Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 664: Thiên Khải gây khó dễ
“Không, không thể.”
Người đàn ông mặt râu nuốt nước bọt.
Sau đó chỉ nghe rẹt một tiếng, cánh tay đang giơ lên trên cao của ông ta đột nhiên buông thõng xuống như bị đứt đoạn.
Cánh tay đó giống như không có xương vậy!
Cảnh tượng này khiến đám người sững sờ.
Một võ sĩ tầng thứ tám lại chủ động ra tay trước nhưng kết quả võ sĩ này không những không làm đối phương bị thương mà ngược lại cánh tay của ông ta lại bị một sức mạnh vô hình nào đó bẻ gãy.
“Tay, tay của tôi, tay của tôi.”
Khi võ sĩ có râu nhận thức được vấn đề liền quỳ xuống đất, sắc mặt trắng bệch, mồ hôi mẹ, mồ hôi con nhễ nhại.
Cảm giác đau đớn ấy không thể nào diễn tả bằng lời, giống như có người dùng búa đập từng chỗ từng chỗ một, đập nát cả cánh tay của ông ta tới mức gãy luôn!
“Thời gian này tôi không muốn giết người, phế một cánh tay của ông, hy vọng ông tự biết lo thân.”
Lúc này Diệp Thiên mới từ từ quay người lại, lạnh lùng nói.
Chỉ một võ sĩ tầng thứ tám, đừng nói ông ta có dốc toàn lực tấn công, cho dù có cho ông ta thêm mười lần, một trăm lần sức mạnh, ông ta cũng không thể nào làm Diệp Thiên bị thương.
Khoảng cách giữa anh và những võ sĩ này đã không thể nào đong đếm bằng những con số, bởi vì giữa võ sĩ tầng thứ tám và tầng thứ chín đã có cách biệt không thể nào kéo gần, huống chi khoảng cách giữa võ sĩ tầng thứ tám và Diệp Thiên?
Đó là sự so sánh khập khiễng, vì họ vốn không cùng đẳng cấp!
Võ sĩ có râu phát run, nhìn Diệp Thiên bằng ánh mắt đầy sợ hãi như nhìn thấy ma quỷ.
Ông ta sớm đã mất đi sự hống hách và tự tin trước đó rồi!
“Cậu Diệp đúng là nhân từ.”
Lúc này một giọng nói vang lên.
Sau đó Thiên Khải từ từ từ cầu thang đi xuống, hắn ta đứng trước mặt Diệp Thiên và nhìn mọi người xung quanh.
Hắn ta lên tiếng: “Mặc dù cậu Diệp tha cho các người nhưng tôi không thể tha. Dù gì cậu Diệp cũng là khách quý tôi đích thân mời tới, các người lại muốn giết chết khách của tôi, ra thể thống gì?”
“Cái gì?!”
Mọi người nghe vậy đều đứng hình hết lượt.
“Cậu nói vậy có ý gì?!”
“Mặc dù cậu là võ sĩ tầng thứ chín nhưng cũng chỉ có một mình, chúng tôi đông người, cậu cũng đừng được nước lấn tới đòi lấy mạng chúng tôi!”
“Đúng vậy, khách quý cậu mời không phải vẫn yên lành đó sao?”
“Cậu trai này, mặc dù cậu có thực lực nhưng kinh nghiệm chiến đấu chắc chắn không nhiều bằng chúng tôi. Nếu như chúng tôi cùng xông lên, chắc chắn các cậu khó mà địch lại đông người!”
Đám người liền thay nhau đáp trả.
Thiên Khải nghe xong liền bật cười.
“Thú vị thật, đã lâu rồi không có người nói lý lẽ với tôi.”
Thiên Khãi khẽ gật đầu, nói tiếp: “Nể tình mấy người ai cũng có lý như vậy, tôi có thể tha mạng cho mấy người một lần nhưng dù gì khi nãy mấy người cũng muốn làm hại khách quý của tôi, vì vậy, tội chết có thể miễn, tội sống khó tha.”
“Bây giờ, các người quỳ xuống cho tôi, dập đầu trước khách của tôi mấy cái rồi xin lỗi. Nếu như cậu ấy cho qua thì chuyện này coi như xong. Tóm lại các người quỳ tới khi nào cậu ấy lên tiếng tha cho mấy người thì mới được đứng lên.”
Thiên Khải nói từng câu từng câu một.
Giọng hắn ta không nghiêm túc mấy mà lại rất bình thản, cứ như lúc nói chuyện bình thường, nhưng cũng rất giống với cách nói chuyện của người có quyền lực. Lời hắn nói ra chắc như đinh đóng cột, quyền lực như thánh chỉ, những người khác bắt buộc phải làm theo!
Nhưng vào tai của đám người xung quanh lại khiến bọn họ nổi giận!
“Con mẹ mày muốn chết à?!”
“Ông đây sống lâu như vậy rồi, gặp không ít nhân vật tài giỏi nhưng gần như chỉ có người ta phải quỳ trước mặt ông đây, làm gì có chuyện ông phải quỳ!”
“Cũng ngông cuồng quá rồi đây, làm gì có cái lẽ này!”
“Hứ! Xem ra chúng ta phải cùng nhau giúp cậu nhìn nhận lại quy luật của thế giới này rồi!”
Những người còn lại trong tầng này đều nổi giận!
Nếu như trước đó chỉ vì muốn trả thù nhà họ Chu và bị tên võ sĩ có râu dụ dỗ nên mới ra tay thì bây giờ, họ bắt buộc phải ra tay vì lợi ích của bản thân.
Phải biết rằng, ai trong số họ cũng đều là võ sĩ tầng thứ tám! Nhiều người còn nổi danh đã lâu.
Đối với bọn họ mà nói, những chuyện khác bọn họ có thể không để tâm nhưng thể diện, chắc chắc không thể để mặc kẻ khác bôi nhọ.
Vậy mà bây giờ lại có người bắt bọn họ phải quỳ.
Đây không phải là sỉ nhục họ thì là gì?!
“Từ chối cơ hội được sống sao?”
Thiên Khải nhìn thấy phản ứng của đám người kia liền cười đắc ý.
“Hứ! Lần này tất cả cùng lên để cho cậu biết thế nào là sức một người có hạn!”
Có người hét lớn.
Lần này là một người đàn ông mặc bộ đồ luyện võ màu đen.
Áo ông ta lơi lỏng để lộ ra những bắp thịt rắn chắc, không chút mỡ thừa, tất cả đều là múi cơ khỏe mạnh!
“Tôi nhận ra ông, quán chủ võ quán Thiên Lâm, hơn bốn mươi tuổi, võ sĩ Đỉnh Phong tầng thứ tám, cũng có tố chất, thực lực cũng không tệ.” Thiên Khải nhìn đối phương rồi đưa ra bình luận.
Hắn ta nói giọng đầy tán thưởng. Thái độ và dáng vẻ của hắn giống hệt như người đi trước đang khen ngợi đàn em.
Nhưng thực tế một người đã hơn bốn mươi tuổi rồi, còn người kia lại chỉ mới thanh niên đôi mươi.
Cảnh tượng này hoàn toàn đối lập với lời nói khi nãy!
“Tự tìm chỗ chết!”
Người đàn ông áo đen giận dữ.
Rõ ràng đang sỉ nhục ông ta!
“Nếu như hôm nay đã đụng mặt nhau thì tôi cũng không cần phải giấu diếm nữa!”
Người đàn ông áo đen vừa nổi giận, các cơ trên người ông ta đột nhiên co lại.
Co lại rồi đột nhiên “roạt” một tiếng, áo trên người ông ta toạc ra thành từng mảnh vụn, dưới sự tác động của một luồng sức mạnh khủng khiếp.
“Chuyện này, chuyện này!”
“Đây là hơi thở của võ sĩ tầng thứ chín!!!”
“Cái gì?!”
“Chủ võ quán Thiên Lâm đã luyện tới tầng thứ chín!”
“Hóa ra trước đây ông ta giấu!”
“Khủng khiếp thật!”
“Đúng là kinh thật!”
“Ha ha, tên nhóc này chịu thiệt rồi, ai bảo nó ngông cuồng như vậy, không biết núi cao còn có núi cao hơn!”
Đám người bàn luận xôn xao.
Phần lớn đều rất kinh ngạc, có không ít người thở phào để lộ ra nỗi kích động và mong chờ.
Trước đó, họ còn hơi lo lắng vì về cơ bản bọn họ đều là võ sĩ tầng thứ tám, còn đối phương đã là võ sĩ tầng thứ chín rồi.
Mặc dù nhìn bề ngoài, tầng thứ tám và tầng thứ chín chỉ cách nhau một tầng nhưng thực ra, khoảng cách này rất lớn.
Cho dù mọi người có hợp sức lại có thắng cũng là thắng trong tổn thất.
Nhưng bây giờ họ không sợ bởi vì trong đây đã có một võ sĩ tầng thứ chín.
Phần thắng đã hoàn toàn nghiêng về phía họ!
“Tiếp chiêu!”
Người đàn ông áo đen nghe mọi người bàn tán cũng tỏ ra vô cùng tự đắc.
Thế nên sau đó ông ta không chần chừ mà tập trung toàn lực tấn công liền!
Người đàn ông mặt râu nuốt nước bọt.
Sau đó chỉ nghe rẹt một tiếng, cánh tay đang giơ lên trên cao của ông ta đột nhiên buông thõng xuống như bị đứt đoạn.
Cánh tay đó giống như không có xương vậy!
Cảnh tượng này khiến đám người sững sờ.
Một võ sĩ tầng thứ tám lại chủ động ra tay trước nhưng kết quả võ sĩ này không những không làm đối phương bị thương mà ngược lại cánh tay của ông ta lại bị một sức mạnh vô hình nào đó bẻ gãy.
“Tay, tay của tôi, tay của tôi.”
Khi võ sĩ có râu nhận thức được vấn đề liền quỳ xuống đất, sắc mặt trắng bệch, mồ hôi mẹ, mồ hôi con nhễ nhại.
Cảm giác đau đớn ấy không thể nào diễn tả bằng lời, giống như có người dùng búa đập từng chỗ từng chỗ một, đập nát cả cánh tay của ông ta tới mức gãy luôn!
“Thời gian này tôi không muốn giết người, phế một cánh tay của ông, hy vọng ông tự biết lo thân.”
Lúc này Diệp Thiên mới từ từ quay người lại, lạnh lùng nói.
Chỉ một võ sĩ tầng thứ tám, đừng nói ông ta có dốc toàn lực tấn công, cho dù có cho ông ta thêm mười lần, một trăm lần sức mạnh, ông ta cũng không thể nào làm Diệp Thiên bị thương.
Khoảng cách giữa anh và những võ sĩ này đã không thể nào đong đếm bằng những con số, bởi vì giữa võ sĩ tầng thứ tám và tầng thứ chín đã có cách biệt không thể nào kéo gần, huống chi khoảng cách giữa võ sĩ tầng thứ tám và Diệp Thiên?
Đó là sự so sánh khập khiễng, vì họ vốn không cùng đẳng cấp!
Võ sĩ có râu phát run, nhìn Diệp Thiên bằng ánh mắt đầy sợ hãi như nhìn thấy ma quỷ.
Ông ta sớm đã mất đi sự hống hách và tự tin trước đó rồi!
“Cậu Diệp đúng là nhân từ.”
Lúc này một giọng nói vang lên.
Sau đó Thiên Khải từ từ từ cầu thang đi xuống, hắn ta đứng trước mặt Diệp Thiên và nhìn mọi người xung quanh.
Hắn ta lên tiếng: “Mặc dù cậu Diệp tha cho các người nhưng tôi không thể tha. Dù gì cậu Diệp cũng là khách quý tôi đích thân mời tới, các người lại muốn giết chết khách của tôi, ra thể thống gì?”
“Cái gì?!”
Mọi người nghe vậy đều đứng hình hết lượt.
“Cậu nói vậy có ý gì?!”
“Mặc dù cậu là võ sĩ tầng thứ chín nhưng cũng chỉ có một mình, chúng tôi đông người, cậu cũng đừng được nước lấn tới đòi lấy mạng chúng tôi!”
“Đúng vậy, khách quý cậu mời không phải vẫn yên lành đó sao?”
“Cậu trai này, mặc dù cậu có thực lực nhưng kinh nghiệm chiến đấu chắc chắn không nhiều bằng chúng tôi. Nếu như chúng tôi cùng xông lên, chắc chắn các cậu khó mà địch lại đông người!”
Đám người liền thay nhau đáp trả.
Thiên Khải nghe xong liền bật cười.
“Thú vị thật, đã lâu rồi không có người nói lý lẽ với tôi.”
Thiên Khãi khẽ gật đầu, nói tiếp: “Nể tình mấy người ai cũng có lý như vậy, tôi có thể tha mạng cho mấy người một lần nhưng dù gì khi nãy mấy người cũng muốn làm hại khách quý của tôi, vì vậy, tội chết có thể miễn, tội sống khó tha.”
“Bây giờ, các người quỳ xuống cho tôi, dập đầu trước khách của tôi mấy cái rồi xin lỗi. Nếu như cậu ấy cho qua thì chuyện này coi như xong. Tóm lại các người quỳ tới khi nào cậu ấy lên tiếng tha cho mấy người thì mới được đứng lên.”
Thiên Khải nói từng câu từng câu một.
Giọng hắn ta không nghiêm túc mấy mà lại rất bình thản, cứ như lúc nói chuyện bình thường, nhưng cũng rất giống với cách nói chuyện của người có quyền lực. Lời hắn nói ra chắc như đinh đóng cột, quyền lực như thánh chỉ, những người khác bắt buộc phải làm theo!
Nhưng vào tai của đám người xung quanh lại khiến bọn họ nổi giận!
“Con mẹ mày muốn chết à?!”
“Ông đây sống lâu như vậy rồi, gặp không ít nhân vật tài giỏi nhưng gần như chỉ có người ta phải quỳ trước mặt ông đây, làm gì có chuyện ông phải quỳ!”
“Cũng ngông cuồng quá rồi đây, làm gì có cái lẽ này!”
“Hứ! Xem ra chúng ta phải cùng nhau giúp cậu nhìn nhận lại quy luật của thế giới này rồi!”
Những người còn lại trong tầng này đều nổi giận!
Nếu như trước đó chỉ vì muốn trả thù nhà họ Chu và bị tên võ sĩ có râu dụ dỗ nên mới ra tay thì bây giờ, họ bắt buộc phải ra tay vì lợi ích của bản thân.
Phải biết rằng, ai trong số họ cũng đều là võ sĩ tầng thứ tám! Nhiều người còn nổi danh đã lâu.
Đối với bọn họ mà nói, những chuyện khác bọn họ có thể không để tâm nhưng thể diện, chắc chắc không thể để mặc kẻ khác bôi nhọ.
Vậy mà bây giờ lại có người bắt bọn họ phải quỳ.
Đây không phải là sỉ nhục họ thì là gì?!
“Từ chối cơ hội được sống sao?”
Thiên Khải nhìn thấy phản ứng của đám người kia liền cười đắc ý.
“Hứ! Lần này tất cả cùng lên để cho cậu biết thế nào là sức một người có hạn!”
Có người hét lớn.
Lần này là một người đàn ông mặc bộ đồ luyện võ màu đen.
Áo ông ta lơi lỏng để lộ ra những bắp thịt rắn chắc, không chút mỡ thừa, tất cả đều là múi cơ khỏe mạnh!
“Tôi nhận ra ông, quán chủ võ quán Thiên Lâm, hơn bốn mươi tuổi, võ sĩ Đỉnh Phong tầng thứ tám, cũng có tố chất, thực lực cũng không tệ.” Thiên Khải nhìn đối phương rồi đưa ra bình luận.
Hắn ta nói giọng đầy tán thưởng. Thái độ và dáng vẻ của hắn giống hệt như người đi trước đang khen ngợi đàn em.
Nhưng thực tế một người đã hơn bốn mươi tuổi rồi, còn người kia lại chỉ mới thanh niên đôi mươi.
Cảnh tượng này hoàn toàn đối lập với lời nói khi nãy!
“Tự tìm chỗ chết!”
Người đàn ông áo đen giận dữ.
Rõ ràng đang sỉ nhục ông ta!
“Nếu như hôm nay đã đụng mặt nhau thì tôi cũng không cần phải giấu diếm nữa!”
Người đàn ông áo đen vừa nổi giận, các cơ trên người ông ta đột nhiên co lại.
Co lại rồi đột nhiên “roạt” một tiếng, áo trên người ông ta toạc ra thành từng mảnh vụn, dưới sự tác động của một luồng sức mạnh khủng khiếp.
“Chuyện này, chuyện này!”
“Đây là hơi thở của võ sĩ tầng thứ chín!!!”
“Cái gì?!”
“Chủ võ quán Thiên Lâm đã luyện tới tầng thứ chín!”
“Hóa ra trước đây ông ta giấu!”
“Khủng khiếp thật!”
“Đúng là kinh thật!”
“Ha ha, tên nhóc này chịu thiệt rồi, ai bảo nó ngông cuồng như vậy, không biết núi cao còn có núi cao hơn!”
Đám người bàn luận xôn xao.
Phần lớn đều rất kinh ngạc, có không ít người thở phào để lộ ra nỗi kích động và mong chờ.
Trước đó, họ còn hơi lo lắng vì về cơ bản bọn họ đều là võ sĩ tầng thứ tám, còn đối phương đã là võ sĩ tầng thứ chín rồi.
Mặc dù nhìn bề ngoài, tầng thứ tám và tầng thứ chín chỉ cách nhau một tầng nhưng thực ra, khoảng cách này rất lớn.
Cho dù mọi người có hợp sức lại có thắng cũng là thắng trong tổn thất.
Nhưng bây giờ họ không sợ bởi vì trong đây đã có một võ sĩ tầng thứ chín.
Phần thắng đã hoàn toàn nghiêng về phía họ!
“Tiếp chiêu!”
Người đàn ông áo đen nghe mọi người bàn tán cũng tỏ ra vô cùng tự đắc.
Thế nên sau đó ông ta không chần chừ mà tập trung toàn lực tấn công liền!
Bình luận facebook