Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 525: Nhờ vả người phi phàm?
Khoảnh khắc cửa mở ra, sắc mặt Mạc Linh đột nhiên thay đổi.
Trước mắt cô ta không phải Diệp Thiên mà là ba người đàn ông cao to, vạm vỡ.
Tên cầm đầu để tóc đầu đinh, ưỡn cao ngực ẩn chứa sức mạnh đáng sợ, giống như một con gấu lớn đứng trước mặt Mạc Linh.
Mà hai người phía sau hắn cũng rất khoẻ mạnh, đôi mắt đen như lưỡi dao sắc lạnh, đâm xuyên qua tim Mạc Linh.
“A!”
Thấy không phải Diệp Thiên tới, Mạc Linh lập tức hét lên một tiếng, đưa tay muốn đóng cửa lại.
Nhưng…
Không đợi cô ta chạm tới tay nắm cửa thì người đàn ông đầu đinh vạm vỡ đột nhiên bước tới, giống như một ngọn núi sừng sững chắn trước mặt Mạc Linh.
Tay hắn như gọng kìm túm lấy tay Mạc Linh.
Miệng hắn nở nụ cười dữ tợn.
“Người đẹp, đi theo chúng tôi một chuyến! Cậu chủ chúng tôi muốn mời cô uống trà!”
“Buông tay, cút đi cho tôi!”
Điều khiến người đàn ông lực lưỡng không ngờ tới là Mạc Linh đang bị hắn nắm lấy cổ tay lại không hề hoảng sợ, cô hét lên.
Nhưng bỗng nhiên khuôn mặt cô biến sắc, đôi mắt thoáng chốc trở nên sắc bén.
Nhấc đôi chân thon dài nhắm chuẩn đũng quần hắn ta mà đá.
Tốc độ không hề chậm, vừa nhìn liền biết là cao thủ có thân thủ không tệ.
Hở?
Nhìn thấy cảnh này, đầu tiên người đàn ông đầu đinh hơi ngạc nhiên, sau đó hắn nhướn mày, đột nhiên nắm lấy cổ tay Mạc Linh, kéo người cô về phía mình.
Đồng thời, hắn nâng đầu gối lên, ngăn chân Mạc Linh lại, đạp vào bụng dưới cô ta.
Hắn đang định đánh ngất Mạc Linh sau đó đưa đi.
Vù!
Ngay khi Mạc Linh đang mất thăng bằng, chuẩn bị trúng chiêu thì cánh cửa phòng bên đột nhiên mở ra.
Tăng Vũ lao ra khỏi cửa như một mãnh thú cuồng điên, nhào về phía tên to con.
Dưới cơn tức giận, khí thế trên người Tăng Vũ đột ngột tăng mạnh, toàn thân như toát ra hung khí của ác ma, tung ra một cú đấm.
Nhằm thẳng vào huyệt Thái Dương của tên đàn ông vạm vỡ.
Là một võ sĩ tầng tám, Tăng Vũ đã luyện được khí lực đến cực hạn, giờ phút này ra tay tựa như hổ ra khỏi lồng.
Tạo cho người khác khí thế như bị Thái Sơn đè lên vậy.
“Ha!”
Sau khi thấy Tăng Vũ xuất hiện, không nói lời nào mà trực tiếp ra tay, hai người đứng sau tên vạm vỡ lập tức tiến lên phía trước.
Một trái một phải như hai ngọn núi lớn chắn trước mặt Tăng Vũ.
Bọn chúng rất ăn ý tung nắm đấm ra, một trái một phải như hai mũi thương dài xuyên thẳng vào vùng ngực Tăng Vũ.
Xem ra bọn chúng cũng là cao thủ!
Thấy thế, vẻ mặt Tăng Vũ vốn đang tràn đầy khí thế đột nhiên thay đổi, đồng thời ý thức được đối phương nhất định là trộm cắp không tầm thường thì lập tức đè người xuống.
Sau khi tránh được nắm đấm từ bên trái, anh ta lập tức nâng khuỷu tay lên, chuẩn bị hất tung người bên phải rồi dùng tốc độ nhanh nhất tới gần Mạc Linh.
Tuy nhiên…
Đã muộn!
Khi anh ta tránh được đòn tấn công bên trái thì người đàn ông đầu đinh cũng nhanh chóng thả tay Mạc Linh ra, giơ tay hất cô ta sang một bên trước.
Đồng thời khép gối, xoay người rồi đá chân.
Dường như người đã thu nhỏ lại, anh ta chen vào giữa hai người họ, khi Tăng Vũ ra tay với người ở bên phải thì một bàn tay đã đưa tới sau gáy anh ta!
Vù!
Trong chốc lát, người Tăng Vũ tê liệt, muốn né một đòn đáng sợ này nhưng không kịp nữa rồi.
Tốc độ của tên cường tráng quá nhanh, đến mức anh ta chỉ nhìn thấy tàn ảnh thì bàn tay kia đã đập thẳng trúng gáy.
Rắc!
Âm thanh xương trật khớp giòn tan vang lên.
Tăng Vũ bị đánh vào sau gáy lập tức ngã xuống, giống như một con hổ đang ngủ say, nằm im trên đất không nhúc nhích, hoàn toàn trái ngược với khí thế đáng sợ lúc ban đầu.
Cho đến khi ngất đi Tăng Vũ vẫn không thể tin được, mình là võ sĩ tầng tám mà lại không chịu được một đòn ngẫu nhiên của tên cường tráng đầu đinh?
Rốt cuộc đối phương mạnh cỡ nào?
Ặc…
Thấy Tăng Vũ bị gã đàn ông vạm vỡ giải quyết nhanh chóng chỉ trong vài giây, Mạc Linh biết mình mới chỉ ở tầng thứ sau nên đột nhiên hoảng sợ.
Trong ấn tượng của cô ta, ở Bắc An này không có mấy cao thủ mạnh hơn Tăng Vũ.
Mà tên đầu trọc cường tráng trước mặt này, cho dù có sự trợ giúp của đồng bọn cũng chưa chắc có thể giải quyết Tăng Vũ dễ dàng như vậy.
Tất cả những điều này khiến Mạc Linh có cảm giác bị mắc kẹt trong vòng xoáy đen tối.
Mọi thứ xung quanh thật hư ảo, đến nỗi cô nhìn chằm chằm Tăng Vũ đang ngã trên mặt đất cũng bỗng chốc không biết phải làm gì.
Chạy ư?
Với tính cách Mạc Linh, mặc dù ở trước mặt Tăng Vũ chắc chắn cô sẽ lấy thân phận cô chủ nhà họ Mạc ra để gây rối và kiêu ngạo.
Nhưng cô sẽ không và cũng không thể trơ mắt nhìn Tăng Vũ ngã xuống đất mà bỏ mặc không quan tâm, để anh ta ở lại và một mình bỏ đi.
Ở lại?
Với thân thủ của mình, đương nhiên trong giới người thường thì cô là kẻ mạnh số một không hai, nhưng ở trước mặt tên đàn ông vạm vỡ đầu đinh này, tu vi võ sĩ tầng sáu của cô thật sự là không đủ!
“Cô gái à, bây giờ ngoan ngoãn đi theo chúng tôi tới gặp cậu chủ, biết đâu cậu chủ khoan dung độ lượng có thể tha cho hắn, nếu không đêm nay sẽ là đêm cuối cùng của cô trên đời này.”
Thấy Mạc Linh vẫn ở lại sau khi Tăng Vũ ngã xuống, tên đầu đinh lập tức mỉm cười, biết chắc rằng cô không nỡ bỏ rơi Tăng Vũ.
Hắn đạp một chân lên cổ Tăng Vũ.
Dưới chân vừa ấn nhẹ một chút.
Âm thanh xương cốt bị trật lập tức vang lên.
“A!”
Tăng Vũ đang nằm trên đất không chịu nổi cơn đau dữ dội này nên lập tức tỉnh lại, hét lên một tiếng.
Đồng thời anh ta cũng phát hiện Mạc Linh đang ngây ngốc đứng tại chỗ.
“Cô chủ, mau chạy đi!”
Không quan tâm đến sống chết của mình, sau khi Tăng Vũ nhìn thấy Mạc Linh liền hét lớn.
Trong mắt anh ta đầy vẻ tuyệt vọng.
Với thân thủ của mình còn không đả thương được tên đầu đinh cường tráng này thì dù Mạc Linh có chạy cũng có thể chạy bao xa?
“Tôi, tôi đi tìm người cứu anh!”
Nghe thấy tiếng kêu tuyệt vọng của Tăng Vũ, Mạc Linh giật mình, sau đó cố nén nỗi sợ hãi đang dâng lên trong lòng rồi xoay người, đi qua cửa, chạy thẳng tới phòng Diệp Thiên.
Sau đó gõ cửa thật mạnh.
“Này! Anh có ở trong đó không? Giúp tôi với!”
Đột nhiên Mạc Linh nhận ra mình không biết tên của Diệp Thiên, cô ta lập tức trở nên lo lắng, vừa gõ cửa, giọng nói cũng thay đổi.
Cô ta luôn cảm thấy khí chất của Diệp Thiên phi thường, dáng vẻ không vì thế giới đổi thay mà lay động của anh như có ma lực.
Điều khiến Mạc Linh kỳ lạ là, mình lại gửi gắm toàn bộ hy vọng vào anh.
“Cô chủ!”
Tăng Vũ thấy vậy liền nóng lóng.
Anh ta muốn Mạc Linh chạy đi, nhưng Mạc Linh lại cho rằng Diệp Thiên sẽ ra mặt cứu người?
Chính tên đó đã cảnh cáo anh ta.
Chưa biết chừng những người này là do tên ấy gọi tới.
Biết trước thì anh ta đã không thể hiện sức mạnh thật sự của mình trước mặt Diệp Thiên.
Như vậy có lẽ Diệp Thiên sẽ không tìm cao thủ mạnh hơn mình mà tấn công cô chủ!
“Hừ! Cô cho rằng tên ở bên cạnh đó là thiên vương lão tử có thể hạ phàm xuống cứu cô sao?”
Thấy hành động của Mạc Linh, người đàn ông đầu đinh cười chế nhạo, đồng thời nháy mắt ra hiệu với hai tên đồng bọn.
Hai tên đó lập tức hiểu ý, cùng nhau tiến lên, một trái một phải như đầu trâu mặt ngựa muốn lấy mạng Mạc Linh!
Trước mắt cô ta không phải Diệp Thiên mà là ba người đàn ông cao to, vạm vỡ.
Tên cầm đầu để tóc đầu đinh, ưỡn cao ngực ẩn chứa sức mạnh đáng sợ, giống như một con gấu lớn đứng trước mặt Mạc Linh.
Mà hai người phía sau hắn cũng rất khoẻ mạnh, đôi mắt đen như lưỡi dao sắc lạnh, đâm xuyên qua tim Mạc Linh.
“A!”
Thấy không phải Diệp Thiên tới, Mạc Linh lập tức hét lên một tiếng, đưa tay muốn đóng cửa lại.
Nhưng…
Không đợi cô ta chạm tới tay nắm cửa thì người đàn ông đầu đinh vạm vỡ đột nhiên bước tới, giống như một ngọn núi sừng sững chắn trước mặt Mạc Linh.
Tay hắn như gọng kìm túm lấy tay Mạc Linh.
Miệng hắn nở nụ cười dữ tợn.
“Người đẹp, đi theo chúng tôi một chuyến! Cậu chủ chúng tôi muốn mời cô uống trà!”
“Buông tay, cút đi cho tôi!”
Điều khiến người đàn ông lực lưỡng không ngờ tới là Mạc Linh đang bị hắn nắm lấy cổ tay lại không hề hoảng sợ, cô hét lên.
Nhưng bỗng nhiên khuôn mặt cô biến sắc, đôi mắt thoáng chốc trở nên sắc bén.
Nhấc đôi chân thon dài nhắm chuẩn đũng quần hắn ta mà đá.
Tốc độ không hề chậm, vừa nhìn liền biết là cao thủ có thân thủ không tệ.
Hở?
Nhìn thấy cảnh này, đầu tiên người đàn ông đầu đinh hơi ngạc nhiên, sau đó hắn nhướn mày, đột nhiên nắm lấy cổ tay Mạc Linh, kéo người cô về phía mình.
Đồng thời, hắn nâng đầu gối lên, ngăn chân Mạc Linh lại, đạp vào bụng dưới cô ta.
Hắn đang định đánh ngất Mạc Linh sau đó đưa đi.
Vù!
Ngay khi Mạc Linh đang mất thăng bằng, chuẩn bị trúng chiêu thì cánh cửa phòng bên đột nhiên mở ra.
Tăng Vũ lao ra khỏi cửa như một mãnh thú cuồng điên, nhào về phía tên to con.
Dưới cơn tức giận, khí thế trên người Tăng Vũ đột ngột tăng mạnh, toàn thân như toát ra hung khí của ác ma, tung ra một cú đấm.
Nhằm thẳng vào huyệt Thái Dương của tên đàn ông vạm vỡ.
Là một võ sĩ tầng tám, Tăng Vũ đã luyện được khí lực đến cực hạn, giờ phút này ra tay tựa như hổ ra khỏi lồng.
Tạo cho người khác khí thế như bị Thái Sơn đè lên vậy.
“Ha!”
Sau khi thấy Tăng Vũ xuất hiện, không nói lời nào mà trực tiếp ra tay, hai người đứng sau tên vạm vỡ lập tức tiến lên phía trước.
Một trái một phải như hai ngọn núi lớn chắn trước mặt Tăng Vũ.
Bọn chúng rất ăn ý tung nắm đấm ra, một trái một phải như hai mũi thương dài xuyên thẳng vào vùng ngực Tăng Vũ.
Xem ra bọn chúng cũng là cao thủ!
Thấy thế, vẻ mặt Tăng Vũ vốn đang tràn đầy khí thế đột nhiên thay đổi, đồng thời ý thức được đối phương nhất định là trộm cắp không tầm thường thì lập tức đè người xuống.
Sau khi tránh được nắm đấm từ bên trái, anh ta lập tức nâng khuỷu tay lên, chuẩn bị hất tung người bên phải rồi dùng tốc độ nhanh nhất tới gần Mạc Linh.
Tuy nhiên…
Đã muộn!
Khi anh ta tránh được đòn tấn công bên trái thì người đàn ông đầu đinh cũng nhanh chóng thả tay Mạc Linh ra, giơ tay hất cô ta sang một bên trước.
Đồng thời khép gối, xoay người rồi đá chân.
Dường như người đã thu nhỏ lại, anh ta chen vào giữa hai người họ, khi Tăng Vũ ra tay với người ở bên phải thì một bàn tay đã đưa tới sau gáy anh ta!
Vù!
Trong chốc lát, người Tăng Vũ tê liệt, muốn né một đòn đáng sợ này nhưng không kịp nữa rồi.
Tốc độ của tên cường tráng quá nhanh, đến mức anh ta chỉ nhìn thấy tàn ảnh thì bàn tay kia đã đập thẳng trúng gáy.
Rắc!
Âm thanh xương trật khớp giòn tan vang lên.
Tăng Vũ bị đánh vào sau gáy lập tức ngã xuống, giống như một con hổ đang ngủ say, nằm im trên đất không nhúc nhích, hoàn toàn trái ngược với khí thế đáng sợ lúc ban đầu.
Cho đến khi ngất đi Tăng Vũ vẫn không thể tin được, mình là võ sĩ tầng tám mà lại không chịu được một đòn ngẫu nhiên của tên cường tráng đầu đinh?
Rốt cuộc đối phương mạnh cỡ nào?
Ặc…
Thấy Tăng Vũ bị gã đàn ông vạm vỡ giải quyết nhanh chóng chỉ trong vài giây, Mạc Linh biết mình mới chỉ ở tầng thứ sau nên đột nhiên hoảng sợ.
Trong ấn tượng của cô ta, ở Bắc An này không có mấy cao thủ mạnh hơn Tăng Vũ.
Mà tên đầu trọc cường tráng trước mặt này, cho dù có sự trợ giúp của đồng bọn cũng chưa chắc có thể giải quyết Tăng Vũ dễ dàng như vậy.
Tất cả những điều này khiến Mạc Linh có cảm giác bị mắc kẹt trong vòng xoáy đen tối.
Mọi thứ xung quanh thật hư ảo, đến nỗi cô nhìn chằm chằm Tăng Vũ đang ngã trên mặt đất cũng bỗng chốc không biết phải làm gì.
Chạy ư?
Với tính cách Mạc Linh, mặc dù ở trước mặt Tăng Vũ chắc chắn cô sẽ lấy thân phận cô chủ nhà họ Mạc ra để gây rối và kiêu ngạo.
Nhưng cô sẽ không và cũng không thể trơ mắt nhìn Tăng Vũ ngã xuống đất mà bỏ mặc không quan tâm, để anh ta ở lại và một mình bỏ đi.
Ở lại?
Với thân thủ của mình, đương nhiên trong giới người thường thì cô là kẻ mạnh số một không hai, nhưng ở trước mặt tên đàn ông vạm vỡ đầu đinh này, tu vi võ sĩ tầng sáu của cô thật sự là không đủ!
“Cô gái à, bây giờ ngoan ngoãn đi theo chúng tôi tới gặp cậu chủ, biết đâu cậu chủ khoan dung độ lượng có thể tha cho hắn, nếu không đêm nay sẽ là đêm cuối cùng của cô trên đời này.”
Thấy Mạc Linh vẫn ở lại sau khi Tăng Vũ ngã xuống, tên đầu đinh lập tức mỉm cười, biết chắc rằng cô không nỡ bỏ rơi Tăng Vũ.
Hắn đạp một chân lên cổ Tăng Vũ.
Dưới chân vừa ấn nhẹ một chút.
Âm thanh xương cốt bị trật lập tức vang lên.
“A!”
Tăng Vũ đang nằm trên đất không chịu nổi cơn đau dữ dội này nên lập tức tỉnh lại, hét lên một tiếng.
Đồng thời anh ta cũng phát hiện Mạc Linh đang ngây ngốc đứng tại chỗ.
“Cô chủ, mau chạy đi!”
Không quan tâm đến sống chết của mình, sau khi Tăng Vũ nhìn thấy Mạc Linh liền hét lớn.
Trong mắt anh ta đầy vẻ tuyệt vọng.
Với thân thủ của mình còn không đả thương được tên đầu đinh cường tráng này thì dù Mạc Linh có chạy cũng có thể chạy bao xa?
“Tôi, tôi đi tìm người cứu anh!”
Nghe thấy tiếng kêu tuyệt vọng của Tăng Vũ, Mạc Linh giật mình, sau đó cố nén nỗi sợ hãi đang dâng lên trong lòng rồi xoay người, đi qua cửa, chạy thẳng tới phòng Diệp Thiên.
Sau đó gõ cửa thật mạnh.
“Này! Anh có ở trong đó không? Giúp tôi với!”
Đột nhiên Mạc Linh nhận ra mình không biết tên của Diệp Thiên, cô ta lập tức trở nên lo lắng, vừa gõ cửa, giọng nói cũng thay đổi.
Cô ta luôn cảm thấy khí chất của Diệp Thiên phi thường, dáng vẻ không vì thế giới đổi thay mà lay động của anh như có ma lực.
Điều khiến Mạc Linh kỳ lạ là, mình lại gửi gắm toàn bộ hy vọng vào anh.
“Cô chủ!”
Tăng Vũ thấy vậy liền nóng lóng.
Anh ta muốn Mạc Linh chạy đi, nhưng Mạc Linh lại cho rằng Diệp Thiên sẽ ra mặt cứu người?
Chính tên đó đã cảnh cáo anh ta.
Chưa biết chừng những người này là do tên ấy gọi tới.
Biết trước thì anh ta đã không thể hiện sức mạnh thật sự của mình trước mặt Diệp Thiên.
Như vậy có lẽ Diệp Thiên sẽ không tìm cao thủ mạnh hơn mình mà tấn công cô chủ!
“Hừ! Cô cho rằng tên ở bên cạnh đó là thiên vương lão tử có thể hạ phàm xuống cứu cô sao?”
Thấy hành động của Mạc Linh, người đàn ông đầu đinh cười chế nhạo, đồng thời nháy mắt ra hiệu với hai tên đồng bọn.
Hai tên đó lập tức hiểu ý, cùng nhau tiến lên, một trái một phải như đầu trâu mặt ngựa muốn lấy mạng Mạc Linh!
Bình luận facebook