Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 511: Ba con chó già
Miêu Chân sững sờ ra đó, ông ta chưa bao giờ ngờ đến chuyện cổ trùng huyết mà mình cất công nuôi dưỡng, chăm chút mỗi ngày lại trở thành thứ vũ khí chẳng đáng một xu trước mặt Diệp Thiên, phải biết là ông ta còn ngâm cổ trùng huyết trong bể máu thêm lần nữa hòng luyện hoá thành ma vật, nâng cao tính độc trước khi ra lệnh cho chúng tấn công Diệp Thiên kia mà.
Miêu Chân tin chắc rằng khi con cổ trùng huyết này cắn trúng Diệp Thiên, chỉ cần cắn trúng một cái thôi là chất độc trong cơ thể cổ trùng huyết sẽ ăn mòn hết tất cả mạch máu trên người Diệp Thiên, khiến anh hoá thành một bãi máu đen ngòm chảy xuống bể máu dưới kia, trở thành chất dinh dưỡng bổ dưỡng nhất cho thế hệ cổ trùng huyết mới vừa sản sinh.
Ấy vậy mà tên Diệp Thiên này còn chưa ra tay, hắn ta chỉ thổi một hơi thôi là đã có thể tiêu diệt hết sạch lũ cổ trùng huyết mà mình vất vả nuôi trồng, không sót một mống nào cả. Kết quả ấy chẳng khác nào một chiếc chuỳ sắt to nặng nện mạnh trên lồng ngực của Miêu Chân cả, điều khiến ông ta điên rồ nhất là nội tâm ngông cuồng của mình đã bị đập nát thành tro chỉ trong khoảnh khắc, ông ta cảm thấy sự tôn nghiêm của mình như mẩu rác chẳng đáng tiền, nát bươm dưới bàn chân giày xéo của Diệp Thiên.
Miêu Chân đường đường là Đại thống lĩnh của Miêu Trại kia mà, là bậc kiêu hùng sắp sửa có được Cổ Châu cùng Thần Cổ Trùng kia mà, sao chiêu thức trí mạng mà ông ta dày công sắp xếp lại bị Diệp Thiên xử lý nhẹ nhàng, đơn giản thế kia cho được? Cái thế giới này điên rồi sao? Vẻ mặt của Miêu Chân thay đổi liên tục, có tủi nhục, có không cam lòng, có đau đớn, nhưng hơn cả là lửa giận ngùn ngụt. Nếu không có lũ cổ trùng huyết ấy thì lấy đâu ra Thần Cổ Trùng – thứ được sản sinh từ máu của người Bạch Miêu? Diệp Thiên đã đánh đổ hết mọi tâm huyết luyện chế cổ trùng huyết của mình rồi!
“Mày chết đi cho tao!” Miêu Chân giận dữ cực độ, ông ta nhanh chóng buông đôi tay bám lấy trụ đá sau đó xông về phía Diệp Thiên, rầm rập như một con thú hoang nổi cuồng. Miêu Chân muốn dùng máu của Diệp Thiên để hiến tế lũ cổ trùng huyết đã chết vừa rồi, có thể mới dập tắt được lửa giận ngùn ngụt trong lòng ông ta.
“Dừng tay đi Miêu Chân.” Một giọng gầm lạnh lẽo bỗng vang lên phía trên đầu Miêu Chân, cả cơ thể đang bay nahnh giữa không trung của Miêu Chân khựng lại khi nghe được tiếng gầm kia. Ngay sau đó, Miêu Chân xoay người chuyển sang một hướng khác.
Chân của Miêu Chân giẫm lên phần gò nhô lên giữa vách đá cheo leo khi lao xuống dưới với tốc độ nhanh ghê hồn, bàn chân của ông ta giẫm nát gò đá kia sau đó đột ngột xoay người. Miêu Chân lại nhảy đến chỗ Hàn Băng Trường Toạ sắp sửa bị bể máu kia nhấn chìm, ông ta ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm phía trên đỉnh đầu mình sau đó gầm thét: “Bọn già chết tiệt kia, tôi biết chắc là các ông sẽ ông làm theo lời tôi mà.”
“Nếu chúng tôi làm theo lời ông nói thì có khác gì lũ khỉ làm trò hề mặc ông sai xử, bắt ép đâu.” Một tiếng rít gào lạnh lùng đáp trả Miêu Chân. Miêu Chân và Miêu Linh chăm chú dõi theo với vẻ lo lắng, cả hai bỗng trông thấy ba bóng người nhảy xuống từ cái lỗ hổng trên đỉnh đầu kia. Ba kẻ đó xuất hiện cùng một lúc sau đó chia ra các hướng khác nhau khi chui ra khỏi hang đá, trông chúng hệt như những thanh kiếm sắc bén vừa rời khỏi vỏ, ba cái bóng mờ ảo ấy chiếm lấy một bệ đá riêng, sau đó cẩn thận nhìn bốn phía xung quanh.
“Chúc Long – một trong mười vị Hoàng của Bạch Cốt Hội. Phong Liệt – sát thủ hiệu Địa của Võ Minh. Diệp Bất Xung – trưởng lão nhà họ Diệp.” Diệp Thiên lạnh giọng nói rõ lai lịch của cả ba khi chúng vừa đáp xuống dưới. Trong ánh mắt bình tĩnh của anh chẳng có một cảm xúc nào đang dao động cả, như kiểu anh đã nhận thấy sự có mặt của chúng từ sớm.
“Hừ, sao chỗ nào cũng có cái mặt mày vậy thằng ranh Diệp Thiên kia, hết Bắc Cương lại tới Thủ đô, hết Thủ đô rồi lại tới Miêu Trại. Hôm nay tao sẽ chôn mày trong cái bể máu dưới kia.” Chúc Long thân là một trong mười vị Hoàng của Bạch Cốt Hội, ông ta không thấy ngạc nhiên hay bất ngờ gì khi thấy Diệp Thiên tỏ tường thân phận của mình chỉ trong giây lát, ông ta cười lạnh lẽo, tăm tối ghê người, ánh mắt của ông ta cũng đựng đầy sự thù hận khi nhìn về phía Diệp Thiên. Bá nghiệp của Bạch Cốt Hội đã vấp phải biết bao trắc trở vì sự xuất hiện của tên Diệp Thiên đó, nếu giờ lại thả Diệp Thiên rời khỏi Miêu Trại thì sẽ để lại hậu hoạ ngàn năm.
“Thằng ranh đó là đứa con hoang bị nhà họ Diệp vứt bỏ, không đáng lo sợ gì đâu Chúc Long. Diệp Bất Xung này sẽ chặt cái đầu chó của nó ra.” Diệp Bất Xung đứng phía đối diện Chúc Long, ông ta cũng mở miệng ngay tức thì khi nghe thấy tiếng cười lạnh lùng kia. Ánh mắt của Diệp Bất Xung khi nhìn về phía Diệp Thiên loé lên sự hung ác, tuy cùng một họ Diệp nhưng ông ta biết nhà họ Diệp đã thề không đội trời chung với Diệp Thiên. Cứ giết cho hả giận với phải đạo trời.
“Mày là thằng ranh này đã đe doạ người của Võ Minh rằng phải tránh đường khi gặp mày đấy phỏng? Nhìn cũng thế mà thôi.” Kẻ nói cuối cùng là Phong Liệt – sát thủ hiệu Địa của Võ Minh, đồng thời cũng là người có thực lực mạnh nhất trong ba kẻ này. Trên khuôn mặt già nua của lão ta đầy tràn thù hận, Diệp Thiên là đứa đầu tiên có thể bình yên vô sự khi chống đối với Võ Minh, hôm nay lão ta sẽ nhân cơ hội này để bắt tay với hai tên già kia hòng giết chết Diệp Thiên, để nó biết cái giá phải trả khi đắc tội Võ Minh sẽ thê thảm ra sao.
“Ba con chó già kia, giờ các người trở về để cướp lấy Cổ Châu của tôi đúng không?” Miêu Chân tức giận khi thấy ba người kia xuất hiện rồi coi ông ta là không khí, ông ta mở miệng bằng giọng điệu đầy ác ý. Đúng là Miêu Chân đã mượn thế lực của ba người này để dẹp yên, chiếm lấy Miêu Trại, nhưng thế cũng không có nghĩa ông ta tin tưởng bọn chúng, ngược lại là đằng khác, ông ta cảnh giác với chúng hơn hẳn Diệp Thiên, rõ ràng là ba con chó già này đến đây để cướp lấy Cổ Châu mà.
“Phải thì sao? Không phải thì sao? Miêu Chân ông định vắt chanh bỏ vỏ, lợi dụng chúng tôi xong rồi vứt sang một bên, tỏ vẻ không quen biết à? Ông thật sự cho rằng chúng tôi là hạng dễ ăn thế à?” Phong Liệt đang nói thì bị Miêu Chân ngắt lời, lão ta cực kỳ không thoải mái, cả giọng điệu cũng đầy sự đanh thép, rõ rằng lão ta không hài lòng với thỉ đoạn qua cầu rút ván của Miêu Chân.
“Vắt chanh bỏ vỏ? Ba con chó già chúng mày có mục đích riêng, ngấp nghé bảo vật của Miêu Trại từ đầu thì có. Tây Ninh đại loạn mà chúng mày lại không màng, giả vờ rời khỏi, giờ lại quay về thế này mà không phải để cướp bảo vật của tao à?” Miêu Chân tức giận khôn nguôi, ánh mắt của ông ta đầy vẻ cảnh giác. Tin tức Tây Ninh đại loạn đã loan đến đây từ mấy hôm trước, lúc đó Miêu Chân lấy cớ bảo rằng Tây Ninh quan trọng hơn cả, kêu bọn chúng cứ về Tây Ninh xử lý đám người Diệp Thiên kia đã, nhưng ai mà ngờ ba con chó già này đi rồi nhưng lại quay về, rõ rằng chẳng coi trọng chuyện ở Tây Ninh, chúng chỉ hau háu chờ cướp lấy viên Cổ Châu mà ông ta mong mỏi đã lâu.
“Thế thì sao nào? Không có Bạch Cốt Hội của tôi chống lưng cho ông thì ông có thể vùng lên, chiếm lấy Miêu Trại chắc? Viên Cổ Châu này nên thuộc về Bạch Cốt Hội mới phải.”
“Vớ vẩn. Lúc Võ Minh tấn công Miêu Trại, bọn người Bạch Cốt Hội các ông chẳng ngó ngàng kia mà, sau cùng giữ lại mỗi Miêu Chân. Gì thì gì, thứ nàu nên thuộc về Võ Minh chúng tôi.”
“Nhà họ Diệp đã bắt đầu giúp đỡ Miêu Chân đột phá võ cổ tầng thứ chín từ ba năm trước rồi. Miêu Chân, ông phải biết uống nước nhớ nguồn, viên Cổ Châu này chính là lời lãi dành cho nhà họ Diệp chúng tôi.” Diệp Bất Xung thấy hai phe kia đã bắt đầu xé bỏ lớp vỏ ngoài, mở mồm đòi này đòi kia, ông ta cũng không cam lòng xếp sau. Diệp Bất Xung nhìn Miêu Chân chằm chằm, ông ta điều động nội lực, khí thế ghê người hiện rõ, luồng hơi thở khủng bố cũng từ từ dâng trào, rõ rằng ông ta đã chuẩn bị sẵn sàng để cướp thẳng tay.
“Ba con chó già kia, bọn mày chán sống rồi à?” Miêu Chân thấy ba kẻ kia đã bắt đầu bắt ép mình phải nghe lời, ông ta tức giận cực độ, ánh mắt ngùn ngụt lửa giận: “Cổ Châu sẽ thuộc về mỗi mình thằng Miêu Chân này, bọn mày không mang trong mình dòng máu của Miêu Trại, có lấy cũng như không. Đến lúc đó, tao sẽ đột phá lên tầng thứ mười, bọn mày liệu có dám đấu với tao thật không hả?”
Miêu Chân tin chắc rằng khi con cổ trùng huyết này cắn trúng Diệp Thiên, chỉ cần cắn trúng một cái thôi là chất độc trong cơ thể cổ trùng huyết sẽ ăn mòn hết tất cả mạch máu trên người Diệp Thiên, khiến anh hoá thành một bãi máu đen ngòm chảy xuống bể máu dưới kia, trở thành chất dinh dưỡng bổ dưỡng nhất cho thế hệ cổ trùng huyết mới vừa sản sinh.
Ấy vậy mà tên Diệp Thiên này còn chưa ra tay, hắn ta chỉ thổi một hơi thôi là đã có thể tiêu diệt hết sạch lũ cổ trùng huyết mà mình vất vả nuôi trồng, không sót một mống nào cả. Kết quả ấy chẳng khác nào một chiếc chuỳ sắt to nặng nện mạnh trên lồng ngực của Miêu Chân cả, điều khiến ông ta điên rồ nhất là nội tâm ngông cuồng của mình đã bị đập nát thành tro chỉ trong khoảnh khắc, ông ta cảm thấy sự tôn nghiêm của mình như mẩu rác chẳng đáng tiền, nát bươm dưới bàn chân giày xéo của Diệp Thiên.
Miêu Chân đường đường là Đại thống lĩnh của Miêu Trại kia mà, là bậc kiêu hùng sắp sửa có được Cổ Châu cùng Thần Cổ Trùng kia mà, sao chiêu thức trí mạng mà ông ta dày công sắp xếp lại bị Diệp Thiên xử lý nhẹ nhàng, đơn giản thế kia cho được? Cái thế giới này điên rồi sao? Vẻ mặt của Miêu Chân thay đổi liên tục, có tủi nhục, có không cam lòng, có đau đớn, nhưng hơn cả là lửa giận ngùn ngụt. Nếu không có lũ cổ trùng huyết ấy thì lấy đâu ra Thần Cổ Trùng – thứ được sản sinh từ máu của người Bạch Miêu? Diệp Thiên đã đánh đổ hết mọi tâm huyết luyện chế cổ trùng huyết của mình rồi!
“Mày chết đi cho tao!” Miêu Chân giận dữ cực độ, ông ta nhanh chóng buông đôi tay bám lấy trụ đá sau đó xông về phía Diệp Thiên, rầm rập như một con thú hoang nổi cuồng. Miêu Chân muốn dùng máu của Diệp Thiên để hiến tế lũ cổ trùng huyết đã chết vừa rồi, có thể mới dập tắt được lửa giận ngùn ngụt trong lòng ông ta.
“Dừng tay đi Miêu Chân.” Một giọng gầm lạnh lẽo bỗng vang lên phía trên đầu Miêu Chân, cả cơ thể đang bay nahnh giữa không trung của Miêu Chân khựng lại khi nghe được tiếng gầm kia. Ngay sau đó, Miêu Chân xoay người chuyển sang một hướng khác.
Chân của Miêu Chân giẫm lên phần gò nhô lên giữa vách đá cheo leo khi lao xuống dưới với tốc độ nhanh ghê hồn, bàn chân của ông ta giẫm nát gò đá kia sau đó đột ngột xoay người. Miêu Chân lại nhảy đến chỗ Hàn Băng Trường Toạ sắp sửa bị bể máu kia nhấn chìm, ông ta ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm phía trên đỉnh đầu mình sau đó gầm thét: “Bọn già chết tiệt kia, tôi biết chắc là các ông sẽ ông làm theo lời tôi mà.”
“Nếu chúng tôi làm theo lời ông nói thì có khác gì lũ khỉ làm trò hề mặc ông sai xử, bắt ép đâu.” Một tiếng rít gào lạnh lùng đáp trả Miêu Chân. Miêu Chân và Miêu Linh chăm chú dõi theo với vẻ lo lắng, cả hai bỗng trông thấy ba bóng người nhảy xuống từ cái lỗ hổng trên đỉnh đầu kia. Ba kẻ đó xuất hiện cùng một lúc sau đó chia ra các hướng khác nhau khi chui ra khỏi hang đá, trông chúng hệt như những thanh kiếm sắc bén vừa rời khỏi vỏ, ba cái bóng mờ ảo ấy chiếm lấy một bệ đá riêng, sau đó cẩn thận nhìn bốn phía xung quanh.
“Chúc Long – một trong mười vị Hoàng của Bạch Cốt Hội. Phong Liệt – sát thủ hiệu Địa của Võ Minh. Diệp Bất Xung – trưởng lão nhà họ Diệp.” Diệp Thiên lạnh giọng nói rõ lai lịch của cả ba khi chúng vừa đáp xuống dưới. Trong ánh mắt bình tĩnh của anh chẳng có một cảm xúc nào đang dao động cả, như kiểu anh đã nhận thấy sự có mặt của chúng từ sớm.
“Hừ, sao chỗ nào cũng có cái mặt mày vậy thằng ranh Diệp Thiên kia, hết Bắc Cương lại tới Thủ đô, hết Thủ đô rồi lại tới Miêu Trại. Hôm nay tao sẽ chôn mày trong cái bể máu dưới kia.” Chúc Long thân là một trong mười vị Hoàng của Bạch Cốt Hội, ông ta không thấy ngạc nhiên hay bất ngờ gì khi thấy Diệp Thiên tỏ tường thân phận của mình chỉ trong giây lát, ông ta cười lạnh lẽo, tăm tối ghê người, ánh mắt của ông ta cũng đựng đầy sự thù hận khi nhìn về phía Diệp Thiên. Bá nghiệp của Bạch Cốt Hội đã vấp phải biết bao trắc trở vì sự xuất hiện của tên Diệp Thiên đó, nếu giờ lại thả Diệp Thiên rời khỏi Miêu Trại thì sẽ để lại hậu hoạ ngàn năm.
“Thằng ranh đó là đứa con hoang bị nhà họ Diệp vứt bỏ, không đáng lo sợ gì đâu Chúc Long. Diệp Bất Xung này sẽ chặt cái đầu chó của nó ra.” Diệp Bất Xung đứng phía đối diện Chúc Long, ông ta cũng mở miệng ngay tức thì khi nghe thấy tiếng cười lạnh lùng kia. Ánh mắt của Diệp Bất Xung khi nhìn về phía Diệp Thiên loé lên sự hung ác, tuy cùng một họ Diệp nhưng ông ta biết nhà họ Diệp đã thề không đội trời chung với Diệp Thiên. Cứ giết cho hả giận với phải đạo trời.
“Mày là thằng ranh này đã đe doạ người của Võ Minh rằng phải tránh đường khi gặp mày đấy phỏng? Nhìn cũng thế mà thôi.” Kẻ nói cuối cùng là Phong Liệt – sát thủ hiệu Địa của Võ Minh, đồng thời cũng là người có thực lực mạnh nhất trong ba kẻ này. Trên khuôn mặt già nua của lão ta đầy tràn thù hận, Diệp Thiên là đứa đầu tiên có thể bình yên vô sự khi chống đối với Võ Minh, hôm nay lão ta sẽ nhân cơ hội này để bắt tay với hai tên già kia hòng giết chết Diệp Thiên, để nó biết cái giá phải trả khi đắc tội Võ Minh sẽ thê thảm ra sao.
“Ba con chó già kia, giờ các người trở về để cướp lấy Cổ Châu của tôi đúng không?” Miêu Chân tức giận khi thấy ba người kia xuất hiện rồi coi ông ta là không khí, ông ta mở miệng bằng giọng điệu đầy ác ý. Đúng là Miêu Chân đã mượn thế lực của ba người này để dẹp yên, chiếm lấy Miêu Trại, nhưng thế cũng không có nghĩa ông ta tin tưởng bọn chúng, ngược lại là đằng khác, ông ta cảnh giác với chúng hơn hẳn Diệp Thiên, rõ ràng là ba con chó già này đến đây để cướp lấy Cổ Châu mà.
“Phải thì sao? Không phải thì sao? Miêu Chân ông định vắt chanh bỏ vỏ, lợi dụng chúng tôi xong rồi vứt sang một bên, tỏ vẻ không quen biết à? Ông thật sự cho rằng chúng tôi là hạng dễ ăn thế à?” Phong Liệt đang nói thì bị Miêu Chân ngắt lời, lão ta cực kỳ không thoải mái, cả giọng điệu cũng đầy sự đanh thép, rõ rằng lão ta không hài lòng với thỉ đoạn qua cầu rút ván của Miêu Chân.
“Vắt chanh bỏ vỏ? Ba con chó già chúng mày có mục đích riêng, ngấp nghé bảo vật của Miêu Trại từ đầu thì có. Tây Ninh đại loạn mà chúng mày lại không màng, giả vờ rời khỏi, giờ lại quay về thế này mà không phải để cướp bảo vật của tao à?” Miêu Chân tức giận khôn nguôi, ánh mắt của ông ta đầy vẻ cảnh giác. Tin tức Tây Ninh đại loạn đã loan đến đây từ mấy hôm trước, lúc đó Miêu Chân lấy cớ bảo rằng Tây Ninh quan trọng hơn cả, kêu bọn chúng cứ về Tây Ninh xử lý đám người Diệp Thiên kia đã, nhưng ai mà ngờ ba con chó già này đi rồi nhưng lại quay về, rõ rằng chẳng coi trọng chuyện ở Tây Ninh, chúng chỉ hau háu chờ cướp lấy viên Cổ Châu mà ông ta mong mỏi đã lâu.
“Thế thì sao nào? Không có Bạch Cốt Hội của tôi chống lưng cho ông thì ông có thể vùng lên, chiếm lấy Miêu Trại chắc? Viên Cổ Châu này nên thuộc về Bạch Cốt Hội mới phải.”
“Vớ vẩn. Lúc Võ Minh tấn công Miêu Trại, bọn người Bạch Cốt Hội các ông chẳng ngó ngàng kia mà, sau cùng giữ lại mỗi Miêu Chân. Gì thì gì, thứ nàu nên thuộc về Võ Minh chúng tôi.”
“Nhà họ Diệp đã bắt đầu giúp đỡ Miêu Chân đột phá võ cổ tầng thứ chín từ ba năm trước rồi. Miêu Chân, ông phải biết uống nước nhớ nguồn, viên Cổ Châu này chính là lời lãi dành cho nhà họ Diệp chúng tôi.” Diệp Bất Xung thấy hai phe kia đã bắt đầu xé bỏ lớp vỏ ngoài, mở mồm đòi này đòi kia, ông ta cũng không cam lòng xếp sau. Diệp Bất Xung nhìn Miêu Chân chằm chằm, ông ta điều động nội lực, khí thế ghê người hiện rõ, luồng hơi thở khủng bố cũng từ từ dâng trào, rõ rằng ông ta đã chuẩn bị sẵn sàng để cướp thẳng tay.
“Ba con chó già kia, bọn mày chán sống rồi à?” Miêu Chân thấy ba kẻ kia đã bắt đầu bắt ép mình phải nghe lời, ông ta tức giận cực độ, ánh mắt ngùn ngụt lửa giận: “Cổ Châu sẽ thuộc về mỗi mình thằng Miêu Chân này, bọn mày không mang trong mình dòng máu của Miêu Trại, có lấy cũng như không. Đến lúc đó, tao sẽ đột phá lên tầng thứ mười, bọn mày liệu có dám đấu với tao thật không hả?”
Bình luận facebook