Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 652: Đúng là có mắt nhìn
“Cậu là cậu Diệp phải không ạ? Tôi là Tôn Cường, là người phụ trách của trung tâm thương mại này. Tôi đã nhìn thấy cậu qua ảnh mà Chu thiếu gia gửi.”
Nguời đàn ông mặc đồ âu tên là Tôn Cường, lúc này nói chuyện với Diệp Thiên rất hồ hởi.
Trung tâm thương mại này là của nhà họ Chu, thân phận của Chu thiếu gia đương nhiên không cần phải bàn.
Nhưng vừa rồi Chu thiếu gia còn gọi điện cho ông ta. Ngoại trừ gửi cho ông ta một tấm ảnh ra thì còn dặn dò bảo ông ta nhất định phải giữ thái độ lịch thiệp cung kính với người thanh niên này như đối với người quản lý cấp cao của nhà họ Chu.
Vả lại Chu thiếu gia còn dặn ông ta phải hết sức nghiêm túc.
Tôn Cường biết thân phận của người thanh niên này không hề đơn giản.
“Đúng, là tôi.”
Diệp Thiên gật đầu, sau đó nói với cô nhân viên bán hàng đang thẫn thờ bên cạnh: “Bộ quần áo này đưa cho ông ta để ông ta xử lý thanh toán không sao chứ?”
Cô gái định thần trở lại rồi vội đáp lời: “Đương, đương nhiên là được.”
Đây là quản lý Tôn ở trung tâm thương mại này. Ngoài nhà họ Chu ra thì ông ta chính là người có địa vị cao nhất ở đây.
Cô gái nghe thế thì vừa ngạc nhiên, vừa vui mừng.
Cô ngạc nhiên vì vị khách này còn quen biết với quản lý Tôn, vả lại quản lý Tôn hình như cũng tỏ thái độ cung kính nhiệt tình với vị khách này.
Thân phận của người này chắc chắn không hề đơn giản.
Cô mừng là vì trước đó Diệp Thiên đã hứa rằng sẽ không để cô bị hai người kia báo thù.
Cô tưởng rằng đó chỉ là lời nói khách sáo nhưng lúc này xem ra người ta đúng là có bản lĩnh thật.
Ở một nơi không xa, gã đàn không trung tuổi và La Quyên vẫn chưa tới gần nên không nghe thấy cuộc trò chuyện giữa Diệp Thiên và người quản lý Tôn Cường.
“Không ngờ tên tiểu tử này lại quen biết với quản lý Tôn…”
Gã đàn ông trung tuổi lạnh lùng nói: “Coi như hắn may mắn, chúng ta đi.”
“Đi, cứ thế mà đi sao?”
La Quyên vẫn còn ấm ức.
Gã đàn ông trung tuổi lắc đầu: “Mặc dù không biết Tôn Cường có quan hệ thế nào với tên tiểu tử kia nhưng Tôn Cường dù gì cũng là người của nhà họ Chu. Nếu không phải việc gì quá to tát thì không nên đụng tới hắn. Chỉ vì một bộ quần áo, không đáng để đánh đổi.”
“Vậy được…”
La Quyên chỉ có thể gật đầu trong cơn ấm ức chứ không gây rối thêm nữa.
Gã đàn ông trung tuổi an ủi: “Chúng ta tới Mộng Thiên Lâu trước nhé. Những vị khách quý tham gia lần này rất nhiều. Nếu anh có thể giao thiệp qua lại với vài người thì địa vị ở Bắc An chắc chắn sẽ lên tầm cao mới. Nếu vận may tốt mà gặp được người nhà họ chu, thậm chí gặp được Chu thiếu gia thì càng tuyệt.”
“Không phải tốt hơn là lãng phí thời gian ở đây sao?”
“Vả lại tên tiểu tử này chỉ cần ở Bắc An thì chúng ta thiếu gì cơ hội xử hắn.”
Gã đàn ông trung tuổi không hề bỏ qua cơ hội báo thù. Ông ta vẫn còn quan tâm tới thể diện lắm.
Thế nhưng vừa rồi Diệp Thiên lại khiến ông ta mất mặt.
Cuối cùng gã đàn ông trung tuổi và La Quyên rời đi.
Phía Diệp Thiên, sau khi được sự hỗ trợ của người phụ trách ở đây thì đã nhanh chóng thay bộ đồ lên người.
Diệp Thiên đúng là có mắt nhìn. Bộ quần áo mới mặc lên người trông mới vừa vặn làm sao.
Vẻ bên ngoài vốn dĩ đã đẹp trai anh tuấn, lại thêm dáng người thẳng, rõ ràng là nam thần trong lòng biết bao nhiêu nữ nhân trên đời.
Khi Diệp Thiên đi qua, không biết bao nhiêu cô gái còn thẫn thờ.
Đến cả cô nhân viên phục vụ khi nãy cũng ngẩn ngơ, tim đập loạn nhịp.
Thế nhưng Diệp Thiên không ở lại trung tâm thương mại lâu. Anh nhanh chóng đi ra.
Anh lên xe. Chu Mặc An mua đồ cũng rất nhanh, đã nhanh chóng lên xe với Diệp Thiên luôn.
“Anh Diệp quả nhiên khí chất hơn người.”
Chu Mặc An nói giọng nịnh bợ. Thế nhưng lần này lời hắn nói là thật, không hề có dấu hiệu “nịnh nọt” quá lời.
Diệp Thiên lắc đầu chẳng biết nói gì thêm.
“Lái xe đi.”
“Vâng.”
Chu Mặc An lập tức đạp ga, chiếc xe bắt đầu khởi động.
Không biết đi mất bao lâu.
“Anh Diệp, tới rồi.”
Khi chiếc xe dừng lại, Chu Mặc An lập tức lên tiếng.
“Ồ?”
Diệp Thiên vốn dĩ còn đang nhắm mắt, sau khi nghe Chu Mặc An nói xong thì mở mắt nhìn ra ngoài và phát hiện hai bên đường toàn là những chiếc xe hạng sang, thậm chí nhiều chiếc xe còn có giá tới trên hàng triệu nhân dân tệ đang tìm nơi đỗ mà chưa có.
Chu Mặc An vẫy tay ra hiệu là có nhân viên bảo vệ tới sắp xếp chỗ. Nhân viên bảo vệ điều một chiếc xe đi, sau đó để vị trí đỗ xe đó cho Chu Mặc An.
Vừa mở cửa xuống xe liền thấy chủ nhân của chiếc xe hơi vốn dĩ đỗ ở đây vội vàng chạy đến.
Đối phương chính là một người đàn ông trung niên.
Ông ta đầu hói, mặc bộ đồ hàng hiệu, bên cạnh còn có một cô gái đi cùng.
Khi đứng ở xa trông thấy cảnh này, ông ta vốn hùng hổ đi tới với bộ dạng hỏi tội nhưng khi lại gần chiếc xe, nhìn thấy người đỗ xe vào vị trí của mình là Chu Mặc An thì bộ dạng hùng hổ ban đầu của ông ta lập tức thay đổi thành bộ mặt tươi rói.
“Hoá ra là Chu thiếu gia, sao hôm nay cậu lại tới đây thế?”
Chu Mặc An xuống xe liếc sang đối phương và phát hiện ra người này trông quen mặt, có điều hắn lại không nhớ rõ thân phận của đối phương nên bèn lên tiếng: “Sao thế? Tôi đến đây còn phải chọn thời gian sao?”
Đã không nhớ thân phận của đối phương thì có nghĩa là người này có vai trò không quan trọng, do vậy Chu Mặc An cũng không cần giữ thể diện.
Ở đất Bắc An này nhà họ Chu có quyền lực lớn mạnh nhất cho nên căn bản không cần giữ thể diện cho kẻ khác.
“Không, không phải…”
Chủ nhân của chiếc xe kia vội lắc đầu rồi lập tức cười giả lả: “Tôi còn cho rằng Chu thiếu gia biết hôm nay có đại hội giao lưu các võ sĩ theo võ cổ trẻ tuổi nên mới tới kia.”
“Đại hội giao lưu các võ sĩ trẻ tuổi?”
Chu Mặc An nghe xong thì tỏ vẻ khó hiểu vì đây là lần đầu tiên hắn nghe thấy cái tên đại hội này.
Chủ nhân chiếc xe kia lập tức giải thích: “Một số võ sĩ trẻ tuổi anh tuấn nhân thể lần đại hội của Bắc Thiên Các để tụ họp lại so tài với nhau tạo thành vòng đấu với quy mô nhỏ. Nhưng không ngờ người tham gia lại rất nhiều.”
“Được, tôi biết rồi.”
Chu Mặc An gật đầu sau đó quay người đi về phía bên ghế phụ rồi cúi khom người, bày ra bộ mặt cung kính.
Lúc này chủ nhân của chiếc xe kia mới thở phào nhẹ nhõm: “Không hổ là đại thiếu gia nhà họ Chu, khí chất ngời ngời.”
“Anh yêu, anh ấy là Chu Mặc An – Chu đại thiếu gia của nhà họ Chu sao?”
Cô gái bên cạnh nghe thế thì sáng cả mắt sau đó lên tiếng hỏi.
Tiếng tăm của Chu Mặc An ở cái đất Bắc An này có ai mà không biết. Dù gì cũng là người thừa kế tương lai của nhà họ Chu, nên có vô số con mắt dõi theo.
Đặc biệt là con gái luôn dành sự quan tâm chú ý tới Chu Mặc An vì Chu Mặc An còn chưa kết hôn.
Nếu có thể được sánh đôi với đối phương, thậm chí là làm bạn gái của đối phương thì cũng là một việc vô cùng hãnh diện rồi.
“Em đừng có ngây thơ suy nghĩ hão huyền nữa.”
Chủ nhân chiếc xe thấy bộ dạng hào hứng của cô gái thì tỏ ra ghen tuông, sau đó nghiêm giọng nói: “Em cũng không nhìn lại xem mình có thân phận gì, Chu thiếu gia có thân phận gì? Người muốn làm người con gái của cậu ấy có thể xếp hàng dài từ Bắc An tới Nam Cảnh, vả lại đều là thiên kim tiểu thư của các gia tộc lớn. Một cô gái bình thường thì đừng có nghĩ nữa mất công.”
Mặc dù ông ta cũng hơi ghen nhưng biết rằng người con gái của mình không thể nào lọt vào mắt xanh của Chu thiếu gia nên ông ta cũng không mấy tức giận.
Dù gì cũng chỉ là chơi qua đường mà thôi.
“Em, em chỉ nghĩ vậy thôi…”
Cô gái mặt mày đỏ gay lên rồi định thần lại.
Thân phận của cô ta và Chu Mặc An xa nhau vời vợi.
Chủ nhân của chiếc xe tiếp tục: “Nghĩ cũng không được. Thân phận của Chu thiếu gia ở đất Bắc An này thuộc top những thanh niên có địa vị cao nhất. Cái suy nghĩ ấy không những ấu trĩ mà còn khiến người ta thấy nực cười.”
Nguời đàn ông mặc đồ âu tên là Tôn Cường, lúc này nói chuyện với Diệp Thiên rất hồ hởi.
Trung tâm thương mại này là của nhà họ Chu, thân phận của Chu thiếu gia đương nhiên không cần phải bàn.
Nhưng vừa rồi Chu thiếu gia còn gọi điện cho ông ta. Ngoại trừ gửi cho ông ta một tấm ảnh ra thì còn dặn dò bảo ông ta nhất định phải giữ thái độ lịch thiệp cung kính với người thanh niên này như đối với người quản lý cấp cao của nhà họ Chu.
Vả lại Chu thiếu gia còn dặn ông ta phải hết sức nghiêm túc.
Tôn Cường biết thân phận của người thanh niên này không hề đơn giản.
“Đúng, là tôi.”
Diệp Thiên gật đầu, sau đó nói với cô nhân viên bán hàng đang thẫn thờ bên cạnh: “Bộ quần áo này đưa cho ông ta để ông ta xử lý thanh toán không sao chứ?”
Cô gái định thần trở lại rồi vội đáp lời: “Đương, đương nhiên là được.”
Đây là quản lý Tôn ở trung tâm thương mại này. Ngoài nhà họ Chu ra thì ông ta chính là người có địa vị cao nhất ở đây.
Cô gái nghe thế thì vừa ngạc nhiên, vừa vui mừng.
Cô ngạc nhiên vì vị khách này còn quen biết với quản lý Tôn, vả lại quản lý Tôn hình như cũng tỏ thái độ cung kính nhiệt tình với vị khách này.
Thân phận của người này chắc chắn không hề đơn giản.
Cô mừng là vì trước đó Diệp Thiên đã hứa rằng sẽ không để cô bị hai người kia báo thù.
Cô tưởng rằng đó chỉ là lời nói khách sáo nhưng lúc này xem ra người ta đúng là có bản lĩnh thật.
Ở một nơi không xa, gã đàn không trung tuổi và La Quyên vẫn chưa tới gần nên không nghe thấy cuộc trò chuyện giữa Diệp Thiên và người quản lý Tôn Cường.
“Không ngờ tên tiểu tử này lại quen biết với quản lý Tôn…”
Gã đàn ông trung tuổi lạnh lùng nói: “Coi như hắn may mắn, chúng ta đi.”
“Đi, cứ thế mà đi sao?”
La Quyên vẫn còn ấm ức.
Gã đàn ông trung tuổi lắc đầu: “Mặc dù không biết Tôn Cường có quan hệ thế nào với tên tiểu tử kia nhưng Tôn Cường dù gì cũng là người của nhà họ Chu. Nếu không phải việc gì quá to tát thì không nên đụng tới hắn. Chỉ vì một bộ quần áo, không đáng để đánh đổi.”
“Vậy được…”
La Quyên chỉ có thể gật đầu trong cơn ấm ức chứ không gây rối thêm nữa.
Gã đàn ông trung tuổi an ủi: “Chúng ta tới Mộng Thiên Lâu trước nhé. Những vị khách quý tham gia lần này rất nhiều. Nếu anh có thể giao thiệp qua lại với vài người thì địa vị ở Bắc An chắc chắn sẽ lên tầm cao mới. Nếu vận may tốt mà gặp được người nhà họ chu, thậm chí gặp được Chu thiếu gia thì càng tuyệt.”
“Không phải tốt hơn là lãng phí thời gian ở đây sao?”
“Vả lại tên tiểu tử này chỉ cần ở Bắc An thì chúng ta thiếu gì cơ hội xử hắn.”
Gã đàn ông trung tuổi không hề bỏ qua cơ hội báo thù. Ông ta vẫn còn quan tâm tới thể diện lắm.
Thế nhưng vừa rồi Diệp Thiên lại khiến ông ta mất mặt.
Cuối cùng gã đàn ông trung tuổi và La Quyên rời đi.
Phía Diệp Thiên, sau khi được sự hỗ trợ của người phụ trách ở đây thì đã nhanh chóng thay bộ đồ lên người.
Diệp Thiên đúng là có mắt nhìn. Bộ quần áo mới mặc lên người trông mới vừa vặn làm sao.
Vẻ bên ngoài vốn dĩ đã đẹp trai anh tuấn, lại thêm dáng người thẳng, rõ ràng là nam thần trong lòng biết bao nhiêu nữ nhân trên đời.
Khi Diệp Thiên đi qua, không biết bao nhiêu cô gái còn thẫn thờ.
Đến cả cô nhân viên phục vụ khi nãy cũng ngẩn ngơ, tim đập loạn nhịp.
Thế nhưng Diệp Thiên không ở lại trung tâm thương mại lâu. Anh nhanh chóng đi ra.
Anh lên xe. Chu Mặc An mua đồ cũng rất nhanh, đã nhanh chóng lên xe với Diệp Thiên luôn.
“Anh Diệp quả nhiên khí chất hơn người.”
Chu Mặc An nói giọng nịnh bợ. Thế nhưng lần này lời hắn nói là thật, không hề có dấu hiệu “nịnh nọt” quá lời.
Diệp Thiên lắc đầu chẳng biết nói gì thêm.
“Lái xe đi.”
“Vâng.”
Chu Mặc An lập tức đạp ga, chiếc xe bắt đầu khởi động.
Không biết đi mất bao lâu.
“Anh Diệp, tới rồi.”
Khi chiếc xe dừng lại, Chu Mặc An lập tức lên tiếng.
“Ồ?”
Diệp Thiên vốn dĩ còn đang nhắm mắt, sau khi nghe Chu Mặc An nói xong thì mở mắt nhìn ra ngoài và phát hiện hai bên đường toàn là những chiếc xe hạng sang, thậm chí nhiều chiếc xe còn có giá tới trên hàng triệu nhân dân tệ đang tìm nơi đỗ mà chưa có.
Chu Mặc An vẫy tay ra hiệu là có nhân viên bảo vệ tới sắp xếp chỗ. Nhân viên bảo vệ điều một chiếc xe đi, sau đó để vị trí đỗ xe đó cho Chu Mặc An.
Vừa mở cửa xuống xe liền thấy chủ nhân của chiếc xe hơi vốn dĩ đỗ ở đây vội vàng chạy đến.
Đối phương chính là một người đàn ông trung niên.
Ông ta đầu hói, mặc bộ đồ hàng hiệu, bên cạnh còn có một cô gái đi cùng.
Khi đứng ở xa trông thấy cảnh này, ông ta vốn hùng hổ đi tới với bộ dạng hỏi tội nhưng khi lại gần chiếc xe, nhìn thấy người đỗ xe vào vị trí của mình là Chu Mặc An thì bộ dạng hùng hổ ban đầu của ông ta lập tức thay đổi thành bộ mặt tươi rói.
“Hoá ra là Chu thiếu gia, sao hôm nay cậu lại tới đây thế?”
Chu Mặc An xuống xe liếc sang đối phương và phát hiện ra người này trông quen mặt, có điều hắn lại không nhớ rõ thân phận của đối phương nên bèn lên tiếng: “Sao thế? Tôi đến đây còn phải chọn thời gian sao?”
Đã không nhớ thân phận của đối phương thì có nghĩa là người này có vai trò không quan trọng, do vậy Chu Mặc An cũng không cần giữ thể diện.
Ở đất Bắc An này nhà họ Chu có quyền lực lớn mạnh nhất cho nên căn bản không cần giữ thể diện cho kẻ khác.
“Không, không phải…”
Chủ nhân của chiếc xe kia vội lắc đầu rồi lập tức cười giả lả: “Tôi còn cho rằng Chu thiếu gia biết hôm nay có đại hội giao lưu các võ sĩ theo võ cổ trẻ tuổi nên mới tới kia.”
“Đại hội giao lưu các võ sĩ trẻ tuổi?”
Chu Mặc An nghe xong thì tỏ vẻ khó hiểu vì đây là lần đầu tiên hắn nghe thấy cái tên đại hội này.
Chủ nhân chiếc xe kia lập tức giải thích: “Một số võ sĩ trẻ tuổi anh tuấn nhân thể lần đại hội của Bắc Thiên Các để tụ họp lại so tài với nhau tạo thành vòng đấu với quy mô nhỏ. Nhưng không ngờ người tham gia lại rất nhiều.”
“Được, tôi biết rồi.”
Chu Mặc An gật đầu sau đó quay người đi về phía bên ghế phụ rồi cúi khom người, bày ra bộ mặt cung kính.
Lúc này chủ nhân của chiếc xe kia mới thở phào nhẹ nhõm: “Không hổ là đại thiếu gia nhà họ Chu, khí chất ngời ngời.”
“Anh yêu, anh ấy là Chu Mặc An – Chu đại thiếu gia của nhà họ Chu sao?”
Cô gái bên cạnh nghe thế thì sáng cả mắt sau đó lên tiếng hỏi.
Tiếng tăm của Chu Mặc An ở cái đất Bắc An này có ai mà không biết. Dù gì cũng là người thừa kế tương lai của nhà họ Chu, nên có vô số con mắt dõi theo.
Đặc biệt là con gái luôn dành sự quan tâm chú ý tới Chu Mặc An vì Chu Mặc An còn chưa kết hôn.
Nếu có thể được sánh đôi với đối phương, thậm chí là làm bạn gái của đối phương thì cũng là một việc vô cùng hãnh diện rồi.
“Em đừng có ngây thơ suy nghĩ hão huyền nữa.”
Chủ nhân chiếc xe thấy bộ dạng hào hứng của cô gái thì tỏ ra ghen tuông, sau đó nghiêm giọng nói: “Em cũng không nhìn lại xem mình có thân phận gì, Chu thiếu gia có thân phận gì? Người muốn làm người con gái của cậu ấy có thể xếp hàng dài từ Bắc An tới Nam Cảnh, vả lại đều là thiên kim tiểu thư của các gia tộc lớn. Một cô gái bình thường thì đừng có nghĩ nữa mất công.”
Mặc dù ông ta cũng hơi ghen nhưng biết rằng người con gái của mình không thể nào lọt vào mắt xanh của Chu thiếu gia nên ông ta cũng không mấy tức giận.
Dù gì cũng chỉ là chơi qua đường mà thôi.
“Em, em chỉ nghĩ vậy thôi…”
Cô gái mặt mày đỏ gay lên rồi định thần lại.
Thân phận của cô ta và Chu Mặc An xa nhau vời vợi.
Chủ nhân của chiếc xe tiếp tục: “Nghĩ cũng không được. Thân phận của Chu thiếu gia ở đất Bắc An này thuộc top những thanh niên có địa vị cao nhất. Cái suy nghĩ ấy không những ấu trĩ mà còn khiến người ta thấy nực cười.”
Bình luận facebook