phần kế hoạch của ông ta.
Còn những gì mà ông ta vừa nói, dù có thêm ai ra ngoài, chỉ cần diễn đạt để có được sự tin tưởng của kẻ khác, làm giảm sự đề phòng của người khác là được.
“Đại kế hoạch hàng trăm năm của Bắc Thiên Các ta, các người chẳng thể hiểu được đâu. Bây giờ ta cho các người tiến lên trước một bước, đợi tới đỉnh chính thì đó chính là lúc các người phải chết”.
Chương 807: Đều phải chết
Toàn bộ kế hoạch của Bắc Thiên Các không người ngoài nào có thể biết nhưng một phần kế hoạch thì cũng có thể coi là đã tỏ tường.
Bên trong mê cung.
Diệp Thiên đứng một bên nhìn xung quanh và nheo mắt lại: “Nơi này thật sự rất kỳ lạ”.
“Có dấu tích của con người nhưng phần lớn là hình thành tự nhiên. Có điều những vật hình thành tự nhiên sao có thể được cải tạo thành một ngôi mộ cổ?”, Diệp Thiên lòng đầy thắc mắc.
Những người còn lại nhìn không ra thì chỉ coi xung quanh đều là tường vách vững chắc, toàn bộ kiến trúc đều được làm bằng thiên thạch, vô cùng kiên cố.
Nhưng Diệp Thiên có được chân truyền của Thuỷ Tổ nên có thể cảm nhận được rõ ràng sức mạnh không thuộc về Thuỷ Tổ mà sức mạnh đó lại có phần dung hoà với anh.
Rất khó giải thích.
Khi đôi tay Diệp Thiên từ từ đặt lên tường, ban đầu xung quanh không có biến đổi nào, thậm chí đến Diệp Thiên cũng không cảm nhận được có gì khác thường, nhưng trong lòng anh lại có một suy nghĩ kỳ lạ, nó thôi thúc anh không được đặt tay xuống.
Thời gian cứ thế trôi đi, Bạch Tử U cũng đã hồi phục lại gần như hoàn toàn. Sắc mặt cô hồng hào trở lại và đã có thể đứng dậy đi lại nhẹ nhàng.
Những người khác có mức độ vết thương không giống nhau, thê thảm nhất vẫn là La Hằng.
Lần đầu tiên tham gia đại hội Bắc Thiên Các vả lại còn dẫn theo nhiều người tới nhưng kết cục lại vô cùng thảm khốc.
Những người ông ta dẫn tới ngoài những người lựa chọn lùi bước từ đầu ra thì hiện giờ chỉ còn lại Du Thanh và Du Yên. Còn bản thân La Hằng là thảm nhất.
Ông ta vĩnh viễn mất đi một tay một chân và đã bị áp lực của Thuỷ Tổ Kiếm làm cho rã rời.
Bây giờ nghĩ lại, nếu như lúc đó không phải ông cố Chu kịp thời kéo ông ta đi thì e rằng ông ta chẳng thể trở thành một cái xác nguyên vẹn nữa.
“La Hằng, cậu đừng nhụt chí, cậu là võ sĩ tầng thứ mười, cho dù mất đi một tay và một chân thì địa vị vẫn rất cao, còn hơn là chết”.
Ông cố Chu dù gì cũng là người cùng trải qua ải sinh tử với La Hằng cho nên lúc này mới lên tiếng an ủi. Chủ yếu là vì sắc mặt La Hằng hiện giờ thực sự vô cùng khó coi, tử khí đằng đằng, như thể bất cứ lúc nào cũng có thể mất đi tâm trí.
Giống như một người mất đi hy vọng với cuộc đời, khuôn mặt vô tri vô giác, chuẩn bị giết người vậy.
La Hằng nghe thế thì cũng định thần trở lại, sau đó ông ta cười khổ, nói: “Tôi không sợ tương lai nhưng cánh tay và cái chân bị mất của tôi cũng ảnh hưởng tới nền móng của tôi. Kể cả tôi có sống tiếp thì e rằng cũng chẳng sống nổi mấy năm”.
“Điều duy nhất tôi lo lắng chính là vợ và con gái tôi, sau này họ phải dựa vào ai?”
Nói tới cuối cùng, khuôn mặt La Hằng tỏ vẻ đau khổ. Võ sĩ thường sẽ sống rất thọ. Võ sĩ bình thường cũng sống tới cả trăm tuổi, còn người giống như ông cố Chu, một võ sĩ chuyên tâm dưỡng sinh có thể coi là ngoại lệ.
Nhưng nói tóm lại nếu không phải là võ sĩ nữa thì tuổi thọ cũng không hơn người thường là bao, còn với thực lực tầng thứ mười như La Hằng, sống tới một trăm tuổi là chuyện hết sức bình thường. Có điều hiện giờ ông ta trọng thương, ảnh hưởng tới nền móng. Cho dù thực lực ông ta còn đó nhưng tuổi thọ đã bị ảnh hưởng nghiêm trọng.
Sau khi đột phá lên võ sĩ tầng thứ mười La Hằng mới lấy vợ sinh con. Vốn dĩ ông ta lập ra Bắc Cương Minh, vừa khai thác thế lực, vừa cùng những người trong gia đình hưởng thụ những ngày tháng sau này nhưng nào ngờ đột nhiên lại gặp phải sự việc này.
Ông ta chết cũng không sao nhưng vợ và con ông ta. Một người hai mươi bảy, hai tám tuổi, một người năm, sáu tuổi.
Sau này phải làm sao?
Ông cố Chu vốn định nói để La Hằng đưa vợ và con tới nhà họ Chu để ông cố Chu cho người chăm sóc nhưng nếu nói vậy thật sự sẽ khiến người ta hiểu nhầm.
Thực ra nếu là võ sĩ, sau khi lấy vợ thì cũng không cần xem tuổi tác nữa, giống như ông ta, lúc hơn một trăm tuổi vẫn còn lấy vợ, có điều vợ ông ta không sống lâu bằng ông ta.
Ông cố Chu đã chứng kiến rất nhiều cảnh người đầu bạc tiễn người đầu xanh cho nên mãi về sau này ông quyết định sống một mình.
Rầm, rầm, rầm….
Đúng lúc này, một loạt những âm thanh ồn ào vang vọng. Mọi người đều ngỡ nàng và sau đó phát hiện ra phía trên đầu có một lượng lớn đá rơi xuống.
Không phải là những tảng đá to mà là rất nhiều đá nhỏ như thể bị gió cuốn đi, cứ thế rơi xuống dưới trông hệt như cơn mưa vậy.
“Có chuyện gì vậy?”, mấy người đều kinh ngạc.
Thế nhưng lúc này, giọng Diệp Thiên lại vang lên: “Không phải sợ, mê cung này sắp bị huỷ rồi”.
“Những viên đá này đều biến thành đá bình thường, không thể nào gây hại cho võ sĩ được đâu”.
Nghe Diệp Thiên nói vậy, mặc dù bọn họ hãy còn ngạc nhiên nhưng cũng giơ tay ra cảm nhận, sau đó bọn họ ngỡ ngàng phát hiện ra rằng vốn dĩ những viên đá kiên cố không thể nào dịch chuyển kia lúc này lại biến thành đá thường, vả lại còn dễ vỡ hơn đá thường.
Chỉ cần dùng tay khẽ bóp là đá đã nát tươm, sau đó thì rơi vụn xuống đất.
“Đây, đây…”, cả đám người nghĩ không thông.
Sao lại có thể thành ra thế này? Sau đó từng cặp mắt đổ dồn nhìn Diệp Thiên.
Thế nhưng Diệp Thiên không giải thích gì nhiều, chỉ nói: “Mê cung này trước kia đã bị Thuỷ Tổ Kiếm huỷ hoại, các bộ máy điều khiển bên trong đã bị huỷ đi gần hết từ lâu cho nên tuổi thọ của nó cũng đã tận rồi”.
Mọi người gật đầu hoang mang và cho rằng sự huỷ diệt của mê cung có liên quan tới việc Thuỷ Tổ Kiếm được vung ra lúc trước.
Thực ra không phải.
Diệp Thiên không hề nói trước đó những viên đá trong mê cung vẫn vô cùng rắn chắc, chỉ có điều sau khi anh chạm vào thì luồng khí tức đặc biệt ẩn trong mỗi viên đá đã bị anh hút kiệt nên mới mất đi thần tính và bị huỷ diệt.
“Chúng ta đi thôi”, lúc này mê cung dần sụp đổ, phía trên có một lỗ hổng nhỏ thì giờ đã to hơn rất nhiều.
Cứ mỗi viên đá rơi xuống thì lỗ hổng đó lại càng to hơn.
Ánh mặt trời chiếu thẳng vào mê cung, và lúc này là ánh chiều.
“Đẹp quá”, mọi người trông thấy thế thì không khỏi rạo rực.
Mọi chuyện xảy ra trong mê cung như một cơn ác mộng, bây giờ cơn ác mộng đó cuối cùng cũng đã kết thúc rồi.
Khi nắng chiều chiếu lên tất cả bọn họ, như thể khoác lên người bọn họ lớp áo mỏng, hướng ánh mắt nhìn về ánh hào quang trên bầu trời càng khiến người ta khoan khoái.
“Đúng rồi”, đương lúc mọi người chuẩn bị nhảy ra thì ông cố Chu đột nhiên vỗ vào đầu, nói: “Trưởng Lão Trương Linh Phóng đó còn đang ở trong kia, không biết bây giờ còn sống hay đã chết”.
Diệp Thiên chợt nhớ ra.
Lúc đó khi từ dưới đi lên trên đây, anh có thấy Trương Linh Phóng, chỉ là lúc đó anh vội cứu mấy người phía Bạch Tử U nên không để ý đến đối phương.
“Mọi người ra ngoài trước, tôi đi tìm ông ta”, nói rồi, dưới con mắt ngỡ ngàng của tất cả mọi người, Diệp Thiên biến mất khỏi vị trí ban đầu.
Thật nhanh!
Mọi người thầm nhủ. Tốc độ này e rằng bọn họ có cưỡi ngựa cũng chẳng đuổi theo kịp.
“Chúng ta lên kia thôi”, mấy người tin tưởng tuyệt đối vào thực lực của Diệp Thiên. Đến cả Thuỷ Tổ Kiếm cũng chẳng thể làm gì hại tới Diệp Thiên thì đừng nói là những viên đá mất đi thần tính đang rơi xuống kia.
Chương 808: Mê cung sụp đổ
Mấy người phía Bạch Tử U ra ngoài. Bọn họ đứng trên nóc của mê cung, phóng tầm mắt nhìn xung quanh và có thể nhìn ra rõ ràng mê cung đang sụp đổ dần dần.
Đồng thời, bọn họ cũng cảm nhận được mê cung này rộng lớn thế nào. Lúc này phần đầu ra còn cách bọn họ lên tới hàng trăm mét.
Nếu như bình thường thì mười ngày hay nửa tháng cũng không thể ra khỏi đây. Đây chính là điểm đặc biệt của nơi này.
“Ấy, sao chẳng có lấy một ai?”, Du Thanh và Du Yên sáng mắt lên, bọn họ nhìn về phía xa. Ngọn núi thứ ba to lớn vô cùng. Ngoài mấy người bọn họ ra thì không thấy thêm ai khác, bao gồm cả Triệu Sóc đã ra ngoài từ trước đó.
Theo lý mà nói thì sau khi Triệu Sóc sống sót ra ngoài nhất định sẽ nói với Các Chủ Bắc Dương về tình hình bên trong, sau đó đổ oan mưu hại và dẫn người tới bịt lỗ hổng mới phải.
Đợi khi bọn họ ra thì hoặc là phải chết, hoặc là bị bắt sống. Không có lý gì mà chẳng có lấy một ai thế này.
“Tôi biết rồi”, Bạch Tử U lên tiếng. Lúc này về cơ bản cô đã hồi phục lại.
“Mọi người có nhớ trước đó anh Diệp nói với Triệu Sóc gì không?”
Ai nấy đều ngỡ ngàng gật đầu. Bọn họ nhớ rất rõ.
Bạch Tử U nói tiếp: “Anh Diệp nói Triệu Sóc và Trương Linh Phóng chẳng qua chỉ là quân cờ của Bắc Thiên Các, kết cục của hai người bọn họ cũng đã được định sẵn là phải chết rồi”.
“Nếu như mọi thứ đều được sắp xếp ổn thoả thì bọn họ đương nhiên biết về tình hình của Thuỷ Tổ Kiếm”.
“Giống như chúng ta, nếu không phải có anh Diệp cứu giúp thì có thể sống sao? E rằng không ai có thể ngờ nổi sẽ có người ngăn được Thuỷ Tổ Kiếm lại cho nên trong mắt Bắc Thiên Các, chúng ta về cơ bản đã chết, tuyệt đối không thể nào sống sót”.
“Cũng chính vì vậy nên kẻ là quân cờ trong việc này chỉ có thể bị trừ khử ngay lập tức vì chỉ có người chết mới mang theo mọi bí mật mà đi”.
Mọi người nghe Bạch Tử U nói xong thì kinh ngạc. Nếu như vậy thì có thể giải thích vì sao khi bọn họ ra lại không ai ngăn cản, cũng không ai bịt lỗi hổng này. Vì người người của Bắc Thiên Các đều cho rằng bọn họ đã chết.
“Vậy… bây giờ bọn họ đâu cả rồi?”, La Hằng nghi hoặc. Cho dù cho rằng bọn họ đã chết thì cũng không đến mức rời đi cả chứ?
Lần này Chu Hoàng lên tiếng: “Sự việc đã tới nước này thì cũng dễ lý giải”.
“Bắc Thiên Các vừa muốn hợp tác với các thế lực khác, vừa muốn tự mình bố trí cục diện, đặc biệt là cục diện của mê cung này, chắc chắn do một mình Bắc Thiên Các làm”.
“Nhưng bọn họ muốn đảm bảo không ai nghi ngờ, không muốn ảnh hưởng tới việc hợp tác nên chỉ có thể nhanh chóng tiến hành bố trí cục diện về sau, cho nên nếu tôi đoán không nhầm thì cục diện cuối cùng chính là ở đỉnh chính”.
Mọi người đưa mắt nhìn nhau và tỏ ra kinh ngạc. Đặc biệt là La Hằng, ông ta cảm thấy có một cơn gió lạnh thổi tới và cảm thấy như bọn họ chính là mớ kiến con trong cơn gió lạnh đó mà thôi.
Nhưng đột nhiên, có một ngày đàn kiến đi tới chỗ xuất phát của cơn gió và phát hiện ra nguồn cơn là do con người thổi.
Sinh tử hoàn toàn đã bị đối phương nắm trong lòng bàn tay và bọn họ chẳng qua chỉ là lũ kiến bị chơi đùa, bất cứ lúc nào cũng có thể bị giết.
La Hằng cảm thấy hối hận vô cùng. Nếu không phải gặp được mấy người phía Diệp Thiên, hoặc có thể nói nếu không phải gặp được Diệp Thiên thì lần này ông ta chắc chắn đã bỏ mạng tại Bắc Thiên Các rồi.
Thực sự quá đáng sợ!
“Chúng ta tới đỉnh chính thôi”, Chu Hoàng nhắc nhở.
Bạch Tử U gật đầu.
“Không đợi anh Diệp sao?”, La Hằng định thần trở lại và lên tiếng hỏi.
Ông ta phát hiện ra đi cùng Diệp Thiên sẽ an toàn hơn, còn nếu đi tách Diệp Thiên thì ông ta chỉ thấy lạnh toát người, mồ hôi đầm đìa.
Bạch Tử U và Chu Hoàng gần như lắc đầu cùng lúc, nói: “Không cần, chúng ta đi trước”.
Hai người bọn họ theo Diệp Thiên đã lâu nên hiểu Diệp Thiên nhất. Bọn họ biết lúc nào nên làm gì.
Ông cố Chu cũng có đôi phần hiểu Diệp Thiên nên khi thấy La Hằng do dự thì cười, an ủi: “La Hằng, cậu yên tâm, trước đó ở mê cung bị Thuỷ Tổ Kiếm uy hiếp nhưng giờ ra ngoài đã không còn Thuỷ Tổ Kiếm uy hiếp nữa. Mấy võ sĩ tầng thứ mười chúng ta chỉ cần liên kết lại thì việc ra, vào Bắc Thiên Các là do chúng ta quyết định”.
La Hằng định thần trở lại, cười khổ.
Vừa rồi ông ta quá hoang mang. Sau khi bị Thuỷ Tổ Kiếm uy hiếp, lại thêm bản thân bị tàn tật nên nhất thời khiến ông ta hoài nghi thực lực của bản thân.
Hiện giờ nghe ông cố Chu nói vậy, ông ta mới nhớ ra mình là võ sĩ tầng thứ mười. Không chỉ ông ta mà ông cố Chu, Bạch Tử U và Chu Hoàng đều là võ sĩ tầng thứ mười.
Đọc nhanh tại Vietwriter.net
Đông Phương Tĩnh là võ sĩ tầng thứ tám. Du Thanh và Du Yên yếu hơn một chút nhưng cũng là tầng thứ bảy rồi. Bọn họ liên kết lại thì thực lực cũng không hề kém cạnh so với võ sĩ tầng thứ tám.
“Vậy tới đỉnh chính”, La Hằng nén thở. Ông ta muốn tận tay giết chết Bắc Dương.
Mấy người đi trước, còn Diệp Thiên đã quay lại bên trong mê cung tìm Trương Linh Phóng.
Sau khi trở thành kẻ tàn phế, Trương Linh Phóng chỉ là một người bình thường, lại thêm trước đó vung kiếm liên tục nên ông ta đã gần như bị liệt, chân tay không sao cử động nổi, khí huyết bên trong cơ thể cạn kiệt.
“Cuối cùng phải chết sao…”, Trương Linh Phóng dựa vào tường, cố gắng ngẩng đầu nhìn về phía xa, nơi những viên đá đang rơi như mưa kia chẳng mấy chốc sẽ lan tới chỗ ông ta.
Thực ra bây giờ ông ta đã biết rằng mình không chỉ là một quân cờ trong tay Bắc Thiên Các mà Thuỷ Tổ Kiếm cũng là Bắc Thiên Các cố ý để ông ta lấy đi.
Mục đích chính là giết chết những người trong này.
Làm được chưa? Làm được rồi!
Trương Linh Phóng thấy uy lực của Thuỷ Tổ Kiếm, lại tận tay dùng nó nên ông ta biết rằng Triệu Sóc với thực lực mạnh hơn ông ta mà dùng Thuỷ Tổ Kiếm thì uy lực có thể phát huy khủng khiếp cỡ nào.
Không một ai có thể ngăn lại. Kể cả là Diệp Thiên cũng không thể!
Trong mắt ông ta, Diệp Thiên đến một nhát kiếm cũng không ngăn lại được và đã bị giết.
Vui vẻ không?
Trương Linh Phóng lại không thấy vui vẻ mà thấy hối hận.
Nếu như ngay từ đầu ông ta không tham dự bữa tiệc mừng thọ của ông cố Chu, không đi đoạt cái gọi là Sơn Hà Lệnh, không xảy ra mâu thuẫn với Diệp Thiên thì có lẽ giờ này ông ta còn có thể là Trưởng Lão có tương lai nhất của Bắc Thiên Các vì dù sao ông ta cũng là kiếm tu.
Nếu đạt tới tầng thứ mười, dựa vào sự tu luyện của ông ta thì nói không chừng thực lực có thể đấu lại với Bắc Dương.
Các Chủ tương lai của Bắc Thiên Các thậm chí có khả năng là ông ta. Thế nhưng mọi thứ đã bị ông ta huỷ hoại, giống như một giấc mông tan, vĩnh viễn không bao giờ trở thành sự thực.
“Còn chưa chết?”, đương lúc Trương Linh Phóng thở dài chuẩn bị nhắm mắt thì một giọng nói quen thuộc vang lên.
Ông ta định nhắm mắt thì lại chợt mở tròn mắt ra nhìn với vẻ kinh ngạc.
Trước mắt ông ta có một người đang đứng đó.
Chương 809: Ông còn chưa chết?
Mọi người nge xong thì đều trợn tròn mắt nhìn Bắc Dương. Thấy đối phương chẳng thay đổi sắc mặt, ánh mắt vẫn rất kiên định thì bọn họ biết rằng những gì ông ta vừa nói đều là thật.
Vậy là bọn họ ít nhiều cũng thể hiện ra có đôi chút thất vọng. Nếu như uy lực của Thuỷ Tổ Kiếm còn thì có lẽ bọn họ sẽ muốn ra tay đoạt nó về chứ cũng không đến mức như hiện tại, chỉ trơ mắt nhìn như vậy.
Đối với một thần binh như Thuỷ Tổ Kiếm, không một võ sĩ nào có thể từ chối. Trong một số lời đồn còn nhắc tới vũ khí này có thể nâng thực lực của một người tới mức gần như vô hạn, còn Thuỷ Tổ Kiếm hay còn gọi là thanh kiếm mà Thuỷ Tổ đã từng dùng thì đương nhiên càng lợi hại.
“Được, việc Thuỷ Tổ Kiếm đã nói rõ ràng rồi, vậy thì tại sao lại có mê cung Thiên Ngoại. Các Chủ Bắc Dương hiện giờ có phải cũng nên nói toàn bộ sự thật ra để giải quyết sự nghi hoặc trong lòng mọi người không?”
Tô Vân Hải nhắc nhở.
Đối với một số chuyện bí mật của Bắc Thiên Các, ông ta đã muốn biết từ lâu và muốn tìm hiểu nhưng mãi vẫn không có cơ hội.
Dù gì cũng là bí mật của người ta, một mình ông ta là người ngoài, không thể cứ lên tiếng hỏi như vậy được. Thế nhưng, bây giờ cơ hội đến rồi.
“Cái này…”, Bắc Dương cau mày, như thể không muốn nói lắm.
Thế nhưng Tô Vân Hải lại tiếp tục lên tiếng: “Các Chủ Bắc Dương, ngay từ đầu chúng tôi đều dốc lòng phối hợp với ông. Bây giờ xảy ra chuyện, nếu ông còn muốn che giấu thì không được ổn cho lắm đâu”.
Bắc Dương nheo mắt, nhìn Tô Vân Hải với vẻ không mấy hài lòng. Thế nhưng ngay sau đó…
Lại là giọng nói khác vang lên, và người lên tiếng chính là người đang mặc kín bưng. Người này nói: “Tình hình của mê cung Thiên Ngoại tôi cũng muốn biết. Các Chủ Bắc Dương cũng nên nói ra đi. Ví dụ như như vật liệu xây dựng lên mê cung này tại sao có thể kiên cố đến mức võ sĩ tầng thứ mười dốc toàn lực cũng không thể để lại dấu tích gì trên đó, nhưng lại có thể dùng ngoại lực để xây dựng thành mê cung. Tuyệt đối không phải là tự nhiên hình thành được”.
“Vả lại, vùng đất mà Bắc Thiên Các toạ lạc mặc dù là một vùng đất lành nhưng cũng không trùng hợp đến mức trên mỗi đỉnh đều có một ải thử thách, vả lại đều giống như tự nhiên hình thành nhưng lại do con người làm ra”.
“Nhưng với nhân lực trước mắt, cho dù là với cả máy móc tiên tiến thì cũng không thể xây dựng nơi này thành nhiều kiến trúc và nhiều ải như vậy được”.
“Điều khiến người ta cảm thấy khó hiểu nhất vẫn chính là Thuỷ Tổ Kiếm. Tại sao chỉ có Bắc Thiên Các của ông là có nó?”
Những lời này về cơ bản đều là những lời chất vấn, ép hỏi.
Bạch Ngục và Bách Mi của Bạch Cốt Hội không nói gì, nhưng đôi mắt bọn họ cũng nhìn về phía Bắc Dương. Rõ ràng, hai người bọn họ cũng muốn biết những điều này.
“Các vị thật sự muốn biết?”, Bắc Dương ngừng một lát rồi tự nhiên bật cười.
Mấy người bọn họ chợt ngây ra, Tô Vân Hải lên tiếng nói: “Nếu không tiện nói thì thôi, tuy nhiên sự hợp tác giữa chúng ta cũng chấm dứt từ đây vì dù sao không có nền tảng là sự tin tưởng, lại thêm địa bàn của Bắc Thiên Các các ông, ai biết được tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn?”
“Mặc dù mấy người chúng tôi thực lực cũng không hề vừa nhưng ở địa bàn Bắc Thiên Các của các ông vẫn phải cẩn thận”.
Câu này rõ ràng là mũi dùi chĩa thẳng vào Bắc Dương, và nói ra mọi suy nghĩ tâm tư của mọi người.
“Tô Môn Chủ nói không sai”.
Câu nói này là của Bạch Ngục. Hắn ta lạnh lùng nói: “Không chỉ là việc của mê cung Thiên Ngoại, còn việc những quái vật rừng sâu. Rõ ràng trước đó bọn chúng đã bị tiêu diệt hết sạch, tại sao Bắc Thiên Các của ông còn xuất hiện? Vả lại số lượng lại nhiều vô cùng, không giống như còn sót lại từ thực nghiệm trước kia mà lại giống như một loại vật thí nghiệm thất bại gần đây mới sản sinh ra”.
Bầu không khí trở nên căng thẳng. Người bịt kín kia lại nói tiếp: “Điều kiện tiên quyết của tin tưởng chính là đủ hiểu biết. Các Chủ Bắc Dương, nếu không ngại thì ông nói đi”.
“Kế hoạch của chúng ta đã được triển khai, bây giờ nếu gián đoạn thì không hề có lợi cho bên nào cả, đặc biệt là đối với Bắc Thiên Các của ông mà nói, lần này có bao nhiêu người chết, sau này e rằng sẽ gặp không ít rắc rối”.
“Cho nên tiếp tục hợp tác, sau đó làm một mẻ mà nhàn về sau, hoặc chấm dứt hợp tác từ đây, sau này đứng về phía đối đầu với nhau, cái này phải xem sự lựa chọn của Các Chủ Bắc Dương rồi”.
Chỉ có Bách Mi là không nói lời nào. Ánh mắt cô ta chốc chốc lại nhìn về phía mê cung, mong đợi một bóng hình nào đó có thể đi ra.
Cô ta đương nhiên muốn biết tình hình bên trong mê cung. Mấy ngày nay cô ta và Bạch Ngục đều canh giữ ở lối ra của khu vực trung gian trong mê cung nhưng thực chất, diện tích bên trong khu vực đó cũng nhỏ, hai người bọn họ căn bản chẳng vào làm gì cho nên cũng không biết sau khi điều chỉnh các cửa ải bên trong mê cung thì tình hình cụ thể ra sao.
Nhưng tình hình lúc này lại có phát sinh mới, có người đoạt lấy thần binh Thuỷ Tổ Kiếm của Bắc Thiên Các, vả lại chính Bắc Dương còn nói là Diệp Thiên đoạt.
Còn uy lực của Thuỷ Tổ Kiếm thế nào thì bọn họ lại càng không rõ.
Nhưng Bách Mi là người đã từng tiếp xúc với Diệp Thiên, không nói cô ta hiểu Diệp Thiên bao nhiêu nhưng cô ta dám khẳng định với tính cách của Diệp Thiên thì tuyệt đối sẽ không làm mấy trò vặt vãnh như đi trộm cắp như vậy chứ đừng nói là dựa vào thực lực của Diệp Thiên, e rằng có muốn trừ khử Thiên Khải và Bắc Dương thì chẳng ai trong số hai người này là đối thủ của anh cả.
Diệp Thiên căn bản không thể là người trộm Thuỷ Tổ Kiếm được.
Đương nhiên, Thuỷ Tổ Kiếm vốn là thần binh, người ngấp nghé mong đoạt được nó lại quá nhiều, cũng có khả năng sẽ có người trộm nó nhưng người này tuyệt đối không phải Diệp Thiên cho nên Bách Mi càng muốn biết tình hình bên trong mê cung Thiên Ngoại hơn.
Hồi lâu, Bắc Dương mới thở dài lên tiếng: “Được rồi, các vị đã muốn biết, thực ra nói cũng không sao”.
“Vả lại cũng không phải là việc gì to tát. Dù sao thì Bắc Thiên Các của tôi xây dựng ở đây cũng lâu năm rồi, những gì dám tìm hiểu cũng đã tìm hiểu rồi cho nên bí mật để giữ lại cũng chẳng nhiều”.
“Còn mê cung Thiên Ngoại, thực tế không phải là mê cung gì mà là một ngôi mộ cổ”.
Bắc Dương giải thích xong thì mọi người đều tỏ vẻ nghiêm túc hẳn.
“Cổ mộ?”
Khi nghe hai từ này, mấy người bọn họ đều thay đổi nét mặt nhanh chóng, đặc biệt là Tô Vân Hải. Ông ta cau mày: “Mộ của ai?”
Ông ta không tin lắm vì thực sự nghe vô cùng khó tin.
Một nơi rộng lớn như vậy lại là ngôi mộ cổ?
“Không phải là Thuỷ Tổ Mộ chứ?”
Người bịt kín kia vô thức lên tiếng hỏi.
Nào ngờ Bắc Dương lại gật đầu: “Chính xác là Thuỷ Tổ Mộ”.
“Cái gì?”
Thấy Bắc Dương xác nhận, những người khác sáng cả mắt lên. Nếu những gì Bắc Dương nói là thật vậy thì bảo vật bên trong Thuỷ Tổ Mộ sẽ rất nhiều, dù gì Thuỷ Tổ cũng là người rất mạnh trong truyền thuyết, vả lại còn là một ngôi mộ vô cùng rộng lớn. Nếu không có một số bảo bối được giấu trong đó thì thật khó tin.
Cho nên mấy người bọn họ nóng lòng thấy rõ.
Chương 806: Liên tục chất vấn
“Thực ra không chỉ mê cung Thiên Ngoại, mà địa điểm mà Bắc Thiên Các chiếm cứ đều nằm trong phạm vi của Thuỷ Tổ Mộ, bao gồm cả năm ngọn núi”, Bắc Dương lại nói ra một sự việc hết sức chấn động.
Cả Bắc Thiên Các đều là Thuỷ Tổ Mộ?
Đây… đây có phải khoa trương quá rồi không?
Mấy người bọn họ cũng coi như hiểu biết rộng, nhưng lúc này khi nghe Bắc Dương nói vậy thì mặt mày biến sắc.
Bạch Ngục không nhịn nổi, lên tiếng trước: “Các Chủ Bắc Dương, cá nhân tôi không tin cho lắm. Chi bằng mọi người cùng vào bên trong mê cung khảo sát một lần. Các vị nghĩ thế nào?”
Câu nói cuối cùng hắn nhìn sang Tô Vân Hải. Sau khi biết nơi này thực ra chính là Thuỷ Tổ Mộ, bọn họ sốt ruột hẳn. Trong lòng bọn họ sớm đã mường tượng ra một cảnh tượng, bên trong đó bảo vật rất nhiều, khắp nơi đều là thần binh, thậm chí còn có những món đồ mạnh như trong truyền thuyết, hoặc có thể là chân truyền của Thuỷ Tổ?
Nói tóm lại, lúc này tất cả mọi người đều nóng lòng muốn vào trong thăm dò.
Nghe Bạch Ngục nói vậy, Bắc Dương cười đáp: “Cậu Bạch, cậu nghĩ gì tôi đều biết cả, không cần phải nói khéo thế đâu”.
“Nhưng cậu cần nghĩ cho kỹ. Nên biết rằng nếu như bên trong có bảo vật gì, Bắc Thiên Các của tôi toạ lạc ở đây bao nhiêu năm như vậy mà lại không đoạt lấy sao?”
Câu nói này của ông ta khiến mọi người sực tỉnh, sau đó bọn họ nghĩ thông suốt rồi. Đúng vậy, nếu như bên trong đó mà có bảo vật gì thì chẳng nhẽ bọn họ lại để cho người khác lấy mất? Chắc chắn Bắc Thiên Các đã đoạt từ trước rồi.
Vả lại Bắc Thiên Các toạ lạc ở đây bao lâu rồi? Không phải một, hai năm, cũng không phải mười, hai mươi năm mà là hàng trăm năm. Không biết qua mấy đời rồi nữa.
Cho dù bên trong đó có những tảng đá có thể mang đi thì e rằng Bắc Thiên Các cũng chẳng để lại.
“Không sao, vào xem thôi mà”, Bạch Ngục thấy hơi mất mặt nhưng hắn vẫn kiên định với những lời vừa nói.
“Các vị có thể vào trong đó”.
Bắc Dương không ngăn lại mà gật đầu nói tiếp: “Mê cung Thiên Ngoại này mở với bên ngoài nhiều năm, gần như mỗi năm đều có người vào trong đó”.
“Cho nên vốn dĩ không phải là nơi thần kỳ gì, điểm khác biệt duy nhất chính là sau khi bộ máy điều khiển khởi động thì mọi nguy hiểm trùng trùng sẽ bủa vây, thậm chí đến võ sĩ tầng thứ mười vào đó cũng có khả năng bỏ mạng”.
“Trước đó cậu Bạch và cô Bách Mi cũng đã đóng toàn bộ công tắc bên trong mê cung rồi”.
Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, nhất thời không biết phải phản bác lại thế nào.
Vì những gì mà Bắc Dương nói đều là thật. Mê cung này đúng là mở với bên ngoài từ lâu, vả lại bao nhiêu năm rồi cũng chẳng thấy ai lấy được thứ gì ra từ đó cả cho nên hiện giờ có muốn lấy được gì thì căn bản là điều không thể.
Vì khả năng cao là mọi thứ đã bị Bắc Dương càn quét sạch rồi.
Thế nhưng Bách Mi đột nhiên lại nghi hoặc hỏi: “Lẽ nào những công tắc đó chỉ có thể sử dụng một lần?”
Trước khi cô ta rời đi còn mở công tắc bên trong con đường mà Diệp Thiên đi. Nếu không có tác dụng thì há chẳng phải là…
Lần này Bắc Dương không nói gì. Bạch Ngục bật cười, nói: “Quên mất không nói với cô. Các Chủ Bắc Dương trước đó đã nói với tôi, những công tắc này chỉ có thể dùng một lần. Sau khi đóng lại thì chỉ còn nước tìm cách đi ra thôi”.
Bách Mi biến sắc. Bạch Ngục thấy vậy thì nhếch miệng cười một nụ cười hết sức tàn nhẫn.
Thực ra khi rời đi, hắn đã trông thấy hành động của Bách Mi với công tắc, chỉ là vì hắn biết trước sự thật nên không nói gì. Bây giờ nói ra quả thực thật sảng khoái.
Còn bên trong mê cung kia cụ thể nguy hiểm thế nào thì không phải là việc mà hắn phải nghĩ.
Bắc Dương gật đầu nói: “Công tắc bên trong mê cung chỉ có thể dùng một lần. Mà nguyên nhân không gì khác ngoài lâu năm rồi, rất nhiều công tắc đã vô tác dụng, cho nên chỉ có thể dùng một lần”.
“Đương nhiên, cái bị hỏng chỉ là máy móc còn những máy móc không thể điều khiển bên trong mê cung thì chúng tôi có thể mở cửa đá ở cửa vào và cửa ra của mê cung”.
“Cho nên nếu như bọn họ có thể né những bộ máy điều khiển nhiều vô kể bên trong kia thì cũng có thể có cơ hội ra ngoài”.
Bắc Dương nói như thật. Thực ra đến bản thân ông ta cũng không nắm chắc vì môi trường mê cung sau khi bật bộ máy điều khiến lên, đến ông ta còn không rõ. Chỉ có tài liệu ghi chép của Bắc Thiên Các để lại có nói đến sau khi công tắc đóng lại, bên trong mê cung nguy hiểm trùng trùng.
Võ sĩ tầng thứ mười cũng có thể ngặp nạn.
Còn bao nhiêu năm trôi qua rồi, thực tế thế nào thì không phải Bắc Dương có thể biết được.
“Bây giờ triển khai công việc tiếp theo thế nào được?”, người mắc kín mít kia đột nhiên hỏi.
Bây giờ những người ra ngoài mới chỉ là số ít trong số những người đã vào trong kia.
Ví dụ những người ở bên trong con đường của Chu Phong và Diệp Huy phần lớn đều đã ra ngoài.
Con đường mà Doanh Quân đi chỉ có một người ra và còn bị trọng thương, hôn mê bất tỉnh. Hiện giờ những con đường khác không hề có chút động tĩnh nào, cũng chẳng một bóng người bước ra.
Nếu cứ thế tiến hành tiếp những công việc sau đó thì sợ là không thể thuyết phục được mọi người.
Bắc Dương nghĩ một lát rồi nói: “Hãy còn sớm, đợi tới gần tối, nếu như vẫn không có ai ra thì cứ dẫn người tới đỉnh chính trước, sau đó làm theo kế hoạch, sắp xếp những thế lực và gia tộc hợp tác với chúng ta sang một bên, những người còn lại xếp sang một bên, sau đó đợi thời cơ ra tay”.
“Thời gian kéo dài lâu rồi, càng lâu thêm thì càng dễ thất bại”.
“Đã đến lúc giải quyết dứt khoát rồi”.
“Đợi sau khi xử lý sạch những thế lực và gia tộc không hợp tác, Bắc Cương này chính là của chúng ta. Tới lúc đó có thể phân chia lại tuỳ ý”, Bắc Dương nói với giọng điệu đầy sức mê hoặc, như thể một vị truyền đạo, cho người ta thấy những mặt lợi.
Đương nhiên, mấy người trước mặt cũng không dễ gì mà bị tẩy não như những thanh niên non nớt. Lúc này bọn họ thể hiện hết sức bình thường vì trong lòng bọn họ lúc này lại hứng thú với Thuỷ Tổ Mộ hơn.
Mấy người sau đó không nói thêm gì nữa.
Sau khi mấy người bọn họ tản đi, Bắc Dương đứng một mình ở nơi cao nhất. Hồi lâu, ông ta mới thầm nhủ: “Xem ra kế hoạch thành công rồi, theo như ghi chép của sư tổ thì uy lực của Thuỷ Tổ Kiếm bên trong mê cung rất khủng khiếp, nếu không phải là tông sư thì không thể ngăn lại được”.
“Còn tông sư… là người có thực lực vượt qua tầng thứ mười, còn hiện giờ có lẽ chỉ có những gia tộc cổ xưa quy ẩn hàng trăm năm mới có thể có tông sư”.
“Ha ha, thế nhưng việc này mà thành công thì Bắc Thiên Các ta cũng sẽ có tông sư”, Bắc Dương hưng phấn thấy rõ.
Trong mắt ông ta, mấy người phía Diệp Thiên đã bỏ mạng dưới thanh Thuỷ Tổ Kiếm từ lâu rồi, vì đây chính là một phần kế hoạch của ông ta.
Còn những gì mà ông ta vừa nói, dù có thêm ai ra ngoài, chỉ cần diễn đạt để có được sự tin tưởng của kẻ khác, làm giảm sự đề phòng của người khác là được.
“Đại kế hoạch hàng trăm năm của Bắc Thiên Các ta, các người chẳng thể hiểu được đâu. Bây giờ ta cho các người tiến lên trước một bước, đợi tới đỉnh chính thì đó chính là lúc các người phải chết”.
Chương 807: Đều phải chết
Toàn bộ kế hoạch của Bắc Thiên Các không người ngoài nào có thể biết nhưng một phần kế hoạch thì cũng có thể coi là đã tỏ tường.
Bên trong mê cung.
Diệp Thiên đứng một bên nhìn xung quanh và nheo mắt lại: “Nơi này thật sự rất kỳ lạ”.
“Có dấu tích của con người nhưng phần lớn là hình thành tự nhiên. Có điều những vật hình thành tự nhiên sao có thể được cải tạo thành một ngôi mộ cổ?”, Diệp Thiên lòng đầy thắc mắc.
Những người còn lại nhìn không ra thì chỉ coi xung quanh đều là tường vách vững chắc, toàn bộ kiến trúc đều được làm bằng thiên thạch, vô cùng kiên cố.
Nhưng Diệp Thiên có được chân truyền của Thuỷ Tổ nên có thể cảm nhận được rõ ràng sức mạnh không thuộc về Thuỷ Tổ mà sức mạnh đó lại có phần dung hoà với anh.
Rất khó giải thích.
Khi đôi tay Diệp Thiên từ từ đặt lên tường, ban đầu xung quanh không có biến đổi nào, thậm chí đến Diệp Thiên cũng không cảm nhận được có gì khác thường, nhưng trong lòng anh lại có một suy nghĩ kỳ lạ, nó thôi thúc anh không được đặt tay xuống.
Thời gian cứ thế trôi đi, Bạch Tử U cũng đã hồi phục lại gần như hoàn toàn. Sắc mặt cô hồng hào trở lại và đã có thể đứng dậy đi lại nhẹ nhàng.
Những người khác có mức độ vết thương không giống nhau, thê thảm nhất vẫn là La Hằng.
Lần đầu tiên tham gia đại hội Bắc Thiên Các vả lại còn dẫn theo nhiều người tới nhưng kết cục lại vô cùng thảm khốc.
Những người ông ta dẫn tới ngoài những người lựa chọn lùi bước từ đầu ra thì hiện giờ chỉ còn lại Du Thanh và Du Yên. Còn bản thân La Hằng là thảm nhất.
Ông ta vĩnh viễn mất đi một tay một chân và đã bị áp lực của Thuỷ Tổ Kiếm làm cho rã rời.
Bây giờ nghĩ lại, nếu như lúc đó không phải ông cố Chu kịp thời kéo ông ta đi thì e rằng ông ta chẳng thể trở thành một cái xác nguyên vẹn nữa.
“La Hằng, cậu đừng nhụt chí, cậu là võ sĩ tầng thứ mười, cho dù mất đi một tay và một chân thì địa vị vẫn rất cao, còn hơn là chết”.
Ông cố Chu dù gì cũng là người cùng trải qua ải sinh tử với La Hằng cho nên lúc này mới lên tiếng an ủi. Chủ yếu là vì sắc mặt La Hằng hiện giờ thực sự vô cùng khó coi, tử khí đằng đằng, như thể bất cứ lúc nào cũng có thể mất đi tâm trí.
Giống như một người mất đi hy vọng với cuộc đời, khuôn mặt vô tri vô giác, chuẩn bị giết người vậy.
La Hằng nghe thế thì cũng định thần trở lại, sau đó ông ta cười khổ, nói: “Tôi không sợ tương lai nhưng cánh tay và cái chân bị mất của tôi cũng ảnh hưởng tới nền móng của tôi. Kể cả tôi có sống tiếp thì e rằng cũng chẳng sống nổi mấy năm”.
“Điều duy nhất tôi lo lắng chính là vợ và con gái tôi, sau này họ phải dựa vào ai?”
Nói tới cuối cùng, khuôn mặt La Hằng tỏ vẻ đau khổ. Võ sĩ thường sẽ sống rất thọ. Võ sĩ bình thường cũng sống tới cả trăm tuổi, còn người giống như ông cố Chu, một võ sĩ chuyên tâm dưỡng sinh có thể coi là ngoại lệ.
Nhưng nói tóm lại nếu không phải là võ sĩ nữa thì tuổi thọ cũng không hơn người thường là bao, còn với thực lực tầng thứ mười như La Hằng, sống tới một trăm tuổi là chuyện hết sức bình thường. Có điều hiện giờ ông ta trọng thương, ảnh hưởng tới nền móng. Cho dù thực lực ông ta còn đó nhưng tuổi thọ đã bị ảnh hưởng nghiêm trọng.
Sau khi đột phá lên võ sĩ tầng thứ mười La Hằng mới lấy vợ sinh con. Vốn dĩ ông ta lập ra Bắc Cương Minh, vừa khai thác thế lực, vừa cùng những người trong gia đình hưởng thụ những ngày tháng sau này nhưng nào ngờ đột nhiên lại gặp phải sự việc này.
Ông ta chết cũng không sao nhưng vợ và con ông ta. Một người hai mươi bảy, hai tám tuổi, một người năm, sáu tuổi.
Sau này phải làm sao?
Ông cố Chu vốn định nói để La Hằng đưa vợ và con tới nhà họ Chu để ông cố Chu cho người chăm sóc nhưng nếu nói vậy thật sự sẽ khiến người ta hiểu nhầm.
Thực ra nếu là võ sĩ, sau khi lấy vợ thì cũng không cần xem tuổi tác nữa, giống như ông ta, lúc hơn một trăm tuổi vẫn còn lấy vợ, có điều vợ ông ta không sống lâu bằng ông ta.
Ông cố Chu đã chứng kiến rất nhiều cảnh người đầu bạc tiễn người đầu xanh cho nên mãi về sau này ông quyết định sống một mình.
Rầm, rầm, rầm….
Đúng lúc này, một loạt những âm thanh ồn ào vang vọng. Mọi người đều ngỡ nàng và sau đó phát hiện ra phía trên đầu có một lượng lớn đá rơi xuống.
Không phải là những tảng đá to mà là rất nhiều đá nhỏ như thể bị gió cuốn đi, cứ thế rơi xuống dưới trông hệt như cơn mưa vậy.
“Có chuyện gì vậy?”, mấy người đều kinh ngạc.
Thế nhưng lúc này, giọng Diệp Thiên lại vang lên: “Không phải sợ, mê cung này sắp bị huỷ rồi”.
“Những viên đá này đều biến thành đá bình thường, không thể nào gây hại cho võ sĩ được đâu”.
Nghe Diệp Thiên nói vậy, mặc dù bọn họ hãy còn ngạc nhiên nhưng cũng giơ tay ra cảm nhận, sau đó bọn họ ngỡ ngàng phát hiện ra rằng vốn dĩ những viên đá kiên cố không thể nào dịch chuyển kia lúc này lại biến thành đá thường, vả lại còn dễ vỡ hơn đá thường.
Chỉ cần dùng tay khẽ bóp là đá đã nát tươm, sau đó thì rơi vụn xuống đất.
“Đây, đây…”, cả đám người nghĩ không thông.
Sao lại có thể thành ra thế này? Sau đó từng cặp mắt đổ dồn nhìn Diệp Thiên.
Thế nhưng Diệp Thiên không giải thích gì nhiều, chỉ nói: “Mê cung này trước kia đã bị Thuỷ Tổ Kiếm huỷ hoại, các bộ máy điều khiển bên trong đã bị huỷ đi gần hết từ lâu cho nên tuổi thọ của nó cũng đã tận rồi”.
Mọi người gật đầu hoang mang và cho rằng sự huỷ diệt của mê cung có liên quan tới việc Thuỷ Tổ Kiếm được vung ra lúc trước.
Thực ra không phải.
Diệp Thiên không hề nói trước đó những viên đá trong mê cung vẫn vô cùng rắn chắc, chỉ có điều sau khi anh chạm vào thì luồng khí tức đặc biệt ẩn trong mỗi viên đá đã bị anh hút kiệt nên mới mất đi thần tính và bị huỷ diệt.
“Chúng ta đi thôi”, lúc này mê cung dần sụp đổ, phía trên có một lỗ hổng nhỏ thì giờ đã to hơn rất nhiều.
Cứ mỗi viên đá rơi xuống thì lỗ hổng đó lại càng to hơn.
Ánh mặt trời chiếu thẳng vào mê cung, và lúc này là ánh chiều.
“Đẹp quá”, mọi người trông thấy thế thì không khỏi rạo rực.
Mọi chuyện xảy ra trong mê cung như một cơn ác mộng, bây giờ cơn ác mộng đó cuối cùng cũng đã kết thúc rồi.
Khi nắng chiều chiếu lên tất cả bọn họ, như thể khoác lên người bọn họ lớp áo mỏng, hướng ánh mắt nhìn về ánh hào quang trên bầu trời càng khiến người ta khoan khoái.
“Đúng rồi”, đương lúc mọi người chuẩn bị nhảy ra thì ông cố Chu đột nhiên vỗ vào đầu, nói: “Trưởng Lão Trương Linh Phóng đó còn đang ở trong kia, không biết bây giờ còn sống hay đã chết”.
Diệp Thiên chợt nhớ ra.
Lúc đó khi từ dưới đi lên trên đây, anh có thấy Trương Linh Phóng, chỉ là lúc đó anh vội cứu mấy người phía Bạch Tử U nên không để ý đến đối phương.
“Mọi người ra ngoài trước, tôi đi tìm ông ta”, nói rồi, dưới con mắt ngỡ ngàng của tất cả mọi người, Diệp Thiên biến mất khỏi vị trí ban đầu.
Thật nhanh!
Mọi người thầm nhủ. Tốc độ này e rằng bọn họ có cưỡi ngựa cũng chẳng đuổi theo kịp.
“Chúng ta lên kia thôi”, mấy người tin tưởng tuyệt đối vào thực lực của Diệp Thiên. Đến cả Thuỷ Tổ Kiếm cũng chẳng thể làm gì hại tới Diệp Thiên thì đừng nói là những viên đá mất đi thần tính đang rơi xuống kia.
Chương 808: Mê cung sụp đổ
Mấy người phía Bạch Tử U ra ngoài. Bọn họ đứng trên nóc của mê cung, phóng tầm mắt nhìn xung quanh và có thể nhìn ra rõ ràng mê cung đang sụp đổ dần dần.
Đồng thời, bọn họ cũng cảm nhận được mê cung này rộng lớn thế nào. Lúc này phần đầu ra còn cách bọn họ lên tới hàng trăm mét.
Nếu như bình thường thì mười ngày hay nửa tháng cũng không thể ra khỏi đây. Đây chính là điểm đặc biệt của nơi này.
“Ấy, sao chẳng có lấy một ai?”, Du Thanh và Du Yên sáng mắt lên, bọn họ nhìn về phía xa. Ngọn núi thứ ba to lớn vô cùng. Ngoài mấy người bọn họ ra thì không thấy thêm ai khác, bao gồm cả Triệu Sóc đã ra ngoài từ trước đó.
Theo lý mà nói thì sau khi Triệu Sóc sống sót ra ngoài nhất định sẽ nói với Các Chủ Bắc Dương về tình hình bên trong, sau đó đổ oan mưu hại và dẫn người tới bịt lỗ hổng mới phải.
Đợi khi bọn họ ra thì hoặc là phải chết, hoặc là bị bắt sống. Không có lý gì mà chẳng có lấy một ai thế này.
“Tôi biết rồi”, Bạch Tử U lên tiếng. Lúc này về cơ bản cô đã hồi phục lại.
“Mọi người có nhớ trước đó anh Diệp nói với Triệu Sóc gì không?”
Ai nấy đều ngỡ ngàng gật đầu. Bọn họ nhớ rất rõ.
Bạch Tử U nói tiếp: “Anh Diệp nói Triệu Sóc và Trương Linh Phóng chẳng qua chỉ là quân cờ của Bắc Thiên Các, kết cục của hai người bọn họ cũng đã được định sẵn là phải chết rồi”.
“Nếu như mọi thứ đều được sắp xếp ổn thoả thì bọn họ đương nhiên biết về tình hình của Thuỷ Tổ Kiếm”.
“Giống như chúng ta, nếu không phải có anh Diệp cứu giúp thì có thể sống sao? E rằng không ai có thể ngờ nổi sẽ có người ngăn được Thuỷ Tổ Kiếm lại cho nên trong mắt Bắc Thiên Các, chúng ta về cơ bản đã chết, tuyệt đối không thể nào sống sót”.
“Cũng chính vì vậy nên kẻ là quân cờ trong việc này chỉ có thể bị trừ khử ngay lập tức vì chỉ có người chết mới mang theo mọi bí mật mà đi”.
Mọi người nghe Bạch Tử U nói xong thì kinh ngạc. Nếu như vậy thì có thể giải thích vì sao khi bọn họ ra lại không ai ngăn cản, cũng không ai bịt lỗi hổng này. Vì người người của Bắc Thiên Các đều cho rằng bọn họ đã chết.
“Vậy… bây giờ bọn họ đâu cả rồi?”, La Hằng nghi hoặc. Cho dù cho rằng bọn họ đã chết thì cũng không đến mức rời đi cả chứ?
Lần này Chu Hoàng lên tiếng: “Sự việc đã tới nước này thì cũng dễ lý giải”.
“Bắc Thiên Các vừa muốn hợp tác với các thế lực khác, vừa muốn tự mình bố trí cục diện, đặc biệt là cục diện của mê cung này, chắc chắn do một mình Bắc Thiên Các làm”.
“Nhưng bọn họ muốn đảm bảo không ai nghi ngờ, không muốn ảnh hưởng tới việc hợp tác nên chỉ có thể nhanh chóng tiến hành bố trí cục diện về sau, cho nên nếu tôi đoán không nhầm thì cục diện cuối cùng chính là ở đỉnh chính”.
Mọi người đưa mắt nhìn nhau và tỏ ra kinh ngạc. Đặc biệt là La Hằng, ông ta cảm thấy có một cơn gió lạnh thổi tới và cảm thấy như bọn họ chính là mớ kiến con trong cơn gió lạnh đó mà thôi.
Nhưng đột nhiên, có một ngày đàn kiến đi tới chỗ xuất phát của cơn gió và phát hiện ra nguồn cơn là do con người thổi.
Sinh tử hoàn toàn đã bị đối phương nắm trong lòng bàn tay và bọn họ chẳng qua chỉ là lũ kiến bị chơi đùa, bất cứ lúc nào cũng có thể bị giết.
La Hằng cảm thấy hối hận vô cùng. Nếu không phải gặp được mấy người phía Diệp Thiên, hoặc có thể nói nếu không phải gặp được Diệp Thiên thì lần này ông ta chắc chắn đã bỏ mạng tại Bắc Thiên Các rồi.
Thực sự quá đáng sợ!
“Chúng ta tới đỉnh chính thôi”, Chu Hoàng nhắc nhở.
Bạch Tử U gật đầu.
“Không đợi anh Diệp sao?”, La Hằng định thần trở lại và lên tiếng hỏi.
Ông ta phát hiện ra đi cùng Diệp Thiên sẽ an toàn hơn, còn nếu đi tách Diệp Thiên thì ông ta chỉ thấy lạnh toát người, mồ hôi đầm đìa.
Bạch Tử U và Chu Hoàng gần như lắc đầu cùng lúc, nói: “Không cần, chúng ta đi trước”.
Hai người bọn họ theo Diệp Thiên đã lâu nên hiểu Diệp Thiên nhất. Bọn họ biết lúc nào nên làm gì.
Ông cố Chu cũng có đôi phần hiểu Diệp Thiên nên khi thấy La Hằng do dự thì cười, an ủi: “La Hằng, cậu yên tâm, trước đó ở mê cung bị Thuỷ Tổ Kiếm uy hiếp nhưng giờ ra ngoài đã không còn Thuỷ Tổ Kiếm uy hiếp nữa. Mấy võ sĩ tầng thứ mười chúng ta chỉ cần liên kết lại thì việc ra, vào Bắc Thiên Các là do chúng ta quyết định”.
La Hằng định thần trở lại, cười khổ.
Vừa rồi ông ta quá hoang mang. Sau khi bị Thuỷ Tổ Kiếm uy hiếp, lại thêm bản thân bị tàn tật nên nhất thời khiến ông ta hoài nghi thực lực của bản thân.
Hiện giờ nghe ông cố Chu nói vậy, ông ta mới nhớ ra mình là võ sĩ tầng thứ mười. Không chỉ ông ta mà ông cố Chu, Bạch Tử U và Chu Hoàng đều là võ sĩ tầng thứ mười.
Đọc nhanh tại Vietwriter.net
Đông Phương Tĩnh là võ sĩ tầng thứ tám. Du Thanh và Du Yên yếu hơn một chút nhưng cũng là tầng thứ bảy rồi. Bọn họ liên kết lại thì thực lực cũng không hề kém cạnh so với võ sĩ tầng thứ tám.
“Vậy tới đỉnh chính”, La Hằng nén thở. Ông ta muốn tận tay giết chết Bắc Dương.
Mấy người đi trước, còn Diệp Thiên đã quay lại bên trong mê cung tìm Trương Linh Phóng.
Sau khi trở thành kẻ tàn phế, Trương Linh Phóng chỉ là một người bình thường, lại thêm trước đó vung kiếm liên tục nên ông ta đã gần như bị liệt, chân tay không sao cử động nổi, khí huyết bên trong cơ thể cạn kiệt.
“Cuối cùng phải chết sao…”, Trương Linh Phóng dựa vào tường, cố gắng ngẩng đầu nhìn về phía xa, nơi những viên đá đang rơi như mưa kia chẳng mấy chốc sẽ lan tới chỗ ông ta.
Thực ra bây giờ ông ta đã biết rằng mình không chỉ là một quân cờ trong tay Bắc Thiên Các mà Thuỷ Tổ Kiếm cũng là Bắc Thiên Các cố ý để ông ta lấy đi.
Mục đích chính là giết chết những người trong này.
Làm được chưa? Làm được rồi!
Trương Linh Phóng thấy uy lực của Thuỷ Tổ Kiếm, lại tận tay dùng nó nên ông ta biết rằng Triệu Sóc với thực lực mạnh hơn ông ta mà dùng Thuỷ Tổ Kiếm thì uy lực có thể phát huy khủng khiếp cỡ nào.
Không một ai có thể ngăn lại. Kể cả là Diệp Thiên cũng không thể!
Trong mắt ông ta, Diệp Thiên đến một nhát kiếm cũng không ngăn lại được và đã bị giết.
Vui vẻ không?
Trương Linh Phóng lại không thấy vui vẻ mà thấy hối hận.
Nếu như ngay từ đầu ông ta không tham dự bữa tiệc mừng thọ của ông cố Chu, không đi đoạt cái gọi là Sơn Hà Lệnh, không xảy ra mâu thuẫn với Diệp Thiên thì có lẽ giờ này ông ta còn có thể là Trưởng Lão có tương lai nhất của Bắc Thiên Các vì dù sao ông ta cũng là kiếm tu.
Nếu đạt tới tầng thứ mười, dựa vào sự tu luyện của ông ta thì nói không chừng thực lực có thể đấu lại với Bắc Dương.
Các Chủ tương lai của Bắc Thiên Các thậm chí có khả năng là ông ta. Thế nhưng mọi thứ đã bị ông ta huỷ hoại, giống như một giấc mông tan, vĩnh viễn không bao giờ trở thành sự thực.
“Còn chưa chết?”, đương lúc Trương Linh Phóng thở dài chuẩn bị nhắm mắt thì một giọng nói quen thuộc vang lên.
Ông ta định nhắm mắt thì lại chợt mở tròn mắt ra nhìn với vẻ kinh ngạc.
Trước mắt ông ta có một người đang đứng đó.
Chương 809: Ông còn chưa chết?