Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 501: Mày không xứng
“Ôi trời ơi, hắn ta điên rồi à?” “Rốt cuộc là hắn ta định làm gì vậy?” “Lùi ra sau, lùi ra sau mau lên, thằng ôn đó lên cơn rồi.” Tất cả những người dân Bạch Miêu đang có mặt tại nơi này vừa lùi ra sau theo bước chân của Diệp Thiên vừa nháo nhác kêu rống đầy vẻ hoảng sợ khi nhìn thấy Miêu Chiến há mồm nhai nuốt cổ trùng, sải chân tiến lên phía trước.
Họ không ngờ được rằng đến lúc này rồi mà Miêu Chiến vẫn ngoan cố không chịu đầu hàng, còn định vùng vẫy đến cùng, họ cũng chẳng ngờ đến chuyện Miêu Chiến lại nuôi cổ trùng bằng cơ thể của mình, nhai nuốt cổ độc. Miêu Chiến thà rằng mình trở thành một kẻ nửa người nửa ma cũng quyết chống trả Diệp Thiên bằng sức mạnh của cổ độc, chẳng lẽ hắn ta không để ý đến mạng sống của mình chút nào hay sao?
Miêu Chiến thấy Diệp Thiên dẫn đám người Bạch Miêu kia cứ lùi mãi về sau, hắn ta điên cuồng tột độ, bước chân của hắn ta mỗi lúc một tập tễnh, chập choạng hơn hẳn, Miêu Chiến vừa há mồm nhai nuốt cổ trùng vừa gào thét không ngừng với cái miệng vỡ nát ấy: “Có giỏi thì mày đừng lùi, có giỏi thì mày đừng đi nữa, làm một trận chiến sinh tử với tao, làm một trận chiến sinh tử đi chứ. Mày là thằng hèn, mày là thằng nhát chết, tao sẽ tận tay giết chết mày, mày sợ rồi chứ gì, sợ thì quỳ xuống dập đầu lạy tao.”
“Mọi người lùi ra sau đi Tộc trưởng.” Diệp Thiên nghe từng tiếng chửi rùa điên rồ của Miêu Chiến, anh dừng bước chân mình lại, trông anh cứ như một bia đá bị đóng băng sừng sững trước mặt Miêu Chiến. Trong đôi mắt của anh chẳng có vẻ gì là kiêng sợ cả, trong ấy chỉ có sự khinh thường. Vừa rồi khi Miêu Chiến còn chưa có thương tích gì, thực lực ở vào thời kỳ đỉnh cao thì hắn ta cũng đã bị Diệp Thiên tát bay rồi kia mà, huống gì giờ hắn ta đang cùng đường bí lối, nhếch nhác như một con chó hoang thế kia thì việc gì Diệp Thiên phải sợ chứ?
“Cậu Diệp cẩn thận đó.” Miêu Trúc cảm nhận được luồng khí thể vô tận toả ra trên người Diệp Thiên, bà ta vẫn cất giọng nhắc nhở sau đó lùi ra sau với con dân Bạch Miêu đứng sau lưng mình. Miêu Trúc nghĩ Diệp Thiên đã chuẩn bị sẵn sàng cho trận chiến sinh tử với Miêu Chiến, và kết quả cũng đã được định sẵn cả rồi. Diệp Thiên sẽ khiến tên Miêu Chiến kia tuyệt vọng như kẻ rơi xuống vực sâu chẳng có đường về, còn Miêu Chiến sẽ không chạm được vào một sợi tóc nào của Diệp Thiên cả, sự chênh lệch giữa hơi bên quá lớn.
“Mày chết đi cho tao.” Miêu Chiến thấy Diệp Thiên ngừng bước chân, chịu đối đầu với đòn quyết chiến của mình, hắn ta gào thét dữ dội sau đó điều động sức mạnh cổ độc trong cơ thể mình lên tới mức tận cùng, một luồng hơi thở tăm tối, ghê người lan toả trên cơ thể của hắn ta, trông Miêu Chiến chẳng khác gì một con chó dữ đang nhào về phía Diệp Thiên, dù hắn ta có chết cũng phải kéo Diệp Thiên xuống chôn cùng với mình.
“Xoạch.” Cả cơ thể của Miêu Chiến bỗng chốc biến mất trước mặt cả đám người, tuy cổ độc đã ăn sâu vào trong xương tuỷ của Miêu Chiến nhưng nó cũng mang đến luồng sức mạnh vô tận cho hắn ta, khiến cho tốc độ của hắn ta đạt lên mức tận cùng chỉ trong một khoảnh khắc, cơn lốc xoáy khủng bố đó lao thẳng về phía Diệp Thiên.
Cũng ngay lúc đó, Diệp Thiên vẫn không ra đòn chống trả hay trốn tránh gì đòn tấn công chí mạng cuồng dại của Miêu Chiến, thậm chí anh còn chẳng động đậy chi cả, trông như kiểu anh đã bị khí thế ghê người của Miêu Chiến đè ép, sợ tới nỗi chỉ biết đứng sững sờ ở chỗ cũ, ánh mắt bình tĩnh kia cứ như con mồi không nhận thấy nguy hiểm đang đến gần mình. Diệp Thiên mặc cho hơi thở tăm tối ghê người của Miêu Chiến bao vây lấy cơ thể của anh.
“Khà khà.” Miêu Chiến thấy Diệp Thiên chẳng phản ứng gì với đòn tấn công không màng sống chết của mình, một nụ cười rúm ró, dữ tợn hiện trên khuôn mặt của hắn ta, dường như hắn ta đã thấy được cảnh tượng Diệp Thiên phải chôn cùng với mình.
“À không, tao sẽ sống tiếp.” Có vẻ sự thờ ơ của anh đã mang lại hi vọng cho Miêu Chiến, một suy nghĩ bỗng nảy lên trong đầu Miêu Chiến lúc hắn ta chuẩn bị trót lọt, thực lực của Diệp Thiên khủng bố nhường kia thì chắc rằng anh ta chính là một cao thủ võ cổ thuộc tầng đỉnh, giờ mình chỉ cần giết chết Diệp Thiên là có thể cắn nuốt cái xác chết tươi sống chứa đầy nội lực ấy của anh ta sau đó dẫn cổ độc trong cơ thể mình sang người Diệp Thiên thì mình có thể sống tiếp.
Thậm chí hắn ta cũng đã tưởng tượng ra cái cảnh bức tường bảo vệ mạng sống của lũ người Bạch Miêu đang ở đây sẽ đổ sụp xuống khi mình giết chết Diệp Thiên, lũ Bạch Miêu đó sẽ mặc mình chém giết tứ tung, hắn ta sẽ lấy máu của người Bạch Miêu để dẫn cổ độc trong cơ thể mình ra ngoài và cứ thế sống tiếp thôi. Một tương lai thật tuyệt vời.
Miêu Chiến nghĩ đến tương lai tốt đẹp ấy, nỗi lòng tưởng như đã chết lặng của hắn ta bỗng dậy sóng, khí thế ngút trời, vượt xa mọi khi. Cú đấm của hắn ta cứ như sao trời đang vùn vụt đáp xuống ngực Diệp Thiên, lúc này đây hắn ta đã tưởng tượng ra hình ảnh cú đấm của mình đâm xuyên ngực Diệp Thiên.
“Ầm.” Một tiếng động vang trời dội bên tai, cú đấm của Miêu Chiến nện mạnh lên lồng ngực của Diệp Thiên, lực lượng hắc cổ trong cơ thể hắn ta chảy dọc theo kinh mạch, dữ dội như từng lớp sóng trào lao về bờ biển, lao về phía lồng ngực của Diệp Thiên. Sức mạnh ghê người ấy chẳng khác nào cơn lốc xoáy nghiền nát tất cả mọi thứ, lúc này đây nó muốn chia cắt cơ thể Diệp Thiên ra làm trăm mảnh.
Nhưng rồi một cảnh tượng khiến Miêu Chiến phải tuyệt vọng xuất hiện ngay trước mặt hắn ta, Diệp Thiên chẳng hề hấn gì với cú đấm nện mạnh trên lồng ngực, với nội lực cuộn trào như sóng giật chia cắt biển khơi đổ xuống cơ thể mình. Đúng vậy, Diệp Thiên không phản ứng gì cả, anh đã hứng trọn đòn tấn công khủng bố của Miêu Chiến, nhưng vẫn chẳng hề hấn, hao tổn sức lực.
Diệp Thiên tựa như tường đồng vách sắt không một khe hở vậy, anh vẫn cứ ơ hờ, sừng sững đứng đó dù Miêu Chiến có tấn công ra sao đi chăng nữa, thậm chí anh còn chẳng giật lùi về sau vì ăn phải đòn tấn công mạnh mẽ kia. Diệp Thiên cứ đứng đó, mặc cho Miêu Chiến công kích mình, nhưng hắn ta vẫn không thể tạo ra một chút thương nhỏ nào cả.
Miêu Chiến thấy như cả thế giới rối loạn hết cả khi mọi nội lực trong cơ thể của hắn ta đã cạn sạch mà Diệp Thiên vẫn đứng lặng nơi đó chẳng di chuyển mảy may. Sao có thể vậy được? Sao đòn tần công dốc toàn lực của mình lại không hề hấn gì với Diệp Thiên thế kia? Mình đã đặt cược mạng sống, đã lấy máu thịt trên người ra để nuôi cổ trùng, đã cắn nuốt hắc cổ để có được đòn tấn công khủng bố vậy kia mà, e rằng cả cha nuôi Miêu Chân của mình cũng chẳng thể ngăn cản được đòn tấn công ấy nữa, vậy mà sao tên ranh con Diệp Thiên này lại còn sống sót chứ, đã thế lại còn sống khoẻ mạnh nhường kia?
Vô số câu hỏi cùng nỗi bất ngờ đã mài mòn sát khí dâng trào của Miêu Chiến, thay vào đó là sự sợ hãi cùng kinh hoảng tột độ. Miêu Chiến thấy mình hệt như loại sâu kiến mua vui cho thiên hạ đang đối đầu với một con rồng khổng lồ tĩnh lặng, mơ mộng hão huyền rằng sức mạnh bé nhỏ, vô tri của mình có thể khiến cơ thể to lớn của con rồng kia rung chuyển. Hành vi này mới nực cười, mới trẻ dại làm sao.
“Tao bảo rồi, mày không xứng.” Diệp Thiên bỗng lại bình tĩnh nói một câu khi Miêu Chiến đang chìm đắm trong những nghi ngờ về bản thân mình, sự coi rẻ và khinh thường trong giọng nói của anh vẫn chẳng giảm, tựa như đòn công kích của Miêu Chiến còn chẳng bằng cái gãi ngứa của anh.
“Mày giở trò, mày giở trò đúng không hả? Chắc, chắc chắn là mày đã lấy gì đó để ngăn cản đòn tấn công của tao, chứ lẽ ra giờ mày đã chết rồi mới đúng.” Miêu Chiến nghe được lời châm biếm của Diệp Thiên, hắn ta nổi điên nổi khùng. Miêu Chiến thà rằng bịa ra một lý do vớ vẩn nào đó chứ chẳng chịu tin thực tế đặt ra trước mắt, hắn ta đường đường là Đệ nhất dũng sĩ của Miêu Trại, là con nuôi của Đại thống lĩnh Miêu Chân, là kỳ tài ngàn năm khó gặp của cả Miêu Trại kia mà, sao hắn ta lại không thể làm tổn hại một cọng lông tơ nào của Diệp Thiên cho được? Không thể nào.
“Mày không chấp nhận được việc sắp chết rồi mà còn trở thành một câu chuyện nực cười đúng không?” Từng tiếng chửi rủa của Miêu Chiến vang lên bên tai Diệp Thiên, anh cười lạnh lùng. Gương mặt nát bấy của Miêu Chiến hiện lên trong đáy mắt giá băng kia, dường như anh đã trông thấy cái chết bi thảm của hắn ta…
Họ không ngờ được rằng đến lúc này rồi mà Miêu Chiến vẫn ngoan cố không chịu đầu hàng, còn định vùng vẫy đến cùng, họ cũng chẳng ngờ đến chuyện Miêu Chiến lại nuôi cổ trùng bằng cơ thể của mình, nhai nuốt cổ độc. Miêu Chiến thà rằng mình trở thành một kẻ nửa người nửa ma cũng quyết chống trả Diệp Thiên bằng sức mạnh của cổ độc, chẳng lẽ hắn ta không để ý đến mạng sống của mình chút nào hay sao?
Miêu Chiến thấy Diệp Thiên dẫn đám người Bạch Miêu kia cứ lùi mãi về sau, hắn ta điên cuồng tột độ, bước chân của hắn ta mỗi lúc một tập tễnh, chập choạng hơn hẳn, Miêu Chiến vừa há mồm nhai nuốt cổ trùng vừa gào thét không ngừng với cái miệng vỡ nát ấy: “Có giỏi thì mày đừng lùi, có giỏi thì mày đừng đi nữa, làm một trận chiến sinh tử với tao, làm một trận chiến sinh tử đi chứ. Mày là thằng hèn, mày là thằng nhát chết, tao sẽ tận tay giết chết mày, mày sợ rồi chứ gì, sợ thì quỳ xuống dập đầu lạy tao.”
“Mọi người lùi ra sau đi Tộc trưởng.” Diệp Thiên nghe từng tiếng chửi rùa điên rồ của Miêu Chiến, anh dừng bước chân mình lại, trông anh cứ như một bia đá bị đóng băng sừng sững trước mặt Miêu Chiến. Trong đôi mắt của anh chẳng có vẻ gì là kiêng sợ cả, trong ấy chỉ có sự khinh thường. Vừa rồi khi Miêu Chiến còn chưa có thương tích gì, thực lực ở vào thời kỳ đỉnh cao thì hắn ta cũng đã bị Diệp Thiên tát bay rồi kia mà, huống gì giờ hắn ta đang cùng đường bí lối, nhếch nhác như một con chó hoang thế kia thì việc gì Diệp Thiên phải sợ chứ?
“Cậu Diệp cẩn thận đó.” Miêu Trúc cảm nhận được luồng khí thể vô tận toả ra trên người Diệp Thiên, bà ta vẫn cất giọng nhắc nhở sau đó lùi ra sau với con dân Bạch Miêu đứng sau lưng mình. Miêu Trúc nghĩ Diệp Thiên đã chuẩn bị sẵn sàng cho trận chiến sinh tử với Miêu Chiến, và kết quả cũng đã được định sẵn cả rồi. Diệp Thiên sẽ khiến tên Miêu Chiến kia tuyệt vọng như kẻ rơi xuống vực sâu chẳng có đường về, còn Miêu Chiến sẽ không chạm được vào một sợi tóc nào của Diệp Thiên cả, sự chênh lệch giữa hơi bên quá lớn.
“Mày chết đi cho tao.” Miêu Chiến thấy Diệp Thiên ngừng bước chân, chịu đối đầu với đòn quyết chiến của mình, hắn ta gào thét dữ dội sau đó điều động sức mạnh cổ độc trong cơ thể mình lên tới mức tận cùng, một luồng hơi thở tăm tối, ghê người lan toả trên cơ thể của hắn ta, trông Miêu Chiến chẳng khác gì một con chó dữ đang nhào về phía Diệp Thiên, dù hắn ta có chết cũng phải kéo Diệp Thiên xuống chôn cùng với mình.
“Xoạch.” Cả cơ thể của Miêu Chiến bỗng chốc biến mất trước mặt cả đám người, tuy cổ độc đã ăn sâu vào trong xương tuỷ của Miêu Chiến nhưng nó cũng mang đến luồng sức mạnh vô tận cho hắn ta, khiến cho tốc độ của hắn ta đạt lên mức tận cùng chỉ trong một khoảnh khắc, cơn lốc xoáy khủng bố đó lao thẳng về phía Diệp Thiên.
Cũng ngay lúc đó, Diệp Thiên vẫn không ra đòn chống trả hay trốn tránh gì đòn tấn công chí mạng cuồng dại của Miêu Chiến, thậm chí anh còn chẳng động đậy chi cả, trông như kiểu anh đã bị khí thế ghê người của Miêu Chiến đè ép, sợ tới nỗi chỉ biết đứng sững sờ ở chỗ cũ, ánh mắt bình tĩnh kia cứ như con mồi không nhận thấy nguy hiểm đang đến gần mình. Diệp Thiên mặc cho hơi thở tăm tối ghê người của Miêu Chiến bao vây lấy cơ thể của anh.
“Khà khà.” Miêu Chiến thấy Diệp Thiên chẳng phản ứng gì với đòn tấn công không màng sống chết của mình, một nụ cười rúm ró, dữ tợn hiện trên khuôn mặt của hắn ta, dường như hắn ta đã thấy được cảnh tượng Diệp Thiên phải chôn cùng với mình.
“À không, tao sẽ sống tiếp.” Có vẻ sự thờ ơ của anh đã mang lại hi vọng cho Miêu Chiến, một suy nghĩ bỗng nảy lên trong đầu Miêu Chiến lúc hắn ta chuẩn bị trót lọt, thực lực của Diệp Thiên khủng bố nhường kia thì chắc rằng anh ta chính là một cao thủ võ cổ thuộc tầng đỉnh, giờ mình chỉ cần giết chết Diệp Thiên là có thể cắn nuốt cái xác chết tươi sống chứa đầy nội lực ấy của anh ta sau đó dẫn cổ độc trong cơ thể mình sang người Diệp Thiên thì mình có thể sống tiếp.
Thậm chí hắn ta cũng đã tưởng tượng ra cái cảnh bức tường bảo vệ mạng sống của lũ người Bạch Miêu đang ở đây sẽ đổ sụp xuống khi mình giết chết Diệp Thiên, lũ Bạch Miêu đó sẽ mặc mình chém giết tứ tung, hắn ta sẽ lấy máu của người Bạch Miêu để dẫn cổ độc trong cơ thể mình ra ngoài và cứ thế sống tiếp thôi. Một tương lai thật tuyệt vời.
Miêu Chiến nghĩ đến tương lai tốt đẹp ấy, nỗi lòng tưởng như đã chết lặng của hắn ta bỗng dậy sóng, khí thế ngút trời, vượt xa mọi khi. Cú đấm của hắn ta cứ như sao trời đang vùn vụt đáp xuống ngực Diệp Thiên, lúc này đây hắn ta đã tưởng tượng ra hình ảnh cú đấm của mình đâm xuyên ngực Diệp Thiên.
“Ầm.” Một tiếng động vang trời dội bên tai, cú đấm của Miêu Chiến nện mạnh lên lồng ngực của Diệp Thiên, lực lượng hắc cổ trong cơ thể hắn ta chảy dọc theo kinh mạch, dữ dội như từng lớp sóng trào lao về bờ biển, lao về phía lồng ngực của Diệp Thiên. Sức mạnh ghê người ấy chẳng khác nào cơn lốc xoáy nghiền nát tất cả mọi thứ, lúc này đây nó muốn chia cắt cơ thể Diệp Thiên ra làm trăm mảnh.
Nhưng rồi một cảnh tượng khiến Miêu Chiến phải tuyệt vọng xuất hiện ngay trước mặt hắn ta, Diệp Thiên chẳng hề hấn gì với cú đấm nện mạnh trên lồng ngực, với nội lực cuộn trào như sóng giật chia cắt biển khơi đổ xuống cơ thể mình. Đúng vậy, Diệp Thiên không phản ứng gì cả, anh đã hứng trọn đòn tấn công khủng bố của Miêu Chiến, nhưng vẫn chẳng hề hấn, hao tổn sức lực.
Diệp Thiên tựa như tường đồng vách sắt không một khe hở vậy, anh vẫn cứ ơ hờ, sừng sững đứng đó dù Miêu Chiến có tấn công ra sao đi chăng nữa, thậm chí anh còn chẳng giật lùi về sau vì ăn phải đòn tấn công mạnh mẽ kia. Diệp Thiên cứ đứng đó, mặc cho Miêu Chiến công kích mình, nhưng hắn ta vẫn không thể tạo ra một chút thương nhỏ nào cả.
Miêu Chiến thấy như cả thế giới rối loạn hết cả khi mọi nội lực trong cơ thể của hắn ta đã cạn sạch mà Diệp Thiên vẫn đứng lặng nơi đó chẳng di chuyển mảy may. Sao có thể vậy được? Sao đòn tần công dốc toàn lực của mình lại không hề hấn gì với Diệp Thiên thế kia? Mình đã đặt cược mạng sống, đã lấy máu thịt trên người ra để nuôi cổ trùng, đã cắn nuốt hắc cổ để có được đòn tấn công khủng bố vậy kia mà, e rằng cả cha nuôi Miêu Chân của mình cũng chẳng thể ngăn cản được đòn tấn công ấy nữa, vậy mà sao tên ranh con Diệp Thiên này lại còn sống sót chứ, đã thế lại còn sống khoẻ mạnh nhường kia?
Vô số câu hỏi cùng nỗi bất ngờ đã mài mòn sát khí dâng trào của Miêu Chiến, thay vào đó là sự sợ hãi cùng kinh hoảng tột độ. Miêu Chiến thấy mình hệt như loại sâu kiến mua vui cho thiên hạ đang đối đầu với một con rồng khổng lồ tĩnh lặng, mơ mộng hão huyền rằng sức mạnh bé nhỏ, vô tri của mình có thể khiến cơ thể to lớn của con rồng kia rung chuyển. Hành vi này mới nực cười, mới trẻ dại làm sao.
“Tao bảo rồi, mày không xứng.” Diệp Thiên bỗng lại bình tĩnh nói một câu khi Miêu Chiến đang chìm đắm trong những nghi ngờ về bản thân mình, sự coi rẻ và khinh thường trong giọng nói của anh vẫn chẳng giảm, tựa như đòn công kích của Miêu Chiến còn chẳng bằng cái gãi ngứa của anh.
“Mày giở trò, mày giở trò đúng không hả? Chắc, chắc chắn là mày đã lấy gì đó để ngăn cản đòn tấn công của tao, chứ lẽ ra giờ mày đã chết rồi mới đúng.” Miêu Chiến nghe được lời châm biếm của Diệp Thiên, hắn ta nổi điên nổi khùng. Miêu Chiến thà rằng bịa ra một lý do vớ vẩn nào đó chứ chẳng chịu tin thực tế đặt ra trước mắt, hắn ta đường đường là Đệ nhất dũng sĩ của Miêu Trại, là con nuôi của Đại thống lĩnh Miêu Chân, là kỳ tài ngàn năm khó gặp của cả Miêu Trại kia mà, sao hắn ta lại không thể làm tổn hại một cọng lông tơ nào của Diệp Thiên cho được? Không thể nào.
“Mày không chấp nhận được việc sắp chết rồi mà còn trở thành một câu chuyện nực cười đúng không?” Từng tiếng chửi rủa của Miêu Chiến vang lên bên tai Diệp Thiên, anh cười lạnh lùng. Gương mặt nát bấy của Miêu Chiến hiện lên trong đáy mắt giá băng kia, dường như anh đã trông thấy cái chết bi thảm của hắn ta…
Bình luận facebook