Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 121-125
Chương 121: Xuất phát
Đây có thể nói là một bí kíp dành riêng cho Tuyết Sơn phái.
Lâm Mộc cất cuốn bí kíp đi, anh bắt đầu hấp thụ linh khí để tu luyện.
Trong thời gian Lâm Mộc tu luyện, Mai tổng cũng đã thành công chuyển hết tài sản của Lương Đức Quảng, ông ta cũng không dám giở trò gì mà rất hợp tác.
Tập đoàn Hoành Kiến của Lương Đức Quảng cứ thế rơi vào tay của Mai tổng.
Lương Đức Quảng cũng thông báo với bên ngoài rằng con trai ông ta đột ngột qua đời vì bệnh.
Điều này cũng nhanh chóng gây ra nhiều tin đồn trong giới kinh doanh của Ninh Đô, tập đoàn Hoành Kiến thì bị chiếm đoạt, con trai của Lương Đức Quảng thì đột ngột đổ bệnh qua đời.
Ngay sau đó đã có tin đồn rằng tập đoàn Hoành Kiến đã đắc tội với người đàn ông bí ẩn đã diệt gia đình họ Tôn, cho nên mới có kết cục như vậy.
Mặc dù đây chỉ là tin đồn nhưng đã có rất nhiều ông chủ ở Ninh Đô tin vào điều đó.
Điều này cũng khiến cho các ông chủ và những người có tiếng tăm ở Ninh Đô càng ngày càng tò mò về người đàn ông bí ẩn này, có thân phận như thế nào mà ai đắc tội thì cũng xong đời!
Bọn họ muốn biết người đàn ông bí ẩn đó là ai, để không vô tình chọc trúng người đó, dù sao thì hậu quả của việc đắc tội cũng quá nghiêm trọng.
Đáng tiếc, bọn họ không thể tìm ra một chút gì về thông tin của người bí ẩn từ bất kỳ cách nào.
Điều này cũng tạo cho người bí ẩn này một màu sắc đặc biệt ở Ninh Đô, thậm chí là toàn bộ Giang Nam.
...
Năm ngày sau.
Núi tuyết Tịch Lĩnh, bên trong ngôi đền của Tuyết Sơn phái.
“Tứ trưởng lão bị làm sao vậy?” Chưởng môn của Tuyết Sơn phái khẽ nhíu mày.
Rốt cuộc, tứ trưởng lão đã đi đâu lâu như vậy mà không quay lại để hoàn thành nhiệm vụ.
Nửa giờ trước, chưởng môn đã cố gắng liên lạc nhiều lần với tứ trưởng lão nhưng không được, điều này khiến cho Chưởng môn Tuyết Sơn phái cảm thấy có chút khó chịu.
Theo suy nghĩ của ông ta, với thực lực của tứ trưởng lão, giải quyết một kẻ không ai biết đến thì có thể xảy ra chuyện gì chứ?
Nhưng tứ trưởng lão đã mất liên lạc, đó là một sự thật không thể chối cãi!
Lúc này, một lão già tóc hoa râm bước vào đại sảnh.
"Chưởng môn, người gọi tôi sao."
Ông lão chào hỏi Chưởng môn của Tuyết Sơn phái.
"Nhị trưởng lão, mấy ngày trước ta đã phái tứ trưởng lão xuống núi giết một người tên là Lâm Mộc, nhưng đến bây giờ vẫn không liên lạc được với ông ấy cũng không thấy ông ấy trở về, ông phái một người xuống núi đến Ninh Đô xem xét tình hình như thế nào, đồng thời tìm kiếm tung tích của tứ trưởng lão.” Chưởng môn của Tuyết Sơn phái ra lệnh.
Mọi chuyện có chút kỳ lạ, Chưởng môn Tuyết Sơn phái quyết định không phái thêm trưởng lão khác xuống núi, mà chỉ phái một đệ tử xuống núi để tìm hiểu rõ tình hình trước đã.
“Tuân lệnh.” Trưởng lão đáp.
...
Kim Châu, nhà của Lâm Mộc.
Sau nhiều ngày luyện tập, Lâm Mộc đã hoàn toàn bình phục khỏi trạng thái yếu ớt.
Trong những ngày qua, Mai tổng cũng đã gọi điện cho Lâm Mộc và chuyển ba triệu tệ vào tài khoản của anh.
Theo tường trình của Mai tổng, sau khi thu nhận toàn bộ tài sản của Lương Đức Quảng, tổng cộng có hơn bốn triệu sáu ngàn vạn tiền mặt, ông ta chuyển cho Lâm Mộc trước ba triệu.
Tổng giá trị tài sản của Lương Đức Quảng lên đến vài tỷ, nhưng tài sản và tiền mặt là hai cái hoàn toàn khác nhau, giá trị của tập đoàn Hoành Kiến đã chiếm phần lớn khối tài sản của ông ta, còn tiền mặt của ông ta chỉ có khoảng hơn bốn triệu trong tài khoản.
Sau khi ba triệu được chuyển vào tài khoản của Lâm Mộc, đối với Lâm Mộc mà nói con số này đã hoàn toàn đủ dùng.
“Hấp thu linh khí trong không khí thật sự là quá chậm.” Lâm Mộc mở mắt ra, lắc đầu thở dài.
Với tốc độ tu luyện mấy ngày nay, Lâm Mộc đã có thể tăng tới cảnh giới trung kỳ, tất cả là nhờ có sự trợ giúp của Chí Tôn Tích, nếu là người tu luyện bình thường khác cũng phải mất ít nhất ba năm.
“Quên đi, chúng ta đi hồ Thiên Sát tỉnh Dương Hà trước.” Lâm Mộc đứng dậy.
Lâm Mộc rất kỳ vọng vào chuyến đi hồ Thiên Sát ngày hôm nay.
Tính toán thời gian, chỉ còn mười ngày nữa là tiến vào tiết Trung Phục, đã đến lúc lên đường rồi.
Đi nhanh thì cũng cần có thời gian, Lâm Mộc phải đến đó trước để ẩn nấp và canh chừng.
Vài ngày trước, A Bính đã mua một chiếc Porsche Cayenne và đưa đến nhà Lâm Mộc.
Vì vậy, Lâm Mộc đã lái chiếc xe này đến thẳng tỉnh Dương Hà.
Tỉnh Dương Hà tiếp giáp với tỉnh Giang Nam, nhưng nếu so sánh về kinh tế thì không phát triển bằng tỉnh Giang Nam.
Đối với Lâm Mộc, tỉnh Dương Hà có một ý nghĩa đặc biệt, quê quán của anh chính là ở tỉnh này, trước đây, khi còn rất nhỏ, anh đã từng sống trong một ngôi làng nông thôn hẻo lánh.
Sau khi lên cao tốc Kim Châu, Lâm Mộc gọi điện cho Hoàng Đạo Trường, hỏi vị trí cụ thể của hồ Thiên Sát ở tỉnh Dương Hà và nhân tiện hỏi Hoàng Đạo Trường có muốn đi cùng không.
"Tiền bối Lâm Mộc, với thực lực của tôi, tôi không có cơ duyên với nó, nếu anh mang theo tôi thì chỉ thêm phiền phức thôi, cho nên tôi sẽ không đi, địa chỉ cụ thể tôi sẽ gửi tin nhắn cho anh.” Hoàng Đạo Trường nói.
“Được.”
Lâm Mộc trả lời xong liền cúp điện thoại.
Anh bắt đầu khởi hành vào buổi sáng, mãi cho đến khi trời đã tối muộn anh mới đến được trung tâm của tỉnh Dương Hà.
Theo địa chỉ mà Hoàng Đạo Trường gửi, hồ Thiên Sát ở một nơi rất hẻo lánh.
Vì còn nhiều thời gian, Lâm Mộc tìm một khách sạn để ở, sáng hôm sau lại tiếp tục lên đường.
Trưa ngày hôm sau, Lâm Mộc đi đến một huyện nhỏ, là một huyện tương đối lạc hậu của tỉnh Dương Hà, vị trí của Hồ Thiên Sát nằm sâu trong một ngọn núi được gọi là núi Thiên Sát thuộc huyện này.
Sau khi Lâm Mộc đến nơi, anh chọn một quán nhỏ nằm ở ven đường để dùng bữa, mục đích chính của anh chính là nhân tiện hỏi thăm chút tình hình.
Bên trong quán ăn.
"Ông chủ, tôi từ nơi khác đến để thám hiểm. Nghe nói rằng ở đây có một ngọn núi Thiên Sát rất kì lạ, ông có biết không?" Lâm Mộc hỏi dò sau khi gọi món.
Lâm Mộc không đề cập trực tiếp đến hồ Thiên Sát, mà chỉ hỏi vòng vo về núi Thiên Sát.
“Núi Thiên Sát sao?”
Ông chủ nghe vậy liền thay đổi sắc mặt: “Cậu nhóc, cậu định khám phá núi Thiên Sát sao? Không được đâu, đó là vùng đất cấm địa của chúng tôi!”
“Ồ? Cấm địa sao? Có cái gì kỳ quái ở đó sao?” Lâm Mộc tò mò hỏi.
"Núi Thiên Sát quanh năm bao phủ bởi sương mù kỳ lạ, sau khi mọi người đi vào sẽ bị ngất xỉu, hiện tại là mùa hè, sương mù trên núi đã suy yếu nhiều nhưng vẫn rất nguy hiểm, người dân địa phương chúng tôi bình thường không ai đi vào ngọn núi đó cả, nếu cậu đi vào là đang tự chơi với mạng sống của mình!” Ông chủ nói một cách thận trọng.
Lâm Mộc gật đầu: "Tôi biết rồi, ông chủ, lên món đi."
Xem ra núi Thiên Sát này, người thường không dám vào.
“Cậu nhóc, không nên đi.” Ông chủ lại cảnh cáo trước khi dọn đồ ăn lên.
Sau khi ăn xong, Lâm Mộc tiếp tục lên đường, con đường tiếp theo trở nên khó đi hơn, từ đường quận biến thành đường thị trấn, đường thôn, cuối cùng đến một con đường đất, Lâm Mộc lái xe hơn năm giờ mới tới được đích đến.
Chương 122: Tình hình đã thay đổi
“Hồ Thiên Sát, nằm ở trong ngọn núi này.” Lâm Mộc xuống xe nhìn ngọn núi phía trước.
Ngọn núi đúng là được bao phủ bởi một làn sương mỏng.
Dưới chân núi xa xa có một ngôi làng nhỏ, cách nơi này khoảng bảy tám dặm.
Lâm Mộc không lái xe vào thôn, mà lái thẳng vào một bụi cây.
Sau khi chiếc ô tô bị anh lái vào bụi rậm, thân xe ô tô còn mới tinh đã bị trầy xước nhiều chỗ.
Lâm Mộc lại lấy thêm nhiều cành cây khác để che hết toàn bộ chiếc xe mới yên tâm.
Theo suy đoán của Lâm Mộc, Thanh Thương phái có lẽ sẽ đi từ ngôi làng nhỏ kia để lên núi.
Nhưng vì an toàn, Lâm Mộc vẫn phải che kín xe hoàn toàn, nếu người của Thanh Thương phái tới mà tìm được xe, bọn họ sẽ nghi ngờ có người lên núi.
Sau khi làm xong tất cả mọi thứ, Lâm Mộc đi bộ vào trong núi.
Bởi vì bây giờ đang là giữa mùa hè, sương mù bao phủ trên núi Thiên Sát đã mỏng hơn nhiều.
Lâm Mộc không cảm thấy khó chịu chút nào, dù sao anh cũng là người tu luyện ở cảnh giới Linh Ý Cảnh.
Ngọn núi này không cao lắm, sau hai ngày tìm kiếm trong núi, Lâm Mộc đã thành công tìm thấy Hồ Thiên Sát nằm trong một thung lũng.
“Chính là chỗ này!”
Nhìn thấy Hồ Thiên Sát ở đằng xa, trong mắt Lâm Mộc hiện lên một tia hứng thú.
Diện tích bề mặt của hồ Thiên Sát rộng bằng khoảng một sân bóng đá.
Những mảnh băng vụn nổi trên mặt hồ, trông thật kỳ lạ trong thời tiết mùa hè này.
Bởi vì vẫn còn vài ngày nữa mới đến tiết Trung Phục cho nên không có ai ở xung quanh hồ Thiên Sát.
Lâm Mộc dự định khám phá hồ Thiên Sát trước, vì vậy anh tăng tốc độ, nhanh chóng đi đến trước hồ Thiên Sát.
Khi đến bên hồ, Lâm Mộc cảm giác được rõ ràng nhiệt độ trên bờ cực kỳ thấp, có lẽ là dưới không độ, đúng là chênh lệch so với nhiệt độ ở đằng xa.
“Thử xem thế nào!”
Lâm Mộc ngồi xổm người xuống, thử đặt tay ở trên mặt hồ, ngón tay chạm nhẹ vào mặt nước.
Chỉ mới chạm nhẹ, Lâm Mộc đã cảm thấy một cảm giác lạnh thấu xương tấn công vào cơ thể anh.
“Quả nhiên là ẩn chứa khí Hàn Sát, thật là kỳ quái.” Lâm Mộc kinh ngạc nhìn ngón tay.
Bây giờ đang là mùa hè, tuy rằng khí Hàn Sát của Hồ Thiên Sát vẫn chưa bị tiêu trừ hoàn toàn, nhưng đã suy yếu đi rất nhiều.
Vì vậy, khi Lâm Mộc dùng ngón tay chạm nhẹ vào mặt hồ, khí Hàn Sát xâm nhập cũng không có nhiều ảnh hưởng đến anh.
Nhưng hiện tại Lâm Mộc nhất định không dám nhảy vào trong hồ để hấp thu, nếu ngâm trong hồ một lúc, anh có cảm giác loại khí Hàn Sát kia sẽ mang đến cho anh rất nhiều phiền phức.
“Xem ra chỉ có thể chờ đến tiết Trung Phục, khi khí Hàn Sát hoàn toàn biến mất thì mới có thể đi xuống.” Lâm Mộc lẩm bẩm.
Lâm Mộc hiện tại rất tò mò, khí Hàn Sát trong hồ Thiên Sát được ra đời như thế nào?
Thật tiếc là Lâm Mộc không nhìn ra được lý do, có lẽ cũng rất khó để tìm ra lý do.
Sau đó Lâm Mộc xoay người rời đi, anh đi đến một nơi cách hồ Thiên Sát chừng một ki lô mét, tìm một nơi tương đối khuất và đứng đó.
Tiếp theo, là chờ đợi, chờ đợi tiết Trung Phục đến.
...
Thời gian trôi qua, rất nhanh đã đến một ngày trước tiết Trung Phục.
Giữa trưa.
...
“Có người tới!”
Lâm Mộc thấy xa xa có ba người đang đi về phía bên này, cả ba người đều mặc áo choàng màu xanh lục bảo, bước đi vững vàng, mạnh mẽ, vừa nhìn đã biết là người tu luyện.
Lâm Mộc đoán rằng họ đến từ Thanh Thương phái.
Điều này lập tức khiến Lâm Mộc trở nên cảnh giác.
Trong số ba người, có hai người trông không già lắm, người còn lại là một đầu tóc trắng.
Lâm Mộc kinh ngạc: “Không phải Hoàng Đạo Trường nói rằng Thanh Thương phái mỗi năm chỉ cử hai người đến đây sao? Sao lại có ba người?”
Điều này có phần khác với những gì Hoàng Đạo Trường đã nói.
Lâm Mộc không biết ba người này đang ở cảnh giới nào, nhưng có thêm một người cũng khiến Lâm Mộc cảm thấy lo lắng.
Hiện tại làm gì bây giờ?
Nếu Lâm Mộc muốn tranh đoạt, đồng nghĩa với việc anh phải đối mặt với ba kẻ địch không rõ thực lực như thế nào.
Theo suy đoán của Lâm Mộc, bên kia hẳn là không có người nào tu luyện đến cảnh giới đỉnh phong Linh Ý Cảnh đi?
Dù sao thì sau khi đạt tới cảnh giới đỉnh phong, bước tiếp theo chính là đột phá cảnh giới mới, loại đột phá này không dựa vào hấp thu nội lực.
Vì vậy, ở cảnh giới này, hoàn toàn không cần hấp thu linh khí, bởi vì hấp thu cũng chỉ lãng phí cơ duyên.
Còn về cảnh giới Linh Phách Cảnh? Lâm Mộc không nghĩ sẽ có, theo suy nghĩ của Lâm Mộc, một môn phái ẩn thân như Thanh Thương phái, người mạnh nhất có thể có cảnh giới Linh Phách Cảnh thì tám chín phần người đó sẽ là Chưởng môn Thanh Thương phái.
Không ai trong số ba người kia trông giống như Chưởng môn.
Theo những suy đoán và phân tích của Lâm Mộc, cảnh giới cao nhất của những người được Thanh Thương phái cử tham gia cơ duyên lần này phải là cảnh giới trung kỳ của Linh Ý Cảnh.
Tất nhiên, tất cả những điều này là suy nghĩ của chính Lâm Mộc.
Anh dự định tiếp tục quan sát trước, sau đó lập kế hoạch, dù sao anh cũng ở trong bóng tối, có thể chờ cơ hội động thủ sau.
Dù sao ban đầu Lâm Mộc cũng có ý định sẽ ẩn nấp quan sát, nếu có cơ hội tranh đoạt thì ra tay, nếu thật sự đánh không lại thì sẽ lặng lẽ rời đi.
Ba người bọn họ đi bộ đến cách bờ hồ Thiên Sát khoảng hai mươi mét.
“Buổi trưa ngày mai, hai con sẽ xuống hồ tu luyện, lúc đó ta sẽ ở trên bờ hộ pháp cho hai con, hiện tại, hai con có thể chờ ở đây.”
“Vâng, trưởng lão.”
Hai người trả lời và ngồi xuống đất.
Lâm Mộc nghe thấy thế thì thầm giật mình.
Hóa ra lão già kia là một trưởng lão, hơn nữa ngày mai ông ta sẽ không xuống nước mà ở trên bờ hộ pháp?
Điều này lại làm cho sắc mặt của Lâm Mộc thay đổi, chuyện này có chút không giống với tin tức mà Hoàng Đạo Trường cung cấp.
Theo Hoàng Đạo Trường nói, chỉ có hai người ở đây và cả hai bọn họ sẽ xuống nước tu luyện.
Nhưng mà dù sao thì Lâm Mộc đã tới đây, cho dù là tình huống và thông tin có khác nhau, Lâm Mộc cũng chỉ có thể chờ ngày mai đến.
...
Giang Nam, trên đỉnh núi tuyết Tịch Lĩnh.
Chưởng môn Tuyết Sơn phái ngồi xếp bằng trên đỉnh núi, đôi mắt hơi rủ xuống, đang trong trạng thái tu luyện.
Nhị trưởng lão của Tuyết Sơn phái vội vàng đi đến.
“Chưởng môn, đệ tử xuống núi hỏi thăm đã trở về, tình huống… e rằng không tốt lắm.” Nhị trưởng lão của Tuyết sơn phái vẻ mặt nghiêm trọng.
“Tình huống thế nào?” Chưởng môn Tuyết Sơn phái vẫn nhắm mắt hỏi.
"Tứ trưởng lão không có tin tức gì, đệ tử xuống núi hỏi chuyện đã đến thăm chùa Kim Trì Quan ở Ninh Đô, theo như lời của Vũ Đạo Trưởng, tứ trưởng lão đã từng đến gặp ông ta để hỏi về cảnh giới của Lâm Mộc, sau khi hỏi thăm liền tỏ thái độ sẽ giết chết tên đó."
Nhị trưởng lão của Tuyết sơn phái chuyển chủ đề: "Hiện tại Lâm Mộc vẫn còn sống, nhưng tứ trưởng lão lại mất tích, tôi đoán tứ trưởng lão rất có thể... đã xảy ra chuyện gì đó."
Chưởng môn Tuyết Sơn phái nghe xong, khóe mắt ông ta khẽ co giật.
Ông ta lập tức mở mắt ra: “Vậy thì Lâm Mộc đang ở cảnh giới gì!”
Chưởng môn Tuyết Sơn phái cũng biết tứ trưởng lão đã không liên lạc được nửa tháng, nếu không chết thì không có lý do gì để không liên lạc và trở về Tuyết Sơn phái cả.
Khoảng thời gian này, trong lòng ông ta đã dự liệu được phần lớn là tứ trưởng lão đã gặp phải chuyện ngoài ý muốn.
“Đệ tử mà tôi phái xuống đã hỏi Vũ Đạo Trưởng, có thể xác định rằng Lâm Mộc là giai đoạn sơ kỳ của Linh Ý Cảnh.” Trưởng lão Tuyết Sơn phái nói.
Chương 123: Xuống nước
Chưởng môn Tuyết Sơn phái hai mắt híp lại: "Cảnh giới sơ kỳ? Nếu là cảnh giới sơ kỳ, cậu ta sẽ không bao giờ uy hiếp được Tứ trưởng lão!"
Tứ trưởng lão đang ở cảnh giới trung kỳ, đối phó với cảnh giới sơ kỳ của Linh Ý Cảnh theo lý thuyết mà nói thì rất dễ dàng, cho dù đối phương có chút năng lực đi nữa thì cũng không thể nào uy hiếp đến Tứ trưởng lão được?
Muốn uy hiếp được Tứ trưởng lão, thậm chí có thể giết chết Tứ trưởng lão, thì ít nhất phải đạt đến cảnh giới đỉnh phong! Đây cũng là lý do tại sao chưởng môn dám nói như vậy.
"Đúng vậy, Chưởng môn, tôi cũng nghĩ như vậy, không thể giết chết Tứ trưởng lão bằng giai đoạn sơ kỳ của Linh Ý Cảnh được, nhưng việc Tứ trưởng lão biến mất phải giải thích như thế nào? Điều này có chút kỳ quái." Nhị trưởng lão nói.
Nhị trưởng lão đoán: "Tứ trưởng lão đã gặp những người tu luyện khác có cảnh giới Linh Ý Cảnh ở dưới chân núi và chết trong tay những người qđó? Hay là, tên Lâm Mộc này có người mạnh hơn giúp đỡ?"
Bọn họ thật sự không dám nghĩ rằng Tứ trưởng lão đã chết trong tay một người có cảnh giới Linh Ý Cảnh sơ kỳ, ông ta chắc chắn rằng còn phải có những lý do gì khác thì tứ trưởng lão mới không thấy tăm tích đâu.
"Giúp đỡ? Tuyết Sơn phái của chúng ta là môn phái ẩn thân mạnh nhất Giang Nam, các môn phái ẩn thân khác ở Giang Nam sao dám đấu với Linh Ý Cảnh? Nếu có, chính là tự tìm đường chết!" Chưởng môn Tuyết Sơn phái nói một cách sắc bén.
Chưởng môn Tuyết Sơn phái ngẩng đầu nhìn về phía xa xa, nói: "Tuy nhiên, chuyện này thật sự rất kỳ lạ, nếu muốn biết Tứ trưởng lão xảy ra chuyện như thế nào, e rằng phải tìm được Lâm Mộc kia."
“Chưởng môn, người tính làm như thế nào?” Nhị trưởng lão hỏi.
"Nhị trưởng lão, mấy ngày trước ông đã bước vào cảnh giới đỉnh phong, xuống núi sẽ không ai có thể uy hiếp đến tính mạng của ông, ông hãy đích thân xuống núi một chuyến, phế bỏ Lâm Mộc kia cho tôi, sau đó bắt sống cậu ta đem về đây, tôi sẽ đích thân tra hỏi và giết chết cậu ta!” Chưởng môn Tuyết Sơn phái ra lệnh.
Dưới núi không dễ gì mà có cao thủ ở cảnh giới Linh Phách Cảnh được, cảnh giới đỉnh phong của Linh Ý Cảnh đã gần như mạnh nhất rồi, rất khó để có thể bị uy hiếp.
"Tuân lệnh! Tôi đi ngay!"
Sau khi nhị trưởng lão nhận lệnh, lập tức xuống núi.
"Chỉ là Linh Ý Cảnh sơ kỳ mà cũng muốn đấu với Tuyết Sơn phái của chúng ta sao?" Ánh mắt của Chưởng môn Tuyết Sơn phái hơi nheo lại.
Tuy rằng cảnh giới Linh Ý Cảnh ở các môn phái đã là sức chiến đấu vô cùng mạnh.
Tuy nhiên, một cảnh giới sơ kỳ của Linh Ý Cảnh trong mắt Tuyết Sơn phái, môn phái ẩn thân mạnh nhất Giang Nam thì cũng chỉ là hạt cát nhỏ bé mà thôi.
Mấy ngày trước, lão gia tử nhà họ Tôn lại liên lạc với Tuyết Sơn phái để hỏi về tiến độ giết chết Lâm Mộc.
Đối với Chưởng môn Tuyết Sơn phái mà nói, bây giờ đối phó với Lâm Mộc không chỉ là báo đáp công ơn của nhà họ Tôn, mà còn liên quan đến sự biến mất bí ẩn của Tứ trưởng lão Tuyết Sơn phái!
Tứ trưởng lão là trụ cột của Tuyết Sơn phái, hiện tại rất có thể đã gặp phải chuyện không may, đây là tổn thất lớn đối với Tuyết Sơn phái.
Tai nạn của Tứ trưởng lão càng khiến cho Tuyết Sơn phái, môn phái ẩn thân mạnh nhất ở Giang Nam chịu một sự sỉ nhục lớn.
Sự sỉ nhục này phải được rửa sạch!
...
Tỉnh Dương Hà, Hồ Thiên Sát.
Lâm Mộc vẫn giữ khoảng cách ở đằng xa, bất động.
Vài ngày trước, khi Lâm Mộc nấp ở đây, anh cũng đã thay đổi cách ăn mặc của bản thân, biến bản thân trở thành một người đàn ông trông khá lớn tuổi.
Chỉ cần không phải người đặc biệt quen thuộc với anh, sẽ không thể nhận ra đây là Lâm Mộc.
Thời gian trôi qua từng chút một, rất nhanh đã đến sáng hôm sau.
Trong khoảng thời gian này, ngoài ba người của Thanh Thương phái, không còn người nào khác đến.
Hôm nay là ngày đầu tiên của tiết Trung Phục.
Theo ánh nắng mặt trời dần lên, khí Hàn Sát trên mặt hồ cũng đang giảm dần từng chút một.
Ba người kia chỉ ngồi bên hồ chờ đợi, cho nên Lâm Mộc vẫn không biết bọn họ đang ở cảnh giới nào.
Sau mười một giờ sáng, ánh mặt trời chiếu xuống hồ, khí Hàn Sát trên mặt hồ đã tiêu tan gần hết.
Bên hồ.
“Đứng dậy chuẩn bị đi, mười phút nữa chúng ta sẽ xuống nước!” Trưởng lão Thanh Thương phái nói.
“Vâng.”
Hai người nhanh chóng đứng dậy, có vẻ chờ đợi.
Đây là một cơ duyên lớn cho bọn họ.
"Trước khi xuống nước, ta muốn nói rõ, hai người chỉ có thể ở trên mặt hồ hấp thu năng lượng, không thể xuống sâu dưới ba thước, cho dù hôm nay có là tiết Trung Phục thì chỉ trên mặt hồ mới tiêu tán hết khí Hàn Sát, bên dưới ba thước kia vẫn còn tà khí, hai người hiểu không?” Trưởng lão Thanh Thương phái nói.
“Đã hiểu.” Hai người đồng thanh trả lời.
Trưởng lão của Thanh Thương phái ngẩng đầu nhìn quanh hồ: “Cũng không ai dám tới.”
Ở Dương Hà cũng từng có môn phái ẩn thân khác xông vào đây, lúc đấy đối phương nhiều người, tuy rằng thành công cướp được nhưng sau đó đã bị Chưởng môn của Thanh Thương phái nổi cơn tức giận, trực tiếp đánh đến và tiêu diệt luôn môn phái đó.
Kể từ đó, cho dù Thanh Thương phái chỉ cử vài người tới đây, nhưng ai cũng khiếp sợ không dám ra tay cướp đoạt.
Nhưng để an toàn, kể từ đó, Thanh Thương phái mỗi lần đều cử một trưởng lão đến hộ pháp, bảo vệ cho các thành viên trong phái xuống nước yên tâm hấp thụ năng lượng, tránh trường hợp lại có người đến tranh đoạt.
Sau một lúc.
“Đến giờ rồi, bắt đầu đi.” Trưởng lão của Thanh Thương phái ra lệnh.
“Vâng.”
Hai người không kịp chờ đợi, nhanh chóng nhảy xuống hồ Thiên Sát.
Còn trưởng lão của Thanh Thương phái vẫn đang ngồi xếp bằng trên mặt đất, vì không có người nào xuất hiện để tranh đoạt nên ông ta cũng thả lỏng người ra.
“Thời cơ đã đến!”
Lâm Mộc nhìn hồ Thiên Sát ở đằng xa, tim đập thình thịch.
Sau đó Lâm Mộc lặng lẽ di chuyển về phía bên kia của hồ Thiên Sát.
Lâm Mộc định đi đến phía đối diện với trưởng lão Thanh Thương phái, phía đó có một tảng đá, có thể che tầm mắt được một chút, anh định lặng lẽ xuống nước từ phía đó.
Dù sao thì toàn bộ bề mặt của hồ Thiên Sát lớn như một sân bóng đá, sẽ an toàn hơn khi xuống nước từ phía đối diện.
Sau khi hạ quyết tâm, Lâm Mộc cẩn thận di chuyển, sau khoảng mười phút đã đi tới phía sau tảng đá ở bờ đối diện với trưởng lão.
Anh nấp sau tảng đá quan sát trong một lúc, chắc chắn rằng ánh mắt của trưởng lão Thanh Thương phái không nhìn đến đây, vì vậy anh tìm đúng thời cơ, lặng lẽ lặn xuống nước.
Hai đệ tử Thanh Thương phái lúc này ở dưới nước đang vui vẻ đắm chìm trong tu luyện, tự nhiên cũng không để ý tới những nơi khác.
Vừa xuống nước, Lâm Mộc đã nhanh chóng lặn xuống độ sâu hai mét để ẩn nấp.
“May quá, vẫn chưa bị phát hiện.” Lâm Mộc vừa lặn xuống nước đã vui vẻ nói.
Lâm Mộc cẩn thận cảm nhận được trong nước quả thật có một loại năng lượng kỳ lạ, đối với người tu luyện mà nói, loại năng lượng kỳ lạ này như là một bữa tiệc thịnh soạn.
Lâm Mộc không có thời gian nghĩ ngợi thêm, liền trực tiếp tiến vào trạng thái tu luyện, bắt đầu hấp thu.
Bùm!
Ngay khi Lâm Mộc đang vận công để hấp thụ, anh cũng kích hoạt luôn Chí Tôn Tích để hỗ trợ việc hấp thụ.
Sau khi Chí Tôn Tích được kích hoạt đã chủ động phóng ra lực hút giúp Lâm Mộc hấp thu năng lượng trong nước.
Xì xào!
Mặt hồ vốn yên tĩnh lập tức nổi lên từng tầng sóng, năng lượng nhanh chóng tràn vào trong cơ thể Lâm Mộc.
“Đây… đây là tình huống gì!”
Lâm Mộc bị tình huống này làm cho hoảng sợ, tác dụng phụ trợ hấp thu của Chí Tôn Tích sao lại trở nên mạnh mẽ như vậy?
Chương 124: Bại lộ
Kể từ khi Lâm Mộc bái sư cách đây năm năm, anh thường sử dụng Chí Tôn Tích để hỗ trợ trong việc luyện tập nhằm nâng cao hiệu quả hấp thu.
Nhưng trong năm năm qua, Lâm Mộc chưa từng gặp phải tình huống như vậy.
Lâm Mộc nhanh chóng dừng Chí Tôn Tích lại.
"Hả? Tình huống gì vậy!"
Cho dù là trưởng lão của Thanh Thương phái ở trên bờ, hay là hai người đang ở dưới nước, bọn họ đều nhanh chóng nhận thấy sự dao động bất thường vừa rồi của mặt hồ.
Nhất là hai người ở dưới hồ, tựa hồ càng cảm thấy rõ ràng dao động bất thường đó.
Mặc dù Lâm Mộc đã dừng việc hấp thu lại, nhưng rõ ràng là anh đã bị phát hiện.
“Trưởng lão, có người ở trong hồ phía đối diện!” Hai người lập tức kêu lên.
“Là ai!”
Trưởng lão của Thanh Thương phái đột ngột đứng lên, hét về phía Lâm Mộc.
“Không xong, bị phát hiện rồi!” Vẻ mặt của Lâm Mộc đột nhiên thay đổi.
Lâm Mộc vốn tưởng rằng cứ thế yên lặng hấp thu, như vậy có thể tránh được xung đột và phiền phức.
Kết quả là, Chí Tôn Tích lại gây ra động tĩnh quá lớn, phá vỡ kế hoạch chỉ trong chốc lát.
"Dám ngấm ngầm hấp thu trộm năng lượng của hồ Thiên Sát, muốn chết sao! Còn không nhanh chóng ngoi lên!" Trưởng lão của Thanh Thương phái hét lên dữ dội về phía bờ đối diện.
Một khi bị phát hiện, Lâm Mộc có muốn che giấu cũng vô nghĩa.
Vì vậy, anh nhanh chóng nổi lên khỏi mặt nước.
"Hồ Thiên Sát này có rất nhiều năng lượng, tôi chỉ hấp thu một ít thôi, tại sao lại phải tức giận như vậy, hay là chúng ta từ từ thương lượng, để mọi người cùng nhau hấp thụ?" Lâm Mộc nở nụ cười.
"Cậu mơ đẹp như vậy sao, còn muốn tiếp tục hấp thu? Hồ Thiên Sát này thuộc sở hữu của Thanh Thương phái bọn ta, cậu dám xâm phạm, chính là đi tìm chết, mau cút lại đây nhận lấy hậu quả đi!” Trưởng lão Thanh Thương phái tức giận nói.
Hồ Thiên Sát này chỉ có thể hấp thu năng lượng trong mười ngày sau khi tiết Trung Phục bắt đầu, trong tình huống bình thường, năng lượng chứa trong mặt hồ chỉ vừa đủ để hai người hấp thu năng lượng trong mười ngày.
Có thêm một người ngoài đến chia phần, tất nhiên Thanh Thương phái sẽ không sẵn lòng.
Cho dù có thêm năng lượng, đủ để chia cho ba người, vậy thì Thanh Thương phái mỗi lần cũng sẽ cử ba người đi hấp thu, tuyệt đối không thể nào chia cho người ngoài.
Lâm Mộc sau khi nghe xong, trong lòng biết không có chỗ để thương lượng về vấn đề này.
"Hồ Thiên Sát này là một món quà của thiên nhiên, nó không phải do Thanh Thương phái của các ông tạo nên, tại sao lại gọi là của Thanh Thương phái được?" Lâm Mộc lạnh giọng hỏi.
"Thanh Thương phái của bọn ta là môn phái ẩn thân mạnh nhất ở tỉnh Dương Hà, chúng ta nói hồ Thiên Sát của chúng ta, vậy thì nó chính là của chúng ta! Nếu cậu đã dám tới, tôi đây cũng dám giết chết cậu!"
Trưởng lão Thanh Thương phái thấy Lâm Mộc cao ngạo như vậy, ông ta vừa nói vừa dẫm chân xuống mặt đất và nhảy lên, đạp trên mặt hồ, giống như chuồn chuồn lướt trên mặt nước, lao thẳng về phía Lâm Mộc.
“Ngũ Lôi Chưởng!”
Lúc cách Lâm Mộc khoảng năm mươi thước, ông ta giơ tay đánh ra một chưởng.
Một vòng ánh sáng màu tím được hình thành bởi sự ngưng tụ của nội lực ngay lập tức đánh thẳng vào Lâm Mộc.
“Chết tiệt, là đỉnh phong Linh Ý Cảnh!” Đồng tử của Lâm Mộc co rụt lại.
Chỉ cần dựa vào dao động nội lực của chiêu thức mà đối phương xuất ra, Lâm Mộc liền xác định được cảnh giới của đối phương.
Trước đây, theo thông tin mà Hoàng Đạo Trường cung cấp, Lâm Mộc đã đoán không thể có ai có thực lực như vậy xuất hiện được.
Hiện tại, mức độ nguy hiểm rõ ràng là cao hơn so với những gì anh đã dự đoán.
Để tranh giành được cơ duyên lần này, gặp phải đỉnh phong Linh Ý Cảnh chắc chắn là tình huống xấu nhất.
Và bây giờ, Lâm Mộc đang phải đối mặt với tình huống xấu nhất đó.
“Trốn đi!”
Lâm Mộc không có ý muốn tiếp chiêu này, anh nhanh chóng lặn xuống dưới nước ba thước.
Trong lòng Lâm Mộc biết rất rõ, khi đối mặt với người đang ở đỉnh phong Linh Ý Cảnh, anh chỉ có thể chống lại sự tấn công của đối phương trừ khi anh đang sử dụng Chí Tôn Tích và biến Chí Tôn Tích thành một phương thức tấn công.
Mà điều đó cũng chỉ có thể ngăn cản đối thủ mà thôi, trong tình huống Chí Tôn Tích bị chuyển thành phương thức tấn công, Lâm Mộc sẽ không thể chống cự được lâu, và anh sẽ không thể chịu nổi tác dụng phụ của hoạt động chuyển đổi Chí Tôn Tích, sẽ tự khiến bản thân rơi vào trạng thái yếu ớt.
Đến lúc đó, Lâm Mộc nhất định sẽ chết!
Vì vậy, anh lựa chọn không đối đầu.
Bùm!
Một chưởng vô cùng mạnh đánh xuống mặt hồ trong nháy mắt, cuộn lên từng đợt sóng mãnh liệt.
Nước hồ có thể giảm bớt và phân tán uy lực của lần công kích này, khi uy lực của lần công kích này truyền đến lại đúng lúc Lâm Mộc đang dưới nước cho nên anh đã dễ dàng chặn lại.
"Cậu còn muốn trốn sao? Hôm nay có trốn được không!"
Trưởng lão của Thanh Thương phái hét lên như sấm, lao nhanh xuống nước, hướng thẳng về phía Lâm Mộc.
Dưới nước ba mét.
Lâm Mộc vốn đã cảm giác được khí Hàn Sát từ trong hồ ngày càng nhiều, cho nên không dám lặn sâu hơn nữa, mà trưởng lão của Thanh Thương phái lại đang xông thẳng về phía này.
"Nếu cậu có thể né được chiêu thức của tôi, thử hỏi cậu có thể né được bao nhiêu lần? Hôm nay tôi tuyệt đối sẽ không để cho cậu có cơ hội sống sót!"
Trưởng lão của Thanh Thương phái lao tới, nội lực trong lòng bàn tay tăng vọt, hung hăng đánh thẳng vào Lâm Mộc.
Rầm!
Một chưởng này đi qua, nước hồ bị đánh lên cao, vỗ thành sóng dạt sang hai bên bờ.
Lâm Mộc không dám xuống sâu trong hồ, chỉ có thể lùi về hai bên.
Khi Lâm Mộc tiếp tục rút lui, trưởng lão của Thanh Thương phái vẫn đuổi theo tấn công ở phía sau, tốc độ và sức mạnh của từng đòn tấn công liên tục bị suy yếu bởi sức cản của nước.
Bùm!
Khi ông ta đuổi tới trước mặt Lâm Mộc, nội lực của anh cũng bùng nổ, anh giơ tay đánh mạnh về phía ông ta.
Va chạm như vậy, mặc dù Lâm Mộc bị trúng chiêu phải lùi về phía sau, nhưng lực tấn công của đối phương đã giảm đi rất nhiều, may mắn không gây ra nhiều thương tổn cho anh.
Đây là lý do tại sao Lâm Mộc lại chọn chiến đấu dưới nước.
Anh rõ ràng cảm thấy khi đánh dưới nước thì bên phòng thủ sẽ có lợi hơn.
Bởi vì lúc đó có thể dùng sức cản của nước để phòng thủ, tuy rằng công kích của bản thân cũng sẽ bị suy yếu, nhưng nếu chỉ cần chống cự thì cũng không cần lo lắng.
Mà bên tấn công, sức mạnh sẽ bị giảm bớt.
Ngay cả khi người phòng thủ đứng yên và để cho người tấn công đánh tới, người phòng thủ cũng sẽ bị thiệt hại ít hơn so với trên bờ.
Các đòn của trưởng lão Thanh Thương phái không phát huy được hết tác dụng, ông ta liền nắm lòng bàn tay thành nắm đấm, công kích vào Lâm Mộc!
Anh vừa chống cự vừa rút lui về phía sau.
Lâm Mộc có sự trợ giúp của hồ nước nên trưởng lão của Thanh Thương phái đã tấn công nhiều lần liên tiếp, nhưng không tạo được nhiều lợi thế.
“Trưởng lão, nếu cứ đánh tiếp như vậy cũng không được lợi ích gì, sao không dừng lại nói chuyện, cho phép tôi hấp thu một ít năng lượng trong hồ chứ?” Lâm Mộc vừa nói vừa lui về phía sau.
Chương 125: Quanh co
"Cậu hôm nay có chạy trời cũng không khỏi nắng, còn ở đây ảo tưởng đến năng lượng trong hồ sao? Thật nực cười!" Trưởng lão của Thanh Thương phái tức giận hét lên.
“Mau tới đây, chặn mọi đường lui của cậu ta lại!” Trưởng lão của Thanh Thương phái quay đầu quát lớn.
Ông ta vốn là đỉnh phong của Linh Ý Cảnh, nhưng lại chậm chạp không giải quyết được một Linh Ý Cảnh sơ giai, điều này làm cho ông ta hoàn toàn tức giận.
Sau khi nhận được mệnh lệnh, hai học viên của Thanh Thương phái nhanh chóng dừng việc tu luyện lại.
"Trưởng lão của Thanh Thương phái, ông đang ở đỉnh phong của Linh Ý Cảnh, khi đối phó với một người cảnh giới thấp hơn ông, ông còn cần kêu cứu sao? Đây là khả năng của Thanh Thương phái, đệ nhất môn phái ở tỉnh Dương Hà sao? Ông không sợ truyền ra bị người khác cười nhạo sao?” Lâm Mộc lớn giọng nói.
Những lời này vào tai của trưởng lão Thanh Thương phái quả thực rất khó nghe.
"Truyền ra ngoài? Người chết không thể kể chuyện, hôm nay ngươi không thoát được ra khỏi đây đâu!" Trưởng lão của Thanh Thương phái tức giận, tấn công Lâm Mộc càng thêm mạnh mẽ.
Chỉ trong chốc lát, hai đệ tử của Thanh Thương phái cũng xông tới, từ phía sau lao thẳng tới chặn đường rút lui của Lâm Mộc.
Cảnh giới của hai người trong nháy mắt cũng lộ ra, một người ở cảnh giới sơ kỳ, người còn lại là cảnh giới trung kỳ.
Bị đối phương tấn công từ cả hai phía khiến anh có hơi khó đối phó.
Đối mặt với cả hai phía tấn công đến, Lâm Mộc muốn rút lui lại càng trở nên khó khăn.
Bùm!
Khi Lâm Mộc vừa lùi để đỡ đòn tấn công của trưởng lão Thanh Thương phái, người đứng sau anh có cảnh giới sơ giai của Linh Ý Cảnh đã đánh vào lưng Lâm Mộc một quyền, khiến cơ thể anh chúi người về phía trước.
Mặc dù Lâm Mộc cũng ở cảnh giới sơ kỳ, nhưng lần này anh chỉ có thể dùng thân thể của mình để chống đỡ một đòn công kích của người khác, không giống với việc hai người cùng cảnh giới đánh nhau.
May mắn thay, đối thủ đang tấn công dưới nước, uy lực của cú đấm đã yếu đi rất nhiều, nếu như ở trên bờ mà dùng thân thể chống lại công kích của người tu luyện cùng cảnh giới thì sẽ bị thương rất nặng.
“Lần này cậu không còn chỗ nào để lùi đâu, đi chết đi!”
Lúc Lâm Mộc vừa chịu xong cú đấm và phải nghiêng người về phía trước, trưởng lão của Thanh Thương phái trước mặt anh cũng ra tay đấm một quyền.
“Không xong rồi!”
Sắc mặt Lâm Mộc nhanh chóng thay đổi, anh không có thời gian suy nghĩ lung tung, trong chớp mắt chìm xuống nước để trốn.
Rầm!
Việc Lâm Mộc đột ngột chìm xuống hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của trưởng lão Thanh Thương phái, dù sao thì bên dưới hồ nước cũng tràn ngập Hàn khí.
Kết quả, cú đấm của ông ta cũng vì vậy mà thất bại, ông ta đã đánh trúng vào người của Thanh Thương phái, người bị đánh trúng cũng bị ngã xuống nước.
Dù sao thì anh ta cũng đang đứng ở phía sau Lâm Mộc, Lâm Mộc lại đột nhiên lặn xuống nước, nắm đấm của trưởng lão phái Thanh Sơn tự nhiên sẽ rơi vào trên người anh ta.
Lâm Mộc nhanh chóng chìm xuống dưới nước khoảng năm sáu mét.
Khí Hàn Sát lạnh lẽo kia cũng lao về phía anh, anh nhanh chóng cảm giác được một cỗ khí Hàn Sát lạnh lẽo từ khắp nơi xông thẳng vào trong cơ thể mình.
Dưới sự công kích của năng lượng lạnh lẽo và quỷ dị, Lâm Mộc chỉ cảm thấy cả người như rơi vào động băng, lạnh đến đáng sợ!
Mấy ngày trước, khi Lâm Mộc vừa mới đến hồ Thiên Sát, anh chỉ dùng tay sờ một chút thôi đã cảm thấy hơi khó chịu rồi, nhưng hiện tại, anh lại đang đắm mình trong làn nước chứa đầy khí Hàn Sát này.
Bình thường nếu như ở cảnh giới Linh Ý Cảnh của Lâm Mộc, cho dù là cởi trần đi xuống tảng băng, anh cũng không cảm thấy lạnh như vậy.
Đủ để thấy sự hung ác của khí Hàn Sát này.
Phía trên mặt hồ khoảng ba mét.
“Con không sao chứ?”
Trưởng lão của Thanh Thương phái nhìn người đệ tử bị ông ta đánh trúng, cũng may là ông ta đã kịp thời giảm đi một ít sức mạnh từ nắm đấm của ông ta trước khi một đòn ấy đánh trúng người đệ tử.
“Con không sao, trưởng lão.” Người đàn ông bị trúng một đấm, mặc dù nói rằng mình không sao, nhưng thực ra trong người cũng có chút không ổn.
“Tất cả đều là do tên khốn kiếp đó!” Trưởng lão của Thanh Thương phái nhìn xuống mặt nước với đôi mắt đầy ác độc.
Khi ông ta đối đầu với người có cảnh giới sơ kỳ, đã không giải quyết được lại còn vô tình làm tổn thương người của chính mình, đương nhiên là tức giận!
Trưởng lão Thanh Thương phái nhìn mặt nước, lạnh lùng nói: "Tên này thật liều mạng, dám trốn phía dưới! Giờ cậu ta chỉ có hai lựa chọn, hoặc là lên càng nhanh càng tốt, tiếp tục đối mặt với đòn tấn công của chúng ta, hoặc là bị năng lượng của khí Hàn Sát ăn mòn cho đến chết!"
Ông ta mong đợi Lâm Mộc lựa chọn phương án thứ nhất, không ai muốn bị tà khí lạnh lẽo tấn công đến chết, nếu xông lên, ít nhất còn một chút hy vọng kháng cự.
Ông ta chỉ cần đợi ở đây.
Tất nhiên, trong mắt trưởng lão của Thanh Thương phái, cho dù Lâm Mộc chọn phương án nào thì cuối cùng cũng sẽ chết.
Phía dưới hồ nước.
Năng lượng của khí Hàn Sát này rõ ràng cực kỳ khác thường.
Sắc mặt của Lâm Mộc nhanh chóng thay đổi, vội vàng dùng nội lực, muốn dựa vào nội lực để chống lại khí Hàn Sát này.
Nhưng nội lực chỉ có thể làm chậm lại, hoàn toàn không thể ngăn cản sự xâm lấn của khí Hàn Sát.
Chỉ trong chốc lát, Lâm Mộc cảm thấy nhiệt độ trong cơ thể giảm đến mức tất cả đóng băng mọi thứ, nội tạng và các cơ quan trong cơ thể đều đau đớn dưới sự xâm nhập của khí Hàn Sát.
Trong lòng Lâm Mộc biết rất rõ, nếu ở đây thêm một thời gian nữa, bản thân sẽ rơi vào nguy hiểm rất lớn.
“Mình phải làm sao đây?”
Lâm Mộc nhanh chóng nghĩ, trong đầu bỗng nảy ra một ý tưởng.
Lao lên, trực tiếp sử dụng Chí Tôn Tích, tấn công tên ở cảnh giới sơ kỳ trước, đẩy lùi anh ta, sau đó sẽ đối mặt với trưởng lão của Thanh Thương phái.
Bây giờ cũng chỉ có thể làm như vậy thôi.
Ngay khi Lâm Mộc đang khởi động Chí Tôn Tích và chuẩn bị nổi lên, một luồng nhiệt cực mạnh đột nhiên tràn lên toàn thân của Lâm Mộc, năng lượng lạnh lẽo của khí Hàn Sát trong cơ thể anh nhanh chóng bị đẩy lùi!
“Chuyện gì thế này!”
“Đây… đây là Chí Tôn Tích sao?” Lâm Mộc sửng sốt.
Lâm Mộc có thể cảm nhận rõ ràng sức nóng mạnh mẽ như lửa đột nhiên tràn vào cơ thể anh.
Sau khi kinh hãi, Lâm Mộc cảm thấy mừng như điên!
Sau đó Lâm Mộc mới nhớ ra, bình thường anh sử dụng Chí Tôn Tích để hấp thu linh khí, Chí Tôn Tích sẽ nóng lên và phóng ra một loại năng lượng đặc biệt, bây giờ anh có thể sử dụng năng lượng này để đẩy lùi đi sự xâm nhập của khí Hàn Sát trong cơ thể mình.
Lúc nãy chính sự hấp thu của Chí Tôn Tích đã vạch trần Lâm Mộc, bây giờ cũng là Chí Tôn Tích giúp anh sống sót!
Lâm Mộc thấy rằng chỉ cần anh duy trì hoạt động của Chí Tôn Tích, thì năng lượng của khí Hàn Sát đang xâm nhập vào sẽ không thể ăn mòn cơ thể của anh.
Có nghĩa là, chỉ cần Lâm Mộc vẫn tiếp tục sử dụng Chí Tôn Tích để làm nóng cơ thể thì anh có thể ở trong nước bất cứ lúc nào anh muốn.
Anh không cần phải lo lắng, nếu ở trong nước quá lâu thì sẽ xảy ra chuyện gì.
Chỉ trong trường hợp Chí Tôn Tích phải hoạt động quá độ, thì mới phải lo lắng đến hậu quả của nó vì lúc đấy, cơ thể không thể chịu được năng lượng quá mạnh mẽ mà Chí Tôn Tích tạo ra.
Nếu chỉ sử dụng Chí Tôn Tích để làm nóng cơ thể một cách bình thường thì không cần lo lắng về việc Chí Tôn Tích sẽ hoạt động quá độ, bình thường lúc Lâm Mộc hấp thụ linh khí để tu luyện cũng hay sử dụng đến Chí Tôn Tích, không hề có vấn đề gì cả.
Bây giờ anh chỉ là đang sử dụng như bình thường anh vẫn hay tu luyện mà thôi.
Sau đó Lâm Mộc nhìn lên.
"Bây giờ, xem ông còn có thể làm gì được tôi? Chỉ cần ở trong hồ thì tôi sẽ có lợi thế!" Khóe miệng Lâm Mộc hơi nhếch lên, trong mắt lóe lên tia sáng.
Chí Tôn Tích có thể chống lại năng lượng của khí Hàn Sát, điều đó có nghĩa là Lâm Mộc đang chiếm một lợi thế rất lớn.
Đây có thể nói là một bí kíp dành riêng cho Tuyết Sơn phái.
Lâm Mộc cất cuốn bí kíp đi, anh bắt đầu hấp thụ linh khí để tu luyện.
Trong thời gian Lâm Mộc tu luyện, Mai tổng cũng đã thành công chuyển hết tài sản của Lương Đức Quảng, ông ta cũng không dám giở trò gì mà rất hợp tác.
Tập đoàn Hoành Kiến của Lương Đức Quảng cứ thế rơi vào tay của Mai tổng.
Lương Đức Quảng cũng thông báo với bên ngoài rằng con trai ông ta đột ngột qua đời vì bệnh.
Điều này cũng nhanh chóng gây ra nhiều tin đồn trong giới kinh doanh của Ninh Đô, tập đoàn Hoành Kiến thì bị chiếm đoạt, con trai của Lương Đức Quảng thì đột ngột đổ bệnh qua đời.
Ngay sau đó đã có tin đồn rằng tập đoàn Hoành Kiến đã đắc tội với người đàn ông bí ẩn đã diệt gia đình họ Tôn, cho nên mới có kết cục như vậy.
Mặc dù đây chỉ là tin đồn nhưng đã có rất nhiều ông chủ ở Ninh Đô tin vào điều đó.
Điều này cũng khiến cho các ông chủ và những người có tiếng tăm ở Ninh Đô càng ngày càng tò mò về người đàn ông bí ẩn này, có thân phận như thế nào mà ai đắc tội thì cũng xong đời!
Bọn họ muốn biết người đàn ông bí ẩn đó là ai, để không vô tình chọc trúng người đó, dù sao thì hậu quả của việc đắc tội cũng quá nghiêm trọng.
Đáng tiếc, bọn họ không thể tìm ra một chút gì về thông tin của người bí ẩn từ bất kỳ cách nào.
Điều này cũng tạo cho người bí ẩn này một màu sắc đặc biệt ở Ninh Đô, thậm chí là toàn bộ Giang Nam.
...
Năm ngày sau.
Núi tuyết Tịch Lĩnh, bên trong ngôi đền của Tuyết Sơn phái.
“Tứ trưởng lão bị làm sao vậy?” Chưởng môn của Tuyết Sơn phái khẽ nhíu mày.
Rốt cuộc, tứ trưởng lão đã đi đâu lâu như vậy mà không quay lại để hoàn thành nhiệm vụ.
Nửa giờ trước, chưởng môn đã cố gắng liên lạc nhiều lần với tứ trưởng lão nhưng không được, điều này khiến cho Chưởng môn Tuyết Sơn phái cảm thấy có chút khó chịu.
Theo suy nghĩ của ông ta, với thực lực của tứ trưởng lão, giải quyết một kẻ không ai biết đến thì có thể xảy ra chuyện gì chứ?
Nhưng tứ trưởng lão đã mất liên lạc, đó là một sự thật không thể chối cãi!
Lúc này, một lão già tóc hoa râm bước vào đại sảnh.
"Chưởng môn, người gọi tôi sao."
Ông lão chào hỏi Chưởng môn của Tuyết Sơn phái.
"Nhị trưởng lão, mấy ngày trước ta đã phái tứ trưởng lão xuống núi giết một người tên là Lâm Mộc, nhưng đến bây giờ vẫn không liên lạc được với ông ấy cũng không thấy ông ấy trở về, ông phái một người xuống núi đến Ninh Đô xem xét tình hình như thế nào, đồng thời tìm kiếm tung tích của tứ trưởng lão.” Chưởng môn của Tuyết Sơn phái ra lệnh.
Mọi chuyện có chút kỳ lạ, Chưởng môn Tuyết Sơn phái quyết định không phái thêm trưởng lão khác xuống núi, mà chỉ phái một đệ tử xuống núi để tìm hiểu rõ tình hình trước đã.
“Tuân lệnh.” Trưởng lão đáp.
...
Kim Châu, nhà của Lâm Mộc.
Sau nhiều ngày luyện tập, Lâm Mộc đã hoàn toàn bình phục khỏi trạng thái yếu ớt.
Trong những ngày qua, Mai tổng cũng đã gọi điện cho Lâm Mộc và chuyển ba triệu tệ vào tài khoản của anh.
Theo tường trình của Mai tổng, sau khi thu nhận toàn bộ tài sản của Lương Đức Quảng, tổng cộng có hơn bốn triệu sáu ngàn vạn tiền mặt, ông ta chuyển cho Lâm Mộc trước ba triệu.
Tổng giá trị tài sản của Lương Đức Quảng lên đến vài tỷ, nhưng tài sản và tiền mặt là hai cái hoàn toàn khác nhau, giá trị của tập đoàn Hoành Kiến đã chiếm phần lớn khối tài sản của ông ta, còn tiền mặt của ông ta chỉ có khoảng hơn bốn triệu trong tài khoản.
Sau khi ba triệu được chuyển vào tài khoản của Lâm Mộc, đối với Lâm Mộc mà nói con số này đã hoàn toàn đủ dùng.
“Hấp thu linh khí trong không khí thật sự là quá chậm.” Lâm Mộc mở mắt ra, lắc đầu thở dài.
Với tốc độ tu luyện mấy ngày nay, Lâm Mộc đã có thể tăng tới cảnh giới trung kỳ, tất cả là nhờ có sự trợ giúp của Chí Tôn Tích, nếu là người tu luyện bình thường khác cũng phải mất ít nhất ba năm.
“Quên đi, chúng ta đi hồ Thiên Sát tỉnh Dương Hà trước.” Lâm Mộc đứng dậy.
Lâm Mộc rất kỳ vọng vào chuyến đi hồ Thiên Sát ngày hôm nay.
Tính toán thời gian, chỉ còn mười ngày nữa là tiến vào tiết Trung Phục, đã đến lúc lên đường rồi.
Đi nhanh thì cũng cần có thời gian, Lâm Mộc phải đến đó trước để ẩn nấp và canh chừng.
Vài ngày trước, A Bính đã mua một chiếc Porsche Cayenne và đưa đến nhà Lâm Mộc.
Vì vậy, Lâm Mộc đã lái chiếc xe này đến thẳng tỉnh Dương Hà.
Tỉnh Dương Hà tiếp giáp với tỉnh Giang Nam, nhưng nếu so sánh về kinh tế thì không phát triển bằng tỉnh Giang Nam.
Đối với Lâm Mộc, tỉnh Dương Hà có một ý nghĩa đặc biệt, quê quán của anh chính là ở tỉnh này, trước đây, khi còn rất nhỏ, anh đã từng sống trong một ngôi làng nông thôn hẻo lánh.
Sau khi lên cao tốc Kim Châu, Lâm Mộc gọi điện cho Hoàng Đạo Trường, hỏi vị trí cụ thể của hồ Thiên Sát ở tỉnh Dương Hà và nhân tiện hỏi Hoàng Đạo Trường có muốn đi cùng không.
"Tiền bối Lâm Mộc, với thực lực của tôi, tôi không có cơ duyên với nó, nếu anh mang theo tôi thì chỉ thêm phiền phức thôi, cho nên tôi sẽ không đi, địa chỉ cụ thể tôi sẽ gửi tin nhắn cho anh.” Hoàng Đạo Trường nói.
“Được.”
Lâm Mộc trả lời xong liền cúp điện thoại.
Anh bắt đầu khởi hành vào buổi sáng, mãi cho đến khi trời đã tối muộn anh mới đến được trung tâm của tỉnh Dương Hà.
Theo địa chỉ mà Hoàng Đạo Trường gửi, hồ Thiên Sát ở một nơi rất hẻo lánh.
Vì còn nhiều thời gian, Lâm Mộc tìm một khách sạn để ở, sáng hôm sau lại tiếp tục lên đường.
Trưa ngày hôm sau, Lâm Mộc đi đến một huyện nhỏ, là một huyện tương đối lạc hậu của tỉnh Dương Hà, vị trí của Hồ Thiên Sát nằm sâu trong một ngọn núi được gọi là núi Thiên Sát thuộc huyện này.
Sau khi Lâm Mộc đến nơi, anh chọn một quán nhỏ nằm ở ven đường để dùng bữa, mục đích chính của anh chính là nhân tiện hỏi thăm chút tình hình.
Bên trong quán ăn.
"Ông chủ, tôi từ nơi khác đến để thám hiểm. Nghe nói rằng ở đây có một ngọn núi Thiên Sát rất kì lạ, ông có biết không?" Lâm Mộc hỏi dò sau khi gọi món.
Lâm Mộc không đề cập trực tiếp đến hồ Thiên Sát, mà chỉ hỏi vòng vo về núi Thiên Sát.
“Núi Thiên Sát sao?”
Ông chủ nghe vậy liền thay đổi sắc mặt: “Cậu nhóc, cậu định khám phá núi Thiên Sát sao? Không được đâu, đó là vùng đất cấm địa của chúng tôi!”
“Ồ? Cấm địa sao? Có cái gì kỳ quái ở đó sao?” Lâm Mộc tò mò hỏi.
"Núi Thiên Sát quanh năm bao phủ bởi sương mù kỳ lạ, sau khi mọi người đi vào sẽ bị ngất xỉu, hiện tại là mùa hè, sương mù trên núi đã suy yếu nhiều nhưng vẫn rất nguy hiểm, người dân địa phương chúng tôi bình thường không ai đi vào ngọn núi đó cả, nếu cậu đi vào là đang tự chơi với mạng sống của mình!” Ông chủ nói một cách thận trọng.
Lâm Mộc gật đầu: "Tôi biết rồi, ông chủ, lên món đi."
Xem ra núi Thiên Sát này, người thường không dám vào.
“Cậu nhóc, không nên đi.” Ông chủ lại cảnh cáo trước khi dọn đồ ăn lên.
Sau khi ăn xong, Lâm Mộc tiếp tục lên đường, con đường tiếp theo trở nên khó đi hơn, từ đường quận biến thành đường thị trấn, đường thôn, cuối cùng đến một con đường đất, Lâm Mộc lái xe hơn năm giờ mới tới được đích đến.
Chương 122: Tình hình đã thay đổi
“Hồ Thiên Sát, nằm ở trong ngọn núi này.” Lâm Mộc xuống xe nhìn ngọn núi phía trước.
Ngọn núi đúng là được bao phủ bởi một làn sương mỏng.
Dưới chân núi xa xa có một ngôi làng nhỏ, cách nơi này khoảng bảy tám dặm.
Lâm Mộc không lái xe vào thôn, mà lái thẳng vào một bụi cây.
Sau khi chiếc ô tô bị anh lái vào bụi rậm, thân xe ô tô còn mới tinh đã bị trầy xước nhiều chỗ.
Lâm Mộc lại lấy thêm nhiều cành cây khác để che hết toàn bộ chiếc xe mới yên tâm.
Theo suy đoán của Lâm Mộc, Thanh Thương phái có lẽ sẽ đi từ ngôi làng nhỏ kia để lên núi.
Nhưng vì an toàn, Lâm Mộc vẫn phải che kín xe hoàn toàn, nếu người của Thanh Thương phái tới mà tìm được xe, bọn họ sẽ nghi ngờ có người lên núi.
Sau khi làm xong tất cả mọi thứ, Lâm Mộc đi bộ vào trong núi.
Bởi vì bây giờ đang là giữa mùa hè, sương mù bao phủ trên núi Thiên Sát đã mỏng hơn nhiều.
Lâm Mộc không cảm thấy khó chịu chút nào, dù sao anh cũng là người tu luyện ở cảnh giới Linh Ý Cảnh.
Ngọn núi này không cao lắm, sau hai ngày tìm kiếm trong núi, Lâm Mộc đã thành công tìm thấy Hồ Thiên Sát nằm trong một thung lũng.
“Chính là chỗ này!”
Nhìn thấy Hồ Thiên Sát ở đằng xa, trong mắt Lâm Mộc hiện lên một tia hứng thú.
Diện tích bề mặt của hồ Thiên Sát rộng bằng khoảng một sân bóng đá.
Những mảnh băng vụn nổi trên mặt hồ, trông thật kỳ lạ trong thời tiết mùa hè này.
Bởi vì vẫn còn vài ngày nữa mới đến tiết Trung Phục cho nên không có ai ở xung quanh hồ Thiên Sát.
Lâm Mộc dự định khám phá hồ Thiên Sát trước, vì vậy anh tăng tốc độ, nhanh chóng đi đến trước hồ Thiên Sát.
Khi đến bên hồ, Lâm Mộc cảm giác được rõ ràng nhiệt độ trên bờ cực kỳ thấp, có lẽ là dưới không độ, đúng là chênh lệch so với nhiệt độ ở đằng xa.
“Thử xem thế nào!”
Lâm Mộc ngồi xổm người xuống, thử đặt tay ở trên mặt hồ, ngón tay chạm nhẹ vào mặt nước.
Chỉ mới chạm nhẹ, Lâm Mộc đã cảm thấy một cảm giác lạnh thấu xương tấn công vào cơ thể anh.
“Quả nhiên là ẩn chứa khí Hàn Sát, thật là kỳ quái.” Lâm Mộc kinh ngạc nhìn ngón tay.
Bây giờ đang là mùa hè, tuy rằng khí Hàn Sát của Hồ Thiên Sát vẫn chưa bị tiêu trừ hoàn toàn, nhưng đã suy yếu đi rất nhiều.
Vì vậy, khi Lâm Mộc dùng ngón tay chạm nhẹ vào mặt hồ, khí Hàn Sát xâm nhập cũng không có nhiều ảnh hưởng đến anh.
Nhưng hiện tại Lâm Mộc nhất định không dám nhảy vào trong hồ để hấp thu, nếu ngâm trong hồ một lúc, anh có cảm giác loại khí Hàn Sát kia sẽ mang đến cho anh rất nhiều phiền phức.
“Xem ra chỉ có thể chờ đến tiết Trung Phục, khi khí Hàn Sát hoàn toàn biến mất thì mới có thể đi xuống.” Lâm Mộc lẩm bẩm.
Lâm Mộc hiện tại rất tò mò, khí Hàn Sát trong hồ Thiên Sát được ra đời như thế nào?
Thật tiếc là Lâm Mộc không nhìn ra được lý do, có lẽ cũng rất khó để tìm ra lý do.
Sau đó Lâm Mộc xoay người rời đi, anh đi đến một nơi cách hồ Thiên Sát chừng một ki lô mét, tìm một nơi tương đối khuất và đứng đó.
Tiếp theo, là chờ đợi, chờ đợi tiết Trung Phục đến.
...
Thời gian trôi qua, rất nhanh đã đến một ngày trước tiết Trung Phục.
Giữa trưa.
...
“Có người tới!”
Lâm Mộc thấy xa xa có ba người đang đi về phía bên này, cả ba người đều mặc áo choàng màu xanh lục bảo, bước đi vững vàng, mạnh mẽ, vừa nhìn đã biết là người tu luyện.
Lâm Mộc đoán rằng họ đến từ Thanh Thương phái.
Điều này lập tức khiến Lâm Mộc trở nên cảnh giác.
Trong số ba người, có hai người trông không già lắm, người còn lại là một đầu tóc trắng.
Lâm Mộc kinh ngạc: “Không phải Hoàng Đạo Trường nói rằng Thanh Thương phái mỗi năm chỉ cử hai người đến đây sao? Sao lại có ba người?”
Điều này có phần khác với những gì Hoàng Đạo Trường đã nói.
Lâm Mộc không biết ba người này đang ở cảnh giới nào, nhưng có thêm một người cũng khiến Lâm Mộc cảm thấy lo lắng.
Hiện tại làm gì bây giờ?
Nếu Lâm Mộc muốn tranh đoạt, đồng nghĩa với việc anh phải đối mặt với ba kẻ địch không rõ thực lực như thế nào.
Theo suy đoán của Lâm Mộc, bên kia hẳn là không có người nào tu luyện đến cảnh giới đỉnh phong Linh Ý Cảnh đi?
Dù sao thì sau khi đạt tới cảnh giới đỉnh phong, bước tiếp theo chính là đột phá cảnh giới mới, loại đột phá này không dựa vào hấp thu nội lực.
Vì vậy, ở cảnh giới này, hoàn toàn không cần hấp thu linh khí, bởi vì hấp thu cũng chỉ lãng phí cơ duyên.
Còn về cảnh giới Linh Phách Cảnh? Lâm Mộc không nghĩ sẽ có, theo suy nghĩ của Lâm Mộc, một môn phái ẩn thân như Thanh Thương phái, người mạnh nhất có thể có cảnh giới Linh Phách Cảnh thì tám chín phần người đó sẽ là Chưởng môn Thanh Thương phái.
Không ai trong số ba người kia trông giống như Chưởng môn.
Theo những suy đoán và phân tích của Lâm Mộc, cảnh giới cao nhất của những người được Thanh Thương phái cử tham gia cơ duyên lần này phải là cảnh giới trung kỳ của Linh Ý Cảnh.
Tất nhiên, tất cả những điều này là suy nghĩ của chính Lâm Mộc.
Anh dự định tiếp tục quan sát trước, sau đó lập kế hoạch, dù sao anh cũng ở trong bóng tối, có thể chờ cơ hội động thủ sau.
Dù sao ban đầu Lâm Mộc cũng có ý định sẽ ẩn nấp quan sát, nếu có cơ hội tranh đoạt thì ra tay, nếu thật sự đánh không lại thì sẽ lặng lẽ rời đi.
Ba người bọn họ đi bộ đến cách bờ hồ Thiên Sát khoảng hai mươi mét.
“Buổi trưa ngày mai, hai con sẽ xuống hồ tu luyện, lúc đó ta sẽ ở trên bờ hộ pháp cho hai con, hiện tại, hai con có thể chờ ở đây.”
“Vâng, trưởng lão.”
Hai người trả lời và ngồi xuống đất.
Lâm Mộc nghe thấy thế thì thầm giật mình.
Hóa ra lão già kia là một trưởng lão, hơn nữa ngày mai ông ta sẽ không xuống nước mà ở trên bờ hộ pháp?
Điều này lại làm cho sắc mặt của Lâm Mộc thay đổi, chuyện này có chút không giống với tin tức mà Hoàng Đạo Trường cung cấp.
Theo Hoàng Đạo Trường nói, chỉ có hai người ở đây và cả hai bọn họ sẽ xuống nước tu luyện.
Nhưng mà dù sao thì Lâm Mộc đã tới đây, cho dù là tình huống và thông tin có khác nhau, Lâm Mộc cũng chỉ có thể chờ ngày mai đến.
...
Giang Nam, trên đỉnh núi tuyết Tịch Lĩnh.
Chưởng môn Tuyết Sơn phái ngồi xếp bằng trên đỉnh núi, đôi mắt hơi rủ xuống, đang trong trạng thái tu luyện.
Nhị trưởng lão của Tuyết Sơn phái vội vàng đi đến.
“Chưởng môn, đệ tử xuống núi hỏi thăm đã trở về, tình huống… e rằng không tốt lắm.” Nhị trưởng lão của Tuyết sơn phái vẻ mặt nghiêm trọng.
“Tình huống thế nào?” Chưởng môn Tuyết Sơn phái vẫn nhắm mắt hỏi.
"Tứ trưởng lão không có tin tức gì, đệ tử xuống núi hỏi chuyện đã đến thăm chùa Kim Trì Quan ở Ninh Đô, theo như lời của Vũ Đạo Trưởng, tứ trưởng lão đã từng đến gặp ông ta để hỏi về cảnh giới của Lâm Mộc, sau khi hỏi thăm liền tỏ thái độ sẽ giết chết tên đó."
Nhị trưởng lão của Tuyết sơn phái chuyển chủ đề: "Hiện tại Lâm Mộc vẫn còn sống, nhưng tứ trưởng lão lại mất tích, tôi đoán tứ trưởng lão rất có thể... đã xảy ra chuyện gì đó."
Chưởng môn Tuyết Sơn phái nghe xong, khóe mắt ông ta khẽ co giật.
Ông ta lập tức mở mắt ra: “Vậy thì Lâm Mộc đang ở cảnh giới gì!”
Chưởng môn Tuyết Sơn phái cũng biết tứ trưởng lão đã không liên lạc được nửa tháng, nếu không chết thì không có lý do gì để không liên lạc và trở về Tuyết Sơn phái cả.
Khoảng thời gian này, trong lòng ông ta đã dự liệu được phần lớn là tứ trưởng lão đã gặp phải chuyện ngoài ý muốn.
“Đệ tử mà tôi phái xuống đã hỏi Vũ Đạo Trưởng, có thể xác định rằng Lâm Mộc là giai đoạn sơ kỳ của Linh Ý Cảnh.” Trưởng lão Tuyết Sơn phái nói.
Chương 123: Xuống nước
Chưởng môn Tuyết Sơn phái hai mắt híp lại: "Cảnh giới sơ kỳ? Nếu là cảnh giới sơ kỳ, cậu ta sẽ không bao giờ uy hiếp được Tứ trưởng lão!"
Tứ trưởng lão đang ở cảnh giới trung kỳ, đối phó với cảnh giới sơ kỳ của Linh Ý Cảnh theo lý thuyết mà nói thì rất dễ dàng, cho dù đối phương có chút năng lực đi nữa thì cũng không thể nào uy hiếp đến Tứ trưởng lão được?
Muốn uy hiếp được Tứ trưởng lão, thậm chí có thể giết chết Tứ trưởng lão, thì ít nhất phải đạt đến cảnh giới đỉnh phong! Đây cũng là lý do tại sao chưởng môn dám nói như vậy.
"Đúng vậy, Chưởng môn, tôi cũng nghĩ như vậy, không thể giết chết Tứ trưởng lão bằng giai đoạn sơ kỳ của Linh Ý Cảnh được, nhưng việc Tứ trưởng lão biến mất phải giải thích như thế nào? Điều này có chút kỳ quái." Nhị trưởng lão nói.
Nhị trưởng lão đoán: "Tứ trưởng lão đã gặp những người tu luyện khác có cảnh giới Linh Ý Cảnh ở dưới chân núi và chết trong tay những người qđó? Hay là, tên Lâm Mộc này có người mạnh hơn giúp đỡ?"
Bọn họ thật sự không dám nghĩ rằng Tứ trưởng lão đã chết trong tay một người có cảnh giới Linh Ý Cảnh sơ kỳ, ông ta chắc chắn rằng còn phải có những lý do gì khác thì tứ trưởng lão mới không thấy tăm tích đâu.
"Giúp đỡ? Tuyết Sơn phái của chúng ta là môn phái ẩn thân mạnh nhất Giang Nam, các môn phái ẩn thân khác ở Giang Nam sao dám đấu với Linh Ý Cảnh? Nếu có, chính là tự tìm đường chết!" Chưởng môn Tuyết Sơn phái nói một cách sắc bén.
Chưởng môn Tuyết Sơn phái ngẩng đầu nhìn về phía xa xa, nói: "Tuy nhiên, chuyện này thật sự rất kỳ lạ, nếu muốn biết Tứ trưởng lão xảy ra chuyện như thế nào, e rằng phải tìm được Lâm Mộc kia."
“Chưởng môn, người tính làm như thế nào?” Nhị trưởng lão hỏi.
"Nhị trưởng lão, mấy ngày trước ông đã bước vào cảnh giới đỉnh phong, xuống núi sẽ không ai có thể uy hiếp đến tính mạng của ông, ông hãy đích thân xuống núi một chuyến, phế bỏ Lâm Mộc kia cho tôi, sau đó bắt sống cậu ta đem về đây, tôi sẽ đích thân tra hỏi và giết chết cậu ta!” Chưởng môn Tuyết Sơn phái ra lệnh.
Dưới núi không dễ gì mà có cao thủ ở cảnh giới Linh Phách Cảnh được, cảnh giới đỉnh phong của Linh Ý Cảnh đã gần như mạnh nhất rồi, rất khó để có thể bị uy hiếp.
"Tuân lệnh! Tôi đi ngay!"
Sau khi nhị trưởng lão nhận lệnh, lập tức xuống núi.
"Chỉ là Linh Ý Cảnh sơ kỳ mà cũng muốn đấu với Tuyết Sơn phái của chúng ta sao?" Ánh mắt của Chưởng môn Tuyết Sơn phái hơi nheo lại.
Tuy rằng cảnh giới Linh Ý Cảnh ở các môn phái đã là sức chiến đấu vô cùng mạnh.
Tuy nhiên, một cảnh giới sơ kỳ của Linh Ý Cảnh trong mắt Tuyết Sơn phái, môn phái ẩn thân mạnh nhất Giang Nam thì cũng chỉ là hạt cát nhỏ bé mà thôi.
Mấy ngày trước, lão gia tử nhà họ Tôn lại liên lạc với Tuyết Sơn phái để hỏi về tiến độ giết chết Lâm Mộc.
Đối với Chưởng môn Tuyết Sơn phái mà nói, bây giờ đối phó với Lâm Mộc không chỉ là báo đáp công ơn của nhà họ Tôn, mà còn liên quan đến sự biến mất bí ẩn của Tứ trưởng lão Tuyết Sơn phái!
Tứ trưởng lão là trụ cột của Tuyết Sơn phái, hiện tại rất có thể đã gặp phải chuyện không may, đây là tổn thất lớn đối với Tuyết Sơn phái.
Tai nạn của Tứ trưởng lão càng khiến cho Tuyết Sơn phái, môn phái ẩn thân mạnh nhất ở Giang Nam chịu một sự sỉ nhục lớn.
Sự sỉ nhục này phải được rửa sạch!
...
Tỉnh Dương Hà, Hồ Thiên Sát.
Lâm Mộc vẫn giữ khoảng cách ở đằng xa, bất động.
Vài ngày trước, khi Lâm Mộc nấp ở đây, anh cũng đã thay đổi cách ăn mặc của bản thân, biến bản thân trở thành một người đàn ông trông khá lớn tuổi.
Chỉ cần không phải người đặc biệt quen thuộc với anh, sẽ không thể nhận ra đây là Lâm Mộc.
Thời gian trôi qua từng chút một, rất nhanh đã đến sáng hôm sau.
Trong khoảng thời gian này, ngoài ba người của Thanh Thương phái, không còn người nào khác đến.
Hôm nay là ngày đầu tiên của tiết Trung Phục.
Theo ánh nắng mặt trời dần lên, khí Hàn Sát trên mặt hồ cũng đang giảm dần từng chút một.
Ba người kia chỉ ngồi bên hồ chờ đợi, cho nên Lâm Mộc vẫn không biết bọn họ đang ở cảnh giới nào.
Sau mười một giờ sáng, ánh mặt trời chiếu xuống hồ, khí Hàn Sát trên mặt hồ đã tiêu tan gần hết.
Bên hồ.
“Đứng dậy chuẩn bị đi, mười phút nữa chúng ta sẽ xuống nước!” Trưởng lão Thanh Thương phái nói.
“Vâng.”
Hai người nhanh chóng đứng dậy, có vẻ chờ đợi.
Đây là một cơ duyên lớn cho bọn họ.
"Trước khi xuống nước, ta muốn nói rõ, hai người chỉ có thể ở trên mặt hồ hấp thu năng lượng, không thể xuống sâu dưới ba thước, cho dù hôm nay có là tiết Trung Phục thì chỉ trên mặt hồ mới tiêu tán hết khí Hàn Sát, bên dưới ba thước kia vẫn còn tà khí, hai người hiểu không?” Trưởng lão Thanh Thương phái nói.
“Đã hiểu.” Hai người đồng thanh trả lời.
Trưởng lão của Thanh Thương phái ngẩng đầu nhìn quanh hồ: “Cũng không ai dám tới.”
Ở Dương Hà cũng từng có môn phái ẩn thân khác xông vào đây, lúc đấy đối phương nhiều người, tuy rằng thành công cướp được nhưng sau đó đã bị Chưởng môn của Thanh Thương phái nổi cơn tức giận, trực tiếp đánh đến và tiêu diệt luôn môn phái đó.
Kể từ đó, cho dù Thanh Thương phái chỉ cử vài người tới đây, nhưng ai cũng khiếp sợ không dám ra tay cướp đoạt.
Nhưng để an toàn, kể từ đó, Thanh Thương phái mỗi lần đều cử một trưởng lão đến hộ pháp, bảo vệ cho các thành viên trong phái xuống nước yên tâm hấp thụ năng lượng, tránh trường hợp lại có người đến tranh đoạt.
Sau một lúc.
“Đến giờ rồi, bắt đầu đi.” Trưởng lão của Thanh Thương phái ra lệnh.
“Vâng.”
Hai người không kịp chờ đợi, nhanh chóng nhảy xuống hồ Thiên Sát.
Còn trưởng lão của Thanh Thương phái vẫn đang ngồi xếp bằng trên mặt đất, vì không có người nào xuất hiện để tranh đoạt nên ông ta cũng thả lỏng người ra.
“Thời cơ đã đến!”
Lâm Mộc nhìn hồ Thiên Sát ở đằng xa, tim đập thình thịch.
Sau đó Lâm Mộc lặng lẽ di chuyển về phía bên kia của hồ Thiên Sát.
Lâm Mộc định đi đến phía đối diện với trưởng lão Thanh Thương phái, phía đó có một tảng đá, có thể che tầm mắt được một chút, anh định lặng lẽ xuống nước từ phía đó.
Dù sao thì toàn bộ bề mặt của hồ Thiên Sát lớn như một sân bóng đá, sẽ an toàn hơn khi xuống nước từ phía đối diện.
Sau khi hạ quyết tâm, Lâm Mộc cẩn thận di chuyển, sau khoảng mười phút đã đi tới phía sau tảng đá ở bờ đối diện với trưởng lão.
Anh nấp sau tảng đá quan sát trong một lúc, chắc chắn rằng ánh mắt của trưởng lão Thanh Thương phái không nhìn đến đây, vì vậy anh tìm đúng thời cơ, lặng lẽ lặn xuống nước.
Hai đệ tử Thanh Thương phái lúc này ở dưới nước đang vui vẻ đắm chìm trong tu luyện, tự nhiên cũng không để ý tới những nơi khác.
Vừa xuống nước, Lâm Mộc đã nhanh chóng lặn xuống độ sâu hai mét để ẩn nấp.
“May quá, vẫn chưa bị phát hiện.” Lâm Mộc vừa lặn xuống nước đã vui vẻ nói.
Lâm Mộc cẩn thận cảm nhận được trong nước quả thật có một loại năng lượng kỳ lạ, đối với người tu luyện mà nói, loại năng lượng kỳ lạ này như là một bữa tiệc thịnh soạn.
Lâm Mộc không có thời gian nghĩ ngợi thêm, liền trực tiếp tiến vào trạng thái tu luyện, bắt đầu hấp thu.
Bùm!
Ngay khi Lâm Mộc đang vận công để hấp thụ, anh cũng kích hoạt luôn Chí Tôn Tích để hỗ trợ việc hấp thụ.
Sau khi Chí Tôn Tích được kích hoạt đã chủ động phóng ra lực hút giúp Lâm Mộc hấp thu năng lượng trong nước.
Xì xào!
Mặt hồ vốn yên tĩnh lập tức nổi lên từng tầng sóng, năng lượng nhanh chóng tràn vào trong cơ thể Lâm Mộc.
“Đây… đây là tình huống gì!”
Lâm Mộc bị tình huống này làm cho hoảng sợ, tác dụng phụ trợ hấp thu của Chí Tôn Tích sao lại trở nên mạnh mẽ như vậy?
Chương 124: Bại lộ
Kể từ khi Lâm Mộc bái sư cách đây năm năm, anh thường sử dụng Chí Tôn Tích để hỗ trợ trong việc luyện tập nhằm nâng cao hiệu quả hấp thu.
Nhưng trong năm năm qua, Lâm Mộc chưa từng gặp phải tình huống như vậy.
Lâm Mộc nhanh chóng dừng Chí Tôn Tích lại.
"Hả? Tình huống gì vậy!"
Cho dù là trưởng lão của Thanh Thương phái ở trên bờ, hay là hai người đang ở dưới nước, bọn họ đều nhanh chóng nhận thấy sự dao động bất thường vừa rồi của mặt hồ.
Nhất là hai người ở dưới hồ, tựa hồ càng cảm thấy rõ ràng dao động bất thường đó.
Mặc dù Lâm Mộc đã dừng việc hấp thu lại, nhưng rõ ràng là anh đã bị phát hiện.
“Trưởng lão, có người ở trong hồ phía đối diện!” Hai người lập tức kêu lên.
“Là ai!”
Trưởng lão của Thanh Thương phái đột ngột đứng lên, hét về phía Lâm Mộc.
“Không xong, bị phát hiện rồi!” Vẻ mặt của Lâm Mộc đột nhiên thay đổi.
Lâm Mộc vốn tưởng rằng cứ thế yên lặng hấp thu, như vậy có thể tránh được xung đột và phiền phức.
Kết quả là, Chí Tôn Tích lại gây ra động tĩnh quá lớn, phá vỡ kế hoạch chỉ trong chốc lát.
"Dám ngấm ngầm hấp thu trộm năng lượng của hồ Thiên Sát, muốn chết sao! Còn không nhanh chóng ngoi lên!" Trưởng lão của Thanh Thương phái hét lên dữ dội về phía bờ đối diện.
Một khi bị phát hiện, Lâm Mộc có muốn che giấu cũng vô nghĩa.
Vì vậy, anh nhanh chóng nổi lên khỏi mặt nước.
"Hồ Thiên Sát này có rất nhiều năng lượng, tôi chỉ hấp thu một ít thôi, tại sao lại phải tức giận như vậy, hay là chúng ta từ từ thương lượng, để mọi người cùng nhau hấp thụ?" Lâm Mộc nở nụ cười.
"Cậu mơ đẹp như vậy sao, còn muốn tiếp tục hấp thu? Hồ Thiên Sát này thuộc sở hữu của Thanh Thương phái bọn ta, cậu dám xâm phạm, chính là đi tìm chết, mau cút lại đây nhận lấy hậu quả đi!” Trưởng lão Thanh Thương phái tức giận nói.
Hồ Thiên Sát này chỉ có thể hấp thu năng lượng trong mười ngày sau khi tiết Trung Phục bắt đầu, trong tình huống bình thường, năng lượng chứa trong mặt hồ chỉ vừa đủ để hai người hấp thu năng lượng trong mười ngày.
Có thêm một người ngoài đến chia phần, tất nhiên Thanh Thương phái sẽ không sẵn lòng.
Cho dù có thêm năng lượng, đủ để chia cho ba người, vậy thì Thanh Thương phái mỗi lần cũng sẽ cử ba người đi hấp thu, tuyệt đối không thể nào chia cho người ngoài.
Lâm Mộc sau khi nghe xong, trong lòng biết không có chỗ để thương lượng về vấn đề này.
"Hồ Thiên Sát này là một món quà của thiên nhiên, nó không phải do Thanh Thương phái của các ông tạo nên, tại sao lại gọi là của Thanh Thương phái được?" Lâm Mộc lạnh giọng hỏi.
"Thanh Thương phái của bọn ta là môn phái ẩn thân mạnh nhất ở tỉnh Dương Hà, chúng ta nói hồ Thiên Sát của chúng ta, vậy thì nó chính là của chúng ta! Nếu cậu đã dám tới, tôi đây cũng dám giết chết cậu!"
Trưởng lão Thanh Thương phái thấy Lâm Mộc cao ngạo như vậy, ông ta vừa nói vừa dẫm chân xuống mặt đất và nhảy lên, đạp trên mặt hồ, giống như chuồn chuồn lướt trên mặt nước, lao thẳng về phía Lâm Mộc.
“Ngũ Lôi Chưởng!”
Lúc cách Lâm Mộc khoảng năm mươi thước, ông ta giơ tay đánh ra một chưởng.
Một vòng ánh sáng màu tím được hình thành bởi sự ngưng tụ của nội lực ngay lập tức đánh thẳng vào Lâm Mộc.
“Chết tiệt, là đỉnh phong Linh Ý Cảnh!” Đồng tử của Lâm Mộc co rụt lại.
Chỉ cần dựa vào dao động nội lực của chiêu thức mà đối phương xuất ra, Lâm Mộc liền xác định được cảnh giới của đối phương.
Trước đây, theo thông tin mà Hoàng Đạo Trường cung cấp, Lâm Mộc đã đoán không thể có ai có thực lực như vậy xuất hiện được.
Hiện tại, mức độ nguy hiểm rõ ràng là cao hơn so với những gì anh đã dự đoán.
Để tranh giành được cơ duyên lần này, gặp phải đỉnh phong Linh Ý Cảnh chắc chắn là tình huống xấu nhất.
Và bây giờ, Lâm Mộc đang phải đối mặt với tình huống xấu nhất đó.
“Trốn đi!”
Lâm Mộc không có ý muốn tiếp chiêu này, anh nhanh chóng lặn xuống dưới nước ba thước.
Trong lòng Lâm Mộc biết rất rõ, khi đối mặt với người đang ở đỉnh phong Linh Ý Cảnh, anh chỉ có thể chống lại sự tấn công của đối phương trừ khi anh đang sử dụng Chí Tôn Tích và biến Chí Tôn Tích thành một phương thức tấn công.
Mà điều đó cũng chỉ có thể ngăn cản đối thủ mà thôi, trong tình huống Chí Tôn Tích bị chuyển thành phương thức tấn công, Lâm Mộc sẽ không thể chống cự được lâu, và anh sẽ không thể chịu nổi tác dụng phụ của hoạt động chuyển đổi Chí Tôn Tích, sẽ tự khiến bản thân rơi vào trạng thái yếu ớt.
Đến lúc đó, Lâm Mộc nhất định sẽ chết!
Vì vậy, anh lựa chọn không đối đầu.
Bùm!
Một chưởng vô cùng mạnh đánh xuống mặt hồ trong nháy mắt, cuộn lên từng đợt sóng mãnh liệt.
Nước hồ có thể giảm bớt và phân tán uy lực của lần công kích này, khi uy lực của lần công kích này truyền đến lại đúng lúc Lâm Mộc đang dưới nước cho nên anh đã dễ dàng chặn lại.
"Cậu còn muốn trốn sao? Hôm nay có trốn được không!"
Trưởng lão của Thanh Thương phái hét lên như sấm, lao nhanh xuống nước, hướng thẳng về phía Lâm Mộc.
Dưới nước ba mét.
Lâm Mộc vốn đã cảm giác được khí Hàn Sát từ trong hồ ngày càng nhiều, cho nên không dám lặn sâu hơn nữa, mà trưởng lão của Thanh Thương phái lại đang xông thẳng về phía này.
"Nếu cậu có thể né được chiêu thức của tôi, thử hỏi cậu có thể né được bao nhiêu lần? Hôm nay tôi tuyệt đối sẽ không để cho cậu có cơ hội sống sót!"
Trưởng lão của Thanh Thương phái lao tới, nội lực trong lòng bàn tay tăng vọt, hung hăng đánh thẳng vào Lâm Mộc.
Rầm!
Một chưởng này đi qua, nước hồ bị đánh lên cao, vỗ thành sóng dạt sang hai bên bờ.
Lâm Mộc không dám xuống sâu trong hồ, chỉ có thể lùi về hai bên.
Khi Lâm Mộc tiếp tục rút lui, trưởng lão của Thanh Thương phái vẫn đuổi theo tấn công ở phía sau, tốc độ và sức mạnh của từng đòn tấn công liên tục bị suy yếu bởi sức cản của nước.
Bùm!
Khi ông ta đuổi tới trước mặt Lâm Mộc, nội lực của anh cũng bùng nổ, anh giơ tay đánh mạnh về phía ông ta.
Va chạm như vậy, mặc dù Lâm Mộc bị trúng chiêu phải lùi về phía sau, nhưng lực tấn công của đối phương đã giảm đi rất nhiều, may mắn không gây ra nhiều thương tổn cho anh.
Đây là lý do tại sao Lâm Mộc lại chọn chiến đấu dưới nước.
Anh rõ ràng cảm thấy khi đánh dưới nước thì bên phòng thủ sẽ có lợi hơn.
Bởi vì lúc đó có thể dùng sức cản của nước để phòng thủ, tuy rằng công kích của bản thân cũng sẽ bị suy yếu, nhưng nếu chỉ cần chống cự thì cũng không cần lo lắng.
Mà bên tấn công, sức mạnh sẽ bị giảm bớt.
Ngay cả khi người phòng thủ đứng yên và để cho người tấn công đánh tới, người phòng thủ cũng sẽ bị thiệt hại ít hơn so với trên bờ.
Các đòn của trưởng lão Thanh Thương phái không phát huy được hết tác dụng, ông ta liền nắm lòng bàn tay thành nắm đấm, công kích vào Lâm Mộc!
Anh vừa chống cự vừa rút lui về phía sau.
Lâm Mộc có sự trợ giúp của hồ nước nên trưởng lão của Thanh Thương phái đã tấn công nhiều lần liên tiếp, nhưng không tạo được nhiều lợi thế.
“Trưởng lão, nếu cứ đánh tiếp như vậy cũng không được lợi ích gì, sao không dừng lại nói chuyện, cho phép tôi hấp thu một ít năng lượng trong hồ chứ?” Lâm Mộc vừa nói vừa lui về phía sau.
Chương 125: Quanh co
"Cậu hôm nay có chạy trời cũng không khỏi nắng, còn ở đây ảo tưởng đến năng lượng trong hồ sao? Thật nực cười!" Trưởng lão của Thanh Thương phái tức giận hét lên.
“Mau tới đây, chặn mọi đường lui của cậu ta lại!” Trưởng lão của Thanh Thương phái quay đầu quát lớn.
Ông ta vốn là đỉnh phong của Linh Ý Cảnh, nhưng lại chậm chạp không giải quyết được một Linh Ý Cảnh sơ giai, điều này làm cho ông ta hoàn toàn tức giận.
Sau khi nhận được mệnh lệnh, hai học viên của Thanh Thương phái nhanh chóng dừng việc tu luyện lại.
"Trưởng lão của Thanh Thương phái, ông đang ở đỉnh phong của Linh Ý Cảnh, khi đối phó với một người cảnh giới thấp hơn ông, ông còn cần kêu cứu sao? Đây là khả năng của Thanh Thương phái, đệ nhất môn phái ở tỉnh Dương Hà sao? Ông không sợ truyền ra bị người khác cười nhạo sao?” Lâm Mộc lớn giọng nói.
Những lời này vào tai của trưởng lão Thanh Thương phái quả thực rất khó nghe.
"Truyền ra ngoài? Người chết không thể kể chuyện, hôm nay ngươi không thoát được ra khỏi đây đâu!" Trưởng lão của Thanh Thương phái tức giận, tấn công Lâm Mộc càng thêm mạnh mẽ.
Chỉ trong chốc lát, hai đệ tử của Thanh Thương phái cũng xông tới, từ phía sau lao thẳng tới chặn đường rút lui của Lâm Mộc.
Cảnh giới của hai người trong nháy mắt cũng lộ ra, một người ở cảnh giới sơ kỳ, người còn lại là cảnh giới trung kỳ.
Bị đối phương tấn công từ cả hai phía khiến anh có hơi khó đối phó.
Đối mặt với cả hai phía tấn công đến, Lâm Mộc muốn rút lui lại càng trở nên khó khăn.
Bùm!
Khi Lâm Mộc vừa lùi để đỡ đòn tấn công của trưởng lão Thanh Thương phái, người đứng sau anh có cảnh giới sơ giai của Linh Ý Cảnh đã đánh vào lưng Lâm Mộc một quyền, khiến cơ thể anh chúi người về phía trước.
Mặc dù Lâm Mộc cũng ở cảnh giới sơ kỳ, nhưng lần này anh chỉ có thể dùng thân thể của mình để chống đỡ một đòn công kích của người khác, không giống với việc hai người cùng cảnh giới đánh nhau.
May mắn thay, đối thủ đang tấn công dưới nước, uy lực của cú đấm đã yếu đi rất nhiều, nếu như ở trên bờ mà dùng thân thể chống lại công kích của người tu luyện cùng cảnh giới thì sẽ bị thương rất nặng.
“Lần này cậu không còn chỗ nào để lùi đâu, đi chết đi!”
Lúc Lâm Mộc vừa chịu xong cú đấm và phải nghiêng người về phía trước, trưởng lão của Thanh Thương phái trước mặt anh cũng ra tay đấm một quyền.
“Không xong rồi!”
Sắc mặt Lâm Mộc nhanh chóng thay đổi, anh không có thời gian suy nghĩ lung tung, trong chớp mắt chìm xuống nước để trốn.
Rầm!
Việc Lâm Mộc đột ngột chìm xuống hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của trưởng lão Thanh Thương phái, dù sao thì bên dưới hồ nước cũng tràn ngập Hàn khí.
Kết quả, cú đấm của ông ta cũng vì vậy mà thất bại, ông ta đã đánh trúng vào người của Thanh Thương phái, người bị đánh trúng cũng bị ngã xuống nước.
Dù sao thì anh ta cũng đang đứng ở phía sau Lâm Mộc, Lâm Mộc lại đột nhiên lặn xuống nước, nắm đấm của trưởng lão phái Thanh Sơn tự nhiên sẽ rơi vào trên người anh ta.
Lâm Mộc nhanh chóng chìm xuống dưới nước khoảng năm sáu mét.
Khí Hàn Sát lạnh lẽo kia cũng lao về phía anh, anh nhanh chóng cảm giác được một cỗ khí Hàn Sát lạnh lẽo từ khắp nơi xông thẳng vào trong cơ thể mình.
Dưới sự công kích của năng lượng lạnh lẽo và quỷ dị, Lâm Mộc chỉ cảm thấy cả người như rơi vào động băng, lạnh đến đáng sợ!
Mấy ngày trước, khi Lâm Mộc vừa mới đến hồ Thiên Sát, anh chỉ dùng tay sờ một chút thôi đã cảm thấy hơi khó chịu rồi, nhưng hiện tại, anh lại đang đắm mình trong làn nước chứa đầy khí Hàn Sát này.
Bình thường nếu như ở cảnh giới Linh Ý Cảnh của Lâm Mộc, cho dù là cởi trần đi xuống tảng băng, anh cũng không cảm thấy lạnh như vậy.
Đủ để thấy sự hung ác của khí Hàn Sát này.
Phía trên mặt hồ khoảng ba mét.
“Con không sao chứ?”
Trưởng lão của Thanh Thương phái nhìn người đệ tử bị ông ta đánh trúng, cũng may là ông ta đã kịp thời giảm đi một ít sức mạnh từ nắm đấm của ông ta trước khi một đòn ấy đánh trúng người đệ tử.
“Con không sao, trưởng lão.” Người đàn ông bị trúng một đấm, mặc dù nói rằng mình không sao, nhưng thực ra trong người cũng có chút không ổn.
“Tất cả đều là do tên khốn kiếp đó!” Trưởng lão của Thanh Thương phái nhìn xuống mặt nước với đôi mắt đầy ác độc.
Khi ông ta đối đầu với người có cảnh giới sơ kỳ, đã không giải quyết được lại còn vô tình làm tổn thương người của chính mình, đương nhiên là tức giận!
Trưởng lão Thanh Thương phái nhìn mặt nước, lạnh lùng nói: "Tên này thật liều mạng, dám trốn phía dưới! Giờ cậu ta chỉ có hai lựa chọn, hoặc là lên càng nhanh càng tốt, tiếp tục đối mặt với đòn tấn công của chúng ta, hoặc là bị năng lượng của khí Hàn Sát ăn mòn cho đến chết!"
Ông ta mong đợi Lâm Mộc lựa chọn phương án thứ nhất, không ai muốn bị tà khí lạnh lẽo tấn công đến chết, nếu xông lên, ít nhất còn một chút hy vọng kháng cự.
Ông ta chỉ cần đợi ở đây.
Tất nhiên, trong mắt trưởng lão của Thanh Thương phái, cho dù Lâm Mộc chọn phương án nào thì cuối cùng cũng sẽ chết.
Phía dưới hồ nước.
Năng lượng của khí Hàn Sát này rõ ràng cực kỳ khác thường.
Sắc mặt của Lâm Mộc nhanh chóng thay đổi, vội vàng dùng nội lực, muốn dựa vào nội lực để chống lại khí Hàn Sát này.
Nhưng nội lực chỉ có thể làm chậm lại, hoàn toàn không thể ngăn cản sự xâm lấn của khí Hàn Sát.
Chỉ trong chốc lát, Lâm Mộc cảm thấy nhiệt độ trong cơ thể giảm đến mức tất cả đóng băng mọi thứ, nội tạng và các cơ quan trong cơ thể đều đau đớn dưới sự xâm nhập của khí Hàn Sát.
Trong lòng Lâm Mộc biết rất rõ, nếu ở đây thêm một thời gian nữa, bản thân sẽ rơi vào nguy hiểm rất lớn.
“Mình phải làm sao đây?”
Lâm Mộc nhanh chóng nghĩ, trong đầu bỗng nảy ra một ý tưởng.
Lao lên, trực tiếp sử dụng Chí Tôn Tích, tấn công tên ở cảnh giới sơ kỳ trước, đẩy lùi anh ta, sau đó sẽ đối mặt với trưởng lão của Thanh Thương phái.
Bây giờ cũng chỉ có thể làm như vậy thôi.
Ngay khi Lâm Mộc đang khởi động Chí Tôn Tích và chuẩn bị nổi lên, một luồng nhiệt cực mạnh đột nhiên tràn lên toàn thân của Lâm Mộc, năng lượng lạnh lẽo của khí Hàn Sát trong cơ thể anh nhanh chóng bị đẩy lùi!
“Chuyện gì thế này!”
“Đây… đây là Chí Tôn Tích sao?” Lâm Mộc sửng sốt.
Lâm Mộc có thể cảm nhận rõ ràng sức nóng mạnh mẽ như lửa đột nhiên tràn vào cơ thể anh.
Sau khi kinh hãi, Lâm Mộc cảm thấy mừng như điên!
Sau đó Lâm Mộc mới nhớ ra, bình thường anh sử dụng Chí Tôn Tích để hấp thu linh khí, Chí Tôn Tích sẽ nóng lên và phóng ra một loại năng lượng đặc biệt, bây giờ anh có thể sử dụng năng lượng này để đẩy lùi đi sự xâm nhập của khí Hàn Sát trong cơ thể mình.
Lúc nãy chính sự hấp thu của Chí Tôn Tích đã vạch trần Lâm Mộc, bây giờ cũng là Chí Tôn Tích giúp anh sống sót!
Lâm Mộc thấy rằng chỉ cần anh duy trì hoạt động của Chí Tôn Tích, thì năng lượng của khí Hàn Sát đang xâm nhập vào sẽ không thể ăn mòn cơ thể của anh.
Có nghĩa là, chỉ cần Lâm Mộc vẫn tiếp tục sử dụng Chí Tôn Tích để làm nóng cơ thể thì anh có thể ở trong nước bất cứ lúc nào anh muốn.
Anh không cần phải lo lắng, nếu ở trong nước quá lâu thì sẽ xảy ra chuyện gì.
Chỉ trong trường hợp Chí Tôn Tích phải hoạt động quá độ, thì mới phải lo lắng đến hậu quả của nó vì lúc đấy, cơ thể không thể chịu được năng lượng quá mạnh mẽ mà Chí Tôn Tích tạo ra.
Nếu chỉ sử dụng Chí Tôn Tích để làm nóng cơ thể một cách bình thường thì không cần lo lắng về việc Chí Tôn Tích sẽ hoạt động quá độ, bình thường lúc Lâm Mộc hấp thụ linh khí để tu luyện cũng hay sử dụng đến Chí Tôn Tích, không hề có vấn đề gì cả.
Bây giờ anh chỉ là đang sử dụng như bình thường anh vẫn hay tu luyện mà thôi.
Sau đó Lâm Mộc nhìn lên.
"Bây giờ, xem ông còn có thể làm gì được tôi? Chỉ cần ở trong hồ thì tôi sẽ có lợi thế!" Khóe miệng Lâm Mộc hơi nhếch lên, trong mắt lóe lên tia sáng.
Chí Tôn Tích có thể chống lại năng lượng của khí Hàn Sát, điều đó có nghĩa là Lâm Mộc đang chiếm một lợi thế rất lớn.
Bình luận facebook