Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 131-135
Chương 131: Biến đổi bất ngờ
Hai bên đều không ngừng bạo phát.
Lâm Mộc liên tục lui về sau, mặt trận giao đấu chuyển từ trên bờ hồ đến rừng cây.
Dù sao Lâm Mộc cũng vừa bước lên Linh Ý Cảnh trung kỳ, kiểu giao đấu chênh lệch cảnh giới này vẫn khiến anh cảm thấy áp lực không ít.
Nhưng dẫu vậy, trưởng lão Thanh Thương Phái vẫn không dành được ưu thế đáng kể.
Hai người còn lại của Thanh Thương Phái không ra tay, nhưng nhanh chóng đuổi theo.
“Xem ra ông không thắng được tôi rồi, tạm biệt nhé!”
Lại giao đấu thêm lần nữa, Lâm Mộc nhanh chóng mượn lực rút lui, sau đó quay người lao như bay xuống dưới núi.
Mục đích của Lâm Mộc không phải giết ba người kia, mà là thoát thân.
“Chạy đằng nào?” Trưởng lão Thanh Thương Phái chẳng hề có ý buông tha cho Lâm Mộc, gầm lên rồi điên cuồng đuổi theo anh.
Hai người còn lại của Thanh Thương Phái cũng điên cuồng lao theo.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Lâm Mộc thấy Trưởng lão Thanh Thương Phái đuổi theo, nhịn không được mắng: “Dù có đuổi kịp cũng đâu thể thắng tôi, việc gì phải cố chấp như vậy?”
Nhưng vị Trưởng lão Thanh Thương Phái kia bất chấp tất cả, ông ta nuốt không trôi cục tức này, sao ông ta có thể trơ mắt nhìn Lâm Mộc tháo chạy cơ chứ?
Tuy Lâm Mộc được Chí Tôn Tích hỗ trợ, nhưng tu vi của anh kém vị Trưởng lão kia một bậc, cho nên tốc độ không thể bì được với ông ta.
Khoảng cách của hai người nhanh chóng được rút ngắn.
Trưởng lão Thanh Thương Phái đuổi gần tới nơi tiếp tục tung ra một đòn tấn công, Lâm Mộc nhanh chóng quay người tiếp chiêu.
Rầm!
Hai đòn công kích va chạm.
“Ông đừng có ép tôi!” Ánh mắt Lâm Mộc như đóng băng.
Lâm Mộc mãi không lưu chuyển Chí Tôn Tích quá độ, bởi vì anh không muốn cơ thể rơi vào trạng thái suy yếu.
Anh lo lắng, một khi thôi động Chí Tôn Tích quá độ, dẫu đánh bại Trưởng lão thì năng lực chiến đấu của anh vẫn bị giảm mạnh khi cơ thể rơi vào trạng thái yếu ớt, do đó anh chắc chắn đối phó không nổi tên tu sĩ Linh Ý Cảnh còn lại trong ba người kia.
Đây cũng là nguyên nhân Lâm Mộc một mực không nguyện ý lưu chuyển Chí Tôn Tích quá độ.
“Ép cậu thì sao? Một tên tu sĩ Linh Ý Cảnh trung kỳ như cậu có thể uy hiếp tới lão phu chắc?”
“Thiết Bích Quyền!” Trưởng lão Thanh Thương Phái rút ngắn khoảng cách với Lâm Mộc, nhắm vào người anh tung ra một quyền với uy lực mạnh mẽ.
“Nếu vậy thì đừng trách tôi không khách sáo!”
Chí Tôn Tích sau lưng Lâm Mộc cuồn cuộn tuôn trào thành luồng uy năng khổng lồ, lập tức truyền tới cánh tay phải của anh, tĩnh mạch dưới da thoáng đỏ lên.
Sau đó, xuất quyền!
Ầm!
Hai quyền va chạm vào nhau, uy năng cường đại bạo phát ra.
“Phụt!” Uy lực khủng khiếp từ quyền đánh của Lâm Mộc truyền tới Trưởng lão Thanh Thương Phái, mặt ông ta bỗng biến sắc, miệng phun ra một ngụm máu tươi, cả người bị văng về sau theo đường pa-ra-bôn.
“Tôi đã nói đừng ép tôi mà ông còn cứng đầu cứng cổ không nghe! Dám đuổi theo nữa cẩn thận cái mạng của ông đấy!” Lâm Mộc quăng lại một câu rồi điên cuồng lao xuống núi.
“Trưởng lão.” Hai tu sĩ của Thanh Thương Phái đang đuổi theo phía sau thấy Trưởng lão bị đánh bay thì nhanh chóng duỗi tay đỡ ông ta.
“Phụt!” Trưởng lão được người đỡ lấy lại ôm ngực phụt tiếp một ngụm máu tươi.
Cánh tay vừa chạm phải quyền đánh từ Lâm Mộc của Trưởng lão không ngừng run rẩy.
“Sao có thể? Tại sao một tên Linh Ý Cảnh trung kỳ như cậu ta lại có thể bạo phát ra đòn công kích khủng khiếp dường ấy!” Hai mắt Trưởng lão Thanh Thương Phái nhuốm vẻ kinh hãi và không thể tin nổi.
Hồi nãy ông ta đích thân đỡ quyền đánh, cho nên hiểu rõ hơn ai hết uy lực khủng khiếp trong nắm đấm của Lâm Mộc.
“Trưởng lão, thằng nhóc đó lại chạy rồi, có đuổi theo nữa không?” Tu sĩ Linh Ý Cảnh trung kỳ của Thanh Thương Phái hỏi.
“Giờ ta bị thương nghiêm trọng, dựa vào cái gì mà đuổi theo cậu ta!” Mặt Trưởng lão Thanh Thương Phái trắng bệch như tờ giấy.
“Rốt cuộc cậu ta là người của môn phái ẩn dật nào mà dám xấc xược như vậy với Thanh Thương Phái chúng ta!” Tu sĩ Linh Ý Cảnh trung kỳ nghiến răng nghiến lợi hỏi.
Một đệ tử Khai Linh Cảnh bỗng chạy tới nơi Trưởng lão và Lâm Mộc vừa giao đấu ban nãy.
“Trưởng lão, hồi nãy tên nhóc kia đánh với người, đệ tử nhìn thấy từ người nó rơi ra một món đồ.” Đệ tử Khai Linh Cảnh vừa nói vừa cúi người nhặt lệnh bài từ dưới đất lên.
“Cái gì?” Khi anh ta nhặt lệnh bài lên xem, mặt hiện rõ vẻ kinh ngạc.
“Là thứ gì? Mau đưa tới đây!” Trưởng lão Thanh Thương Phái vô cùng tò mò, rốt cuộc là món đồ gì thế.
Tên đệ tử Khai Linh Cảnh nhanh chóng chạy lại, dâng lệnh bài cho Trưởng lão xem.
“Đây... đây là lệnh bài của Trưởng lão Tuyết Sơn Phái.” Trưởng lão Thanh Thương Phái nhìn thấy dòng chữ trên lệnh bài thì nổi giận đùng đùng.
“Chẳng ngờ... chẳng ngờ lại là chuyện tốt do Tuyết Sơn Phái làm! Thảo nào tên khốn kiếp kia chẳng chút kiêng dè gì, các người cậy Tuyết Sơn Phái các người không ở tình Dương Hà nên phái người tới đây giở trò đúng không?! Các người thật sự cho rằng Thanh Thương Phái của ta dễ ức hiếp lắm sao?” Trưởng lão Thanh Thương Phái siết chặt lệnh bài, giọng nói cũng run lên vì tức giận.
“Đúng rồi Trưởng lão, thằng nhóc hồi nãy dùng Cực Băng Chưởng, hình như chính là chiêu thức đặc trưng của Tuyết Sơn Phái. Trước kia đệ tử từng thấy rồi!” Tu sĩ Linh Ý Cảnh trung kỳ nói.
“Nếu đã xác định rõ chuyện này do Tuyết Sơn Phái làm thì chúng ta càng không cần đuổi theo nữa! Oan có đầu nợ có chủ, khi về chúng ta báo lại với Chưởng môn để tính món nợ này với Tuyết Sơn Phái.” Trưởng lão Thanh Thương Phái nghiến răng kèn kẹt nói.
...
Ở một nơi khác.
Sau khi lưu chuyển Chí Tôn Tích quá độ, cả người Lâm Mộc lại rơi vào trạng thái suy yếu, tốc độ cũng giảm đi không ít.
Dẫu vậy, anh vẫn dốc toàn lực để lê tấm thân mỏi mệt lao xuống chân núi.
Lâm Mộc hiểu rõ, tình trạng suy yếu lúc này mà phải đối mặt với tu sĩ Thanh Thương Phái truy đuổi tới nơi, hậu quả là không thể tưởng tượng được.
“Hình như bọn họ không đuổi theo nữa.” Lâm Mộc quay đầu xác nhận vài lần, phía sau không có bất cứ động tĩnh gì.
Lâm Mộc thở hắt ra.
Nhưng Lâm Mộc không dám lơ là, tiếp tục chạy xuống chân núi với tốc độ nhanh nhất mà anh có thể bạo phát lúc này.
Lần này đoạt đồ ăn nơi miệng hổ, nhưng anh đã tạo nên thay đổi bất ngờ, quả thực quá nguy hiểm!
Còn tấm lệnh bài kia, đương nhiên do Lâm Mộc vờ như ‘bất cẩn’ làm rớt, đây gọi là giá họa.
Xuống dưới chân núi, Lâm Mộc lấy xe ra khỏi bụi cây.
Lâm Mộc ngồi trong buồng xe điều hòa nhịp thở vài phút, sau đó lau sạch lớp ngụy trang ban nãy, khôi phục lại dáng vẻ thực sự của anh, cuối cùng khởi động xe chạy về thị trấn gần nhất.
Giờ cơ thể anh đang suy yếu, Lâm Mộc dự tính tìm một thị trấn nào đó để ở tạm vài ngày và khôi phục sức khỏe, sau đó mới về Giang Nam.
Lâm Mộc không sợ đối phương sẽ tìm anh ở thị trấn, dù sao khi trước anh tháo chạy điên cuồng như vậy, Thanh Thương Phái nào ngờ được Lâm Mộc vẫn lưu lại thị trấn.
Hơn nữa anh cố ý làm rớt tấm lệnh bài, đối phương nhặt được kiểu gì cũng về bẩm báo cho Chưởng môn, bởi chuyện này dính dáng đến một môn phái ẩn dật ở tỉnh khác.
Khi Lâm Mộc đến thị trấn, trời đã nhá nhem tối.
Đây là một trấn khá nghèo nàn, chỉ có vài khách sạn cao cấp, Lâm Mộc chọn một khách sạn rồi dứt khoát vào đó ở lại.
Chương 132: Thanh Thương Phái chất vấn
Trong khách sạn.
Lâm Mộc lấy ra loại thực vật lạ kia, hay tay nâng lên.
“Lúc trước ta chỉ dùng một phần nhỏ, phần thực vật còn lại chứa nhiều linh lực, nếu phục dùng để tu luyện tiếp có lẽ đủ cho ta đột phá tới Linh Ý Cảnh đỉnh phong.” Lâm Mộc thầm tính toán.
Lúc trước Lâm Mộc dùng 2/10 lượng thực vật đã giúp tu vi của anh nâng lên nửa cảnh giới, lúc này còn lại 8/10 lượng thực vật.
Có điều cần một lượng lớn linh khí mới có thể tu luyện từ Linh Ý Cảnh trung kỳ lên Linh Ý Cảnh đỉnh phong.
Với tốc độ tu luyện thông thường của Lâm Mộc, nhảy từ Linh Ý Cảnh sơ kỳ lên trung kỳ cần ba năm, tiến từ Linh Ý Cảnh trung kỳ lên đỉnh phong cần năm năm.
Phải biết rằng sau Linh Ý Cảnh trung kỳ, hiệu suất hấp thu linh khí cao hơn so với lúc còn ở tu vi Linh Ý Cảnh sơ kỳ, dẫu vậy Lâm Mộc vẫn phải mất năm năm mới đột phá lên Linh Ý Cảnh đỉnh phong được.
Lâm Mộc cảm thấy ăn nốt 8/10 lượng thực vật còn lại này chắc không có vấn đề gì.
Tuy lần giao đấu với Thanh Thương Phái này vô cùng hiểm nguy, nhưng thu hoạch được thứ thực vật này cũng đáng!
Lâm Mộc nở nụ cười.
Bây giờ Lâm Mộc cũng không nóng vội ăn thứ thực vật này.
Thứ nhất, hiện giờ cơ thể anh đang ở trạng thái suy yếu.
Thứ hai, cũng là nguyên nhân quan trọng nhất, Lâm Mộc muốn đưa loại thực vật này về cho sư phụ xem qua, sư phụ anh gặp nhiều hiểu rộng, để sư phụ kiểm định giúp công hiệu cụ thể của loại thực vật này.
Loại Thiên Tài Địa Bảo chân quý như này chắc chắn có công hiệu đặc biệt của riêng nó.
Nếu xem nó như linh khí để hấp thu, tuy thực hiện vô cùng đơn giản, nhưng vô hình trung đã vứt bỏ công hiệu vốn có của riêng nó.
Tỷ như nhân sâm ngàn năm, có tác dụng bồi bổ dư khí, phục hồi dương khí, cực kỳ thích hợp với bệnh nhân sắp trút hơi thở cuối cùng hoặc đột nhiên ngất xỉu vì thiếu khí.
Nếu không rõ tác dụng chân quý của nhân sâm ngàn năm mà chỉ xem nó như đồ ăn để lấp đầy bụng đói, ăn vào no bụng thật đấy, nhưng xem như hoàn toàn bỏ phí công hiệu vốn có của nó.
Lâm Mộc vừa lấy được loại thực vật này đã nghĩ đến việc đưa về cho sư phụ kiểm định một lượt rồi quyết định sử dụng thế nào cho hợp lý.
Chỉ là khi ấy Lâm Mộc bị vây khốn dưới nước, hết cách thoát thân nên anh chỉ đành ăn hai phần.
“Khi về ta nhờ sư phụ xem giúp rồi quyết định vậy.”
Lâm Mộc vừa lẩm bẩm vừa đặt loại thực vật lạ vào túi của mình.
Tám phần còn lại của loại thực vật này, anh nhất định phải làm rõ công dụng mới sử dụng.
Lần thôi động Chí Tôn Tích quá độ này, Lâm Mộc phát hiện ra một tình huống mới.
Mỗi lần nâng cao thêm một cảnh giới, ngoài việc nội lực cường đại hơn thì thể lực cũng tăng lên.
Sau khi anh bước chân lên Linh Ý Cảnh trung kỳ, năng lực chịu đựng của cơ thể cũng mạnh mẽ hơn.
Lần đối phó với Trưởng lão Thanh Thương Phái này cũng giống như giao đấu với Tứ trưởng lão Tuyết Sơn Phái trước đây, khi thôi động Chí Tôn Tích quá độ, Lâm Mộc đều bạo phát cùng một lượng tương tự, nhưng vì anh đã nâng cao cảnh giới khiến cơ thể mạnh mẽ hơn, cho nên tác dụng phụ không lớn như lần trước.
Nói cách khác, hôm nay Lâm Mộc có thể giải phóng uy lực của Chí Tôn Tích cao hơn, thôi động thêm một lượng Chí Tôn Tích nữa mới chạm tới giới hạn mà cơ thể anh có thể chịu đựng.
Chỉ cần cảnh giới của anh ngày càng cao, anh có thể điều động Chí Tôn Tích với uy lực lớn hơn.
“Tiếp theo ta có thể nghiên cứu Lưu Quang Quyết cấp ba rồi.” Lâm Mộc lẩm bẩm.
Lúc này đã đạt tới tu vi Linh Ý Cảnh trung kỳ, Lâm Mộc nhận thấy anh có thể thử tu luyện chiêu thức này ở cấp độ cao hơn rồi.
Nhân mấy ngày nghỉ ngơi khôi phục sức khỏe này, Lâm Mộc vừa hay có thời gian nghiên cứu...
...
Ba ngày sau.
Núi tuyết Tịch Lĩnh.
Trên đỉnh núi phía sau Tuyết Sơn Phái.
Đại trưởng lão Tuyết Sơn Phái cầm chiếc di động vệ tinh bước tới bên cạnh Chưởng môn đang tu luyện.
“Chưởng môn, Chưởng môn Thanh Thương Phái của tỉnh Dương Hà vừa gọi điện nói muốn trao đổi với người, kêu người nhanh chóng gọi lại.” Đại trưởng lão Tuyết Sơn Phái nói.
“Thanh Thương Phái của ông ta tìm tôi làm gì?” Chưởng môn mở hai mắt ra.
Tuyết Sơn Phái của ông ta là môn phái ẩn dật số một Giang Nam, còn, Thanh Thương Phái là môn phái ẩn dật số một Dương Hà, hai môn phái thuộc hai tỉnh khác nhau, bình thường chẳng có xích mích gì.
“Không rõ, nhưng giọng điệu Chưởng môn Thanh Thương Phái không tốt đẹp gì cho cam, không rõ rốt cuộc vì chuyện gì.” Đại trưởng lão Tuyết Sơn Phái nói.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
“Gọi lại, rồi đưa cho tôi.” Chưởng môn Tuyết Sơn Phái nói.
“Rõ.” Đại trưởng lão Tuyết Sơn Phái lập tức gọi lại, sau đó dùng hai tay dâng điện thoại vệ tinh cho Chưởng môn Tuyết Sơn Phái.
Chưởng môn Tuyết Sơn Phái nhận điện thoại.
“Chưởng môn Thanh Thương Phái, ông có chuyện gì à?” Điện thoại vừa kết nối, Chưởng môn Tuyết Sơn Phái đã lên tiếng hỏi.
“Chưởng môn Tuyết Sơn Phái, ông quá đáng rồi đấy! Chẳng ngờ ông lại phái người tới tỉnh Dương Hà của chúng tôi cướp tài nguyên, lẽ nào ông thực sự cho rằng Thanh Thương Phái chúng tôi dễ chọc giận hả?” Điện thoại truyền tới giọng quát mắng.
Chưởng môn Tuyết Sơn Phái nghe xong lời này thì chau mày.
“Cướp tài nguyên gì? Chưởng môn Thanh Thương Phái, rốt cuộc ông đang nói cái gì thế? Tôi đang muốn hỏi ông, vừa liên lạc đã bày ra giọng điệu và thái độ này, rốt cuộc ông có ý gì?” Chưởng môn Tuyết Sơn Phái lơ mơ.
Ông ta chẳng biết đầu đuôi ngọn ngành, vừa nhận điện thoại đã bị chửi mắng?
“Ông còn giả ngây giả ngô với tôi à, Tuyết Sơn Phái của ông làm cái gì lẽ nào ông không biết? Hồ Thiên Sát là địa điểm có tài nguyên mà Thanh Thương Phái chúng tôi chiếm giữ, Trưởng lão bên Tuyết Sơn Phái các ông chạy tới cướp tài nguyên, còn đánh Trưởng lão của môn phái tôi bị thương không nhẹ, giờ ông nhất định phải nghe tôi nói hai năm rõ mười từng tội danh của Tuyết Sơn Phái ông sao?” Chưởng môn Thanh Thương Phái nghiêm giọng chất vấn.
Dù chỉ trò chuyện qua điện thoại, vẫn cảm nhận được cơn thịnh nộ của Chưởng môn Thanh Thương Phái.
“Xằng bậy! Trưởng lão Tuyết Sơn Phái tôi không thể chạy tới tỉnh Dương Hà cướp tài nguyên được, ông đừng có ngậm máu phun người! Tôi thấy ông đang cố tình tìm cớ để gây sự với Tuyết Sơn Phái đúng không? Ông tưởng Tuyết Sơn Phái là quả hồng mềm chắc? Nói gì cũng phải có chứng cứ! Ông chứng minh thế nào về việc Trưởng lão Tuyết Sơn Phái tôi cướp tài nguyên bên ông?” Mặt Chưởng môn Tuyết Sơn Phái cũng hiện vẻ tức giận.
Đương nhiên Chưởng môn Tuyết Sơn Phái tức giận rồi, ông ta hoàn toàn không phái người đi làm loại chuyện cướp giật đó, Trưởng lão Tuyết Sơn Phái cũng không thể chạy tới tỉnh Dương Hà cướp tài nguyên mà không có lệnh của Chưởng môn ông ta.
“Chưởng môn Tuyết Sơn Phái, tôi đã nói rõ tên rồi, ông còn già mồm hả? Lúc người của Tuyết Sơn Phái ông tháo chạy đã đánh rơi lệnh bài, lúc này trong tay tôi đang nắm giữ bằng chứng sắt đấy! Đối phương còn điều động Cực Băng Chưởng, đây cũng là chứng cứ nhỉ? Ông còn dám già mồm nữa không?” Chưởng môn Thanh Thương Phái nghiêm giọng chất vấn.
“Lệnh bài Trưởng lão? Cực Băng Chưởng?” Đồng tử của Chưởng môn Tuyết Sơn Phái co rút.
“Chưởng môn Tuyết Sơn Phái, ông nói đi, chuyện này phải giải quyết thế nào? Ông nhất định phải cho Thanh Thương Phái chúng tôi một lời giải thích hợp lý!” Chưởng môn Thanh Thương Phái nói giọng phẫn nộ.
“Ai! Là ai giá họa cho Tuyết Sơn Phái tôi!” Chưởng môn Tuyết Sơn Phái đứng phắt dậy, trong mắt dâng lên lửa giận.
“Ông còn diễn kịch với tôi nữa à? Hừ, ông thật sự cho rằng bổn Chưởng môn là đứa trẻ lên ba dễ lường gạt ư? Nếu Tuyết Sơn Phái ông không phải môn phái ẩn dật số một Giang Nam, đến cơ hội thương lượng tôi cũng không cho ông mà sớm dẫn người tới đánh từ lâu rồi! Tôi cho ông thời gian bảy ngày, hãy cho tôi câu trả lời và sự bồi thường mà Thanh Thương Phái hài lòng, bằng không cứ chờ nhận hậu quả đi! ” Chưởng môn Thanh Thương Phái quăng lại một câu rồi dứt khoát cúp điện thoại.
Chương 133: Địch đến tận nhà
“Khốn kiếp!”
Chưởng môn Tuyết Sơn Phái thấy đầu bên kia cúp điện thoại, ông ta tức giận mắng một câu, sắc mặt cực kì khó coi.
Chuyện này không phải do Tuyết Sơn Phái gây ra, sao bọn Thanh Thương Phái lại đe dọa ông ta phải cho bọn họ một câu trả lời thỏa đáng còn yêu cầu bồi thường?
Ông ta thậm chí còn không biết chuyện gì đang diễn ra!
“Chưởng môn, chuyện này có hình như có chút bất ổn.” – Đại trưởng lão đứng kế bên nói.
“Phải là rất bất ổn mới đúng! Tuyết Sơn Phái không gây ra chuyện này, tại sao lại lôi đầu chúng ta ra tính sổ?! Thật là quá đáng!” – Chưởng môn Tuyết Sơn Phái giận đến xanh mặt.
“Nhưng ông ta nói đang giữ lệnh bài của vị trưởng lão nào đó trong Tuyết Sơn Phái làm bằng chứng, chuyện này…Cuối cùng là cái gì đang diễn ra? Chẳng lẽ là do Tứ trưởng lão gây ra? Có khả năng Tứ trưởng lão chưa chết mà chỉ đang lẩn trốn Tuyết Sơn Phái chúng ta, chạy đến tỉnh Dương Hà?” – Đại trưởng lão suy đoán.
Dù sao các trưởng lão của Tuyết Sơn Phái đều đang giữ lệnh bài, chỉ có Tứ trưởng lão hiện tại đang mất tích nên lệnh bài mà họ đề cập đến chỉ có thể là của ông ta.
“Không thể nào, Tứ trưởng lão theo tôi đã nhiều năm, lòng trung thành tuyệt đối không có gì để nghi ngờ, ông ta chắc chắn sẽ không phản bội Tuyết Sơn Phái!” – Chưởng môn Tuyết Sơn Phái kiên quyết nói.
“Đúng rồi chưởng môn, Tứ trưởng lão không phải nói là đi giết một người tên Lâm Mộc, sau đó mới mất tích không phải sao?”
Đại trưởng lão tiếp tục nói: “Trước khi Nhị trưởng lão rời đi, tôi có nghe nói thế lực phía sau Lâm Mộc không phải dạng vừa. Có thể cậu ta đã giết hại Tứ trưởng lão rồi chiếm lấy lệnh bài, Thanh Thương Phái có lẽ là chỗ dựa của cậu ta, bọn họ chiếm được lệnh bài, sau đó lấy nó làm bằng chứng vu oan cho chúng ta, gây khó dễ với Tuyết Sơn Phái.”
Chưởng môn Tuyết Sơn Phái suy tư một chút rồi nói: “Chuyện này quả thật có thể xảy ra, ngoài ra còn một khả năng nữa, đó là Lâm Mộc mang theo lệnh bài của Tứ trưởng lão đi chiếm đoạt nguồn linh khí dồi dào của hồ Thiên Sát rồi dựa vào nó để giá họa cho Tuyết Sơn Phái chúng ta!”
Chuyện này khẳng định không phải do môn phái của ông ta gây ra, theo sự đánh giá của chưởng môn Tuyết Sơn Phái chỉ có thể là một trong hai khả năng trên nhưng ông ta thiên về khả năng thứ hai hơn.
“Giả sử là khả năng thứ hai, nếu chúng ta giải thích với Thanh Thương Phái, sợ rằng bọn họ sẽ không dễ dàng tin vào những gì chúng ta nói, đúng chứ? Dù sao lệnh bài đang ở trong tay họ, bọn họ nhất định sẽ không tin Tuyết Sơn Phái chúng ta không có dính dáng gì đến vụ này.” – Đại trưởng lão lo lắng nói.
“Bây giờ chỉ có thể đợi tin tức từ Nhị trưởng lão, chờ ông ấy bắt được Lâm Mộc thì mọi chuyện hết thảy sẽ sáng tỏ, nếu như là do cậu ta vu oan giá họa cho chúng ta hừ,...có cậu ta trong tay thì chúng ta đã có bằng chứng để nói chuyện với Thanh Thương Phái!” – Chưởng môn Tuyết Sơn Phái nói.
Sau đó, giọng nói của chưởng môn Tuyết Sơn Phái lập tức thay đổi, tràn đầy sát khí: “Nếu quả thật là do Lâm Mộc làm, cố ý giá họa cho chúng ta, tôi nhất định sẽ rút xương lột da cậu ta.”
Chỉ là một ranh con vô danh tiểu tốt lại dám ăn gan hùm mật gấu đổ oan cho Tuyết Sơn Phái, mang đến tai họa nghiêm trọng cho môn phái của ông ta, ông ta làm sao có thể không hận Lâm Mộc được?
…Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Bên kia.
Sau khi Lâm Mộc trải qua ba ngày dưỡng thương và tu luyện thì trạng thái cơ thể của anh căn bản đã hồi phục, vì vậy anh rời khỏi huyện nhỏ này, lái xe trở về Giang Châu, tỉnh Giang Nam.
Khi trở lại Giang Châu thì trời đã tối.
Lâm Mộc trực tiếp lái xe đi vào biệt thự, sau đó tắt động cơ, bước xuống xe đi vào nhà.
“Cậu chính là Lâm Mộc? Cuối cùng cậu cũng đã trở lại, tôi chờ cậu khá lâu rồi đấy.”
Lâm Mộc vừa định đi vào trong thì một giọng nói từ vườn hoa phía sau truyền đến.
“Kẻ nào!” – Sắc mặt Lâm Mộc thay đổi, nhanh chóng quay người lại.
Ánh sáng đèn đường từ bên ngoài chiếu vào, Lâm Mộc thấy rõ một lão già mặc áo bào màu trắng đang đứng sừng sững ở đó.
Anh lập tức nhận ra người đó là ai, đó chính là áo bào của đạo sĩ Tuyết Sơn Phái.
“Lại là người Tuyết Sơn Phái, các người quả là âm hồn không tan.” – Lâm Mộc híp mắt lại.
Điều khiến Lâm Mộc khó chịu nhất chính là bọn họ dám tìm đến tận nhà anh, ngồi một đống chờ anh về!
Nếu không phải anh tranh thủ chuyển nhà cho cha mẹ trước thời hạn thì chẳng phải an nguy của gia đình anh sẽ bị đe dọa sao?
Nghĩ đến đây, anh thật sự rất tức giận, lửa giận trong lòng Lâm Mộc cháy lên bừng bừng!
“Lâm Mộc, có vẻ cậu cũng biết rõ vì sao lão phu tìm đến cậu.” – Nhị trưởng lão Tuyết Sơn Phái quan sát anh.
“Đương nhiên tôi biết rõ, Tuyết Sơn Phái phái ông đến đây, chẳng phải là muốn giúp Tôn lão gia diệt trừ tôi hay sao?” – Lâm Mộc lạnh lùng nói.
“Bây giờ mọi chuyện nào còn đơn giản như vậy nữa, nói mau! Tứ trưởng lão, cuối cùng là đã xảy ra chuyện gì! Chuyện ông ấy mất tích có phải do cậu làm hay không!” – Nhị trưởng lão Tuyết Sơn Phái đột nhiên quát lên.
“Tứ trưởng lão? Là ông già lần trước các ông phái đến để xử tôi sao? Tiếc quá, ông ta đã chết rồi, hơn nữa còn là tan xương nát thịt, ngay cả mảnh vụn cũng không còn.” – Lâm Mộc đáp trả.
Nhị trưởng lão Tuyết Sơn Phái nghe đến đây, ông ta đã dám khẳng định Tứ trưởng lão thật sự đã chết rồi hơn nữa kẻ hạ thủ chính là Lâm Mộc.
“Tôi có nghe qua, cậu bất quá cũng chỉ ở Linh Ý Cảnh sơ kỳ, làm sao đủ trình để giết chết Tứ trưởng lão chứ? Nói! Kẻ giúp đỡ cậu là ai? Nếu kẻ đó ở đây thì mang hắn ra đây nhanh! Tôi sẽ xử lý hết đám tép riêu các cậu!” – Giọng nói của Nhị trưởng lão vang dội.
“Tôi chả cần ai giúp, Tứ trưởng lão của các ông chỉ cần một mình tôi là đã đủ bay màu rồi.” – Lâm Mộc nói.
“Nói lão, chỉ bằng cậu sao? Cỡ như cậu thì Tứ trưởng lão chỉ cần búng ngón tay một cái là xong, cậu giết ông ấy? Chuyện này chắc chắn không thể xảy ra! Cậu nghĩ lão phu ngu xuẩn lắm sao?” – Nhị trưởng lão của Tuyết Sơn Phái nghiêm nghị chất vấn.
“Ông không tin sao? Thế thì nếm mùi chút là sẽ tin thôi.” – Lâm Mộc cười lạnh.
“Nếu cậu cứ tiếp tục đơm đặt bịa chuyện như vậy, hôm nay lão phu sẽ phế bỏ cậu, sau đó vác về Tuyết Sơn Phái!” – Nhị trưởng lão Tuyết Sơn Phái trầm giọng, một cổ nội lực chập chờn toát ra từ cơ thể ông ta.
Nhị trưởng lão Tuyết Sơn Phái đã quan sát rất kỹ, ông ta xác định trong biệt thự hiện tại không có ai cả, sẽ không có bất kì kẻ nào có thể trợ giúp được Lâm Mộc.
Cho nên ông ta rất tự tin, lấy thực lực của ông ta để đối phó Lâm Mộc thì dễ như đạp chết một con kiến thôi.
“Linh Ý Cảnh đỉnh phong? Cấp cao nhất của Linh Ý Cảnh sao? Xem ra đợt này, Tuyết Sơn Phái cực kỳ quyết tâm muốn diệt trừ tôi nhỉ?” – Lâm Mộc nhìn chằm chằm ông ta.
“Cậu chắc cũng biết rõ, bản thân đang liều lĩnh thế nào chứ?” – Nhị trưởng lão Tuyết Sơn Phái cười nhạt.
“Linh Ý Cảnh đỉnh phong quả thật rất mạnh nhưng chỉ như vậy mà ông cho rằng mình đã nắm chắc chiến thắng trong tay sao?” – Lâm Mộc nhếch mép cười.
Đây không phải là lần đầu tiên Lâm Mộc phải đối mặt với người có cảnh giới cao hơn mình.
Lần trước ở hồ Thiên Sát, anh đã từng giao thủ với trưởng lão của Thanh Thương Phái. Trước khi anh lên được Linh Ý Cảnh trung kỳ quả thật bị dập rất thê thảm nhưng sau khi đạt được nó, Lâm Mộc không chỉ an toàn thoát thân mà còn đánh trưởng lão Thanh Thương Phái bị thương đến hộc máu.
“Bớt nói nhảm đi, chuẩn bị nhận lấy cái chết này!”
“Cực Băng Chưởng!”
Nhị trưởng lão Tuyết Sơn Phái dứt lời liền vung tay tung ra một chưởng.
Đòn đánh tung ra một đạo băng sương màu trắng, tỏa sáng trong đêm đen, lao tới vị trí Lâm Mộc như tên bắn!
“Lưu Quang Quyết!”
Mười ngón tay Lâm Mộc như đánh đàn, từ tay anh bắn ra từng luồng sáng, tỏa sáng trên bầu trời đêm thật rực rỡ.
Đùng đùng đùng!
Những luồng sáng điên cuồng trút xuống đòn băng sương kia, cuối cùng đánh tan Cực Băng Chưởng.
“Linh Ý Cảnh trung kỳ?” – Trong mắt Nhị trưởng lão Tuyết Sơn Phái lóe lên một tia kinh ngạc.
Chương 134: Dẫm lên vết xe đổ
Theo những tình báo ông ta có được trước khi tới đây, Lâm Mộc mới chỉ ở Linh Ý Cảnh sơ kỳ, sao bây giờ lại lên đến Linh Ý Cảnh trung kỳ rồi?
“Ông tự tin như vậy mà bản lĩnh chỉ đến thế thôi sao?” – Lâm Mộc lộ ra nụ cười xem thường.
Sắc mặt của Nhị trưởng lão Tuyết Sơn Phái tối tăm: “Vừa nãy, lão phu chỉ sợ ra tay quá mạnh thì sẽ đem cậu đánh chết, dù sao lão phu cũng phải bắt sống cậu để trị tội! Mặc dù cậu đạt tới Linh Ý Cảnh trung kỳ nhưng đấu với lão phu thì vẫn thua một cấp bậc!”
Chẳng qua lúc nãy, ông ta sử dụng Cực Băng Chưởng cấp một đã vậy còn tận lực kiềm chế sức mạnh của đòn tấn công, khiến nó trở nên yếu nhất có thể.
“Bây giờ, lão phu mới đánh thật đây!”
“Cực Băng Chưởng cấp hai!”
Nhị trưởng lão Tuyết Sơn Phái đồng thời xuất ra hai đòn đánh, theo chiều chuyển động chúng cuốn lấy nhau rồi hòa làm một như một đòn đại bác bắn về phía Lâm Mộc.
Sức mạnh của đòn tấn công này mạnh hơn chiêu thức khi nãy rất nhiều, đối phương chẳng những không áp chế sức mạnh của nó mà còn kích hoạt nó ở trạng thái mạnh nhất.
Đòn công kích này của ông ta là uy hiếp cực kỳ lớn đối với các tu sĩ ở cảnh giới Linh Ý Cảnh.
“Gắt vậy sao? Lưu Quang Quyết!”
Chí Tôn Tích trên lưng Lâm Mộc chuyển động, nội lực trong cơ thể anh bộc phát, mười ngón tay như khảy đàn tạo ra hàng trăm luồng ánh sáng trắng, những luồng sáng ở giữa lại mang màu đỏ thẫm.
Đối thủ đã đạt đến Linh Ý Cảnh đỉnh phong, dưới tình thế địch đã mạnh lại còn muốn chiến khô máu với anh, chắc chắn Lâm Mộc phải sử dụng đến Chí Tôn Tích mới có thể đấu lại với ông ta.
Sau khi Lâm Mộc lên được Linh Ý Cảnh trung kỳ, việc thi triển Lưu Quang Quyết cấp hai đã trở nên nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Đùng đùng đùng!
Những mũi tên ánh sáng bắn tới như mưa, điên cuồng bao vây và tấn công tứ phía đòn Cực Băng Chưởng, làm cho sức mạnh của Cực Băng Chưởng nhanh chóng suy yếu.
Khi những luồng ánh sáng biến mất thì Cực Băng Chưởng cũng hoàn toàn tan biến.
“Cậu làm sao có thể cản được nó?”
Nhị trưởng lão Tuyết Sơn Phái nhìn vị trí mà đòn đánh của ông ta vừa tan biến, sắc mặt ông ta có chút nhợt nhạt, lần này ông ta thật sự kinh hãi tột độ.
Ông ta thật sự cho rằng đòn tấn công đầu tiên, Lâm Mộc có thể cản được vì ông ta cố ý nhường nhịn nhưng thực tế đã chứng minh sự thật không phải như vậy.
Chiêu thức của Lâm Mộc có thể đấu với đòn tấn công của ông ta, lại còn không phân cao thấp? Ông ta đường đường là Linh Ý Cảnh đỉnh phong đó!
Khoảnh khắc này, Nhị trưởng lão đã hiểu vì sao Tứ trưởng lão lại chết trong tay Lâm Mộc, cậu ta và Tứ trưởng lão đều cùng là Linh Ý Cảnh trung kỳ, chỉ với chiêu thức Lâm Mộc vừa thi triển khi nãy cũng đủ đánh cho Tứ trưởng lão bay màu!
Tất nhiên ông ta không biết rằng khi Lâm Mộc diệt trừ Tứ trưởng lão, anh chỉ mới ở Linh Ý Cảnh sơ kỳ.
“Trên người cậu quả thật có gì đó bất thường, cậu đang che giấu bí mật gì hả?” – Nhị trưởng lão híp mắt nói.
“Trước đó, Tứ trưởng lão của các ông cũng nói y như vậy nhưng cuối cùng, kết cục của ông ta vẫn là chết không toàn thây.” – Lâm Mộc chép miệng nói.
“Ông ta chỉ mới ở Linh Ý Cảnh trung kỳ còn tôi đã đạt tới đỉnh cao của Linh Ý Cảnh, cậu lại dám so tôi với ông ta? Hôm nay, lão phu nhất định phải tóm được cậu!”
“Cực Băng Chưởng cấp ba, kích hoạt!”
Hai bàn tay Nhị trưởng lão Tuyết Sơn Phái hướng vào nhau, nội lực liên tục được hội tụ ở giữa chúng tạo thành một quả cầu khí màu trắng rồi dần dần hóa thành hình một bàn tay.
“Hôm nay, tôi sẽ cho cậu xem chiêu thức sát phạt mạnh nhất của lão phu!”
“Xem đây!”
Nhị trưởng lão sau khi đã ngưng tụ đủ nội lực, sắc mặt giận dữ đẩy đòn tấn công về phía trước!
Kích thước của bàn tay càng lúc càng lớn, lao đến vị trí của Lâm Mộc, nó đi đến đâu thì khiến không khí ở đó chuyển động điên cuồng, tạo ra chấn động cực mạnh.
Lâm Mộc đã từng nghiên cứu về Cực Băng Chưởng, cho nên nhìn sơ qua đã biết đây là chiêu thức ở cấp độ ba. Đối thủ có thể thông thạo Cực Băng Chưởng đến trình độ này, anh cũng không quá ngạc nhiên bởi đây là điều Lâm Mộc đã dự đoán từ trước.
“Đúng dịp thật, thử một chút vậy!”
“Lưu Quang Quyết ngàn mũi tên, kích hoạt”
Ánh mắt Lâm Mộc lóe lên tia sáng, thi triển Lưu Quang Quyết cấp ba, mười ngón tay lại tiếp tục chuyển động, nội lực bộc phát cuồn cuộn, trút xuống như dòng chảy của nước lũ.
Trải qua mấy ngày tu dưỡng, Lâm Mộc đã nghiên cứu Lưu Quang Quyết cấp ba, đây là lần đầu tiên anh thi triển nó trong chiến đấu.
Phốc phốc phốc!
Hơn ngàn mũi tên ánh sáng xuất hiện khiến bầu trời đêm trở nên rực sáng, chúng đồng loạt bắn về phía bàn tay to lớn ấy, trông rất nguy nga, lộng lẫy.
Bàn tay đó không ngừng tiến về phía trước, đập vào những đạo ánh sáng. m thanh tí tách vang lên, những mũi tên liên tục nổ tung đồng thời sức mạnh của đòn tấn công của Nhị trưởng lão cũng nhanh chóng suy yếu theo.
Khi số lượng của những mũi tên ánh sáng chỉ còn khoảng hơn một trăm cái thì Cực Băng Chưởng của Nhị trưởng lão đã bị đánh tan tành, trong nháy mắt những đạo ánh sáng còn sót lại bắn về phía Nhị trưởng lão.
Sắc mặt Nhị trưởng lão Tuyết Sơn Phái tái mét, lần nữa vẫy tay, ngưng tụ ra một đòn tấn công bình thường để chống đỡ những mũi tên đang lao tới.
“Sao có thể như vậy, không thể nào!”
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Ánh mắt Nhị trưởng lão Tuyết Sơn Phái đầy sự chấn động, nhìn chằm chằm Lâm Mộc phía trước, trong lòng ông ta tràn ngập kinh hãi.
Ông ta đã sử dụng đòn tấn công mạnh nhất của mình nhưng tại sao lại không chiếm được chút lợi thế nào?
Đến bây giờ ông ta mới ý thức được, giải quyết tên Lâm Mộc này không phải là chuyện đơn giản, thậm chí phải gọi là cực kỳ khó khăn.
Trước những gì đã diễn ra, Nhị trưởng lão hoàn toàn không còn biện pháp nào để chiến thắng được Lâm Mộc.
“Tôi mạnh hơn ông, đây mới chính là sự thật!” – Giọng nói Lâm Mộc vang vọng.
Hai trưởng lão mà Tuyết Sơn Phái cử tới so với thực lực của trưởng lão Thanh Thương Phái thì không chênh lệch quá nhiều.
Điểm khác biệt chính là, ở hồ Thiên Sát, khi đối đầu với Thanh Thương Phái vì để tránh bại lộ thân phận của mình nên anh không dám thi triển Lưu Quang Quyết, chỉ sử dụng Hàn Băng Chưởng cấp một.
Còn ở trận đấu này, Lâm Mộc chẳng những thi triển Lưu Quang Quyết mà còn là Lưu Quang Quyết cấp ba, cho nên so với trận đấu với Thanh Thương Phái thì trận này ưu thế của anh rõ ràng hơn rất nhiều.
Lâm Mộc nói: “Nhường ông làm trò lâu như vậy là đang tạo cơ hội để ông có thể giết tôi đấy nhưng đáng tiếc ông lại chưa đủ trình, cho nên giờ tới lượt tôi lên sàn đây!”
“Ông lại dẫm lên vết xe đỗ của Tứ trưởng lão nhà ông rồi!”
“Dám đến tận nhà của tôi, lần này ông chết chắc rồi!”
Lâm Mộc lập tức kích hoạt Chí Tôn Tích ở mức mạnh nhất, một cổ năng lượng khủng khiếp xuất hiện, trong nháy mắt ngưng tụ trên hai bàn tay của Lâm Mộc.
Sau khi đạt tới Linh Ý Cảnh trung kỳ, sức chịu đựng của cơ thể Lâm Mộc mạnh hơn trước đó rất nhiều, cho nên lần này áp lực mà Chí Tôn Tích mang lại so với lần đối đầu với Tứ trưởng lão Tuyết Sơn Phái hay với trưởng lão của Thanh Thương Phái ở tỉnh Dương Hà thì ác liệt hơn rất nhiều. Cơ thể Lâm Mộc bị đè nén như sắp phát nổ.
“Lưu Quang Quyết ngàn mũi tên, kích hoạt!”
Ngón tay Lâm Mộc như khảy đàn, nội lực và sức mạnh đầy uy lực của Chí Tôn Tích giống như núi lửa phun trào vậy, không ngừng từ mười ngón tay của Lâm Mộc tràn ra ngoài.
Phốc phốc phốc!
Hơn một ngàn đạo ánh sáng lại xuất hiện, giống như những viên đạn ẩn chứa sức công phá kinh người với tốc độ cực nhanh lao về phía Nhị trưởng lão Tuyết Sơn Phái.
“Chết rồi!”
Trong con ngươi của Nhị trưởng lão phản chiếu lại đòn tấn công của Lâm Mộc, mắt thường không thể thấy được sự di chuyển như chớp của đòn tấn công này.
Nhị trưởng lão Tuyết Sơn Phái sắc mặt rất xấu, vội vàng thi triển Cực Băng Chưởng cấp ba, khối cầu màu trắng lại được ngưng tụ lần nữa..
Tuy nhiên, ngọn lửa ánh sáng đó đã lao đến trước mặt ông ta, không còn đủ thời gian để ngưng tụ nội lực, ông ta phải lập tức xuất chiêu, ném quả cầu khí về phía trước.
Bùm bùm bùm!
Quả cầu còn chưa kịp hóa thành bàn tay thì đã lao về phía những mũi tên ánh sáng, trong nháy mắt hai đòn tấn công va chạm, tạo ra những đợt chấn động.
Mất khoảng một nửa số lượng mũi tên ánh sáng thì quả cầu khí mới bị dập tắt hoàn toàn, những mũi tên sót lại thì như cuồng phong vũ bão, càng quét toàn bộ cơ thể của Nhị trưởng lão Tuyết Sơn Phái, khiến cơ thể ông ta xuất hiện vô số lỗ thủng.
Cơ thể Nhị trưởng lão đập vào một thân cây trong vườn hoa phía sau, khiến nó gãy đôi.
Ông ta té xuống đất, hộc ra máu tươi, những lỗ trên người liên tục ứa máu ra ngoài.
Chương 135: Tin tức mới
Sau khi tung ra chiêu thức này, miệng Lâm Mộc cũng phun ra một ngụm máu tươi.
Lâm Mộc ép Chí Tôn Tích quá độ, chỉ một chiêu thức đã khiến anh chịu phản phệ không nhỏ.
Hết cách, anh bắt buộc phải làm vậy để đảm bảo hạ gục được Nhị trưởng lão chỉ bằng một chiêu thức, bởi vì anh chẳng thể thôi động Chí Tôn Tích thêm lần nữa, nếu không thể giải quyết gọn Nhị trưởng lão ngay lần xuất chiêu này, anh sẽ gặp phiền phức vô cùng lớn!
“Tại sao ... lại như vậy?” Hai mắt Nhị trưởng lão trợn trừng, ông ta cảm nhận được sinh mệnh của mình sắp chấm dứt rồi.
Sao ông ta có thể ngờ, một Nhị trưởng lão lại có thể chết trong tay tu sĩ Linh Ý Cảnh trung kỳ?
Lần này Chưởng môn phái ông ta xuống núi, bởi ông ta đã đạt tới Linh Ý Cảnh đỉnh phong, với tu vi thâm hậu này, gần như không có bất cứ hiểm nguy nào ở đô thị có thể gây ảnh hưởng tới ông ta, sai phái ông ta xuống núi hạ Lâm Mộc là hoàn toàn thỏa đáng.
Kết quả, ông ta lại chết trong tay Lâm Mộc!
Giờ khắc này, ông ta xiết bao mong muốn được báo cho Chưởng môn Tuyết Sơn Phái rằng, tên Lâm Mộc này lợi hại cỡ nào, ông ta muốn nói cho Chưởng môn Tuyết Sơn Phái biết, tuyệt không thể coi thường Lâm Mộc.
Nếu Tuyết Sơn Phái không nhận ra điều này sớm, kiểu gì Tuyết Sơn Phái cũng chịu thiệt trong tay Lâm Mộc mà thôi!
Tiếc thay, ông ta nào còn cơ hội này.
Lâm Mộc lê tấm thân yếu ớt đến bên cạnh Nhị trưởng lão.
Với trạng thái suy yếu của Lâm Mộc lúc này, dù chỉ xuất hiện thêm một kẻ địch Khai Linh Cảnh, anh cũng bị đe dọa tính mạng rồi.
May sao Tuyết Sơn Phái chỉ phái một người tới đối phó với anh.
“Nhị trưởng lão, phương thức chết của ông cũng giống như tứ trưởng lão của các ông thôi. Tuyết Sơn Phái các ông muốn giết tôi, tất phải trả giá đắt.” Lâm Mộc nhìn chằm chằm Nhị trưởng lão trên đất.
Nhị trưởng lão Tuyết Sơn Phái mấp máy môi, lời còn chưa ra đến miệng đã tắt lịm hơi thở.
Lâm Mộc lê tấm thân mỏi mệt đến bậc thềm biệt thự ngồi xuống hít thở nghỉ ngơi.
“Sau lần này, có lẽ Tuyết Sơn Phái không dám manh động nữa đâu nhỉ?” Lâm Mộc lầm bầm lầu bầu.
Dù sao Linh Ý Cảnh đỉnh phong còn chết trong tay anh, Tuyết Sơn Phái có thể phái tu sĩ như thế nào xuống núi đối phó với anh nữa đây? Hơn nữa, Tuyết Sơn Phái mà hay tin Nhị trưởng lão bỏ mạng, chắc hẳn sẽ vô cùng bàng hoàng.
Nghỉ ngơi chốc lát xong, Lâm Mộc xử lý thi thể của Nhị trưởng lão, sau đó trở về biệt thự nghỉ ngơi.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Lúc này Lâm Mộc cảm thấy quá mệt mỏi, chỉ muốn ngủ một giấc thật ngon.
Sáng hôm sau.
Lâm Mộc tỉnh giấc, thân thể không còn khó chịu như ngày hôm qua, nhưng vẫn suy nhược.
“Bây giờ đối phó với Linh Ý Cảnh đỉnh phong vẫn phải dựa dẫm vào Chí Tôn Tích quá nhiều, nếu mình bước vào Linh Ý Cảnh đỉnh phong thì giải quyết tu sĩ có tu vi tương đương quá nhẹ nhàng rồi.” Lâm Mộc lẩm bẩm.
Sau đó Lâm Mộc lật người rời giường.
Hôm nay Lâm Mộc định bụng quay lại tìm Sư phụ và nhờ Sư phụ giúp kiểm định loại thực vật kia.
Vệ sinh buổi sáng xong, Lâm Mộc lái xe đi.
Vừa rời khỏi thành phố, anh đã nhận được một cuộc gọi từ ba mình.
“Ba.” Lâm Mộc trả lời điện thoại.
“Mộc Nhi, ba nhắn cho con một đường link tin tức, khi nào rảnh thì kiểm tra nhé.” Lâm Đại Sơn nói.
“Vâng, con xem đay ạ.” Lâm Mộc đáp xong thì cúp điện thoại, mở tin nhắn, bấm vào đường link do ba mình gửi tới.
Khi Lâm Mộc nhìn thấy nội dung tin nhắn, sắc mặt anh đột nhiên thay đổi.
Nội dung chung của bản tin là hôm nay tập đoàn IS của Châu u cho ra mắt sản phẩm cải thiện hiệu suất sử dụng năng lượng, sau khi đo đạc thực tế có thể tăng hiệu suất sử dụng năng lượng lên hơn 30%. Ngay khi ra mắt sản phẩm đã gây xôn xao dư luận toàn thế giới.
"Chết tiệt chết tiệt!"
Sau khi nhìn thấy nội dung tin tức, Lâm Mộc tức giận đập vô lăng.
Bản quyền sáng chế này vốn thuộc về nhà họ Lâm, giờ lại được phát hành chính thức bởi tập đoàn IS của Châu u.
Ván đã đóng thuyền, giờ đây Lâm Mộc chẳng thể làm gì hơn, thực lực hiện tại của anh sao vươn tay tới khu vực Châu u được?
“Ông cụ Tôn, ông đúng là đồ hán gian khốn kiếp! Dù ông có trốn ở Châu u cũng sẽ có một ngày tôi khiến ông chết không yên ổn!” Hai mắt Lâm Mộc tràn đầy vẻ rét lạnh.
Một giờ chiều, Lâm Mộc đến Đạo quán Ngọa Long.
“Lâm Mộc Sư huynh!” Cậu đệ tử trong sân thấy Lâm Mộc thì cuống quýt chào hỏi.
“Sư phụ đang ở Đạo Trường.” Cậu đệ tử tạp dịch nói.
“Được.” Lâm Mộc nhanh chóng đến Đạo Trường.
Trong Đạo Trường.
Sư phụ đang ngồi quay mặt vào tường, trên tường treo rất nhiều tranh.
“Sư phụ.” Lâm Mộc vừa bước vào đã lập tức hành lễ.
“Sao con lại về đây, gặp phải rắc rối gì không thể giải quyết à?” Sư phụ hỏi.
“Không phải thưa Sư phụ, gần đây con tìm được một Thiên Tài Địa Bảo, muốn nhờ Sư phụ kiểm định giúp con.” Lâm Mộc nói.
Sư phụ nghe vậy thì quay người nhìn Lâm Mộc: “Ồ, Thiên Tài Địa Bảo? Lấy ra cho ta xem nào.”
“Dạ.” Lâm Mộc lập tức lấy một nhành thực vật ra khỏi túi.
“Ồ... Đây là.. là Hàn Băng Linh Chi.” Nhìn thấy loài thực vật này, hai mắt Sư phụ ánh lên vẻ kinh ngạc.
Sư phụ lập tức hỏi dồn: “Hàn Băng Linh Chi này cực kỳ chân quý trong thế giới hiện đại ngày nay, hơn nữa loài thực vật này có Khí Hàn Sát cực mạnh, không dễ chạm vào, sao con lấy được nó?”
“Sư phụ, mấy ngày trước con đến tỉnh Dương Hà rồi lấy được.”
Sau đó Lâm Mộc kể Sư phụ nghe chuyện phát sinh ở tỉnh Dương Hà, bao gồm chuyện ở Hồ Thiên Sát, giao đấu cướp tài nguyên với Thanh Thương Phái, Chí Tôn Tích có thể chống lại Khí Hàn Sát, phát hiện ra Hàn Băng Linh Chi dưới đáy Hồ Thiên Sát như thế nào.
Đương nhiên Lâm Mộc không có gì phải giấu giếm Sư phụ của anh cả.
“Nhóc con này, to gan lớn mật ghê nhỉ, dám chạy tới tận Hồ Thiên Sát cướp tài nguyên với Thanh Thương Phái.” Sư phụ nhịn không được cảm khái.
“Sư phụ, con làm vậy... người không trách tội con chứ?” Lâm Mộc nói.
Sư phụ cười vuốt râu: “Trách con cái gì? Thời đại công pháp sắp lụi tàn này, tài nguyên vô cùng ít, tài nguyên chân quý càng hiếm có khó tìm, con không tranh giành sao mà trưởng thành được? Cướp được là bản lĩnh của con.”
“Còn về Thanh Thương Phái, đắc tội thì đắc tội thôi, đâu có gì ghê gớm.”
Lâm Mộc cười khan: “Đúng rồi Sư phụ, còn một chuyện con quên không kể với người, khi giao đấu với Trưởng lão Thanh Thương Phái, con cố tình làm rớt lệnh bài của Trưởng lão Tuyết Sơn Phái để giá họa cho họ.”
Sư phụ cười: “Ồ! Haha! Thằng nhóc con cũng xấu xa lắm đấy!”
“Dù sao Tuyết Sơn Phái cũng là kẻ thù của con, con làm vậy không thấy áy náy gì.” Lâm Mộc toét miệng cười.
Hai bên đều không ngừng bạo phát.
Lâm Mộc liên tục lui về sau, mặt trận giao đấu chuyển từ trên bờ hồ đến rừng cây.
Dù sao Lâm Mộc cũng vừa bước lên Linh Ý Cảnh trung kỳ, kiểu giao đấu chênh lệch cảnh giới này vẫn khiến anh cảm thấy áp lực không ít.
Nhưng dẫu vậy, trưởng lão Thanh Thương Phái vẫn không dành được ưu thế đáng kể.
Hai người còn lại của Thanh Thương Phái không ra tay, nhưng nhanh chóng đuổi theo.
“Xem ra ông không thắng được tôi rồi, tạm biệt nhé!”
Lại giao đấu thêm lần nữa, Lâm Mộc nhanh chóng mượn lực rút lui, sau đó quay người lao như bay xuống dưới núi.
Mục đích của Lâm Mộc không phải giết ba người kia, mà là thoát thân.
“Chạy đằng nào?” Trưởng lão Thanh Thương Phái chẳng hề có ý buông tha cho Lâm Mộc, gầm lên rồi điên cuồng đuổi theo anh.
Hai người còn lại của Thanh Thương Phái cũng điên cuồng lao theo.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Lâm Mộc thấy Trưởng lão Thanh Thương Phái đuổi theo, nhịn không được mắng: “Dù có đuổi kịp cũng đâu thể thắng tôi, việc gì phải cố chấp như vậy?”
Nhưng vị Trưởng lão Thanh Thương Phái kia bất chấp tất cả, ông ta nuốt không trôi cục tức này, sao ông ta có thể trơ mắt nhìn Lâm Mộc tháo chạy cơ chứ?
Tuy Lâm Mộc được Chí Tôn Tích hỗ trợ, nhưng tu vi của anh kém vị Trưởng lão kia một bậc, cho nên tốc độ không thể bì được với ông ta.
Khoảng cách của hai người nhanh chóng được rút ngắn.
Trưởng lão Thanh Thương Phái đuổi gần tới nơi tiếp tục tung ra một đòn tấn công, Lâm Mộc nhanh chóng quay người tiếp chiêu.
Rầm!
Hai đòn công kích va chạm.
“Ông đừng có ép tôi!” Ánh mắt Lâm Mộc như đóng băng.
Lâm Mộc mãi không lưu chuyển Chí Tôn Tích quá độ, bởi vì anh không muốn cơ thể rơi vào trạng thái suy yếu.
Anh lo lắng, một khi thôi động Chí Tôn Tích quá độ, dẫu đánh bại Trưởng lão thì năng lực chiến đấu của anh vẫn bị giảm mạnh khi cơ thể rơi vào trạng thái yếu ớt, do đó anh chắc chắn đối phó không nổi tên tu sĩ Linh Ý Cảnh còn lại trong ba người kia.
Đây cũng là nguyên nhân Lâm Mộc một mực không nguyện ý lưu chuyển Chí Tôn Tích quá độ.
“Ép cậu thì sao? Một tên tu sĩ Linh Ý Cảnh trung kỳ như cậu có thể uy hiếp tới lão phu chắc?”
“Thiết Bích Quyền!” Trưởng lão Thanh Thương Phái rút ngắn khoảng cách với Lâm Mộc, nhắm vào người anh tung ra một quyền với uy lực mạnh mẽ.
“Nếu vậy thì đừng trách tôi không khách sáo!”
Chí Tôn Tích sau lưng Lâm Mộc cuồn cuộn tuôn trào thành luồng uy năng khổng lồ, lập tức truyền tới cánh tay phải của anh, tĩnh mạch dưới da thoáng đỏ lên.
Sau đó, xuất quyền!
Ầm!
Hai quyền va chạm vào nhau, uy năng cường đại bạo phát ra.
“Phụt!” Uy lực khủng khiếp từ quyền đánh của Lâm Mộc truyền tới Trưởng lão Thanh Thương Phái, mặt ông ta bỗng biến sắc, miệng phun ra một ngụm máu tươi, cả người bị văng về sau theo đường pa-ra-bôn.
“Tôi đã nói đừng ép tôi mà ông còn cứng đầu cứng cổ không nghe! Dám đuổi theo nữa cẩn thận cái mạng của ông đấy!” Lâm Mộc quăng lại một câu rồi điên cuồng lao xuống núi.
“Trưởng lão.” Hai tu sĩ của Thanh Thương Phái đang đuổi theo phía sau thấy Trưởng lão bị đánh bay thì nhanh chóng duỗi tay đỡ ông ta.
“Phụt!” Trưởng lão được người đỡ lấy lại ôm ngực phụt tiếp một ngụm máu tươi.
Cánh tay vừa chạm phải quyền đánh từ Lâm Mộc của Trưởng lão không ngừng run rẩy.
“Sao có thể? Tại sao một tên Linh Ý Cảnh trung kỳ như cậu ta lại có thể bạo phát ra đòn công kích khủng khiếp dường ấy!” Hai mắt Trưởng lão Thanh Thương Phái nhuốm vẻ kinh hãi và không thể tin nổi.
Hồi nãy ông ta đích thân đỡ quyền đánh, cho nên hiểu rõ hơn ai hết uy lực khủng khiếp trong nắm đấm của Lâm Mộc.
“Trưởng lão, thằng nhóc đó lại chạy rồi, có đuổi theo nữa không?” Tu sĩ Linh Ý Cảnh trung kỳ của Thanh Thương Phái hỏi.
“Giờ ta bị thương nghiêm trọng, dựa vào cái gì mà đuổi theo cậu ta!” Mặt Trưởng lão Thanh Thương Phái trắng bệch như tờ giấy.
“Rốt cuộc cậu ta là người của môn phái ẩn dật nào mà dám xấc xược như vậy với Thanh Thương Phái chúng ta!” Tu sĩ Linh Ý Cảnh trung kỳ nghiến răng nghiến lợi hỏi.
Một đệ tử Khai Linh Cảnh bỗng chạy tới nơi Trưởng lão và Lâm Mộc vừa giao đấu ban nãy.
“Trưởng lão, hồi nãy tên nhóc kia đánh với người, đệ tử nhìn thấy từ người nó rơi ra một món đồ.” Đệ tử Khai Linh Cảnh vừa nói vừa cúi người nhặt lệnh bài từ dưới đất lên.
“Cái gì?” Khi anh ta nhặt lệnh bài lên xem, mặt hiện rõ vẻ kinh ngạc.
“Là thứ gì? Mau đưa tới đây!” Trưởng lão Thanh Thương Phái vô cùng tò mò, rốt cuộc là món đồ gì thế.
Tên đệ tử Khai Linh Cảnh nhanh chóng chạy lại, dâng lệnh bài cho Trưởng lão xem.
“Đây... đây là lệnh bài của Trưởng lão Tuyết Sơn Phái.” Trưởng lão Thanh Thương Phái nhìn thấy dòng chữ trên lệnh bài thì nổi giận đùng đùng.
“Chẳng ngờ... chẳng ngờ lại là chuyện tốt do Tuyết Sơn Phái làm! Thảo nào tên khốn kiếp kia chẳng chút kiêng dè gì, các người cậy Tuyết Sơn Phái các người không ở tình Dương Hà nên phái người tới đây giở trò đúng không?! Các người thật sự cho rằng Thanh Thương Phái của ta dễ ức hiếp lắm sao?” Trưởng lão Thanh Thương Phái siết chặt lệnh bài, giọng nói cũng run lên vì tức giận.
“Đúng rồi Trưởng lão, thằng nhóc hồi nãy dùng Cực Băng Chưởng, hình như chính là chiêu thức đặc trưng của Tuyết Sơn Phái. Trước kia đệ tử từng thấy rồi!” Tu sĩ Linh Ý Cảnh trung kỳ nói.
“Nếu đã xác định rõ chuyện này do Tuyết Sơn Phái làm thì chúng ta càng không cần đuổi theo nữa! Oan có đầu nợ có chủ, khi về chúng ta báo lại với Chưởng môn để tính món nợ này với Tuyết Sơn Phái.” Trưởng lão Thanh Thương Phái nghiến răng kèn kẹt nói.
...
Ở một nơi khác.
Sau khi lưu chuyển Chí Tôn Tích quá độ, cả người Lâm Mộc lại rơi vào trạng thái suy yếu, tốc độ cũng giảm đi không ít.
Dẫu vậy, anh vẫn dốc toàn lực để lê tấm thân mỏi mệt lao xuống chân núi.
Lâm Mộc hiểu rõ, tình trạng suy yếu lúc này mà phải đối mặt với tu sĩ Thanh Thương Phái truy đuổi tới nơi, hậu quả là không thể tưởng tượng được.
“Hình như bọn họ không đuổi theo nữa.” Lâm Mộc quay đầu xác nhận vài lần, phía sau không có bất cứ động tĩnh gì.
Lâm Mộc thở hắt ra.
Nhưng Lâm Mộc không dám lơ là, tiếp tục chạy xuống chân núi với tốc độ nhanh nhất mà anh có thể bạo phát lúc này.
Lần này đoạt đồ ăn nơi miệng hổ, nhưng anh đã tạo nên thay đổi bất ngờ, quả thực quá nguy hiểm!
Còn tấm lệnh bài kia, đương nhiên do Lâm Mộc vờ như ‘bất cẩn’ làm rớt, đây gọi là giá họa.
Xuống dưới chân núi, Lâm Mộc lấy xe ra khỏi bụi cây.
Lâm Mộc ngồi trong buồng xe điều hòa nhịp thở vài phút, sau đó lau sạch lớp ngụy trang ban nãy, khôi phục lại dáng vẻ thực sự của anh, cuối cùng khởi động xe chạy về thị trấn gần nhất.
Giờ cơ thể anh đang suy yếu, Lâm Mộc dự tính tìm một thị trấn nào đó để ở tạm vài ngày và khôi phục sức khỏe, sau đó mới về Giang Nam.
Lâm Mộc không sợ đối phương sẽ tìm anh ở thị trấn, dù sao khi trước anh tháo chạy điên cuồng như vậy, Thanh Thương Phái nào ngờ được Lâm Mộc vẫn lưu lại thị trấn.
Hơn nữa anh cố ý làm rớt tấm lệnh bài, đối phương nhặt được kiểu gì cũng về bẩm báo cho Chưởng môn, bởi chuyện này dính dáng đến một môn phái ẩn dật ở tỉnh khác.
Khi Lâm Mộc đến thị trấn, trời đã nhá nhem tối.
Đây là một trấn khá nghèo nàn, chỉ có vài khách sạn cao cấp, Lâm Mộc chọn một khách sạn rồi dứt khoát vào đó ở lại.
Chương 132: Thanh Thương Phái chất vấn
Trong khách sạn.
Lâm Mộc lấy ra loại thực vật lạ kia, hay tay nâng lên.
“Lúc trước ta chỉ dùng một phần nhỏ, phần thực vật còn lại chứa nhiều linh lực, nếu phục dùng để tu luyện tiếp có lẽ đủ cho ta đột phá tới Linh Ý Cảnh đỉnh phong.” Lâm Mộc thầm tính toán.
Lúc trước Lâm Mộc dùng 2/10 lượng thực vật đã giúp tu vi của anh nâng lên nửa cảnh giới, lúc này còn lại 8/10 lượng thực vật.
Có điều cần một lượng lớn linh khí mới có thể tu luyện từ Linh Ý Cảnh trung kỳ lên Linh Ý Cảnh đỉnh phong.
Với tốc độ tu luyện thông thường của Lâm Mộc, nhảy từ Linh Ý Cảnh sơ kỳ lên trung kỳ cần ba năm, tiến từ Linh Ý Cảnh trung kỳ lên đỉnh phong cần năm năm.
Phải biết rằng sau Linh Ý Cảnh trung kỳ, hiệu suất hấp thu linh khí cao hơn so với lúc còn ở tu vi Linh Ý Cảnh sơ kỳ, dẫu vậy Lâm Mộc vẫn phải mất năm năm mới đột phá lên Linh Ý Cảnh đỉnh phong được.
Lâm Mộc cảm thấy ăn nốt 8/10 lượng thực vật còn lại này chắc không có vấn đề gì.
Tuy lần giao đấu với Thanh Thương Phái này vô cùng hiểm nguy, nhưng thu hoạch được thứ thực vật này cũng đáng!
Lâm Mộc nở nụ cười.
Bây giờ Lâm Mộc cũng không nóng vội ăn thứ thực vật này.
Thứ nhất, hiện giờ cơ thể anh đang ở trạng thái suy yếu.
Thứ hai, cũng là nguyên nhân quan trọng nhất, Lâm Mộc muốn đưa loại thực vật này về cho sư phụ xem qua, sư phụ anh gặp nhiều hiểu rộng, để sư phụ kiểm định giúp công hiệu cụ thể của loại thực vật này.
Loại Thiên Tài Địa Bảo chân quý như này chắc chắn có công hiệu đặc biệt của riêng nó.
Nếu xem nó như linh khí để hấp thu, tuy thực hiện vô cùng đơn giản, nhưng vô hình trung đã vứt bỏ công hiệu vốn có của riêng nó.
Tỷ như nhân sâm ngàn năm, có tác dụng bồi bổ dư khí, phục hồi dương khí, cực kỳ thích hợp với bệnh nhân sắp trút hơi thở cuối cùng hoặc đột nhiên ngất xỉu vì thiếu khí.
Nếu không rõ tác dụng chân quý của nhân sâm ngàn năm mà chỉ xem nó như đồ ăn để lấp đầy bụng đói, ăn vào no bụng thật đấy, nhưng xem như hoàn toàn bỏ phí công hiệu vốn có của nó.
Lâm Mộc vừa lấy được loại thực vật này đã nghĩ đến việc đưa về cho sư phụ kiểm định một lượt rồi quyết định sử dụng thế nào cho hợp lý.
Chỉ là khi ấy Lâm Mộc bị vây khốn dưới nước, hết cách thoát thân nên anh chỉ đành ăn hai phần.
“Khi về ta nhờ sư phụ xem giúp rồi quyết định vậy.”
Lâm Mộc vừa lẩm bẩm vừa đặt loại thực vật lạ vào túi của mình.
Tám phần còn lại của loại thực vật này, anh nhất định phải làm rõ công dụng mới sử dụng.
Lần thôi động Chí Tôn Tích quá độ này, Lâm Mộc phát hiện ra một tình huống mới.
Mỗi lần nâng cao thêm một cảnh giới, ngoài việc nội lực cường đại hơn thì thể lực cũng tăng lên.
Sau khi anh bước chân lên Linh Ý Cảnh trung kỳ, năng lực chịu đựng của cơ thể cũng mạnh mẽ hơn.
Lần đối phó với Trưởng lão Thanh Thương Phái này cũng giống như giao đấu với Tứ trưởng lão Tuyết Sơn Phái trước đây, khi thôi động Chí Tôn Tích quá độ, Lâm Mộc đều bạo phát cùng một lượng tương tự, nhưng vì anh đã nâng cao cảnh giới khiến cơ thể mạnh mẽ hơn, cho nên tác dụng phụ không lớn như lần trước.
Nói cách khác, hôm nay Lâm Mộc có thể giải phóng uy lực của Chí Tôn Tích cao hơn, thôi động thêm một lượng Chí Tôn Tích nữa mới chạm tới giới hạn mà cơ thể anh có thể chịu đựng.
Chỉ cần cảnh giới của anh ngày càng cao, anh có thể điều động Chí Tôn Tích với uy lực lớn hơn.
“Tiếp theo ta có thể nghiên cứu Lưu Quang Quyết cấp ba rồi.” Lâm Mộc lẩm bẩm.
Lúc này đã đạt tới tu vi Linh Ý Cảnh trung kỳ, Lâm Mộc nhận thấy anh có thể thử tu luyện chiêu thức này ở cấp độ cao hơn rồi.
Nhân mấy ngày nghỉ ngơi khôi phục sức khỏe này, Lâm Mộc vừa hay có thời gian nghiên cứu...
...
Ba ngày sau.
Núi tuyết Tịch Lĩnh.
Trên đỉnh núi phía sau Tuyết Sơn Phái.
Đại trưởng lão Tuyết Sơn Phái cầm chiếc di động vệ tinh bước tới bên cạnh Chưởng môn đang tu luyện.
“Chưởng môn, Chưởng môn Thanh Thương Phái của tỉnh Dương Hà vừa gọi điện nói muốn trao đổi với người, kêu người nhanh chóng gọi lại.” Đại trưởng lão Tuyết Sơn Phái nói.
“Thanh Thương Phái của ông ta tìm tôi làm gì?” Chưởng môn mở hai mắt ra.
Tuyết Sơn Phái của ông ta là môn phái ẩn dật số một Giang Nam, còn, Thanh Thương Phái là môn phái ẩn dật số một Dương Hà, hai môn phái thuộc hai tỉnh khác nhau, bình thường chẳng có xích mích gì.
“Không rõ, nhưng giọng điệu Chưởng môn Thanh Thương Phái không tốt đẹp gì cho cam, không rõ rốt cuộc vì chuyện gì.” Đại trưởng lão Tuyết Sơn Phái nói.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
“Gọi lại, rồi đưa cho tôi.” Chưởng môn Tuyết Sơn Phái nói.
“Rõ.” Đại trưởng lão Tuyết Sơn Phái lập tức gọi lại, sau đó dùng hai tay dâng điện thoại vệ tinh cho Chưởng môn Tuyết Sơn Phái.
Chưởng môn Tuyết Sơn Phái nhận điện thoại.
“Chưởng môn Thanh Thương Phái, ông có chuyện gì à?” Điện thoại vừa kết nối, Chưởng môn Tuyết Sơn Phái đã lên tiếng hỏi.
“Chưởng môn Tuyết Sơn Phái, ông quá đáng rồi đấy! Chẳng ngờ ông lại phái người tới tỉnh Dương Hà của chúng tôi cướp tài nguyên, lẽ nào ông thực sự cho rằng Thanh Thương Phái chúng tôi dễ chọc giận hả?” Điện thoại truyền tới giọng quát mắng.
Chưởng môn Tuyết Sơn Phái nghe xong lời này thì chau mày.
“Cướp tài nguyên gì? Chưởng môn Thanh Thương Phái, rốt cuộc ông đang nói cái gì thế? Tôi đang muốn hỏi ông, vừa liên lạc đã bày ra giọng điệu và thái độ này, rốt cuộc ông có ý gì?” Chưởng môn Tuyết Sơn Phái lơ mơ.
Ông ta chẳng biết đầu đuôi ngọn ngành, vừa nhận điện thoại đã bị chửi mắng?
“Ông còn giả ngây giả ngô với tôi à, Tuyết Sơn Phái của ông làm cái gì lẽ nào ông không biết? Hồ Thiên Sát là địa điểm có tài nguyên mà Thanh Thương Phái chúng tôi chiếm giữ, Trưởng lão bên Tuyết Sơn Phái các ông chạy tới cướp tài nguyên, còn đánh Trưởng lão của môn phái tôi bị thương không nhẹ, giờ ông nhất định phải nghe tôi nói hai năm rõ mười từng tội danh của Tuyết Sơn Phái ông sao?” Chưởng môn Thanh Thương Phái nghiêm giọng chất vấn.
Dù chỉ trò chuyện qua điện thoại, vẫn cảm nhận được cơn thịnh nộ của Chưởng môn Thanh Thương Phái.
“Xằng bậy! Trưởng lão Tuyết Sơn Phái tôi không thể chạy tới tỉnh Dương Hà cướp tài nguyên được, ông đừng có ngậm máu phun người! Tôi thấy ông đang cố tình tìm cớ để gây sự với Tuyết Sơn Phái đúng không? Ông tưởng Tuyết Sơn Phái là quả hồng mềm chắc? Nói gì cũng phải có chứng cứ! Ông chứng minh thế nào về việc Trưởng lão Tuyết Sơn Phái tôi cướp tài nguyên bên ông?” Mặt Chưởng môn Tuyết Sơn Phái cũng hiện vẻ tức giận.
Đương nhiên Chưởng môn Tuyết Sơn Phái tức giận rồi, ông ta hoàn toàn không phái người đi làm loại chuyện cướp giật đó, Trưởng lão Tuyết Sơn Phái cũng không thể chạy tới tỉnh Dương Hà cướp tài nguyên mà không có lệnh của Chưởng môn ông ta.
“Chưởng môn Tuyết Sơn Phái, tôi đã nói rõ tên rồi, ông còn già mồm hả? Lúc người của Tuyết Sơn Phái ông tháo chạy đã đánh rơi lệnh bài, lúc này trong tay tôi đang nắm giữ bằng chứng sắt đấy! Đối phương còn điều động Cực Băng Chưởng, đây cũng là chứng cứ nhỉ? Ông còn dám già mồm nữa không?” Chưởng môn Thanh Thương Phái nghiêm giọng chất vấn.
“Lệnh bài Trưởng lão? Cực Băng Chưởng?” Đồng tử của Chưởng môn Tuyết Sơn Phái co rút.
“Chưởng môn Tuyết Sơn Phái, ông nói đi, chuyện này phải giải quyết thế nào? Ông nhất định phải cho Thanh Thương Phái chúng tôi một lời giải thích hợp lý!” Chưởng môn Thanh Thương Phái nói giọng phẫn nộ.
“Ai! Là ai giá họa cho Tuyết Sơn Phái tôi!” Chưởng môn Tuyết Sơn Phái đứng phắt dậy, trong mắt dâng lên lửa giận.
“Ông còn diễn kịch với tôi nữa à? Hừ, ông thật sự cho rằng bổn Chưởng môn là đứa trẻ lên ba dễ lường gạt ư? Nếu Tuyết Sơn Phái ông không phải môn phái ẩn dật số một Giang Nam, đến cơ hội thương lượng tôi cũng không cho ông mà sớm dẫn người tới đánh từ lâu rồi! Tôi cho ông thời gian bảy ngày, hãy cho tôi câu trả lời và sự bồi thường mà Thanh Thương Phái hài lòng, bằng không cứ chờ nhận hậu quả đi! ” Chưởng môn Thanh Thương Phái quăng lại một câu rồi dứt khoát cúp điện thoại.
Chương 133: Địch đến tận nhà
“Khốn kiếp!”
Chưởng môn Tuyết Sơn Phái thấy đầu bên kia cúp điện thoại, ông ta tức giận mắng một câu, sắc mặt cực kì khó coi.
Chuyện này không phải do Tuyết Sơn Phái gây ra, sao bọn Thanh Thương Phái lại đe dọa ông ta phải cho bọn họ một câu trả lời thỏa đáng còn yêu cầu bồi thường?
Ông ta thậm chí còn không biết chuyện gì đang diễn ra!
“Chưởng môn, chuyện này có hình như có chút bất ổn.” – Đại trưởng lão đứng kế bên nói.
“Phải là rất bất ổn mới đúng! Tuyết Sơn Phái không gây ra chuyện này, tại sao lại lôi đầu chúng ta ra tính sổ?! Thật là quá đáng!” – Chưởng môn Tuyết Sơn Phái giận đến xanh mặt.
“Nhưng ông ta nói đang giữ lệnh bài của vị trưởng lão nào đó trong Tuyết Sơn Phái làm bằng chứng, chuyện này…Cuối cùng là cái gì đang diễn ra? Chẳng lẽ là do Tứ trưởng lão gây ra? Có khả năng Tứ trưởng lão chưa chết mà chỉ đang lẩn trốn Tuyết Sơn Phái chúng ta, chạy đến tỉnh Dương Hà?” – Đại trưởng lão suy đoán.
Dù sao các trưởng lão của Tuyết Sơn Phái đều đang giữ lệnh bài, chỉ có Tứ trưởng lão hiện tại đang mất tích nên lệnh bài mà họ đề cập đến chỉ có thể là của ông ta.
“Không thể nào, Tứ trưởng lão theo tôi đã nhiều năm, lòng trung thành tuyệt đối không có gì để nghi ngờ, ông ta chắc chắn sẽ không phản bội Tuyết Sơn Phái!” – Chưởng môn Tuyết Sơn Phái kiên quyết nói.
“Đúng rồi chưởng môn, Tứ trưởng lão không phải nói là đi giết một người tên Lâm Mộc, sau đó mới mất tích không phải sao?”
Đại trưởng lão tiếp tục nói: “Trước khi Nhị trưởng lão rời đi, tôi có nghe nói thế lực phía sau Lâm Mộc không phải dạng vừa. Có thể cậu ta đã giết hại Tứ trưởng lão rồi chiếm lấy lệnh bài, Thanh Thương Phái có lẽ là chỗ dựa của cậu ta, bọn họ chiếm được lệnh bài, sau đó lấy nó làm bằng chứng vu oan cho chúng ta, gây khó dễ với Tuyết Sơn Phái.”
Chưởng môn Tuyết Sơn Phái suy tư một chút rồi nói: “Chuyện này quả thật có thể xảy ra, ngoài ra còn một khả năng nữa, đó là Lâm Mộc mang theo lệnh bài của Tứ trưởng lão đi chiếm đoạt nguồn linh khí dồi dào của hồ Thiên Sát rồi dựa vào nó để giá họa cho Tuyết Sơn Phái chúng ta!”
Chuyện này khẳng định không phải do môn phái của ông ta gây ra, theo sự đánh giá của chưởng môn Tuyết Sơn Phái chỉ có thể là một trong hai khả năng trên nhưng ông ta thiên về khả năng thứ hai hơn.
“Giả sử là khả năng thứ hai, nếu chúng ta giải thích với Thanh Thương Phái, sợ rằng bọn họ sẽ không dễ dàng tin vào những gì chúng ta nói, đúng chứ? Dù sao lệnh bài đang ở trong tay họ, bọn họ nhất định sẽ không tin Tuyết Sơn Phái chúng ta không có dính dáng gì đến vụ này.” – Đại trưởng lão lo lắng nói.
“Bây giờ chỉ có thể đợi tin tức từ Nhị trưởng lão, chờ ông ấy bắt được Lâm Mộc thì mọi chuyện hết thảy sẽ sáng tỏ, nếu như là do cậu ta vu oan giá họa cho chúng ta hừ,...có cậu ta trong tay thì chúng ta đã có bằng chứng để nói chuyện với Thanh Thương Phái!” – Chưởng môn Tuyết Sơn Phái nói.
Sau đó, giọng nói của chưởng môn Tuyết Sơn Phái lập tức thay đổi, tràn đầy sát khí: “Nếu quả thật là do Lâm Mộc làm, cố ý giá họa cho chúng ta, tôi nhất định sẽ rút xương lột da cậu ta.”
Chỉ là một ranh con vô danh tiểu tốt lại dám ăn gan hùm mật gấu đổ oan cho Tuyết Sơn Phái, mang đến tai họa nghiêm trọng cho môn phái của ông ta, ông ta làm sao có thể không hận Lâm Mộc được?
…Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Bên kia.
Sau khi Lâm Mộc trải qua ba ngày dưỡng thương và tu luyện thì trạng thái cơ thể của anh căn bản đã hồi phục, vì vậy anh rời khỏi huyện nhỏ này, lái xe trở về Giang Châu, tỉnh Giang Nam.
Khi trở lại Giang Châu thì trời đã tối.
Lâm Mộc trực tiếp lái xe đi vào biệt thự, sau đó tắt động cơ, bước xuống xe đi vào nhà.
“Cậu chính là Lâm Mộc? Cuối cùng cậu cũng đã trở lại, tôi chờ cậu khá lâu rồi đấy.”
Lâm Mộc vừa định đi vào trong thì một giọng nói từ vườn hoa phía sau truyền đến.
“Kẻ nào!” – Sắc mặt Lâm Mộc thay đổi, nhanh chóng quay người lại.
Ánh sáng đèn đường từ bên ngoài chiếu vào, Lâm Mộc thấy rõ một lão già mặc áo bào màu trắng đang đứng sừng sững ở đó.
Anh lập tức nhận ra người đó là ai, đó chính là áo bào của đạo sĩ Tuyết Sơn Phái.
“Lại là người Tuyết Sơn Phái, các người quả là âm hồn không tan.” – Lâm Mộc híp mắt lại.
Điều khiến Lâm Mộc khó chịu nhất chính là bọn họ dám tìm đến tận nhà anh, ngồi một đống chờ anh về!
Nếu không phải anh tranh thủ chuyển nhà cho cha mẹ trước thời hạn thì chẳng phải an nguy của gia đình anh sẽ bị đe dọa sao?
Nghĩ đến đây, anh thật sự rất tức giận, lửa giận trong lòng Lâm Mộc cháy lên bừng bừng!
“Lâm Mộc, có vẻ cậu cũng biết rõ vì sao lão phu tìm đến cậu.” – Nhị trưởng lão Tuyết Sơn Phái quan sát anh.
“Đương nhiên tôi biết rõ, Tuyết Sơn Phái phái ông đến đây, chẳng phải là muốn giúp Tôn lão gia diệt trừ tôi hay sao?” – Lâm Mộc lạnh lùng nói.
“Bây giờ mọi chuyện nào còn đơn giản như vậy nữa, nói mau! Tứ trưởng lão, cuối cùng là đã xảy ra chuyện gì! Chuyện ông ấy mất tích có phải do cậu làm hay không!” – Nhị trưởng lão Tuyết Sơn Phái đột nhiên quát lên.
“Tứ trưởng lão? Là ông già lần trước các ông phái đến để xử tôi sao? Tiếc quá, ông ta đã chết rồi, hơn nữa còn là tan xương nát thịt, ngay cả mảnh vụn cũng không còn.” – Lâm Mộc đáp trả.
Nhị trưởng lão Tuyết Sơn Phái nghe đến đây, ông ta đã dám khẳng định Tứ trưởng lão thật sự đã chết rồi hơn nữa kẻ hạ thủ chính là Lâm Mộc.
“Tôi có nghe qua, cậu bất quá cũng chỉ ở Linh Ý Cảnh sơ kỳ, làm sao đủ trình để giết chết Tứ trưởng lão chứ? Nói! Kẻ giúp đỡ cậu là ai? Nếu kẻ đó ở đây thì mang hắn ra đây nhanh! Tôi sẽ xử lý hết đám tép riêu các cậu!” – Giọng nói của Nhị trưởng lão vang dội.
“Tôi chả cần ai giúp, Tứ trưởng lão của các ông chỉ cần một mình tôi là đã đủ bay màu rồi.” – Lâm Mộc nói.
“Nói lão, chỉ bằng cậu sao? Cỡ như cậu thì Tứ trưởng lão chỉ cần búng ngón tay một cái là xong, cậu giết ông ấy? Chuyện này chắc chắn không thể xảy ra! Cậu nghĩ lão phu ngu xuẩn lắm sao?” – Nhị trưởng lão của Tuyết Sơn Phái nghiêm nghị chất vấn.
“Ông không tin sao? Thế thì nếm mùi chút là sẽ tin thôi.” – Lâm Mộc cười lạnh.
“Nếu cậu cứ tiếp tục đơm đặt bịa chuyện như vậy, hôm nay lão phu sẽ phế bỏ cậu, sau đó vác về Tuyết Sơn Phái!” – Nhị trưởng lão Tuyết Sơn Phái trầm giọng, một cổ nội lực chập chờn toát ra từ cơ thể ông ta.
Nhị trưởng lão Tuyết Sơn Phái đã quan sát rất kỹ, ông ta xác định trong biệt thự hiện tại không có ai cả, sẽ không có bất kì kẻ nào có thể trợ giúp được Lâm Mộc.
Cho nên ông ta rất tự tin, lấy thực lực của ông ta để đối phó Lâm Mộc thì dễ như đạp chết một con kiến thôi.
“Linh Ý Cảnh đỉnh phong? Cấp cao nhất của Linh Ý Cảnh sao? Xem ra đợt này, Tuyết Sơn Phái cực kỳ quyết tâm muốn diệt trừ tôi nhỉ?” – Lâm Mộc nhìn chằm chằm ông ta.
“Cậu chắc cũng biết rõ, bản thân đang liều lĩnh thế nào chứ?” – Nhị trưởng lão Tuyết Sơn Phái cười nhạt.
“Linh Ý Cảnh đỉnh phong quả thật rất mạnh nhưng chỉ như vậy mà ông cho rằng mình đã nắm chắc chiến thắng trong tay sao?” – Lâm Mộc nhếch mép cười.
Đây không phải là lần đầu tiên Lâm Mộc phải đối mặt với người có cảnh giới cao hơn mình.
Lần trước ở hồ Thiên Sát, anh đã từng giao thủ với trưởng lão của Thanh Thương Phái. Trước khi anh lên được Linh Ý Cảnh trung kỳ quả thật bị dập rất thê thảm nhưng sau khi đạt được nó, Lâm Mộc không chỉ an toàn thoát thân mà còn đánh trưởng lão Thanh Thương Phái bị thương đến hộc máu.
“Bớt nói nhảm đi, chuẩn bị nhận lấy cái chết này!”
“Cực Băng Chưởng!”
Nhị trưởng lão Tuyết Sơn Phái dứt lời liền vung tay tung ra một chưởng.
Đòn đánh tung ra một đạo băng sương màu trắng, tỏa sáng trong đêm đen, lao tới vị trí Lâm Mộc như tên bắn!
“Lưu Quang Quyết!”
Mười ngón tay Lâm Mộc như đánh đàn, từ tay anh bắn ra từng luồng sáng, tỏa sáng trên bầu trời đêm thật rực rỡ.
Đùng đùng đùng!
Những luồng sáng điên cuồng trút xuống đòn băng sương kia, cuối cùng đánh tan Cực Băng Chưởng.
“Linh Ý Cảnh trung kỳ?” – Trong mắt Nhị trưởng lão Tuyết Sơn Phái lóe lên một tia kinh ngạc.
Chương 134: Dẫm lên vết xe đổ
Theo những tình báo ông ta có được trước khi tới đây, Lâm Mộc mới chỉ ở Linh Ý Cảnh sơ kỳ, sao bây giờ lại lên đến Linh Ý Cảnh trung kỳ rồi?
“Ông tự tin như vậy mà bản lĩnh chỉ đến thế thôi sao?” – Lâm Mộc lộ ra nụ cười xem thường.
Sắc mặt của Nhị trưởng lão Tuyết Sơn Phái tối tăm: “Vừa nãy, lão phu chỉ sợ ra tay quá mạnh thì sẽ đem cậu đánh chết, dù sao lão phu cũng phải bắt sống cậu để trị tội! Mặc dù cậu đạt tới Linh Ý Cảnh trung kỳ nhưng đấu với lão phu thì vẫn thua một cấp bậc!”
Chẳng qua lúc nãy, ông ta sử dụng Cực Băng Chưởng cấp một đã vậy còn tận lực kiềm chế sức mạnh của đòn tấn công, khiến nó trở nên yếu nhất có thể.
“Bây giờ, lão phu mới đánh thật đây!”
“Cực Băng Chưởng cấp hai!”
Nhị trưởng lão Tuyết Sơn Phái đồng thời xuất ra hai đòn đánh, theo chiều chuyển động chúng cuốn lấy nhau rồi hòa làm một như một đòn đại bác bắn về phía Lâm Mộc.
Sức mạnh của đòn tấn công này mạnh hơn chiêu thức khi nãy rất nhiều, đối phương chẳng những không áp chế sức mạnh của nó mà còn kích hoạt nó ở trạng thái mạnh nhất.
Đòn công kích này của ông ta là uy hiếp cực kỳ lớn đối với các tu sĩ ở cảnh giới Linh Ý Cảnh.
“Gắt vậy sao? Lưu Quang Quyết!”
Chí Tôn Tích trên lưng Lâm Mộc chuyển động, nội lực trong cơ thể anh bộc phát, mười ngón tay như khảy đàn tạo ra hàng trăm luồng ánh sáng trắng, những luồng sáng ở giữa lại mang màu đỏ thẫm.
Đối thủ đã đạt đến Linh Ý Cảnh đỉnh phong, dưới tình thế địch đã mạnh lại còn muốn chiến khô máu với anh, chắc chắn Lâm Mộc phải sử dụng đến Chí Tôn Tích mới có thể đấu lại với ông ta.
Sau khi Lâm Mộc lên được Linh Ý Cảnh trung kỳ, việc thi triển Lưu Quang Quyết cấp hai đã trở nên nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Đùng đùng đùng!
Những mũi tên ánh sáng bắn tới như mưa, điên cuồng bao vây và tấn công tứ phía đòn Cực Băng Chưởng, làm cho sức mạnh của Cực Băng Chưởng nhanh chóng suy yếu.
Khi những luồng ánh sáng biến mất thì Cực Băng Chưởng cũng hoàn toàn tan biến.
“Cậu làm sao có thể cản được nó?”
Nhị trưởng lão Tuyết Sơn Phái nhìn vị trí mà đòn đánh của ông ta vừa tan biến, sắc mặt ông ta có chút nhợt nhạt, lần này ông ta thật sự kinh hãi tột độ.
Ông ta thật sự cho rằng đòn tấn công đầu tiên, Lâm Mộc có thể cản được vì ông ta cố ý nhường nhịn nhưng thực tế đã chứng minh sự thật không phải như vậy.
Chiêu thức của Lâm Mộc có thể đấu với đòn tấn công của ông ta, lại còn không phân cao thấp? Ông ta đường đường là Linh Ý Cảnh đỉnh phong đó!
Khoảnh khắc này, Nhị trưởng lão đã hiểu vì sao Tứ trưởng lão lại chết trong tay Lâm Mộc, cậu ta và Tứ trưởng lão đều cùng là Linh Ý Cảnh trung kỳ, chỉ với chiêu thức Lâm Mộc vừa thi triển khi nãy cũng đủ đánh cho Tứ trưởng lão bay màu!
Tất nhiên ông ta không biết rằng khi Lâm Mộc diệt trừ Tứ trưởng lão, anh chỉ mới ở Linh Ý Cảnh sơ kỳ.
“Trên người cậu quả thật có gì đó bất thường, cậu đang che giấu bí mật gì hả?” – Nhị trưởng lão híp mắt nói.
“Trước đó, Tứ trưởng lão của các ông cũng nói y như vậy nhưng cuối cùng, kết cục của ông ta vẫn là chết không toàn thây.” – Lâm Mộc chép miệng nói.
“Ông ta chỉ mới ở Linh Ý Cảnh trung kỳ còn tôi đã đạt tới đỉnh cao của Linh Ý Cảnh, cậu lại dám so tôi với ông ta? Hôm nay, lão phu nhất định phải tóm được cậu!”
“Cực Băng Chưởng cấp ba, kích hoạt!”
Hai bàn tay Nhị trưởng lão Tuyết Sơn Phái hướng vào nhau, nội lực liên tục được hội tụ ở giữa chúng tạo thành một quả cầu khí màu trắng rồi dần dần hóa thành hình một bàn tay.
“Hôm nay, tôi sẽ cho cậu xem chiêu thức sát phạt mạnh nhất của lão phu!”
“Xem đây!”
Nhị trưởng lão sau khi đã ngưng tụ đủ nội lực, sắc mặt giận dữ đẩy đòn tấn công về phía trước!
Kích thước của bàn tay càng lúc càng lớn, lao đến vị trí của Lâm Mộc, nó đi đến đâu thì khiến không khí ở đó chuyển động điên cuồng, tạo ra chấn động cực mạnh.
Lâm Mộc đã từng nghiên cứu về Cực Băng Chưởng, cho nên nhìn sơ qua đã biết đây là chiêu thức ở cấp độ ba. Đối thủ có thể thông thạo Cực Băng Chưởng đến trình độ này, anh cũng không quá ngạc nhiên bởi đây là điều Lâm Mộc đã dự đoán từ trước.
“Đúng dịp thật, thử một chút vậy!”
“Lưu Quang Quyết ngàn mũi tên, kích hoạt”
Ánh mắt Lâm Mộc lóe lên tia sáng, thi triển Lưu Quang Quyết cấp ba, mười ngón tay lại tiếp tục chuyển động, nội lực bộc phát cuồn cuộn, trút xuống như dòng chảy của nước lũ.
Trải qua mấy ngày tu dưỡng, Lâm Mộc đã nghiên cứu Lưu Quang Quyết cấp ba, đây là lần đầu tiên anh thi triển nó trong chiến đấu.
Phốc phốc phốc!
Hơn ngàn mũi tên ánh sáng xuất hiện khiến bầu trời đêm trở nên rực sáng, chúng đồng loạt bắn về phía bàn tay to lớn ấy, trông rất nguy nga, lộng lẫy.
Bàn tay đó không ngừng tiến về phía trước, đập vào những đạo ánh sáng. m thanh tí tách vang lên, những mũi tên liên tục nổ tung đồng thời sức mạnh của đòn tấn công của Nhị trưởng lão cũng nhanh chóng suy yếu theo.
Khi số lượng của những mũi tên ánh sáng chỉ còn khoảng hơn một trăm cái thì Cực Băng Chưởng của Nhị trưởng lão đã bị đánh tan tành, trong nháy mắt những đạo ánh sáng còn sót lại bắn về phía Nhị trưởng lão.
Sắc mặt Nhị trưởng lão Tuyết Sơn Phái tái mét, lần nữa vẫy tay, ngưng tụ ra một đòn tấn công bình thường để chống đỡ những mũi tên đang lao tới.
“Sao có thể như vậy, không thể nào!”
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Ánh mắt Nhị trưởng lão Tuyết Sơn Phái đầy sự chấn động, nhìn chằm chằm Lâm Mộc phía trước, trong lòng ông ta tràn ngập kinh hãi.
Ông ta đã sử dụng đòn tấn công mạnh nhất của mình nhưng tại sao lại không chiếm được chút lợi thế nào?
Đến bây giờ ông ta mới ý thức được, giải quyết tên Lâm Mộc này không phải là chuyện đơn giản, thậm chí phải gọi là cực kỳ khó khăn.
Trước những gì đã diễn ra, Nhị trưởng lão hoàn toàn không còn biện pháp nào để chiến thắng được Lâm Mộc.
“Tôi mạnh hơn ông, đây mới chính là sự thật!” – Giọng nói Lâm Mộc vang vọng.
Hai trưởng lão mà Tuyết Sơn Phái cử tới so với thực lực của trưởng lão Thanh Thương Phái thì không chênh lệch quá nhiều.
Điểm khác biệt chính là, ở hồ Thiên Sát, khi đối đầu với Thanh Thương Phái vì để tránh bại lộ thân phận của mình nên anh không dám thi triển Lưu Quang Quyết, chỉ sử dụng Hàn Băng Chưởng cấp một.
Còn ở trận đấu này, Lâm Mộc chẳng những thi triển Lưu Quang Quyết mà còn là Lưu Quang Quyết cấp ba, cho nên so với trận đấu với Thanh Thương Phái thì trận này ưu thế của anh rõ ràng hơn rất nhiều.
Lâm Mộc nói: “Nhường ông làm trò lâu như vậy là đang tạo cơ hội để ông có thể giết tôi đấy nhưng đáng tiếc ông lại chưa đủ trình, cho nên giờ tới lượt tôi lên sàn đây!”
“Ông lại dẫm lên vết xe đỗ của Tứ trưởng lão nhà ông rồi!”
“Dám đến tận nhà của tôi, lần này ông chết chắc rồi!”
Lâm Mộc lập tức kích hoạt Chí Tôn Tích ở mức mạnh nhất, một cổ năng lượng khủng khiếp xuất hiện, trong nháy mắt ngưng tụ trên hai bàn tay của Lâm Mộc.
Sau khi đạt tới Linh Ý Cảnh trung kỳ, sức chịu đựng của cơ thể Lâm Mộc mạnh hơn trước đó rất nhiều, cho nên lần này áp lực mà Chí Tôn Tích mang lại so với lần đối đầu với Tứ trưởng lão Tuyết Sơn Phái hay với trưởng lão của Thanh Thương Phái ở tỉnh Dương Hà thì ác liệt hơn rất nhiều. Cơ thể Lâm Mộc bị đè nén như sắp phát nổ.
“Lưu Quang Quyết ngàn mũi tên, kích hoạt!”
Ngón tay Lâm Mộc như khảy đàn, nội lực và sức mạnh đầy uy lực của Chí Tôn Tích giống như núi lửa phun trào vậy, không ngừng từ mười ngón tay của Lâm Mộc tràn ra ngoài.
Phốc phốc phốc!
Hơn một ngàn đạo ánh sáng lại xuất hiện, giống như những viên đạn ẩn chứa sức công phá kinh người với tốc độ cực nhanh lao về phía Nhị trưởng lão Tuyết Sơn Phái.
“Chết rồi!”
Trong con ngươi của Nhị trưởng lão phản chiếu lại đòn tấn công của Lâm Mộc, mắt thường không thể thấy được sự di chuyển như chớp của đòn tấn công này.
Nhị trưởng lão Tuyết Sơn Phái sắc mặt rất xấu, vội vàng thi triển Cực Băng Chưởng cấp ba, khối cầu màu trắng lại được ngưng tụ lần nữa..
Tuy nhiên, ngọn lửa ánh sáng đó đã lao đến trước mặt ông ta, không còn đủ thời gian để ngưng tụ nội lực, ông ta phải lập tức xuất chiêu, ném quả cầu khí về phía trước.
Bùm bùm bùm!
Quả cầu còn chưa kịp hóa thành bàn tay thì đã lao về phía những mũi tên ánh sáng, trong nháy mắt hai đòn tấn công va chạm, tạo ra những đợt chấn động.
Mất khoảng một nửa số lượng mũi tên ánh sáng thì quả cầu khí mới bị dập tắt hoàn toàn, những mũi tên sót lại thì như cuồng phong vũ bão, càng quét toàn bộ cơ thể của Nhị trưởng lão Tuyết Sơn Phái, khiến cơ thể ông ta xuất hiện vô số lỗ thủng.
Cơ thể Nhị trưởng lão đập vào một thân cây trong vườn hoa phía sau, khiến nó gãy đôi.
Ông ta té xuống đất, hộc ra máu tươi, những lỗ trên người liên tục ứa máu ra ngoài.
Chương 135: Tin tức mới
Sau khi tung ra chiêu thức này, miệng Lâm Mộc cũng phun ra một ngụm máu tươi.
Lâm Mộc ép Chí Tôn Tích quá độ, chỉ một chiêu thức đã khiến anh chịu phản phệ không nhỏ.
Hết cách, anh bắt buộc phải làm vậy để đảm bảo hạ gục được Nhị trưởng lão chỉ bằng một chiêu thức, bởi vì anh chẳng thể thôi động Chí Tôn Tích thêm lần nữa, nếu không thể giải quyết gọn Nhị trưởng lão ngay lần xuất chiêu này, anh sẽ gặp phiền phức vô cùng lớn!
“Tại sao ... lại như vậy?” Hai mắt Nhị trưởng lão trợn trừng, ông ta cảm nhận được sinh mệnh của mình sắp chấm dứt rồi.
Sao ông ta có thể ngờ, một Nhị trưởng lão lại có thể chết trong tay tu sĩ Linh Ý Cảnh trung kỳ?
Lần này Chưởng môn phái ông ta xuống núi, bởi ông ta đã đạt tới Linh Ý Cảnh đỉnh phong, với tu vi thâm hậu này, gần như không có bất cứ hiểm nguy nào ở đô thị có thể gây ảnh hưởng tới ông ta, sai phái ông ta xuống núi hạ Lâm Mộc là hoàn toàn thỏa đáng.
Kết quả, ông ta lại chết trong tay Lâm Mộc!
Giờ khắc này, ông ta xiết bao mong muốn được báo cho Chưởng môn Tuyết Sơn Phái rằng, tên Lâm Mộc này lợi hại cỡ nào, ông ta muốn nói cho Chưởng môn Tuyết Sơn Phái biết, tuyệt không thể coi thường Lâm Mộc.
Nếu Tuyết Sơn Phái không nhận ra điều này sớm, kiểu gì Tuyết Sơn Phái cũng chịu thiệt trong tay Lâm Mộc mà thôi!
Tiếc thay, ông ta nào còn cơ hội này.
Lâm Mộc lê tấm thân yếu ớt đến bên cạnh Nhị trưởng lão.
Với trạng thái suy yếu của Lâm Mộc lúc này, dù chỉ xuất hiện thêm một kẻ địch Khai Linh Cảnh, anh cũng bị đe dọa tính mạng rồi.
May sao Tuyết Sơn Phái chỉ phái một người tới đối phó với anh.
“Nhị trưởng lão, phương thức chết của ông cũng giống như tứ trưởng lão của các ông thôi. Tuyết Sơn Phái các ông muốn giết tôi, tất phải trả giá đắt.” Lâm Mộc nhìn chằm chằm Nhị trưởng lão trên đất.
Nhị trưởng lão Tuyết Sơn Phái mấp máy môi, lời còn chưa ra đến miệng đã tắt lịm hơi thở.
Lâm Mộc lê tấm thân mỏi mệt đến bậc thềm biệt thự ngồi xuống hít thở nghỉ ngơi.
“Sau lần này, có lẽ Tuyết Sơn Phái không dám manh động nữa đâu nhỉ?” Lâm Mộc lầm bầm lầu bầu.
Dù sao Linh Ý Cảnh đỉnh phong còn chết trong tay anh, Tuyết Sơn Phái có thể phái tu sĩ như thế nào xuống núi đối phó với anh nữa đây? Hơn nữa, Tuyết Sơn Phái mà hay tin Nhị trưởng lão bỏ mạng, chắc hẳn sẽ vô cùng bàng hoàng.
Nghỉ ngơi chốc lát xong, Lâm Mộc xử lý thi thể của Nhị trưởng lão, sau đó trở về biệt thự nghỉ ngơi.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Lúc này Lâm Mộc cảm thấy quá mệt mỏi, chỉ muốn ngủ một giấc thật ngon.
Sáng hôm sau.
Lâm Mộc tỉnh giấc, thân thể không còn khó chịu như ngày hôm qua, nhưng vẫn suy nhược.
“Bây giờ đối phó với Linh Ý Cảnh đỉnh phong vẫn phải dựa dẫm vào Chí Tôn Tích quá nhiều, nếu mình bước vào Linh Ý Cảnh đỉnh phong thì giải quyết tu sĩ có tu vi tương đương quá nhẹ nhàng rồi.” Lâm Mộc lẩm bẩm.
Sau đó Lâm Mộc lật người rời giường.
Hôm nay Lâm Mộc định bụng quay lại tìm Sư phụ và nhờ Sư phụ giúp kiểm định loại thực vật kia.
Vệ sinh buổi sáng xong, Lâm Mộc lái xe đi.
Vừa rời khỏi thành phố, anh đã nhận được một cuộc gọi từ ba mình.
“Ba.” Lâm Mộc trả lời điện thoại.
“Mộc Nhi, ba nhắn cho con một đường link tin tức, khi nào rảnh thì kiểm tra nhé.” Lâm Đại Sơn nói.
“Vâng, con xem đay ạ.” Lâm Mộc đáp xong thì cúp điện thoại, mở tin nhắn, bấm vào đường link do ba mình gửi tới.
Khi Lâm Mộc nhìn thấy nội dung tin nhắn, sắc mặt anh đột nhiên thay đổi.
Nội dung chung của bản tin là hôm nay tập đoàn IS của Châu u cho ra mắt sản phẩm cải thiện hiệu suất sử dụng năng lượng, sau khi đo đạc thực tế có thể tăng hiệu suất sử dụng năng lượng lên hơn 30%. Ngay khi ra mắt sản phẩm đã gây xôn xao dư luận toàn thế giới.
"Chết tiệt chết tiệt!"
Sau khi nhìn thấy nội dung tin tức, Lâm Mộc tức giận đập vô lăng.
Bản quyền sáng chế này vốn thuộc về nhà họ Lâm, giờ lại được phát hành chính thức bởi tập đoàn IS của Châu u.
Ván đã đóng thuyền, giờ đây Lâm Mộc chẳng thể làm gì hơn, thực lực hiện tại của anh sao vươn tay tới khu vực Châu u được?
“Ông cụ Tôn, ông đúng là đồ hán gian khốn kiếp! Dù ông có trốn ở Châu u cũng sẽ có một ngày tôi khiến ông chết không yên ổn!” Hai mắt Lâm Mộc tràn đầy vẻ rét lạnh.
Một giờ chiều, Lâm Mộc đến Đạo quán Ngọa Long.
“Lâm Mộc Sư huynh!” Cậu đệ tử trong sân thấy Lâm Mộc thì cuống quýt chào hỏi.
“Sư phụ đang ở Đạo Trường.” Cậu đệ tử tạp dịch nói.
“Được.” Lâm Mộc nhanh chóng đến Đạo Trường.
Trong Đạo Trường.
Sư phụ đang ngồi quay mặt vào tường, trên tường treo rất nhiều tranh.
“Sư phụ.” Lâm Mộc vừa bước vào đã lập tức hành lễ.
“Sao con lại về đây, gặp phải rắc rối gì không thể giải quyết à?” Sư phụ hỏi.
“Không phải thưa Sư phụ, gần đây con tìm được một Thiên Tài Địa Bảo, muốn nhờ Sư phụ kiểm định giúp con.” Lâm Mộc nói.
Sư phụ nghe vậy thì quay người nhìn Lâm Mộc: “Ồ, Thiên Tài Địa Bảo? Lấy ra cho ta xem nào.”
“Dạ.” Lâm Mộc lập tức lấy một nhành thực vật ra khỏi túi.
“Ồ... Đây là.. là Hàn Băng Linh Chi.” Nhìn thấy loài thực vật này, hai mắt Sư phụ ánh lên vẻ kinh ngạc.
Sư phụ lập tức hỏi dồn: “Hàn Băng Linh Chi này cực kỳ chân quý trong thế giới hiện đại ngày nay, hơn nữa loài thực vật này có Khí Hàn Sát cực mạnh, không dễ chạm vào, sao con lấy được nó?”
“Sư phụ, mấy ngày trước con đến tỉnh Dương Hà rồi lấy được.”
Sau đó Lâm Mộc kể Sư phụ nghe chuyện phát sinh ở tỉnh Dương Hà, bao gồm chuyện ở Hồ Thiên Sát, giao đấu cướp tài nguyên với Thanh Thương Phái, Chí Tôn Tích có thể chống lại Khí Hàn Sát, phát hiện ra Hàn Băng Linh Chi dưới đáy Hồ Thiên Sát như thế nào.
Đương nhiên Lâm Mộc không có gì phải giấu giếm Sư phụ của anh cả.
“Nhóc con này, to gan lớn mật ghê nhỉ, dám chạy tới tận Hồ Thiên Sát cướp tài nguyên với Thanh Thương Phái.” Sư phụ nhịn không được cảm khái.
“Sư phụ, con làm vậy... người không trách tội con chứ?” Lâm Mộc nói.
Sư phụ cười vuốt râu: “Trách con cái gì? Thời đại công pháp sắp lụi tàn này, tài nguyên vô cùng ít, tài nguyên chân quý càng hiếm có khó tìm, con không tranh giành sao mà trưởng thành được? Cướp được là bản lĩnh của con.”
“Còn về Thanh Thương Phái, đắc tội thì đắc tội thôi, đâu có gì ghê gớm.”
Lâm Mộc cười khan: “Đúng rồi Sư phụ, còn một chuyện con quên không kể với người, khi giao đấu với Trưởng lão Thanh Thương Phái, con cố tình làm rớt lệnh bài của Trưởng lão Tuyết Sơn Phái để giá họa cho họ.”
Sư phụ cười: “Ồ! Haha! Thằng nhóc con cũng xấu xa lắm đấy!”
“Dù sao Tuyết Sơn Phái cũng là kẻ thù của con, con làm vậy không thấy áy náy gì.” Lâm Mộc toét miệng cười.