Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-687
Chương 687: Tự cao tự đại
Đến ba bốn người hộ lý đằng sau cũng vậy, mặc dù thấy không hợp lý nhưng vì công việc, bọn họ không còn sự lựa chọn nào khác.
Bọn họ chỉ có thể nghĩ thầm, lát nữa khi chăm sóc bệnh nhân sẽ mua thêm chút hoa quả để bù đắp lại.
Mấy người bọn họ vừa đi vào phòng bệnh thì đầu hành lang một người thanh niên mặc đồ âu thắt cà vạt chạy tới.
“Ô, đây không phải là anh Trương sao? Sao anh lại tới bệnh viện vậy? Anh không khoẻ sao?”
Người này vừa nói vừa cười rồi cúi đầu khom người đi tới chỗ Trương Đức Chí. Sau khi quan sát cục diện trước mặt, người này mới tỏ vẻ chào hỏi Trương Đức Chí.
Ngay sau đó khi nhìn về phía những hộ lý kia, người này bắt đầu chắp tay ra sau, đầu ngẩng lên rồi bày ra bộ dạng lãnh đạo.
“Mau tay mau chân đẩy đi, đừng để ảnh hưởng đến việc nghỉ ngơi của bệnh nhân. Người nào người nấy, bình thường không biết quản lý thế nào, có cần tôi gọi quản lý đến chỉ cho các cô không?”
Điệu bộ nói năng như vậy, người biết thì nói hắn ta là cấp dưới của trưởng phòng quan hệ khách hàng, nhưng người nào không biết lại còn cho rằng hắn ta chính là trưởng phòng quan hệ khách hàng nữa đấy.
Nghe vậy, Trương Đức Chí lập tức cười ha hả sau đó nhìn về Diệp Thiên với bộ dạng ta đây có chống lưng vững chắc.
“Thấy chưa, mau đưa cái lão già đáng chết nhà cậu cút khỏi đây, đừng làm chướng mắt tôi. Nhớ lấy, ông đây tên Trương Đức Chí. Sau này mà gặp tôi thì nhớ mà đi đường vòng. Ha ha.”
Quan sát sự tình một hồi, cuối cùng Diệp Thiên cũng không nhịn được nữa, anh chậm rãi giơ một ngón tay ra.
“Trong một phút, biến mất cho khuất mắt tôi, thì tôi có thể coi ông chưa từng tới đây.”
Nói rồi Diệp Thiên quay đầu đi, nhìn về phía mấy hộ lý đang ngơ ngác bất lực rồi nói tiếp.
“Các cô cũng không cần phải sợ. Cứ làm tròn chức trách là được, mọi việc tôi xử lý.”
“Ha ha, cậu xử lý? Đúng là nực cười. Cậu có biết tôi có bao nhiêu cách để khiến bọn họ thất nghiệp không hả?”
Diệp Thiên vừa dứt lời, gã thanh niên mặc đồ âu lập tức bật cười ha hả, sau đó hắn cũng học theo cách giơ tay ra của Diệp Thiên rồi nói: “Một trăm cách, một trăm cách đấy. Giờ tôi cũng cho cậu một phút, nghe lời anh Trương đưa bố cậu cút khỏi đây, đừng xuất hiện trước mặt anh Trương của tôi nữa.”
Thấy bộ dạng tự cao tự đại của hắn ta, Diệp Thiên cũng thầm thở dài đúng là hạng không biết trời cao đất dày.
Diệp Thiên chuẩn bị ra tay trừ hại cho dân thì một âm thanh đột nhiên vang lên.
“Dám bảo anh Diệp rời khỏi đây à?”
Lời nạt nộ vang lên khiến Diệp Thiên cũng bật giác cảm thấy buồn cười. Vừa rồi Chu Mặc An đi vứt rác, giờ thì đã quay lại.
Thực ra hắn đã vứt rác xong từ lâu nhưng mãi chưa quay lại là vì muốn đợi sau khi Thanh Long ra ngoài thì hắn mới quay lại.
Biết điều mà.
Nhưng Thanh Long là ai chứ? Hành tung nếu mà dễ bị bại lộ thì có lẽ khỏi cần giữ cái danh chiến tướng nữa, cho nên Chu Mặc An vẫn ở dưới tầng chờ đợi.
Mãi tới vừa rồi khi nhìn qua cửa sổ phát hiện xảy ra chuyện, hắn mới vội vàng đi lên để xử lý đám tạp nham này cho Diệp Thiên.
Thấy thế, gã thanh niên mặc đồ âu tỏ vẻ phẫn nộ, hắn lập tức quay đầu lại, khi nhận ra người tới là Chu Mặc An thì hắn đột nhiên bị doạ cho tới mức lanh lợi hơn hẳn.
Hắn cúi đầu thật thấp, nụ cười trên mặt trông cũng khoa trương hơn.
“Chu… Chu thiếu gia, hi hi, cậu tới rồi à, còn nhớ tôi không?”
Lần trước lúc công ty của cậu khai trương, lẵng hoa của bệnh viện tư nhân BJ của chúng tôi cũng là do tôi mang tới chúc mừng đó. Hi hi.”
Thấy lời nói của gã thanh niên kia với Chu Mặc An còn tỏ vẻ thấp kém hơn khi nói chuyện với mình, Trương Đức Chí ở một bên tỏ vẻ không vui. Ông ta giơ tay ra bạt vào sau gáy gã thanh niên kia.
“Cậu điên rồi à? Hắn là bố cậu hay sao mà khiến cậu sợ như vậy? Có tin một cuộc điện thoại của tôi gọi cho cậu em tôi là cậu phải cút luôn không hả?”
Thấy ông ta vẫn hống hách như vậy, gã thanh niên biết rõ thân phận của Chu Mặc An lúc này chỉ hận không thể tung luôn ra một đạp cho Trương Đức Chí chết luôn cho rồi.
Mặc dù vậy, hắn vẫn cố nở nụ cười: “Anh Trương, tôi khuyên anh tốt nhất vẫn nên giữ mình một chút. Đến cậu em của anh cũng không đỡ được thiếu gia này đâu.”
Hắn vừa dứt lời, Trương Đức Chí đột nhiên thay đổi hẳn sắc mặt. Sau đó ông ta lập tức đổi thành bộ dạng nịnh nọt ton hót, giống hệt như gã thanh niên kia. Nhìn thấy Chu Mặc An là cười tươi rói.
Thế nhưng Chu Mặc An không quan tâm tới bọn họ. Hắn cứ thế chạy ngay tới sau Diệp Thiên, vẻ mặt tỏ ra vô cùng cung kính. Hắn bày ra bộ dạng của kẻ cấp dưới.
Thấy vậy, nụ cười trên mặt gã thanh niên mặc đồ âu lập tức được đổi thành nét mặt kinh ngạc.
Đôi mắt hắn tròn to ngơ ngác, tỏ vẻ không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Đầu gối hắn mềm nhũn, suýt chút nữa thì hắn quỳ luôn xuống trước mặt Diệp Thiên, đến cả miệng hắn cũng bắt đầu không kiểm soát được mà cứ thế mấp máy run run.
“Đại, đại ca… À Không, ông lớn. Tôi sai rồi, là tôi có mắt không biết núi Thái Sơn. Tôi, tôi bị bọn họ ép. Tôi cũng không muốn mất việc đâu. Cậu, cậu coi như tôi là phát rắm đánh đi, tha cho tôi đi mà…”
Nói rồi, hắn quay đầu chỉ vào Trương Đức Chí không hề do dự mà bán đứng ông ta.
Trông cái ngữ cấp dưới của trưởng phòng quan hệ khách hàng, vừa rồi còn hùng hổ chèn ép người ta mà bây giờ cũng không kiềm chế nổi nước mắt cứ thế lã chã rơi.
Sự sợ hãi trong đôi mắt hắn không sao che giấu được, hắn sợ hãi chỉ còn thiếu nước chết đi thôi.
Vì trong mắt hắn, Chu Mặc An chính là nhân vật có tai mắt tinh thông lên tới tận trời. Nhưng nhân vật này lại cúi đầu hạ mình trước một người khác trông không khác gì người cấp dưới, vả lại vừa rồi hắn ta còn mắng chửi Diệp Thiên nữa. Mắng chửi một cách thậm tệ.
Nhưng dù như vậy mà hiện giờ hắn ta còn chưa quỳ xuống dập đầu đã là thể hiện có dũng khí lắm rồi….
“Mẹ kiếp, cậu muốn chết à? Cái gì mà bảo tôi ép…”
Trương Đức Chí chỉ vào gã thanh niên mặc đồ âu rồi quát tháo. Lúc này ông ta đã thấy có gì đó không đúng lắm. Nhưng Trương Đức Chí trước giờ vẫn ở nước ngoài, mới chỉ về Bắc Cương có hai ngày trước cho nên làm sao ông ta biết đến Chu Mặc An, làm sao biết được khả năng của Diệp Thiên thế nào?
Ông ta chỉ cho rằng bọn họ là thiếu gia của gia tộc ở địa phương thôi. Có mạnh thế nào thì cũng không thể vượt qua được gia tộc của mẹ vợ ông ta được.
Nghĩ thế nên mặc dù bị ngó lơ một lần, lại không muốn mất mặt nên Trương Đức Chí lập tức trừng mắt với Chu Mặc An và tên tiếng mắng chửi gã thanh niên mặc đồ âu.
“Thế nào, là tôi bảo hắn cút đấy thì sao? Cậu em của tôi là phó viện trưởng. Hôm nay các người thử đụng vào tôi mà xem.”
“Cậu em?”
Sau khi hỏi lại một câu bâng quơ, Diệp Thiên nhìn ông ta rồi bật cười.
“Ha ha, sợ rằng hôm nay cậu em của ông cũng không bảo vệ nổi ông đâu.”
Ting.
Diệp Thiên vừa dứt lời, cầu thang máy ở cách đó không xa liền vang lên một âm thanh.
Ngay sau đó, một người đàn ông trung niên tay cầm quyển nhật ký công việc, mặc áo blouse trắng chậm rãi bước từ trong thang máy ra, mặt ông ta tỏ vẻ hết sức nghiêm túc.
Nói thì cũng trùng hợp. Hôm nay đúng là ngày Vương Đạo Lâm kiểm tra tổng thể nề nếp thực hiện trong bệnh viện.
Cả nửa đời người sống liêm khiết nên ông ta mới có thể ngồi vào chức phó viện trưởng.
Đến ba bốn người hộ lý đằng sau cũng vậy, mặc dù thấy không hợp lý nhưng vì công việc, bọn họ không còn sự lựa chọn nào khác.
Bọn họ chỉ có thể nghĩ thầm, lát nữa khi chăm sóc bệnh nhân sẽ mua thêm chút hoa quả để bù đắp lại.
Mấy người bọn họ vừa đi vào phòng bệnh thì đầu hành lang một người thanh niên mặc đồ âu thắt cà vạt chạy tới.
“Ô, đây không phải là anh Trương sao? Sao anh lại tới bệnh viện vậy? Anh không khoẻ sao?”
Người này vừa nói vừa cười rồi cúi đầu khom người đi tới chỗ Trương Đức Chí. Sau khi quan sát cục diện trước mặt, người này mới tỏ vẻ chào hỏi Trương Đức Chí.
Ngay sau đó khi nhìn về phía những hộ lý kia, người này bắt đầu chắp tay ra sau, đầu ngẩng lên rồi bày ra bộ dạng lãnh đạo.
“Mau tay mau chân đẩy đi, đừng để ảnh hưởng đến việc nghỉ ngơi của bệnh nhân. Người nào người nấy, bình thường không biết quản lý thế nào, có cần tôi gọi quản lý đến chỉ cho các cô không?”
Điệu bộ nói năng như vậy, người biết thì nói hắn ta là cấp dưới của trưởng phòng quan hệ khách hàng, nhưng người nào không biết lại còn cho rằng hắn ta chính là trưởng phòng quan hệ khách hàng nữa đấy.
Nghe vậy, Trương Đức Chí lập tức cười ha hả sau đó nhìn về Diệp Thiên với bộ dạng ta đây có chống lưng vững chắc.
“Thấy chưa, mau đưa cái lão già đáng chết nhà cậu cút khỏi đây, đừng làm chướng mắt tôi. Nhớ lấy, ông đây tên Trương Đức Chí. Sau này mà gặp tôi thì nhớ mà đi đường vòng. Ha ha.”
Quan sát sự tình một hồi, cuối cùng Diệp Thiên cũng không nhịn được nữa, anh chậm rãi giơ một ngón tay ra.
“Trong một phút, biến mất cho khuất mắt tôi, thì tôi có thể coi ông chưa từng tới đây.”
Nói rồi Diệp Thiên quay đầu đi, nhìn về phía mấy hộ lý đang ngơ ngác bất lực rồi nói tiếp.
“Các cô cũng không cần phải sợ. Cứ làm tròn chức trách là được, mọi việc tôi xử lý.”
“Ha ha, cậu xử lý? Đúng là nực cười. Cậu có biết tôi có bao nhiêu cách để khiến bọn họ thất nghiệp không hả?”
Diệp Thiên vừa dứt lời, gã thanh niên mặc đồ âu lập tức bật cười ha hả, sau đó hắn cũng học theo cách giơ tay ra của Diệp Thiên rồi nói: “Một trăm cách, một trăm cách đấy. Giờ tôi cũng cho cậu một phút, nghe lời anh Trương đưa bố cậu cút khỏi đây, đừng xuất hiện trước mặt anh Trương của tôi nữa.”
Thấy bộ dạng tự cao tự đại của hắn ta, Diệp Thiên cũng thầm thở dài đúng là hạng không biết trời cao đất dày.
Diệp Thiên chuẩn bị ra tay trừ hại cho dân thì một âm thanh đột nhiên vang lên.
“Dám bảo anh Diệp rời khỏi đây à?”
Lời nạt nộ vang lên khiến Diệp Thiên cũng bật giác cảm thấy buồn cười. Vừa rồi Chu Mặc An đi vứt rác, giờ thì đã quay lại.
Thực ra hắn đã vứt rác xong từ lâu nhưng mãi chưa quay lại là vì muốn đợi sau khi Thanh Long ra ngoài thì hắn mới quay lại.
Biết điều mà.
Nhưng Thanh Long là ai chứ? Hành tung nếu mà dễ bị bại lộ thì có lẽ khỏi cần giữ cái danh chiến tướng nữa, cho nên Chu Mặc An vẫn ở dưới tầng chờ đợi.
Mãi tới vừa rồi khi nhìn qua cửa sổ phát hiện xảy ra chuyện, hắn mới vội vàng đi lên để xử lý đám tạp nham này cho Diệp Thiên.
Thấy thế, gã thanh niên mặc đồ âu tỏ vẻ phẫn nộ, hắn lập tức quay đầu lại, khi nhận ra người tới là Chu Mặc An thì hắn đột nhiên bị doạ cho tới mức lanh lợi hơn hẳn.
Hắn cúi đầu thật thấp, nụ cười trên mặt trông cũng khoa trương hơn.
“Chu… Chu thiếu gia, hi hi, cậu tới rồi à, còn nhớ tôi không?”
Lần trước lúc công ty của cậu khai trương, lẵng hoa của bệnh viện tư nhân BJ của chúng tôi cũng là do tôi mang tới chúc mừng đó. Hi hi.”
Thấy lời nói của gã thanh niên kia với Chu Mặc An còn tỏ vẻ thấp kém hơn khi nói chuyện với mình, Trương Đức Chí ở một bên tỏ vẻ không vui. Ông ta giơ tay ra bạt vào sau gáy gã thanh niên kia.
“Cậu điên rồi à? Hắn là bố cậu hay sao mà khiến cậu sợ như vậy? Có tin một cuộc điện thoại của tôi gọi cho cậu em tôi là cậu phải cút luôn không hả?”
Thấy ông ta vẫn hống hách như vậy, gã thanh niên biết rõ thân phận của Chu Mặc An lúc này chỉ hận không thể tung luôn ra một đạp cho Trương Đức Chí chết luôn cho rồi.
Mặc dù vậy, hắn vẫn cố nở nụ cười: “Anh Trương, tôi khuyên anh tốt nhất vẫn nên giữ mình một chút. Đến cậu em của anh cũng không đỡ được thiếu gia này đâu.”
Hắn vừa dứt lời, Trương Đức Chí đột nhiên thay đổi hẳn sắc mặt. Sau đó ông ta lập tức đổi thành bộ dạng nịnh nọt ton hót, giống hệt như gã thanh niên kia. Nhìn thấy Chu Mặc An là cười tươi rói.
Thế nhưng Chu Mặc An không quan tâm tới bọn họ. Hắn cứ thế chạy ngay tới sau Diệp Thiên, vẻ mặt tỏ ra vô cùng cung kính. Hắn bày ra bộ dạng của kẻ cấp dưới.
Thấy vậy, nụ cười trên mặt gã thanh niên mặc đồ âu lập tức được đổi thành nét mặt kinh ngạc.
Đôi mắt hắn tròn to ngơ ngác, tỏ vẻ không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Đầu gối hắn mềm nhũn, suýt chút nữa thì hắn quỳ luôn xuống trước mặt Diệp Thiên, đến cả miệng hắn cũng bắt đầu không kiểm soát được mà cứ thế mấp máy run run.
“Đại, đại ca… À Không, ông lớn. Tôi sai rồi, là tôi có mắt không biết núi Thái Sơn. Tôi, tôi bị bọn họ ép. Tôi cũng không muốn mất việc đâu. Cậu, cậu coi như tôi là phát rắm đánh đi, tha cho tôi đi mà…”
Nói rồi, hắn quay đầu chỉ vào Trương Đức Chí không hề do dự mà bán đứng ông ta.
Trông cái ngữ cấp dưới của trưởng phòng quan hệ khách hàng, vừa rồi còn hùng hổ chèn ép người ta mà bây giờ cũng không kiềm chế nổi nước mắt cứ thế lã chã rơi.
Sự sợ hãi trong đôi mắt hắn không sao che giấu được, hắn sợ hãi chỉ còn thiếu nước chết đi thôi.
Vì trong mắt hắn, Chu Mặc An chính là nhân vật có tai mắt tinh thông lên tới tận trời. Nhưng nhân vật này lại cúi đầu hạ mình trước một người khác trông không khác gì người cấp dưới, vả lại vừa rồi hắn ta còn mắng chửi Diệp Thiên nữa. Mắng chửi một cách thậm tệ.
Nhưng dù như vậy mà hiện giờ hắn ta còn chưa quỳ xuống dập đầu đã là thể hiện có dũng khí lắm rồi….
“Mẹ kiếp, cậu muốn chết à? Cái gì mà bảo tôi ép…”
Trương Đức Chí chỉ vào gã thanh niên mặc đồ âu rồi quát tháo. Lúc này ông ta đã thấy có gì đó không đúng lắm. Nhưng Trương Đức Chí trước giờ vẫn ở nước ngoài, mới chỉ về Bắc Cương có hai ngày trước cho nên làm sao ông ta biết đến Chu Mặc An, làm sao biết được khả năng của Diệp Thiên thế nào?
Ông ta chỉ cho rằng bọn họ là thiếu gia của gia tộc ở địa phương thôi. Có mạnh thế nào thì cũng không thể vượt qua được gia tộc của mẹ vợ ông ta được.
Nghĩ thế nên mặc dù bị ngó lơ một lần, lại không muốn mất mặt nên Trương Đức Chí lập tức trừng mắt với Chu Mặc An và tên tiếng mắng chửi gã thanh niên mặc đồ âu.
“Thế nào, là tôi bảo hắn cút đấy thì sao? Cậu em của tôi là phó viện trưởng. Hôm nay các người thử đụng vào tôi mà xem.”
“Cậu em?”
Sau khi hỏi lại một câu bâng quơ, Diệp Thiên nhìn ông ta rồi bật cười.
“Ha ha, sợ rằng hôm nay cậu em của ông cũng không bảo vệ nổi ông đâu.”
Ting.
Diệp Thiên vừa dứt lời, cầu thang máy ở cách đó không xa liền vang lên một âm thanh.
Ngay sau đó, một người đàn ông trung niên tay cầm quyển nhật ký công việc, mặc áo blouse trắng chậm rãi bước từ trong thang máy ra, mặt ông ta tỏ vẻ hết sức nghiêm túc.
Nói thì cũng trùng hợp. Hôm nay đúng là ngày Vương Đạo Lâm kiểm tra tổng thể nề nếp thực hiện trong bệnh viện.
Cả nửa đời người sống liêm khiết nên ông ta mới có thể ngồi vào chức phó viện trưởng.