• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Hot Lăng thiên chiến thần Full dịch (95 Viewers)

  • Chương 437: Lời nhắc nhở thiện chí

“Ực.” Tên đầu trọc kia nuốt một ngụm nước bọt, hắn ta thấy sống lưng lạnh toát. Tuy ánh mắt của Diệp Thiên rất bình tĩnh nhưng tên đầu trọc lại thấy được Địa ngục sâu thẳm trong ấy, chỉ cần nhìn thêm nữa, e rằng hậu quả sẽ vô cùng thảm thiết: “Không, không ai kêu chúng tôi làm cả.” Tên đầu trọc run lẩy bẩy nhưng vẫn cố lắp bắp một câu.

“Vậy sao?” Diệp Thiên nhếch miệng, tên đầu trọc kia sợ chết khiếp: “Đúng, đúng vậy ạ. Anh tha cho chúng tôi đi ạ, chúng tôi không phải cố ý đâu, tôi xin lỗi, tôi xin lỗi.” Tên đầu trọc vội mở mồm van nài cầu xin, nhưng bàn tay phải của hắn tại lén lút thọc vào trong túi áo. Hắn ta nghĩ, tuy thằng nhãi này giỏi đánh đấm đấy, nhưng chỉ cần hắn ta báo với ông chủ – người đứng sau chống lưng cho hắn ta thì dù cho thằng nhãi này có ba đầu sáu tay đi nữa cũng chết chắc cả thôi.

“Một số người lạ thật đấy, lúc nào cũng cho rằng mình thông minh. Tôi đã cho anh cơ hội mà anh lại không cần, vậy tôi cũng chẳng còn cách nào khác.” Giọng Diệp Thiên thong dong vô cùng, anh vừa nói vừa duỗi tay phải túm lấy bàn tay thậm thụt kia của tên đầu trọc.

“Aaaa.” Tên đầu trọc đau thịt nhức xương, chiếc điện thoại trong tay của hắn ta rơi lạch cạch trên nền đất. Nhưng đây mới chỉ là bắt đầu. Mặt Diệp Thiên không có lấy một cảm xúc nào cả, anh dồn một lực nhỏ lên bàn tay. “Rắc.” Thứ âm thanh khiến người nghe phải rùng mình bỗng vang lên, cánh tay phải của tên đầu trọc bị Diệp Thiên bóp nát vụn. Đau đớn thấu trời khiến hắn ta rúm ró mặt mày, suýt nữa thì ngất xỉu. Nỗi sợ hãi bao trùm lấy mọi cảm xúc của tên đầu trọc, hắn ta thấy Diệp Thiên chẳng khác nào ác quỷ dưới Địa ngục.

Nhưng dù đã thành ra nông nỗi như vậy, hắn ta vẫn muốn vùng vẫy đến cùng: “Các anh em xông lên, giết chết nó cho tao.” Mấy tên đàn em nghe thấy tiếng gào thét giận dữ của tên đầu trọc, bấy giờ chúng mới bừng tỉnh khỏi nỗi kinh hoàng, kẻ nào kẻ nấy cũng răm rắp tuân lệnh, đưa tay sờ con hàng nhét trên eo định sống mái tới cùng với Diệp Thiên. Tiếc là Diệp Thiên chưa từng coi chúng ra gì cả.

“Đi đâu cũng thấy kẻ không biết điều.” Giọng Diệp Thiên bỗng chìm trong giá lạnh. Tay anh dùng một lực mạnh hơn, lại là một tiếng “Rắc” rõ kêu, nhưng lúc này đây, thứ bị bẻ gãy lại là cổ của tên đầu trọc.Tên đầu trọc trợn trừng con mắt, có vẻ hắn ta không ngờ được rằng Diệp Thiên lại thực sự dám giết hắn ta.

Cảnh tượng ấy khiến những tên đàn em kia kinh hồn bạt vía, chúng ngây ra như phỗng, đôi chân như bị đổ bê tông không di chuyển được, con hàng trên tay chúng cũng rơi trên mặt đất. Ai cũng nuốt một ngụm nước bọt, mồ hôi lạnh chảy ròng khắp người. Tên đầu trọc chết khiến chúng thấy mình như thân rắn mất đầu, giờ ngay cả nhìn thẳng vào mắt Diệp Thiên chúng cũng chẳng dám nói chi đến chuyện ra tay.

“Nói đi, là ai sai các người đến đây, tôi không muốn nhắc lại lần thứ ba.” Diệp Thiên xoay cổ tay ẳng rắc, tuy anh không nhìn chúng nhưng giọng điệu lạnh lùng của anh vẫn có thể khiến nhiệt độ xung quanh giảm mạnh.

“Là… là ông chủ sai chúng tôi tới.”

“Ai?”

“Ông, ông chủ Vương Hiển của nhà họ Vương.” Mấy tên đàn em sợ vỡ mật, chúng lắp bắp kể lại từ đầu đến đuôi, thì ra chúng chỉ là bảo vệ của nhà họ Vương ở thành phố Tây Ninh, nhưng mấy hôm nay lại bị nhà họ Vương cử ra ngoài canh gác mỗi một cửa ra vào ở Tây Ninh, không cho phép bất kì một kẻ ngoại lai xa lạ nào tiến vào. Nếu kẻ muốn ra hay vào là người của Miêu Trại thì cứ tóm gọn hết cả. Hôm nay chính là ngày thứ sáu mà chúng nhận nhiệm vụ này. Mọi chuyện đang êm đẹp thì nay lại gặp phải Diệp Thiên và Miêu Liên – hai nhân vật khiến người phải rợn tóc gáy.

“Ra là vậy.” Diệp Thiên khẽ gật đầu. Xem ra mục tiêu của tộc Hắc Miêu không chỉ dừng lại trong Miêu Trại mà là cả thành phố Tây Ninh, thậm chí cả vùng đất Tây Cương.

“Hừ, lấy đâu ra cái đạo lý như vậy, đúng là chẳng coi ai ra gì.” Miêu Liên nghe nói có rất nhiều người dân của Miêu Trại bị chúng giết chết ngay tại chỗ, cô ta tức run người. Trong cơn lửa giận ngút trời ấy, Miêu Liên không kiểm soát được cổ trùng trong tay mình, cướp mất mạng sống của vài tên kia.

“Diệp Thiên, xem ra thế lực của tộc Hắc Miêu đã thâm nhập vào thành phố Tây Ninh, chúng ta nên làm sao bây giờ?” Miêu Liên hơi hoảng hốt, ngay cả thành phố Tây Ninh cũng không thoát khỏi bàn tay của chúng, vậy thì Miêu Trại sẽ ra sao đây?

“Đi thôi, phải đi từng bước mới được, đừng nóng vội.” Diệp Thiên không trả lời, anh vừa nói vừa chắp tay phía sau lưng, sau đó sải bước về một phương.

“Chúng ta đi đâu vậy?” Miêu Liên lờ mờ chẳng rõ.

Diệp Thiên chẳng buồn quay đầu: “Nhà họ Vương.”

Nhà họ Vương chỉ là một gia tộc hạng hai con con ở thành phố Tây Ninh, nhưng nhờ có nhà họ Tiền – một gia tộc bậc nhất chống lưng nên nhà họ Vương cũng có đôi chút tiếng tăm. Đây là tin tức mà Diệp Thiên nghe ngóng được, anh lót bụng qua loa rồi dẫn Miêu Liên bước về ngôi nhà cổ của nhà họ Vương nằm phía đông thành phố.

“Đứng lại đó cho tôi, anh là ai hả, không nhìn thấy đây là nhà họ Vương à? Đây là nơi mà anh có thể tới sao?” Tên bảo vệ thấy Diệp Thiên với Miêu Liên ăn mặc đơn giản, mặt mũi cũng lạ hoắc, nên khịt mũi khinh thường, chặn đường ngăn hai người lại. Diệp Thiên không trả lời, anh chẳng màng chi hết, vẫn cứ nhấc chân bước vào trong như kiểu anh không nghe thấy lời hắn ta nói vậy.

“Mẹ kiếp, tao đang nói chuyện với mày đó thằng kia? Điếc à? Mày mà không cút thì đừng trách tao chẳng khách sáo.” Tên bảo vệ kia thấy thế, hắn ta tức điên người, lôi cây gậy dùi cui giắt eo ra chỉ vào mặt Diệp Thiên rồi chửi xối xả. Hắn ta mặc kệ cô nàng Miêu Liên đứng sau lưng anh. Diệp Thiên dừng bước, anh quay đầu lại lẳng lặng nhìn hắn ta: “Nếu tôi là anh, tôi sẽ ngoan ngoãn như một con chó pug, đừng có rước vạ vào người.”

“Mẹ kiếp…” Tên bảo vệ tức sôi máu khi nghe Diệp Thiên nói vậy, cây gậy dùi cui trong tay hắn ta sắp sửa quất thẳng vào người Diệp Thiên. Nhưng khi cây dùi cui còn chưa chạm tới Diệp Thiên thì ánh mắt của tên bảo vệ kia lại trừng rõ to như kiểu nhìn thấy chuyện gì cực kỳ đáng sợ vậy. Mọi động tác trên tay cứng đờ, dường như cả cơ thể của hắn bỗng chốc hoá đá, không động đậy được mảy may.

“Con chó canh cửa mà cũng thích cắn người thế này ắt hẳn nhà họ Vương phải ngang ngược lắm đây.” Miêu Liên đứng sau lưng Diệp Thiên, cô ta cười tươi roi rói, cùng lúc đó cô ta cũng rút tay lại. Đúng vậy, vừa nãy cô ta đã sử dụng thuật cổ trùng để dạy cho tên bảo vệ kia một bài học. Diệp Thiên xoay người, anh chẳng buồn quay đầu xem xét, chậm rãi bước vào ngôi nhà cổ của nhà họ Vương.

Lúc này, trong sảnh tiếp khách của nhà họ Vương, một người đàn ông trung niên khoảng ba mươi tuổi đang ngồi trên ghế chủ toạ lẳng lặng uống trà, khuôn mặt của hắn ta bình tĩnh, chẳng rõ cảm xúc gì. Một lão già ngoài năm mươi đứng sau lưng hắn ta, lão ta đứng đó, nghiêm trang và câm lặng. Đứng cạnh lão ta là một người đàn ông khoảng năm mươi, vẻ mặt cung kính tột độ, thấp thỏm không yên, mồ hôi lạnh chi chít trên trán của ông ta.

“Tiền thiếu gia, cậu yên tâm ạ, tôi chắc chắn sẽ hoàn thành tốt việc cậu đã giao, sẽ không để Tiền thiếu gia thất vọng đâu ạ.” Đây chính là Vương Hiển – kẻ cầm quyền của nhà họ Vương, nhưng vào giây phút này, trông ông ta khúm núm, hẹn mọn chẳng khác gì một con chó cả, vừa nói vừa đánh mắt nhìn lão già đứng phía sau Tiền thiếu gia, như kiểu ông ta sợ mình nói sai câu nào sẽ dẫn tới hoạ sát thân vậy.

“Vương Hiển này, ông làm việc cho nhà họ Tiền chúng tôi cũng lâu rồi nhỉ? Chắc ông cũng hiểu quy củ của nhà họ Tiền rồi nhỉ?” Tiền thiếu gia hớp một ngụm trà, giọng điệu lạnh nhạt của hắn ta khiến Vương Hiển sợ tái mặt: “Vâng vâng, tôi hiểu hết ạ, Tiền thiếu gia có điều gì chỉ dạy ạ? Tôi chắc chắn sẽ hoàn thành.”

Tiền thiếu gia khẽ phất tay: “Không chỉ giáo gì cả, tôi chỉ nhắc nhở một câu thiện chí thôi ấy mà.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom