Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 460: Người cầm quyền mới
“Đi sao?” Miêu Thành nghe em trai nói vậy, ông ta lắc đầu, cười đầy vẻ khổ sở: “Miêu Phong, mày cho rằng mình chơi Diệp Thiên một vố như vậy thì hắn ta còn có thể để chúng ta rời khỏi Tây Ninh ư? Mày ngây thơ quá đấy.”
Ngây thơ? Miêu Phong nghe anh trai bình luận về mình như thế, ông ta trợn tròn con mắt. Miêu Phong đứng bật dậy, túm lấy cổ áo Miêu Thành, sau đó rống giận: “Ông nói tôi ngây thơ? Người ngây thơ ở đây là ông mới đúng, cơ nghiệp mấy đời của nhà họ Miêu chúng ta bị ông buông bỏ đơn giản như vậy kia mà.”
“Giờ nhà họ Miêu trở thành câu chuyện cười mua vui cho cả Tây Ninh, trông không khác gì một con chó không có nhà để mà ở, suốt ngày lo này lo kia cũng tại ông cả, trách nhiệm của ông hết. Thế mà anh lại nói tôi ngây thơ?” Miêu Phong vừa nói vừa bất ngờ rút con dao giắt trên eo ra tì vào cổ Miêu Thành: “Giờ thì ra ngoài, nói với mọi người rằng ông nhường vị trí người cầm quyền của nhà họ Miêu cho tôi, có thế thì tôi sẽ cho ông một con đường sống.”
“Được…” Nét tuyệt vọng hiện rõ trên khuôn mặt gầy gò, già nua của Miêu Thành: “Mày muốn dìu dắt người nhà họ Miêu dựng lại cơ đồ sao, nhưng tao thấy đấy là đẩy nhà họ Miêu vào chỗ chết đấy. Không cần phải ra ngoài gì hết, giờ tao nhường vị trí người đứng đầu nhà họ Miêu cho mày luôn đó.”
“Phịch.” Miêu Phong đẩy Miêu Thành ngã lăn ra đất, khuôn mặt của ông ta đầy rẫy sự khinh thường: “Chết ư? Sao có thể vậy được? Tôi sẽ đưa nhà họ Miêu về thời kỳ đỉnh cao nhất. Thằng già như ông chống mắt chó lên mà nhìn xem tôi dùng cách của mình để tìm đường sống trong cõi chết cho nhà họ Miêu đi. Tôi sẽ chứng minh thằng Miêu Phong này mạnh hơn ông cả trăm ngàn lần. Ông cứ hứng chịu cái tiếng xấu hèn nhát cả đời đi.” Miêu Phong vừa nói vừa đứng dậy mở cửa phòng, sau đó to giọng giữa hành lang dài đằng dặc: “Ra đây hết cho tôi.”
“Két.” Tiếng mở cửa vang lên không ngừng, người nhà họ Miêu vừa được sắp xếp chỗ ở nháo nhác bước ra khỏi phòng, đứng tụ lại ngay trước mặt Miêu Phong.
“Giờ tôi tuyên bố, cái nhà họ Miêu này sẽ do tôi quyết định.” Miêu Phong hếch mặt trên trời, ông ta to giọng với vẻ ngông nghênh: “Miêu Thành không xứng làm người đứng đầu của nhà họ Miêu nữa, tôi thề mình sẽ đưa nhà họ Miêu trở lại Tây Ninh trong vòng một tháng tới. Chúng ta sẽ lại tạo ra những huy hoàng mới.”
“Hay.” Người nhà họ Miêu nghe Miêu Phong nói vậy, kẻ nào kẻ nấy cũng reo hò ủng hộ, chẳng ai muốn rời khỏi Tây Ninh, từ bỏ cuộc sống giàu sang phú quý mà mình từng sở hữu từ lúc ra đời đến giờ cả. Giờ đây Miêu Phong nói với họ rằng trong vòng một tháng tới, họ còn có thể quay về Tây Ninh để hưởng thụ vinh hoa phú quý, nên ai ai cũng phấn khích khôn cùng.
“Miêu Phong, mày làm vậy sẽ khiến nhà họ Miêu đi tong, muôn kiếp cũng chẳng thể trở lại được. Nhà họ Miêu không thể đắc tội được tên họ Diệp ấy đâu.” Miêu Thành nhìn đám người nhà họ Miêu phấn khích vô cùng, ông ta mở lời khuyên nhủ: “Mọi người bình tĩnh đã, ngay cả đại sư Trung Sơn cũng không phải đối thủ của hắn ta thì nhà họ Miêu chúng ta lấy gì…”
“Bốp.” Miêu Thành còn chưa nói hết lời đã bị Miêu Phong tát thẳng vào mặt, ngã lăn ra đất, thậm chí ông ta còn nhấc chân đạp hai phát: “Mày nói nhảm nhiều thật đấy thằng già. Từ giờ không đến lượt mày nói chuyện ở cái nhà họ Miêu này nữa, hiểu chứ?”
“Đúng đó, nhà họ Miêu thành ra nông nỗi ngày hôm này đều do đứa vô dụng như ông nắm quyền.” “Căn cơ của nhà họ Miêu chúng ta vững chắc là thế, sao có thể bị tên ở đẩu ở đâu ấy đánh đổ cho được?” “Miêu Thành, ông không xứng làm người của nhà họ Miêu.” Đám đông thi nhau chỉ trích Miêu Thành, ai cũng ôm giận trong lòng đối với việc Miêu Thành từ bỏ Tây Ninh, nay Miêu Thành không còn là người cầm quyền nữa, sao chúng có thể coi ông ta là cái thá gì.
“Nhà họ Miêu đương nhiên là sẽ trở về Tây Ninh.” Một giọng nói lạnh lùng bỗng vang lên ngay khi đám đông chỉ trích Miêu Thành.
Người nhà họ Miêu nghe vậy, kẻ nào cũng ngậm họng, nhìn về phía tiếng nói ấy truyền lại, chẳng một ai hay biết người đàn ông cao to lực lưỡng đó đã đứng ở đầu hành lang từ khi nào. Anh ta nhìn chúng chằm chằm, trên miệng ẩn hiện nụ cười lạnh lùng đáng sợ, trông như như một con báo đang theo dõi con mồi của mình trên thảo nguyên, mà con mồi chính là bọn chúng. Ánh mắt ấy khiến người nhà họ Miêu thấy cực kỳ khó chịu, chúng nháo nhác nhìn về phía Miêu Phong – người cầm quyền mới của nhà họ Miêu.
“Mày là ai?” Miêu Phong thấy ánh mắt đám đông đổ dồn về phía này, ông ta biết mình phải gánh vác trọng trách người đứng đầu của nhà họ Miêu. Mặt ông ta lạnh như tiền, gạt đám đông sang hai phía, ông ta bước đến vị trí cách người đàn ông kia tầm mười mét rồi dừng lại, một cao thủ võ cổ tầng thứ sáu trông khá trẻ tuổi cũng bước phía sau ông ta, kẻ này chính là vệ sĩ của Miêu Phong. Tuy hắn ta không thể nào so được với quản gia Thành hay Trung Sơn, nhưng lúc này hắn ta chính là người theo võ cổ mạnh nhất của nhà họ Miêu, chỉ mình hắn ta.
“Anh Diệp nhà tôi kêu các người mau chóng cút về Tây Ninh, nói rõ cái chuyện rồ dại mà các người vừa làm.” Người này chính là Lang Mộc, anh ta nhận lệnh đến Tây Ninh, chuẩn bị tiếp nhận quyền lực ở Tây Ninh trong tay Trịnh Quân, nhưng dọc nẻo đường lại nhận được thông báo từ Diệp Thiên, yêu cầu lúc anh bắt gặp dám người nhà họ Miêu, phải dẫn chúng trở về.
Tuy Lang Mộc dẫn theo ba mươi mấy người cấp dưới đầy lão luyện trong hành trình lần này, nhưng anh nghĩ chỉ mình mình cũng đã đủ để đối phó nhà họ Miêu. Bởi thế anh cho ba mươi mấy tên cấp dưới đó đến Tây Ninh trước, còn mình thì đi sau áp giải đám người nhà họ Miêu về.
“Hừ! Anh Diệp? Thì ra mày là hạng chó tay sai của thằng họ Diệp ấy ư.” Miêu Phong nghe mục đích của Lang Mộc, ông ta sững sờ một lúc rồi lại cười lạnh lùng. Diệp Thiên mạnh thật đấy, nhưng không có nghĩa là cấp dưới của hắn ta cũng ghê gớm tới vậy, giờ nhà họ Miêu chẳng khác gì con trâu còm cả, nhưng có ra sao thì trâu còm vẫn khoẻ hơn bò kia mà, một thằng nhãi nhép như này mà cũng đòi mình phải khuất phục à, sao thế được: “Thằng chó săn kia, tao khuyên mày cút sớm cho tao, đây không phải chỗ để mày ngang ngược.”
“Đúng đó, giờ thằng chủ của mày còn chẳng thể bảo vệ lấy mình kia kìa, mày định đâm đầu vào chỗ chết với nó hay gì?” “Gia chủ nhà chúng tao đã sắp xếp hết cả rồi, hội trưởng Ngô bên thương hội sẽ ra tay xử lý thằng chủ của mày. Giờ mày về có khi còn nhìn thấy xác của nó lần cuối đấy.” “Đi theo nhà họ Miêu chúng tao đi, chủ mày sắp tiêu đời rồi.” Đám người nhà họ Miêu nhận thấy sự thoải mái, thong dong trong giọng nói của Miêu Phong, kẻ nào cũng thở phào nhẹ nhõm rồi mới mở mồm châm chọc, mỉa mai Lang Mộc.
Chúng biết kế hoạch sau này của Miêu Phong nên tự tin vô cùng, cho rằng trong vòng một tháng nữa là mình có thể về làm mưa làm gió ở Tây Ninh, thế nên chẳng một ai kiêng kỵ, sợ hãi Lang Mộc cả, dù gì chúng cũng còn đầy những tên vệ sĩ tinh nhuệ kia mà, đối phó một tên nhãi nhép chẳng biết chui ra từ ngõ nào thế này thì dễ như trở bàn tay.
“Ồ? Vậy sao?” Lang Mộc nghe đám người nhà họ Miêu nói móc nói mỉa luôn mồm, anh ta có cảm giác mình đang phải đối mặt với một lũ thiểu năng trong bệnh viện tâm thần. Chúng dám nói mấy lời đó ư? Lấy tự tin ở đâu ra vậy?
“Xông lên.” Miêu Phong biết Lang Mộc sắp sửa hành động chứ chẳng nói nhảm nữa, vẻ mặt của ông ta thay đổi, quay đầu ra hiệu cho tên vệ sĩ đứng cạnh mình, với một cao thủ võ cổ tầng thứ sáu thì việc đối phó với tên Lang Mộc này chắc hẳn dễ như trở bàn tay thôi.
“Vâng.” Tên vệ sĩ trẻ tuổi kia đanh giọng đáp lời, tốc độ của nhắn ta nhanh như gió, cứ thế xông về phía Lang Mộc, hắn ta không nhận thấy hơi thở của người theo võ cổ trên người Lang Mộc, chắc cú đây chỉ là một tên tay sai thông thường đến để báo tin thôi. Vả lại suốt dọc đường đi tới nơi này, Miêu Phong đã hứa hẹn, lôi kéo đủ điều, khiến hắn ta thực sự tin rằng Diệp Thiên chỉ là một tên ất ơ không đáng nhắc đến, chẳng mấy chốc mình sẽ được về Tây Ninh cùng với nhà họ Miêu.
Ngây thơ? Miêu Phong nghe anh trai bình luận về mình như thế, ông ta trợn tròn con mắt. Miêu Phong đứng bật dậy, túm lấy cổ áo Miêu Thành, sau đó rống giận: “Ông nói tôi ngây thơ? Người ngây thơ ở đây là ông mới đúng, cơ nghiệp mấy đời của nhà họ Miêu chúng ta bị ông buông bỏ đơn giản như vậy kia mà.”
“Giờ nhà họ Miêu trở thành câu chuyện cười mua vui cho cả Tây Ninh, trông không khác gì một con chó không có nhà để mà ở, suốt ngày lo này lo kia cũng tại ông cả, trách nhiệm của ông hết. Thế mà anh lại nói tôi ngây thơ?” Miêu Phong vừa nói vừa bất ngờ rút con dao giắt trên eo ra tì vào cổ Miêu Thành: “Giờ thì ra ngoài, nói với mọi người rằng ông nhường vị trí người cầm quyền của nhà họ Miêu cho tôi, có thế thì tôi sẽ cho ông một con đường sống.”
“Được…” Nét tuyệt vọng hiện rõ trên khuôn mặt gầy gò, già nua của Miêu Thành: “Mày muốn dìu dắt người nhà họ Miêu dựng lại cơ đồ sao, nhưng tao thấy đấy là đẩy nhà họ Miêu vào chỗ chết đấy. Không cần phải ra ngoài gì hết, giờ tao nhường vị trí người đứng đầu nhà họ Miêu cho mày luôn đó.”
“Phịch.” Miêu Phong đẩy Miêu Thành ngã lăn ra đất, khuôn mặt của ông ta đầy rẫy sự khinh thường: “Chết ư? Sao có thể vậy được? Tôi sẽ đưa nhà họ Miêu về thời kỳ đỉnh cao nhất. Thằng già như ông chống mắt chó lên mà nhìn xem tôi dùng cách của mình để tìm đường sống trong cõi chết cho nhà họ Miêu đi. Tôi sẽ chứng minh thằng Miêu Phong này mạnh hơn ông cả trăm ngàn lần. Ông cứ hứng chịu cái tiếng xấu hèn nhát cả đời đi.” Miêu Phong vừa nói vừa đứng dậy mở cửa phòng, sau đó to giọng giữa hành lang dài đằng dặc: “Ra đây hết cho tôi.”
“Két.” Tiếng mở cửa vang lên không ngừng, người nhà họ Miêu vừa được sắp xếp chỗ ở nháo nhác bước ra khỏi phòng, đứng tụ lại ngay trước mặt Miêu Phong.
“Giờ tôi tuyên bố, cái nhà họ Miêu này sẽ do tôi quyết định.” Miêu Phong hếch mặt trên trời, ông ta to giọng với vẻ ngông nghênh: “Miêu Thành không xứng làm người đứng đầu của nhà họ Miêu nữa, tôi thề mình sẽ đưa nhà họ Miêu trở lại Tây Ninh trong vòng một tháng tới. Chúng ta sẽ lại tạo ra những huy hoàng mới.”
“Hay.” Người nhà họ Miêu nghe Miêu Phong nói vậy, kẻ nào kẻ nấy cũng reo hò ủng hộ, chẳng ai muốn rời khỏi Tây Ninh, từ bỏ cuộc sống giàu sang phú quý mà mình từng sở hữu từ lúc ra đời đến giờ cả. Giờ đây Miêu Phong nói với họ rằng trong vòng một tháng tới, họ còn có thể quay về Tây Ninh để hưởng thụ vinh hoa phú quý, nên ai ai cũng phấn khích khôn cùng.
“Miêu Phong, mày làm vậy sẽ khiến nhà họ Miêu đi tong, muôn kiếp cũng chẳng thể trở lại được. Nhà họ Miêu không thể đắc tội được tên họ Diệp ấy đâu.” Miêu Thành nhìn đám người nhà họ Miêu phấn khích vô cùng, ông ta mở lời khuyên nhủ: “Mọi người bình tĩnh đã, ngay cả đại sư Trung Sơn cũng không phải đối thủ của hắn ta thì nhà họ Miêu chúng ta lấy gì…”
“Bốp.” Miêu Thành còn chưa nói hết lời đã bị Miêu Phong tát thẳng vào mặt, ngã lăn ra đất, thậm chí ông ta còn nhấc chân đạp hai phát: “Mày nói nhảm nhiều thật đấy thằng già. Từ giờ không đến lượt mày nói chuyện ở cái nhà họ Miêu này nữa, hiểu chứ?”
“Đúng đó, nhà họ Miêu thành ra nông nỗi ngày hôm này đều do đứa vô dụng như ông nắm quyền.” “Căn cơ của nhà họ Miêu chúng ta vững chắc là thế, sao có thể bị tên ở đẩu ở đâu ấy đánh đổ cho được?” “Miêu Thành, ông không xứng làm người của nhà họ Miêu.” Đám đông thi nhau chỉ trích Miêu Thành, ai cũng ôm giận trong lòng đối với việc Miêu Thành từ bỏ Tây Ninh, nay Miêu Thành không còn là người cầm quyền nữa, sao chúng có thể coi ông ta là cái thá gì.
“Nhà họ Miêu đương nhiên là sẽ trở về Tây Ninh.” Một giọng nói lạnh lùng bỗng vang lên ngay khi đám đông chỉ trích Miêu Thành.
Người nhà họ Miêu nghe vậy, kẻ nào cũng ngậm họng, nhìn về phía tiếng nói ấy truyền lại, chẳng một ai hay biết người đàn ông cao to lực lưỡng đó đã đứng ở đầu hành lang từ khi nào. Anh ta nhìn chúng chằm chằm, trên miệng ẩn hiện nụ cười lạnh lùng đáng sợ, trông như như một con báo đang theo dõi con mồi của mình trên thảo nguyên, mà con mồi chính là bọn chúng. Ánh mắt ấy khiến người nhà họ Miêu thấy cực kỳ khó chịu, chúng nháo nhác nhìn về phía Miêu Phong – người cầm quyền mới của nhà họ Miêu.
“Mày là ai?” Miêu Phong thấy ánh mắt đám đông đổ dồn về phía này, ông ta biết mình phải gánh vác trọng trách người đứng đầu của nhà họ Miêu. Mặt ông ta lạnh như tiền, gạt đám đông sang hai phía, ông ta bước đến vị trí cách người đàn ông kia tầm mười mét rồi dừng lại, một cao thủ võ cổ tầng thứ sáu trông khá trẻ tuổi cũng bước phía sau ông ta, kẻ này chính là vệ sĩ của Miêu Phong. Tuy hắn ta không thể nào so được với quản gia Thành hay Trung Sơn, nhưng lúc này hắn ta chính là người theo võ cổ mạnh nhất của nhà họ Miêu, chỉ mình hắn ta.
“Anh Diệp nhà tôi kêu các người mau chóng cút về Tây Ninh, nói rõ cái chuyện rồ dại mà các người vừa làm.” Người này chính là Lang Mộc, anh ta nhận lệnh đến Tây Ninh, chuẩn bị tiếp nhận quyền lực ở Tây Ninh trong tay Trịnh Quân, nhưng dọc nẻo đường lại nhận được thông báo từ Diệp Thiên, yêu cầu lúc anh bắt gặp dám người nhà họ Miêu, phải dẫn chúng trở về.
Tuy Lang Mộc dẫn theo ba mươi mấy người cấp dưới đầy lão luyện trong hành trình lần này, nhưng anh nghĩ chỉ mình mình cũng đã đủ để đối phó nhà họ Miêu. Bởi thế anh cho ba mươi mấy tên cấp dưới đó đến Tây Ninh trước, còn mình thì đi sau áp giải đám người nhà họ Miêu về.
“Hừ! Anh Diệp? Thì ra mày là hạng chó tay sai của thằng họ Diệp ấy ư.” Miêu Phong nghe mục đích của Lang Mộc, ông ta sững sờ một lúc rồi lại cười lạnh lùng. Diệp Thiên mạnh thật đấy, nhưng không có nghĩa là cấp dưới của hắn ta cũng ghê gớm tới vậy, giờ nhà họ Miêu chẳng khác gì con trâu còm cả, nhưng có ra sao thì trâu còm vẫn khoẻ hơn bò kia mà, một thằng nhãi nhép như này mà cũng đòi mình phải khuất phục à, sao thế được: “Thằng chó săn kia, tao khuyên mày cút sớm cho tao, đây không phải chỗ để mày ngang ngược.”
“Đúng đó, giờ thằng chủ của mày còn chẳng thể bảo vệ lấy mình kia kìa, mày định đâm đầu vào chỗ chết với nó hay gì?” “Gia chủ nhà chúng tao đã sắp xếp hết cả rồi, hội trưởng Ngô bên thương hội sẽ ra tay xử lý thằng chủ của mày. Giờ mày về có khi còn nhìn thấy xác của nó lần cuối đấy.” “Đi theo nhà họ Miêu chúng tao đi, chủ mày sắp tiêu đời rồi.” Đám người nhà họ Miêu nhận thấy sự thoải mái, thong dong trong giọng nói của Miêu Phong, kẻ nào cũng thở phào nhẹ nhõm rồi mới mở mồm châm chọc, mỉa mai Lang Mộc.
Chúng biết kế hoạch sau này của Miêu Phong nên tự tin vô cùng, cho rằng trong vòng một tháng nữa là mình có thể về làm mưa làm gió ở Tây Ninh, thế nên chẳng một ai kiêng kỵ, sợ hãi Lang Mộc cả, dù gì chúng cũng còn đầy những tên vệ sĩ tinh nhuệ kia mà, đối phó một tên nhãi nhép chẳng biết chui ra từ ngõ nào thế này thì dễ như trở bàn tay.
“Ồ? Vậy sao?” Lang Mộc nghe đám người nhà họ Miêu nói móc nói mỉa luôn mồm, anh ta có cảm giác mình đang phải đối mặt với một lũ thiểu năng trong bệnh viện tâm thần. Chúng dám nói mấy lời đó ư? Lấy tự tin ở đâu ra vậy?
“Xông lên.” Miêu Phong biết Lang Mộc sắp sửa hành động chứ chẳng nói nhảm nữa, vẻ mặt của ông ta thay đổi, quay đầu ra hiệu cho tên vệ sĩ đứng cạnh mình, với một cao thủ võ cổ tầng thứ sáu thì việc đối phó với tên Lang Mộc này chắc hẳn dễ như trở bàn tay thôi.
“Vâng.” Tên vệ sĩ trẻ tuổi kia đanh giọng đáp lời, tốc độ của nhắn ta nhanh như gió, cứ thế xông về phía Lang Mộc, hắn ta không nhận thấy hơi thở của người theo võ cổ trên người Lang Mộc, chắc cú đây chỉ là một tên tay sai thông thường đến để báo tin thôi. Vả lại suốt dọc đường đi tới nơi này, Miêu Phong đã hứa hẹn, lôi kéo đủ điều, khiến hắn ta thực sự tin rằng Diệp Thiên chỉ là một tên ất ơ không đáng nhắc đến, chẳng mấy chốc mình sẽ được về Tây Ninh cùng với nhà họ Miêu.
Bình luận facebook