Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 509: Bọt nước
“Máu của tôi có vị gì cũng không quan trọng.”
“Quan trọng là nếu như Cổ Châu và Cổ trùng thần đều không thể khiến ông trở thành võ sĩ tầng thứ mười thì liệu ông có vì vậy mà điên rồ thế này không?”
Đối mặt với động tác liếm khoé miệng như kẻ điên của Miêu Chân, Diệp Thiên bình tĩnh nói.
Có một chút mỉa mai trong giọng điệu của anh.
Anh đã đoán được Miêu Chân phải bỏ ra cái giá lớn thế nào và vì sao lại vậy rồi.
Cổ Châu được tạo ra, Thần trùng xuất hiện.
Hai thứ này sẽ thay đổi mọi thứ ở Miêu Trại, mà Miêu Chân, người nắm giữ hai thần khí trong truyền thuyết này sẽ không khác gì một bước trời.
Dẫn dắt Miêu Trại từ vùng đất Tây Thuỳ nhỏ bé đến tận cảnh giới khiến Long Quốc phải run rẩy.
Đây là điều mà Miêu Chân mơ ước.
Nhưng hy vọng của ông ta đã được định sẵn sẽ thất bại.
Bởi vì, anh đã đến.
“Con mẹ mày!”
Quả nhiên là đã bị Diệp Thiên nói trúng tim đen, Miêu Chân đột nhiên mở mắt, hung ác nhìn chằm chằm vào anh.
Trong mắt đầy vẻ phẫn nộ và điên cuồng.
Tựa như lời của Diệp Thiên là một con dao găm, đâm vào tim ông ta vậy. Khiến ông ta không thể chịu đựng được.
“Miêu Chân! Ông thật sự cho rằng tất cả những điều này đều có thể như ông mong muốn ư? Kẻ điên như ông, vì cái gọi là thống trị mà ngay cả con trai mình cũng chẳng quan tâm nữa, gần như toàn bộ Miêu Trại đều đã bị chôn vùi cùng với sự điên rồ của ông, ông làm vậy có đáng không?”
Đối mặt với sự điên cuồng của Miêu Chân, Miêu Liên không thể nhịn được nữa.
Mặc dù cô đã nhìn thấy dòng máu chảy vô tận bên trong viên pha lê đỏ sẫm kia.
Cũng đã thấy cổ trùng như nước thuỷ triều một khi chạm vào dòng máu trên mặt đất thì sẽ hoà tan trong đó và chết thảm ngay tại chỗ.
Nhưng Miêu Liên vẫn không dám tin, Miêu Chân đã điên đến mức không quan tâm bất cứ điều gì.
“Đây đều là cái giá, một cái giá nên có, bọn họ chết là vì họ quá yếu!”
“Thế giới này vốn chính là mạnh được yếu thua, khôn sống dại chết, bọn họ đáng hy sinh vì sự nghiệp vĩ đại của tôi, đây là cái kết đã được định trước cho cuộc đời họ!”
Lời chất vấn của Miêu Liên truyền đến bên tai, Miêu Chân hét lên, giọng nói đầy sát khí mang theo sự điên cuồng vô tận.
Theo ông ta thấy, chỉ cần có thể khiến thực lực của ông ta tăng lên cảnh giới tầng thứ mười thì thiên hạ sẽ nằm trong tầm tay ông ta.
Thì Miêu Trại hay là ngàn vạn tính mạng cũng chỉ là một cái bàn đạp mà thôi.
Họ đáng hy sinh cho những tham vọng của ông ta!
“Chỉ cần có thể trở thành võ sĩ tầng thứ mười thì mọi việc đều đáng giá!”
Miêu Chân nghiến răng nghiến lợi nói, lúc này ông ta đã nổi điên lên thật rồi.
Thậm chí khoé miệng ông ta còn nở một nụ cười tàn nhẫn!
“Tiếc là ước mơ của ông cuối cùng cũng sẽ chỉ hoá bọt nước mà thôi.”
Diệp Thiên khẽ thở dài khi nghe xong lời này, anh nhìn vào ánh mắt của Miêu Chân, cảm thấy có chút thất vọng.
Có vẻ như mọi điều Miêu Chân làm đều là ngây thơ và lố bịch.
Hoàn toàn vô nghĩa.
“Thằng súc sinh, mày nói cái gì? Ước mơ của ai sẽ thành bọt nước hả? Mày thì hiểu cái quái gì! Mọi việc tao làm đều thận trọng từng bước, suy nghĩ kỹ lưỡng, sao có thể thất bại được?! Sao có thể hoá thành bọt nước?”
Miêu Chân giận dữ rống lên, đột nhiên từ chỗ ngồi đứng dậy, chỉ vào Diệp Thiên từ xa.
Giống như muốn dùng khí thế vô biên để ép buộc Diệp Thiên nói lại.
“Ông hiểu bao nhiêu về Cổ Châu, biết bao nhiêu về Cổ trùng thần? Ông lấy tự tin ở đâu ra mà cho rằng mọi thứ đều là thật?”
Diệp Thiên hừ một tiếng, ánh mắt nhìn Miêu Chân tựa như một con rồng to lớn đang nhìn con kiến ngây thơ đến nực cười.
“Nói cho ông biết, truyền thuyết chỉ là truyền thuyết, chưa bao giờ trở thành hiện thực!”
“Ngay cả tổ tiên Hắc Miêu các người cũng chưa từng có được cổ trùng trong truyền thuyết đó, cũng chưa từng luyện hoá thành công Cổ trùng thần trong truyền thuyết nói. Dựa vào đâu mà ông nghĩ mình có thể luyện ra được hai thứ này mà trở thành võ sĩ tầng thứ mười?”
“Dựa vào những điều này! Mày là người xứ khác ngu dốt thì biết cái gì! Mày cũng chẳng phải người của Miêu Trại thì có tư cách gì chất vấn tao những điều này?!”
Như thể đã bị Diệp Thiên hoàn toàn chọc giận, Miêu Chân bất chợt đứng lên, nhún một cái đã nhảy lên không trung dọc theo cột đá cực dày.
Ngay sau đó, ông ta chộp lấy một cây nho khô héo, xoay người rồi đá vào cột đá bên cạnh.
Cột đá vỡ tan, lộ ra một viên pha lê màu đỏ sẫm.
Ánh sáng của viên pha lê chiếu lên dòng máu đang cuộn trào, mơ hồ có thể khiến người khác nhìn thấy dòng chữ trên đó.
Dòng chữ đó là một mô tả thần bí, được viết bằng ngôn ngữ Miêu, nói rõ công thức bí mật để luyện hoá Cổ Châu và Cô trùng thần.
“Máu của một ngàn người Miêu có thể luyện thành Cổ Châu, máu của một vạn người Miêu có thể luyện thành Thần cổ! Thần cổ hợp lại cùng cổ trùng, thiên cơ có thể thành sự thật!”
Nhìn vào các ký tự ánh sáng đang trôi lơ lửng trong dòng máu, Miêu Liên đọc những dòng chữ đó lên.
“Nghe đi, tao đã nói thế nào? Đây đều là bảo vật do tổ tiên Hắc Miêu để lại cho tao, tổ tiên cố ý khắc bí mật luyện chế Cổ Châu và Cổ trùng thần lên khối tinh thể linh thiêng này, sao có thể là giả được?!”
Miêu Liên vừa dứt lời thì Miêu Chân đã hét lên.
Như thể những gì ông ta làm đều có bằng chứng.
“Nếu Cổ Châu và Cổ trùng thần có thể luyện hoá được dễ dàng như vậy thì sao ông vẫn phải trốn ở đây không ra?”
Diệp Thiên nghe Miêu Chân kêu gào thì khinh thường nói.
Giọng điệu đầy mỉa mai.
Bởi vì anh đã nhìn ra, Miêu Chân hoàn toàn chưa luyện hoá được cái gọi là Cổ Châu.
Càng không nói đến Cổ trùng thần cần máu của một vạn người Miêu!
Chứng cứ duy nhất không được thành lập!
Nếu tổ tiên Hắc Miêu thật sự có một bảo vật thần kỳ như vậy thì sao có thể nhường vị trí Miêu Trại cho Bạch Miêu sau khi chết thảm chứ?
Mà vì sao người Bạch Miêu lại chưa bao giờ thử làm điều này trong hàng ngàn năm qua?
Diệp Thiên nhìn ra được đây là nơi ẩn náu do tổ tiên của Hắc Miêu xây dựng để chống lại sự tấn công điên cuồng có thể xảy ra của Long Quốc.
Mà đây giống như nơi để tổ tiên Hắc Miêu bế quan lĩnh hội các bài công pháp.
Tổ tiên đã không thể biến những lời này thành sự thật thì Miêu Chân lấy đâu ra tự tin mình có thể vượt qua những người đi trước?
“Mày…”
Nghe thấy lời này của Diệp Thiên, Miêu Chân như tên hề bị người khác chọc thủng lớp nguỵ trang, đột nhiên trở nên căng thẳng.
Khuôn mặt vặn vẹo biến dạng, trợn to hai mắt, hung ác nhìn chằm chằm Diệp Thiên.
Ông ta chỉ về phía anh nhưng lại không nói được lời nào.
Bởi vì ông ta thực sự chưa luyện ra được cái gọi là Cổ Châu và Cổ trùng thần.
Ngay cả cái gọi là máu của vạn người Miêu, sau khi giết hết những người Bạch Miêu có công pháp của Bạch Miêu, ông ta còn giết sạch cả những người Hắc Miêu dưới trướng mình.
Đem máu của họ trút vào trong bể máu.
Ông ta đã thử mọi cách kết hợp và tình huống mà mình có thể nghĩ ra.
Thậm chí vì lần thăng cấp cuối cùng, ông ta cũng không ngần ngại giết bảy người hộ pháp mật thất Hắc Miêu dưới trướng mình.
Ông ta đã cố gắng như vậy thế nhưng cái gọi là Cổ Châu và Cổ trùng thần vẫn chưa xuất hiện.
Mà hôm nay chính là ngày thành lập Miêu Trại trong truyền thuyết, nếu qua ngày hôm nay thì Cổ Châu và Cổ trùng thần đều không thể xuất hiện.
Vậy ông ta sẽ trở thành trò cười cho cả thiên hạ!
Đây là điều mà Miêu Chân – người đã dùng trăm phương ngàn kế để trở thành anh hùng thế hệ, thống trị Tây Cương, làm bá chủ Long Quốc không thể chấp nhận được!
“Hy sinh toàn bộ Miêu Trại nhưng lại không có lấy một tia hy vọng, có phải bây giờ ông rất tuyệt vọng không?”
Diệp Thiên cười khẩy ngắt lời Miêu Chân.
Anh quay đầu nhìn Miêu Liên.
“Ông ta là một kẻ điên, chúng ta ở đây xem ông ta tự sinh tự diệt đi!”
“Quan trọng là nếu như Cổ Châu và Cổ trùng thần đều không thể khiến ông trở thành võ sĩ tầng thứ mười thì liệu ông có vì vậy mà điên rồ thế này không?”
Đối mặt với động tác liếm khoé miệng như kẻ điên của Miêu Chân, Diệp Thiên bình tĩnh nói.
Có một chút mỉa mai trong giọng điệu của anh.
Anh đã đoán được Miêu Chân phải bỏ ra cái giá lớn thế nào và vì sao lại vậy rồi.
Cổ Châu được tạo ra, Thần trùng xuất hiện.
Hai thứ này sẽ thay đổi mọi thứ ở Miêu Trại, mà Miêu Chân, người nắm giữ hai thần khí trong truyền thuyết này sẽ không khác gì một bước trời.
Dẫn dắt Miêu Trại từ vùng đất Tây Thuỳ nhỏ bé đến tận cảnh giới khiến Long Quốc phải run rẩy.
Đây là điều mà Miêu Chân mơ ước.
Nhưng hy vọng của ông ta đã được định sẵn sẽ thất bại.
Bởi vì, anh đã đến.
“Con mẹ mày!”
Quả nhiên là đã bị Diệp Thiên nói trúng tim đen, Miêu Chân đột nhiên mở mắt, hung ác nhìn chằm chằm vào anh.
Trong mắt đầy vẻ phẫn nộ và điên cuồng.
Tựa như lời của Diệp Thiên là một con dao găm, đâm vào tim ông ta vậy. Khiến ông ta không thể chịu đựng được.
“Miêu Chân! Ông thật sự cho rằng tất cả những điều này đều có thể như ông mong muốn ư? Kẻ điên như ông, vì cái gọi là thống trị mà ngay cả con trai mình cũng chẳng quan tâm nữa, gần như toàn bộ Miêu Trại đều đã bị chôn vùi cùng với sự điên rồ của ông, ông làm vậy có đáng không?”
Đối mặt với sự điên cuồng của Miêu Chân, Miêu Liên không thể nhịn được nữa.
Mặc dù cô đã nhìn thấy dòng máu chảy vô tận bên trong viên pha lê đỏ sẫm kia.
Cũng đã thấy cổ trùng như nước thuỷ triều một khi chạm vào dòng máu trên mặt đất thì sẽ hoà tan trong đó và chết thảm ngay tại chỗ.
Nhưng Miêu Liên vẫn không dám tin, Miêu Chân đã điên đến mức không quan tâm bất cứ điều gì.
“Đây đều là cái giá, một cái giá nên có, bọn họ chết là vì họ quá yếu!”
“Thế giới này vốn chính là mạnh được yếu thua, khôn sống dại chết, bọn họ đáng hy sinh vì sự nghiệp vĩ đại của tôi, đây là cái kết đã được định trước cho cuộc đời họ!”
Lời chất vấn của Miêu Liên truyền đến bên tai, Miêu Chân hét lên, giọng nói đầy sát khí mang theo sự điên cuồng vô tận.
Theo ông ta thấy, chỉ cần có thể khiến thực lực của ông ta tăng lên cảnh giới tầng thứ mười thì thiên hạ sẽ nằm trong tầm tay ông ta.
Thì Miêu Trại hay là ngàn vạn tính mạng cũng chỉ là một cái bàn đạp mà thôi.
Họ đáng hy sinh cho những tham vọng của ông ta!
“Chỉ cần có thể trở thành võ sĩ tầng thứ mười thì mọi việc đều đáng giá!”
Miêu Chân nghiến răng nghiến lợi nói, lúc này ông ta đã nổi điên lên thật rồi.
Thậm chí khoé miệng ông ta còn nở một nụ cười tàn nhẫn!
“Tiếc là ước mơ của ông cuối cùng cũng sẽ chỉ hoá bọt nước mà thôi.”
Diệp Thiên khẽ thở dài khi nghe xong lời này, anh nhìn vào ánh mắt của Miêu Chân, cảm thấy có chút thất vọng.
Có vẻ như mọi điều Miêu Chân làm đều là ngây thơ và lố bịch.
Hoàn toàn vô nghĩa.
“Thằng súc sinh, mày nói cái gì? Ước mơ của ai sẽ thành bọt nước hả? Mày thì hiểu cái quái gì! Mọi việc tao làm đều thận trọng từng bước, suy nghĩ kỹ lưỡng, sao có thể thất bại được?! Sao có thể hoá thành bọt nước?”
Miêu Chân giận dữ rống lên, đột nhiên từ chỗ ngồi đứng dậy, chỉ vào Diệp Thiên từ xa.
Giống như muốn dùng khí thế vô biên để ép buộc Diệp Thiên nói lại.
“Ông hiểu bao nhiêu về Cổ Châu, biết bao nhiêu về Cổ trùng thần? Ông lấy tự tin ở đâu ra mà cho rằng mọi thứ đều là thật?”
Diệp Thiên hừ một tiếng, ánh mắt nhìn Miêu Chân tựa như một con rồng to lớn đang nhìn con kiến ngây thơ đến nực cười.
“Nói cho ông biết, truyền thuyết chỉ là truyền thuyết, chưa bao giờ trở thành hiện thực!”
“Ngay cả tổ tiên Hắc Miêu các người cũng chưa từng có được cổ trùng trong truyền thuyết đó, cũng chưa từng luyện hoá thành công Cổ trùng thần trong truyền thuyết nói. Dựa vào đâu mà ông nghĩ mình có thể luyện ra được hai thứ này mà trở thành võ sĩ tầng thứ mười?”
“Dựa vào những điều này! Mày là người xứ khác ngu dốt thì biết cái gì! Mày cũng chẳng phải người của Miêu Trại thì có tư cách gì chất vấn tao những điều này?!”
Như thể đã bị Diệp Thiên hoàn toàn chọc giận, Miêu Chân bất chợt đứng lên, nhún một cái đã nhảy lên không trung dọc theo cột đá cực dày.
Ngay sau đó, ông ta chộp lấy một cây nho khô héo, xoay người rồi đá vào cột đá bên cạnh.
Cột đá vỡ tan, lộ ra một viên pha lê màu đỏ sẫm.
Ánh sáng của viên pha lê chiếu lên dòng máu đang cuộn trào, mơ hồ có thể khiến người khác nhìn thấy dòng chữ trên đó.
Dòng chữ đó là một mô tả thần bí, được viết bằng ngôn ngữ Miêu, nói rõ công thức bí mật để luyện hoá Cổ Châu và Cô trùng thần.
“Máu của một ngàn người Miêu có thể luyện thành Cổ Châu, máu của một vạn người Miêu có thể luyện thành Thần cổ! Thần cổ hợp lại cùng cổ trùng, thiên cơ có thể thành sự thật!”
Nhìn vào các ký tự ánh sáng đang trôi lơ lửng trong dòng máu, Miêu Liên đọc những dòng chữ đó lên.
“Nghe đi, tao đã nói thế nào? Đây đều là bảo vật do tổ tiên Hắc Miêu để lại cho tao, tổ tiên cố ý khắc bí mật luyện chế Cổ Châu và Cổ trùng thần lên khối tinh thể linh thiêng này, sao có thể là giả được?!”
Miêu Liên vừa dứt lời thì Miêu Chân đã hét lên.
Như thể những gì ông ta làm đều có bằng chứng.
“Nếu Cổ Châu và Cổ trùng thần có thể luyện hoá được dễ dàng như vậy thì sao ông vẫn phải trốn ở đây không ra?”
Diệp Thiên nghe Miêu Chân kêu gào thì khinh thường nói.
Giọng điệu đầy mỉa mai.
Bởi vì anh đã nhìn ra, Miêu Chân hoàn toàn chưa luyện hoá được cái gọi là Cổ Châu.
Càng không nói đến Cổ trùng thần cần máu của một vạn người Miêu!
Chứng cứ duy nhất không được thành lập!
Nếu tổ tiên Hắc Miêu thật sự có một bảo vật thần kỳ như vậy thì sao có thể nhường vị trí Miêu Trại cho Bạch Miêu sau khi chết thảm chứ?
Mà vì sao người Bạch Miêu lại chưa bao giờ thử làm điều này trong hàng ngàn năm qua?
Diệp Thiên nhìn ra được đây là nơi ẩn náu do tổ tiên của Hắc Miêu xây dựng để chống lại sự tấn công điên cuồng có thể xảy ra của Long Quốc.
Mà đây giống như nơi để tổ tiên Hắc Miêu bế quan lĩnh hội các bài công pháp.
Tổ tiên đã không thể biến những lời này thành sự thật thì Miêu Chân lấy đâu ra tự tin mình có thể vượt qua những người đi trước?
“Mày…”
Nghe thấy lời này của Diệp Thiên, Miêu Chân như tên hề bị người khác chọc thủng lớp nguỵ trang, đột nhiên trở nên căng thẳng.
Khuôn mặt vặn vẹo biến dạng, trợn to hai mắt, hung ác nhìn chằm chằm Diệp Thiên.
Ông ta chỉ về phía anh nhưng lại không nói được lời nào.
Bởi vì ông ta thực sự chưa luyện ra được cái gọi là Cổ Châu và Cổ trùng thần.
Ngay cả cái gọi là máu của vạn người Miêu, sau khi giết hết những người Bạch Miêu có công pháp của Bạch Miêu, ông ta còn giết sạch cả những người Hắc Miêu dưới trướng mình.
Đem máu của họ trút vào trong bể máu.
Ông ta đã thử mọi cách kết hợp và tình huống mà mình có thể nghĩ ra.
Thậm chí vì lần thăng cấp cuối cùng, ông ta cũng không ngần ngại giết bảy người hộ pháp mật thất Hắc Miêu dưới trướng mình.
Ông ta đã cố gắng như vậy thế nhưng cái gọi là Cổ Châu và Cổ trùng thần vẫn chưa xuất hiện.
Mà hôm nay chính là ngày thành lập Miêu Trại trong truyền thuyết, nếu qua ngày hôm nay thì Cổ Châu và Cổ trùng thần đều không thể xuất hiện.
Vậy ông ta sẽ trở thành trò cười cho cả thiên hạ!
Đây là điều mà Miêu Chân – người đã dùng trăm phương ngàn kế để trở thành anh hùng thế hệ, thống trị Tây Cương, làm bá chủ Long Quốc không thể chấp nhận được!
“Hy sinh toàn bộ Miêu Trại nhưng lại không có lấy một tia hy vọng, có phải bây giờ ông rất tuyệt vọng không?”
Diệp Thiên cười khẩy ngắt lời Miêu Chân.
Anh quay đầu nhìn Miêu Liên.
“Ông ta là một kẻ điên, chúng ta ở đây xem ông ta tự sinh tự diệt đi!”