Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 136-140
Chương 136: Sự lựa chọn của Lâm Mộc
“Bây giờ tình hình giữa con và Tuyết Sơn Phái như thế nào?” Sư phụ hỏi.
Lần trước Lâm Mộc gọi điện nói cho Sư phụ nghe chuyện anh giết một vị Trưởng lão của Tuyết Sơn Phái, cho nên Sư phụ đương nhiên biết giữa anh và Tuyết Sơn Phái có ân oán.
“Tối qua con bị một Trưởng lão Linh Ý Cảnh đỉnh phong của Tuyết Sơn Phái chặn ngay ở cổng nhà, có điều con đã tiêu diệt ông ta rồi, khi trước con ăn một chút Hàn Băng Linh Chi ở Hồ Thiên Sát, tu vi đã lên đến Linh Ý Cảnh trung kỳ, kết hợp với thôi động Chí Tôn Tích, dùng toàn lực để giao đấu thì có thể miễn cưỡng đánh bại vị Trưởng lão Linh Ý Cảnh đỉnh phong này.” Lâm Mộc nói.
Hồi nãy khi kể Sư phụ nghe chuyện ở Hồ Thiên Sát, Lâm Mộc đã nói chi tiết quá trình anh tiến lên Linh Ý Cảnh trung kỳ.
“Nói vậy thì hai vị Trưởng lão của Tuyết Sơn Phái đều tiêu tùng trong tay con rồi, Tuyết Sơn Phái tổn thất không nhỏ đâu.” Sư phụ cảm khái.
“Ai bảo họ tới giết con, đối đầu với con thì phải chịu tổn thất và trả giá.” Lâm Mộc nói.
“Con lên Linh Ý Cảnh trung kỳ nhanh như vậy quả thực nằm ngoài dự đoán của ta.” Sư phụ khen ngợi.
Lâm Mộc toét miệng cười: “Chủ yếu do con phục dùng Hàn Băng Linh Chi, con phát hiện ra so với từng bước tu luyện, việc tranh cướp tài nguyên giúp tăng cảnh giới nhanh hơn nhiều!”
Sư phụ gật đầu: “Dĩ nhiên rồi, có điều tranh đoạt tài nguyên là chuyện nguy hiểm tới tính mạng, cũng yêu cầu thực lực cao, tu sĩ thông thường nào có bản lĩnh mà tranh đoạt tài nguyên. ”
“Đúng rồi Sư phụ, rốt cuộc Hàn Băng Linh Chi này có điểm gì đặc biệt?” Lâm Mộc tò mò hỏi.
Hồi nãy Sư phụ anh vừa nói Hàn Băng Linh Chi vô cùng trân quý.
“Hàn Băng Linh Chi có thể dùng để giải loại hỏa độc nguy hiểm nhất trên thế gian này, tu sĩ bị tẩu hỏa nhập ma chỉ cần phục dùng một lượng nhỏ Hàn Băng Linh Chi đã có thể chấn áp tình trạng này.”
“Hàn Băng Linh Chi còn có thể dùng làm nguyên liệu chủ yếu trong luyện chế đan dược.”
Lâm Mộc kinh ngạc: “Sư phụ, có thể luyện chế đan dược gì ạ?”
Trong Đạo quán có một phòng luyện đan, thi thoảng Sư phụ lại ở trong đó mày mò gì đó, nhưng Sư phụ không truyền thụ cho Lâm Mộc.
Trước đây Lâm Mộc từng hỏi Sư phụ có thể dạy anh kiến thức về đan dược hay không.
Sư phụ nói học luyện đan chẳng những cần tư chất thông minh, còn phải bỏ ra nhiều thời gian và tâm huyết mới có thể tinh thông.
Hơn nữa thời đại này rất nhiều dược liệu trân quý cho luyện đan không thể tìm được, cho nên việc luyện đan cũng dần bị mai một.
Sư phụ còn nói không còn nhiều thời gian, việc tu luyện của Lâm Mộc gấp gáp, cho nên Sư phụ kêu Lâm Mộc phải dành tất cả tâm tư vào việc tu luyện.
Sư phụ nói: “Một cây Hàn Băng Linh Chi này có thể dùng để luyện chế ra hai viên Phạt Cốt Tẩy Tủy Đan, nhưng con đã ăn hết hai phần Hàn Băng Linh Chi, cho nên chỉ có thể điều chế một viên Phạt Cốt Tẩy Tủy Đan, phần còn lại điều chế được thêm hai viên Băng Tâm Đan.”
“Sự kết hợp như vậy là cách sử dụng Hàn Băng Linh Chi hiệu quả nhất.”
Lâm Mộc tò mò hỏi: “Sư phụ, Phạt Cốt Tẩy Tủy Đan và Băng Tâm Đan có công dụng gì?”
Sư phụ giải thích: “Phạt Cốt Tẩy Tủy Đan là đan dược vô cùng trân quý, chẳng những có thể thông suốt kinh mạch, loại bỏ tạp chất trong cơ thể, còn có thể cải thiện tư chất tu luyện của người tu sĩ, người bình thường tu luyện chỉ cần phục dùng một viên Phạt Cốt Tẩy Tủy Đan đã có thể nhảy từ Cố Cơ Cảnh lên thẳng Tụ Khí Cảnh, con đường tu luyện ngày sau cũng suôn sẻ hơn nhiều. ”
“Với con mà nói, kinh mạch của con đã thông suốt cả rồi, dùng một viên Phạt Cốt Tẩy Tủy Đan có thể mở rộng, củng cố kinh mạch, cực kỳ có lợi cho việc tu luyện của con. Về phần tạp chất trong cơ thể, cũng có thể đào thải, thể chất của con cũng được cải thiện nhiều. ”
“Điểm quan trọng nhất là Phạt Cốt Tẩy Tủy Đan giúp con cải thiện tư chất tu luyện, con có thể đột phá đại bình cảnh dễ dàng hơn những tu sĩ không phục dùng loại đan dược này.”
“Một số tu sĩ không có tư chất cao, thường giậm chân mãi ở Đại bình cảnh mà không sao đột phá được, cả đời chẳng thể bước lên cảnh giới mới, đây là vấn đề nan giải của tư chất không cao.”
“Một lợi ích nữa của việc phục dùng Phạt Cốt Tẩy Tủy Đan chính là, thể chất của con mạnh mẽ hơn, khả năng chịu đựng Chí Tôn Tích cũng cao hơn.”
Lâm Mộc nghe lời giải thích của Sư phụ xong, chỉ cảm thấy tâm huyết dâng trào: “Xem ra Phạt Cốt Tẩy Tủy Đan đúng là đan dược vô cùng trân quý.”
Sư phụ gật đầu: “Đương nhiên, ở cái thời đại mà công pháp sắp suy tàn này, Phạt Cốt Tẩy Tủy Đan vô cùng quý hiếm, nếu để các môn phái ẩn dật phát hiện ra sự tồn tại của nó, chắc chắn sẽ gây nên cuộc tranh đoạt lớn!”
“Đúng rồi, Sư phụ nói Hàn Băng Linh Chi còn có thể luyện chế thêm hai viên Băng Tâm Đan, loại đan dược này có công dụng gì?” Lâm Mộc hỏi.
“Băng Tâm Đan là đan dược chấn áp tình trạng tẩu hỏa nhập ma, điều dưỡng cơ thể. Nếu con thôi động Chí Tôn Tích quá độ, chỉ cần dùng một viên Băng Tâm Đan đã có thể loại bỏ tác dụng phụ, tình trạng cơ thể suy yếu của con cũng gần như biến mất hoàn toàn.”
“Hóa ra là vậy.”
Lâm Mộc nghe tới công dụng này thì háo hức tới đỏ mắt.
Điều anh lo lắng nhất khi thôi động Chí Tôn Tích quá độ chính là tác dụng phụ sau đó.
“Đồ nhi, Hàn Băng Linh Chi này không chỉ luyện chế được hai loại đan dược ta vừa giải thích, nhưng hai loại đan dược này phù hợp nhất với con.” Sư phụ nói.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Sư phụ nói tiếp: “Đương nhiên, con không nhất thiết phải dùng Hàn Băng Linh Chi làm nguyên liệu luyện chế đan dược, nếu con đã lợi dụng Chí Tôn Tích để loại trừ được Khí Hàn Sát của Hàn Băng Linh Chi, thì cũng có thể tiếp tục ăn loại thực vật này, hấp thu linh khí vô cùng lớn trong cơ thể nó để nâng cao tu vi, đây là cách làm đơn giản nhất.”
“Có điều làm vậy rành rành là lãng phí tài nguyên.”
“Còn một cách nữa, con dùng Hàn Băng Linh Chi luyện chế Phạt Cốt Tẩy Tủy Đan, ba phần còn lại dùng để hấp thu linh khí.”
“Cách nào cũng có lợi hại riêng, con tự cân nhắc rồi đưa ra quyết định đi. ” Sư phụ cho Lâm Mộc toàn quyền quyết định việc sử dụng Hàn Băng Linh Chi.
Lâm Mộc trầm ngâm, rốt cuộc anh nên chọn cách nào đây?
Nếu chọn hấp thu trực tiếp linh khí của Hàn Băng Linh Chi, anh sẽ nhảy thẳng lên Linh Ý Cảnh đỉnh phong khá dễ dàng.
Cách sử dụng này giúp nâng cao tu vi bản thân một cách rõ ràng nhất trong thời gian ngắn nhất.
Còn luyện chế Phạt Cốt Tẩy Tủy Đan lại đem lại lợi ích lớn về lâu về dài, thậm chí giúp ích rất nhiều cho con đường tu luyện sau này.
Điều này giống như sự khác biệt giữa việc đưa cho người ta một con cá và dạy người đó câu cá.
Nhận được cá ngay chính là sinh lời trong thời gian ngắn, còn biết kỹ năng câu cá lại đem đến lợi ích lâu dài trong tương lai.
Chương 137: Thu thập dược liệu
Sau một hồi trầm ngâm, Lâm Mộc đưa ra quyết định: “Sư phụ, vậy phiền người dùng toàn bộ Hàn Băng Linh Chi luyện chế ra đan dược giúp con.”
Dù không hấp thu linh khí từ loại thực vật này, sau này anh vẫn có thể nghĩ cách hấp thu linh khí ở nơi khác.
Một khi bỏ lỡ loại đan dược trân quý như Phạt Cốt Tẩy Tủy Đan, sau này muốn tìm nguyên liệu để luyện chế quả thực là mộng tưởng hão huyền.
Cho nên cuối cùng Lâm Mộc đã đưa ra quyết định này.
Sư phụ gật đầu: “Ừm, nếu là ta, ta cũng sẽ lựa chọn như vậy, với mức độ trân quý của Phạt Cốt Tẩy Tủy Đan, cho dù con không trực tiếp sử dụng mà đem bán cho các môn phái ẩn dật, đổi lấy các tài nguyên chân quý khác, thứ con nhận được chắc chắn vô cùng phong phú, cũng đem đến hiệu quả lớn hơn so với trực tiếp hấp thu linh khí từ Hàn Băng Linh Chi.”
“Đúng rồi Sư phụ, hình như người giậm chân ở Đại bình cảnh rất lâu rồi, đợi Phạt Cốt Tẩy Tủy Đan được luyện chế thành công, người phục dùng nó đi, có lẽ loại đan dược này sẽ giúp ích khá nhiều cho người đấy ạ.” Lâm Mộc nói.
Tuy Lâm Mộc không rõ Sư phụ anh có tu vi gì, nhưng anh nhìn ra được Sư phụ chưa thể đột phá Đại bình cảnh rất lâu rồi.
“Cho ta? Thứ trân quý dường này con đành lòng cho ta sao?” Sư phụ ngạc nhiên nhìn Lâm Mộc.
Lâm Mộc cười nói: “Có trân quý thế nào cũng chỉ là một món đồ, Sư phụ có ân tri ngộ với con, nếu không có người, đừng nói cho ba mẹ con một cuộc sống tốt đẹp, có khi giờ này con cũng chẳng còn trên đời nữa rồi, có thể báo đáp Sư phụ, con mừng còn không kịp nữa là. ”
Nghe những lời này, ngoài mặt Sư phụ vẫn vờ phẳng lặng như nước, nhưng sóng lòng đã khẽ lay động.
“Ta nhận tấm lòng này của con, nhưng Sư phụ con đã từng tẩy tủy kinh mạch, không cần dùng đến Phạt Cốt Tẩy Tủy Đan nữa, con cứ giữ lấy mà phục dùng.” Sư phụ nói.
Sư phụ nói tiếp: “Muốn luyện chế hai loại đan dược này, cần phải bổ sung một ít dược liệu khác, con xuống đô thị bỏ chút thời gian và tiền bạc là có thể thu thập được.”
Dứt lời, Sư phụ lấy giấy bút trên bàn ra viết các thành phần còn lại để điều chế đan dược rồi đưa cho Lâm Mộc.
“Đây là nguyên liệu còn lại cần thu thập.” Sư phụ nói.
Lâm Mộc nhận đơn.
Trên đó có ghi các tên như rhodiola tự nhiên, sen tuyết ..., cũng như linh chi hoang dã hơn 500 năm, nhân sâm và các dược liệu quý khác.
Hầu hết các loại dược liệu này đều dễ kiếm, chỉ một số ít thì hơi khó tìm, tỷ như linh chi hoang dã hơn 500 năm tuổi và nhân sâm .
Chúng được sử dụng để hỗ trợ quá trình luyện chế đan dược.
“Đi đi, thu thập đủ thì mang về đây để ta luyện chế cho con.” Sư phụ nói.
“Sư phụ, con giao cho người Hàn Băng Linh Chi này trước.” Lâm Mộc đưa Hàn Băng Linh Chi cho Sư phụ.
“Đưa đến phòng luyện đan trước đi.” Sư phụ phất tay.
“Dạ. Vậy đồ nhi cáo từ trước.” Lâm Mộc nói xong thì rời khỏi Đạo Trường, sau đó chạy tới phòng luyện đan cất Hàn Băng Linh Chi ở đó.
Xong xuôi, Lâm Mộc cầm danh sách dược liệu cần thu thập rời khỏi Đạo quán Ngọa Long, lái xe chạy thẳng về Ninh Đô.
Lâm Mộc dự tính thu thập nguyên liệu ở Ninh Đô, dù sao nơi này cũng là kinh đô của Giang Nam, ở Kim Châu e rằng khó lòng thu thập đầy đủ.
Khi đến Ninh Đô đã hơn chín giờ đêm, Lâm Mộc dứt khoát gọi điện cho Mai Tổng.
“Mai Tổng, ông sống ở đâu? Tôi có việc muốn đến gặp ông." Cuộc gọi vừa kết nối, Lâm Mộc lập tức hỏi.
Lâm Mộc dự tính giao cho Mai Tổng thu thập tất cả nguyên liệu cần thiết. Mai Tổng báo địa chỉ xong, Lâm Mộc chạy thẳng đến đó.
Khi Lâm Mộc lái xe đến cổng biệt thự của Mai Tổng, ông ta đã đợi sẵn ở cửa.
“Lâm cao nhân, thật vinh hạnh vì anh có thể đích thân đến thăm nhà tôi, mau vào trong nhà!” Lâm Mộc vừa xuống xe, Mai Tổng đã niềm nở nghênh đón.
“Mai Tổng, mấy ngày nay ông thôn tính gần hết sản nghiệp của nhà họ Tôn rồi nhỉ?” Lâm Mộc vừa đi vào nhà vừa hỏi.
“Cũng gần ổn rồi, Lâm cao nhân cứ yên tâm.” Mai Tổng cười cung kính.
Vào đến phòng khách, Mai Tổng cuống quýt mời Lâm Mộc ngồi, sau đó lệnh cho người giúp việc dâng trà.
“Mai Tổng, lần này tôi đến chỉ có một việc duy nhất, ông giúp tôi thu thập tất cả nguyên liệu trong đơn thuốc này nhé.” Lâm Mộc đưa đơn thuốc cho Mai Tổng.
“Đơn thuốc? Được được, chuyện này cứ giao cho tôi.” Mai Tổng nói.
“Mấy ngày tới tôi ở Ninh Đô chờ tin của ông, một khi thu thập đủ thì lập tức liên lạc với tôi.” Lâm Mộc dặn dò.
“Được Lâm cao nhân.” Mai Tổng sảng khoái đồng ý.
“Tôi đi trước đây, chờ tin tốt của ông.” Lâm Mộc đứng dậy.
“Lâm cao nhân, trà còn chưa dâng lên, hay là anh chờ dùng trà đã. Nếu anh không có nơi để ở tại Ninh Đô, chỉ cần anh không chê thì có thể ở lại hàn xá này.” Mai Tổng nói.
“Không cần đâu, Mai Tổng cũng không cần tiễn khách, việc tôi giao ông cứ làm ổn thỏa là được.” Lâm Mộc nói xong thì rời khỏi biệt thự.
“Cung tiễn Lâm cao nhân.” Mai Tổng đứng phía sau cung kính tiễn Lâm Mộc rời đi.
...
Núi tuyết Tịch Lĩnh.
Trong điện Tuyết Sơn Phái.
Chưởng môn Tuyết Sơn Phái đang tiếp cuộc gọi của ông cụ Tôn.
“Chưởng môn, đã lâu vậy rồi, không biết Tuyết Sơn Phái đã diệt được Lâm Mộc hay chưa?” Điện thoại truyền tới giọng nói của ông cụ Tôn.
Thời gian này ông cụ Tôn luôn chờ cuộc gọi của Tuyết Sơn Phái, trước đó ông ta cũng gọi điện hỏi tình hình rồi.
Trong mắt ông cụ Tôn, Tuyết Sơn Phái xử lý một Lâm Mộc cỏn con chắc hẳn vô cùng dễ dàng.
“Ông giục cái gì, có tin tức gì tôi đương nhiên sẽ báo cho ông!” Mặt Chưởng môn lộ vẻ không vui.
Chỉ vì đồng ý giúp ông cụ Tôn mà Tuyết Sơn Phái của ông ta gặp không ít phiền phức.
Ban đầu Chưởng môn Tuyết Sơn Phái nhận lời vì cho là Tuyết Sơn Phái dễ dàng tiêu diệt Lâm Mộc.
“Cứ chờ tin tức của tôi là được!” Chưởng môn Tuyết Sơn Phái quăng lại một câu rồi dứt khoát cúp điện thoại.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Sau đó ông ta ngẩng đầu dặn dò: “Sau này ông cụ Tôn còn gọi điện giục hoặc đòi tìm tôi, ông không cần đưa điện thoại cho tôi, cứ trả lời đối phó là được.”
“Rõ.” Đại trưởng lão đáp.
“Không biết Nhị trưởng lão giải quyết chuyện kia tới đâu rồi?” Chưởng môn Tuyết Sơn Phái nói xong thì lấy điện thoại vệ tinh ra bấm, chuẩn bị hỏi Nhị trưởng lão tiến độ công việc.
Chương 138: Gặp lại Thẩm Tịch Dương
Mấy ngày trước Chưởng môn gọi điện cho Nhị trưởng lão hỏi thăm tình hình, Nhị trưởng lão nói không tìm được Lâm Mộc ở Ninh Đô, cho nên quyết định chạy tới nhà Lâm Mộc ở Kim Châu để ẩn náu chờ anh xuất hiện.
“Ơ! Sao thế này!” Chưởng môn kinh ngạc phát hiện ra mình không thể liên lạc được với Nhị trưởng lão.
Trong lòng Chưởng môn không khỏi lo lắng, ông ta nhanh chóng gọi thử vài cuộc nữa, nhưng kết quả vẫn vậy.
Điều này có nghĩa là, Nhị trưởng lão mất liên lạc rồi!
“Đáng chết! Sao lại thế này! Sao không thể liên lạc với Nhị trưởng lão?” Sắc mặt của Chưởng môn vô cùng khó coi.
“Gì cơ? Nhị trưởng lão cũng bị mất liên lạc... Lẽ nào... lẽ nào Nhị trưởng lão cũng xảy ra chuyện rồi?” Đại trưởng lão kinh ngạc hỏi.
Tin tức này quả là một cú sốc lớn với Tuyết Sơn Phái bọn họ.
Nhị trưởng lão là nhân vật có sức chiến đấu vô cùng quan trọng trong Tuyết Sơn Phái.
Tứ trưởng lão đã xảy ra chuyện trước đó, nếu giờ Nhị trưởng lão cũng thất thủ, Tuyết Sơn Phái bọn họ chắc chắn chịu tổn thất lớn!
“Không thể nào! Nhị trưởng lão là tu sĩ Linh Ý Cảnh đỉnh phong, với thực lực của ông ấy, sao xảy ra chuyện được chứ? Kẻ nào ở đô thị có thể uy hiếp tính mạng ông ấy đây? ” Chưởng môn Tuyết Sơn Phái đứng phắt dậy, ngữ khí kiên quyết.
Ông ta phái Nhị trưởng lão đi trừ khử Lâm Mộc, chính vì tin tưởng Nhị trưởng lão tuyệt đối sẽ không gặp bất trắc gì ở đô thị, cho dù chạm trán với Linh Ý Cảnh đỉnh phong, Nhị trưởng lão vẫn có thể rút lui an toàn.
“Nhưng chúng ta mãi không liên lạc được với Nhị trưởng lão....” Đại trưởng lão muốn nói gì đó nhưng lại thôi.
Ông ta hiểu rõ, đột nhiên mất liên lạc, hẳn là lành ít dữ nhiều!
Đại trưởng lão ngẩng đầu nói: “Chưởng môn, hay là tôi đích thân xuống núi dò la tung tích của Nhị trưởng lão?”
“Không! Hai Trưởng lão liên tiếp mất liên lạc một cách bất thường, đến Nhị trưởng lão có tu vi Linh Ý Cảnh đỉnh phong còn như vậy, chuyện này quá kỳ lạ, ông không thể xuống núi được!” Chưởng môn Tuyết Sơn Phái một mực từ chối.
Thậm chí Chưởng môn còn cực kỳ hoài nghi, hết thảy những chuyện kỳ quái này không phải do Lâm Mộc gây ra, mà có một nguyên nhân bí ẩn khác.
Dù sao theo tin tình báo họ nhận được, Lâm Mộc chỉ là tu sĩ Linh Ý Cảnh sơ kỳ, thực lực đó sao uy hiếp nổi Linh Ý Cảnh đỉnh phong?
Chuyện bất thường như vậy cũng khó trách sao Chưởng môn chuyển sự nghi ngờ tới một đối tượng khác.
“Tà môn, tất cả mọi chuyện đều do bọn Tà môn làm!” Ánh mắt của Chưởng môn Tuyết Sơn Phái như đóng băng.
Thậm chí Chưởng môn Tuyết Sơn Phái còn thấy sởn gai ốc hệt như người thường gặp phải chuyện kỳ dị.
Bởi vì ông ta nghĩ hoài không ra, rốt cuộc những chuyện này là sao, Nhị trưởng lão và Tứ trưởng lão đã gặp phải chuyện gì....
“Chưởng môn, vậy bây giờ phải làm sao? Cả hai Trưởng lão đều mất tích rồi.” Vẻ mặt Đại trưởng lão vô cùng nặng nề.
“Phái Chấp Sự đến Kim Châu điều tra! Tìm kiếm tung tích của Nhị trưởng lão.” Chưởng môn ra lệnh.
Trước khi làm rõ chuyện này, sao Chưởng môn có thể mạo hiểm sai phái Đại trưởng lão xuống núi?
“Rõ,” Đại trưởng lão nhận lệnh.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
....
Châu u, trong một tòa lâu đài.
Ông cụ Tôn thấy Chưởng môn Tuyết Sơn Phái cúp máy, nhịn không được bắt đầu chửi mắng.
“Tuyết Sơn Phái của ông ta đang làm cái trò gì thế! Bao lâu rồi còn không giải quyết được một Lâm Mộc cỏn con, đúng là phụ cái danh môn phái ẩn dật số một Giang Nam! Còn không biết xấu hổ mà đối đãi với ta bằng thái độ này! ”
Lão quản gia bên cạnh cuống quýt nói: “Lão gia bớt giận, ngài cho Tuyết Sơn Phái thêm chút thời gian đi, với năng lực của môn phái họ, xử lý Lâm Mộc chắc chắn không thành vấn đề.”
“Cũng đành vậy, cho bọn họ thêm chút thời gian giải quyết chuyện này.” Tuy Ông cụ Tôn vô cùng tức giận, nhưng ông cụ xa mãi bên Châu u, chỉ biết trông chờ vào Tuyết Sơn Phái mà thôi.
Chỉ cần Lâm Mộc chết đi, ông cụ có thể nghĩ cách diệt cả nhà Lâm Mộc để trả thù cho nhà họ Tôn!
...
Ninh Đô.
Lâm Mộc rời khỏi biệt thự của Mai Tổng thì lái xe không mục đích trên đường, mấy ngày nay anh cũng không có việc gì đặc biệt, chỉ chờ Mai Tổng thu thập nguyên liệu giúp thôi.
Bất giác, Lâm Mộc đã chạy xe tới dưới lầu nhà Thẩm Tịch Dương.
“Giờ đã là mười giờ đêm, không biết chị Dương Dương ngủ chưa nhỉ?” Lâm Mộc ngẩng đầu nhìn về phía lầu nơi Thẩm Tịch Dương ở, ngọn đèn đã tắt.
Lâm Mộc trầm ngâm giây lát rồi nhắn tin cho Thẩm Tịch Dương.
Lâm Mộc: Chị Dương Dương ngủ chưa.
Chưa đầy một phút, Lâm Mộc đã nhận được tin nhắn trả lời.
Thẩm Tịch Dương” Vừa ngủ thôi, em thì sao.
Lâm Mộc gửi lại: Em chưa ngủ, hôm nay có chút chuyện cần giải quyết ở Ninh Đô, em đang ở dưới lầu nhà chị.
Thẩm Tịch Dương: A! Thật sao? Vậy em mau lên lầu đi.
Lâm Mộc: Muộn rồi em không lên lầu làm phiền ba mẹ chị nữa, huống chi chị cũng ngủ rồi.
Nếu là ban ngày, chắc chắn Lâm Mộc đã lên lầu rồi.
Mấy giây sau, di động của anh lại có chuông tin nhắn.
Thẩm Tịch Dương: Vậy chị đi xuống, em chờ chị nha!
Nhận được tin nhắn này, Lâm Mộc lập tức xuống xe, dựa vào xe chờ.
Anh bỗng vô cớ có cảm giác chờ mong.
Chừng sáu đến bảy phút sau, bóng dáng Thẩm Tịch Dương đã xuất hiện trong tầm mắt Lâm Mộc.
“Lâm Mộc!” Thẩm Tịch Dương mặc một chiếc váy hoa xinh đẹp, nở nụ cười thuần khiết xinh tươi vẫy tay với Lâm Mộc, sau đó chạy về phía anh.
“Chị Dương Dương.” Lâm Mộc mỉm cười.
Chớp mắt Thẩm Tịch Dương đã đứng trước mặt Lâm Mộc.
“Lâm Mộc, giờ em là nhân vật lớn rồi, bình thường chắc bận lắm ha, sao lại có thời gian rảnh chạy tới nhà chị thế này?” Thẩm Tịch Dương cười hỏi.
“Em tới Ninh Đô xử lý chút chuyện, xong việc thuận đường qua nhà chị, nên hỏi chị đã ngủ hay chưa.” Lâm Mộc đáp.
“Thế em ăn cơm chưa, chưa ăn thì chị lên lầu nấu vài món đồ cho em.” Thẩm Tịch Dương nhiệt tình nói.
“Em mời chị đi ăn đêm nhé, không biết chị Dương Dương có thời gian không?” Lâm Mộc hỏi.
“Đương nhiên có.” Thẩm Tịch Dương không nghĩ gì đã đáp ngay.
“Vậy lên xe đi.” Lâm Mộc kéo cửa ghế phụ ra.
Thẩm Tịch Dương ngồi vào xe xong, Lâm Mộc cũng nhanh chóng lên xe, sau đó khởi động xe.
Trong buồng xe.
Lâm Mộc có thể ngửi thấy mùi sữa tắm nhàn nhạt trên người và mùi dầu gội trên tóc Thẩm Tịch Dương, nhưng không pha lẫn mùi nước hoa.
“Lâm Mộc, sao em lại đổi xe rồi.” Thẩm Tịch Dương tò mò ngắm nghía xe.
“Xe trước đó bị hủy rồi, nên em đổi xe mới, đúng rồi chị Dương Dương, chị vẫn chưa có xe nhỉ? Em mua tặng chị một chiếc nhé, bình thường đi làm cũng tiện.” Lâm Mộc nói.
Thẩm Tịch Dương một mực từ chối: “Chị không cần, em giúp chị nhiều lắm rồi, còn nhận xe em tặng thì chị có khác gì thứ con gái hám của đâu? Không phải thấy em có tiền bạc và quyền thế, chị mới xuống lầu gặp em, dù em chỉ có hai bàn tay trắng, dù em là con nhà nghèo như thuở bé chị vẫn sẽ xuống lầu gặp em.”
Chương 139: Vừa đúng lúc
Lâm Mộc nghe Thẩm Tịch Dương nói vậy thì không tiếp tục bàn luận chủ đề này nữa.
Lâm Mộc không quen thuộc Ninh Đô, sau khi lái xe tìm phố ăn đêm, anh đỗ xe bên ngoài phố ăn đêm rồi tiến vào một cửa hàng bán đồ ăn đêm khá sạch sẽ.
Việc kinh doanh trong cửa hàng không tồi.
“Chị Dương Dương muốn ăn gì?” Lâm Mộc nhận thực đơn từ người phục vụ.
“Em chọn món là được.” Thẩm Tịch Dương đáp.
Lâm Mộc gọi một vài món ăn được đề xuất trong thực đơn.
Sau khi gọi món.
“Chị Dương Dương, chị cũng không còn trẻ nữa, sao không tìm bạn trai? Chị xinh đẹp như vậy chắc không ít vệ tinh theo đuổi nhỉ?” Lâm Mộc nhìn Thẩm Tịch Dương hỏi.
“Em cũng biết hoàn cảnh gia đình chị lúc trước rồi đấy, chị nào dám liên lụy tới người khác, hơn nữa mấy năm nay chị không gặp được ai mà mình thực sự rung động.” Thẩm Tịch Dương nói.
Thẩm Tịch Dương nhìn Lâm Mộc, hỏi: “Em thế nào, sao giờ vẫn độc thân vậy, tiểu thư Trần Uyển Nhi lần trước cũng tốt mà, cô ấy còn xinh đẹp như tiên nữ giáng trần nữa chứ.”
“Cô ấy?” Lâm Mộc cười ngượng.
“Cô ấy quả thực vô cùng xinh đẹp, nhưng nói thật, giờ tâm tư của em không đặt ở chuyện yêu đương.”
Từ khi gia đình gặp chuyện năm năm trước, Lâm Mộc một lòng một dạ muốn báo thù, giờ đã trả được món thù lớn, nhưng anh lại đặt hết tâm tư vào việc tu luyện.
Sư phụ luôn nói không còn nhiều thời gian nữa, tuy anh không hiểu cụ thể chuyện gì, nhưng không dám lơ là việc tu luyện.
“Tức là... giờ em không có ý định yêu đương à?” Thẩm Tịch Dương nhìn Lâm Mộc hỏi.
“Cái này cũng không nói rõ được, mọi thứ tùy duyên thôi, bây giờ em không cưỡng cầu gì trong chuyện tình cảm hết.” Lâm Mộc đáp.
Trong lúc Lâm Mộc và Thẩm Tịch Dương tán gẫu, các món ăn tối cũng nhanh chóng được bưng lên bàn.
“A, Tịch Dương!” Một cô gái với dáng người uyển chuyển đặt tay lên vai Thẩm Tịch Dương.
Thẩm Tịch Dương ngoảnh đầu nhìn: “Ngô Tuyền, là cậu à?”
“Tịch Dương, lâu lắm rồi tụi mình không gặp nhau nhỉ?” Cô gái kia niềm nở nói.
“Ừm, tụi mình không gặp nhau từ sau khi tốt nghiệp.” Thẩm Tịch Dương gật đầu.
“Năm ngoái họp lớp, gọi điện thoại mời mà cậu không tới nha.” Cô gái kia nói.
“Công việc bận đó mà.” Thẩm Tịch Dương cười trả lời.
“Tịch Dương, chúng ta họp lớp vào cuối tuần mà, cậu bận thế nào cũng không tới mức công ty không cho nghỉ ngơi chứ.” Ngô Tuyền cười hỏi.
“Đúng rồi Tịch Dương, đây là bạn trai cậu à? Nhìn anh ấy cũng được đó.” Ngô Tuyền nhìn về phía Lâm Mộc.
“Không phải bạn trai, là bạn tớ.” Thẩm Tịch Dương giải thích.
Sau đó Thẩm Tịch Dương giới thiệu: “Lâm Mộc, đây là bạn cùng phòng Kí túc của chị - Ngô Tuyền!”
“Xin chào, tôi là Lâm Mộc!” Lâm Mộc chào hỏi Ngô Tuyền.
“Lâm tiên sinh, anh thật có phúc dày, theo đuổi được hoa khôi khoa báo chí của tụi tôi.” Ngô Tuyền cười nói.
“Ngô Tuyền, tớ và Lâm Mộc chỉ là bạn thật mà.” Thẩm Tịch Dương giải thích.
“Muộn vậy rồi hai người còn ra ngoài ăn đêm với nhau, tớ còn lâu mới tin nha.” Ngô Tuyền cười nói.
Cô ấy nói tiếp: “Đúng rồi Tịch Dương, ngày mốt cũng là cuối tuần này sẽ tổ chức buổi họp lớp. Lúc về tớ gửi địa chỉ cho cậu, nhất định phải tham gia nhé, cậu có thể dẫn bạn trai theo cùng! ”
“Bạn trai tớ vẫn chờ bên ngoài, tớ đi trước nhé! Cuối tuần gặp lại, không được thất hẹn nha!” Ngô Tuyền nói xong thì vội vàng vẫy tay tạm biệt.
Sau khi Ngô Tuyền rời đi.
“Chị Dương Dương, chị từng là hoa khôi của khoa à? Vậy người theo đuổi chị nhiều lắm nhỉ?” Lâm Mộc cười hỏi.
“Nào có, hoa khôi khoa gì chứ, đều là người khác nói giỡn đó.” Thẩm Tịch Dương đỏ mặt.
“Đúng rồi cô bạn cùng phòng chị hồi nãy nói, buổi họp lớp mọi lần chị đều không tham dự, sao vậy?” Lâm Mộc hỏi.
“Trong nhóm bạn cùng phòng Kí túc, có mình chị là kém nhất, chị đâu có mặt mũi gặp mọi người.” Thẩm Tịch Dương cười tự giễu.
“Mấy ngày này em ở Ninh Đô, cũng không bận chuyện gì, thế này nhé, ngày mốt em cùng chị tham dự buổi họp lớp.” Lâm Mộc nói.
“Vậy có làm lỡ việc của em không?” Thẩm Tịch Dương ngẩng đầu nhìn Lâm Mộc.
Thẩm Tịch Dương nghe Lâm Mộc nói vậy thì vô cùng chờ mong, đối với Thẩm Tịch Dương, Lâm Mộc tham gia họp lớp cùng cô ấy thì thời gian hai người được gặp nhau sẽ càng nhiều hơn.
“Đương nhiên không rồi, mấy ngày này em ở Ninh Đô không bận gì thật mà.” Lâm Mộc cười nói.
Mấy ngày này việc chính của Lâm Mộc là thu thập nguyên liệu, nhưng anh không cần đích thân tìm kiếm, chỉ cần chờ đợi Mai Tổng thu thập xong là được.
Ăn xong đã hơn mười hai giờ đêm, Lâm Mộc lái xe đưa Thẩm Tịch Dương về nhà.
Vốn dĩ Thẩm Tịch Dương muốn Lâm Mộc ở lại nhà cô ấy, nhưng anh không muốn phiền ba mẹ Thẩm Tịch Dương lúc nửa đêm nửa hôm như này, do đó sau khi đưa Thẩm Tịch Dương về nhà, Lâm Mộc bèn tìm một khách sạn gần đó để ở tạm.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Sáng hôm sau, sau khi thức dậy, Lâm Mộc lái xe đến một trung tâm mua sắm tương đối lớn ở Ninh Đô để mua cho Thẩm Tịch Dương vài bộ quần áo mới, dù sao cô ấy cũng sẽ tham gia buổi họp lớp vào ngày mai.
Mấy năm nay công việc và cuộc sống của Thẩm Tịch Dương đều gặp khó khăn, cô ấy không tự tin ngẩng đầu trước mặt bạn học, cho nên Lâm Mộc quyết định giúp Thẩm Tịch Dương trở thành nhân vật chính ngày mai!
Sau khi dạo một vòng trong trung tâm thương mại, Lâm Mộc mua hai chiếc váy và một chiếc túi Chanel có giá hơn ba mươi vạn NDT.
Lúc thanh toán.
"Thưa ngài, hôm nay có một buổi đấu giá trang sức ở trung tâm thương mại. Vì hóa đơn của ngài đạt ba mươi vạn nhân dân tệ, chúng tôi sẽ tặng ngài một vé vào cửa. Buổi đấu giá sẽ bắt đầu lúc mười một giờ."
Người thu ngân đưa cho Lâm Mộc một vé vào cửa.
“Trang sức?” Lâm Mộc hứng thú nhận vé vào cửa.
Hồi nãy anh còn muốn tìm đồ trang sức cho Thẩm Tịch Dương, chỉ là chưa ưng ý món đồ nào.
“Thưa ngài, thật đúng lúc, hoạt động đấu giá lần này do công ty trang sức lớn nhất Giang Nam liên danh với trung tâm mua sắm chúng tôi tổ chức, khách mời đều không tầm thường, có một chiếc vòng đeo cổ được mệnh danh là vua trong các loại ngọc Giang Nam sẽ được đấu giá trong ngày hôm nay, dù không mua mà chỉ tới ngắm nhìn tác phẩm nghệ thuật này cũng coi như may mắn lớn phải không ạ?” Thu ngân nói.
“Thế à? Địa điểm ở đâu?” Lâm Mộc hứng thú hỏi.
“Tại sảnh sự kiện trên tầng cao nhất của trung tâm mua sắm.” Thu ngân nói.
“Được, tôi biết rồi.” Lâm Mộc xem điện thoại, bây giờ là mười giờ sáng.
Lâm Mộc dạo thêm một vòng trung tâm mua sắm, đến khoảng 10 giờ 50, anh đến lối vào của sảnh tổ chức sự kiện trên tầng cao nhất của trung tâm thương mại.
Sau khi đưa ra vé vào cửa, Lâm Mộc nhận được một biển số rồi thuận lợi tiến vào hội trường.
Sảnh tổ chức sự kiện tạm thời bị biến thành nơi tổ chức đấu giá, có chừng hai ba trăm người đang ngồi đây, hội trường khá ồn ào.
Chương 140: Thôi Xán Ngọc tặng Giai Nhân
Lâm Mộc tìm một vị trí ở phía sau, tùy ý ngồi xuống.
“Không biết hôm nay ai sẽ tranh được dây chuyền mệnh danh 'Thôi Xán Ngọc tặng Giai Nhân' nhỉ.”
“Tôn Tổng của Tập đoàn Kim Đồng đã tiết lộ thông tin từ hôm qua rằng ông ta muốn mua 'Thôi Xán Ngọc tặng Giai Nhân' cho thiên kim nhà ông ta nhân lễ trưởng thành của cô ấy.”
“Đại thiếu gia của Tập đoàn Cẩm Tú cũng tuyên bố anh ta sẽ dốc toàn lực để mua về sợi dây chuyền này tặng cho vị hôn phu của anh ta như một biểu tượng của tình yêu.”
...
“Cả hai người này đều giàu có, chắc bọn họ sẽ cạnh tranh gay gắt đây! Không biết cuối cùng bảo vật về tay ai”
..
Buổi đấu giá chưa bắt đầu, mọi người đã bàn tán xôn xao, Lâm Mộc ngồi sau cũng nghe được chút bình luận.
Chốc lát đã đến mười giờ, một Đấu giá viên mặc vest sải bước đến bục sân khấu.
"Xin cảm ơn tất cả các vị khách quý đã đến với buổi đấu giá này. Đơn vị tổ chức buổi đấu giá này là Công ty Trang sức Thịnh Đại, và đơn vị đảm nhận công tác là Trung tâm Mua sắm Golden Eagle. Hôm nay, có tổng cộng 10 món đồ trang sức ngọc bích được đấu giá, với các mức giá từ thấp lên cao. "
"Tôi nghĩ quý khách đã mong đợi từ lâu, nên tôi sẽ không dài dòng nữa. Sau đây là vật phẩm đấu giá đầu tiên của chúng ta, một đôi vòng tay bằng ngọc lưu ly!" .
Đấu giá viên cất giọng âm vang.
Trên màn hình lớn phía trước hiển thị thông tin và giá khởi điểm của vật phẩm đấu giá đầu tiên, vật phẩm đó cũng được đưa lên sân khấu.
"Thông tin về cặp vòng tay ngọc lưu ly này, quý vị có thể xem trên màn hình lớn. Giá khởi điểm là hai mươi vạn tệ. Bước giá không dưới một vạn tệ. Bắt đầu đấu giá!"
Đấu giá viên tuyên bố.
Đôi vòng tay ngọc lưu ly này được bán với giá cuối cùng là ba hai vạn tệ, Lâm Mộc không tham gia đấu giá.
Tiếp theo, từng vật phẩm liên tục được đưa lên sân khấu để đấu giá.
Vật phẩm thứ chín được bán với mức giá cao ngất ngưởng 1,6 triệu nhân dân tệ.
“Thưa quý vị, tiếp theo là điểm nhấn của buổi đấu giá hôm nay, món trang sức được biết đến như là vua của ngọc Giang Nam 'Thôi Xán Ngọc tặng Giai Nhân'.”
"Nó được thiết kế bởi bậc thầy thủ công nổi tiếng trong nước Hoa Ngọc Kiều. Tác phẩm này có tổng cộng 66 viên kim cương nhỏ, kết hợp với một viên kim cương lớn 12 carat, cùng với 66 viên ngọc Dương Chỉ và 66 viên ngọc bích màu xanh lá cây của đế vương, do bậc thầy Hoa Ngọc Kiều dẫn dắt nhóm của anh ấy dành thời gian hai năm để chế tác thủ công. Thiết kế của 'Thôi Xán Ngọc tặng Giai Nhân' thể hiện một tình yêu đủ đầy, là một tác phẩm nghệ thuật có một không hai trên đời. "
Đấu giá viên giới thiệu điểm nổi bật của 'Thôi Xán Ngọc tặng Giai Nhân'.
Trong lúc anh ta giới thiệu, chiếc vòng cổ cũng được đưa lên sân khấu.
Trên màn hình phía trước xuất hiện hình ảnh món đồ đấu giá, Lâm Mộc chỉ nhìn lướt qua đã cảm thấy chiếc vòng cổ này quá kinh diễm.
Hội trường xôn xao tiếng bàn luận về chiếc vòng cổ.
Đấu giá viên đợi khách quý trong hội trường thảo luận hồi lâu mới tuyên bố: “Bây giờ chúng ta bắt đầu đấu giá 'Thôi Xán Ngọc tặng Giai Nhân', giá khởi điểm mười triệu tệ.”
Tuy mọi người đều dự đoán món đồ này không rẻ, nhưng nghe đến mức giá khởi điểm cao ngất ngưởng kia thì không khỏi kinh ngạc.
“Mười một triệu!” Tôn Tổng của Tập đoàn Kim Đồng nhanh chóng giơ bảng.
“Tôi đưa ra mức giá mười lăm triệu tệ!” Trịnh Kiện Khôn – Đại thiếu gia của Tập đoàn Cẩm Tú cũng giơ cao bảng giá, vô cùng tự tin.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
“Oa, tăng hẳn bốn triệu? Trịnh thiếu gia ra tay hào phóng quá nha!”
Hội trường xì xào tiếng bàn tán,
"Năm mươi triệu!" Ngay khi Tôn Tổng của Tập đoàn Kim Đồng chuẩn bị giơ bảng giá mới, phía sau chợt truyền tới một giọng nói.
"Cái gì? Năm mươi triệu?"
"Ai đang ra giá?!"
Hội trường lập tức ồn ã, mọi người nhất loạt ngoảnh đầu nhìn.
Đập vào mắt họ là một người đàn ông trẻ với gương mặt hoàn toàn xa lạ.
Mức giá này khiến Tôn Tổng của Tập đoàn Kim Đồng và Đại thiếu gia của Tập đoàn Cẩm Tú phải thay đổi sắc mặt.
Hai người họ định chơi lớn một phen, kết quả thì nghe xong mức giá năm mươi triệu, cả hai đều hú hồn.
Người ra giá là Lâm Mộc
“Cậu là ai? Cậu ra giá như vậy có chắc sẽ trả được không?” Tôn Tổng của Tập đoàn Kim Đồng tái mặt nhìn Lâm Mộc.
“Không phiền ông phải nhọc lòng.” Lâm Mộc bình tĩnh đáp.
“Năm mươi triệu lần thứ nhất, vị tiên sinh này ra giá năm mươi triệu, còn ai muốn ra giá cao hơn không?” Đấu giá viên quét ánh mắt nhìn khắp hội trường.
Tôn Tổng của Tập đoàn Kim Đồng và Đại công tử của Tập đoàn Cẩm Tú đều im bặt.
Mức giá này hoàn toàn vượt xa dự tính của họ, hơn nữa bọn họ còn đang bàng hoàng không thôi vì mức giá mà Lâm Mộc bất ngờ đưa ra.
"Năm mươi triệu lần thứ ba, giao dịch thành công!"
Đấu giá viên dứt khoát tuyên bố kết thúc đấu giá vật phẩm này.
Ai cũng ngỡ bảo vật này sẽ bị tranh đấu khốc liệt lắm, nào ngờ một nhân vật vô danh nhảy ra mua nó một cách nhanh gọn.
Sau khi kết thúc buổi đấu giá, Lâm Mộc quẹt thẻ thanh toán.
Lâm Mộc tạm thời chưa lấy món bảo vật này đi, chỉ dặn dò nhân viên phụ trách đưa đến địa điểm anh chỉ định vào ngày mai.
Trên đường ra khỏi trung tâm mua sắm, Lâm Mộc nhận được cuộc gọi của Mai Tổng.
“Lâm cao nhân, tôi đã mua được phần lớn nguyên liệu anh yêu cầu thu thập rồi, hiện giờ chỉ thiếu linh chi hoang dã hơn năm trăm nămvà nhân sâm thôi, hai loại dược liệu này không dễ kiếm, trước mắt tôi sẽ dò la tìm mua khắp thành phố.” Mai Tổng nói.
“Được, khi nào thu thập được hai dược liệu này thì gọi cho tôi nhé.” Lâm Mộc trả lời.
Lâm Mộc cúp điện thoại thì vô tình đụng phải một nam một nữ đang tiến vào trung tâm mua sắm.
“Anh không có mắt hả? Đụng phải bạn gái tôi rồi đấy!” Người đàn ông đeo kính đen tức giận mắng.
“Xin lỗi.” Lâm Mộc lập tức xin lỗi.
Hồi nãy quả thực Lâm Mộc đang cúi đầu ngắt điện thoại nên mới vô tình đụng phải vai cô gái kia.
“Nếu xin lỗi có tác dụng thì cần luật pháp làm cái gì?” Cô gái kia đỡ vai, vẻ mặt khó chịu.
“Đụng phải vai cô chút thôi, xin lỗi là đủ rồi.” Lâm Mộc nói.
“Anh biết quần áo của tôi mắc thế nào không hả? Đụng vào thì phải trả tiền, ít nhất mười vạn.” Cô gái cất giọng cao vút.
“Cô chưa thấy tiền bao giờ hả, vừa mở miệng đã đòi mười vạn.?” Lâm Mộc chau mày.
“Anh bảo tôi chưa bao giờ thấy tiền ư? Nực cười, anh biết chồng tôi có bao nhiêu tiền không hả?” Cô gái kia kiêu ngạo nói.
Nhân viên bảo vệ ở lối vào của trung tâm mua sắm vội vã chạy đến.
“Hai vị, đừng cãi nhau ở lối vào trung tâm thương mại. Nếu thật sự xảy ra chuyện, tôi sẽ gọi cảnh sát đến giải quyết." Bảo vệ nói.
“Coi như anh may mắn! Hôm nay tôi không có thời gian phân bua với anh!”
Cô gái kia vừa nghe thấy ‘báo cảnh sát’, vội quăng lại một câu rồi kéo tay bạn trai đi vào trung tâm mua sắm.
“Vừa tới trung tâm mua sắm đã đụng phải một con chó, thật xui xẻo mà!” Tên đàn ông đeo kính lẩm bẩm.
“Xem như hai người may mắn!” Lâm Mộc lạnh lùng nói.
Nếu bọn họ một mực dây dưa, Lâm Mộc đảm bảo khiến bọn họ chịu thiệt.
Buổi chiều, Lâm Mộc ước chừng giờ Thẩm Tịch Dương tan sở rồi lái xe đến dưới lầu công ty cô ấy chờ.
“Chị Dương Dương!” Vừa thấy Thẩm Tịch Dương bước ra, Lâm Mộc cười vẫy tay.
Thẩm Tịch Dương thấy Lâm Mộc tới đón cô ấy tan làm thì vô cùng ngạc nhiên và vui vẻ, kìm lòng không đặng nở nụ cười.
“Lâm Mộc, sao lại chạy xe tới đón chị thế?” Thẩm Tịch Dương bước vội về phía Lâm Mộc.
“Bây giờ tình hình giữa con và Tuyết Sơn Phái như thế nào?” Sư phụ hỏi.
Lần trước Lâm Mộc gọi điện nói cho Sư phụ nghe chuyện anh giết một vị Trưởng lão của Tuyết Sơn Phái, cho nên Sư phụ đương nhiên biết giữa anh và Tuyết Sơn Phái có ân oán.
“Tối qua con bị một Trưởng lão Linh Ý Cảnh đỉnh phong của Tuyết Sơn Phái chặn ngay ở cổng nhà, có điều con đã tiêu diệt ông ta rồi, khi trước con ăn một chút Hàn Băng Linh Chi ở Hồ Thiên Sát, tu vi đã lên đến Linh Ý Cảnh trung kỳ, kết hợp với thôi động Chí Tôn Tích, dùng toàn lực để giao đấu thì có thể miễn cưỡng đánh bại vị Trưởng lão Linh Ý Cảnh đỉnh phong này.” Lâm Mộc nói.
Hồi nãy khi kể Sư phụ nghe chuyện ở Hồ Thiên Sát, Lâm Mộc đã nói chi tiết quá trình anh tiến lên Linh Ý Cảnh trung kỳ.
“Nói vậy thì hai vị Trưởng lão của Tuyết Sơn Phái đều tiêu tùng trong tay con rồi, Tuyết Sơn Phái tổn thất không nhỏ đâu.” Sư phụ cảm khái.
“Ai bảo họ tới giết con, đối đầu với con thì phải chịu tổn thất và trả giá.” Lâm Mộc nói.
“Con lên Linh Ý Cảnh trung kỳ nhanh như vậy quả thực nằm ngoài dự đoán của ta.” Sư phụ khen ngợi.
Lâm Mộc toét miệng cười: “Chủ yếu do con phục dùng Hàn Băng Linh Chi, con phát hiện ra so với từng bước tu luyện, việc tranh cướp tài nguyên giúp tăng cảnh giới nhanh hơn nhiều!”
Sư phụ gật đầu: “Dĩ nhiên rồi, có điều tranh đoạt tài nguyên là chuyện nguy hiểm tới tính mạng, cũng yêu cầu thực lực cao, tu sĩ thông thường nào có bản lĩnh mà tranh đoạt tài nguyên. ”
“Đúng rồi Sư phụ, rốt cuộc Hàn Băng Linh Chi này có điểm gì đặc biệt?” Lâm Mộc tò mò hỏi.
Hồi nãy Sư phụ anh vừa nói Hàn Băng Linh Chi vô cùng trân quý.
“Hàn Băng Linh Chi có thể dùng để giải loại hỏa độc nguy hiểm nhất trên thế gian này, tu sĩ bị tẩu hỏa nhập ma chỉ cần phục dùng một lượng nhỏ Hàn Băng Linh Chi đã có thể chấn áp tình trạng này.”
“Hàn Băng Linh Chi còn có thể dùng làm nguyên liệu chủ yếu trong luyện chế đan dược.”
Lâm Mộc kinh ngạc: “Sư phụ, có thể luyện chế đan dược gì ạ?”
Trong Đạo quán có một phòng luyện đan, thi thoảng Sư phụ lại ở trong đó mày mò gì đó, nhưng Sư phụ không truyền thụ cho Lâm Mộc.
Trước đây Lâm Mộc từng hỏi Sư phụ có thể dạy anh kiến thức về đan dược hay không.
Sư phụ nói học luyện đan chẳng những cần tư chất thông minh, còn phải bỏ ra nhiều thời gian và tâm huyết mới có thể tinh thông.
Hơn nữa thời đại này rất nhiều dược liệu trân quý cho luyện đan không thể tìm được, cho nên việc luyện đan cũng dần bị mai một.
Sư phụ còn nói không còn nhiều thời gian, việc tu luyện của Lâm Mộc gấp gáp, cho nên Sư phụ kêu Lâm Mộc phải dành tất cả tâm tư vào việc tu luyện.
Sư phụ nói: “Một cây Hàn Băng Linh Chi này có thể dùng để luyện chế ra hai viên Phạt Cốt Tẩy Tủy Đan, nhưng con đã ăn hết hai phần Hàn Băng Linh Chi, cho nên chỉ có thể điều chế một viên Phạt Cốt Tẩy Tủy Đan, phần còn lại điều chế được thêm hai viên Băng Tâm Đan.”
“Sự kết hợp như vậy là cách sử dụng Hàn Băng Linh Chi hiệu quả nhất.”
Lâm Mộc tò mò hỏi: “Sư phụ, Phạt Cốt Tẩy Tủy Đan và Băng Tâm Đan có công dụng gì?”
Sư phụ giải thích: “Phạt Cốt Tẩy Tủy Đan là đan dược vô cùng trân quý, chẳng những có thể thông suốt kinh mạch, loại bỏ tạp chất trong cơ thể, còn có thể cải thiện tư chất tu luyện của người tu sĩ, người bình thường tu luyện chỉ cần phục dùng một viên Phạt Cốt Tẩy Tủy Đan đã có thể nhảy từ Cố Cơ Cảnh lên thẳng Tụ Khí Cảnh, con đường tu luyện ngày sau cũng suôn sẻ hơn nhiều. ”
“Với con mà nói, kinh mạch của con đã thông suốt cả rồi, dùng một viên Phạt Cốt Tẩy Tủy Đan có thể mở rộng, củng cố kinh mạch, cực kỳ có lợi cho việc tu luyện của con. Về phần tạp chất trong cơ thể, cũng có thể đào thải, thể chất của con cũng được cải thiện nhiều. ”
“Điểm quan trọng nhất là Phạt Cốt Tẩy Tủy Đan giúp con cải thiện tư chất tu luyện, con có thể đột phá đại bình cảnh dễ dàng hơn những tu sĩ không phục dùng loại đan dược này.”
“Một số tu sĩ không có tư chất cao, thường giậm chân mãi ở Đại bình cảnh mà không sao đột phá được, cả đời chẳng thể bước lên cảnh giới mới, đây là vấn đề nan giải của tư chất không cao.”
“Một lợi ích nữa của việc phục dùng Phạt Cốt Tẩy Tủy Đan chính là, thể chất của con mạnh mẽ hơn, khả năng chịu đựng Chí Tôn Tích cũng cao hơn.”
Lâm Mộc nghe lời giải thích của Sư phụ xong, chỉ cảm thấy tâm huyết dâng trào: “Xem ra Phạt Cốt Tẩy Tủy Đan đúng là đan dược vô cùng trân quý.”
Sư phụ gật đầu: “Đương nhiên, ở cái thời đại mà công pháp sắp suy tàn này, Phạt Cốt Tẩy Tủy Đan vô cùng quý hiếm, nếu để các môn phái ẩn dật phát hiện ra sự tồn tại của nó, chắc chắn sẽ gây nên cuộc tranh đoạt lớn!”
“Đúng rồi, Sư phụ nói Hàn Băng Linh Chi còn có thể luyện chế thêm hai viên Băng Tâm Đan, loại đan dược này có công dụng gì?” Lâm Mộc hỏi.
“Băng Tâm Đan là đan dược chấn áp tình trạng tẩu hỏa nhập ma, điều dưỡng cơ thể. Nếu con thôi động Chí Tôn Tích quá độ, chỉ cần dùng một viên Băng Tâm Đan đã có thể loại bỏ tác dụng phụ, tình trạng cơ thể suy yếu của con cũng gần như biến mất hoàn toàn.”
“Hóa ra là vậy.”
Lâm Mộc nghe tới công dụng này thì háo hức tới đỏ mắt.
Điều anh lo lắng nhất khi thôi động Chí Tôn Tích quá độ chính là tác dụng phụ sau đó.
“Đồ nhi, Hàn Băng Linh Chi này không chỉ luyện chế được hai loại đan dược ta vừa giải thích, nhưng hai loại đan dược này phù hợp nhất với con.” Sư phụ nói.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Sư phụ nói tiếp: “Đương nhiên, con không nhất thiết phải dùng Hàn Băng Linh Chi làm nguyên liệu luyện chế đan dược, nếu con đã lợi dụng Chí Tôn Tích để loại trừ được Khí Hàn Sát của Hàn Băng Linh Chi, thì cũng có thể tiếp tục ăn loại thực vật này, hấp thu linh khí vô cùng lớn trong cơ thể nó để nâng cao tu vi, đây là cách làm đơn giản nhất.”
“Có điều làm vậy rành rành là lãng phí tài nguyên.”
“Còn một cách nữa, con dùng Hàn Băng Linh Chi luyện chế Phạt Cốt Tẩy Tủy Đan, ba phần còn lại dùng để hấp thu linh khí.”
“Cách nào cũng có lợi hại riêng, con tự cân nhắc rồi đưa ra quyết định đi. ” Sư phụ cho Lâm Mộc toàn quyền quyết định việc sử dụng Hàn Băng Linh Chi.
Lâm Mộc trầm ngâm, rốt cuộc anh nên chọn cách nào đây?
Nếu chọn hấp thu trực tiếp linh khí của Hàn Băng Linh Chi, anh sẽ nhảy thẳng lên Linh Ý Cảnh đỉnh phong khá dễ dàng.
Cách sử dụng này giúp nâng cao tu vi bản thân một cách rõ ràng nhất trong thời gian ngắn nhất.
Còn luyện chế Phạt Cốt Tẩy Tủy Đan lại đem lại lợi ích lớn về lâu về dài, thậm chí giúp ích rất nhiều cho con đường tu luyện sau này.
Điều này giống như sự khác biệt giữa việc đưa cho người ta một con cá và dạy người đó câu cá.
Nhận được cá ngay chính là sinh lời trong thời gian ngắn, còn biết kỹ năng câu cá lại đem đến lợi ích lâu dài trong tương lai.
Chương 137: Thu thập dược liệu
Sau một hồi trầm ngâm, Lâm Mộc đưa ra quyết định: “Sư phụ, vậy phiền người dùng toàn bộ Hàn Băng Linh Chi luyện chế ra đan dược giúp con.”
Dù không hấp thu linh khí từ loại thực vật này, sau này anh vẫn có thể nghĩ cách hấp thu linh khí ở nơi khác.
Một khi bỏ lỡ loại đan dược trân quý như Phạt Cốt Tẩy Tủy Đan, sau này muốn tìm nguyên liệu để luyện chế quả thực là mộng tưởng hão huyền.
Cho nên cuối cùng Lâm Mộc đã đưa ra quyết định này.
Sư phụ gật đầu: “Ừm, nếu là ta, ta cũng sẽ lựa chọn như vậy, với mức độ trân quý của Phạt Cốt Tẩy Tủy Đan, cho dù con không trực tiếp sử dụng mà đem bán cho các môn phái ẩn dật, đổi lấy các tài nguyên chân quý khác, thứ con nhận được chắc chắn vô cùng phong phú, cũng đem đến hiệu quả lớn hơn so với trực tiếp hấp thu linh khí từ Hàn Băng Linh Chi.”
“Đúng rồi Sư phụ, hình như người giậm chân ở Đại bình cảnh rất lâu rồi, đợi Phạt Cốt Tẩy Tủy Đan được luyện chế thành công, người phục dùng nó đi, có lẽ loại đan dược này sẽ giúp ích khá nhiều cho người đấy ạ.” Lâm Mộc nói.
Tuy Lâm Mộc không rõ Sư phụ anh có tu vi gì, nhưng anh nhìn ra được Sư phụ chưa thể đột phá Đại bình cảnh rất lâu rồi.
“Cho ta? Thứ trân quý dường này con đành lòng cho ta sao?” Sư phụ ngạc nhiên nhìn Lâm Mộc.
Lâm Mộc cười nói: “Có trân quý thế nào cũng chỉ là một món đồ, Sư phụ có ân tri ngộ với con, nếu không có người, đừng nói cho ba mẹ con một cuộc sống tốt đẹp, có khi giờ này con cũng chẳng còn trên đời nữa rồi, có thể báo đáp Sư phụ, con mừng còn không kịp nữa là. ”
Nghe những lời này, ngoài mặt Sư phụ vẫn vờ phẳng lặng như nước, nhưng sóng lòng đã khẽ lay động.
“Ta nhận tấm lòng này của con, nhưng Sư phụ con đã từng tẩy tủy kinh mạch, không cần dùng đến Phạt Cốt Tẩy Tủy Đan nữa, con cứ giữ lấy mà phục dùng.” Sư phụ nói.
Sư phụ nói tiếp: “Muốn luyện chế hai loại đan dược này, cần phải bổ sung một ít dược liệu khác, con xuống đô thị bỏ chút thời gian và tiền bạc là có thể thu thập được.”
Dứt lời, Sư phụ lấy giấy bút trên bàn ra viết các thành phần còn lại để điều chế đan dược rồi đưa cho Lâm Mộc.
“Đây là nguyên liệu còn lại cần thu thập.” Sư phụ nói.
Lâm Mộc nhận đơn.
Trên đó có ghi các tên như rhodiola tự nhiên, sen tuyết ..., cũng như linh chi hoang dã hơn 500 năm, nhân sâm và các dược liệu quý khác.
Hầu hết các loại dược liệu này đều dễ kiếm, chỉ một số ít thì hơi khó tìm, tỷ như linh chi hoang dã hơn 500 năm tuổi và nhân sâm .
Chúng được sử dụng để hỗ trợ quá trình luyện chế đan dược.
“Đi đi, thu thập đủ thì mang về đây để ta luyện chế cho con.” Sư phụ nói.
“Sư phụ, con giao cho người Hàn Băng Linh Chi này trước.” Lâm Mộc đưa Hàn Băng Linh Chi cho Sư phụ.
“Đưa đến phòng luyện đan trước đi.” Sư phụ phất tay.
“Dạ. Vậy đồ nhi cáo từ trước.” Lâm Mộc nói xong thì rời khỏi Đạo Trường, sau đó chạy tới phòng luyện đan cất Hàn Băng Linh Chi ở đó.
Xong xuôi, Lâm Mộc cầm danh sách dược liệu cần thu thập rời khỏi Đạo quán Ngọa Long, lái xe chạy thẳng về Ninh Đô.
Lâm Mộc dự tính thu thập nguyên liệu ở Ninh Đô, dù sao nơi này cũng là kinh đô của Giang Nam, ở Kim Châu e rằng khó lòng thu thập đầy đủ.
Khi đến Ninh Đô đã hơn chín giờ đêm, Lâm Mộc dứt khoát gọi điện cho Mai Tổng.
“Mai Tổng, ông sống ở đâu? Tôi có việc muốn đến gặp ông." Cuộc gọi vừa kết nối, Lâm Mộc lập tức hỏi.
Lâm Mộc dự tính giao cho Mai Tổng thu thập tất cả nguyên liệu cần thiết. Mai Tổng báo địa chỉ xong, Lâm Mộc chạy thẳng đến đó.
Khi Lâm Mộc lái xe đến cổng biệt thự của Mai Tổng, ông ta đã đợi sẵn ở cửa.
“Lâm cao nhân, thật vinh hạnh vì anh có thể đích thân đến thăm nhà tôi, mau vào trong nhà!” Lâm Mộc vừa xuống xe, Mai Tổng đã niềm nở nghênh đón.
“Mai Tổng, mấy ngày nay ông thôn tính gần hết sản nghiệp của nhà họ Tôn rồi nhỉ?” Lâm Mộc vừa đi vào nhà vừa hỏi.
“Cũng gần ổn rồi, Lâm cao nhân cứ yên tâm.” Mai Tổng cười cung kính.
Vào đến phòng khách, Mai Tổng cuống quýt mời Lâm Mộc ngồi, sau đó lệnh cho người giúp việc dâng trà.
“Mai Tổng, lần này tôi đến chỉ có một việc duy nhất, ông giúp tôi thu thập tất cả nguyên liệu trong đơn thuốc này nhé.” Lâm Mộc đưa đơn thuốc cho Mai Tổng.
“Đơn thuốc? Được được, chuyện này cứ giao cho tôi.” Mai Tổng nói.
“Mấy ngày tới tôi ở Ninh Đô chờ tin của ông, một khi thu thập đủ thì lập tức liên lạc với tôi.” Lâm Mộc dặn dò.
“Được Lâm cao nhân.” Mai Tổng sảng khoái đồng ý.
“Tôi đi trước đây, chờ tin tốt của ông.” Lâm Mộc đứng dậy.
“Lâm cao nhân, trà còn chưa dâng lên, hay là anh chờ dùng trà đã. Nếu anh không có nơi để ở tại Ninh Đô, chỉ cần anh không chê thì có thể ở lại hàn xá này.” Mai Tổng nói.
“Không cần đâu, Mai Tổng cũng không cần tiễn khách, việc tôi giao ông cứ làm ổn thỏa là được.” Lâm Mộc nói xong thì rời khỏi biệt thự.
“Cung tiễn Lâm cao nhân.” Mai Tổng đứng phía sau cung kính tiễn Lâm Mộc rời đi.
...
Núi tuyết Tịch Lĩnh.
Trong điện Tuyết Sơn Phái.
Chưởng môn Tuyết Sơn Phái đang tiếp cuộc gọi của ông cụ Tôn.
“Chưởng môn, đã lâu vậy rồi, không biết Tuyết Sơn Phái đã diệt được Lâm Mộc hay chưa?” Điện thoại truyền tới giọng nói của ông cụ Tôn.
Thời gian này ông cụ Tôn luôn chờ cuộc gọi của Tuyết Sơn Phái, trước đó ông ta cũng gọi điện hỏi tình hình rồi.
Trong mắt ông cụ Tôn, Tuyết Sơn Phái xử lý một Lâm Mộc cỏn con chắc hẳn vô cùng dễ dàng.
“Ông giục cái gì, có tin tức gì tôi đương nhiên sẽ báo cho ông!” Mặt Chưởng môn lộ vẻ không vui.
Chỉ vì đồng ý giúp ông cụ Tôn mà Tuyết Sơn Phái của ông ta gặp không ít phiền phức.
Ban đầu Chưởng môn Tuyết Sơn Phái nhận lời vì cho là Tuyết Sơn Phái dễ dàng tiêu diệt Lâm Mộc.
“Cứ chờ tin tức của tôi là được!” Chưởng môn Tuyết Sơn Phái quăng lại một câu rồi dứt khoát cúp điện thoại.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Sau đó ông ta ngẩng đầu dặn dò: “Sau này ông cụ Tôn còn gọi điện giục hoặc đòi tìm tôi, ông không cần đưa điện thoại cho tôi, cứ trả lời đối phó là được.”
“Rõ.” Đại trưởng lão đáp.
“Không biết Nhị trưởng lão giải quyết chuyện kia tới đâu rồi?” Chưởng môn Tuyết Sơn Phái nói xong thì lấy điện thoại vệ tinh ra bấm, chuẩn bị hỏi Nhị trưởng lão tiến độ công việc.
Chương 138: Gặp lại Thẩm Tịch Dương
Mấy ngày trước Chưởng môn gọi điện cho Nhị trưởng lão hỏi thăm tình hình, Nhị trưởng lão nói không tìm được Lâm Mộc ở Ninh Đô, cho nên quyết định chạy tới nhà Lâm Mộc ở Kim Châu để ẩn náu chờ anh xuất hiện.
“Ơ! Sao thế này!” Chưởng môn kinh ngạc phát hiện ra mình không thể liên lạc được với Nhị trưởng lão.
Trong lòng Chưởng môn không khỏi lo lắng, ông ta nhanh chóng gọi thử vài cuộc nữa, nhưng kết quả vẫn vậy.
Điều này có nghĩa là, Nhị trưởng lão mất liên lạc rồi!
“Đáng chết! Sao lại thế này! Sao không thể liên lạc với Nhị trưởng lão?” Sắc mặt của Chưởng môn vô cùng khó coi.
“Gì cơ? Nhị trưởng lão cũng bị mất liên lạc... Lẽ nào... lẽ nào Nhị trưởng lão cũng xảy ra chuyện rồi?” Đại trưởng lão kinh ngạc hỏi.
Tin tức này quả là một cú sốc lớn với Tuyết Sơn Phái bọn họ.
Nhị trưởng lão là nhân vật có sức chiến đấu vô cùng quan trọng trong Tuyết Sơn Phái.
Tứ trưởng lão đã xảy ra chuyện trước đó, nếu giờ Nhị trưởng lão cũng thất thủ, Tuyết Sơn Phái bọn họ chắc chắn chịu tổn thất lớn!
“Không thể nào! Nhị trưởng lão là tu sĩ Linh Ý Cảnh đỉnh phong, với thực lực của ông ấy, sao xảy ra chuyện được chứ? Kẻ nào ở đô thị có thể uy hiếp tính mạng ông ấy đây? ” Chưởng môn Tuyết Sơn Phái đứng phắt dậy, ngữ khí kiên quyết.
Ông ta phái Nhị trưởng lão đi trừ khử Lâm Mộc, chính vì tin tưởng Nhị trưởng lão tuyệt đối sẽ không gặp bất trắc gì ở đô thị, cho dù chạm trán với Linh Ý Cảnh đỉnh phong, Nhị trưởng lão vẫn có thể rút lui an toàn.
“Nhưng chúng ta mãi không liên lạc được với Nhị trưởng lão....” Đại trưởng lão muốn nói gì đó nhưng lại thôi.
Ông ta hiểu rõ, đột nhiên mất liên lạc, hẳn là lành ít dữ nhiều!
Đại trưởng lão ngẩng đầu nói: “Chưởng môn, hay là tôi đích thân xuống núi dò la tung tích của Nhị trưởng lão?”
“Không! Hai Trưởng lão liên tiếp mất liên lạc một cách bất thường, đến Nhị trưởng lão có tu vi Linh Ý Cảnh đỉnh phong còn như vậy, chuyện này quá kỳ lạ, ông không thể xuống núi được!” Chưởng môn Tuyết Sơn Phái một mực từ chối.
Thậm chí Chưởng môn còn cực kỳ hoài nghi, hết thảy những chuyện kỳ quái này không phải do Lâm Mộc gây ra, mà có một nguyên nhân bí ẩn khác.
Dù sao theo tin tình báo họ nhận được, Lâm Mộc chỉ là tu sĩ Linh Ý Cảnh sơ kỳ, thực lực đó sao uy hiếp nổi Linh Ý Cảnh đỉnh phong?
Chuyện bất thường như vậy cũng khó trách sao Chưởng môn chuyển sự nghi ngờ tới một đối tượng khác.
“Tà môn, tất cả mọi chuyện đều do bọn Tà môn làm!” Ánh mắt của Chưởng môn Tuyết Sơn Phái như đóng băng.
Thậm chí Chưởng môn Tuyết Sơn Phái còn thấy sởn gai ốc hệt như người thường gặp phải chuyện kỳ dị.
Bởi vì ông ta nghĩ hoài không ra, rốt cuộc những chuyện này là sao, Nhị trưởng lão và Tứ trưởng lão đã gặp phải chuyện gì....
“Chưởng môn, vậy bây giờ phải làm sao? Cả hai Trưởng lão đều mất tích rồi.” Vẻ mặt Đại trưởng lão vô cùng nặng nề.
“Phái Chấp Sự đến Kim Châu điều tra! Tìm kiếm tung tích của Nhị trưởng lão.” Chưởng môn ra lệnh.
Trước khi làm rõ chuyện này, sao Chưởng môn có thể mạo hiểm sai phái Đại trưởng lão xuống núi?
“Rõ,” Đại trưởng lão nhận lệnh.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
....
Châu u, trong một tòa lâu đài.
Ông cụ Tôn thấy Chưởng môn Tuyết Sơn Phái cúp máy, nhịn không được bắt đầu chửi mắng.
“Tuyết Sơn Phái của ông ta đang làm cái trò gì thế! Bao lâu rồi còn không giải quyết được một Lâm Mộc cỏn con, đúng là phụ cái danh môn phái ẩn dật số một Giang Nam! Còn không biết xấu hổ mà đối đãi với ta bằng thái độ này! ”
Lão quản gia bên cạnh cuống quýt nói: “Lão gia bớt giận, ngài cho Tuyết Sơn Phái thêm chút thời gian đi, với năng lực của môn phái họ, xử lý Lâm Mộc chắc chắn không thành vấn đề.”
“Cũng đành vậy, cho bọn họ thêm chút thời gian giải quyết chuyện này.” Tuy Ông cụ Tôn vô cùng tức giận, nhưng ông cụ xa mãi bên Châu u, chỉ biết trông chờ vào Tuyết Sơn Phái mà thôi.
Chỉ cần Lâm Mộc chết đi, ông cụ có thể nghĩ cách diệt cả nhà Lâm Mộc để trả thù cho nhà họ Tôn!
...
Ninh Đô.
Lâm Mộc rời khỏi biệt thự của Mai Tổng thì lái xe không mục đích trên đường, mấy ngày nay anh cũng không có việc gì đặc biệt, chỉ chờ Mai Tổng thu thập nguyên liệu giúp thôi.
Bất giác, Lâm Mộc đã chạy xe tới dưới lầu nhà Thẩm Tịch Dương.
“Giờ đã là mười giờ đêm, không biết chị Dương Dương ngủ chưa nhỉ?” Lâm Mộc ngẩng đầu nhìn về phía lầu nơi Thẩm Tịch Dương ở, ngọn đèn đã tắt.
Lâm Mộc trầm ngâm giây lát rồi nhắn tin cho Thẩm Tịch Dương.
Lâm Mộc: Chị Dương Dương ngủ chưa.
Chưa đầy một phút, Lâm Mộc đã nhận được tin nhắn trả lời.
Thẩm Tịch Dương” Vừa ngủ thôi, em thì sao.
Lâm Mộc gửi lại: Em chưa ngủ, hôm nay có chút chuyện cần giải quyết ở Ninh Đô, em đang ở dưới lầu nhà chị.
Thẩm Tịch Dương: A! Thật sao? Vậy em mau lên lầu đi.
Lâm Mộc: Muộn rồi em không lên lầu làm phiền ba mẹ chị nữa, huống chi chị cũng ngủ rồi.
Nếu là ban ngày, chắc chắn Lâm Mộc đã lên lầu rồi.
Mấy giây sau, di động của anh lại có chuông tin nhắn.
Thẩm Tịch Dương: Vậy chị đi xuống, em chờ chị nha!
Nhận được tin nhắn này, Lâm Mộc lập tức xuống xe, dựa vào xe chờ.
Anh bỗng vô cớ có cảm giác chờ mong.
Chừng sáu đến bảy phút sau, bóng dáng Thẩm Tịch Dương đã xuất hiện trong tầm mắt Lâm Mộc.
“Lâm Mộc!” Thẩm Tịch Dương mặc một chiếc váy hoa xinh đẹp, nở nụ cười thuần khiết xinh tươi vẫy tay với Lâm Mộc, sau đó chạy về phía anh.
“Chị Dương Dương.” Lâm Mộc mỉm cười.
Chớp mắt Thẩm Tịch Dương đã đứng trước mặt Lâm Mộc.
“Lâm Mộc, giờ em là nhân vật lớn rồi, bình thường chắc bận lắm ha, sao lại có thời gian rảnh chạy tới nhà chị thế này?” Thẩm Tịch Dương cười hỏi.
“Em tới Ninh Đô xử lý chút chuyện, xong việc thuận đường qua nhà chị, nên hỏi chị đã ngủ hay chưa.” Lâm Mộc đáp.
“Thế em ăn cơm chưa, chưa ăn thì chị lên lầu nấu vài món đồ cho em.” Thẩm Tịch Dương nhiệt tình nói.
“Em mời chị đi ăn đêm nhé, không biết chị Dương Dương có thời gian không?” Lâm Mộc hỏi.
“Đương nhiên có.” Thẩm Tịch Dương không nghĩ gì đã đáp ngay.
“Vậy lên xe đi.” Lâm Mộc kéo cửa ghế phụ ra.
Thẩm Tịch Dương ngồi vào xe xong, Lâm Mộc cũng nhanh chóng lên xe, sau đó khởi động xe.
Trong buồng xe.
Lâm Mộc có thể ngửi thấy mùi sữa tắm nhàn nhạt trên người và mùi dầu gội trên tóc Thẩm Tịch Dương, nhưng không pha lẫn mùi nước hoa.
“Lâm Mộc, sao em lại đổi xe rồi.” Thẩm Tịch Dương tò mò ngắm nghía xe.
“Xe trước đó bị hủy rồi, nên em đổi xe mới, đúng rồi chị Dương Dương, chị vẫn chưa có xe nhỉ? Em mua tặng chị một chiếc nhé, bình thường đi làm cũng tiện.” Lâm Mộc nói.
Thẩm Tịch Dương một mực từ chối: “Chị không cần, em giúp chị nhiều lắm rồi, còn nhận xe em tặng thì chị có khác gì thứ con gái hám của đâu? Không phải thấy em có tiền bạc và quyền thế, chị mới xuống lầu gặp em, dù em chỉ có hai bàn tay trắng, dù em là con nhà nghèo như thuở bé chị vẫn sẽ xuống lầu gặp em.”
Chương 139: Vừa đúng lúc
Lâm Mộc nghe Thẩm Tịch Dương nói vậy thì không tiếp tục bàn luận chủ đề này nữa.
Lâm Mộc không quen thuộc Ninh Đô, sau khi lái xe tìm phố ăn đêm, anh đỗ xe bên ngoài phố ăn đêm rồi tiến vào một cửa hàng bán đồ ăn đêm khá sạch sẽ.
Việc kinh doanh trong cửa hàng không tồi.
“Chị Dương Dương muốn ăn gì?” Lâm Mộc nhận thực đơn từ người phục vụ.
“Em chọn món là được.” Thẩm Tịch Dương đáp.
Lâm Mộc gọi một vài món ăn được đề xuất trong thực đơn.
Sau khi gọi món.
“Chị Dương Dương, chị cũng không còn trẻ nữa, sao không tìm bạn trai? Chị xinh đẹp như vậy chắc không ít vệ tinh theo đuổi nhỉ?” Lâm Mộc nhìn Thẩm Tịch Dương hỏi.
“Em cũng biết hoàn cảnh gia đình chị lúc trước rồi đấy, chị nào dám liên lụy tới người khác, hơn nữa mấy năm nay chị không gặp được ai mà mình thực sự rung động.” Thẩm Tịch Dương nói.
Thẩm Tịch Dương nhìn Lâm Mộc, hỏi: “Em thế nào, sao giờ vẫn độc thân vậy, tiểu thư Trần Uyển Nhi lần trước cũng tốt mà, cô ấy còn xinh đẹp như tiên nữ giáng trần nữa chứ.”
“Cô ấy?” Lâm Mộc cười ngượng.
“Cô ấy quả thực vô cùng xinh đẹp, nhưng nói thật, giờ tâm tư của em không đặt ở chuyện yêu đương.”
Từ khi gia đình gặp chuyện năm năm trước, Lâm Mộc một lòng một dạ muốn báo thù, giờ đã trả được món thù lớn, nhưng anh lại đặt hết tâm tư vào việc tu luyện.
Sư phụ luôn nói không còn nhiều thời gian nữa, tuy anh không hiểu cụ thể chuyện gì, nhưng không dám lơ là việc tu luyện.
“Tức là... giờ em không có ý định yêu đương à?” Thẩm Tịch Dương nhìn Lâm Mộc hỏi.
“Cái này cũng không nói rõ được, mọi thứ tùy duyên thôi, bây giờ em không cưỡng cầu gì trong chuyện tình cảm hết.” Lâm Mộc đáp.
Trong lúc Lâm Mộc và Thẩm Tịch Dương tán gẫu, các món ăn tối cũng nhanh chóng được bưng lên bàn.
“A, Tịch Dương!” Một cô gái với dáng người uyển chuyển đặt tay lên vai Thẩm Tịch Dương.
Thẩm Tịch Dương ngoảnh đầu nhìn: “Ngô Tuyền, là cậu à?”
“Tịch Dương, lâu lắm rồi tụi mình không gặp nhau nhỉ?” Cô gái kia niềm nở nói.
“Ừm, tụi mình không gặp nhau từ sau khi tốt nghiệp.” Thẩm Tịch Dương gật đầu.
“Năm ngoái họp lớp, gọi điện thoại mời mà cậu không tới nha.” Cô gái kia nói.
“Công việc bận đó mà.” Thẩm Tịch Dương cười trả lời.
“Tịch Dương, chúng ta họp lớp vào cuối tuần mà, cậu bận thế nào cũng không tới mức công ty không cho nghỉ ngơi chứ.” Ngô Tuyền cười hỏi.
“Đúng rồi Tịch Dương, đây là bạn trai cậu à? Nhìn anh ấy cũng được đó.” Ngô Tuyền nhìn về phía Lâm Mộc.
“Không phải bạn trai, là bạn tớ.” Thẩm Tịch Dương giải thích.
Sau đó Thẩm Tịch Dương giới thiệu: “Lâm Mộc, đây là bạn cùng phòng Kí túc của chị - Ngô Tuyền!”
“Xin chào, tôi là Lâm Mộc!” Lâm Mộc chào hỏi Ngô Tuyền.
“Lâm tiên sinh, anh thật có phúc dày, theo đuổi được hoa khôi khoa báo chí của tụi tôi.” Ngô Tuyền cười nói.
“Ngô Tuyền, tớ và Lâm Mộc chỉ là bạn thật mà.” Thẩm Tịch Dương giải thích.
“Muộn vậy rồi hai người còn ra ngoài ăn đêm với nhau, tớ còn lâu mới tin nha.” Ngô Tuyền cười nói.
Cô ấy nói tiếp: “Đúng rồi Tịch Dương, ngày mốt cũng là cuối tuần này sẽ tổ chức buổi họp lớp. Lúc về tớ gửi địa chỉ cho cậu, nhất định phải tham gia nhé, cậu có thể dẫn bạn trai theo cùng! ”
“Bạn trai tớ vẫn chờ bên ngoài, tớ đi trước nhé! Cuối tuần gặp lại, không được thất hẹn nha!” Ngô Tuyền nói xong thì vội vàng vẫy tay tạm biệt.
Sau khi Ngô Tuyền rời đi.
“Chị Dương Dương, chị từng là hoa khôi của khoa à? Vậy người theo đuổi chị nhiều lắm nhỉ?” Lâm Mộc cười hỏi.
“Nào có, hoa khôi khoa gì chứ, đều là người khác nói giỡn đó.” Thẩm Tịch Dương đỏ mặt.
“Đúng rồi cô bạn cùng phòng chị hồi nãy nói, buổi họp lớp mọi lần chị đều không tham dự, sao vậy?” Lâm Mộc hỏi.
“Trong nhóm bạn cùng phòng Kí túc, có mình chị là kém nhất, chị đâu có mặt mũi gặp mọi người.” Thẩm Tịch Dương cười tự giễu.
“Mấy ngày này em ở Ninh Đô, cũng không bận chuyện gì, thế này nhé, ngày mốt em cùng chị tham dự buổi họp lớp.” Lâm Mộc nói.
“Vậy có làm lỡ việc của em không?” Thẩm Tịch Dương ngẩng đầu nhìn Lâm Mộc.
Thẩm Tịch Dương nghe Lâm Mộc nói vậy thì vô cùng chờ mong, đối với Thẩm Tịch Dương, Lâm Mộc tham gia họp lớp cùng cô ấy thì thời gian hai người được gặp nhau sẽ càng nhiều hơn.
“Đương nhiên không rồi, mấy ngày này em ở Ninh Đô không bận gì thật mà.” Lâm Mộc cười nói.
Mấy ngày này việc chính của Lâm Mộc là thu thập nguyên liệu, nhưng anh không cần đích thân tìm kiếm, chỉ cần chờ đợi Mai Tổng thu thập xong là được.
Ăn xong đã hơn mười hai giờ đêm, Lâm Mộc lái xe đưa Thẩm Tịch Dương về nhà.
Vốn dĩ Thẩm Tịch Dương muốn Lâm Mộc ở lại nhà cô ấy, nhưng anh không muốn phiền ba mẹ Thẩm Tịch Dương lúc nửa đêm nửa hôm như này, do đó sau khi đưa Thẩm Tịch Dương về nhà, Lâm Mộc bèn tìm một khách sạn gần đó để ở tạm.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Sáng hôm sau, sau khi thức dậy, Lâm Mộc lái xe đến một trung tâm mua sắm tương đối lớn ở Ninh Đô để mua cho Thẩm Tịch Dương vài bộ quần áo mới, dù sao cô ấy cũng sẽ tham gia buổi họp lớp vào ngày mai.
Mấy năm nay công việc và cuộc sống của Thẩm Tịch Dương đều gặp khó khăn, cô ấy không tự tin ngẩng đầu trước mặt bạn học, cho nên Lâm Mộc quyết định giúp Thẩm Tịch Dương trở thành nhân vật chính ngày mai!
Sau khi dạo một vòng trong trung tâm thương mại, Lâm Mộc mua hai chiếc váy và một chiếc túi Chanel có giá hơn ba mươi vạn NDT.
Lúc thanh toán.
"Thưa ngài, hôm nay có một buổi đấu giá trang sức ở trung tâm thương mại. Vì hóa đơn của ngài đạt ba mươi vạn nhân dân tệ, chúng tôi sẽ tặng ngài một vé vào cửa. Buổi đấu giá sẽ bắt đầu lúc mười một giờ."
Người thu ngân đưa cho Lâm Mộc một vé vào cửa.
“Trang sức?” Lâm Mộc hứng thú nhận vé vào cửa.
Hồi nãy anh còn muốn tìm đồ trang sức cho Thẩm Tịch Dương, chỉ là chưa ưng ý món đồ nào.
“Thưa ngài, thật đúng lúc, hoạt động đấu giá lần này do công ty trang sức lớn nhất Giang Nam liên danh với trung tâm mua sắm chúng tôi tổ chức, khách mời đều không tầm thường, có một chiếc vòng đeo cổ được mệnh danh là vua trong các loại ngọc Giang Nam sẽ được đấu giá trong ngày hôm nay, dù không mua mà chỉ tới ngắm nhìn tác phẩm nghệ thuật này cũng coi như may mắn lớn phải không ạ?” Thu ngân nói.
“Thế à? Địa điểm ở đâu?” Lâm Mộc hứng thú hỏi.
“Tại sảnh sự kiện trên tầng cao nhất của trung tâm mua sắm.” Thu ngân nói.
“Được, tôi biết rồi.” Lâm Mộc xem điện thoại, bây giờ là mười giờ sáng.
Lâm Mộc dạo thêm một vòng trung tâm mua sắm, đến khoảng 10 giờ 50, anh đến lối vào của sảnh tổ chức sự kiện trên tầng cao nhất của trung tâm thương mại.
Sau khi đưa ra vé vào cửa, Lâm Mộc nhận được một biển số rồi thuận lợi tiến vào hội trường.
Sảnh tổ chức sự kiện tạm thời bị biến thành nơi tổ chức đấu giá, có chừng hai ba trăm người đang ngồi đây, hội trường khá ồn ào.
Chương 140: Thôi Xán Ngọc tặng Giai Nhân
Lâm Mộc tìm một vị trí ở phía sau, tùy ý ngồi xuống.
“Không biết hôm nay ai sẽ tranh được dây chuyền mệnh danh 'Thôi Xán Ngọc tặng Giai Nhân' nhỉ.”
“Tôn Tổng của Tập đoàn Kim Đồng đã tiết lộ thông tin từ hôm qua rằng ông ta muốn mua 'Thôi Xán Ngọc tặng Giai Nhân' cho thiên kim nhà ông ta nhân lễ trưởng thành của cô ấy.”
“Đại thiếu gia của Tập đoàn Cẩm Tú cũng tuyên bố anh ta sẽ dốc toàn lực để mua về sợi dây chuyền này tặng cho vị hôn phu của anh ta như một biểu tượng của tình yêu.”
...
“Cả hai người này đều giàu có, chắc bọn họ sẽ cạnh tranh gay gắt đây! Không biết cuối cùng bảo vật về tay ai”
..
Buổi đấu giá chưa bắt đầu, mọi người đã bàn tán xôn xao, Lâm Mộc ngồi sau cũng nghe được chút bình luận.
Chốc lát đã đến mười giờ, một Đấu giá viên mặc vest sải bước đến bục sân khấu.
"Xin cảm ơn tất cả các vị khách quý đã đến với buổi đấu giá này. Đơn vị tổ chức buổi đấu giá này là Công ty Trang sức Thịnh Đại, và đơn vị đảm nhận công tác là Trung tâm Mua sắm Golden Eagle. Hôm nay, có tổng cộng 10 món đồ trang sức ngọc bích được đấu giá, với các mức giá từ thấp lên cao. "
"Tôi nghĩ quý khách đã mong đợi từ lâu, nên tôi sẽ không dài dòng nữa. Sau đây là vật phẩm đấu giá đầu tiên của chúng ta, một đôi vòng tay bằng ngọc lưu ly!" .
Đấu giá viên cất giọng âm vang.
Trên màn hình lớn phía trước hiển thị thông tin và giá khởi điểm của vật phẩm đấu giá đầu tiên, vật phẩm đó cũng được đưa lên sân khấu.
"Thông tin về cặp vòng tay ngọc lưu ly này, quý vị có thể xem trên màn hình lớn. Giá khởi điểm là hai mươi vạn tệ. Bước giá không dưới một vạn tệ. Bắt đầu đấu giá!"
Đấu giá viên tuyên bố.
Đôi vòng tay ngọc lưu ly này được bán với giá cuối cùng là ba hai vạn tệ, Lâm Mộc không tham gia đấu giá.
Tiếp theo, từng vật phẩm liên tục được đưa lên sân khấu để đấu giá.
Vật phẩm thứ chín được bán với mức giá cao ngất ngưởng 1,6 triệu nhân dân tệ.
“Thưa quý vị, tiếp theo là điểm nhấn của buổi đấu giá hôm nay, món trang sức được biết đến như là vua của ngọc Giang Nam 'Thôi Xán Ngọc tặng Giai Nhân'.”
"Nó được thiết kế bởi bậc thầy thủ công nổi tiếng trong nước Hoa Ngọc Kiều. Tác phẩm này có tổng cộng 66 viên kim cương nhỏ, kết hợp với một viên kim cương lớn 12 carat, cùng với 66 viên ngọc Dương Chỉ và 66 viên ngọc bích màu xanh lá cây của đế vương, do bậc thầy Hoa Ngọc Kiều dẫn dắt nhóm của anh ấy dành thời gian hai năm để chế tác thủ công. Thiết kế của 'Thôi Xán Ngọc tặng Giai Nhân' thể hiện một tình yêu đủ đầy, là một tác phẩm nghệ thuật có một không hai trên đời. "
Đấu giá viên giới thiệu điểm nổi bật của 'Thôi Xán Ngọc tặng Giai Nhân'.
Trong lúc anh ta giới thiệu, chiếc vòng cổ cũng được đưa lên sân khấu.
Trên màn hình phía trước xuất hiện hình ảnh món đồ đấu giá, Lâm Mộc chỉ nhìn lướt qua đã cảm thấy chiếc vòng cổ này quá kinh diễm.
Hội trường xôn xao tiếng bàn luận về chiếc vòng cổ.
Đấu giá viên đợi khách quý trong hội trường thảo luận hồi lâu mới tuyên bố: “Bây giờ chúng ta bắt đầu đấu giá 'Thôi Xán Ngọc tặng Giai Nhân', giá khởi điểm mười triệu tệ.”
Tuy mọi người đều dự đoán món đồ này không rẻ, nhưng nghe đến mức giá khởi điểm cao ngất ngưởng kia thì không khỏi kinh ngạc.
“Mười một triệu!” Tôn Tổng của Tập đoàn Kim Đồng nhanh chóng giơ bảng.
“Tôi đưa ra mức giá mười lăm triệu tệ!” Trịnh Kiện Khôn – Đại thiếu gia của Tập đoàn Cẩm Tú cũng giơ cao bảng giá, vô cùng tự tin.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
“Oa, tăng hẳn bốn triệu? Trịnh thiếu gia ra tay hào phóng quá nha!”
Hội trường xì xào tiếng bàn tán,
"Năm mươi triệu!" Ngay khi Tôn Tổng của Tập đoàn Kim Đồng chuẩn bị giơ bảng giá mới, phía sau chợt truyền tới một giọng nói.
"Cái gì? Năm mươi triệu?"
"Ai đang ra giá?!"
Hội trường lập tức ồn ã, mọi người nhất loạt ngoảnh đầu nhìn.
Đập vào mắt họ là một người đàn ông trẻ với gương mặt hoàn toàn xa lạ.
Mức giá này khiến Tôn Tổng của Tập đoàn Kim Đồng và Đại thiếu gia của Tập đoàn Cẩm Tú phải thay đổi sắc mặt.
Hai người họ định chơi lớn một phen, kết quả thì nghe xong mức giá năm mươi triệu, cả hai đều hú hồn.
Người ra giá là Lâm Mộc
“Cậu là ai? Cậu ra giá như vậy có chắc sẽ trả được không?” Tôn Tổng của Tập đoàn Kim Đồng tái mặt nhìn Lâm Mộc.
“Không phiền ông phải nhọc lòng.” Lâm Mộc bình tĩnh đáp.
“Năm mươi triệu lần thứ nhất, vị tiên sinh này ra giá năm mươi triệu, còn ai muốn ra giá cao hơn không?” Đấu giá viên quét ánh mắt nhìn khắp hội trường.
Tôn Tổng của Tập đoàn Kim Đồng và Đại công tử của Tập đoàn Cẩm Tú đều im bặt.
Mức giá này hoàn toàn vượt xa dự tính của họ, hơn nữa bọn họ còn đang bàng hoàng không thôi vì mức giá mà Lâm Mộc bất ngờ đưa ra.
"Năm mươi triệu lần thứ ba, giao dịch thành công!"
Đấu giá viên dứt khoát tuyên bố kết thúc đấu giá vật phẩm này.
Ai cũng ngỡ bảo vật này sẽ bị tranh đấu khốc liệt lắm, nào ngờ một nhân vật vô danh nhảy ra mua nó một cách nhanh gọn.
Sau khi kết thúc buổi đấu giá, Lâm Mộc quẹt thẻ thanh toán.
Lâm Mộc tạm thời chưa lấy món bảo vật này đi, chỉ dặn dò nhân viên phụ trách đưa đến địa điểm anh chỉ định vào ngày mai.
Trên đường ra khỏi trung tâm mua sắm, Lâm Mộc nhận được cuộc gọi của Mai Tổng.
“Lâm cao nhân, tôi đã mua được phần lớn nguyên liệu anh yêu cầu thu thập rồi, hiện giờ chỉ thiếu linh chi hoang dã hơn năm trăm nămvà nhân sâm thôi, hai loại dược liệu này không dễ kiếm, trước mắt tôi sẽ dò la tìm mua khắp thành phố.” Mai Tổng nói.
“Được, khi nào thu thập được hai dược liệu này thì gọi cho tôi nhé.” Lâm Mộc trả lời.
Lâm Mộc cúp điện thoại thì vô tình đụng phải một nam một nữ đang tiến vào trung tâm mua sắm.
“Anh không có mắt hả? Đụng phải bạn gái tôi rồi đấy!” Người đàn ông đeo kính đen tức giận mắng.
“Xin lỗi.” Lâm Mộc lập tức xin lỗi.
Hồi nãy quả thực Lâm Mộc đang cúi đầu ngắt điện thoại nên mới vô tình đụng phải vai cô gái kia.
“Nếu xin lỗi có tác dụng thì cần luật pháp làm cái gì?” Cô gái kia đỡ vai, vẻ mặt khó chịu.
“Đụng phải vai cô chút thôi, xin lỗi là đủ rồi.” Lâm Mộc nói.
“Anh biết quần áo của tôi mắc thế nào không hả? Đụng vào thì phải trả tiền, ít nhất mười vạn.” Cô gái cất giọng cao vút.
“Cô chưa thấy tiền bao giờ hả, vừa mở miệng đã đòi mười vạn.?” Lâm Mộc chau mày.
“Anh bảo tôi chưa bao giờ thấy tiền ư? Nực cười, anh biết chồng tôi có bao nhiêu tiền không hả?” Cô gái kia kiêu ngạo nói.
Nhân viên bảo vệ ở lối vào của trung tâm mua sắm vội vã chạy đến.
“Hai vị, đừng cãi nhau ở lối vào trung tâm thương mại. Nếu thật sự xảy ra chuyện, tôi sẽ gọi cảnh sát đến giải quyết." Bảo vệ nói.
“Coi như anh may mắn! Hôm nay tôi không có thời gian phân bua với anh!”
Cô gái kia vừa nghe thấy ‘báo cảnh sát’, vội quăng lại một câu rồi kéo tay bạn trai đi vào trung tâm mua sắm.
“Vừa tới trung tâm mua sắm đã đụng phải một con chó, thật xui xẻo mà!” Tên đàn ông đeo kính lẩm bẩm.
“Xem như hai người may mắn!” Lâm Mộc lạnh lùng nói.
Nếu bọn họ một mực dây dưa, Lâm Mộc đảm bảo khiến bọn họ chịu thiệt.
Buổi chiều, Lâm Mộc ước chừng giờ Thẩm Tịch Dương tan sở rồi lái xe đến dưới lầu công ty cô ấy chờ.
“Chị Dương Dương!” Vừa thấy Thẩm Tịch Dương bước ra, Lâm Mộc cười vẫy tay.
Thẩm Tịch Dương thấy Lâm Mộc tới đón cô ấy tan làm thì vô cùng ngạc nhiên và vui vẻ, kìm lòng không đặng nở nụ cười.
“Lâm Mộc, sao lại chạy xe tới đón chị thế?” Thẩm Tịch Dương bước vội về phía Lâm Mộc.
Bình luận facebook