Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 781-783
Chương 781: Giếng cổ
Sau khi lại gần, tay Diệp Thiên mới từ từ đặt lên đó lên rồi khẽ dùng lực.
Rắc.
Ở cạnh bên của giếng liền bị bóp méo đi.
“Không phải đá mà là kim loại.” Diệp Thiên nheo mắt.
Anh còn một câu chưa nói, đó chính là kim loại này còn rắn chắc hơn cả chất liệu thiên thạch.
Những người khác không biết cho nên thấy Diệp Thiên dùng tay bóp viền miệng giếng đến biến dạng thì coi là do chất liệu của nó không tốt cho nên mới không mấy để ý.
“Vậy… có thể xuống dưới không?”
“Nhiệt độ bên ngoài thấp như vậy, bên trong e rằng sẽ khiến người ta phải hoá đá.”
“Không được vào trong, con đường chính xác sao có thể nằm phía dưới này được chứ?”
Không ít người lần lượt lắc đầu và tỏ ý chùn bước trước giếng cổ thần bí này.
“Cậu Diệp, có phải đi vào trong không?” La Hằng nhìn về phía Diệp Thiên.
Không chỉ mình ông ta mà những người khác cũng nhìn Diệp Thiên chăm chú, như thể người trụ cột lúc này chính là Diệp Thiên vậy.
“Tôi khuyên là vẫn đi vào.”
Diệp Thiên chỉ về bên ngoài, nói: “Khí độc đang xâm nhập tới, nói không chừng bất cứ lúc nào cũng sẽ bao trùm quanh đây, lại thêm những cung đường ở đây quá nhiều, đường nào chính xác, đường nào không chính xác cũng không rõ cho nên chỉ có thể vào trong miệng giếng né khí độc đã.”
Diệp Thiên không nói lời đảm bảo.
Nếu chỉ dẫn mấy người thì Diệp Thiên có thể đảm bảo cho những người đi cùng mình không gặp phải nguy hiểm, chí ít thì trước khi bản thân gặp phải nguy hiểm, anh tuyệt đối sẽ không để sảy ra sơ xuất gì.
Nhưng bây giờ quá nhiều người, không tính những người của Bắc Cương Minh, chỉ tính mình những người đi theo bọn họ vào con đường này cũng đã tới hàng chục người rồi.
Một đám người đông như vậy, Diệp Thiên thật không thể để ý tới tất cả được.
Nghe Diệp Thiên nói vậy mọi người vẫn do dự có nên vào trong hay không, thậm chí có một số người thể hiện rõ thái độ rút lui thì lúc này thay đổi suy nghĩ.
Bọn họ lần lượt tiến lên trước.
“Tôi cũng nghĩ vào trong đó thì tốt hơn.”
“Đúng, so với việc ở ngoài đợi chết thì chi bằng chúng ta vào bên trong liều một phen.”
“Vả lại ở đây không có hài cốt, chứng tỏ đây là một nơi đúng đắn.”
Những người này thay đổi thái độ khiến người ta trở tay không kịp.
Du Thanh và Du Yên tỏ vẻ coi thường, còn những người phía Bạch Tử U thì đã quen rồi. Cảnh này bọn họ gặp rất nhiều.
Lúc này Diệp Thiên lên tiếng: “Mấy người đã lựa chọn đi cùng chúng tôi thì giờ xuống trước đi.”
“Cái gì?” Nghe Diệp Thiên nói vậy, bọn họ trợn tròn mắt tỏ vẻ không thể nào tin nổi.
Ngay sau đó, người nào người nấy bắt đầu manh nha ý định rút lui. Bảo bọn họ đi theo còn được, nhưng bảo bọn họ đi trước thì là điều không thể.
Nếu như ở đây chỉ là một mê cung thì bọn họ có thể đi trước. Có điều khi vào đây, bọn họ đã gặp hàng loạt những việc kỳ lạ như trông thấy xương trắng hếu đầy đường và những xác chết la liệt nên trong chốc lát bọn họ đã bị ám ảnh.
Ở trong tình cảnh như vậy, bọn họ còn chưa kịp né, sao có thể dám đi trước được, vả lại còn là đi vào một cái giếng có ánh sáng xanh lam lờ nhờ thế kia.
Ai biết được bên dưới có gì?
Vả lại bên trong còn không ngừng bốc lên luồng khí tức lạnh lẽo, người đứng bên ngoài chưa lại gần cũng có thể cảm nhận được cái lạnh buốt thấu xương.
Nếu xuống kia thì phải làm sao?
Thấy phản ứng của đám người này, ông cố Chu mới cau mày, nói: “Các vị đã cầu xin chúng tôi bảo vệ nhưng lại không muốn bỏ chút công sức thì có phải là tự đề cao mình quá không?”
La Hằng cũng lên tiếng: “Hiện giờ các người có hai sự lựa chọn, hoặc là đi trước, sau đó mọi người cùng đi theo. Hoặc là bây giờ các người lựa chọn một con đường mới.”
“Đây không phải bảo các người nộp mạng mà chỉ là một sự thử thách thôi.”
“Ở một môi trường xa lạ thế này, các vị và chúng tôi từ đầu tới cuối không phải cùng một con đường. Chúng tôi cũng không thể nào yên tâm cho mọi người đi theo. Ngộ nhỡ trong số các người có kẻ nào có ý đồ hại người thì làm sao?”
“Cho nên đây chính là sự thử thách về thành ý và sự thật thà. Nếu như vượt qua thử thách thì trong mê cung ít nhất cũng là người của mình, cùng một đội.”
La Hằng nói rất chặt chẽ, những người còn lại vốn định nói gì đó nhưng sau khi nghe La Hằng lên tiếng, bọn họ không biết phải phản bác lại làm sao.
“Tôi… tôi vẫn chọn con đường khác.”
“Tôi đồng ý đi trước.”
“Mọi người ở lại, tôi đi đây.”
Rất nhanh, trong số hàng chục người đi theo liền chia thành hai nhóm. Một bên chuẩn bị đi theo nhóm người phía Diệp Thiên, lựa chọn đi đầu, một bên chọn rút lui, anh đi đường anh, tôi đi đường tôi, chuẩn bị đi con đường khác.
Sau đó những người chọn đường khác lùi về sau.
Lúc này Bạch Tử U mới tiến tới trước Diệp Thiên, hạ giọng nói: “Những người lùi về sau rất thông minh, có cần tôi ra tay giải quyết bọn họ không?”
Diệp Thiên đương nhiên biết Bạch Tử U có ý gì. Đám người lựa chọn rút lui kia không đi luôn mà vẫn đứng về phía sau, mục đích của bọn họ chính là quan sát tình hình trước. Đợi nhóm người phía Diệp Thiên đi vào trong xem có an toàn hay không thì mới đưa ra sự lựa chọn của mình.
Đây chính là nhóm người điển hình cho việc đầu cơ.
Diệp Thiên cười nhạt nói: “Yên tâm đi, giây phút bọn họ lựa chọn thì cũng không thể đi theo được đâu.”
Bạch Tử U chớp mắt có vẻ không hiểu cho lắm.
Đúng lúc này, nhóm người lựa chọn đi đầu đã di chuyển bước chân nặng nề, chầm chậm lại gần miệng giếng.
Sau đó bọn họ nghiến răng, nhắm mắt nhảy vào bên trong.
Một hồi lâu sau, hình như những người vào trong đó bước sang một không gian mới nên chẳng nghe thấy chút âm thanh nào.
“Đây….” La Hằng kinh ngạc.
Diệp Thiên lúc này mới lên tiếng: “Có thể vào rồi.”
Nói rồi, anh đi trước. Đúng lúc Diệp Thiên nhảy vào giếng, miệng giếng vốn có ánh sáng màu xanh lam lập tức đổi thành màu đen.
Bốn bề yên tĩnh đến lạ. Thế nhưng cũng chỉ trong một giây, giây sau đó ánh sáng lại chiếu rọi lên.
Ngoài những người đi trước, người nào người nấy đều đưa mắt nhìn xung quanh với vẻ khó hiểu thì bên cạnh còn có vài bóng người, cũng là những người đi vào trước đó. Thế nhưng đây lại không phải là một con đường.
“Hoá ra là vậy.” Diệp Thiên gật đầu.
Anh hiểu ra rồi.
Tác dụng của cái giếng này chính là điểm kết nối, kết nối mỗi con đường với nhau.
Sau đó lần lượt có người đi tới.
“Thật là kỳ lạ.”
“Tự dưng lại đi đường khác tới.”
“Rốt cục là làm thế nào vậy?”
Người tới lúc này cũng phát hiện ra điểm kỳ quặc, người nào người nấy tỏ vẻ khó hiểu.
Thực sự quá thần bí và khó giải thích.
Rõ ràng vừa rồi bọn họ nhảy vào giếng, thế nhưng khi đi ra lại vẫn là một miệng giếng.
Xung Quanh giống nhau.
Nếu như không phải có thêm vài người tham gia thử thách khác thì bọn họ còn cho rằng là đang ở nơi ban đầu và đi ra đi vào.
“Đi ra cả đi.”
Diệp Thiên đảo mắt.
Vừa rồi anh đã đếm số lượt người, lúc này sau khi nhìn qua một lượt, anh đã nắm được số lượng nên anh mới từ từ đưa tay ra.
Chương 782: Con đường thông
Diệp Thiên tung một đòn về phía trên cái giếng cổ nằm bên trong con đường khác.
Sau đó, thành giếng cổ được làm bằng kim loại đặc biệt bị biến dạng, miệng giếng bị bịt kín.
Những người xung phong đi đầu lại có đôi chút hối hận, nhưng lúc này, sau khi trông thấy hành động của Diệp Thiên, bọn họ chỉ cảm thấy sợ hãi và may mắn.
May vì mình chọn đúng.
……
Nhưng lúc này ở con đường mà mọi người đang đứng, cả đám người lựa chọn lùi bước bật cười.
“Ha ha ha, những người đi đầu kia đúng là não có vấn đề. Mọi người có thể đi sau, không đi theo những người phía trước.”
“Đúng vậy, cho nên mới nói mấy người đi trước kia là đi thăm dò cho chúng ta.”
“Chúng ta vẫn khôn ngoan hơn.”
“Đi vào chắc chắn không sao chứ?”
“Yên tâm đi, thực lực của tên họ Diệp đó mạnh, hắn lại rất thận trọng. Nếu như thật sự có nguy hiểm thì bọn họ cũng sẽ không tuỳ tiện vào trong.”
“Vậy chúng ta đi theo vào thôi. Muộn thêm chút nữa là khí độc sẽ bay tới đây đấy.”
Đám người này vừa cười vừa thong thả bước đi. Sau đó bọn họ lại gần miệng giếng, trông bộ dạng học đòi người trước đó, cứ thế nhảy vào trong giếng.
Nhưng lúc này miệng giếng đã bị đóng chặt, do vậy mà sau khi vào trong tứ phía không hề chuyển thành màu đen. Bọn họ nhìn rõ ràng bên trong giếng cổ này đều là … thuỷ ngân, vả lại thuỷ ngân ở đây vô cùng đặc biệt, như thể mang theo luồng áp lực nào lớn lắm và đang đè nén lên bọn họ, muốn đẩy bọn họ tới một nơi nào đó.
Nhưng phía bên đó lại giống như bị bít lại, cho nên luồng áp lực này sau khi chạm đáy thì liền chảy lại rồi hướng về phía những người này.
Không có tiếng kêu gào thảm thiết, chỉ có sự sợ hãi nặng nề bao trùm hiện rõ trong những cặp mắt trợn tròn kia.
Đây chính là biểu cảm cuối cùng trong cuộc đời bọn họ.
Ngay sau đó thân thể của toàn bộ những người này đều tan ra, bọn họ đã bị thuỷ ngân trong giếng cổ nhấn chìm và hoà lại với nhau.
…….
“Thuỷ ngân.”
“Là thuỷ ngân.”
Ở một con đường khác, La Hằng và ông cố Chu gần như mở bàn tay ra rồi đồng thanh lên tiếng. Chỉ thấy trong lòng bàn tay bọn họ đang có một ít thuỷ ngân, và đây là số thuỷ ngân mà khi vừa vào trong giếng, xung quanh tối đen, bọn họ giơ tay ra và lấy được.
Không chỉ hai người bọn họ. Bạch Tử U và Chu Hoàng cũng mở bàn tay ra và đều phát hiện có thuỷ ngân trong đó.
Còn những người khác thì không nắm lấy được gì. Cũng chỉ có võ sĩ tầng thứ mười mới có thể làm được.
“Thuỷ ngân này và thuỷ ngân bình thường có chút khác biệt.” La Hằng nheo mắt, nhìn chằm chằm vào thuỷ ngân trong tay rồi tự nhủ: “Rất nặng, và còn có một áp lực vô cùng lớn. Tôi chỉ có thể nắm lấy một chút, nếu nắm nhiều hơn thì không thể được.”
Ông cố Chu cũng gật đầu, nói: “Như vậy cũng có nghĩa là nói miệng giếng này thực ra là tiếp nối song song. Chúng ta nhảy vào trong và bị áp lực của thuỷ ngân đẩy tới đây?”
“Đúng, chỉ có thể giải thích như vậy thôi.” La Hằng tán đồng.
Sau đó những người ở bên trong con đường này mới dần tụ tập lại với nhau. Người đi đầu là một người rất quen, trên ngực áo còn thêu ba chữ ‘Tây Vân Các’.
“Ông cố Chu, anh Diệp.”
Đối phương nhanh chóng tiến lên, giọng nói nhỏ nhẹ và còn mang theo tiếng khóc nấc. Cô gái đi lên phía trước này chính là người gặp Diệp Thiên ở quán rượu trước đó, tên là Vân Lạc.
Lúc đó còn có Tây Lai Phong, hai bên xảy ra mâu thuẫn với Diệp Thiên nhưng cuối cùng Diệp Thiên đã tiêu diệt một người phía Tây Lai Phong.
“Cô tên là Vân Lạc?”
Diệp Thiên nhìn đối phương và còn nhớ tên người này. Lúc này Vân Lạc đã không còn vẻ xinh đẹp rạng rỡ và khí chất như khi gặp Diệp Thiên ở quán rượu nữa. Trông cô ta lúc này nhếch nhác vô cùng. Bên cạnh cô ta không có đồng môn, hình như chỉ có một mình cô ta.
“Không ngờ anh Diệp còn nhớ tôi.”
Vân Lạc vừa ngạc nhiên lại vừa vui mừng.
Diệp Thiên điềm tĩnh lên tiếng: “Dù gì lúc đó tôi cũng đã giết người, đương nhiên là còn nhớ một chố chuyện.”
Nguyên nhân của mọi việc ở quán rượu thực ra cũng đều xuất phát từ Vân Lạc. Nếu cô ta không có ý thăm dò thì cũng sẽ không xảy ra hàng loạt những chuyện sau đó.
Đương nhiên, với mức độ đó thì cũng chưa tới mức phải chết, vì vậy lúc đó anh chỉ ra tay xử lý đệ tử của Tây Lai Phong và không ra tay với người của Tây Vân Các.
Vân Lạc nghe vậy thì mặt tái đi, dường như nghĩ tới cảnh tượng lúc đó nên cô ta nuốt nước bọt.
Thế nhưng ngay sau đó, cô ta vội quỳ xuống trước mắt Diệp Thiên: “Xin anh Diệp và ông cố Chu giúp đỡ chúng tôi.”
Nói xong cô ta cứ thế dập đầu.
Diệp Thiên và ông cố Chu không lên tiếng. Ở phía xa còn có một người thanh niên đi tới, cau mày và nói với giọng tức giận: “Vân Lạc, em có ý gì thế hả? Anh chủ động giúp em, em không cảm ơn thì thôi, bây giờ lại đi cầu xin người khác giúp đỡ?”
Vân Lạc nghe vậy thì không dập đầu nữa mà quay lại nhìn người thanh niên đang đi tới kia, lập tức lên tiếng: “Anh Ngô, anh đến muộn, không biết một số chuyện…”
Người thanh niên này tên là Ngô Chí Thanh, là người của nhà Ngô Gia Bảo. Vốn dĩ hắn có thiệp mời nhưng từ nhỏ hắn đã thích chơi trò mê cung cho nên mới tới đây tham gia.
Người giống như hắn rất nhiều, vì không tham gia vào việc trước đó, lại thêm cũng không phải người của thế lực nào ở Bắc Cương cho nên không biết Diệp Thiên và ông cố Chu.
Không đợi Vân Lạc nói xong, Ngô Chí Thanh đã hắng giọng ngắt lời: “Sao anh không biết chứ? Không phải sư phụ và sư đệ của em đi lạc sao? Nhà Ngô Gia Bảo của anh lần này có hai, ba mươi người tới đây, đều là võ sĩ thực lực từ tầng thứ năm trở lên. Anh đạt cảnh giới tầng thứ bảy. Nếu muốn tìm thấy hai người bọn họ trong mê cung này thì thực sự là việc quá dễ dàng.”
“Cho nên em cứ ngoan ngoãn theo anh, đừng có tìm người lung tung xin giúp đỡ.”
Nói rồi Ngô Chí Thanh mới liếc mấy người phía Diệp Thiên với vẻ mặt khó chịu.
Thế nhưng khi ánh mắt hắn liếc tới mấy cô gái phía Bạch Tử U và hai chị em song sinh kia thì hắn chợt sáng mắt lên.
Thật… thật sự quá xinh đẹp.
Mặc dù Vân Lạc trông cũng rất xinh đẹp nhưng so với mấy người phía Bạch Tử U thì không thể nào bì lại nổi.
Ngô Chí Thanh lập tức bày ra bộ mặt cười nói giả lả rồi từ từ tiến lên trước, chủ động chào hỏi: “Ha ha, thật ngại quá, các vị, vừa rồi tôi chỉ tiện miệng nói thôi. Vữa nãy thấy các vị, hình như đi ra từ cái giếng này thì phải?”
Hắn dứt lời, chẳng ai trả lời lại. Ngô Chí Thanh chợt thấy ngượng, trong lòng lại càng tức tối hơn. Thế nhưng mặt hắn lại không thể hiện gì mà tiếp tục cười nói: “Xem ra cái giếng này an toàn để đi ra đi vào rồi.”
“Lão Bát, cậu đi vào xem bên trong thế nào?”
Cuối cùng hắn sai bảo võ sĩ Ngô Gia Bảo đang ở đó, đi vào để tiến hành kiểm tra.
Nhóm người phía Diệp Thiên vừa đi ra từ cái giếng này, vậy thì cũng có thể nói rằng bên trong giếng chắc chắn không nguy hiểm.
Nếu không thì cũng không thể có nhiều người ra khỏi đó được.
Người có cái tên Lão Bát lập tức vâng lên lại gần, nhưng sau khi đi tới giếng cổ, người này liền lên tiếng: “Thiếu chủ, miệng giếng bị người ta huỷ rồi, bây giờ đã bị đóng chặt, căn bản không thể tiến vào.”
“Hả?”
Ngô Chí Thanh chậm rãi bước qua, sau khi trông thấy thì mới lẩm bẩm: “Tuỳ tiện làm hỏng những thứ ở đây, ngộ nhỡ làm hỏng đúng con đường đi chính xác trong mê cung thì ai chịu trách nhiệm?”
Chương 783: Cút
“Chúng ta đi thôi.” Diệp Thiên lắc đầu, không tiếp tục lãng phái thời gian ở đây nữa.
Mọi người nghe xong thì lập tức đi theo. Ngô Chí Thanh đột nhiên lên tiếng: “Ai cho các người đi?”
“Hiện giờ chỗ này do tôi quản lý, các người phải nghe theo tôi.”
“Giờ tôi có chuyện cần hỏi các người, phải trả lời thành khẩn, nếu không đừng mong đi khỏi đây.”
“Thứ nhất, có phải các người vừa đi ra khỏi cái giếng này không? Bên trong có gì?”
Hỏi xong, Ngô Chí Thanh lập tức trừng mắt nhìn về phía mấy người nhóm Diệp Thiên với bộ dạng chất vấn.
Diệp Thiên không buồn quan tâm nhưng ông cố Chu lại tỏ vẻ khác thường. Tên này cũng thật là ra vẻ.
Đến cậu Diệp mà còn dám ngăn lại.
Một lát sau, không thấy ai trả lời, Ngô Chí Thanh thấy có vẻ mất mặt nên lập tức phất tay.
Ngay sau đó người của Ngô Gia Bảo liền tụ tập luôn về phía trước. Cầm đầu là một tên võ sĩ tầng thứ tám. Hắn đi về phía bên cạnh của Ngô Chí Thanh.
“Hừ, dám không nể mặt, vậy thì tôi cũng sẽ không giữ thể diện cho các người nữa.”
Nói rồi, Ngô Chí Thanh lạnh lùng ra lệnh: “Bắt mấy người cầm đầu ở đây lại cho tôi, tôi phải từ từ trả hỏi.”
“Vâng.”
Hắn dứt lời, cả đám người theo hắn lập tức hành động. Tên nào tên nấy xông về phía người dẫn dầu là Diệp Thiên.
Và đúng lúc này, chỉ thấy Diệp Thiên từ từ giơ tay lên vung vào không trung.
Giây phút sau đó, một lực mạnh tung ra đánh trúng vào đám người này khiến chúng bay luôn ra ngoài.
Bịch, bịch…
Trong chớp mắt, Đám người của Ngô Gia Bảo lần lượt nằm la liệt trên đất, kẻ nào kẻ nấy rên la đau đớn.
Trong đó bao gồm cả tên võ sĩ tầng thứ tám.
“Đây, đây…”
Lúc này, sắc mặt Ngô Chí Thanh cuối cùng cũng thay đổi.
Hắn ngỡ ngàng.
Mẹ kiếp chuyện gì xảy ra đây?
Ở bên hắn có tới hơn ba mươi người, sao trong chốc lát đã bị đánh ngã cả ra đất thế kia.
Còn phía đối diện chỉ có một người, chỉ vung tay vào không trung, thậm chí còn chưa chạm vào bọn chúng.
“Cút.”
Đương lúc Ngô Chí Thanh không biết phải làm sao, một giọng nói trầm vang lên.
Giọng nói này còn mang theo sức mạnh khủng khiếp, giống như cú đánh vừa rồi, nhưng mục tiêu lại rõ ràng là hướng về phía Ngô Chí Thanh.
Khi dư âm còn vang vọng, Ngô Chí Thanh đã ngã vật và bay ra khỏi đó, đập vào vách đá kiên cố đằng sau cách đó chừng mười mét rồi mới ói ra máu.
Khi ngã ra đất, đôi mắt hắn trợn tròn, mang theo cả sự kinh ngạc, sau đó mắt hắn đảo lên trên và rồi hắn ngất đi.
Cảnh này thật sự khiến ai nấy đều phải giật mình, bao gồm cả La Hằng. Lúc này ông ta hãy còn thừ người ra.
Ông ta là võ sĩ tầng thứ mười đã lâu, cũng được coi là võ sĩ với thực lực mạnh rồi nhưng cảnh tượng vừa rồi mà Diệp Thiên thể hiện, ông ta hoàn toàn không thể nào làm nổi.
“Lẽ nào cậu Diệp là võ sĩ Đỉnh Phong tầng thứ mười?”
Võ sĩ tầng thứ mười vốn dĩ đã rất hiếm hoi, và võ sĩ Đỉnh Phong tầng thứ mười có thể coi là một sự tồn tại trong truyền thuyết.
Dù gì thì La Hằng cũng chưa bao giờ gặp ai như vậy cả. Đến một người ở tầng thứ mười như ông ta cũng chưa gặp được võ sĩ Đỉnh Phong tầng thứ mười thì những người còn lại càng khó hơn.
Đương nhiên, cũng có lúc La Hằng từng nghĩ Diệp Thiên có khả năng vượt qua tầng thứ mười nhưng chỉ là suy nghĩ thoáng qua, và ông ta tự phủ nhận suy nghĩ đó.
Vượt qua tầng thứ mười? Thật sự chỉ có trong truyền thuyết.
Từ xưa đến nay, chỉ nghe nói có tầng cảnh giới vượt qua tầng thứ mười nhưng chưa có sự thực để kiểm chứng, giống như người bình thường xem phong thần diễn nghĩa, căn bản không thể coi đó là thật. (*Phong thần diễn nghĩa: Tác phẩm truyện tiểu thuyết nổi tiếng thời nhà Minh)
“Đi thôi .” Diệp Thiên di chuyển và không hề quan tâm tới Vân Lạc đang quỳ trên đất.
Thế nhưng sau khi chứng kiến cảnh vừa rồi, lúc này Vân Lạc đã trỗi lên niềm tin sắt đá với Diệp Thiên, cho nên khi đám người đi theo sau Diệp Thiên thì cô ta cũng vội đi theo.
Cô ta đi tới đây cùng sư phụ và sư đệ nhưng vừa vào đây chưa lâu đã phát hiện có không ít thi hài, có những thi hài lâu năm, có những thi thể thậm chí mới chỉ hai năm trước, cho nên có không ít người đã bị nhụt chí.
Có điều kết quả rõ ràng không thể như bọn họ mong muốn. Sau khi bọn họ quay người đi ra thì mới phát hiện cửa vào đã bị tảng đá lớn đóng chặt lại, chất liệu cửa đá cũng giống với thiên thạch của mê cung Thiên Ngoại, căn bản không thể dựa vào sức người mà phá bỏ được.
Cho nên bọn họ chỉ có thể bấm bụng tìm con đường ra ở phía khác.
Thế nhưng đúng lúc đó, ba sư đồ bọn họ gặp phải một cái bẫy.
…….
Ở đỉnh núi thứ ba, có không ít người tụ tập tại đây. Phần lớn đều là những người có thiệp mời.
Vì ở mê cung Thiên Ngoại không thể quan sát được gì nên bọn họ tới đây sớm một chút để đợi.
“Các Chủ Bắc Dương, mê cung này được duy trì trong lâu nhất là bao lâu? Không thể kéo dài một năm hay nửa năm trời chứ. Để mọi người phải đợi lâu vậy sao?”
Có một người đàn ông trung tuổi của một gia tộc lớn không nhịn được nên lên tiếng hỏi. Vì lúc này đã sang sáng sớm của ngày hôm sau.
Phía mê cung vẫn chưa ai bước ra, vả lại nghe đồn ít nhất cũng phải ở mê cung vài ngày mới có người ra, cho nên không ít người tỏ vẻ sốt ruột.
Bắc Dương đang hô hào mọi người, vẻ mặt ông ta hết sức điềm tĩnh: “Xin các vị kiên nhẫn chờ đợi. Bắc Thiên Các chúng tôi nổi tiếng cũng bởi có mê cung Thiên Ngoại. Đã có người tham gia và vào đó thì đương nhiên phải chờ đợi tới cùng.”
“Còn về bao giờ bọn họ ra ngoài và bao giờ kết thúc thì chúng tôi cũng đã trao đổi rồi.”
“Chỉ cần thử thách mê cung Thiên Ngoại lần này có mười người ra trước thì có thể tới thẳng đỉnh chính, các lần thử thách sau đó cũng không cần thiết tiến hành nữa.”
Nghe Bắc Dương nói vậy, mọi người mới nhẹ lòng hẳn.
Vì mới tới ải thứ ba.
Cuốc so tài ở Bắc Thiên Các có tới năm ải, thời gian lãng phí sẽ còn nhiều.
Đúng lúc này, có một đệ tử của Bắc Thiên Các đi tới, hạ giọng nói với Bắc Dương: “Các Chủ, Trưởng lão Trương Linh Phóng và Trưởng lão Triệu Sóc tự đi vào mê cung rồi.”
“Hả?” Bắc Dương nheo mắt lại.
Tên đệ tử kia nói tiếp: “Trưởng lão Trương Linh Phóng và Trưởng lão Triệu Sóc trước kia từng có mâu thuẫn với một người thanh niên họ Diệp, trong đó cháu của Trưởng lão Triệu Sóc là Triệu Khôi đã bị Diệp Thiên phế đi tu vi vùng đan điền còn trưởng lão Trương Linh Phóng thì bị huỷ đi tu vi…”
Bắc Dương giơ tay ngắt lời: “Thánh kiếm đó có phải cũng bị mang đi rồi không?”
Tên đệ tử kia lập tức gật đầu: “Vâng, kiếm đã bị mang đi rồi, là Trưởng lão Trương Linh Phóng lấy đi. Có thanh kiếm đó trong tay nên không ai ngăn Trưởng lão lại được.”
Bắc Dương nghe xong thì lắc đầu, vẻ mặt không thể hiện cảm xúc, mắt ông ta sáng lên, cũng không biết ông ta đang nghĩ gì.
Sau khi lại gần, tay Diệp Thiên mới từ từ đặt lên đó lên rồi khẽ dùng lực.
Rắc.
Ở cạnh bên của giếng liền bị bóp méo đi.
“Không phải đá mà là kim loại.” Diệp Thiên nheo mắt.
Anh còn một câu chưa nói, đó chính là kim loại này còn rắn chắc hơn cả chất liệu thiên thạch.
Những người khác không biết cho nên thấy Diệp Thiên dùng tay bóp viền miệng giếng đến biến dạng thì coi là do chất liệu của nó không tốt cho nên mới không mấy để ý.
“Vậy… có thể xuống dưới không?”
“Nhiệt độ bên ngoài thấp như vậy, bên trong e rằng sẽ khiến người ta phải hoá đá.”
“Không được vào trong, con đường chính xác sao có thể nằm phía dưới này được chứ?”
Không ít người lần lượt lắc đầu và tỏ ý chùn bước trước giếng cổ thần bí này.
“Cậu Diệp, có phải đi vào trong không?” La Hằng nhìn về phía Diệp Thiên.
Không chỉ mình ông ta mà những người khác cũng nhìn Diệp Thiên chăm chú, như thể người trụ cột lúc này chính là Diệp Thiên vậy.
“Tôi khuyên là vẫn đi vào.”
Diệp Thiên chỉ về bên ngoài, nói: “Khí độc đang xâm nhập tới, nói không chừng bất cứ lúc nào cũng sẽ bao trùm quanh đây, lại thêm những cung đường ở đây quá nhiều, đường nào chính xác, đường nào không chính xác cũng không rõ cho nên chỉ có thể vào trong miệng giếng né khí độc đã.”
Diệp Thiên không nói lời đảm bảo.
Nếu chỉ dẫn mấy người thì Diệp Thiên có thể đảm bảo cho những người đi cùng mình không gặp phải nguy hiểm, chí ít thì trước khi bản thân gặp phải nguy hiểm, anh tuyệt đối sẽ không để sảy ra sơ xuất gì.
Nhưng bây giờ quá nhiều người, không tính những người của Bắc Cương Minh, chỉ tính mình những người đi theo bọn họ vào con đường này cũng đã tới hàng chục người rồi.
Một đám người đông như vậy, Diệp Thiên thật không thể để ý tới tất cả được.
Nghe Diệp Thiên nói vậy mọi người vẫn do dự có nên vào trong hay không, thậm chí có một số người thể hiện rõ thái độ rút lui thì lúc này thay đổi suy nghĩ.
Bọn họ lần lượt tiến lên trước.
“Tôi cũng nghĩ vào trong đó thì tốt hơn.”
“Đúng, so với việc ở ngoài đợi chết thì chi bằng chúng ta vào bên trong liều một phen.”
“Vả lại ở đây không có hài cốt, chứng tỏ đây là một nơi đúng đắn.”
Những người này thay đổi thái độ khiến người ta trở tay không kịp.
Du Thanh và Du Yên tỏ vẻ coi thường, còn những người phía Bạch Tử U thì đã quen rồi. Cảnh này bọn họ gặp rất nhiều.
Lúc này Diệp Thiên lên tiếng: “Mấy người đã lựa chọn đi cùng chúng tôi thì giờ xuống trước đi.”
“Cái gì?” Nghe Diệp Thiên nói vậy, bọn họ trợn tròn mắt tỏ vẻ không thể nào tin nổi.
Ngay sau đó, người nào người nấy bắt đầu manh nha ý định rút lui. Bảo bọn họ đi theo còn được, nhưng bảo bọn họ đi trước thì là điều không thể.
Nếu như ở đây chỉ là một mê cung thì bọn họ có thể đi trước. Có điều khi vào đây, bọn họ đã gặp hàng loạt những việc kỳ lạ như trông thấy xương trắng hếu đầy đường và những xác chết la liệt nên trong chốc lát bọn họ đã bị ám ảnh.
Ở trong tình cảnh như vậy, bọn họ còn chưa kịp né, sao có thể dám đi trước được, vả lại còn là đi vào một cái giếng có ánh sáng xanh lam lờ nhờ thế kia.
Ai biết được bên dưới có gì?
Vả lại bên trong còn không ngừng bốc lên luồng khí tức lạnh lẽo, người đứng bên ngoài chưa lại gần cũng có thể cảm nhận được cái lạnh buốt thấu xương.
Nếu xuống kia thì phải làm sao?
Thấy phản ứng của đám người này, ông cố Chu mới cau mày, nói: “Các vị đã cầu xin chúng tôi bảo vệ nhưng lại không muốn bỏ chút công sức thì có phải là tự đề cao mình quá không?”
La Hằng cũng lên tiếng: “Hiện giờ các người có hai sự lựa chọn, hoặc là đi trước, sau đó mọi người cùng đi theo. Hoặc là bây giờ các người lựa chọn một con đường mới.”
“Đây không phải bảo các người nộp mạng mà chỉ là một sự thử thách thôi.”
“Ở một môi trường xa lạ thế này, các vị và chúng tôi từ đầu tới cuối không phải cùng một con đường. Chúng tôi cũng không thể nào yên tâm cho mọi người đi theo. Ngộ nhỡ trong số các người có kẻ nào có ý đồ hại người thì làm sao?”
“Cho nên đây chính là sự thử thách về thành ý và sự thật thà. Nếu như vượt qua thử thách thì trong mê cung ít nhất cũng là người của mình, cùng một đội.”
La Hằng nói rất chặt chẽ, những người còn lại vốn định nói gì đó nhưng sau khi nghe La Hằng lên tiếng, bọn họ không biết phải phản bác lại làm sao.
“Tôi… tôi vẫn chọn con đường khác.”
“Tôi đồng ý đi trước.”
“Mọi người ở lại, tôi đi đây.”
Rất nhanh, trong số hàng chục người đi theo liền chia thành hai nhóm. Một bên chuẩn bị đi theo nhóm người phía Diệp Thiên, lựa chọn đi đầu, một bên chọn rút lui, anh đi đường anh, tôi đi đường tôi, chuẩn bị đi con đường khác.
Sau đó những người chọn đường khác lùi về sau.
Lúc này Bạch Tử U mới tiến tới trước Diệp Thiên, hạ giọng nói: “Những người lùi về sau rất thông minh, có cần tôi ra tay giải quyết bọn họ không?”
Diệp Thiên đương nhiên biết Bạch Tử U có ý gì. Đám người lựa chọn rút lui kia không đi luôn mà vẫn đứng về phía sau, mục đích của bọn họ chính là quan sát tình hình trước. Đợi nhóm người phía Diệp Thiên đi vào trong xem có an toàn hay không thì mới đưa ra sự lựa chọn của mình.
Đây chính là nhóm người điển hình cho việc đầu cơ.
Diệp Thiên cười nhạt nói: “Yên tâm đi, giây phút bọn họ lựa chọn thì cũng không thể đi theo được đâu.”
Bạch Tử U chớp mắt có vẻ không hiểu cho lắm.
Đúng lúc này, nhóm người lựa chọn đi đầu đã di chuyển bước chân nặng nề, chầm chậm lại gần miệng giếng.
Sau đó bọn họ nghiến răng, nhắm mắt nhảy vào bên trong.
Một hồi lâu sau, hình như những người vào trong đó bước sang một không gian mới nên chẳng nghe thấy chút âm thanh nào.
“Đây….” La Hằng kinh ngạc.
Diệp Thiên lúc này mới lên tiếng: “Có thể vào rồi.”
Nói rồi, anh đi trước. Đúng lúc Diệp Thiên nhảy vào giếng, miệng giếng vốn có ánh sáng màu xanh lam lập tức đổi thành màu đen.
Bốn bề yên tĩnh đến lạ. Thế nhưng cũng chỉ trong một giây, giây sau đó ánh sáng lại chiếu rọi lên.
Ngoài những người đi trước, người nào người nấy đều đưa mắt nhìn xung quanh với vẻ khó hiểu thì bên cạnh còn có vài bóng người, cũng là những người đi vào trước đó. Thế nhưng đây lại không phải là một con đường.
“Hoá ra là vậy.” Diệp Thiên gật đầu.
Anh hiểu ra rồi.
Tác dụng của cái giếng này chính là điểm kết nối, kết nối mỗi con đường với nhau.
Sau đó lần lượt có người đi tới.
“Thật là kỳ lạ.”
“Tự dưng lại đi đường khác tới.”
“Rốt cục là làm thế nào vậy?”
Người tới lúc này cũng phát hiện ra điểm kỳ quặc, người nào người nấy tỏ vẻ khó hiểu.
Thực sự quá thần bí và khó giải thích.
Rõ ràng vừa rồi bọn họ nhảy vào giếng, thế nhưng khi đi ra lại vẫn là một miệng giếng.
Xung Quanh giống nhau.
Nếu như không phải có thêm vài người tham gia thử thách khác thì bọn họ còn cho rằng là đang ở nơi ban đầu và đi ra đi vào.
“Đi ra cả đi.”
Diệp Thiên đảo mắt.
Vừa rồi anh đã đếm số lượt người, lúc này sau khi nhìn qua một lượt, anh đã nắm được số lượng nên anh mới từ từ đưa tay ra.
Chương 782: Con đường thông
Diệp Thiên tung một đòn về phía trên cái giếng cổ nằm bên trong con đường khác.
Sau đó, thành giếng cổ được làm bằng kim loại đặc biệt bị biến dạng, miệng giếng bị bịt kín.
Những người xung phong đi đầu lại có đôi chút hối hận, nhưng lúc này, sau khi trông thấy hành động của Diệp Thiên, bọn họ chỉ cảm thấy sợ hãi và may mắn.
May vì mình chọn đúng.
……
Nhưng lúc này ở con đường mà mọi người đang đứng, cả đám người lựa chọn lùi bước bật cười.
“Ha ha ha, những người đi đầu kia đúng là não có vấn đề. Mọi người có thể đi sau, không đi theo những người phía trước.”
“Đúng vậy, cho nên mới nói mấy người đi trước kia là đi thăm dò cho chúng ta.”
“Chúng ta vẫn khôn ngoan hơn.”
“Đi vào chắc chắn không sao chứ?”
“Yên tâm đi, thực lực của tên họ Diệp đó mạnh, hắn lại rất thận trọng. Nếu như thật sự có nguy hiểm thì bọn họ cũng sẽ không tuỳ tiện vào trong.”
“Vậy chúng ta đi theo vào thôi. Muộn thêm chút nữa là khí độc sẽ bay tới đây đấy.”
Đám người này vừa cười vừa thong thả bước đi. Sau đó bọn họ lại gần miệng giếng, trông bộ dạng học đòi người trước đó, cứ thế nhảy vào trong giếng.
Nhưng lúc này miệng giếng đã bị đóng chặt, do vậy mà sau khi vào trong tứ phía không hề chuyển thành màu đen. Bọn họ nhìn rõ ràng bên trong giếng cổ này đều là … thuỷ ngân, vả lại thuỷ ngân ở đây vô cùng đặc biệt, như thể mang theo luồng áp lực nào lớn lắm và đang đè nén lên bọn họ, muốn đẩy bọn họ tới một nơi nào đó.
Nhưng phía bên đó lại giống như bị bít lại, cho nên luồng áp lực này sau khi chạm đáy thì liền chảy lại rồi hướng về phía những người này.
Không có tiếng kêu gào thảm thiết, chỉ có sự sợ hãi nặng nề bao trùm hiện rõ trong những cặp mắt trợn tròn kia.
Đây chính là biểu cảm cuối cùng trong cuộc đời bọn họ.
Ngay sau đó thân thể của toàn bộ những người này đều tan ra, bọn họ đã bị thuỷ ngân trong giếng cổ nhấn chìm và hoà lại với nhau.
…….
“Thuỷ ngân.”
“Là thuỷ ngân.”
Ở một con đường khác, La Hằng và ông cố Chu gần như mở bàn tay ra rồi đồng thanh lên tiếng. Chỉ thấy trong lòng bàn tay bọn họ đang có một ít thuỷ ngân, và đây là số thuỷ ngân mà khi vừa vào trong giếng, xung quanh tối đen, bọn họ giơ tay ra và lấy được.
Không chỉ hai người bọn họ. Bạch Tử U và Chu Hoàng cũng mở bàn tay ra và đều phát hiện có thuỷ ngân trong đó.
Còn những người khác thì không nắm lấy được gì. Cũng chỉ có võ sĩ tầng thứ mười mới có thể làm được.
“Thuỷ ngân này và thuỷ ngân bình thường có chút khác biệt.” La Hằng nheo mắt, nhìn chằm chằm vào thuỷ ngân trong tay rồi tự nhủ: “Rất nặng, và còn có một áp lực vô cùng lớn. Tôi chỉ có thể nắm lấy một chút, nếu nắm nhiều hơn thì không thể được.”
Ông cố Chu cũng gật đầu, nói: “Như vậy cũng có nghĩa là nói miệng giếng này thực ra là tiếp nối song song. Chúng ta nhảy vào trong và bị áp lực của thuỷ ngân đẩy tới đây?”
“Đúng, chỉ có thể giải thích như vậy thôi.” La Hằng tán đồng.
Sau đó những người ở bên trong con đường này mới dần tụ tập lại với nhau. Người đi đầu là một người rất quen, trên ngực áo còn thêu ba chữ ‘Tây Vân Các’.
“Ông cố Chu, anh Diệp.”
Đối phương nhanh chóng tiến lên, giọng nói nhỏ nhẹ và còn mang theo tiếng khóc nấc. Cô gái đi lên phía trước này chính là người gặp Diệp Thiên ở quán rượu trước đó, tên là Vân Lạc.
Lúc đó còn có Tây Lai Phong, hai bên xảy ra mâu thuẫn với Diệp Thiên nhưng cuối cùng Diệp Thiên đã tiêu diệt một người phía Tây Lai Phong.
“Cô tên là Vân Lạc?”
Diệp Thiên nhìn đối phương và còn nhớ tên người này. Lúc này Vân Lạc đã không còn vẻ xinh đẹp rạng rỡ và khí chất như khi gặp Diệp Thiên ở quán rượu nữa. Trông cô ta lúc này nhếch nhác vô cùng. Bên cạnh cô ta không có đồng môn, hình như chỉ có một mình cô ta.
“Không ngờ anh Diệp còn nhớ tôi.”
Vân Lạc vừa ngạc nhiên lại vừa vui mừng.
Diệp Thiên điềm tĩnh lên tiếng: “Dù gì lúc đó tôi cũng đã giết người, đương nhiên là còn nhớ một chố chuyện.”
Nguyên nhân của mọi việc ở quán rượu thực ra cũng đều xuất phát từ Vân Lạc. Nếu cô ta không có ý thăm dò thì cũng sẽ không xảy ra hàng loạt những chuyện sau đó.
Đương nhiên, với mức độ đó thì cũng chưa tới mức phải chết, vì vậy lúc đó anh chỉ ra tay xử lý đệ tử của Tây Lai Phong và không ra tay với người của Tây Vân Các.
Vân Lạc nghe vậy thì mặt tái đi, dường như nghĩ tới cảnh tượng lúc đó nên cô ta nuốt nước bọt.
Thế nhưng ngay sau đó, cô ta vội quỳ xuống trước mắt Diệp Thiên: “Xin anh Diệp và ông cố Chu giúp đỡ chúng tôi.”
Nói xong cô ta cứ thế dập đầu.
Diệp Thiên và ông cố Chu không lên tiếng. Ở phía xa còn có một người thanh niên đi tới, cau mày và nói với giọng tức giận: “Vân Lạc, em có ý gì thế hả? Anh chủ động giúp em, em không cảm ơn thì thôi, bây giờ lại đi cầu xin người khác giúp đỡ?”
Vân Lạc nghe vậy thì không dập đầu nữa mà quay lại nhìn người thanh niên đang đi tới kia, lập tức lên tiếng: “Anh Ngô, anh đến muộn, không biết một số chuyện…”
Người thanh niên này tên là Ngô Chí Thanh, là người của nhà Ngô Gia Bảo. Vốn dĩ hắn có thiệp mời nhưng từ nhỏ hắn đã thích chơi trò mê cung cho nên mới tới đây tham gia.
Người giống như hắn rất nhiều, vì không tham gia vào việc trước đó, lại thêm cũng không phải người của thế lực nào ở Bắc Cương cho nên không biết Diệp Thiên và ông cố Chu.
Không đợi Vân Lạc nói xong, Ngô Chí Thanh đã hắng giọng ngắt lời: “Sao anh không biết chứ? Không phải sư phụ và sư đệ của em đi lạc sao? Nhà Ngô Gia Bảo của anh lần này có hai, ba mươi người tới đây, đều là võ sĩ thực lực từ tầng thứ năm trở lên. Anh đạt cảnh giới tầng thứ bảy. Nếu muốn tìm thấy hai người bọn họ trong mê cung này thì thực sự là việc quá dễ dàng.”
“Cho nên em cứ ngoan ngoãn theo anh, đừng có tìm người lung tung xin giúp đỡ.”
Nói rồi Ngô Chí Thanh mới liếc mấy người phía Diệp Thiên với vẻ mặt khó chịu.
Thế nhưng khi ánh mắt hắn liếc tới mấy cô gái phía Bạch Tử U và hai chị em song sinh kia thì hắn chợt sáng mắt lên.
Thật… thật sự quá xinh đẹp.
Mặc dù Vân Lạc trông cũng rất xinh đẹp nhưng so với mấy người phía Bạch Tử U thì không thể nào bì lại nổi.
Ngô Chí Thanh lập tức bày ra bộ mặt cười nói giả lả rồi từ từ tiến lên trước, chủ động chào hỏi: “Ha ha, thật ngại quá, các vị, vừa rồi tôi chỉ tiện miệng nói thôi. Vữa nãy thấy các vị, hình như đi ra từ cái giếng này thì phải?”
Hắn dứt lời, chẳng ai trả lời lại. Ngô Chí Thanh chợt thấy ngượng, trong lòng lại càng tức tối hơn. Thế nhưng mặt hắn lại không thể hiện gì mà tiếp tục cười nói: “Xem ra cái giếng này an toàn để đi ra đi vào rồi.”
“Lão Bát, cậu đi vào xem bên trong thế nào?”
Cuối cùng hắn sai bảo võ sĩ Ngô Gia Bảo đang ở đó, đi vào để tiến hành kiểm tra.
Nhóm người phía Diệp Thiên vừa đi ra từ cái giếng này, vậy thì cũng có thể nói rằng bên trong giếng chắc chắn không nguy hiểm.
Nếu không thì cũng không thể có nhiều người ra khỏi đó được.
Người có cái tên Lão Bát lập tức vâng lên lại gần, nhưng sau khi đi tới giếng cổ, người này liền lên tiếng: “Thiếu chủ, miệng giếng bị người ta huỷ rồi, bây giờ đã bị đóng chặt, căn bản không thể tiến vào.”
“Hả?”
Ngô Chí Thanh chậm rãi bước qua, sau khi trông thấy thì mới lẩm bẩm: “Tuỳ tiện làm hỏng những thứ ở đây, ngộ nhỡ làm hỏng đúng con đường đi chính xác trong mê cung thì ai chịu trách nhiệm?”
Chương 783: Cút
“Chúng ta đi thôi.” Diệp Thiên lắc đầu, không tiếp tục lãng phái thời gian ở đây nữa.
Mọi người nghe xong thì lập tức đi theo. Ngô Chí Thanh đột nhiên lên tiếng: “Ai cho các người đi?”
“Hiện giờ chỗ này do tôi quản lý, các người phải nghe theo tôi.”
“Giờ tôi có chuyện cần hỏi các người, phải trả lời thành khẩn, nếu không đừng mong đi khỏi đây.”
“Thứ nhất, có phải các người vừa đi ra khỏi cái giếng này không? Bên trong có gì?”
Hỏi xong, Ngô Chí Thanh lập tức trừng mắt nhìn về phía mấy người nhóm Diệp Thiên với bộ dạng chất vấn.
Diệp Thiên không buồn quan tâm nhưng ông cố Chu lại tỏ vẻ khác thường. Tên này cũng thật là ra vẻ.
Đến cậu Diệp mà còn dám ngăn lại.
Một lát sau, không thấy ai trả lời, Ngô Chí Thanh thấy có vẻ mất mặt nên lập tức phất tay.
Ngay sau đó người của Ngô Gia Bảo liền tụ tập luôn về phía trước. Cầm đầu là một tên võ sĩ tầng thứ tám. Hắn đi về phía bên cạnh của Ngô Chí Thanh.
“Hừ, dám không nể mặt, vậy thì tôi cũng sẽ không giữ thể diện cho các người nữa.”
Nói rồi, Ngô Chí Thanh lạnh lùng ra lệnh: “Bắt mấy người cầm đầu ở đây lại cho tôi, tôi phải từ từ trả hỏi.”
“Vâng.”
Hắn dứt lời, cả đám người theo hắn lập tức hành động. Tên nào tên nấy xông về phía người dẫn dầu là Diệp Thiên.
Và đúng lúc này, chỉ thấy Diệp Thiên từ từ giơ tay lên vung vào không trung.
Giây phút sau đó, một lực mạnh tung ra đánh trúng vào đám người này khiến chúng bay luôn ra ngoài.
Bịch, bịch…
Trong chớp mắt, Đám người của Ngô Gia Bảo lần lượt nằm la liệt trên đất, kẻ nào kẻ nấy rên la đau đớn.
Trong đó bao gồm cả tên võ sĩ tầng thứ tám.
“Đây, đây…”
Lúc này, sắc mặt Ngô Chí Thanh cuối cùng cũng thay đổi.
Hắn ngỡ ngàng.
Mẹ kiếp chuyện gì xảy ra đây?
Ở bên hắn có tới hơn ba mươi người, sao trong chốc lát đã bị đánh ngã cả ra đất thế kia.
Còn phía đối diện chỉ có một người, chỉ vung tay vào không trung, thậm chí còn chưa chạm vào bọn chúng.
“Cút.”
Đương lúc Ngô Chí Thanh không biết phải làm sao, một giọng nói trầm vang lên.
Giọng nói này còn mang theo sức mạnh khủng khiếp, giống như cú đánh vừa rồi, nhưng mục tiêu lại rõ ràng là hướng về phía Ngô Chí Thanh.
Khi dư âm còn vang vọng, Ngô Chí Thanh đã ngã vật và bay ra khỏi đó, đập vào vách đá kiên cố đằng sau cách đó chừng mười mét rồi mới ói ra máu.
Khi ngã ra đất, đôi mắt hắn trợn tròn, mang theo cả sự kinh ngạc, sau đó mắt hắn đảo lên trên và rồi hắn ngất đi.
Cảnh này thật sự khiến ai nấy đều phải giật mình, bao gồm cả La Hằng. Lúc này ông ta hãy còn thừ người ra.
Ông ta là võ sĩ tầng thứ mười đã lâu, cũng được coi là võ sĩ với thực lực mạnh rồi nhưng cảnh tượng vừa rồi mà Diệp Thiên thể hiện, ông ta hoàn toàn không thể nào làm nổi.
“Lẽ nào cậu Diệp là võ sĩ Đỉnh Phong tầng thứ mười?”
Võ sĩ tầng thứ mười vốn dĩ đã rất hiếm hoi, và võ sĩ Đỉnh Phong tầng thứ mười có thể coi là một sự tồn tại trong truyền thuyết.
Dù gì thì La Hằng cũng chưa bao giờ gặp ai như vậy cả. Đến một người ở tầng thứ mười như ông ta cũng chưa gặp được võ sĩ Đỉnh Phong tầng thứ mười thì những người còn lại càng khó hơn.
Đương nhiên, cũng có lúc La Hằng từng nghĩ Diệp Thiên có khả năng vượt qua tầng thứ mười nhưng chỉ là suy nghĩ thoáng qua, và ông ta tự phủ nhận suy nghĩ đó.
Vượt qua tầng thứ mười? Thật sự chỉ có trong truyền thuyết.
Từ xưa đến nay, chỉ nghe nói có tầng cảnh giới vượt qua tầng thứ mười nhưng chưa có sự thực để kiểm chứng, giống như người bình thường xem phong thần diễn nghĩa, căn bản không thể coi đó là thật. (*Phong thần diễn nghĩa: Tác phẩm truyện tiểu thuyết nổi tiếng thời nhà Minh)
“Đi thôi .” Diệp Thiên di chuyển và không hề quan tâm tới Vân Lạc đang quỳ trên đất.
Thế nhưng sau khi chứng kiến cảnh vừa rồi, lúc này Vân Lạc đã trỗi lên niềm tin sắt đá với Diệp Thiên, cho nên khi đám người đi theo sau Diệp Thiên thì cô ta cũng vội đi theo.
Cô ta đi tới đây cùng sư phụ và sư đệ nhưng vừa vào đây chưa lâu đã phát hiện có không ít thi hài, có những thi hài lâu năm, có những thi thể thậm chí mới chỉ hai năm trước, cho nên có không ít người đã bị nhụt chí.
Có điều kết quả rõ ràng không thể như bọn họ mong muốn. Sau khi bọn họ quay người đi ra thì mới phát hiện cửa vào đã bị tảng đá lớn đóng chặt lại, chất liệu cửa đá cũng giống với thiên thạch của mê cung Thiên Ngoại, căn bản không thể dựa vào sức người mà phá bỏ được.
Cho nên bọn họ chỉ có thể bấm bụng tìm con đường ra ở phía khác.
Thế nhưng đúng lúc đó, ba sư đồ bọn họ gặp phải một cái bẫy.
…….
Ở đỉnh núi thứ ba, có không ít người tụ tập tại đây. Phần lớn đều là những người có thiệp mời.
Vì ở mê cung Thiên Ngoại không thể quan sát được gì nên bọn họ tới đây sớm một chút để đợi.
“Các Chủ Bắc Dương, mê cung này được duy trì trong lâu nhất là bao lâu? Không thể kéo dài một năm hay nửa năm trời chứ. Để mọi người phải đợi lâu vậy sao?”
Có một người đàn ông trung tuổi của một gia tộc lớn không nhịn được nên lên tiếng hỏi. Vì lúc này đã sang sáng sớm của ngày hôm sau.
Phía mê cung vẫn chưa ai bước ra, vả lại nghe đồn ít nhất cũng phải ở mê cung vài ngày mới có người ra, cho nên không ít người tỏ vẻ sốt ruột.
Bắc Dương đang hô hào mọi người, vẻ mặt ông ta hết sức điềm tĩnh: “Xin các vị kiên nhẫn chờ đợi. Bắc Thiên Các chúng tôi nổi tiếng cũng bởi có mê cung Thiên Ngoại. Đã có người tham gia và vào đó thì đương nhiên phải chờ đợi tới cùng.”
“Còn về bao giờ bọn họ ra ngoài và bao giờ kết thúc thì chúng tôi cũng đã trao đổi rồi.”
“Chỉ cần thử thách mê cung Thiên Ngoại lần này có mười người ra trước thì có thể tới thẳng đỉnh chính, các lần thử thách sau đó cũng không cần thiết tiến hành nữa.”
Nghe Bắc Dương nói vậy, mọi người mới nhẹ lòng hẳn.
Vì mới tới ải thứ ba.
Cuốc so tài ở Bắc Thiên Các có tới năm ải, thời gian lãng phí sẽ còn nhiều.
Đúng lúc này, có một đệ tử của Bắc Thiên Các đi tới, hạ giọng nói với Bắc Dương: “Các Chủ, Trưởng lão Trương Linh Phóng và Trưởng lão Triệu Sóc tự đi vào mê cung rồi.”
“Hả?” Bắc Dương nheo mắt lại.
Tên đệ tử kia nói tiếp: “Trưởng lão Trương Linh Phóng và Trưởng lão Triệu Sóc trước kia từng có mâu thuẫn với một người thanh niên họ Diệp, trong đó cháu của Trưởng lão Triệu Sóc là Triệu Khôi đã bị Diệp Thiên phế đi tu vi vùng đan điền còn trưởng lão Trương Linh Phóng thì bị huỷ đi tu vi…”
Bắc Dương giơ tay ngắt lời: “Thánh kiếm đó có phải cũng bị mang đi rồi không?”
Tên đệ tử kia lập tức gật đầu: “Vâng, kiếm đã bị mang đi rồi, là Trưởng lão Trương Linh Phóng lấy đi. Có thanh kiếm đó trong tay nên không ai ngăn Trưởng lão lại được.”
Bắc Dương nghe xong thì lắc đầu, vẻ mặt không thể hiện cảm xúc, mắt ông ta sáng lên, cũng không biết ông ta đang nghĩ gì.