Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 759: Hoả sơn
“Bạn cũ?” Ông cố Chu hơi thẫn thờ.
Chỉ có Chu Hoàng và Bạch Tử U biết là gì nên hai người bọn họ vội gật đầu. Sau đó bọn họ dẫn theo Đông Phương Tĩnh đi vào trong trước.
Ông cố Chu vội đi theo. Còn Diệp Thiên, sau khi đợi mọi người đi hết thì anh mới nhìn sang một bóng hình ở bên vách núi cheo leo.
Người này không phải ai khác mà chính là Bắc Dương – Các Chủ Bắc Thiên Các.
“Cũng có thể coi là bạn cũ chứ nhỉ?” Diệp Thiên chậm rãi lên tiếng.
Bây giờ ở đây chỉ còn lại hai người, Diệp Thiên đương nhiên đang nói chuyện với Bắc Dương.
Còn Bắc Dương lại như thể đang đợi Diệp Thiên, sau khi nghe Diệp Thiên lên tiếng thì ông ta mới quay người lại rồi cười nói: “Hiếm khi mới được Lăng Thiên Chiến Thần đại danh lẫy lừng coi là bạn cũ. Đây quả là vinh hạnh của tôi.”
Diệp Thiên vẫn lạnh mặt rồi nheo mắt lại: “Kế hoạch của ông là gì?”
Bắc Dương lặng người, như thể không ngờ Diệp Thiên đột nhiên lại hỏi thẳng như vậy. Ông ta nói vòng vo.
“Cậu Diệp, đây chỉ là một lần đại hội của Bắc Thiên Các rất bình thường mà thôi. Trước đây chúng tôi cũng đã từng tổ chức và không có kế hoạch gì khác.”
Bắc Dương lập tức lắc đầu.
Diệp Thiên cười rồi đáp lời: “Tổ chức sớm hơn mọi năm. Số người tham gia cũng gấp mười lần các năm trước và còn có thanh Thuỷ Tổ Bội Kiếm… Đừng nói với tôi mọi chuyện đều chỉ là trùng hợp.”
“Cái này…” Bắc Dương đang định giải thích thì Diệp Thiên ngắt lời.
“Nhà họ Diệp, nhà họ Doanh cũng tới tham dự đại hội lần này. Bọn họ không có liên quan gì tới Bắc Thiên Các của ông sao?”
Mặt Bắc Dương có hơi biến sắc.
Diệp Thiên đã lại gần rồi dùng tay vỗ vào vai Bắc Dương, chậm rãi tiếp lời: “Đững ở giữa thì không sao, thậm chí đứng về phía đối lập với tôi cũng chẳng sao, nhưng tiền đề là không được lừa dối tôi.”
Nói xong, Diệp Thiên bật cười.
Trong chốc lát khí tức anh kiểm soát đột nhiên nhẹ hơn dần.
Cả người Bắc Dương cứng đờ cả lại. Một người đường đường là võ sĩ tầng thứ mười như ông ta mà trên trán đã vã mồ hôi lã chã. Đây là trạng thái mà bao nhiêu năm rồi ông ta không gặp phải.
Nên biết rằng hiện giờ Bắc Dương đang là võ sĩ tầng Đỉnh Phong thứ mười.
Rầm, rầm…
Đúng lúc này, trên mặt đất đột nhiên rung chuyển.
“Ừm?” Diệp Thiên nhìn xuống dưới đất, núi lửa sắp hoạt động rồi…
“Không hay rồi.” Mặt Bắc Dương biến sắc.
Diệp Thiên trông thấy thì hơi cau mày: “Xảy ra chuyện gì sao?”
Bắc Dương hít vào một hơi thật sau rồi vội đáp: “Lần này lại gặp phải Cửu Mệnh Hoả Sơn mười năm mới có một lần.”
“Cửu Mệnh Hoả Sơn?” Đây là lần đầu tiên Diệp Thiên nghe thấy cái tên này.
Bắc Dương giải thích: “Ý của Cửu Mệnh Hoả Sơn là cho dù có chín mạng sống thì kết cục cũng chỉ có thể là chết.”
“Cửu Mệnh Hoả Sơn cứ mười năm xuất hiện một lần. Mỗi lần xuất hiện đều sẽ khiến ngọn núi đầu tiên lên cao 1 mét, dòng nham thạch trong núi chuyển màu đỏ đen. Kể cả là võ sĩ tầng thứ chín gặp phải cũng sẽ lập tức bị thiêu trụi thành tro. Võ sĩ bình thường chỉ cần lại gần cách hơi nóng ba mét thì máu sẽ bị nung cạn.” Sách này do Perfect Planet dịch và phát hành, mọi hành vi vi phạm bản quyền sẽ bị truy cứu theo pháp luật.
Bắc Dương cũng còn thấy kinh ngạc. Bình thường Cửu Mệnh Hoả Sơn trung bình mười năm mới xuất hiện một lần, do vậy mà lần này tính không chuẩn.
Nhưng không ngờ lần đại hội Bắc Thiên Các này lại gặp phải.
Cho nên… những người bên trong gặp nguy hiểm rồi.
Diệp Thiên cau mày hỏi: “Tốc độ dâng của Cửu Mệnh Hoả Sơn là bao nhiêu?”
“Là tốc độ tối đa của võ sĩ tầng thứ tám không ngừng nghỉ. Cho nên về lý thuyết thì chỉ có thực lực trên tầng thứ chín mới có thể vượt qua tốc độ dâng của hoả sơn.” Bắc Dương đáp lời.
Rầm rầm…
Mặt đất rung chuyển mạnh hơn.
Nham thạch còn chưa xuất hiện thì cả hơi nóng rực đã bốc lên từ mặt đất.
“Cậu Diệp, phải rời khỏi đây rồi. Lát nữa núi lửa phun trào thì ở đây tạm thời sẽ bị nhấn chìm.” Bắc Cương vội nhắc nhở.
Ông ta vừa dứt lời, đôi chân đạp luôn lên mặt đất, sau đó nhờ có bên ngoài vách núi của đỉnh núi đầu tiên, ông ta đã bay ngay lên cây cầu cao nhất trên núi.
Vì ngọn núi đầu tiên không phải bị phong toả hoàn toàn, vẫn còn vài đường thoát vốn là để cho người ta đi ra đi vào. Nhưng khi dòng nham thạch xuất hiện thì sẽ chảy ra khỏi hang núi cho nên vừa rồi mới để cho những người ra ngoài mau quay về con đường cũ.
Vì rằng đứng ở đây chỉ có thể gặp nguy hiểm đến tính mạng.
Bây giờ có ba con đường.
Hoặc là giống với những người đã đi ra, mau về đường cũ. Hoặc là giống Bắc Dương, tận dụng vách núi bên ngoài đỉnh núi thứ nhất rồi lên trên chiếc cầu cao nhất. Nghe nói độ cao cao nhất mà dòng nham thạch có thể phun lên cũng không chạm được tới cây cầu đó. Con đường cuối cùng đương nhiên là nhân lúc ngọn núi lửa còn chưa phun trào thì đi vào trong và thông qua các bậc thang bên trong, nhanh chóng di chuyển từ dưới lên tới vị trí cao nhất. Và vị trí đó cũng chính là ngọn núi thứ hai.
Phần cao nhất của ngọn núi thứ nhất chính là ngọn núi thứ hai.
Hai ngọn núi vốn dĩ không phải nối tiếp nhau nhưng vì núi lửa nên ngọn núi đầu tiên to thêm và cao lên, cuối cùng nối tiếp với ngọn núi thứ hai.
Diệp Thiên không đi cùng Bắc Dương tới cây cầu trên cao mà đi sang bên vách núi cheo leo. Anh nhìn vài vật liên kết thật kỹ càng.
Có dây sắt, dây thừng gai và dải lụa phía đối diện anh. Những gì hỗ trợ để quay về về cơ bản đã xuất hiện ngay trước mắt.
Thế là Diệp Thiên nhún người, giơ tay ra rồi kéo lấy đoạn dây sắt, sau đó anh bóp chặt và vặn.
Chỉ nghe thấy tiếng kêu “khậc” một cái. Đoạn dây sắt đứt lìa.
…….
Bên trong ngọn núi đầu tiên, cảm nhận trực quan của người đi vào đầu tiên chính là “u ám”. Gần như không có ánh sáng.
Cũng may nằm trên núi cao nên bên trong này không có thứ đồ gì tạp nham lộn xộn và cũng không có mùi gì khác thường.
Không ít người rút điện thoại ra, mở đèn trong điện thoại để soi đường đi dưới chân.
“Thử thách thứ hai này cũng chẳng có gì khó khăn.”
“Đúng vậy. Những lời nói của Các Chủ Bắc Thiên Các vừa rồi cũng thật quá lời.”
“Tôi thấy tôi cứ đi từ từ thế này, khi tới trên cao nhất thì có lẽ dòng nham thạch dưới đất chắc cũng mới tới nửa ngọn núi.”
“Tự tin lên chút đi. Bỏ cái từ ‘có lẽ’ đi. Thậm chí tôi còn thấy rằng núi lửa có phun hay không cũng còn là cả vấn đề đấy.”
“Mau đi đi. Tới trên đó có lẽ cũng tối muộn lắm rồi. Nghe nói Bắc Thiên Các có sắp xếp chỗ ăn nghỉ.”
“Vì Bắc Thiên Các không sắp xếp đủ chỗ ăn nghỉ nên vừa rồi mới nói kiểu nguy hiểm như vậy cho nên người quay về lại nhiều lên.”
“Ha ha, chắc chắn là như vậy. Cũng may chúng ta còn kiên trì.”
Mọi người bàn tán xôn xao. Người nào người nấy đều từ từ di chuyển. Vì có ánh đèn ở điện thoại nên bọn họ cứ thế ngắm hang động bên trong núi.
Dáng vẻ hết sức thong dong như đi du lịch vậy. Bầu không khí so với lúc vượt qua ải thử thách đầu tiên hoàn toàn khác nhau.
Trên thực tế thì cũng đúng như vậy.
Nơi mà bọn họ đang đứng chính là những bậc thang uốn lượn theo hướng đi lên, cứ thế nối tiếp nhau.
Phạm vi rất rộng.
Một bậc cầu thang rộng tới mức có thể đủ chỗ cho vài người đứng. Chẳng có gì khó khăn.
Rầm rầm rầm…
Nhưng đương lúc mọi người đi vào thong dong nhàn nhã thì bề mặt đất bắt đầu rung chuyển.
Chỉ có Chu Hoàng và Bạch Tử U biết là gì nên hai người bọn họ vội gật đầu. Sau đó bọn họ dẫn theo Đông Phương Tĩnh đi vào trong trước.
Ông cố Chu vội đi theo. Còn Diệp Thiên, sau khi đợi mọi người đi hết thì anh mới nhìn sang một bóng hình ở bên vách núi cheo leo.
Người này không phải ai khác mà chính là Bắc Dương – Các Chủ Bắc Thiên Các.
“Cũng có thể coi là bạn cũ chứ nhỉ?” Diệp Thiên chậm rãi lên tiếng.
Bây giờ ở đây chỉ còn lại hai người, Diệp Thiên đương nhiên đang nói chuyện với Bắc Dương.
Còn Bắc Dương lại như thể đang đợi Diệp Thiên, sau khi nghe Diệp Thiên lên tiếng thì ông ta mới quay người lại rồi cười nói: “Hiếm khi mới được Lăng Thiên Chiến Thần đại danh lẫy lừng coi là bạn cũ. Đây quả là vinh hạnh của tôi.”
Diệp Thiên vẫn lạnh mặt rồi nheo mắt lại: “Kế hoạch của ông là gì?”
Bắc Dương lặng người, như thể không ngờ Diệp Thiên đột nhiên lại hỏi thẳng như vậy. Ông ta nói vòng vo.
“Cậu Diệp, đây chỉ là một lần đại hội của Bắc Thiên Các rất bình thường mà thôi. Trước đây chúng tôi cũng đã từng tổ chức và không có kế hoạch gì khác.”
Bắc Dương lập tức lắc đầu.
Diệp Thiên cười rồi đáp lời: “Tổ chức sớm hơn mọi năm. Số người tham gia cũng gấp mười lần các năm trước và còn có thanh Thuỷ Tổ Bội Kiếm… Đừng nói với tôi mọi chuyện đều chỉ là trùng hợp.”
“Cái này…” Bắc Dương đang định giải thích thì Diệp Thiên ngắt lời.
“Nhà họ Diệp, nhà họ Doanh cũng tới tham dự đại hội lần này. Bọn họ không có liên quan gì tới Bắc Thiên Các của ông sao?”
Mặt Bắc Dương có hơi biến sắc.
Diệp Thiên đã lại gần rồi dùng tay vỗ vào vai Bắc Dương, chậm rãi tiếp lời: “Đững ở giữa thì không sao, thậm chí đứng về phía đối lập với tôi cũng chẳng sao, nhưng tiền đề là không được lừa dối tôi.”
Nói xong, Diệp Thiên bật cười.
Trong chốc lát khí tức anh kiểm soát đột nhiên nhẹ hơn dần.
Cả người Bắc Dương cứng đờ cả lại. Một người đường đường là võ sĩ tầng thứ mười như ông ta mà trên trán đã vã mồ hôi lã chã. Đây là trạng thái mà bao nhiêu năm rồi ông ta không gặp phải.
Nên biết rằng hiện giờ Bắc Dương đang là võ sĩ tầng Đỉnh Phong thứ mười.
Rầm, rầm…
Đúng lúc này, trên mặt đất đột nhiên rung chuyển.
“Ừm?” Diệp Thiên nhìn xuống dưới đất, núi lửa sắp hoạt động rồi…
“Không hay rồi.” Mặt Bắc Dương biến sắc.
Diệp Thiên trông thấy thì hơi cau mày: “Xảy ra chuyện gì sao?”
Bắc Dương hít vào một hơi thật sau rồi vội đáp: “Lần này lại gặp phải Cửu Mệnh Hoả Sơn mười năm mới có một lần.”
“Cửu Mệnh Hoả Sơn?” Đây là lần đầu tiên Diệp Thiên nghe thấy cái tên này.
Bắc Dương giải thích: “Ý của Cửu Mệnh Hoả Sơn là cho dù có chín mạng sống thì kết cục cũng chỉ có thể là chết.”
“Cửu Mệnh Hoả Sơn cứ mười năm xuất hiện một lần. Mỗi lần xuất hiện đều sẽ khiến ngọn núi đầu tiên lên cao 1 mét, dòng nham thạch trong núi chuyển màu đỏ đen. Kể cả là võ sĩ tầng thứ chín gặp phải cũng sẽ lập tức bị thiêu trụi thành tro. Võ sĩ bình thường chỉ cần lại gần cách hơi nóng ba mét thì máu sẽ bị nung cạn.” Sách này do Perfect Planet dịch và phát hành, mọi hành vi vi phạm bản quyền sẽ bị truy cứu theo pháp luật.
Bắc Dương cũng còn thấy kinh ngạc. Bình thường Cửu Mệnh Hoả Sơn trung bình mười năm mới xuất hiện một lần, do vậy mà lần này tính không chuẩn.
Nhưng không ngờ lần đại hội Bắc Thiên Các này lại gặp phải.
Cho nên… những người bên trong gặp nguy hiểm rồi.
Diệp Thiên cau mày hỏi: “Tốc độ dâng của Cửu Mệnh Hoả Sơn là bao nhiêu?”
“Là tốc độ tối đa của võ sĩ tầng thứ tám không ngừng nghỉ. Cho nên về lý thuyết thì chỉ có thực lực trên tầng thứ chín mới có thể vượt qua tốc độ dâng của hoả sơn.” Bắc Dương đáp lời.
Rầm rầm…
Mặt đất rung chuyển mạnh hơn.
Nham thạch còn chưa xuất hiện thì cả hơi nóng rực đã bốc lên từ mặt đất.
“Cậu Diệp, phải rời khỏi đây rồi. Lát nữa núi lửa phun trào thì ở đây tạm thời sẽ bị nhấn chìm.” Bắc Cương vội nhắc nhở.
Ông ta vừa dứt lời, đôi chân đạp luôn lên mặt đất, sau đó nhờ có bên ngoài vách núi của đỉnh núi đầu tiên, ông ta đã bay ngay lên cây cầu cao nhất trên núi.
Vì ngọn núi đầu tiên không phải bị phong toả hoàn toàn, vẫn còn vài đường thoát vốn là để cho người ta đi ra đi vào. Nhưng khi dòng nham thạch xuất hiện thì sẽ chảy ra khỏi hang núi cho nên vừa rồi mới để cho những người ra ngoài mau quay về con đường cũ.
Vì rằng đứng ở đây chỉ có thể gặp nguy hiểm đến tính mạng.
Bây giờ có ba con đường.
Hoặc là giống với những người đã đi ra, mau về đường cũ. Hoặc là giống Bắc Dương, tận dụng vách núi bên ngoài đỉnh núi thứ nhất rồi lên trên chiếc cầu cao nhất. Nghe nói độ cao cao nhất mà dòng nham thạch có thể phun lên cũng không chạm được tới cây cầu đó. Con đường cuối cùng đương nhiên là nhân lúc ngọn núi lửa còn chưa phun trào thì đi vào trong và thông qua các bậc thang bên trong, nhanh chóng di chuyển từ dưới lên tới vị trí cao nhất. Và vị trí đó cũng chính là ngọn núi thứ hai.
Phần cao nhất của ngọn núi thứ nhất chính là ngọn núi thứ hai.
Hai ngọn núi vốn dĩ không phải nối tiếp nhau nhưng vì núi lửa nên ngọn núi đầu tiên to thêm và cao lên, cuối cùng nối tiếp với ngọn núi thứ hai.
Diệp Thiên không đi cùng Bắc Dương tới cây cầu trên cao mà đi sang bên vách núi cheo leo. Anh nhìn vài vật liên kết thật kỹ càng.
Có dây sắt, dây thừng gai và dải lụa phía đối diện anh. Những gì hỗ trợ để quay về về cơ bản đã xuất hiện ngay trước mắt.
Thế là Diệp Thiên nhún người, giơ tay ra rồi kéo lấy đoạn dây sắt, sau đó anh bóp chặt và vặn.
Chỉ nghe thấy tiếng kêu “khậc” một cái. Đoạn dây sắt đứt lìa.
…….
Bên trong ngọn núi đầu tiên, cảm nhận trực quan của người đi vào đầu tiên chính là “u ám”. Gần như không có ánh sáng.
Cũng may nằm trên núi cao nên bên trong này không có thứ đồ gì tạp nham lộn xộn và cũng không có mùi gì khác thường.
Không ít người rút điện thoại ra, mở đèn trong điện thoại để soi đường đi dưới chân.
“Thử thách thứ hai này cũng chẳng có gì khó khăn.”
“Đúng vậy. Những lời nói của Các Chủ Bắc Thiên Các vừa rồi cũng thật quá lời.”
“Tôi thấy tôi cứ đi từ từ thế này, khi tới trên cao nhất thì có lẽ dòng nham thạch dưới đất chắc cũng mới tới nửa ngọn núi.”
“Tự tin lên chút đi. Bỏ cái từ ‘có lẽ’ đi. Thậm chí tôi còn thấy rằng núi lửa có phun hay không cũng còn là cả vấn đề đấy.”
“Mau đi đi. Tới trên đó có lẽ cũng tối muộn lắm rồi. Nghe nói Bắc Thiên Các có sắp xếp chỗ ăn nghỉ.”
“Vì Bắc Thiên Các không sắp xếp đủ chỗ ăn nghỉ nên vừa rồi mới nói kiểu nguy hiểm như vậy cho nên người quay về lại nhiều lên.”
“Ha ha, chắc chắn là như vậy. Cũng may chúng ta còn kiên trì.”
Mọi người bàn tán xôn xao. Người nào người nấy đều từ từ di chuyển. Vì có ánh đèn ở điện thoại nên bọn họ cứ thế ngắm hang động bên trong núi.
Dáng vẻ hết sức thong dong như đi du lịch vậy. Bầu không khí so với lúc vượt qua ải thử thách đầu tiên hoàn toàn khác nhau.
Trên thực tế thì cũng đúng như vậy.
Nơi mà bọn họ đang đứng chính là những bậc thang uốn lượn theo hướng đi lên, cứ thế nối tiếp nhau.
Phạm vi rất rộng.
Một bậc cầu thang rộng tới mức có thể đủ chỗ cho vài người đứng. Chẳng có gì khó khăn.
Rầm rầm rầm…
Nhưng đương lúc mọi người đi vào thong dong nhàn nhã thì bề mặt đất bắt đầu rung chuyển.
Bình luận facebook