Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 686: Người không cùng đường
“Lúc đó hắn ta chạy khắp đường với bộ dạng đầu bù tóc rối, miệng không ngừng hét lên “người nhà họ Hoàng đến rồi, bọn họ đến giết người. Sau ngày hôm đó, tôi không gặp lại hắn ta nữa. Nếu cậu có ý muốn tìm thì tôi đi điều tra.”
“Ừm, cái này thì không cần. Tôi chỉ hỏi vậy thôi, lát nữa đợi bọn họ tỉnh, đương nhiên sẽ biết thôi.”
Diệp Thiên trả lời như vậy có ý bảo Thanh Long mau đi xử lý việc của mình, sau đó Diệp Thiên trầm ngâm, trong lòng thầm cảm thấy kỳ lạ vì trên đường quay về, anh cũng đã hỏi Chu Mặc An và đáp án nhận được đều giống nhau, chưa từng nghe nói tới nhà họ Hoàng.
Thế nhưng một gia tộc có thể cử người theo võ cổ tầng thứ năm dẫn cả đội hình đi truy sát người thì cũng không đến mức bọn họ chưa từng nghe quá chứ.
Vả lại nghe Đường Lập Thiên nói, nhà họ Hoàng hành sự ngông cuồng, sao có thể không để lọt ra chút động tĩnh gì cho được.
Càng nghĩ Diệp Thiên càng cảm thấy không đúng lắm, thế nhưng anh lại không sao giải thích được khiến trong lòng bí bách khó chịu không thôi.
Nghĩ tới cuối cùng, anh chỉ có thể bất lực ngồi xuống, yên lặng đợi Đường Lập Thiên ra ngoài.
Đến Bạch Tử U cũng vậy, cô cũng chẳng còn cách nào khác.
Cũng vào lúc này, ở ngoại thành có hai chiếc xe không biển số xuất phát từ cổng của của bệnh viện tư nhân đi về phía một bệnh viện cách đó 5 ki – lô – mét.
Bên trong chiếc xe, mười hai người lấy lý do là bị nhiễm phong hàn nên đeo khẩu trang. Lộ trình đi của bọn họ là những cung đường hẹp quanh co không có camera theo dõi, có lúc bọn họ còn đi đường vòng mà không lựa chọn những con đường đại lộ trong nội thành thành phố. Rõ ràng là rất kỳ lạ…
Bên ngoài thành phố Bắc Cương, nơi khu rừng rậm.
Một đường hầm không biết đi vào từ đâu với cánh cửa to bằng đá nham thạch với phần bao biên bằng thép. Đằng sau cánh cửa to khổng lồ đó là một hang động đá vôi tự nhiên. Có điều ở đây lúc này có cảnh tượng trông như một khu lâm viên thời cổ đại.
Trong rừng hoa cỏ tươi tốt chen chúc nhau, khiến cho người ta như lạc vào đào hoa tiên cảnh.
Đi vào sâu bên trong là những căn phòng được công nhân đào sâu. Phòng nào phòng nấy đều đảm bảo đủ điểm chống đỡ để không gian bên trong có thể được khai thác một cách tối đa.
Sự xa hoa và kiến trúc được thiết kế tinh xảo ở đây vượt xa trí tưởng tượng của người thường.
Lúc này, một lão già tóc bạc phơ, nửa thân người bên phải của ông ta khoác lớp vải thô. Ông ta đang nổi trận lôi đình bên trong một căn phòng cạnh đó.
“Bọn oắt con, không biết trời cao đất dày. Dám không coi gia tộc nhà ta ra gì.”
Ông ta vừa nói vừa đập mạnh tay lên chiếc bàn làm bằng đá hoa cương trước mặt. Sự phẫn nộ rõ rệt khiến cho lão già ở vào cái tuổi sáu mươi tỏ ra giữ dằn hơn.
“Còn cậu nữa. Không có việc gì thì chạy ra ngoài làm gì. Cậu có biết hôm nay là ngày đại sự thương lượng với đồng minh không.”
“Người không ở đây thì đi ăn c** à?”
Lại là những câu mắng chửi hết sức cay độc. Sắc mặt ông ta gần như phát điên cả lên khiến cho gã đàn ông mặc trường sam bên cạnh không dám thở mạnh.
Nếu có thể thì hắn ta chỉ mong có thể khiến cái đầu của mình chui được luôn vào bụng để né khỏi sự phẫn nộ lúc này của lão già.
Lúc này, sau khoảng chừng mười lăm phút đồng hồ, lão già kia mới bình tĩnh trở lại rồi cho những bác sĩ bên ngoài tiến vào trong băng bó.
Cùng lúc này, năm người đàn ông mặc đồ đen cũng xuất hiện, bọn họ mang theo lửa giận ngút trời của lão già, đi thẳng về phía nội thành…
Về chỗ Diệp Thiên.
Sau khi Thanh Long rời đi chừng một tiếng, Đường Lập Thiên cuối cùng cũng được y bác sĩ đẩy ra khỏi phòng phẫu thuật. Ngoại trừ đôi chân và sắc mặt trắng nhợt ra thì không có gì đáng lo ngại. Ông ta chỉ cần tịnh dưỡng là sẽ dần bình phục lại.
Thấy vậy, Diệp Thiên cũng coi như trút được chút gánh nặng. Anh thở phào nhẹ nhõm.
Thế nhưng đương lúc anh chuẩn bị cùng Đường Lập Thiên về phòng bệnh thì ở cửa phòng bệnh có chuyện.
“Ấy, cô hộ lý này bị làm sao thế, không biết tôi là thế nào?”
Mấy người vừa tới cửa phòng bệnh đã nghe có tiếng người vọng lại ở đầu hành lang.
Giọng nói không hề tỏ ra khách khí kia và cái ngữ điệu ngông cuồng khiến cho Diệp Thiên bất giác cau mày.
Người hộ lý đứng giữa mấy người đẩy chiếc giường bệnh sau khi nhận ra người kia thì đột nhiên run rẩy hẳn.
Cô ta mặt mày trắng nhợt.
Nhìn về phía đầu hành lang, chỉ thấy một người đàn ông trung tuổi mặc bộ đồ âu, bụng phệ đang chạy về phía cô hộ lý đẩy giường bệnh ở phía này. Ông ta vừa chạy, những sợi tóc hai bên đỉnh đầu và mấy cọng râu mọc trên chiếc mụn ruồi đen cỡ bằng hạt đậu bên khoé miệng cứ thế phất phơ rung rinh.
Trông ông ta béo thô kệch mà xấu xí vô cùng.
“Tôi không biết hộ lý như cô bị làm sao nữa. Có muốn làm nữa không? Lẽ nào đội hộ lý không thông báo cho cô à? Không biết cái phòng bệnh đặc biệt này Trương Đức Chí tôi bao hết rồi à? Hai ngày nữa bố mẹ tôi phải phẫu thuật đấy.”
Vừa đứng ổn định, gã đàn ông trung tuổi liền dí mặt tới mắng chửi cô hộ lý đang đẩy giường bệnh của Đường Lập Thiên.
Chẳng mấy chốc sau đó, cả đám hộ lý phất tay về phía sau.
“Còn ngây ra đấy làm gì? Xử lý đi cho tôi. Tôi nói cho các người biết, nếu việc ngày hôm nay khiến bố mẹ tôi nghỉ ngơi không yên, ảnh hưởng đến phẫu thuật thì đợi cậu nhà tôi đến, các người cũng cút khỏi đây luôn đi.” Đọc nhanh tại Vietwriter.net
Ông ta dứt lời, mấy hộ lý bên cạnh Diệp Thiên lập tức run rẩy. Bọn họ quay đầu nhìn Diệp Thiên với ánh mắt cầu cứu.
“Anh, anh à, anh xem có thể đổi thành phòng bệnh thường được không. Phòng đặc biệt chỉ còn lại một phòng đôi này thôi. Chúng tôi sẽ bù giá chênh lệch cho anh.”
“Không hợp lý.”
Sau khi trả lời đúng một câu, Diệp Thiên quay lại nhìn gã đàn ông tên Trương Đức Chí đó với ánh mắt lạnh lùng.
“Chúng tôi đến trước, tiền viện phí cũng không thiếu một đồng. Nếu có muốn đổi thì ông đi mà đổi chỗ khác.”
Đây là việc vặt vãnh mà Diệp Thiên không muốn bàn luận, lại vì Bạch Tử U đã đi điều tra rồi, nếu không thì cho dù anh không ra tay thì với tính cách của Bạch Tử U, gã đàn ông tên Trương Đức Chí kia cũng chỉ có thể còn lại tiếng gào thét cuối cùng mà thôi.
Thế nhưng Trương Đức Chí lại không biết vậy. Ông ta chỉ thấy Diệp Thiên không biết điều khiến mình mất mặt.
Nếu việc này cứ thế thì sau này ông ta ăn bám hai cụ già ở nhà thế nào? Không thể như thế được!
Trương Đức Chí tối sầm mặt lại: “Không biết điều. Cậu có tin một cuộc điện thoại của tôi là có thể khiến bố cậu cút ngay khỏi cái giường này không hả? Vả lại, tôi đảm bảo không có một bệnh viện nào dám nhận các người nữa.”
Nghe xong, người hộ lý bên cạnh cũng không dám di chuyển nữa.
Trương Đức Chí lập tức trừng mắt lên, tóm lấy cổ áo người hộ lý sau đó giáng cho cô ta cái bạt.
Bốp!
“Loại tạp chủng không biết nghe lời. Mau xử lý cho ông mày. Còn lằng nhằng thì ngày may cút ngay cho ông.”
Ông ta dứt lời, cô hộ lý mắt đỏ au, sau đó không dám nói thêm lời nào nữa, chỉ biết cúi đầu đi về phía phòng bệnh của Đường Oánh.
Chương 686: Người không cùng đường
“Ừm, cái này thì không cần. Tôi chỉ hỏi vậy thôi, lát nữa đợi bọn họ tỉnh, đương nhiên sẽ biết thôi.”
Diệp Thiên trả lời như vậy có ý bảo Thanh Long mau đi xử lý việc của mình, sau đó Diệp Thiên trầm ngâm, trong lòng thầm cảm thấy kỳ lạ vì trên đường quay về, anh cũng đã hỏi Chu Mặc An và đáp án nhận được đều giống nhau, chưa từng nghe nói tới nhà họ Hoàng.
Thế nhưng một gia tộc có thể cử người theo võ cổ tầng thứ năm dẫn cả đội hình đi truy sát người thì cũng không đến mức bọn họ chưa từng nghe quá chứ.
Vả lại nghe Đường Lập Thiên nói, nhà họ Hoàng hành sự ngông cuồng, sao có thể không để lọt ra chút động tĩnh gì cho được.
Càng nghĩ Diệp Thiên càng cảm thấy không đúng lắm, thế nhưng anh lại không sao giải thích được khiến trong lòng bí bách khó chịu không thôi.
Nghĩ tới cuối cùng, anh chỉ có thể bất lực ngồi xuống, yên lặng đợi Đường Lập Thiên ra ngoài.
Đến Bạch Tử U cũng vậy, cô cũng chẳng còn cách nào khác.
Cũng vào lúc này, ở ngoại thành có hai chiếc xe không biển số xuất phát từ cổng của của bệnh viện tư nhân đi về phía một bệnh viện cách đó 5 ki – lô – mét.
Bên trong chiếc xe, mười hai người lấy lý do là bị nhiễm phong hàn nên đeo khẩu trang. Lộ trình đi của bọn họ là những cung đường hẹp quanh co không có camera theo dõi, có lúc bọn họ còn đi đường vòng mà không lựa chọn những con đường đại lộ trong nội thành thành phố. Rõ ràng là rất kỳ lạ…
Bên ngoài thành phố Bắc Cương, nơi khu rừng rậm.
Một đường hầm không biết đi vào từ đâu với cánh cửa to bằng đá nham thạch với phần bao biên bằng thép. Đằng sau cánh cửa to khổng lồ đó là một hang động đá vôi tự nhiên. Có điều ở đây lúc này có cảnh tượng trông như một khu lâm viên thời cổ đại.
Trong rừng hoa cỏ tươi tốt chen chúc nhau, khiến cho người ta như lạc vào đào hoa tiên cảnh.
Đi vào sâu bên trong là những căn phòng được công nhân đào sâu. Phòng nào phòng nấy đều đảm bảo đủ điểm chống đỡ để không gian bên trong có thể được khai thác một cách tối đa.
Sự xa hoa và kiến trúc được thiết kế tinh xảo ở đây vượt xa trí tưởng tượng của người thường.
Lúc này, một lão già tóc bạc phơ, nửa thân người bên phải của ông ta khoác lớp vải thô. Ông ta đang nổi trận lôi đình bên trong một căn phòng cạnh đó.
“Bọn oắt con, không biết trời cao đất dày. Dám không coi gia tộc nhà ta ra gì.”
Ông ta vừa nói vừa đập mạnh tay lên chiếc bàn làm bằng đá hoa cương trước mặt. Sự phẫn nộ rõ rệt khiến cho lão già ở vào cái tuổi sáu mươi tỏ ra giữ dằn hơn.
“Còn cậu nữa. Không có việc gì thì chạy ra ngoài làm gì. Cậu có biết hôm nay là ngày đại sự thương lượng với đồng minh không.”
“Người không ở đây thì đi ăn c** à?”
Lại là những câu mắng chửi hết sức cay độc. Sắc mặt ông ta gần như phát điên cả lên khiến cho gã đàn ông mặc trường sam bên cạnh không dám thở mạnh.
Nếu có thể thì hắn ta chỉ mong có thể khiến cái đầu của mình chui được luôn vào bụng để né khỏi sự phẫn nộ lúc này của lão già.
Lúc này, sau khoảng chừng mười lăm phút đồng hồ, lão già kia mới bình tĩnh trở lại rồi cho những bác sĩ bên ngoài tiến vào trong băng bó.
Cùng lúc này, năm người đàn ông mặc đồ đen cũng xuất hiện, bọn họ mang theo lửa giận ngút trời của lão già, đi thẳng về phía nội thành…
Về chỗ Diệp Thiên.
Sau khi Thanh Long rời đi chừng một tiếng, Đường Lập Thiên cuối cùng cũng được y bác sĩ đẩy ra khỏi phòng phẫu thuật. Ngoại trừ đôi chân và sắc mặt trắng nhợt ra thì không có gì đáng lo ngại. Ông ta chỉ cần tịnh dưỡng là sẽ dần bình phục lại.
Thấy vậy, Diệp Thiên cũng coi như trút được chút gánh nặng. Anh thở phào nhẹ nhõm.
Thế nhưng đương lúc anh chuẩn bị cùng Đường Lập Thiên về phòng bệnh thì ở cửa phòng bệnh có chuyện.
“Ấy, cô hộ lý này bị làm sao thế, không biết tôi là thế nào?”
Mấy người vừa tới cửa phòng bệnh đã nghe có tiếng người vọng lại ở đầu hành lang.
Giọng nói không hề tỏ ra khách khí kia và cái ngữ điệu ngông cuồng khiến cho Diệp Thiên bất giác cau mày.
Người hộ lý đứng giữa mấy người đẩy chiếc giường bệnh sau khi nhận ra người kia thì đột nhiên run rẩy hẳn.
Cô ta mặt mày trắng nhợt.
Nhìn về phía đầu hành lang, chỉ thấy một người đàn ông trung tuổi mặc bộ đồ âu, bụng phệ đang chạy về phía cô hộ lý đẩy giường bệnh ở phía này. Ông ta vừa chạy, những sợi tóc hai bên đỉnh đầu và mấy cọng râu mọc trên chiếc mụn ruồi đen cỡ bằng hạt đậu bên khoé miệng cứ thế phất phơ rung rinh.
Trông ông ta béo thô kệch mà xấu xí vô cùng.
“Tôi không biết hộ lý như cô bị làm sao nữa. Có muốn làm nữa không? Lẽ nào đội hộ lý không thông báo cho cô à? Không biết cái phòng bệnh đặc biệt này Trương Đức Chí tôi bao hết rồi à? Hai ngày nữa bố mẹ tôi phải phẫu thuật đấy.”
Vừa đứng ổn định, gã đàn ông trung tuổi liền dí mặt tới mắng chửi cô hộ lý đang đẩy giường bệnh của Đường Lập Thiên.
Chẳng mấy chốc sau đó, cả đám hộ lý phất tay về phía sau.
“Còn ngây ra đấy làm gì? Xử lý đi cho tôi. Tôi nói cho các người biết, nếu việc ngày hôm nay khiến bố mẹ tôi nghỉ ngơi không yên, ảnh hưởng đến phẫu thuật thì đợi cậu nhà tôi đến, các người cũng cút khỏi đây luôn đi.” Đọc nhanh tại Vietwriter.net
Ông ta dứt lời, mấy hộ lý bên cạnh Diệp Thiên lập tức run rẩy. Bọn họ quay đầu nhìn Diệp Thiên với ánh mắt cầu cứu.
“Anh, anh à, anh xem có thể đổi thành phòng bệnh thường được không. Phòng đặc biệt chỉ còn lại một phòng đôi này thôi. Chúng tôi sẽ bù giá chênh lệch cho anh.”
“Không hợp lý.”
Sau khi trả lời đúng một câu, Diệp Thiên quay lại nhìn gã đàn ông tên Trương Đức Chí đó với ánh mắt lạnh lùng.
“Chúng tôi đến trước, tiền viện phí cũng không thiếu một đồng. Nếu có muốn đổi thì ông đi mà đổi chỗ khác.”
Đây là việc vặt vãnh mà Diệp Thiên không muốn bàn luận, lại vì Bạch Tử U đã đi điều tra rồi, nếu không thì cho dù anh không ra tay thì với tính cách của Bạch Tử U, gã đàn ông tên Trương Đức Chí kia cũng chỉ có thể còn lại tiếng gào thét cuối cùng mà thôi.
Thế nhưng Trương Đức Chí lại không biết vậy. Ông ta chỉ thấy Diệp Thiên không biết điều khiến mình mất mặt.
Nếu việc này cứ thế thì sau này ông ta ăn bám hai cụ già ở nhà thế nào? Không thể như thế được!
Trương Đức Chí tối sầm mặt lại: “Không biết điều. Cậu có tin một cuộc điện thoại của tôi là có thể khiến bố cậu cút ngay khỏi cái giường này không hả? Vả lại, tôi đảm bảo không có một bệnh viện nào dám nhận các người nữa.”
Nghe xong, người hộ lý bên cạnh cũng không dám di chuyển nữa.
Trương Đức Chí lập tức trừng mắt lên, tóm lấy cổ áo người hộ lý sau đó giáng cho cô ta cái bạt.
Bốp!
“Loại tạp chủng không biết nghe lời. Mau xử lý cho ông mày. Còn lằng nhằng thì ngày may cút ngay cho ông.”
Ông ta dứt lời, cô hộ lý mắt đỏ au, sau đó không dám nói thêm lời nào nữa, chỉ biết cúi đầu đi về phía phòng bệnh của Đường Oánh.
Chương 686: Người không cùng đường
Bình luận facebook