Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 786-789
Chương 786: Lại một cánh cửa nữa
Diệp Thiên đột nhiên trông thấy ở bên dưới còn có một hàng cửa nữa, và cũng cần năm chìa khoá để mở.
Diệp Thiên không chần chừ thêm mà nhanh chóng lấy luôn chiếc chìa khoá cuối cùng về, sau đó nhảy xuống tới tảng đá phía dưới.
Bên cạnh đó chính là hàng cửa cần khoá.
“Thử không dùng chìa khoá.”
Diệp Thiên vốn dĩ muốn dùng chìa khoá để mở, nhưng nghĩ tới ở đây còn có hàng cửa nữa, bên trên còn có một hàng cửa khác, vậy thì những nơi khác liệu có cửa mới xuất hiện không?
Vậy nên Diệp Thiên giơ tay lên vung về phía cánh cửa trước mặt.
Chỉ nghe tiếng ‘khậc’ một cái, cánh cửa kim loại rất dày đột nhiên rời thành bốn năm mảnh.
Mặc dù cửa cũng là cửa đá, độ bền cao tới mức võ sĩ tầng thứ mười cũng khó để lại dấu tích gì trên đó nhưng trước mặt Diệp Thiên thì cùng lắm nó chỉ dày hơn tờ giấy chút thôi.
Sau khi Diệp Thiên mở cửa ra, bên trong xuất hiện luồng khí tức rất đặc biệt.
Diệp Thiên bất ngờ không kịp đề phòng nên đã hít vào một chút.
Ngay sau đó, anh vội bịt mũi lại. Luồng khí tức Diệp Thiên hít vào trong cơ thể nhanh chóng lan ra khắp toàn thân. Nhưng kỳ lạ một điều là cơ thể Diệp Thiên trong chốc lát nhẹ như không, gân cốt dẻo dai, toàn thân dồi dào sức mạnh.
“Khí tức này…”
Đương lúc Diệp Thiên còn kinh ngạc thì bên tai anh vang lên một loạt các tiếng kêu ‘khậc khậc’.
Lúc này Diệp Thiên nhanh chóng nhìn xung quanh. Hiện giờ anh đang ở bên trong một căn phòng rất hẹp, gần như không có gì cả.
Trên bức tường đối diện còn có cánh cửa bị khoá và ở phía góc có một bộ máy điều khiển bằng đồng, trông giống như sư tử đá ở phía trước cửa của Vương phủ thời cổ đại. Có điều lúc này lại là sư tử bằng đồng.
Sư tử bằng đồng này được điều khiển bởi thiết bị, miệng nó đang từ từ há ra, cũng không biết là nguyên lý gì, nhưng cứ thế chĩa thẳng vào Diệp Thiên.
Diệp Thiên thay đổi vị trí thì phần đầu của con sư tử này cũng di chuyển theo, nói tóm lại là nhằm vào Diệp Thiên.
Giây phút sau đó.
“Phụt.”
Một hột đào được phun ra.
“Ừm?” Diệp Thiên tỏ vẻ khác lạ, sau đó né tránh.
Thời đại thay đổi rồi, vũ khí nóng không thể khiến người ta bị thương, trò chơi này có lẽ là do người thường bày ra, phản ứng nhanh một chút là có thể né tránh dễ dàng, vả lại còn là hột đào. Cho dù là có bắn trúng vào người thì e rằng cũng sẽ chẳng gặp phải trở ngại gì to tát.
Nhưng suy nghĩ này của Diệp Thiên chỉ diễn ra chốc lát.
Ngay sau đó, âm thanh vang lên càng to hơn.
Diệp Thiên quay đầu nhìn và tỏ vẻ ngỡ ngàng.
Chỉ thấy hạt đào trông có vẻ hết đỗi bình thường, sau khi bị bắn vào bức tường phía sau Diệp Thiên thì đột nhiên để lại một hố sâu vô cùng.
Nên biết rằng chất liệu của tường là đá thiên thạch, vô cùng kiên cố. Đến võ sĩ tầng thứ mười cũng chẳng thể để lại dấu tích trên đó hay kể cả là vũ khí nóng cũng không có tác dụng tạo ra vết tích gì.
Thế nhưng vừa rồi hạt đào đó lại làm được.
Uy lực khủng khiếp như vậy khiến Diệp Thiên ngạc nhiên.
Nhưng đó không phải là điểm mấu chốt. Mấu chốt chính là sau khi hạt đào bị bắn trúng tường thì còn có thể bắn ngược trở lại.
Có điều khi Diệp Thiên cho rằng nó cũng chỉ đến vậy thôi, thì cảnh tiếp sau đó đã phải khiến anh cau mày.
Chỉ thấy con sư tử bằng đồng kia lại há miệng, lần này nó nhả ra hai hạt đào liên tiếp.
Diệp Thiên vẫn ung dung ứng phó và không có ý định vội ra tay.
Anh luôn cho rằng đây là sự cảnh báo gì đó.
Một lát sau, con sư tử lại há miệng. Lần này nó nhả ra năm lần liên tiếp.
Phụt! Phụt! Phụt! Phụt! Phụt!
Sau đó bên trong một không gian không rộng cho lắm, những tiếng ‘phụt phụt’ phát ra liên hồi. Các hạt đào không ngừng bắn ngược trở lại, uy lực gần như là không hề yếu đi.
Thời gian chầm chậm trôi qua.
Một lúc lâu sau, Diệp Thiên thấy con sư tử bằng đồng kia không há miệng nhả hạt đào nữa thì mới di chuyển.
Trong chốc lát anh đã tới trước con sư tử đó rồi nắm chặt tay vung một nắm đấm về phía nó.
Giây phút sau đó, đầu con sư tử vốn lành lặn đã bị một đòn của Diệp Thiên đập nát.
Tách, tách, tách.
Cũng đúng lúc này, vài tiếng vang dữ vội truyền đi trong không trung.
Những hạt đào không ngừng bắn ngược lại cuối cùng cũng tự va vào nhau rồi nổ hết sạch trong không trung, sau đó thì bị chôn vùi.
“Thật kỳ lạ.” Diệp Thiên cau mày, đây là lần đầu tiên anh có hứng thú với một nơi như vậy.
Nếu như trước đó anh vẫn còn rất do dự, không thể phán đoán và nhận định nơi này chính là cổ mộ thì bây giờ anh có thể chắc chắn trăm phần trăm rằng nơi đây chính là một ngôi mộ cổ, thậm chí có khả năng chính là Thuỷ Thổ Mộ trong truyền thuyết.
Sau khi đầu con sư tử bị đập nát, bên trong liền xuất hiện một chiếc chìa khoá.
Diệp Thiên tiện nay lấy chìa khoá. Đợi căn phòng yên lặng hẳn lại, anh mới lại gần cánh cửa đá ở phía đối diện.
Bên trên quả nhiên có ổ khoá, cũng có thể nói vốn dĩ cần phá bỏ đầu con sư tử bằng đồng, sau đó lấy chìa khoá mới có thể đi vào trong.
Thế nhưng Diệp Thiên vẫn không hề dùng chìa khoá. Những cửa đá này đối với người khác mà nói chính là lạch trời, là khoảng cách không thể nào vượt qua. Nhưng đối với Diệp Thiên thì nó chỉ là để trang trí mà thôi.
Anh tiện tay là có thể phá bỏ.
Cạch.
Cửa đá mở ra.
Cảnh tượng bên trong càng thu hút hơn, Bên trong gần giống với căn phòng đá bên ngoài, chỉ có một điểm khác duy nhất đó chính là rộng hơn một chút.
Cũng đúng lúc này, ở góc tường không có bất cứ thứ gì, trông thì giống như trống trơn nhưng khi Diệp Thiên bước vào, cảnh tượng bên trong lập tức có sự thay đổi.
Từng làn sương khói mờ mịt được phun ra.
Chỉ trong vài giây ngắn ngủi đã phun khắp cả căn phòng đá, bao trùm xung quanh Diệp Thiên.
Không thấy một bóng hình nào cả.
“Hừm.”
Diệp Thiên nghe thấy có một âm thanh thoáng qua. Một mũi tên không biết từ đâu được phóng ra ngoài, vả lại tốc độ rất nhanh, trong chốc lát đã đã lao vút tới trước mặt Diệp Thiên.
Mặc dù màn sương khói dày đặc nhưng đối với Diệp Thiên mà nói thì nó cũng chẳng có trở ngại là mấy. Chỉ thấy giây phút mũi tên kia lao gần giữa đôi mày Diệp Thiên thì đột nhiên ngừng lại, sau đó nó đã bị Diệp Thiên dùng một tay giữ chặt.
“Lực đạo này…. Võ sĩ tầng thứ mười có vào đây cũng có khả năng bị tiêu diệt ngay trong đây.” Diệp Thiên đánh giá về mũi tên vừa rồi.
Nếu võ sĩ tầng thứ mười có thể phản ứng kịp thì không sao, nhưng nếu như bị bắn trúng thì chắc chắn chỉ có chết.
Căn bản không thể nào chống lại được mà chỉ có thể né tránh.
Còn cảnh giới thấp hơn tầng thứ mười thì càng không phải bàn, đến khả năng né tránh cũng không tới lượt mà đã chết rồi.
“Xem ra ở đây lâu lắm chẳng có người tới rồi.”
“E rằng Bắc Thiên Các đã từng tìm người dò la nơi này rồi, nhưng có lẽ có không ít người đã phải bỏ mạng ở đây và chỉ ở bên trên kia chứ chưa từng xuống đây. Cho dù là Bắc Cương có đích thân dò la thì cũng không thể đi tới đây được.”
“Vậy thì ở đây rốt cục có gì?”
“Đằng sau đó còn có mấy cửa nữa?”
“Là Thuỷ Tổ Mộ trong truyền thuyết sao?”
“Nếu như phải thì có phải là có chân truyền Thuỷ Tổ thật không?”
Đây là những thắc mắc trong lòng Diệp Thiên hiện giờ và cũng là những gì mà Diệp Thiên muốn tìm hiểu.
Nói tới chân truyền, Diệp Thiên nghĩ tới gia tộc nhà họ Đông Phương của Đông Phương Tĩnh.
Chương 787: Thuỷ Tổ Mộ
Chỉ là chân truyền của dòng họ Đông Phuơng nhỏ bé đã khiến một người nền tảng chưa vững và khả năng bình thường như Đông Phương Tĩnh bỗng chốc trở thành một người có khả năng xuất chúng, tốc độ tiến triển vượt trội.
Vậy thì chân truyền của sư tổ thì sao?
Nếu thật sự có thì không biết sẽ mạnh tới mức nào.
Đương lúc Diệp Thiên còn đang mải suy nghĩ thì trong không trung lại vang lên những âm thanh của tiếng mũi tên được bắn ra. Có lẽ cảm nhận được Diệp Thiên chưa chết nên bộ máy điều khiển lại hoạt động. Lần này nó hoạt động mạnh hơn và mật độ dày đặc hơn.
Bốn phương tám hướng đều có âm thanh vọng lại. Trong màn sương dày đặc như vậy nhưng Diệp Thiên vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng trên dưới, trái phải, trước sau, tất cả mọi vị trí mà mũi tên bắn ra.
Thật sự rất khủng khiếp.
Giống như tổ ong vò vẽ với vô số con ong lao ra vậy, căn bản không thể nào né tránh.
“Hừ.” Diệp Thiên lạnh lùng lên giọng.
Sau đó anh lập tức di chuyển người, một luồng khí tức mạnh mẽ lan toả ra từ người Diệp Thiên, giống như hình thành một luồng khí tức bảo vệ, ngăn những múi tên kia chạm vào người Diệp Thiên.
Rắc, rắc, rắc…
Mũi tên rơi xuống đất, chất thành đống bên chân Diệp Thiên và nhanh chóng đã chất đầy lên trên đôi chân anh.
Mọi việc diễn ra chỉ gần một phút đồng hồ. Khi màn sương khói kia tản đi, mũi tên ngừng bắn ra thì mọi thứ lại trở về như bình thường.
“Xem ra ở đây không phải là nơi dành cho những võ sĩ dưới tầng thứ mười mà dành cho những người mạnh hơn, nếu không thì những người dưới tầng thứ mười và kể cả bao gồm cả võ sĩ tầng thứ mười cũng không thể sống sót.”
Diệp Thiên như đã có suy đoán trong lòng. Những mũi tên vừa rồi, chỉ cần một mũi tên là có thể diệt một võ sĩ tầng thứ mười. Nếu như bao nhiêu mũi tên cùng phóng ra như vậy thì phải đến cả một trăm võ sĩ tầng thứ mười phải bỏ mạng.
Việc này không chỉ là dùng thực lực phán đoán mà là sự trấn áp về chất lượng và số lượng.
Hoàn toàn không có cơ hội được sống.
Đúng lúc này, bốn bức tường xung quanh đột nhiên bắt đầu ‘lột xác’.
Giống như căn phòng cũ kỹ, trên tường đột nhiên bắt đầu tróc sơn, từng hòn đá to kệch rơi xuống, sau đó liền để lộ ra kết cấu bên trong.
Những lỗ thủng trên tường to cỡ bằng mũi tên xuất hiện. Những mũi tên vừa rồi chính xác được bắn ra từ các hõm sâu trên tường này.
Cũng đúng lúc này, cánh cửa khoá bên trong căn phòng đá xuất hiện, và chiếc chìa khoá đang treo trên cửa.
Diệp Thiên đi tới, lấy chiếc chìa khoá về và không hề sử dụng. Anh tung một đòn về phía cánh cửa.
Cũng giống với trước đó, cánh cửa đá vỡ tan, để lộ ra khung cảnh bên trong.
Lần này, bên trong hiện lên những ngọn lửa đang cháy rực, nhưng không phải lúc nào cũng cháy mà cứ cách một lúc thì ngọn lửa mới cháy bùng ra.
Vả lại ngọn lửa này cũng rất kỳ lạ, không phải như lửa bình thường. Còn chưa chạm tới, mà mới chỉ nói tới nhiệt độ của nó thôi, đã khiến người bình thường bị thiêu đến chết rồi.
Kể cả là với những võ sĩ mạnh thì căn bản cũng không thể ở trong này được lâu chứ đừng nói là đi vào trong.
E rằng đến cơ hội đi vào cửa cũng không có.
“Không đúng.” Đột nhiên Diệp Thiên phát hiện ra gì đó, hoặc có thể nói là anh vừa chú ý tới gì đó.
Diệp Thiên lập tức sáng mắt lên. Anh mới nhận ra rằng lúc này luồng khí tức khi nãy anh hít vào bằng mũi sau khi lan ra khắp cơ thể thì càng trở nên thông suốt hơn và anh càng cảm thấy thoải mái hơn.
“Luồng khí tức này thật kỳ lạ.” Diệp Thiên cũng rất thận trọng, không hít vào nhiều. thế nhưng hiện giờ không phải là lúc nghĩ tới điều này.
Lúc này trước mặt còn có cánh cửa khác nữa. Cũng không biết đằng sau còn mấy cánh cửa nữa nhưng đã tới đây rồi thì cho dù có hiếu kỳ hay là mong đợi thì buộc phải đi tiếp.
Xem xem cuối đường rốt cục có thứ gì.
“Lửa…” Diệp Thiên vẫn rất bình tĩnh.
Một luồng khí tức toả ra. Nếu như có võ sĩ khác ở đây thì e rằng đã nằm rạp xuống từ lâu rồi.
Đó chính là luồng khí tức của võ sĩ tầng trên rất tự nhiên, nó có một sức đè nén vô cùng khủng khiếp, có thể khiến một người bình thường tan xác.
Kể cả là võ sĩ tầng thứ mười, nếu như lúc này tới bên cạnh Diệp Thiên mà không khom lưng khuỵu gối thì cũng chẳng thể chịu nổi cái áp lực khủng khiếp này, thậm chí là sẽ chết.
“Dùng một nửa thực lưc có lẽ có thể dễ dàng vượt qua chứ?” Diệp Thiên tự nhủ.
Thực lưc của anh chưa bao giờ bộc phát hoàn toàn còn hiện giờ thì anh không mấy chắc chắn trạng thái dùng một nửa thực lực của mình thì sẽ mạnh thế nào.
Cộp cộp côp….
Diệp Thiên sải bước vào trong.
Đúng lúc này, ngọn lửa bên trong căn phòng đột nhiên bùng lên, cứ thế cuộn về phía Diệp Thiên..
Điều đáng ngạc nhiên đó là những ngọn lửa vốn dĩ có thể thiêu võ sĩ tầng thứ mười thành tro thì lúc này không thể nào lan lại gần Diệp Thiên được, giống như bị một luồng khí tức khác thường nào trấn áp khiến nó chỉ có thể cháy bên ngoài.
Ngọn lửa đó cứ cháy được mười mấy giây, sau khi tàn đi thì chỉ thấy Diệp Thiên vẫn yên ổn đứng ở vị trí cũ, toàn thân không hề bị xây xước gì, đến quần áo cũng vẫn sạch sẽ như thường, giống như những ngọn lửa vừa rồi chỉ là cho có chứ không thể nào làm tổn hại đến anh vậy.
“Cánh cửa này mở ra sẽ có những gì?”
Diệp Thiên đi tới phía trước cửa đá. Không có gì lạ lùng vì bên trên có ổ khoá và còn có một chìa khoá được đặc chế, không hề sợ đám lửa vừa rồi.
Diệp Thiên lấy chìa khoá, sau đó giơ tay lên. Lần này không giống với các lần khác, anh không tung đòn bạt đi mà giơ tay rồi chỉ một ngón tay về phía trước.
Và cảnh tượng khiến người ta kinh ngạc xuất hiện.
Cánh cửa đá kiên cố kia lúc này giống như giấy dán, thậm chí còn không bằng tờ giấy bình thường, gần như chỉ cần chạm nhẹ một cái cũng đủ khiến cánh cửa đá trông vốn dĩ kiên cố và chắc chắn kia vỡ thành bốn năm phần.
Sau đó căn phòng bằng đá mới lại ập vào mắt.
Không gian bên trong lớn hơn, luồng khí tức lại càng thuần hơn, dày đặc hơn. Chỉ cần hít vào một ít là có thể khiến toàn thân như được ngâm trong nước ấm, cho người ta có cảm giác như được gội rửa, thậm chí đến từng chân tơ kẽ tóc cũng được luồng khí tức này gội sạch.
Vả lại căn phòng này cũng có một cánh cửa đá, nhưng lại khác với cánh cửa đá khác.
Đây là cánh cửa đá với kích thước khổng lồ.
Phóng tầm mắt nhìn, trông nó không khác gì cánh cửa chính của Cố Cung ở Tử Thành, ổ khoá bên trên đó lại càng nhiều hơn, lướt qua là có thể đếm được mười mấy ổ khoá.
Còn chìa khoá.
Lúc này đang được treo ngay ngắn ở bên trên bức tường bên phải, như thể được chuẩn bị kỹ lưỡng để cho người ta tới lấy đi và để mở cánh cửa khổng lồ này ra vậy.
“Thuỷ Tổ… Mộ!”
Lúc này ánh mắt Diệp Thiên đang nhìn chằm chằm vào cánh cửa trước mặt, và có một bức hoành làm bằng kim loại với ba chữ được khắc trên đó.
Đây là…. Thuỷ Tổ Mộ!
“Hoá ra nơi này chính là Thuỷ Tổ Mộ. Không, có lẽ là nghĩa trang Thuỷ Tổ.”
“Nếu mình đoán không nhầm thì Ngũ Phong Sơn của Bắc Thiên Các thực ra chỉ là một phần của Thuỷ Tổ Mộ.”
“Và vị trí trung tâm có lẽ chính là ở đây, còn mê cung chỉ là khu vực bảo vệ trọng yếu.”
“Không nói tới thời cổ, mà thời đại ngày nay, hầu như sẽ không có ai có thể dễ dàng vào đây.”
Diệp Thiên bồi hồi.
Đây là cảm xúc mà rất ít khi xuất hiện trong anh.
Chương 788: Tự đấu với chính mình
Giống như có một cái dùi trống cứ thế coi tâm trạng trong lòng Diệp Thiên như mặt trống, không ngừng thôi thúc.
Trước đó Diệp Thiên còn do dự nhưng bây giờ thì anh đã chắc chắn rằng nơi này chính là Thuỷ Tổ Mộ, hoặc có thể nói thực ra Bắc Thiên Các được xây dựng bên trên Thuỷ Tổ Mộ.
Chẳng trách mà có thể sừng sững đến ngày hôm nay. Chẳng trách mà mỗi một các chủ rõ ràng tư chất đều rất bình thường nhưng cuối cùng thì thành tựu lại rất cao. Chẳng trách vố số gia tộc, vô số thế lực vẫn luôn nghĩ mọi cách đưa con cháu mình tới Bắc Thiên Các.
Hoá ra bọn họ đã nghi ngờ từ trước rằng Thuỷ Tổ Mộ nằm ở đây.
“Còn về phía Bắc Thiên Các….”
“Có lẽ là bọn họ đã tiến hành tìm kiếm cả hàng trăm năm trong phạm vi nội bộ nhưng đều không thu được gì, cũng không phát hiện ra vùng đất này.”
“Thời gian lâu dần, thời đại tiên tiến, võ sĩ thoái hoá. Người có thể vào bên trong này lại càng ít. Tới bây giờ gần như không ai có thể vào đây.
“Cho nên mỗi năm Bắc Thiên Các mới mở cửa tổ chức đại hội để cho mọi người tới tham dự.”
“Vì bọn họ tin rằng sẽ không có ai phát hiện ra bí mật của Bắc Thiên Các nhiều hơn bọn họ, bọn họ càng tin rằng sẽ không ai có thể đi tới đây.”
Diệp Thiên đã có đoán định rõ ràng trong lòng.
Đáng tiếc, Bắc Thiên Các có tính trăm phương ngàn kế thế nào cũng không thể dự đoán nổi có một người khác biệt như Diệp Thiên.
Hoặc có thể nói là đã từng dự liệu nhưng không để ý, thậm chí càng có thái độ quan tâm nghiêng về phía Thiên Khải hơn.
Cho nên mới có kết quả như ngày hôm nay.
Diệp Thiên nhả ra khí cặn rồi nhìn xung quanh nhưng không phát hiện ra gì, hình như không hề có bộ máy nào có tính tấn công nữa.
“Thử độ cứng của cánh cửa xem dày thế nào.” Diệp Thiên không muốn nghĩ nhiều thêm nữa bèn ra tay chuẩn bị chạm vào cánh cửa đá khổng lồ trước mặt.
Nhưng đương lúc Diệp Thiên chạm vào cánh cửa này thì cả khu vực này xảy ra biến cố.
Xung quanh tối đen như mực, những sắc xanh lam lờ nhờ trên tường đột nhiên biến mất.
Nhưng ngay sau đó lại có một chùm sáng xuất hiện, là ở phía tấm hoành phi loé lên, vừa hay chiếu tới chỗ Diệp Thiên.
Sau đó, bên trong cả khu vực rộng lớn này chỉ có mình Diệp Thiên và cái bóng của anh.
Tiếp đó, bóng Diệp Thiên đột nhiên đứng yên, như thể biến thành một người thật vậy.
Một bóng người đen xì, không có diện mạo, không ăn vận gì.
Và rồi cái bóng đó di chyển, một đòn được tung ra và còn là động tác mà Diệp Thiên rất thuộc.
Mục tiêu chính là ngực Diệp Thiên.
“Hả?” Diệp Thiên lần đầu tiên biến sắc.
Thế nhưng anh lại thấy kì lạ hơn.
Chưa bàn đến bóng đen đó hoàn toàn chính là cái bóng của anh biến thành, mà chỉ cần nói tới luồng khí tức phát ra từ cái bóng đó, giống y hệt với khí tức trên người Diệp Thiên.
Diệp Thiên né tránh nhưng cái bóng đó như thể đã biết trước vậy, cánh tay nó khẽ rung, một luồng khí tức có thể đánh tan tác tất cả được tung ra.
“Hừ”, Diệp Thiên hắng giọng.
Không né tránh tiếp nữa mà anh coi cái bóng trước mặt chính là đối thủ thực sự.
Anh tung một đòn vào đối phương, dùng sức lực hoá giải chiêu thức rồi dung hoà thực lực.
Cuối cùng thì bộc phát ra ngoài.
Rầm!
Cả không gian rúng động, hai bóng người nhanh chóng giao đấu với nhau.
Đây là cảnh tượng trước nay chưa từng có.
Nếu có người ngoài ở đây, thậm chí là võ sĩ tầng thứ mười thì cũng sẽ bị khí tức toả ra từ hai bóng người kia làm cho tan xương nát thịt.
Vù vù vù….
Tách!
Cánh cửa đá không lồ bị đánh trúng và nứt rời ra.
Bên trong đó có cỗ quan tài bằng đá đang đặt trong không gian vô cùng tĩnh mịch, xung quanh còn có một tượng binh mã như thật đứng canh.
Thế nhưng Diệp Thiên đang trong trận giao chiến, không thể quan tâm gì hơn tới những điều này. Chẳng còn cách nào khác, cái bóng đối diện có thực lực ngang với anh, những gì anh biết thì nó cũng biết.
Rầm rầm rầm…
Mặt đất nứt lìa, giống như cái bẫy, nứt lìa ra không phải chỉ theo đường mà như sụt lún.
……
Lúc này ở phía trên mê cung đã qua một ngày và một đêm.
Mọi người đã xử lý xong vài con quái vật và xung quan rất yên tĩnh, nhưng chờ đợi thì rất sốt ruột.
Trong khoảng thời gian này đã có người đi tìm con đường khác, rất ít người quay lại.
Những người quay lại hoặc là không thể tìm được con đường nào có thể đi, hoặc là gặp phải cảnh nguy hiểm chết người nên mới tìm đường quay lại.
“Còn phải đợi bao lâu chứ?”
“Mặc dù võ sĩ không cần quá nhiều lương thực để ăn nhưng cũng phải ăn chút gì đó.”
“Đúng vậy, lúc tôi vào đây vẫn còn tưởng một hai ngày là có thể ra ngoài nên còn không lấy đồ ăn, nhưng từ khi vào tới bây giờ cũng ba bốn ngày rồi mà căn bản không thể nào ra được.”
“Tôi cho rằng giữa đường có thể từ bỏ rồi về theo đường cũ, không ngờ đến lối vào cũng bị bít lại.”
“Có phải xảy ra chuyện không?”
“Tôi nghĩ trăm phần trăm là có chuyện rồi.”
“Mới vào lấy chìa khoá đầu tiên đã khó khăn nguy hiểm thế này rồi, đừng nói tới những con đường sau đó.”
Mọi người cảm thấy vô vị nên xì xào bàn tán.
Lại một ngày mới, có người cho rằng Diệp Thiên đã vào bên trong đó hơn hai mươi tư tiếng đồng hồ rồi nên chắc chắn là ‘Diệp Thiên đã gặp chuyện chẳng lành’. Mấy từ này bắt đầu được người ta nói đến thường xuyên hơn.
Nhưng cũng chẳng thể trách bọn họ vì thực sự là quá nguy hiểm.
Chỉ nói với khi vào lấy chiếc chìa khoá đầu tiên đã chẳng có nổi mấy người có thể làm được, còn phía sau nữa?
E rằng đến hối hận cũng không có cơ hội.
Từ sau khi Diệp Thiên đi vào trong đó, nhóm người phía Bạch Tử U không hề chợp mắt, sắc mặt tối sầm lại.
Còn phía Bắc Cương Minh thì lại xuất hiện sự chia rẽ bất đồng.
“Minh Chủ, tôi cho rằng thay vì ở đây chờ đợi thì chi bằng chúng ta tìm đường khác, với thực lực của ông, muốn tìm đường khác có thể đi được chắc chắn dễ dàng hơn người khác.”
Một võ sĩ tầng thứ sáu lên tiếng. Hắn vừa dứt lời, mọi người đều đưa mắt nhìn nhau.
Du Thanh và Du Yên cau mày phản bác: “Ý của cậu là gì thế hả? Quên hết tất cả mọi sự giúp đỡ của anh Diệp với chúng ta cả đường đi rồi à?”
Hai chị em kia vừa dứt lời, võ sĩ tầng thứ tám duy nhất của Bắc Cương Minh lập tức lên tiếng: “Thanh Nhi, Yên Nhi, các cô cũng không thể trói buộc người khác như thế được. Anh Diệp đúng là đã rất quan tâm bảo vệ chúng ta nhưng người được lợi nhiều nhất là hai cô. Lúc ở núi lửa, anh Diệp chỉ cứu mình hai cô.”
“Cho nên hai chị em các cô bảo vệ anh ấy, đợi anh ấy là điều đương nhiên nhưng không thể bắt mọi người cùng đợi được.”
“Vì sự tín nhiệm của các cô với anh Diệp mà mọi người đều không đem theo lương thực. Đợi một ngày một đêm đã tới giới hạn rồi.”
“Nếu không nhanh chóng tìm đường ra thì không cần đợi Diệp Thiên ra ngoài, phần lớn số người trong chúng ta đều không thể nào trụ được.”
Võ sĩ tầng thứ tám này dứt lời, xung quanh chìm vào im lặng.
Chương 789: Một nửa thực lực
Lời võ sĩ tầng thứ tám nói chẳng thể phản bác lại khiến những người khác không còn gì để nói.
Dù gì thì mối quan hệ của bọn họ với Diệp Thiên càng giống như sự dựa dẫm của kẻ mạnh với kẻ yếu, còn lúc này kẻ mạnh đã mất liên lạc một ngày một đêm rồi, nên mối quan hệ đó đương nhiên đã đứt gánh giữa đường.
Nếu như có người đứng ra thì bọn họ còn có khả năng đợi tiếp nhưng hiện giờ người đứng ra lại nói những câu thế này, vậy thì rõ ràng bọn họ sẽ làm theo lý trí.
“Đúng vậy, buộc phải đi thôi.”
“Ai đồng ý ở lại thì ở lại, không thể nào cưỡng ép được.”
“Minh Chủ, bây giờ chỉ có thể dựa cả vào ông thôi.”
Có người đứng ra lên tiếng nói, cả đám người lập tức nhốn nháo hẳn lên, vả lại vốn dĩ chỉ là cuộc trao đổi nội bộ, nhưng sau đó thì những tiếng nói chuyện ngày càng to dần.
Những người không thuộc Bắc Cương Minh cũng nghe thấy.
Vậy là…
“La Minh Chủ, xin ông cho chúng tôi theo với.”
“La Minh Chủ, tìm đường mới, chúng tôi xin đi đầu nhưng phải có ông đi cùng để tiện bảo vệ chúng tôi nữa.”
“Đúng vậy, rời khỏi đây thôi, không thể chậm trễ.”
Cả đám người lần lượt cầu xin La Hằng.
“Cái này…” La Hằng ngỡ ngàng.
Ông ta không nghĩ nhiều. Đã đi theo Diệp Thiên rồi thì phải theo tới cùng, vả lại những việc xảy ra liên tiếp ở đây đều có nguồn cơn từ Bắc Thiên Các.
Nếu thực sự là âm mưu của Bắc Thiên Các thì không chỉ là việc của một hai dòng họ mà bọn họ phải hợp tác với nhau, phải liên thủ lại.
Như vậy mới có thể đấu một trận với một tập thể phách lối như Bắc Thiên Các, nếu không thì chẳng thể làm được gì.
Còn những việc trước mắt, mặc dù La Hằng còn chưa kịp phản ứng lại nhưng rất nhanh chóng, ông ta đã điều chỉnh lại tâm trạng rồi lên tiếng nói: “Các vị không cần dựa vào tôi. Tôi và cậu Diệp vừa gặp là như cố nhân xưa, có một sự định đoạt đặc biệt. Trừ phi xác nhận chính xác được cậu Diệp gặp bất trắc, nếu không thì tôi không thể rời khỏi đây được.”
“Minh Chủ, vậy chúng tôi…”
Vài thành viên của Bắc Cương Minh tỏ rõ sự sốt ruột. Bọn họ cũng đã lên tiếng rồi mà hiện giờ La Hằng căn bản không thể hiện ý định đi với bọn họ khiến bọn họ lưỡng lự.
Đi cũng không được, không đi cũng không được vì đi rồi thì không có võ sĩ tầng thứ mười như La Hằng để dựa dẫm thì cũng bằng không.
Còn nếu không đi thì khi nãy cũng đã nói ra rồi. Giờ có ở lại lại càng mất mặt hơn.
Vả lại nếu như để Diệp Thiên biết được thái độ thay đổi của bọn họ thì e rằng sẽ chẳng còn gì để nói nữa.
“Mọi người có thể tự tìm đường. Nếu thật sự tìm được đúng được mà không thể tự dựa vào sức mình để giải quyết thì lúc đó có thể quay lại xin trợ giúp.” La Hằng nghĩ một lát rồi nói.
Ý câu này của ông ta đã quá rõ ràng, chính là muốn nói những người này có thể rời khỏi đây. Nếu như thật sự muốn quay lại thì lấy lý do này để quay lại và cũng sẽ không quá mất mặt.
Võ sĩ tầng thứ tám kia định nói gì đó nhưng cuối cùng đành đứng dậy trong bất lực rồi chắp tay với La Hằng sau đó đi trước.
Tiếp theo lần lượt có người đi theo.
Một lát sau, ở phía này đã có một khoảng trống không người, thậm chí còn có người muốn đi theo tiếp.
Ông cố Chu im lặng nãy giờ bây giờ mới lên tiếng: “Yên tĩnh một chút cũng tốt. Thực lực của cậu Diệp mọi người đều thấy cả rồi, chắc chắn sẽ không gặp phải chuyện gì đâu.”
Ông có niềm tin bất diệt với Diệp Thiên.
Vì sự hiểu biết của ông cố Chu với Diệp Thiên nhiều hơn những người khác. Ông biết Diệp Thiên còn có một thân phận khác nữa.
Còn mấy người phía Bạch Tử U thì càng không cần phải bàn.
……
Phía dưới mê cung, trong bóng tối đen như hũ nút kia.
Từng tiếng động kinh hoàng vẫn không ngừng vang lên. Lúc này phần dưới đất gần như đã sụt hoàn toàn, sau đó liền cảm nhận được luồng sức mạnh đặc biệt bao trùm quanh lăng mộ.
Từng căn phòng bằng đá bị Diệp Thiên đánh sập ban đầu cũng đã thành đống đổ nát.
Đá vỡ ngổn ngang, cảnh tượng vô cùng lộn xộn.
Đảo mắt qua nhìn, chỉ có một nơi là khá hoàn chỉnh, đó chính là cỗ quan tài kia và tượng binh mã xung quanh.
Đương nhiên cũng vì Diệp Thiên không hề ra tay mạnh nên mới có thể bảo toàn cho nó.
“Thể lực không giống….”
Diệp Thiên đã đánh liên tiếp như thế hai ngày nên thể lực hiện giờ đương nhiên cũng đã bị giảm sút, cho dù là mạnh thế nào đi nữa.
Thế nhưng cảm quan về bóng đen kia thì đối phương vẫn nguyên vẹn trạng thái như ban đầu.
Diệp Thiên bật cười: “Thể lực không giống nhau có phải là muốn nói còn có nơi khác cũng không giống?”
“Hai ngày rồi, cuối cùng cũng bị mình tóm được kẽ hở.”
“Nếu như nói…. Bóng đen này mô phỏng lại thực lực của mình ban đầu, vậy thì thực lực sau đó có thay đổi, nó cũng sẽ không có sự thay đổi nào chứ?”
“Hiện giờ không chắc chắn lắm cho nên cứ nhịn đi một chút đã. Tiêu hao thể lực, nắm lấy điểm sơ hở.”
“Mặc dù chỉ có cách này nhưng như vậy cũng đã quá đủ rồi. Khả năng mình đoán trúng ít nhất cũng tăng lên năm mươi phần trăm.”
“Vậy thì…”
Đương lúc Diệp Thiên mải suy nghĩ thì người anh đột nhiên có sự thay đổi lớn.
Dáng người vốn dĩ bình thường thì lúc này đột nhiên căng phồng cả lên, quần áo bắt đầu rách.
“Chẳng còn cách nào khác vì sức mạnh của bản thân vẫn chưa đạt được tối đa nên khi phóng toàn bộ sức mạnh ra ngoài thì sẽ thay đổi như vậy.”
“Thế thì xem sức mạnh mạnh nhất của tao xem mày có thể làm giống như vậy không?”
Nói rồi Diệp Thiên đánh một đòn ra.
Rầm.
Lúc này không gian xung quanh như rung động, luồng khí này có thể giết chết bất cứ võ sĩ tầng thứ mười nào, kể cả là võ sĩ Đỉnh Phong tầng thứ mười.
Đây chính là sức mạnh tuyệt đối.
Lúc này Diệp Thiên mới thật sự phô hết sức mạnh của bản thân ra.
Trước đó anh không làm như vậy chủ yếu là vì sợ không kiểm soát được bản thân nên gây ra tổn hại gì không cần thiết cho nên mới cố gắng kiềm chế sức mạnh.
Nhưng lúc này, ở nơi đây thì không cần kiềm chế gì hết nữa.
Rầm!
Một đòn được tung ra.
Bóng đen kia thậm chí đến né tránh còn không kịp và bị đòn đánh của Diệp Thiên đánh trùng, luồng khí tức toát ra từ cái bóng đó cũng tàn theo.
Bóng đen trước mặt cũng tiêu tán.
Diệp Thiên mở mắt ra, những khu vực bị phá bỏ lúc đầu đã được khôi phục về nguyên trạng.
“Hoá ra là ý thức chiến đấu…”
Diệp Thiên tự nhủ: “Chẳng trách mà có thể nắm bắt và mô phỏng lại một nửa thực lực của mình.”
Phù phù….
Nói rồi, thân thể Diệp Thiên cũng về với trạng thái ban đầu.
Cũng đúng lúc này anh cũng đi vào vị trí bên trong đặt cỗ quan tài bằng gỗ.
…….
Thời gian cứ thế trôi đi.
Không biết mất bao lâu, có lẽ là một ngày trời, những người đợi ở cửa đá cũng đã vơi đi.
Phía Bắc Cương Minh cũng chỉ còn lại La Hằng và hai chị em song sinh.
Những người còn lại cũng không tới sáu người.
Thực lực đều là võ sĩ tầng thứ năm, sợ nguy hiểm, và sợ bị bắt đi đầu, lại không có thế lực nào bảo vệ nên chỉ có thể đi theo mấy người phía Bạch Tử U.
Cộp cộp cộp…
Đúng lúc này, một loạt những tiếng bước chân dồn dập vang lên.
“Phát hiện…. phát hiện một cái giếng.”
Ở phía xa có giọng nói hổn hển vang lên.
Diệp Thiên đột nhiên trông thấy ở bên dưới còn có một hàng cửa nữa, và cũng cần năm chìa khoá để mở.
Diệp Thiên không chần chừ thêm mà nhanh chóng lấy luôn chiếc chìa khoá cuối cùng về, sau đó nhảy xuống tới tảng đá phía dưới.
Bên cạnh đó chính là hàng cửa cần khoá.
“Thử không dùng chìa khoá.”
Diệp Thiên vốn dĩ muốn dùng chìa khoá để mở, nhưng nghĩ tới ở đây còn có hàng cửa nữa, bên trên còn có một hàng cửa khác, vậy thì những nơi khác liệu có cửa mới xuất hiện không?
Vậy nên Diệp Thiên giơ tay lên vung về phía cánh cửa trước mặt.
Chỉ nghe tiếng ‘khậc’ một cái, cánh cửa kim loại rất dày đột nhiên rời thành bốn năm mảnh.
Mặc dù cửa cũng là cửa đá, độ bền cao tới mức võ sĩ tầng thứ mười cũng khó để lại dấu tích gì trên đó nhưng trước mặt Diệp Thiên thì cùng lắm nó chỉ dày hơn tờ giấy chút thôi.
Sau khi Diệp Thiên mở cửa ra, bên trong xuất hiện luồng khí tức rất đặc biệt.
Diệp Thiên bất ngờ không kịp đề phòng nên đã hít vào một chút.
Ngay sau đó, anh vội bịt mũi lại. Luồng khí tức Diệp Thiên hít vào trong cơ thể nhanh chóng lan ra khắp toàn thân. Nhưng kỳ lạ một điều là cơ thể Diệp Thiên trong chốc lát nhẹ như không, gân cốt dẻo dai, toàn thân dồi dào sức mạnh.
“Khí tức này…”
Đương lúc Diệp Thiên còn kinh ngạc thì bên tai anh vang lên một loạt các tiếng kêu ‘khậc khậc’.
Lúc này Diệp Thiên nhanh chóng nhìn xung quanh. Hiện giờ anh đang ở bên trong một căn phòng rất hẹp, gần như không có gì cả.
Trên bức tường đối diện còn có cánh cửa bị khoá và ở phía góc có một bộ máy điều khiển bằng đồng, trông giống như sư tử đá ở phía trước cửa của Vương phủ thời cổ đại. Có điều lúc này lại là sư tử bằng đồng.
Sư tử bằng đồng này được điều khiển bởi thiết bị, miệng nó đang từ từ há ra, cũng không biết là nguyên lý gì, nhưng cứ thế chĩa thẳng vào Diệp Thiên.
Diệp Thiên thay đổi vị trí thì phần đầu của con sư tử này cũng di chuyển theo, nói tóm lại là nhằm vào Diệp Thiên.
Giây phút sau đó.
“Phụt.”
Một hột đào được phun ra.
“Ừm?” Diệp Thiên tỏ vẻ khác lạ, sau đó né tránh.
Thời đại thay đổi rồi, vũ khí nóng không thể khiến người ta bị thương, trò chơi này có lẽ là do người thường bày ra, phản ứng nhanh một chút là có thể né tránh dễ dàng, vả lại còn là hột đào. Cho dù là có bắn trúng vào người thì e rằng cũng sẽ chẳng gặp phải trở ngại gì to tát.
Nhưng suy nghĩ này của Diệp Thiên chỉ diễn ra chốc lát.
Ngay sau đó, âm thanh vang lên càng to hơn.
Diệp Thiên quay đầu nhìn và tỏ vẻ ngỡ ngàng.
Chỉ thấy hạt đào trông có vẻ hết đỗi bình thường, sau khi bị bắn vào bức tường phía sau Diệp Thiên thì đột nhiên để lại một hố sâu vô cùng.
Nên biết rằng chất liệu của tường là đá thiên thạch, vô cùng kiên cố. Đến võ sĩ tầng thứ mười cũng chẳng thể để lại dấu tích trên đó hay kể cả là vũ khí nóng cũng không có tác dụng tạo ra vết tích gì.
Thế nhưng vừa rồi hạt đào đó lại làm được.
Uy lực khủng khiếp như vậy khiến Diệp Thiên ngạc nhiên.
Nhưng đó không phải là điểm mấu chốt. Mấu chốt chính là sau khi hạt đào bị bắn trúng tường thì còn có thể bắn ngược trở lại.
Có điều khi Diệp Thiên cho rằng nó cũng chỉ đến vậy thôi, thì cảnh tiếp sau đó đã phải khiến anh cau mày.
Chỉ thấy con sư tử bằng đồng kia lại há miệng, lần này nó nhả ra hai hạt đào liên tiếp.
Diệp Thiên vẫn ung dung ứng phó và không có ý định vội ra tay.
Anh luôn cho rằng đây là sự cảnh báo gì đó.
Một lát sau, con sư tử lại há miệng. Lần này nó nhả ra năm lần liên tiếp.
Phụt! Phụt! Phụt! Phụt! Phụt!
Sau đó bên trong một không gian không rộng cho lắm, những tiếng ‘phụt phụt’ phát ra liên hồi. Các hạt đào không ngừng bắn ngược trở lại, uy lực gần như là không hề yếu đi.
Thời gian chầm chậm trôi qua.
Một lúc lâu sau, Diệp Thiên thấy con sư tử bằng đồng kia không há miệng nhả hạt đào nữa thì mới di chuyển.
Trong chốc lát anh đã tới trước con sư tử đó rồi nắm chặt tay vung một nắm đấm về phía nó.
Giây phút sau đó, đầu con sư tử vốn lành lặn đã bị một đòn của Diệp Thiên đập nát.
Tách, tách, tách.
Cũng đúng lúc này, vài tiếng vang dữ vội truyền đi trong không trung.
Những hạt đào không ngừng bắn ngược lại cuối cùng cũng tự va vào nhau rồi nổ hết sạch trong không trung, sau đó thì bị chôn vùi.
“Thật kỳ lạ.” Diệp Thiên cau mày, đây là lần đầu tiên anh có hứng thú với một nơi như vậy.
Nếu như trước đó anh vẫn còn rất do dự, không thể phán đoán và nhận định nơi này chính là cổ mộ thì bây giờ anh có thể chắc chắn trăm phần trăm rằng nơi đây chính là một ngôi mộ cổ, thậm chí có khả năng chính là Thuỷ Thổ Mộ trong truyền thuyết.
Sau khi đầu con sư tử bị đập nát, bên trong liền xuất hiện một chiếc chìa khoá.
Diệp Thiên tiện nay lấy chìa khoá. Đợi căn phòng yên lặng hẳn lại, anh mới lại gần cánh cửa đá ở phía đối diện.
Bên trên quả nhiên có ổ khoá, cũng có thể nói vốn dĩ cần phá bỏ đầu con sư tử bằng đồng, sau đó lấy chìa khoá mới có thể đi vào trong.
Thế nhưng Diệp Thiên vẫn không hề dùng chìa khoá. Những cửa đá này đối với người khác mà nói chính là lạch trời, là khoảng cách không thể nào vượt qua. Nhưng đối với Diệp Thiên thì nó chỉ là để trang trí mà thôi.
Anh tiện tay là có thể phá bỏ.
Cạch.
Cửa đá mở ra.
Cảnh tượng bên trong càng thu hút hơn, Bên trong gần giống với căn phòng đá bên ngoài, chỉ có một điểm khác duy nhất đó chính là rộng hơn một chút.
Cũng đúng lúc này, ở góc tường không có bất cứ thứ gì, trông thì giống như trống trơn nhưng khi Diệp Thiên bước vào, cảnh tượng bên trong lập tức có sự thay đổi.
Từng làn sương khói mờ mịt được phun ra.
Chỉ trong vài giây ngắn ngủi đã phun khắp cả căn phòng đá, bao trùm xung quanh Diệp Thiên.
Không thấy một bóng hình nào cả.
“Hừm.”
Diệp Thiên nghe thấy có một âm thanh thoáng qua. Một mũi tên không biết từ đâu được phóng ra ngoài, vả lại tốc độ rất nhanh, trong chốc lát đã đã lao vút tới trước mặt Diệp Thiên.
Mặc dù màn sương khói dày đặc nhưng đối với Diệp Thiên mà nói thì nó cũng chẳng có trở ngại là mấy. Chỉ thấy giây phút mũi tên kia lao gần giữa đôi mày Diệp Thiên thì đột nhiên ngừng lại, sau đó nó đã bị Diệp Thiên dùng một tay giữ chặt.
“Lực đạo này…. Võ sĩ tầng thứ mười có vào đây cũng có khả năng bị tiêu diệt ngay trong đây.” Diệp Thiên đánh giá về mũi tên vừa rồi.
Nếu võ sĩ tầng thứ mười có thể phản ứng kịp thì không sao, nhưng nếu như bị bắn trúng thì chắc chắn chỉ có chết.
Căn bản không thể nào chống lại được mà chỉ có thể né tránh.
Còn cảnh giới thấp hơn tầng thứ mười thì càng không phải bàn, đến khả năng né tránh cũng không tới lượt mà đã chết rồi.
“Xem ra ở đây lâu lắm chẳng có người tới rồi.”
“E rằng Bắc Thiên Các đã từng tìm người dò la nơi này rồi, nhưng có lẽ có không ít người đã phải bỏ mạng ở đây và chỉ ở bên trên kia chứ chưa từng xuống đây. Cho dù là Bắc Cương có đích thân dò la thì cũng không thể đi tới đây được.”
“Vậy thì ở đây rốt cục có gì?”
“Đằng sau đó còn có mấy cửa nữa?”
“Là Thuỷ Tổ Mộ trong truyền thuyết sao?”
“Nếu như phải thì có phải là có chân truyền Thuỷ Tổ thật không?”
Đây là những thắc mắc trong lòng Diệp Thiên hiện giờ và cũng là những gì mà Diệp Thiên muốn tìm hiểu.
Nói tới chân truyền, Diệp Thiên nghĩ tới gia tộc nhà họ Đông Phương của Đông Phương Tĩnh.
Chương 787: Thuỷ Tổ Mộ
Chỉ là chân truyền của dòng họ Đông Phuơng nhỏ bé đã khiến một người nền tảng chưa vững và khả năng bình thường như Đông Phương Tĩnh bỗng chốc trở thành một người có khả năng xuất chúng, tốc độ tiến triển vượt trội.
Vậy thì chân truyền của sư tổ thì sao?
Nếu thật sự có thì không biết sẽ mạnh tới mức nào.
Đương lúc Diệp Thiên còn đang mải suy nghĩ thì trong không trung lại vang lên những âm thanh của tiếng mũi tên được bắn ra. Có lẽ cảm nhận được Diệp Thiên chưa chết nên bộ máy điều khiển lại hoạt động. Lần này nó hoạt động mạnh hơn và mật độ dày đặc hơn.
Bốn phương tám hướng đều có âm thanh vọng lại. Trong màn sương dày đặc như vậy nhưng Diệp Thiên vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng trên dưới, trái phải, trước sau, tất cả mọi vị trí mà mũi tên bắn ra.
Thật sự rất khủng khiếp.
Giống như tổ ong vò vẽ với vô số con ong lao ra vậy, căn bản không thể nào né tránh.
“Hừ.” Diệp Thiên lạnh lùng lên giọng.
Sau đó anh lập tức di chuyển người, một luồng khí tức mạnh mẽ lan toả ra từ người Diệp Thiên, giống như hình thành một luồng khí tức bảo vệ, ngăn những múi tên kia chạm vào người Diệp Thiên.
Rắc, rắc, rắc…
Mũi tên rơi xuống đất, chất thành đống bên chân Diệp Thiên và nhanh chóng đã chất đầy lên trên đôi chân anh.
Mọi việc diễn ra chỉ gần một phút đồng hồ. Khi màn sương khói kia tản đi, mũi tên ngừng bắn ra thì mọi thứ lại trở về như bình thường.
“Xem ra ở đây không phải là nơi dành cho những võ sĩ dưới tầng thứ mười mà dành cho những người mạnh hơn, nếu không thì những người dưới tầng thứ mười và kể cả bao gồm cả võ sĩ tầng thứ mười cũng không thể sống sót.”
Diệp Thiên như đã có suy đoán trong lòng. Những mũi tên vừa rồi, chỉ cần một mũi tên là có thể diệt một võ sĩ tầng thứ mười. Nếu như bao nhiêu mũi tên cùng phóng ra như vậy thì phải đến cả một trăm võ sĩ tầng thứ mười phải bỏ mạng.
Việc này không chỉ là dùng thực lực phán đoán mà là sự trấn áp về chất lượng và số lượng.
Hoàn toàn không có cơ hội được sống.
Đúng lúc này, bốn bức tường xung quanh đột nhiên bắt đầu ‘lột xác’.
Giống như căn phòng cũ kỹ, trên tường đột nhiên bắt đầu tróc sơn, từng hòn đá to kệch rơi xuống, sau đó liền để lộ ra kết cấu bên trong.
Những lỗ thủng trên tường to cỡ bằng mũi tên xuất hiện. Những mũi tên vừa rồi chính xác được bắn ra từ các hõm sâu trên tường này.
Cũng đúng lúc này, cánh cửa khoá bên trong căn phòng đá xuất hiện, và chiếc chìa khoá đang treo trên cửa.
Diệp Thiên đi tới, lấy chiếc chìa khoá về và không hề sử dụng. Anh tung một đòn về phía cánh cửa.
Cũng giống với trước đó, cánh cửa đá vỡ tan, để lộ ra khung cảnh bên trong.
Lần này, bên trong hiện lên những ngọn lửa đang cháy rực, nhưng không phải lúc nào cũng cháy mà cứ cách một lúc thì ngọn lửa mới cháy bùng ra.
Vả lại ngọn lửa này cũng rất kỳ lạ, không phải như lửa bình thường. Còn chưa chạm tới, mà mới chỉ nói tới nhiệt độ của nó thôi, đã khiến người bình thường bị thiêu đến chết rồi.
Kể cả là với những võ sĩ mạnh thì căn bản cũng không thể ở trong này được lâu chứ đừng nói là đi vào trong.
E rằng đến cơ hội đi vào cửa cũng không có.
“Không đúng.” Đột nhiên Diệp Thiên phát hiện ra gì đó, hoặc có thể nói là anh vừa chú ý tới gì đó.
Diệp Thiên lập tức sáng mắt lên. Anh mới nhận ra rằng lúc này luồng khí tức khi nãy anh hít vào bằng mũi sau khi lan ra khắp cơ thể thì càng trở nên thông suốt hơn và anh càng cảm thấy thoải mái hơn.
“Luồng khí tức này thật kỳ lạ.” Diệp Thiên cũng rất thận trọng, không hít vào nhiều. thế nhưng hiện giờ không phải là lúc nghĩ tới điều này.
Lúc này trước mặt còn có cánh cửa khác nữa. Cũng không biết đằng sau còn mấy cánh cửa nữa nhưng đã tới đây rồi thì cho dù có hiếu kỳ hay là mong đợi thì buộc phải đi tiếp.
Xem xem cuối đường rốt cục có thứ gì.
“Lửa…” Diệp Thiên vẫn rất bình tĩnh.
Một luồng khí tức toả ra. Nếu như có võ sĩ khác ở đây thì e rằng đã nằm rạp xuống từ lâu rồi.
Đó chính là luồng khí tức của võ sĩ tầng trên rất tự nhiên, nó có một sức đè nén vô cùng khủng khiếp, có thể khiến một người bình thường tan xác.
Kể cả là võ sĩ tầng thứ mười, nếu như lúc này tới bên cạnh Diệp Thiên mà không khom lưng khuỵu gối thì cũng chẳng thể chịu nổi cái áp lực khủng khiếp này, thậm chí là sẽ chết.
“Dùng một nửa thực lưc có lẽ có thể dễ dàng vượt qua chứ?” Diệp Thiên tự nhủ.
Thực lưc của anh chưa bao giờ bộc phát hoàn toàn còn hiện giờ thì anh không mấy chắc chắn trạng thái dùng một nửa thực lực của mình thì sẽ mạnh thế nào.
Cộp cộp côp….
Diệp Thiên sải bước vào trong.
Đúng lúc này, ngọn lửa bên trong căn phòng đột nhiên bùng lên, cứ thế cuộn về phía Diệp Thiên..
Điều đáng ngạc nhiên đó là những ngọn lửa vốn dĩ có thể thiêu võ sĩ tầng thứ mười thành tro thì lúc này không thể nào lan lại gần Diệp Thiên được, giống như bị một luồng khí tức khác thường nào trấn áp khiến nó chỉ có thể cháy bên ngoài.
Ngọn lửa đó cứ cháy được mười mấy giây, sau khi tàn đi thì chỉ thấy Diệp Thiên vẫn yên ổn đứng ở vị trí cũ, toàn thân không hề bị xây xước gì, đến quần áo cũng vẫn sạch sẽ như thường, giống như những ngọn lửa vừa rồi chỉ là cho có chứ không thể nào làm tổn hại đến anh vậy.
“Cánh cửa này mở ra sẽ có những gì?”
Diệp Thiên đi tới phía trước cửa đá. Không có gì lạ lùng vì bên trên có ổ khoá và còn có một chìa khoá được đặc chế, không hề sợ đám lửa vừa rồi.
Diệp Thiên lấy chìa khoá, sau đó giơ tay lên. Lần này không giống với các lần khác, anh không tung đòn bạt đi mà giơ tay rồi chỉ một ngón tay về phía trước.
Và cảnh tượng khiến người ta kinh ngạc xuất hiện.
Cánh cửa đá kiên cố kia lúc này giống như giấy dán, thậm chí còn không bằng tờ giấy bình thường, gần như chỉ cần chạm nhẹ một cái cũng đủ khiến cánh cửa đá trông vốn dĩ kiên cố và chắc chắn kia vỡ thành bốn năm phần.
Sau đó căn phòng bằng đá mới lại ập vào mắt.
Không gian bên trong lớn hơn, luồng khí tức lại càng thuần hơn, dày đặc hơn. Chỉ cần hít vào một ít là có thể khiến toàn thân như được ngâm trong nước ấm, cho người ta có cảm giác như được gội rửa, thậm chí đến từng chân tơ kẽ tóc cũng được luồng khí tức này gội sạch.
Vả lại căn phòng này cũng có một cánh cửa đá, nhưng lại khác với cánh cửa đá khác.
Đây là cánh cửa đá với kích thước khổng lồ.
Phóng tầm mắt nhìn, trông nó không khác gì cánh cửa chính của Cố Cung ở Tử Thành, ổ khoá bên trên đó lại càng nhiều hơn, lướt qua là có thể đếm được mười mấy ổ khoá.
Còn chìa khoá.
Lúc này đang được treo ngay ngắn ở bên trên bức tường bên phải, như thể được chuẩn bị kỹ lưỡng để cho người ta tới lấy đi và để mở cánh cửa khổng lồ này ra vậy.
“Thuỷ Tổ… Mộ!”
Lúc này ánh mắt Diệp Thiên đang nhìn chằm chằm vào cánh cửa trước mặt, và có một bức hoành làm bằng kim loại với ba chữ được khắc trên đó.
Đây là…. Thuỷ Tổ Mộ!
“Hoá ra nơi này chính là Thuỷ Tổ Mộ. Không, có lẽ là nghĩa trang Thuỷ Tổ.”
“Nếu mình đoán không nhầm thì Ngũ Phong Sơn của Bắc Thiên Các thực ra chỉ là một phần của Thuỷ Tổ Mộ.”
“Và vị trí trung tâm có lẽ chính là ở đây, còn mê cung chỉ là khu vực bảo vệ trọng yếu.”
“Không nói tới thời cổ, mà thời đại ngày nay, hầu như sẽ không có ai có thể dễ dàng vào đây.”
Diệp Thiên bồi hồi.
Đây là cảm xúc mà rất ít khi xuất hiện trong anh.
Chương 788: Tự đấu với chính mình
Giống như có một cái dùi trống cứ thế coi tâm trạng trong lòng Diệp Thiên như mặt trống, không ngừng thôi thúc.
Trước đó Diệp Thiên còn do dự nhưng bây giờ thì anh đã chắc chắn rằng nơi này chính là Thuỷ Tổ Mộ, hoặc có thể nói thực ra Bắc Thiên Các được xây dựng bên trên Thuỷ Tổ Mộ.
Chẳng trách mà có thể sừng sững đến ngày hôm nay. Chẳng trách mà mỗi một các chủ rõ ràng tư chất đều rất bình thường nhưng cuối cùng thì thành tựu lại rất cao. Chẳng trách vố số gia tộc, vô số thế lực vẫn luôn nghĩ mọi cách đưa con cháu mình tới Bắc Thiên Các.
Hoá ra bọn họ đã nghi ngờ từ trước rằng Thuỷ Tổ Mộ nằm ở đây.
“Còn về phía Bắc Thiên Các….”
“Có lẽ là bọn họ đã tiến hành tìm kiếm cả hàng trăm năm trong phạm vi nội bộ nhưng đều không thu được gì, cũng không phát hiện ra vùng đất này.”
“Thời gian lâu dần, thời đại tiên tiến, võ sĩ thoái hoá. Người có thể vào bên trong này lại càng ít. Tới bây giờ gần như không ai có thể vào đây.
“Cho nên mỗi năm Bắc Thiên Các mới mở cửa tổ chức đại hội để cho mọi người tới tham dự.”
“Vì bọn họ tin rằng sẽ không có ai phát hiện ra bí mật của Bắc Thiên Các nhiều hơn bọn họ, bọn họ càng tin rằng sẽ không ai có thể đi tới đây.”
Diệp Thiên đã có đoán định rõ ràng trong lòng.
Đáng tiếc, Bắc Thiên Các có tính trăm phương ngàn kế thế nào cũng không thể dự đoán nổi có một người khác biệt như Diệp Thiên.
Hoặc có thể nói là đã từng dự liệu nhưng không để ý, thậm chí càng có thái độ quan tâm nghiêng về phía Thiên Khải hơn.
Cho nên mới có kết quả như ngày hôm nay.
Diệp Thiên nhả ra khí cặn rồi nhìn xung quanh nhưng không phát hiện ra gì, hình như không hề có bộ máy nào có tính tấn công nữa.
“Thử độ cứng của cánh cửa xem dày thế nào.” Diệp Thiên không muốn nghĩ nhiều thêm nữa bèn ra tay chuẩn bị chạm vào cánh cửa đá khổng lồ trước mặt.
Nhưng đương lúc Diệp Thiên chạm vào cánh cửa này thì cả khu vực này xảy ra biến cố.
Xung quanh tối đen như mực, những sắc xanh lam lờ nhờ trên tường đột nhiên biến mất.
Nhưng ngay sau đó lại có một chùm sáng xuất hiện, là ở phía tấm hoành phi loé lên, vừa hay chiếu tới chỗ Diệp Thiên.
Sau đó, bên trong cả khu vực rộng lớn này chỉ có mình Diệp Thiên và cái bóng của anh.
Tiếp đó, bóng Diệp Thiên đột nhiên đứng yên, như thể biến thành một người thật vậy.
Một bóng người đen xì, không có diện mạo, không ăn vận gì.
Và rồi cái bóng đó di chyển, một đòn được tung ra và còn là động tác mà Diệp Thiên rất thuộc.
Mục tiêu chính là ngực Diệp Thiên.
“Hả?” Diệp Thiên lần đầu tiên biến sắc.
Thế nhưng anh lại thấy kì lạ hơn.
Chưa bàn đến bóng đen đó hoàn toàn chính là cái bóng của anh biến thành, mà chỉ cần nói tới luồng khí tức phát ra từ cái bóng đó, giống y hệt với khí tức trên người Diệp Thiên.
Diệp Thiên né tránh nhưng cái bóng đó như thể đã biết trước vậy, cánh tay nó khẽ rung, một luồng khí tức có thể đánh tan tác tất cả được tung ra.
“Hừ”, Diệp Thiên hắng giọng.
Không né tránh tiếp nữa mà anh coi cái bóng trước mặt chính là đối thủ thực sự.
Anh tung một đòn vào đối phương, dùng sức lực hoá giải chiêu thức rồi dung hoà thực lực.
Cuối cùng thì bộc phát ra ngoài.
Rầm!
Cả không gian rúng động, hai bóng người nhanh chóng giao đấu với nhau.
Đây là cảnh tượng trước nay chưa từng có.
Nếu có người ngoài ở đây, thậm chí là võ sĩ tầng thứ mười thì cũng sẽ bị khí tức toả ra từ hai bóng người kia làm cho tan xương nát thịt.
Vù vù vù….
Tách!
Cánh cửa đá không lồ bị đánh trúng và nứt rời ra.
Bên trong đó có cỗ quan tài bằng đá đang đặt trong không gian vô cùng tĩnh mịch, xung quanh còn có một tượng binh mã như thật đứng canh.
Thế nhưng Diệp Thiên đang trong trận giao chiến, không thể quan tâm gì hơn tới những điều này. Chẳng còn cách nào khác, cái bóng đối diện có thực lực ngang với anh, những gì anh biết thì nó cũng biết.
Rầm rầm rầm…
Mặt đất nứt lìa, giống như cái bẫy, nứt lìa ra không phải chỉ theo đường mà như sụt lún.
……
Lúc này ở phía trên mê cung đã qua một ngày và một đêm.
Mọi người đã xử lý xong vài con quái vật và xung quan rất yên tĩnh, nhưng chờ đợi thì rất sốt ruột.
Trong khoảng thời gian này đã có người đi tìm con đường khác, rất ít người quay lại.
Những người quay lại hoặc là không thể tìm được con đường nào có thể đi, hoặc là gặp phải cảnh nguy hiểm chết người nên mới tìm đường quay lại.
“Còn phải đợi bao lâu chứ?”
“Mặc dù võ sĩ không cần quá nhiều lương thực để ăn nhưng cũng phải ăn chút gì đó.”
“Đúng vậy, lúc tôi vào đây vẫn còn tưởng một hai ngày là có thể ra ngoài nên còn không lấy đồ ăn, nhưng từ khi vào tới bây giờ cũng ba bốn ngày rồi mà căn bản không thể nào ra được.”
“Tôi cho rằng giữa đường có thể từ bỏ rồi về theo đường cũ, không ngờ đến lối vào cũng bị bít lại.”
“Có phải xảy ra chuyện không?”
“Tôi nghĩ trăm phần trăm là có chuyện rồi.”
“Mới vào lấy chìa khoá đầu tiên đã khó khăn nguy hiểm thế này rồi, đừng nói tới những con đường sau đó.”
Mọi người cảm thấy vô vị nên xì xào bàn tán.
Lại một ngày mới, có người cho rằng Diệp Thiên đã vào bên trong đó hơn hai mươi tư tiếng đồng hồ rồi nên chắc chắn là ‘Diệp Thiên đã gặp chuyện chẳng lành’. Mấy từ này bắt đầu được người ta nói đến thường xuyên hơn.
Nhưng cũng chẳng thể trách bọn họ vì thực sự là quá nguy hiểm.
Chỉ nói với khi vào lấy chiếc chìa khoá đầu tiên đã chẳng có nổi mấy người có thể làm được, còn phía sau nữa?
E rằng đến hối hận cũng không có cơ hội.
Từ sau khi Diệp Thiên đi vào trong đó, nhóm người phía Bạch Tử U không hề chợp mắt, sắc mặt tối sầm lại.
Còn phía Bắc Cương Minh thì lại xuất hiện sự chia rẽ bất đồng.
“Minh Chủ, tôi cho rằng thay vì ở đây chờ đợi thì chi bằng chúng ta tìm đường khác, với thực lực của ông, muốn tìm đường khác có thể đi được chắc chắn dễ dàng hơn người khác.”
Một võ sĩ tầng thứ sáu lên tiếng. Hắn vừa dứt lời, mọi người đều đưa mắt nhìn nhau.
Du Thanh và Du Yên cau mày phản bác: “Ý của cậu là gì thế hả? Quên hết tất cả mọi sự giúp đỡ của anh Diệp với chúng ta cả đường đi rồi à?”
Hai chị em kia vừa dứt lời, võ sĩ tầng thứ tám duy nhất của Bắc Cương Minh lập tức lên tiếng: “Thanh Nhi, Yên Nhi, các cô cũng không thể trói buộc người khác như thế được. Anh Diệp đúng là đã rất quan tâm bảo vệ chúng ta nhưng người được lợi nhiều nhất là hai cô. Lúc ở núi lửa, anh Diệp chỉ cứu mình hai cô.”
“Cho nên hai chị em các cô bảo vệ anh ấy, đợi anh ấy là điều đương nhiên nhưng không thể bắt mọi người cùng đợi được.”
“Vì sự tín nhiệm của các cô với anh Diệp mà mọi người đều không đem theo lương thực. Đợi một ngày một đêm đã tới giới hạn rồi.”
“Nếu không nhanh chóng tìm đường ra thì không cần đợi Diệp Thiên ra ngoài, phần lớn số người trong chúng ta đều không thể nào trụ được.”
Võ sĩ tầng thứ tám này dứt lời, xung quanh chìm vào im lặng.
Chương 789: Một nửa thực lực
Lời võ sĩ tầng thứ tám nói chẳng thể phản bác lại khiến những người khác không còn gì để nói.
Dù gì thì mối quan hệ của bọn họ với Diệp Thiên càng giống như sự dựa dẫm của kẻ mạnh với kẻ yếu, còn lúc này kẻ mạnh đã mất liên lạc một ngày một đêm rồi, nên mối quan hệ đó đương nhiên đã đứt gánh giữa đường.
Nếu như có người đứng ra thì bọn họ còn có khả năng đợi tiếp nhưng hiện giờ người đứng ra lại nói những câu thế này, vậy thì rõ ràng bọn họ sẽ làm theo lý trí.
“Đúng vậy, buộc phải đi thôi.”
“Ai đồng ý ở lại thì ở lại, không thể nào cưỡng ép được.”
“Minh Chủ, bây giờ chỉ có thể dựa cả vào ông thôi.”
Có người đứng ra lên tiếng nói, cả đám người lập tức nhốn nháo hẳn lên, vả lại vốn dĩ chỉ là cuộc trao đổi nội bộ, nhưng sau đó thì những tiếng nói chuyện ngày càng to dần.
Những người không thuộc Bắc Cương Minh cũng nghe thấy.
Vậy là…
“La Minh Chủ, xin ông cho chúng tôi theo với.”
“La Minh Chủ, tìm đường mới, chúng tôi xin đi đầu nhưng phải có ông đi cùng để tiện bảo vệ chúng tôi nữa.”
“Đúng vậy, rời khỏi đây thôi, không thể chậm trễ.”
Cả đám người lần lượt cầu xin La Hằng.
“Cái này…” La Hằng ngỡ ngàng.
Ông ta không nghĩ nhiều. Đã đi theo Diệp Thiên rồi thì phải theo tới cùng, vả lại những việc xảy ra liên tiếp ở đây đều có nguồn cơn từ Bắc Thiên Các.
Nếu thực sự là âm mưu của Bắc Thiên Các thì không chỉ là việc của một hai dòng họ mà bọn họ phải hợp tác với nhau, phải liên thủ lại.
Như vậy mới có thể đấu một trận với một tập thể phách lối như Bắc Thiên Các, nếu không thì chẳng thể làm được gì.
Còn những việc trước mắt, mặc dù La Hằng còn chưa kịp phản ứng lại nhưng rất nhanh chóng, ông ta đã điều chỉnh lại tâm trạng rồi lên tiếng nói: “Các vị không cần dựa vào tôi. Tôi và cậu Diệp vừa gặp là như cố nhân xưa, có một sự định đoạt đặc biệt. Trừ phi xác nhận chính xác được cậu Diệp gặp bất trắc, nếu không thì tôi không thể rời khỏi đây được.”
“Minh Chủ, vậy chúng tôi…”
Vài thành viên của Bắc Cương Minh tỏ rõ sự sốt ruột. Bọn họ cũng đã lên tiếng rồi mà hiện giờ La Hằng căn bản không thể hiện ý định đi với bọn họ khiến bọn họ lưỡng lự.
Đi cũng không được, không đi cũng không được vì đi rồi thì không có võ sĩ tầng thứ mười như La Hằng để dựa dẫm thì cũng bằng không.
Còn nếu không đi thì khi nãy cũng đã nói ra rồi. Giờ có ở lại lại càng mất mặt hơn.
Vả lại nếu như để Diệp Thiên biết được thái độ thay đổi của bọn họ thì e rằng sẽ chẳng còn gì để nói nữa.
“Mọi người có thể tự tìm đường. Nếu thật sự tìm được đúng được mà không thể tự dựa vào sức mình để giải quyết thì lúc đó có thể quay lại xin trợ giúp.” La Hằng nghĩ một lát rồi nói.
Ý câu này của ông ta đã quá rõ ràng, chính là muốn nói những người này có thể rời khỏi đây. Nếu như thật sự muốn quay lại thì lấy lý do này để quay lại và cũng sẽ không quá mất mặt.
Võ sĩ tầng thứ tám kia định nói gì đó nhưng cuối cùng đành đứng dậy trong bất lực rồi chắp tay với La Hằng sau đó đi trước.
Tiếp theo lần lượt có người đi theo.
Một lát sau, ở phía này đã có một khoảng trống không người, thậm chí còn có người muốn đi theo tiếp.
Ông cố Chu im lặng nãy giờ bây giờ mới lên tiếng: “Yên tĩnh một chút cũng tốt. Thực lực của cậu Diệp mọi người đều thấy cả rồi, chắc chắn sẽ không gặp phải chuyện gì đâu.”
Ông có niềm tin bất diệt với Diệp Thiên.
Vì sự hiểu biết của ông cố Chu với Diệp Thiên nhiều hơn những người khác. Ông biết Diệp Thiên còn có một thân phận khác nữa.
Còn mấy người phía Bạch Tử U thì càng không cần phải bàn.
……
Phía dưới mê cung, trong bóng tối đen như hũ nút kia.
Từng tiếng động kinh hoàng vẫn không ngừng vang lên. Lúc này phần dưới đất gần như đã sụt hoàn toàn, sau đó liền cảm nhận được luồng sức mạnh đặc biệt bao trùm quanh lăng mộ.
Từng căn phòng bằng đá bị Diệp Thiên đánh sập ban đầu cũng đã thành đống đổ nát.
Đá vỡ ngổn ngang, cảnh tượng vô cùng lộn xộn.
Đảo mắt qua nhìn, chỉ có một nơi là khá hoàn chỉnh, đó chính là cỗ quan tài kia và tượng binh mã xung quanh.
Đương nhiên cũng vì Diệp Thiên không hề ra tay mạnh nên mới có thể bảo toàn cho nó.
“Thể lực không giống….”
Diệp Thiên đã đánh liên tiếp như thế hai ngày nên thể lực hiện giờ đương nhiên cũng đã bị giảm sút, cho dù là mạnh thế nào đi nữa.
Thế nhưng cảm quan về bóng đen kia thì đối phương vẫn nguyên vẹn trạng thái như ban đầu.
Diệp Thiên bật cười: “Thể lực không giống nhau có phải là muốn nói còn có nơi khác cũng không giống?”
“Hai ngày rồi, cuối cùng cũng bị mình tóm được kẽ hở.”
“Nếu như nói…. Bóng đen này mô phỏng lại thực lực của mình ban đầu, vậy thì thực lực sau đó có thay đổi, nó cũng sẽ không có sự thay đổi nào chứ?”
“Hiện giờ không chắc chắn lắm cho nên cứ nhịn đi một chút đã. Tiêu hao thể lực, nắm lấy điểm sơ hở.”
“Mặc dù chỉ có cách này nhưng như vậy cũng đã quá đủ rồi. Khả năng mình đoán trúng ít nhất cũng tăng lên năm mươi phần trăm.”
“Vậy thì…”
Đương lúc Diệp Thiên mải suy nghĩ thì người anh đột nhiên có sự thay đổi lớn.
Dáng người vốn dĩ bình thường thì lúc này đột nhiên căng phồng cả lên, quần áo bắt đầu rách.
“Chẳng còn cách nào khác vì sức mạnh của bản thân vẫn chưa đạt được tối đa nên khi phóng toàn bộ sức mạnh ra ngoài thì sẽ thay đổi như vậy.”
“Thế thì xem sức mạnh mạnh nhất của tao xem mày có thể làm giống như vậy không?”
Nói rồi Diệp Thiên đánh một đòn ra.
Rầm.
Lúc này không gian xung quanh như rung động, luồng khí này có thể giết chết bất cứ võ sĩ tầng thứ mười nào, kể cả là võ sĩ Đỉnh Phong tầng thứ mười.
Đây chính là sức mạnh tuyệt đối.
Lúc này Diệp Thiên mới thật sự phô hết sức mạnh của bản thân ra.
Trước đó anh không làm như vậy chủ yếu là vì sợ không kiểm soát được bản thân nên gây ra tổn hại gì không cần thiết cho nên mới cố gắng kiềm chế sức mạnh.
Nhưng lúc này, ở nơi đây thì không cần kiềm chế gì hết nữa.
Rầm!
Một đòn được tung ra.
Bóng đen kia thậm chí đến né tránh còn không kịp và bị đòn đánh của Diệp Thiên đánh trùng, luồng khí tức toát ra từ cái bóng đó cũng tàn theo.
Bóng đen trước mặt cũng tiêu tán.
Diệp Thiên mở mắt ra, những khu vực bị phá bỏ lúc đầu đã được khôi phục về nguyên trạng.
“Hoá ra là ý thức chiến đấu…”
Diệp Thiên tự nhủ: “Chẳng trách mà có thể nắm bắt và mô phỏng lại một nửa thực lực của mình.”
Phù phù….
Nói rồi, thân thể Diệp Thiên cũng về với trạng thái ban đầu.
Cũng đúng lúc này anh cũng đi vào vị trí bên trong đặt cỗ quan tài bằng gỗ.
…….
Thời gian cứ thế trôi đi.
Không biết mất bao lâu, có lẽ là một ngày trời, những người đợi ở cửa đá cũng đã vơi đi.
Phía Bắc Cương Minh cũng chỉ còn lại La Hằng và hai chị em song sinh.
Những người còn lại cũng không tới sáu người.
Thực lực đều là võ sĩ tầng thứ năm, sợ nguy hiểm, và sợ bị bắt đi đầu, lại không có thế lực nào bảo vệ nên chỉ có thể đi theo mấy người phía Bạch Tử U.
Cộp cộp cộp…
Đúng lúc này, một loạt những tiếng bước chân dồn dập vang lên.
“Phát hiện…. phát hiện một cái giếng.”
Ở phía xa có giọng nói hổn hển vang lên.
Bình luận facebook