Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 533: Tinh vi
“Xem ra hai người họ không dám đâu.”
Diệp Thiên đi lên trước, gương mặt vẫn giữ nguyên nụ cười lãnh đạm.
Như thể Hắc Bạch Song Sát không phải là hai võ sĩ hung hăng mà là hai chú mèo hiền lành, không chút uy hiếp nào đối với anh.
Cảnh này khiến cho Mạc Linh đứng phía sau Diệp Thiên cảm thấy trái tim sắp bị anh cướp mất rồi.
Người đàn ông này thực sự quá đẹp trai!
Rốt cuộc tại sao anh ấy có thể bình tĩnh như vậy chứ?
Là võ sĩ đạt cảnh giới thứ sáu, Mạc Linh có thể cảm nhận rõ sát khí tỏa ra từ người Hắc Bạch Song Sát.
Đó là sát khí đến từ võ sĩ đạt cảnh giới thứ tám, ở nhà họ Mạc, chỉ có người đứng đầu mới có thực lực như vậy.
Thậm chí, Mạc Linh còn nghi ngờ ông nội mình cũng không đạt tới mức ấy.
Trong khi đó, đối diện với hai ác ma này, Diệp Thiên lại coi như không có gì, chỉ nói chuyện với Hồng Bác Văn.
Mà sắc mặt giống như ăn phải phân chó của Hồng Bác Văn càng khiến Mạc Linh cảm thấy thích thú.
Cô không ngờ nhà họ Hồng chủ động giúp cô sắp xếp lịch trình là để tạo điều kiện cho Hồng Bác Văn chiếm đoạt cô.
Nếu như hôm nay không có Diệp Thiên, không biết cô sẽ ra sao?
Nghĩ tới đây, Mạc Linh không còn cảm thấy kích động nữa mà thay vào đó là căm hận.
Cô hận Hồng Bác Văn không chết ngay lập tức!
“Hai tên súc sinh chúng mày còn không lên, tao sẽ cho chúng mày chết ở Bắc An!”
Thấy Hắc Bạch Song Sát sợ tới mức không dám động đậy như lời Diệp Thiên nói, Hồng Bác Văn cảm thấy khó chịu như bị Diệp Thiên tát hơn hai mươi cái bạt tai.
Người phụ nữ mà cậu chủ Hồng hắn để mắt, làm gì có chuyện không động tới được?
Hơn nữa, thằng cha trước mặt lại không có vẻ gì giống võ sĩ, rốt cuộc hai tên phế vật này sợ gì!
“Cậu chủ mau đi thôi!”
Không thể trơ mắt đứng nhìn Hồng Bác Văn đi tới tự tìm cái chết, Hắc Bạch Song Sát đột nhiên lên tiếng, mỗi người một bên vai Hồng Bác Văn định rút khỏi phòng.
Hồng Bác Văn không hiểu chuyện nhưng bọn họ không thể khoanh tay đứng nhìn hắn chơi đùa với cái chết.
Đợi chuyện qua đi, tới giải thích với ông Hồng, tin chắc ông Hồng cũng sẽ tha lỗi cho hai anh em họ.
“Tôi cho phép hai người đưa anh ta đi rồi sao?”
Thế nhưng!
Chính lúc Hắc Bạch Song Sát định đưa Hồng Bác Văn thoát khỏi cảnh nguy khốn!
Diệp Thiên lên tiếng!
Anh giống như một thầy giáo nghiêm khắc phát hiện ra học sinh trốn học.
Vừa chau mày nghiêm nghị đã khiến cho Hắc Bạch Song Sát mặt tái xanh, hai chân mềm nhũn gục xuống đất.
Đừng coi thường ánh mắt của Diệp Thiên, dù chỉ là một ánh mắt nhưng hung dữ như ẩn chứa lời nguyền, khiến Hắc Bạch Song Sát ngay lập tức phải bỏ Hồng Bác Văn xuống, kinh ngạc nhìn Diệp Thiên.
Ánh mắt vừa nãy khiến họ cảm giác như mình đang đối diện với một con rồng khổng lồ.
Cảm giác nhỏ bé và sợ hãi đó khiến họ thấy mình giống như con kiến bé nhỏ, bất cứ lúc nào cũng có thể bị người ta dẫm đạp mà chết.
Cảm giác đó tuy chỉ trong giây phút nhưng lại đâm sâu vào trái tim khiến họ không dám động đậy.
“Khốn kiếp, anh chỉ là một người bình thường, thứ rác rưởi, tôi sợ anh chắc!”
Không hiểu nỗi lo lắng của Hắc Bạch Song Sát lúc này, Hồng Bác Văn đột nhiên vùng vẫy thoát khỏi hai anh em rồi nhanh chóng đi lên phía trước định tát thật mạnh vào mặt Diệp Thiên.
Hai tên khốn này ăn phải bùa mê thuốc lú gì mà không dám ra tay.
Tôi đường đường là cậu chủ nhà họ Hồng, đích thân dạy dỗ tên xấu xa ngông cuồng anh.
Anh còn dám phản kháng sao?
Soạt!
Diệp Thiên dùng hành động thực tế để trả lời!
Trong màn đêm, tại căn phòng.
Ngay khi Hồng Bác Văn nhảy xổ tới trước mặt Diệp Thiên như một con khỉ hoang.
Diệp Thiên nhẹ nhàng nghiêng sườn, quay người tránh đòn tấn công nhìn có vẻ ghê gớm của Hồng Bác Văn.
Ngay lập tức, anh kìm cái tát của mình lại.
Không sai, kìm lại!
Tuy bàn tay Diệp Thiên sở hữu nội lực vô tận nhưng khi ra tay, anh không hề cho Hồng Bác Văn một cái tát nhớ đời.
Không phải Diệp Thiên không thể mà là không muốn.
Với tu vi của Diệp Thiên hiện nay, tiện tay tát chết Hồng Bác Văn thực sự quá dễ dàng.
Nhưng đánh lên mặt Hồng Bác Văn thì thật không đáng.
Thứ cặn bã này ngay cả tư cách khiến Diệp Thiên nhìn thẳng mặt cũng không có.
Diệp Thiên chỉ muốn chơi với hắn ta.
Giống như rảnh rỗi chơi dế, chơi đùa với cậu chủ Hồng.
Hả?
Đột nhiên phát hiện ra người bình thường như Diệp Thiên lại có thể tránh được cơn cuồng bạo của mình, Hồng Bác Văn không khỏi ngạc nhiên.
Hắn quay đầu qua kinh ngạc nhìn Diệp Thiên, thấy động tác chậm rãi như chiếu bóng của Diệp Thiên đang hướng về phía mình.
Cảnh tượng này trong mắt của Hồng Bác Văn vừa nực cười vừa ngu ngốc.
“Súc sinh, anh không dám đánh tôi thì cũng thôi đi, còn chơi kiểu ra chiêu chậm, anh là chú hề à!”
Vừa quay lại nhìn Diệp Thiên, hắn đã bị động tác của Diệp Thiên chọc cười.
Thế nhưng…
Rất nhanh.
Hắn đã không cười nổi nữa.
Bởi vì hắn cản nhận được luồng sức mạnh kỳ lạ từ lòng bàn tay Diệp Thiên đổ dồn về phía hắn.
Sức mạnh đó như một chiếc lồng vô hình, nhốt chặt hắn.
Tới mức da thịt, xương, thậm chí não và các cơ quan khác đều cảm nhận được luồng áp lực rộng khắp này.
Sức mạnh đó khiến toàn thân hắn tràn đầy những lực kì lạ như trong người chảy nhựa hổ phách.
Nó nghiền nát, gặm nhấm, giày vò từng tế bào của hắn.
“Yêu thuật, yêu thuật! Anh biết yêu thuật!”
Hồng Bác Văn mở rộng miệng cố gắng gào thét như vừa hiểu rõ thân phận của Diệp Thiên.
Nhưng những tiếng đó chỉ vang vọng trong nội tâm hắn.
Thanh quản của hắn thậm chí còn bị sức mạnh vô hình kia khóa chặt.
Hắn vốn không hề nói ra tiếng!
Dưới ánh đèn, cậu chủ nhà họ Hồng giống như một vật mẫu bị treo lơ lửng, thân hình dặt dẹo nhìn Diệp Thiên vừa hoảng hốt vừa sợ hãi.
Nhưng không thể cử động, cũng không hét thành tiếng.
Chỉ có thể cảm nhận được luồng sức mạnh vô hình như những bánh xe đang nghiền nát, đang tàn phá từng tế bào trên da hắn.
“Anh, anh thả…!”
Hắc Bạch Song Sát cũng cảm nhận được sự khác thường của Hồng Bác Văn nên đành hét lên với Diệp Thiên.
Nhưng, họ không dám xông lên.
Chiêu thức có vẻ kỳ quái nhưng đáng sợ mà Diệp Thiên sử dụng trước mặt, bọn họ không thể làm được.
Phải phân bố và giải phóng nội lực đạt tới cảnh giới tinh vi như thế nào mới có thể làm được như vậy chứ!
Kẻ này là thần thánh sao?
“Không vui!”
Nhận ra mình chỉ sử dụng thêm một phần nội lực nữa thôi Hồng Bác Văn sẽ vỡ tạng mà chết, Diệp Thiên chẹp miệng thu tay về.
Hồng Bác Văn cứng đờ như cái xác chết đột nhiên lấy lại sức sống, chân đứng không vững ngã sụp xuống đất, nhìn thấy Diệp Thiên như nhìn thấy ma.
Tới giờ, đầu hắn vẫn còn nhớ như in cảnh tượng kỳ lạ mà khủng khiếp khi nãy!
Trong lòng có hơi vui mừng.
Tên này định tha cho mình sao?
Diệp Thiên đi lên trước, gương mặt vẫn giữ nguyên nụ cười lãnh đạm.
Như thể Hắc Bạch Song Sát không phải là hai võ sĩ hung hăng mà là hai chú mèo hiền lành, không chút uy hiếp nào đối với anh.
Cảnh này khiến cho Mạc Linh đứng phía sau Diệp Thiên cảm thấy trái tim sắp bị anh cướp mất rồi.
Người đàn ông này thực sự quá đẹp trai!
Rốt cuộc tại sao anh ấy có thể bình tĩnh như vậy chứ?
Là võ sĩ đạt cảnh giới thứ sáu, Mạc Linh có thể cảm nhận rõ sát khí tỏa ra từ người Hắc Bạch Song Sát.
Đó là sát khí đến từ võ sĩ đạt cảnh giới thứ tám, ở nhà họ Mạc, chỉ có người đứng đầu mới có thực lực như vậy.
Thậm chí, Mạc Linh còn nghi ngờ ông nội mình cũng không đạt tới mức ấy.
Trong khi đó, đối diện với hai ác ma này, Diệp Thiên lại coi như không có gì, chỉ nói chuyện với Hồng Bác Văn.
Mà sắc mặt giống như ăn phải phân chó của Hồng Bác Văn càng khiến Mạc Linh cảm thấy thích thú.
Cô không ngờ nhà họ Hồng chủ động giúp cô sắp xếp lịch trình là để tạo điều kiện cho Hồng Bác Văn chiếm đoạt cô.
Nếu như hôm nay không có Diệp Thiên, không biết cô sẽ ra sao?
Nghĩ tới đây, Mạc Linh không còn cảm thấy kích động nữa mà thay vào đó là căm hận.
Cô hận Hồng Bác Văn không chết ngay lập tức!
“Hai tên súc sinh chúng mày còn không lên, tao sẽ cho chúng mày chết ở Bắc An!”
Thấy Hắc Bạch Song Sát sợ tới mức không dám động đậy như lời Diệp Thiên nói, Hồng Bác Văn cảm thấy khó chịu như bị Diệp Thiên tát hơn hai mươi cái bạt tai.
Người phụ nữ mà cậu chủ Hồng hắn để mắt, làm gì có chuyện không động tới được?
Hơn nữa, thằng cha trước mặt lại không có vẻ gì giống võ sĩ, rốt cuộc hai tên phế vật này sợ gì!
“Cậu chủ mau đi thôi!”
Không thể trơ mắt đứng nhìn Hồng Bác Văn đi tới tự tìm cái chết, Hắc Bạch Song Sát đột nhiên lên tiếng, mỗi người một bên vai Hồng Bác Văn định rút khỏi phòng.
Hồng Bác Văn không hiểu chuyện nhưng bọn họ không thể khoanh tay đứng nhìn hắn chơi đùa với cái chết.
Đợi chuyện qua đi, tới giải thích với ông Hồng, tin chắc ông Hồng cũng sẽ tha lỗi cho hai anh em họ.
“Tôi cho phép hai người đưa anh ta đi rồi sao?”
Thế nhưng!
Chính lúc Hắc Bạch Song Sát định đưa Hồng Bác Văn thoát khỏi cảnh nguy khốn!
Diệp Thiên lên tiếng!
Anh giống như một thầy giáo nghiêm khắc phát hiện ra học sinh trốn học.
Vừa chau mày nghiêm nghị đã khiến cho Hắc Bạch Song Sát mặt tái xanh, hai chân mềm nhũn gục xuống đất.
Đừng coi thường ánh mắt của Diệp Thiên, dù chỉ là một ánh mắt nhưng hung dữ như ẩn chứa lời nguyền, khiến Hắc Bạch Song Sát ngay lập tức phải bỏ Hồng Bác Văn xuống, kinh ngạc nhìn Diệp Thiên.
Ánh mắt vừa nãy khiến họ cảm giác như mình đang đối diện với một con rồng khổng lồ.
Cảm giác nhỏ bé và sợ hãi đó khiến họ thấy mình giống như con kiến bé nhỏ, bất cứ lúc nào cũng có thể bị người ta dẫm đạp mà chết.
Cảm giác đó tuy chỉ trong giây phút nhưng lại đâm sâu vào trái tim khiến họ không dám động đậy.
“Khốn kiếp, anh chỉ là một người bình thường, thứ rác rưởi, tôi sợ anh chắc!”
Không hiểu nỗi lo lắng của Hắc Bạch Song Sát lúc này, Hồng Bác Văn đột nhiên vùng vẫy thoát khỏi hai anh em rồi nhanh chóng đi lên phía trước định tát thật mạnh vào mặt Diệp Thiên.
Hai tên khốn này ăn phải bùa mê thuốc lú gì mà không dám ra tay.
Tôi đường đường là cậu chủ nhà họ Hồng, đích thân dạy dỗ tên xấu xa ngông cuồng anh.
Anh còn dám phản kháng sao?
Soạt!
Diệp Thiên dùng hành động thực tế để trả lời!
Trong màn đêm, tại căn phòng.
Ngay khi Hồng Bác Văn nhảy xổ tới trước mặt Diệp Thiên như một con khỉ hoang.
Diệp Thiên nhẹ nhàng nghiêng sườn, quay người tránh đòn tấn công nhìn có vẻ ghê gớm của Hồng Bác Văn.
Ngay lập tức, anh kìm cái tát của mình lại.
Không sai, kìm lại!
Tuy bàn tay Diệp Thiên sở hữu nội lực vô tận nhưng khi ra tay, anh không hề cho Hồng Bác Văn một cái tát nhớ đời.
Không phải Diệp Thiên không thể mà là không muốn.
Với tu vi của Diệp Thiên hiện nay, tiện tay tát chết Hồng Bác Văn thực sự quá dễ dàng.
Nhưng đánh lên mặt Hồng Bác Văn thì thật không đáng.
Thứ cặn bã này ngay cả tư cách khiến Diệp Thiên nhìn thẳng mặt cũng không có.
Diệp Thiên chỉ muốn chơi với hắn ta.
Giống như rảnh rỗi chơi dế, chơi đùa với cậu chủ Hồng.
Hả?
Đột nhiên phát hiện ra người bình thường như Diệp Thiên lại có thể tránh được cơn cuồng bạo của mình, Hồng Bác Văn không khỏi ngạc nhiên.
Hắn quay đầu qua kinh ngạc nhìn Diệp Thiên, thấy động tác chậm rãi như chiếu bóng của Diệp Thiên đang hướng về phía mình.
Cảnh tượng này trong mắt của Hồng Bác Văn vừa nực cười vừa ngu ngốc.
“Súc sinh, anh không dám đánh tôi thì cũng thôi đi, còn chơi kiểu ra chiêu chậm, anh là chú hề à!”
Vừa quay lại nhìn Diệp Thiên, hắn đã bị động tác của Diệp Thiên chọc cười.
Thế nhưng…
Rất nhanh.
Hắn đã không cười nổi nữa.
Bởi vì hắn cản nhận được luồng sức mạnh kỳ lạ từ lòng bàn tay Diệp Thiên đổ dồn về phía hắn.
Sức mạnh đó như một chiếc lồng vô hình, nhốt chặt hắn.
Tới mức da thịt, xương, thậm chí não và các cơ quan khác đều cảm nhận được luồng áp lực rộng khắp này.
Sức mạnh đó khiến toàn thân hắn tràn đầy những lực kì lạ như trong người chảy nhựa hổ phách.
Nó nghiền nát, gặm nhấm, giày vò từng tế bào của hắn.
“Yêu thuật, yêu thuật! Anh biết yêu thuật!”
Hồng Bác Văn mở rộng miệng cố gắng gào thét như vừa hiểu rõ thân phận của Diệp Thiên.
Nhưng những tiếng đó chỉ vang vọng trong nội tâm hắn.
Thanh quản của hắn thậm chí còn bị sức mạnh vô hình kia khóa chặt.
Hắn vốn không hề nói ra tiếng!
Dưới ánh đèn, cậu chủ nhà họ Hồng giống như một vật mẫu bị treo lơ lửng, thân hình dặt dẹo nhìn Diệp Thiên vừa hoảng hốt vừa sợ hãi.
Nhưng không thể cử động, cũng không hét thành tiếng.
Chỉ có thể cảm nhận được luồng sức mạnh vô hình như những bánh xe đang nghiền nát, đang tàn phá từng tế bào trên da hắn.
“Anh, anh thả…!”
Hắc Bạch Song Sát cũng cảm nhận được sự khác thường của Hồng Bác Văn nên đành hét lên với Diệp Thiên.
Nhưng, họ không dám xông lên.
Chiêu thức có vẻ kỳ quái nhưng đáng sợ mà Diệp Thiên sử dụng trước mặt, bọn họ không thể làm được.
Phải phân bố và giải phóng nội lực đạt tới cảnh giới tinh vi như thế nào mới có thể làm được như vậy chứ!
Kẻ này là thần thánh sao?
“Không vui!”
Nhận ra mình chỉ sử dụng thêm một phần nội lực nữa thôi Hồng Bác Văn sẽ vỡ tạng mà chết, Diệp Thiên chẹp miệng thu tay về.
Hồng Bác Văn cứng đờ như cái xác chết đột nhiên lấy lại sức sống, chân đứng không vững ngã sụp xuống đất, nhìn thấy Diệp Thiên như nhìn thấy ma.
Tới giờ, đầu hắn vẫn còn nhớ như in cảnh tượng kỳ lạ mà khủng khiếp khi nãy!
Trong lòng có hơi vui mừng.
Tên này định tha cho mình sao?
Bình luận facebook