Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 653: Sao có thể là hắn
“Được rồi…”
Cô gái kia bĩu môi, mặt mày tỏ vẻ bất lực.
Những thanh niên ở đỉnh cao thế này e rằng con mắt cũng khác thường, căn bản không phải là kiểu người cô ta có thể làm ố bẩn được.
Thế nhưng ngay sau đó cô gái kia phát hiện ra lúc này Chu Nhiên đang bày ra bộ dạng hết sức cung kính, đứng ở cửa ghế phụ và đang nói chuyện với ai đó.
“Anh mau nhìn kìa, Chu thiếu gia đang làm gì thế?”
Cô gái vội vàng nói với Gã đàn ông trung tuổi bên cạnh. Người này nghe xong thì hướng ánh mắt nhìn.
Thế nhưng ngay lập tức, ông ta đã phải lên tiếng: “Có lẽ là một người lớn tuổi hơn Chu thiếu gia chẳng hạn, nếu không thì sao cậu ấy có thể cung kính thế được.”
“Hoá ra là vậy.”
Cô gái gật đầu sau đó tự nói: “Em còn cho rằng người này cũng cùng tuổi với Chu thiếu gia mà có thân phận cao hơn anh ấy.”
Gã đàn ông trung tuổi nghe thế thì bật cười: “Vậy thì em nghĩ nhiều rồi. Anh nói rồi, ở Bắc An này nhà họ Chu có quyền lực nhất. Ngoại trừ những thế lực không lộ diện ra thì nhà họ Chu xếp đầu.”
“Còn cậu ấy là người nổi trội trong lớp trẻ của nhà họ Chu, tương lai là gia chủ nhà họ Chu cho nên địa vị cao hơn những người cùng lứa tuổi.” Gã đàn ông nói với giọng sùng bái.
Với thân phận của Chu Mặc An, những người khác gặp hắn đều phải cung kính.
“Anh thấy em muốn lấy trai giàu và đẹp trai đến mức phát điên rồi đấy.”
Gã đàn ông trung tuổi hắng giọng: “Đừng quên, bây giờ em đã bị anh đây bao rồi, đừng có nghĩ vớ vẩn.”
Cô gái không dám nói thêm gì. Vừa rồi quả thật là cô đã nghĩ sai rồi. Cô còn cho rằng người trên xe là một thanh niên tài giỏi hơn cả Chu Mặc An nữa.
Nhưng sau khi nghe những lời vừa rồi của gã đàn ông kia, cô ta liền lập tức ngộ ra ở đất Bắc An này không thể có người nào cùng lứa tuổi mà thân phận cao quý hơn cả Chu Mặc An được.
Bên trong xe có lẽ là trưởng bối nào đó.
Cô ta lại nghĩ ra một điều, chính là có thể giành lấy thiện cảm của vị trưởng bối kia không, thậm chí là làm thế nào để có thể gây chút ấn tượng với vị đó.
Thế nhưng đương lúc cô ta đang mải nghĩ ngợi thì cửa xe mở ra và người mở xe còn là Chu Mặc An.
Sau đó một bóng hình bước ra với bộ đồ âu màu đen trên người, trông vô cùng bắt mắt.
Thêm vào đó là khuôn mặt anh tuấn, khí chất ngời ngời nên anh ấy liền trở thành tiêu điểm của mọi sự chú ý, thu hút không biết bao nhiêu con mắt nhìn.
“Người này là ai? Sao trông khí chất thế nhỉ?”
“Nếu tôi nhìn không nhầm thì vừa rồi chính Chu thiếu gia mở cửa xe?”
“Tôi còn cho rằng là trưởng bối của nhà họ Chu.”
“Thế mà lại là một thanh niên trạc tuổi với Chu thiếu gia.”
“Cậu ta có thân phận gì? Là người của gia tộc nào?”
Mọi người bàn tán xôn xao. Khi nhìn thấy Chu Mặc An liền đổ dồn ánh mắt nhìn.
Vì vậy cảnh tượng Chu Mặc An mở cửa xe và còn ghé sát ghế phụ tỏ vẻ cung kính đã được thu vào tầm mắt của hết thảy mọi người.
Người bước xuống xe rất trẻ. Người này chẳng phải ai khác mà chính là Diệp Thiên.
“Anh ta, anh ta…”
Lúc này cô gái kia và gã đàn ông trung tuổi run rẩy. Ánh mắt hai người nhìn chằm chằm Diệp Thiên.
Vì người này bọn họ đã từng gặp, và lại cũng mới chỉ gặp mười mấy phút trước đó, thậm chí còn xảy ra mâu thuẫn.
“Sao… sao có thể là hắn?”
Gã đàn ông trung tuổi kinh ngạc. Cô gái bên cạnh cũng trợn tròn mắt để lộ ra vẻ mặt không sao tin nổi. Cô ta run rẩy không thôi.
Trước đó cô ta và gã đàn ông trung tuổi đã gặp phải Diệp Thiên và xảy ra mâu thuẫn ở trung tâm thương mại của nhà họ Chu.
Vì một bộ quần áo mà xảy ra mâu thuẫn.
Người thanh niên này hình như còn quen với quản lý Tôn ở trung tâm thương mại. Thế nhưng hai người bọn họ còn muốn sau đó tìm cơ hội trả thù.
Có điều, điều khiến cả hai phải ngỡ ngàng đó là chưa được bao lâu, nói thẳng ra thì chưa được nửa tiếng đồng hồ bọn họ lại đụng mặt với Diệp Thiên.
Thế nhưng lần này, bọn họ đừng nói là báo thù, mà đã bị nỗi hối hận bủa vây, khóc không ra nước mắt nữa rồi.
Người thanh niên này… lại quen Chu thiếu gia.
Vả lại vừa rồi Chu thiếu gia còn đích thân mở cửa xe cho người này nữa.
Không chỉ vừa rồi mà bây giờ Chu Mặc An đứng trước mặt Diệp Thiên cũng tỏ thái độ hết sức thận trọng và cung kính vô cùng, hoàn toàn không giống với con cháu của một gia tộc lớn mà lại giống như người em của Diệp Thiên thôi vậy.
Gã đàn ông trung tuổi và cô gái kia nhìn rõ mồn một cảnh này cho nên cả hai người bọn họ không sao định thần lại nổi.
Diệp Thiên xuống xe, ánh mắt đảo một lượt xung quanh.
Không thể phủ nhận con đường này rất náo nhiệt, gần như không thấy một người bình thường nào. Phần lớn đều là những con cháu của các gia tộc lớn, ăn mặc đồ hiệu, đi xe sang, hoặc là những người có tiền trong giới kinh doanh.
Ở bên phải đường là Mộng Thiên Lâu, quy mô vô cùng hoành tráng.
Thế nhưng ngay sau đó, ánh mắt Diệp Thiên đã phải ngưng lại: “Mới đó mà đã gặp nhau rồi?”
Diệp Thiên nói hết sức thản nhiên. Ánh mắt của anh nhìn gã đàn ông trung tuổi và cô gái ở phía cách đó không xa.
Đây chính là cặp đôi khi nãy mâu thuẫn với anh ở trung tâm thương mại.
Có điều không ngờ thế giới này lại nhỏ đến vậy. Mới đó mà đã gặp lại rồi.
“Hoá, hoá ra là cậu tới đây.”
Gã đàn ông trung tuổi phản ứng lại rất nhanh. Sau khi thừ người ra mấy giây, ông ta vội vàng khom người lại gần Diệp Thiên rồi liên miệng: “Chúng tôi quả thực đã có lỗi với cậu ở trung tâm thương mại, chúng tôi muốn xin lỗi cậu nhưng lại không tìm thấy cậu đâu.”
“Tôi vốn định tham gia đại hội lần này xong thì tìm người tìm thông tin của cậu sau đó tôi đích thân tới xin lỗi cậu. Không ngờ lại gặp cậu ở đây.”
“Tôi chân thành xin lỗi cậu.”
Khi nói tới đây, gã đàn ông trung tuổi đã khom người với Diệp Thiên lắm rồi. Đầu ông ta như sắp đập phải đầu gối đến nơi.
Những hành động này ông ta thể hiện không hề do dự, thậm chí là còn không hỏi xem Diệp Thiên có thân phận gì.
Thực ra thì thân phận của Diệp Thiên cũng rõ ràng lắm rồi.
Đến cả Chu thiếu gia còn cung kính với anh như vậy thì thân phận của anh sao có thể bình thường cho được?
Chỉ cần là người thông minh thì sẽ biết lúc này cần làm gì.
Đương nhiên là phải xin Diệp Thiên tha thứ.
Đừng thấy bộ dạng của gã đàn ông trung tuổi khi nãy ở trung tâm thương mại rất cao ngạo, hình như còn là lãnh đạo cấp cao. Nhưng thực tế, để mà so sánh với người trong gia tộc nào đó thì ông ta cũng chỉ là hạng tôm tép mà thôi.
Căn bản không đáng để nhắc đến.
Người trong gia tộc nào đó mà có muốn xử ông ta thì cũng chỉ là việc dễ như nhí chết một con kiến vậy.
Cô gái kia bĩu môi, mặt mày tỏ vẻ bất lực.
Những thanh niên ở đỉnh cao thế này e rằng con mắt cũng khác thường, căn bản không phải là kiểu người cô ta có thể làm ố bẩn được.
Thế nhưng ngay sau đó cô gái kia phát hiện ra lúc này Chu Nhiên đang bày ra bộ dạng hết sức cung kính, đứng ở cửa ghế phụ và đang nói chuyện với ai đó.
“Anh mau nhìn kìa, Chu thiếu gia đang làm gì thế?”
Cô gái vội vàng nói với Gã đàn ông trung tuổi bên cạnh. Người này nghe xong thì hướng ánh mắt nhìn.
Thế nhưng ngay lập tức, ông ta đã phải lên tiếng: “Có lẽ là một người lớn tuổi hơn Chu thiếu gia chẳng hạn, nếu không thì sao cậu ấy có thể cung kính thế được.”
“Hoá ra là vậy.”
Cô gái gật đầu sau đó tự nói: “Em còn cho rằng người này cũng cùng tuổi với Chu thiếu gia mà có thân phận cao hơn anh ấy.”
Gã đàn ông trung tuổi nghe thế thì bật cười: “Vậy thì em nghĩ nhiều rồi. Anh nói rồi, ở Bắc An này nhà họ Chu có quyền lực nhất. Ngoại trừ những thế lực không lộ diện ra thì nhà họ Chu xếp đầu.”
“Còn cậu ấy là người nổi trội trong lớp trẻ của nhà họ Chu, tương lai là gia chủ nhà họ Chu cho nên địa vị cao hơn những người cùng lứa tuổi.” Gã đàn ông nói với giọng sùng bái.
Với thân phận của Chu Mặc An, những người khác gặp hắn đều phải cung kính.
“Anh thấy em muốn lấy trai giàu và đẹp trai đến mức phát điên rồi đấy.”
Gã đàn ông trung tuổi hắng giọng: “Đừng quên, bây giờ em đã bị anh đây bao rồi, đừng có nghĩ vớ vẩn.”
Cô gái không dám nói thêm gì. Vừa rồi quả thật là cô đã nghĩ sai rồi. Cô còn cho rằng người trên xe là một thanh niên tài giỏi hơn cả Chu Mặc An nữa.
Nhưng sau khi nghe những lời vừa rồi của gã đàn ông kia, cô ta liền lập tức ngộ ra ở đất Bắc An này không thể có người nào cùng lứa tuổi mà thân phận cao quý hơn cả Chu Mặc An được.
Bên trong xe có lẽ là trưởng bối nào đó.
Cô ta lại nghĩ ra một điều, chính là có thể giành lấy thiện cảm của vị trưởng bối kia không, thậm chí là làm thế nào để có thể gây chút ấn tượng với vị đó.
Thế nhưng đương lúc cô ta đang mải nghĩ ngợi thì cửa xe mở ra và người mở xe còn là Chu Mặc An.
Sau đó một bóng hình bước ra với bộ đồ âu màu đen trên người, trông vô cùng bắt mắt.
Thêm vào đó là khuôn mặt anh tuấn, khí chất ngời ngời nên anh ấy liền trở thành tiêu điểm của mọi sự chú ý, thu hút không biết bao nhiêu con mắt nhìn.
“Người này là ai? Sao trông khí chất thế nhỉ?”
“Nếu tôi nhìn không nhầm thì vừa rồi chính Chu thiếu gia mở cửa xe?”
“Tôi còn cho rằng là trưởng bối của nhà họ Chu.”
“Thế mà lại là một thanh niên trạc tuổi với Chu thiếu gia.”
“Cậu ta có thân phận gì? Là người của gia tộc nào?”
Mọi người bàn tán xôn xao. Khi nhìn thấy Chu Mặc An liền đổ dồn ánh mắt nhìn.
Vì vậy cảnh tượng Chu Mặc An mở cửa xe và còn ghé sát ghế phụ tỏ vẻ cung kính đã được thu vào tầm mắt của hết thảy mọi người.
Người bước xuống xe rất trẻ. Người này chẳng phải ai khác mà chính là Diệp Thiên.
“Anh ta, anh ta…”
Lúc này cô gái kia và gã đàn ông trung tuổi run rẩy. Ánh mắt hai người nhìn chằm chằm Diệp Thiên.
Vì người này bọn họ đã từng gặp, và lại cũng mới chỉ gặp mười mấy phút trước đó, thậm chí còn xảy ra mâu thuẫn.
“Sao… sao có thể là hắn?”
Gã đàn ông trung tuổi kinh ngạc. Cô gái bên cạnh cũng trợn tròn mắt để lộ ra vẻ mặt không sao tin nổi. Cô ta run rẩy không thôi.
Trước đó cô ta và gã đàn ông trung tuổi đã gặp phải Diệp Thiên và xảy ra mâu thuẫn ở trung tâm thương mại của nhà họ Chu.
Vì một bộ quần áo mà xảy ra mâu thuẫn.
Người thanh niên này hình như còn quen với quản lý Tôn ở trung tâm thương mại. Thế nhưng hai người bọn họ còn muốn sau đó tìm cơ hội trả thù.
Có điều, điều khiến cả hai phải ngỡ ngàng đó là chưa được bao lâu, nói thẳng ra thì chưa được nửa tiếng đồng hồ bọn họ lại đụng mặt với Diệp Thiên.
Thế nhưng lần này, bọn họ đừng nói là báo thù, mà đã bị nỗi hối hận bủa vây, khóc không ra nước mắt nữa rồi.
Người thanh niên này… lại quen Chu thiếu gia.
Vả lại vừa rồi Chu thiếu gia còn đích thân mở cửa xe cho người này nữa.
Không chỉ vừa rồi mà bây giờ Chu Mặc An đứng trước mặt Diệp Thiên cũng tỏ thái độ hết sức thận trọng và cung kính vô cùng, hoàn toàn không giống với con cháu của một gia tộc lớn mà lại giống như người em của Diệp Thiên thôi vậy.
Gã đàn ông trung tuổi và cô gái kia nhìn rõ mồn một cảnh này cho nên cả hai người bọn họ không sao định thần lại nổi.
Diệp Thiên xuống xe, ánh mắt đảo một lượt xung quanh.
Không thể phủ nhận con đường này rất náo nhiệt, gần như không thấy một người bình thường nào. Phần lớn đều là những con cháu của các gia tộc lớn, ăn mặc đồ hiệu, đi xe sang, hoặc là những người có tiền trong giới kinh doanh.
Ở bên phải đường là Mộng Thiên Lâu, quy mô vô cùng hoành tráng.
Thế nhưng ngay sau đó, ánh mắt Diệp Thiên đã phải ngưng lại: “Mới đó mà đã gặp nhau rồi?”
Diệp Thiên nói hết sức thản nhiên. Ánh mắt của anh nhìn gã đàn ông trung tuổi và cô gái ở phía cách đó không xa.
Đây chính là cặp đôi khi nãy mâu thuẫn với anh ở trung tâm thương mại.
Có điều không ngờ thế giới này lại nhỏ đến vậy. Mới đó mà đã gặp lại rồi.
“Hoá, hoá ra là cậu tới đây.”
Gã đàn ông trung tuổi phản ứng lại rất nhanh. Sau khi thừ người ra mấy giây, ông ta vội vàng khom người lại gần Diệp Thiên rồi liên miệng: “Chúng tôi quả thực đã có lỗi với cậu ở trung tâm thương mại, chúng tôi muốn xin lỗi cậu nhưng lại không tìm thấy cậu đâu.”
“Tôi vốn định tham gia đại hội lần này xong thì tìm người tìm thông tin của cậu sau đó tôi đích thân tới xin lỗi cậu. Không ngờ lại gặp cậu ở đây.”
“Tôi chân thành xin lỗi cậu.”
Khi nói tới đây, gã đàn ông trung tuổi đã khom người với Diệp Thiên lắm rồi. Đầu ông ta như sắp đập phải đầu gối đến nơi.
Những hành động này ông ta thể hiện không hề do dự, thậm chí là còn không hỏi xem Diệp Thiên có thân phận gì.
Thực ra thì thân phận của Diệp Thiên cũng rõ ràng lắm rồi.
Đến cả Chu thiếu gia còn cung kính với anh như vậy thì thân phận của anh sao có thể bình thường cho được?
Chỉ cần là người thông minh thì sẽ biết lúc này cần làm gì.
Đương nhiên là phải xin Diệp Thiên tha thứ.
Đừng thấy bộ dạng của gã đàn ông trung tuổi khi nãy ở trung tâm thương mại rất cao ngạo, hình như còn là lãnh đạo cấp cao. Nhưng thực tế, để mà so sánh với người trong gia tộc nào đó thì ông ta cũng chỉ là hạng tôm tép mà thôi.
Căn bản không đáng để nhắc đến.
Người trong gia tộc nào đó mà có muốn xử ông ta thì cũng chỉ là việc dễ như nhí chết một con kiến vậy.