Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 548: Bách Mi
“Ừ.” Chu Mặc An nghe thấy câu thăm hỏi của Chu Nhiên, hắn ta cười nhạt, khẽ ừ một tiếng coi như câu đáp, trên mặt hắn ta cũng hiện lên đôi nét đắc chí. Chu Mặc An ra khỏi phòng ăn riêng là bởi vì hắn ta biết Bách Mi sắp sửa lên sân khấu nên mới cố ý ra sảnh để lọt vào mắt xanh của Bách Mi. Đồng thời Chu Mặc An cũng muốn nhìn xem liệu có phải Chu Nhiên ngoài mặt thì phục đấy nhưng trong lòng thì không rồi cố tình ngồi ngoài sảnh để cạnh tranh ánh nhìn của Bách Mi với mình hay chăng.
Nhưng kết quả lại khác xa những gì Chu Mặc An suy đoán, sau khi hắn ta sai Hoàng Long ra mặt châm chọc đôi câu mà Chu Nhiên vẫn có thể ngoan ngoãn chào hỏi mình như không có gì xảy ra như bình thường. Cảnh tượng ấy khiến Chu Mặc An yên tâm hẳn, hắn ta thấy vô cùng kiêu ngạo về những tính toán tối nay của mình. Chu Mặc An không những lợi dụng cơ hội mà bọn cậu ấm ăn chơi có quyền có thế ở Bắc An tụ lại với nhau tối nay để sỉ nhục Chu Nhiên, đập tan lòng hiếu thắng của Chu Nhiên với mình mà còn có thể lọt vào mắt xanh của Bách Mi – người đẹp thần bí nhất Bắc An trước mặt tất cả mọi người, củng cố vững chắc địa vị thiếu gia số một Bắc An của mình.
Một mũi tên trúng hai đích, e là tối nay không thể tránh khỏi hai cái mục đích ấy rồi, kiểu gì cũng thành công cho xem. Chuyện này khiến tâm trạng của Chu đại thiếu gia sung sướng tột độ, hắn ta nhướn mắt ra hiệu Hoàng Long đừng làm khó Chu Nhiên nữa sau đó tiến lên phía trước, đưa mắt nhìn Mạc Linh – cô gái nổi trội giữa đám đông kia sau đó cười bảo Chu Nhiên: “Chú có mắt nhìn đấy.”
“Ha ha ha, kém xa ông anh ạ.” Chu Nhiên biết hành động này của Chu Mặc An chẳng khác nào đạp lên đầu mình để khoe khoang, nhưng hắn ta vẫn cười vui đáp trả như kiểu hắn ta với Chu Mặc An là chỗ anh em thân thiết, tình sâu tựa biển với nhau vậy, chứ làm gì có chuyện bất hoà như miệng lưỡi người ta lan truyền.
“Woah, Chu thiếu gia rộng lượng thật đấy.” “Đúng đó, không hổ là đích tôn của nhà họ Chu, đơn giản thế thôi cũng đã khiến Chu Nhiên cúi đầu rồi kìa.” “Sau này, Bắc An chính là địa bàn của Chu Mặc An đó…” Mấy cậu thiếu gia của những gia tộc khác vốn đang hau háu chờ xem màn nội đấu của nhà họ Chu thì nháo nhác cả lên khi chứng kiến cảnh này, chúng thấy vô cùng bội phục chuyện Chu Nhiên ngoan ngoãn cúi đầu khi gặp Chu Mặc An, đồng thời chúng cũng cung kính khôn cùng khi thấy thủ đoạn của Chu Mặc An.
“Được rồi, anh sang kia ngồi.” Chu Mặc An thấy Chu Nhiên chẳng dám lộ vẻ bức xúc gì trên mặt, hắn ta gật đầu với vẻ hài lòng sau đó nhấc chân bước về phía ghế chính đặt ở cạnh đó. Chu Mặc An chẳng coi Diệp Thiên – người ngồi yên không di chuyển trên ghế kia ra cái thá gì cả, hắn ta chưa bao giờ trông thấy gương mặt này ở Bắc An nên theo bản năng coi Diệp Thiên là vệ sĩ riêng của Mạc Linh, à còn là một tên vệ sĩ không có đầu óc nữa.
“Anh có ý gì hả?” Mạc Linh trông thấy Chu Mặc An rời khỏi, cô ta ngồi xuống ngay lập tức, vẻ mặt rõ sự không vui, nghe cuộc đối thoại giữa Chu Mặc An và Chu Nhiên cứ như kiểu Chu Mặc An coi cô ta là bạn gái của Chu Nhiên rồi ấy. Chuyện này khiến Mạc Linh bức xúc vô cùng, cô ta cũng lo rằng Diệp Thiên sẽ hiểu nhầm mình, nhưng khi Mạc Linh đưa mắt nhìn dáng vẻ hờ hững của Diệp Thiên là cô ta biết Diệp Thiên hiểu rõ những tâm tư của mình, dù là vậy nhưng cô ta vẫn không thể nhịn được, ra giọng quở trách Chu Nhiên hòng nói cho Diệp Thiên biết mình không có bất kì cảm giác gì với Chu Nhiên cả.
“Anh của anh thuận miệng thôi ấy mà…” Chu Nhiên không ngờ Mạc Linh cũng dám chỉ trích sau lưng Chu Mặc An, hắn ta cười gượng, đương lúc Chu Nhiên định nhân cơ hội này để kéo gần khoảng cách với Mạc Linh thì tiếng hoan hô vang trời của đám đông ngoài kia truyền lại phía này.
“Tiểu thư, tiểu thư Bách Mi ra rồi kìa.” “Woah, đúng là quốc sắc thiên hương.” “Phương Bắc có giai nhân, cười một cái thôi mà nghiêng ngả cả toà thành, cười thêm cái nữa nghiêng ngả cả một quốc gia.” “Tối nay đến đây đúng là không uổng.” Vô số tiếng hò reo nháo nhác của các cậu thiếu gia khắp Bắc An vang lên khi thấy Bách Mi lên sân khấu. Giọng điệu tâng bốc ấy đi kèm với ánh mắt sáng như đèn pha ô tô của họ trông chả khác gì một đám sói hoang đang chầu chực một con cừu non mọng, đôi con ngươi tưởng chừng hoá thành màu xanh đến nơi.
“Đến rồi?” Chu Nhiên vốn đang định tiếp tục chuyện trò với Mạc Linh lại nghe thấy tiếng hò reo không ngớt kia, hắn ta cũng không nhịn được nữa mà đứng dậy nghển cổ ngóng trông phía sân khấu. Cảm giác đó trông như dân chơi vé số nhìn thấy màn quay số mở thưởng vậy, sợ rằng mình sẽ bỏ qua một chi tiết nhỏ nào.
“Dung tục.” Mạc Linh trông thấy dáng vẻ thèm khát của Chu Nhiên, cô ta hừ lạnh một tiếng, bất giác lại quay đầu nhìn Diệp Thiên. Cô ta tưởng rằng Diệp Thiên sẽ kiễng chân tìm kiếm bóng dáng của Bách Mi y như tên Chu Nhiên kia, nhưng Mạc Linh không ngờ Diệp Thiên lại thong dong ngồi trên ghế, hờ hững nhấm nháp rượu chẳng khác nào một tên mù, dường như chẳng có chuyện gì đang xảy ra cả.
“Anh Diệp không muốn coi ả Bách Mi kia rốt cuộc là thần thánh phương nào à?” Chẳng hiểu sao trong lòng Mạc Linh lại xuất hiện nét thoải mái khi thấy Diệp Thiên ngây ra chẳng nhìn ai kia, trong con mắt to tròn trừng lớn của cô ta đựng đầy sự kinh ngạc cùng với thích thú. Cùng lúc đó Mạc Linh cũng kéo gần khoảng cách với Diệp Thiên, xem ra sức quyến rũ của mình còn ổn lắm đấy chứ, có thể thu hút sự chú ý của anh Diệp kia mà.
“Cô muốn xem à?” Diệp Thiên cười nhạt, anh quay đầu lại dõi theo đôi mắt có đôi phần mỏi mệt của Mạc Linh sau đó khẽ giọng cất lời: “Muốn nhìn thì chúng ta cùng nhìn.”
“Được, được chứ.” Mạc Linh nghe thấy hai chữ “chúng ta”, cô ta vui mừng tột độ, gật đầu liên tục y như bé sâu ngủ nhồi bông sau đó kéo Diệp Thiên đứng dậy, lần này cô ta kéo chặt lấy tay Diệp Thiên, cả cơ thể nép sát vào người anh. Sự phấn khích ấy khiến cơ thể ngọc ngà của cô ta run nhè nhẹ, trông cứ như ngồi ngắm trăng sao cõi đất trời cùng với người mình yêu vậy.
“Đúng, đúng là người đẹp thật kìa…” Mạc Linh đứng dậy, cô ta trông thấy dáng người của Bách Mi sau đó bất giác mở miệng, trong giọng nói có đôi nét thất bại. Cô cứ tưởng vẻ đẹp của Bách Mi chỉ là do người ta đồn thổi thôi, chắc người thật cũng chẳng hơn gì, mà dù cho ả ta có đẹp hơn mình thật đi nữa thì cũng chả đến độ mình phải trầm trồ. Nhưng khi Mạc Linh trông thấy khuôn mặt như mảnh ngọc thạch thiên nhiên không có bất kỳ tì vết nào cùng với dáng người nóng bỏng khiến kẻ khác phải thẹn với lòng kia của Bách Mi. Ngay cả Mạc Linh còn phải dõi mắt nhìn Bách Mi với vẻ ca ngợi kia mà.
Bách Mi đứng trên sân khấu, trông cô ta như một tác phẩm nghệ thuật tuyệt đẹp thể hiện được hết toàn bộ ý nhị trong bốn con chữ “yêu kiều say đắm”. Chỉ một dáng đứng ra sân thôi cũng khiến Mạc Linh thấy mình có chạy cỡ nào cũng không đuổi kịp. Đặc biệt là đôi mắt của cô ta, trông nó như gông như xiềng bắt lấy hồn phách của mỗi người, Mạc Linh thân là con gái vậy mà còn bị ánh mắt kia hút mất hồn trong một vài giây nào đó. Người phụ nữ này không những có thể mê hoặc đàn ông, mà cô ta còn có thể quyến rũ cả phụ nữ nữa, đúng là người đẹp hiếm có khó tìm, chắc chỉ trên trời mới có.
“Thú vị đấy.” Ánh mắt của Diệp Thiên cũng lắc lư đôi chút khi thấy dáng vẻ quyến rũ, mê người của Bách Mi. Trong lòng Diệp Thiên gợn sóng nhẹ, phải công nhận rằng đây là một người đẹp được tạo nên bởi đất trời, cô ta đẹp tựa một mảnh ngọc trắng trong không có lấy một tì vết nào cả, mặt mày không điểm tô trang sức hay phấn son nào cũng đủ để mọi người khắc sâu vẻ đẹp của cô ta vào trong đáy lòng. Thảo nào mà tất cả cậu ấm của Bắc An đều coi cô ta như món châu báu hiếm có.
Tiếc là kiểu phụ nữ như vậy không có lực sát thương gì mấy với Diệp Thiên cả, anh thậm chí vừa có thể thưởng thức vẻ đẹp đó vừa hờ hững nâng ly nhấp ngụm rượu. Trông anh như hạc đứng giữa bầy gà vậy, khác hẳn với đám cậu ấm đang rướn cổ ngóng nhìn như lũ gà hoang, cứ đờ đẫn trông theo dáng hình của cô ta bằng đôi mắt si dại. Ngay cả Chu Mặc An – kẻ đang bị đám đông chen lấn lộ rõ ánh mắt quyết phải có được cũng đang nhìn Bách Mi bằng đôi con ngươi run rẩy khó kiểm soát, chỉ mình Diệp Thiên là vẫn thản nhiên như thường, anh nhàn nhã, thong dong tựa chàng thiếu niên anh tuấn, ngời ngời thần thái.
Nhưng kết quả lại khác xa những gì Chu Mặc An suy đoán, sau khi hắn ta sai Hoàng Long ra mặt châm chọc đôi câu mà Chu Nhiên vẫn có thể ngoan ngoãn chào hỏi mình như không có gì xảy ra như bình thường. Cảnh tượng ấy khiến Chu Mặc An yên tâm hẳn, hắn ta thấy vô cùng kiêu ngạo về những tính toán tối nay của mình. Chu Mặc An không những lợi dụng cơ hội mà bọn cậu ấm ăn chơi có quyền có thế ở Bắc An tụ lại với nhau tối nay để sỉ nhục Chu Nhiên, đập tan lòng hiếu thắng của Chu Nhiên với mình mà còn có thể lọt vào mắt xanh của Bách Mi – người đẹp thần bí nhất Bắc An trước mặt tất cả mọi người, củng cố vững chắc địa vị thiếu gia số một Bắc An của mình.
Một mũi tên trúng hai đích, e là tối nay không thể tránh khỏi hai cái mục đích ấy rồi, kiểu gì cũng thành công cho xem. Chuyện này khiến tâm trạng của Chu đại thiếu gia sung sướng tột độ, hắn ta nhướn mắt ra hiệu Hoàng Long đừng làm khó Chu Nhiên nữa sau đó tiến lên phía trước, đưa mắt nhìn Mạc Linh – cô gái nổi trội giữa đám đông kia sau đó cười bảo Chu Nhiên: “Chú có mắt nhìn đấy.”
“Ha ha ha, kém xa ông anh ạ.” Chu Nhiên biết hành động này của Chu Mặc An chẳng khác nào đạp lên đầu mình để khoe khoang, nhưng hắn ta vẫn cười vui đáp trả như kiểu hắn ta với Chu Mặc An là chỗ anh em thân thiết, tình sâu tựa biển với nhau vậy, chứ làm gì có chuyện bất hoà như miệng lưỡi người ta lan truyền.
“Woah, Chu thiếu gia rộng lượng thật đấy.” “Đúng đó, không hổ là đích tôn của nhà họ Chu, đơn giản thế thôi cũng đã khiến Chu Nhiên cúi đầu rồi kìa.” “Sau này, Bắc An chính là địa bàn của Chu Mặc An đó…” Mấy cậu thiếu gia của những gia tộc khác vốn đang hau háu chờ xem màn nội đấu của nhà họ Chu thì nháo nhác cả lên khi chứng kiến cảnh này, chúng thấy vô cùng bội phục chuyện Chu Nhiên ngoan ngoãn cúi đầu khi gặp Chu Mặc An, đồng thời chúng cũng cung kính khôn cùng khi thấy thủ đoạn của Chu Mặc An.
“Được rồi, anh sang kia ngồi.” Chu Mặc An thấy Chu Nhiên chẳng dám lộ vẻ bức xúc gì trên mặt, hắn ta gật đầu với vẻ hài lòng sau đó nhấc chân bước về phía ghế chính đặt ở cạnh đó. Chu Mặc An chẳng coi Diệp Thiên – người ngồi yên không di chuyển trên ghế kia ra cái thá gì cả, hắn ta chưa bao giờ trông thấy gương mặt này ở Bắc An nên theo bản năng coi Diệp Thiên là vệ sĩ riêng của Mạc Linh, à còn là một tên vệ sĩ không có đầu óc nữa.
“Anh có ý gì hả?” Mạc Linh trông thấy Chu Mặc An rời khỏi, cô ta ngồi xuống ngay lập tức, vẻ mặt rõ sự không vui, nghe cuộc đối thoại giữa Chu Mặc An và Chu Nhiên cứ như kiểu Chu Mặc An coi cô ta là bạn gái của Chu Nhiên rồi ấy. Chuyện này khiến Mạc Linh bức xúc vô cùng, cô ta cũng lo rằng Diệp Thiên sẽ hiểu nhầm mình, nhưng khi Mạc Linh đưa mắt nhìn dáng vẻ hờ hững của Diệp Thiên là cô ta biết Diệp Thiên hiểu rõ những tâm tư của mình, dù là vậy nhưng cô ta vẫn không thể nhịn được, ra giọng quở trách Chu Nhiên hòng nói cho Diệp Thiên biết mình không có bất kì cảm giác gì với Chu Nhiên cả.
“Anh của anh thuận miệng thôi ấy mà…” Chu Nhiên không ngờ Mạc Linh cũng dám chỉ trích sau lưng Chu Mặc An, hắn ta cười gượng, đương lúc Chu Nhiên định nhân cơ hội này để kéo gần khoảng cách với Mạc Linh thì tiếng hoan hô vang trời của đám đông ngoài kia truyền lại phía này.
“Tiểu thư, tiểu thư Bách Mi ra rồi kìa.” “Woah, đúng là quốc sắc thiên hương.” “Phương Bắc có giai nhân, cười một cái thôi mà nghiêng ngả cả toà thành, cười thêm cái nữa nghiêng ngả cả một quốc gia.” “Tối nay đến đây đúng là không uổng.” Vô số tiếng hò reo nháo nhác của các cậu thiếu gia khắp Bắc An vang lên khi thấy Bách Mi lên sân khấu. Giọng điệu tâng bốc ấy đi kèm với ánh mắt sáng như đèn pha ô tô của họ trông chả khác gì một đám sói hoang đang chầu chực một con cừu non mọng, đôi con ngươi tưởng chừng hoá thành màu xanh đến nơi.
“Đến rồi?” Chu Nhiên vốn đang định tiếp tục chuyện trò với Mạc Linh lại nghe thấy tiếng hò reo không ngớt kia, hắn ta cũng không nhịn được nữa mà đứng dậy nghển cổ ngóng trông phía sân khấu. Cảm giác đó trông như dân chơi vé số nhìn thấy màn quay số mở thưởng vậy, sợ rằng mình sẽ bỏ qua một chi tiết nhỏ nào.
“Dung tục.” Mạc Linh trông thấy dáng vẻ thèm khát của Chu Nhiên, cô ta hừ lạnh một tiếng, bất giác lại quay đầu nhìn Diệp Thiên. Cô ta tưởng rằng Diệp Thiên sẽ kiễng chân tìm kiếm bóng dáng của Bách Mi y như tên Chu Nhiên kia, nhưng Mạc Linh không ngờ Diệp Thiên lại thong dong ngồi trên ghế, hờ hững nhấm nháp rượu chẳng khác nào một tên mù, dường như chẳng có chuyện gì đang xảy ra cả.
“Anh Diệp không muốn coi ả Bách Mi kia rốt cuộc là thần thánh phương nào à?” Chẳng hiểu sao trong lòng Mạc Linh lại xuất hiện nét thoải mái khi thấy Diệp Thiên ngây ra chẳng nhìn ai kia, trong con mắt to tròn trừng lớn của cô ta đựng đầy sự kinh ngạc cùng với thích thú. Cùng lúc đó Mạc Linh cũng kéo gần khoảng cách với Diệp Thiên, xem ra sức quyến rũ của mình còn ổn lắm đấy chứ, có thể thu hút sự chú ý của anh Diệp kia mà.
“Cô muốn xem à?” Diệp Thiên cười nhạt, anh quay đầu lại dõi theo đôi mắt có đôi phần mỏi mệt của Mạc Linh sau đó khẽ giọng cất lời: “Muốn nhìn thì chúng ta cùng nhìn.”
“Được, được chứ.” Mạc Linh nghe thấy hai chữ “chúng ta”, cô ta vui mừng tột độ, gật đầu liên tục y như bé sâu ngủ nhồi bông sau đó kéo Diệp Thiên đứng dậy, lần này cô ta kéo chặt lấy tay Diệp Thiên, cả cơ thể nép sát vào người anh. Sự phấn khích ấy khiến cơ thể ngọc ngà của cô ta run nhè nhẹ, trông cứ như ngồi ngắm trăng sao cõi đất trời cùng với người mình yêu vậy.
“Đúng, đúng là người đẹp thật kìa…” Mạc Linh đứng dậy, cô ta trông thấy dáng người của Bách Mi sau đó bất giác mở miệng, trong giọng nói có đôi nét thất bại. Cô cứ tưởng vẻ đẹp của Bách Mi chỉ là do người ta đồn thổi thôi, chắc người thật cũng chẳng hơn gì, mà dù cho ả ta có đẹp hơn mình thật đi nữa thì cũng chả đến độ mình phải trầm trồ. Nhưng khi Mạc Linh trông thấy khuôn mặt như mảnh ngọc thạch thiên nhiên không có bất kỳ tì vết nào cùng với dáng người nóng bỏng khiến kẻ khác phải thẹn với lòng kia của Bách Mi. Ngay cả Mạc Linh còn phải dõi mắt nhìn Bách Mi với vẻ ca ngợi kia mà.
Bách Mi đứng trên sân khấu, trông cô ta như một tác phẩm nghệ thuật tuyệt đẹp thể hiện được hết toàn bộ ý nhị trong bốn con chữ “yêu kiều say đắm”. Chỉ một dáng đứng ra sân thôi cũng khiến Mạc Linh thấy mình có chạy cỡ nào cũng không đuổi kịp. Đặc biệt là đôi mắt của cô ta, trông nó như gông như xiềng bắt lấy hồn phách của mỗi người, Mạc Linh thân là con gái vậy mà còn bị ánh mắt kia hút mất hồn trong một vài giây nào đó. Người phụ nữ này không những có thể mê hoặc đàn ông, mà cô ta còn có thể quyến rũ cả phụ nữ nữa, đúng là người đẹp hiếm có khó tìm, chắc chỉ trên trời mới có.
“Thú vị đấy.” Ánh mắt của Diệp Thiên cũng lắc lư đôi chút khi thấy dáng vẻ quyến rũ, mê người của Bách Mi. Trong lòng Diệp Thiên gợn sóng nhẹ, phải công nhận rằng đây là một người đẹp được tạo nên bởi đất trời, cô ta đẹp tựa một mảnh ngọc trắng trong không có lấy một tì vết nào cả, mặt mày không điểm tô trang sức hay phấn son nào cũng đủ để mọi người khắc sâu vẻ đẹp của cô ta vào trong đáy lòng. Thảo nào mà tất cả cậu ấm của Bắc An đều coi cô ta như món châu báu hiếm có.
Tiếc là kiểu phụ nữ như vậy không có lực sát thương gì mấy với Diệp Thiên cả, anh thậm chí vừa có thể thưởng thức vẻ đẹp đó vừa hờ hững nâng ly nhấp ngụm rượu. Trông anh như hạc đứng giữa bầy gà vậy, khác hẳn với đám cậu ấm đang rướn cổ ngóng nhìn như lũ gà hoang, cứ đờ đẫn trông theo dáng hình của cô ta bằng đôi mắt si dại. Ngay cả Chu Mặc An – kẻ đang bị đám đông chen lấn lộ rõ ánh mắt quyết phải có được cũng đang nhìn Bách Mi bằng đôi con ngươi run rẩy khó kiểm soát, chỉ mình Diệp Thiên là vẫn thản nhiên như thường, anh nhàn nhã, thong dong tựa chàng thiếu niên anh tuấn, ngời ngời thần thái.
Bình luận facebook