Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 442: Như ông mong muốn
Khuôn mặt của Vương Hiển khó coi tột độ, lão già này chính là Đại quản gia của nhà họ Tiền, tuy chỉ là quản gia nhưng lão ta vẫn có thể hô mưa gọi gió ở cái nhà họ Vương này. Huống gì xác của Tiền Tầm và lão Mạc còn chưa lạnh mà quản gia Tiền đã tới rồi, thế rõ là tới dể gây sự mà. Vương Hiển chột dạ nãy giờ, ấp úng chẳng biết nói sao, ông ta muốn khai tên Diệp Thiên ra nhưng lại không dám: “Quản gia Tiền, chuyện này…”
“Không cần nói nhảm nữa.” Quản gia Tiền lạnh giọng ngắt lời ông ta: “Mười phút nữa mà không làm rõ chuyện này thì cái nhà họ Vương của ông không cần tồn tại trên đời nữa.” Quản gia Tiền hếch mặt lên trời, lão ta ngồi lên chiếc ghế chủ toạ trong phòng khách mà chẳng cả nể một ai. Lão ta ngồi đó, nhìn Vương Hiển bằng nửa con mắt, trông ngạo nghễ vô cùng.
Ruột gan Vương Hiển xáo xào hết cả, ông ta muốn khóc lắm rồi, mình dính phải cái nghiệp gì không biết, còn chưa tiễn vị thánh thần kia rời khỏi mà một lão ác quỷ nữa lại đến. Định vờn ông ta đến chết đúng không?
“Hừ, ăn nói ngông cuồng đấy.” Một giọng nói hờ hững bỗng truyền lại, hai người có mặt trong phòng khách kia ngây ra như phỗng, chúng quay đầu lại nhìn thì thấy Diệp Thiên đang đi về phía này, trên khuôn mặt của anh chẳng có một cảm xúc gì.
“Cậu Diệp…” Vương Hiển rối rắm chết mất, giọng điệu nói chuyện vô cùng hèn mọn, giờ ông ta chỉ có thể dựa dẫm Diệp Thiên thôi, nếu không dựa được thì cái nhà họ Vương này sẽ tiêu tùng hết cả.
“Cậu là ai?” Quản gia Tiền cau mày, lão ta nhìn Diệp Thiên chòng chọc. Một đứa lạ mặt mà dám ăn nói vậy với lão ta? Lâu lắm rồi không gặp được chuyện này.
“Người của nhà họ Tiền?” Diệp Thiên ngẩng đầu, anh lẳng lặng nhìn lão quản gia họ Tiền kia.
“Biết rồi sao còn không mau mau quỳ xuống xin lỗi? Chẳng nhẽ cậu không biết nhà họ Tiền ở Tây Ninh nghĩa là gì à?” Quản gia Tiền trừng mắt nhìn Diệp Thiên, lão ta thấy mặt anh xa lạ, đã thế còn ăn mặc quần áo bình thường nê chẳng coi ra gì.
“Tôi không biết thật.” Diệp Thiên khẽ lắc đầu: “Cho ông mười phút, gọi ông chủ của ông đến đây.”
“Gì?” Quản gia Tiền ngây nhẩn một lát, lão ta tưởng như mình nghe nhầm: “Ranh con ngông đấy nhỉ? Mày biết hậu quả sẽ ra sao khi mày làm vậy không hả?”
Nhưng Diệp Thiên vẫn chẳng đoái hoài gì với lão ta cả, anh tháo chiếc đồng hồ trên tay ra và đặt trên bàn.
“Ông còn chín phút.” Anh vừa nói vừa ngồi xuống, cuối cùng cũng có nét cười trên khoé môi của anh dịp gần đây.
Vương Hiển chứng kiến cảnh tượng ấy, ông ta rùng mình run rẩy không thôi, đây rõ ràng Diệp Thiên định ra tay, nếu quản gia Tiền không làm theo lời anh nói thì e rằng sẽ chẳng giữ được cái mạng quèn này mất.
“Ha ha, cậu ư? Cậu là cái thá gì mà cũng xứng nói chuyện kiểu đấy với tôi?” Quản gia Tiền giận dữ cùng cực, lão ta đứng dậy ra lệnh cho Vương Hiển: “Còn trơ ra đấy làm gì hả Vương Hiển? Bắt nó cho tôi đi chứ”. Nhưng khi lão ta dứt lời thì Vương Hiển lại cúi đầu không nói một lời. Bắt sao? Ông nói nhẹ nhàng quá nhỉ, tôi phải có gan làm vậy đã chứ. Mồ hôi lạnh lấm ta lấm tấm trên trán Vương Hiển, tiến cũng không được mà lùi cũng chẳng xong, ông ta không biết phải làm sao cho phải khi bị kẹp giữa hai chiến tuyến.
“Ông dám cãi lệnh của tôi à Vương Hiển? Chẳng lẽ ông không coi nhà họ Tiền ra gì à?” Quản già Tiền híp mắt đánh giá khi thấy Vương Hiển chẳng động đậy gì, cơn lửa giận vọt lên tới não sắp ngập tràn lý trí của ông ta: “Được, đã vậy thì nhà họ Vương của ông không cần tồn tại trên đời nữa, nay tôi phải đích thân ra tay rồi.”
Quản gia Tiền chẳng màng gì nữa cả, lão ta vớ lấy một băng ghế gần đó tính đập về phía đầu của Diệp Thiên. Lão ta chỉ là người thường thôi nhưng cứ nghĩ Diệp Thiên cũng chỉ là thằng chân đất mắt toét chẳng hơn ai nên mới không sợ hãi gì như kia. Tiếc là suy nghĩ đó của lão ta sai cả mười phân vẹn mười, và số mạng của lão ta đã được định sẵn ngay khi lão ta quyết định ra tay.
“Không biết điều.” Diệp Thiên chỉ hờ hững nói đúng ba con chữ ngắn ngủi kia mà chẳng có cảm xúc gì.
“Mày chết đến nơi rồi ranh ạ, nay tao sẽ cho mày tàn đời.” Quản gia Tiền tăm tối mặt mày, lão ta dồn một lực mạnh hơn trong khi nói.
“Rầm.” Tiếng băng ghế trên tay quản gia Tiền nện mạnh vào đâu đó nghe cực lỳ giòn giã. Nhưng vấn đề ở đây là băng ghế ấy không hề đập vào đầu Diệp Thiên. Có một tấm chắn vô hình chọn anh làm trung điểm, sau đó tản ra bốn phía ở khoảng cách một mét, nên dù băng ghế kia vỡ vụn cũng chẳng đụng chạm tới anh mảy may.
“Sao sao, sao lại như vậy được?” Quản gia Tiền điếng người, một dự cảm chẳng mấy tốt lành bỗng nảy lên trong đầu lão ta. Chẳng lẽ người thanh niên này là cao thủ võ cổ? Cái suy nghĩ ấy làm quản gia Tiền nuốt nước bọt liên hồi, lão ta định nói gì đó nhưng lại câm lặng. Tôi chán sống hay gì mà lại ra tay với cao thủ võ cổ chứ?
“Để lại lời trăn trối đi, tôi không cho thiếu gia nhà ông cơ hội nhưng có lẽ tôi sẽ cho ông cơ hội.” Diệp Thiên ơ hờ lạnh nhạt như kiểu anh chẳng làm gì cả.
Lời anh nói khiến sắc mặt quản gia Tiền kinh hãi tột độ: “Cậu, cậu, cậu… Cậu dám giết Nhị thiếu gia nhà tôi?” Cõi lòng quản gia Tiền bị nỗi sợ chiếm trọn, nhưng nhiều hơn cả là nặng nề tuyệt vọng. Ngay cả Nhị thiếu gia nhà họ Tiền mà thằng ranh này cũng dám giết thì tên quản gia cỏn con như mình có là gì đâu.
“Phải thì sao?” Diệp Thiên chẳng buồn ngẩng đầu: “Ông không còn nhiều thời gian nữa.”
Quản gia Tiền rùng mình sợ hãi, mồ hôi lạnh dày đặc trên trán lão ta: “Cậu, thưa cậu, giờ, giờ tôi gọi cho ông chủ liền ngay đây ạ, cậu thấy sao…” Lão ta lắp bắp chẳng thành câu, vội lôi điện thoại ra, giờ lão ta chẳng màng gì nữa, giữ được tính mạng mới là chuyện quan trọng.
Tay lão ta run lẩy bẩy gọi cho ông chủ, nhưng khi đầu dây bên kia còn chưa nhấc máy thì một luồng hơi thở bỗng đổ ập xuống, chẳng biết từ khi nào mà Diệp Thiên đã bước đến trước mặt lão ta, anh giơ tay phải, bóp cổ lão ta rồi nhấc lên như nhấc một cục kẹo vậy.
“Giờ mới nhớ đến chuyện gọi điện à? Tiếc rằng đã muộn. Mười phút qua lâu rồi.” Giọng Diệp Thiên có nét gì đó đáng tiếc, anh nói xong liền bóp chặt lấy lão ta, tiếp đó là tiếng xương cổ vỡ răng rắc, hai con măt của quản gia Tiền trợn ngược, oặt đầu về một bên, đánh mất hơi thở. Chiếc điện thoại trong tay lão ta cũng rơi lạch cạch trên mặt đất, đến chết lão ta cũng ôm theo nỗi hối hận và không dám tin được. Tiếc là mọi thứ đã quá muộn màng.
“Ông đã tìm thấy Nhị thiếu gia chưa? Này quản gia Tiền? Ông đang làm gì vậy? Sao gọi điện mà không chịu bắt máy vậy?” Diệp Thiên ném xác quản gia Tiền sang một bên, nhưng ngay lúc này đầu dây bên kia lại liên lạc được, giọng oang oáng tức tối của Tiền Viễn Siêu rõ mồn một bên tai.
Diệp Thiên dùng khăn giấy lau tay, anh lấy con đồng hồ đặt trên bàn rồi đeo lên cổ tay, tiếp sau đó mới nhặt chiếc điện thoại đó lên với vẻ chậm rãi.
“Quản gia Tiền? Ông mà còn im re không nói lời nào thì đừng bao giờ trở về nữa.” Tiền Viễn Siêu tức anh ách, ông ta đang định cúp điện thoại thì giọng nói của Diệp Thiên bỗng lại vang lên: “Như ông mong muốn, giờ lão ta không về được nữa rồi.”
“Hửm?” Tiền Viễn Siêu ngây ngẩn, ông ta thấy gì đó không đúng: “Cậu là ai? Nói vậy là có ý gì?”
“Không cần nói nhảm nữa.” Quản gia Tiền lạnh giọng ngắt lời ông ta: “Mười phút nữa mà không làm rõ chuyện này thì cái nhà họ Vương của ông không cần tồn tại trên đời nữa.” Quản gia Tiền hếch mặt lên trời, lão ta ngồi lên chiếc ghế chủ toạ trong phòng khách mà chẳng cả nể một ai. Lão ta ngồi đó, nhìn Vương Hiển bằng nửa con mắt, trông ngạo nghễ vô cùng.
Ruột gan Vương Hiển xáo xào hết cả, ông ta muốn khóc lắm rồi, mình dính phải cái nghiệp gì không biết, còn chưa tiễn vị thánh thần kia rời khỏi mà một lão ác quỷ nữa lại đến. Định vờn ông ta đến chết đúng không?
“Hừ, ăn nói ngông cuồng đấy.” Một giọng nói hờ hững bỗng truyền lại, hai người có mặt trong phòng khách kia ngây ra như phỗng, chúng quay đầu lại nhìn thì thấy Diệp Thiên đang đi về phía này, trên khuôn mặt của anh chẳng có một cảm xúc gì.
“Cậu Diệp…” Vương Hiển rối rắm chết mất, giọng điệu nói chuyện vô cùng hèn mọn, giờ ông ta chỉ có thể dựa dẫm Diệp Thiên thôi, nếu không dựa được thì cái nhà họ Vương này sẽ tiêu tùng hết cả.
“Cậu là ai?” Quản gia Tiền cau mày, lão ta nhìn Diệp Thiên chòng chọc. Một đứa lạ mặt mà dám ăn nói vậy với lão ta? Lâu lắm rồi không gặp được chuyện này.
“Người của nhà họ Tiền?” Diệp Thiên ngẩng đầu, anh lẳng lặng nhìn lão quản gia họ Tiền kia.
“Biết rồi sao còn không mau mau quỳ xuống xin lỗi? Chẳng nhẽ cậu không biết nhà họ Tiền ở Tây Ninh nghĩa là gì à?” Quản gia Tiền trừng mắt nhìn Diệp Thiên, lão ta thấy mặt anh xa lạ, đã thế còn ăn mặc quần áo bình thường nê chẳng coi ra gì.
“Tôi không biết thật.” Diệp Thiên khẽ lắc đầu: “Cho ông mười phút, gọi ông chủ của ông đến đây.”
“Gì?” Quản gia Tiền ngây nhẩn một lát, lão ta tưởng như mình nghe nhầm: “Ranh con ngông đấy nhỉ? Mày biết hậu quả sẽ ra sao khi mày làm vậy không hả?”
Nhưng Diệp Thiên vẫn chẳng đoái hoài gì với lão ta cả, anh tháo chiếc đồng hồ trên tay ra và đặt trên bàn.
“Ông còn chín phút.” Anh vừa nói vừa ngồi xuống, cuối cùng cũng có nét cười trên khoé môi của anh dịp gần đây.
Vương Hiển chứng kiến cảnh tượng ấy, ông ta rùng mình run rẩy không thôi, đây rõ ràng Diệp Thiên định ra tay, nếu quản gia Tiền không làm theo lời anh nói thì e rằng sẽ chẳng giữ được cái mạng quèn này mất.
“Ha ha, cậu ư? Cậu là cái thá gì mà cũng xứng nói chuyện kiểu đấy với tôi?” Quản gia Tiền giận dữ cùng cực, lão ta đứng dậy ra lệnh cho Vương Hiển: “Còn trơ ra đấy làm gì hả Vương Hiển? Bắt nó cho tôi đi chứ”. Nhưng khi lão ta dứt lời thì Vương Hiển lại cúi đầu không nói một lời. Bắt sao? Ông nói nhẹ nhàng quá nhỉ, tôi phải có gan làm vậy đã chứ. Mồ hôi lạnh lấm ta lấm tấm trên trán Vương Hiển, tiến cũng không được mà lùi cũng chẳng xong, ông ta không biết phải làm sao cho phải khi bị kẹp giữa hai chiến tuyến.
“Ông dám cãi lệnh của tôi à Vương Hiển? Chẳng lẽ ông không coi nhà họ Tiền ra gì à?” Quản già Tiền híp mắt đánh giá khi thấy Vương Hiển chẳng động đậy gì, cơn lửa giận vọt lên tới não sắp ngập tràn lý trí của ông ta: “Được, đã vậy thì nhà họ Vương của ông không cần tồn tại trên đời nữa, nay tôi phải đích thân ra tay rồi.”
Quản gia Tiền chẳng màng gì nữa cả, lão ta vớ lấy một băng ghế gần đó tính đập về phía đầu của Diệp Thiên. Lão ta chỉ là người thường thôi nhưng cứ nghĩ Diệp Thiên cũng chỉ là thằng chân đất mắt toét chẳng hơn ai nên mới không sợ hãi gì như kia. Tiếc là suy nghĩ đó của lão ta sai cả mười phân vẹn mười, và số mạng của lão ta đã được định sẵn ngay khi lão ta quyết định ra tay.
“Không biết điều.” Diệp Thiên chỉ hờ hững nói đúng ba con chữ ngắn ngủi kia mà chẳng có cảm xúc gì.
“Mày chết đến nơi rồi ranh ạ, nay tao sẽ cho mày tàn đời.” Quản gia Tiền tăm tối mặt mày, lão ta dồn một lực mạnh hơn trong khi nói.
“Rầm.” Tiếng băng ghế trên tay quản gia Tiền nện mạnh vào đâu đó nghe cực lỳ giòn giã. Nhưng vấn đề ở đây là băng ghế ấy không hề đập vào đầu Diệp Thiên. Có một tấm chắn vô hình chọn anh làm trung điểm, sau đó tản ra bốn phía ở khoảng cách một mét, nên dù băng ghế kia vỡ vụn cũng chẳng đụng chạm tới anh mảy may.
“Sao sao, sao lại như vậy được?” Quản gia Tiền điếng người, một dự cảm chẳng mấy tốt lành bỗng nảy lên trong đầu lão ta. Chẳng lẽ người thanh niên này là cao thủ võ cổ? Cái suy nghĩ ấy làm quản gia Tiền nuốt nước bọt liên hồi, lão ta định nói gì đó nhưng lại câm lặng. Tôi chán sống hay gì mà lại ra tay với cao thủ võ cổ chứ?
“Để lại lời trăn trối đi, tôi không cho thiếu gia nhà ông cơ hội nhưng có lẽ tôi sẽ cho ông cơ hội.” Diệp Thiên ơ hờ lạnh nhạt như kiểu anh chẳng làm gì cả.
Lời anh nói khiến sắc mặt quản gia Tiền kinh hãi tột độ: “Cậu, cậu, cậu… Cậu dám giết Nhị thiếu gia nhà tôi?” Cõi lòng quản gia Tiền bị nỗi sợ chiếm trọn, nhưng nhiều hơn cả là nặng nề tuyệt vọng. Ngay cả Nhị thiếu gia nhà họ Tiền mà thằng ranh này cũng dám giết thì tên quản gia cỏn con như mình có là gì đâu.
“Phải thì sao?” Diệp Thiên chẳng buồn ngẩng đầu: “Ông không còn nhiều thời gian nữa.”
Quản gia Tiền rùng mình sợ hãi, mồ hôi lạnh dày đặc trên trán lão ta: “Cậu, thưa cậu, giờ, giờ tôi gọi cho ông chủ liền ngay đây ạ, cậu thấy sao…” Lão ta lắp bắp chẳng thành câu, vội lôi điện thoại ra, giờ lão ta chẳng màng gì nữa, giữ được tính mạng mới là chuyện quan trọng.
Tay lão ta run lẩy bẩy gọi cho ông chủ, nhưng khi đầu dây bên kia còn chưa nhấc máy thì một luồng hơi thở bỗng đổ ập xuống, chẳng biết từ khi nào mà Diệp Thiên đã bước đến trước mặt lão ta, anh giơ tay phải, bóp cổ lão ta rồi nhấc lên như nhấc một cục kẹo vậy.
“Giờ mới nhớ đến chuyện gọi điện à? Tiếc rằng đã muộn. Mười phút qua lâu rồi.” Giọng Diệp Thiên có nét gì đó đáng tiếc, anh nói xong liền bóp chặt lấy lão ta, tiếp đó là tiếng xương cổ vỡ răng rắc, hai con măt của quản gia Tiền trợn ngược, oặt đầu về một bên, đánh mất hơi thở. Chiếc điện thoại trong tay lão ta cũng rơi lạch cạch trên mặt đất, đến chết lão ta cũng ôm theo nỗi hối hận và không dám tin được. Tiếc là mọi thứ đã quá muộn màng.
“Ông đã tìm thấy Nhị thiếu gia chưa? Này quản gia Tiền? Ông đang làm gì vậy? Sao gọi điện mà không chịu bắt máy vậy?” Diệp Thiên ném xác quản gia Tiền sang một bên, nhưng ngay lúc này đầu dây bên kia lại liên lạc được, giọng oang oáng tức tối của Tiền Viễn Siêu rõ mồn một bên tai.
Diệp Thiên dùng khăn giấy lau tay, anh lấy con đồng hồ đặt trên bàn rồi đeo lên cổ tay, tiếp sau đó mới nhặt chiếc điện thoại đó lên với vẻ chậm rãi.
“Quản gia Tiền? Ông mà còn im re không nói lời nào thì đừng bao giờ trở về nữa.” Tiền Viễn Siêu tức anh ách, ông ta đang định cúp điện thoại thì giọng nói của Diệp Thiên bỗng lại vang lên: “Như ông mong muốn, giờ lão ta không về được nữa rồi.”
“Hửm?” Tiền Viễn Siêu ngây ngẩn, ông ta thấy gì đó không đúng: “Cậu là ai? Nói vậy là có ý gì?”
Bình luận facebook